1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc hưởng - Tang Y Y Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 25: Ôn Tử biến mất

      Theo hành trình mà Thẩm Quân Mặc lên kế hoạch, sau khi du lịch nước xong hai người thăm thú eo biển nước Pháp.

      Bởi trai Thẩm Quân Trạch cố tình gửi số công việc cần xử lý cho Thẩm Quân Mặc nên ngày thứ nhất khi đến Pháp, Giản Chi chỉ theo Thẩm Quân Mặc nhìn bàn công việc với đồng nghiệp.

      Tuy mọi người đều là thương nhân nhưng có thể kết bạn với Thẩm Quân Mặc tất nhiên họ đều có những tương đồng, hợp ý. Bởi vậy Giản Chi gặp gỡ họ cũng rất thoải mái.

      Tuy vậy Thẩm Quân Mặc vẫn cảm thấy có lỗi với Giản Chi nên ngày hôm sau bù đắp cho bằng cách dẫn ăn ở quán cơm tên trong con hẻm nào đó.

      Giản Chi bước chân đến cửa mới nhận ra quán ăn này là nhà hàng đạt đẳng cấp sao Michelin.

      Tuy Giản Chi phải đầu bếp chuyên nghiệp nhưng vẫn tò mò, hiếu kì với những nhà hàng đẳng cấp cao như thế này.

      giống với tưởng tượng của bời cách bài trí nhà hàng hề xa hoa lộng lẫy mà có phần giản dị, hơi tương tự quán ăn của .

      Nhân lúc Thẩm Quân Mặc và nhân viên phục vụ trao đổi, Giản Chi tò mò quan sát xung quanh. Cho đến khi thấy chàng đầu bếp tóc vàng mắt xanh đẹp trai từ phía sau bếp đến bàn họ.

      Chàng trai đội chiếc mũ đầu bếp cao cao, phía trước đeo chiếc tạp dề trắng tinh, nở nụ cười rang rỡ bước về phía này.

      Giản Chi vẫn hơi trách móc chuyện Thẩm Quân Mặc dạy tiếng Pháp. Bởi việc học chỉ được mấy ngày đầu đúng là học. Sau này thầy Thẩm chuyển đổi vị trí, họ chỉ toàn chuyện đương.

      Kế quả có thể dễ dàng tưởng tượng được, Giản Chi chỉ nghe hiểu được những câu hỏi thăm đơn giản của Thẩm Quân Mặc với người khác, còn nữa đành chịu.

      Nhưng nhìn vẻ mặt của hai người, hình như học là bạn bè tốt với nhau lâu.

      Mà đúng như Giản Chi suy đoán, chàng trai này là trong số bạn bè thân thiết ít ỏi của Thẩm Quân Mặc.

      chàng đầu bếp rất nhiều với Thẩm Quân Mặc. Dường như với bạn của thầy Thẩm, ta càng tò mò nên quay sang bô lô bô la tràng với Giản Chi. Tiếc là Giản Chi nghe chẳng hiểu gì nên đành cười trừ.

      Thẩm Quân Mặc ngồi bên biết là vô tình hay cố ý chẳng chẳng rằng khiến chàng đầu bếp bắt đầu bối rối.

      Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, chàng đầu bếp bỗng dùng ngôn ngữ cơ thể, khoa chân múa tay chuyện bếp núc với Giản Chi. Ai ngờ Giản Chi lại xem hiểu.

      Hai người hai thứ ngôn ngữ khác nhau lại có thể chuyện khí thế ngất trời, càng trò chuyện càng giống như hận thể gặp nhau sớm hơn.

      Thẩm Quân Mặc bỗng nhiên ho húng hắng. ôm bờ vai Giản chi, nửa đùa nửa mà còn nhiệt tình trò chuyện với người đàn ông khác như thế ghen mất.

      Giản Chi bị lời ấu trĩ của Thẩm Quân Mặc chọc cho bật cười vui vẻ.

      chàng đầu bếp nước ngoài thấy thế bất mãn kêu gào vài câu nhưng bị thầy Thẩm lơ đẹp. chỉ chăm chú gắp thức ăn cho Giản Chi, mặt như muốn , đây là bạn của tôi đấy nhé.

      chàng đầu bếp nhún vau bó tay, tặng thêm cho hai người hai phần điểm tâm rồi rời khỏi.

      bữa cơm vừa ngon vừa vui vẻ. Vốn dĩ Thẩm Quân Mặc còn định hôm sau dẫn Giản Chi đến nhà hàng khác thường đến ăn ngày trước. Nhưng ngay khi hai người vừa trở về khách sạn nhận được cuộc điện thoại trong nước phá tan toàn bộ kế hoạch của họ.

      Trong điện thoại, giọng của Tiêu dịch vô cùng lo lắng, Giản Chi chột dạ bỗng lo sợ, Tiêu Dịch gặp được Ôn Tử.

      gặp nghĩa là gì? người lớn còn sống sờ sờ như Ôn Tử, sao có thể thấy là thấy được? Làm sao bé có thể biến mất chút dấu vết nào cơ chứ? Nghe giọng của Tiêu Dịch chắc cũng hiểu chuyện gì diễn ra, có chút đầu mối nào nên mới phải gọi cho người thân thiết nhất với Ôn Tử là Giản Chi, hỏi có đoán được Ôn Tử đâu ?

      Đột nhiên nhận được tin tức như thế khiến Giản Chi cực kì lo lắng. chẳng nghĩ được gì nhiều, ở trong phòng lại lại, đầu oác hỗn loạn, sợ rằng Ôn Tử gặp bất trắc gì.

      May nhờ Thẩm Quân Mặc ở thời điểm then chốt tỉnh táo. mặt động viên Giản Chi, mặt dặn dò Tiêu Dịch cho người tiếp tục tìm kiếm. Sau đó hai người nhanh chóng đặt vé máy bay về nước.

      Khi hai người trở về thành phố B, gặp Tiêu Dịch hai ngày hai đêm ngủ. Khuôn mặt ấy lộ phong trần, mệt mỏi, hơn hết vẫn là lo lắng. Đôi mắt giăng đầy tơ máu, râu ria lún phún.

      Thẩm Quân Mặc an ủi, vỗ vỗ bờ vai Tiêu Dịch.

      Dọc đường Giản Chi lúc nào cũng lo sợ. Ngay khi về nhà lập tức tìm tờ giấy Ôn Tử xin việc lúc trước để lại.

      Bên tờ giấy có số điện thoại liên lạc dự bị, chắc là số của gia đình Ôn Tử. Mọi người nhanh chóng bấm cho số điện thoại đó.

      Vì để người nhà Ôn Tử suy nghĩ gì nhiều nên Giản Chi cố gắng điều chỉnh tâm tình rồi mới uyển chuyển hỏi han mọi chuyện.

      Nhưng Ôn Tử cũng liên hệ gì với người nhà nên đầu mối duy nhất cũng đứt mất. Mọi người thất vọng hoàn toàn.

      Trời vừa sáng Tiêu Dịch liên hệ với vài người bạn làm cảnh sát, thời gian qua lâu nhưng họ cũng chẳng có manh mối gì.

      Mọi người hết cách. Tiêu Dịch chán chường ngồi thõng ghế sô pha. nghĩ mãi mà hiểu, ràng lớn chừng ấy, biến mất là biến mất luôn.

      hề báo trước mà mất tăm lâu như thế này, Tiêu Dịch sợ hãi của gặp chuyện chẳng lành. Cảm giác vô lực khiến người đàn ông như Tiêu Dịch cũng đỏ hoe vành mắt. Bây giờ chỉ cần Ôn Tử khỏe mạnh xuất trước mặt , làm gì cũng đồng ý.

      Giản Chi nhìn Tiêu Dịch như vậy tinh thần cũng sa sút theo. dựa vào lòng Thẩm Quân Mặc rơi nước mắt.

      cực kì quý Ôn Tử, coi bé như chị em thân thiết trong nhà. chỉ mới du lịch chuyến mà xảy ra việc, nên Giản Chi luôn cảm thấy có lỗi, tự trách bản thân. nghĩ nếu rời khỏi thành phố B Ôn Tử chẳng có cách nào biến mất được.

      Thẩm Quân Mặc vừa động viên Giản Chi vừa suy nghĩ đầu đuôi câu chuyện. luôn cảm thấy việc này rất kì lạ. Nhưng chưa hịp tự lý giải mọi việc người ngờ tới bỗng xuất trước mặt họ.

      ta đưa đến tin tức rằng mình biết Ôn Tử ở đâu.

      Mọi người theo địa chỉ mà Đinh Di San cung cấp, lái xe liên tục hơn mười mấy tiếng đồng hồ đến được nông trại ngoại ô thành phố.

      Ôn Tử xuống xe, tìm ra sau vườn gặp Ôn Tử nắm di động đờ người nhìn .

      Tiêu Dịch trừng đôi mắt đỏ ngầu bước đến. Trong khi Ôn Tử ngạc nhiên, kéo Ôn Tử lại, cúi đầu xuống hôn .

      Lúc đầu Ôn Tử còn hơi giãy dụa nhưng sau cũng từ bỏ. vô thanh vô tức rơi nước mắt, làm cho lửa giận ngút trời của Tiêu Dịch tắt ngấm.

      nhìn dáng vẻ bi thương của Ôn Tử đành lòng nổi giận với . Chỉ là mấy ngày qua lo lắng bất an nên giọng điệu vẫn cứng ngắc: “Theo về nhà”.

      Dứt lời, Tiêu Dịch kéo Ôn Tử rời .

      Ôn Tử theo sau , tâm tư hơi phức tạp, nửa vui mừng nửa muốn cự tuyệt. lau nước mắt, bước theo lên xe, hệt như vợ .

      Nếu là ngày thường Tiêu Dịch nhất định cảm thấy bản thân được hưởng lợi. Nhưng bây giờ người tuy tìm thấy nhưng mấu chốt vấn đề nằm ở đâu Tiêu Dịch vẫn mờ mịt.

      nhất định phải tìm hiểu nguyên nhân, bằng bé này mà biến mất lần nữa, trái tim sớm muộn cũng chịu đựng nổi mất.

      “Tại sao lời nào biến mất?”.

      Vốn dĩ Ôn Tử chỉ yên lặng khóc, nghe câu này lập tức nức nở nghẹn ngào. Thành trì của Tiêu Dịch lập tức sụp đổ. cũng chưa đánh chưa mắng sao khóc to hơn chứ? cứ khóc thế đau lòng.

      “Được rồi, được rồi, hỏi nữa, em nín ”.

      Tiêu Dịch chẳng thể làm gì khác đành giọng an ủi: “…Sau này đâu phải nhớ cho biết. Nếu lo lắng cho rằng em gặp chuyện chẳng lành”.

      Tiêu Dịch cứ , Ôn Tử khóc cứ khóc. Tiêu Dịch đành im miệng.

      “Rồi rồi, gì nữa. Em thích thế nào cứ thế mà làm”.

      Ôn Tử nức nở, chẳng trả lời Tiêu Dịch. Bình thường Tiêu Dịch vô tâm vô phế, nhưng lần này thấy Ôn Tử sa sút tinh thần, cũng tự hiểu việc lần này chẳng hề đơn giản. thầm nghĩ tạm thời cứ làm yên lòng Ôn Tử rồi tìm Đinh Di San hỏi cho ra nhẽ.

      Trong khi Giản Chi chăm sóc Ôn Tử. Thẩm Quân Mặc và Tiêu Dịch quyết định tìm Đinh Di San. Bởi ta là người cung cấp địa điểm Ôn Tử ở, ngoại trừ ta khó tìm được người thứ hai hiểu việc.

      Đinh Di San cũng chẳng hề giấu diếm chút nào. Lần trước tuy vì chuyện của Giản Chi mà bất hòa với Thẩm Quân Mặc nhưng có vẻ ta để trong lòng. Mà còn dường như rất thấu tình đạt lý, những chuyện ta biết ta đều kể .

      Nguyên nhân chuyện lần này lại phải nhắc đến Đinh Tuệ Tuệ. Tuần trước trường đại học B tổ chức kiểm tra sức khỏe cho sinh viên toàn trường, tuần này vừa lúc có kết quả kiểm tra.

      Sau khi Ôn Tử xem xong kết quả tinh thần hơi hoảng loạn, gặp phải Đinh Tuệ Tuệ. Ôn Tử vốn định chào hỏi ta nhưng Đinh Tuệ Tuệ bắt gặp dáng vẻ này của Ôn Tử bèn chế nhào, trào phúng vài câu.

      Kể đến đây, lời của Giản Chi bị cơn thịnh nộ của Tiêu Dịch cắt ngang: “ ta cái quái gì hả?”.

      Đinh Di San lắc đầu: “Tuy Tuệ Tuệ đúng nhưng nguyên nhân đâu hẳn do con bé. Con bé chỉ vài lời châm chọc về dõng dõi thân thế mà thôi. Làm sao Ôn Tử có thể vì lí do đó mà mất tích chứ. Nguyên nhân chủ yếu vẫn do kết quả kiểm tra. Đinh Di San bảo nhờ ta tìm người hỏi nên mới biết chuyện này.

      Trong qua trình kiểm tra, bác sĩ có hỏi nhưng câu hỏi kiểm tra sức khỏe thông thường. Đến lượt Ôn Tử, vô tình nhắc đến việc mình bị đau bụng mỗi kì kinh nguyệt. hỏi bác sĩ có biện pháp nào để giảm đau ?

      Bác sĩ muốn làm kiểm tra chi tiết để dựa vào đó mới đưa ra kết luận chính xác được. Sẵn tiện ở đó có máy móc nên việc kiểm tra của Ôn Tử cũng khó khăn gì.

      Ôn Tử nghe lời bác sĩ tiến hành kiểm tra. Ai ngờ nhận được kết quả xấu, đúng là có vấn đề về sức khỏe. Đinh Di San dừng chút, nhìn Tiêu Dịch : “Bởi vì cơ thể Ôn Tử có tính hàn nên mỗi tháng đều đau như vậy. Tuy nhiên, cơn đau có thể khống chế, vấn đề là…”. đến đây Đinh Di san tỏ vẻ khó xử, chần chừ mở lời: “Mấu chốt vấn đề là, tình trạng nay của Ôn Tử, sau này rất khó mang thai”.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 26: Người đàn ông tốt

      Ôn Tử ngủ say giấc. Khi Tiêu Dịch bước vào phòng, có lẽ gặp cơn ác mộng. Giản Chi ngồi bên cạnh khẽ an ủi vài câu nhưng có hiệu quả.

      Tiêu Dịch chào hỏi Giản Chi vài câu. Sau đó Giản Chi đứng dậy, cầm áo bước xuống lầu, để lại gian riêng cho hai người.

      Dưới lầu, Đinh Di San vẫn chưa ra về. ta ngồi cạnh Thẩm Quân Mặc ghế sô pha. Thẩm Quân Mặc dường như suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt híp lại nhìn về phía ti vi. Tuy im lặng nhưng Đinh Di San vẫn nhìn ngắm chăm chú. Ánh mắt của ta toát lên thích, ngưỡng mộ. ta hề e dè, cứ vậy trắng trợn khao khát Thẩm Quân Mặc.

      Mãi đến khi cầu thang truyền đến tiếng bước chân, hai người mới đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.

      Vẻ mặt vô cảm của Thẩm Quân mặc khẽ cười, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. Còn Đinh Di San nhanh chóng thu hồi thèm khát của ta, ra vẻ tự nhiên phóng khoáng chào hỏi Giản Chi.

      Đối với biểu của Đinh Di San, Giản Chi chẳng chẳng rằng, khách khí đáp lời ta. Mà Đinh Di San hoàn toàn mất tư thái kiêu ngạo ngày trước, ta thức thời cầm túi xách đứng dậy: “Vậy người cũng tìm được rồi, em quấy rầy nữa”. xong nhanh chóng ra về.

      Xuất phát từ lễ nghi của chủ nhà, Giản Chi định giữ ta lại nhưng vẫn tiễn ra tận cửa.

      Tất cả mọi người đều nhận ra thay đổi của Đinh Di San. Nếu lần này phải nhờ ta cung cấp thông tin của Ôn Tử có lẽ rất lâu sau mới tìm thấy người. Lúc đó mọi chuyện như thế nào, chẳng ai tưởng tượng được.

      Vì vậy, chỉ riêng chuyện này, Giản Chi cảm ơn ta. Chẳng biết tại sao tính nết Đinh Di San bỗng thay đổi trăm tám mươi độ, lại còn chủ động giúp đỡ mọi người. Giản Chi nhìn thấy bỗng có loại cảm giác tốt ập đến. sợ mọi chuyện đơn giản như vẻ ngoài nên cảnh giác cao với ta.

      Mà Ôn Tử đương nhiên chẳng có cảm nhận gì về việc này. mới tỉnh dậy từ trong giấc ngủ thấy ánh mắt tràn ngập ôn nhu và trìu mến của Tiêu Dịch.

      Hai người lạng lẽ nhìn nhau. Ôn Tử muốn nhưng chẳng biết nên gì.

      Mà Tiêu Dịch thấy dáng vẻ do do dự dự của Ôn Tử, nhớ đến lời Đinh Di San mới , vừa tức vừa đau lòng.

      kéo lấy chăn, ôm Ôn tử vào lồng ngực. Vốn dĩ Tiêu Dịch luôn thân mình quen rồi. Nhân lúc Ôn Tử nghỉ ngơi cũng suy nghỉ thử xem nên chuyện như thế nào với Ôn Tử. Cuối cùng quyết định cứ thẳng vào vấn đề, đỡ cho nhóc này lại suy nghĩ linh tinh.

      Thanh của Tiêu Dịch trầm thấp hơn ngày thường, chẳng còn chút vẻ bất cần đời. Ôn Tử vừa nghe mở miệng biết biết hết mọi chuyên nên vành mắt hoe đỏ.

      Tiêu Dịch vừa lau nước mắt cho vừa ra tâm trong lòng.

      Từ ngữ và giọng rất đỗi dịu dàng nhưng dường như vẫn nghiêm khắc, thể quyết tâm của .

      với Ôn Tử về nhiều thứ. Từ gia đình đến bạn bè thân thiết. Cả hoàn cảnh và cuộc sống của chính . Cứ thành kể tỉ mỉ, kể cả ưu và khuyết điểm, chẳng giấu diếm bất cứ thứ gì.

      Tiêu Dịch muốn bày toàn bộ con người ra trước mặt Ôn Tử, chân đến từng chân tơ kẽ tóc với mong muốn tin tưởng mình, nhận ra quyết tâm của .

      Còn về kết quả kiểm tra sức khỏe, an ủi nhiều mà bình tĩnh phân tích việc. bảo chưa chắc có biện pháp giải quyết cho chuyện này.

      còn , dù kết quả cuối cùng có thế nào nữa mong Ôn Tử đừng vì chuyện này mà né tránh .

      Tiêu Dịch chăm chú, cẩn thận từng câu từng chữ, rất nghiêm túc. đây phải là chuyện riêng của mình nên nhất định phải để cùng đối mặt.

      Ôn Tử nằm trong lòng Tiêu Dịch nước mắt rơi ngừng, thi thoảng gật đầu đồng ý hoặc bật khóc thành tiếng.

      Những lời tâm chân của Tiêu Dịch cũng khiến Ôn Tử yên lòng. Tuy việc chưa hẳn có cách giải quyết nhưng Ôn Tử cảm thấy bây giờ dù trời có sập xuống, người đàn ông ôm đây chắc chắn chống đỡ thay .

      Từ khi quen biết Tiêu Dịch đến nay Giản Chi cũng chưa thấy dáng vẻ này của Tiêu Dịch. Khi ấy dẫn Ôn Tử rời , mới với Thẩm Quân Mặc: Cảm thấy Tiêu Dịch trưởng thành hơn rất nhiều.

      Thẩm Quân Mặc khẽ cười, tỏ ý kiến: “Cách nhanh nhất để người đàn ông trưởng thành chính là ta phải có người phụ nữ mà ta muốn bảo vệ”.

      Giản Chi nghe xong, suy nghĩ chút rồi gật gật đầu: “Vậy từ trước đến nay luôn thành thục, trầm ổn tính sao đây?”.

      Thẩm Quân Mặc nhíu mày, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: “So với Tiêu Dịch, hoàn toàn thể so sánh nhé!”.

      Giản Chi bật cười, tự thấy mình khen thành thục trầm ổn là sai mười mươi rồi.

      Nhờ Tiêu Dịch dốc lòng chăm sóc và khuyên bảo, Ôn Tử nhanh chóng vực dậy tinh thần. bé bắt đầu thường xuyên lui tới quán của Giản Chi.

      Giản Chi thấy bé bình thường nên nhõm rất nhiều.

      Thế nhưng cuộc sống vốn có nhiều chuyện được như ý, giống như Giản Chi dự cảm được từ trước. Sau chuyện này Đinh Di San bắt đầu vô tình hoặc cố ý nhiều lần xuất trong cuộc sống của Giản Chi.

      Đầu tiên ta có vẻ rất áy náy, thay mặt Đinh Tuệ Tuệ xin lỗi mọi người. Tiếp đến lại dường như rất quan tâm đến tình hình của Ôn Tử, hỏi han cặn kẽ mọi chuyện. Còn nhiệt tình giới thiệu bạn bè làm bác sĩ cho Giản Chi, bảo đều là người tài giỏi trong nghề. Nếu Ôn Tử có mong muốn, có thể trực tiếp liên hệ.

      Đối với kẻ luôn nhăm nhe đến bạn trai của mình, dù Giản Chi có thoải mái đến đâu cũng thể cảm thấy khó chịu, như bị cái gai đâm vào mắt.

      Giản Chi thừa nhận, cực kì ghét Đinh Di San.

      Bởi vì chuyện của Ôn Tử, Giản Chi chẳng thể trực tiếp đuổi người. Mỗi khi ta đến đều khách khí đón tiếp. mong thời gian trôi qua, Đinh Di San cảm thấy mất mặt mà dừng lại.

      Nhưng trái với suy nghĩ của , Đinh Di San hề dừng lại mà càng ngày càng tỏ nóng lòng, sốt ruột.

      Giản Chi là người ít khi che dấu tâm tình của bản thân. Dựa vào năng lực ứng xử, giao tiếp của Đinh Di San, ta nhất định nhận ra. Nhưng ta lại chọn lựa cách hồ đồ, chắc chắn có nguyên nhân.

      Thẩm Quân Mặc cũng về chuyện này nhiều lần với Giản Chi. Bảo nếu thích từ chối ta ngay từ cửa. Nếu như biết làm cách nào cứ giao cho giải quyết.

      Khi những câu này, Thẩm Quân Mặc tỏ thái độ cực kì căm ghét và thiếu kiên nhẫn. Nhờ vậy dù Giản Chi có buồn bực bởi Đinh Di San cũng tiêu tan ít nhiều.

      Giản Chi lại nghĩ thể cứ mỗi lần có chuyện lại chờ Thẩm Quân Mặc giải quyết. nên để cho kẻ khác nhìn và hiểu rằng, là bạn của Thẩm Quân Mặc.

      Lần tiếp theo Đinh Di San lại đến quán Giản Chi ăn cơm rồi tán gẫu. ta vui vẻ kể lại những câu chuyện mà ta cho rằng thú vị. Trong lúc kể còn vô tình nhắc đến ngày thơ ấu của ta và Thẩm Quân Mặc. Còn nhấn mạnh gia thế nhà họ Thẩm tuy chẳng bằng các đại gia tộc hô mưa gọi gió nhưng cũng là danh môn thế gia được người người ngưỡng mộ.

      Mấy câu này, ngày nào Giản Chi cũng được nghe nên thấy cực phiền hà.

      Đinh Di San dực vào cái cớ chuyện Ôn Tử và Tiêu Dịch, ngày ngày đến đây đánh giá, soi mói mối quan hệ giữa và Thẩm Quân Mặc.

      ta ra vẻ quan tâm nhưng thực tế ngầm tỏ thái độ chỉ trích Giản Chi xứng với Thẩm Quân Mặc. Mà chuyện xứng hay , kẻ ngoài cuộc như ta lấy tư cách gì để xía vào.

      Công nhận thời gian này Đinh Di San hành động có vẻ thông minh hơn, đặt ra chiến lược này nọ. Nếu ta gặp được những bồng bột, xốc nổi hẳn vì mấy câu của ta mà hiểu lầm. cãi nhau vặt vãnh, lớn ầm ỹ đòi chia tay với bạn trai. Sai lầm của Đinh Di San là hiểu tính cách của Giản Chi. Sai lầm hơn nữa là ta đánh giá sai mức độ tình cảm giữa Giản Chi và Thẩm Quân Mặc.

      Giản Chi nào phải bé mới lớn. Tuy mặt vẫn tỏ vẻ gì nhưng đáy lòng thấu hiểu tất cả. Chỉ dựa vào mấy lời này mà muốn cãi nhau với Thẩm Quân Mặc ư?

      bình thản rót tách trà, uống hơn nửa tách đặt xuống,vẻ mặt thoải mái, chẳng hề có dấu hiệu bị Đinh Di San tác động.

      Đinh Di San tự cho bản thân thông minh, tiếp tục : “Ây, tôi lại hươi vượn rồi, đừng để trong lòng nhé”.

      Giản Chi nhíu mày, cười lạnh: “ Đinh yên tâm, tôi để bụng đâu”.

      Dứt lời lại tiếp tục nhàn nhã uống trà: “Mà tôi khuyên Đinh sau này đừng tốn công sức nữa. Tôi và Thẩm Quân Mặc bao giờ vì đôi ba câu vớ vẩn của mà xích mích chia tay đâu. Trái lại, nhờ mấy chuyện mà gây ra, tình cảm của chúng tôi càng bền chặt hơn đấy”.

      Nghe xong vẻ mặt Đinh Di San cứng đờ. ta chẳng ngờ Giản Chi dễ chịu thường ngày hôm nay lại sắc bén đến vậy. ta định mở lời bị Giản Chi xua tay ngăn lại.

      “Việc của Ôn Tử tôi rất cảm ơn . Nhưng thừa cơ lợi dùng việc đó để mưu đồ chuyện khác quá ngây ngốc rồi. Mà tôi nghĩ, Đinh sao có thể là người ngây thơ đây? nghĩ tôi là kẻ ngốc, mặc xoay đến xoay lui à?”.

      Giản Chi ít khi mấy câu sâu cay nhưng bây giờ có kẻ nhòm ngó bạn trai , phải mạnh mẽ.

      “Từ nay về sau, nếu Đinh muốn đến đây ăn cơm cứ gọi điện đặt trước. Tôi luôn chào đón , cũng tiếp đãi chu đáo. Còn nếu đến để mấy chuyện tầm phào thôi, đừng đến nữa. Tôi và Thẩm Quân Mặc quen biết nhau lấy kết hôn làm mục đích cuối cùng, ý đồ của e là thất bại rồi”.

      Đinh Di San ngờ bị Giản Chi bật ngược trở lại. Thấy những tính toán của mình bị nhìn thấu, ta trở mặt ngay. Trưng ra bộ mặt kiêu ngạo quen thuộc, ta cười gắn, nhấc túi xách lên, lườm Giản Chi rồi bệ nghễ bước .

      Đến khi bóng ta khuất xa, Giản Chi thở phào. nâng tách trà nguội ngắt lên uống ừng ừng, khí thế cường ngạnh ban nãy biến mất hoàn toàn, dường như chỉ là ảo giác.

      Thẩm Quân Mặc từ lầu xuống. cố ý bước đến sau lưng Giản Chi. Thừa lúc chưa để ý, xoay người dang tay ôm vào lòng: “Lầy kết hôn làm tiền đề?”.

      Giọng dịu dàng mê hoặc của Thẩm Quân Mặc vang vọng bên tai. Giản Chi xấu hổ, định giải thích rằng muốn đuổi Đinh Di San nên mới vậy, nghĩ thế nào lại bật ra câu trêu chọc: “Sao nào? Thầy Thẩm có ý kiến? Hay chỉ định vui đùa qua đường?”.

      Thẩm Quân Mặc nở nụ cười câu hồn, giả vờ nhìn hướng Đinh Di San vừa , tỏ vẻ sợ hãi “Nào dám, nào dám”.

      Giản Chi cười: “Còn dám? ràng cố tình ở lầu xuống, còn nghe trộm nữa. Thấy hai người phụ nữ tranh giành mình, thấy đắc ý lắm nhỉ?”.

      Thẩm Quân Mặc véo véo mũi Giản Chi: “Xem cái miệng lợi hại chưa kìa. Em biết lo em đối phó được bị ta bắt nạt à?”.

      Giản Chi hơi mím miệng, bắt chước giọng kiêu ngạo hàng ngày của Thẩm Quân Mặc: “Muốn bắt nạt em, dễ đâu”.

      Lời chưa dứt bật cười khúc khích, nhéo nhéo khuôn mặt Thẩm Quân Mặc “Muốn trộm người đàn ông của em ư? có cửa đâu”.

      Hành động của Giản Chi khiến Thẩm Quân Mặc cực kì hài lòng, khóe miệng mỉm cười rạng rỡ, đổi khách thành chủ cầm tay của Giản Chi mặt kéo vào lòng.

      khí bỗng ngập tràn ngọt ngào mê hoặc, khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn, cho đến khi môi kề môi, dây dưa ngừng.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 27: Khiêu khích

      Chương trình nấu ăn của Giản Chi mấy số đầu luôn có lượng người xem ổn định, cao thấp, tốt xấu. Nhưng bắt đầu từ chương trình thứ tư, lượng người xem bắt đầu tăng vọt.

      Có thể do tính cách ôn hòa, dễ chịu hoặc do cách thức nấu nướng của Giản Chi phù hợp với thị hiếu nên số lượng khán giả theo dõi tiết mục ngày càng nhiều.

      Thời điểm lúc Thẩm Quân mặc quay về nhà cha mẹ, ti vi phát sóng chương trình của Giản Chi.

      Mẹ Thẩm là người ít khi nấu nướng mà giờ cũng say sưa xem ti vi. Chị dâu Đồng Thanh Dao ôm Đồng Đồng ngồi ở bên cạnh giọng bình luận.

      Đồng Đồng vốn dĩ là con mèo con thèm ăn. Tiết mục của Giản Chi thu hút hiếu kì của bé. Bình thường vào giờ này bé hai đòi xem phim hoạt hình mà nay cũng quên bẵng. Lúc này bé mở to đôi mắt đen lay láy chăm chú theo dõi, thỉ thoảng còn nuốt nước miếng thể thèm thuồng.

      Thời gian của chương trình cũng ngắn. Khi tiếng nhạc kết thúc vang lên, mẹ Thẩm nhìn Giản Chi ti vi : này tướng mạo đoan trang, nhã nhặn, vừa nhìn biết ngay người có phúc, tương lai nhất định là vợ hiền dâu thảo.

      Mẹ Thẩm vô tình nhưng Thẩm Quân Mặc nghe lại có ý. ngồi bên cạnh vui vẻ cười, thầm nghĩ phải chọn thời điểm thích hợp dẫn Giản Chi về ra mắt cha mẹ mới được.

      Nhưng Thẩm Quân Mặc chưa chọn được ngày tốt kẻ mới thất bại tan tác – Định Di San – vào buổi trưa ngày bỗng đến chơi nhà họ Thẩm.

      Mặc dù hiểu Đinh Di San và con trai mình có duyên với nhau nhưng đối với mẹ Thẩm, ta cũng gần như con nên vẫn vui vẻ tiếp đãi.

      Từ trước đến nay mồm miệng Đinh Di san lanh lợi, dẻo mép nên nhanh chóng khiến mẹ Thẩm tươi cười.

      Hai người tán gẫu ti vi có giới thiệu về thời gian phát sóng số tiếp theo chương trình của Giản Chi. Đinh Di San lơ đãng vô tình vài lời, đại ý có quen biết Giản Chi. Mẹ Thẩm nghe vậy, lập tức hứng thú kéo tay Đinh Di San hỏi han.

      Đầu tiên Đinh Di San tỏ vẻ ngạc nhiên, chần chừ muốn . Rồi ta tỏ vẻ hơi khó , kể từng li từng tí về Giản Chi. Nào là học thức thấp, nào là con mình kinh doanh quán ăn. Ngôn ngữ của Đinh Di San tuy rằng uyển chuyển nhưng trong đó lại ngầm phỉ báng, hạ thấp danh dự, nhân cách của Giản Chi.

      Đinh Di San nhìn mẹ Thẩm nhíu mày hả hê trong lòng. ta tiếp tục : “Mà dù sao ấy cũng đáng khâm phục. tự mình bon chen trong xã hội đúng là đơn giản. Từ quán ăn bé mà tạo ra đước chút ít danh tiếng chắc cũng phải ít nhiều sử dụng thủ đoạn. Nếu Tiêu Dịch và A Mặc hay xói mói người khác như thế cũng chẳng thường đến đây ăn cơm”.

      Vốn Đinh Di San định khiến bà Thẩm càng chán ghét Giản Chi càng tốt nhưng chẳng ngờ bà Thẩm nge xong lại chỉ suy nghĩ về việc Thẩm Quân Mặc hay đến chỗ Giản Chi ăn cơm.

      Bà kéo tay Đinh Di San, nửa mừng nửa kinh ngạc hỏi:

      “Cháu A Mặc hay đến nhà Giản Chi dùng cơm à?”.

      Trong lòng Đinh Di San nảy bộp, ta tuy vui nhưng nét mặt vẫn bình thản gật đầu.

      Mẹ Thẩm nhận được xác nhận của Đinh Di San, vui vẻ cười. Bà nghĩ đến đầu đuôi câu chuyện, bỗng hiểu , hóa ra bạn mà con trai hay nhắc tới chính là ti vi.

      Đinh Di San giật thót, : “…có chuyện này…cháu và A Mặc là bạn bè từ đến giờ. Có số việc cháu tiện ra với cậu ấy, hôm nay đành tìm đến đây. đừng trách cháu nhiều chuyện nhé”.

      ta vừa vừa mở file hình ảnh trong điện thoại di động đưa đến trước mặt bà Thẩm. “Cháu tình cờ từ bạn bè quen mới có được tấm ảnh này. Giản Chi đó hình như đơn giản như vẻ bề ngoài. Bạn bè của ấy có vẻ nhiều, lại sống mình chẳng có ai quản lý”.

      Bà Thẩm cau mày nhìn màn hình điện thoại. Trong bức ảnh có bóng hai người mờ mờ, nhìn kĩ có thể nhận ra đó là chàng trai. Tư thế hai người thân mật, cùng nhau uống rượu. này, nhìn kĩ bà Thẩm nhận ra đó là Giản Chi.

      chẳng cần đào bới lý do tại sao Đinh Di San có tấm ảnh này. Bởi để có được tâm tư của Thẩm Quân Mặc, thủ đoạn gì mà ta dám làm cơ chứ.

      Mà chuyện này Giản Chi quả là bị oan. Ngày đó ghi hình xong, và đồng nghiệp cùng liên hoan. Ai ngờ bị kẻ có tâm địa xấu xa lợi dụng, chụp thành tấm hình như vậy.

      Cũng may bà Thẩm phải là người dễ dàng tin lời người ngoài. Bà hiểu được tâm tư của Đinh Di San, cũng hiểu mục đích của ta đến đây hôm nay. Dù bà đồng tình với mấy lời hươu vượn của Đinh Di San nhưng cũng chẳng nghiêm khắc vạch trần. Bà bỏ qua chuyện của Giản Chi, từ ái :

      “Tình cảm giữa nam và nữ là chuyện khó trước. Đâu phải cháu ai người đó nhất định cháu. nhiều năm rồi, nhìn cháu lớn lên từng ngày, cháu vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời. cũng rất quý cháu. Nhưng cháu biết, tính A Mặc vốn vậy rồi, người ngoài nghe, chỉ có tự nó quyết định mà thôi”.

      Bà Thẩm vừa vừa cười, rót ly nước đặt vào tay Đinh Di San. Lời nghe có vẻ ôn hòa nhưng cũng ngầm khẳng định được lập trường của cá nhân bà.

      “Thằng bé này tính độc lập quen rồi. Mấy năm nay tuy đạt thành tích gì nổi bật nhưng cũng gặp phải rắc rối gì khiến cha mẹ phải bận tâm. Chúng ta chỉ cần đứng sau cho nó nơi dựa vào khi cần mà thôi”.

      Đinh Di San cảm thấy mình chịu oan ức, cam lòng. ta chớp chớp đôi mắt đỏ quạch, tức giận ra về.

      Sau đó mẹ Thẩm uyển chuyển kể lại chuyện ngày hôm nay với Thẩm Quân Mặc.

      Bà chẳng có ý bắt bẻ Đinh Di San bởi ta ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bà. Bà chỉ muốn xác nhận xem có phải con trai mình có mối quan hệ với Giản Chi hay ? Bà muốn con dẫn ấy về nhà. Dù sao mắt thấy mới là !.

      nhẫn nại của Thẩm Quân Mặc đối với Đinh Di San đến cực hạn. ngờ ta có thể bày cái trò chụp ảnh để chửi bới, thóa mạ Giản Chi.

      Kết thúc cuộc chuyện với mẹ, Thẩm Quân Mặc lập tức điện thoại cho Đinh Di San.

      Bên kia Đinh Di San chưa hí hửng được bao lâu bị giọng phủ đầu của Thẩm Quân Mặc giáng xuống.

      “Tôi cảnh cáo . Đừng có giở mấy trò mưu mẹo vớ vẩn đối với Giản Chi. việc lần trước tôi có chứng cứ đầy đủ. Người lạm dụng chức quyền là nhưng người chịu ảnh hưởng là gia đình, họ hàng nhà họ Đinh. Đinh Di San, đừng để bản thân hết đường lui. ngu ngốc hiểu nổi bốn chữ rút dây động rừng à?”.

      Dứt lời, cúp máy cái rụp.

      Tuy chuyện Đinh Di San khiến bực mình nhưng cũng may nhờ ta mà mẹ biết về Giản Chi, coi như chút chuyện tốt đẹp.

      Thời gian nhanh chóng trôi nhưng Thẩm Quân Mặc vẫn chẳng có động tĩnh dẫn người về nhà. Mẹ Thẩm đứng ngồi yên đành trực tiếp mang cháu bảo bối tìm đến cửa.

      Khi tiếng chuông gió phát ra những tiếng leng keng vui tai, Giản Chi dọn dẹp chén bát trong bếp. Ngày hôm nay mở cửa, Thẩm Quân Mặc dạy, ai lại đến vào giờ này… Giản Chi thấy kì lạ, quay lại cửa nhìn.

      bác nắm tay bé mập mạp đáng đứng ở cửa. người lớn sang trọng quý phái, bé kháu khỉnh dễ thương.

      Giản Chi mỉm cười bước đến, lễ phép chào hỏi vị khách. kìm được cúi người ngắm cùng.

      Lần đầu tiên gặp mặt, bà Thẩm biết này rất hợp với suy nghĩ của bà. “À, , hôm nay tôi dẫn cháu công viên chơi. Mải chơi quên mất giờ cơm. đường về cũng tìm được quán cơm nào phù hợp. May sao ngang qua đây thấy tên vài món ăn viết trước cửa hợp khẩu vị nên rẽ vào xem thử. Có làm phiền hay ?”.

      Giản Chi nghe xong vui vẻ dẫn hai bà cháu vào quán. Sau đó lấy ít bánh ngọt và bình trà mời hai người.

      “Mời hai bà cháu dùng tạm món bánh này. Thực hôm nay cháu cũng kinh doanh. Nhưng may mà trong tủ lạnh vẫn còn ít nguyên liệu. Nếu bác ngại chờ, cháu nấu vài món cho hai người, đỡ mấy công bác lại phải tìm quán ăn khác”.

      Bà Thẩm hài lòng gật đầu. Đồng Đồng ngồi cạnh ăn hết phần bánh. Mùi vị quen thuộc khiến bé định mở miệng chuyện với Giản Chi, ai ngờ lại bị bàn tay bà Thẩm ngăn lại.

      Giản Chi nhìn thấy cũng chỉ nghĩ đứa nghịc ngợm nên bị bà dạy dỗ mà thôi.

      Đến khi Giản Chi quay vào bếp, bà Thẩm mới thả tay ra. Đồng Đồng nuốt hết điểm tâm trong miệng, chu miệng ai oán: “Bà nội làm gì vậy? Đồng Đồng biết chị này. Chị là người nấu ăn ngon ti vi. Điểm tâm chú mang về cũng là chị ấy làm mà”.

      Việc bà Thẩm ngăn bé lại khiến bé hờn dỗi. Tuy năng lộn xộn nhưng mọi việc lại đâu ra đấy. Giản Chi là ai bé cũng nhớ.

      Bà Thẩm đành khuyên bảo Đồng Đồng giả vờ biết để tránh làm hỏng chuyện tốt của chú . Mà như thế sau này Đồng Đồng có bánh ngon ăn hàng ngày nữa.

      Lúc này Đồng Đồng mới cảm thấy tình nghiêm trọng, đôi tay bụ bẫm vội che miệng lại. bé ú ớ thề nhất định im lặng.

      Giản Chi mở tủ lạnh, kể tên vài món ăn có thể nấu.

      Vẻ mặt bà Thẩm bỗng lóe lên. Bà cố ý xin lỗi , mình già rồi nên có nhiều bệnh trong người như cao huyết áp, tiểu đường. Mà cháu còn nên cũng kiêng nhiều thứ.

      Giản Chi chuyên tâm lắng nghe, hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn. hơi suy nghĩ, trong lòng nảy ra vài ý, cười sau hai mươi phút có món ăn dọn lên.

      mặt mẹ Thẩm trông nom Đồng Đồng ăn điểm tâm, mặt khác ngầm quan sát Giản Chi trong bếp.

      Vài câu của Đinh Di San ngày đó, tuy bà để trong lòng nhưng vẫn hơi có chút suy nghĩ. Nhưng hôm nay đến đây gặp được người , tảng đá trong lòng hóa hư vô. Thậm chí bà còn vui mừng vì con trai mình may mắn tìm được tốt như thế này.

      Tuy bà Thẩm đặt trước nhưng Giản Chi vẫn nhiệt tình chiêu đãi. Còn chú ý nấu những món phù hợp với tình hình sức khỏe mỗi người.

      phối hợp đồ ăn khi nấu thể tinh tế và thông minh của người đầu bếp. Ngay cả Đồng Đồng rất ghét ăn cà rốt hôm nay cũng ăn sạch sành sanh.

      Mẹ Thẩm càng nhìn Giản Chi càng thích, muốn ngay lập tức dẫn người về nhà. Bà cũng hơi oán con trai chút. Tại sao lúc này mà còn chần chừ gì nữa chứ.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 28: Gặp cha mẹ

      Lần này bà Thẩm chỉ định lặng lẽ đến lặng lẽ . Thế mà lúc rời lại xui xẻo gặp phải Tiêu Dịch cùng Ôn Tử đến tìm Giản Chi.

      Tiêu Dịch hơi sững sờ, ngạc nhiên khi thấy bà Thẩm ra từ quán ăn nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. nghĩ nghĩ chút rồi nở nụ cười rạng rỡ, lớn tiếng gọi bác Thẩm, còn cầm tay Đồng Đồng hỏi dò sao thấy chú Thẩm Quân Mặc đâu.

      Lúc này Giản Chi mới biết hóa ra bác này là mẹ của Thẩm Quân Mặc.

      bỗng cảm thấy căng thẳng, suy nghĩ về những chuyện vừa rồi, thầm mong mình để xảy ra sơ sót gì.

      Bà Thẩm trừng Tiêu Dịch đầy tức giận, nắm tay Đồng Đồng xoay người sang vài câu với Giản Chi.

      Bà bảo đừng nên nghĩ nhiều. Bà đến đây chẳng qua do Thẩm Quân Mặc quá bận, cứ hứa mãi mà chưa dẫn Giản Chi về nhà, nên bà quyết định tự đến xem sao.

      Khi nãy bà Thẩm dám nhìn kĩ Giản Chi vì phải che dấu thân phận. Bây giờ bị vạch trần, chẳng cần len lén nhìn nữa.

      Vì vậy khi chuyện với Giản Chi, bà Thẩm cười thân thiết cầm tay hỏi han, càng nhìn càng ưng ý.

      Trước khi ra về bà còn nhiệt tình mời Giản Chi thường xuyên đến nhà chơi. Ngay cả Đồng Đồng cũng ôm chặt Giản Chi hôn bèm bẹp lên hai má .

      Giản Chi xoa xoa khuôn mặt phúng phính của Đồng Đồng, ngại ngần trả lời hệt như dâu mới về nhà chồng.

      Tiêu Dịch và Ôn Tử ở bên cạnh sảng khoái xem kịch vui. Mãi đến khi bà Thẩm rời , hai người vẫn mang vẻ mặt trêu chọc, cười hả hê.

      Sắc mặt Giản Chi hồng hồng, còn rối bời, Ôn Tử chạy đến bên cạnh “Chị Chi nhanh tay nhanh chân quá, chưa gì gặp mẹ chồng rồi”.

      Mặc Ôn Tử trêu đùa, Giản Chi tuyệt đối im lặng. Tiêu Dịch đứng bên canh bỗng : “Mỗi lần muốn dẫn em về nhà em đều kiếm cớ này nọ từ chối. Nếu phải thế em còn nhanh hơn Giản Chi đấy”.

      Bùm, mặt Ôn Tử đỏ như gấc.

      Sau chuyện đó, Giản Chi hơi do dự nhưng vẫn quyết định gọi cho Thẩm Quân Mặc kể về việc mẹ đến đây. Lời của Giản Chi cẩn thận từng tí, như sợ bản thân phạm sai lầm gì đó. cần lời động viên của Thẩm Quân Mặc.

      Thẩm Quân Mặc cầm điện thoại di động, khẽ bật cười: “Yên tâm, mẹ của rất dễ tính. Mẹ bảo thích em nhất định là thích lòng. Còn em, bao giờ cho gặp cha mẹ. Để họ còn có cơ hội kiểm tra con rể nữa chứ?”.

      Giản Chi bị hỏi nên ấp a ấp úng, giả lả vài câu rồi cúp máy. Trong lòng bắt đầu nghĩ đến cảnh Thẩm Quân Mặc gặp gỡ người nhà của mình.

      Chỉ có điều Giản Chi chẳng ngờ ngày đó đến nhanh hơn nghĩ rất nhiều.

      Hôm đó, Giản Chi điện thoại cho cha mẹ, chị ở Mỹ. trai Giản Trà tình cờ xem được chương trình của mạng nên hỏi thăm vài câu.

      Giản Trà biết em mình thích nấu nướng. luôn ủng hộ thực hiên mơ ước của bản thân, chỉ cần đừng quá sức là được. Về điểm này, đúng là mưu mà hợp với Thẩm Quân Mặc.

      Điện thoại được chuyển sang cho mẹ của Giản Chi. Bà vẫn yên tâm khi chỉ có mình ở quê nhà. Bà mong con nhanh chóng tìm được người có thể chăm sóc thương .

      Giản Chi vẫn chưa kể về Thẩm Quân mặc với người nhà. Khi nghe cha mẹ thế, trong lòng phân vân có nên kể ra nên ấp a ấp úng.

      Mẹ Giản phát ra chuyện gì nhưng trai Giản Trà nhận ra tự nhiên trong giọng của Giản Chi.

      Đến khi cha mẹ trò chuyện xong, cầm điện thoại di ra góc, hỏi có phải quen bạn trai hay ?

      Mối quan hệ giữa trai vô cùng thân thiết. Tuy có chút ngại ngùng nhưng vẫn thành thừa nhận khi hỏi.

      Giản Trà nhận được câu trả lời này, sảng khoái cười. có thể tưởng tượng em mình hẳn giờ này hơi cúi đầu, đỏ mặt.

      Giản Trà nửa đùa nửa cười bảo: “Có thời gian dẫn cậu ấy đến gặp gia đình. Em của thể để người ngoài tùy ý muốn bắt là được”.

      Bởi ở trước mặt người nhà nên Giản Chi mang tâm tình của bé mới lớn, nghe trai nhưng hơi mất tập trung.

      lúc Giản Chi và Giản Trà chuyện Thẩm Quân Mặc đến quán.

      Giản Chi để ý nên nghe được tiếng ô tô dừng ngoài cửa. Mãi đến khi cửa bị đẩy ra, tiếng chuông gió lanh lảnh truyền đến mới biết.

      Điện thoại của Giản Chi còn chư cúp, đề nghị của Giản Trà còn chưa biết trả lời thế nào, nhìn có vẻ ngơ ngác đáng .

      Thẩm Quân Mặc nhếch mày nhìn , mỉm cười bước vào.

      Giản Chi bỗng hơi hoảng loạn, vài câu vớ vẩn với Giản Trà rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

      Lúc này Thẩm Quân Mặc bước đến bên cạnh , nhìn bịt tai trộm chuông bèn cười cười, chẳng vạch trần, chỉ nhìn dịu dàng, im lặng .

      Giản Chi luôn chống lại nổi dáng vẻ này của . Lập tức kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Thẩm Quân Mặc nghe.

      Thẩm Quân Mặc nghe xong, im lặng trầm tư.

      Giản Chi chưa kịp tiếp, Thẩm Quân Mặc : “Cuối tháng sau rảnh, lúc đó được ? Nhưng giờ đến lúc đó còn lâu, sợ gia đình em cảm thấy đủ thành ý, lễ phép sao? Hay là tuần sau xin nghỉ phép…”.

      Thẩm Quân Mặc còn chưa hết bị tiếng cười khe khẽ của Giản Chi cắt đứt. khó hiểu nhìn .

      À, ra im lặng nãy giờ là do suy nghĩ về thời gian làm việc của mình. Tiếng cười của Gản Chi dứt nhưng vui vẻ mặt vẫn chưa tan: “Thầy Thẩm, học sinh của có biết hay lo trước lo sau thế này hả?”.

      Thẩm Quân Mặc giả vờ bực bội, gõ trán Giản Chi: “Ngoài em ra, ai còn có thể khiến như thế này nữa”.

      Đáy lòng Giản Chi ngọt ngào: “ cần xin nghỉ. trai em chỉ tiện thể nhắc đến chuyện này thôi, cần gấp đâu”.

      Thẩm Quân Mặc : “Chuyện này sao có thể tùy tiện được chứ”.

      Giọng của cực nghiêm túc, mang vẻ mặt đầy nghiêm khắc của thầy giáo nhìn Giản Chi.

      Rốt cuộc đồng ý với sắp xếp của .

      Ngày hai người xuất phát sớm hơn kế hoạch mà Thẩm Quân Mặc .

      Lúc đến Mỹ, Giản Trà lái xe đến sân bay đón. Giản Chi hơi ngại, giọng nhàng giới thiệu bạn trai Thẩm Quân Mặc.

      Thẩm Quân mặc có vẻ thoải mái hơn Giản Chi, bắt tay Giản Trà, chuyện chu đáo và khéo léo.

      Lần đầu gặp nhau của hai người đàn ông diễn ra vô cùng tốt đẹp.

      Khi đến nhà Giản Trà, cha mẹ Giản cũng tỏ ra hài lòng với Thẩm Quân Mặc. Đôi khi Giản Chi rầu rĩ nghĩ, sao có thể dễ dàng nhanh chóng chiếm được thiện cảm của người khác như vậy nhỉ?.

      Ngay cả cháu trai bé của Giản Chi cũng bị thu phục. Thằng bé quên bẵng người là Giản Chi mà chỉ đòi Thẩm Quân Mặc.

      Khiến cho Giản Chi ngạc nhiên là Thẩm Quân Mặc cực kì kiên nhẫn với trẻ . Giản Chi thầm nghĩ biết có phải muốn để lại ấn tượng với người nhà mà giả vờ nữa.

      Thẩm Quân Mặc nhìn thấu suy nghĩ của . mở miệng kể chuyện gia đình mình, còn trong nhà cũng có cháu lúc nào cũng quấn quít đòi chơi với .

      Cha mẹ Giản Chi nghe thấy càng mừng rỡ. Đặc biệt là mẹ Giản, bà cười ha hả sau này hai đứa kết hôn nhất định phải nhanh chóng sinh đứa nhóc bụ bẫm.

      Giản Chi suýt sặc nước trà vì lời này của mẹ. Chuyện gì đây? Cha mẹ mới chỉ gặp Thẩm Quân Mặc thôi mà? Làm gì mà suy nghĩ xa xôi vậy chứ?.

      Thẩm Quân Mặc chẳng bất ngờ, ngược lại còn tỏ thích đề tài này, cùng chuyện vui vẻ với cha mẹ Giản.

      Bởi vì trường học còn có công việc nên chuyến này Thẩm Quân Mặc chỉ ở được vài ngày. Tuy thời gian ngắn nhưng cũng đủ làm hài lòng cha mẹ Giản.

      biết mẹ Thẩm nghe được tin tức ở đâu, gọi cho Thẩm Quân Mặc hỏi sao gặp mặt cha mẹ Giản Chi mà thông báo cho người nhà. Chuyện gặp mặt quan trọng như thế, nếu lỡ con thất lễ với người ta sao? Bà lo lắng hỏi cha mẹ Giản Chi có hài lòng với con trai ?.

      Thẩm Quân Mặc bình thản nghe vài lời lo lắng của mẹ. nhấc tay đưa lên xoa xoa giữa hai hàng lông mày, bật cười: “Sao mẹ lại chẳng tin tưởng con trai của mẹ vậy?”.

      Mẹ Thẩm mặc kệ con trai, bà chỉ dặn dò con về nước nhớ dẫn Giản Chi đến nhà chơi.

      Ý tứ trong lời của bà Thẩm chính là nhanh chóng kết hôn hai đứa.

      Biểu ràng nhất của bà là hồi trước mỗi khi tụ tập bạn bè bà hay kể về cháu Đồng Đồng, còn bây giờ chỉ về Giản Chi.

      Vừa mở miệng là bắt đầu khoe Giản Chi hiền lành, từ ái, nấu ăn ngon. Nếu như ti vi chiếu chương trình của Giản Chi bà nhất định ngừng nghỉ.

      Mẹ Thẩm trước nay là người hoạt bát hướng ngoại. Bây giờ nhờ nhân duyên tốt của Giản Chi và Thẩm Quân Mặc mà ngày càng cao hứng.

      Người vô tình, người nghe ý. Bà ngờ vài lời của bà đến tai người khác lại mang đến rắc rối cho con trai và con dâu tương lai.

      Mẹ Đinh Di San và mẹ Thẩm là bạn bè thân thiết. Tuy Đinh Di San giở trò khiến hai gia đình hơi khó xử nhưng mỗi bên đều ngầm hiểu tự động bỏ qua mọi chuyện. Hai nhà cứ thế tiếp tục qua lại.

      Mẹ Thẩm vẫn rất chú ý. Nếu có người nhà Đinh Di San mỗi lần tụ tập ít khi nhắc đến Giản Chi.

      Tuy bà chú ý nhưng có vài chuyện vẫn tới tai mẹ của Đinh Di San. Bà Đinh bỗng thấy xót xa khi nghĩ đến đứa con buồn bã vì thất tình.

      Người ta có con dâu, ván đóng thuyền, tội gì con bà phải tương tư như vậy chứ?.

      Bà Đinh kể lại cho Đinh Di San những gì bà nghe người khác kể lại, rốt cuộc chữa lợn lành thành lợn què.

      Sau khi nghe xong Đinh Di San sững sờ, ánh mắt toát lên cam lòng, tin nổi. Thẩm Quân Mặc và Giản Chi đến chuyện kết hôn? Còn sao? nhiều năm như vậy.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 29: Chuyện mừng

      Ánh đèn trong quán mờ ảo, tiếng nhạc vang dội ầm ỹ. Đinh Di San mặc bộ váy lộng lẫy, nghiêng người dựa vào quầy bar. Trong tay ta cầm ly rượu rực rỡ sắc màu. Thỉnh thoảng có vài gã đàn ông ăn mặc chải chuốt liếc nhìn ta, ánh mắt trần trụi, sỗ sàng lưu luyến người Đinh Di San.

      ta uống nhiều đến nỗi đứng xiêu vẹo nhưng vẫn ngạo mạn hừ lạnh, nâng ly rượu uống hơi cạn sạch.

      Chất cồn xúc tác khiến ánh mắt ta ngày càng mông lung, mờ mịt. Mỗi cử động của ta lại rước thêm bao nhiêu ánh mắt si mê của những gã đàn ông say men rượu.

      ràng Đinh di San cảm nhận được ánh mắt bốn phía của mấy người đó. Nếu là ngày thường ta nhất định nhếch mép cười kiêu ngạo, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy thống khổ, chua xót.

      Nhiều người hơn nữa sao chứ, cũng chẳng có người ta muốn. Tất cả đều phải Thẩm Quân Mặc. Lời mẹ khuyên bảo văng văng bên tai càng khiến ta sôi máu.

      Cuối cùng cũng có người đàn ông tự cho bản thân cực kì ưu tú tiến đến bên cạnh Đinh Di San.

      Đinh Di San chẳng phải kẻ ngu. ta dám uống rượ mình ở quán bar tất có những chiêu trò để bảo vệ bản thân.

      Chẳng biết ta những gì, người đàn ông kia tức giân rời nhanh chóng. Đinh Di San lấy di động trong túi, gọi cho Thẩm Quân Mặc.

      Bên kia Thẩm Quân Mặc vẫn ở cùng Giản Chi. Khi điện thoại reo, Giản Chi ở trong bếp, tiềng chuông đổ mãi mà Thẩm Quân Mặc vẫn nghe máy nên Giản Chi tò mò ngẩng đầu nhìn .

      Thẩm Quân Mặc liếc mắt thấy số điện thoại gọi đến nhíu mày, nhận ra ánh mắt thắc mắc của Giản Chi nên đành nhận điện thoại.

      “…A Mặc”.

      Quán bar vốn cực kì ầm ĩ, Thẩm Quân Mặc cau có hỏi: “Có chuyện gì?”.

      Ba chữ lạnh lẽo khiến nước mắt Đinh Di San rơi xuống. ta cố nuốt ấm ức, tay nắm chặt điện thoại: “Em ở quán bar, bị vài kẻ quấy rối, đến đón em nhé”.

      Thủ đoạn của Đinh Di San khiến Thẩm Quân Mặc bật cười: “Tôi gọi người nhà đến đón ”.

      Đinh Di San cười khổ, nếu phải bản thân cuống cuồng lo nghĩ, ta sao có thể dùng thủ đoạn ngu xuẩn như thế này chứ. Việc đến nước này, ta cũng hết cách. “Xem như nể tình cảm thanh mai trúc mã giữa hai chúng ta, đến đón em nhé”.

      Đây là lần đầu tiên trong đời Đinh Di San chịu cúi mình nhưng bên kia Thẩm Quân Mặc vẫn bình chân như vại.

      đưa ngón cái vào nút tắt điện thoại, lặp lại lần nữa: “Tôi gọi cho người nhà ”.

      Thẩm Quân mặc cúp máy nhưng Đinh Di San vẫn cầm điện thoại đặt bên tai. khuôn mặt ta thấm đẫm nước mắt.

      Chưa đến phút sau, tài xế nhà họ Đinh tìm đến quầy rượu Đinh Di San ngồi.

      Trong đầu Đinh Di San bỗng xuất suy nghĩ rồ dại. ta cướp chìa khóa từ trong tay tài xế, loạng choạng chạy ra ngoài.

      Tại quán ăn nhà Giản Chi, Thẩm Quân Mặc và tiếp tục ngồi tán gẫu, xem ti vi, uống trà. ti vi phát chương trình quảng cáo thiết bị chống trộm.

      Sau khi xem xong Giản Chi lẩm bẩm hình như cửa sổ tầng hai được chắc chắn.

      Nghe xong lập tức Thẩm Quân Mặc bật dậy, bảo sao cho sớm hơn. Sau đó bước lên lầu.

      Giản Chi lè lưỡi, theo phía sau thầy Thẩm. đưa hộp dụng cụ cho , phân trần: “Em nghĩ ở tầng hai chắc ảnh hưởng gì nên mới để thế”.

      Vẻ mặt Thẩm Quân Mặc tỏ vẻ hài lòng, vừa định dạy dỗ có ý thức đề phòng nhưng nhìn khuôn mặt đáng thương của lại chẳng được thành lời, đành bất đắc dĩ thở dài “ muốn nhanh nhanh cưới em về nhà, để bên cạnh mới yên tâm được”.

      Giản Chi cố ý làm bộ nghe thấy, nhưng gò má dần ửng hồng biểu lộ tâm tình của .

      Thẩm Quân Mặc nhanh chóng cầm dụng cụ bước đến cửa sổ lầu 2.

      gian yên tĩnh chỉ vang lên tiếng gõ gõ của Thẩm Quân Mặc. Giản Chi định suy nghĩ xem nên tìm đề tài gì để phá vỡ ngại ngùng bỗng chuông cửa vang lên. vài chữ với Thẩm Quân Mặc rồi bước xuống lầu.

      Khi mở cửa khuôn mặt vẫn chưa hết ngại. Nhưng người đứng ngoài cửa lại khiến ngay lập tức thay đổi vẻ mặt.

      người Đinh Di San sực nức mùi rượu. Nhìn Giản Chi vừa tắt nụ cười, ta định lách người qua cửa bước vào nhưng được.

      Giản Chi hơi bực mình, tại sao Đinh Di San lại đến đây vào giờ này?

      Đinh Di san đứng ở cửa, ánh mắt coi thường đánh giá Giản Chi. Sau đó còn thở phì ngụm vào mặt Giản Chi.

      Giản Chi khó chịu xua tay. Trong khí tràn ngập mùi rượu khiến chân mày nhíu chặt: “ Đinh đến đây có chuyện gì?”.

      Đinh Di San hừ tiếng, loạng choạng liêu xiêu đứng trước mặt Giản Chi: “ là cái thá gì? dựa vào cái gì?”.

      câu đầu đuôi. Dựa vào tình trạng của Đinh Di San bây giờ nên Giản Chi chẳng thèm tính toán. mong nhanh chóng đuổi được người này : “ Đinh chắc say rồi, tốt nhất nên về nhà nghỉ ngơi ”.

      xong Giản Chi vươn tay định đẩy ta ra ngoài.

      Tuy Đinh Di San say nhưng chưa đến mức say mèm, dựa vào rượu trở tay đẩy ngược Giản Chi.

      Giản Chi đứng vững, lảo đảo lùi về phía sau hai bước. Dù tốt tính nhưng vô duyên vô cớ bị kẻ khác gây cũng bực bội, khó chịu.

      tay đặt cửa, tay chắn trước người Đinh Di San: “ Đinh, ở đây chào đón , mời cho”.

      Hình như Đinh Di San bị lời của Giản Chi kích thích, khuôn mặt của ta trở nên dữ tợn. ta dùng hết sức kéo Giản Chi, vừa nấc vừa dùng đủ thứ ngôn từ bỉ ối mắng Giản Chi xối xả.

      Cổ tay Giản Chi bị đau. nghĩ dù sao Đinh Di San cũng là con nhà gia giáo, khi ăn cũng phải chú ý đến ngôn từ. Ai ngờ khi ta say lại trở thành kẻ côn đồ, nhất thời bỗng sợ hãi.

      Ngay khi hai người giằng co, Thẩm Quân Mặc ở lầu nghe tiếng mắng mỏ nên bước nhanh xuống lầu.

      Thấy tình cảnh này, sa sầm mặt mày, tàn nhẫn kéo tay Đinh Di San ra, ôm Giản Chi vào lòng kiểm tra kĩ càng. Thấy có vấn đề gì mới thoáng yên lòng, cẩn thận đứng trước mặt che chắn cho

      Vừa xoay người nhìn Đinh Di San vẻ ôn nhu thương tiếc trở nên lạnh lùng. Ánh mắt căm giận nhìn về phía ta, giọng ngập tràn phẫn nộ.

      Vì nôn nóng bảo vệ Giản Chi nên Thẩm Quân mặc dùng sức rất mạnh khi đẩy Đinh Di San, Bây giờ tay ta đau rát, nhìn Thẩm Quân Mặc che chở Giản Chi, đau khổ xoa xoa cánh tay sưng đỏ.

      Sắc mặt Giản Chi cũng khó chịu. Thẩm Quân mặc quăng ánh mắt lạnh căm về phía Đinh Di San: “Tôi lần cuối, cút”.

      Đinh Di San mở to hai mắt, thương tâm choáng ngợp đầy cõi lòng. ta cố gắng để mình khóc thành tiếng.

      Đằng sau truyền đến tiếng xe cộ bóp còi ầm ỹ. Là lái xe nhà họ Đinh đuổi kịp đến đây. ta nhìn dáng vẻ của chủ, liếc nhìn vẻ mặt Thẩm Quân mặc rồi bước lên khuyên can, kéo Đinh Di San rời .

      Mãi đến khi lên xe, Đinh Di san mới khóc nức nở, nước mắt chảy ròng ròng. ta nghiêng đầu nhìn hai người đứng ở cửa.

      Người đàn ông toàn tâm toàn ý thương nhiều năm trời giờ lo lắng, che chở cho người phụ nữ khác. Trong mắt , trong cuộc đời sau này bao giờ tham gia được nữa.

      Đinh Di San quay cửa xe lên, cơ thể vô lực dựa vào ghế, nước mắt lăn dài.

      Mầy ngày sau nghe Đinh Di San xin nghỉ việc ở đại học K, tu nghiệp ở nước ngoài.

      Mọi chuyện cứ thế trôi qua. Lúc này Thẩm Quân Mặc mới nhớ đến lời hứa dẫn Giản Chi về nhà chơi với mẹ của mình.

      Mẹ Thẩm là người dễ tính, đôn hậu. Bà rất quý Giản Chi, vì chiêu đãi con dâu nên dặn dò nhà bếp nấu nhiều món ăn ngon.

      Bản Đồng Đồng cũng xin nghỉ học ngày, ở nhà chờ đến chơi.

      Lúc Giản Chi và Thẩm Quân mặc về đến nhà họ Thẩm, bạn Đồng Đồng mặc bộ váy màu phấn hồng đứng yên ở cửa ngóng ra cổng.

      Thấy Giản Chi từ xe bước xuống lập tức lạch bà lạch bạch chạy ra nhào vào Giản Chi. Giản Chi cúi người ôm Đồng Đồng vào lòng. bé được đà thơm bèm bẹp vào hai má Giản Chi, ngọt ngào gọi .

      Giản Chi đỏ mặt bởi mấy chữ của Đồng Đồng vừa . Thẩm Quân Mặc đứng bên cạnh bỗng này sinh ước muốn, hận bản thân thể ngay lập tức bước đến hôn vào hai má Giản Chi.

      Khi ăn cơm, Đồng Đồng bỏ mặc chú , ngoan ngoãn ngồi cùng với Giản Chi.

      Cha mạ Thẩm càng nhìn càng vui mừng, cười đùa hai người có duyên với con trẻ như vậy, sau này sinh con nhất định trở thành cha mẹ tốt.

      Giản Chi nghe xong biết phản ứng thế nào đành lơ đãng chơi đùa cùng Đồng Đồng. thầm nghĩ cha mẹ Quân Mặc và cha mẹ mình sao lại có suy nghĩ hợp ý nhau vậy chứ, mở miệng là nhắc đến chuyện này.

      Giản Chi lần đầu đến nhà Thẩm Quân Mặc cảm nhận được tuy gia đình là thế gia nhưng mọi người trong gia đình đều cực kì nhiệt tình, nên cũng bớt phần nào căng thẳng.

      Ngoại trừ chủ đề con cái khiến hơi mất tự nhiên mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Thầy Thẩm chăm sóc rất cẩn thận, tỉ mỉ nên người nhà họ Thẩm càng thầm mừng, kiểu này sắp có chuyện vui rồi.

      Vào dịp Giáng sinh, gia đình Giản Chi về nước nghỉ lễ, thăm họ hàng.

      Trời vừa sáng Thẩm Quân Mặc nhận được tin tức của Giản Chi. sắp xếp thời gian đón cả gia đình , còn chu đáo đặt trước cơm trưa ở nhà hàng nổi tiếng. Tuy mọi người đều nhất trí tài nghệ đầu bếp ở nhà hàng này nấu ngon bằng Giản Chi nhưng trước nhiệt tình của Thẩm Quân mặc, mọi người đều vô cùng cảm động.

      Sau đó mẹ Thẩm nhận được tin tức, bà điện thoại đến muốn mời gia đình Giản Chi đến nhà chơi dùng cơm.

      Ngày thứ hai về nước, gia đình Giản Chi vui vẻ nhận lời mời của mẹ Thẩm. Mẹ Thẩm rất nhiệt tình, hiếu khách nên hai gia đình tuy mới gặp gỡ lần đầu nhưng tựa như quen biết lâu. Đặc biệt bạn Đồng Đồng và cháu trai của Giản Chi cứ ê ê a a tiếng với nhau khiến hai bên cười vui vẻ.

      thế gian này, chuyện hạnh phúc nhất chưa chắc là em, em cũng mà chính là tình của chúng ta khiến gia đình và em đều hạnh phúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :