1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc hậu trùng sinh, nàng thê hung hãn của lãnh vương phúc hắc - Thu Thủy Linh Nhi (117/162)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Cười giỡn

      "A, xong, xảy ra chuyện."

      Hạ Lan Tuyết vào nội thất của dược đường, chỉ chốc lát liền quá sợ hãi chạy ra.

      Thiếu Khâm đứng dậy, sải bước nghênh đón, "Chuyện gì xảy ra?"

      "Dược, dược thấy." khuôn mặt nhắn của Hạ Lan Tuyết trắng bệch, hoảng loạn nhìn , "Làm sao bây giờ? Ta ràng để dược ở hộp trong ngăn kéo kia , nhưng mà, vừa rồi mở ra nhìn vào, bên trong trống , tìm mãi cũng thấy, Thiếu Khâm đại nhân, nhất định là có người trộm thuốc rồi, làm sao bây giờ?"

      Hạ Lan Tuyết nhanh chóng khóc lên.

      Nhưng mà, Thiếu Khâm nghe xong, lại chưa động thanh sắc, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn nàng.

      Nhìn đến khi trong lòng Hạ Lan Tuyết cũng cảm thấy sợ hãi, bất đắc dĩ, hai ngón tay bấm mạnh cái vào bắp đùi, vành mắt liền hồng hồng, thanh nghe cũng nghẹn ngào.

      "Thiếu Khâm đại nhân, Hoàng thượng còn chờ dược, nhưng tiểu nữ tử lại gây ra chuyện này, vậy phải làm thế nào đây? Ô ô, lần này là chết chắc rồi, phải làm sao bây giờ?"

      Thiếu Khâm , bộ dáng cúi đầu kia, nhìn qua, là rất hiểu chuyện.

      Hạ Lan Tuyết mở to đôi mắt ướt át, cầu khẩn nhìn , "Hay là, Thiếu Khâm đại nhân ngài cầu xin hoàng thượng cho tiểu nữ, cho tiểu nữ thêm thời gian mười ngày, ta bảo đảm, mười ngày sau, nhất định lại luyện được dược nữa, lần này, tuyệt làm mất nữa"

      "Vâng”. Thiếu Khâm khó xử nhấp môi dưới, từ trong lồng ngực móc ra phương tuyết khăn đưa cho nàng.

      Hạ Lan Tuyết vội vàng từ chối, mặt hít mũi cái, cố dùng giọng mũi rất nồng nức nỡ , "Đa tạ, cần rồi."

      "Mở ra xem chút." Thiếu Khâm đem khăn nhét vào tay nàng.

      Hạ Lan Tuyết sững sờ, phải là cho nàng lau nước mắt sao? Còn bắt mở?

      Nhưng là, mở ra vừa nhìn, nàng kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

      Này cái khăn dĩ nhiên là hoàng thượng thủ dụ, đại khái ý tứ liền là, như lần này lấy được dược, liền đem Hạ Lan bộ tộc toàn bộ tập nã, nhốt vào thiên lao.

      là hôn quân, khó trách mẫu thân lại cho ăn độc dược.

      "Hạ Lan tiểu thư có gì dị nghị ?" Thiếu Khâm trầm mặc rất lâu, mới lên tiếng hỏi.

      Hạ Lan Tuyết xé hạ khóe miệng, cười khan tiếng, "Hoàng thượng lão nhân gia ông ta chữ viết khả tệ, khoẻ mạnh hữu lực, bảo đao chưa lão đâu."

      Thiếu Khâm ánh mắt mênh mông, vô cùng có tính nhẫn nại nhìn nàng.

      Hạ Lan Tuyết biết cách nào, từ trong tay áo móc ra cái hộp đưa cho , "Dược."

      "A?" Lông mày Thiếu Khâm khẽ nhíu, nhưng vô cùng biết điều gì.

      Nhưng hỏi, Hạ Lan Tuyết liền giải thích.

      Nhất nhún vai, nàng như hài tử lì lợm cười , "Mới vừa rồi là giỡn, Thiếu Khâm đại nhân chớ để ý."

      Thiếu Khâm lại đem cái hộp ở trước mắt nàng nhoáng cái, ngưng mi hỏi, "Ngươi khẳng định đây là dược."

      "Đương nhiên." Hạ Lan Tuyết cảm thấy cả kinh, vội vàng đoạt lại cái hộp để kiểm chứng.

      Thiếu Khâm vóc người cao lớn, cánh tay thoáng vừa nhấc, nàng kiễng chân cũng thể với tới.

      Nhìn nàng tức khuôn mặt nhắn đều hồng, Thiếu Khâm cười, "Thiếu Khâm cũng cùng Hạ Lan tiểu thư chỉ đùa chút mà thôi, đừng sợ."

      Lúc chuyện, ngón tay thon dài của còn để vai nàng, gõ hai cái như trấn an.

      Hạ Lan Tuyết toàn thân cứng đờ, có cảm giác quỷ dị tràn ngập toàn thân.

      Nhìn hai tròng mắt ngạc nhiên của nàng, Thiếu Khâm cười, "Có được dược rồi, bản đốc liền cáo từ, khăn của bản đốc, Hạ Lan tiểu thư có thể trả lại hay ?"

      "À." Hạ Lan Tuyết vừa định trả lại, đột nhiên nghĩ tới đây là Hoàng thượng viết thủ dụ về Hạ Lan gia, sao có thể đưa lại cho .

      Nàng vội vã co rụt tay lại, nào biết, động tác của nhanh hơn, hai ngón tay vừa kéo, đoạt khăn từ trong tay nàng, cười , "Chữ của bản đốc thể đưa cho người ngoài, xin lỗi."
      - -
      song ngư, duyenktn1, Ngọc Bình3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: thú vị

      Chữ của ? dám giả mạo thủ dụ Hoàng thượng?

      Hình như người ta từ đầu tới đuôi đều là hoàng thượng, mà là nàng khi nhìn thấy nội dung bên , cho là hoàng thượng hạ ý chỉ.

      Đáng chết, vậy mà lại làm nàng bị lừa?

      Hạ Lan Tuyết định bộc phát nhưng lại nuốt trở lại trong bụng, khóe môi nhếch lên, khẽ cười , "Thiếu Khâm đại nhân quả nhiên khôi hài hài hước, trách được có thể được Hoàng thượng mến, tiểu nữ tử hôm nay lĩnh giáo."

      "Bản Đốc cũng cảm thấy Hạ Lan tiểu thư thú vị hết sức, cũng giống với lời đồn là..." Thiếu Khâm thong thả ung dung đem hộp thuốc cất kỹ, ôn hòa nhìn nàng cười.

      Hạ Lan Tuyết khẽ nhíu lông mày, "Lời đồn?"

      Nhìn khuôn mặt biểu tình sinh động của nàng, Thiếu Khâm trong mắt mỉm cười, đột nhiên cúi đầu, đôi môi đỏ thắm hạ sát tai nàng, thấp giọng , " thú vị."

      Cũng biết là cố ý hay là vô ý, nhàng đọc nhấn từng chữ , trong nháy mắt tựa hồ có cái lưỡi mềm mại liếm qua tai nàng, làm cho nàng toàn thân khỏi cứng đờ.

      "A" Theo bản năng nàng dùng tay hất ra, mà thân thể sớm xa chỗ nàng, chỉ còn lưu lại từng trận mùi thơm.

      "Ngươi." Hạ Lan Tuyết mặt mang cười, nhưng trong ánh mắt lại chỉ còn lại lạnh, "Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, có thể nào tin hoàn toàn, thí dụ như Thiếu Khâm đại nhân đây, lời đồn rằng ngài là ma chuyện ác nào mà dám làm, nhưng có phải là đâu..."

      Dừng chút, đôi mắt xinh đẹp của nàng xoáy vào , trào phúng cười , " đến những lời đồn nữa, ngài chẳng những chuyện ác nào làm, ngay cả tiểu nương như ta mà cũng chiếm tiện nghi, quả thực là -- cầm thú."

      Hóa ra, môi hồng răng trắng, ôn hòa vô hại, đều con mẹ nó là biểu giả dối.

      Ở hàng , tà, vô sỉ, thay đổi, thái, mới là .

      Đối với nhục mạ của nàng, Thiếu Khâm tính toán cong môi, cười trừ, " nhân, cầm thú, Hạ Lan tiểu thư mắng chửi người quả nhiên giống người thường, Thiếu Khâm hôm nay thọ giáo. Thời gian còn sớm, Bản Đốc cáo từ trước."

      xong, hoàn lễ quay về phía nàng chắp tay, sau đó, mới xoay người ra cửa.

      Nhìn nhìn bóng lưng cao lớn kia, lúc lâu Hạ Lan Tuyết chưa tỉnh hồn lại.

      Cảnh mắng chửi của nàng, bị cầm, thú biến thành liếc mắt đưa tình giữa tình nhân rồi?

      Vừa nghĩ tới lúc gần , ánh mắt kia bao hàm thâm ý, làm cho nàng thấy rét lạnh từ trong lòng.

      gã thái giám? Ngẫm lại liền đủ làm cho người ta tê dại da đầu rồi.

      Hô.

      Nàng thở hơi dài nhõm, nghĩ chóp mũi còn quanh quẩn mùi hương của .

      người nam nhân thế nhưng còn thơm hơn so với nàng, cho dù mùi thơm này sạch nhàng khoan khoái vô cùng, tuy nhiên làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

      "Tiểu thư." Tiễn đám người của ti lễ giám rồi, Hạ chưởng quỹ vội vàng tiến đến, tò mò hỏi, "Thiếu Khâm đại nhân lấy được thuốc rồi sao?"

      ràng bọn họ nghiên cứu chế tạo nửa năm, cũng thành công mà.

      Bởi vì kỳ hạn sắp đến, tối hôm qua mình đại tiểu thư ngồi trong dược đường đến đêm khuya, về sau sức lực cạn kiệt, mọi người sợ có ngoài ý muốn, mới cưỡng chế đưa nàng về nhà .

      hiểu sao bây giờ lại có thuốc rồi.

      " lấy được có thể sao?" Ngay cả thánh dụ giả cũng lấy ra rồi...

      đúng, Hạ Lan Tuyết đột nhiên giật mình, chữ có thể bắt chước, nhưng con dấu của hoàng thượng sao có thể làm giả được?

      Chẳng lẽ thủ dụ là ? Nếu chỉ riêng là vì lấy thuốc cũng thể hạ ý chỉ như vậy được.

      Như vậy, có thể hoàng đế có ý muốn diệt Lan gia từ sớm.

      nhân kia , muốn mượn cơ hội nhắc nhở nàng.




      Chương 27: cam lòng


      Chuyện Hạ Lan Tuyết bị ti lễ giám mời nhanh chóng truyền khắp phủ Thượng Quan.

      Trong phòng Hạ Lan lão phu nhân, khí đột nhiên thay đổi.

      Nhị phu nhân mới còn khóc sướt mướt cùng lão phu nhân oán hận Hạ Lan Tuyết, trong khoảnh khắc, rút khăn, khóe mắt đuôi mày còn tý nước mắt nào mà thay vào đó là nhìn còn có chút hả hê cười.

      "Đáng đời, người bị ti lễ giám mời , còn có thể tốt sao? Hừ, cầu mong nàng ta bị tháo ra tám khối mới tốt."

      "Đường thị." Hạ Lan lão phu nhân vui liếc nhìn nàng, "Ngươi cũng là người làm phu nhân, chuyện cần phải có chừng mực."

      "Đúng vậy, cẩn thận tai vách mạch rừng." Nhị di nương Trầm thị cũng nhàng khuyên nhủ.

      Nhị phu nhân Đường thị bĩu môi, giọng mỉa mai cười, "Sợ cái gì? Ta chính là lời , chẳng lẽ các ngươi nghĩ?"

      Cái nhà này, danh nghĩa là họ Hạ Lan, nhưng trước kia là Phượng Khinh La đương gia, nàng chết rồi, liền đổi sang con của nàng Hạ Lan Tuyết đương gia.

      Mà những người khác của Hạ Lan gia, căn bản chính là dùng để trang trí, chút quyền cũng có.

      Ví dụ như ngày hôm nay, chỉ cần câu của nàng ta, toàn bộ người làm trong viện của nàng đều bị bắt lại, nàng dù có phản đối nữa cũng được cái gì.

      Cuộc sống như vậy, ai còn muốn nữa?

      Nhưng chỉ khi Hạ Lan Tuyết chết, bọn họ mới có khả năng làm đương gia.

      người ngu xuẩn, thiếu kiên nhẫn như thế, Hạ Lan lão phu nhân sắc mặt trầm xuống, "Đường thị, đừng trách lão phu nhân ta có nhắc nhở ngươi, cái nhà này là do Tuyết Nhi làm chủ, ngươi như thế nếu truyền vào tai nàng, chính ngươi tự ứng biến , đến lúc đó có đến chỗ ta khóc lóc cũng vô dụng."

      "Biết , nha đầu kia chưa từng đem lão phu nhân ngài để vào trong mắt rồi." Đường thị khinh miệt cười.

      Hạ Lan lão phu nhân thần sắc biến đổi, lạnh lùng , "Làm càn, Đường thị, Thanh nhi ở nhà, ta tạm thời so đo với ngươi, đợi hồi phủ, ta bàn bạc lại với , vẫn con dâu hiền, vậy mà dám cãi lại lời của mẹ chồng?"

      "Ơ, lão phu nhân, sao ngài lại như thế, tức phụ nào dám đâu? Ta chỉ là nha đầu Tuyết Nhi kia, chẳng lẽ phải? Nàng nếu đem ngài để vào mắt, làm sao lại bắt toàn bộ người của ta cùng Trầm thị? Nàng đây ràng là giết gà dọa khỉ đấy, hôm nay bắt người của chúng ta, sáng mai chừng đến người của lão phu nhân ngài." Đường thị kia há miệng cũng là lợi hại, ra triệt để, làm cho da mặt lão phu nhân cũng run lên.

      Liên tục yên lặng ngồi ở dưới tay lão phu nhân, Nhị di nương Trầm thị cùng nữ nhi Hạ Lan Chi, thấy thế, vội vàng tiến lên, người dỗ lão phu nhân, người mắng nhị phu nhân.

      "Nhị thẩm nương, tại đến lúc nào rồi, ngươi ở đây tức giận với tổ mẫu có ích lợi gì? Chúng ta nên nghĩ đối sách, như Đại tỷ tỷ thực bị ti lễ giám bắt được, có thể làm chúng ta bị vạ lây hay ." Hạ Lan Chi trừng mắt nhị phu nhân .

      Nhị phu nhân hừ cười, "Chuyện luyện chế dược cho hoàng thượng vẫn luôn do nữ nhân Phượng Khinh La kia đảm nhận, tại, truyền sang cho con nàng , cùng chúng ta có quan hệ gì đâu?"

      "Hồ đồ." Hạ Lan lão phu nhân tức giận mắng, "Đầu óc của ngươi mà được bằng nửa cái miệng của ngươi tốt, cũng được rồi. Ngươi ngẫm lại, Tuyết nhi là người nhà ai à? Nếu nàng xảy ra chuyện, Hạ Lan gia chúng ta còn có thể giữ được?"

      "Hoàng thượng giận chó đánh mèo đến chúng ta?" Nhị phu nhân lấy làm kinh hãi.

      Hạ Lan Chi mắt lộ khinh bỉ, "Đây là ràng ."

      "Vậy phải làm như thế nào đây?" Nhị phu nhân thầm kêu khổ, mới còn mong chờ Hạ Lan Tuyết có thể bị ti lễ giám kết tội, bây giờ lại phải cầu mong nàng có chuyện gì sao?

      cam lòng a!
      song ngư, duyenktn1, Ngọc Bình3 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 28: Tiên phát chế nhân

      Thấy thần sắc nhị phu nhân hoảng loạn, Hạ Lan Chi khinh miệt hừ cười tiếng, có lòng muốn khoe khoang phen ở trước mặt Hạ Lan lão phu nhân, nhân tiện , "Theo chủ ý của con, trước mắt việc làm cần thiết nhất là phủi sạch quan hệ với đại tỷ."

      " Phủi bỏ như thế nào?" Nhị phu nhân hỏi.

      Hạ Lan Chi nhìn cũng chưa từng nhìn nàng ta, chỉ nhìn lão phu nhân, nghiêm túc , "Tổ mẫu, Đại tỷ tỷ bị ti lễ giám mời rồi, chúng ta nên tìm cha về, làm cho lão nhân gia ông ta kể tội, để tiên phát chế nhân."

      "Như thế nào tiên phát chế nhân?" Con mắt lão phu nhân ánh sáng loe lóe, bình tĩnh nhìn về phía Hạ Lan Chi.

      Hạ Lan Chi khóe môi nhếch lên, lạnh bạc nở nụ cười, "Hạ Lan Tuyết đại nghịch bất đạo, sau khi đại phu nhân chết, người độc thủ bí truyền giao, cũng chuyên tâm vì Hoàng thượng chế dược, hai khất lần, để ý long thể hoàng thượng, đối với việc lần này Hạ Lan gia chúng ta bày tỏ đau lòng cùng tự trách sâu sắc, biết làm thế nào, phụ thân khuyên bảo nhiều lần, nàng đều nghe, mà nàng vô tài vô năng, cho dù có phương thuốc cũng thể nào luyện chế dược cho hoàng thượng. Cho nên, liền làm cho phụ thân khẩn cầu Hoàng thượng, làm cho Hạ Lan Tuyết giao bí truyền ra, phụ thân thay nàng bảo quản cùng luyện chế."

      "Cha ngươi?" đôi mắt đục ngầu của Hạ Lan lão phu nhân trong trẻo rất nhiều.

      Hạ Lan Chi 'Vâng' tiếng, "Những năm này, Hoàng thượng coi trọng nhà chúng ta, phải cũng bởi đại phu nhân có bí dược kia sao? Nếu như thuốc này thuộc về chúng ta, cho dù có Hạ Lan Tuyết, chúng ta vẫn được Hoàng thượng coi trọng, phải sao?"

      "Đúng vậy." Nhị phu nhân vừa nghe, kích động vỗ tay bảo hay, " có Hoàng thượng làm hậu thuẫn, xem tiểu nha đầu Hạ Lan Tuyết còn làm bừa được hay "

      "Tốt tốt, nhưng mà, Tuyết nhi tự nguyện giao ra sao?" Nhị di nương Trầm thị có chút bận tâm.

      Hạ Lan Chi an ủi nắm chặt tay của mẫu thân, , "Sợ cái gì? Nếu có ý chỉ hoàng thượng, nàng dám theo?"

      "Đúng vậy." Nhị phu nhân Đường thị lại vui vẻ, "Nàng nếu theo, Hoàng thượng chém nàng còn tốt hơn sao. Nàng như theo, nộp bí truyền, về sau cũng liền có chỗ dùng, hừ, đến lúc đó còn tùy ý chúng ta nhào nặn sao."

      "Này." Nhị di nương mặt lộ vẻ chần chờ, " tốt lắm đâu, đại phu nhân nàng mới đến năm, nay chúng ta đối Tuyết nhi như vậy..."

      "Nương, người còn có thể thương nàng sao?" Hạ Lan Chi chỉ tiếc rèn sắt thành thép vậy trừng mắt mẫu thân, tức giận , "Người quên trong những năm này nàng ta bắt nạt người thế nào sao? Vốn là người là thanh mai trúc mã với cha, có hôn ước trong người, liền là nàng vượt qua thêm vào đòn tiến đến, làm cho ca ca của ta chưa ra đời chết từ trong trứng nước, làm cho người cả đời chỉ làm di nương, nữ nhi vĩnh viễn chỉ là thứ nữ."

      "Chi Nhi." Nhị di nương vành mắt đỏ lên, áy náy nhìn nữ nhi, "Đều là vì nương quá vô dụng."

      "Tốt lắm, " Hạ Lan lão phu nhân thần sắc khẽ vui, dặn dò, "Chi Nhi, lời này về sau đừng vội nhắc lại, cũng nên gào ra với cha ngươi."

      "Biết rồi." Hạ Lan Chi nhàng dụi dụi con mắt, sau đó , "Vậy tổ mẫu liền phái người tìm cha trở lại, thương nghị chuyện này ."

      "Ừ." Hạ Lan lão phu nhân cũng cảm thấy chuyện này nên chậm trễ, phải nhanh làm xong, tốt nhất ở ti lễ giám xử trí Hạ Lan Tuyết trước, lấy phương thuốc đến tay, mới có thể bảo vệ được Hạ Lan gia.

      Nhưng mà, người của nàng ta phái , lâu sau, liền có người đến báo: Đại tiểu thư trở lại rồi.

      Chương 29: Chết có gì đáng tiếc

      "Trở lại rồi? yên lành ?" Hạ Lan Chi tàn khốc nhìn chằm chằm nha hoàn báo tin, có chút tiếc nuối trong tiếng tràn đầy cam lòng.

      Tiểu nha hoàn kia vội vàng gật đầu, dám nhìn vào gương mặt giữ tợn của nhị tiểu thư.

      Hạ Lan Chi vung tay lên, ý bảo tiểu nha hoàn lui ra, ngược lại nhìn về phía Hạ Lan lão phu nhân.

      Hạ Lan lão phu nhân cũng là vẻ mặt kinh ngạc, " yên lành trở lại rồi? Nha đầu kia chẳng lẽ luyện chế thành công dược rồi?"

      " thể nào." Hạ Lan Chi lúc này chối bỏ, "Hôm qua nàng hơn nửa đêm mới vừa về, cũng là bởi vì chuyện chế thuốc, nghe kéo hơn phân nửa năm, Hoàng thượng đợi được, liền cho kỳ hạn mười ngày, nghĩ đến, hôm qua là ngày cuối cùng của kỳ hạn, làm sao nàng luyện chế thành được, nếu xong sớm đưa vào cung rồi, sao còn đợi ti lễ giám đến đòi được?"

      "Cái này hiếm thấy rồi, nhưng có dược, làm sao ti lễ giám lại thả nàng ra?" Nhị di nương cũng là lòng tràn đầy nghi hoặc.

      Nhị phu nhân cười lạnh tiếng, "Nha đầu kia gian xảo vô cùng, ai biết xuất ra chiêu gì? Chúng ta có nên sai người hỏi thăm ?"

      Hạ Lan Chi cũng cam lòng, liền khuyến khích Hạ Lan lão phu nhân, "Tổ mẫu, bằng ngài sai người gọi nàng đến chuyến, cháu bị ti lễ giám gọi chuyến, tổ mẫu ngài biểu lộ quan tâm tý, cũng là hợp lý."

      "Đúng vậy đúng vậy, gọi nha đầu kia đến, chúng ta hỏi chút." Nhị phu nhân vội vàng phụ họa.

      Hạ Lan lão phu nhân cũng gấp muốn biết xảy ra chuyện gì, dù sao, quyết định chủ ý, Hạ Lan Tuyết lần này lành ít dữ nhiều, nhưng nàng lại đột nhiên quay về, làm cho nàng ta bất ngờ tin được.

      "Được rồi, để ta sai Cẩm Tú hỏi."

      - -

      Hạ Lan lão phu nhân vừa ra, nha hoàn tâm phúc Cẩm Tú liền đến Tuyết Uyển.

      Chỉ là, Hạ Lan Tuyết mệt mỏi ngày, làm gì còn tâm tư tiếp chuyện lão bà tử chỉ đáp câu “ ngủ”, liền đuổi Cẩm Tú về.

      Hạ Lan lão phu nhân vì thế tức giận thôi, khá lắm là nha đầu biết phân biệt lớn .

      Nhị phu nhân nhân cơ hội chế nhạo, "Lão phu nhân, như ta , trong mắt nha đầu kia chính là có ngài."

      "Ngươi im miệng." Hạ Lan lão phu nhân lạnh lùng quát.

      Hạ Lan Chi cũng liếc nhìn nhị phu nhân, "Nhị thẩm nương, lúc này chúng ta cũng đừng đấu tranh nội bộ nữa, chọc tức tổ mẫu, ngươi có ích lợi gì?"

      Nhị phu nhân bĩu môi, nghĩ thầm, cũng có chỗ xấu, nếu có Hạ Lan Tuyết, lại có lão bà này, nữ chủ nhân của Hạ Lan gia chính là nàng ta rồi?

      Thấy nàng ta , Hạ Lan Chi lại , "Tổ mẫu, ngài trước xin bớt giận, hồi chờ cha trở lại, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn."

      "Cha ngươi?" Nghĩ đến con lớn nhất, Hạ Lan lão phu nhân lại là nhụt chí, " nếu có tác dụng , Hạ Lan gia chúng ta cũng rơi vào tay nữ nhân đến từ bên ngoài kia mấy chục năm nay."

      Nhắc tới cái này, Hạ Lan Chi cũng là bụng phẫn hận, thế nhưng, thời Phượng Khinh La chết, nàng ta tin con bé mồ coi Hạ Lan Tuyết còn có thể lật trời được, huống chi, trong tay nàng ta còn nắm bí mặt của nha đầu kia, ngày nào đó, nhất định có thể làm cho danh dự của nha đầu kia mất hết, vĩnh viễn thể ngẩng đầu làm người.

      Trước mắt chuyện cần thiết nhất, là lấy được phương thuốc bí truyền chế dược cho hoàng thượng, chỉ cần được bí truyền, liền là ngày nàng Hạ Lan Chi ra mặt, mà Hạ Lan Tuyết, chết có gì đáng tiếc!

      Chương 30: Đau đầu

      Hạ Lan Tuyết trở lại, liền chui đầu vào trong chăn.

      Đau đầu!

      Đau đầu nhất là chuyện, bí mật bên trong dược.

      Nàng cũng là dưới tình thế cấp bách trong lúc vô tình đụng phải , ai biết tủ thuốc tầng dưới chót thế nhưng còn dấu cái hốc tối, bên trong hốc tối là dược chuẩn bị cho hoàng thượng, tổng cộng có mười hai miếng, vừa vặn đủ Hoàng thượng dùng năm.

      Hiển nhiên, đây là mẫu thân sớm chuẩn bị tốt, chẳng lẽ là sớm tính đến nàng có ngày này, hay là còn có mục đích khác?

      Mà chuyện này càng làm liên tưởng đến việc mẫu thân mất, biết có liên quan gì đến nhau , dù sao lúc trước thi thể ngã xuống trong cốc hàn mai, ngoại trừ ăn mặc, mọi thứ hoàn toàn thay đổi, căn bản phân biệt ra.

      Chuyện thứ hai đau đầu, còn là dược, giấu ở bên trong khuyên tai của Cơ Hoa bột phấn hoa mạn đà la.

      Kiếp trước, nàng ốm đau khó chịu, nên trong người lúc nào cũng mang theo bột phấn hoa này để giảm đau.

      Vật này đối với người bình thường tốt.

      Chuyện thứ ba đau đầu nhất, vẫn là dược.

      Hôm nay ngay trước mặt nhân Thiếu Khâm, nàng chần chừ biết có nên giao dược ra , dù sao thuốc này có độc, ăn nhiều tốt, huống chi uống thuốc này còn là đương kim hoàng thượng, vạn nhất bị phát ra, liên lụy đến bao nhiêu người rơi đầu, nàng cũng muốn nghĩ tới nữa.

      Nàng còn chưa nghĩ ra đối sách, Thiếu Khâm kia lại xuất ra thủ dụ làm cho nàng chỉ còn cách giao dược ra .

      Đáng giận!

      Nhỡ ra hoàng thượng phát được, cho kiểm tra, nhân Thiếu Khâm kia cũng thoát được.

      Nghĩ tới nghĩ lui cả đêm, Hạ Lan Tuyết vẫn cảm thấy lấy lại khuyên tai ngọc là chuyện gấp, quyết định trời vừa sáng, liền Hoa phủ tìm họ Cơ .

      Nào biết, sáng sớm nàng vừa dậy, mới rửa mặt định ra ngoài, bị nha hoàn của Hạ Lan lão phu nhân chặn ở cửa.

      "Đại tiểu thư, hôm qua lão phu nhân được tin ngài bị ti lễ giám mời , sợ ngài bị kinh hãi, sáng sớm đặc biệt sai người chuẩn bị ít cháo, muốn ngài bình tĩnh lại."

      Sáng sớm uống bát cháo an ủi? Cũng sợ nàng buồn nôn?"Ngươi thay ta tạ ơn lão phu nhân, tại ta có việc gấp cần ra ngoài, lúc về ta đến thỉnh an lão nhân gia ngài."

      Hạ Lan Tuyết xong, trực tiếp thẳng ra ngoài.

      Cẩm Tú sợ vội đuổi theo, "Đại tiểu thư, lão phu nhân lo lắng cho ngài, hôm qua cả đêm đều ngủ ngon, phong thấp đau nhức lại tái phát, nếu có việc gì ngài ghé qua hỏi thăm lão phu nhân chút?"

      Lo lắng? Cả đêm ngủ ngon? Còn phát bệnh rồi?

      Hạ Lan Tuyết nghe được câu này, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười

      Sợ là biết mình bị ti lễ giám mời , lại bình yên trở lại, lúc này mới ảo não ngủ yên ? Chỉ là, cái tâm ý này chiếu theo hoàn cảnh cũng là hợp lý?

      Ôi, xong, trước hết uống bát cháo rồi tiếp.

      Sửa lại đường thẳng, Hạ Lan Tuyết đến chỗ ở của lão phu nhân, vừa bước vào, ôi, cả phòng toàn người, nguyên đám con mắt đều nhìn vào nàng, giống như an ủi nàng mà là khởi binh vấn tội .

      Nhất là nhị phu nhân, trong mắt như có dao găm, từng nhát từng nhát như muốn xiên vào người nàng.

      "Ơ, Tuyết nhi, ngươi đến rồi, ngươi biết, hôm qua nghe ngươi bị ti lễ giám mời , chúng ta đều rất lo lắng."

      "A, làm cho Nhị thẩm nương lo lắng." Hạ Lan Tuyết khách khí , liền nhìn về phía lão phu nhân, vấn an, "Tổ mẫu, Tuyết nhi người có thương, thể dập đầu thỉnh an ngài, còn xin thứ tội."

      xong, tìm chiếc ghế dựa trống trực tiếp ngồi xuống.

      Ngay trước mặt vài người vãn bối nhi tức cháu còn có nha hoàn bà tử, Hạ Lan lão phu nhân có chút ít vừa ý, nhưng nhìn cổ Hạ Lan Tuyết có quấn tầng băng gạc, cũng tiện chất vấn, chỉ đành phải cố gắng cười vui, làm ra vẻ ân cần.

      Mà những thứ nữ tiểu bối khác như Hạ Lan Chi, vẫn còn muốn đứng dậy, rối rít hành lễ với Hạ Lan Tuyết, "Thỉnh an đại tỷ tỷ."

      Chương 31: Tâm ý

      "Đều ngồi ." Hạ Lan Tuyết nhìn về phía đám người Hạ Lan Chi ý bảo các nàng ngồi xuống.

      Mọi người mới vừa ngồi xuống, nhị phu nhân đợi được giành hỏi trước, "Tuyết nhi, hôm qua ngươi bị người của ti lễ giám mời , là vì dược của hoàng thượng à? Như thế nào rồi? Thuốc luyện được chưa?"

      "A, có dược sao ta có thể trở về được." Hạ Lan Tuyết khẽ cười, ngược lại , "Tổ mẫu, nghe Cẩm Tú , sáng sớm ngài đặc biệt sai người chuẩn bị cháo cho ta, ta đến để uống cháo đấy."

      Lão phu nhân nghe vậy, vội cười , "Phải rồi, sớm chuẩn bị xong rồi, Cẩm Tú, ngươi tự mình phòng bếp bê lên ."

      "Vâng ạ" Đại nha hoàn Cẩm Tú gấp rút .

      Hạ Lan Chi liền nhân cơ hội truy vấn, "Đại tỷ tỷ, thuốc này luyện hơn phân nửa năm cũng thành, như thế nào đột nhiên lại có vậy?"

      "A, " Hạ Lan Tuyết trêu chọc mắt nhìn nàng, nhếch môi cười, nửa nửa giả , "Nghe giọng của nhị muội muội, giống như ước gì thuốc này luyện chế thành được?"

      Hạ Lan Chi vẻ mặt cứng lại, cười khan tiếng, "Làm sao thế được? Trước nghe đại tỷ tỷ cố gắng mãi cũng luyện ra thuốc, ta cũng lo lắng thôi, nhưng lại hiểu về việc điều chế dược liệu, có lòng giúp đỡ, cũng biết làm thế nào, chỉ có thể ngày ngày chắp tay cầu trời để tỷ tỷ mau chóng luyện thành dược."

      xong, nàng chắp tay trước ngực, thành kính , "Quả nhiên, trời nghe được lời ta cầu khẩn, đại tỷ tỷ luyện chế thành công dược này rồi."

      "Phốc." Hạ Lan Tuyết kìm được bật cười, chỉ Hạ Lan Chi , "Nhị muội muội, ngươi là tài giỏi, ngày mai trong phủ ta có chuyện giải quyết được, đều đưa cho ngươi cầu nguyện với trời là được rồi. Đúng rồi, tổ mẫu, chân ngài bị phong thấp đau nhức, đều nhiều năm rồi? Tìm đại phu cũng có tác dụng, hay để nhị muội muội cầu khẩn ông trời ?"

      Mọi người sắc mặt cứng đờ, đặc biệt là Hạ Lan Chi, vốn là khuôn mặt nhắn thành kính, bi nghẹn giống như là ăn phải con ruồi chết bị táo bón , làm cho sắc mặt cũng xanh tím.

      Hạ Lan Tuyết lại hồn nhiên chưa phát giác ra, vẫn nhìn nàng ta lại , "Theo lý thuyết, việc này cũng cần phải để tổ mẫu nhắc nhở, Nhị muội muội là người hiếu thuận như vậy, phải làm sớm rồi chứ."

      Tầm mắt của mọi người khỏi đều hướng về phía Hạ Lan Chi, Nhị di nương biết nữ nhi khó xử, vội vàng giải vây , "Tuyết nhi ngươi đúng lắm, Chi Nhi nha đầu này, chuyện khác dám , đến hiếu thuận, ngay cả người làm nương như ta cũng bằng nàng đâu. Vì bệnh phong thấp đau nhức của lão phu nhân, ngày ngày Chi Nhi đều cầu nguyện dưới canh giờ đâu."

      "Thế sao thấy hiệu quả? Ta nghe tối hôm qua tổ mẫu phong thấp đau nhức ngủ được đấy." Hạ Lan Tuyết hừ tiếng, ngắt lời nàng, "Chẳng lẽ tâm ý đủ?"

      Nhị di nương ngượng ngùng đỏ mặt, vô tội cúi đầu, đáy mắt thoáng qua tia oán hận.

      Những người khác cũng là kinh ngạc, phải Hạ Lan Tuyết, cho tới nay đều là người tốt tính, cay độc xảo trá giống nương nàng, thậm chí, trước kia khi Phượng Khinh La còn sống, nha đầu kia còn nhiều lần vì người ngoài mà trở mặt với mẹ ruột mình.

      Nhưng giờ khắc này, mọi người bừng tỉnh phát , Hạ Lan Tuyết này càng lúc càng giống Phượng Khinh La rồi, chuyện chanh chua nể mặt.

      Ngược lại lão phu nhân, ước chừng sợ khí náo loạn, cười , "Cái chân này của ta, bị bao nhiêu năm rồi, tật xấu rồi, làm sao có thể khỏi nhanh được? Chi Nhi à, có tâm ý này là đủ rồi."

      "Theo ta thấy, có tâm ý vẫn được, chân này của tổ mẫu nhiều năm bị bệnh, phải có nhiều tâm ý mới tốt được." Hạ Lan Tuyết .

      Đây là nàng tâm ý còn chưa đủ sao? Khuôn mặt nhắn của Hạ Lan Chi trắng bệch rồi, "Đại tỷ tỷ này là ý gì?"

      "Ý tứ sao, rất đơn giản, Nhị muội muội là người hiếu thuận như vậy, phải biết Thiên Lộc Tự ?" Hạ Lan Tuyết sóng mắt chuyển, sâu kín liếc về phía Hạ Lan Chi.
      song ngư, duyenktn1, Ngọc Bình3 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 32: Xử trí

      Hạ Lan Chi thầm giật mình, nhìn đôi mắt đen sâu thấy đáy của Hạ Lan Tuyết kia, mà cảm thấy trong lòng bất an.

      Trong phòng lập tức trầm mặc cách quỷ dị.

      Hạ Lan Tuyết lướt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại người Hạ Lan Chi, "Ta nghe , Thiên Lộc Tự này rất ling thiêng, bất luận là cầu tiền tài, con cái hay tuổi thọ , chỉ cần người cầu thành kính, đạt được ước nguyện. Nhị muội muội, thời tổ mẫu tuổi tác cao, thân thể cũng được khỏe mạnh như lúc trước, đặc biệt là lúc này bị phong thấp đau nhức, đau giống như là bị kim châm vậy, ngay cả đường cũng thể. Nhị muội muội rất hiếu thuận, hay là nhân cơ hội này, Thiên Lộc Tự cầu phúc cho tổ mẫu ."

      "Ta?" Hạ Lan Chi mặt lộ vẻ sầu khổ, nghĩ ra câu trả lời, nhưng nếu đồng ý trước mắt bao người thừa nhận mình bất hiếu ư? Nếu đáp ứng, nàng là tiểu thư khuê các, chờ đợi ở bên trong miếu tự, mỗi ngày nương tựa cửa chùa, cơm rau dưa, sống qua ngày như thế nào đây?

      Hạ Lan Tuyết giống như biết tâm tư của nàng, an ủi, "Ta biết ngươi lo lắng cho Nhị di nương, như vậy , hay là để nhị di nương cùng ngươi, vừa vặn thời gian qua thân thể nhị di nương cũng tốt, dường như mỗi ngày đều khó chịu, lần này Thiên Lộc Tự, chừng tốt lên đấy."

      Nhị di nương nhìn về phía lão phu nhân cầu cứu.

      Hạ Lan Tuyết nhạy cảm cảm giác được, cảm thấy thập phần nghi hoặc, nếu cái di nương, so với con cháu dòng chính còn được bà bà sủng ái hơn, việc này cũng làm cho người ta nghi ngờ rồi.

      Hơn nữa, lúc trước, ở sau khi nàng mất, lão phu nhân ở nhắc tới Hạ Lan Chi lúc giọng cùng thái độ, giống như nàng mới là ruột thịt cháu , liền càng thêm nghi ngờ.

      Lão phu nhân quả nhiên xin tha, "Tuyết nhi lời này của ngươi nguyên tồi, như làm cho mẹ con các nàng Thiên Lộc Tự cầu phúc, cũng là chuyện tốt. Chỉ là, dưới mắt thời tiết nóng bức, này Thiên Lộc Tự trung đều là nhất giúp tăng chúng, sợ là bất tiện."

      "Cái này tổ mẫu cứ yên tâm ." Hạ Lan Tuyết tính trước , "Mẫu thân của ta khi còn sống, cùng này Thiên Lộc Tự trụ trì Trống đại sư thậm chí giao, chỉ cần ta viết lá thư, làm cho dọn ra gian thanh tịnh sân , bảo quản làm cho Nhị di nương cùng Chi Nhi muội muội thanh tịnh người nào nhiễu."

      phen thành công ngăn chặn lão phu nhân miệng.

      Trong lòng lão phu nhân thầm kêu khổ, đây là tìm nha đầu kia đến để hỏi về chuyện ti lễ giám tìm dược, nhưng tại sao lại vòng thành chuyện mẹ con Hạ Lan Chi miếu cầu phúc rồi?

      May mắn, lúc này Cẩm Tú bê bát cháo tiến vào.

      Lão phu nhân vội vàng đổi chủ đề, cười , "Chuyện này sau này hãy , Tuyết nhi, con mau nếm thử cháo có ngon ?"

      "Tâm ý của tổ mẫu, tất nhiên là ngon rồi." Hạ Lan Tuyết tiếp nhận, nhàng nhấp miếng, mùi vị xác thực cũng tệ lắm, liền uống hơi cạn sạch.

      Để xuống chén , Hạ Lan Tuyết chuẩn bị đứng dậy , khả đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, liền ngồi xuống , , "Đúng rồi, tổ mẫu, Tuyết nhi còn có chuyện muốn bàn với người chút."

      "Chuyện gì?" Lão trong lòng lão phu nhân hơi động.

      Hạ Lan Tuyết đếm xỉa tới , "Cũng phải là chuyện gì lớn, chính là hôm qua Nhị thẩm nương cùng Chi Nhi muội muội ồn ào chuyện, những hạ nhân kia ta đều thẩm vấn qua. Các nàng ai nhận mình trộm cây trâm còn luôn mồm chuyện này do tay nhị thẩm nương và nhị di nương bày ra. Nguyên nhân chính là nhân lúc Tuyết nhi bận chuyện chế dược cho hoàng thượng tìm chút chuyện gây ồn ào, để cháu thể chuyên tâm vào chế dược được."

      "Này, bọn họ ngậm máu phun người." Nhị di nương sắc mặt đại biến, bởi vì tức giận, thanh đều cao lên rồi.

      Nhị phu nhân cũng giận chửi bới, " là bọn gian xảo, ăn bổn phu nhân ở bổn phu nhân , đến cùng là còn dám vu oan bổn phu nhân, xem lần này bổn phu nhân lột da bọn họ?"

      "Nhị thẩm nương bớt giận." Hạ Lan Tuyết sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi , "Việc này còn cần người tự động thủ sao? Tuyết nhi thay ngài làm, mỗi người đánh hai mươi đại bản, sớm kêu bà tử lôi rồi. Các người yên tâm, hai ngày sau, ta đích thân chọn lại vài người tốt, đưa đến cho mọi người sai sử."

      ☆, Chương 33: Đụng vào

      Nhị phu nhân cùng Nhị di nương hai mặt nhìn nhau, tất cả tâm phúc bên người hai nàng, cứ như vậy bị nhổ còn mống?

      "Tuyết nhi." Hai nàng cam lòng nhìn Hạ Lan Tuyết, "Tại sao lại thương lượng với chúng ta trước mà cứ như thế đuổi ? Dầu gì..."

      "Ừ, đây là lời khai của bọn họ." Hạ Lan Tuyết đột nhiên đứng dậy, từ trong lồng ngực móc ra lời khai, chụp ở bàn, "Các người từ từ xem , Tuyết nhi có việc trước bước."

      "Tuyết nhi." Hạ Lan lão phu nhân cũng là cam lòng gọi lại nàng, hôm nay việc gì cũng đều là Hạ Lan Tuyết toàn thắng.

      Hạ Lan Tuyết quay đầu lại, khẽ mỉm cười, "Tổ mẫu yên tâm, Tuyết nhi cũng tin lời khai này, Nhị thẩm nương cùng Nhị di nương đối với cháu tốt, trong tâm của cháu vẫn nhớ kỹ mà."

      xong, nàng trực tiếp rời .

      Nhưng là, nàng lúc gần tươi cười, tại sao lại làm cho trong lòng người ta có cảm giác bất an?

      Hạ Lan Chi cướp lời khai bàn đầu tiên, vừa nhìn nội dung, tức giận ngã ngửa.

      - -

      Hạ Lan Tuyết cười ra .

      Bích Văn ở sau lưng nàng, sắc mặt ngưng trọng, "Tiểu thư, cứ như vậy buông tha các nàng?"

      "Nếu sao? Cũng phải để bọn họ nghỉ ngơi chút ít?" Hạ Lan Tuyết cười liếc nhìn nàng, phân phó, "Ngươi về trước, dựa theo ý của ta, bảo Thu Hương viết lá thư gửi cho Trống đại sư, còn có, ngươi và Thu Văn, tự mình chọn hai nha đầu đưa đến cho Đường thị . Nếu có thể làm."

      câu cuối cùng 'Có thể làm', nàng cực kỳ ý tứ sâu xa.

      Bích Văn hiểu ý, mặt rốt cục có chút tán đồng vui vẻ, "Tiểu thư trở về sao?"

      "Ta còn có việc, phải ra ngoài chuyến." Hạ Lan Tuyết giải thích.

      Nghĩ đến người nam nhân bên trong Hoa phủ kia, vết thương cổ Hạ Lan Tuyết lại mơ hồ đau nhức, chỉ là, trong lòng nhưng là ngọt, loại vội vàng muốn gặp , khiến cho nàng bước nhanh hơn.

      Nhưng mà, vào Hoa phủ, cả người Hạ Lan Tuyết đều bối rối.

      thấy tiểu trúc lâu hai tầng đâu, còn vương lại ít tro tàn.

      Nhà họ Hoa này nghe ở đây mấy chục năm rồi.

      Vô luận Hạ Lan Tuyết như thế nào theo chân bọn họ miêu tả Cơ Hoa tuyệt thế dung mạo, bọn họ cũng chỉ cho là gặp phải nữ nhân điên khùng háo sắc, kém chút liền cầm rượu vàng giội nàng.

      Ôi, trong đêm tung tích hủy diệt sạch .

      Vì trốn nàng sao? Chắc phải chứ.

      Đúng rồi, hôm đó nghe Tôn lão đầu họ Cơ chính là cái gì thần võ Đại tướng quân.

      Cái này hiếm thấy rồi, kiếp trước, chỉ biết là trưởng tử của Cơ gia, chưa bao giờ biết còn có danh tiếng đại tướng quân nữa.

      Hạ Lan Tuyết đột nhiên thấy rầu rĩ .

      Ngẩng đầu nhìn trời, chẳng biết lúc nào, mặt trời bị mây che, trời lại đen .

      Trời muốn mưa sao?

      Mới nghĩ tới, giọt mưa trong suốt thi nhau rơi xuống, rất nhanh, mưa rơi lớn, mưa rơi mù trời, đường người đường rối rít chạy đến mái hiên hoặc cửa hàng gần nhất trú mưa.

      Hạ Lan Tuyết cũng vội vàng ôm đầu hướng về bên trong cửa tiệm cạnh đó chạy , chạy quá nhanh, cũng thấy ràng người bên trong ra, vừa vặn đụng phải người ta.

      "Ai ui." Chỉ nghe tiếng nữ tử mảnh mai kêu đau.

      Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nữ tử xinh đẹp bị ngã xuống đất, vội vàng muốn tiến lên đỡ, lại bị đứa nha hoàn ngăn lại.

      "Ngươi người này như thế nào có mắt? Đụng đau tiểu thư nhà ta, ngươi chịu trách nhiệm được sao?"
      song ngư, Ngọc Bình, honglak2 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 34: Tô đại tiểu thư

      Oài, này cũng đanh đá quá !

      Hạ Lan Tuyết khẽ đứng thẳng mi, rút tay về chỉ đứng ở bên, áy náy với nương ngồi dưới đất, "Xin lỗi, nương, vừa rồi ta chạy quá gấp, có còn đau ?"

      " ngại." Nàng kia nhàng lắc đầu, nhanh chóng bỏ khăn che mặt xuống, lúc này mới vịn tay nha hoàn từ từ đứng lên.

      "Tiểu thư, ngài lúc nào cũng tốt như vậy." Tiểu nha hoàn giúp đỡ nữ tử sửa sang lại làn váy, sau đó, chưa hết tức giận trừng mắt với Hạ Lan Tuyết.

      Hạ Lan Tuyết vô tội sờ sờ mũi, câu: "Bên ngoài mưa lớn."

      Đúng là, giờ phút này, bên ngoài trời mưa như trút nước, hành lang trước cửa hàng tụ tập ít người, ước chừng là cảm thấy nữ tử bên trong khí độ bất phàm, mọi người liền thức thời vào, đều chen chúc tại cửa tò mò nhìn vào trong .

      "Nhìn cái gì vậy? Tránh ra." Nha hoàn tên gọi Hân Nhi kia, cực kỳ đanh đá, đưa tay gạt đám người đứng ở cửa ra, cứ thể mở ra con đường cho tiểu thư nhà mình, sau đó mở ô ra, cẩn thận đỡ nữ tử.

      "Tiểu thư, chậm ."

      Đột nhiên, trận gió phất qua, lay động cái khăn che mặt của nữ tử, lộ ra mảnh da mặt bạch ngọc tì vết, làm mọi ánh mắt rời được.

      Cả đám chỉ ngây ngốc nhìn nữ tử như tiên nhân kia bước lên xe ngựa, lại đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa chạy chậm rãi trong làn mưa kia, cho đến khi nhìn thấy, mọi người vẫn còn thất thần.

      "Oa, thơm quá." Đột nhiên, có người vui mừng kêu to.

      Ngay sau đó, hành lang dưới mái hiên vang lên tiếng tranh nhau hớp khí, thỉnh thoảng có người vui mừng hô to, "Là hương thơm người tiên nữ kia."

      Còn có mùi thơm cơ thể? Trong phòng, Hạ Lan Tuyết nghe những người kia chỉ cảm thấy buồn cười.

      "Tiên nữ cái gì? Đó là Tô gia đại tiểu thư."

      Tô gia? Lỗ tai Hạ Lan Tuyết dựng lên, theo bản năng gần đến phía cửa, nhìn về phía lão bà tử bát quái.

      Bên ngoài mưa rơi chưa dứt, mọi người cũng được, lão bà tử vừa vặn tìm được cái cơ hội khoe khoang, liền tự mình thêm dầu thêm mỡ như kể chuyện cổ tích .

      "Nhắc tới Tô gia đại tiểu thư Tô Minh Ngọc, người này khác gì so với tiên nữ trời, nghe , nàng vừa ra đời, thân thể có mùi thơm lạ lùng, dẫn bươm bướm cách cả mấy dặm đều bay về Tô phủ, tụ tập ngoài cửa phòng của nàng, chậm chạp tiêu tan đâu."

      "A, việc này ta cũng biết, năm đó xem như chấn động kinh thành, có thuật sĩ , đây chính là ngàn năm khó gặp kỳ nữ tử, có đại phú đại quý tướng. Ngay cả lão nhân gia thái hậu cũng cho người đến hỏi thăm, còn thưởng Tô gia rất nhiều đồ."

      "Đúng vậy, tại cũng sắp qua hai mươi năm rồi?"

      "Mười tám năm, toàn bộ là mười tám năm." Lão bà tử kia dựng lên ngón tay, kiên trì mà chắc chắc , "Năm ấy, Tam tiểu tử nhà ta cũng đúng lúc xuất thế, cũng có thể cùng lứa với Tô tiểu th này”.

      "Đều mười tám à." Hạ Lan Tuyết dựa vào ở bên cửa, khó chịu nhàm chán, cũng đúc kết tiến đến, hưng trí bừng bừng hỏi, "Nàng có người để gả chưa?"

      "Nhắc tới cái này, cũng là nghiệt duyên." Lão bà tử kia nhìn Hạ Lan Tuyết cái, khẽ thở dài.

      Hạ Lan Tuyết thích nghe chuyện phức tạp ly kỳ , vội hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"

      "Tô đại tiểu thư sinh ra lâu, thái hậu nương nương có lần nhìn thấy, liền thích, nên làm chủ ban hôn cho nàng với hoàng tử thứ mười lúc đó mới năm tuổi."

      "Đây phải là chuyện tốt sao?" Hạ Lan Tuyết tò mò hỏi.

      "Ai phải đâu? Tô gia cũng vui mừng đấy chứ. Nhưng mà trời còn mưa gió bất thường, ai biết, năm hoàng tử thứ mười mười tuổi bị rơi vào trong hồ chết đuối. Haizz."

      Mọi người trận thổn thức.
      - -

      Chương 35: Bị đen

      Còn chưa lập gia đình, liền thành quả phụ, mệnh của Tô đại tiểu thư cũng xui xẻo? Thuật sĩ thể tin.

      Hạ Lan Tuyết nhìn bên ngoài trời mưa càng to, cũng tự than thở, " nương ôn nhu động lòng người mà đáng thương như vậy, phải cả đời chết già ở khuê phòng hay sao?"

      Nếu như phu gia là người nhà bình thường sao, nhưng là hoàng tử của hoàng thất, nên nàng muốn thay đổi gả cũng khó.

      "Ai là như vậy đâu?" Lão bà tử cũng thở dài ."Sau khi hoàng tử mười qua đời, thái hậu nương nương thương cảm Tô đại tiểu thư tuổi còn quá , liền hủy bỏ hôn ước, để cho nàng tự do kết hôn. Nhưng mà, Tô đại tiểu thư là người trọng tình trọng nghĩa, có hoàng tử thứ mười , thề cả đời lấy chồng, cho dù bà mối cơ hồ muốn đạp phá ngưỡng cửa Tô gia, nàng cũng hề bị lay động."

      Mọi người nghe , rối rít giơ ngón tay cái lên, "Quả là trinh tiết can trường nữ tử."

      Nữ tử tốt? Hạ Lan Tuyết khẽ bĩu môi, nếu phải bị bức ép bất đắc dĩ, chính là đầu óc ngu ngốc.

      Ngẫm lại, thời điểm hoàng tử thứ mười qua đời, Tô đại tiểu thư cũng mới năm tuổi, tiểu nương năm tuổi biết cái gì? tại mười ba năm qua , nàng có còn nhớ được dung mạo của thập nhất hoàng tử hay cũng khó , mà có thể vì người như vậy cả đời lấy chồng sao?

      Nhìn thấy lão bà tử kia nước bọt bay tứ tung, bộ dáng như được nhìn thấy tận mắt, Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên cảm thấy cổ quái, liền hỏi, "Đại nương, người biết được ràng, phải là người Tô gia chứ? Nếu , chuyện riêng tư của nương khuê các nhà người ta như vậy, tại sao người lại biết được?"

      Mọi người vừa nghe, đúng vậy, nếu là lúc Tô đại tiểu thư sinh ra quá mức chấn động, mọi người biết được kỳ quái, mà dù sao cũng qua vài chục năm rồi, rồi sau đó, thập nhất hoàng tử qua đời, thái hậu hủy bỏ hôn ước, Tô đại tiểu thư thề cả đời lấy chồng...

      Mỗi việc này người bình thường cũng thể biết được .

      Lão bà tử kia mặt ngượng ngùng, hừ , " là như thế, lão bà ta láo."

      "Dù là láo, cũng nên tích chút đức, chuyện nương nhà người ta đem ra tán gẫu cũng hay." Hạ Lan Tuyết sâu kín tiếng, nhớ tới trước kia nhìn thoáng qua.

      Tô đại tiểu thư đúng là xinh đẹp vô song, nhưng nương xinh đẹp như vậy mà đến mười tám tuổi rồi chưa gả, muốn gả sao?

      Nàng tin.

      Sợ là bị những thứ này thoạt nhìn rất mỹ lệ hào quang liên lụy? Mà những lời đồn đại này, mới nghe rất đẹp đẽ nhưng cũng là loại gông xiềng.

      câu trinh tiết can trường, liền làm cho nàng muốn gả cũng thể.

      Chỉ là, nương khuê các như vậy lại đắc tội với ai? Mới bị người ta biến thành như vậy...

      Thế nhưng, cái Hạ Lan phủ, đều có nhiều việc vụn vặt như vậy, Tô phủ to như vậy, bên trong u sợ là còn hơn nhiều.

      Lão bà tử bị Hạ Lan Tuyết móc câu, sắc mặt liền có chút ít bất thiện, đôi mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết, "Ơ, ở đâu xuất nhóc, cũng dám giáo huấn lão bà ta rồi?"

      "A." Hạ Lan Tuyết trêu chọc cười, giọng mỉa mai , "Đại nương tuổi cũng cao, tính tình còn xấu như vậy. Ngay cả lời tốt xấu nghe cũng hiểu sao? Bổn tiểu thư đó là khuyên nhủ, coi là dạy dỗ."

      "Hừ, lão bà ta lười so đo cùng với con nhóc như ngươi." Lão bà tử khinh thường hừ lạnh tiếng, sau đó tiếp tục cùng người bên cạnh dông dài, "Nhắc tới Tô đại tiểu thư, vậy cũng là tấm gương đức hạnh của phụ nữ, bình thường cửa lớn ra, cửa sau gần, cho dù bất đắc dĩ muốn ra cửa, cũng dùng khăn che mặt, để người ngoài nhìn thấy mặt. Mặt khác, có thể Tô đại tiểu thư là nữ tử tốt gả hai lần, nhưng mà nếu lại có người đến cửa cầu hôn, liền tình nguyện cạo đầu làm ni ."

      Chương 36: Phá án

      Mưa mùa hè chính là như vậy, ào xuống trận, sau đó mưa đột nhiên ngừng, mặt trời lại ló ra.

      đầu mặt trời chói chang, giẫm lên đường phố ướt nhẹp, cảm giác này rất đặc biệt.

      Hạ Lan Tuyết nhàn tản trong đám người, mắt sắc liền liếc về phía bà tử cằn nhằn nước bọt tung bay ở đằng trước, vì vậy, lòng có mục đích gì, nên nhàn rỗi bí mật theo.

      Sau đó, quả nhiên...

      Ở trong góc đường phố, lão bà tử này có người chặn đầu.

      Hạ Lan Tuyết đắc ý nhếch lên khóe môi, nhìn , chút thủ đoạn như vậy sao lọt qua mắt nàng được?

      Nàng , lão bà tử này nhất định là bị người sai sử, mới có thể vui lòng như vậy chuyện nước miếng tung bay chứ.

      Chỉ là, nha hoàn kia sau khi trao bạc cho lão bà tử vội vàng quay , chỉ trong thời gian chốc lát như vậy, nhưng Hạ Lan Tuyết ràng thấy được hình dáng của nàng ta.

      Lại là người trước kia theo phía sau Tô đại tiểu thư, còn đối với nàng ồm ồm tiểu nha hoàn - - Hân nhi.

      Này? ? ? ?

      Hạ Lan Tuyết định theo sau dò xét nguyên nhân , thình lình bị người đụng phải tý, còn chưa đứng vững, chỉ thấy đường người đường rối rít tránh lui hai bên, nàng cũng bị chen vào trong ngõ ngách.

      Rất nhanh, liền có thị vệ cưỡi ngựa ầm ầm chạy qua, vừa vừa hô: Thiếu Khâm đại nhân phá án, nhàn tạp nhân đẳng lẩn tránh.

      Đường phố dài, trước khắc còn nhộn nhịp xôn xao ồn ào, trong chớp mắt yên tĩnh có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

      Thiếu Khâm? Hạ Lan Tuyết theo bản năng nhìn về phía sau.

      Chỉ thấy phía sau thị vệ, Thiếu Khâm đại nhân xinh đẹp khuynh thành, ngồi ngay ngắn trong kiệu trúc bốn người khiêng, thần sắc vui vẻ, khóe môi mỉm cười, bộ dáng kia nhìn giống như phá án, giống như dạo chơi công viên ngắm cảnh.

      Có lẽ là cảm thấy được ánh mắt khác thường, Thiếu Khâm khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chuẩn xác nhìn xuyên qua đám người, rơi vào người Hạ Lan Tuyết.

      đôi mắt màu hổ phách kia, khẽ nheo lại, mơ hồ lộ ra thủy quang trong trẻo, ra ánh sáng mê người.

      nhìn thấy mình rồi? Hạ Lan Tuyết tim nhảy dựng, theo bản năng cúi đầu tránh ánh mắt của , mà lúc này, ánh mắt nhàng, quét qua từng dãy dân chúng bên đường, giống như ánh mắt vừa rơi vào người nàng kia là tùy ý nhìn, chú ý đến bất cứ ai.

      Nhưng Hạ Lan Tuyết vẫn cảm thấy, vừa rồi đích xác là nhìn nàng.

      Lúc này, đám người bắt đầu chuyển động, cùng nhau tuôn về hướng Thiếu Khâm đại nhân .

      Người chính là như vậy, chỉ cần việc liên quan đến mình, liền có thể yên tâm hơn nữa hưng trí bừng bừng xem người khác gặp khó khăn.

      Thậm chí, mọi người bắt đầu suy đoán, hôm nay là ai gặp xui xẻo, rơi vào tay ti lễ giám.

      Hạ Lan Tuyết rất tự giác cũng theo đám người cùng nhau xem náo nhiệt, sau đó liền bị chen đến trước cửa kỹ viện lớn nhất kinh thành - - Túy tiên lầu.

      Cửa có mấy thị vệ gác, bên trong tiếng động nhốn nháo vọng ra, nhưng nhìn thấy tình huống cụ thể, tựa hồ bên trong có tiếng đánh nhau.

      Mọi người bắt đầu suy đoán chuyện phát sinh bên trong, phần lớn là chút **, thí dụ như lại là công tử nhà ai vì tranh đoạt nương đầu bảng mà đánh nhau…

      Đối với chuyện này, Hạ Lan Tuyết nghĩ thể suy đoán bừa.

      Nếu là chuyện , đến lượt ti lễ giám ra tay, ít nhất, Thiếu Khâm tự mình xuất mã.

      Quả nhiên, lâu sau, thị vệ lại tới mở đường, mấy cỗ thi thể đắp vải trắng được khiêng ra, sau đó chất chồng lên xe kéo , ngay sau đó là tiếng khóc sướt mướt của cả trai lẫn bị bắt ra, đều là những nương của lâu và khách đến mua vui.

      thể tưởng được lần này lại đánh chết người? Mọi người tranh nhau suy đoán đến cùng ai là người chết.

      Mà Hạ Lan Tuyết lại nhìn đến bóng dáng nho bị thị vệ lôi , lúc nhìn thấy liền sững sờ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :