1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc Chiếm - Phồn Nhã (48c+3NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 43: “ Mày là con riêng”

      Editer: Cân

      Hôm tang lễ, rất nhiều người tới.

      Tôi muốn gặp ai, cũng muốn quản chuyện gì, toàn bộ giao cho Hải Ba Hải Đào xử lý.

      Bảo tôi đâu, tôi liền chỗ đó.

      Bảo tôi làm cái gì, tôi liền làm cái đó.

      Càng là lúc đông người, tôi càng khóc nổi.

      Khắp phòng đông ngẹt người chỉ khiến cho tôi muốn chạy trốn nhanh.

      Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy được ?

      Cứ để tôi mình ngơ ngẩn, tôi dễ chịu hơn chút.

      Hải Ba : “Đại tẩu, tới giờ ra nghĩa trang rồi.”

      Tôi đồng ý tiếng, dắt Điểm Điểm ra khỏi phòng.

      Xe của Hải Ba dẫn đầu, phía sau dường như nhìn thấy đuôi của đoàn xe.

      Tôi hỏi Hải Ba: "Sao ra xe của đại ca cậu?"

      Hải Ba do dự chút : "Em cho là đại tẩu thích."

      Tôi lắc đầu: "Chúng ta ngồi xe của ấy."

      "Vâng, lập tức lái ra." Hải Ba rồi chạy ga ra lái xe của Tôn Hạo Chí.

      ấy thích nhất chiếc xe đó, để cho ấy ngồi lần cuối cùng . . . . . .

      Đoàn xe hùng dũng lái qua khu phố, dọc đường biết có bao nhiêu người bàn luận xôn xao, chỉ chỉ chỏ chỏ.

      quan trọng.

      Người còn rồi, danh tiếng gì đó cũng hề gì.

      Để cho lần náo nhiệt cuối cùng, đáng giá, vốn có thể tiếp tục oai phong. . . . . .

      Điểm Điểm ngồi ở bên cạnh tôi, sớm khóc đến phát ra tiếng.

      Tôi khoác vai con bé, : “Điểm Điểm, con lớn rồi. Ba hy sinh bản thân là muốn con sống tốt. Cho dù lúc nào nữa, cũng được làm cho ba mất thể diện.”

      Điểm Điểm “Vâng” cái, lau lau nước mắt mặt, ôm chặt tấm ảnh đen trắng của ấy, ngay ngắn ngồi lại.

      Tôi hôn lên trán con bé cái, thay cho ấy.

      Rốt cuộc đoàn xe cũng lái tới nghĩa trang, tôi dắt Điểm Điểm phía trước.

      Bầu trời vốn u ám, khoảnh khắc chúng tôi bước lên nấc thang ấy, đột nhiên quang mây.

      Ánh mặt trời chiếu lưng tôi, cái bóng đổ về phía trước.

      Điểm Điểm ưỡn thẳng lưng, với tôi từng bước từng bước lên núi.

      Tới nơi cao nhất của tòa ngọn núi này.

      Tôi hiểu phong thủy, nhưng cũng nhìn ra được phía trước mở ra vùng bao la rộng lớn, vị trí tốt.

      bia mộ có khắc tên của ấy, chỉ dùng nửa tấm bia.

      Là tôi với Hải Ba, để lại nửa cho tôi, sau này tôi muốn an táng cùng chỗ với ấy.

      Người điều khiển nghi thức của buổi lễ sắp xếp Điểm Điểm quỳ xuống dập đầu, con bé cần ai đỡ, cho dù khuôn mặt ngập tràn nước mắt, vẫn nghe theo người điều khiển nghi thức mà làm đâu vào đấy tất cả quá trình.

      Con bé nho , dường như trưởng thành sau đêm.

      Vô cùng hiểu chuyện ở bên cạnh tôi, cho dù khóc cũng là lặng lẽ rơi lệ, gây phiền phức cho bất kỳ ai.

      ấy nhìn thấy, Điểm Điểm ngoan như vậy, ấy nhất định nhìn thấy rồi.

      Thời khắc đặt cái hộp vào, Điểm Điểm vùi đầu vào lòng tôi.

      Tôi gắt gao ôm con bé, cắn chặt hàm răng, với ấy trong lòng: “Bọn em . sống tốt. Em chăm sóc Điểm Điểm tốt, thay cả phần của …”

      Trái tim tôi rất đau, nhưng, biết vì sao, nước mắt hề rơi.

      Tôi rơi nước mắt bao nhiêu lần, vậy mà giờ đây hoàn toàn khóc nổi…

      Người điều khiển chương trình tuyên bố nhập thổ vi an, lời còn chưa dứt, đội ngũ phía sau chợt vang lên trận xôn xao.

      Có người chạy mạch về phía tôi, là Tiền Tuệ.

      Mắt của ta khóc đến sưng húp cả lên, thiếu chút nữa tôi nhận ta.

      Có người kéo ta lại nhưng bị ta hất ra.

      Cuối cùng dừng lại trước mặt tôi, giơ tay đánh về phía mặt tôi.

      “Pang” tiếng, vô cùng thanh thúy.

      Mọi người sửng sốt, khắp nơi nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.

      Tôi lên tiếng, Tiền Tuệ đột nhiên gào lên như bị tâm thần: " dựa vào cái gì mà đứng ở đây? Tất cả là hại chết đại ca!"

      "Đại ca, tại sao hồ đồ như thế, thích loại đàn bà có lương tâm này? Dâng mạng cho loại đàn bà này, đáng mà, tại sao ngu như vậy?"

      "Đại ca bị hại chết, ngay cả giọt nước mắt cũng có sao? Đến cùng có bao nhiêu tàn nhẫn?"

      ". . . . . ."

      ấy nhào lên túm tóc tôi.

      Điểm Điểm ngăn ở phía trước tôi, bày ra tư thế bảo vệ cho tôi.

      tránh ra. Ba ba có ở đây. Tôi để ai bắt nạt ma ma.”

      Tiền Tuệ bị Hải Ba Hải Đào kéo sang bên, trong miệng còn oán hận : “Mày căn bản phải con của đại ca! Mày là con riêng của mẹ mà với người khác sinh ra! Chúng mày căn bản xứng đứng ở đây…”

      Miệng của ta bị Hải Ba bịt lại, rốt cuộc phát ra tiếng.

      Nhưng Điểm Điểm nghe thấy, con bé quay đầu, nhìn tôi.


      "Ma ma. . . . . ."

      Trong đôi mắt tròn tròn của Điểm Điểm, tràn đầy kinh ngạc cùng khủng hoảng, cho dù cái ngày tôi cho con bé biết ba ba trở về, con bé cũng chưa từng sợ hãi như vậy.

      Trong lòng tôi trận khí huyết cuồn cuộn, tại sao có thể với đứa bé loại lời như vậy chứ?

      "Hải Ba, cậu buông ta ra." Tôi lạnh lùng mở miệng.

      Hải Ba từ từ buông tay ra.

      Tôi dắt Điểm Điểm tới trước mặt Tiền Tuệ.

      "Tiền Tuệ, tôi muốn xin lỗi."

      Cặp mắt đỏ ngầu của Tiền Tuệ nhìn chằm chằm, cắn răng nghiến lợi với tôi: "Mơ !"

      Nếu như phải là Hải Ba Hải Đào ở bên cạnh, tôi thấy ta căn bản hận được lần nữa nhào lên.

      Tôi cất cao giọng với ta: " có thể tôn trọng tôi, nhưng thể sỉ nhục đại ca , cũng thể chuyện với đứa bé như vậy. Tôi mặc kệ ở đâu nghe được, cũng quan tâm là từ mục đích gì muốn như vậy. Nhưng hôm nay tôi có thể thề trước mặt mọi người, Điểm Điểm là con ruột của Tôn Hạo Chí!”

      Tôi từng chữ từng câu xong, mặc dù tôi cần giải thích đối với bất kỳ người nào, nhưng tôi thể để cho Tôn Hạo Chí chịu nhục, thể để cho Điểm Điểm đau lòng.

      " có ai có thể ra là đáng giá hay có ý nghĩa. Coi như ấy có ở đây, cũng trở lại nữa, tôi cùng Điểm Điểm cũng vĩnh viễn nhớ tất cả về ấy, mãi mãi bao giờ quên ấy. ấy vĩnh viễn là ba của Điểm Điểm, là người cha thương con bé nhất, là người cha tốt nhất thế giới.”

      Từng giọt nước mắt lớn từ khóe mắt trượt xuống, con bé dùng sức hít hít mũi, để cho bản thân khóc quá lớn tiếng.

      Tôi ngồi xổm xuống, lau khô nước mắt của con bé: "Điểm Điểm, cho dù là khi nào, mặc kệ là ai , con đều phải nhớ, con là con ruột của ba ba! Vẫn luôn là, vĩnh viễn là như vậy!”

      Điểm Điểm đồng ý, cố nén nước mắt, buông tay của tôi ra, tới trước mặt Tiền Tuệ : "Tôi tin . Ba ở trời nhìn thấy bắt nạt tôi và ma ma, cũng tha thứ cho ."

      Con bé quật cường xoay người trở lại bên cạnh tôi, dắt tay tôi

      Những ngón tay mềm mại, ấm áp như vậy, kiên định như vậy.

      Tôi dùng sức cầm tay con bé, cùng trở về trước mộ bia.

      Nghi thức tiếp tục tiến hành, người để ý đến Tiền Tuệ lớn tiếng khóc ở bên.

      Tro giấy bay múa đầy trời, làm mờ đôi mắt của tôi. . . . . .

      Tất cả đều kết thúc rồi.

      Tôi và Điểm Điểm bị đuổi về nhà, Hải Ba Hải Đào vẫn luôn bên cạnh với chúng tôi.

      Tôi với bọn họ: "Các cậu cũng trở về , mấy ngày nghỉ ngơi đầy đủ rồi.”

      Điểm Điểm mệt mỏi liền ngủ ở xe, tôi cũng vậy sắp ra lời.

      Tôi cần người ở bên cạnh, chỉ muốn mình đợi.

      Hải Đào nhìn sắc mặt của tôi cái, cùng Hải Ba thương lượng mấy câu, mới : "Vậy bọn em trước. Đại tẩu, hai người nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai bọn em đến.”

      Tôi gật đầu, để cho bọn họ đừng lo lắng.

      Điểm Điểm ở trong mơ vẫn còn ở rơi lệ, tôi ngồi ở mép giường con bé, có cách nào khép mắt lại.

      Mở to mắt, tôi thấy chiếc ghế dựa ấy từng ngồi, chiếc giường ấy từng nằm, chiếc gối đầu ấy từng gối. . . . . .

      Nhưng nhắm mắt lại, tôi thấy, tất cả đều là dáng vẻ của ấy. . . . . .

      ấy chịu đựng những lời đó, ra , tôi căn bản biết tất cả.

      tại mới phát , quá muộn rồi.

      Lại chịu đựng qua buổi tối, tôi sáng sớm tỉnh lại, làm bữa sáng cho Điểm Điểm.

      Con bé muốn ăn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên dùng cơm.

      Khi còn dư lại nửa, con bé ngẩng đầu nhìn tôi: "Con ăn được nữa."

      Tôi đồng ý, ăn nữa.

      Con bé hỏi tôi: "Ma ma, ma ma ăn cơm sao?"

      Tôi nhớ nữa, giống như ăn, cũng rất giống chưa ăn.

      Mười giờ, Hải Ba Hải Đào trước sau đến.

      Cùng còn có mấy em của Tôn Hạo Chí, vào cửa cùng chào tôi, vẫn gọi tôi là"Đại tẩu" .

      Tôi để bọn họ tùy tiện ngồi, rót chút trà, rồi lên lầu.

      Dù sao gian hàng lớn như vậy, nhất định là có rất nhiều sau này cần thương lượng.

      Tôi có tiện nghe bọn họ thảo luận những thứ này, vẫn là trở về phòng chăm sóc Điểm Điểm.

      Qua lâu, Hải Ba tới gõ cửa.

      "Đại tẩu, có thể xuống chuyến ?”

      "Có chuyện gì sao?" Tôi hỏi.

      "Vâng. Đưa Điểm Điểm cùng."

      Tôi có chút nghi ngờ, chỉ là cũng gì , cùng Điểm Điểm theo Hải Ba xuống lầu.

      Lầu dưới những người kia đều hết, chỉ còn lại Hải Đào.

      Cậu ta ngồi ghế sa lon, cúi đầu nhìn tài liệu bàn uống trà, gặp bọn tôi xuống, vội vàng đứng lên.

      Tôi để bọn họ đều ngồi xuống.

      Hải Đào đưa cho tôi mấy trang giấy: đại tẩu, chỗ này em có mấy phần tài liệu đưa cho chị xem chút."

      Tôi nhận lấy.

      Hải Đào tiếp: " ra , mỗi năm Tôn đều có sang tên cho chị và Điểm Điểm chút tài sản. tại ở căn nhà này và căn nhà bên bờ biển, còn nữa, ngự cảnh uyển Hà Tây có hai căn biệt thự, quận Thượng Hà có căn nhà cấp 4, đều là đăng ký dưới tên chị. Ngoài ra, những tài khoản này theo thứ tự là lấy tên chị và Điểm Điểm mở tài khoản, Tôn mật mã chị đều biết."

      "Mấy năm này, em có giúp Tôn đầu tư chút quỹ, cổ phiếu, còn có bảo vật, đây là phần danh sách, phía có giá thị trường bây giờ."

      "Trừ những thứ này, chính là còn có các em cùng nhau làm ăn buôn bán, Tôn cũng là cổ phần lớn. Mới vừa rồi em thương lượng với bọn họ, vẫn là phải xem ý đại tẩu, nếu như tiếp tục, bọn họ hàng năm đều nghe theo lệ chia hoa hồng, nếu như muốn rút lui, bọn họ mau chóng kiếm tiền ra ngoài. . . . . ."

      Tôi lấy phần tài liệu kia, tay có chút run, liền đem nó đặt lên bàn.

      Nhiều tài sản hơn nữa, cũng bằng người.

      Tôi với Hải Đào: "Tôi hiểu lắm những việc này, câu xem làm thế nào thích hợp?"

      Hải Đào nâng mắt kính, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát : "Em , lúc Tôn còn, chúng em buôn bán những thứ này cũng có bảo đảm, kiếm bộn lỗ. Nhưng ấy vừa , tình thế liền thay đổi, bên ngoài có nhiều người thừa dịp cháy nhà hôi của . . . . . . Theo ý em, vẫn là kết thúc làm an buôn bán , tương đối an toàn. Có em muốn tiếp tục làm, đem cổ phần chuyển cho bọn họ là được."

      Tôi gật đầu cái: "Ừm, theo lời cậu mà xử lý thôi."

      Hải Đào tiếp: "Còn có việc. . . . . . ra có lẽ là trước kia, Tôn bảo em giúp mọi người làm thủ tục di dân sang Canada. . . . . . Thời gian trước lấy được thông báo và kiểm tra sức khoẻ, tại chỉ cần kiểm tra sức khoẻ thông qua, là có thể lấy visa . . . . ."
      Chris thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 44:

      Editer: Cân

      Chủ nhật, tôi và Điểm Điểm thăm bà nội.

      Bà ra mở cửa, quần áo bà mặc vẫn chỉnh tề như xưa, trong nhà sạch hạt bụi.

      Thấy tinh thần bà vẫn tốt, tôi thầm thở phào nhõm.

      “Tiểu Tây, con lại gầy rồi.” Tôi vừa ngồi xuống, bà liền : “Như thế này thể tiếp tục được, làm sao con chăm sóc Điểm Điểm được?”

      “Mẹ, con sao. Mấy hôm nay tốt hơn nhiều rồi. Mẹ thế nào? Thân thể vẫn khỏe chứ ạ?”

      : “Ta già rồi, cũng được là khỏe hay . Con cần lo lắng cho ta, vốn dĩ ta cũng chỉ là người sống qua ngày.”

      “Con xin lỗi, con…là con tốt.” Trong lòng tôi tràn đầy áy náy, cũng biết nên bắt đầu từ đâu.

      Bà lắc đầu : “ liên quan đến con, cần phải tự nhận trách nhiệm về mình. ra ta sớm chuẩn bị tâm lý, từ ngày bước lên con đường này, ta hi vọng thằng bé có thể bảo toàn tính mạng mà rút lui, cả ngày đánh đánh giết giết, còn có thể có kết cục tốt đẹp gì sao? Thằng bé có thể lấy được con, cho thằng bé đứa đáng như vậy, trải qua những ngày tháng bình thường trong vài năm, coi như là phúc khí của nó rồi…”

      “Mẹ, đừng như vậy. Người vợ như con làm tốt, con… rất hối hận…”

      Trước mặt bà, tôi ngẩng đầu được.

      Nhưng tôi thể sám hối trước mặt bà, để bà biết được hôn nhân của tôi và Tôn Hạo Chí vướng mắc, đau khổ như vậy, càng chẳng phải khiến bà đau lòng hơn sao?

      Tôi chỉ có thể tránh ánh mắt của bà, gục đầu xuống.

      Bà vỗ vỗ tay của tôi: “Thôi quên , tất cả qua rồi.”

      Vốn dĩ là tôi nên khuyên người già, sao có thể để bà trái lại khuyên tôi?

      Tôi dám tỏ ra khổ sở, vội vàng dùng hết sức gật đầu đồng ý.

      Điểm Điểm từ trong phòng tới hỏi: “Bà, con có thể đem tấm ảnh này về ?”

      tay con bé cầm tấm ảnh của Tôn Hạo Chí, ấy thích chụp ảnh lắm, trong nhà gần như có ảnh chụp của ấy.

      : “Cho con đấy, ta còn rất nhiều.”

      Điểm Điểm đứng bên cạnh tôi, chìa tấm ảnh cho tôi xem: “Ma ma nhìn này, ba ba đẹp trai!”

      Tôi nhận lấy xem, là thời gian ấy nhập ngũ chụp lại.

      : “Điểm Điểm, con tới đây, ta còn rất nhiều ảnh chụp của ba con trước đây, ta lấy cho con xem.”

      Hai người vào phòng ngủ.

      Tôi mình ngồi sô pha, cầm tấm ảnh đến mê mẩn.

      ấy trong bức ảnh, mặc quân trang thẳng thớm, da mặt bị phơi nắng đến đen thui, vẻ mặt lại kiên nghị, quật cường.

      Khi ấy nghĩ gì?

      Ánh mắt của ấy, tôi luôn thấy hiều…

      quay lại, nhìn bức ảnh, thở dài hơi : “Thằng bé muốn nhập ngũ, là bị ép . Vài năm trước náo nhiệt đến tưởng được, lần lượt lần lượt bảo vệ tới, lần lượt lần lượt bị tóm , quản thế nào cũng nghe… Ba Đại Chí lúc đó cũng là người có uy tín danh dự trong khu phố, thấy đứa con trai này khiến ông ngẩng đầu lên được. Nghiêm trọng nhất là lần đánh nhau với thầy giáo trước cổng trường trung học, tin tức cuối cùng đến tai ba nó, chọc giận ông ấy, liền đưa thằng bé bộ đội, lại còn đến cái nơi cực khổ nhất.

      Hết hạn ba năm rèn luyện trong quân ngũ, thằng bé xuất ngũ trở về. Tưởng biết giữ quy củ rồi, ai dè vừa trở về mấy ngày lại đâu hoàn đấy, mỗi ngày đều chạy tới phòng hát phòng nhảy, bạn bè xấu đầy đống bên ngoài… Bên ngoài đồn ầm lên, cũng biết là haygiả. Ta chỉ cảm thấy Đại Chí nên theo con đường này, đều tại ba nó quản nghiêm quá, hỏi hỏi ràng đánh nó, đâu còn là đứa trẻ nữa, ai mà quỳ ở đó chịu đánh, nhấc chân liền chạy rồi… Haiz, sau cùng hai cha con bất hòa.

      ra lúc tính tình Đại Chí chỉ là có chút ngang ngược, bản chất xấu. Khi lên trung học, kết giao với bạn bè hư hỏng, nó lại là người có nghĩa khí nhất… Có những lúc ta nghĩ, nếu phải vì quản thằng bé quá nghiêm, nếu ba Đại Chí sĩ diện như thế, có lẽ căn bản đến mức như thế này.

      Đây có lẽ là số mệnh rồi! Sinh ra trong gia đình như chúng ta, muốn cái gì có cái đó, cũng thiếu tiền đến qua nổi ngày mà phải trộm cắp ăn cướp, sao lại đến mức bước lên con đường này đây?

      Cho nên , con người thể tin vào số mệnh, được sống bao nhiêu năm sống bấy nhiêu, tất cả đều định rồi. Ta cũng sớm nhìn ra, cưỡng cầu được…”

      Tôi cắn răng đè nén đau đớn quay cuồng trong lòng, câu cũng lên lời.

      ra, mực trêu đùa vận mệnh của tôi, cũng là thay đổi quỹ đạo cuộc đời của ấy.

      Nếu chưa từng gặp tôi, có lẽ ấy cũng đến mức…

      ấy còn nhiều chuyện như vậy mà tôi biết, dựa vào cái gì mà lúc trước tôi nhận định ấy là người xấu coi trời bằng vung.

      Vận mệnh trêu ngươi, mọi chuyện cũng phải đều có thể dựa vào lựa chọn của bản thân, chính tôi phải là ví dụ tốt nhất sao?

      Tôi vốn cao thượng như ấy, học đâu ra cái thói kiêu ngạo, làm như nhìn thấy đối với những gì ấy bỏ ra?

      Sao ấy có thể dễ dàng tha thứ cho tôi như vậy?

      “Có điều khi Đại Chí với ta nó muốn kết hôn, ta còn lo lắng, biết thằng bé lấy người vợ như thế nào. Con cũng biết lúc đó bên cạnh thằng bé đều là những người như thế nào…

      Cũng may là con!

      Ta vừa thấy con, liền biết là Đại Chí lòng thích con. Thứ nhất bởi vì con xinh đẹp, thứ hai là bên cạnh thằng bé có người con nào như vậy. Ta nghĩ trong lòng thằng bé vẫn là muốn con đường ngay thẳng, ít nhất bản chất của nó thay đổi, nó vẫn là thích tốt, tính tình ngoan ngoãn.

      Đừng là thằng bé, ngay đến cả ta vừa nhìn thích con. Ngày đó con mặc áo cưới ngồi cạnh cửa sổ, nhìn qua trông như người trong bình thủy tinh, khiến cho người ta đến chết lại lỡ chạm lỡ đụng, chỉ sợ cẩn thận làm cho nó vỡ vụn mất.

      Vài năm về sau ta cũng nhìn ra, hai đứa luôn cãi nhau, ta trách con, ngược lại ta còn cảm thấy đây là chuyện tốt. Từ ai Đại Chí cũng nghe, trái lại chỉ có con nó, nó mới có thể thay đổi. Nếu phải vài năm nay con luôn bên cạnh nó lúc nào cũng nhắc nhở nó là thiện ác, ta thấy nó có lẽ sớm gặp phải phiền phức to rồi, đâu có sống được đến bây giờ. Thằng bé có nhà có con, làm việc luôn luôn để tâm, tùy tiện mạo hiểm, ta cũng yên tâm ít.

      Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn là…”

      Bà ngừng nữa, cúi đầu lau nước mắt.

      Nhưng cả trái tim của tôi hoàn toàn bị những lời này đè nén vò nát, nhưng tôi thể khóc, trong căn phòng ấy cần nhất biểu kiên cường chính là tôi.

      Tôi cắn mạnh môi, đem nước mắt dâng lên khóe mắt nuốt trở về.

      “Mẹ, người đừng quá đau lòng, con người đều có ngày như vậy, hoặc sớm hoặc khi về già. ra về sau Hải Đào với con, vốn gần đây cảnh sát cũng bắt đầu truy xét ấy. Bây giờ coi như xảy ra chuyện này, người ấy cũng mang mấy cái đại án rồi…”

      Tôi được nữa, qua lúc mới tiếp tục : “Mặc dù ấy còn, nhưng con vẫn là con của người. Mẹ, nếu người ghét bỏ, con và Điểm Điểm đến ở với người, để con chăm sóc người, được ạ?”

      Bà lắc đầu : “ cần đâu, ta sớm quen sống mình rồi. Mấy người chúng ta ở cùng nhau ngược lại càng đau lòng. Lại , ta nghe Hải Đào thủ tục di cư của con và Điểm Điểm sắp xong rồi, các con , thay đổi hoàn cảnh, đặc biệt là tốt cho Điểm Điểm. cần lo lắng cho ta, nếu vì ta mà làm chậm trễ các con, con cảm thấy ta vui sao?”

      “Con muốn lắm, con sợ Điểm Điểm ra nước ngoài thích ứng được.”

      ra chỉ là tôi muốn rời , đến nơi khác địa cầu, mất càng nhiều.

      Nếu như tôi quên mất ấy, vậy phải làm sao?

      Huống chi bà nhiều tuổi như vậy, mặc dù sức khỏe vẫn tốt, nhưng sao có thể để bà mình ở nơi này?

      Bà lại khuyên tôi: “Khả năng thích ứng của trẻ rất mạnh, ta lo lắng con bé. Con còn ở lại căn nhà nơi các con từng sinh hoạt qua, mỗi ngày nhìn vật nhớ người, khi nào mới có thể ? phải là ta khuyên con rời xa ta, cũng phải bảo con trốn tránh, chỉ là ta thấy đổi hoàn cảnh mới, đối với con và Điểm Điểm mới là có lợi. Con coi như là du lịch cũng được, thích hoàn cảnh bên đó trở về cũng sao.”

      “Nhưng là…”

      nhưng gì hết. Thằng bé làm thủ tục để các con di dân, vậy chứng tỏ là nó dự đoán được ngày này, cái gì cũng chuẩn bị tốt cho các con rồi, con còn lo lắng cái gì? Coi như phụ công sức của thằng bé, con !”

      Cũng lời ấy, tôi nghe Hải Đào qua, ra mấy năm trước Tôn Hạo Chí suy xét chuyện rời , chỉ là con đường này khi bước lên dễ quay đầu.

      Hải Đào vẫn cứ thầm giúp ấy tìm cách, di dân chỉ là bước trong đó, nhưng cũng làm rất lâu, mãi đến mấy tháng trước mới xác định tin tức cuối cùng.

      Tôi cho rằng ấy nỡ bỏ địa vị bây giờ, chịu thay đổi, đâu biết rằng ấy sớm định liệu cho chúng tôi.

      cho tôi biết ngọn nguồn, có lẽ là muốn ngộ nhỡ thất bại lại hại tôi vui mừng vô ích.

      Tôi cố gắng nghĩ lại, mấy tháng trước, có lần ấy say rượu về nhà, muốn chuyện với tôi, chừng chính là chuyện này.

      Nếu phải về sau tự nhiên xảy ra chuyện, có lẽ chúng tôi sớm cùng nhau rời

      Haiz!

      tôi phụ lòng ấy quá nhiều!

      Bà tiếp tục khuyên tôi : “ cần lo lắng cho ta. Ta thiếu tiền, cũng chỉ sống có mình. Cho dù Đại Chí ở bên ngoài ra sao, trong lòng ta nó luôn là đứa con tốt.”

      Bà cầm tệp tài liệu từ dưới bàn trà ra, đưa cho tôi: “Con xem nó bảo Hải Đào giúp ta sắp xếp quá nhiều chuyến chơi nghỉ dưỡng, ta vẫn rảnh , chờ các con xuất ngoại, ta cũng Hải Nam ở mấy tháng, cho khuây khỏa.”

      Tôi chỉ đành gật đầu: “Vậy mẹ chú ý chăm sóc bản thân.”

      Bà mỉm cười: “Ta có bạn bè, cũng biết nên giải quyết như thế nào. Trái lại là con, chuyện gì cũng kìm nén trong lòng.”

      Tôi xoa mặt, để cho biểu cảm của mình thả lỏng chút: “Con sao, con từ từ điều chỉnh bản thân. Điểm Điểm ngoan hơn trước rất nhiều, vì con bé, con cũng cần tỉnh lại.”

      Bà vỗ vỗ tay tôi : “Nghĩ như vậy là đúng rồi.”

      Tôi khẻ nhoẻn miệng: “Con xem Điểm Điểm.”

      Trong phòng ngủ, Điểm Điểm nằm sấp giường ngủ thiếp , trong lòng vẫn ôm cuốn album ảnh.

      Tôi lấy chiếc chăn từ trong tủ ra, nhàng đắp lên người con bé, giúp bé chỉnh lại gối đầu.

      Khóe mắt con bé ươn ướt, lại mơ thấy ba rồi…

      Haiz!

      Con bé ôm cuốn album rất chặt, tôi hơi mạnh tay mới rút được từ trong lòng con bé ra.

      Cuốn album cũ nặng trịch, bìa bọc nhung, cạnh góc có hơi loang lổ, sờ lên vẫn có thể thấy rất có cảm xúc.

      Tôi nhàng mở ra, giống như mở ra từng khoảng thời gian, bên trong tất cả đều là ấy mà tôi biết.

      ra, ấy từng như thế này…

      ra, ấy từng tươi cười như vậy…

      Đáng tiếc tôi quen ấy sớm chút.

      Hoặc là ấy sớm ở đó, chỉ là tôi ngoan cố, vẫn nhìn tới.

      Thời điểm ấy ở bên cạnh tôi, tôi đều trân trọng.

      tại vì cái gì muốn kiên trì lưu lại nơi này, tưởng niệm vô nghĩa?

      Vẫn là nghe theo ý nguyện của ấy, cũng chỉ còn lại lần cuối cùng này…

      Có lẽ rời khỏi nơi đây, bắt đầu lại lần nữa, mới đúng là việc ấy hi vọng tôi và Điểm Điểm làm.
      Chris thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 45: Triệu vấn

      Editer: Cân

      Dưới giúp đỡ của Hải Đào, hành trình của tôi và Điểm Điểm rất nhanh được xác định.

      Hải Đào hỏi tôi có muốn giải quyết tài sản bên tôi , tôi nghĩ vẫn là ủy thác cho cậu ấy quản lý.

      Nhà bên Canada sớm mua xong, xuống may là có thể chuyển vào ở, tài khoản tiết kiệm cũng đủ chi phí sinh hoạt.

      Tôi cần thêm tiền bạc, cũng muốn động tới bất kỳ đồ gì của ấy.

      Tôi hi vọng khi chúng tôi trở về, nơi này vẫn còn nguyên bộ dáng.

      Hải Đào hiểu ý của tôi, có điều vẫn nhắc nhở tôi, nếu giá phòng thay đổi, chi bằng tại thời điểm cao nhất nên bán .

      Tôi với cậu ta: “Vậy cậu xem rồi làm, nhưng căn nhà này và căn nhà bên bờ biển giữ lại đừng động tới.”

      Cậu ta gật đầu đồng ý.

      Gần đây tiếp xúc nhiều hơn với Hải Đào, càng cảm thấy cậu ấy giống như Hải Ba.

      Nếu cử chỉ khách sáo của Hải Ba là tâm từ tôn trọng đối với thân phận của Tôn Hạo Chí, vậy thái độ của Hải Đào đối với tôi càng giống như cố gắng giữ khoảng cách.

      Mặc dù tôi đối với cậu ra rất tín nhiệm, nhưng luôn cảm thấy cậu ta có gì đó gạt tôi, luôn có chuyện muốn ra, dường như mực ám chỉ gì đó.

      Như chuyện di dân, chuyện xử lý tài sản, cậu ta luôn đồng ý ý kiến của tôi trước, sau đó lại từ từ đưa ra các loại tin tức, khiến bản thân tôi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng thay đổi chủ ý.

      Có lẽ là tôi quá nhạy cảm, hay phong cách làm việc của Hải Đào là như vậy, tôi cũng .

      Hành trình của chúng tôi vẫn là bí mật, ngoài bà nội và em Hải Ba Hải Đào còn ai biết.

      Như vậy tôi có thể gây ầm ĩ gì, có thể giảm bớt phiền phức.

      Nhưng ngờ, ngày trước khi xuất phát, bỗng nhiên có cảnh sát tìm tới.

      Đầu tiên tôi nghĩ phải báo cho Hải Đào, chúng tôi sớm bàn bạc qua, nếu cảnh sát tôi về chuyện của Tôn Hạo Chí, tôi liền chi tiết , dù sao tôi thực biết cái gì cả.

      Hải Đào ở bên ngoài nhờ vả các mối quan hệ, có vấn đề gì.

      Nhưng mục đích đến của cảnh sát lại như tôi tưởng tượng.

      “Vụ án Lý Dũng bắt cóc giết người vẫn còn điểm nghi vấn, mời theo chúng tôi chuyến.”

      Cảnh sát hỏi tôi chút vấn đề cơ bản, như tên tuổi, lịch làm việc, vân vân.

      Sau khi tôi trả lời từng câu , cảnh sát hỏi lại câu: “ có quen Diệp Phi ?”

      Tôi sửng sốt, sau đó trả lời: “Có quen.”

      “Hai người quen nahu như thế nào?”

      “Chúng tôi là bạn học cùng lớp hồi cấp hai.”

      có quan hệ gì khác sao?”

      “…” Tôi do dự chút.

      “Nếu phối hợp, chỉ e thời gian hỏi kéo dài.” Nghe ra hòa khí trong thanh, coi như là giọng thương lượng.

      Tôi cũng muốn kéo dài, Điểm Điểm lo lắng.

      “Trước kia chúng tôi là người .”

      chút về quá trình qua lại của hai người.”

      “… Lên cấp ba chúng tôi bắt đầu qua lại, sau khi chia tay năm, công việc của chúng tôi lại lần nữa cùng nơi, về sau tôi kết hôn chia tay với ta rồi.”

      “Vài năm trước cậu ta đánh nhau, vì mà ngộ sát người dẫn tới phải ngồi tù, đúng ?”

      “Đúng.”

      “Diệp Phi giết người vì , mà lâu sau gả cho người khác, vì sao vậy?”

      Tôi cảm thấy vấn đề này liên quan đến vụ án của Lý Dũng, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời: “Đó là lựa chọn lúc ấy.”

      Cảnh sát dừng lại ở vấn đề này, trực tiếp chuyển sang câu hỏi khác: “Con là của Diệp Phi hay của Tôn Hạo Chí?”

      Tôi do dự, lập tức trả lời: “Là của Tôn Hạo Chí.”

      Khiến mấy người cảnh sát thẩm vấn liếc nhìn nhau, hỏi ngược lại: “Trước khi xảy ra vụ án, lần cuối cùng nhìn thấy Diệp Phi là khi nào?”

      “Tháng trước.”

      “Mời cụ thể chút thời gian, địa điểm, còn có người nào ở đó, và xảy ra chuyện gì?”

      Tôi nghĩ chút rồi ra chi tiết tình hình lúc đó.

      “Sau vụ án, Diệp Phi chạy tới trường đầu tiên, có biết tại sao ta xuất ở đó ?”

      “Tôi biết.”

      “Vậy nghi ngờ gì điểm này sao? bao che cho ta? Hay là căn bản ta hợp mưu trong vụ bắt cóc này?”

      có, phải như thế. Lúc đầu tôi lo lắng chồng tôi rơi xuống, về sau xác nhận ấy…mất, tôi đều đau lòng tự trách mình, có nghĩ nhiều như vậy về chuyện của ta.”

      “Sau khi kết hôn và Diệp Phi vẫn liên lạc, mà chồng Tôn Hạo Chí lại xảy ra xung đột với Diệp Phi. Diệp Phi ghi hận trong lòng, bày ra vụ giả bắt cóc với , mục đích là vì diệt trừ Tôn Hạo Chí, khiến cho hai người lại lần nữa bên nhau, đúng ?”

      đúng.”

      tại và Diệp Phi đều là nghi án trong vụ bắt cóc. Nếu chủ động khai báo, có thể giảm bớt hình phạt.”

      “Tôi làm, vì cái gì tôi phải khiến cho con mình rơi vào tình hình nguy hiểm? Chúng tôi thiếu chút nữa bị chết đuối, con tôi bị viêm phổi, bản thân tôi cũng bị thương hôn mê rất lâu…” Tôi có chút kích động, bởi chỉ trích ngớ ngẩn kia.

      Cảnh sát để ý tới biện bạch của tôi, cầm bản ghi chép đứng dậy: “Vậy ở đây suy nghĩ lại xem có quên điều gì , nhớ ra rồi lại cho chúng tôi biết.”

      Bọn họ ra ngoài, để tôi ở trong phòng mình.

      Tất cả lời vừa rồi đều là , ngoại trừ việc- tôi từng nghi ngờ qua Diệp Phi.

      Hôm ấy ở trong kho hàng, tôi ràng nghe được thanh của ta, còn có chiếc xe dừng ở cửa, tôi cũng tin tưởng ta, mà ta lại là người đầu tiên chạy tới, càng khiến cho người ta thể nghi ngờ.

      Nhưng tôi chưa từng cho bất kỳ ai, nếu phải cảnh sát nhúng tay vào, có lẽ tôi để chuyện này thối rữa trong lòng, vịnh viễn động tới.

      Trước ngày hôm nay, tôi mực trốn tránh.

      Rốt cuộc Diệp Phi là loại người như thế nào, tôi biết, cũng muốn biết.

      Giả sử, tôi là gỉa sử, Diệp Phi có liên quan đến chuyện này, vậy sao, tra ra được manh mối khiến cho Tôn Hạo Chí sống lại sao?

      tự trách mình quá nhiều, hối hận quá nhiều, đau khổ quả nhiều, tôi thể tiếp nhận thêm chút nào nữa.

      Lại còn tôi hợp mưu với Diệp Phi bắt cóc Điểm Điểm, điều này sao có thể?

      Tôi có cách nào tin ta làm tổn thương chúng tôi.

      Tôi nghĩ ra đáp án, càng nghĩ càng khiến bản thân khó chịu.

      Qua khoảng hai tiếng, có cảnh sát vào : “ có thể rồi.”

      Hải Đào đợi tôi ở bên ngoài, nhìn thấy tôi liền chào: “Đại tẩu, em đến chậm. Tất cả xử lý xong rồi, em đưa chị về.”

      xe, tôi hỏi Hải Đào làm thế nào cậu ta đưa tôi ra ngoài được.

      Hải Đào : “Tìm mấy người có quan hệ, phí chuyện gì, vốn cũng có chứng cớ. Cảnh sát chỉ là nhận được phong thư khiếu nại nặc danh, hỏi dò hình thức chị , ràng liên quan đến chị.”

      “Thư khiếu nại?” Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta.

      “Vâng.” Cậu ta dừng lại trước đèn đỏ: “Nội dung cụ thể em lắm, có điều đều là bịa đặt, cần lo lắng.”

      Cậu ta nhắc tới Diệp Phi, tôi cũng hỏi.

      Thời gian lạnh nhất qua, giờ phút này ánh mặt trời vừa phải, ấm áp xuyên qua cửa kính xe, rơi khuôn mặt tôi.

      Tôi day huyệt thái dương hơi đau, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xe, biết thời tiết ở Canada như thế nào?

      Những ngày cuối cùng trôi qua rất nhanh---mua sắm ít đồ sợ mua được, đóng gói hành lý, giải quyết thủ tục liên quan…

      Mặ dù có Hải Ba Hải Đào giúp đỡ nhưng vẫn lộn xộn rối thành đống.

      ra trong việc này, cũng phải có mấy chuyện tác động, đại để vẫn là trong tiềm thức của tôi muốn để công việc của bản thân lu bù lên thôi.

      ngày trước khi , bà nội muốn ở với Điểm Điểm tối, tôi đưa con bé đến rồi tự mình lái xe về nhà.

      Đương nhiên tôi cũng có thể ngủ lại chỗ bà, nhưng tôi muốn trở về, dù sao cũng là đêm cuối cùng ở nhà.

      Mặc dù xe đường nhiều lắm, tôi vẫn lái cực kỳ chậm.

      Sắp rời xa thành phố này, tôi muốn nhìn nó hơn chút, có lẽ lần sau trở về tất cả thay đổi.

      Thời gian cách nào quay ngược, tôi vẫn luôn chịu đối mặt với thực, là khi rời .

      Thành phố này đem đến cho tôi vô số khổ đau cùng vui vẻ, vậy để tôi với nó tiếng tạm biệt…

      Tôi lòng vòng dạo quanh nội thành, qua lâu mới về nhà.

      Khi sắp đến khu nhà, tôi lái chậm dần, chiếc xe màu đen từ góc tối của lối rẽ bỗng chạy ra, ngăn trước đường của tôi.

      Tôi đạp thắng xe, xe đột ngột dừng lại.

      Cửa xe phía trước mở ra, Diệp Phi bước xuống.

      Tôi muốn gặp lại ta, nhưng giờ lái xe quay lại hình như quá muộn.

      ta bước nhanh về phía tôi, mà tôi, như thần xui quỷ khiến buông lỏng thắng xe.

      Tôi đạp phanh, xe ở sườn đồi theo quán tính, vòng qua Diệp Phi.

      ta hoàn toàn có thể tránh ra, nhưng sau khi thấy xe chuyển động, lại đứng tại chỗ, nhúc nhích.

      Khoảng cách càng lúc càng gần, tôi thấy ta hơi nhăn mày, bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh, dẫm lại phanh xe.

      Nhưng có lẽ đâm vào chân ta, phía sau ta nhoáng lên cái, ngã xuống.

      “A!” tôi khẽ kêu lên, vội vàng xuống xe xem sao.

      Diệp Phi tay chống mặt đất, chậm rãi đứng lên.

      Tôi vốn định lập tức tránh ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của ta, vẫn lại mở miệng hỏi: “ sao chứ?”

      Diệp Phi lắc đầu: “Nếu có sao, em tha thứ cho chứ?”

      ta là tới thừa nhận ta làm việc cần tôi tha thứ sao?

      Trong lòng tôi lạnh lẽo, xoay đầu .

      Diệp Phi bước bước tới gần tôi: “Tiểu Tây, bọn em định Canada?”

      Tôi nhìn ta cái, tôi muốn hỏi tại sao tôi giữ bí mật như vậy mà ta lại biết.

      Diệp Phi tiếp: “ biết cảnh sát gọi em đến để xét hỏi, cũng biết em nghi ngờ . Trong khoảng thời gian này vẫn nhịn tới tìm em, bởi vì biết , tại em muốn gặp , việc biến thành như vậy, cũng ngờ tới…”

      ta giải thích, nhưng những lời này tôi đều muốn nghe.

      Tôi chỉ muốn nghe câu— ta liên quan gì tới tất cả chuyện này.

      Nhưng ta qua trọng điểm.

      Cuối cùng tôi nhịn được mà cắt ngang lời ta: “Diệp Phi! Rốt cuộc muốn làm gì? có quan hệ gì với Lý Dũng?”

      Diệp Phi bất đắc dĩ nở nụ cười: “Chẳng lẽ em cho rằng tìm người bắt cóc em và Điểm Điểm?”

      Đúng, tôi tin tưởng Diệp Phi làm hại tôi và Điểm Điểm, nhưng những gì tôi tận mắt thấy, là như thế nào?

      Tôi lau trán, bực bội khó chịu, để tôi yên !
      Chris thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 46: Chân tướng

      Editer: Cân

      Diệp Phi thở dài, vòng vo nữa, kể lại từ đầu.

      có quen Lý Dũng. Bảy năm trước, bọn bị nhốt cùng phòng trong ngục, chuyện bên trong em hiểu được, nhiều lúc thể lựa chọn… Tóm lại nợ ân tình. Sau khi ra tù, tới tìm , muốn hùn vốn kinh doanh. Con người của Lý Dũng rất khó cự tuyệt. Giữa bọn có mối quan hệ lợi ích, nhưng nhúng tay vào con đường hắc đạo, cũng làm chuyện gì tán tận lương tâm. Về sau, xảy ra xung đột giữa là Tôn Hạo Chí, trong thời gian ngắn bị thất bại thảm hại. Khi cùng đường liền tìm đến , là giúp nấp.”

      “Lúc đầu chỉ định bảo toàn tính mạng cho , trả ân tình. Nhưng khi ấy nhìn thấy…” Lại lần nữa Diệp Phi thở dài, hạ giọng : “Tiểu Tây, nếu em là , nhìn thấy con mình bị cướp , vợ mình bị hành hạ, em làm gì? đối phó với bọn xã hội đen vô pháp vô thiên ấy như thế nào, còn có biện pháp gì?”

      Diệp Phi dừng lại, cúi đầu nhìn tôi.

      Tôi đứng vững nữa rồi, đành tựa vào xe, ôm cánh tay.

      “Cho nên và Lý Dũng hợp mưu diệt trừ ấy?”

      Tôi mệt mỏi đưa ra câu hỏi ấy, trận đau lòng nổi lên.

      Diệp Phi do dự hồi, mới cẩn thận trả lời: “Nếu , chuyện và Lý Dũng giết người giống nhau, em có tin ? Trong kế hoạch của , giúp Lý Dũng, giúp đoạt được chiếc ghế đứng đầu trong xã hội đen, đẩy thế lực của Tôn Hạo Chí xuống, như vậy cách nào khống chế bọn em nữa.”

      ngờ tớ Lý Dũng đá sang bên, đơn độc hành động. Nếu biết Lý Dũng làm hại em và Điểm Điểm, sao có thể đồng ý chứ? Về sau ở chỗ nấp, nhìn thấy chụp ảnh Điểm Điểm mới đoán được kế hoạch của . Khi tìm đến , hoàn toàn mất khống chế… thể ngăn cản .”

      thừa nhận, từng có ý nghĩ để cho Tôn Hạo Chí biến mất, khiến hai bàn tay trắng, nhưng chưa từng có ý định giết . Bởi vì biết, em và Tôn Hạo Chí sống cùng nhau bao năm như vậy, thể có chút tình cảm. Nếu chết em nhất định rất đau lòng. muốn như vậy…”

      Khi Diệp Phi những lời này, tôi vẫn cúi đầu, nhìn biểu cảm của Diệp Phi.

      Nhưng từ giọng của ta, tôi nghe được do dự đau khổ mà trước nay ta chưa từng có.

      “Hôm ấy bờ sông nhìn thấy em đau lòng như vậy, trong lòng cũng thoải mái chút nào. Mấy ngày nay luôn nghĩ, Tôn Hạo Chí vì cứu bọn em, thậm chí chịu trả giá bằng tính mạng của bản thân, người như vậy, phải là người xấu, nghĩ là làm sai ở đâu rồi…”

      nên nghe em giải thích…”

      Giọng của Diệp Phi càng ngày càng , nhưng từng chữ ta ra tầng tầng lớp lớp rơi xuống đè nặng trong lòng tôi.

      Bi kịch này quả nhiên do tay tôi tạo nên.

      Nếu ngay từ đầu tôi kiên quyết tránh né Diệp Phi, nếu tôi giải thích chân tướng để Diệp Phi hiểu lầm, ta khuấy đảo mọi thứ, có lẽ căn bản kết cục như thế này.

      Trời biết, tôi vốn dĩ chỉ muốn giảm bớt đau khổ, nhưng kết quả lại là gây thương tổn cho mọi người.

      việc cho đến thời điểm này, tôi buộc phải chân tướng cho Diệp Phi, vì thanh danh của Tôn Hạo Chí.

      Lại lần nữa rạch ra vết thương lên sẹo, chung quy vẫn là chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân.

      Tôi mở miệng, nhìn ta.

      “Diệp Phi, chuyện này tôi và đều có trách nhiệm. Tôi lên sớm hơn cho , Điểm Điểm phải con , năm ấy tôi gả cho Tôn Hạo Chí, chính vì Điểm Điểm là con của ấy. tính thời gian sai, khi còn trong trại giam, tôi sống với Tôn Hạo Chí---bởi vì năm đó Tạ Tứ phao tin muốn giết , tôi còn cách nào… Là tôi chủ động đến tìm Tôn Hạo Chí, đề xuất điều kiện, lấy bản thân tôi đổi lấy an toàn cho …”

      “Đây phải chuyện to tát g, Tôn Hạo Chí thực lời hứa, mà tôi cũng trả giá tương ứng. có chiếm đoạt, có cái gì công bằng. Ban đầu, đó chỉ là giao dịch, thậm chí tôi còn nghĩ tới Tôn Hạo Chí lấy tôi. Trước kia tôi vẫn cho rằng ấy vì tôi mang thai con của ấy nên mới cố ý kết hôn với tôi, giờ ngẫm lại, có lẽ căn bản phải như vậy.”

      “Là tôi, vẫn có biện pháp nào đối mặt, tôi và cam lòng kết cục như vậy, bắt đầu cách ô nhục như thế với ấy… Những năm gần đây, tôi luôn vu vẻ, phải vì ấy đối xử tốt với tôi, là tôi tự mua dây buộc mình, thoát ra được. Nhiều lúc tôi đem buồn bực của bản thân áp lên người ấy, ngay cả tôi cũng quên, đây ràng là lựa chọn của chính mình tạo ra…”

      Trải qua thời gian dài, rốt cuộc bí mật ở trong lòng tôi cũng bị ra, tôi vốn lo lắng sau khi Diệp Phi biết chân tướng đau lòng tự trách.

      Tôi cũng nguyện để cho bất kỳ ai biết chuyện tôi và Tôn Hạo Chí bí mật qua lại lúc đó, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, với tôi mà , bán đứng chính mình cũng phải chuyện vẻ vang gì.

      Nhưng giờ đây, khi tôi ra toàn bộ , lại phát trong lòng chỉ có thư thái.

      ra tôi sớm để ý đến những chuyện này rồi.

      Tôi còn gì để , Diệp Phi cũng bế tắc đứng ở đó.

      Trong lòng ta hẳn dễ chịu, loại chuyện như thế này ai có thể chấp nhận ngay được.

      Kỳ nếu lần trước tôi kể cho ta, ta cũng chưa chắc tin.

      Mọi người luôn muốn tin vào cái bản thân muốn tin, có lúc , chỉ khi đầu rơi máu chảy mới hiểu .

      Giống như tôi, qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn cho rằng bắt đầu của tôi và Tôn Hạo Chí là ấy lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

      Nhưng mấy ngày nay, tôi vứt bỏ thành kiến, bình tĩnh nghĩ lại, ràng là bản thân tôi đề xuất điều kiện, vì sao lại trách ấy?

      cho cùng, chỉ vì tôi vi phạm đạo đức chính mình, cho nên tôi luôn muốn trách cứ người nào đó, duy trì lòng tin của bản thân…

      Tôi hận chết bản thân mình.

      Nếu như lúc này, tôi lại chối bỏ trách nhiệm, ra vẻ người vô tội bị hại mà chỉ trích Diệp Phi, vậy tôi hết thuốc chữa rồi.

      Bây giờ, việc tôi có thể làm, chỉ có tiếp tục sống, đối mặt với sai lầm của chính mình.

      Chúng tôi cứ như vậy trầm mặc lâu, rốt cuộc Diệp Phi thở dài mạnh.

      …” ta vỗ trán chính mình: “Vậy mà lại sai lầm như vậy…”

      “Năm đó có năng lực bảo vệ em, giờ đây lại tự cho mình là đúng tới ‘giải cứu’ em. Nếu nhúng tay, có lẽ Lý Dũng có cơ hội…”

      chỉ nhìn thấy em vui vẻ, hoàn toàn nghĩ tới, em vì cứu …”

      “Nhưng làm cái gì thế này!”

      “Xin lỗi em, tất cả đều là lỗi của …”

      Diệp Phi đứt quãng xong, tinh thần càng lúc càng sa sút.

      Tôi cách nào nghe ta tiếp được nữa, mở miệng cắt ngang.

      “Đừng nữa, Diệp Phi. việc xảy ra, tôi và đều có trách nhiệm. Cho dù về mặt đạo đức, hay là tình cảm,chúng ta đều nên chấp nhận trừng phạt. thực tế, tôi sai còn nhiều hơn .”

      Sau khi hít sâu hơi, tôi quay ra Diệp Phi, để quyết tâm của tôi: “Tôi quyết định đữa Điểm Điểm rời , chúng tôi tới vùng đất mới, làm lại từ đầu. … tự mình bảo trọng.”

      Diệp Phi đứng trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi.

      Tôi biết ta muốn tìm điều gì trong mắt tôi, nhưng lúc này đây đối mặt với ta, tôi ràng, tất cả kết thúc.

      Trong ánh mắt chăm chú nhìn tôi của Diệp Phi, tôi nhận thấy vô số cảm xúc phức tạp, luân phiên biến hóa, mãi đến khi ra chậm rãi ra mấy chữ.

      thể cho cơ hội nữa sao?”

      Tôi lắc đầu.

      “Diệp Phi, vẫn , thể quay lại được nữa. Kể từ ngày tôi chọn tìm Tôn Hạo Chí, tôi nghĩ chuyện tái hợp cùng . Huống chi, vài năm nay, là ấy ở bên cạnh tôi, cho tôi gia đình, dễ dàng tha thứ những tật xấu của tôi, luôn bảo vệ tôi… Tôi có khả năng quên những điều này để làm lại từ đầu.”

      Diệp Phi gì, cũng động đậy, ta cứ như vậy đứng ở đó.

      Nhưng tôi thể, tôi phải về nhà rồi.

      Tôi với ta: “Diệp Phi, chúng ta tạm biệt nhé. quên tôi , sống tốt.”

      Tôi xoay người về chiếc xe, chuẩn bị quay xe, đổi hướng .

      Khoảng khắc đóng cửa xe, tôi nghe thấy Diệp Phi câu.

      thanh của ta lớn, đủ để tôi nghe ràng.

      “Tiểu Tây, em ta rồi…”

      Ánh mắt tôi ươn ướt, phải vì lần nữa rời xa Diệp Phi, mà vì tôi rốt cuộc phát bản thân mình lĩnh ngộ ra điều này quá muộn.

      Sáng sớm hôm sau, tôi đón Điểm Điểm, bà nhiều tuổi rồi, đối diện được với biệt ly nên tiễn chúng tôi.

      Tôi ôm bà, đồng ý với bà khi đến đó gọi điện thoại về, bà mình phải hết sức giữ gìn sức khỏe.

      Điểm Điểm , con bé thường xuyên cùng bà xem video, để bà nhớ chúng tôi.

      Cánh cửa sau lưng nhàng khép lại, Điểm Điểm nắm tay tôi : “Ma ma, đừng sợ, về sau con chăm sóc ma ma.”

      Con bé ngoan như vậy, tôi cũng phải phấn chấn lên.

      Hải Ba Hải Đào tới đón, đưa chúng tôi ra sân bay.

      Phần lớn hành lý đều gửi qua trước, đồ mang bên người nhiều, tôi bảo với bọn họ cần phiền lòng.

      “Đương nhiên phải tiễn rồi, về sau biết có cơ hội giusp nữa …” Hải Ba phụ giúp đem hành lý xe xuống, cười có chút miễn cưỡng.

      Dù gì quen biết lâu như vậy, luôn được bọn họ chiếu cố, trong lòng tôi cũng có chút lỡ.

      Hải Đào ngược lại đa cảm như vậy, chỉ dặn dò chuyện sau khi đến Canada.

      Tôi với cậu ta: “Được, Hải Đào, cậu nhiều lần rồi. Nếu tìm được người đón chúng tôi, gọi điện thoại, tôi nhớ kỹ rồi. Địa chỉ bên đó, giao thông, phương pháp liên lạc tôi đều đem theo, có chuyện gì đâu.”

      Cậu ta cười : “Kỳ em nên đưa mọi người , nhưng bên này, thể được...”

      Tôi lắc đầu: “ sao, tôi hiểu. Cho dù cậu đưa chúng tôi , cũng thể thường xuyên ở bên đó. Bất kể chuyện gì, sau cùng vẫn phải chính mình đối mặt.”

      Khóe miệng Hải Đào động vài cái, như muốn gì lại thôi.

      Có lẽ chỉ là lo lắng cho chúng tôi…

      Đổi xong vé máy bay, gửi xong hành lý, bước tiếp theo là xuất cảnh rồi.

      Tôi với Hải Ba Hải Đào: “Đến đây thôi, cảm ơn các cậu!”

      Hải Ba làm bộ nén giận : “Đại tẩu là, còn những lời khách khí như vậy.”

      Hải Ba lại dặn dò lần nữa: “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại, dù xa mấy em vẫn có thể giúp được.”

      Tôi gật đầu đồng ý.

      Hàng người phía trước càng ngày càng ngắn, sắp đến lượt chúng tôi rồi.

      Điểm Điểm bỗng nhiên vẫy vẫy tay về phía sau: “Chú Hải Ba, chú Hải Đào, hẹn gặp lại! Cháu rất nhớ mọi người!”

      Tôi cũng quay đầu lời tạm biệt với bọn họ.

      Nhất định phải vào rồi.

      Trong nháy mắt xoay người ấy, tầm mắt của tôi vô tình đảo qua sảnh, bóng dáng quen thuộc ở phía xa xa sau đám người.

      ta vẫn đến đây.

      Tôi muốn gặp, thiếu niên trong sáng như ánh mặt trời trong hồi ức ấy, trở nên buồn bực đơn như vậy.

      Hướng về phía trước, qua thôi.

      Tôi quay đầu lại, chỉ đưa tay lên đầu, quơ quơ nhàng.

      Tạm biệt nhé!
      Chris thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 47: Hai người cái làm gì?

      Editor: Cân

      Thời gian trôi qua nhanh.

      Thời gian đầu Điểm Điểm còn oán giận vui vì nghe hiểu gì cả, bây giờ mỗi ngày về nhà đều la hét lại kết thêm bạn mới trong trường mẫu giáo.

      Tôi cũng dần thích nghi với cuộc sống nơi này.

      Người Trung Quốc trong thành phố này rất nhiều, còn nhiều hơn trong tưởng tượng nữa.

      Máy bay còn chưa hạ cánh có thể nhìn thấy biển hiệu chào đón bằng tiếng Trung.

      Phố người Hoa hơn so với thành phố ở Trung Quốc, chỉ cần là muốn đồ gì cơ bản đều có thể mua được.

      Có mấy quán đồ ăn cũng có thể là hương vị giống ở quê nhà.

      Ngân hàng, bưu điện, siêu thị… đâu đâu cũng có nhân viên tiếng Trung làm việc.

      Trước khi chúng tôi đến Canada, Hải Đào cẩn thận giúp chúng tôi thuê nhân viên kế toán cao cấp và bác sĩ gia đình.

      Tôi bắt đầu tin rằng, ở đây, dù biết câu tiếng cũng vẫn có thể sống thoải mái.

      Thậm chí, tại phố người Hoa, tiếng Quảng còn quan trọng hơn tiếng .

      Nơi chúng tôi sống mặc dù có phố người hoa ở xung quanh, cuộc sống vẫn rất thuận tiện.

      Tôi thích khu này.

      Mỗi nhà đều có sân cỏ lớn, khí tươi mát khiến người ta bất giác hít sâu, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời xanh lam đến kinh ngạc, ánh mặt trời trong veo thuần khiết.

      Tất cả những gì cần làm là hòa vào cảm giác yên bình này.

      Lúc tản bộ có thể gặp người da trắng nhiệt tình mỉm cười chào hỏi chúng tôi, như thể bạn bè quen thân từ lâu lắm rồi.

      Có đôi khi cũng gặp người Châu Á.

      Sau khi kết bạn với hàng xóm người Trung Quốc, liền xả ra tràng những rắc rối phức tạp của người Hoa.

      Hội người cao tuổi,du học sinh, người mới di cư, người di cư lâu năm, hội đồng hương, giáo hữu hội, vì là khuôn mặt mới nên rất dễ thu hút chú ý.

      Nơi có nhiều người Trung Quốc, đặc biệt là nơi có đàn bà con nhiều tiền lắm thời gian rỗi, tuyệt thể thiếu được chính là tám chuyện.

      Có người bắt đầu thăm dò thân phận của tôi.

      Rất ràng tôi giống các bà “trông nhà” ở đây, mặc dù cũng mình đem con trông nhà, nhưng trước giờ tôi chưa từng nhắc tới chuyện chồng mình.

      Bọn họ mỗi lần hỏi tôi “Khi nào chồng tới”, tôi chỉ cười cười lắc đầu trả lời: “ ấy đến.”

      Cũng phải tôi cố làm ra vẻ huyền bí, chỉ là tôi muốn đối mặt với xúc động bùi ngùi của các nàng.

      Hơn nữa, biết tại sao, mặc dù tôi biết có khả năng, nhưng lại luôn cảm thấy ấy ở ngay bên cạnh chúng tôi.

      Tôi phải là người mê tín, nhưng có số việc thể được.

      Đặc biệt trong khoảng thời gian gần đây, loại cảm giác khác thường này luôn rất mãnh liệt.

      Chớp mắt nào đó, tại góc ở đâu đấy, trong lúc vô tình có thể thoáng thấy bóng dáng mơ hồ, rất giống ấy.

      Tôi nghĩ có thể là tôi nhìn nhầm, đó có thể chỉ là người đàn ông có vóc dáng giống mà thôi.

      Nhưng, phải giải thích sao đây cái cảm giacs quen thuộc này?

      Đó tuyệt đối phải cảm giác đến từ người xa lạ.

      Tôi bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ là tâm lý tôi có vấn đề?

      May mắn thay loại cảm giác này chỉ giằng co trong vài ngày, sau đó dần dần biến mất.

      Tôi nhõm thở phào hơi, nhưng cũng đồng thời có chút thất vọng.

      Kỳ trong nội tâm tôi có ít nhiều chờ dù chờ đợi, dù cho là ảo giác, có thể cảm thấy ấy ở quanh mình cũng tốt.

      Cảm giác mới mẻ lúc ban đầu qua, lặng yên trống rỗng kéo tới.

      Mỗi ngày đều như ngày hôm trước, mỗi đêm đều giống như đêm hôm trước.

      Ngày trôi qua quả thực quá yên ả, chỉ là cảm giác giác yên bình này đem đến cho tôi khoảng trống quá lớn, biết nên làm thế nào bù vào.

      Tôi biết “bệnh” của mình còn lâu mới khỏi, có lúc chỉ là giấc ngủ trưa ngắn ngủi thôi mà cũng trong mơ khóc đến tê tâm liệt phế, đau lòng chịu nổi mới tỉnh lại, lau lau khóe mắt lại có nước mắt.

      Vì thế tôi càng thêm sợ ở mình, bắt đầu cố gắng sắp xếp việc cho bản thân làm, trải kín thời gian biểu.

      ESL học tiếng , lớp học có nửa là người Hoa.

      Tiếng vẫn chưa luyện tốt, tiếng Trung trọ trẹ có thể nghe hiểu.

      Có người đưa tôi giáo hội người Hoa, phân bè kết đảng khiến cho người ta đau cả đầu.

      Ngược lại, khu người nước ngoài ở gần đó, đối xử bình đẳng.

      Tôi vốn có tín ngưỡng tôn giáo, mới đầu chỉ vì giết thời gian nên mới giáo hội, về sau hình thành thói quen, mặc dù chỉ vì tiếp xúc với càng nhiều người càng tốt.

      Điểm Điểm rất nhanh chơi cùng với các bạn nhở người nước ngoài, con bé có khuôn mặt của đứa bé Trung Quốc nên rất được hoan nghênh, ngay cả tôi cũng bởi vậy mà kết bạn được ít người.

      Có điều, bất đồng ngôn ngũ nên có chút giới hạn khi chào hỏi, chuyện thời tiết
      các kiểu còn lâu mới tới.

      Được coi là bạn bè chỉ có thể đến hai cha con họ Lương.

      Lương Đông là người di dân lâu rồi.

      Mười mấy năm trước du học, lèo cầm học vị thạc sĩ bác sĩ, kết hôn sinh con, định cư luôn bên này.

      Đáng tiếc là bà Lương mất năm năm trước, để lại đứa con trai duy nhất, Lương Tu.

      Lương Tu là công dân Canada đích thực, tiếng mới chính là tiếng mẹ đẹ của thằng bé, diện mạo cũng giống đứa bé nước ngoài, ngay đến màu tóc màu mắt cũng nhạt hơn Điểm Điểm rất nhiều.

      Chúng tôi gặp nhau ở giáo hội, vì đều là người Trung Quốc, vừa bắt chuyện vài câu phát chúng tôi ở cùng khu, chỉ cách nhau có mấy tòa nhà.

      Vì thế, dần dần quen biết nhau.

      Tính tình Lương Đông ôn hòa, cũng hỏi quá nhiều việc tư của người khác, chuyện với ta thường rất thoải mái.

      Ngoài ra ta cũng rất nhiệt tình, giúp đỡ người mới di dân như tôi rất nhiều.

      Lương Tu và Điểm Điểm bằng tuổi, bình thường bộ dáng hư hỏng phá phách, đối với người nào cũng tỉnh bơ phớt lờ, nhưng lại rất thích chuyện với Điểm Điểm.

      Tiếng Trung kém, tiếng lưu loát, lại có thể chuyện với nhau.

      “Lương Tu, cậu tiếng Trung rất kém!” Điểm Điểm đỡ trán, kiêng nể gì với Lương Tu.

      Tôi ở bên nhìn bọn chúng chuyện phiếm, chỉ thấy Lương Tu dửng dưng : “ sao?”

      Điểm Điểm cực kỳ nghiêm túc với cậu ta: “Tin tớ , rất kém cỏi.”

      “Tiếng của cậu cũng rất kém cỏi.” Phát của Lương Tu chuẩn, vốn từ nghèo nàn nhưng lời lại vô cùng sắc bén.

      Miệng của Điểm Điểm cong lên, quay đầu bỏ .

      mặt Lương Tu lên xấu hổ, lại đuổi theo sau, cẩn thận : “Vậy về sau cậu dạy tớ tiếng Trung, tớ dạy cậu tiếng , được ?”

      Đề nghị của cậu bé rất hay, Điểm Điểm ngẫm lại cũng đồng ý, dỗi nữa, lúc sau lại cười ầm ĩ với cậu bé.

      “Bình thường Lương Tu rất ít tiếng Trung, chỉ khi chuyện với Điểm Điểm nhà em mới chịu .” Lương Đông đến gần, cũng nghe đối thoại của hai đứa .

      Tôi cười : “Như vậy rất tốt, vốn dĩ tôi còn sợ Điểm Điểm theo kịp tiếng . Giờ tụi nó giúp nhau học tập, cũng cũng cần phải lo lắng chuyện tiếng Trung của Lương Tu tốt nữa.”

      Lương Đông ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn Lương Tu lắc đầu : “ ra Lương Tu cơ bản đều nghe hiểu được, chỉ là chịu . Lúc thằng bé còn , mẹ nó vẫn dạy tiếng Trung. Về sau mình tôi nuôi nó, liền để ý tới việc này. Tới khi phát ra, nó tốt tiếng Trung nữa. Càng tốt, càng chịu , là tôi sơ suất.”

      Kỳ ta vừa phải làm việc, vừa phải chăm sóc gia đình, có thể nuôi Lương Tu thành như vậy là tốt lắm rồi.

      “Xung quanh có ngôn ngữ như vậy.” Tôi khuyên ta.

      Lương Đông gật đầu: “Môi trường có ảnh hưởng rất lớn. Kỳ bây giờ em lo lắng Điểm Điểm theo kịp tiếng , có lẽ được bao lâu lại lo lắng con bé quên tiếng Trung.”

      Tôi cười: “Chỉ mong phải có ngày đó.”

      Lương Đông đề nghị với tôi: “Tuần sau tôi đưa Lương Tu tham gia quân đội cho trẻ em người Hoa, Điểm Điểm nhà em có muốn cùng ?”

      “Quân đội cho trẻ em?” Tôi hiểu lắm: “Có khổ nhọc lắm ?”

      Thế là Lương Đông giải thích cho tôi hồi.

      Nghe có vẻ khá hay, tiếp xúc thiên nhiên, so với suốt ngày ở nhà cùng tôi tốt hơn rất nhiều.

      “Vậy để Điể.m Điểm cùng .” Tôi đồng ý.

      Dưới giúp đỡ của Lương Đông, Điểm Điểm và Lương Tu cùng gia nhập quân đội cho trẻ em người Hoa.

      Lần đầu tiên trở về sau hoạt động, cực kỳ vui vẻ kể lại những gì học được.

      Tôi bị vui vẻ của con bé làm cho cười ngớt, xem ra con bé dần dần thoát khỏi bóng ma mất người cha.

      Đáng tiếc, tôi vẫn thể.

      Dù rằng tôi tìm rất nhiều việc cho mình làm, nhưng chỉ là ban ngày bận rộn, đêm đến, tôi vẫn rất khó vào giấc ngủ.

      Mặc dù ngủ cũng là trạng thái chập chờn.

      Vô tình tỉnh lại, hết sức tỉnh táo.

      Tôi bắt đầu đếm ngày ấy rời xa chúng tôi, nhưng cách nào tính lo lắng như này còn bao lâu.

      ngờ tới, tại nơi xa xôi như thế này, tại nơi hoàn toàn cách xa hồi ức, vậy mà lúc nào tôi cũng nhớ tới ấy.

      Từng đêm, từng buổi sớm mai, mỗi lần mở cửa, tôi đều ảo tưởng ấy xuất ở đây.

      Lúc ban đầu, tôi cố gắng kiềm chế, mỗi lần hình bóng ấy xuất trong trí não, tôi đều lập tức đứng lên tìm việc gì đó để làm.

      Bên cạnh ấ lại có cảm giác vô cùng mâu thuẫn, hung hăng áp chế như vậy, liệu có hay ngày tôi quên hình dáng của ấy?

      Nhưng thực chứng minh, nỗi nhớ nhung chỉ ngày càng mãnh liệt.

      Đây có lẽ cũng là lẽ thường!

      Cũng may có Điểm Điểm.

      Con bé nhạy cảm, mỗi lần thấy cảm xúc của tôi thay đổi tới chuyện trong trường học, chọc tôi vui vẻ.

      Có đôi khi cố ý phóng đại xấu Lương Tu, cậu bé ngạo mạn như thế nào, ân cần đối với con bé như những bạn khác.

      Tôi cười trộm, ra Lương Tu đối với con bé vô cùng tốt, Điểm Điểm còn thường bắt nạt cậu bé.

      Tôi bảo con bé được bắt nạt Lương Tu, con bé mở to mắt : “Con bắt nạt cậu ta? Là cậu ta bắt nạt con có?”

      Sau đó liên tiếp kể lể các việc xấu của Lương Tu.

      Nhưng khi vào tai tôi, ràng là Lương Tu nhường nhịn con bé.

      Cái này đúng là đứa nguyện đánh đứa nguyện chịu!

      Nhắc đến Lương Tu cũng là đứa bé đáng thương, từ lời của cậu bé, còn nhớ khuôn mặt của mẹ nữa.

      Tôi nghe cậu bé như vậy, khó tránh khỏi ngập tràn thương.

      Có lúc làm nhiều đồ ăn ngon, kêu Điểm Điểm gọi cậu bé tới cùng ăn.

      Nếu Lương Đông tăng ca, tôi cũng chủ động mời Lương Tu tới.

      Lương Đông áy náy tới, tôi bảo ta cần khách sáo.

      ta muốn mời tôi ăn cơm, tôi vẫn luôn tìm đủ loại lý do cự tuyệt.

      Tôi chỉ là thương Lương Tu, muốn làm chuyện khác khiến người ta hiểu lầm.

      Lương Đông là người thông minh, lập tức hiểu .

      ta cũng dây dưa, chỉ ngẫu nhiên tìm cơ hội cám ơn tôi, ví dụ như, lúc tới đón Lương Tu, giúp tôi thay bóng đèn, sửa chốt cửa các kiểu.

      Giới hạn giúp đỡ giữa chúng tôi chỉ có thế.

      Thời gian qua nhanh.

      giống như ở quê của chúng tôi, nơi này mùa xuân ấm áp tươi xinh, trời trong xanh động lòng người.

      Lúc thay chiếc áo đơn cho Điểm Điểm, Điểm Điểm và Lương Tu sắp tham gia hoạt động dã ngoại rồi.

      Bởi vì xe của tôi đem sửa, tôi liền nhờ xe Lương Đông, tiễn Điểm Điểm tham gia hoạt động.

      Trước khi xuất phát có nghi thức đơn giản.

      Nhìn Điểm Điểm đứng trong đội ngũ, tôi phát dường như con bé cao lên chút.

      Nếu như Tôn Hạo Chí nhìn thấy con bé mặc quân phục, bộ dáng nghiêm trang, cực kỳ tự hào…

      Tôi thầm ôm cánh tay, để cho bản thân thôi nghĩ lung tung.

      Điểm Điểm lên xe bus, ở trong xe vẫy vẫy tay về phía tôi.

      Xe chậm rãi xa, tôi bỗng nhiên biết tiếp theo nên làm cái gì.

      Đây là lần đầu tiên sau khi đến Canada tôi chỉ còn lại mình.

      Tôi vẫn nhờ xe của Lương Đông trở về.

      Khi ngang qua khu phía tây, ta lại mời tôi: “Chỗ này có nhà hàng tệ, tôi mời em.”

      cần đâu.” Tôi nhất thời tìm được cớ.

      Lương Đông cười : “Dù sao cũng phải cho tôi cơ hội cám ơn em chứ. Nếu tôi thay Lương Tu cảm ơn…”

      ta cho xe giảm tốc độ, đỗ lại ven đường.

      Nơi này đích thực là nhà hàng rất rốt.

      Cửa kính trong suốt đến tận mặt đất, bên ngoài là cảnh biển, tiếng đàn uyển chuyển khe khẽ tấu lên, đồ ăn tinh xảo ngon miệng, phụ cái giá niêm yết thực đơn.

      Chúng tôi vừa ăn vừa chuyện, phần lớn đề tài là vấn đề giáo dục con trẻ.

      ta , tương lai định đưa Lương Tu về nước bồi dưỡng tiếng Trung, tôi cười , đây đúng là vòng luẩn quẩn, bao nhiêu người tìm đủ biện pháp để con cái được xuất ngoại học hành.

      Lương Tu để lại tiền boa, mời tôi ra bãi biển tản bộ.

      ta giải thích cho tôi, bây giờ tình hình giống,còn có rất nhiều người nước ngoài học tiếng Trung khai thác thị trường Trung Quốc, thân là Hoa kiều sao có thể bỏ cái ưu thế này.

      Tôi biết ta sai, có điều việc này, tôi chưa từng suy xét qua.

      Bình yên nơi đây, đối với tôi mà , đáng quý hơn bất cứ thứ gì.

      Trời tối rồi.

      Lương Đông đưa tôi về nhà.

      Lúc xuống xe, ta gọi tôi lại: “Có chút quà tặng em.”

      Tôi thấy sắc mặt ta có chút đúng, thầm kêu hay rồi.

      Quả nhiên, sau khi ta xuống xe mở cốp sau, nâng ra bó hoa hồng to.

      Tôi biết mặt tôi là kinh ngạc hay là xấu hổ khó xử, tóm lại là Lương Đông liên tục xua tay, bảo tôi đừng hiểu lầm.

      “Tôi nhớ em từng mở cửa hàng bán hoa, nhất định là thích hoa… , tôi chỉ biết tặng cái gì tốt…”

      Tôi ý thức được bản thân mình quá mức thất lễ, vội vàng nở nụ cười tươi, nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn .”

      Thời tiết nước ngoài giống, hoa hồng này được trông cũng đặc biệt to khỏe, đóa hoa to lớn đầy đặn, ngay đến gai cũng vừa nhọn vừa dài.

      Tôi căng thẳng, vừa cẩn thận cái liền bị chọc vào ngón tay.

      “Ay ya!” Máu tươi chảy ra.

      Lương Đông thấy vậy, vội vàng luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”

      Cũng phải ta đâm, tôi lại với ta: “ sao.”

      biết làm thế nào lại thành như vậy, tay của tôi chạy tới trong tay ta, mà ta lấy khăn tay ra, bọc lấy ngón tay rỉ máu của tôi.

      Màn đêm có gió, ánh trăng sáng ngời.

      cái bóng từ đâu ra, rơi xuống bên cạnh chúng tôi?

      “Hai người cái làm gì?”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :