Chương 22: Ba ba là xã hội đen
Lúc ở trạm xăng dầu, tôi hỏi Diệp Phi, vừa rồi vì sao gặp được tôi, phải khéo như vậy .
Diệp Phi : " lo lắng."
Lo lắng cái gì đây? ta cũng gì.
Tôi đại khái có thể đoán được được.
Ngày hôm qua tôi nhận điện thoại của Tôn Hạo Chí, lại ăn cơm mình cùng ta, ta lo lắng tôi về nhà gặp phiền phức .
Tôi cúi thấp đầu, kỳ tôi và Tôn Hạo Chí đâu phải chỉ vì việc này mà sinh ra mâu thuẫn đâu?
Tôi hỏi ngược lại ta: "Làm sao biết em ở đó?"
Diệp Phi lấy ngón tay sờ sờ chóp mũi, giương mắt nhìn sắc mặt của tôi rồi mới : "Lần trước nghe Lưu Yến em mở cửa hàng bán hoa ở bên cạnh tòa nhà chính phủ. . . . . ."
Tôi "À" tiếng mới hiểu ra có lẽ ta đứng đợi lâu ở gần cửa hàng bán hoa, thấy tôi đến mình mới đến đây.
Tôi hiểu Diệp Phi, thực ra ta thuộc về kiểu người kiêu ngạo cố chấp là người sợ trời sợ đất.
Kể từ lần đầu tiên đánh nhau cho tới bây giờ ta chưa bao giờ sợ Tôn Hạo Chí.
Nguyên nhân khiến cho Diệp Phi ngồi ở trong xe yên lặng chờ đợi, mà phải quang minh chính đại tới tìm tôi chỉ có —— ta muốn gây rắc rối cho tôi.
Nghĩ như vậy nên tôi cũng thèm hỏi lại.
Đường về hình như vô cùng gần, chỉ trong chốc lát tôi nhìn thấy tòa nhà bưu điện cao lớn trước mắt, qua con đường nữa là tới cửa hàng hoa của tôi.
Diệp Phi để tôi xuống xe ở cái hẻm , chỉ : "Nơi này có vẻ dễ quay đầu xe."
Tôi tạm biệt với ta rồi đẩy cửa xuống xe.
Phía sau im lặng, xe của ta còn đứng tại chỗ hề chuyển động.
Cửa của cửa hàng bán hoa mở rộng, Lan Lan thấy tôi lập tức hỏi: "Chị, chị đâu vậy ?"
Tôi cười hỏi ấy: "Sao mà đến em cũng quản chị đây?"
Lan Lan gấp đến độ xua tay: " phải, phải, vừa rồi bên trường học của Điểm Điểm gọi tới Điểm Điểm bị thương phải đưa đến bệnh viện rồi!"
Bên tai tôi "Ông" tiếng, những lời còn lại của Lan Lan chữ tôi cũng nghe .
Phản ứng đầu tiên chính là nếu Điểm Điểm xảy ra chuyện gì hay tôi cũng sống nổi!
Thời điểm tôi còn bối rồi Lan Lan đưa áo khoác và túi xách tới trước mặt tôi, tôi bắt lấy rồi chạy ra ngoài.
Trước cửa hết lần này đến lần khác có chiếc taxi nào trống, tôi nhìn về phía đầu hẻm khi nãy thấy Diệp Phi vô cùng lo lắng lái xe lại đây.
"Làm sao vậy?" ta hỏi tôi.
Tôi gần như khóc mà : "Điểm Điểm xảy ra chuyện ở bệnh viện, nhanh đưa em đến đó!"
Bệnh viện thành phố rất gần lái xe chỉ mất mười mấy phút đồng hồ.
Nhưng mười mấy phút đồng hồ này, tôi quả bị lo lắng và áy náy hành hạ đến chịu nổi.
Khi Điểm Điểm gặp chuyện may tôi lại nhận được điện thoại trước tiên, nếu như, nếu như chậm. . . . . .
Tôi dám nghĩ tới.
Diệp Phi : "Trước khi nhìn thấy con bé em đừng nghĩ quá nhiều."
Tôi gật đầu đồng ý, nhưng làm sao khống chế được đây.
Xe dừng đèn đỏ, tôi lo lắng hai tay nắm chặt lấy nhau vẫn kiềm chế nổi run rẩy.
Bỗng nhiên Diệp Phi đưa tay đặt tay của tôi, cái gì cũng chỉ dùng sức nắm chặt.
Bàn tay truyện tới độ ấm, lòng tôi dần dần bình tĩnh lại.
Qua đèn đỏ thêm con đường nữa là tới bệnh viện.
Diệp Phi dừng xe vào cùng tôi, ở cửa chúng tôi gặp được thầy giáo chủ nhiệm lớp của Điểm Điểm.
Thầy La luôn luôn nghiêm túc mà lúc này đây vẻ mặt đầy kích động, thấy tôi đầu tiên là xin lỗi rồi rất nhanh tình huống của Điểm Điểm—— còn hôn mê, chỉ bị trầy da rất , kết quả CT não còn chưa có.
Dưới chân tôi mềm nhũn, Diệp Phi lập tức đỡ lấy tôi.
Tại sao có thể như vậy?
Buổi sáng lúc đến trường, vẫn là đứa vui vẻ mà.
Bác sĩ còn làm kiểm tra, thầy La cho tôi biết Điểm Điểm vẫn rất hiểu chuyện, nhưng là biết vì sao hôm nay đột nhiên đánh nhau với bạn học nam, bé trai kia cao lớn hơn bé rất nhiều, Điểm Điểm là bị bé trai đẩy ngã từ cầu thang xuống.
Tôi che miệng lại dám hỏi xem có phải cầu thang rất cao hay .
Diệp Phi dìu tôi ngồi ở phòng bên ngoài, với tôi: "Tin tưởng bác sĩ, có việc gì ."
Tôi biết, nhưng vẫn lo lắng muốn chết.
Rốt cục cửa phòng mở ra, bác sĩ để cho tôi vào.
Điểm Điểm trong bộ đồ trắng của bệnh viện nhìn vô cùng nhắn, từ khuỷu tay đến cánh tay có mấy chỗ bôi thuốc đỏ, mắt nhắm chặt, còn chưa tỉnh.
Tôi lập tức đến trước giường Điểm Điểm giọng kêu bé: "Điểm Điểm!"
Bé động cũng động dù chỉ chút.
Tôi quay đầu hỏi bác sĩ tình huống, bác sĩ : "Trước mắt có việc gì, khả năng là va chạm nên bị hôn mê tạm thời. Tối hôm nay nằm viện quan sát chút !"
Tôi kêu thầy giáo La về trường học trước rồi cùng Diệp Phi đưa Điểm Điểm chuyển tới phòng bệnh nội trú.
Điểm Điểm vẫn chưa có phản ứng gì, tôi vẫn ngồi ở đầu giường Điểm Điểm nắm tay bé.
Y tá đưa bảng đăng ký cho tôi điền, Diệp Phi nhận lấy rồi điền tên và giới tính sau đó hỏi tôi ngày tháng năm sinh.
Tôi thuận miệng ra, Diệp Phi ngây ra lúc, lại hỏi vài thông tin cơ bản điền lên.
Bỗng nhiên đầu ngón tay Điểm Điểm giật giật, tôi vội gọi tên của bé: "Điểm Điểm, nghe được ?"
Mí mắt Điểm Điểm động hai cái nhưng có mở.
Diệp Phi xoay người ra ngoài tìm bác sĩ, tôi tiếp tục giọng gọi Điểm Điểm.
Bác sĩ vào dùng đèn pin cầm tay soi mắt Điểm Điểm rồi an ủi tôi: " cần quá lo lắng, hẳn là rất nhanh tỉnh. Các vị thử nắm tay bé, cùng bé trò chuyện."
Tôi liên tục gọi tên Điểm Điểm nhưng bé có thêm chút phản ứng nào.
Diệp Phi ngồi xổm xuống giọng gọi bé: "Điểm Điểm! Nếu còn tỉnh lại mẹ của cháu khóc."
Đầu ngón tay Điểm Điểm thế nhưng lại ngoéo cái, cái miệng nhắn cong chút, phát ra vài thanh rất , nghe được ràng: "Ba ba!"
Đôi mắt của tôi sáng lên, có thể chuyện là có việc gì rồi.
Diệp Phi cầm bàn tay Điểm Điểm tiếp tục : "Điểm Điểm ngoan!"
Theo lời từng lời của ta, cặp lông mi của Điểm Điểm nhíu lại chút, lại nhàng gọi lần nữa: "Ba ba"
Sau đó lông mi rung động vài cái, rốt cục chậm rãi mở to mắt.
Lúc này đây bé rất ràng: "Con muốn ba ba!"
Tôi và Diệp Phi nhìn nhau cười, rốt cục yên tâm, tỉnh lại.
Nhưng nụ cười của tôi còn chưa kịp thu lại, chợt nghe được thanh trầm thấp đầy phẫn nộ: "Các người làm gì đó?"
Tôi quay đầu nhìn lại, biết khi nào cửa phòng bệnh mở ra, Tôn Hạo Chí cắn răng đứng ở cửa.
Tôi nhất thời biết nên cái gì.
Tôn Hạo Chí bước hai bước đến giường bệnh, đoạt lấy tay Điểm Điểm trong tay Diệp Phi, đẩy Diệp Phi lui về phía sau vài bước.
Diệp Phi tránh ra, lắc đầu cười lạnh.
Tôn Hạo chí xoay người cái, ôm lấy Điểm Điểm ở giường.
Tôi ngăn lại: "Tôn Hạo chí, làm gì? Nhanh buông Điểm Điểm ra, con vừa tỉnh lại để cho bác sĩ đến kiểm tra lại chút."
Tôn Hạo Chí phẫn nộ hoàn toàn nghe lời của tôi, xoay người liền ra ngoài.
Tôi ở phía sau kéo vạt áo của , làm sao kéo được?
Diệp Phi chạy tới phía trước Tôn Hạo Chí ngăn ta lại: "Tôn Hạo chí, bình tĩnh chút, Điểm Điểm cần kiểm tra."
Tôn Hạo chí tay túm chặt áo Diệp Phi, uy hiếp : "Cậu tránh ra cho tôi!"
tức giận.
Tôi vội vàng chạy tới đoạt lấy Điểm Điểm trong tay Tôn Hạo Chí: "Tôn Hạo Chí, dọa Điểm Điểm!"
Điểm Điểm vừa mới tỉnh dậy hoang mang nhìn màn này, bỗng nhiên ôm đầu khóc lên: "Mẹ, con đau đầu!"
Nghe thấy tiếng khóc của Điểm Điểm Tôn Hạo Chí tỉnh táo lại, tay buông lỏng chút.
Tôi vội vàng ôm Điểm Điểm lại đặt lên giường.
Vừa nắm tay bé vừa hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Hạo Chí cái: "Còn mau tìm bác sĩ!"
Thế này mới buông cổ Diệp Phi ra, ra ngoài tìm bác sĩ.
Diệp Phi chỉnh lại áo mặt vẫn là vẻ mặt rất bình tĩnh, ta với Điểm Điểm: "Điểm Điểm đừng khóc, bác sĩ lập tức tới ngay."
Tôi liền với ta: "Diệp Phi, trước . ở đây, ấy từ bỏ ý định."
Diệp Phi nhìn tôi gật đầu.
ta vừa ra, Tôn Hạo Chí nắm cánh tay bác sĩ kéo vào: "Mau kiểm tra, con của tôi đau đầu!"
Bộ dáng hung thần ác sát của quả giống như muốn giết người, bác sĩ sợ tới mức vài lần cầm ống nghe đều trợt xuống.
Tôi đứng lên, đẩy Tôn Hạo chí ra: " ở trong này quấy rầy bác sĩ, ra ngoài!"
Tôn Hạo Chí hận cắn răng, nhưng vẫn xoay người ra ngoài.
Bác sĩ kiểm tra xong kết quả là có gì đáng ngại, gật đầu đau là bởi vì đầu bé bị sưng lên, rất nhanh tiêu .
Nhưng bác sĩ vẫn đề nghị chúng tôi ở lại bệnh viện quan sát ngày, đương nhiên nếu muốn cũng sao, bệnh viện khác cũng được. . . . . .
Tôi thầm tức giận, chắc chắn là Tôn Hạo Chí làm bác sĩ sợ hãi, sao lại hiểu chuyện như vậy, dã man như vậy!
Điểm Điểm khóc nữa, Tôn Hạo Chí cũng tỉnh táo lại, ngồi ở bên giường vuốt khuôn mặt nhắn của Điểm Điểm: "Điểm Điểm là ai bắt nạt con? Ba ba báo thù cho con!"
Điểm Điểm nhìn trộm tôi cái, giọng : " có ai bắt nạt con. . . . . . Chính con cẩn thận."
Tôi hỏi bé: "Sao thầy giáo La lại con đánh nhau với bạn học nam đây?"
Điểm Điểm mân mê miệng lời nào.
Tôi kiên nhẫn với bé: "Điểm Điểm, con có biết nếu con nghĩa là con phạm phải hai lỗi là đánh nhau, hai là dối."
Điểm Điểm hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tôn Hạo Chí, Tôn Hạo Chí xua tay : "Quên , ngày mai rồi sau. Con vừa mới tỉnh lại."
Tôi nghĩ rồi : "Được rồi Điểm Điểm, mẹ cho con thời gian hai ngày, ngày mai con cho mẹ biết làm sao lại ngã sấp xuống."
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi mở cửa, thấy người phụ nữ dẫn theo bé trai mập mạp đứng ở cửa. là mẹ của Tôn Vũ Thần sao, xin lỗi, hôm nay đều là do Cao Uy nhà chúng tôi đúng, tôi dẫn nó đến xin lỗi."
Vừa vừa đẩy bé trai tên Cao Uy ra.
Cao Uy lên phía trước vài bước, cúi đầu rồi với Điểm Điểm: "Tôn Vũ Thần, thực xin lỗi, mình nên đẩy bạn."
Lại hướng tôi và Tôn Hạo Chí cúi xuống: " chú, xin lỗi, lần sau cháu làm như vậy nữa."
Tôn Hạo Chí xanh mặt gì, Cao Uy từng bước lui lại, lo lắng nhìn mẹ của bé .
Tôi qua xoa đầu Cao Uy : " có việc gì cả, bạn học cãi nhau là chuyện bình thường. Về sau có chuyện gì tìm thầy giáo giải quyết được đánh nhau."
Mẹ của Cao Uy cũng : "Đúng vậy, con xem Tôn Vũ Thần là bạn , con là con trai sao lại bắt nạt bạn chứ!"
Cao Uy phiết miệng : "Con bắt nạt bạn ấy."
Điểm Điểm bỗng nhiên ngắt lời bé: "Bạn bắt nạt mình, mình cũng sai."
Mẹ của Cao Uy lập tức : "Con xem Tôn Vũ Thần còn hơn con đấy."
Cao uy nghĩ nghĩ, mặt dần dần đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, lát sau lại đến cách giường Điểm Điểm hai bước, vươn bàn tay : "Chúng ta làm hòa ."
Tôi thấy Điểm Điểm giống như tình nguyện nhưng vẫn bắt tay cùng bạn.
Cao Uy cười rộ lên, mắt híp thành đường.
Đó là đứa bé rất phúc hậu thà, tôi nghĩ.
Ngoại truyện: Chương trình đặc biệt đón tết lịch
Còn mười phút nữa là tới thời gian phát sóng trực tiếp, tại trường quay nhân viên bận rộn thực công tác chuẩn bị.
"Đạo diễn Trùng, người bên kia là ai vậy?" Người dẫn chương trình Lộ Lộ thảo luận lần cuối nội dung cùng với đạo diễn Tiểu Trùng hỏi.
Đạo diễn Tiểu Trùng ngẩng đầu nhìn theo hướng Lộ Lộ chỉ, chỉ thấy người đàn ông toàn thân mặc trang phục đen ngồi ngược sáng, mặc dù ở chỗ tối thấy dung mạo của ta, nhưng dựa vào khí thế giận mà uy khiến liếc mắt cái liền nhận ra ta ngay.
"Đừng chỉ. muốn lăn lộn nữa sao? ta chính là Tôn Hạo Chí!" Tiểu Trùng đè bàn tay Lộ Lộ xuống, thấp giọng cảnh cáo ta.
"Hả? ta là Tôn Hạo Chí? thể nào! Rất đẹp trai nha!" Trong mắt Lộ Lộ sang lấp lánh.
Tiểu Trùng lắc đầu : " có thể chuyên nghiệp chút hay ! cần làm đài truyền hình mất mặt! Hôm nay là truyền hình trực tiếp cả nước, làm hỏng xem tôi xử lý thế nào!"
Lộ Lộ là người dẫn chương trình mới của đài truyền hình cũng là lần đầu tiên dẫn chường trình tiết mục lớn như vậy, vốn trong lòng yên, bây giờ bị đạo diễn nhắc nhở lập tức lo lắng gật đầu như băm tỏi.
"Dạ dạ, em biết. Em chuẩn bị chút."
Nhìn Lộ Lộ tiến vào hậu trường, Tiểu Trùng lập tức lấy cái gương soi kỹ càng, sau khi xác nhận mặt hề có tỳ vết nào, lại vuốt thẳng quần áo, chân mới bước về phía Tôn Hạo Chí.
"Tôn tiên sinh, tôi là Tiểu Trùng - đạo diễn chương trình." ta đứng trước mặt Tôn Hạo Chí, dịu dàng cười .
Tôn Hạo Chí cúi đầu xem điện thoại di động, trả lời.
Tiểu Trùng thoáng có chút xấu hổ, biết có phải là ta nghe thấy hay , đành phải tiến lên phía trước nửa bước, thay đổi đề tài lần nữa hỏi: "Tôn tiên sinh đối với tiết mục hôm nay có cầu gì đặc biệt ?"
Lúc này Tôn Hạo Chí mới giương mắt nhìn thoáng qua: "Đổi tiết mục của tôi lên trước, tôi muốn về nhà sớm chút."
Thanh của cũng lớn, lại tựa hồ có loại quyền uy vô hình.
Chương trình bắt đầu ngay lập tức, tại thay đổi bố cục rất phiền toái, nhưng Tiểu Trùng vẫn trả lời ngay lập tức: "Tôi sắp xếp."
Màn hình điện thoại di động tay Tôn Hạo Chí lóe sáng, nhìn thoáng qua rồi mới ngẩng đầu lên gật đầu với Tiểu Trùng: "Được! làm ."
Gương mặt vốn nghiêm túc của bây giờ lại thoáng xuất ý cười ấm áp nhất thời làm cho trái tim Tiểu Trùng ngừng nửa nhịp, á khẩu trả lời được xoay người rời .
Rất đẹp trai nha ~~
Chương trình đúng giờ bắt đầu phát sóng.
Lộ Lộ và Tiểu Trư nắm tay cùng nhau ra, phía dưới trận vỗ tay vang lên như sấm.
Tiểu Trư cười ngọt ngào trước: "Xin chào các vị khán giả theo dõi truyền hình, đây là chương trình truyền hình trực tiếp tiết mục đặc biệt chào đón Tết Nguyên đán năm 2011 của XXTV —— Lễ trao giải nhân vật nổi bật của năm!"
Lộ Lộ tiếp: "Vào thời khắc vạn nhà đoàn tụ đón chào năm mới, chúng tôi gửi tới nhân dân cả nước, gửi tới đồng bào đặc khu hành chính HongKong, gửi tới đồng bào đặc khu hành chính Macao, gửi tới đồng bào Đài Loan, kiều bào ở hải ngoại, gửi tới toàn bộ người dân Trung Hoa thế giới câu ——"
Hai người đồng thời : "Chúc mừng năm mới!"
Tiểu Trư còn thêm: "Đầu tiên xin giới thiệu các vị khác quý có mặt trong trường quay ngày hôm nay —— Tổng giám đốc Công ty TNHH nhạc quốc tế Ngài Tổng giám đốc Doruime."
Doruime toàn thân mặc bộ quần áo hàng hiệu màu tím thêu kim tuyến bạc cắt may vừa người nhàng cúi người chào khán giả.
Lộ Lộ giới thiệu người tiếp theo: "Người sáng lập hội thơ Tổng giám đốc Yaowuyao."
Người mặc sườn xám cách tân màu vàng kim là Yaowuyao lại nghe thấy lời của người dẫn chương trình, đợi đến khi người phiên dịch bên tai bà vài câu bà mới mỉm cười vẫy tay với khán giả.
Tiểu Trư : "CEO tập đoàn truyền thông Trung Quốc Đại lục Y Y."
Y Y là mỹ nhân, mỉm cười khuynh thành.
Lộ Lộ : "Đồng thời nhiệt liệt hoan nghênh các vị khán giả có mặt tại trường quay!"
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên.
"Xin mời mọi người thưởng thức ca khúc Tinh Nguyệt Đồng Thoại do hai ca sĩ nổi tiếng Sắt Sắt và Nhiên Nhiên song ca!"
nhạc chậm rãi vang lên, hai siêu sao lên sân khấu. Tiếng hát du dương kết hợp với vũ đạo uyển chuyển làm cho khán giả say mê lỡ rời mắt.
Bài hát kết thúc, hai người dẫn chương trình khoan thai lên sân khấu.
" tại chúng tôi công bố giải thưởng đầu tiên của ngày hôm nay, giải thưởng người chồng của năm, người cha của năm!"
" hồi hộp! Lộ Lộ, đoán xem hôm nay ai là người giành được giải thưởng này?"
Ánh mắt Lộ Lộ nhìn xuống khán đài bỗng nhiên đỏ mặt tiếng cũng ra.
Đạo diễn chương trình Tiểu Trùng thầm kêu ổn, nha đầu này lại phạm lỗi.
chỉ đạo thông qua bộ đàm: "Tiểu Trư, nhanh thay cho ấy."
Tiểu Trư cũng gấp vô cùng, nhưng vẫn lộ chút ra mặt cười hì hì chính mình tiếp tục: "Năm nay những người lọt vào tranh cử đều vô cùng xuất sắc khó trách Lộ Lộ nhất thời biết chọn ai. Hãy để cho chúng tôi xem kết quả bầu chọn !"
Rốt cuộc Lộ Lộ cũng bình tĩnh trở lại mở phong thư ra đưa cho Tiểu Trư.
Tiểu Trư đọc lên: "Người giành được giải thưởng người chồng, người cha của năm 2011 là ——"
dừng chút, nhìn Lộ Lộ hai người đồng thanh kêu tên: "Tôn Hạo Chí!"
"Xin mời Tôn Hạo Chí!"
Tôn Hạo Chí bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay chúc mừng, đèn tập trung chiếu sáng người , toàn thân toát ra khí phách vương giả nhìn có hấp dẫn lạ thường.
Lộ Lộ đứng ở bên cạnh Tôn Hạo Chí, trong lòng ngừng cảm thấy kinh hoàng, ngay cả liếc mắt nhìn ta cái cũng dám còn được gì đây?
Bên cạnh Tiểu Trư cũng ngừng thở trong chốc lát, lại có người đàn ông như vậy nha? Xác định phải ngôi sao sao?
Hai người nhất thời ai tiếp.
Từ bộ đàm truyền đến thanh rống giận của đạo diễn Tiểu Trùng: "Giao lưu với ta! Hỏi cảm nghĩ của ta khi nhận được giải thưởng!"
Rốt cuộc Tiểu Trư khôi phục trấn tĩnh: "Chúc mừng Tôn Hạo Chí! Nhận được giải thưởng này có cảm giác gì?"
Tôn Hạo Chí rất bình tĩnh, nhàng trả lời bâng quơ: "Tôi nghĩ muốn nhanh chóng được về nhà."
Tiểu Trư dự đoán trả lời ngắn gọn như vậy, còn chưa nghĩ ra vấn đề tiếp theo đành cười ha ha rồi dẫn đầu vỗ tay: "Cảm nhận vô cùng đơn giản có chút hoa mỹ nào nha! Đây chẳng phải là người chồng tốt người cha tốt tiêu chuẩn sao? ‘ nhanh chút về nhà ’! làm cho người ta cảm động!"
Lời tiếp này có hơi máu chó,Tiểu Trùng ở phòng điều khiển đen mặt.
Nhưng dưới khán đài lại vang lên tràng pháo tay nhiệt liệt.
Nhân lúc này Tiểu Trùng vội vàng phân phó: "Chuẩn bị phóng , Lộ Lộ chú ý xem bản thảo cầm tay.
Lộ Lộ nghe thấy chỉ đạo của đạo diễn, lập tức cúi đầu xem nội dung bản thảo —— phát phóng phỏng vấn người thân.
Đoạn này chuẩn bị rất lâu, nhất định phải được, nếu sau này có cơ hội dẫn tiết mục lớn nữa.
Rốt cục hít hơi sâu hướng về màn ảnh : "Câu chuyện của người nhận được giải thưởng vô cùng cảm động, vì thực phóng về ấy, những người thực phỏng vấn rất nhiều người quen và bạn bè của , hy vọng có thể biết được từng chi tiết về người chồng người cha tốt này từ bọn họ. Trong quá trình thu hình người được phỏng vấn rơi lệ mấy lần khi về chuyện của người nhận giải, có người khóc thành tiếng cho đến khi cuộc phỏng vấn kết thúc. Chúng ta cùng xem chút, người thân của người đoạt giải gì về ấy!"
"Mời xem màn hình lớn!"
Người thân của Tôn Hạo Chí ngờ được phỏng vấn, lắp bắp kinh hãi, chẳng những thế mà còn được lời nào.
Nhưng tin chắc rằng —— có người nào dám loạn . . . . . .
Người đầu tiên được phỏng vấn là em của Tôn Hạo Chí – Hải Ba.
màn hình Hải Ba đứng phía trước cao ốc thương mại, xung quanh ít quần chúng vây xem.
mặt Hải Ba tràn đầy nụ cười ôn hòa thân thiết: "Tôn Hạo Chí là đại ca của tôi, tích của ấy cũng cần nhiều mọi người cũng biết. ấy gia đình, vợ thương con. Cho ví dụ? Được rồi. thí dụ như tôi nha, chỗ này của tôi làm ăn lớn như vậy, đơn hàng rất nhiều, Sản phẩm của cửa hàng đều là hàng chính hãng! Người có tiền đều có thể đến xem, mua sao cả. . . . . ."
"Chuyện gì? À! Lạc đề! Tôi muốn là ràng tôi bề bộn nhiều việc, nhưng mà Tôn lo lắng thói quen của chị dâu cho nên kiên trì để cho tôi đưa đón mẹ con họ. Đương nhiên tôi oán hận câu nào, đây là vinh hạnh của tôi, là bổn phận của người đàn em! Nhưng là thể Tôn che chở, bảo hộ, trân trọng chị dâu như vậy, cảm động vô cùng!"
"Đối với con cũng thế, bằng địa vị của ấy thế mà mỗi ngày đều đưa đón con học, đây phải là người cha tốt là cái gì? Đây là tình thương của cha nha!"
Hải Ba dụi dụi con mắt, hình ảnh bị cắt thay bằng người được phỏng vấn tiếp theo —— Tiền Tuệ.
Tiền Tuệ cố ý ăn diện, trang điểm diễm lệ và mặc váy, nhìn màn ảnh cảm động : " Tôn là người đàn ông tốt. cần ví dụ, phụ nữ bên ngoài theo đuổi ấy nhiều như vậy, nhưng bao giờ ấy liếc mắt dù chỉ cái? Người đàn ông trung thành với gia đình như vậy, chắc chắn giành được giải thưởng! Tôi ghen tị với chị dâu, tuy nhiên tôi phá hư hạnh phúc của bọn họ, tôi yên lặng chờ đợi bên cạnh ấy là đủ rồi. . . . . ."
Còn chưa dứt lời, cầm khăn tay che mặt lại.
Cuối cùng là mẹ của Tôn Hạo Chí.
"Con tôi còn mạnh mẽ hơn ba của nó. Tôi chỉ với Hạo Chí câu —— bảo vệ an toàn của mình chính là tình lớn nhất đối với vợ con!"
Hình ảnh tối dần , phút chốc trong bóng đêm, Tôn Hạo Chí cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng có chút biến đổi.
Hai người dẫn chương trình bên cạnh cũng cảm động, len lén lau nước mắt.
Tiểu Trùng ở phòng điều khiển nhanh chóng cắt hình ảnh: "Nhanh, camera số , quay cận cảnh Tôn Hạo Chí!"
Người quay phim di chuyển máy quay số lại gần, nhưng Tôn Hạo Chí khôi phục lại sắc mặt bình thường.
"Ai! Chưa bắt được!" Tiểu Trùng tiếc nuối vỗ bàn: "Chuẩn bị đoạn phóng tiếp theo. Người dẫn chương trình – đoạn tiếp theo."
Tiểu Trư tiếp: " rất cảm động! Tổ thực còn muốn tặng món quà cuối cùng cho người đoạt giải, tin tưởng rằng bất kể là giải thưởng gì cũng sánh bằng."
Lộ Lộ phụ họa : "Đúng vậy! Đúng vậy! chúng ta cùng hướng về màn hình lớn nào!"
Hình ảnh sáng dần lên, đầu tiên xuất là gương mặt tròn tròn, làn da bóng loáng nhẵn nhụi, hai mắt to, lông mi dài, theo màn ảnh kéo ra xa, hình dáng nhân vật càng thêm ràng. Là con của Tôn Hạo Chí – Điểm Điểm.
Điểm Điểm gửi nụ hôn gió về phía màn ảnh: "Ba ba, con ba!"
Rốt cuộc Tôn Hạo Chí nở nụ cười, nhưng hai mắt có chút ướt át.
Người quay phim lần này bắt được khoảnh khắc ấy.
Tiểu Trùng phân phó: "Tiếp tục phát phóng , đừng có ngừng!"
Hình ảnh kế tiếp được phát là Giang Tiểu Tây ôm Điểm Điểm ngồi ở sô pha, hướng về màn ảnh mỉm cười.
Phóng viên hỏi: "Là vợ của Tôn Hạo Chí, chị có lời gì muốn với ấy ?"
"Về nhà sớm chút, hôm nay ăn bánh trẻo."
Tôi thản nhiên câu.
"Ầm" tiếng, là thanh của micro rơi mặt đất.
"Nguy rồi! thấy Tôn Hạo Chí!"
Ngọn đèn còn chưa có sáng lên nhưng trong phòng điểu khiển Tiểu Trùng thấy ràng, vài cái camera đều thấy hình ảnh của Tôn Hạo Chí đâu.
Ngay sau đó cửa lớn chợt sang lên cái, bóng dáng chợt xuất ra ngoài.
Lúc này Tiểu Trùng quyết đoán chỉ huy : "Vũ đoàn chuẩn bị lên. Người dẫn chương trình giải thích chút, cảm ơn đơn vị tài trợ."
Ngọn đèn dần dần sáng lên, sân khấu trao giải Lộ Lộ cùng Tiểu Trư vừa mới kịp che dấu sắc mặt xấu hổ, dưới khán đài người xem thấy người nhận giải đâu, nhất thời xì xào bàn tán.
Tiểu Trư : "Đây đúng là người chồng tốt người cha tốt tiêu biểu, nhóm thực chương trình chúc gia đình bọn họ đoàn viên vui vẻ và hạnh phúc!"
Lộ Lộ gật đầu : "Đúng vậy, chúng tôi cảm ơn các nhà tài trợ cho chương trình: Công ty Snoopy&ki¬ki, tác giả nổi danh Internet Tẩu Thần tiểu thư, bình luận viên 00, các thành viên ủng hộ nhiệt tình qua internet, qingyun, aiai, ellen, Thu Phong Họa Kiến, Khúc Kính Thông U, Ngộ Kiến, Sun¬ny, Vãn Vãn, Thiên Thiên, Tiểu Mễ Trùng, Tiểu Thập Bát, jh-chenxi, Khả Khả. . . . . ."
Vũ đoàn đúng lúc lên sân khấu, người xem xôn xao cũng dần dần bình ổn.
Tiểu Trùng trong phòng điều khiển kéo bộ đàm xuống, thở ra hơi dài, tầm mắt dừng màn hình giám sát.
Hình ảnh dừng lại phía chính là khuôn mặt Tôn Hạo Chí. . . . . .
Ôi!
rất tuấn tú mà ~
Last edited by a moderator: 21/1/16