1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc hậu trùng sinh, nàng thê hung hãn của lãnh vương phúc hắc - Thu Thủy Linh Nhi (117/162)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 78 (2)

      "Tốt lắm, muốn gì để sau rồi , trước ngươi đến chỗ cha lấy khóa trường mệnh về " Hạ Lan Tuyết trực tiếp đưa đến cửa viện.

      Hạ Lan Thiên Ý gật gật đầu, "Ừm, tỷ, lát nữa ta đến thăm tỷ." "Được." Hạ Lan Tuyết đáy mắt ngậm khích lệ cười, đưa mắt nhìn Hạ Lan Thiên Ý rời .

      Chờ xa, bên cạnh Thu Hương lúc này mới lo lắng , "Tiểu thư, với tính cách của lão gia, tiểu thiếu gia có thể mang đồ về sao?"

      "Muốn trở lại mới có quỷ." Hạ Lan Tuyết cười lạnh.

      Thu Hương sững sờ, "Sao tiểu thư còn để lấy? Tiểu thư tự mình lấy có phải tốt hơn "

      " để cho chịu thiệt chút, làm sao có thể phân biệt được tốt xấu đây." Hạ Lan Tuyết nhàng cười, xoay người lại trong sân, ngồi xuống bàn đu dây thong thả uống trà.

      Thu Hương nghe vậy xì nở nụ cười, "Tiểu thư, đến mới thấy ngài đúng là trưởng thành rồi. Giống như vừa rồi, thấy tiểu thiếu gia như vậy, nô tỳ còn cho rằng tiểu thư muốn đánh trận đấy."

      "Ta có bạo lực như vậy sao?" Hạ Lan Tuyết buồn cười.

      Thu Hương gật đầu, nghiêm túc , "Tiểu thư, trước kia thiếu lần ngài đánh tiểu thiếu gia đâu."

      Hạ Lan Tuyết sững sờ, tinh tế hồi tưởng kiếp trước từng chút , trong ấn tượng tựa hồ có như vậy mấy lần đánh tiểu tử này , đương nhiên, nguyên nhân là quá kém cỏi, có chủ kiến, còn đặc biệt dễ dàng học cái xấu.

      "Nhưng mà, hôm nay ngài như vậy cũng rất tốt, kiên nhẫn giải thích, làm cho biết được trắng đen, nếu so với quả đấm hữu hiệu hơn nhiều. Tiểu thiếu gia cũng thân thiết với ngài hơn nhiều rồi." Thu Hương vừa cười vừa châm thêm trà cho nàng.

      Hạ Lan Tuyết có uống nữa, chỉ đặt ly trà xuống bàn, phân phó, "Thu Hương, lát nữa, ngươi cho người theo đại lão gia, lặng lẽ lấy khóa trường mệnh về."

      "Vâng ạ" Thu Hương gật đầu, lui ra tự làm.

      Bên này, Hạ Lan Tuyết phân phó Đàn Hương chuẩn bị ăn chút gì , bụng vừa được lấp đầy, tinh thần phấn chấn ít.

      Nàng nghe lão phu nhân sáng sớm thiếu chút nữa trúng gió rồi, còn có nhị phu nhân, đến bây giờ vẫn nổi điên trong phòng.

      Ôi, kỳ , nàng rất muốn xem hai người này gây nhau trận mới hay.

      Nhưng là, thể.

      Làm Hạ Lan gia gia chủ, trong nhà xảy ra những chuyện hay như vậy nàng cũng phải tỏ ra bận rộn lo lắng mới đúng chứ.

      Đầu tiên, đuổi Thu Văn qua hỏi thăm lão phu nhân sau đó lại mình phải bôn ba chuyến kiếm bạc.

      Tiếp theo, nàng đúng là có ý tưởng mượn bạc ra cửa.

      Vài cổ đông của Bách Thảo Đường nàng đều mời đến, có tiền xuất tiền, hữu lực xuất lực, tự nhiên, việc mượn bạc này là có trả lãi.

      Mượn bạc còn có lợi tức, huống chi còn là Đông gia tiểu thư, ai vui lòng đâu?

      Cho nên, đến thời gian nửa ngày, Hạ Lan Tuyết gom đủ ba vạn lượng bạc hồi phủ.

      Vừa về đến, liền nhìn thấy đệ đệ Hạ Lan Thiên Ý sững sờ ngồi bàn đu dây của nàng.

      Nàng đem ngân phiếu giao cho Thu Hương cất kỹ, sau đó về phía , hỏi, "Thiên Ý, sao lại ngồi ngốc ở đây thế?"

      "Tỷ." Hạ Lan Thiên Ý ngẩn ra, ngẩng đầu lên, có chút sợ hãi nhìn nàng, "Khoa trường mệnh kia cha có chỗ cần dùng đến, nên trước tiên đem cầm ."

      "Cha muốn dùng làm gì?" Hạ Lan Tuyết mặt lạnh hỏi.

      Hạ Lan Thiên Ý dè dặt giải thích, "Cha chưa , chỉ lúc nào thuận tiện trả lại ta."

      "Ý của ngươi thế nào?" Hạ Lan Tuyết nhướn mày hỏi .

      Hạ Lan Thiên Ý quanh co , "Ta muốn cầm về, nhưng cha có việc cần dùng gấp, ta nên cố gắng cầm về"


      "Nhưng thứ này đối với ngươi rất quan trọng, cha hẳn là phải biết. Nhưng làm cha mà lại quan tâm đến sống chết của ngươi." Hạ Lan Tuyết giận dữ , khuôn mặt nhắn tức giận ửng đỏ.

      "Tỷ, " thấy nàng tức giận như vậy, Hạ Lan Thiên Ý khuyên nàng, "Có lẽ cha thực cần dùng gấp, chờ ít ngày nữa, ta lại đòi trả chắc lúc đó cha trả lại ta thôi ."

      "Được rồi, chỉ hy vọng như thế." Hạ Lan Tuyết bất đắc dĩ nhìn , "Được rồi, ngươi cũng chưa ăn cơm ? Ăn cùng ta , để ta bảo Bích Văn nấu thêm vài món ngươi thích ăn."

      "Đa tạ tỷ tỷ." Hạ Lan Thiên Ý mừng rỡ gật đầu.

      Hai tỷ đệ lâu có ăn cơm chung với nhau, bữa tiệc này ăn rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Hạ Lan Tuyết còn cùng đệ đệ ở trong vườn dạo chút, lúc này mới tự mình đưa trở về phòng, dặn dò đầy tớ cẩn thận hầu hạ, sau đó, mới rời .

      Sau khi trấn an đệ đệ, trở về phòng Thu Hương vội vàng bẩm báo chuyện của đại lão gia.

      Thấy vẻ mặt oán giận của Thu Hương, Hạ Lan Tuyết rất là nghi hoặc, "Làm sao vậy? Lão già kia thực đem bán khóa trường mệnh?"

      "Vâng ạ, đưa cho người ta rồi." Thu Hương mặt đen lại trả lời, "Người theo quay về , lúc chạng vạng đại lão gia phủ của lễ bộ thị lang, nghe ở quý phủ kia tháng trước có thị thiếp sinh con, Đại lão gia đưa khóa trường mệnh đến coi như quà tặng."

      "À." Hạ Lan Tuyết nghe xong, chỉ lặng im .

      Thu Hương vội la lên, "Thị lang kia rất thích khóa trường mệnh này, lúc ấy liền đeo lên cho đứa bé kia, người theo tiện ra tay."

      "Ta biết rồi, chuyện này các ngươi chớ để ý." Hạ Lan Tuyết suy nghĩ chút, liền có chủ ý.

      Thu Hương lo lắng hỏi, "Nhưng khóa trường mệnh là vật ở bên người tiểu thiếu gia, có thế đeo lên người khác được ."

      "Yên tâm, ta có chủ ý. tại, ngươi chỉ cần chú ý ngân phiếu ta giao cho ngươi cần chuẩn bị tốt là được." Hạ Lan Tuyết phân phó , sau đó, đứng dậy về phía viện lão phu nhân.

      Ngày mai là kỳ hạn chuộc người, nên còn chút việc cần phải bàn bạc xong vào tối nay.

      Hạ Lan lão phu nhân ngồi tê đít đầu giường, khóe miệng vẫn còn có chút nghiêng lệch, chuyện mồm miệng như cũ phải là rất ràng, nghe có chút phí sức.

      So với tưởng tượng của Hạ Lan Tuyết còn nghiêm trọng hơn chút.

      Nhị phu nhân là có thỉnh từ trước đến nay, này cả ngày, nàng đều nghĩ đến nàng bị cướp gì đó, càng nghĩ lửa nóng càng bốc lên trong đầu, hai bữa cơm cũng buồn ăn, buổi chiều, thời tiết bớt nóng chút, nàng lập tức đến viện lão phu nhân ngồi, mặc kệ này lão bà tử có thừa nhận hay , từ nay về sau, nàng liền đổ tại bà ta, nếu vẫn lấy được đồ về, nàng quyết ép tử bà lão này.

      Hạ Lan Phong cũng mới đến, so với tối hôm qua, khí sắc thoạt nhìn khá hơn nhiều, vẻ mặt xuân phong đắc ý.

      Lúc Hạ Lan Tuyết vào, thổi phồng quan lộ rộng mở với lão phu nhân .

      "Ơ, mọi người ở đây? Vậy là tốt, vậy nhân cơ hội này, chúng ta bàn bạc việc cứu người ngày mai luôn."

      Nhị phu nhân nghe vậy, bĩu môi, vẻ mặt ủ rũ, "Cứu người cần gì phải thương lượng, chỉ cần nộp đủ bạc là có thể cứu ra rồi. Ta cũng có bạc."

      Ngược lại Hạ Lan Phong lần này rất tích cực, hỏi Hạ Lan Tuyết, "Bạc chuẩn bị như thế nào? Nếu gom đủ rồi, mai ta cầm bạc chuộc người."

      "Ngươi?" Lão phu nhân còn biết mưu của con trai, chỉ nghĩ lúc này mà liên hệ với bọn cướp rất nguy hiểm, "Phong nhi, làm sao ngươi có thể được? Nhỡ bọn cướp trở mặt làm càn ngươi tính sao?"

      "Nương, ngài yên tâm . Trầm thị cùng Chi Nhi ra chuyện như vậy, ta , ai có thể ? Huống chi, Tuyết nhi còn , lại là nương gia, con trai cũng thể để cho nàng được." Hạ Lan Phong thay đổi trăm tám mươi độ, ra dáng nam nhi.

      Nhưng Hạ Lan Tuyết nghĩ vậy, chuyện khác thường này tất có gì trong đó, trước yên lặng quan sát .

      Lão phu nhân còn muốn cản, nhưng Hạ Lan Phong chủ ý định, giải thích, "Nương, chớ nữa, thời trong nhà chỉ mình ta nam nhân, ta ra mặt sao được? Tuyết nhi, bạc đủ rồi chứ?"

      "Cha, ngươi thực muốn đích thân mạo hiểm như vậy?" Hạ Lan Tuyết giống như lo lắng hỏi.

      Hạ Lan Phong vẻ mặt ngạo nghễ, "Nếu ta chẳng lẽ để cho tiểu nha đầu ngươi ?"

      "Vậy cũng tốt." Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, gọi tới Thu Hương bên ngoài, "Đem ngân phiếu đưa cho đại lão gia."

      Sau lúc chần chờ, Thu Hương mới móc ngân phiếu hai tay dâng lên, "Đại lão gia, tổng cộng hai mươi vạn hai, ngài xem qua."

      "Được, được." Hạ Lan Phong hai mắt sáng lên, kích động tiếp nhận ngân phiếu, để ý nhiều người như vậy ở đây, tiện tay chỉ dính nước bọt, bắt đầu đếm.

      "Đúng vậy, hai mươi vạn hai, phần thiếu." rất nhanh đem ngân phiếu ước lượng tiến trong lòng, sau đó, nghiêm túc cùng mọi người bảo đảm, "Các ngươi yên tâm, ngày mai ta nhất định dẫn người trở lại."

      xong, định .

      "Cha." Hạ Lan Tuyết lên tiếng gọi lại.

      Hạ Lan Phong ngừng lại, ước chừng cũng cảm thấy đúng, cười khan tiếng, lại , "Cái kia, thời gian còn sớm, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi . Chuyện Chi Nhi cứ giao cho ta là được, mọi người đừng lo lắng."

      "Cha, ngài lấy bạc có thể viết biên lai cho ta ." Hạ Lan Tuyết .

      "Biên lai?" Hạ Lan Phong hồ nghi, "Sao ngươi lại muốn có biên lai? Mà bạc này cũng giao cho bọn cướp có phải cho ta đâu, sao bắt ta viết biên lai?"

      Hạ Lan Tuyết nhàng cười , "Cha, ngài hiểu lầm, ngài chỉ cần viết lên, nhận được hai mươi vạn hai lạng bạc, đem giao cho bọn cướp mà mọi người ở đây cũng phải ký tên biên lai."

      "Tuyết nhi, ngươi làm gì vậy? ngại phiền sao?" Nhị phu nhân có chút muốn.

      Hạ Lan Tuyết giải thích, "Hai mươi vạn bạc phải là con số , chúng ta dù sao cũng phải ghi chép ở sổ sách. Mặt khác, trong đó lại có năm vạn lạng bạc là tiền thuốc, còn ba vạn lạng là ta mượn của người khác. Số tiền này về sau phải trả lại ?"

      Này vừa , chỉ nhị phu nhân, Hạ Lan Phong cũng là đen mặt, "Vậy ngươi có ý gì?"

      "Hai mươi vạn bạc theo trong tay ta ra ngoài, ta phải được có bằng chứng, cũng tốt làm cho mọi người biết bạc nơi nào, có cầm cứu người ." Hạ Lan Tuyết lại .

      Hạ Lan Phong hừ lạnh, " cứu người còn có thể làm cái gì?"

      "Cho nên, cha chỉ cần đem chuyện này viết ràng là được. Mặt khác, nợ bạc, cũng việc công, nên phải ràng, ta cũng giấu giếm ta vay ba vạn hai bạc hôm nay là có lợi tức." Hạ Lan Tuyết lại .

      Hạ Lan Phong sắc mặt bá liền thay đổi, "Còn phải trả lợi tức? phải là cổ đông của Bách Thảo Đường sao"

      "Cổ đông sao? Công và tư ràng, chúng ta thể lấy quyền áp chế người, bức người lấy tiền ?" Hạ Lan Tuyết ánh mắt sắc bén nhìn qua , "Cha, ngươi nếu là muốn viết, cũng được? Bạc lưu lại, ta viết. Sáng mai, ta tự mình cầm bạc chuộc người."

      "Đừng đừng đừng." Hạ Lan Phong lúc này khoát tay, "Viết liền viết ."

      Dù sao, bổng lộc của cũng bị lấy, nếu trả lại tiền cũng có, mặc kệ .

      Hạ Lan Tuyết ngoắc tay, Thu Hương lập tức sai tiểu nha hoàn mang giấy bút tới.

      Nghĩ tới trong lòng hai mươi vạn bạc, Hạ Lan Phong cắn răng, còn là đề bút viết, "Nay nhận được..."

      Chờ viết xong, Hạ Lan Tuyết liếc mắt nhìn, rất hài lòng nở nụ cười, "Cha, chữ của ngài so với bình thường mạnh mẽ hơn đấy? Xong, biên lai này ta cầm lấy, chuyện cứu người sáng mai đều giao cho ngài."

      xong, để ý sắc mặt đen thui của Hạ Lan Phong, nàng mang theo Thu Hương trực tiếp rời .

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 79: Hoàng tước ở phía sau

      Trở lại Tuyết Uyển, Thu Hương lo lắng hỏi, "Tiểu thư, ngài đưa cho đại lão gia hai mươi vạn lượng bạc, có thể yên tâm sao ?"

      " yên tâm có thể làm gì?" Hạ Lan Tuyết ngồi ghế dựa, tự rót chén nước, uống hớp lớn, rồi hỏi, "Bích Văn về chưa?"

      Đàn Hương lắc đầu, "Chưa thấy về đến ạ "

      "Ừm." Hạ Lan Tuyết nhìn lướt qua ba nha đầu trong phòng, Thu Hương, Thu Văn và Đàn Hương, thầm nhún vai, cảm thấy công phu của các nàng cũng bằng mình, xem ra đêm nay tự mình phải ra tay thôi.

      "Được rồi, ở chỗ ta cần người hầu hạ nữa, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi ."

      "Tiểu thư, ngài sao chứ?" Nhìn thấy ánh mắt kia của Hạ Lan Tuyết, Thu Hương có dự cảm tốt lắm, gần đây tiểu thư thay đổi rất nhiều, có nhiều chuyện với các nàng, thầm hành động.

      Hạ Lan Tuyết buồn cười, "Có thể có chuyện gì? nghỉ ngơi ."

      "Vâng ạ." Vài nha hoàn lui ra.

      Hạ Lan Tuyết vội vàng lục tung , cuối cùng cũng lục được bộ đồ dạ hành.

      Lụa đen che mặt, hắc y che thân, sau khi soi qua gương, xác định có vấn đề gì, nàng thổi đèn, lặng lẽ bò ra ngoài từ cửa sổ, bóng dáng nhắn xinh xắn biến mất tại Tuyết Uyển.

      Ban đêm gió thổi vào người hơi lạnh , rất thoải mái.

      Hạ Lan Tuyết mang theo tâm tình vui sướng, thẳng đến quý phủ của thị lang, khóa trường mệnh của đệ đệ, nàng nhất định phải cầm về.

      Nửa đêm canh ba, trong phủ của thị lang đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt ban ngày lúc này giống như vẫn còn lại dư vị .

      Với hoàn cảnh như vậy, Hạ Lan Tuyết cảm thấy mình mặc y phục này càng dễ gây chú ý hơn, lặng lẽ tìm nơi vắng vẻ, cởi bỏ y phục dạ hành, làm hôn mê nha hoàn rửa chén đĩa, sau đó, lại thay xiêm y của nàng, bưng khay của nàng ta, nghênh ngang lại trong phủ thị lang.

      "Đông Mai, sao ngươi còn ở đây, phu nhân đợi lâu rồi, ngươi còn mau mang khay đến."

      Đột nhiên, sau lưng truyền đến thanh quát tháo của nữ nhân, thân hình Hạ Lan Tuyết dừng lại, tính toán có nên rat ay với nữ nhân này hay .

      "Ngươi còn đứng ngốc ở đó là gì? Còn mau ." Nữ nhân thấy nàng động, tới lại quát to tiếng, này mới phát khuôn mặt xa lạ.

      "Ngươi là ai? Đông Mai đâu?"

      "À..." Đôi mắt đẹp của Hạ Lan Tuyết hơi chuyển, phát trong hành lang thể ra tay được, chỉ đành phải chần chờ trả lời, "Đông Mai tỷ tỷ thân thể có chút khỏe, liền để cho ta tới hỗ trợ."

      "Mới thấy nàng còn vẫn khỏe mà? Nha đầu chết tiệt kia, lại lười biếng rồi. Đúng rồi, ngươi tên gì? Khi nào tiến phủ? Sao ta biết?" Nữ nhân này ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết.

      Hạ Lan Tuyết bực mình định trực tiếp đập nàng ta bất tỉnh, lại có nữ nhân nữa đến.

      "Ơ, ngươi bê cái gì thế?"

      Hạ Lan Tuyết nhìn vào trong khay, là cái tiểu chung, mơ hồ có mùi thơm của canh gà bay ra.

      Vẫn chưa trả lời, nương kia liền , "Tứ di nương buổi tối chưa ăn no, vẫn đói bụng, ngươi mau mang qua."

      "Canh gà này của đại phu nhân. Tứ di nương muốn ăn, bảo nhà bếp làm cái khác ." Nữ nhân đến trước vui nhìn chằm chằm nương mới đến.

      nương mới tới nhướn mày cười, "Tứ di nương mặc dù ra tháng, nhưng là tự mình chăm sóc tiểu thiếu gia, nên cần phải chú ý dinh dưỡng, ngay cả đại phu nhân buổi sáng cũng , mọi thứ đều ưu tiên cho tứ di nương ."

      "Phu nhân sao, các ngươi cũng nên quá phận. Chỉ là sinh con trai, nhưng cũng đổi được thân phận là di nương, các ngươi huênh hoang cái gì?"

      "A." nương mới tới thèm để ý đến, ánh mắt ngang ngược hướng về phía Hạ Lan Tuyết, liền , "Đừng lo lắng, nhanh đưa đến phòng tứ di nương, sau đó rồi đưa cho đại phu nhân nồi khác ."

      xong, xoay người rời .

      Hạ Lan Tuyết lập tức mở rộng bước chân theo.

      "Ngươi định đâu đấy?" Nữ nhân đến trước đột nhiên kéo nàng lại.

      Hạ Lan Tuyết hướng về nàng nháy nháy mắt, "Tỷ tỷ bình tĩnh nên nóng vội, chúng ta nên so đo với họ. chén canh gà mà thôi, phu nhân vì vậy mà hẹp hòi đâu, sao phải vì chuyện này mà tìm phiền phức cho chính mình ."

      Nữ nhân này ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn đồng ý, "Tại sao cái gì cũng phải nhường cho tiện nhân kia"

      "Tiện nhân chính là tiện nhân, sở dĩ muốn đoạt là nàng ta chưa từng có được, phu nhân cần lưu tâm đến nàng ta, coi như là đồ chơi ." Hạ Lan Tuyết khẽ cười , ý tứ sâu xa nhìn về phía nữ nhân này, sau đó, bưng khay, chạy chậm đuổi kịp nương đằng trước.

      theo nương này vào gian phòng ngủ hoa lệ có chút thái quá, liền nhìn thấy thiếu phụ trẻ đẹp ngồi trước gương đồng, trái ngắm phải xem , cái miệng nhắn khẽ mân giống như vừa lòng cái gì.

      "Nguyệt Nhi, ngươi xem có phải tại ta lại béo lên hay ?"

      "Là tròn nhuận rồi, di nương so với trước kia càng đẹp mắt hơn." Nguyệt Nhi nương tới, nịnh nọt, sau đó, còn chuyện đoạt canh gà của đại phu nhân, làm cho tứ di nương cười khanh khách.

      "Hừ, thiếu phụ già kia đúng là mệnh tốt, gả cho lão gia trước, chiếm vị trí phu nhân này, nếu , sao có thể so được với ta?" Tứ di nương lại soi gương, càng nhìn càng thấy hài lòng.

      "Đúng là vậy ạ, Thế nhưng, chỉ là hư danh làm được gì? Có thể được lão gia sủng đó mới là ." Nha hoàn Nguyệt Nhi lại phụ họa theo.

      chủ tớ đem Hạ Lan Tuyết bỏ quên ở bên.

      Hạ Lan Tuyết cũng rảnh rỗi, ánh mắt đảo tìm khắp nơi, nhưng cũng thấy tung tích của tiểu hài tử, là khó hiểu.

      lẽ bên trong phủ còn có người khác sinh con ?

      nghi hoặc , chỉ thấy ma ma trung niên ôm đứa trẻ sơ sinh quấn trong tã lót ra, "Di nương, tiểu thiếu gia khóc lợi hại, sợ là đói bụng."

      "Đói bụng đói bụng? Làm sao lúc nào cũng đói được , phải vừa cho ăn rồi sao?" Tứ di nương vui để gương đồng xuống, ánh mắt vui trừng đứa bé mới sinh.

      Giống như cảm nhận được ghét bỏ của nương, đứa bé mới sinh khóc càng to, giọng như khàn .
      song ngư, tú cầuthuyt thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 79 (2)

      Lúc này, ma ma kia đành phải dịu giọng khuyên nhủ, "Tiểu hài tử đều là như vậy, lần ăn thiếu, đói mau. Lớn chút nữa tốt rồi."

      "Phiền chết rồi." Tứ di nương buồn bực nhíu mày, nhưng vẫn đón lấy hài tử trong tay ma ma, cho nó bú.

      đứng ngẩn ra, Hạ Lan Tuyết liếc thấy cổ đứa bé, đúng là đeo khóa trường mệnh của đệ đệ Thiên Ý .

      hồi lâu, Tứ di nương cho hài tử ăn xong, liền đưa hài nhi lại cho ma ma, "Được rồi, đưa trở về ngủ , nhớ kỹ, buổi tối được đến phiền ta. nhiều ngày cũng cho người ta ngủ giấc yên ổn."

      "Vâng ạ." Ma ma da mặt co quắp, ôm trẻ mới sinh ra ngoài.

      "Tứ di nương, canh gà còn ở chỗ này, ngài nhân dịp còn nóng uống thôi, nô tỳ cáo lui trước." Hạ Lan Tuyết để cái khay bàn, lập tức nhấc chân .

      "Đợi chút." Tứ di nương nghĩ nàng là người của đại phu nhân nên muốn thêm mấy câu.

      Nhưng Hạ Lan Tuyết nhanh chân, người ta tiếng mới rơi, nàng chạy ra phòng rồi.

      Tức giận tứ di nương mắng, "Bỉ ổi tiểu đĩ thõa."

      Hạ Lan Tuyết theo ma ma kia đến phòng trẻ ngay cách vách, đợi nàng ta đặt đứa trẻ ở giường và cũng nằm xuống nghỉ ngơi, lúc này nàng mới vụng trộm chạy vào lấy khóa trường mệnh cổ đứa trẻ kia xuống .

      muốn , nghĩ tới thứ này bị mất, cái thị lang lão gia kia chắc chắn tha cho ma ma trông coi hài tử này.

      Vì vậy, nàng lại nghĩ ra kế, lại vào phòng tứ di nương, lại cầm mấy thứ đồ, mặt tứ di nương ngủ say vẽ hai con rùa , lại lấy bột mỳ trét lên tường, lưu loát lưu lại hàng chữ: Cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo.

      Làm như thế xong, Hạ Lan Tuyết mới hài lòng rời .

      Trở lại Tuyết Uyển, trăng treo chính giữa bầu trời, nàng đem đồ cất kỹ rồi mới lên giường ngủ.

      Khi trời sáng, Thu Hương đến gõ cửa.

      Hạ Lan Tuyết ngủ nướng giống mọi khi mà xoa hai con mắt rồi vọt ngồi dậy.

      Tự mình chuẩn bị xong mới ra mở cửa liền hỏi, "Đại lão gia thế nào rồi?"

      "Vừa mới ra khỏi cửa rồi ạ." Thu Hương trả lời.

      Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, "Được rồi, Thu Hương, ngươi lập tức phái người nha môn báo án, có mấy khâm phạm của triều đình lẩn trốn ở miếu Nhị Lang, bảo họ lập tức mang người bắt. Nhớ mang theo ít bạc."

      Thu Hương khó hiểu, "Tiểu thư, sao ngài lại biết có khâm phạm của triều đình ?" "Ngốc, miếu Nhị Lang là nơi mà hôm này đại lão gia chuộc người." Thu Văn giải thích.

      Thu Hương bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy nô tỳ lập tức làm."

      "Thu Văn, Đàn Hương cùng với ta." Hạ Lan Tuyết lại nhàng cười cười, ánh mắt giảo hoạt nhìn hai nha hoàn, lẩm bẩm , "Hôm nay, bổn tiểu thư mang bọn ngươi diễn kịch."

      "Diễn trò?" Hai nha đầu quay lại nhìn nhau, nhưng cũng ít nhiều đoán được ý định của tiểu thư nên thầm cười.

      ", mang theo vài cái bánh bao, chúng ta xuất phát." Hạ Lan Tuyết ngoắc tay, trực tiếp ở đằng trước.

      Thu Văn và Đàn Hương biết tiểu thư còn chưa ăn điểm tâm, vội vàng vào trong bếp lấy ít đồ ăn để vào trong hộp, sau đó, đuổi theo ra sân .

      Chủ tớ ba người ngồi ở xe ngựa, vừa vừa ăn, đuổi tới miếu Nhị Lang.

      Miếu Nhị Lang nằm ở núi hoang phía bắc đường lớn, đổ nát hoang tàn.

      Hạ Lan Phong lúc ra cửa, cố ý dẫn theo vài gã sai vặt cường tráng.

      Thứ nhất, nếu mình sợ người khác nghi ngờ, thứ hai, cũng để cho bọn họ làm chứng mình đưa bạc.

      đến trước cửa miếu Nhị Lang dưới sườn núi, bọn cướp dùng đại đao chỉ vào mặt, "Đều đứng yên đừng nhúc nhích."

      "Đừng động đừng động." Hạ Lan Phong vội vàng ngăn cản bọn hạ nhân sau lưng lại, mặt gọi, "Các vị hảo hán, các ngươi muốn bạc, ta mang đến, còn mời các ngươi lời giữ lời, thả vợ con ta ra."

      "Ngươi, đến mình." Tên cầm đầu chỉ vào Hạ Lan Phong .

      Hạ Lan Phong chần chờ chút, "Này, này hay lắm? Chúng ta tay giao tiền, tay giao người."

      Mới hết, tên cầm đầu, ngoắc tay, lập tức có hai hán tử áp chế mẹ con Trầm thị ra từ miếu đổ nát

      "Cha." Vừa ra tới, Hạ Lan Chi liền khóc gọi Hạ Lan Phong.

      Trầm thị cũng khóc ngừng, "Đại gia, van cầu các ngươi thả chúng ta ."

      "Sao? Bạc mang đến đủ chưa." Tên cầm đầu lại .

      "Xong." Hạ Lan Phong trấn an bọn hạ nhân, "Các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, hành tùy theo hoàn cảnh, chủ yếu nhất là phải cứu người ra."

      "Vâng." Bọn hạ nhân gật đầu, thần kinh cũng đều căng lên.

      Hạ Lan Phong hài lòng, thế mới thoải mái về phía miếu hoang.

      Khi đến trước mặt tên cầm đầu móc ngân phiếu ra, giơ ra ý bảo, "Ngân phiếu ở chỗ này, mau thả người."

      "Ném đến." Tên cầm đầu ánh mắt sáng quắc, hai mươi vạn hai bạc đấy, có bạc này, cả đời huynh đệ bọn họ cũng còn cần lo ăn mặc nữa.

      Hạ Lan Phong sắc mặt trầm trầm, "Thả người trước ."

      "Thả người." Tên cầm đầu vừa hô, Trầm thị và Hạ Lan Chi được đẩy đến trước mặt .

      "Như thế nào? Người thả, bạc đâu?" Tên cầm đầu xòe tay về phía .

      Hạ Lan Phong lạnh lùng cười, từ trong xấp ngân phiếu rút ra hai tờ, mặt quay lại nhìn đám người phía sau, thấy những hạ nhân đó vẫn đứng ở sườn núi, thấy họ cũng thể nghe được bên này chuyện, nhân tiện , "Đây, hai ngàn hai đây, các huynh đệ cầm uống rượu."

      "Hai ngàn, chúng ta cầu hai mươi vạn mà?" Tên cầm đầu cười xấu xa, đại đao trong tay chỉ xuống cần cổ của Hạ Lan Phong.

      Hạ Lan Phong cả kinh, "Các ngươi muốn lật lọng? Đừng quên là gia thuê các ngươi."

      "Vậy sao nào? Ngươi bắt cóc vợ con mình, để uy hiếp gia đình lấy bạc, khác gì cầm thú, với loại người như ngươi còn cần đến chữ tín nữa sao? Thức thời đem bạc giao ra đây, nếu , đao trong tay ta cũng có mắt."

      "Lão gia."

      "Cha."
      song ngưthuyt thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 80: Say rượu

      tìm đường chết phải chết.

      Cho nên, nhìn thấy Hạ Lan Phong kêu trời gọi đất, đau đến muốn sống đập giường, Hạ Lan Tuyết chỉ còn cười lạnh.

      Lợi dụng vợ con để lừa gạt tiền người nhà càng đáng giận hơn so với bọn cướp.

      "Lão gia, ngài đừng đau khổ nữa, Tuyết nhi , quan phủ nhất định truy xét chuyện này ." thể nhìn bộ dáng than khóc của Hạ Lan Phong nữa, Trầm thị tiến lên khóc khuyên.

      "Cút." Hạ Lan Phong đẩy nàng ta ra, hung dữ chửi bới, "Đều là tại ngươi cái sao chổi này làm hại , nếu , mười hai lạng bạc của lão tử cũng bị người khác cướp mất"

      Trầm thị đụng đến bàn, bị chửi trợn mắt há hốc mồm, ngang hông đau đớn cũng bằng câu chửi của nam nhân kia làm đau lòng.

      Hạ Lan Chi vội vàng chạy tới đỡ nương mình, đòi công đạo thay mẫu thân mình, "Cha, sao người lại chửi nương? Việc này cùng nương có quan hệ gì? Vốn chính là người...” Trong nháy mắt

      "Chi Nhi." Trầm thị vội vàng bịp mồm Hạ Lan Chi, " được phép chuyện với cha ngươi như vậy. phải là tại chúng ta sao, nếu cha ngươi cũng bị thương."

      Hạ Lan Chi cam lòng cắn cắn môi, nếu phải người cha này vô dụng, nàng cũng phải chịu khổ ở miếu hoang đó ba ngày hai đêm đâu , vốn cho là cha được hai mươi vạn bạc, cho nàng bộ trang sức mới, bây giờ nhìn lại, cái gì cũng đều bị mất, vậy mấy ngày nay nàng ta chịu khổ rồi.

      "Tuyết nhi, ngươi cũng chớ để ý, cha ngươi ở đây có ta? Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi , nghe người ta , vì chuyện của ta và Chi Nhi mà mấy ngày hôm nay ngươi bận rộn cực khổ rồi." Trầm thị xong phúc thân với Hạ Lan Tuyết, xem như cảm tạ.

      Hạ Lan Chi nhưng là bĩu môi, vẻ mặt tình nguyện cũng theo mẫu thân tạ.

      Hạ Lan Tuyết muốn nhiều , chỉ , "Cần phải vậy." Liền đem phiếu cầm đồ và giấy ghi nợ cổ đông ba ngàn lượng bạc đều đưa cho Trầm thị.

      Trầm thị cười mặt trắng bệch, trán toát ra mồ hôi lạnh.

      "Đây là cái gì?" Hạ Lan Chi hiểu cũng nhìn xuống, nàng là tiểu thư khuê các , từ quần áo đến đưa tay cơm tới há mồm, nên nhìn hiểu biên lai cầm đồ và giấy vay nợ.

      Hạ Lan Tuyết để ý tới nàng, với Trầm thị, "Ngoài những thứ này ra còn có toàn bộ bạc dùng mua dược của Bách Thảo Đường sáu tháng cuối năm. Toàn bộ tính tiền gom lại, mới kiếm đủ hai mươi vạn hai ."

      "Này?" Trầm thị cầm lấy tay run rẩy, nàng bất an nhìn Hạ Lan Phong nằm giường, thấy cũng là vẻ mặt hiểu, vừa nhìn về phía Hạ Lan Tuyết, "Tuyết nhi, ngươi muốn ta và Chi Nhi trả những bạc này sao?"

      "Cái gì?" đợi Hạ Lan Tuyết trả lời, Hạ Lan Chi trước kêu lên, "Bảo chúng ta trả? Dựa vào cái gì?"

      "Đây đều là bạc mọi người gom được, dùng để chuộc các ngươi." Vốn là, Hạ Lan Tuyết có ý định bắt các nàng trả, chỉ là, nghĩ làm cho các nàng biết , xuất xứ của những bạc này, nhưng câu vô duyên của Hạ Lan Chi làm cho nàng tức giận.

      Hạ Lan Chi trong lòng nén giận, chỉ thầm tiếng, "Chúng ta cũng khiến mọi người cứu."

      Huống chi đây là chủ ý của Hạ Lan Phong, tại xảy ra chuyện, lại bắt mẹ con các nàng vạ lây? Các nàng làm sao trả được? Mẹ con các nàng mỗi tháng lương tháng cộng lại cũng liền hai mươi lượng mà thôi.

      "Chi Nhi, nghe đại tỷ ngươi hết ." Trầm thị vội vàng quát tháo nữ nhi.

      Hạ Lan Chi giả bộ chịu được nữa, nước mắt rơi như mưa xuống, vùng khỏi tay mẫu thân chạy ra ngoài.

      "Đứa này càng ngày càng khó bảo, Tuyết nhi, ngươi chớ cùng nàng so đo." Trầm thị vội vàng trấn an Hạ Lan Tuyết.

      Hạ Lan Tuyết khóe môi nhếch lên, lơ đễnh, "Di nương yên tâm, ta cùng nàng so đo . Chỉ là, bạc này..."

      Trầm thị vẻ mặt khó xử, "Tuyết nhi, này, này hai mươi vạn bạc cũng quá nhiều rồi, liền tính thực đem ta và Chi Nhi bán, cũng được nhiều như vậy. Lão gia, ngài có đúng hay ạ?"

      Nàng cầu cứu nhìn về phía Hạ Lan Phong.

      Hạ Lan Phong lại nằm ngay đơ quản, vừa rồi, đột nhiên nghĩ đến chuyện còn đáng sợ hơn chuyện bị mất bạc, bọn cướp kia đều là dùng tiền thuê về, nhỡ khai ra, danh dự của , quan lộ của chắc chắn bị ảnh hưởng nặng nề.

      "Lão gia." Trầm thị thấy để ý tới, lại hô tiếng.

      "Gào thét như có tang thế? Cút ra ngoài." Hạ Lan Phong tháo gối đầu ra, oán hận ném về phía Trầm thị.

      Trầm thị né tránh kịp, bị đập trúng mặt, tuy bị gối đập trúng đau nhưng ngay trước mặt Hạ Lan Tuyết nên thể diện bị vất sạch rồi.

      Trầm thị vành mắt đỏ lên.

      Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, nhớ tới dáng vẻ ân ân ái ái của hai người ở kiếp trước, khỏi buồn cười, hóa ra cũng chỉ là giả vờ, diễn cho người khác xem mà thôi?

      "Di nương, tâm tình cha tốt, ngươi cũng đừng trách móc. Hai mươi vạn lượng bạc này cũng bắt các ngươi trả. Nhưng mà, nợ này là nợ mọi người , vì để có bằng này bạc, toàn bộ đồ đạc trong phòng ta, tổ mẫu và nhị phu nhân cũng đều đem cầm, ngay cả khóa trường mệnh của Thiên Ý cũng bị cha đem cầm."

      Trầm thị cả kinh, giường, Hạ Lan Phong nghe vậy, chỉ vờ điếc.

      Hạ Lan Tuyết lại , "Cho nên, di nương, hai mươi vạn lượng này từ từ ta nghĩ biện pháp. Ta muốn với mọi người bởi vì chỉ sợ sau này cuộc sống có khó khăn hơn trước."

      "Này, di nương hiểu." Trầm thị liền vội vàng gật đầu, cần nàng ta trả bạc là được rồi.

      Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, "May mà di nương là người hiểu chuyện, về sau, nếu Chi Nhi muội có chỗ nào bất mãn, ngài nên khuyên nhủ nàng . Dù sao, bạc mượn chúng ta cũng nên nhanh chóng trả lại. Vì thế, chúng ta bớt ăn, dù có khổ chút cũng thể để bị người khác chê cười được?"

      "Đúng đúng đúng." Trầm thị liên tục phụ họa.

      Hạ Lan Tuyết nở nụ cười, "Tốt lắm, cha, ở đây có di nương rồi, Tuyết nhi về phòng trước đây."

      "Được rồi." Trầm thị đưa Hạ Lan Tuyết ra cửa, lúc này mới quay trở lại, nhìn Hạ Lan Phong ở giường, nước mắt lại rơi xuống.

      "Ngươi lại khóc cái gì?" Hạ Lan Phong nhìn thấy, vui trợn mắt.

      Chương 80 (2)

      "Ta là sao chổi sao?" Trầm thị ngồi ở đầu giường, bên gạt lệ bên ủy khuất lên án, "Những năm này, ta lòng người, mấy ngày nay, lại là cùng chịu khổ với Chi Nhi, cùng người diễn xuất, chuyện tốt , chuyện xấu người oán trách đổ lỗi hết cho ta sao?"

      "Đủ rồi, mẹ nó ngươi còn dài dòng thêm câu nữa, lão tử lập tức đem ngươi bán?" Hạ Lan Phong tâm phiền ý loạn, bị nàng khóc nháo, lại là bực bội muốn giết người.

      Trầm thị ngơ ngẩn.

      Hạ Lan Phong hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta, "Chuyện của lão tử còn chưa biết ra sao đây này ? Ngươi nghĩ xem, tại sao tự nhiên quan binh lại đến? Mấy tên vô liêm sỉ đó bị bắt nhỡ khai ra ta làm sao bây giờ?"

      Lời vừa ra cũng làm cho Trầm thị bị hù dọa, nhưng rất nhanh, nàng liền trấn định lại, an ủi , "Lão gia, cái này người yên tâm, mấy tên đó chỉ là phường du côn lưu manh lời bọn chúng đủ làm bằng chứng được , cho dù bọn họ có khai ra, lão gia cứ mực phủ nhận bọn họ làm gì được."

      Hạ Lan Phong suy nghĩ chút, "Cũng đúng, hôm nay lão tử bị việc này làm cho hồ đồ rồi."

      "Lão gia, trước mất cần làm sao để tìm được tung tích của hai mươi vạn lượng bạc đây?" Trầm thị nghi hoặc hỏi.

      "Ta cũng nghĩ đây. Theo lý thể xảy ra như vậy được." Hạ Lan Phong chính là nghĩ ra tại sao tên hắc y nhân kia có thể chọn đúng được thời cơ mà đoạt ngân phiếu từ trong tay vậy.

      "Đáng chết." khẽ nguyền rủa tiếng, đều do quá sơ suất.

      "Lão gia, lần này coi như xong , dứt khoát coi như việc này chưa từng xảy ra. Tiền bạc chúng ta cũng có ra phần, cho dù bị mất, chúng ta cũng tổn thất cái gì." Trầm thị an ủi, bỗng nhiên vành mắt lại đỏ hồng, "Chỉ là, lão gia bị thương, ta và Chi Nhi chịu khổ hai ngày rồi."

      Hạ Lan Phong nghe vậy, thở dài tiếng.

      Nhưng mà, Trầm thị nghĩ tới chính là, những ngày tiếp theo, cũng trôi qua đơn giản như nàng ta tưởng tượng.

      Đầu tiên, bởi vì muốn hoàn khoản nợ, Hạ Lan Tuyết quyết định giảm nửa bọn hạ nhân trong phủ, mỗi phòng tiền chi phí hàng tháng cũng giảm nửa, còn các khoản tiền chi phí khác nếu cần thiết cũng cắt giảm luôn.

      Mà việc này lại chạm vào lợi ích của chủ tử đầu tiên, bình thường đều là ăn ngon uống sướng quen, thoáng cái đòi phải ăn uống tiết kiệm, ai có thể chịu được?

      Nhị phu nhân là người đầu tiên chịu, dựa vào cái gì mà người bị bắt cóc là mẹ con Trầm thị nhưng người chịu khổ lại là nàng ta?

      Chỉ là, nàng ta dám giương oai ở chỗ Hạ Lan Tuyết, nên mỗi ngày đều tìm mẹ con Trầm thị gây , về sau, thấy có người quản, càng phát ra lớn mật, cuối cùng mang theo nha hoàn cướp sạch đồ đạc trong phòng hai mẹ con Trầm thị.

      Mẹ con Trầm thị khóc lóc cáo trạng với lão phu nhân, lão phu nhân tức giận sai người tìm nhị phu nhân, nhị phu nhân dứt khoát cáo ốm .

      Cuối cùng, bẩm báo đến chỗ Hạ Lan Tuyết.

      Hạ Lan Tuyết chỉ với các nàng, an tâm chút chớ nóng vội, dù sao, vì cứu các nàng nhị phu nhân cũng mang hết đồ đạc trong phòng mình ra cầm rồi, thời, muốn lấy ít đồ đạc ở chỗ mẹ con các nàng cũng là hợp lý.

      Mẹ con Trầm thị nên lời, chuyện này, cứ như vậy qua.

      Từ đó về sau trong khoảng thời gian dài, bên trong Hạ Lan phủ là mảnh tang thương, đương nhiên, ngoại trừ Hạ Lan Tuyết ra.

      Kể từ khi trừng phạt ít người bên trong phủ, lại có đến mười mấy vạn bạc, khỏi phải là tâm trạng Hạ Lan Tuyết lên cao ngừng, ngay cả khi đường cũng cảm thấy bước chân dường như hơn, cả người phiêu phiêu giống như thành tiên rồi.

      ngày kia, sau khi cơm nước no nê ở Thiên Hương Lâu xong, Hạ Lan Tuyết liền nhớ tới Cơ Hoa , đếm đầu ngón tay ước chừng có đến nửa tháng chưa gặp rồi.

      Lần trước vào nội cung tái khám cho thái tử, hình như có nghe thấy thất công chúa , bộ lạc man hoang ở phía Tây Di chịu thuần phục, gây nhiễu loạn biên cương, làm cho dân chúng Đại Chu ở biên cảnh rơi vào cảnh lầm than , hoàng thượng dự định phải Cơ Hoa nhàn rỗi nắm lại binh quyền, ổn định cục diện.

      Cũng biết có phải là hay ? Nhưng Cơ Hoa vẫn còn danh tiếng tướng quân , nên nếu có chiến tranh xảy ra phải cầm quân là chắc chắn .

      được, nàng phải nhìn chút.

      Lảo đảo ra từ Thiên Hương Lâu, nàng mướn chiếc xe ngựa về phía phủ tướng quân, đến cửa phủ tướng quân, nhảy xuống xe, chưa kịp gõ cửa có người chào hỏi.

      "Hạ Lan thần y, là ngươi sao?"

      Sau lưng, đột nhiên truyền giọng nam nhân dễ nghe, còn gọi nàng thần y, Hạ Lan Tuyết vui vẻ, toét miệng, cười dịu dàng liền quay đầu lại nhìn về phía phát ra thanh kia.

      Kết quả...

      hàng tuấn nam mỹ nữ xém làm mù mắt nàng.

      Nàng mặc dù uống chút rượu, đầu cũng có chút choáng váng , cũng may chưa hoa mắt, nàng liếc mắt nhìn hàng người này liền nhận ra .

      Mặc bộ tử la quần thêu tiên nữ ra vẻ thanh cao kia là Tô đại tiểu thư Tô Minh Ngọc.

      Ở bên người nàng sít sao thủ hộ lấy chính là, a, đúng rồi, lần trước lúc nàng cắn ngọc từ người Cơ Hoa chạy trốn, đụng vào chính là cái nam nhân này.

      Bộ dáng phong nhã, chỉ là, cầm quạt xếp quạt qua quạt lại, đúng dạng phong lưu còn tỏ ra nho nhã? có tí thuyết phục nào.

      Hơn nữa chỉ như vậy, ánh mắt tà tứ kia khẽ nhíu, làm cho nàng có cảm giác rất muốn tiến lên đấm cho cái.

      Mà bên cạnh , ừm, người soái ca này rất hợp mắt nàng , dung mạo tinh xảo như vẽ, ánh mắt trong suốt vô tội, khóe miệng chứa đựng ôn nhu vô hại vui vẻ, thấy nàng nhìn về phía mình, Nam Cung Triệt khóe miệng vui vẻ sâu hơn, lại hỏi tiếng, "Hạ Lan thần y, ngươi còn nhớ ta ?"

      "A, nhớ ." Hạ Lan Tuyết lên hai bước về phía bọn họ, kết quả, vừa bước , cỗ mùi rượu trong nháy mắt theo gió thổi đến.

      Thần Châu công chúa lúc này dùng tay che mũi, trừng mắt nàng, "Này, ngươi đừng tới đây, thân mùi rượu, hun chết người được."

      "Có sao?" Hạ Lan Tuyết khẽ nhíu mi, cũng biết, " , kia các vị liền mời, bổn tiểu thư muốn tìm nam nhân nhà ta."

      Vừa nàng vừa xoay người đến cửa chính bên cạnh, dùng sức đập lên cửa mấy cái.

      Sau khi đập xong, nàng lại nghĩ tới kinh nghiệm trước kia, đột nhiên nở nụ cười, "Ta là đần chết rồi, sao trèo tường vào, mà lại gõ cửa nhỉ ?"

      Lầm bầm lầu bầu phen, nàng lại có chú ý người ngoài ở đây, lảo đảo chạy đến góc tường, sau đó đứng dậy bay đến đầu tường, giống con mèo nghịch ngợm, nằm sấp ở chóp tường, nàng ha ha vui lên, đối với vài vị hóa đá ở cửa, còn đắc ý giơ giơ lên tay, "Ta trước bước, a, nha."

      Sau đó, chỉ nghe thấy hai tiếng kêu sợ hãi, cũng biết là nàng ngã hay bị làm sao rồi.
      " tốt." Nam Cung Triệt vội vàng liền nghĩ phi thân vào, bị Nam Cung Nguyệt bắt được, "Lục ca, phải ngươi cũng muốn leo tường chứ? Bị Hoa ca ca biết rồi, lại trách cứ ngươi."

      Nam Cung Triệt đầu đầy hắc tuyến, chỉ đành phải theo những người khác, cùng nhau gõ cửa vào.

      Vừa vào sân , Nam Cung Triệt thẳng đến bên góc tường kia, nhưng là, tìm vòng, ngoại trừ thấy góc hoa cảnh bị gãy đổ, căn bản tìm thấy bóng dáng Hạ Lan Tuyết.

      "Lục ca, phải là ca muốn tìm tiểu đĩ thõa kia chứ?" Nam Cung Nguyệt tức giận đến, bắt lấy Nam Cung Triệt hỏi.

      Nam Cung Triệt đứng thẳng mi, "Có gì thể sao? Chẳng lẽ các ngươi thấy nàng rất thú vị sao?"

      "Ừm." Cơ Hoa Quân vừa thu lại quạt xếp, pằng tiếng hợp ở lòng bàn tay, phụ họa cười , "Tại hạ cũng cảm thấy như vậy."

      Tô Minh Ngọc lành lạnh ngó cái, sau đó, kéo tay Nam Cung Nguyệt, , "Thần Châu muội muội, chúng ta tìm Hoa ca ca trước , để cho hai người bọn họ tiếp tục tìm Hạ Lan tiểu thư ."

      "Đừng , Minh Ngọc, trong lòng ta chỉ có nàng, làm gì có tâm tư tìm người khác, Lục điện hạ, tự mình tìm ." Hướng về Nam Cung Triệt chắp tay, Cơ Hoa Quân gấp rút chạy đến bên cạnh Tô Minh Ngọc, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười.

      Tô Minh Ngọc khóe môi khẽ nhếch, ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ hành động này của . (Cái con TMN này càng đọc càng muốn cào mặt nó )

      Người khác đều rồi, chung quanh đây lại người, Nam Cung Triệt đoán rằng Hạ Lan Tuyết đại khái là trực tiếp tìm Cơ Hoa rồi, cũng liền bước nhanh đuổi theo mấy vị phía trước.

      Chỉ là, làm cho thất vọng chính là, khi bọn họ tìm được Cơ Hoa luyện kiếm ở phía sau rừng trúc, cũng thấy Hạ Lan Tuyết đâu.

      "Hoa ca ca, là lợi hại nha, chiêu vừa rồi của huynh là gì vậy ?" Thấy Cơ Hoa thu kiếm, Nam Cung Nguyệt sôi nổi liền chạy tới bên cạnh , vẻ mặt sùng bái nhìn .

      Cơ Hoa thèm liếc mắt nhìn nàng ta, chỉ là vẻ mặt ngưng túc nhìn Cơ Hoa Quân cùng Nam Cung Triệt, "Hai người các ngươi có việc gì?"

      Cơ Hoa Quân hướng về Tô Minh Ngọc, "Ừ, nghe ngươi lại phải xuất chinh, nàng cả ngày tâm thần có chút tập trung , có biện pháp, ta chỉ có thể cùng nàng đến chuyến."

      Khuôn mặt của Tô Minh Ngọc đỏ lên, ánh mắt có chút thống khổ mà đáng thương nhìn Cơ Hoa , môi đỏ mọng bị cắn bạch rồi, mới từ từ câu, "Thực xin lỗi, lần trước cẩn thận rớt bể đàn của ngươi, ta, ta liên tục dám đến."

      Cơ Hoa có tiếp lời, lại hỏi Nam Cung Triệt, "Còn ngươi?"

      "Tới thăm ngươi nha, ngươi vào cung, bản vương chỉ có thể xuất cung thôi." Nam Cung Triệt nhún nhún mi, nhưng đôi mắt vẫn đảo quanh tìm kiếm, cảm thấy với tính tình Hạ Lan Tuyết như vậy, chắc chắn phải ở nơi có nam nhân này, ánh mắt len lén nhìn Cơ Hoa .

      Nhưng mà thị lực của rất tốt, nhưng cũng tìm mãi thấy.

      "Lục ca, ngươi tìm cái gì?" Thấy Cơ Hoa để ý đến mình, Nam Cung Nguyệt tức giận, liền bạo phát lên người ca ca mình Nam Cung Triệt.

      Nam Cung Triệt hiếu kỳ, trực tiếp hỏi Cơ Hoa , "Nàng đâu?"

      "Người nào?" Cơ Hoa kỳ quái.

      "Chính là Hạ Lan gia tiểu khả ái ấy." Nam Cung Triệt chớp đôi đôi mắt to xinh đẹp, ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm Cơ Hoa , cười , "Đừng với chúng ta là nhìn thấy nha. Chúng ta đều là chính mắt nhìn thấy nàng leo tường tiến vào. Nàng nhất định tới tìm ngươi, mau , giấu nàng chỗ nào rồi?"

      Cơ Hoa ngưng mi, "Nàng đến đây?"

      Nam Cung Nguyệt vội vàng cướp lời , cơ hồ là hổn hển , "Đúng vậy, Hoa ca ca, tiểu đĩ thõa kia có quy củ, nàng lại nhảy tường vào. chỉ như vậy đâu, nàng còn uống rượu say , thân mùi rượu, vừa dơ vừa thúi ."

      Uống rượu? Leo tường? Cơ Hoa con mắt sắc dần dần sâu tiếp tục, thu hồi kiếm, cất bước ra ngoài cánh rừng.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 81: Trêu ghẹo

      "Hoa ca ca, ngươi muốn đâu?" Nam Cung Nguyệt lập tức đuổi tới trước mặt Cơ Hoa .

      Cơ Hoa quay đầu lại nhìn mấy người bọn họ rồi , "Các ngươi về , hôm nay ta rảnh”.

      " rảnh?" Cơ Hoa Quân trợn to hai mắt, "Ngươi có thể có chuyện gì? Hoàng thượng có ý để ngươi xuất chinh. Nhưng chiếu thư cũng hạ đâu?"

      "Đúng vậy, Hoa , hôm nay chúng ta tới, cũng chính là vì chuyện này. Nếu Hoàng thượng muốn ngươi xuất chinh, chỉ sợ sau này trong thời gian dài mọi người cũng gặp được nhau . bằng, thừa dịp hôm nay đầy đủ hết, chúng ta cùng nhau tụ tập." Tô Minh Ngọc ôn nhu giải thích.

      Nam Cung Nguyệt liền vội vàng gật đầu, kêu lên, "Đúng vậy đúng vậy, Hoa ca ca, chúng ta đặt sẵn tiệc rượu tại Thiên Hương Lâu rồi."

      "Tâm ý của các ngươi ta nhận, nhưng ta thích uống rượu bên ngoài, nên thôi . Mời các ngươi về ." Cơ Hoa xong, liền xoay người rời .

      "Hoa ca ca." Nam Cung Nguyệt vội vàng lại muốn đuổi theo, bị ca ca Nam Cung Triệt níu lấy cổ áo.

      "Ngươi kéo ta làm gì?"

      "Chừa lại chút thể diện ? Hoa ca ca ngươi về cơ bản là hoan nghênh chúng ta." Nam Cung Triệt trực tiếp nhắc nhở.

      Khuôn mặt nhắn của Nam Cung Nguyệt xệ xuống, tự mình an ủi, "Nhất định là Hoa ca ca chê chúng ta quấy rầy luyện kiếm, cho nên mới tức giận để ý chúng ta."

      " thể như vậy , Hoa có hẹp hòi như vậy." Tô Minh Ngọc tay khoác lên vai Nam Cung Nguyệt, ôn nhu an ủi.

      Nam Cung Nguyệt nháy mắt to, đột nhiên 'A' tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, "Ta biết rồi, nhất định là do tiểu tiện nhân Hạ Lan Tuyết kia."

      Tô Minh Ngọc mặt liền biến sắc, tinh tế hồi tưởng cảnh vừa rồi, Hoa tựa hồ chính là nghe được Hạ Lan Tuyết sau đó, vội vã rời .

      "Hạ Lan Tuyết? Tên nghe rất hay, là tiểu nương say rượu vừa nãy?" Cơ Hoa Quân lúc này mới nghiêm túc nhớ lại, xác định đúng là người lần trước mình đụng phải, liền hào hứng đề nghị, ", chúng ta xem chút ."

      "Tốt tốt." Nam Cung Triệt lập tức vỗ tay tán thưởng.

      Nam Cung Nguyệt nghiêng liếc cái, "Lục ca, tại sao khi nhắc tới tiểu tiện nhân kia, ngươi lại cười bỉ ổi như vậy? Ngươi phải là thích nam nhân sao? Như thế nào đột nhiên đổi khẩu vị? A."

      Nam Cung Triệt gõ cái lên đầu nàng ta, hung ác , " cho ngươi biết ngàn lần, ca thích nữ nhân."

      Vừa vừa liếc nhìn Tô Minh Ngọc, sợ trái tim bé của nàng ta bị hoảng sợ.

      Cơ Hoa Quân vội vàng ngăn cản trước mặt nàng ta, uy hiếp Nam Cung Triệt, "Tiểu tử thúi, ngươi nếu dám đánh chủ ý lên Ngọc Nhi, ta liền phế ngươi , để cả nam nhân ngươi cũng thích được."

      "Cắt, Nhị ca, ngươi nghĩ ánh mắt ta lại kém như ngươi sao?" Nam Cung Triệt buồn cười hừ tiếng, "Bản vương thích nữ nhân, nhưng chỉ là nữ nhân như hoa, mà còn phải khôi hài có tài, chủ yếu nhất là, làm cho bản vương nhìn cảm thấy khó chịu mới được."

      Nghe câu này mặt Tô Minh Ngọc lạnh xuống.

      Nam Cung Nguyệt nhìn thấy, xuy, "Lục ca, ta xem ngươi là ăn được nho chê nho còn xanh, Minh Ngọc tỷ tỷ mà cũng chướng mắt ngươi sao."

      Tô Minh Ngọc dịu dàng hào phóng khẽ cười, đụng cái Nam Cung Nguyệt , "Tốt lắm, Nguyệt Nhi, chớ lung tung, lục ca ngươi đùa thôi. thôi, nếu Cơ Hoa muốn Thiên Hương Lâu, vậy chúng ta chuẩn bị bàn tiệc rượu trong phủ ?"

      "Chủ ý này tốt." Nam Cung Nguyệt lập tức kéo tay của nàng, muốn cùng nàng cùng bố trí.

      Hai nam nhân cảm thấy có hứng thú với việc bếp núc này, hai người còn rất ăn ý, đợi hai nữ nhân rời sau đó nhìn nhau cười hì hì, chạy tìm Cơ Hoa .

      Lúc đó, Cơ Hoa mới vừa vào phòng ngủ, ngửi thấy cỗ mùi rượu nồng nặc rất khó chịu, lông mày nhíu chặt, sau khi treo kiếm lên liền vào bên trong phòng ngủ.

      Quả nhiên, chỉ thấy nương nhắn xinh xắn, nằm thẳng cẳng giường của rên hừ hừ, dáng vẻ như rất khó chịu, mà ở dưới giường còn có bãi vừa phun ra.

      Đáng chết, uống rượu say lại chạy vào phòng nôn mửa?

      đến bên giường, chịu đựng mùi khó chịu gay mũi, tay lôi nàng dậy.

      "A." Hạ Lan Tuyết mở mắt ra, liền nhìn thấy Cơ Hoa lắc lư trước mắt, vui vẻ , "Hoa , ngươi trở lại rồi?"

      Giang hai cánh tay, liền nhào vào trong lòng , ánh mắt vui mừng, thanh mềm , giống như tiểu tức phụ lâu ngày mới gặp được phu quân, vui mừng khôn tả.

      Đột nhiên có vật mềm mại lao vào trong lòng, làm cho bị cỗ mùi rượu đánh úp vào, sắc mặt Cơ Hoa mấy đẹp mắt, cầm cánh tay của nàng rút ra khỏi ngực mình.

      "Ngươi rất nghe lời." nghiêm khắc nhìn nàng.

      nghe lời như vậy, ràng lần trước cảnh cáo nàng được đến đây nữa.

      "Hoa , hôm nay ta rất vui vẻ. Thái tử điện hạ thưởng ta rất nhiều đồ, có thể rất đáng tiền nha." Nàng ngước khuôn mặt nhắn cỡ bàn tay lên , mặt dương dương tự đắc, giống như vừa làm được việc gì lớn lao lắm, kể công với đại nhân vậy.

      "Cho nên?" Cơ Hoa tức giận trừng mắt nhìn nàng, tại chịu được mùi vị bên giường, ôm eo của nàng, mang nàng ra nội thất, xoay người, vứt nàng vào sạp mỹ nhân.

      "Chớ ." Hạ Lan Tuyết ngã người, nhưng tay lại túm chặt xiêm y của , "Ngươi đừng , ta có đồ cho ngươi."

      Nàng cố gắng nâng thân thể nho lên, nửa quỳ ở giường, sau đó, từ trong lồng ngực móc ra xấp ngân phiếu nhét vào trong tay Cơ Hoa , khóe miệng nhếch lên, thập phần hào sảng cười.

      "Ừ, đều là đưa cho ngươi, đếm xem."

      Cơ Hoa nhìn khuôn mặt nhắn ửng đỏ của nàng, tròng mắt bị hơi rượu nhuộm qua như sáng long lanh , đột nhiên cảm giác được trong lòng như có cỗ xúc động xông lên .

      Nhưng mà… nha đầu này nghĩ cái gì tự nhiên đưa nhiều ngân phiếu như vậy cho ?

      Cơ Hoa quả đếm ngân phiếu, lại có hai mươi vạn hai, có chút kinh ngạc, đột nhiên duỗi ra ngón tay, bốc lên cằm của nàng, nhìn vào mắt nàng, hỏi, "Hôm nay uống bao nhiêu rượu?"

      " nhiều lắm, liền ít bình." Nàng hướng dựng thẳng ngón trỏ lên, khanh khách cười.

      Tại Thiên Hương Lâu tối thiểu bầu rượu cũng là hai , mà tửu lượng của nàng, tam chén tức say, uống xong bình còn có thể chạy đến chỗ gây rối, quả dễ dàng.

      "Bạc này là do thái tử thưởng cho ngươi ?" lại hỏi.

      Hạ Lan Tuyết vội vàng lắc đầu, "Đây là ta chính mình tích góp , đều giao cho ngươi."

      "Vì sao giao cho ta?" Cơ Hoa ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm.

      Hạ Lan Tuyết giương môi cười, mặt mày cong cong là đáng , trả lời lại là đương nhiên, "Ngươi là tướng công chưa cưới của ta mà."

      "Khụ..." Nha đầu kia say, so đo với nàng vậy.

      Nhưng mà, Hạ Lan Tuyết ngón tay lại cũng học bộ dáng của , đột nhiên duỗi ra nắm cằm của , cười khanh khách còn mang theo bá đạo muốn giữ lấy, "Nghe, những thứ này tính là đồ cưới của ta... ... Mặt khác, về sau ta kiếm được bạc đều đưa ngươi. Cho nên, ngươi là ta định ra , cho phép cùng nữ nhân khác."

      Nàng đây là nghĩ lấy bạc đè ?

      " tại gia đưa lại ngươi hai mươi lượng bạc, ngươi mau ." Cơ Hoa đem bạc nhét vào tay nàng, dắt nàng ra ngoài.

      Nàng thuận thế giống như con khỉ, nhảy lên ôm lấy , tay chân bám chặt vào người buông, đầu liền chôn ở trong ngực , "Ưm, cần, ta mệt quá, ta muốn ngủ, ngươi giúp ta."

      "Ngươi..." Ánh mắt Cơ Hoa lạnh lẽo, sắc bén nhìn về phía cửa, đột nhiên, ôm nàng nhanh tới cửa, mở cửa phòng.

      Cơ Hoa Quân và Nam Cung Triệt dính lên cửa, đột nhiên ngã nhào vào trong phòng.

      "Ai u, Hoa , ngươi ở trong phòng à?" Nam Cung Triệt rất nhanh ổn định, vẻ mặt tươi cười hỏi, coi hành vi nghe lén vừa rồi của mình là hoàn toàn bình thường.

      Cơ Hoa Quân cũng là da mặt dày , đỡ khung cửa đứng vững vàng, đôi mắt hoa
      đào tà mị liếc nhìn tiểu nữ nhân trong lòng Cơ Hoa .
      "Quả nhiên..." Quạt xếp kia run rẩy chỉ Cơ Hoa , vẻ mặt khó có thể tin, "Cửu đệ à, trách mẫu thân tìm nhiều nương cho ngươi như vậy mà ngươi đồng ý ai, hóa ra là nuôi bên người nha ."

      "Tuy chút ít, nhưng nhìn cũng được, bản vương thấy rằng chỉ hai năm nữa trổ mã khuynh quốc khuynh thành nha." Nam Cung Triệt bổ sung câu.

      Hạ Lan Tuyết nghe nghe, tựa hồ giờ mới hiểu được, hai người này mình, khỏi nghĩ nghiêng đầu nhìn chút, lại bị tay Cơ Hoa đặt ở gáy , đem mặt của nàng lại áp vào ngực, thể nhìn bất luận kẻ nào.

      Nhưng như vậy rất khó chịu.

      Nàng ô ô kêu hai tiếng, giống như con mèo .

      Nhưng Cơ Hoa để ý tới kháng nghị của nàng, đối với hai nam nhân nghe lén vô sỉ , "Thế nên các ngươi cũng thấy rồi, gia hoan nghênh các ngươi, mau cút."

      Cơ Hoa Quân vẻ mặt cho là đúng, bộ dáng trêu ghẹo cười.

      "Cửu đệ, là ngươi phải? phải chúng ta cố ý quấy rầy chuyện tốt của ngươi, lại bây giờ là ban ngày, ngươi để đến tối làm tiếp được sao?"

      Nam Cung Triệt lại tán thành lắc đầu, "Ngươi sai rồi, ngươi chẳng lẽ nhìn ra, là Tiểu Tuyết Nhi quấn quýt lấy Cơ Hoa sao?" xong, vặn chặt tuyển mi, chế nhạo nhìn về phía Cơ Hoa , hỏi, "Ai, phải là ngươi thỏa mãn được nàng, nên nàng mới bám ngươi như vậy chứ?"

      Vừa xong, tiếng cười chế nhạo còn chưa ra, chỉ cảm thấy cỗ kình phong đánh tới, đáng thương nam nhân tuấn mỹ như ngọc Nam Cung Triệt, bị người thẳng tắp vung quyền đánh ra ngoài cửa, nhã nhặn rơi xuống cây hòe ngoài sân.
      song ngư, tú cầuthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :