1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc Hậu Ở Trên Trẫm Ở Dưới - Phong Vân Tiểu Yêu (90c) Full - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Kim Ưng
      Editor: nhuandong

      Noãn Noãn cười tiếng, môi mỏng vừa động, ngân châm trong nháy mắt bay ra. Chỉ thấy Kim Diện Nhân cả kinh, nhanh chóng đẩy ra, đồng thời cấp tốc lắc đầu, ngân châm kia cắm vào mặt nạ hoàng kim của , lóe lên ánh lửa.

      Khách trong quán rượu phát ra mấy tiếng hét chói tai, liên tục ngừng chạy ra ngoài, ngay cả chưởng quỹ cùng tiểu nhị cũng dám lưu lại.

      ai thích lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, dù sao tiền tài là vật ngoài thân.

      Đôi mắt u ám của nam nhân trở nên thâm trầm, sau đó nhanh chóng biến thành màu tím, mang theo ánh sáng khát máu, khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Noãn Noãn ngừng rung chân.

      phải cảm thấy may mắn rằng bản thân mình xấu xí, thể gặp người, phải dùng mặt nạ để che. Nếu , tại nằm xuống!” Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng.

      Kim Diện Nhân lời nào, chỉ rút kiếm ra, nhanh chóng đâm về phía Noãn Noãn.

      Ánh sáng trắng bạc giống như tia chớp, mang theo lực kinh người đánh về phía Noãn Noãn.

      Sát khí kinh người trong tay áo ngân bạch của nam tử, thẳng tắp bay lên.

      Bốn phía vang lên hồi than thở, thậm chí có người vỗ tay kinh công đẹp. Ở nơi công khai sùng bái vũ lực này, cao thủ tỷ thí phải dễ dàng thấy được!

      Mặc dù Kim Diện Nhân để lộ bất kỳ hơi thở nào nhưng sát khí kinh người này, người luyện võ bình thường thể có!

      Noãn Noãn lẳng lặng đứng ở nơi đó, lực lượng thần bí đó trong cơ thể lại rục rịch ngóc đầu, theo trực giác vươn tay, trong lòng bàn tay chậm rãi ngưng tụ tử khí.

      Tiếng khen bốn phía đột nhiên bao trùm sợ hãi: “Trời ạ, mau nhìn, chẳng lẽ là Tử Long…”

      Noãn Noãn sững sờ, nhìn xung quanh, mặt mỗi người viết đầy hưng phấn. Đột nhiên, Noãn Noãn ngẩng đầu, từ trong đôi mắt như máu của nam nhân thấy được đắc ý khi đạt được mục đích… Noãn Noãn cả kinh, nhanh chóng nghĩ tới điều gì, tay cấp tốc rút vào trong vạt áo, tử khí liền thấy nữa. Cũng vào trong lúc này, bạch quang của nam nhân cũng xông thẳng vào mặt Noãn Noãn.

      Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy hối hận về quyết định của bản thân, mặc kệ Kim Diện Nhân này có muốn giết hay , nhưng kiếm này là thực !

      Gió bén nhọn quét qua trán Noãn Noãn, bàn ghế bên cạnh trong nháy mắt vỡ vụn, đất xuất cái hố rất lớn.

      “Khụ khụ!” Noãn Noãn bị nghẹn liên tục ho khan.

      nụ cười quỷ dị lên khóe môi của Kim Diện Nhân. nhanh chóng nhảy lên nóc nhà, biến mất trong tiếng cảm thán của mọi người.

      Noãn Noãn ho khan, ngừng vung tay áo. muốn chạy ra, chỉ thấy mọi người vây xem bị người đẩy ra, Mộ Dung Thánh Khuynh mang theo quân hộ vệ nhìn thấy Noãn Noãn, lập tức giọng : “Mời nương nương về phủ!”

      Noãn Noãn ngước mắt, nhìn nóc nhà trống rỗng, quả nhiên đoán sai, Kim Diện Nhân căn bản muốn mạng của , chỉ buộc động thủ, ở trước mặt mọi người lộ ra võ công. Nhưng, làm như vậy có mục đích gì?

      lầu hai đối diện với tửu lâu, cánh cửa sổ rộng mở, nam tử áo hồng nghiệt nhìn về phía xa, mặt mày như vẽ, khóe môi như hoa, cười quyến rũ mị đời, điên đảo chúng sinh.

      “Điện hạ, tại sao người chỉ có hứng thú với nữ nhân kia?” Thiếu niên mặt ngọc sau lưng cúi đầu mở miệng, giọng lại già nua khác thường. Nếu phải là thấy môi động đậy có đánh chết cũng tin giọng già nua này lại ở người thiếu niên trẻ tuổi.

      “Nữ nhân kia lập gia đình, tuyệt đối thể là người chúng ta muốn tìm!” thiếu niên mặt ngọc khác cũng mở miệng, giọng cũng già nua, nhưng lại khác với giọng trước.

      Nam tử áo hồng cũng gì, chỉ nhàn nhạt nhướng chân mày, nhìn trong vòng vây của người, bất đắc dĩ vào hiệu thuốc.

      “Nhưng nữ nhân kia xác định là Tử Long tướng quân, hơn nữa còn có hộ long chân quang. Huống chi Long Chiếu An bảo vệ nàng nghiêm ngặt như vậy, chừng đúng là người chúng ta cần tìm!” Ngọc diện đồng tử lúc trước giọng .

      “Ngũ bá bá, Lục thúc thúc, các ngươi đều hiểu lầm rồi. Bản điện hạ chỉ tham luyến sắc đẹp của nương kia thôi, liên quan đến thiên hạ!” Nam tử áo hồng lười biếng mở miệng, trực tiếp ném hai chân gà béo ngậy cho hai thiếu niên mặt ngọc, “Hai người theo bản điện hạ cả ngày cũng có chút mệt mỏi, bằng theo lão già làm chánh ? Cho bản điện hạ mình lại giang hồ, cũng thêm nhiều kiến thức!”

      Hai vị thiếu niên liếc nhau cái, ném đùi gà trong tay , quỳ gối trước mặt nam tử áo hồng: “Bảo vệ điện hạ chính là nhiệm vụ của chúng tôi. Huống chi Đế hoàng rồi, chỉ có điện hạ mới tìm được nữ nhân kia!”

      “Hahahaha…!” Nam tử áo hồng châm chọc nhướng lông mày, giống như công tử phóng đãng, miễn cưỡng tựa cửa sổ, cả người đung đưa: “Lão già kia sắp chết rồi, hồ đồ, lời của ông ta các ngươi cũng tin?”

      Hai vị thiếu niên mặt ngọc liếc nhau cái, cùng : “Mặc dù năm nay Đế hoàng hơn 300 tuổi, nhưng dung mạo tựa như người trung niên, thân thể vững vàng, võ công cái thế, cũng có gì ổn. Điện hạ, thuộc hạ biết người từ trước đến giờ phóng đãng kiềm chế được, nhưng loại đại nghịch bất đạo này vẫn là…”

      Nam tử áo hồng liều mạng móc lỗ tai, đột nhiên chỉ ra cửa phòng: “Nha, lão già ngươi đến rồi?”

      Hai vị thiếu niên mặt ngọc vội vàng xoay mặt, cũng vào lúc này, đột nhiên nam tử áo hồng lắc mình lao ra cửa sổ, nhanh chóng biến mất thấy tung tích.

      Hai vị thiếu niên mặt ngọc sững sờ, ngờ đường đường là người bảo vệ điện hạ thế nhưng lại ngây thơ bị đùa giỡn như vậy. Mắt sắc run lên, lập tức thân hình chuyển cái, đồng thời đuổi theo.

      Cửa phòng đẩy ra, tiểu nhị bưng rượu ngon thức ăn ngon hét lớn vào: “Ba vị công tử đợi lâu, đây vốn là điếm…Ah, người đâu?”

      Tiểu nhị ở trong phòng tìm hồi lâu, xác định là có ai, hung hăng vung khăn lông bả vai: “Con bà nó, đúng là đen như chó, ngờ ba người đẹp như thế lại nghèo rớt mồng tơi, thế nhưng lại ăn chùa. có tiền đừng có mà làm tướng công, là phí của trời!”

      Lúc này nóc nhà, áo hồng nghiệt nghênh ngang nằm bị tiểu nhị mắng mặt đầy hắc tuyến, lười biếng đứng dậy, cười hắc hắc, lập tức vất thỏi bạc vụn vào cửa sổ.

      Sau khi nghe được tiểu nhị hài lòng lầm bầm, nam tử đặt tay ở sau ót, gối đầu lên, nhìn bầu trời xanh, hát lên tiểu khúc.

      Rốt cuộc thoát khỏi hai lão già này, cũng là lão nhân 70-80 còn giả trang thiếu niên, nhìn thấy liền ghê tởm!

      Chỉ là Kim Diện Nhân vừa rồi…Nam tử đột nhiên ngồi dậy, nhăn mày cong, khẽ trầm ngâm.

      Vương triều Mộ Dung là quốc gia thứ ba Hộ Long điện muốn tranh thủ, tuy rằng Hộ Long đường Long Chiêu An của Tử Long tướng quân, nhưng có Hộ Long ngân quang, căn bản đáng nhắc tới. Vốn cho rằng nắm lấy vương triều Mộ Dung dễ như trở tay, nhưng vào ba năm trước đột nhiên lại xuất Kim Ưng môn. Môn chủ Kim Ưng môn này rất lợi hại, thủ đoạn làm việc như lôi đình, để lại bất kỳ đầu mối. Hôm nay thế lực của Kim Ưng môn ở vương triều Mộ Dung đối kháng với Hộ Long đường, Hộ Long Điện muốn thu phục vương triều Mộ Dung xem ra cần phải phí chút công sức.

      Chẳng lẽ Kim Diện Nhân chính là đường chủ Kim Ưng môn? Vừa rồi căn bản chỉ cố ý dò xét Long Noãn Noãn, chẳng lẽ mục đích của Kim Ưng môn là thứ duy nhất trong truyền thuyết kia?

      chút giảo hoạt cùng trẻ con lên mặt của nam tử áo hồng, chợt vỗ đùi: “Tốt, lần này có chỗ chơi rồi. Kim Ưng, xem ngươi lần này có thể chạy đến đâu, bản điện hạ nhất định bắt được cái đuôi hồ ly của ngươi!”
      Chương 40: Đàn gảy tai trâu
      Editor: nhuandong
      Nguồn: http://***************.com

      Trong phòng, Mộ Dung Thánh Khuynh trực tiếp đẩy cửa vào, liếc mắt Hoàng đế ngồi bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh.

      “Mang về?” Hoàng đế thanh nhàn nhạt, nhưng ràng có thể nghe ra lạnh lùng ở bên trong.

      Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu cái, trầm ngâm, như có lời muốn .

      Hoàng đế đưa mắt nhìn xuống vải trắng băng bó cánh tay, khổ sở cười tiếng: “Trẫm còn tưởng làm nhiều như vậy nàng cảm động, ít nhất khi rời có chút lưu luyến, nhưng trẫm sai lầm rồi! Trước kia trẫm có thể dùng Lệ phi, dùng Hỏa Long diễm lưu nàng lại, tại…” Hoàng đế cười khổ tiếng: “ biết có thể sử dụng cái gì để lưu lại nàng!”

      Mộ Dung Thánh Khuynh ngước mắt nhìn : “Hoàng huynh, qua nhiều năm như vậy, huynh đều vì vương triều Mộ Dung mà sống, huynh có thể nghĩ tới mình ? Huynh hỏi trái tim mình chút, có phải muốn lưu nàng lại hay ? Hay chỉ đơn thuần là vì cái thứ trong truyền thuyết kia?”

      Mộ Dung Thánh trầm mặc .

      “Nếu như hoàng huynh vẫn kiên trì ý tưởng ban đầu, như vậy ta tình nguyện giống như Hoàng hậu bây giờ, nghĩa vô phản cố* rời !” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên nhấn mạnh.

      Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa chùn bước.

      Mộ Dung Thánh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm nghị của Mộ Dung Thánh Khuynh, xoay mình cắn môi, nụ cười lạnh lẽo quỷ dị: “Thập Nhất, đệ động lòng với nàng?”

      Mộ Dung Thánh Khuynh biến sắc, đột nhiên gối chống đất: “Hoàng huynh, huynh nghĩ quá nhiều!”

      Mộ Dung Thánh dần dần thu hồi mắt lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lành lạnh cười tiếng: “Cũng chỉ mong là trẫm nghĩ nhiều!”

      Mộ Dung Thánh Khuynh lời nào, theo trực giác nhăn mày lại.

      chưa bao giờ nghĩ đến, Long Noãn Noãn trở thành ngăn cách giữa và Hoàng thượng, là vì nàng bất đồng sao?

      Chợt hiểu ngẩng đầu, thấy bóng lưng thướt tha cúi đầu bên cửa sổ, Mộ Dung Thánh Khuynh mới nhận thấy mình bất tri bất giác vào hậu viện Hoàng hậu.

      “Trẫm còn tưởng rằng làm nhiều như vậy, nàng cảm động, ít nhất khi rời có chút lưu luyến, nhưng trẫm sai lầm rồi!” Trong đầu đột nhiên thoáng lời của Mộ Dung Thánh , Mộ Dung Thánh Khuynh hơi cau mày, nàng lưu luyến sao? Tâm ác như vậy sao? Mặc kệ hoàng huynh lòng hay , vì cứu , ngay cả mạng cũng cần, nàng thực quyến luyến chút nào sao?

      Nhưng khi bắt được nàng ở trong tử lâu, ngược lại nàng rất thản nhiên, hề giống như lời của hoàng huynh muốn chạy trốn, hơn nữa còn vào trong tiệm thuốc, là vì làm thuốc giải cho hoàng huynh.

      Mộ Dung Thánh Khuynh nặng nề thở hơi dài, ra từ ba năm trước, trong phút giây Long Noãn Noãn vào cung kia, biết, nữ nhân này có thể mang đến hi vọng cho vương triều Mộ Dung, cũng có thể mang đến hủy diệt, hi vọng và hủy diệt, chỉ là ý niệm!

      Noãn Noãn dưới cửa, tựa hồ chú ý đến nam tử, nâng khuôn mặt nhắn lên, nhìn nam tử thân áo lam gấm đứng ở xa xa.

      Ánh hoàng hôn mờ nhạt mỏng manh chiếu lên mặt , khiến cho ngũ quan sinh động hoạt bát phủ thêm tầng sương mù.

      Noãn Noãn nhíu nhíu mày, ra Mộ Dung Thánh Khuynh đơn thuần cũng có tâm .

      “Hoàng hậu!” suy nghĩ, Mộ Dung Thánh Khuynh liền tới gần, xuyên thấu hành lang, ở bên ngoài nhìn .

      “Chuyện gì?” Noãn Noãn làm bộ như để ý lắm mở miệng.

      “Có thực là người muốn rời khỏi hoàng cung ?” Mộ Dung Thánh Khuynh giọng hỏi.

      Noãn Noãn ngước mắt gật đầu cái.

      “Là vì Hộ Long đường hay là Thất hoàng huynh?” Mộ Dung Thánh Khuynh sắc mặt có chút nguội lạnh.

      Noãn Noãn cười lạnh: “Vì mình!”

      Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, rất ràng là tin.

      Noãn Noãn muốn thêm, chỉ lẳng lặng nghiên cứu chế tạo thuốc giải.

      ra khi Mộ Dung Thánh Khuynh mang theo quân hộ vệ đến tử lâu, nếu như muốn , vẫn có cơ hội. Mộ Dung Thánh Khuynh phải là đối thủ của , nhưng mà ở trong khắc kia, lại do dự. người Long Noãn Noãn dường như có rất nhiều bí mật, mà tại là Long Noãn Noãn, muốn đếm xỉa đến rất khó! Giống như Kim Diện Nhân đó, vừa rời khỏi phủ thừa tướng, liền xuất , giống như là cố ý ngăn cản rời .

      Hồi lâu, chờ tới khi Noãn Noãn ngẩng đầu, ngoài cửa sổ còn ai, chỉ còn lại vài chiếc lá khô chập chờn trong gió đông.

      Cúi đầu nhìn thuốc giải trong tay, sai biệt lắm, sắc trời cũng tối, ngờ ra ngoài lượn vòng, cuối cùng vẫn trở lại dây dưa cùng Hoàng đế lang sói!

      Bữa tối, sắc mặt Quế ma ma rất khó coi, muốn lại thôi, cuối cùng vẫn là gì, lui ra ngoài.

      Ngồi ở bàn, Noãn Noãn nhìn viên thuốc giải kia. Mặc dù thể giải toàn bộ độc người Mộ Dung Thánh , nhưng ít nhất cũng có thể ức chế độc tính, trong thời gian ngắn phát tác, còn loại rễ nữa chưa nghĩ ra là cái gì!

      “Hoàng hậu suy nghĩ gì?” Giọng dịu dàng đột nhiên vang lên, Noãn Noãn giật mình, thấy Hoàng đế lang sói thân áo trắng đứng trước bàn, hứng thú nhìn chằm chằm.

      Người đàn ông này có võ công, bước chân làm sao lại như vậy? Trong tổ chức sát thủ luyện thành tính cảnh giác, có lý do gì phát được đến gần!

      tới từ khi nào? Tại sao nghe được chút thanh?” Noãn Noãn giọng chất vấn.

      “Là Hoàng hậu suy nghĩ quá chuyên tâm, trẫm gọi nàng mấy tiếng, nàng đều phản ứng!” Mộ Dung Thánh ngồi xuống trước mặt , nhìn bàn đầy thức ăn: “Tối nay Hoàng hậu mời trẫm, phải chỉ đơn giản là ăn cơm chứ? Nghe hôm nay Hoàng hậu tự mình xuất phủ, phải là có liên quan gì tới trẫm chứ?”

      Noãn Noãn cười lạnh, Hoàng đế lang sói này biết giả bộ, ràng tất cả đều trong lòng bàn tay , còn làm bộ cái gì cũng biết!

      “Mộ Dung Thánh , hôm nay gọi tới, là vì tôi muốn ngả bài với !” Noãn Noãn lạnh lùng , là chán ghét cuộc sống ngươi lừa ta gạt này. Hoàng đế lang sói dịu dàng cười tuyệt mỹ, dần dần ép sinh khí.

      “Hả? Ngả bài?” Mộ Dung Thánh cười càng thêm dịu dàng, “Hoàng hậu muốn cùng trẫm cái gì?”

      Noãn Noãn đẩy thuốc giải bàn đến trước mặt : “Đây là thuốc giải, có thể giải loại độc người , chỉ là còn loại thuốc, nhưng tôi suy nghĩ rất nhiều vẫn chưa biết là cái gì. Trước ăn cái này , tôi lại tìm.”

      Nụ cười mặt Mộ Dung Thánh vẫn thay đổi, nhưng ánh mắt ràng lóe sáng: “Trẫm biết vị thuốc dẫn kia là gì!”

      “Cái gì?” Noãn Noãn sững sờ, ngờ Mộ Dung Thánh biết được phương thức chế thuốc, tại sao tự chế thuốc giải?

      “Chỉ là đáng tiếc thuốc dẫn này cực kỳ khó tìm được!” khổ sở cười tiếng, ngước mắt nhìn Noãn Noãn: “ , nàng muốn cái gì? Trừ việc rời khỏi trẫm, rời khỏi hoàng cung, cái gì trẫm cũng có thể đáp ứng nàng!”

      Noãn Noãn nổi đóa, trừ hai thứ này, còn có thể cầu cái gì? Còn phải là phí sức?

      “Mộ Dung Thánh , tôi chỉ muốn cho biết, tôi phải là Long Noãn Noãn trước kia. Hơn nữa phải sớm hoài nghi rồi sao? Nếu như tôi phải là Long Noãn Noãn, như vậy có bất kỳ quan hệ nào với , với vương triều Mộ Dung, có thể để cho tôi rời khỏi ?”

      “Đây chính là nội dung nàng muốn ngả bài với ta?” Mộ Dung Thánh vẫn mỉm cười nghe Noãn Noãn , cuối cùng nhàng thở cái: “Hoàng hậu, trẫm nàng như thế, làm sao nàng có thể nhẫn tâm muốn rời khỏi trẫm như vậy?”

      Noãn Noãn muốn vung cái tát lên mặt nam nhân cười dịu dàng này.

      đúng là đàn gảy tai trâu rồi!

      Noãn Noãn hô tiếng đứng lên: “ cút!”

      Ngược lại Mộ Dung Thánh buồn bực, chỉ nở nụ cười nhạt, cầm thuốc giải, xoay người rời .

      thanh giết gà vang lên khi đóng cửa phòng lại, đồng thời trong phòng vang lên thanh rơi vỡ của chén bát.

      Nụ cười mặt nam nhân càng thêm ôn nhu, nhìn viên thuốc tay, lập tức nuốt xuống.

      Chẳng biết tại sao, trực giác tin tưởng Long Noãn Noãn, đụng chạm ở trong dược.

      “Hoàng huynh!” Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng tiến lên đón: “Là thư của nữ nhân kia!”

      Nụ cười mặt nam nhân đột nhiên cứng ngắc.
      Chương 41: Giày vò
      Edit: Thiên Kết

      “Hồi cung?” Long Chiếu An rất kinh ngạc, mấy ngày nay ông ta giảng giải cho Long Noãn Noãn hề tiến triển, hơn nữa chuyện hôm qua Long Noãn Noãn đánh ngất Quế ma ma, trong lòng Long Chiếu An yên. Sáng sớm ông ta kiếm đại phu đến để xem bệnh cho Long Noãn Noãn, đại phu này còn chưa xem xong bệnh bất ngờ Hoàng thượng phải hồi cung.

      “Trong cung còn có nhiều chính cần phải giải quyết.” Mộ Dung Thánh sắc mặt lạnh lùng trầm để cho người khác có khả năng thương lượng.

      Long Chiếu An cùng Long phu nhân đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể : “Dạ vâng, cựu thần chuẩn bị ngay.”

      Long Chiếu An cùng Long phu nhân lui xuống, trong đại sảnh chỉ còn lại có hai người là Mộ Dung Thánh và Mộ Dung Thánh Khuynh.

      “Hoàng huynh, nữ nhân kia, bà ta có thể làm hại mẫu hậu hay ?” hồi lâu sau Mộ Dung Thánh Khuynh mới cất tiếng.

      Mắt Mộ Dung Thánh tối sầm lại, cả người bao phủ khí lạnh lẽo.

      thế gian này chẳng lẽ có cách nào để xử lý nữ nhân kia sao?” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên trở nên cực kỳ tức giận.

      Mộ Dung Thánh đứng dậy đè hại, ý bảo bình tĩnh chớ nóng nảy.
      “Thập Nhất, nếu như nữ nhân kia muốn giết chết mẫu hậu hai mươi năm trước ra tay rồi. Chết đáng sợ, đáng sợ phải là sống bằng chết.” Mộ Dung Thánh cất giọng trầm thấp, từng đường gân xanh mặt giống như nhẫn, chịu đựng cái gì đó.

      “Hoàng huynh, huynh………đừng suy nghĩ nữa, chúng ta hồi cung thôi.” Mộ Dung Thánh Khuynh hạ quyết tâm.

      Mộ Dung Thánh gật đầu cái, nhìn sắc trời ảm đạm bên ngoài đột nhiên nhếch môi cười: “Tuyết rơi rồi, Thập Nhất.”

      Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên có những bông tuyết lả tả bay nhàng đáp xuống mặt đất rồi tan biến.

      Trong xe ngựa, Noãn Noãn nhìn Mộ Dung Thánh cách quái dị, lúc này đây cố gắng lời , chỉ yên lặng ngồi bên, vẻ mặt lạnh lùng.

      Thường ngày đều lời ngọt ngào cộng với dáng vẻ đen tối mà bây giờ lại trầm tĩnh làm cho Noãn Noãn có chút thích nghi kịp. nhìn bông tuyết bay ngoài trời nhàm chán có việc làm bèn bâng quơ: “Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, tuyết rơi, hoa mai mới nở sao lại muốn về cung sớm vậy?”

      Mộ Dung Thánh chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn Noãn Noãn giọng : “Trong hoàng cung cũng có hoa mai.”

      sao?” Noãn Noãn suy nghĩ hồi lâu cũng có nhớ rằng trong cung có hoa mai.

      “Ở Linh Thứu cung.” Người đàn ông bên cạnh khẽ .

      Linh Thứu cung? Noãn Noãn ngẩn người ra, nhớ tới có lần nửa đêm trong tẩm cung của xuất mảnh giấy kì lạ kia. Tờ giấy đó chính là hẹn gặp mặt ở Linh Thứu cung, trong Linh Thứu cung đó còn có hoa Mạn Châu Sa đỏ cách quỷ dị.

      “Nghe Linh Thứu cung là nơi cấm kỵ trong cung…” Noãn Noãn thử cất lời.

      Mộ Dung Thánh chợt mím môi cười cái: “Ở trong mắt nàng hoàng cung đâu phải là hoàng cung còn có cái gì gọi là nơi cấm được nhắc đên?”

      Noãn Noãn ngẩn ra, vô duyên vô cớ bị trách móc, định muốn cãi lại đột nhiên xe ngựa dừng lại.

      “Hoàng huynh, đến Tuyên Vũ môn.” Bên ngoài xe ngựa tiếng Mộ Dung Thánh Khuynh vang lên có chút nặng nề.

      Mộ Dung Thánh chậm rãi gật đầu cái: “Vào thôi.”

      Hoàng cung giống như là nơi có thú dữ.

      Noãn Noãn ngước mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cả xe ngựa ngập đầy mùi hoa mai lạnh lùng của đàn ông, vô cùng lạnh.

      biết vì sao mà Noãn Noãn cảm thấy như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

      Xe ngựa trực tiếp qua cửa cung, Mộ Dung Thánh bước xuống xe rời còn xe ngựa vẫn tiếp tục đưa Noãn Noãn trở về Phượng Vũ cung.

      “Nương nương, đến nơi.” Quế ma ma vén mà xe cho Noãn Noãn.
      mặt đất Phượng Vũ cung lúc này trắng xóa màu, cách đó xa có nữ nhân gầy yếu người mặc áo lông cáo màu trắng, theo sau là bốn cung nữ.

      Thấy xe ngựa dừng lại, nữ nhân đó tiến lên đón: “Tỷ tỷ, người trở lại.” Giọng của yếu ớt vang lên, đồng thời vươn cánh tay khô gầy ra muốn đỡ lấy Noãn Noãn.

      “Lệ phi cần.” Noãn Noãn cười lạnh, cũng dám tin tưởng Lệ phi khắc trước còn muốn mình chết bây giờ đơn thuần tới chào đón .

      “Tỷ tỷ vẫn chịu tha thứ cho muội sao?” Thân ảnh gầy yếu trong chiếc áo lông cáo bước tới, khôn mặt là đôi mắt cực kỳ to nhìn chằm chằm Noãn Noãn.

      Noãn Noãn cười nhạt: “Chỉ cần Lệ phi trách bổn cung là tốt rồi.”

      Lệ phi im lặng nhìn Noãn Noãn hồi rốt cuộc cũng từ bỏ, thu cánh tay gầy gò lại, cứ vậy nhìn Noãn Noãn xuống xe.

      Quế ma ma ở bên cạnh lên tiếng: “Hai vị chủ tử đừng nên đứng ở ngoài này nữa, ngoài này tuyết lạnh, vào trong phòng cho ấm.”

      Noãn Noãn đợi hết câu bước vào trong. Bên ngoài vốn dĩ vô cùng lạnh lại bị Lệ phi trong bộ dạng người ra người quỷ qua quỷ nhìn chằm chằm nên càng có cảm giác lạnh lẽo.

      Lệ phi cũng theo sau vào, quan sát tẩm cung của Noãn Noãn giọng : “Phòng của tỷ tỷ ấm áp, dù có người ở đây nhưng lò sưởi vẫn được đốt, Hoàng thượng đối với tỷ tốt.”

      Noãn Noãn ngừng day huyệt vị trán, biết vị Lệ phi quái gở này rốt cụộc là muốn gì, chẳng lẽ trong lòng ta vẫn còn ý định tranh giành Mộ Dung Thánh ? muốn tranh giành, chỉ là người đàn ông kia dù có đuổi cũng chịu .

      “Ba năm, Hoàng thượng đối với tỷ tỷ vẫn tốt như vậy, vậy mà tỷ tỷ lại hề động lòng chút nào, muột bội phục tỷ.” Lệ phi vẫn ngừng .

      Noãn Noãn lời nào, xem Lệ phi bây giờ giống như bệnh nhân bị tâm thần, người như thế này tốt nhất đừng nên chọc vào.
      “Nhưng muội muội đau lòng, nghĩ tới Hoàng thượng phải khổ sở như vậy, bị bà già đó giày vò, trong lòng muội liền…” Giọng Lệ phi chợt cao lên.

      Noãn Noãn ngây ngẩn ra, bà già? Giày vò?

      “Tỷ tỷ, muội sai rồi, muội vẫn cho tình địch lớn nhất của mình là tỷ, nhưng lại có nghĩ tới là còn người khác, bà già kia quả quá là ác độc, quá đáng sợ, bà ta vậy mà…” Lệ phi càng càng trở nên kích động, mà lại dừng ở chỗ quan trọng nhất.

      “Lệ phi, ràng cho tôi xem.” Noãn Noãn đứng dậy: “Cái gì mà bà già?”

      “Haha.” Lệ phi đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng: “Sao hôm nay tỷ tỷ lại quan tâm đến Hoàng thượng như vậy? Có phải do muội đoán bừa, tỷ tỷ, tỷ thích Hoàng thượng?”

      Noãn Noãn nhìn Lệ phi ngây ngây dại dại trước mặt mà bất đắc dĩ lắc đầu, này tự giày vò bản thân mãi có kết cục tốt sao?

      “Quả thực Hoàng thượng đúng là làm cho người khác đau lòng nha, vừa nghĩ tới Hoàng thượng phải chịu đựng loại hình phạt đó mà lúc sau vẫn tỏ ra như có gì cũng làm cho người khác trong lòng sinh ra loại cảm giác muốn ôm người vào lòng an ủi, thuận tiện……….” Lệ phi chợt ngừng lại rồi giọng lại cao vút lên: “Tiếp tục giày vò, nhìn thân thể trắng nõn gầy yếu từ từ run rẩy……..Haha.”

      Mặt Noãn Noãn ra mấy vạch đen, xoay người lạnh lùng : “Quế ma ma, tiễn khách.”

      Quế ma ma cũng giật mình về thái độ bình thường của Lệ phi, giọng : “Lệ phi nương nương mời về.”

      Lệ phi lạnh lùng cười nữa, đôi mắt trầm nhìn chằm chằm Long Noãn Noãn: “Long Noãn Noãn, ngươi phải là cao thủ võ công sao? Ngươi phải là Hộ Long đường kỳ tài hiếm thấy sao? Ngươi phải muốn Hộ Long đường ngày càng phát triển hơn sao? Ngươi giết chết nữ nhân kia .”
      Bắp Cải thích bài này.

    2. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      đọc văn án là thấy hấp dẫn rùi :yoyo51::yoyo51::yoyo51:

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Đàn gảy tai trâu
      Editor: nhuandong


      Trong phòng, Mộ Dung Thánh Khuynh trực tiếp đẩy cửa vào, liếc mắt Hoàng đế ngồi bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh.

      “Mang về?” Hoàng đế thanh nhàn nhạt, nhưng ràng có thể nghe ra lạnh lùng ở bên trong.

      Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu cái, trầm ngâm, như có lời muốn .

      Hoàng đế đưa mắt nhìn xuống vải trắng băng bó cánh tay, khổ sở cười tiếng: “Trẫm còn tưởng làm nhiều như vậy nàng cảm động, ít nhất khi rời có chút lưu luyến, nhưng trẫm sai lầm rồi! Trước kia trẫm có thể dùng Lệ phi, dùng Hỏa Long diễm lưu nàng lại, tại…” Hoàng đế cười khổ tiếng: “ biết có thể sử dụng cái gì để lưu lại nàng!”

      Mộ Dung Thánh Khuynh ngước mắt nhìn : “Hoàng huynh, qua nhiều năm như vậy, huynh đều vì vương triều Mộ Dung mà sống, huynh có thể nghĩ tới mình ? Huynh hỏi trái tim mình chút, có phải muốn lưu nàng lại hay ? Hay chỉ đơn thuần là vì cái thứ trong truyền thuyết kia?”

      Mộ Dung Thánh trầm mặc .

      “Nếu như hoàng huynh vẫn kiên trì ý tưởng ban đầu, như vậy ta tình nguyện giống như Hoàng hậu bây giờ, nghĩa vô phản cố* rời !” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên nhấn mạnh.

      Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa chùn bước.

      Mộ Dung Thánh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm nghị của Mộ Dung Thánh Khuynh, xoay mình cắn môi, nụ cười lạnh lẽo quỷ dị: “Thập Nhất, đệ động lòng với nàng?”

      Mộ Dung Thánh Khuynh biến sắc, đột nhiên gối chống đất: “Hoàng huynh, huynh nghĩ quá nhiều!”

      Mộ Dung Thánh dần dần thu hồi mắt lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lành lạnh cười tiếng: “Cũng chỉ mong là trẫm nghĩ nhiều!”

      Mộ Dung Thánh Khuynh lời nào, theo trực giác nhăn mày lại.

      chưa bao giờ nghĩ đến, Long Noãn Noãn trở thành ngăn cách giữa và Hoàng thượng, là vì nàng bất đồng sao?

      Chợt hiểu ngẩng đầu, thấy bóng lưng thướt tha cúi đầu bên cửa sổ, Mộ Dung Thánh Khuynh mới nhận thấy mình bất tri bất giác vào hậu viện Hoàng hậu.

      “Trẫm còn tưởng rằng làm nhiều như vậy, nàng cảm động, ít nhất khi rời có chút lưu luyến, nhưng trẫm sai lầm rồi!” Trong đầu đột nhiên thoáng lời của Mộ Dung Thánh , Mộ Dung Thánh Khuynh hơi cau mày, nàng lưu luyến sao? Tâm ác như vậy sao? Mặc kệ hoàng huynh lòng hay , vì cứu , ngay cả mạng cũng cần, nàng thực quyến luyến chút nào sao?

      Nhưng khi bắt được nàng ở trong tử lâu, ngược lại nàng rất thản nhiên, hề giống như lời của hoàng huynh muốn chạy trốn, hơn nữa còn vào trong tiệm thuốc, là vì làm thuốc giải cho hoàng huynh.

      Mộ Dung Thánh Khuynh nặng nề thở hơi dài, ra từ ba năm trước, trong phút giây Long Noãn Noãn vào cung kia, biết, nữ nhân này có thể mang đến hi vọng cho vương triều Mộ Dung, cũng có thể mang đến hủy diệt, hi vọng và hủy diệt, chỉ là ý niệm!

      Noãn Noãn dưới cửa, tựa hồ chú ý đến nam tử, nâng khuôn mặt nhắn lên, nhìn nam tử thân áo lam gấm đứng ở xa xa.

      Ánh hoàng hôn mờ nhạt mỏng manh chiếu lên mặt , khiến cho ngũ quan sinh động hoạt bát phủ thêm tầng sương mù.

      Noãn Noãn nhíu nhíu mày, ra Mộ Dung Thánh Khuynh đơn thuần cũng có tâm .

      “Hoàng hậu!” suy nghĩ, Mộ Dung Thánh Khuynh liền tới gần, xuyên thấu hành lang, ở bên ngoài nhìn .

      “Chuyện gì?” Noãn Noãn làm bộ như để ý lắm mở miệng.

      “Có thực là người muốn rời khỏi hoàng cung ?” Mộ Dung Thánh Khuynh giọng hỏi.

      Noãn Noãn ngước mắt gật đầu cái.

      “Là vì Hộ Long đường hay là Thất hoàng huynh?” Mộ Dung Thánh Khuynh sắc mặt có chút nguội lạnh.

      Noãn Noãn cười lạnh: “Vì mình!”

      Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, rất ràng là tin.

      Noãn Noãn muốn thêm, chỉ lẳng lặng nghiên cứu chế tạo thuốc giải.

      ra khi Mộ Dung Thánh Khuynh mang theo quân hộ vệ đến tử lâu, nếu như muốn , vẫn có cơ hội. Mộ Dung Thánh Khuynh phải là đối thủ của , nhưng mà ở trong khắc kia, lại do dự. người Long Noãn Noãn dường như có rất nhiều bí mật, mà tại là Long Noãn Noãn, muốn đếm xỉa đến rất khó! Giống như Kim Diện Nhân đó, vừa rời khỏi phủ thừa tướng, liền xuất , giống như là cố ý ngăn cản rời .

      Hồi lâu, chờ tới khi Noãn Noãn ngẩng đầu, ngoài cửa sổ còn ai, chỉ còn lại vài chiếc lá khô chập chờn trong gió đông.

      Cúi đầu nhìn thuốc giải trong tay, sai biệt lắm, sắc trời cũng tối, ngờ ra ngoài lượn vòng, cuối cùng vẫn trở lại dây dưa cùng Hoàng đế lang sói!

      Bữa tối, sắc mặt Quế ma ma rất khó coi, muốn lại thôi, cuối cùng vẫn là gì, lui ra ngoài.

      Ngồi ở bàn, Noãn Noãn nhìn viên thuốc giải kia. Mặc dù thể giải toàn bộ độc người Mộ Dung Thánh , nhưng ít nhất cũng có thể ức chế độc tính, trong thời gian ngắn phát tác, còn loại rễ nữa chưa nghĩ ra là cái gì!

      “Hoàng hậu suy nghĩ gì?” Giọng dịu dàng đột nhiên vang lên, Noãn Noãn giật mình, thấy Hoàng đế lang sói thân áo trắng đứng trước bàn, hứng thú nhìn chằm chằm.

      Người đàn ông này có võ công, bước chân làm sao lại như vậy? Trong tổ chức sát thủ luyện thành tính cảnh giác, có lý do gì phát được đến gần!

      tới từ khi nào? Tại sao nghe được chút thanh?” Noãn Noãn giọng chất vấn.

      “Là Hoàng hậu suy nghĩ quá chuyên tâm, trẫm gọi nàng mấy tiếng, nàng đều phản ứng!” Mộ Dung Thánh ngồi xuống trước mặt , nhìn bàn đầy thức ăn: “Tối nay Hoàng hậu mời trẫm, phải chỉ đơn giản là ăn cơm chứ? Nghe hôm nay Hoàng hậu tự mình xuất phủ, phải là có liên quan gì tới trẫm chứ?”

      Noãn Noãn cười lạnh, Hoàng đế lang sói này biết giả bộ, ràng tất cả đều trong lòng bàn tay , còn làm bộ cái gì cũng biết!

      “Mộ Dung Thánh , hôm nay gọi tới, là vì tôi muốn ngả bài với !” Noãn Noãn lạnh lùng , là chán ghét cuộc sống ngươi lừa ta gạt này. Hoàng đế lang sói dịu dàng cười tuyệt mỹ, dần dần ép sinh khí.

      “Hả? Ngả bài?” Mộ Dung Thánh cười càng thêm dịu dàng, “Hoàng hậu muốn cùng trẫm cái gì?”

      Noãn Noãn đẩy thuốc giải bàn đến trước mặt : “Đây là thuốc giải, có thể giải loại độc người , chỉ là còn loại thuốc, nhưng tôi suy nghĩ rất nhiều vẫn chưa biết là cái gì. Trước ăn cái này , tôi lại tìm.”

      Nụ cười mặt Mộ Dung Thánh vẫn thay đổi, nhưng ánh mắt ràng lóe sáng: “Trẫm biết vị thuốc dẫn kia là gì!”

      “Cái gì?” Noãn Noãn sững sờ, ngờ Mộ Dung Thánh biết được phương thức chế thuốc, tại sao tự chế thuốc giải?

      “Chỉ là đáng tiếc thuốc dẫn này cực kỳ khó tìm được!” khổ sở cười tiếng, ngước mắt nhìn Noãn Noãn: “ , nàng muốn cái gì? Trừ việc rời khỏi trẫm, rời khỏi hoàng cung, cái gì trẫm cũng có thể đáp ứng nàng!”

      Noãn Noãn nổi đóa, trừ hai thứ này, còn có thể cầu cái gì? Còn phải là phí sức?

      “Mộ Dung Thánh , tôi chỉ muốn cho biết, tôi phải là Long Noãn Noãn trước kia. Hơn nữa phải sớm hoài nghi rồi sao? Nếu như tôi phải là Long Noãn Noãn, như vậy có bất kỳ quan hệ nào với , với vương triều Mộ Dung, có thể để cho tôi rời khỏi ?”

      “Đây chính là nội dung nàng muốn ngả bài với ta?” Mộ Dung Thánh vẫn mỉm cười nghe Noãn Noãn , cuối cùng nhàng thở cái: “Hoàng hậu, trẫm nàng như thế, làm sao nàng có thể nhẫn tâm muốn rời khỏi trẫm như vậy?”

      Noãn Noãn muốn vung cái tát lên mặt nam nhân cười dịu dàng này.

      đúng là đàn gảy tai trâu rồi!

      Noãn Noãn hô tiếng đứng lên: “ cút!”

      Ngược lại Mộ Dung Thánh buồn bực, chỉ nở nụ cười nhạt, cầm thuốc giải, xoay người rời .

      thanh giết gà vang lên khi đóng cửa phòng lại, đồng thời trong phòng vang lên thanh rơi vỡ của chén bát.

      Nụ cười mặt nam nhân càng thêm ôn nhu, nhìn viên thuốc tay, lập tức nuốt xuống.

      Chẳng biết tại sao, trực giác tin tưởng Long Noãn Noãn, đụng chạm ở trong dược.

      “Hoàng huynh!” Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng tiến lên đón: “Là thư của nữ nhân kia!”
      Nụ cười mặt nam nhân đột nhiên cứng ngắc.
      Billy Nguyễn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Giày vò
      Edit: Thiên Kết

      “Hồi cung?” Long Chiếu An rất kinh ngạc, mấy ngày nay ông ta giảng giải cho Long Noãn Noãn hề tiến triển, hơn nữa chuyện hôm qua Long Noãn Noãn đánh ngất Quế ma ma, trong lòng Long Chiếu An yên. Sáng sớm ông ta kiếm đại phu đến để xem bệnh cho Long Noãn Noãn, đại phu này còn chưa xem xong bệnh bất ngờ Hoàng thượng phải hồi cung.

      “Trong cung còn có nhiều chính cần phải giải quyết.” Mộ Dung Thánh sắc mặt lạnh lùng trầm để cho người khác có khả năng thương lượng.

      Long Chiếu An cùng Long phu nhân đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể : “Dạ vâng, cựu thần chuẩn bị ngay.”

      Long Chiếu An cùng Long phu nhân lui xuống, trong đại sảnh chỉ còn lại có hai người là Mộ Dung Thánh và Mộ Dung Thánh Khuynh.

      “Hoàng huynh, nữ nhân kia, bà ta có thể làm hại mẫu hậu hay ?” hồi lâu sau Mộ Dung Thánh Khuynh mới cất tiếng.

      Mắt Mộ Dung Thánh tối sầm lại, cả người bao phủ khí lạnh lẽo.

      thế gian này chẳng lẽ có cách nào để xử lý nữ nhân kia sao?” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên trở nên cực kỳ tức giận.

      Mộ Dung Thánh đứng dậy đè hại, ý bảo bình tĩnh chớ nóng nảy.
      “Thập Nhất, nếu như nữ nhân kia muốn giết chết mẫu hậu hai mươi năm trước ra tay rồi. Chết đáng sợ, đáng sợ phải là sống bằng chết.” Mộ Dung Thánh cất giọng trầm thấp, từng đường gân xanh mặt giống như nhẫn, chịu đựng cái gì đó.

      “Hoàng huynh, huynh………đừng suy nghĩ nữa, chúng ta hồi cung thôi.” Mộ Dung Thánh Khuynh hạ quyết tâm.

      Mộ Dung Thánh gật đầu cái, nhìn sắc trời ảm đạm bên ngoài đột nhiên nhếch môi cười: “Tuyết rơi rồi, Thập Nhất.”

      Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên có những bông tuyết lả tả bay nhàng đáp xuống mặt đất rồi tan biến.

      Trong xe ngựa, Noãn Noãn nhìn Mộ Dung Thánh cách quái dị, lúc này đây cố gắng lời , chỉ yên lặng ngồi bên, vẻ mặt lạnh lùng.

      Thường ngày đều lời ngọt ngào cộng với dáng vẻ đen tối mà bây giờ lại trầm tĩnh làm cho Noãn Noãn có chút thích nghi kịp. nhìn bông tuyết bay ngoài trời nhàm chán có việc làm bèn bâng quơ: “Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, tuyết rơi, hoa mai mới nở sao lại muốn về cung sớm vậy?”

      Mộ Dung Thánh chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn Noãn Noãn giọng : “Trong hoàng cung cũng có hoa mai.”

      sao?” Noãn Noãn suy nghĩ hồi lâu cũng có nhớ rằng trong cung có hoa mai.

      “Ở Linh Thứu cung.” Người đàn ông bên cạnh khẽ .

      Linh Thứu cung? Noãn Noãn ngẩn người ra, nhớ tới có lần nửa đêm trong tẩm cung của xuất mảnh giấy kì lạ kia. Tờ giấy đó chính là hẹn gặp mặt ở Linh Thứu cung, trong Linh Thứu cung đó còn có hoa Mạn Châu Sa đỏ cách quỷ dị.

      “Nghe Linh Thứu cung là nơi cấm kỵ trong cung…” Noãn Noãn thử cất lời.

      Mộ Dung Thánh chợt mím môi cười cái: “Ở trong mắt nàng hoàng cung đâu phải là hoàng cung còn có cái gì gọi là nơi cấm được nhắc đên?”

      Noãn Noãn ngẩn ra, vô duyên vô cớ bị trách móc, định muốn cãi lại đột nhiên xe ngựa dừng lại.

      “Hoàng huynh, đến Tuyên Vũ môn.” Bên ngoài xe ngựa tiếng Mộ Dung Thánh Khuynh vang lên có chút nặng nề.

      Mộ Dung Thánh chậm rãi gật đầu cái: “Vào thôi.”

      Hoàng cung giống như là nơi có thú dữ.

      Noãn Noãn ngước mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cả xe ngựa ngập đầy mùi hoa mai lạnh lùng của đàn ông, vô cùng lạnh.

      biết vì sao mà Noãn Noãn cảm thấy như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

      Xe ngựa trực tiếp qua cửa cung, Mộ Dung Thánh bước xuống xe rời còn xe ngựa vẫn tiếp tục đưa Noãn Noãn trở về Phượng Vũ cung.

      “Nương nương, đến nơi.” Quế ma ma vén mà xe cho Noãn Noãn.
      mặt đất Phượng Vũ cung lúc này trắng xóa màu, cách đó xa có nữ nhân gầy yếu người mặc áo lông cáo màu trắng, theo sau là bốn cung nữ.

      Thấy xe ngựa dừng lại, nữ nhân đó tiến lên đón: “Tỷ tỷ, người trở lại.” Giọng của yếu ớt vang lên, đồng thời vươn cánh tay khô gầy ra muốn đỡ lấy Noãn Noãn.

      “Lệ phi cần.” Noãn Noãn cười lạnh, cũng dám tin tưởng Lệ phi khắc trước còn muốn mình chết bây giờ đơn thuần tới chào đón .

      “Tỷ tỷ vẫn chịu tha thứ cho muội sao?” Thân ảnh gầy yếu trong chiếc áo lông cáo bước tới, khôn mặt là đôi mắt cực kỳ to nhìn chằm chằm Noãn Noãn.

      Noãn Noãn cười nhạt: “Chỉ cần Lệ phi trách bổn cung là tốt rồi.”

      Lệ phi im lặng nhìn Noãn Noãn hồi rốt cuộc cũng từ bỏ, thu cánh tay gầy gò lại, cứ vậy nhìn Noãn Noãn xuống xe.

      Quế ma ma ở bên cạnh lên tiếng: “Hai vị chủ tử đừng nên đứng ở ngoài này nữa, ngoài này tuyết lạnh, vào trong phòng cho ấm.”

      Noãn Noãn đợi hết câu bước vào trong. Bên ngoài vốn dĩ vô cùng lạnh lại bị Lệ phi trong bộ dạng người ra người quỷ qua quỷ nhìn chằm chằm nên càng có cảm giác lạnh lẽo.

      Lệ phi cũng theo sau vào, quan sát tẩm cung của Noãn Noãn giọng : “Phòng của tỷ tỷ ấm áp, dù có người ở đây nhưng lò sưởi vẫn được đốt, Hoàng thượng đối với tỷ tốt.”

      Noãn Noãn ngừng day huyệt vị trán, biết vị Lệ phi quái gở này rốt cụộc là muốn gì, chẳng lẽ trong lòng ta vẫn còn ý định tranh giành Mộ Dung Thánh ? muốn tranh giành, chỉ là người đàn ông kia dù có đuổi cũng chịu .

      “Ba năm, Hoàng thượng đối với tỷ tỷ vẫn tốt như vậy, vậy mà tỷ tỷ lại hề động lòng chút nào, muột bội phục tỷ.” Lệ phi vẫn ngừng .

      Noãn Noãn lời nào, xem Lệ phi bây giờ giống như bệnh nhân bị tâm thần, người như thế này tốt nhất đừng nên chọc vào.
      “Nhưng muội muội đau lòng, nghĩ tới Hoàng thượng phải khổ sở như vậy, bị bà già đó giày vò, trong lòng muội liền…” Giọng Lệ phi chợt cao lên.

      Noãn Noãn ngây ngẩn ra, bà già? Giày vò?

      “Tỷ tỷ, muội sai rồi, muội vẫn cho tình địch lớn nhất của mình là tỷ, nhưng lại có nghĩ tới là còn người khác, bà già kia quả quá là ác độc, quá đáng sợ, bà ta vậy mà…” Lệ phi càng càng trở nên kích động, mà lại dừng ở chỗ quan trọng nhất.

      “Lệ phi, ràng cho tôi xem.” Noãn Noãn đứng dậy: “Cái gì mà bà già?”

      “Haha.” Lệ phi đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng: “Sao hôm nay tỷ tỷ lại quan tâm đến Hoàng thượng như vậy? Có phải do muội đoán bừa, tỷ tỷ, tỷ thích Hoàng thượng?”

      Noãn Noãn nhìn Lệ phi ngây ngây dại dại trước mặt mà bất đắc dĩ lắc đầu, này tự giày vò bản thân mãi có kết cục tốt sao?

      “Quả thực Hoàng thượng đúng là làm cho người khác đau lòng nha, vừa nghĩ tới Hoàng thượng phải chịu đựng loại hình phạt đó mà lúc sau vẫn tỏ ra như có gì cũng làm cho người khác trong lòng sinh ra loại cảm giác muốn ôm người vào lòng an ủi, thuận tiện……….” Lệ phi chợt ngừng lại rồi giọng lại cao vút lên: “Tiếp tục giày vò, nhìn thân thể trắng nõn gầy yếu từ từ run rẩy……..Haha.”

      Mặt Noãn Noãn ra mấy vạch đen, xoay người lạnh lùng : “Quế ma ma, tiễn khách.”

      Quế ma ma cũng giật mình về thái độ bình thường của Lệ phi, giọng : “Lệ phi nương nương mời về.”

      Lệ phi lạnh lùng cười nữa, đôi mắt trầm nhìn chằm chằm Long Noãn Noãn: “Long Noãn Noãn, ngươi phải là cao thủ võ công sao? Ngươi phải là Hộ Long đường kỳ tài hiếm thấy sao? Ngươi phải muốn Hộ Long đường ngày càng phát triển hơn sao? Ngươi giết chết nữ nhân kia .”

    5. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Lệ Phi điên rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :