Chương 73: Vì ta trở lại Edit: Thiên Kết
Bởi vì chiến tranh mà Đô Thành phồn hoa còn nữa, khắp nơi đều nhìn thấy dân chúng lưu lạc, người giàu có chuyển nhà bằng xe, người nghèo chỉ đơn giản có bọc quần áo. Họ an ủi, dẫn nhau rời khỏi Đô Thành.
Noãn Noãn ngồi lưng ngựa nhìn dòng người rời trong bóng đêm, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy thoải mái. Mặc dù biết nhát thời xúc động mà làm như vậy có đúng hay , nhưng lúc này nhìn từng đoàn người rời , loại cảm giác tự hào cùng trách nhiệm được sinh ra làm cho càng kiên định với lòng mình. Coi như phải là giúp đỡ Mộ Dung Thánh mà là giúp đỡ những người này, tìm nới bắt đầu lại cuộc sống tốt hơn.
ngờ có ngày là sát thủ tay dính đầy máu lại có thể lần làm người tốt.
“Tiểu thư, Đường chủ thay đổi chủ ý sao?” Thiếp Mộc Nhi giọng hỏi.
Thiếp Mộc Nhi là thủ lĩnh của Hộ Long đường ở kinh thành, nếu như có lệnh bài của Long Chiếu An tuyệt đối nghe lời của Noãn Noãn. Thiếp Mộc Nhi trong lòng mặc dù hoài nghi nhưng dưới thúc giục của Noãn Noãn vẫn nghe theo lệnh mà hành .
“Thúc thúc còn hoài nghi sao?” Noãn Noãn ngồi lưng ngựa, mặc bộ quần áo bằng nhung màu tím, khuôn mặt nhắn mềm mại bởi gió rét mà trở nên ửng đỏ, miễn cưỡng quay đầu lại cười hỏi.
Thiếp Mộc Nhi lung túng cười, giọng : “ phải là hoài nghu, chỉ là hơi bất ngờ, tại sao Đường chủ lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy?”
“Là bở vì Hoàng thượng ra điều kiện hấp dẫn.” Noãn Noãn cười nhạt, lạnh lùng nhìn màn đêm phương xa: “Hoàng thượng đồng ý điều kiện của phụ thân.”
“ sao?” Thiếp Mộc Nhi lúc này mới yên tâm: “Xem ra Hoàng thượng còn kiên trì, cũng bởi vì, Thánh Nguyên Vương gia lần này có khí thế hung mạnh, hơn nữa Hộ Long điện cũng ở bên ngoài dòm ngó, những thế lực kia căn bản Hoàng thượng thể chống lại được.”
Noãn Noãn muốn thêm gì nữa, chỉ ra lệnh cho đội ngũ dốc toàn sức tiến về phía trước, tiến về Đô Thành.
Lúc này tình thế ở Đô Thành cực kỳ khẩn cấp, Mộ Dung Thánh Li cùng Mộ Dung Thánh vốn có thế lực ngang hang nhau cho nên giàng co mãi vẫn chưa ngã ngũ. Hôm nay Thánh Hoàng ở giữa chọc ngoáy vào làm cho thế cục nhanh chóng thay đổi.
Lúc này gần bình minh, sắc trời là mảnh hỗn độn, những bong tuyết mặt đất thỉnh thoảng bị gió thổi cuốn bay lên. tường thành Đô Thành, đông đảo quân lính cùng cũng tên, bên ngoài tường thành, tiếng trống trận dồn dập. Tướng quân thủ thành Mộ Dung Thánh Khuynh khuôn mặt tiều tụy, áo giáp bạc sớm loang lổ những vết máu. “Hoàng thượng.” Lôi lên tường thành bỗng xôn xao, Mộ Dung Thánh Khuynh chậm rãi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đướng về phía tới, sau đó đứng yên bên cạnh .
Bông tuyết biết bị gió thổi lúc nào lại bay lên, trước ánh bình minh, sắc trời nhìn có vẻ cực kỳ hỗn dộn. Mộ Dung Thánh cứ lẳng lặng đứng yên ở nơi này, ánh mắt lãnh lẽo nhìn xuyên qua những bong tuyết đnag rơi xuống những binh sĩ ở phía dưới.
“Hoàng thượng, phải làm như thế nào đây? Binh lính còn kiên trì được nữa rồi.” Thị vệ thủ thành Lỗ Trấn run run giọng : “An toàn của Hoàng thượng là quan trọng nhất, bằng người lui trước .”
“ xằng, nếu như Đô Thành cũng Hoàng cung thất thủ chúng ta cũng xong đời, Lỗ Trấn ngươi cần nhăng cuội nữa.” Mộ Dung Thánh Khuynh lạnh giọng quát lớn.
Lỗ Trấn cắn cắn môi, dám lên tiếng nữa, chỉ đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hoàng thượng.
Từ xa có ba bóng người chạy đến đứng bên cạnh Mộ Dung Thánh . Bọn họ chính là Phong Tễ, Lôi Đình, Vân Vụ, vô luận như thế nào bọn họ cũng phải đảm bảo an toàn cyar Mộ Dung Thánh .
Mộ Dung Thánh vẫn giữ im lặng, ánh mắt như mùa đông lạnh lẽo, nhưng lại để cho người khác nhận ra đnag lo âu, đôi tay kiềm chế được mà nắm lại thành quả đấm.
Mộ Dung Vương Triều bị phá hủy ở tay sao?”
“Nhìn kìa, Mộ Dung Thánh Li lại phát động tấn công.” biết là do người nào hô lên nhưng mọi người đều cả kinh. Tất cả đều nhìn ra nơi xa kia, quả nhiên giống như có những ánh lửa hướng tới bên đây mà bay tới.
“Chuẩn bị cầm cự.” Mộ Dung Thánh lạnh lùng mở miệng, đưa tay về sau nhận lấy áo giáp của thái giám mặc vào.
Cho dù có phải chết cũng nhất định phải bảo vệ giang sơn này.
Những đốm lửa chợt trở nên hỗn loạn thành mảng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Vân Vụ giọng , ghé sát vào tường thành rồi chợt hô lên: “Hình như có phản loạn ở trong quân đội của Mộ Dung Thánh Li.”
Mộ Dung Thánh sững sờ, cũng tiến gần tường thành, muốn xem xét rang tình thế.
Đúng lúc này có con rồng lửa thoát ra khỏi biển lửa hỗn loạn đó hướng về phía Đô Thành mà bay tới.
“Cẩn thận, có bẫy.” Mộ Dung Thánh giọng , từng đám binh lính nhanh chóng đề phòng, tất cả các mũi tên đều hướng về phía con rồng lửa.
Tuyết càng rơi càng lớn, những tia lửa ở con rồng càng trở nên mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đểu đổ mồ hôi lạnh.
Từ xa đến, chiếc cờ Long Văn màu tím bay phất phới, lúc này mặt trời ló dạng ở đường chân trời, mảng ánh sáng chiếu vào người dẫn đầu mặc áo giáp màu tím người.
“Kia là………….” Mộ Dung Thánh Khuynh dám tin mà hô lên: “Là Long Noãn Noãn.”
Thân thể Mộ Dung Thánh khẽ run lên cái, dám tin bóng dáng màu tím mang đại kỳ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi người mặc áo tím, tay của đãn nắm chặt vào tường thành, móng tay dường như muốn cắm vào trong tường thành.
Là nàng, Long Noãn Noãn, nàng tới, tới rồi.
Toàn thân trở nên cứng ngắc, khóe mắt dần dần trở nên ướt át.
chưa từng nghĩ tới ngày này, là dám nghĩ, nhưng giờ phút này nó đa xthaatj xảy ra.
“Hoàng huynh, là Noãn Noãn a.” Mộ Dung Thánh Khuynh chợt ôm lấy Mộ Dung Thánh , lắc lắc giống như điên: “Noãn Noãn tới, Noãn Noãn tới rồi.”
Ba người Vân Vụ liếc mắt nhìn nhau, lại mơ hồ cảm thấy có loại dự cảm xấu.
Long Noãn Noãn tới, là vì Mộ Dung Thánh mà tới, vậy còn Kim Ưng? Kim Ưng làm sao đây?
“Hoàng thượng đó là đội Hộ Long đường ở kinh thành.” Lỗ Trấn đột nhiên hô to: “Bọn họ tới giúp chúng ta sao?”
Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên tỉnh táo lại, nụ cười mặt trở nên cứng ngắc, ánh mắt nhìn qua Mộ Dung Thánh : “Hoàng huynh, Noãn Noãn tới là để giúp chúng ta?”
Mộ Dung Thánh nắm chặt bàn tay, nhìn về phía đội người ngựa dưới cửa thành.
Đúng vậy, nàng đến là để trợ giúp Mộ Dung Thánh Li sao?
“Mở cửa.” Noãn Noãn ở dưới thành ngẩng đầu lên kêu to. Trái tim Mộ Dung Thánh run lên bần bật, muốn giơ tay lên cho nàng qua, Lỗ Trấn chợt quỳ gối trước mặt : “Hoàng thượng, xin người suy nghĩ lại, Hoàng Hậu cùng Thánh Nguyên Vương gia……………”
Lỗ Trấn muốn tiếp nhưng lại thôi, chính xác, ba năm qua giao tình của Hoàng hậu cùng Thánh Nguyên Vương gia trong triều đình mấy người biết. Mấy vạn đại quân ở dưới mà cứ để cho mấy trăm người bọn họ qua, chính xác là làm cho người ta hoài nghi.
Mộ Dung Thánh dừng cánh tay, nhìn xuống ở phía dưới.
Nàng ngồi ở lưng ngựa, ngẩng đầu lên nhìn , áo giáp người dưới ánh nắng phát ra ánh sáng óng ánh.
Noãn Noãn nhìn Mộ Dung Thánh , đột nhiên cảm thấy mình có chút ngây thơ, ta là Mộ Dung Thánh a. Tâm tư Mộ Dung Thánh kín đáo, cứ như vậy mà tùy tiện đến, tin sao?”
Noãn Noãn nheo nheo mắt, thở phào nhõ, đột nhiên đôi môi lộ ra nụ cười châm chọc.
điên rồi, tại sao phải hành động buồn cười như thế này?”
Noãn Noãn trong lúc do dự cửa thành đột nhiên mở ra, sững sờ, dám tin, nhìn lên người nam nhân đứng tường thành.
Như này giống như tác phong của Mộ Dung Thánh .
“Tiểu thư, chúng ta mau thôi.” Thiếp Mộc Nhi kêu lên.
Mấy trăm người bọn họ tiến vào Đô Thành.
tường thành, Mộ Dung Thánh Khuynh khiếp sợ Nhìn Mộ Dung Thánh để tay xuống, Hoàng huynh của , thế nhưng lại có bất kỳ hoài nghi nào mà để cho Long Noãn Noãn vào thành, nếu như trí nhớ của ta khôi phục hoặc là nghe theo lênh của Long Chiếu An mà đến………
Ba người Vân Vụ càng thêm nghi ngờ liếc nhìn nhau cái.
Mộ Dung Thánh nhếch môi cười khẽ cái, giờ phút này, thà nghe theo con tim mình, nếu như là Kim Ưng, do dự mà tin tưởng Long Noãn Noãn.
Noãn Noãn tiến lên tường thành, trong khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Dung Thánh đột nhiên cảm thấy có lời nào để .
cái gì? Noãn Noãn cắn cắn môi, lại nhìn thấy người nam nhân đó về phía , ôm lấy vào lòng.
Noãn Noãn sửng sốt để mặc cho Mộ Dung Thánh ôm, giờ phút này cũng muốn buông xuống đề phòng trong lòng mình, chỉ muốn đứng bên cạnh , cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Bộ binh của Mộ Dung Thánh Li trở về, bên trong trướng tướng quân, Mộ Dung Thánh Li hung hăng nện quả đấm lên bàn.
“Tướng quân, Long tiểu thư phản bội ngài.” Hắc Ngọc mở miệng : “Long tiểu thư màng theo đội quân ở kinh thành đến vì muốn trợ giúp cho bọn , nhưng lại nghĩ tới ta lợi dụng lòng tin của Vương gia để đột phá phòng tuyến của chúng ta trợ giúp Hoàng thượng.”
“Câm miệng, ra ngoài .” Mộ Dung Thánh Li giận dữ hô to, cánh tay vung lên, toàn bộ dụng cụ pha trà bàn đều rơi vãi đầy xuống đất.
Ánh mắt Hắc Ngọc co rút lại, vội vàng hành lễ rồi rời . Trong trướng đại tướng quân chỉ còn tiếng thở nặng nề.
Bên kia, trong Hoàng Cung, Mộ Dung Thánh bận rộn ôm Noãn Noãn, trong lòng khỏi sững sờ.
Nàng tới, đây phải là mơ, phải là vì Kim Ưng, là vì mà đến.
“Ngươi cần suy nghĩ nhiều, ta vì dân chúng Mộ Dung Vương Triều nên mới tới.” Noãn Noãn nhìn cái rồi giọng , đem thuốc mê được chế xong bỏ vào bao để bên cạnh.
Mộ Dung Thánh ngẩn ra, đột nhiên nhếch môi lên cười: “Noãn Noãn lúc nào lo lắng cho quốc gia cho dân chúng rồi hả?”
Noãn Noãn trừng mắt liếc cái: “Mộ Dung Thánh , ngươi nhất định phải châm chọc như thế sao? Chẳng lẽ ngươi thể làm bộ cảm động chút sao?”
Mộ Dung Thánh kín đáo cười tiếng: “Ta phải là làm bộ cảm động, kaf cảm động, nhưng lại sợ loại cảm động này chỉ là nhất thời, khắc sau có lẽ chính nàng vứt bỏ ta, lạnh lùng mà rời .”
Noãn Noãn cười lạnh: “Cho tới nay vẫn là ngươi lừa gạt ta, con người ngươi giả giả, phải sao?”
“Nàng cũng phải là mực né tránh hay sao?” Nam nhân khẽ cười: “Hai người chúng ta đều dễ dàng đem tấm lòng chân của mình ra, ta bởi vì đại cục mà thể, nàng lại vì muốn bảo vệ bản thân mà muốn.”
Noãn Noãn trầm mặc, chỉ cười khổ. cùng Mộ Dung Thánh ra đều là người có khả năng thương vậy mà lại gặp nhau rồi dây dưa.
Mộ Dung Thánh đột nhiên tiến lên nắm lấy tay : “Chỉ là lần này, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, nàng cũng đến rồi, ta buông nàng ra nữa, .”
Tay người nam nhân này chưa từng ấm áp, ánh mắt thâm thúy lúc này lại làm cho Noãn Noãn trở nên ấm ức. Nhưng lại biết vì sao, trong đầu lại lên khuôn mặt Kim Ưng, Kim Ưng giận dữ nhìn , lớn tiếng : “Long Noãn Noãn, nàng là nữ nhân của ta, vậy mà tại sao nàng lại quyến rũ nam nhân khác?”
Noãn Noãn chợt đem Mộ Dung Thánh đẩy ra, cả người đều run rẩy.
Mộ Dung Thánh bị đẩy ra, kinh ngạc hiểu.
“Khụ khụ, Hoàng thượng xin người đừng nghĩ nhiều, ta là chỉ muốn giúp dân chúng Mộ Dung Vương Triều mà thôi. Ta chạy cả đêm đường, tại có chút mệt mỏi, ta nghỉ trước, có việc gì nên quấy rầy ta, haha.” Noãn Noãn vội vã rời .
Nằm giường ở Phượng Vũ cung, Noãn Noãn nhìn ngắm bốn phía quen thuộc, lại trở về, nhưng lại có nghĩ tới bản thân mình cam tâm tình nguyện mà trở lại, chỉ là vừa rồi chợt nhớ đên Kim Ưng. trở lại bên Mộ Dung Thánh , thế nào lại cảm thấy có lỗi với Kim Ưng?
Noãn Noãn vùi đầu trong chăn mềm mại đột nhiên có tiếng hô to: “Hỗn loạn.”
Đúng như vậy a, hỗn loạn, ở bên cạnh Kim Ưng nghĩ tới Mộ Dung Thánh , bây giờ khi trở lại bên Mộ Dung Thánh lại nghĩ tới Kim Ưng, aaaa muốn điên rồi.
“Tyr~ tỷ ~ trở về ~ rồi hả?” thanh cùng ngữ điệu quỷ dị kia vang lên làm cho Noãn Noãn nhất thời muốn nhảy dựng từ giường lên.
Lệ phi thân áo trắng, tóc đen, đứng trước mặt Noãn Noãn, khuôn mặt xanh mét mang theo nụ cười làm cho người ta sợ hãi: “Tỷ ~ tỷ ~ người ~ trở ~ về ~ ~ tốt….” Noãn Noãn hung hăng nuốt nước miếng cái, ngồi dậy nhìn Lệ phi cách đề phòng: “Ai cho ngươi vào đây?”
Lệ phi cười hắc hắc, nụ cười này giống như tiếng cười của oan hồn đến từ địa ngục làm cho Noãn Noãn nổi da gà khắp người: “Muội ~ muội ~ đều ~ ở ~ chỗ ~ này ~ a, kẻ từ khi tỷ tỷ muội luôn ở chỗ này chờ Hoàng thượng, Hoàng thượng mỗi ngày đều ghé đến Phượng Vũ cung, muội muội liền đứng ở sau màn chen len lén nhìn ………..” ta bỗng nhiên hét lên tiếng: “Đúng vậy, đây cũng là phúc của tỷ tỷ ta mới có thể nhìn thấy .”
Noãn Noãn xoa xoa đầu, cảm thấy nhức đầy, nhất thời kích động trở lại mà quên mất trong cung này còn có Lệ phi, Diêu phi.
“Lệ phi nương nương, tại sao người lại ở chỗ này?” Mộ Dung Thánh Khuy chờ đợi sốt ruột ở ngoài liền tiến vào, vừa nghe được nụ cười quỷ mị của Lệ phi liền khong nhịn được mà la lớn.
“Thập nhất, mang nàng ta , ta rất nhức đầu.” Noãn Noãn vội vàng phất tay mooyj cái.
Lệ phi ngẩn ra, vội vàng đem thân thể lui về sau: “Ta , ta , ta muốn ở chỗ này đợi Hoàng thượng, ta muốn ở chỗ này đợi Hoàng thượng.”
mặt Mộ Dung Thánh Khuynh lên vài vạch đen, vui nhíu nhíu mày, vung ta lên có hai thị vệ tiến tới, người bên phải người bên trái kéo Lệ phi rời khỏi.
“Ta phải chờ Hoàng thượng, ta phải chờ Hoàng thượng. Các ngươi đều đáng chết, đáng chết.” Lệ Phi điên cuồng la lên.
Noãn Noãn thở dài, xem ra trở lại chính là sai lầm. Ông trời, rốt cuộc cũng suy nghĩ như thế nào mà trở về cái nhà tù này?
Mộ Dung Thánh Khuynh đứng trước mặt Noãn Noãn đột nhiên mở miệng: “Noãn Noãn, cảm ơn .”
Noãn Noãn sững sờ, ngẩng đầu: “Cảm ơn ta? Cảm ơn ta vì cái gì?”
“Cảm ơn ở bên cạnh Hoàng huynh lúc huynh ấy khó khăn nhất.” Mộ Dung Thánh Khuynh nhàng cười , ánh mặt trời mặt nhàng chiếu rọi: “Chưa có lúc nào như lúc này, cảm giác của ta rất chân , bởi vì , Noãn Noãn, bởi vì xuất . Cho nên, cảm ơn .”
Noãn Noãn dường như khong hiểu ý tứ của Mộ Dung Thánh Khuynh.
“Đừng vì Lệ phi điên khùng kia mà làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của ngươi.” Giọng của Mộ Dung Thánh Khuynh rất dịu dàng: “Hôm nay là lần đầu tiên Hoàng huynh cười từ sau khi bỏ . Cho nên Noãn Noãn, xin hãy ở lại, mặc kệ Lê phi kia hay bất kì kẻ nào cũng đừng phân tâm.”
Noãn Noãn thở dài: “Thập Nhất, lâu gặp, ngươi trưởng thành hơn rất nhiều rồi.”
Mộ Dung Thanh Khuynh cười mê hoặc: “Đó là bởi vì ta cần phải đối mặt với số chuyện, con người luôn phải trưởng thành phải vậy sao? Trước kia Hoàng huynh luôn luôn bảo hộ ta rất tốt, đem tất cả những khó khăn thay ta chịu đựng. Ta trưởng thành cũng chỉ mong thay Hoàng huynh chia sẻ. Có ta bên cạnh Hoàng huynh, Mộ Dung Vương Triều trường tồn.”
Noãn Noãn trầm mặc lâu mới nhìn Mộ Dung Thánh Khuynh, nội tâm trở nên kích động.
nơi khác trong sân, Phong Tễ, Vân Vụ, lôi Đình ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều có lời muốn nhưng lại được lời nào.
“ tại phải đối đầu với kẻ địch hung mạnh, chuyện tư tình nữ nhi trước nên tạm thời buông xuống, nhưng lại loại chuyện như này phải ai cũng có khả năng kiểm soát theo ý mình. Lão đại tự nhiên có biện pháp giải quyết.” Vân Vụ cuối cùng cũng giọng .
Phong Tễ cung Lôi Đình liếc nhìn nhau cái, trước mắt cũng chỉ có thể như thế. Nhưng bọn họ trước hết là phải tìm chỗ nấp cho kỹ, tránh để cho bại lộ thân phận của lão đại.
Noãn Noãn ngủ giấc đến trưa, trong lòng luôn cảm thấy hoảng hốt, dường như luôn có người ngồi ở bên giường của , nhìn , làm cho cảm thấy thoải mái.
Rốt cuộc cũng mở mắt, nhìn thấy đôi tròng mắt đen tĩnh mịch.
“ ra là người.” Noãn Noãn nhàn nhạt mở miệng, nhíu nhíu mày : “Hèn chi ta ngủ có ngon.”
Mộ Dung Thánh chậm rãi cười cười: “Nhưng cũng canh giờ, nhưng ta cũng kiên nhẫn ngồi im lặng canh giờ, trước giờ chưa từng có chuyện này.”
Noãn Noãn thèm để ý đến chỉ vuốt ve bụng, vừa định là đói bụng nam nhân cầm lên chén cháo bưng tới cho : “Nàng đẫ đói bụng lâu rồi, thể ăn ngay thức ăn dầu mỡ, uống trước chén ngân nhĩ hát en này, ta sai ngự thiện phòng làm chút đồ ăn mang lên.”
Noãn Noãn nhận lấy bát cháo, trong đầu nhịn lên bộ dáng cợt nahr của Kim Ưng, vội vàng lắc lắc đầy cái, đem hình ảnh Kim Ưng trong đầu quăng , uống hơi hết toàn bộ bát cháo.
Ngước mặt lên nhìn thấy Mộ Dung Thánh chắp tay đứng ở trước cửa sổ, bóng dáng thon gầy chắn ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ.
Noãn Noãn muốn khuấy động tâm tư của mình, chính vì vậy đành mở miệng : “Tình hình ngoài thành như thế nào rồi?”
“ yên tĩnh, có lẽ Mộ Dung Thánh Li còn chưa kịp phản ứng lại. Chỉ là, nàng làm sao lại khiến cho quân đôi kinh thành nghe theo lời nàng phân phó?” Nam nhân chậm rãi xoay người, hỏi.
“Ta trộm lệnh bài của Long Chiếu An.” Noãn Noãn hả hê nhướng nhướng mày.
“Quả nhiên.” Mộ Dung Thánh gật gật đầu cái : " Ta biết Long Chiếu An dễ dàng như thế mà giúp đỡ ta, nhưng chỉ qua đêm Long Chiếu An mang theo rất nhiều đội quân của kinh thành đến, đến lúc đó quân đội ở Đô Thành trở thành sức mạnh nguy hiểm nhất.”
“Yên tâm , ta dùng dược với bọn họ, tại tính mạng mỗi người bọn họ đều ở trong tay ta, bọn chúng dám làm loạn.” Noãn Noãn cười hắc hắc: “Mặc dù thủ đoạn có chút hèn hạ, nhưng mà trong thời gian ngắn chỉ nghĩ ra được điều đó.”
Mộ Dung Thánh lẳng lặng nhìn nụ cười xảo trá của , từ từ tiến lên ôm lấy : “Coi như trân này có thua, ta cũng cảm tạ trời cai, ít nhất, nàng cũng vì ta, vì Mộ Dung Thánh trở lại.”
Chương 74: Trở lại Linh Thứu cung
Edit: Thiên Kết
Mộ Dung Thánh lẳng lặng nhìn nụ cười xảo trá của , từ từ tiến lên ôm lấy : “Coi như trân này có thua, ta cũng cảm tạ trời cai, ít nhất, nàng cũng vì ta, vì Mộ Dung Thánh trở lại.”
Noãn Noãn ngẩn ra, đột nhiên có chút dám nhìn vào ánh mắt người nam nhân này, biết là bởi vì thiếu tự tin hay còn là………….
※
Trong sơn cốc cách Đô Thành xa, bóng dáng đỏ thắm, vóc dáng thon gần rơi từ cao xuống đất.
“Chẳng qua chỉ là Thanh Long Vũ Sĩ bình thường nhất, muốn thương thế nhanh chóng khỏi biết tới lúc nào.” chút thanh yếu ớt vang lên, hồi lâu áo choàng đỏ mở rộng, lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành.
Hơi thở yếu ớt ngày càng gần, nữ nhân lập tức cúi người, giấu kín hơi thở của mình, mặt đất cỉ còn lại xác chết.
Hai bóng người bong nhiên tiến gần đến thi thể, bọn họ đứng thẳng, nhìn thi thể nền đất cái sau đó trao đôi với nhau ánh mắt.
“Là Ngọc diện hồ ly Dung Yến Nhi.” Đường chủ Thanh Long giọng .
Nam tử mặc áo trắng gật đầu cái: “ nghĩ tới nữ nhân này là họa của giang hồ.”
“Làm thế nào đây? Bắt lấy ta hay…….. " Thanh Long giọng .
“Mục tiêu lần này của chúng ta là Mộ Dung Vương Triều, bớt đụng chạm vào phiền toái mới phải. Ngọc diện hồ ly làm hại giang hồ, Thánh Hoàng tự nhiên xử lý ta.” Bạch Hổ giọng , ta ngước mắt nhìn ra xa chút: “ nhanh , Huyền Vũ cùng Chu Tước phát tín hiệu cầu cứu, nhất dịnh là gặp vấn đề gì, chúng ta thể chậm trễ thời gian nữa.”
Thanh Long gật đầu cái, hai người giống như hai đạo ánh dáng, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
Dung Yến Nhi chậm rãi ra, khóe môi lạnh lùng nâng lên: “Tứ đại đường chủ Hộ Long điện được điều động toàn bộ. Long kỳ, xem ra Mộ Dung Vương Triều tình thế sớm xác định. Chỉ là như vậy cũng tốt, khiến cho hoàng tử hoàng tôn Mộ Dung Vương Triều chũng chịu đững nỗi đắng cay này, nếu bọn chúng biết người nào vẫn luôn bảo vệ chúng.” Đột nhiên bà ta cười lạnh: “Nếu như có thể bắt được Long Khê là tốt nhất, máu tươi của lại là thánh dược chữa thương tốt nhất.”
Lời vừa dứt, thân hình Dung Yến Nhi lóe lên rồi biến mất ở phương hướng của hai người vừa rồi.
※
Ngoài thành, trong quân trướng, con mắt Mộ Dung Thánh Li lạnh leix nhìn chăm chăm vào hai nam tử ăn mặc quái dị trước mặt, lạnh lẽo lên tiếng: “Hộ Long điện? Các người tìm nhầm người rồi, Bổn vương tuyệt đối cùng Hộ Long điện thỏa hiệp.”
Huyền Vũ cùng Chu tước liếc măt nhìn nhau cáu, ánh mắt ở dưới khăn đen lóe ra ánh sáng lạnh lùng: “Chẳng lẽ Vương gia muốn ngôi vị Cửu ngũ chí trôn sao?”
“Dĩ nhiên là Bổn vương muốn, nhưng Bổn vương hợp tác cùng với bọn ngươi, cút.” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng đứng lên, câu nệ .
Hai người kia lần nữa lại liếc mắt nhìn nhau cái, thấy lòng Mộ Dung Thánh Li quyết, thể cái gì nữa, hai người bèn thu mắt cúi đầu, đưa tay nắm lấy áo choàng, nhanh chóng biến mất.
Hắc Ngọc theo bọn họ rất nhanh trở về: “Gia, hai người bọn họ võ công rất cao cường.”
Mộ Dung Thánh Li hừ lạnh tiếng: “Hộ Long điện mơ ước chiếm đoạt các quốc gia khác phải chỉ là ngày ngày, chỉ là bọn họ coi thường Bổn vương, Bổn vương mặc dù muốn ngôi vị cửu ngũ chí tôn nhưng tuyệt đối bán rẻ Mộ Dung Vương Triều.”
Hắc NGọc vẫn có chút yên lòng: “Nhưng Hộ Long điện nhúng tay, thuộc hạ quan sát võ công của hai vị đường chủ kia, sâu lường được. Thuộc hạ lo sợ rằng Hộ Long điện muốn những tay vào chuyện của Mộ Dung Vương Triều, sợ rằng………”
Mộ Dung Thánh Li nhíu nhíu mày: “Đây là chuyện Bổn vương lo lắng, trong ngũ quốc có hai nước quy thuận Hộ Long đuện, nay dã tâm của Thánh Hoàng cũng rang, thiên hạ sớm đại loạn.”
Hắc Ngọc cau mày: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Vương gia ngài…….”
Mộ Dung Thánh Li khoát khoát tay, để cho tuiieeps, chỉ giọng hỏi: “Có tin của Noãn Noãn sao?”
Hắc Ngọc vội vàng bẩn báo: “Long tiểu thư trở về cung, ở tại Phượng Vũ cung, mấy nagyf nay đều nhốt mình trong phòng cho phép bất kỳ kẻ nào đến gần.”
Thân thể Mộ Dung Thánh Li cứng dờ, đánh quyền lên mặt bàn, cái bàn ngã xuống đất: “Noãn Noãn, tại sao? Chẳng lẽ nàng quên tình xưa với sao?”
Hắc Ngọc cắn môi, do dự chút: “Vương gia, thuộc hạ tra được chuyện, biết…..”
“.” Mộ Dung Thánh Li tạm thời thu lại tâm tình của mình, lạnh lùng mở miệng.
“Mai phục ở Kim Ưng môn báo tin, tận mắt thấy Kim Ưng dẫn ba vị đường chủ năm ngày trước rời núi Kim Ưng, hướng Đô Thành tới.”
“Năm ngày trước?” Mộ Dung Thánh Thi lạnh lùng nheo mắt lại: “Năm ngày trước có thế lực bí tiến tới Đô Thành, chẳng lẽ đúng là Kim Ưng môn nhúng tay vào sao?”
Mộ Dung Thánh Li đột nhiên cười lạnh: “Bởi vì Kim Ưng chính là Mộ Dung Thánh .”
Hăc Ngọc sững sờ: “Làm sao có thể? Hoàng đế cửa ngũ chí tôn lại là người đứng đầu tổ chức giang hồ, làm sao có thể………….”
“Bổn vương trước đây cũng hoài nghi, đầu tiên ba đường chủ Kim Ưng môn xuất ở Hoàng cung chưa đủ làm sáng tỏ vấn đề sao? Còn nữa, chỉ cần bắt được cái đuôi hồ ly Mộ Dung Thánh mà thôi.” Con mắt Mộ Dung Thánh Li lạnh lẽo: “Cái con người đáng khinh bỉ này, giữ lời hứa, dám lừa gạt Bổn vương mang Noãn Noãn rời , làm cho Noãn Noãn tới bây giờ cũng chưa khôi phục lại được trí nhớ, món nợ này Bổn vương nhất định tính toán kỹ với .”
※
Suy nghĩ cả đêm, Noãn Noãn vẫn quyết định rời , nếu vật mang đến là vật Mộ Dung Thánh cần tìm cần ở lại nơi này nữa.
“Nghe Thập Nhất nàng muốn gặp Trẫm?” Mộ Dung Thánh chậm rãi vào Phượng Vũ cung, vẻ mặt rất mệt mỏi. Sáng sớm hôm nay Mộ Dung Thánh Li lại lần nữa tấn công, mặc dỳ tại lắng xuống nhưng tổn thất rất nghiêm trọng, xem ra thế lực Mộ Dung Thánh Li so với tưởng tưởng của còn mạnh hơn nhiều.
“Đây là thuốc giải của quân đội kinh thành.” Noãn Noãn lấy ra bình trắng đặt lên bàn, nhàn nhạt mở miệng: “Có nó,
Thiếp Mộc Nhĩ dám chống lại mệnh lệnh của ngươi.”
“Ý của nàng là gì ?” Sắc mặt Mộ Dung Thánh tối sầm lại, bước nhanh đến phía trước kéo cánh tay Noãn Noãn : “Tại sao nàng lại đưa thuốc giải cho Trẫm?”
“Bởi vì ta muốn rời khỏi đây.” Giọng Noãn Noãn bình tĩnh, chậm rãi quan sát cung điện này: “Lúc trước khi rời ta chưa từng có suy nghĩ quay về, nhưng cuối cùng vẫn trở lại, chỉ là sau khi trở về mới biết, cuộc sống ở đây căn bản là có thay đổi, hề thích hợp với ta, cho nên ta hối hận. Ta đem thuốc giải của quân đội kinh thành đẻ lại cho ngươi, ta rời khỏi đây.”
Mộ Dung Thánh nắm chặt lấy tay , lạnh lùng mở miệng: “Nàng đâu? Nàng phản bôi Long Chiếu An, Long Hộ đường bỏ qua cho nàng.”
“Đa tạ quan tâm của ngươi, Long Chiếu An còn trông cậy vào ta để làm rạng danh tổ tông, ông ta làm gì ta.” Noãn Noãn chậm rãi rút cánh tay ra, nhàn nhạt .
Con ngươi Mộ Dung Thánh tối sầm lại: “Rạng danh tổ tông? Ý của nàng là nàng tham gia Phi Long hôi?”
Noãn Noãn gật đầy cái: “ tham gia, dù sao ta cũng rảnh rỗi có việc gì làm.”
Mộ Dung Thánh lập tức biến sắc, con ngươi tràn đầy tức giận, lần nữa nắm chặt lấy cánh tay : “ cho phép, Trẫm cho phép.”
“Hoàng thượng hình như ngươi quên mất ta tại còn là Hoàng hậu của ngươi. Ta với ngươi còn quan hệ gì, ngươi dựa vào gì mà cho phép?” Noãn Noãn lạnh lùng ngẩng đầu, trong mắt cũng sôi trào lửa giận.
“Nàng vẫn còn giận Trẫm? Giận Trẫm cùng Thánh Li giao dịch sao?” Mộ Dung Thánh đột nhiên ảo não mở miệng.
Noãn Noãn chột dạ, mở to mắt: “Tại sao ta phải để ý? Ta muốn rời khỏi Hoàng cung lâu lắm rồi, cho nên ta trách ngươi ngược lại còn cảm ơn ngươi.”
“Nàng cái này chính là nghĩ đằng nẻo.” Mộ Dung Thánh si ngốc nhìn Noãn Noãn: “Nàng có đầy đủ lý do để giận Trẫm, làm Trẫm do dự nên bỏ lỡ nàng, nhưng tại, cả sau này nữa, Noãn Noãn, Trẫm buông tay nữa đâu.”
“Ngươi .” Noãn Noãn nhìn : “Trước đây ngươi thấy ta mới mẻ nên nắm chặt nhưng vì Mộ Dung Vương Triều ngươi buông ta ra.”
“ .” Mộ Dung Thánh kiên quyết mở miệng.
“Nếu tại, Mộ Dung Thánh Li lấy ta làm điều kiện hòa giải, ngươi có đồng ý ?” Noãn Noãn cười lạnh.
Sắc mặt Mộ Dung Thánh trầm xuống.
“Xem , cho nên ta để cho loại chuyện như vậy xảy ra lần nữa.” Noãn Noãn gạt tay ra: “Ta phải , ngươi nên cản ta.”
Noãn Noãn chậm rãi ra ngoài.
Mộ Dung Thánh sững sờ đứng tại chỗ, đột nhiên chậm rãi giương mắt, cười khổ tiếng: “Noãn Noãn, nàng muốn biết sao? Vậy tại sao ở lại để xem cho ràng?”
Noãn Noãn ra khỏi Phượng Vũ cung, cách đó xa bóng dang nhanh chóng bay qua.
Noãn Noãn sững sờ, theo trực giác hô lên mọt tiếng: “Người nào?” Liền nhấc chân lên đuuổi theo.
Bóng người kia hình như cố tình dẫn dụ Noãn Noãn, nhanh chậm trước mặt thi triển khinh công tiến vào Linh Thứu cung thấy đây nữa.
Noãn Noãn đứng ở bên ngoài Linh Thứu cung, nhìn cánh cửa cung tan hoang mà thấy buồn cười. Nới này là Hoàng cung, là địa bàn của Mộ Dung Thánh , nếu muốn rời vậy tại sao còn quản nhiều chuyện như vậy.
xoay người chuẩn bị rời , chợt nhớ tới Vân Nhât có đề cập tới Như phi, nghe Như phi trúng Tấc tương tư…….. “Tấc tương tư?” Noãn Noãn chậm rãi thưởng thức cái tên này: “ đến rồi sao vào trõng em chút?”
Người nghiên cứu độc dược đều có tình tò mò, mặc dù biết loại tò mò này có thể mang đến phiền toái.
Bên ngoài trời đất đều đóng băng vậy mà Linh Thứu cung lúc nào cũng như đầu mùa xuân, mặt đất đầy rẫy hoa Mạn Châu Sa, giống như lạc vào thế giới khác.
Dọc theo những con đường từng , đường hướng ra hậu viện, xa xa liền thấy hoa Mạn Châu Sa bao quanh lấy nữ nhân tuyệt sắc ở trong đình.
Noãn Noãn chậm rãi tiến lên, dừng lại ở trước mặt nữ nhân này. Nhìn kỹ thấy nữ nhân này cùng Mộ Dung Thánh giống nhau mấy phần.
“Người chính là Như phi? Là Mẫu hậu của Mộ Dung Thánh ? " Noãn Noãn tự nhiên mở miệng, mặc dù biết được nữ nhân này có nghe được: “Người muốn tỉnh lại gặp con trai của người sao?”
Nữ nhân tuyệt sắc nằm im, giống như ngủ thiếp , có bất kỳ phản ứng nào đáp lại.
Noãn Noãn thở dài, bây giờ có niềm tin quá lớn, dù sao loại độc này cũng là lần đầu tiên được nghe thất, nếu như chữa đúng chừng thân thể Như phi cũng giữ được mà chết .
“Nàng có thể cứu ấy?” Đột nhien sau lưng vang lên giọng của nam nhân.
Noãn Noãn xoay người lại nhìn Hồng y tuyệt sắc nam nhân: “Long Khê? Làm sao mà ngươi lại ở đây?”
Chương 75: Trọng Lâu xâm phạm
Edit: Thiên Kết
Long Khê cắn chặt môi, nâng con mắt màu đỏ mê người người lên, giống như tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, thanh khàn khan : “Noãn Noãn làm sao lại ở đây? Người cũng biết, Long Khê rất cần Noãn Noãn?”
Noãn Noãn ngẩn ra, còn chưa kịp thấy Long Khê trực tiếp lên ôm lấy vào lòng.
Lồng ngực Long Khê là ấm áp.
Noãn Noãn có đẩy Long Khê ra, là bội ước trước, có lỗi trước, nếu như lúc này lại đem Long Khê đẩy ra……. Noãn Noãn nhàng cười, Long Khê khóc?
Rất dễ nhận ra Long Khê rất hài lòng với biểu của Noãn Noãn, ánh mắt vụt sáng, khóe môi xinh đẹp câu lên, nhàng mở miệng: “Noãn Noãn, tốt nàng có chết.”
Noãn Noãn sững sờ, ngẩng đầu lên: “Ngươi biết chuyện ta nhảy xuống vực núi?”
Long Khê gật đầu cái: “Tứ đại đường chủ là do Phụ hoàng ta phái , đáng tiếc là ta đến muộn bước, chẳng qua ta biết nàng dễ dàng chết như vậy.” hả hê nhướng nhướng mày, nhưng rất nhanh chóng lại nhíu mày, thận trọng : “Nhưng tại sao nàng lại chạy đến Hoàng cung? Nàng cũng biết, nếu như hành tung của nàng bị bại lộ, Phụ hoàng lại gây bất lợi cho nàng đấy.”
Noãn Noãn nhất thời cũng biết giải thích như thế nào, chỉ hỏi: “Thánh hoàng tại sao lại muốn giết ta?”
Noãn Noãn còn chưa hết lời, chỉ thấy hai bóng dáng nhanh chóng xuất ở cửa Linh Thứu cung, bọn họ sải bước tiến vào, gấp gáp : “Điện hạ, ngài sao có thể tự mình rời khỏi Hộ Long điện?”
Long Khê theo trực giác kéo tay Noãn Noãn lại: “Chúng ta mau .”
Noãn Noãn sững sờ liền bị Long Khê kéo qua khỏi đình viện nấp trong căn phòng bỏ hoang phía sau.
“Như này có thể trốn thoát khỏi bọn họ sao?” Noãn Noãn có chút nghi ngờ hỏi, có chút nghi ngờ ngoái đầu nhìn lại vẻ mặt khẩn trương của Long Khê.
“Bọn họ dám đến gần đình đâu, nàng yên tâm.” Long Khê giọng nó, đột nhiên dường như ý thức được mình cùng Noãn Noãn đứng rất gần nhau.
Mùi hương người nữ nhân này truyền vào mũi , cắn môi, sắc mặt đột nhiên dỏ lên, đôi mắt dám nhìn Noãn Noãn, khẽ nghiêng mặt sang bên làm như né tránh.
Noãn Noãn có chú ý đén khác thường của , chỉ là nhìn xuyên qua khe cửa thấy Phương Phiên cùng Long Cẩm quả nhiên tới cách bọn họ 20m dừng lại, thái độ cung kính xen lẫn loại cảm giác quỷ dị nên lời. Hai người nhìn nhau rồi chậm rãi rời khỏi Linh Thứu cung, ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài.
“Bọn họ dám đến gần, ra ngoài Linh Thứu cung rồi.” Noãn Noãn thở phào, ngoái đầu nhìn về phía sau, lúc này mới để ý khẩn trương của Long Khê.
Noãn Noãn nhàng cười tiếng, kéo ngồi xuống dựa lưng vào cửa phòng, : “Làm sao ngươi biết mà tới?”
Long Khên ngượng ngùng nhìn lên: “Ta ở Hộ Long điện nghe được tin tức của nàng, nhưng lại sợ Phụ hoàng gây bất lợi cho nàng, nên ta lén chạy ra ngoài.”
ra Long Khê vẫn che giấu điểm mấu chốt nhất, Ngạo Long Quyết đến thời khắc quan trọng, thế nhưng bởi vì lo lắng cho Noãn Noãn mà trốn ra ngoài, làm cho tính toán của Long Kỳ thất bại, từ đó làm cho tình hình cũng như hướng số mạng cứ hướng theo bình thường mà tiến triển.
“Cảm ơn ngươi Long Khê, chỉ là Thánh Hoàng tại sao lại muốn giết ta?” Noãn Noãn nghi ngờ hỏi: “Ta lại chưa từng gặp qua ông ta.”
Long Khê đột nhiên nghiêng nghiêng thân thể : “Bởi vì nàng gạt nhi tử ông ta nghe lời mình.”
Noãn Noãn ngẩn người ra, trực giác lui về phía sau né tránh, lại bị bàn tay thon dài nắm lấy: “Noãn Noãn, nàng có thể cứu người ấy sao?”
Noãn Noãn nhìn theo ngón tay Long Khê, mới phát ra người chỉ chính là Như phi nằm ở trong đình.
“Ta biết, nhưng chính xác là muốn thử lần.” Noãn Noãn lúc này mới đem tâm tư của mình đặt lên người Như phi.
“Tại sao?” Long Khê giọng hỏi.
“Hả?” Noãn Noãn sững sờ: “Tại sao cái gì?”
“Tại sao muốn cứu người ấy? Là bởi vì Mộ Dung Thánh sao?” Vẻ mặt Long Khê có chút kỳ quái, hình như có chút mong đợi nhưng cũng có chút bài xích.
Nhưng Noãn Noãn rảnh mà phân tích vẻ mặt của , chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Có lẽ chính là tự thử thách bản thân, phải cao thủ dù ở đỉnh cao nhưng vẫn luôn khong thỏa mãn sao? khó khăn lắm mới gặp được loại độc cực phẩm như này, ta ngứa tay nên muốn thử lần.”
“Có ?” Con ngươi Long Khê sáng chói dị thường, ở trong đó chứa tia tin tưởng.
“Tên nhóc xấu xa này, tin ta phải ?” Cõ lẽ là do chột dạ nên Noãn Noãn đành giơ tay lên, vuốt vuốt mái tóc bạch kim chói mắt của Long Khê.
Long Khê giơ tay lên nắm lấy cánh tay của Noãn Noãn: “Ta tin hay quan trọng, quan trọng là nàng có tin hay .” bỗng nhiên dừng lại rồi lại giọng : “Còn nữa đừng gọi ta là tiểu tử nữa, chỉ ở trước mặt Noãn Noãn ta mới bày ra bộ dạng này, còn ở trước mặt những người khác ta chính là Long Khê Điện hạ lấp lánh, chói mắt người khác đấy.”
Noãn Noãn sững sờ, cười ha ha, gần đây chỉ thấy Long Khê như thiên thần nhưng lại quên mất bộ mạt hồ mị của , chỉ là, hôm nay Long Khê có chút kỳ lạ, hình như có rất nhiều ý định.
Noãn Noãn nhìn về phía , lại thấy đưa mắt nhìn Như phi ở bên trong đình. Noãn Noãn đột nhiên nhớ tới cái tên Tấc tương tư kia là ở trong truyền thuyết, chẳng lẽ………
“Có phải ngươi cũng hy vọng ta có chút hiểu biết về Tấc tương tư độc?” Noãn Noãn nhỉ giọng hỏi.
“Long Khê sững sờ: “Nàng biết Tấc tương tư?”
“Chỉ là nghe qua, nghe đây là thiên hạ đệ nhất độc do chính tay Phụ hoàng ngươi điều chế ra. Ngay cả danh y đệ nhất thiên hạ Vân Ế cũng giải được, cho nên ta càng thêm tò mò.” Noãn Noãn đứng dậy, mở cửa phòng, nhìn thân thể của Như phi: “Đúng là jyf độc trong thiên hạ, thân thể Như phi ở chỗ này chịu gió táp mưa sa, nhưng lại hề nhìn thấy chút lão háo nào, chỉ là tại sao đặt Như phi ở trong phòng?”
Long Khê giọng : “Bởi vì sinh tồn của Như phi phụ thuộc vào rễ cây hoa Mạn Châu Sa, người ấy cần dựa vào chất dinh dưỡng của hoa Nạm Châu Sa để bảo tồn thân thể. Mà hoa Mạn Châu Sa cũng kỳ quái, năm đó màng hoa Mạn Châu Sa này vậy mà có thể sống sót.” Noãn Noãn vẫn có chút khó hiểu: “Những thân thể Như phi dù sao cũng chỉ làm máu thịt bình thường, hang ngày đều chịu nắng gió, tuyết mưa chiếu qua…….”
“ đời này có cái gọi là nhân quả báo ứng.” Con ngươi Long Khê chợt trở nên sắc bén.
Noãn Noãn bị nét mặt làm cho hết hồn: “Long Khê, ngươi làm sao vậy?”
Long Khê xoay người, vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu như nàng muốn cứu người ấy ta cũng cản nàng.” xong chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhìn cũng hỏi Noãn Noãn thêm gì nữa.
Trong lòng Noãn Noãn vô cùng nghi ngờ, mới lúc đầu còn cho là Long Khê hi vọng mình cứu Như phi. Nếu quả có thể giải Tấc tương tư độc vậy chững Mẫu hậu Long Khê cũng có thể cứu sống. Nhưng lại nhìn vẻ mặt Long Khê lúc này ràng là chứa điều gì đó thể ra. Rốt cuộc Noãn Noãn biết là nên cứu hay nên cứu.
Long Khê ngồi xếp bằng bên cạnh giống như là ngủ thiếp , ngũ quan tuyệt mỹ giống như được điêu khắc từ đá, đẹp đẽ đến cực kỳ.
Noãn Noãn đứng ở bên cạnh do dự ở xa xa truyền đến tiếng chem. Giết. Trong lòng Noãn Noãn vừa loạn, nhanh chân ra khỏi phòng, đến bên cạnh Như phi ngắt vài cành hoa Mạn Châu Sa rồi lại trở về gian phòng.
Giờ phút này phải làm gì mới lo lắng cho Mộ Dung Thánh nữa.
Long Khê mở mắt, ngắm nhìn người nữ nhân bên cạnh, đôi môi khổ sở nhếch lên, trong lòng Noãn Noãn vẫn có người nam nhân kia.
※
Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng tiến vào Càn Khôn điện: “Hoàng huynh, Long Khê cùng Hoàng hậu ở Long Thứu cung.”
Người nam nhân nắm bản đồ quân tay trở nên cứng đờ lại, ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra chút khổ sở: “Long Khê rốt cuộc cũng đến rồi.”
“Hoàng huynh đem Hoàng hậu trở về sao?” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên mở miệng.
“Thập Nhất, ngươi lại hành động theo cảm tính rồi. Thánh Li chuẩn bị công phá cửa thành, ngươi còn muốn quản nhiều việc như vậy sao?” Mộ Dung Thánh cố gắng để cho mình trở nên tỉnh táo, lạnh lùng ra ngoài điện: “Mở cửa thành nghênh địch.”
Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn bóng dáng quyết liệt của người nam tử, bỗng nhiên tức giận, dừng bước lại: “So với Hoàng huynh ta có chút trẻ con nhưng Hoàng huynh người cảm thấy mình quá mức lý trí sao? Cũng bởi vì chuyện tình trong lòng người quá nhiều, gánh nặng vai quá nặng cho nên ngươi mới có thể đánh mất Noãn Noãn a.”
Bước chân nam nhân hơi dừng lại rồi cuối cùng vẫn rời di.
Thập Nhất rất dung, là đem Noãn Noãn đẩy ra xa nhưng giờ phút này những việc làm đều là muốn đem Noãn Noãn trở về. còn là con nít chỉ biết dây dưa theo đuổi, hơn nữa tại ahwsn sắp mất nước. muốn mang đến cho thần dan mình đất nước ổn định, khi đó mới có thể buông bỏ những gánh nặng vai, thnah thản làm Kim Ưng cùng Noãn Noãn tiếu ngạo giang hồ.
Mặc dù biết đây là trốn tránh nhưng thân phận Mộ Dung Thánh này quá bẩn thỉu rồi, xứng với Noãn Noãn,
Nam nhân kiên định sải bước .
Chiến kéo dài ngày đêm, đến tờ mừ sáng bão tuyết đột nhiên ngừng lại, tầng mây nặng nề phá vỡ góc trời, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi mặt đất. Binh lính hai bên cũng mệt mỏi rồi nhưng căn bản vẫn còn khả năng chém giết, mặt đất phủ đầy tuyết trắng xóa có thể nhìn thấy được vết máu đỏ tương cùng thi thể.
Quân đội thủ thành bởi vì có quân đội kinh thành tương trợ hơn nwuax còn có thế lực của Kim Ưng môn nên càng đánh càng hăng. Mà quân đội của Mộ Dung Thánh Li vì phải chiến đấu hơn mười ngày nên
sớm mệt mỏi. Hơn nữa thời gian càng kéo dài càng làm tan rã ý chí chiến đấu của binh lình.
sườn núi bên ngoài thành, có bốn bóng người được phủ áo đen lạnh lùng quan sát trận chiến này, mỗi người đều phát ra ánh sáng chiếm đoạt tàn nhẫn.
Đến lúc bọ ngựa bắt ve rồi, chính là giờ phút này.
Đúng lúc bôn bóng áo đen chuẩn bị hành động phía chân trời vang lên tiếng kèn hiệu.
“Cái đó là…..” Thanh Long giọng mở miệng, nhìn về phương nam.
“Là kèn báo hiệu ngoại tộc xâm lấn, hướng đó là của Trọng Lâu…….. Chẳng lẽ Trọng Lâu cũng muốn tới tranh giành bát cháo này?” Bạch Hổ thấp giọng .
Bốn người liếc nhìn nhau cái, bọn họ nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này.
Hai bên giao chiễn bỗng nhiên nghe thấy tiếng kèn tất cả đều dừng lại. Trời càng lúc càng sáng , tầm mắt dần dần trở nên ràng hơn.
Nửa tháng trước bọn họ có người vẫn còn là huynh đệ, vẫn còn nâng cốc cười, vậy mà giờ phút này lại trở thành kẻ thù muốn lấy mạng nhau.
Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng ngồi lưng ngựa nhìn về nới cao tường thành. tường thành nam tử mặc áo giáp bạc tay cầm quân kỳ của Mộ Dung Vương Triều.
“Gia, xong rồi, Trọng Lâu nhâ cơ hội đem binh bình xâm lấn biên quan, chỉ lát vượt qua được con song, xâm nhập vào đất ta.” tên lính cấp tốc tới bẩm báo.
Tất cả binh sĩ đều sững sờ, ánh mắt phức tạp nhìn nhau.
Mộ Dung Thánh Li lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, đột nhiên giọng : “Rút lui.”
Quân lình như thủy triều lui về sau ba mươi dặm, nguy khốn của Đô Thành coi như tạm thời được giải trừ.
TRọng Lâu nắm băt tin tức rất nhanh, trong Hoàng cung, trong Nhự thư phòng, tất cả đại thần đều khỏi lo lắng, vì vậy liền tiến hành thương nghị, rất nhanh chia thành hai phái, nhưng đại đa số đều muốn Mộ Dung Thánh cùng Mộ Dung Thánh Li liên kết.
“Liên kết?” Mộ Dung Thánh lạnh lùng nhíu nhíu mày, muons liên thủ nhưng phải là ở trong tình huống này, muốn làm ta rã quân đội của Mộ Dung Thánh Li trước.
“Hôm nay chúng ta đề nghi liên thủ tất nhuên ở thế hạ phong, hơn nữa Mộ Dung Thánh Li còn là loạn thần tặc tử, chúng ta há có thể bao che?” Mộ Dung Thánh Khuynh kiên quyết đồng ý.
Mộ Dung Thánh nhìn Mộ Dung Thánh Khuynh cái, tự nhiên là biết Mộ Dung Thánh Khuynh lo lắng về cái gf, nhưng giờ phút này liên thủ thể nghi ngờ gì nữa chính là đem giang sơn chấp tay đưa cho kẻ khác.
“Tục ngữ có câu, muốn dẹp loạn ở ngoài trước tiên phải bình ổn bên trong. NẾu như Hoàng thượng chịu lùi về sau bước Mộ Dung Vương Triều khó có thể giữ lại được. Huống chi Thánh Nguyên Vương gia cũng đem quân lui về sau 30 dặm, cũng có thể nhìn ra thành tâm của Vương gia.” Lỗ Trấn kiên quyết ủng hộ liên thủ.
Mộ Dung Thánh Khuynh cười lạnh : “Lão Thất cũng chưa phái người tới, Lỗ Trấn tướng quân làm sao biết lão Thất muốn liên thủ? Chẳng lẽ Lỗ Trấn tướng quân cùng lão Thất có quan hệ?”
Lỗ Trấn lập tức đỏ mặt lên: “Thập nhất Cuwong gia ngài nên ngậm máu phun người, ta đối với Hoàng thượng tuyệt đối trung thành, có nhật nguyệt chứng giám.”
“Tốt lắm.” Mộ Dung Thánh Annh mở miệng cắt đứt tranh luận của hai người bọn họ: “Còn có thời gian mà tranh cãi, bằng tập trung suy nghĩ kế hoạch ngăn địch.”
Lỗ Trấn vỗi vàng cúi đầu nhưng trong lòng phục.
Sau phút đồng hồ các vị đại thần liền lui ra, Vân Vụ cùng ba vị mĩ am tháo xuống cải trang liền tề tựu ở trong Ngự thư pong.
“Lấy được tin tức xác thực, Trong Lâu đánh chiếm được biên quan, sản nghiệp Kim Ưng môn của chúng ta bị hủy trong phút chốc.” Vân Vụ vừa , thân thể trở nên run rẩy.
“ ngờ Trọng Lâu lại thừa cơ hội mà tiến vào.” Mộ Dung Thánh hung hăng vỗ long án: “Vân Vụ, ngươi dẫn các huynh đệ trở về, nghĩ biện pháp ngăn cản Trọng Lâu đại quân vượt qua.”
“Vùng biên quan này đều là cơ sở của chúng ta nhưng tại bị tổn thất cửa nên sợ rằng chưa chắc ngăn cản được” Vân Vụ mở miệng.
“Trẫm biết, nhưng ít nhất có thể kéo dài thời gian, ngươi yên tâm chuyên nơi này Trẫm nhanh chóng giải quyết, sớm đem binh tới trợ giúp cho các ngươi.”
Ba người Vân Vụ gật đầu cái, thời gian tại cấp bách còn kịp khách sáo, tất cả đều lui ra cáo từ.
Bên trong Linh Thứu cung, Noãn Noãn đem Mạn Châu Sa lấy ra dung dịch tiến hành phân tích.
Long Khê nhìn Noãn Noãn mệt mỏi, chợt tiến lên kéo tay : “Nghỉ ngơi chút .”
Noãn Noãn sững sờ, trực giác muốn kháng cự nhưng lại bị Long Khê kéo ra khỏi gian phòng.
Trờ sáng rồi, tiếng giết choc cũng biết mất, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Ba bóng người bên ngoài Linh Thứu cung chợt lóe lên.
“Vân Vụ?” Noãn Noãn sững sờ, chợt lên tiếng, tránh ra khỏi Long Khê, lập tức thi triển khinh công đuổi theo, la lớn: “Vân Vụ, Kim Ưng ở chỗ nào?”
Last edited by a moderator: 1/10/14