1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc Hậu Ở Trên Trẫm Ở Dưới - Phong Vân Tiểu Yêu (90c) Full - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nghi thức cuối cùng cũng kết thúc, theo quy củ của vương triều Mộ Dung. Tối nay, tất cả mọi người tham gia Tế thiên đều ở trong chùa tụng kinh chay tịnh đêm.

      Chủ trì Tự Miếu, sắp xếp phòng ở theo cấp bậc từng người.

      Trong phòng, Noãn Noãn thong dong thưởng thức trà. Quế ma ma lo lắng tới lui.

      “Nương nương, tối nay vô luận nương nương nghe thấy thanh gì cũng được ra ngoài!” Quế ma ma đột nhiên quỳ gối trước mặt Noãn Noãn.

      Noãn Noãn hơi sững sờ: “Có ý tứ gì?”

      Quế ma ma quỳ xuống đất dập đầu: “Nô tỳ biết trong lòng nương nương có Thánh Nguyên vương gia, nhưng nương nương được nô tỳ nhìn từ mà lớn lên. Mặc kệ nô tỳ là người của ai, cũng tổn thương nương nương, chỉ muốn nương nương được vui vẻ, hạnh phúc. Nô tỳ thừa nhận, việc làm trước kia của nô tỳ là hy vọng nương nương và Thánh Nguyên vương gia ở chung chỗ. đơn thuần bởi vì nương nương và Thánh Nguyên vương gia lưỡng tình tương duyệt, quan trọng hơn là, trước kia nô tỳ là bà vú của Thánh Nguyên vương gia, đối với Thánh Nguyên vương gia có tình mẫu tử! Nô tỳ ở trong Long phủ đợi mười năm, sau lại theo nương nương vào cung, nôi tỳ cũng có tình cảm với nương nương. Cho nên xin nương nương nhất định phải nghe lời nô tỳ , bảo trọng mình. Hoàng cung này nước đục, phải nơi nương nương có thể chảy!”

      Ánh mắt Noãn Noãn run lên: “Tối nay có chuyện gì xảy ra sao?”

      Quế ma ma gật đầu cái: “Đúng, là đại , nương nương chỉ cần ở trong phòng là tốt rồi, cần ra ngoài là có thể bảo vệ mình bình an!”

      Noãn Noãn nhíu nhíu mày, giọng : “Tôi biết rồi, bà nghỉ ngơi !”

      Quế ma ma : “Nương nương, nô tỳ ở cùng với nương nương!”

      Noãn Noãn cười lạnh: “Quế ma ma, bà cũng biết, bây giờ tôi chịu để bà thao túng!”

      Sắc mặt Quế ma ma tái nhợt, cắn môi, lui xuống.

      Mặc kệ Quế ma ma hay giả, Noãn Noãn cũng tin tưởng bà. từ sống ở trong tổ chức sát thủ mà lớn lên, từ sớm biết thế giới này bất luận kẻ nào cũng thể tin tưởng. từng tin tưởng nam nhân kia, phải là nhận được trừng phạt hay sao?

      Lời kia của Quế ma ma, rốt cuộc là cố ý tiết lộ những gì hay là tâm muốn tốt cho , phải qua chứng thực mới biết được!

      Lúc này trong phòng sang trọng nhất của Tự miếu, hai nam tử bốn mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.

      “Mộ Dung Thánh ngươi biết ba năm này ta làm tất cả vì cái gì, tại sao ngươi lại chịu thả nàng?” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng mở miệng, hùng hổ dọa người.

      “Thánh Nguyên, chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ có nữ nhân sao? Cơ nghiệp vương triều Mộ Dung ngươi đặt ở chỗ nào?” Mộ Dung Thánh chậm rãi mở miệng, gương mặt tuấn tuyệt bao phủ tầng uy nghiêm.

      "Nếu ngươi chịu lấy đại cục làm trọng, nên thả nàng ra hơn, mà phải là trăm phương ngàn kế lợi dụng nàng!” Mộ Dung Thánh Li cũng cam chịu yếu thế.

      “Nếu như phải bởi vì nàng đột nhiên nghe lời ngươi định đoạt nữa, đại điển Tế thiên này, ngươi vĩnh viễn tham gia phải ?” Mộ Dung Thánh đột nhiên mím môi cười lạnh.

      “Tham gia sao? Ta giúp ngươi!” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng : “Ta khoanh tay đứng nhìn, dù sao hằng năm ngươi đều thua, trái tim mỗi năm đều chịu đựng đau đớn. Nếu ngươi nhịn được, đại khái có thể như năm đó, chó vẫy đuôi mừng chủ với lão vu bà!” Ánh mắt lạnh lùng quét qua thân thể đơn bạc của nam nhân: “Dù sao lão vu bà đó hứng thú dồi dào với ngươi. Chỉ cần ngươi thỏa hiệp lần nữa, đừng là vương Triều Mộ Dung yên ổn đoàn kết, chừng cả thiên hạ này đều là của ngươi đấyỊ”

      Sắc mặt Mộ Dung Thánh trắng bệch nhìn chằm chằm Mộ Dung Thánh Li: “Nhiều năm như vậy, tại sao ngươi thể hiểu? Ngươi…”

      cẩn phải , muốn ta ra tay, chỉ có điều kiện, để Noãn Noãn xuất cung, về sau Noãn Noãn có bất kỳ quan hệ gì với ngươi!” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng xoay người: “Chẳng qua ta biết ngươi đồng ý. Nếu ngươi có thể đồng ý, đồng ý ở ba năm trước, chứ phải là chờ tới bây giờ!”

      Nam nhân muốn rời khỏi.

      “Đợi nào!” Mộ Dung Thánh đột nhiên mở miệng: “Người sai lầm rồi, trẫm đồng ý!”

      Mộ Dung Thánh Li sững sờ, dám tin nhìn : “Người đồng ý?”

      “Đúng!” Mộ Dung Thánh tiến lên bước: “Chỉ cần ngươi giúp ta lần này, sau khi chuyện thành công, nàng muốn rời khỏi, trẫm ngăn cản nữa!”

      chứ?”

      “Vỗ tay thề nguyền!”

      Hai bàn tay to hung hăng đánh vào giữa trung.

      Thánh Li rời , Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng tới: “Hoàng huynh, tại sao huynh lại đồng ý với lão Thất? phải huynh ! Lòng Noãn Noãn là người duy nhất hay sao?”

      Mộ Dung Thánh tái mặt, chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

      chỉ có thể đánh trận, ba năm, có thể chờ đợi, nhưng mẫu hậu đợi nổi nữa rồi!

      Sắc trời vừa tối, Mộ Dung Thánh liền sải bước bước vào phòng Noãn Noãn, lẳng lặng ngồi xuống, yên lặng nhìn Noãn Noãn.

      “Có gì muốn làm?” Noãn Noãn lạnh lùng nhìn .

      Nam nhân gì, chỉ dịu dàng cười cười: “Noãn Noãn, có thể đồng ý cầu cuối cùng của ta ?”

      Noãn Noãn ngẩn ra: “Có ý gì?”

      Mộ Dung Thánh chậm rãi đứng dậy, lôi kéo tay về phía giường hẹp, sau đó giữ nguyên quần áo nằm xuống, giương đôi mắt vô tội đơn thuần nhìn : “Nàng cũng biết, kể từ sau khi ngủ bên cạnh mẫu hậu, ta liền giấc ngủ an ổn!”

      phất tay cái, ý bảo Noãn Noãn cần , chờ xong.

      “Ta nhớ được lúc , mẫu hậu cứ như vậy thường ngồi ở bên giường của ta, nhàng vỗ về ta, dỗ ta ngủ!” mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi nâng khóe môi lạnh lẽo, mắt nhắm lại, lông mi uốn cong cong, gương mặt trắng nõn phòng bị, nhàng cọ ở người Noãn Noãn: “Ta chỉ muốn ngủ giấc ngon!”

      Noãn Noãn cau mày, hiểu Mộ Dung Thánh lại muốn làm gì. muốn đẩy ra, lại bị trấn áp bởi nét mặt như trẻ con của . Quầng thâm dưới mắt, chính xác là kết quả của việc mất ngủ lâu dài. Vì che giấu, phía còn thoa tầng phấn tinh tế. Hôm nay nằm ở bên người , gần đến như thế, phấn cũng che giấu được.

      Noãn Noãn đẩy ra, nhưng trong lòng phức tạp lạnh lùng : “Mộ Dung Thánh , tôi phải là mẫu thân của !”

      Đột nhiên nâng môi mỏng cười, lông mi nhàng run rẩy: “Ta có xem nàng là mẫu thân của ta, nhưng nàng là người duy nhất trong hoàng cung này có thể để cho ta dựa vào, là người muốn bảo vệ ta!”

      Noãn Noãn sững sờ: “Mộ Dung Thánh , lầm rồi, tôi khi nào muốn bảo vệ ?”

      đêm kia ta nhảy hồ, nàng ngồi ở bên cạnh ta, giúp ta tỉnh lại. Mặc dù ra khỏi miệng, nhưng mà ta có thể cảm thấy!” cúi đầu mở miệng, hô hấp càng ngày càng chìm, lặng lẽ ngủ .

      Noãn Noãn thấp mắt nhìn nam nhân, trong lòng lần nữa rối ren lộn xộn.

      Mộ Dung Thánh , vì cái gì luôn phản phản phục phục (xoay trái xoay phải, ý ở đây là khi thế này khi thế kia), rốt cuộc muốn làm gì?
      Last edited by a moderator: 6/9/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54: Có thể tin tưởng sao?
      Editor: nhuandong
      Beta: thuyvu115257

      Bóng đêm càng ngày càng sâu, nam nhân trong lòng hô hấp nhàng, Noãn Noãn lại hề buồn ngủ.

      Kể từ khi tới cổ đại, liền cảm thấy trước mặt luôn là mảnh hỗn độn, muốn tránh thoát, nhưng lại luôn có sức. Cúi đầu nhìn dung nhan như đứa trẻ của nam nhân ngủ say. Noãn Noãn biết mặt nào mới là mặt của nam nhân này. ra giả giả, chỉ cần có thể giữ được tim mình, bồi dưỡng đạo đức của bản thân, có quan trọng gì?

      Tâm từ từ trống trải, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo tới. Trong khi Noãn Noãn bắt đầu ngủ say, trong mơ, cảm thấy nam nhân bên cạnh khẽ động, hình như là tỉnh lại.

      lời nào để , cũng biết mở miệng như thế nào, vậy dứt khoát làm bộ như ngủ say .

      Mộ Dung Thánh dựa vào đầu giường nhìn Noãn Noãn, nhắm chặt hai mắt lại, tựa như ngủ thiếp , lông mi cong cong làm động lòng người.

      Lặng lẽ ngồi dậy, thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, giữa hai hàng lông mày của Mộ Dung Thánh thể thỏa mãn.

      Chưa từng có giấc ngủ tốt, nhất là trước đêm đại chiến như thế này… Nhìn da thịt bạch ngọc của nữ nhân, ánh mắt của Mộ Dung Thánh run lên, run rẩy vươn ngón tay bạch ngọc ra, như muốn vuốt ve mái tóc đen dài của nàng, cuối cùng lại dừng giữa trung, khuôn mặt trở lên dịu dàng.

      Ngoài cửa đột nhiên vang lên trận gầm thét, mắt nam tử tối sầm lại, nhanh chóng thu hồi ngón tay của mình, vẻ mặt lãnh túc(lãnh trầm nghiêm túc) xuống giường rời .

      Khi cửa phòng đóng lại, Noãn Noãn liền mở mắt ra, sững sờ nhìn cửa phòng đóng, nhíu mày.

      Nghĩ nghĩ lại, cảm thấy tối nay nhất định là có chuyện xảy ra. Lại hồi tưởng những lời đầu óc của Quế ma ma, Noãn Noãn xuống giường giày vào.

      Vừa mở cửa ra, liền bị bóng đen quỳ ở bên ngoài làm sợ hết hồn.

      “Người nào?” Noãn Noãn khẽ gọi tiếng, chỉ thấy bóng đen kia chợt cúi người dập đầu xuống đất: “Nương nương, là nô tỳ!”

      Là Quế ma ma!

      Noãn Noãn cau mày: “ trễ thế này, bà quỳ gối trước phòng tôi làm gì?”

      Quế ma ma lần nữa dập đầu: “Nô tỳ biết nương nương muốn đâu, nô tỳ xin nương nương trở về!”

      Noãn Noãn ngẩn ra, ngờ Quế ma ma lại làm như vậy, chẳng lẽ bà ta biết tối nay xảy ra chuyện gì sao?

      “Quế ma ma, bà vào đây, tôi có lời muốn hỏi bà!” Noãn Noãn lạnh lùng , xoay người trở về phòng.

      ra có nhiều chuyện rất bí mật, nhưng vẫn muốn biết đáp án, chỉ tìm được cơ hội thích hợp mà thôi. Hôm nay Quế ma ma cũng coi như là thẳng thắn, cho nên cũng đến thời điểm rồi!

      Quế ma ma hơi do dự, cắn môi chặt, cuối cùng vẫn đứng dậy, vào trong phòng.

      Chỉ cần nương nương lội vũng nước đục này, kêu bà làm cái gì bà cũng cam tâm tình nguyện.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì? Bà biết chuyện gì xảy ra đúng ?” Noãn Noãn ngồi trước bàn tròn, cúi đầu mở miệng.

      Quế ma ma cung kính đứng, gật đầu cái: “Nô tỳ ở trong cung ba năm, mỗi năm ngày này đều theo nương nương đến Tự Miếu thắp hương Tế thiên. Mỗi lần đến đêm này, phía sau đại điện có tiếng đánh nhau, nương nương từng qua đó lần, nhưng trở lại với toàn thân thương tích. Sau lần đó, mỗi đêm này nương nương đều đóng kỹ các cửa, cả đêm ngủ. Nô tỳ sợ nương nương mất trí nhớ, quên mất chuyện lúc trước. Cho nên nô tỳ liều chết nhắc nhở nương nương, vạn lần được xen vào chuyện của người khác!”

      Noãn Noãn cười lạnh, lơ đễnh: “Tự Miếu là miếu hoàng gia, hôm nay lại là ngày Tế thiên. Từ nửa tháng trước, Hoàng thượng đưa thị vệ đến điều tra nơi này lần, đuổi hết những người liên quan ra ngoài. Hôm nay ở trong Tự Miếu, đều là những phi tần và thị nữ, ngay cả hòa thượng trong miếu cũng bị đuổi xuống núi, hơn nữa đề phòng nghiêm ngặt, có thể xảy ra chuyện gì?”

      Quế ma ma thấy Noãn Noãn tin, vội vàng mở miệng: “Mặc dù Noãn Noãn mất trí nhớ, nhưng cũng ở trong hoàng cung mấy năm, chẳng lẽ biết hoàng cung này là nơi u tối nhất thiên hạ, chỗ xấu xa nhất sao?”

      Noãn Noãn ngẩn ra, biết lời Quế ma ma chứa đầy hàm ý, cẩn thận hồi tưởng lại hành động kỳ quái của Mộ Dung Thánh tối nay, trong lòng Noãn Noãn đột nhiên có loại dự cảm xấu.

      Chẳng lẽ…

      Lúc này ở phía sau núi, bóng dáng đỏ tươi đứng ở đỉnh núi cao, gió núi vi vu, tóc dài tung bay, tay áo tung bay. Dung Yên Nhi nâng tay hoa chậm rãi quét qua môi đỏ mọng kiều diễm, ánh mắt tà mị nhìn hai bóng người cách đó xa.

      Áo trắng nhàng, gương mặt bạch ngọc trong veo mà lạnh lùng, có giận, có hận, có nhẫn, đứng sừng sững bất khuất, ánh sáng lạnh được chiếu ra từ tròng mắt đen của nam tử.

      Quần áo màu đen, tay cầm trường kiếm, Mộ Dung Thánh Khuynh cùng nam nhân đứng dựa vào nhau, vận công chờ phát động.

      “Hoàng huynh, làm sao lão Thất còn chưa tới? Có phải giở quẻ hay ? “Mộ Dung Thánh Khuynh lo lắng mở miệng, nhìn bốn phía đỉnh núi.

      Mộ Dung Thánh gì, chỉ yên lặng, đặt ngang kiếm trước mặt.

      Nữ nhân từ cao nhìn xuống hai người bọn họ, ánh mắt dâm tà bật ra tán thưởng: “Thánh , quả nhiên ngươi để cho ta thất vọng. Ba năm, ngươi bị tằm độc tra tấn ba năm, ngờ vẫn còn có dũng khí cầm kiếm đứng trước mặt ta, hổ là người thừa kế ưu tú nhất của vương triều Mộ Dung!”

      Mộ Dung Thánh lạnh lùng trầm mặt, chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

      Ánh trăng sáng trong nháy mắt bị mây đen che kín, cũng trong nháy mắt đó, thân trắng noãn phóng lên cao, sắc bén đâm về phía nữ nhân đỉnh núi.

      Hoàng quang (Ánh sáng màu vàng) phía sau đuổi theo sít sao.

      Bạch quang chói mắt cùng hoàng quang trung đan chéo vào nhau chung chỗ, lấy thế sét đánh xông về phía nữ nhân đỉnh núi.

      “Ha ha!” Nữ nhân kiều mị cười tiếng, lạnh lùng đứng bất động, giống như thưởng thức động tác đẹp nhất thế gian, lẳng lặng nhìn hai đạo ánh sáng lạnh đâm tới

      Cũng trong nháy mắt, trong tay áo nữ tử đột nhiên phóng ra hai dải hồng lăng (Vải lụa màu đỏ), chuẩn xác quấn lấy hai mũi nhọn của tia sáng, tức khắc bầu trời lúc sáng lúc tối

      Ánh mắt Mộ Dung Thánh tối sầm lại, ko ngờ thời khắc cực này, võ công của Dung Yên Nhi còn cao như vậy, cao đến mức ko cách nào tưởng tượng. chỉ cảm thấy lúc này toàn bộ chân khí trong cơ thể đều bị khống chế, sao kim chớp mắt chớp loạn, trong cổ họng tất cả đều là mùi tanh, trong lồng ngực nhiệt huyết sôi trào, như muốn phun ra

      “A!” Mộ Dung Thánh Khuynh công lực thấp, ko đỡ được, phun ngụm máu tươi, rơi xuống, máu phun đến mặt , nóng bỏng

      phen níu lại thân thể rơi xuống của Mộ Dung Thánh Khuynh, thấy sắc mắt tái nhợt như tờ giấy, vô lực khoát khoát tay, mệt mỏi sa sút

      “Thánh , năm này có tiến bộ nha, thế nhưng đỡ được hồng lăng cửu thức của ta. Đáng tiếc, trợ thủ của ngươi quá kém, nếu ko . . .” Nữ tử ngẩng đầu cười to, kiêu căng mà cuồng vọng

      Ngay lúc này, đột nhiên bóng đen xuất ko tiếng động sau lưng ả, lưỡi kiếm sắc bén trong tay tản ra hàn quang (Ánh sáng lạnh), mạnh mẽ đánh xuống

      Ánh mắt như lưỡi đao sắc bén phát ra từ người Mộ Dung Thánh Li

      Dung Yên Nhi cũng ko để ý, mũi chân điểm cái, thân thể nhanh chóng bay lên tránh thoát công kích của Mộ Dung Thánh Li. Cũng vào lúc này, tay Mộ Dung Thánh đẩy Mộ Dung Thánh Khuynh ra, môn hộ mở rộng ra, bất cần đâm về phía Dung Yên Nhi

      Nữ nhân chợt dừng cười lớn, ả ko ngờ có người dùng chiêu thức lưỡng bại cân thương (Cả hai cùng chết) để công kích mình. Hồng lăng tung bay, lượn vòng, lập tức đánh lên ngực Mộ Dung Thánh . Nhưng cũng vì vậy cánh tay trái của ả bại lộ dưới thanh gươm, tiếng xé rách truyền đến, kiếm của Mộ Dung Thánh dọc theo đầu vai ả đâm vào

      Nhưng Mộ Dung Thánh sau kích nặng nề, đột nhiên bị đụng vào núi đá, lộc cộc lăn xuống

      Cùng lúc đó, cơ thể Dung Yên Nhi cũng hơi lảo đảo

      Mộ Dung Thánh Li nhanh chóng lướt về phía Mộ Dung Thánh , lạnh lùng đứng thẳng, nhìn, hồi lâu mới cất giọng: “Ngươi đến mạng của mình cũng ko cần sao?”

      Mộ Dung Thánh ngẩng đầu lên: “Thay vì công việc khổ sở như vậy, ko bằng . . .” Lời còn chưa dứt, thử chống đỡ thân thể đứng lên

      Mộ Dung Thánh Khuynh cũng gian nan đứng thẳng lên, loạng choạng đứng ở phía sau : “Hoàng huynh, ta giúp huynh!”

      Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng nhìn, đột nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía hai người đứng chung chỗ

      Ba nam nhân, ngươi dựa vào ta . . . ta dựa vào ngươi, ba đạo kiếm sắc bén, nhất tề hướng về phía bên ngoài

      Dung Yên Nhi lạnh lùng quét qua ba nam nhân, ánh mắt lạnh lẽo: “Rất tốt rất tốt, quả là Trảm Thảo Bất Trừ Căn (Diệt cỏ ko diệt tận gốc), gió xuân thổi vạn vật hồi sinh, ba đối sao? Vậy bản cung để cho các ngươi nếm thử mùi vị tuyệt vọng! Con cháu đời đời của vương triều Mộ Dung, cả đời này đừng mơ tưởng thoát khỏi lòng bàn tay của Dung Yên Nhi ta!”

      Trong tiếng cười kiều mỵ của nữ nhân, bóng dáng màu đỏ lao xuống, bạch trảo (Móng vuốt màu trắng) đầy trời, từ xuống dưới, chụp vào lưng ba huynh đệ

      Sát khí bén nhọn từ trời giáng xuống

      Ba thanh kiếm, màu trắng, màu tím, màu vàng, ba kiếm kết hợp, đầy khí thế, tạo thành nửa hình tròn, chống lại sát khí của nữ nhân

      Cũng trong lúc này, chân trời đột nhiên truyền ra hai tiếng hô quát: “Ngọc diện hồ ly, năm đó Thánh hoàng tha ngươi mạng, ko ngờ ngươi lại cứng đầu như vậy!”

      Dung Yên Nhi dừng lại, ánh mắt run lên, giọng này ả nhớ, dù trải qua hai mươi năm đằng đẵng vẫn nhớ. Bóng dáng ả loé lên, nhanh chóng biến mất trong đêm tối

      Hai bóng người sau lưng đuổi sát theo

      Phốc . . .

      “Cái đó là . . .” Mộ Dung Thánh Khuynh sợ hãi kêu lên, chưa từng nhìn thấy khinh công cao thâm như vậy, giống như tia chớp. Dung Yên Nhi sợ hãi chạy mất cũng ko nhìn

      Đột nhiên, môi mỏng Mộ Dung Thánh phun ra ngụm máu tươi, cả người xụi lơ ngã xuống đất

      “Hoàng huynh!” Mộ Dung Thánh Khuynh nhào tới

      Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Đừng quên cam kết của ngươi!” xong liền xoay người rời

      “Hoàng huynh, huynh ko sao chứ?” Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng đỡ Mộ Dung Thánh dậy

      Năm dấu móng tay từ đầu vai đến thắt lưng, khắc sâu vào thân thể của , máu nhuộm đỏ bạch y

      Mộ Dung Thánh nhắm hai mắt cúi đầu mở miệng: “Thập Nhất, trẫm muốn xuống núi!”

      “Hả?” Mộ Dung Thánh Khuynh ko hiểu nhíu nhíu mày, nhìn vết thương người : “Hoàng huynh, tại chúng ta cần chính là ngự y!”

      Mộ Dung Thánh tay bắt lấy tay , yếu ớt cười tiếng: “Thập Nhất, ra cứ như vậy chết cũng rất nhõm, trẫm quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi!”

      Mộ Dung Thánh Khuynh run lên: “Hoàng huynh . . .”

      Mộ Dung Thánh đột nhiên giọng cười, mệt nhọc nhắm mắt lại
      Last edited: 7/9/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      54.2

      Mặc dù muốn suy nghĩ nhiều, nhưng Noãn Noãn vẫn có cảm giác đứng ngồi yên, mấy lần ngước mắt nhìn Quế ma ma kiên quyết, cuối cùng vẫn đứng dậy.

      phát sau khi đến cổ đại, càng ngày càng hiếu kỳ!

      “Nương nương!” Quế ma ma muốn ngăn cản.

      “Quế ma ma, tôi biết chừng mực!” Noãn Noãn trực tiếp lướt qua người bà ra khỏi phòng.

      Quế ma ma cả kinh, đuổi theo, nhưng thấy bóng dáng Noãn Noãn.

      Noãn Noãn vừa mới tới chân núi. Liền thấy được hai bóng dáng lảo đảo ở xa xa.

      “Noãn Noãn!” Giọng Mộ Dung Thánh Khuynh vang lên, mang theo tiếng khóc: “Ngươi mau cứu hoàng huynh , …”

      Noãn Noãn tung người nhảy tới, nhìn vết thương ngực nam nhân sâu đến mức có thể thấy được da thịt bên trong, đầu vai dày đặc vết thương do bạch cốt trảo gây nên, ánh mắt run lên.

      Sao lại bị thương nặng như vậy?

      Nhanh chóng lấy ra thuốc bột trắng Vân Nam tùy thân, thoa vào miệng vết thương khủng bố người nam nhân, bất đắc dĩ máu chảy ngừng, rất nhanh tách thuốc ra khỏi vết thương.

      Noãn Noãn sững sờ, nhanh chóng điểm huyệt đạo của nam nhân, nhưng máu vẫn chảy ra ồ ạt, như muốn chảy cạn.

      “Đáng chết, sao bị thương đến mức này!” Noãn Noãn kìm được khẽ nguyền rủa thành tiếng, ôm Mộ Dung Thánh hôn mê vào trong ngực, nghĩ hết mội biện pháp cầm máu cho . Máu kia chảy ra đọng lại quần áo của , nhìn mà kinh người.

      Mộ Dung Thánh Khuynh trả lời, chỉ như đứa bé hu hu khóc lớn: “Noãn Noãn, ngươi nhất định phải cứu hoàng huynh, nhất định phải cứu huynh ấy!”

      Noãn Noãn cau mày: “Tôi biết rồi, trước hết tỉnh táo lại !”

      cầu Mộ Dung Thánh Khuynh như vậy, nhưng biết tay mình vẫn run rẩy.

      Tuyết đọng dưới ánh trăng phát ra ánh sáng màu trắng bạc, thân thể nam nhân lạnh giống như băng, sắc mặt tái nhợt.

      “Mộ Dung Thánh Khuynh, xung quanh đây có hang động nào ? Cho dù là đống củi đốt cũng được, cơ thể của quá lạnh rồi!” Noãn Noãn run rẩy mở miệng.

      Mộ Dung Thánh Khuynh tập tễnh đứng dậy: “Ta tìm!”

      Noãn Noãn nhìn bóng dáng Thập Nhất dần xa, mới biết ra cũng bị thương.

      Noãn Noãn thở dài, dám tưởng tượng hai huynh đệ này rốt cuộc là đấu với người nào mà bị thương thành bộ dáng này. Chẳng lẽ là… đột nhiên trong đầu lóe lên khuôn mặt dâm tà mị của Dung Yên Nhi, chẳng lẽ là…

      Trái tim Noãn Noãn đột nhiên năng trĩu, nhìn về phía nam nhân trong ngực, biết trải qua như thế nào, biết từng bị lăng nhục đến ra sao, sau lưng nhất quốc chi quân nấp biết bao nhiêu người dơ bẩn?

      “Mẫu hậu… Đừng rời khỏi ta…” Đột nhiên Mộ Dung Thánh mơ hồ kêu tiếng, ộm chặt eo của Noãn Noãn.

      Noãn Noãn than tiếng, mặc cho nam nhân ôm, tránh khỏi.

      Đột nhiên phát , mặc kệ trước kia muốn thoát khỏi hoàng cung này thế nào, nhưng lại chưa từng hận Mộ Dung Thánh , chỉ muốn trốn mà thôi, sợ người đàn ông này trong ngoài đồng nhất, sợ nụ cười dịu dàng của ta, sợ ta cưng chiều , sợ mình bị ta lừa gạt.

      Kiếp trước từng chịu khổ vì đàn ông, cho nên sợ tin tưởng đàn ông, cuối cùng Mộ Dung Thánh cho có ý thức nguy cơ.

      “Noãn Noãn, có củi rồi!” Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng chạy tới, trong ngực ôm ít củi khô.

      Để củi xuống, đột nhiên Mộ Dung Thánh Khuynh nức nở : “Noãn Noãn, có đá lửa!”

      Noãn Noãn ý bảo ngồi xuống, giao Mộ Dung Thánh vào trong lòng , sau đó nhanh chóng cởi khăn quàng cổ xuống.

      Khăn quàng cổ là lông chồn thượng hạng, có thể nhanh chóng bắt lửa.

      Đánh lửa đốt khăn quàng cổ, sau đó đút củi khô vào, khói dày đặc cuồn cuộn, Noãn Noãn bị sặc lien tiếp ho khan, nhưng ít nhất ấm lên chút.

      Đem Mộ Dung Thánh đặt ở bên cạnh đống lửa, thi châm chữa thương.

      “Thập Nhất, mau trở về tìm kiệu, tuy nhiên tốt nhất nên di chuyển ra, nhưng nơi này gió lớn, lại lạnh, thể ở lâu dài!” Noãn Noãn xác định mình cố gắng hết sức, chuyển mắt nhìn về phía Mộ Dung Thánh Khuynh.

      Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu cái, đột nhiên nhìn Noãn Noãn, hai mắt lấp lánh có hồn: “Noãn Noãn, ta có thể tin tưởng ngươi sao?”

      Noãn Noãn sững sờ, nhìn .

      “Ta thực có thể tin tưởng ngươi sao? Ngươi có thể đảm bảo tổn thương hoàng huynh sao?” thanh Mộ Dung Thánh Khuynh mang theo tiếng nức nở.

      Noãn Noãn gật đầu cái: “Tôi đảm bảo!”

      Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên nhảy lên, muốn rời , Noãn Noãn lần nữa gọi lại, đưa viên thuốc cho : “ cũng bị thương, ăn nó !”

      Mộ Dung Thánh Khuynh nhận lấy, chút nghĩ ngợi liền nuốt xuống, sau đó chạy như bay.

      Dưới ánh trăng, Noãn Noãn canh giữ ở bên cạnh nam nhân, đột nhiên có cảm giác sứ mạng.

      Bởi vì Mộ Dung Thánh Khuynh tin tưởng.

      Sau khi trời sang, trong lòng của thánh miếu, Noãn Noãn lại vì Mộ Dung Thánh rửa sạch vết thương, sau đó bôi kim sang dược lên.

      Mặc dù vết thương này sâu, nhưng hề tổn thương đến chỗ yếu hại. Chỉ cần vết thương nhiễm trùng, Mộ Dung Thánh có đáng ngại. NHưng đề phòng ngộ nhỡ, Noãn Noãn chuẩn xác bị nước muối, tiếp tục đút cho .

      Sau khi trở lại thánh miếu Mộ Dung Thánh Khuynh vô cùng khẩn trương, cả đêm dẫn binh lính lục soát bốn phía thánh miếu lần, tìm được tung tích của Dung Yên Nhi, nhưng cũng dám khinh thường.

      Mộ Dung Thánh tỉnh lại mấy lần trong đêm, nhưng đều mê sảng, thấy ác mộng, mồ hôi lạnh chảy ra toàn thân, nhưng mỗi lần tỉnh đều ôm Noãn Noãn, kêu tên của , để rời khỏi.

      Chỉ khi lấy được bảo đảm của Noãn Noãn, mới ngủ say, nhưng lâu sau tỉnh, cứ như vậy giằng co ngày đêm.

      Lúc chạng vạng, chuyện sợ nhất xảy ra, Mộ Dung Thánh bắt đầu phát sốt, xem ra vết thương bị nhiễm trùng, Noãn Noãn tiếp tục giúp hạ nhiệt.

      Ngự y tiến vào nhìn, tạm thời có biện pháp gì tốt hơn.

      Lúc này cửa phòng bị người đạp mở, Mộ Dung Thánh Li vọt vào để ý ngăn cản của Mộ Dung Thánh Khuynh, tiến lên kéo tay của Noãn Noãn, lạnh lùng : “Noãn Noãn, theo ta!”

      Noãn Noãn sững sờ, muốn cùng Mộ Dung Thánh Li, nhưng phải lúc này.

      “Thất ca, rốt cuộc ngươi còn lương tâm hay ?” Mộ Dung Thánh Khuynh tức giận kêu to, liều mạng kéo Mộ Dung Thánh Li ra ngoài.

      Mộ Dung Thánh Li hung hăn bóp cổ họng của Mộ Dung Thánh Khuynh, giọng : “Cút ngay, ngươi phải là đối thủ của ta, ta chỉ muốn mang Noãn Noãn rời !”

      Mộ Dung Thánh Khuynh vì bị siết chặt mà mặt căng lên.

      “Mộ Dung Thánh Li!” Noãn Noãn tiến lên kéo hai người bọn họ ra, “Tôi theo , nhưng phải hôm nay, cho tôi hai ngày!”

      “Tại sao muốn hai ngày! Noãn Noãn, muội phải là ngự y!” Mộ Dung Thánh Li rống to: “Chẳng lẽ muội lại thay đổi chủ ý?”

      Ánh mắt Mộ Dung Thánh Li tĩnh mịch, dường như sợ cái gì.

      “Tôi thay đổi chủ ý, tôi rời khỏi, nhưng là hai ngày sau! Tôi chỉ dùng độc, tôi còn là đại phu. tại Mộ Dung Thánh vẫn còn rất nguy hiểm, tôi thể cứ như vậy mà rời khỏi!”

      “Tại sao? Muội ? Muội vẫn còn bị lừa?” Mộ Dung Thánh Li có chút tức giận: “Được, hai ngày đúng , ta chờ cùng muội!”
      Last edited: 6/9/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55: Rời khỏi hoàng cung.
      Editor: nhuandong
      Beta: thuyvu115257

      Noãn Noãn biết giải thích thế nào, hơn nữa hình như Mộ Dung Thánh Li hiểu lầm. muốn rời khỏi hoàng cung, nhưng chẳng phải như ta nghĩ.

      Đêm khuya yên tĩnh, Mộ Dung Thánh lẳng lặng nằm giường. Trải qua hai ngày hôn mê, người gầy rất nhiều, gương mặt lõm xuống, cảm giác hơi thở vắng lặng quá mức. Ở cổ đại này truyền được chất dinh dưỡng, Noãn Noãn chỉ có thể dùng nước muối hoặc là chè, thay phiên bổ sung dưỡng chất mà cơ thể Mộ Dung Thánh cần.

      Mộ Dung Thánh Li vẫn bám chặt, e ngại bất kỳ lời đồn đại nào. Mặt khác, mấy ngày nay Mộ Dung Thánh hôn mê, triều chính hoàn toàn do Mộ Dung Thánh Li khống chế. Hơn nữa lấy lý do quang minh chính đại thủ hộ huynh trưởng. Dù khắp thiên hạ đều biết lòng bất chính, nhưng cũng có người nào dám đứng ra.

      Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng nhìn Noãn Noãn, lúc này Noãn Noãn dìu Mộ Dung Thánh lên, đút nước muối cho .

      “Những công việc này hoàn toàn có thể để cung nữ làm, muội nghỉ ngơi !” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt ràng vui.

      Noãn Noãn yên lặng, mặc dù biết Mộ Dung Thánh Li hiểu lầm, nhưng ở trong thời khắc mấu chốt này, muốn tranh luận gì với Mộ Dung Thánh Li, mà cũng còn hơi sức đâu để tranh luận.

      Đắp chăn giúp Mộ Dung Thánh , Noãn Noãn ngồi ở trước bậc thềm thở dốc.

      Mộ Dung Thánh Li tiến lên, đứng ở bên người , sau đó nhướng mày, trực tiếp ngồi xuống, nhìn gò má Noãn Noãn: “Huynh chưa từng biết muội đối xử dịu dàng như vậy với !”

      Noãn Noãn chuyển con mắt nhìn Mộ Dung Thánh Li: “ tại Mộ Dung Thánh rất nguy hiểm, lại là đệ đệ của ta, chẳng lẽ thể…”

      thể!” Mộ Dung Thánh Li co mắt lại, trong mắt nổi lên tầng huyết sắc mỏng manh, cằm nhọn như lưỡi đão khẽ nâng lên, khóe môi lên nụ cười quỷ quyệt trầm, chậm rãi mở miệng : “Nghĩ đến ba năm hơn ngàn ngày đêm, muội sống chung với lâu như vậy, huynh liền…”

      sợ?” Noãn Noãn cười khẽ: “Mộ Dung Thánh Li quyền khuynh triều dã, Hoàng thượng cũng để trong mắt, Thánh Nguyên vương gia còn sợ gì?”

      Mộ Dung Thánh Li kéo tay Noãn Noãn lại: “Đúng, đối mặt với kẻ địch hung ác, đối mặt với nhiều kẻ địch hơn nữa, huynh đều sợ. thậm chí ngay cả chân mày cũng nhíu. Nhưng đối mặt với Noãn Noãn muội, huynh chính là kẻ hèn nhát. Nếu huynh là nam nhân mà , lúc ấy nên nghe lời muội, cho dù chết cũng để muội vào cung!”

      Noãn Noãn trực tiếp đẩy ra, xem ra có số việc, thể rồi!

      "Mộ Dung Thanh Li, có lẽ hiểu lầm, tôi muốn rời khỏi hoàng cung. Cũng đại biểu tôi nhớ đến truyện lúc trước, hoặc là muốn tiếp tục duyên phân với . Tôi chỉ muốn sống cuộc sống của mình mà thôi. Hoàng cung này quá áp lực, lễ tiết rườm rà, bầu khí rất khó chịu, thích hợp với tính cách của tôi!" Noãn Noãn thờ ơ mở miệng, lẩng lặng chờ phản ứng của Mộ Dung Thanh Li.

      Nam nhân yên lặng, hồi lâu, yếu ớt cười tiếng: "Huynh còn tưởng rằng muội gạt huynh, mất trí nhớ là gạt huynh, bởi vì còn vật mà muội muốn tìm, cho nên mới giả vờ tốt với . ra tất cả đều là , muội..."

      Noãn Noãn kién định gật đầu cái: "Mộ Dung Thanh Li, tôi xác định cho biết, tôi mất trí nhớ. Hơn nữa cả đời này vĩnh viễn nhớ lại những chuyện xảy ra trước đây. tại đứng trước Long Noãn Noãn hoàn toàn mới. đến đây, nếu như muốn dẫn tôi rời , tôi tự mình nghĩ biện pháp khác!"

      ", huynh muốn mang muội rời khỏi, vẫn là câu kia, mặc kệ muội mất trí nhớ, hay là đổi người. Thân thể này là Noãn Noãn, huynh bảo vệ, vĩnh viễn đều bảo vệ!" Mộ Dung Thanh Li kiên quyết mở miệng.

      Noãn Noãn thở dài, cảm thấy mệt mỏi, nằm im giường ngủ thiếp .

      Mộ Dung Thanh Li vẫn ngồi như vậy, cho đến khi trời sáng phải lầm triều mới rời khỏi.

      Nam tử nằm ở giường chậm rãi mở mắt, ghé mắt nhìn dung nhan nữ tử ngủ say giường, ánh mắt tối sầm lại.

      Mặc kệ ra sao, tim của thể dao động, thể dao động!"

      Mộ Dung Thánh tỉnh lại, người dưới trong hoàng cung đều vui sướng, chạy khắp nơi thông báo.

      Lại qua ngày, đợi thân thể Mộ Dung Thánh chuyển biến tốt, Noãn Noãn và Mộ Dung Thanh Li ước định thời gian, chuẩn bị xuất cung.

      Trong Phượng Vũ cung, Noãn Noãn thay bộ quần áo của thị vệ, sau đó sắp xếp qua loa quần áo của mình, chỉ mang nhiều đồ trang sức cùng đồ cổ. Rời khỏi hoàng cung, muốn sống ở bên ngoài, bạc dĩ nhiên là thứ thể thiếu!

      Đạm Cúc yên lặng nhìn Noãn Noãn dọn dẹp, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Noãn Noãn: "Nương nương, xin người mang Đạm Cúc ra khỏi hoàng cung, nương nương , tỷ tỷ chết rồi. Đạm Cúc ở trong cung còn bất kỳ người thân nào!"

      Noãn Noãn sững sờ, mang theo Đạm Cúc rời khỏi hoàng cung là ý định tồi. Mặc dù tới cổ đại này mấy tháng, nhưng chưa từng tiếp xúc với xã hội này. Có Đạm Cúc bên người, dễ dàng làm việc hơn!

      "Đạm Cúc, muốn rời khỏi hoàng cung sao? phải biết, ở bên ngoài chúng ta có thể sống rất khó khăn!" Noãn Noãn trịnh trọng hỏi Đạm Cúc

      "Nương Nương, Đạm Cúc xuất thân bần hàn, trước khi vào cung, khó khăn gì mà chưng từng chịu qua. Hoàng cung này mặc dù được ăn ngon, mặc tốt, nhưng là đại viện tường cao, có tự do, tất cả đều đen tối. Kể từ sau khi tỷ tỷ chết, Đạm Cúc nghĩ phải khỏi nhà tù này, nhưng vẫn có cơ hội. Xin nương nương thành toàn!"

      Noãn Noãn gật đầu: "Được, vậy bí mật thu thập ít đồ, đổi y phục thị vệ. Nhớ, chuyện này được cho bất cứ kẻ nào!"

      Đạm Cúc vui sướng đến phát khóc, vội vàng gật đầu, xoay người ra khỏi phòng thu xếp đồ

      Lưng đeo bọc quần áo nhìn ngắm cung điện vòng. Noãn Noãn miễn cưỡng nhếch môi. Ở trong hoàng cung này thời gian, cũng coi như mở mang kiến thức, ra cho dù là Hoàng thượng cũng có chuyện biết làm thế nào!

      Đạm Cúc gom rất nhanh những thứ tốt, sau đó trở lại phòng Noãn Noãn. ra Đạm Cúc chỉ là cung nữ nho , cũng có tài sản gì, chỉ có mấy bộ y phục đơn giản. Noãn Noãn thấy nàng như thế, liền chọn mấy món trang sức chứa nổi, đặt trong tay nải của Đạm Cúc. Đạm Cúc lập tức cảm kích quỳ mặt đất.

      "Đạm Cúc, chúng ta xuất cung, tôi còn là nương nương, cũng còn là cung nữ. Bởi vì tôi, Đạm Dạ chết thảm, mà tôi thể báo thù thay ấy. Tôi thẹn với , thẹn với tỷ tỷ của . Từ hôm nay trở , tôi chính là tỷ tỷ của , hai tỷ muội chúng ta tiêu dao giang hồ!" Noãn Noãn giơ cánh tay lên hét to .

      "Tiêu dao giang hồ?" Đạm Cúc ngẩn ra: "Nương nương theo Thánh Nguyên vương gia sao?"

      ", chúng ta phải có cuộc sống của chính mình!" Noãn Noãn tính trước, tin tưởng rằng, bằng đầu óc cùng y thuật của mình nhất định có thể thuận buồm xuôi gió lăn lộn ở cổ đại này!

      "Được, nương nương đâu..." Nhìn thấy Noãn Noãn khoát đầu ngón tay với mình, Đạm Cúc lập tức sửa lời : "Tỷ tỷ đâu, Đạm Cúc đó. Đạm Cúc và tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, bốn biển là nhà!"

      "Tốt!" Noãn Noãn gật đầu cái, đứng dậy nhìn thời gian còn sớm, biết tại sao Mộ Dung Thanh Li còn chưa tới?

      Thùng thùng thùng, đột nhiên cửa phòng bị gõ, Noãn Noãn cả kinh, giọng : “Người nào?”

      “Nương nương, vương gia sai thuộc ha đưa nương nương xuất cung!” Ngoài cửa có giọng nam nhân thấp vang lên.

      Noãn Noãn vui mừng, nhanh chóng mở cửa, đứng bên ngoài là bốn người mặc y phục thị vệ.

      “Các ngươi là vương gia sai đến?” Mặc dù Noãn Noãn vui mừng, nhưng vẫn sinh lòng cảnh giác, vặn hỏi.

      “Vương gia bị Thập Nhất vương gia kéo lại. Vương gia sợ nương nương tin, đặc biệt đưa lệnh bài cho chúng ta!” Thủ lĩnh đám thị vệ lấy lệnh bài ra.

      Noãn Noãn vừa thấy, quả nhiên là lệnh bài của Mộ Dung Thánh Li, ngẫm lại đêm hôm khuya khoắt thế này, cũng có người giả mạo người của Mộ Dung Thánh Li giúp bọn họ xuất cung, vì vậy hoài nghi nữa, mang Đạm Cúc theo bốn người ra cửa cung.

      Hai người ở giữa bốn gã thị vệ, mặc dù đụng phải mấy đội thị vệ kiểm tra, nhưng cũng đều an toàn vượt qua. Rất nhanh, sáu người chạy hướng Tuyên Vũ môn, ra khỏi Tuyên Vũ môn chính là bên ngoài cung!

      Mắt thấy cửa cung ở trước mặt, Noãn Noãn kiềm hãm được bước chân nhanh hơn.

      “Hoàng hậu muốn đâu?” Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng của Mộ Dung Thánh . Noãn Noãn sững sờ, nhưng vẫn tiến lên, chỉ là Đạm Cúc bên người bị sợ đến lập tức quỳ mặt đất.

      Bốn thị vệ bên cạnh trực tiếp rút bội kiếm ra.

      Noãn Noãn đứng thẳng tắp, muốn quay đầu lại.

      “Hoàng hậu thực nhẫn tâm như vậy sao, thân thể trẫm còn chưa khỏe, Hoàng hậu liền muốn bỏ mặc trẫm ư?” Giọng của Mộ Dung Thánh càng ngày càng gần, tinh thần bốn gã thị vệ cũng càng ngày càng khẩn trương. Đèn lồng treo tường chiếu sáng, cực kỳ tĩnh lặng.

      Noãn Noãn vẫn quay đầu lại. cho phép mình mềm lòng thêm lần nữa, lần này cứu Mộ Dung Thánh vi phạm tới ý chí của rồi.

      “Noãn Noãn…” Đột nhiên Mộ Dung Thánh sửa lại cách gọi, thanh dịu dàng khiến Noãn Noãn cau mày.

      nhìn bốn gã thị vệ cầm kiếm, Mộ Dung Thánh đứng ở sau lưng Noãn Noãn: “Nàng tuyệt tình như vậy sao? Trẫm qua nàng là người duy nhất trẫm có thể dựa vào ở hoàng cung này, người có thể cho trẫm cảm giác an toàn. Nếu như nàng rồi, hoàng cung này liền biến thành địa ngục!”

      Noãn Noãn cắn môi kiên quyết lên tiếng.

      Nam nhân đột nhiên giọng cười, từ từ nắm tay : “Đồng ý với ta, cần có được hay ? Ta mất quá nhiều, muốn lại mất nàng!”

      Tay của nam nhân nhàng run rẩy.

      Thân thể Noãn Noãn cứng lại, từng thương hại đau lòng người đàn ông này, trong nháy mắt toàn bộ đều ra, nhưng rất nhanh lại bị bao phủ. thừa nhận, động lòng với người đàn ông này. Nếu có tổn thương của kiếp trước, có lẽ lưu lại làm bạn , nhưng tại dám. Trước biết lời của người này là hay giả, dù là , cũng có dũng khí lưu lại.

      tin tưởng đàn ông nữa!

      “Hoàng thược, xin cho chúng ta rời , đây là điều mà Hoàng thượng đồng ý với vương gia!” Thủ lĩnh bốn gã thị vệ lạnh lùng mở miệng: “Hoàng thượng muốn vì nữ nhân mà để thiên hạ Hoàng thượng dễ tin người chứ?”

      Mộ Dung Thánh lạnh lùng nhíu lông mày, nhìn chằm chằm thủ vệ kia, lạnh lùng : “Nơi này có chuyện của ngươi, cút ngay!”

      Thủ vệ kia có chút sợ hãi, còn đứng ở trước mặt Mộ Dung Thánh .

      Noãn Noãn ngẩn ra, xoay người lại, giọng hỏi: “Mộ Dung Thánh , mới vừa gì? đồng ý gì với Mộ Dung Thánh Li?”

      Ánh mắt Mộ Dung Thánh lay động, yên lặng.

      ra và Mộ Dung Thánh Li sớm có hiệp nghị đúng ? vì đối phó với người kia, dùng tôi để giao dịch đúng ?” Noãn Noãn chất vấn. biết tại sao sau khi mình biết chân tướng lại tức giận như vậy, bởi vì xác nhận lời của nam nhân kia đều là giả sao? Là bởi vì ảo tưởng vẫn ôm ở đáy lòng bị đánh tan sao? Hay là bởi vì…

      Noãn Noãn ngẩng đầu cười ha ha, kỳ lạ, đáng thương, kiếp trước bị người đàn ông kia tổn thương sâu như vậy, tại sao còn ôm ảo tưởng với nam nhân đây?

      “Noãn Noãn!” Mộ Dung Thánh vội vàng mở miệng: “ giống như nàng nghĩ, trẫm…”

      Noãn Noãn ngưng cười, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thánh : “Tôi nên cảm tạ , vừa rồi trước khi rời , tôi còn suy nghĩ, sau khi rời khỏi nơi này, tôi có nhớ hay , nhớ lại Hoàng đế lang sói đội lốt cừu ? Nhưng tại, tôi cho biết, tôi nhớ và cái hoàng cung này, chôn sâu ở trong lòng tôi!”

      Ánh mắt nam nhân tối sầm lại, đột nhiên dâng lên loại tâm tình phức tạp. muốn vươn tay kéo Noãn Noãn, Noãn Noãn lại kéo Đạm Cúc nhanh chóng ra bên ngoài.

      Sau lưng, ba gã thị vệ đuổi theo Noãn Noãn, chỉ có thủ lĩnh thị vệ đứng lại.

      Mộ Dung Thánh đuổi theo, đột nhiên chuyển mắt nhìn lên người : “Tại sao muốn làm như vậy? Ai ra lệnh cho đệ làm như vậy?”

      Thủ lĩnh kia hơi dừng người lại: “Hoàng huynh, còn huynh sao? Nếu quyết định, tại sao còn giả bộ lưu luyến như vậy? Chẳng lẽ huynh hi vọng có kỳ tích xảy ra hay sao? Hay là huynh hi vọng nàng ở lại?”

      , ta biết nàng ở lại. Ta chỉ muốn nàng nhớ Mộ Dung Thánh chút, dù là quên, cũng cần nhanh như vậy!” Mộ Dung Thánh khổ sở mở miệng.

      “Chẳng lẽ huynh quên kế hoạch của huynh rồi sao? Huynh quyết định đẩy nàng cho nam nhân khác, tại sao còn phải làm như vậy?” Những câu này đều đâm thẳng vào tim của Mộ Dung Thánh . “Đệ chỉ muốn tốt cho hoàng huynh thôi!”

      Mộ Dung Thánh cười khổ: “Thập Nhất, đệ làm tốt, chỉ có như vậy, nàng vĩnh viễn quên Mộ Dung Thánh , được, rất tốt!”

      Tên thủ lĩnh chậm rãi kéo mặt nạ xuống, chính là Thập Nhất vương gia Mộ Dung Thánh Khuynh.

      “Hoàng huynh, huynh thể toàn tâm toàn ý nàng, vậy thả nàng , để cho người khác tới nàng !” Mộ Dung Thánh Khuynh cúi đầu mở miệng.

      “Nhưng cuối cùng là…” Mộ Dung Thánh khổ sở im lặng.

      Cho dù lại được thoải mái với thân phận kia thế nào, chung quy cũng là phân thân (Thân phận khác) của phải sao?

      “Hoàng huynh sợ? Sợ thân phận kia được Noãn Noãn , hay là sợ ngộ nhỡ nhà Noãn Noãn thực thân phận kia…” Mộ Dung Thánh Khuynh có chút hung hăng .

      Nam nhân trả lời, trực tiếp xoay người.

      Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn bóng lưng đơn của nam nhân, nhàng thở dài, mang mặt nạ rời .

      Bên ngoài cửa cung, Noãn Noãn dưới bảo vệ của thị vệ lên xe ngựa. Xe ngựa nhanh chóng chạy về phía ngoại thành, nhưng lại biết, chỉ là từ nhà giam này vào nhà giam khác lớn hơn mà thôi!
      Last edited: 7/9/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Thích, tôi thích ta…
      Edit: nhuandong
      Beta: thuyvu

      “Tỷ tỷ, chúng ta thực rời khỏi hoàng cung rồi sao?” Trong xe ngựa, Đạm Cúc chớp mắt dám tin, vén lên màn che nhìn cảnh vật bên ngoài xe, quay đầu lại xác nhận với Noãn Noãn.

      Noãn Noãn gật đầu, cụp mi, tâm tình nhõm như tưởng tượng, chuyện xảy ra trong hoàng cung giống như giấc mộng. biết mình động lòng với Mộ Dung Thánh , quyết định ép xuống nhưng vẫn cứ lay động, chưa từng trải qua lần hạnh phúc, mà thương tích lại đầy mình.

      “Vậy bây giờ chúng ta đâu?” Đạm Cúc tò mò hỏi, Noãn Noãn cũng muốn trả lời nàng, chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Xa cách hoàng cung, xa cách Mộ Dung Thánh , sinh mệnh của bắt đầu lại lần nữa!

      Mơ mơ màng màng bị xe ngựa lắc lư thức tỉnh, Noãn Noãn mới ý thức được mình vậy mà ngủ, chỉ có điều giấc ngủ hề được an ổn, trong mộng đều là gương mặt của Mộ Dung Thánh , lôi kéo tay muốn tin tưởng ta!

      ra cho dù có rời khỏi hoàng cung, nhưng trái tim vẫn ở lại, thể nào yên lòng!

      “Tỷ Tỷ, người tỉnh?” Đạm Cúc bò qua, nét mặt hơi khó hiểu: “Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta muốn đâu, xe ngựa cả đêm cũng chưa ngừng…”

      Noãn Noãn sửng sốt, cả đêm ngừng? Nhưng Mộ Dung Thánh Li cũng có xuất , chẳng lẽ… Noãn Noãn vén màn lên, chỉ thấy phu xe biến thành người khác, mặc áo bào lụa màu trắng, vạt áo thêu hoa văn bằng chỉ bạc, áo khoác là trường sam màu bạc, hợp với cổ áo và tay áo, cũng là tơ lụa cực phẩm. Phía có bất kỳ hoa văn nào khác, eo là đai lưng màu đen, treo ngọc bội nạm vàng đung đưa theo gió.

      là…” Noãn Noãn giọng , cả người tràn ngập đề phòng, là Mộ Dung Thánh Li sao? Nhưng thân y phục kia sao lại quen mắt như vậy? Chẳng lẽ là…

      Trong nháy mắt nam nhân quay mặt, Noãn Noãn cũng đoán được thân phận của , bật thốt lên: “Kim Ưng?”

      “Ha ha!” Nam nhân ngẩng đầu, cằm thon gầy mang theo loại mỹ cảm sắc bén hướng bầu trời, dưới ánh mặt trời mới mọc tiếng cười sang sảng truyền rất xa: “Xem ra Hoàng hậu nương nương có ấn tượng sâu sắc với Kim mỗ nhỉ, nếu chỉ bằng bóng lưng liền nhận ra Kim Mỗ!”

      Kim Ưng xong, giảo hoạt nháy mắt, cặp mắt bí dưới mặt nạ hoàng kim phát ra ánh sáng bén nhọn.

      “Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?” Đạm Cúc nhát gan sớm dính vào người Noãn Noãn, ngón tay siết chặt áo Noãn Noãn buông.

      Ngược lại Noãn Noãn rất thản nhiên, trước cũng có mấy lần chạm mặt với Kim Ưng, khẳng định có ác ý với , nhưng cũng có ý tốt gì. Chỉ có điều muốn đối nghịch với Long Noãn Noãn , trước tiên cần phải ước lượng sức nặng của mình. tại cả người là độc, lại có võ công cao thâm, sợ làm cái gì!

      giết những thị vệ kia?” Noãn Noãn cau mày, , nếu có sát khí, thức tỉnh, đây chính là thói quen của người trong tổ chức Thiên sứ. Nhưng tối hôm qua từ đầu đến cuối đều cảm nhận được sát khí.

      “Bọn họ vốn chính là người của Kim mỗ!” Dưới mặt nạ hoàng kim, nam nhân khó nén hả hê, nhe răng với Noãn Noãn, lộ ra hàm răng trắng như tuyết làm cho người ta ghen tỵ.

      “Xem ra tâm tình của rất tốt, tại sao? Là vì tôi rơi vào tay ?” Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng, gương mặt tươi cười của nam nhân rơi vào trong mắt hết sức chướng mắt.

      “Kim mỗ luôn luôn tốt bụng như vậy, Hoàng hậu nương nương cảm thấy kỳ quái, bởi vì người chưa từng thử tìm hiểu Kim mỗ mà thôi!” Kim Ưng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười chào đón, răng trắng như tuyết dưới ánh mặt trời chói mắt.

      “Tôi muốn hiểu , nhưng mà tôi muốn biết tại sao muốn cướp tôi ra khỏi hoàng cung? Nếu như tôi nhớ lầm, từng trăm phương ngàn kế ngăn cản tôi xuất cung!” Noãn Noãn lạnh lùng cau mày, biết mục đích của Kim Ưng, tuyệt đối thể hành động thiếu suy nghĩ.

      Kim Ưng vẫn mỉm cười như cũ: “Coi như Kim mỗ dùng mọi cách ngăn trở, phải cuối cùng Hoàng hậu nương nương vẫn xuất cung hay sao?”

      Noãn Noãn thầm đề phòng, lạnh giọng hỏi: “Tôi muốn đánh thái cực với , rốt cuộc muốn gì xin mời thẳng!”

      Kim Ưng ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi mở miệng : “Hoàng hậu nương nương từng nghe qua Kim Ưng đường chưa?”

      Noãn Noãn cau mày. Mặc dù ở trong hoàng cung, nhưng chuyện ở bên ngoài ít nhiều vẫn nghe được chút. Kim Ưng đường còn gọi là Kim Ưng môn, tụ tập nghĩa sĩ thiên hạ, thái độ đối với triều đình có địch có hữu, có lúc thậm chí còn trợ giúp triều
      Đình trừng phạt tham quan ô lại. Mặc dù triều đình phái người vây quét, nhưng cũng công nhận tổ chức này.

      “Nhìn vẻ mặt người hình như nghe qua? Kim mỗ chính là đường chủ Kim Ưng đường, muốn mời Hoàng hậu nương nương đến Kim Ưng đường làm khách! Kim Ưng nở nụ cười dưới ánh mặt trời.

      Noãn Noãn hừ lạnh: “Làm khách? Ý tứ chính là giam lỏng đúng ? Kim Ưng, tại sao? Lại giam lỏng tôi, có được cái gì tốt? Mặc dù trước kia tôi là Hoàng hậu, nhưng tại chẳng qua là món đồ giao dịch, hình như aanh tìm lầm người!”

      Nụ cười mặt Kim Ưng có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường: “Nương nương phải là Kim mỗ, tất nhiên biết mình có chỗ tốt gì, về phần tại sao…?” Kim Ưng đột nhiên nhếch môi cười, ánh mắt xảo trá : “ Nương nương có thể chỗ nào?”

      Noãn Noãn sửng sốt, đún vậy, có chỗ để , phủ thừa tướng, tuyệt đối thể trở về. cả đời trước bị người định đoạt cuộc sống, cả đời này tuyệt đối muốn! Thánh Nguyên vương phủ? Vậy càng được, vốn muốn Mộ Dung Thánh Li hiểu lầm. người có rất nhiều bạc, có thể tự lực cánh sinh, trừ phủ thừa tướng và Thánh Nguyên vương phủ, nơi nào cũng có thể ! Nhưng mà thế nào, với thế lực của Mộ Dung Thánh Li, thế lực của Long Chiến An, cò có thê tực của Mộ Dung Thánh , chỉ sợ bình an.

      “Kim mỗ có hể vì nương nương sắp xếp nơi yên tĩnh, ở đó, tuyệt đối nương nương có tự do. Nếu như chơi đủ rồi, chán ghét, buồn phiền, nương nương có thể rời bất cứ lúc nào! Thế nào?” giống như sớm nhìn thấu tình cảm của Noãn Noãn, Kim Ưng cười tính trước.

      tốt như vậy sao? Từ lúc mới bắt đầu đuổi giết đến bây giờ giả mù sa mưa, Kim Ưng, nếu muốn tôi tin tưởng . . . vậy đầu tiên tôi muốn biết con át chủ bài của !” Mặc dù đề nghị của Kim Ưng tệ, nhưng Noãn Noãn tin tưởng Kim Ưng có mưu gì đó, tuyệt đối phải đơn giản chỉ là tốt bụng giúp !

      Kim Ưng nhàn nhạt cười: “Hoàng hậu nương nương, người biết tại sao khi Long Dụ hoàng đế băng hà nhất định phải lập người làm Hoàng hậu , còn ở dưới tình huống Mộ Dung Thánh Li nhất kiến chung tình với người?”

      Noãn Noãn sững sờ, vấn đề này thực nghĩ đến, để lôi kéo thế lực thừa tướng? ra Long Thủy Li là thứ xuất, nhưng ở phủ thừa tướng cũng là nhị tiểu thư diễu võ dương oai, hẳn là thích hợp kết thân với Hoàng thượng hơn. Ngoài điểm này ra đó chính là Long Dụ Hoàng đế sợ Mộ Dung Thánh Li tranh đoạt ngôi vị hoàng đế! Cho nên. . . nhưng suy nghĩ ấy lại thấy liên kết với nhau, tại Mộ Dung Thánh Li sở dĩ như vậy, nghe đều là vì Long Noãn Noãn, nếu lúc ấy Long Dụ hoàng đế thành toàn Long Noãn Noãn và Mộ Dung Thánh Li, chừng Mộ Dung Thánh Li trở thành trợ thủ tốt nhất của Hoàng thượng, huynh đệ đồng lòng có gì thể!

      Nghĩ tới nghĩ lui cũng ra, Noãn Noãn chỉ có thể mở miệng: “Vì sao?”

      Kim Ưng cười nhạt giảo hoạt nhìn Noãn Noãn cái : “Nếu Hoàng hậu nương nương muốn biết, vậy cùng tới Kim Ưng đường, ta tin tưởng Hoàng hậu nương nương rất nhanh tìm được đáp án!”

      “Đây phải là quân át chủ bài của , chỉ là cái cớ dẫn dụ tôi !”Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng, mắc mưu.

      “Hoàng hậu nương nương muốn nhìn, quân át chủ bài ở Kim Ưng đường! kim mỗ lấy tính mạng ra đảm bảo, nếu Hoàng hậu nương nương , hối hận cả đời!” mắt Kim Ưng lóe sáng.

      Noãn Noãn cười lạnh tiếng, nhưng đúng là tại thực có chỗ để , bằng. . .

      thôi!” Kim Ưng đột nhiên xoay người kéo dây cương, quất roi: “Kim mỗ biết Hoàng hậu nương nương đồng ý!”

      “Tỷ Tỷ. . .” Đạm Cúc khẩn trương mở miệng.

      việc gì, trước tiên tới đó làm khách cũng tồi!” Noãn Noãn thấp giọng an ủi Đạm Cúc, tối thiểu trong khoảng thời gian này, có thể né tránh Hoàng đế lang sói và Thánh Nguyên vương gia, còn có Long Chiếu An. Nhưng mà nếu khi phát Kim Ưng có mưu đồ bất chính, chắc chắn hạ thủ lưu tình!

      Con ngựa chạy gấp về phương hướng , bỗng nhiên vang lên tiếng hát lanh lảnh của nam nhân ở bên ngoài xe.

      “Giang hồ cười, ân oán, người so chiêu, cười tàng đao. Hồng trần cười, cười đơn, tâm quá cao, đến được. Minh nguyệt chiếu, đường xa xôi, người về già, tâm già. tới, phóng hết, quên được, lòng tốt của ngươi.

      Nhìn như hoa phi hoa, sương phi sương, cuồn cuộn nước sông giữ được

      thaann lý tưởng hào hùng thiết ngạo cốt, ra là hùng độc. . .”

      Giọng nam nhân du dương cao vút, mười phần khí phách, sôi trào, nhưng ít nhiều cũng có ấm áp, từ đây tách biệt tường đỏ lầu cao, tiêu dao giang hồ cũng tồi!





      Trong vương phủ Thánh Nguyên, hàng thị vệ áo đen quỳ mặt đất, người nào cũng cúi đầu thấp, nam chủ ngồi cao phát ra u cùng khí phách khiến cho bọn họ dám thở mạnh.

      “Gia, ngờ người của Kim Ưng môn nhúng tay vào chuyện này!” Hắc Ngọc cúi đầu mở miệng.

      “Câm miệng!” Mộ Dung Thánh Li cực kỳ tức giận muốn giết người. Tối hôm qua, khi muốn vào cung đón Noãn Noãn, đột nhiên lại bị Kim Ưng cuốn lấy. Hắc Ngọc chỉ có thể cầm theo lệnh bài của vào cung, ngờ cũng là công mà lui. tại rốt cuộc Noãn Noãn bị Kim Ưng đưa đến nơi nào?

      Hắc Ngọc lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, thu mắt cúi đầu đứng sang bên.

      “Truyền lệnh của ta xuống, toàn lực điều tra vị trí của Kim Ưng môn, chỉ cần Kim Ưng môn tồn tại thế giới này, nhất định phải tìm ra cho bổn vương!” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng mở miệng.

      “Dạ!” đám thị vệ áo đen đồng thanh lên tiếng, sau đó trong nháy mắt tản khắp nơi.

      Hắc Ngọc yên lặng đứng chờ ở bên cạnh Mộ Dung Thánh Li, do dự hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng: “Gia, ngài đừng sốt ruột quá, mặc kệ như thế nào, chỉ cần tiểu thư rời khỏi hoàng cung, gia thành công nửa, phải sao?”

      Mộ Dung Thánh Li sững sờ, chân mày nhíu chặt từ từ giãn ra. lạnh lùng gật đầu cái: “ sai, chỉ cần Noãn Noãn còn là Hoàng hậu, bổn vương có lòng tin khiến Noãn Noãn nhớ lại bổn vương!” Đột nhiên, nghĩ tới cái gì, lạnh giọng hỏi: “Tối hôm qua khi các ngươi hành động, Mộ Dung Thánh làm gì?”

      Hắc Ngọc lập tức đáp: “Bẩm gia, Hoàng thượng vẫn gánh chịu đau đớn ở bên trong Càn Khôn điện. Theo ngự y thân thể lại tốt, ho ra máu, Lãnh Cầm và Hàn Tiêu mực đứng chờ ở trước cửa, cả đêm rời !”

      sao?” Mộ Dung Thánh Li hơi cau mày: “Ta luôn cảm thấy có cái gì đó đúng, Mộ Dung Thánh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Noãn Noãn như vậy được!”

      “Có lẽ bởi vì lần này Hoàng thượng bị thương quá nặng, thể để ý đến tiểu thư rồi. Chẳng qua là thuộc hạ ngờ Hoàng thượng lại biết võ công!” Hắc Ngọc đột nhiên nghi ngờ .

      Mộ Dung Thánh Li sửng sốt: “Chẳng những ngươi biết mà ta cũng cũng biết. Nếu phải lần này liên kết với đối phó lão nữ nhân kia, bổn vương vĩnh viễn biết được Mộ Dung Thánh yếu đuối nhưng lại là cao thủ!” chuyển mắt: “Đúng rồi, việc ta bảo ngươi điều tra thân phận của Kim Ưng có tin tức gì chưa?”

      Hắc Ngọc lắc đầu: “ giang hồ ai biết được thân phận của Kim Ưng, ngay cả tứ đại đường chủ của Kim Ưng môn, nghe cũng chưa từng gặp qua diện mạo của Kim Ưng!”

      “Tiếp tực tra, bổn vương tin, Kim Ưng có thể núp sâu như vậy! Hơn nữa bổn vương vẫn luôn có loại dự cảm, Kim Ưng là người bổn vương quen biết!” Mộ Dung Thánh Li chậm rãi mở miệng.

      Hắc Ngọc hoảng sợ: “Gia, vì sao ngài lại có cảm giác như vậy?”

      biết, chỉ là cảm giác!” Mộ Dung Thánh Li ngước mắt, nhìn ánh mặt trời mới lên thở dài: “ đêm rồi, vẫn biết bây giờ Noãn Noãn ở đâu!”



      Giáp ranh giữa vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu là dãy núi Thiên Tế kéo dài ngàn dặm, núi non trùng điệp, màu xanh mênh mông, rừng cây nối nhau, um tùm bát ngát, mênh mông dứt. Bên trong dãy núi có con sông Thiên Tế, giống như con cự long lượn vòng ở lưng chừng núi, gió lớn sắc lạnh uốn khúc quanh co trong khe sâu gào thét rống giận, nước sông chảy xiết như muốn dời núi lấp biển, giống như vạn mã rít gào lao nhanh qua những dốc đá kỳ dị, kích thích từng đợt từng đợt bọt sóng tung bay, trong phút chốc lại rơi xuống vô hình.

      Nghe Thiên Tế chính là lá chắn thiên nhiên giữa vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu quốc, bất luận người quốc gia nào, muốn vượt qua núi Thiên Tế này, xâm lược nước khác đều gặp rất nhiều khó khăn. Cho nên núi Thiên Tế liền trở thành nơi hiểm yếu mà các nhà binh gia của vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu quốc tranh giành.

      Dọc theo sông Thiên Tế xuống dưới, có thung lũng ở giữa hai ngọn núi lớn, chính là nơi gần nhất
      Với vương triều Mộ Dung và Trọng Lâu quốc, mà căn cứ của Kim Ưng môn nằm ngay bên trong thung lũng này.

      đường , ngay cả Noãn Noãn cũng nhịn được cảm phục địa thế hiểm trở ở nơi này. Chỉ có điều nghĩ ra, chỗ quan trọng như vậy làm sao Mộ Dung Thánh có thể nhượng lại cho Kim Ưng môn!

      Cảm giác được nghi ngờ của Noãn Noãn, Kim Ưng ngồi ngựa, miệng ngậm cỏ xanh, phóng đãng kiềm chế được chỉ bảo: “ hiểu sao, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. lại vị trí nơi này quá mức hiểm yếu, quan bịnh sợ khổ, thể sống ở nơi này lâu dài, chính xác để cho chúng ta có được thời cơ cùng thời gian tốt nhất, bên trong tòa núi lớn này có đường tắt!”

      “Đường tắt?” Noãn Noãn nhìn thạch bích bóng loáng trước mặt, lạnh lùng nhíu mày: “Xin hỏi Kim đại đường chủ, đường tắt ngài ở đâu vậy?”

      Kim Ưng cười ha hả, đột nhiên chỉ lên đỉnh núi, sau đó đưa ngón tay đặt trong miệng huýt gió tiếng to, rất nhanh đỉnh núi có động tĩnh, xuất mấy điểm đen , sau đó điểm đen từ từ xuống núi.

      Rốt cuộc thấy điểm đen kia, ra là cái sọt rộng khoảng hai thước vuông, phía cái sọt có thắt sợi dây thừng, treo ở vách đá thẳng đứng, nối thẳng với đỉnh núi.

      Noãn Noãn quay đầu lại liếc nhìn Kim Ưng, ngờ quả đường tắt, nhưng. . .

      sợ tôi tố giác sao?” Noãn Noãn cười lạnh, “Nếu bị Mộ Dung Thánh biết nơi ở của . . .”

      “Nữ nhân, ngươi quá coi thường Kim mỗ rồi. Nếu ngay cả điểm ấy Kim mỗ cũng nhìn đến, tuyệt đối dẫn người tới nơi này!” Kim Ưng cười như định liệu trước, khóe môi mỏng manh nâng lên nụ cười đắc ý mà mê hoặc lòng người.

      Đột nhiên, biết vì sao, trong đầu Noãn Noãn lóe ra nụ cười của Mộ Dung Thánh . Mặc dù mỗi lần ta đều cười, cười rất dịu dàng, rất ấm áp, nhưng chưa lần cười như vậy, thanh thản, thoải mái.

      Kim Ưng tiến đến gần: “tại sao nháy mắt nhìn ta, có phải thấy ta rất đẹp trai hay ?”

      Noãn Noãn cười nhạt tiếng, xoay mặt: “ có, chỉ là nhớ tới cố nhân, tôi rồi rất giống ta!”

      “Hả! Mộ Dung Thánh ? Người từng hoài nghi rằng ta là !” Kim Ưng thèm để ý mở miệng, nhưng trong ánh mắt lóe ra hào quang kiến người ta hiểu được.

      tại tôi khẳng định phải ta!” Noãn Noãn thở dài: “ ta sống quá mệt mỏi, lưng mang quá nhiều, cũng chịu đựng quá nhiều, cho nên ta vĩnh viễn thể cười sảng khoái như được, còn có hát hào hùng vạn trượng như vậy!”

      “Vậy ngươi thích ta hay thích ?” Kim Ưng đột nhiên sát tới gần mặt nàng, ánh mắt thâm thúy như biển rộng trực tiếp nhìn chằm chằm Noãn Noãn.

      thân thể nam nhân có mùi vi rất đặc biệt, là đàn hương, đột nhiên tiến đến gần, Noãn Noãn bị bao phủ bên trong hơi thở của .

      Noãn Noãn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn mắt , đột nhiên cười tiếng: “Cả hai tôi đều thích!”

      “Ai! Kim Ưng đột nhiên thở ra hơi: “Vậy yên tâm rồi, còn tưởng Mộ Dung Thánh vào trước làm chủ rồi, bậy giờ nhìn lại cũng có gì đặc biệt!”

      Noãn Noãn cười nở nụ cười thờ ơ, mắt chuyển tới cái sọt: “Chúng ta ngồi cái này lên sao?”

      Lúc Kim Ưng nhìn về cái sọt, đôi mắt cười đến cong lên: “Đúng vậy, người dám?”

      dám tôi liền dám!” Noãn Noãn cười nhạt.

      “Vậy xin mời!” Kim Ưng làm dấu hiệu mời.

      “Tỷ tỷ!” Đột nhiên Đạm Cúc tiến lên kéo váy Noãn Noãn: “ Tỷ tỷ, cái này quá đáng sợ, ngộ nhỡ giây thừng đứt, hoặc có người cố ý cắt đứt, vậy. . .”

      “Em dám?” Noãn Noãn đảo mắt nhìn , “Nếu em dám vậy ở đây , tin tưởng Kim đường chủ phái người bố trí ổn thỏa chứ?”

      Câu sau cùng là cho Kim Ưng nghe.

      Kim Ưng lập tức : “Đó là hiển nhiên, tronng sơn cốc này cũng có người của Kim Ưng môn, ta thông báo, nương nương người cứ yên tâm!”

      Quả nhiên! Noãn Noãn xác nhận suy nghĩ của mình, Kim Ưng môn chỉ có người ở đỉnh núi, sợ rằng cả Thiên Tế này bị khống chế!

      Đạm Cúc có chút do dự, nhưng ngước mắt nhìn đỉnh núi cao vút trong mây, tốt nhất là vẫn gật đầu.

      “Vào !” Kim Ưng tiến vào trước vươn tay.

      Hơi do dự, cầm tay của , Noãn Noãn tiến vào cái sọt.

      Kim Ưng đứng ở bên người , đột nhiên cười khẽ: “Noãn Noãn vậy chúng ta lên đường thôi!”

      Noãn Noãn sững sờ: “Vì sao đột nhiên lại sửa lại cách gọi? tôi hình như quen thuộc quá với !”

      Kim Ưng cười khẽ, trả lời, cho đến khi cái sọt lên tời giữa trung, đột nhiên cười khẽ: “Noãn Noãn nàng xem, tại chúng ta cách xa mặt đất ba mươi mấy thước, nếu sợi dây này đứt, rất có thể chúng ta bị rơi tan xương nát thịt!”

      xong, chợt nắm hai sợi dây thừng ở bên cái sọt.

      Noãn Noãn sững sờ, theo dõi tay lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc muốn làm gì?”
      Last edited: 9/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :