1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc hậu trùng sinh, nàng thê hung hãn của lãnh vương phúc hắc - Thu Thủy Linh Nhi (117/162)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 08: Thay y phục

      Thấy Hạ Lan Tuyết cúi đầu , Thu Văn nghĩ lời mình vừa , nàng có nghe lọt, khỏi vội la lên, "Tiểu thư, nô tỳ cũng phải là hù dọa ngài, vừa rồi Lý đại phu rồi, ngài nghỉ ngơi ảnh hưởng đến khí huyết, khí huyết bị tổn thương, tương lai muốn chữa trị cũng chữa trị được ."

      "Biết rồi." Hạ Lan Tuyết lần nữa ngẩng đầu, tinh thần có chút sa sút, chỉ cười , "Nghỉ ngơi trước, cũng phải no bụng, ta đói bụng, lấy ít thức ăn đến đây cho ta."

      "Đói bụng?" Thu Văn sững sờ.

      Thu Hương lại vui lên, lập tức lôi Đàn Hương, "Tiểu thư đói bụng, ngươi xem Bích Văn tỷ tỷ làm điểm tâm xong chưa? Xong rồi trực tiếp mang đến đây."

      "A, vâng ạ." Đây là lần đầu tiên tiểu thư chủ động kêu đói bụng, Đàn Hương kích động, vội vàng chạy ra ngoài.

      "Tiểu thư, ngài muốn ăn ở bàn hay ngồi tại giường ăn?" Thu Văn hỏi.

      "Tất nhiên là ngồi bàn ăn rồi." Hạ Lan Tuyết liền xốc chăn lên, muốn xuống giường.

      Thu Văn vội vàng đỡ lấy nàng, Thu Hương cầm áo khoác ngoài khoác lên người nàng.

      Nhìn thấy áo đỏ thêu hải đường khoác ngoài đầu vai, Hạ Lan Tuyết hơi hơi nhíu mày, giật y phục xuống, ném cho Thu Văn.

      "Đổi cái khác , về sau bản... Tiểu thư mặc y phục màu đỏ."

      Thu Văn sửng sốt, "Vì sao ạ? Tiểu thư mặc quần áo màu đỏ nhìn rất đẹp, rất rực rỡ."

      "Thu lại." Hạ Lan Tuyết muốn giải thích nhiều, chỉ đơn giản phân phó.

      Thu Hương vội vàng nhìn Thu Văn nháy mắt, , "Tiểu thư muốn đổi, ngươi đổi ."

      "A, vâng ạ" Thu Văn vội vàng cầm áo khoác , chỉ chốc lát, lại cầm hai bộ mới đến.

      Hạ Lan Tuyết chọn bộ nguyệt sắc , cảm thấy trắng trong thuần khiết nhàng khoan khoái chút.

      Sauk hi, rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ở trước bàn trang điểm, Thu Hương hỏi, "Tiểu thư, hôm nay muốn làm kiểu đầu nào?"

      "Đơn giản chút." Hạ Lan Tuyết cẩn thận nhìn chính mình trong gương, dung nhan mỹ lệ, còn lộ ra vài phần ngây thơ, hai tròng mắt trong suốt sáng ngời, chứa tia tạp chất.

      tốt!

      Kiếp trước, ngồi ở vị trí cao, nàng có thói quen che giấu chính mình, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi sâu lường được, để cho người khác dễ dàng nhìn ra tâm tình của mình.

      Nhưng lâu ngày như vậy, ngay cả bản chất của mình cũng quên mất.

      giờ như này, lại hợp ý của nàng, đơn giản, sạch , thuần túy.

      Thu Văn chải cho nàng búi tóc đơn giản, định đeo trang sức lên đầu cho nàng, Hạ Lan Tuyết khoát khoát tay, tự mình tìm bên trong hộp trang sức, cầm bảo trâm bạch ngọc khắc hình hoa nhài, từ từ cắm lên búi tóc, còn lại đeo thêm đồ trang sức gì nữa.

      Thu Văn nhìn, có chút đơn giản, thế nhưng, tiểu thư trời sinh lệ chất, trang điểm đơn giản như vậy lại làm cho nàng có phong thái khác, trong sáng ung dung.

      Vừa chuẩn bị xong, Đàn Hương và Bích Văn cùng đưa bữa sáng vào.

      lâu ăn qua thức ăn do Bích Văn nấu, Hạ Lan Tuyết là nhớ, đợi các nàng dọn xong, chính mình động thủ trước.

      Đàn Hương cười, "Tiểu thư rất đói bụng, chẳng lẽ tối hôm qua chưa ăn cơm hay sao?"

      "Tối hôm qua?" Hạ Lan Tuyết ngừng lại, tối hôm qua nàng còn là u hồn đấy, thế nhưng, khi mình chưa trọng sinh, thiếu niên Hạ Lan Tuyết tối hôm qua chỗ nào rồi?
      - -
      song ngư, Ngọc Bình, honglak2 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 09: Cứu mạng

      Tựa hồ...

      Trong đầu Hạ Lan Tuyết chợt lóe qua vài hình ảnh, nhưng ràng lắm, ký ức ở hai đời giao thoa trùng điệp, có lúc như nhớ ra, có lúc như thể nhớ được, làm cho nàng hơi rối loạn.

      Thu Hương thấy nàng ngưng mi suy tư, sợ nàng lại lo chuyện làm ăn rắc rối, vội vàng đổi chủ đề, , "Tiểu thư, đây là bánh bao tàu hủ ki ngài thích ăn nhất, còn có cháo vịt. Mau nếm thử."

      "Được!" Hạ Lan Tuyết cũng muốn nhức đầu nghĩ nhiều, dù sao việc nàng còn sống so với mọi thứ đều tốt hơn nhiều.

      Ăn cái bánh bao, lại uống hai muỗng cháo, ăn thêm ít rau xào.

      Hạ Lan Tuyết cảm thấy ngon vô cùng, trong trí nhớ, từ khi mẫu thân qua đời, nàng cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi để ngồi thưởng thức bữa sáng như này.

      Thế nhưng, nàng chưa cảm nhận hết vui thích khi thưởng thức bữa ăn, bị tiếng khóc nức nở từ bên ngoài truyền vào cắt đứt.

      "Bích Văn tỷ tỷ, cầu xin người, cho ta gặp đại tiểu thư . Nếu gặp được đại tiểu thư, e rằng cả nhị tiểu thư và Trầm di nương đều mất mạng”

      Trong sân, tiểu nha hoàn Ấp Nguyệt ra sức đẩy Bích Văn ra, chỉ muốn xông vào trong phòng.

      "Đại tiểu thư dùng cơm, ngươi chạy xông vào đây, quá hiểu quy củ, ngươi nhanh lên, nếu , đừng trách ta khách khí." Bích Văn mặt lạnh, tay đẩy Ấp Nguyệt ra.

      Thời gian qua nàng quá chán ghét nhị tiểu thư cùng Trầm di nương, ngày ngày chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng đến tay đại tiểu thư, thời đại tiểu thư bệnh, các nàng cũng biết thương cảm, chỉ biết gây náo loạn.

      Ấp Nguyệt ngã mặt đất, bất chấp đau, đứng lên, vừa đứng lên lại muốn chạy vào trong nhà, Bích Văn nhíu mày, lập tức gọi tới hai ma ma.

      "Lôi nha đầu kia ra ngoài đánh."

      "Vâng ạ." Hai ma ma chặn Ấp Nguyệt lại, kéo ra ngoài.

      Ấp Nguyệt cam lòng, vừa khóc vừa lớn tiếng gọi, "Đại tiểu thư, cứu mạng, nhị phu nhân ép nhị tiểu thư muốn treo cổ tự tử."

      tại, tiếng la thê lương vô cùng, làm cho vài nha hoàn trong phòng nhíu mày, muốn đưa hai tay lên bịt lỗ tai.

      Trái lại vẻ mặt Hạ Lan Tuyết như có chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ thưởng thức bữa sáng.

      "Tiểu thư?" Thu Hương thử thăm dò kêu tiếng, nàng thực sợ có phải lỗ tai Hạ Lan Tuyết xảy ra vấn đề hay .

      "Chuyện gì?" Hạ Lan Tuyết nhướng mi, nhìn nàng.

      Thu Hương lập tức nở nụ cười, " có việc gì, tiểu thư từ từ ăn."

      "Ăn no rồi." Hạ Lan Tuyết để đũa xuống, hài lòng thở ra.

      Tài nấu nướng của Bích Văn chính là tuyệt hảo, cháo nấu rất thơm, bánh bao làm rất mềm, chút thức ăn cũng hợp khẩu vị, nàng ăn sáng mà cảm thấy như ăn tiệc.

      "Tiểu thư, ngài muốn qua chỗ nhị tiểu thư sao?" Thấy nàng muốn đứng lên, Thu Hương buồn bực nhăn lên đôi mi thanh tú.

      " xem nàng ta làm cái gì? Chưa đến lúc đó." Hạ Lan Tuyết tiếp nhận nước trà, súc súc miệng, .

      Thu Hương nghe vậy, vui vẻ, "Tiểu thư là được rồi."


      "Đúng vậy." Thu Văn cũng , "Phải nhị tiểu thư bên kia, ngày nào mà xảy ra chút chuyện chứ, cùng nhị phu nhân, cũng phải là gây náo loạn hai lần, theo nô tỳ thấy, cây làm chẳng nên non, Trầm di nương cùng nhị tiểu thư cũng phải là người hiền lành , là đáng bị người ta khi dễ treo ngược lên từ lâu rồi?"

      "Đúng vậy." Sau khi vào nhà Đàn Hương cũng , " muốn thắt cổ cũng phải lần đầu tiên, sao thắt cổ luôn ."

      Hóa ra nha hoàn trong viện của mình muốn nhìn thấy hai mẹ con nhà kia? Hạ Lan Tuyết nở nụ cười, "Nhìn nguyên đám các ngươi này , miệng lợi hại như vậy, cẩn thận tương lai ai dám cưới nha."

      "Tiểu thư." Tam vị nương, tý liền đỏ mặt.

      "A, " Hạ Lan Tuyết đứng dậy, nhìn nhìn các nàng lúc, "Ta phải ra ngoài chút, các ngươi ai theo?"

      Tam nha đầu sững sờ, tất nhiên các nàng ai cũng muốn ra ngoài dạo, nhưng đại tiểu thư ra cửa, phải là từ trước đến nay chỉ đem theo Bích Văn sao?

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 10: Cố nhân

      Cuối cùng Hạ Lan Tuyết dẫn theo Đàn Hương tuổi nhất ra cửa.

      "Tiểu thư, chúng ta chỗ nào?" Ngồi lên xe ngựa, Đàn Hương hưng phấn hỏi.

      Hạ Lan Tuyết nhàng phác thảo môi, đáp, "Bách Thảo Đường."

      Bách Thảo Đường là do tay Phượng Khinh La mẫu thân của Hạ Lan Tuyết, gây dựng lên, cũng là hiệu thuốc ngự dụng duy nhất do hoàng gia chỉ định.

      Nhất là đan dược kéo dài tuổi thọ cho hoàng đế, năm phải dâng lên lần.

      thời, Phượng Khinh La qua đời được hơn nửa năm, hoàng đế sớm đợi được sai người nhiều lần đến đòi đan dược.

      Nhưng mãi vẫn chưa có, chỉ sợ hoàng đế tức giận rồi!

      Hạ Lan Tuyết vén rèm xe, lẳng lặng nhìn đường vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ cong lên mỉa mai.

      Ích thọ diên niên? Trường sinh bất lão? Còn biết đấy là thuốc độc muốn lấy mạng người sao.

      suy nghĩ điều chế đan dược, thình lình trước mắt có cái gì chợt lóe lên, mắt nàng sáng rực lên.

      "Dừng lại." Tiếng la đồng thời, Hạ Lan Tuyết lưu loát nhảy xuống xe ngựa.


      Đàn Hương sợ hãi, cho đến khi xe ngựa dừng hẳn, nàng mới xuống.

      Nhưng còn thấy bóng dáng Hạ Lan Tuyết đâu nữa?

      - -

      "Ơ Tôn lão đầu đâu?"

      Hạ Lan Tuyết theo qua hai con đường, nhưng vẫn để mất dấu lão nhân kia, khỏi ảo não.

      Nhưng mà, ngay lúc nàng buồn bực định quay về, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, Tôn lão đầu mập mạp mặt ra.

      "Hóa ra là Hạ Lan tiểu thư, lão phu còn tưởng là tên hái, hoa tiểu tặc nào, hù chết."

      Vừa , tay mập mạp kia còn vỗ tim.

      Hạ Lan Tuyết khóe miệng rụt rụt, lão già này còn có tính tình này nữa.

      Tiểu tặc liền là tiểu tặc, có thể thêm hai chữ hái, hoa vào được ? Nhất là trước mắt là lão nam nhân râu bạc dài xấp, là hoa sao?

      "Lão bá, vừa rồi ngài mua dược sao?" Hạ Lan Tuyết rất lễ phép hỏi.

      Kiếp trước hai người quan hệ vừa là thầy trò vừa là bạn lâu năm, mà tại, thời điểm này hai người cũng chưa thân lắm.

      "A, đúng vậy, đúng là vừa đến Bách Thảo Đường của Hạ Lan gia." Đối với tiểu nương xinh đẹp, ngây thơ, lúc nào Tôn lão đầu cũng nhiệt tình.

      Hạ Lan Tuyết nhoẻn cười, "Ta đến chính là vì chuyện này, hôm qua tiểu tam tử làm việc quá muôn, hồ đồ, hình như là đưa nhầm dược cho ngài, ta đặc biệt đuổi theo xem sao."

      "A." Tôn lão đầu nhếch miệng cười, "Hạ Lan tiểu thư quên sao? Từ trước đến nay, thuốc này là tự lão phu bốc đấy."

      "A, phải ?" Hạ Lan Tuyết thẹn thùng gãi gãi đầu, "Ước chừng buổi sáng nhiều người, tiểu tam tử nghĩ sai rồi, ta tìm hiểu thêm sau, nhưng thuốc này là chuyện đại , nếu lấy nhầm là xảy ra án mạng ."

      xong, Hạ Lan Tuyết quay đầu liền .

      Tôn lão đầu hồ nghi nhìn xem bóng lưng của nàng ra ngõ hẻm, lúc này mới vào cửa.

      Nghe được tiếng đóng cửa, Hạ Lan Tuyết lập tức vọt ra, đến trước ngôi nhà vừa đóng cửa nhìn biển treo cửa- Hoa phủ.

      Nàng chưa bao giờ biết nơi này còn có cái Hoa phủ, nhưng nàng biết , Tôn lão đầu này là thầy thuốc riêng của Cơ Hoa .

      ở đây, nghe như có tiếng của Cơ Hoa ?

      Hơi suy nghĩ chút,Hạ Lan Tuyết nhún chân, thân thể nhàng bay lên, bay qua đầu tường, vững vàng rơi vào trong sân Hoa phủ.
      - -
      song ngư, Ngọc Bình, honglak2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 11: Thương

      Hoa phủ, lớn, vắng lạnh.

      đường Hạ Lan Tuyết gặp bất cứ ai.

      Nơi này giống như là tòa trạch người ở.

      Nhưng mà, vị thuốc nhàn nhạt theo gió bay tới, làm cho Hạ Lan Tuyết hơi hơi nhíu mày, lờ mờ nhận ra mùi vị của kim sang dược.

      Có người bị thương?

      Cơ Hoa sao?

      Theo vị thuốc, Hạ Lan Tuyết bước nhanh, cuối cùng trước mặt là tiểu lâu bằng trúc.

      Vị thuốc càng đậm.

      Nàng khẽ liễm mi, ngầm trộm nghe thấy có tiếng chuyện tầng hai, liền phi thân lên, lặng lẽ rơi vào hành lang, dán lên tường, đến cửa sổ phía tây, mượn bóng cây bên cạnh rũ xuống, nhìn xuyên qua màn cửa sổ mỏng.

      Này vừa nhìn, làm cho hốc mắt nàng nháy mắt nóng lên.

      Cách bên cửa sổ xa mặt ghế, nam nhân ngồi, khuôn mặt nửa nghiêng, lộ ra góc cạnh ràng lãnh tuấn; mi dài, môi mỏng, đôi mắt ngăm đen thâm thúy, sâu thấy đáy.

      Chỉ nhìn hình dáng nửa bên mặt, liền biết là .

      Cơ Hoa .

      "Gia, dược xong rồi." Tôn lão đầu cầm lấy dược chế xong, đứng ở bên cung kính .

      "Ừ." Nam nhân đáp , người chỉ khoác áo khoác màu đen, lộ ra cơ thể tinh tráng.

      Lúc này, Hạ Lan Tuyết mới nhìn , vùng eo nam nhân quấn đầy băng gạc, băng gạc bị nhuộm màu đỏ tươi.

      Tôn lão đầu nửa quỳ ở bên, bắt đầu dè dặt giúp nam nhân gỡ băng gạc xuống, tầng tầng, cuối cùng lộ ra miệng vết thương eo nam nhân.

      Miệng vết thương kia rất kì quái, giống như của đao kiếm mà giống như vết cắn của loài rắn.

      Loài rắn? Vết máu?

      Xà cổ độc?

      Hạ Lan Tuyết kinh hãi, vừa định đẩy cửa vào, lại có đạo hàn mang chạm mặt đánh tới, nàng gấp rút lách mình lẩn tránh, chỉ thấy ly trà gắn vào thân cây sau lưng.

      May quá, Diêm vương ngoan độc này, nàng mà tránh nhanh ly trà kia găm lên đầu nàng rồi.

      Nhưng mà, chưa kịp hoàn hồn, cái móc bằng bạc bay từ cửa sổ ra, chuẩn xác ôm cổ của nàng, đem thân thể nho của nàng đính tại bên cửa sổ, mũi nhọn cái móc chỉ đúng vào cổ họng của nàng.

      Hạ Lan Tuyết bị dọa ra thân mồ hôi lạnh, song nắm chặt lấy cái móc bạc kia, lớn tiếng gọi, "Này, Tôn lão đầu, người nhà."

      Vừa nghe thanh này, Tôn lão đầu sửng sốt, hồ nghi, "Là Hạ Lan tiểu thư?"

      "Đúng, là ta." Hạ Lan Tuyết liên tục ngừng gọi, tự nhiên, cổ căng thẳng, cả người nàng nghiêng , phá cửa sổ bay vào phòng, ngã xuống bên chân nam nhân.

      "! Ngươi là ai?" Nam nhân từ cao nhìn xuống, hai mắt như hai lưỡi dao sắc bén nhìn nàng chằm chằm.

      Hạ Lan Tuyết bị ném thất điên bát đảo, cái móc bạc kia cũng đâm vào da nàng, nàng cảm thấy đau nhức, còn có ít chất lỏng theo cái cổ chảy ra.

      "Khốn kiếp." Sờ thấy máu cần cổ, Hạ Lan Tuyết khẽ nguyền rủa tiếng.

      Trước sau hai đời, hỗn đản này cũng biết cái gì gọi là ôn nhu, cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

      "Muốn chết?" khẽ phác thảo môi, trong tay lụa đỏ hơi động chút, cái móc bạc kia lại khóa lấy cổ của nàng, chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể đâm xuyên qua cần cổ non mịn của nàng.

      "Ối." Cảm giác được đau nhức, Hạ Lan Tuyết gấp rút gọi, "Ta ."

      Đáng chết, kiếp trước lần đầu tiên hai người gặp mặt, phải như thế .

      Cái móc bạc cổ vèo cái biến mất, nam nhân thâm thúy mặt mày lạnh nhạt nhìn qua nàng, bộ dáng kia giống như nhìn chằm chằm con mồi đợi bị làm thịt, mặc cho nàng đem hết biện pháp, cũng cách nào chạy ra khỏi lòng bàn tay của .

      Hạ Lan Tuyết bĩu môi, tức giận , "Vị lão bá này cũng biết ta , ta gọi Hạ Lan Tuyết, đương gia Bách Thảo Đường."
      - -
      song ngư, Ngọc Bình, honglak2 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 12: Khó có thể mở miệng

      Hạ Lan Tuyết vừa vừa nhìn về phía Tôn lão đầu.

      Lão nhân này cũng coi như trượng nghĩa, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, còn giúp giải thích, "Gia, lão già cổ hủ này có thể làm chứng, nàng là đương gia của Bách Thảo đường."

      Cơ Hoa biến sắc, đuôi mắt nhàn nhạt đảo qua người .

      Tôn lão đầu nét mặt già nua run lên, vội vàng oán trách Hạ Lan Tuyết, "Ngươi cái nha đầu này làm sao tự nhiên lại chạy vào đây ? May mà gia chúng ta nhân từ nương tay nếu cái mạng của ngươi cũng mất rồi."

      Nhân từ nương tay? Hạ Lan Tuyết che lấy cái cổ, oán hận trừng mắt với nam nhân cương thi trước mặt này.

      "Bổn nương có lòng tốt, muốn đến cứu mạng ai đó, ngờ xém chút nữa bị giết chết."

      "Tại sao ngươi biết gia bị thương?" Ánh mắt sắc bén của Cơ Hoa khẽ nheo lại nhìn chằm chằm làm cho Hạ Lan Tuyết cảm thấy da đầu tê dại.

      Hạ Lan Tuyết tự nhiên gãi gãi đầu, được rồi, kiếp trước nàng rất ghét ánh mắt này của , dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện, dường như làm cho mọi thứ đều đông cứng.

      Nhưng là, sống hai đời, tại sao nàng còn sợ chứ? Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, Hạ Lan Tuyết tự tin quát lớn.

      "Ngươi cần quan tâm tại sao ta lại biết được, tóm lại, vết thương người ngươi, đời này ngoại trừ ta, có người thứ hai có thể trị khỏi."

      Lời này vừa ra, phục đầu tiên chính là Tôn lão đầu.

      "Này, tiểu nha đầu, người lớn nhưng bản lãnh khoác lác lại , ngươi cho rằng lão phu là cái gì?"

      "Ngài là lão đại phu?" Hạ Lan Tuyết nhìn thoáng qua bên cạnh, cố ý để mắt dò xét .

      Tôn lão đầu trong nháy mắt cảm giác tôn nghiêm bị khiêu khích, tức giận râu ria phun phì phì, "Tiểu nha đầu, lão già cổ hủ này nhưng lại là thiên hạ đệ nhất thần y." Thực phân biệt tốt xấu.

      "Phải ?" Hạ Lan Tuyết bày tỏ hoài nghi, "Ai nhận định ?"

      Tôn lão đầu nhất thời giật mình.

      Hạ Lan Tuyết lại ha ha cười, "Tốt lắm, lão bá, ngài y thuật đứng thứ nhất, nhưng là, nhưng đối với cổ độc này chưa chắc thông thạo, nếu dùng thuốc lung tung thế này."

      "Dùng thuốc lung tung?" Tôn lão đầu hoàn toàn bị chọc tức, la ầm lên, "Xú nha đầu, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là người của Bách Thảo Đường, có thể tùy tiện lung tung, hôm nay nếu ngươi ràng, lão già cổ hủ này khách khí ."

      "Lão bá, ngài đừng nóng giận." Hạ Lan Tuyết cười nhàng, ngược lại nhìn về phía Cơ Hoa mặt lạnh nhạt, thoáng kề sát vào , hạ thấp giọng hỏi, "Gia, xin hỏi sau khi bị thương, người có phải có chỗ khó chịu nhưng khó mở miệng hay ?"

      Cơ Hoa mi mắt khẽ nâng, con mắt như hắc thạch lạnh lùng nhìn nàng.

      Tôn lão đầu thấy thế, nóng nảy, "Gia, ngài cũng đừng nghe nha đầu kia bậy, nàng mới từng này tuổi, có thể biết cái gì?"

      "Cắt, ta đương nhiên hiểu." Hạ Lan Tuyết ưỡn cao bộ ngực, đạo lý ràng,

      "Vị gia này là bị người hạ cổ độc, hơn nữa còn là ác xà cổ độc kỳ lạ nhất, mọi người đều biết, xà là dâm, tà vật, trúng cổ độc này mà ."

      "Ha ha." Nàng cố ý dừng lại, nhìn Cơ Hoa xấu xa cười, "Gia, sau khi trúng độc, có phải hay cảm thấy toàn thân thú huyết sôi trào, dục, nhìn qua hỏa hừng hực thiêu đốt, làm cho ngươi - - "

      Nàng quay đầu , cúi xuống bên cạnh tai Cơ Hoa , giọng trắng trợn câu, "Có phải khẩn cấp muốn tìm nữ nhân đến khoái hoạt khoái hoạt?"

      Cơ Hoa khóe môi cong lên, lộ ra thoáng cái ý tứ sâu xa cười, "Có chút ý tứ, tiếp phải giải như thế nào?"

      "Gia, ngài đừng tin nàng, gia độ tuổi thanh xuân, muốn nữ nhân..."

      " ra ngoài." Cơ Hoa lạnh như băng cắt đứt lời của Tôn lão đầu.

      Tôn lão đầu bị nghẹn, lẩm bẩm, "Rất bình thường."

      Nhưng mà, chủ tử lên tiếng, dám phản bác, đành phải ngoan ngoãn ra ngoài.

      Hạ Lan Tuyết trong lòng có chút ít đắc ý, mặc cho ngươi lãnh khốc, tử thần trước mặt, vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo nàng?

      Tuy nhiên, Cơ Hoa ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, "Gia chuẩn ngươi xem thử, giải xong, muốn cái mạng của ngươi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :