1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc hậu trùng sinh, nàng thê hung hãn của lãnh vương phúc hắc - Thu Thủy Linh Nhi (117/162)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 52: Bá đạo

      Chẳng lẽ, đây gọi là ' phải oan gia đụng mặt” ?

      Hạ Lan Tuyết nhìn qua tuấn nhan như điêu khắc của nam nhân bên cạnh, vui tươi hớn hở cười, nghĩ tới nam nhân này là của mình, cảm giác giống như vô cớ nhặt được bảo bối vậy, ngoại trừ vui vẻ cũng là vui vẻ.

      Nhưng thường là như vậy, ngay lúc ngươi vui vẻ, ông trời ghen tức cho người đến quấy rối.

      Đột nhiên, luồng lực đánh tới, kéo nàng ra khỏi bên cạnh Cơ Hoa , thân hình chưa ổn, chỉ nghe thấy tiếng nũng nịu quát tháo.

      "Này, ngươi là ai? Lại dám ôm Hoa ca ca?"

      Thân thể Hạ Lan Tuyết chấn động, Hoa ca ca? Cách gọi thân mật kia, giống như là người nhà của nàng ta vậy.

      Ánh mắt trêu chọc nhìn nữ tử áo đỏ trước mặt, tuổi cũng khoảng bằng nàng, mười bốn mười lăm tuổi, mắt ngọc mày ngài, má phấn lông mày kẻ đen, toàn thân lộ ra bồng bột hiếu động.

      Tư sắc xem ra kém Tô đại tiểu thư kia, nhưng cũng đủ hấp dẫn người.

      "Ta là người như thế nào?" Cũng biết xuất phát từ tâm tình gì Hạ Lan Tuyết cười , bỗng nhiên lại tiến lên bá đạo ôm lấy cánh tay Cơ Hoa , như tuyên bố quyền sở hữu nhìn thiếu nữ kia hỏi, "Nghe cho kỹ, ta là nữ nhân của Cơ Hoa ."

      "Khụ." Nàng vừa dứt lời, nam tử sau lưng thiếu nữ áo đỏ tựa hồ bị sặc, nhịn được ho khan vài tiếng, gương mặt tuấn kia đều nghẹn hồng rồi.

      Nam Cung Triệt cố nén cười, nhìn Hạ Lan Tuyết , "Xin lỗi, tối hôm qua bị lạnh, còn chưa tốt được, nương, ngươi tiếp tục..."

      " có gì." Hạ Lan Tuyết chớp mắt to vô tội , "Ta chính là muốn , ta là thê tử tương lai của ."

      "Phóng..." Đột nhiên ý thức được Cơ Hoa ở đây, Nam Cung Nguyệt vốn định mắng thô tục lại nuốt trở vào, chỉ dùng hai mắt to trừng Hạ Lan Tuyết, "Ngươi bậy, Hoa ca ca thể nào cưới ngươi."

      "A." Hạ Lan Tuyết xinh đẹp cười, ngước lên khuôn mặt nhắn thâm tình nhìn qua Cơ Hoa , nhu nhu làm nũng, "Tam lang, nàng chàng cưới ta, phải ?"

      Theo Hạ Lan Tuyết biết, ở Cơ gia Cơ Hoa là hàng thứ ba, nên gọi là Tam lang biểu thị thân mật.

      Cơ Hoa nghe vậy, trong mắt xẹt qua ánh sáng khác thường, cúi đầu, ý tứ sâu xa hừ tiếng, "Ngươi cảm thấy thế nào?"

      Quyết đoán rút về cánh tay, lại lạnh lùng rồi.

      phối hợp như vậy? Hạ Lan Tuyết có chút phiền muộn.

      Nam Cung Triệt lại đột nhiên tiến gần đến cạnh tai nàng, giọng nhắc nhở câu, “Phía Tử Sơ còn tám huynh trưởng nữa."

      Tử Sơ là tên chữ của Cơ Hoa , cái này Hạ Lan Tuyết biết , nhưng là, có tám huynh trưởng, cũng quá khoa trương ? Nàng nhớ ràng chỉ có hai người thôi mà.

      Chẳng lẽ sau khi nàng trùng sinh, liền làm cho cha mẹ của phấn khởi, lại làm cho thoáng cái từ Lão Tam biến thành Lão Cửu?

      đợi nàng lên tiếng hỏi lại, Nam Cung Triệt liền hưng trí bừng bừng đuổi theo Cơ Hoa , mà Nam Cung Nguyệt là nhìn có chút hả hê nhìn nàng, cười lạnh, "Hừ, ngươi nhìn thấy ? Hoa ca ca làm sao thích người xấu xí bát quái như vậy? Còn cưới ngươi? Đừng có mà cóc đòi ăn thịt thiên nga. Ngươi nha, xứng."

      Trong lúc chuyện nàng ta còn lắc lắc tay thon dài chỉ chỉ Hạ Lan Tuyết, vẻ mặt khinh bỉ.

      "Phải ? có khẳng định cưới ta sao?" Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt áo choàng, hít sâu hơi, sau đó, vẻ mặt đắc ý nhìn nàng ta chớp chớp mắt , "Thấy ràng chưa? Áo choàng người ta chính là của phu quân tương lai , sợ ta cảm lạnh, cố ý cởi ra cho ta mặc ."
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif





      Chương 53: Nhãn đao tử

      " thể nào." Nam Cung Nguyệt nhướng mày lên, ngụm phủ quyết.

      "Muốn nhìn chút ?" Hạ Lan Tuyết vén áo bào lên, để cho nàng ta xem cho ràng, "Nhìn thấy chưa? Này là xiêm y của , ngươi phải nhận ra mới đúng."

      "Này?" Nam Cung Nguyệt tròng mắt đều muốn lọt ra rồi, đưa tay ra kéo, "Y phục của Hoa ca ca sao lại người ngươi? Mau cởi ra."

      "Đương nhiên là tự mình khoác lên người ta nha, nếu , ngươi nghĩ rằng ta tiểu nữ tử tay trói gà chặt có thể đoạt đồ tay sao?" Khiêu khích hướng về nàng ta nhướng nhướng mày, Hạ Lan Tuyết lại cầm vạt áo bọc kín mình lại, sau đó hướng về phía Cơ Hoa đuổi theo.

      Nam Cung Nguyệt tức đến giậm chân, "Ngươi đứng lại cho bổn công chúa, hôm nay chuyện ràng, Bổn công chúa để yên cho ngươi."

      Hạ Lan Tuyết mới mặc kệ nàng có la hét hay , tóm lại, đuổi theo Cơ Hoa là đúng đắn.

      Đằng trước, Nam Cung Triệt theo sát bên người Cơ Hoa , vẻ mặt bát quái bộ dáng, "Tử Sơ, ngươi cũng tốt, khi nào nhảy ra tiểu tức phụ như thế, sao chút tin tức ta đều biết nhỉ?"

      "Gia có cần phải báo cáo mọi chuyện cho ngươi ?" Cơ Hoa lành lạnh nhìn .

      Nam Cung Triệt nhất nghẹn, chợt lại chẳng hề để ý nở nụ cười, hưng trí bừng bừng hỏi, "Nha đầu kia nhà ai ? Trước kia như thế nào cho tới bây giờ chưa thấy qua, cập kê chưa? Sao ta thấy còn hơn Nguyệt Nhi? Ngươi xác định, ngươi là thích thứ này?"

      Cơ Hoa dừng lại, ánh mắt trầm trầm nhìn qua , vừa muốn mở miệng, phía sau Hạ Lan Tuyết chạy tới, theo thói quen níu lấy tay áo của , vẻ mặt hiếu kỳ cục cưng nhìn qua , hỏi, " chuyện gì nha?"

      Xì, Nam Cung Triệt thấy nét mặt Cơ Hoa xanh mét, nhìn có chút hả hê cười thành tiếng.

      Hạ Lan Tuyết vẻ mặt hiểu.

      " theo ta." Cơ Hoa hất tay của nàng ra, trở tay bắt lấy cổ áo của nàng, trực tiếp nhấc nàng kéo , sải bước về phía Trường Nhạc cung.

      Bị người kéo , rất khó chịu .

      Hạ Lan Tuyết mũi chân chạm đất, cố gắng lắm cũng theo kịp bước chân , bị kéo như hình nhân.

      "Này, buông ra, khó chịu." Cổ áo siết chặt lấy cổ, người này lại nổi điên gì rồi.

      Cơ Hoa để ý nàng, chỉ kéo theo nàng về phía trước.

      Hạ Lan Tuyết có phản kháng, dứt khoát tỏ ra tiếp tục vô lại, hai tay đột nhiên ôm lấy eo của , dựa hẳn nửa người vào , để cho kéo .

      Như thế, người thoải mái trở thành .

      "Buông ra." Lần này lên tiếng là Cơ Hoa .

      " buông." Hạ Lan Tuyết ngước khuôn mặt nhắn lên, hướng chớp mắt to vô tội.

      Nam Cung Triệt theo tới, nhìn bộ dáng hai nười, gấp rút lấy tay che mắt, , "Bản vương là chưa nhìn thấy cái gì, các ngươi tiếp tục."

      Cơ Hoa mắt lộ ra màu sắc trang nhã, giơ chưởng định bổ vào gáy nàng.

      Hạ Lan Tuyết co rụt cổ lại, gấp rút đáng thương gọi, "Chân ta bị rút gân mà."

      "Buông ra." Cơ Hoa lãnh tiếng khiển trách, ánh mắt lạnh như băng bên trong tựa hồ như giấu vô số cây kim.

      Hạ Lan Tuyết cảm giác mình giống như bị châm thành tổ ong, vội vàng buông tay, đặt mông ngồi dưới đất, ủy khuất méo miệng, "Chân ta thực bị rút gân nha."

      "Đệ muội." Nam Cung Triệt đột nhiên hướng về nàng đưa tay, giọng ôn hòa mà thân mật, "Dưới đất lạnh, mau đứng lên ."

      Đệ muội? Hạ Lan Tuyết bởi vì từ này, trong nháy mắt liên tưởng đến nàng có quan hệ với Cơ Hoa , gấp rút đáp, "Cám ơn."

      Quả nhiên, trai đẹp này có nhãn lực, cái có thể nhìn ra quan hệ giữa bọn họ.

      Nàng phối hợp vươn tay, muốn để Nam Cung Triệt đỡ mình dậy, để bày tỏ hữu hảo, nhưng đầu ngón tay còn chưa đụng vào trai đẹp, Cơ Hoa vất ánh mắt như đao đòi mạng đến, phất tay áo rời .

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 54: Hung ác

      Hạ Lan Tuyết gấp rút rút tay về, lưu loát đứng lên, áy náy nhìn Cung Nam Triệt cười, "Xin lỗi, thích ta chạm vào nam nhân khác."

      xong, cầm vạt áo lên, nhanh chóng đuổi theo Cơ Hoa .

      Nam Cung Triệt đứng nguyên tại chỗ, nhìn tiểu bóng dáng chạy như bay ở phía trước, đáy mắt lộ ra ánh sáng hứng thú, có lẽ, tiểu nha đầu này có bản lĩnh bắt lại khối băng Tử Sơ kia đâu.

      "Lục ca, sao huynh lại để cho tiểu tiện nhân kia chạy ?" Nam Cung Nguyệt khinh công được việc, đuổi theo Hạ Lan Tuyết nửa ngày mà được, làm cho chính mình mệt mỏi thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.

      " để cho nàng chạy còn có thể thế nào? Lục ca cũng dám bắt nàng." Nghĩ tới vừa rồi ánh mắt lúc rời của Cơ Hoa , khóe môi Nam Cung Triệt vui vẻ càng sâu.

      Nam Cung Nguyệt nhìn như vậy, tức giậm chân, "Sao phải sợ ? Huynh ràng là muốn Cơ Hoa ca ca thích ta. Cho nên, nghĩ biện pháp đưa nữ nhân khác tiếp cận ."

      Nam Cung Triệt nghe kích linh tý, đưa tay liền gõ vào đầu muội muội cái, "Nha đầu chết tiệt kia, lời này của ngươi mà bị người khác nghe được, lại làm cho người ta hiểu lầm Lục ca ngươi thích nam nhân."

      "Chẳng lẽ phải?" Nam Cung Nguyệt che lấy cái trán, hung dữ trừng mắt , "Huynh đừng nghĩ dụ dỗ ta, kỳ , huynh cũng thích Hoa ca ca, đúng ?"

      "Khụ..." Càng càng ngoại hạng, đường đường Đại Chu quốc Lục hoàng tử, nhưng là 100% thuần khiết đàn ông, thích cũng là cái loại đó da trắng tướng mạo đẹp, trước sau lồi lõm nũng nịu tiểu mỹ nhân, sao lại truyền ra lời đồn đại thái quá như thế này chứ?

      Nhưng, nếu là người khác bị truyền ra như vậy, nổi điên tối thiểu cũng phải giải thích, nhưng Nam Cung Triệt là loại người chỉ sợ có mình thiên hạ loạn.

      khẽ nhíu mi, vẻ mặt tịch mịch ưu thương, "Ai, Thất muội, đời này chỉ sợ cũng chỉ có ngươi là hiểu biết ta . Tử Sơ kia ngu ngốc, uổng ta đối phen thâm tình, lại làm như thấy, thế nhưng lại động tâm với tiểu nha đầu kia, ngươi , điều này làm cho ta làm sao mà chịu nổi? Luận tư sắc, mỹ mạo của Lục ca ngươi kém tiểu nha đầu kia sao?"

      Nam Cung Nguyệt nhìn tình chân ý thiết, bi thương đau thương, quả làm nổi hết cả da gà, bên xoa xoa cánh tay, bên phục hỏi, "Ngươi Hoa ca ca thực động tâm với nha đầu kia?"

      "Ừm." Nam Cung Triệt nghẹn ngào gật đầu .

      Nam Cung Nguyệt cắn cắn môi, vẻ mặt phẫn uất, "Làm sao có thể? ngay cả Minh Ngọc tỷ tỷ đều thích, như thế nào lại vừa ý cái nha đầu xấu xí kia?"

      "Ta đây lại biết, hay là ngươi tự hỏi ." Nam Cung Triệt hướng về nàng nháy mắt mấy cái.

      Nam Cung Nguyệt hừ lạnh tiếng, "Ta phải hỏi ngay."

      "Vậy ta cũng ." Nam Cung Triệt vội vàng theo muội muội, muốn xem tiếp kịch hay.

      Phía trước, Hạ Lan Tuyết giống như tiểu tức phụ theo bên người Cơ Hoa , dè dặt hỏi, "Ngươi ghen tị? Ta cũng để đỡ ta mà."

      Hơn nữa, ai bảo làm cho nàng ngã chứ.

      Cơ Hoa đột nhiên lại bắt được cánh tay của nàng, lần này cùng nàng dông dài, trực tiếp tống nàng tiến Trường Nhạc Cung, uy hiếp , "Gia cho ngươi nửa canh giờ, nếu như Hiền phi nương nương tốt lên, trước hết gia rút lưỡi ngươi sau đó phế cặp chân ngươi."

      "Này, nên ác độc như vậy ?" Hạ Lan Tuyết lập tức đồng ý, như thú kéo xiêm y của , đòi giải thích, "Đến cùng ngươi đối với ta là như nào ? phải là muốn ta làm tức phụ sao? Sao lại hung ác với ta? Lại là tuốt đầu lưỡi, lại là phế chân . Ta muốn bị tàn phế thành như vậy, để cuối cùng người chịu khổ cũng là ngươi. Thấy tức phụ của mình bị tàn phế như vậy, ngươi có thể chịu được sao?"

      Chương 55: Suy đoán

      Cơ Hoa để ý tới nàng om sòm, phân phó người cầm cái đồng hồ cát bày ở bàn, sau đó liếc nàng cái, ý kia rất ràng, tính giờ bắt đầu, sau nửa canh giờ, thực tra tấn nàng.

      "Xì, ngươi ác độc." Hạ Lan Tuyết trừng mắt liếc cái, nhìn lại Hiền Phi nằm tại sập kia dáng vẻ nửa chết nửa sống, nghĩ tới thời điểm cũng xê xích gì nhiều, cũng đấu khẩu cùng Cơ Hoa nữa, đơn giản lấy lại tinh thần, rút ngân châm từ trong tay áo ra.

      Kỳ , nàng chỉ châm làm cho Hiền phi nương nương bị tê liệt mà thôi, thế nhưng, các đại phu khác biết được, cũng bởi vì độc nàng chấm lên ngân châm kia là loại có màu sắc mùi vị nên dễ dàng phát ra được, nguy hiểm đến tính mạng, lại có thể làm cho người ta toàn thân từ từ mất tri giác, thể động đậy.

      Nàng chỉ cần giả vờ châm cứu cho Hiền phi nương nương, đem giải dược đâm vào là được.

      cần đến nửa canh giờ, quá nửa chung trà, Hiền Phi nương nương từ từ tỉnh dậy, đôi mắt đẹp mở ra nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, lập tức chứa đầy lửa giận, "Ngươi này bỉ ổi... Ai ui."

      "Nương nương ngàn vạn thể tức giận." Hạ Lan Tuyết vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc , "Vừa rồi dân nữ châm cứu qua cho ngài, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời giảm bớt khó chịu cho ngài, muốn hoàn toàn tốt, nương nương cần phải kiên trì trị liệu mới được."

      "Kiên trì trị liệu?" Hiền Phi oán hận trừng nhìn về Hạ Lan Tuyết, "Là ngươi bỉ ổi giở trò có phải ?"

      Quả nhiên, còn nên để nàng ta đau thêm lúc nữa mới được.

      "Nương nương nếu tin dân nữ, bằng xin mời thái y đến xem. Kỳ , dân nữ sớm qua, dân nữ y thuật tinh, xứng trị bệnh cho nương nương và thái tử điện hạ." Hạ Lan Tuyết vẻ mặt nhàn nhạt, kiêu nịnh.

      Hiền Phi đôi mi thanh tú nhéo cái, định phát tác tiếp liếc nhìn thấy Cơ Hoa ngồi bên cửa sổ, đôi mắt trong nháy mắt sáng ngời, " nhi, ngươi trở lại rồi?"

      Cơ Hoa sắc mặt chưa động, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng ta , "Nương nương thân thể tốt, nên thu liễm tính tình mới được, nếu ngài cảm thấy vị nương này y thuật được vậy hạ thần mang nàng ngay."

      "Là ngươi mang nàng đến ?" Hiền Phi nghi hoặc nhìn Hạ Lan Tuyết.

      Cơ Hoa mấp máy môi, khẽ hừ thanh.

      Hiền Phi mặt lập tức nhu hòa rất nhiều, thậm chí nặn ra lớn tươi cười, , "Bản cung còn tưởng là Hoàng thượng gọi tới đâu. Nếu là người ngươi mang đến, y thuật tự nhiên tốt."

      A? Hạ Lan Tuyết nghe thấy lời này, trong lòng nghi vấn lớn, nghe vị nương nương này tựa hồ tin tưởng hoàng thượng nhưng lại tin vị nam thần này.

      Nàng có quan hệ gì với Cơ Hoa nhỉ?

      Nhớ tới mặt mũi vị thái tử kia có vài phần tương tự Cơ Hoa , trong lòng nàng nghi ngờ càng lớn?

      Đột nhiên, bên tai lại vang lên tiếng Hiền phi kiên nhẫn quát khẽ, "Còn lo lắng cái gì? phải muốn kiên trì trị liệu sao? Dùng biện pháp như thế nào?"

      "Vâng ạ?" Hạ Lan Tuyết phục hồi tinh thần lại, vội hỏi, "A, này rất đơn giản, lát nữa ta viết phương thuốc, nương nương cứ theo đó mà làm là được."

      "Vậy ngươi ra đơn thuốc ." Hiền Phi tựa hồ muốn nàng lưu lại trong phòng.

      Hạ Lan Tuyết hồ nghi nhìn nàng, lại nhìn qua khuôn mặt lạnh của Cơ Hoa , trước bởi vì Hiền Phi, cái kia dạng thúc giục nàng còn uy hiếp nàng, tại, Hiền Phi tỉnh, lại bày ra thái độ người khác chớ đến gần, đến tột cùng vì sao?

      Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ có gian tình?

      Chương 56: Đần độn

      "Còn mau viết đơn thuốc." Hiền Phi thấy Hạ Lan Tuyết nhìn lén Cơ Hoa , mày liễu dựng lên, lại nhịn được bộc phát quát.

      Ôi, nhìn xem vị Hiền phi nương nương này đẹp như thiên tiên mà tính tình lại nóng nảy như vậy? Hạ Lan Tuyết thầm nhún nhún mi, xoay người ra ngoài.

      Hiền Phi nhìn bóng lưng nàng rời , nhìn chút, chợt thấy có cái gì đúng, gấp rút lớn tiếng quát, "Đứng lại."

      "Ta sao?" Hạ Lan Tuyết theo bản năng xoay người, nghi hoặc dùng tay chỉ chóp mũi của mình.

      Hiền Phi ngưng mi tinh tế đánh giá áo bào phù hợp với thân thể nàng, rốt cục phát đúng, "Áo choàng người ngươi là ai đưa cho ngươi?"

      "A?" Nhắc tới cái này, Hạ Lan Tuyết mặt mày khẽ cong, vui vẻ thản nhiên, ngón tay chỉ vào Cơ Hoa tĩnh tọa ở bên cạnh, "Chính là ."

      " nhi, ngươi đưa cho nàng mặc ?" Hiền Phi khó có thể tin nhìn về phía Cơ Hoa .

      Hạ Lan Tuyết ngưng tại nguyên chỗ, cũng có chút hăng hái nhìn Cơ Hoa , muốn nghe xem trả lời thế nào.

      Nhưng Cơ Hoa đột nhiên đứng dậy, "Nương nương nếu có gì đáng ngại, vi thần liền cáo lui trước."

      " nhi." Hiền Phi quýnh lên, thiếu chút nữa từ giường ngã lăn xuống đất.

      Cơ Hoa bước chân khẽ dừng, Hạ Lan Tuyết nhạy cảm phát , trước tiên muốn xông lên đỡ , nhưng là, đột nhiên ngừng lại, lạnh lùng nhìn bộ dáng Hiền phi chật vật.

      Này tình huống của hai người này quái lạ, Hạ Lan Tuyết nhìn nhưng cũng tiến lên đỡ Hiền phi ngồi dậy.

      Thế nhưng nữ nhân này đúng là bạch nhãn lang , khi ngồi lại tốt rồi, liền gạt tay Hạ Lan Tuyết ra, bộ dáng thánh khiết cao quý, bễ nghễ nàng, "Tại sao ngươi còn ở đây? Bản cung bảo ngươi khai phương thuốc, ngươi coi lời của bản cung là gió thoảng bên tai sao?"

      Ông nội ơi , phải là nàng ta gọi mình đứng lại hỏi mình chuyện xiêm y sao?

      Hạ Lan Tuyết khóe miệng co quắp lại, trả lời, "Vâng, vậy dân nữ xin khai phương thuốc."

      Viết phương thuốc hành hạ chết nàng ta, hừ.

      "Đần độn." Hiền Phi nhìn nàng, khinh bỉ hừ lạnh.

      Hạ Lan Tuyết lảo đảo cái, đáy lòng có ngọn lửa muốn bùng lên, nàng cố gắng hít vào hơi mới nhịn xuống được.

      Xong, cái này là lão nữ nhân ghen ghét tướng mạo tươi trẻ thanh xuân của nàng .

      Nàng ra ngoài, Hiền Phi lúc này mới hướng về Cơ Hoa phát tác, " nhi, đây là chuyện gì xảy ra? Sao ngươi lại đưa áo choàng của mình cho nha đầu xấu xí kia mặc? Trước kia, ngay cả vạt áo ngươi cũng cho nữ nhân đụng vào."

      "Đây là chuyện của vi thần." Cơ Hoa nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt đen tối nhìn qua ngoài cửa sổ.

      Lúc này, trời sáng choang, mà cũng biết, Hiền Phi vì chiếu cố thái tử, ở tại Trường Nhạc Cung nhiều đêm rồi ngủ nghỉ.

      "Là đồ xấu xí kia giở trò, có đúng hay ?" Hiền Phi đột nhiên cười lạnh, vẻ mặt hiểu , " Nữ nhân Phượng Khinh La kia từ trước đến nay là đồ quái , đồ xấu xí này là con của nàng, chỉ sợ cũng biết chút ít pháp, nhi, ngàn vạn lần ngươi được để nàng mê hoặc."

      "Nương nương ngài đưa mười mấy phong thư báo tin nguy cấp, chính là thúc giục vi thần đến chuyện này sao?" Trong giọng lạnh như băng của Cơ Hoa lộ ra kiên nhẫn.

      Hiền Phi vẻ mặt cứng lại, lại có chút ít cam lòng, "Chẳng lẽ ta bệnh sắp chết, thể gọi ngươi sang đây xem cái sao?"

      Cơ Hoa ánh mắt trầm trầm nhìn nàng, mím môi .

      Hiền Phi nhụt chí thở dài, "Thôi thôi thôi, bệnh của ta đáng gì , nhưng là, bộ dáng của đệ đệ ngươi, ngươi cũng thấy đấy, ngươi nếu giúp , thực xong rồi, ta cũng xong rồi, chẳng lẽ, ngươi nhẫn tâm?"
      song ngư, Ngọc Bìnhthuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 57: Nhớ

      Ngay cả phương thuốc cho thái tử Hạ Lan Tuyết cũng viết xong rồi, lại vào lần nữa phục mệnh với Hiền phi nương nương.

      Nhưng lúc vào, chỉ thấy mình Hiền phi chán nản lệch nghiêng dựa vào ở giường nệm, bên cạnh ngay cả người hầu hạ cũng có, thậm chí, Cơ Hoa cũng có ở đây.

      "Nương nương, phương thuốc kê xong rồi." Nàng lớn tiếng hô.

      Còn tưởng rằng Hiền phi nổi giận, thể tưởng được nàng ta cả ngẩng đầu lên, chỉ vô lực hừ tiếng, " xuống ."

      Chuyện gì xảy ra? Vừa rồi nàng có ở đây, hiểu giữa bọn họ xảy ra chuyện gì rồi?

      "Phương thuốc kê xong rồi, nương nương có muốn xem qua hay ?" Hạ Lan Tuyết có chút cam lòng, ngước mắt nhìn quanh, chỉ cảm thấy có phải Cơ Hoa trốn trong xó nào rồi? Vì cái gì mà chờ nàng quay lại cùng ? thừa nhận với Hiền phi là mang nàng đến đây mà.

      "Cút ra ngoài." Hiền Phi gào to tiếng.

      Ôi! Hạ Lan Tuyết run lên, xác định Cơ Hoa cũng có ở đây, có chút nhụt chí cùng thất vọng, xoay người ra, tìm được chủ thái giám Trường Nhạc Cung, đem phương thuốc của thái tử cùng Hiền Phi giao cho , sau đó, lại dặn dò, "Hiền Phi nương nương tạm có gì đáng ngại, nhưng là thái tử bên kia, ngài cần quan tâm nhiều, đầu tiên, ta có phương thuốc kê dược để ngâm tắm, các ngươi chuẩn bị trước, để thái tử ngâm phút, lại dùng dược này thoa ngoài da rồi băng bó lại, nhớ kỹ, mỗi ba canh giờ đổi lần dược, còn có, thừa dịp thái tử tắm, ngươi dẫn người đem tất cả chăn màn, giường đệm trong tẩm cung của thái tử đốt, lại đổi bộ mới , mặt khác, ở đây còn có dược trừ độc, mỗi ngày dùng để tiêu độc ở tẩm cung thái tử, về phần các ngươi, những người lưu lại ở trong phòng hầu hạ thái tử, mội ngày cũng phải tiến hành tiêu độc, nhớ chưa?"

      "Vâng." Chủ cầm lấy phương thuốc, gật đầu liên tục, xong lại nhìn ngó lung tung, thấy có ai, liền hạ thấp giọng hỏi thêm câu, " nương, xin hỏi thái tử bị bệnh gì?"

      Kỳ , những người kề cận như bọn họ đều cảm thấy bệnh của thái tử hề , có người lén lút truyền là bệnh lây nhiễm, làm cho tại Trường Nhạc Cung lòng người sợ hãi.

      có tâm tư gì, Hạ Lan Tuyết cái biết ngay, khóe môi nhất câu, giống như cười mà như , "Chuyện của thái tử điện hạ, là việc ngươi nên đến sao ?"

      "Nô mới dám." Chủ vội vàng cúi đầu.

      Hạ Lan Tuyết hài lòng hừ tiếng, "Thời gian cụ thể cùng số lần dùng dược, ở trong đây ta đều viết rất ràng, tại ngươi lập tức làm , ba ngày sau, ta tới nữa. Nếu thái tử có gì bất thường có thể đến Bách Thảo Đường tìm ta."

      "Vâng ạ." Chủ đáp ứng rồi cầm lấy phương thuốc, mang theo bọn cung nữ thái giám làm.

      Xem người khác bận rộn, Hạ Lan Tuyết cũng có chút ít mệt nhọc, giằng co hơn nửa đêm, mệt sao được?

      Nàng duỗi duỗi cái lưng mỏi, chuẩn bị rời , tự mình hồi phủ.

      Nhưng mới ra Trường Nhạc Cung, liền bị nhóm cung nữ ngăn cản.

      "Gì vậy ?" Hạ Lan Tuyết kéo kéo áo choàng, ánh mắt trêu chọc nhìn các nàng.

      Cung nữ tản ra, Nam Cung Nguyệt vênh vang đắc ý tới trước mặt nàng, thần sắc khinh miệt nhìn nàng, cười lạnh, "Ơ, Bổn công chúa còn tưởng là thiên kim tiểu thư của cái gia đình giàu có nào? Hóa ra là cái con nhà bán thuốc ."

      "Công chúa?" Hạ Lan Tuyết thoáng lệch nghiêng cái đầu, dò xét cẩn thận Nam Cung Nguyệt, trong đầu tìm kiếm trí nhớ kiếp trước, tựa hồ chưa từng gặp qua cái tiểu điêu ngoa này.

      "Ngươi là công chúa sao?" Nàng hỏi, dù sao, trong cung công chúa quá nhiều, nàng nhớ cũng dễ hiểu .
      song ngư, Ngọc Bìnhthuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 58: Trêu chọc

      Nghe thấy Hạ Lan Tuyết hỏi như vậy, Nam Cung Nguyệt hất cằm, càng tỏ ra kiêu ngạo như khổng tước, đại cung nữ bên người nàng, vội vàng nịnh nọt trả lời thay, "Đây là người được hoàng thượng Đại Chu quốc sủng ái nhất thất công chúa."

      "Thất công chúa?" Hạ Lan Tuyết nhíu mày, kiếp trước cũng nghe qua vị thất công chúa này, ngược lại có nữ chuyên thêu dệt chuyện cửu công chúa, hơi có phần làm cho nàng hận hàm răng ngứa.

      "Hừ!" Thấy nàng gì, Nam Cung Nguyệt hừ lạnh tiếng, bộ 'Ngươi biết sợ rồi sao' thần sắc, ngón tay chỉ áo choàng người nàng, quát lên, "Còn mau cởi bỏ xiêm y của Cơ Hoa ca ca ra."

      "Ngươi muốn?" Hạ Lan Tuyết cười hỏi ngược lại.

      Nam Cung Nguyệt khuôn mặt đỏ lên, , "Tại sao bổn công chúa lại muốn có y phục của nam nhân? Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi biết xấu hổ như vậy."

      "A, nếu công chúa muốn, vậy quên ." Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, lại đem áo choàng che kín chính mình, dự định nghênh ngang rời .

      Nam Cung Nguyệt đưa tay chặn nàng lại, lạnh lùng , "Khá lắm đúng là bỉ ổi, coi lời của bản công chúa là gió thoảng bên tai sao, người đâu, mau lột xiêm y người nàng ra cho bổn công chúa."

      Bàn tay bé của nàng vung lên, bốn cung nữ lập tức vây Hạ Lan Tuyết lại, đưa tay định xé rách xiêm y của Hạ Lan Tuyết.

      "Chậm !" Hạ Lan Tuyết đột nhiên đưa tay, hướng về Nam Cung Nguyệt vẫy vẫy, "Công chúa điện hạ, biết ngài từng nghe qua bốn chữ này chưa?"

      "Bốn chữ gì?" Nam Cung Nguyệt sững sờ.

      Hạ Lan Tuyết khóe môi nhếch lên, cười cười nhì nàng ta, " Bốn chữ dâm loạn hậu cung, công chúa nên nghe qua ?"

      Nam Cung Nguyệt sững sờ, hiểu tại sao xé rách y phục của nàng mà lại thành dâm loạn hậu cung rồi.

      Hạ Lan Tuyết khóe môi vẫn như cũ mang theo vui vẻ, con mắt có hảo ý liếc Nam Cung Nguyệt, lại trêu chọc , "Cho dù công chúa đối với ta nhất kiến chung tình, quấn quít chặt lấy, cũng thể ban ngày ban mặt lột y phục của người ta nha, chưa kể, ngươi cũng chưa hỏi ta có đồng ý hay đâu? Bổn tiểu thư lại là nương gia trong trắng, phải loại đàn bà trước sau lồi lõm lẳng lơ. Cho nên, công chúa nếu như khó nhịn, nên tìm người khác , ừm, vị bên cạnh ngươi kia cũng tệ lắm."

      Vừa nàng vừa chỉ chỉ cung nữ vừa chuyện thay cho Nam Cung Nguyệt.

      Chủ tớ Nam Cung Nguyệt hai mặt nhìn nhau, nháy mắt sau hiểu , khuôn mặt đều đỏ bừng lên.

      "Tiện nhân, ngươi dám vu oan Bổn công chúa? Người đâu, bắt nàng lại, cắt đầu lưỡi của nàng."

      Nam Cung Nguyệt nổi trận lôi đình, nhấc chân định đá tới Hạ Lan Tuyết.

      "Hoa , ngươi đến rồi?" Hạ Lan Tuyết đột nhiên hướng về phía sau nàng hô tiếng, Nam Cung Nguyệt tim ngừng lại, vội vàng thu hồi chân, bởi vì thu quá nhanh, làm cho thân thể yên, thiếu chút nữa ngã xuống.

      Nhưng thân hình chưa ổn, nàng ta nặn ra nụ cười tươi, vội vã quay đầu lại gọi, "Hoa ca ca..."

      Nhưng là, sau lưng nơi nào có bóng dáng Cơ Hoa .

      Mà cùng lúc đó, mũi chân Hạ Lan Tuyết điểm cái, bay thoát khỏi vòng vây của đám cung nữ, vừa chạy đường vừa vui vẻ tung tin, "Công chúa điện hạ, bổn tiểu thư rất bận rộn, chơi cùng ngài được rồi."

      là nàng rất bận rộn, hơn nửa đêm cũng chưa được ngủ, dễ dàng mòn giày sắt chẳng tìm được, gặp được Cơ Hoa , kết quả, kịp chuyện tử tế câu, người thấy.

      Được, nàng còn phải tìm, dù sao, khuyên tai ngọc kia ở người cũng tốt.

      "Công chúa." Cẩm Tú vịn lấy Nam Cung Nguyệt, hỏi, "Nàng chạy xa, có muốn đuổi theo hay ?"

      Pằng - - Nam Cung Nguyệt hất tay liền tát nàng cái, quát lên, "Đương nhiên phải đuổi theo, đem nàng bắt trở lại, Bổn công chúa muốn đích thân chôn sống nàng."

      Chương 59: Khiển trách

      Đối với hoàng cung, Hạ Lan Tuyết quá đỗi quen thuộc, làm sao để Nam Cung Nguyệt bắt được nàng.

      Xuất cung, nàng về thẳng nhà, tắm rửa sạch , thay đổi xiêm y lại vội vã muốn ra khỏi cửa.

      Nàng muốn tìm Cơ Hoa , muốn lấy khuyên tai ngọc về.

      "Tiểu thư." Nửa đêm mất tích rốt cuộc tiểu thư trở lại, nhưng chưa câu, liền lại muốn ra cửa, vài nha hoàn ở Tuyết Uyển yên tâm, xếp hàng dài ngăn ở trước mặt nàng.

      " Tối hôm qua ngài đâu vậy?" Thu Hương lo lắng hỏi, đặc biệt là nghĩ đến bộ dáng chật vật lúc mới về của tiểu thư, người còn khoác áo bào của nam nhân, làm cho trái tim của các nàng chịu nổi nha.

      "Chuyện này rất dài dòng." Hạ Lan Tuyết vỗ nhàng gương mặt xinh đẹp của Thu Hương, cười hì hì , "Ngoan ngoãn, chờ ta làm xong việc , trở lại tỉ mỉ với các ngươi sau”.

      "Tiểu thư lại muốn làm chuyện gì? Để cho Bích Văn theo được sao?" Thu Hương lui về phía sau bước, tránh thoát bàn tay đứng đắn kia của Hạ Lan Tuyết.

      Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt tóc ướt bên cạnh tai, cười , "Lần này ta ra ngoài để giải quyết việc gấp, lần tới mang các ngươi theo sau."

      "Tiểu thư, sáng sớm lão gia phái người tìm ngài." Thu Văn .

      "Chuyện gì?" Hạ Lan Tuyết đếm xỉa tới hỏi.

      Đàn Hương trả lời, "Ước chừng là vì chuyện nhị tiểu thư Thiên Lộc Tự."

      "Chính là vì chuyện này, hôm qua nô tì sai người sang hộ tống nhị di nương và nhị tiểu thư Thiên Lộc Tự, Nhị di nương đau đầu, muốn nghỉ đêm rồi . Nô tì nghĩ, chắc là buổi tối chờ lão gia trở về, làm cho lão gia ngăn cản việc này." Thu Văn tiếp.

      Hạ Lan Tuyết hừ lạnh tiếng, "Mặc kệ nó, lão gia thể nào ở mãi trong phủ, Thu Hương, ngươi phái người theo dõi, lão gia vừa ra phủ, ngươi liền dẫn người đem Nhị di nương cùng nhị tiểu thư đưa ra phủ ."

      "Nhưng nhỡ Nhị di nương lại giả bộ bệnh?" Thu Hương chần chờ hỏi.

      Hạ Lan Tuyết ha ha tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nhắn lộ ra xấu xa cười đến, "Này tốt hơn? Ta lại phải là làm cho nàng nông trang làm việc, làm cho nàng Thiên Lộc Tự đâu, có Bồ Tát phù hộ, chính là dù nàng có bệnh nan y cũng khỏe lên”.

      "Đúng vậy, Nhị di nương thường ngày vì nịnh nọt lão phu nhân, liền ăn chay niệm phật, lúc này nha, đại tiểu thư xem như thành toàn nàng đâu." Đàn Hương chế nhạo cười .

      "Tốt lắm, bên trong phủ vậy là được rồi." Thần sắc Hạ Lan Tuyết nghiêm nghị, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại , "Thu Hương, gã sai vặt Thuận Thiên Ý là kẻ nào ?"

      "Là con thứ hai của Trần má má Thuận tử." Thu Hương trả lời.

      " phải là Trần ma ma bị đuổi ra khỏi phủ rồi sao?" Hạ Lan Tuyết hồ nghi hỏi.

      Thu Hương trả lời, "Vâng, lần trước bởi vì nàng bịa chuyện xảy ra án mạng ở trong phủ , bị đại tiểu thư phạt. Chỉ là, lão phu nhân về sau cầu tình, là Trần má má trong phủ khổ cực vài chục năm, cũng coi như là lão nhân trong phủ, cứ như vậy đuổi ra ngoài, làm cho lòng người sợ hãi thất vọng, cho nên, liền lưu lại."

      "Vô liêm sỉ." Hạ Lan Tuyết thần sắc lạnh lẽo.

      Thu Hương vài cái sợ quỳ xuống, "Nô tỳ đáng chết."

      "Chết tiệt phải là các ngươi. Đều đứng lên cho ta." Hạ Lan Tuyết trầm giọng phân phó.

      Trước kia, lúc mẫu thân còn sống, muốn đuổi người cần gì phải trải qua người khác đồng ý? thời, mẫu thân có ở đây, bọn họ nguyên đám ngược lại gan lớn muốn từng bước thử dò xét thái độ nàng, dần dần muốn biến nàng thành bù nhìn rồi.

      "Nghe." Hạ Lan Tuyết ngồi đến ghế dựa, cười lạnh phân phó, "Thu Văn, tìm người đem Trần má má đuổi ra khỏi phủ. Còn có ngươi phái người theo dõi từng cử động của gã sai vặt Thuận Thiên Ý , nếu có gì bất ổn báo cáo lại cho ta ngay."

      "Vâng ạ." Thu Hương gật đầu.

      Chương 60: Chải đầu

      "Bích Văn." Nghĩ tới muộn rồi, Hạ Lan Tuyết dứt khoát đem mọi chuyện rườm rà ở hậu trạch tính giao lại lần cho ràng.

      "Có nô tỳ." Bích Văn bước lên bước, cảm giác giống như mình là tướng quân trước giờ ra trận vậy.

      Hạ Lan Tuyết bị chọc cười rồi, hướng về nàng vẫy vẫy tay, "Được, chớ khẩn trương, ta chỉ là muốn hỏi ngươi, hắc y nhân lẻn vào Bách Thảo Đường đêm đó có đầu mối chưa?"

      "Chưa có đầu mối nào ạ." Bích Văn lắc đầu, nhớ tới đêm đó, tiểu thư thức đêm ở dược các chế dược, nhưng có người áo đen thầm theo dõi, nàng trong lúc vô tình phát , lại bắt được người nọ.

      Về sau mỗi lần nghĩ đến chuyện này, nàng đều có chút sợ, nếu như lúc ấy hắc y nhân kia phải là rình coi, mà là trực tiếp đánh lén tiểu thư, hậu quả thiết tưởng chịu nổi.

      " đúng là bí ." Hạ Lan Tuyết cười , phân phó "Vậy ngươi tiếp tục bí mật quan sát cho ta, ta tin tưởng, tái xuất sớm thôi ."

      Nàng dám khẳng định đêm đó hắc y nhân nhất định đến vì phương thuốc của Hạ Lan gia, nay, nàng đem dược của hoàng thượng trình lên, tin tức này vừa ra, tất có kẻ muốn giở trò với nàng để đoạt phương thuốc.

      Thế nhưng, nàng cũng tò mò, biết ai muốn cướp của nàng đây.

      "Vâng, lần này nô tỳ nhất định bắt được ." Bích Văn kiên quyết .

      "." Hạ Lan Tuyết khoát tay chặn lại, nhìn nàng, nghiêm túc , "Ta có trực giác, Hắc y nhân kia là thay người bán mạng mà thôi, nếu như xuất , ngươi liền theo dõi, xem kẻ sai khiến phía sau là ai."

      "Người phía sau?" Bích Văn sững sờ, chợt gật đầu, "Vâng ạ."

      "Ừm." Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, quét bốn nha đầu cái, lại cười , "Còn có việc sao? Có việc mau bẩm, vô bãi triều."

      "Tiểu thư." Thu Hương sợ hết hồn, bãi triều lời này cũng có thể lung tung.

      "A." Hạ Lan Tuyết cũng là theo thói quen thuận mồm ra, "Xong, bổn tiểu thư gần đây rất bận rộn, chuyện trong phủ vụ liền giao cho các ngươi, đem những thứ kia nghe lời , sau lưng giở trò gây chuyện, đều xử lý cho bổn tiểu thư."

      "Vâng ạ." Bốn nha hoàn cùng nhau lên tiếng.

      Thanh này lanh lẹ dễ nghe, Hạ Lan Tuyết hài lòng gật đầu, "Được rồi, ta muốn ra cửa."

      Nàng đứng dậy, bởi vì tắm tóc chưa khô, liền chưa cài trâm ra ngoài.

      Thực tại Thu Hương chưa gặp qua cái tiểu thư nào lôi thôi lếch thếch như thế, sít sao theo, "Tiểu thư, dầu gì chờ tóc khô, chải đầu gọn gàng rồi hãy ."

      " có việc gì, ta mang theo cái này." Hạ Lan Tuyết kéo tay áo lên, lộ ra dây buộc tóc cổ tay

      Thu Hương đầu đầy hắc tuyến, "Tiểu thư, vẫn là chải đầu chút , mỗi sáng nhị tiểu thư chải đầu cũng phải mất canh giờ"

      "A, cũng biết nàng chải ra cái dạng đầu gì nữa." Hạ Lan Tuyết lơ đễnh, nhưng đột nhiên nghĩ đến, Hạ Lan Chi mặc dù dung mạo đủ kinh diễm, nhưng mà có thể cướp Nam Cung Khế, tự nhiên là có năng lực của nàng .

      Có lẽ, chải kiểu tóc đẹp đẽ, có thể làm cho người ta hai mắt tỏa sáng đấy.

      "Được rồi, vậy ngươi chải cho ta kiểu đầu đẹp nhất ." Hạ Lan Tuyết đột nhiên quay vào phòng, ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm gương đồng, ngừng soi.

      Phải , nương trong gương đồng, mặt mày như vẽ, da trắng môi hồng, mắt to sáng ngời, có chỗ nào xấu, có chỗ nào đáng nha.

      Nhưng nghĩ đến lúc Cơ Hoa nhìn thấy nàng vẻ mặt lại rất lạnh nhạt, nàng thắc mắc, chẳng lẽ kiếp trước dung mạo của nàng khác sao?

      Vì sao nam nhân kiếp trước si mê lưu luyến nàng như vậy, nhưng kiếp này vừa nhìn thấy nàng muốn đẩy nàng ra xa rồi?
      song ngư, Ngọc Bìnhthuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 61 : được vào cửa.

      Cả hai đời, Hạ Lan Tuyết phải là nương hiểu tình , hiểu nam nhân.

      Phượng Khinh La nuôi dưỡng nàng rất tự do thoải mái, ngoại trừ bốn nha hoàn lớn lên cùng với nàng, bên người nàng cũng có ma ma giáo dưỡng.

      Mà các tiểu thư khuê các khác bình thường là phải học lễ nghi, cầm kỳ thư họa nữ công, nhưng nàng lại biết tý gì.

      Từ ,nàng ngoại trừ học võ là học dược lý.

      Phượng Khinh La liên tục dạy bảo nàng, nữ nhân nếu muốn sống tiêu dao tự tại, phải dựa vào chính mình, nam nhân, chỉ là đồ chơi giải trí lúc nhàn rỗi chán nản mà thôi.

      Những thứ này, Hạ Lan Tuyết tất nhiên tin, nàng nhìn lén qua ít tiểu thuyết tình , thấy ràng trong sách tình là cả hai bên đều có tình cảm với nhau.

      Ở kiếp trước, cho dù đến cuối đời nàng mới tỉnh lại khỏi mộng đẹp, nhưng nàng vẫn tin tưởng, tình , phải là cả hai bên tình nguyện.

      Nhưng hôm nay, ràng chỉ có mình nàng là có tình cảm với Cơ Hoa , còn tình cảm của đối phương như thế nào nàng .

      Như vậy, nàng chỉ còn cách duy nhất, là phải ở bên cạnh nhiều, chỉ cần tiếp xúc nhiều rồi, tự nhiên cảm nhận được tồn tại của nàng.

      Đầu tóc búi xong, nàng nhìn lại gương,rất hài lòng.

      "Thu Hương, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt, về sau bổn tiểu thư nhất định tìm vị hôn phu tốt cho ngươi ."

      Cười hì hì xong, đợi Thu Hương e lệ phản bác, Hạ Lan Tuyết liền thi triển khinh công, bay mất.

      Lần này, nàng Hoa phủ, mà là trực tiếp phủ tướng quân.

      vào góc tường, nàng định leo tường vào, đột nhiên nghĩ đến, nàng cùng Cơ Hoa ôm đều ôm qua rồi, còn ước hẹn ba năm cưới nàng nữa, tại sao còn phải lén la lén lút nhỉ?

      Vỗ đầu cái, cười thầm chính mình có tật giật mình, nàng thở phào, bày ra tư thái rất thục nữ, đến cửa chính phủ tướng quân, cực kỳ lễ phép vỗ vỗ cửa.

      Cửa mở ra, hai người thị vệ ra, mặt lạnh nhìn nàng, "Ngươi là người nào?"

      "Làm phiền nhị vị tiểu ca vào bẩm báo tiếng với tướng quân các người, Hạ Lan tiểu thư có việc cần gặp mặt." Hạ Lan Tuyết mặt ngậm mỉm cười, giọng hiền hòa.

      Nhưng hai thị vệ kia lại bày ra bộ mặt cương thi, "Tướng quân trong phủ, nương mời trở về ."

      " có ở đây? Vậy đâu rồi?" Hạ Lan Tuyết hiếu kỳ, chẳng lẽ còn trong hoàng cung?

      Nhưng mà, trả lời nàng là tiếng đóng cửa phịch cái.

      "Ơ..." Hạ Lan Tuyết cam lòng lại muốn gõ cửa, lúc này, sau lưng chiếc kiệu ngừng lại.

      "Tiểu thư, đến rồi." Hân Nhi xốc màn kiệu, đỡ mỹ nhân trong kiệu xuống.

      Hạ Lan Tuyết nhìn lên mỹ nhân này, nở nụ cười, tiến lên khẽ chắp tay , "Ôi, là đúng dịp, nương cũng là tìm đến chủ tử nhà này?"

      "Ngươi là ai? Đứng ở chỗ này làm cái gì?" Hân Nhi bảo hộ ở đằng trước mỹ nhân, ánh mắt tà ác đánh giá Hạ Lan Tuyết.

      Ơ, lúc này mới vài ngày, liền nhớ ? Hạ Lan Tuyết nghĩ muốn giải thích, mỹ nhân ôn nhu phân phó, "Hân nhi, được làm khó dễ người khác, mau gõ cửa ."

      "Vâng ạ." Hân Nhi nhìn thấy bộ dáng vội vàng của tiểu thư, hé miệng cười tiếng, đưa tay gõ cửa.

      Cửa, lần nữa bị mở ra, vẫn là hai cái thị vệ cương thi kia ra.

      Nhưng mà, lần này, bọn họ lại hỏi tiếng liền để chủ tớ mỹ nhân tiến vào.

      Hạ Lan Tuyết tiện tức giận, nhấc chân định theo vào, lại bị hai thị vệ đưa tay cản lại, "Phủ tướng quân, người có phận được vào."

      Chương 62: Hưởng thụ

      câu “Người phận ” thành công chọc giận Hạ Lan Tuyết, nhưng nàng là người ngược đời, càng tức giận trong lòng mặt càng là tươi cười.


      Cho nên, dù dung mạo nàng chưa phát triển đầy đủ, nhưng mà khi nở nụ cười tươi nhìn rất đáng , đặc biệt là đôi núm đồng tiền như như ở má càng làm cho người ta thấy đáng .

      "Tiểu ca, nếu ta là người có phận vậy vị nương phía trước là ai vậy?”

      Lúc chuyện, tay nàng vỗ vào tay thị vệ, tay khác chỉ về hướng Tô mỹ nhân ở đằng trước.

      Thị vệ kia thấy nàng tuổi còn , cười lên còn thấy xinh đẹp, cũng nỡ nặng lời, mà giọng khuyên nhủ.

      "Tiểu nương, ngươi nha, vẫn nên , vừa rồi nương kia là Tô gia đại tiểu thư, là bạn tri kỷ của tướng quân nhà ta."

      Ý là nàng thể so sánh được.

      "Bạn tri kỉ? Thanh mai trúc mã?" Hạ Lan Tuyết nghĩ đến Tôn lão đầu từng trong lúc vô tình tiết lộ, là Cơ Hoa trong lòng chỉ có Tô tiểu thư, chẳng lẽ là vị vừa vào kia?

      Đẹp đẹp , nhưng cũng từng được hứa gả cho hoàng tử, vẫn muốn sao?

      "Đúng là vậy đấy, ngươi nhanh , hôm nay tướng quân phân phó, đóng cửa tiếp khách ." Vừa , thị vệ kia vừa đóng cổng chính lại.

      Đóng cửa từ chối tiếp khách? Hạ Lan Tuyết nhìn cánh cửa sơn đen đóng chặt, trong đầu lại lên cảnh Cơ Hoa cùng tô mỹ nhân chàng chàng thiếp thiếp, tình ý triền miên, khỏi nổi giận.

      có nàng, lại chơi bời vui vẻ cùng nữ nhân khác ở trong phòng sao?

      Vừa định đạp cửa, đột nhiên lại nghĩ đến hai cái thị vệ biết điều kia, Hạ Lan Tuyết ngẫm lại dù sao cũng phải là lần đầu tiên leo tường, thấy vẫn thuận tiện hơn.

      Mà sau cửa lớn, hai thị vệ nhìn nhau .

      "Tướng quân là lợi hại, lại có thể biết trước có vị tiểu thư Hạ Lan gia tìm đến?"

      "Ta thấy, nhất định là tướng quân bị nương này làm phiền, nên mới trốn nàng."

      "Ta thấy tiểu nương này cũng tồi nha."

      "Tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, sao dám so với Tô đại tiểu thư đoan trang hiền thục, ai u... Tại sao người ta tự nhiên ngứa thế này, là nhột, ta chịu nổi."

      "A, tiểu tử hay tại ngươi chịu tắm rửa, người có rận rồi? Mau cách lão tử xa chút."

      Hạ Lan Tuyết nhảy vào bên trong phủ, núp ở phía sau đại thụ, nhìn thị vệ kia nhảy loạn giống như khỉ, che miệng cười, lúc này mới xoay người vào trong tìm kiếm.

      Nàng biết lúc này Cơ Hoa ở chỗ nào, nhưng là, nàng trời sinh khứu giác nhạy bén, vừa rồi đến gần Tô Minh Ngọc chào hỏi, liền ngửi thấy người nàng ta có mùi hoa nhài thơm ngát, nên giờ phút này trực tiếp tìm theo mùi này vậy.

      Quả nhiên, rất nhanh liền tìm thấy nam nhân muốn tìm.

      Giờ phút này, trong đình bên cạnh hồ, gió mát vi lướt qua, nam tử khuôn mặt tuấn tú ngồi nghiêng, ngón tay thon dài vuốt khẽ ly rượu bạch ngọc, từ từ thưởng thức.

      bên, Tô Minh Ngọc tay áo tung bay, bàn tay trắng nõn gảy , làm cho đàn cổ trước người phát ra thanh uyển chuyển.

      Trời nóng bức như thế này, bức tranh tao nhã.

      Hạ Lan Tuyết hiểu luật, đối với vẻ mặt lúc đánh đàn rất là tự đắc của Tô mỹ nhân kia rất khinh thường, đặc biệt là thấy nàng thỉnh thoảng khẽ ngẩng mặt lên, như có như nhìn về phía Cơ Hoa , con mắt kia như muốn biết bao nhiêu tình ý, làm cho trong lòng người quả thực yên.

      Nàng phục bĩu môi, cúi người theo chỗ lùm cây dời đến chỗ khác, như thế, liền có thể chính diện thấy Cơ Hoa , cũng có thể làm cho nàng biết , ở cùng mỹ nhân có hưởng thụ hay ?

      Tốt nhất là khó có thể chịu được , nếu , hừ...
      song ngư, Ngọc Bìnhthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :