1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc hậu trùng sinh, nàng thê hung hãn của lãnh vương phúc hắc - Thu Thủy Linh Nhi (117/162)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Song hoàng

      khuôn mặt xinh đẹp nhắn của Hạ Lan Tuyết lộ ra thần sắc khó xử, ánh mắt đảo qua lại cả hai bên, mới , "Di nương mực chắc chắn phải là Nhị muội muội trộm, nhưng nhị thẩm ràng lục soát thấy ở dưới gối. Vậy là như thế nào đây? Hoặc là, nhị muội muội ngươi cũng nên đưa chứng cứ ra , chứng minh phải là ngươi gây nên, như thế nào?"

      "A?" Hạ Lan Chi sửng sốt, "Cái này như thế nào ta có thể chứng minh được?"

      "Đúng vậy, đại tiểu thư, ngài phải làm khó chúng ta sao? Nếu chúng ta biết dưới gối có đồ, còn phát sinh chuyện này sao?" Vành mắt Trầm thị hồng hồng, ủy khuất nhìn Hạ Lan Tuyết

      "Phải ?" Hạ Lan Tuyết chẳng đúng sai hừ tiếng, ánh mắt đột nhiên sắc bén nhìn chằm chằm Trầm thị, chậm rãi mở miệng, "Ở Tây Uyển này trừ hai mẹ con ngươi ra, cũng chỉ có mấy nha hoàn, ngoại nhân há có thể tùy tiện xuất nhập, hơn nữa còn có thể đem cây trâm kia để ở dưới gối?"

      Trầm thị bị hỏi khó, mắt trợn tròn, bộ mờ mịt biết làm sao.

      "Đại tiểu thư, chẳng lẽ ngài cũng cho rằng là Chi Nhi trộm?"

      "Đại tỷ tỷ, Chi Nhi có trộm đồ." Hạ Lan Chi ngạc nhiên chớp mắt cái, liền khóc to lên, khóc như muốn ngất xỉu ở trong lòng Trầm thị.

      Sau đó, lẩm bẩm khóc ròng, "Di nương, vì sao ngài lại cứu ta? bằng để ta chết cho xong? Ô ô."

      "Đứa ngốc, ngươi là người trong sạch, cho dù muốn chết, cũng thể chết ở chuyện này được, huống chi, còn có đại tỷ tỷ ngươi ở đây, nàng tất nhiên có thể làm chủ cho ngươi, vì ngươi lấy lại công đạo." Trầm thị vội vàng dụ dỗ nữ nhi, mặt cầu khẩn nhìn Hạ Lan Tuyết.

      Hạ Lan Tuyết ánh mắt trầm trầm, đột nhiên, quay mặt hỏi nhị phu nhân Đường thị, "Nhị thẩm nương, người cảm thấy là nhị muội muội trộm cây trâm sao?"

      "A?" Bóng cao su đá cho mình? Đường thị hơi sững sờ, chợt cười , "Đại tiểu thư hỏi lời này, từ đầu tới đuôi, chưa khi nào ta là nàng trộm."

      "A, vậy đúng rồi." Hạ Lan Tuyết nhàng gõ đầu, cũng , "Ta cũng tin Chi Nhi muội muội lại là người có kiến thức hạn hẹp như vậy, cũng chỉ là cây kim trâm mà thôi, nếu nàng muốn, cho tỷ tỷ ta tiếng, ta có thể đưa cho nàng sọt, nàng cần hành động bỉ ổi trộm đồ của người khác?"

      phen lời giấu châm chọc, vốn là vì Hạ Lan Chi tốt, nhưng người ở đây nghe xong, người người lại thay đổi sắc mặt.

      Đặc biệt là Hạ Lan Chi, khuôn mặt thanh lệ tựa vào trong lòng Trầm thị cứng đờ, con mắt rưng rưng chợt lóe tia lạnh độc.

      "Thế nhưng." Thấy ai gì, Hạ Lan Tuyết đột nhiên đổi giọng, thần sắc lạnh lùng, "Nếu như phải là Chi Nhi trộm, như vậy tất nhiên là có người hãm hại, Nhị thẩm nương, người cảm thấy ai hại Chi Nhi muội muội đây?"

      "A?" Sắc mặt Đường thị chợt biến, tức giận la ầm lên, "Đại tiểu thư, lời này của ngài có ý gì? Chẳng lẽ hoài nghi ta hãm hại nàng ta hay sao?"

      "Ta lại có ý này. Thế nhưng, cây trâm, làm sao có thể tự mọc chân chạy xuống dưới gối của nhị muội muội được?" Hạ Lan Tuyết hơi nhíu mày, hỏi.

      "Này?" Đường thị cứng họng, hồi lâu, tức giận la ầm lên, "Bổn phu nhân yên lành vì sao phải hãm hại nàng?"

      "Đúng vậy, đại tiểu thư, chúng ta cũng tin nhị phu nhân lại hãm hại, trong chuyện này tất nhiên là có hiểu lầm." Thái độ Trầm thị lúc này lại thay đổi, ngả theo hướng của Đường thị.
      song ngư, duyenktn1, Ngọc Bình3 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ô truyện hay wa thui.cố lên bạn ơi

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21: Cười giỡn

      Hạ Lan Tuyết khẽ vểnh môi lên, tốt vừa rồi kẻ tung người hứng, các nàng liên thủ tạo ra tuồng vui này, phải là muốn gây chuyện thị phi để nàng mang tiếng xấu phân biệt được đúng sai sao.

      A, nếu như thế, liền thỏa mãn các nàng.

      "Di nương sao lại như vậy , ta có nhị thẩm nương hãm hại đâu?" Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Lan Tuyết khẽ liếc nhìn Trầm thị, tiện đà lại , "Nhưng chuyện xảy ra, tất nhiên phải có nguyên nhân, vẫn là câu kia, cây trâm thể tự nhiên chạy đến được ."

      " như vậy có nghĩa là gì?" Trầm thị giả vờ hiểu hỏi.



      Hạ Lan Tuyết khẽ khép mi, đáy mắt ánh lên tia lạnh lùng sắc bén, "Cái này sao, tự nhiên là thẩm vấn mới biết. Bích Văn, lập tức bắt toàn bộ nô tỳ ở Tây Uyển và nô tỳ của nhị phu nhân mang đến Đông viện giam lại."

      Nghe vậy, tất cả mọi người ngẩn ngơ.

      Đường thị lại bất mãn, "Đại tiểu thư, ràng là ta bị mất cây trâm sao người của ta cũng bị giam lại?"

      "Ngươi có thể bảo đảm, phải là người trong số đó trộm cây trâm để hãm hại Chi Nhi? Hòng phá hư quan hệ của ngươi với Trầm di nương sao?"

      Hạ Lan Tuyết nhàng cười, ánh mắt đảo qua khuôn mặt bị nghẹn khuất của nàng ta, "Nhị thẩm nương, sao ngài nghĩ kỹ, kẻ trộm này trộm cây trâm mà bị ai phát giác, nhất định là có chút bản lãnh. Người như vậy như ở bên cạnh ngài, rất là nguy hiểm nha, lần này là cây trâm, lần sau người ta nhất thời thú tính quá trớn, trộm cái đầu ngài, bổn tiểu thư muốn làm chủ cũng muộn."

      Lời này vừa ra làm cho Đường thị chợt thấy cổ lạnh ngắt, giống như trong chớp mắt bị người ta ngắt mất.

      bên, mẹ con Trầm thị nhìn nhau, mắt lộ ra ngượng ngùng.

      "Đại tỷ tỷ, Ấp Nguyệt các nàng từ theo ra, tuyệt đối trung thành với ta, nhất định làm ra chuyện này, người có thể hay ..."

      " thể."Lạnh lùng cắt đứt lời Hạ Lan Chi, Hạ Lan Tuyết từ từ đứng dậy, ánh mắt sâu kín nhìn qua nàng ta, khóe môi khẽ cong lên như cười như ,
      "Nhị muội muội, ngươi chính là quá thiện lương, mới để cho người xấu có cơ hội ra tay. Ngươi yên tâm, chuyện ngày hôm nay, tỷ tỷ ta nhất định làm chủ cho ngươi, nhất định đem người vu oan ngươi bắt được, nếu , hôm nay ngươi bị oan khuất thắt cổ tự vẫn rồi?

      "À?" Vẻ mặt điềm đạm đáng của Hạ Lan Chi trong nháy mắt vỡ vụn, "Đại tỷ tỷ, ta..."

      Hạ Lan Tuyết vỗ vai của nàng ta, ôn nhu an ủi, "Tốt lắm, về sau ngàn vạn thể làm việc ngốc, di nương sinh ngươi ra cũng dễ dàng, nàng chỉ có thể dựa vào tương lai ngươi bay lên đầu cành làm phượng hoàng, ngươi nhỡ ngươi thắt cổ chết sao, lúc ngươi chết rồi bỏ lại di nương mình biết trông cậy vào ai đây?"

      hồi làm cho mặt mẹ con Trầm thị cũng biến sắc.

      Hạ Lan Tuyết lại ha ha cười, "Được rồi, ta đùa đấy, đừng coi là , hôm nay người tỷ tỷ bị thương, nên ở lại giúp ngươi."

      xong, cũng nhìn sắc mặt khó coi của mẹ con Trầm thị, trực tiếp rời .

      Bên này, tự có Bích Văn dẫn người, mang bọn nô tỳ của Tây uyển và của Đường thị, toàn bộ giải đến Đông viện trông coi thẩm vấn.

      Trở lại chỗ ở, Hạ Lan Tuyết liền nằm ở giường, dặn dò đám người Thu Hương, có phân phó, bất luận kẻ nào cũng được quấy nhiễu.

      Nhưng mà, ban đêm, Thu Hương lại vội vàng chạy vào trong phòng, ngay cả lễ nghi cũng bất chấp, vội vàng la lên

      "Tiểu thư, xong, Hạ chưởng quỹ của Bách Thảo Đường tự mình tới, là ti lễ giám tổng quản Thiếu Khâm đại nhân muốn gặp ngài."
      song ngư, duyenktn1, Ngọc Bình3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Thiếu Khâm đại nhân

      Ti lễ giám Thiếu Khâm đại nhân?

      Hạ Lan Tuyết hơi hơi nhíu mày, kiếp trước cái tên này có thể như sấm bên tai, chỉ là, chưa từng nhìn thấy, đối với , cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

      Tin đồn khinh mạn cuồng ngạo, hung tàn thành tính, ỷ vào lão hoàng đế sủng ái, làm ít chuyện độc ác như giết hại quan lại triều đình hay dân chúng.

      Vì vậy, lão hoàng đế vừa chết, liền thành mục tiêu công kích, cuối cùng táng thân biển lửa, hóa thành tro bụi.

      Chắc do tàn bạo của quá lớn, thế cho nên sau khi chết rất nhiều năm, mọi người nhắc tới vẫn cảm thấy kinh hồn táng đảm, thậm chí, để dụ dỗ trẻ người ta cũng lấy tên ra dọa.

      Bởi vậy mới có câu: Thiếu Khâm vừa ra, trẻ con ngừng tiếng khóc.

      cái nhân vật được ma hóa như vậy muốn gặp nàng, tất nhiên có chuyện tốt.

      Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt mi tâm, tâm tình hơi có chút bực bội.

      Lần đầu tiên gặp mặt Cơ Hoa , buổi chiều xử lý chuyện Hạ Lan Chi, còn có lão thái giám mà kiếp trước chưa từng gặp mặt...

      Mỗi việc dần dần làm cho nàng hiểu số chuyện.

      Trùng sinh rồi, người còn là người kia, nhưng rất nhiều việc giống với kiếp trước.

      Hoặc là , nàng trùng sinh, là bắt đầu cuộc đời khác, phải là lập lại những việc của kiếp trước.

      Việc này biết là may mắn hay bất hạnh đây?

      "Tiểu thư, làm sao bây giờ? Hay tìm lão gia ." Thu Hương khẩn trương làm cho khuôn mặt nhắn cũng biến sắc.

      Tiếng xấu của Thiếu Khâm đại nhân có thể là rất lớn, già trẻ đều biết, những người muốn yên ổn sinh sống đều nghĩ nên chọc vào cái người này, hoặc là bị người này nhớ thương.

      "Lão gia sao?" Nhớ tới kiếp trước, nữ nhi là nàng chết rồi, nam nhân này còn ở trong phòng chỉ lo cùng Trầm thị khoái hoạt, Hạ Lan Tuyết liền sinh lòng bi thương.

      "Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa." Nàng cười lạnh.

      Thu Hương hiểu.

      Hạ Lan Tuyết sửa sang lại quần áo của chính mình, phân phó, "Chuẩn bị kiệu."

      "Tiểu thư, ngài thể , người nọ giết người chớp mắt." Thu Hương vội la lên.

      Hạ Lan Tuyết buồn cười, " tại sao phải giết ta?"

      Là phúc phải họa, là họa tránh khỏi.

      Huống chi, lão hoàng đế là vì dược, nàng đưa dược là xong.

      Về phần vị Thiếu Khâm đại nhân này, đúng là có thể giữa ban ngày ban mặt, cướp đoạt tính mạng của người ta?

      để ý ngăn cản của đám người Thu Hương, Hạ Lan Tuyết ngồi kiệu , thừa dịp mặt trời lặn hoàng hôn, tới Bách Thảo Đường.

      Mặc dù hoàng hôn, thời tiết vẫn còn oi nóng, khó chịu ở trong kiệu rất lâu, Hạ Lan Tuyết ngồi lúc toát cả mồ hôi.

      Ở cửa Bách Thảo đường có hai thái giám đứng canh gác, Hạ chưởng quỹ phải lên trước mấy câu, hai người này mới cho vào.

      Hạ Lan Tuyết quét mắt nhìn hai người này cái, có chút vui.

      Bách Thảo Đường là chỗ nghiêm chỉnh trị bệnh cứu người, cũng làm chuyện gì phi pháp, tại sao lại có hai gã thái giám đứng canh ở cửa?

      đúng là chấp nhận được.

      Nhưng mà, chuyện ở phía sau còn đáng giận hơn.

      Vừa vào sân , chỉ thấy đám đại phu cùng tiểu đồng của Bách Thảo đường, đồng loạt quỳ ở trong sân, đầu cơ hồ muốn rủ xuống đến trong đũng quần, bộ dáng nơm nớp lo sợ như có đao kề lên cổ, bất cứ lúc nào đầu cũng có thể dọn nhà.

      Khóe môi Hạ Lan Tuyết nhếch lên, giống như cười mà như vậy nhìn về phía Hạ chưởng quỹ , "Ơ, hôm nay thế này là tình huống gì? Là phương pháp dưỡng sinh mới của Hạ bá bá sao?"

      Đến lúc nào rồi, tiểu thư còn có tâm tư cười giỡn?

      Hạ chưởng quỹ vẻ mặt đau khổ, dè dặt , "Đại tiểu thư, Thiếu Khâm đại nhân ở bên trong."

      "À." Hạ Lan Tuyết theo tầm mắt của nhìn vào.

      Bởi vì có đèn, bên trong dược đường có chút tối, thấy lão ở bên trong, nhưng tự dưng, nàng lại cảm giác được tia lạnh.

      tia từ trong nhà tản mát ra làm cho người ta rét mà run.






      Chương 23: Người tuyệt vời


      Hạ Lan Tuyết thích cảm giác này, nhưng vẫn về phía dược đường.

      "Tiểu thư, lão già cổ hủ này cùng vào với ngài." Hạ chưởng quỹ theo sát phía sau, yên tâm .

      " cần." Hạ Lan Tuyết quay đầu lại, trong lúc vô tình lại nhìn thấy hàng người quỳ kia, trong lòng lại thấy khó chịu, vung lên làn váy, tới, liền đạp lên mông của người trong số đó.

      "Này là cái tình trạng gì, nguyên đám lười biếng quỳ chơi ở đây? Đều đứng dậy làm việc hết cho bổn tiểu thư."

      hàng người quỳ kia, bởi vì sợ hãi, bởi vì nắng nóng, từ sớm trở nên ngốc trệ, may mắn, cước này của Hạ Lan Tuyết, còn có thanh lạnh lùng khiển trách, giống như hồi chuông báo, lập tức làm cho bọn họ thanh tỉnh, cũng có thêm dũng khí.

      "Đại tiểu thư." Ánh mắt của mọi người rối rít nhảy vào hướng nàng, sợ hãi lẫn vui mừng còn có cả thương lên tiếng.

      Giờ khắc này, Hạ Lan Tuyết cảm giác mình giống như chúa cứu thế, khỏi cười , "Được rồi, bổn tiểu thư cũng biết, các ngươi yên tâm, bổn tiểu thư để các ngươi bị tổn thương chút nào."

      xong, hơi đứng thẳng, nàng xoay người bình thản về hướng dược đường.

      Tuy nhiên, nàng hiên ngang lẫm liệt như vậy , tới cửa, lại bị thanh lợi kiếm ngăn cản.

      "Người nào?" Thái giám cản người, thanh bén nhọn, Hạ Lan Tuyết nghe thấy nổi cả da gà.

      Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt cánh tay, nhìn khẽ mỉm cười, "Người đại nhân ngươi chờ."

      Thái giám kia hơi sững sờ, liền nghe thấy giọng nam trầm thấp vui mừng từ bên trong truyền ra, "Để cho nàng vào."

      "Vâng ạ." Thanh này lại rất dễ nghe, Hạ Lan Tuyết cảm thấy khẽ kinh ngạc, thế nhưng, nàng lại nghe theo vào nhà ngay, mà phân phó đám người Hạ chưởng quỹ.

      "Hạ bá bá, phân phó thắp đèn, đúng rồi, hôm qua, dược liệu được phơi kia, các ngươi nhập kho chưa?"

      Hạ chưởng quỹ hoang mang trả lời, "Còn chưa có."

      "Vậy mau lên, hôm nay sắc trời ảm đạm lại nóng, xem ra là muốn mưa đấy, nhập kho nhanh , lại bị ẩm." Hạ Lan Tuyết lải nhải phân phó , rất nhanh, bên trong Bách Thảo đường đèn đuốc sáng trưng, duy chỉ còn dược đường này là đen thùi lùi, tiểu nhị đưa đèn đến cũng dám tiến vào.

      "Đưa cho ta." Hạ Lan Tuyết tiếp nhận đèn ngọc lưu ly từ trong tay , sau đó nhìn tên thái giám bột mỳ đứng canh cửa , suy nghĩ chút, nhưng gì, trực tiếp vào phòng.

      Trong phòng nháy mắt sáng lên, làm cho nàng thấy nam tử áo trắng ngồi nghiêng ghế đọc sách, ánh sáng màu da cam nhè chiếu đến, làm cho mặt càng thêm sinh động.

      "Thiếu Khâm đại nhân chăm nha, chỉ là, ở đây thiếu ánh sáng, đọc sách rất hại mắt nha." Hạ Lan Tuyết đem đèn để bàn, cười đùa nhìn người nam nhân này.

      Áo trắng hơn tuyết, bên dùng kim tuyến theo hoa văn tinh mỹ, tóc đen như mực, chỉ được cố định bằng cây trâm bạch ngọc, mặt mày như vẽ, xinh đẹp quan ngọc, nhất là môi khẽ nhếch lên kia, hồng rực như hoa nở rộ tháng ba, nồng đậm mà diễm lệ.

      Người này so với nữ tử còn xinh đẹp hơn, quả thực là cái vật, cùng với tưởng tượng về lão thái giám tàn bạo biến thái trong đầu Hạ Lan Tuyết, giống nhau.

      như thế này, tuổi chỉ khoảng hai mươi sao?

      Hạ Lan Tuyết rất hoài nghi, hai đầu lông mày cũng bởi vì cái người trẻ tuổi vô hại xinh đẹp này mà giãn ra ít.

      Thiếu Khâm khép trang sách lại, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt dài tà mị khẽ liếc đến nàng

      "Hạ Lan đại tiểu thư?" nhìn qua nàng, khóe miệng nổi lên nụ cười thản nhiên, "Kỳ hạn mười ngày đến, Bản Đốc phụng mệnh Hoàng thượng, đặc biệt tới lấy dược."
      song ngư, duyenktn1, Ngọc Bình3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: Gấp gáp

      "Lấy thuốc sao?" Hạ Lan Tuyết nghe vậy lông mày nhướn lên, trong lỗ mũi hừ ra tiếng cười khẽ, "Ta còn tưởng là Thiếu Khâm đại nhân tới xét nhà đấy, bên trong bên ngoài đều là thái giám cầm kiếm, dọa chết người."

      Ước chừng cũng chỉ có Đại Chu này mới có cảnh hoang đường thế, thái giám bội kiếm, ba nghìn cấm vệ quân lại do thái giám tạo thành.

      Lão hoàng đế này cũng sợ ngày nào đó thái giám mưu phản, trực tiếp cầm kiếm chém mình?

      "Hạ Lan tiểu thư hiểu lầm." Sắc mặt Thiếu Khâm đổi, môi đỏ mọng rất quyến rũ ra, "Dược của hoàng thượng, giống với dược của người khác, Bản Đốc tự nhiên thể buông lỏng cảnh giác."

      "Vậy cũng thể cáo mượn oai hùm, dưới trời nóng như này lại bắt toàn bộ người của ta quỳ ở trong sân ?" Hạ Lan Tuyết vểnh lên môi, trắng trợn ra bất mãn.

      "A, có việc này?" Thiếu Khâm cực kỳ vô tội nhìn nàng, dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp, sạch mà tốt đẹp.

      Trong chớp mắt Hạ Lan Tuyết như có ảo giác, chắc lời đồn đại giết người thành tinh sai rồi? dám giết gà sao?

      Nhưng vào lúc này, Thiếu Khâm cực kỳ bình thản thêm câu, "Chỉ là Bản đốc có phân phó, nếu như canh giờ mà thấy Hạ Lan đại tiểu thư xuất , liền cắt xuống đầu của người, hai canh giờ xuất , liền cắt xuống hai cái, lại cho chính bọn họ rút thăm quyết định trước sau... thôi."

      Còn thôi?

      Hạ Lan Tuyết lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã xuống, "Ngươi, ngươi, "

      ra lời tàn nhẫn như vậy, thế nhưng khuôn mặt thay đổi, quả nhiên là biến thái .

      "Hạ Lan tiểu thư, hình như là đến giờ rồi." Thiếu Khâm thoáng nghiêng đầu qua, nhìn về phía đồng hồ cát bệ cửa sổ.

      Hạ Lan Tuyết cả kinh, đồng hồ cát này là lúc rảnh rỗi nàng để ở bệ cửa sổ để tiêu khiển, cát ở bên trong chảy hết xuống toàn bộ, vừa vặn cần canh giờ.

      Mà bây giờ, cát bên trong thủy tinh chảy xuống gần hết.

      "Này, ta có mang theo, ta từ trong phủ chạy tới, cũng phải mất hơn nửa canh giờ." Hạ Lan Tuyết tức giận trừng mắt .

      mặt Thiếu Khâm mang nét vui vẻ quen thuộc, nghiêm túc nhắc nhở, "Cho nên, Hạ Lan tiểu thư phải nhanh chút ít, chớ nên ở nơi này lãng phí nước miếng cùng bản đốc. Nếu thích bản đốc như lời , xong chuyện này, bản đốc tìm cơ hội chuyện tiếp với Hạ Lan tiểu thư."

      Phốc, Hạ Lan Tuyết suýt nữa cười thành tiếng, nam nhân này trở thành thái giám còn muốn diễn, muốn trêu trọc nàng sao?

      muốn tức giận, có thể chịu được sao? Hừ.

      "Được rồi, ngươi chờ, ta lấy." Hung hăng nghiến răng, nàng hầm hừ xoay người liền vào phòng trong dược đường.

      Đáng chết, nàng chỉ nhớ chuyện lão hoàng đế đuổi theo muốn dược, lại nhớ còn có kỳ hạn mười ngày.

      Nàng đột nhiên trùng sinh, còn rất nhiều việc cần làm, sao còn để ý đến việc chế dược cơ chứ?

      Trong dược này của lão hoàng đế, có hoa của cà độc dược làm thuốc dẫn, vật này khi dùng đến, gây nghiện, sợ là lão hoàng đế còn chịu nổi nên mới điều người của ti lễ giám đến trực tiếp đòi dược.

      Lần này phiền toái.

      Cũng biết mẹ ruột của mình, vì sao lại cho lão hoàng đế dùng dược này?

      Chỗ nào là thuốc bổ, ràng là độc dược.

      Sau khi mẫu thân qua đời, muốn tìm hiểu chuyện này cũng dễ.

      Chỉ là, nếu muốn chế thuốc, tất phải có hoa của cà độc dược, nhưng hoa này rất khó tìm, biết mẫu thân tìm đâu được.

      Mới nghĩ tới, trong đầu nàng đột nhiên chợt lóe qua món vật - - khuyên tai ngọc.
      song ngư, duyenktn1, Ngọc Bình3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :