1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc Chiếm - Phồn Nhã (48c+3NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Cứ như vậy gặp lại.

      Edit: bongboong

      Tôi cúi đầu, nhìn tay của mình, qua nhiều năm như vậy, đôi bàn tay này có vẫn còn tính là “Tay Hồng Tô” . Nhưng mà những lời thơ đầu ấy, lại trở thành vận mệnh được khắc họa chân của tôi và Diệp Phi, dự đoán vô cùng chính xác chia lìa của chúng tôi.

      Bây giờ, tôi gả cho tên lưu manh nổi tiếng xấu xa, mà bên cạnh Diệp Phi ước chừng sớm người vợ trẻ đẹp rồi. Những đêm hè kia, ta ngẩng đầu lên, có nhớ đến tôi ?

      “Chị, phải chị ngủ chứ? Buổi trưa rồi, phải chị phải về thăm chị Yến Nhi sao?” Lan Lan đứng ngoài gõ cửa hỏi.

      Tôi mới chú ý đến thời gian, qua mười hai giờ, vội vàng : “Vậy chị về trước đây, mình em sao chứ, đóng cửa sớm chút cũng việc gì.”

      Tôi cầm găng tay ra ngoài, Lan Lan ở phía sau gọi lại: “Chị, cầm áo khoác à!”

      ấy đưa áo khoác cho tôi, hình như nhìn ra tâm trạng tôi yên, dặn dò tôi : “Chị, chị gọi cho chị Yến Nhi trước , đường lái xe chậm chút, đừng có gấp quá!”

      Đứa này cẩn trọng, tôi gật đầu: “Được, chị biết rồi!”

      Tôi gọi cho Lưu Yến trước, bảo ấy ăn trưa trước.

      Lưu Yến : “Em chờ chị ăn chung. đói bụng, buổi sáng ăn rất nhiều đồ ăn vặt.”

      Tôi thể làm gì khác là cho ấy biết, tôi về sớm.

      Buổi trưa, xe đường nhiều lắm. đoạn xe tốc hành dưới đường, hơn mười phút sau, có chỗ hạ miệng cống hơi hỗn loạn, tôi kiên nhẫn chờ đợi.

      chiếc xe màu xám bạc chạy băng băng với chiếc xe thương vụ rồi đột nhiên thắng gấp lại, tôi lái xe với tốc độ chậm như vậy, vẫn tránh kịp. “Rầm” tiếng, xe thương vụ đụng vào phía bên trái của tôi.

      Tôi mở cửa xuống xe.

      Tài xế xe thương vụ là cậu thanh niên trẻ tuổi, vội vàng hấp tấp xuống xe xin lỗi: “ xin lỗi, xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi làm. Phía bên trái đột nhiên có xe tới, tôi muốn tránh liền đụng vào .”

      Tôi cúi đầu kiểm tra xe, trừ đèn xe bị đụng nứt, ngược lại những cái khác hề gì: “À, cũng may, cố thôi.”

      Đối phương gặp tôi so đo, cũng thở phào nhõm: “Tiểu thư, xe có ông chủ, có thời gian, xem giải quyết riêng được ?”

      Tôi gật đầu, tôi cũng vậy có thời gian.

      Cậu nhóc cúi đầu vừa nhìn xe của tôi, lấy tiền từ trong túi ra hai, ba tờ trăm tiền mặt đưa tới: “Đổi lại đèn xe biết có đủ hay , tôi cũng mang theo nhiều tiền như vậy. Hoặc là, tôi để số điện thoại lại cho , đủ tìm tôi.”

      Tôi nhận tiền, cười : “Thôi, lần sau cẩn thận chút.”

      Cậu nhóc ngẩn người lát: “Như vậy tốt đâu, vậy biết xấu hổ rồi.”

      Tôi xua tay.

      Cửa sổ xe yên tĩnh quay xuống, giọng nữ trong trẻo : “Tiểu Vương, như thế nào rồi? đủ tiền sao? ta cần bao nhiêu, tôi đưa cho cậu trước.”

      Tôi quay đầu lại nhìn, trong cửa sổ xe lộ ra gương mặt xinh đẹp, mốt tóc ngắn, trang điểm trẻ trung. Tôi chỉ liếc nhìn, liền nhanh chóng quay lại, với tài xế tuổi: “Cứ như vậy , cậu lui về phía sau chút, để cho tôi trước.”

      Cậu nhóc tài xế vội đồng ý tiếng rồi mở cửa xe, bỗng trong cửa sổ xe truyền ra thanh khác: “Đợi .”

      Tôi nhất thời ngây người, dám quay đầu lại, tay kéo cửa xe trong nháy mắt lạnh như băng.

      Cửa xe phía bên kia mở ra, có người bước xuống, thẳng đến phía sau tôi.

      Tôi khẩn trương đến nỗi nhúc nhích được.

      “Tiểu Tây?” ta ở phía sau dịu dàng gọi tên tôi.

      Thanh này quá quen thuộc.

      Cuối cùng tôi cũng phải gặp ta.

      Trong lúc nhất thời, có quá nhiều chuyện trước kia ùa tới, nhớ lại giống như phim ảnh ở trước mắt tôi xẹt qua.

      Vô số lần tôi suy nghĩ cảnh tượng gặp nhau của tôi và Diệp Phi. Nhưng khi gặp lại ta, tôi vẫn biết phải đối mặt với ta như thế nào.

      Nếu như tôi quay đầu, còn có thể nhìn thấy Diệp Phi của bảy năm trước ?

      Nếu như ta vẫn là ta, mà tôi lại còn là tôi, đến tột cùng là may mắn hay là đau khổ?

      Gặp lại tôi, ta trách móc rời của tôi kiên trì mà buông tha? Có thể ta hiểu quyết định của mà bằng lòng tha thứ tất cả sao?

      Lưng của tôi cứng đờ giống như bàn đá, lại có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực của phía sau tôi.

      Thời gian có lẽ chỉ qua mấy giây, đối với tôi lại lâu giống như thế kỷ vậy.

      Cho đến khi ta : “Tiểu Tây! là em!”

      ta đến gần hơn, tôi thể im lặng nữa, đành phải xoay người: “Xin chào, Diệp Phi.”

      Chính ngay lúc này, tôi quyết định, bất luận như thế nào phải luôn nhớ mỉm cười.

      ta đứng ở ngay phía sau tôi, ăn mặc phẳng phiu, tôi cần phải lùi về sau vài bước, mới đến nỗi phải ngửa đầu nhìn vào mắt ta.

      ta gầy.

      Càng thêm mạnh khỏe kiên cường.

      Đường nét mặt ra loại cương nghị.

      Ngày trước là nam sinh đẹp trai nhàng khoan khoái, bây giờ trở thành người đàn ông trưởng thành khôi ngô tuấn tú.

      có gì thay đổi, chỉ có cặp mắt kia, vẫn tỏa sáng lấp lánh.

      qua nhiều năm như vậy, chịu nhiều đau khổ như vậy, tại sao đôi mắt của ta vẫn giữ được trong sáng như thế?

      Khóe miệng Diệp Phi khẽ nhếch, cũng cười với tôi: “Xin chào, Giang Tiểu Tây.”

      ta nhúc nhích vẫn nhìn vào mặt tôi, mà tôi cố gắng mỉm cười, để cho mình lộ ra sơ hở.

      Là bản thân tôi quyết định rời , có lý do gì khiến ta lo lắng. Tôi cũng muốn cho mình cơ hội giải thích. Nó còn có ý nghĩa gì nữa rồi.Sau khi Diệp Phi cẩn thận quan sát tôi, thở phào nhõm: “Em chút cũng thay đổi.”

      Là sợ tôi biến dạng thành bà lão hay sao?

      Tôi lắc đầu: “Làm sao thay đổi được…”

      Dù sao cũng qua bảy năm.

      Tôi vô thức đưa tay lên sờ mặt, bỗng rất muốn chui vào trong xe soi gương.

      Dáng vẻ của tôi có phải quá tiều tụy ? Tôi khẩn trương nghĩ.

      Diệp Phi lại : “Giống trong trí nhớ của như đúc.”

      Tôi lập tức xót xa trong lòng, giữa chúng tôi chỉ còn lại trong trí nhớ.

      Tôi vội vàng cúi đầu, nụ cười mặt còn tươi như trước.

      Giày chân ta được lau rất sáng bóng, quần tây có li quần thẳng tấp, áo sơ mi trắng là những đường vân màu xanh lam nhạt, tôi nhớ trước đây ta có ăn mặc như vậy .

      Đúng vậy, khi ở bên tôi, ta chỉ có thói quen mặc quần jeans.

      Bây giờ, là ấy giúp ta chuẩn bị sao. Đôi giày cao gót xuất trong tầm nhìn của tôi, người phụ nữ trong xe xuống, đứng bên cạnh Diệp Phi.

      “Diệp Phi, giới thiệu chút sao?” Giọng nữ hỏi nghe êm tai.

      Tôi ngẩng đầu lên, lại lần nữa chuẩn bị xong nụ cười.

      ra cũng phải là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, có lẽ ta nhớ ra.

      Diệp Phi do dự chút: “Tiểu Tây, đây là bạn của ……Châu Ý Hàm. Ý Hàm, đây là……Giang Tiểu Tây.”

      Nụ cười mặt Châu Ý Hàm ràng cứng đờ trong chốc lát, sau đó khoác cánh tay của Diệp Phi vô cùng thân thiết, mỉm cười : “Xin chào, Giang Tiểu Tây. Tôi luôn nghe Diệp Phi nhắc đến .”

      ta càng xinh đẹp hơn.

      Tóc dài được cắt ngắn, tóc xoăn được đánh rối rất đáng , nhộm màu hạt dẻ.

      Nhưng mà, tôi vẫn có thể nhận ra được, nét ngây thơ mặt ta thay đổi, chỉ người phụ nữ được cưng chìu mới có được thần sắc như vậy.

      “Xin chào!” Tôi cười với ta, cố gắng kiềm chế bản thân, để ánh mắt dừng ở cánh tay khoác người Diệp Phi.

      Bầu khí có chút được tự nhiên, đúng lúc điện thoại của tôi vang lên.

      Tôi vội nhận máy, là Lưu Yến: “Chị Tiểu Tây, em sắp sinh rồi!” Tôi vừa mới bắt máy, liền nghe được giọng của ấy khàn khàn câu như vậy.

      “Yến Nhi, bây giờ như thế nào rồi? Còn có thể kiên trì chút ? Chị lập tức quay về!”

      Tôi nghĩ vẻ mặt của tôi nhất định trở nên rất căng thẳng, bởi vì Diệp Phi lập tức theo tôi hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Lưu Yến ở nhà em, hình như sắp sinh rồi.” Tôi buột miệng ra, sau đó liền hối hận.

      “Lưu Yến?” Diệp Phi nhíu mày: “Mọi người vẫn liên lạc với nhau sao? ấy như thế nào rồi? sao chứ?”

      biết nữa, em lập tức về nhà đón ấy.” kịp lời tạm biệt với bọn họ, tôi mở cửa xe sắp ngồi vào.

      Diệp Phi kéo tôi lại, lấy chìa khóa tay của tôi: “Để lái.”

      Tôi trơ mắt nhìn ta ngồi vào xe.

      “Mau lên đây!” ta vẫy tay với tôi, đồng thời cũng khởi động máy.

      “Diệp Phi, việc này……” Tôi còn chần chờ.

      ta để ý đến tôi, quay đầu với Châu Ý Hàm: “Ý Hàm, tự em họp , tài liệu đều ở trong đĩa CD.”

      Quay đầu lại nhìn thấy tôi vẫn còn đứng đờ ra đấy: “Em lên xe sao? Cũng phải biết đường.”

      Tôi đành phải qua hướng ghế phụ, khi ngang qua Châu Ý Hàm, tôi có chút áy náy.

      Rất muốn giải thích với ta, nhưng biết phải từ đâu.

      Sắc mặt của ta tốt lắm, lui về phía sau vài bước, để nhường đường.

      ra cảnh tượng này phải lần đầu tiên.

      Kỹ thuật lái xe của Diệp Phi so với tôi tốt hơn nhiều, chưa được mười phút đến trước cổng nhà tôi. Vú hoảng hốt chạy ra mở cổng, tôi kịp hỏi liền chạy vào.

      Lưu Yến nửa nằm ghế sa lon, mặt đều là mồ hôi, ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi, lập tức khóc rồi với tôi: “Chị Tiểu Tây, em sợ. Rất đau!”

      Tôi an ủi ầy: “Đừng hoảng sợ, kiểm soát hơi thở. Chúng ta đến bệnh viện.”

      “Em nỗi, vừa mới nãy chân bị trẹo rồi.” ấy vừa thở dốc, vừa .

      Diệp Phi từ phía sau tôi tới : “ đến đây.”

      Đầu tiên Lưu Yến kinh hãi hô lên, sau đó vui mừng đến quên cả đau: “A, đây phải là Diệp Phi sao!”

      Diệp Phi cười: “Đúng vậy. Em là béo.” ta vẫn quên đấu võ mồm với Lưu Yến, rất giống như trước đây.

      Lưu Yến lập tức lại: “ gầy đến trông như ông già……” Lời còn chưa dứt, lại bắt đầu đau hừ hừ.

      Tôi giúp ấy đếm nhịp, để ấy dựa vào tần số của tôi mà hít thở.

      Đau bụng đẻ qua, ấy dần dần bình tĩnh lại.

      Diệp Phi khom người xuống, ôm ngang Lưu Yến từ ghế sofa lên, cúi đầu với ấy: “Ôm , thể bảo đảm có ôm được em , hơn hai trăm cân sao?”

      Lưu Yến vừa đau đến thể chịu nỗi, vừa giận đến tức cười, ôm cổ Diệp Phi rồi với tôi: “Chị Tiểu Tây, chị cũng quản ta!”

      Trong lòng tôi hồi hộp chút, bây giờ tôi lấy thân phận gì quản ta?

      Đây phải là lúc nghĩ đến chuyện này, tôi hất đầu, thúc giục bọn họ: “Còn cãi nhau được à, mau thôi.”

      Diệp Phi ôm Lưu Yến tay, bước từng bước dài ra cửa. Tôi chạy đến trước mặt ta, giúp ta mở cửa.

      ta cẩn thẩn đặt Lưu Yến vào ghế ngồi phía sau, tôi cũng lên xe từ hướng khác, ôm Lưu Yến, với Diệp Phi: “ bệnh viện phụ sản!”

      Vú xuất ở phía sau, ghé vào cửa sổ xe hỏi tôi: “ lát nữa Điểm Điểm tan học, tôi đón bé nhé?”

      Tôi nghĩ chút, xem tình hình này tôi khẳng định kịp, vú tôi yên tâm lắm……

      Vì thế tôi : “Vú, phiền vú gọi điện cho Hải Ba, để ta giúp tay đón Điểm Điểm.”
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 11: thể buông tha.

      Edit: bongboong

      Mặc dù ngày sinh sớm hơn mấy ngày so với dự tính, quá trình sinh con cũng thuận lợi……sinh con tự nhiên, mẹ tròn con vuông. Vài tiếng đồng hồ sau, tôi trở thành người đầu tiên bế đứa bé tay y tá.

      “3750 gam, con trai!” Gương mặt nhắn hồng hồng, đôi mắt khép kín, tay siết lại thành quả đấm, cậu nhóc dễ thương.

      “Chị Tiểu Tây, mau giúp em đếm thử mấy ngón tay ngón chân.” Lưu Yến nằm giường bệnh yếu ớt .

      Thời điểm đau đớn nhất qua, lúc nãy ấy còn la hét nổi, cầu sinh mổ.

      “Đếm qua rồi, là bé trai khỏe mạnh, em xem.” Tôi để đứa bé thấp xuống, cho ấy nhìn.

      Rốt cuộc cũng làm mẹ, trong mắt Lưu Yến tràn đầy thần tình thương, vẫn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ, mãi cho đến khi y tá ôm lấy đứa trẻ, đưa đến phòng sơ sinh.

      Tôi đỡ Lưu Yến, men theo giường bệnh của ấy ra khỏi phòng phẫu thuật. Cửa lớn của phòng phẫu thuật trong nháy mắt mở ra, tôi hầu như nảy sinh ra ảo giác, hình như người vừa mới trải qua kiếp sinh tử là tôi.

      Diệp Phi vẫn canh ở cửa, nhìn thấy chúng tôi ra, lập tức lên phía trước hỏi: “Như thế nào rồi?”

      Tôi như trút được gánh nặng cười với Diệp Phi: “Rất thuận lợi, là cậu bé mập mạp, bảy cân rưỡi.”

      Diệp Phi khen ngợi: “Ôi! Lưu Yến, em giỏi !”

      Lưu Yến dùng thanh lớn lắm nhưng rất đắc ý : “Tất nhiên, mập như vậy mới uổng phí.”

      Tôi nhớ tới còn chưa cho Hổ Tử biết, vội lấy điện thoại đưa cho Diệp Phi: “Mau gọi điện thoại cho Hổ Tử, báo tin vui cho cậu ta.” Hộ công đẩy Lưu Yến trở về phòng bệnh, tôi quay đầu lại nhìn, Diệp Phi ở phía sau, gương mặt tươi cười “chúc mừng” Hổ Tử.

      Tôi tự mình cầu cho Lưu Yến phòng bệnh đơn, ấy quan tâm hỏi bao nhiêu tiền, bị tôi ngăn lại: “Em đừng quan tâm những chuyện này, lo dưỡng thân thể cho tốt! Về sau em mệt mỏi đấy!”

      Lưu Yến cười, lúc sau : “ cám ơn chị và Diệp Phi, nếu có hai người……”

      Tôi ngắt lời ấy: “Chị là chị của em, Hổ Tử thể đến, chị cùng em giống nhau sao! Lại , chị thấy em dọc đường còn cãi nhau với Diệp Phi, càng cãi càng vui, cũng biết chính xác em có việc gì.”

      , Diệp Phi gõ cửa: “ có thể vào trong ? Hổ Tử muốn chuyện với Lưu Yến.”

      Tôi nhận lấy điện thoại đưa cho Lưu Yến, ấy kêu tiếng “Hổ Tử”, liền khóc thút thít, ngừng mắng Hổ Tử vô dụng, lúc quan trọng đến được.

      Tôi ra khỏi phòng đóng của lại, chừa chút riêng tư cho bọn họ.

      Diệp Phi dựa vào vách tường chỗ hành lang, thấy tôi liền cười.

      Tôi cũng cười.

      lúng túng lúc mới gặp còn nữa, bảy năm chia lìa sản sinh ra cảm giác xa lạ hóa thành hư , ta hình như trở về là Diệp Phi cởi mở như trong ấn tượng của tôi.

      Tôi tìm cái ghế ngồi xuống, xoa bóp bả vai đau nhức.

      Diệp Phi tới ngồi bên cạnh tôi, nhìn gò má tôi : “Vất vả cho em rồi.”

      Tôi nghiêng người gật đầu với ta: “ cũng vất vả rồi.”

      Diệp Phi thở dài mỉm cười, nhìn tôi mà lời nào.

      Cái gì cũng cần phải .

      ta , hỏi, chính là bao dung lớn lao nhất.

      Tôi tránh, né, cũng tất cả.

      loại khí quen thuộc trong người chúng tôi lan ra, ấm áp bao bọc trái tim của tôi.

      Chia lìa bảy năm dễ dàng gì lấy được khoảnh khắc yên bình này, quá đáng quý.

      Đột nhiên Diệp Phi : “ biết vì sao, lúc nãy ở bên ngoài đợi, cứ cảm thấy là em ở bên trong……”

      Tôi sửng sốt, lắc đầu : “Vẫn thích chuyện bậy bạ như vậy!”

      Diệp Phi phản bác.

      Thời gian lẳng lặng trôi qua, bên cạnh ngừng có người qua lại, vậy mà tôi lại cảm thấy trong gian này phảng phất chỉ có hai người chúng tôi.

      Chúng tôi im lặng ngồi bên nhau như vậy, cũng biết qua bao lâu.

      Cuối cùng tôi kiên quyết đuổi ta về: “Làm trể nãi cả buổi chiều của rồi. Bây giờ có việc gì nữa, trở về .”

      Diệp Phi lại : “Để đợi thêm chút nữa.”

      Tôi kiên trì.

      Để cho chúng tôi ở với nhau thêm chút nữa cũng tốt.

      “Mẹ!” Điểm Điểm xuất ở bậc cầu thang, ở phía xa liền chạy về phía tôi.

      Tôi vội đón, ôm bé: “Quên rồi sao? Ở trong bệnh viện giọng chút.”

      Điểm Điểm lè lưỡi “ưm” tiếng, rất nhanh lại hưng phấn hỏi: “Tiểu bảo bảo đâu rồi? Mau đưa con xem.”

      Tôi bị bé quấn lấy, đành phải quay lại với Diệp Phi: “Em đưa bé phòng sơ sinh xem chút.”

      Diệp Phi tới cười : “Là con của em?”

      “Ừ, Điểm Điểm, gọi chú Diệp.”

      Điểm Điểm ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, gọi tiếng rất ngọt ngào: “Chào chú Diệp!”

      Vẻ mặt của Diệp Phi trong nháy mắt trở nên vô cùng dịu dàng, nửa ngồi xuống với Điểm Điểm: “Tên của con là Điểm Điểm sao?”

      Điểm Điểm nghiêm trang trả lời: “ phải ạ, tên của con là Tôn Vũ Thần, Điểm Điểm là biệt danh của con.”“À, ra là vậy. Vậy, Tôn Vũ Thần, xin chào con!” Diệp Phi chìa tay về phía Điểm Điểm.

      Điểm Điểm giống như ông cụ non bắt tay với Diệp Phi.

      Diệp Phi cười rộ lên.

      Tôi kéo cánh tay khác của Điểm Điểm : “Điểm Điểm, chúng ta thăm bảo bảo nào. tạm biệt với chú Diệp Phi .”

      Diệp Phi chịu rời : “ cùng hai người.”

      Đột nhiên Điểm Điểm : “Mẹ, chờ ba chút, ba ở phía sau.”

      Tôi dường như cảm thấy sau lưng trận gió lạnh thổi qua, theo bản năng quay lưng lại.

      Chỗ bậc thang, là bóng dáng cao lớn của Tôn Hạo Chí.

      ta sãi bước dài từ trong bóng tối ra, tôi còn chưa kịp phản ứng, ta ở trước mặt tôi.

      “Các người muốn đâu?” Thanh của ta rất thấp, tôi biết bình thường như vậy có nghĩa là ta áp chế cơn giận.

      Tôi muốn cãi nhau ở đây, càng muốn để Diệp Phi nhìn thấy quan hệ căng thẳng như vậy của tôi và Tôn Hạo Chí.

      Vì thế, tôi hết sức nhàng với Tôn Hạo Chí: “Em đưa Điểm Điểm đến phòng sơ sinh. Sao lại đến đây?”

      “Ừ, vừa mới đón Điểm Điểm tan học.” Hình như cái này thể giải thích vì sao ta ở đây, tôi ý thức được có thể ta muốn nhiều.

      Bầu khí ngưng trệ tràn đầy quỷ dị cùng căng thẳng, đến Điểm Điểm cũng cảm nhận được.

      Bé buông tay Diệp Phi ra, bước từng bước đến bên Tôn Hạo Chí : “Ba, đây là chú Diệp. Chú ấy cũng thăm bảo bảo.”

      Tôn Hạo Chí chần chừ chút, sau đó “ừ” tiếng, đưa tay về phía Diệp Phi: “Xin chào, Diệp Phi!”

      Ý cười mặt Diệp Phi sớm thu lại, nhưng vẫn lịch bắt tay với Tôn Hạo Chí: “ lâu gặp, Tôn Hạo Chí!”

      Bọn họ nhìn đối phương bất quá chỉ trong tích tắc mà thôi, tôi lại cảm thấy rệt trận tàn sát khốc liệt.

      Tôn Hạo Chí mặc thân áo đen, sắc mặt cũng u ám giống như vậy, ràng là ung dung thản nhiên, nhưng vẫn cứ phát sinh ra khí thế kinh người. Nếu như mà tôi sớm hiểu tính cách của ta, lúc này chỉ sợ bị ta hù dọa rồi.

      Nhưng mà, Diệp Phi, lại vẫn là vẻ mặt ung dung. Sau khi nghiêm túc bắt tay trong chốc lát, thế nhưng trong ánh mắt của ta xuất tia…giễu cợt. ta khiêu khích Tôn Hạo Chí!

      Tôi bắt đầu hối hận, sớm biết Tôn Hạo Chí đến, bất luận như thế nào tôi cũng để Diệp Phi ở lại lâu như vậy.

      “Diệp Phi, có chuyện trước .” lần nữa tôi lại lên tiếng bảo Diệp Phi mau chóng rời , bên cạnh đó xoay người lại, nhắc nhở cho ta bằng ánh mắt.

      Diệp Phi muốn tôi khó xử, cuối cùng : “Ừ, vậy trước. Giúp tiếng với Lưu Yến, hôm khác đến thăm ấy.”

      Vừa cúi đầu nhìn Điểm Điểm với vẻ mặt ôn hòa : “Điểm Điểm, tạm biệt!”

      Điểm Điểm phẫy tay với Diệp Phi: “Tạm biệt chú Diệp Phi!”

      Diệp Phi xoa đầu bé, sau đó hơi gật đầu với Tôn Hạo Chí, mới xoay người rời .

      Tôi đợi ta xa, liền kéo Điểm Điểm đến phòng sơ sinh, Tôn Hạo Chí trầm mặc theo sát phía sau, dáng vẻ khó chịu.

      Tôi rất vui, ta làm gì bày ra gương mặt như vậy, tôi cũng làm cái gì.

      Cần tôi giải thích sao? Tôi mới lười phải .

      Điểm Điểm quay đầu kéo tay Tôn Hạo Chí: “Ba, nhanh chút.”

      Lúc này Tôn Hạo Chí mới theo kịp, khom lưng ôm lấy Điểm Điểm, sắc mặt thoáng hòa hoãn chút.

      Điểm Điểm ôm cổ Tôn Hạo Chí, với tôi: “Mẹ dẫn đường.”

      Người ngoài biết chuyện nhìn thấy, cho rằng đây là gia đình hòa thuận hạnh phúc……

      Ngoài bức tường thủy tinh trong suốt của phòng sơ sinh có rất nhiều người đứng, mặt mày hớn hở nhìn chằm chằm vào hàng trẻ sơ sinh phía trong.

      Điểm Điểm từ người Tôn Hạo Chí trượt xuống, “oa” tiếng rồi chạy đến: “Mẹ, mẹ nhìn này, là nhiều tiểu bảo bảo!”

      Tôi chỉ cho bé thấy con trai của Lưu Yến, Điểm Điểm trợn to hai mắt nhìn hồi lâu, cho ra kết luận: “Mẹ, bảo bảo của dì Lưu cũng quá !”

      Tôi cười: “Trẻ sơ sinh đều như vậy, lúc con sinh ra đời, cũng khác biệt em bé bao nhiêu.”

      Lúc Điểm Điểm sinh ra là 3500 gam, dày vò tôi vô cùng.

      Khi đó tôi gắng sức, hoàn toàn làm theo bản năng người mẹ.

      ra lúc sinh đẻ có bao nhiêu đau đớn, tôi còn nhớ kỹ.

      Chứng kiến đưa bé trong nháy mắt, tất cả đau đớn đều còn quan trọng nữa.

      Tôi là mẹ của đứa trẻ……Đó là cảm xúc mãnh liệt, lúc đó làm cho người ta sinh ra cảm giác hạnh phúc vô cùng vô tận và tràn đày hy vọng.

      Từ thời khắc đó, tôi còn là tôi, mà tôi sống có mục đích, cũng chỉ vì bản thân mình vui vẻ hay sầu khổ.

      Nghĩ tới đây, đáy lòng tôi có chút hổ thẹn.

      Nếu màn vừa rồi kết thúc trong yên lặng, liệu có dọa đến Điểm Điểm ?

      Tôi cúi mặt xuống, hôn lên mặt Điểm Điểm: “Điểm Điểm, mẹ rất con.”

      Điểm Điểm cười như quả táo đỏ, hôn mặt tôi: “Mẹ, con cũng mẹ.”

      Bé nắm lấy vạt áo của Tôn Hạo Chí, kéo thấp ta xuống, cũng hôn cái mặt ta: “Con cũng ba!”

      Người bên cạnh cười rộ lên.

      mặt của Tôn Hạo Chí khó che giấu tia xuất vẻ mặt hài lòng, ôm lấy Điểm Điểm.

      Con lớn như vậy, mà con ôm tay.

      Tôi lắc đầu, đồng ý ta cưng chìu con như vậy.

      ta làm bộ như nhìn thấy, chỉ vào những đứa trẻ sơ sinh rồi với Điểm Điểm: “Điểm Điểm, lúc còn bé con đáng hơn em bé nhiều.”

      sao?”

      “Đương nhiên, Điểm Điểm của chúng ta vừa mới sinh ra là đứa trẻ đẹp nhất thế giới này…….”

      Ôi!

      Tôi thở dài trong lòng.

      Như vậy dạy hư trẻ con……
      Last edited: 6/1/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Tôi muốn.

      Editor: bongboong

      Tôi giúp Lưu Yến mời thím giúp việc tháng, sắp xếp cho ấy ngủ xong rồi tôi mới yên tâm rời .

      Tôn Hạo Chí đưa Điểm Điểm về nhà trước, lúc này chắc Điểm Điểm ngủ rồi. biết ta có giúp kiểm tra bài tập của Điểm Điểm .

      Tôi ngồi xe, phát chỗ ngồi dịch ra sau rất nhiều, lúc này mới nhớ là ban ngày lúc Diệp Phi ngồi chỗ này lái xe dịch chỗ ngồi .

      Tôi lắc đầu, xua đuổi hình ảnh của Diệp Phi trong đầu.

      Vì Điểm Điểm, cũng vì Diệp Phi, tôi nhất định phải khống chế bản thân.

      Tôi quá hiểu Tôn Hạo Chí, màn hôm nay ở bệnh viên, nhất định khiến cho ta hiểu lầm. Lòng dạ độc ác của ta tôi sớm biết, mà thế lực của ta ngày nay càng vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

      Tôi hiểu rất , nếu như ta muốn người biến mất dấu vết, hoàn toàn có khả năng làm được.

      Thế nhưng, tôi vẫn dự định giải thích cho ta.

      Thứ nhất, tôi có cái gì để giải thích.

      Thứ hai, nếu như tôi giải thích, ngược lại giống như che giấu điều gì.

      Cho nên khi tôi về đến nhà lúc đẩy cửa phòng vào, tôi chuẩn bị xong giống như thường ngày, lấy bất biến ứng vạn biến.

      Trong phòng khách đèn tắt, ti vi lại được mở, chỉ có hình ảnh, thanh.

      Tôi thay dép xong về phía trước mấy bước, nhìn thấy có đôi chân để bàn trà, là Tôn Hạo Chí.

      Hình như ngủ rồi……

      Tôi rón rén tới, lấy điều khiển ti vi ghế sofa bên tay ta, tắt ti vi .

      Phòng khách nhất thời chìm vào mảng tối đen.

      Đột nhiên, cánh tay kéo cánh tay của tôi, chỉ kéo cái liền thuận lợi kéo tôi vào trong ngực của ta.

      ta vẫn còn tỉnh.

      Tôi muốn đánh thức Điểm Điểm, chỉ có thể im lặng cố gắng giãy giụa.

      ta càng dùng sức vây hãm tôi, trong nháy mắt liền đè tôi phía dưới.

      Tôi hạ thấp giọng phẫn nộ : “Tôn Hạo Chí, làm cái gì vậy?”

      Tôn Hạo Chí ở bên tai tôi nhanh chậm : “Em nhìn thấy Điểm Điểm thích trẻ con như vậy sao, chúng ta giúp bé sinh thêm em trai nữa ?”

      ta vừa , vừa dò tay vào trong áo của tôi.

      Tôi ngừng giãy giụa, ta lại thuần thục chốc liền mở khóa áo trong của tôi ra.

      mau buông tôi ra!” Tôi nóng nảy.

      ta đếm xỉa tới, bàn tay to đặt lên, trong miệng vẫn chậm rãi : “Em biết vẫn luôn muốn có đứa con trai sao, phải em vẫn rất thích trẻ con sao?”

      “Tôi muốn! Tôi sinh đứa là đủ rồi! đừng mơ tưởng muốn tôi sinh thêm đứa nữa!”

      ? Em muốn sinh con? Hay là, em chỉ là muốn……con của tôi?” Thanh của ta trầm thấp mà nguy hiểm, lực tay càng lúc càng lớn.

      “Mặc kệ muốn nghĩ như thế nào! Dù sao tôi cũng muốn sinh con nữa!” Tôi chẳng thèm cãi nhau với ta, chuyên tâm chống đỡ xâm phạm của ta.

      Đột nhiên ta dừng lại, chống tay lên người nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Nếu như là Diệp Phi, cũng muốn sao? muốn sinh cho đứa con sao?”

      Trong bóng tối, ánh mắt của Tôn Hạo Chí giống như loại đao kiếm, cắt mặt tôi.

      Tôi cảm thấy trận đau đớn.

      Có lúc, Tôn Hạo Chí nhạy cảm sắc bén ngoài dự đoán, luôn có thể dễ dàng chọc phá tôi muốn thừa nhận phải đối mặt với .

      Đây quả giày vò tôi.

      Tôi cắn răng, bắt đầu phản kích: “Cái này là muốn con trai sao? Tại sao tìm phụ nữ khác sinh con cho ? Bên ngoài người muốn sinh con cho , e rằng chỉ có hai người!”

      Tôn Hạo Chí căn bản phủ nhận, dứt khoát thừa nhận: “Đúng! Vậy thế nào? Tôi cho em biết, người khác sinh tôi thích! Tôi chỉ muốn ‘em’ sinh cho tôi!”

      ta lại để lên, thô bạo vuốt ve thân thể của tôi.

      “Buông tôi ra!” Nhiệt độ cơ thể tôi bắt đầu nóng lên, trong dạ dày sôi trào từng đợt buồn nôn. Tôi muốn, hôm nay bất luận thế nào tôi cũng muốn!

      Tôi càng phản kháng, ta càng dùng sức mạnh, xé rách áo tôi, cúi xuống ở phía ngặm cắn.

      “Biến thái! Tôi muốn!” Thanh của tôi bắt đầu mất khống chế.

      Tôn Hạo Chí vô liêm sỉ uy hiếp tôi: “Kêu ! Em sợ đánh thức con kêu !”

      Tôi tỉnh táo lại, ý thức được phản ứng của bản thân chỉ làm cho ta hưng phấn hơn.

      Để ta buông tay, chỉ có thể tàn nhẫn đả kích ta.

      Tôi suy nghĩ cẩn thận điều này, lập tức cười lạnh: “Tôn Hạo Chí, đáng cười! biết làm cái gì ? sợ hãi! tự ti! cảm thấy bản thân bằng Diệp Phi đúng ? Vì vậy muốn chiếm lấy tôi, để chứng minh rằng mạnh hơn ta!”

      Tôn Hạo Chí bị tôi chọc giận, nắm lấy cổ tay tôi lay động: “ xằng! Tôi có cái gì thua kém ?”

      Tôi nhướng mày cười lạnh: “Đúng! ta có những thứ có, thậm chí so với còn nhiều hơn. Nhưng mà, bởi vì ngu muội, bởi vì trong lòng biến thái, thể bỏ qua những khuất mắt trong lòng có phải ? Qua nhiều năm như vậy, thủy chung để ý chính là, vợ của mình phải là can tâm tình nguyện gả cho , thậm chí ngay cả lần đầu tiên cũng phải cho ! Vì thế, vẫn sung sướng, vẫn luôn cảm thấy kém người khác bậc! Cảm thấy bản thân mất mặt, giá trị làm đại cả bị giảm xuống! Có đúng ?”

      Tôn Hạo Chí hầu như cực kỳ tức giận hỏi: “Ai ?”

      “Còn cần người khác sao? Cử chỉ của phải phản ánh lại suy nghĩ của sao? Hôm nay bất quá chỉ nhìn thấy tôi chuyện với Diệp Phi, liền đố kị thành như vậy! vội vả như vậy muốn mình hơn ta bằng việc chiếm lấy thân thể tôi, chỉ có thể trong lòng có rất nhiều sợ hãi!”

      Rốt cục ta cũng bộc phát, vung xuống quyền.

      Tôi nhắm mắt lại, tránh né. Đánh tôi xong rồi, tôi vẫn còn nhiều lời chưa đây!

      Thế nhưng, “rầm” tiếng, quả đấm của ta nện ở bàn trà.

      Sau đó, ta buông tôi ra, đứng dậy. Qua lúc lâu, ta mới dùng thanh cực kỳ lãnh khốc : “Giang Tiểu Tây, rất thông minh, chỉ tiếc là, tự cho là mình thông minh!”

      xong, ta xoay người cầm chìa khóa xe, mở cửa ra ngoài.

      Gió lạnh ban đêm từ cánh cửa mở rộng thổi vào, tôi kéo quần áo xong, xoa cổ tay bị đau, yên lặng ngồi trong phòng khách rất lâu, mới đứng dậy đóng cửa.

      Cuộc sống như thế này, lúc nào mới có thể kết thúc…

      Sáng ngày thứ hai, sau khi tôi đưa Điểm Điểm đến trường, liền trực tiếp lái xe đến bệnh viện phụ sản thăm Lưu Yến. Tinh thần của ấy tệ, nhìn thấy tôi đến liền tối hôm qua lần đầu thành công cho ăn bằng sữa, hôm nay chín giờ đứa mới được đưa trở về phòng bệnh.

      “Như thế nào? Cảm giác làm mẹ như thế nào?” Tôi hỏi ấy.

      “Hạnh phúc!” ấy trả lời ngay: “Còn có chính là, tại sao lâu rồi mà vẫn khó nhìn như vậy, có hơi thất vọng.”

      Tôi bật cười: “Chớ lung tung, trẻ sơ sinh mới sinh ra đều như vậy, thời gian nữa đẹp thôi.”

      Lưu Yến : “Nào có, Điểm Điểm mới sinh ra mi thanh mục tú, hơn nữa khi còn em cũng rất xinh đẹp mà, tại sao con em lại chẳng giống em chút nào, nhất định là giống Hổ Tử.”

      Tôi hỏi ấy: “Em nghĩ đến Hổ Tử à?”

      ấy thừa nhận: “ có, bây giờ em có con vạn sung túc, Hổ Tử á, ta muốn làm sao làm!”

      “Còn mạnh miệng! Chị định với em việc này rồi, cũng là tự chị chủ trương, nếu các người vui, chị nữa.”

      Lưu Yến lắc đầu : “Chị Tiểu Tây, chị , nhất định là muốn tốt cho tụi em, em biết mà.”

      “Được rồi.” Tôi dứt khoát : “Chị sắp xếp cho Hổ Tử công việc, ở tiệm của Hải Ba, chờ sau khi Hổ Tử bình phục để cho cậu ta đến báo danh với Hải Ba, Hải Ba sắp xếp cho.”

      Lưu Yến có chút ngượng ngùng: “Chị Tiểu Tây, em biết gì bây giờ, nợ chị quá nhiều.”

      có nợ nần gì cả, cũng cần gì, hai người sống tốt vào, để chị yên tâm là được rồi.”

      “Dạ, chúng em sống tốt, sau này tuyệt đối gây họa nữa.”

      Viền mắt của ấy ngấn lệ, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

      Tôi đưa khăn giấy cho ấy: “ là, cũng có con rồi.”

      Lưu Yến nhận lấy, lau mắt : “Chị Tiểu Tây, ra sáng sớm hôm nay Diệp Phi đến, ta công ty sắp xếp cho ấy công tác, phải qua mấy tháng nữa mới có thể trở về, vậy nên vội vã đến sớm thăm em chút. ta hỏi tình hình của em và Hổ Tử, cũng sắp xếp cho Hổ Tử công việc. Nhưng mà, em cảm thấy nơi đó của Diệp Phi là công ty lớn, Hổ Tử lại có học vấn, cái gì cũng hiểu, đến cũng gây thêm phiền toái cho ta.”

      Tôi cười: “ ta cũng nhớ đến hai người, suy cho cùng ta và Hổ Tử cũng là em tốt.”

      Lưu Yến thở dài: “Em và Hổ Tử, mang ít phiền phức đến cho mọi người. Lại , nếu phải tính tình của Hổ Tử thối kia, có thể Diệp Phi cũng đến nổi…Ai, dù sao nghĩ tới chuyện năm đó, em và Hổ Tử có mặt mũi nhìn mọi người.”

      Tôi vỗ tay ấy: “Đừng có đoán mò nữa, qua nhiều năm như vậy rồi. Coi như lúc đó Hổ Tử vắng, Diệp Phi cũng có thể thất thủ. Huống chi, Hổ Tử cũng phải là vì giúp chị sao! Chị sớm nghĩ thông suốt, đây là số mệnh định trước việc xảy ra. Bọn chị ở cùng nhau nhiều năm như vậy chính là định mệnh, cuối cùng lại xa nhau cũng chính là định mệnh.”

      “Ôi! như thế, nhưng vẫn đáng tiếc! Tình cảm của chị và Diệp Phi tốt như vậy, xứng đôi như vậy. Ngày hôm qua hai người đứng trước mắt em, em liền cảm thấy thời gian giống như đảo ngược lại vậy. Hai người đều thay đổi, giống bảy năm trước như đúc.”

      Tôi lắc đầu: “Còn những chuyện này làm gì nữa, Điểm Điểm lớn như vậy, ta chắc cũng kết hôn rồi.”

      “Em hỏi rồi, ta chưa. Em lại hỏi ta, vậy có bạn chưa, ta cũng chỉ cười trừ trả lời.”

      Tôi lên tiếng, Châu Ý Hàm chẳng lẽ phải là bạn của ta? Coi như phải, cũng khác bao nhiêu đâu, thoạt nhìn bọn họ thân mật như vậy. Bất quá những chuyện này cũng chẳng liên quan đến tôi.

      Lưu Yến thấy tôi lời nào, tưởng rằng tôi buồn, tới an ủi tôi: “Em nhìn ra được, Diệp Phi vẫn còn thương nhớ chị, vẫn hỏi em về cuộc sống của chị như thế nào.”

      Tôi nhàn nhạt cười: “Vậy em như thế nào?”

      Lưu Yến nhìn vẻ mặt của tôi, thử thăm dò tôi : “Em, em em tận mắt thấy tình hình của chị, Tôn đối với đứa rất tốt, đối với chị cũng rất tốt. Ừ, mặc dù tốt bằng Diệp Phi, nhưng chung cuộc sống vẫn rất an ổn.”

      “Ừ” Tôi trách ấy nhiều chuyện, ra tôi cũng hy vọng Diệp Phi nghĩ như vậy.

      Lưu Yến tiếp: “ Diệp Phi như thế này, nguyên lời của ta là, “Ừ, cuối cùng Tôn Hạo Chí vẫn là người đàn ông!”

      Tôi theo bản năng rụt tay lại, giấu cổ tay bị Tôn Hạo Chí bóp vào trong áo, đổi chủ đề: “À, đúng rồi, Lưu Yến, chị mang canh gà đến cho em, chị hâm lại cho em uống.”

      Tôi đứng lên, lúc mang canh gà tìm nước nóng.

      Đĩa quay của lò vi sóng từ từ xoay tròn, tôi xoa cổ tay, thở dài.

      Bất kể như thế nào, Diệp Phi cũng trách tôi rời xa ta. ta vẫn quan tâm đến tôi, tôi cũng nên hài lòng rồi.

      Nhưng mà, còn chỗ trong lòng tôi, tôi vẫn có thắc mắc , nếu ta trách tôi, tại sao từ trước tới giờ chưa từng đến tìm tôi? Chẳng lẽ ta cho rằng tôi ở bên Tôn Hạo Chí hạnh phúc?

      Tôi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, lối bộ bên ngoài bệnh viện là dòng xe qua lại ngớt cùng với đám người rộn ràng.

      Mặc dù chúng tôi ngồi trong thành phố này, mỗi ngày gặp thoáng qua mọi người, cũng đếm hết.

      Trong chớp mắt, mọi người quên nhau, tôi và Diệp Phi, chung quy cũng trở thành người đường thôi.

      Bản thân tôi xa như vậy, như thế nào lại cầu người khác vẫn giậm chân tại chỗ đây……

      Lò vi sóng phát ra tiếng ‘ding’, tôi lấy canh ra, trở về phòng bệnh.

      Lưu Yến mỉm cười nhận lấy: “Cám ơn chị, chị Tiểu Tây, hì hì.”

      “Cẩn thận nóng!”

      ấy để canh bàn thổi thổi, chợt ngẩng đầu lên : “ ra, Diệp Phi vẫn còn câu. ta , chị có con tuyệt đối li hôn, ta hy vọng chị có cuộc sống bình yên……”
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: từng cảm động.

      Editor: bongboong

      Sáng sớm chủ nhật, Điểm Điểm liền chui vào phòng tôi, nằm đầu giường đẩy tôi: “Mẹ, mau dậy , phải hôm nay phải thăm dì Lưu và tiểu Bảo Bảo sao?”

      Tôi nhìn đồng hồ chút, bây giờ mới hơn bảy giờ.

      Con nhóc này hiếm thấy dậy sớm như thế, chủ nhật mà lại ngủ nướng.

      Tôi nhéo mũi bé: “Con thích Bảo Bảo như thế sao? Vậy đưa con đến chỗ dì Lưu ở nhé, mỗi ngày có thể nhìn thấy được.”

      Điểm Điểm rất nghiêm túc : “Như vậy cũng được, nếu như con đến nhà dì Lưu ở, mẹ nhớ con đấy.”

      Tôi cười bé: “Vậy con nhớ mẹ sao?”

      “Đương nhiên có chứ, con cũng nhớ mẹ. Vì vậy chúng ta thể rời xa! Thỉnh thoảng thăm bọn họ là được rồi.”

      Vừa , vừa kéo tôi dậy.

      Tôi bắt chước dáng vẻ ngủ nướng hằng ngày của bé, lăn sang phía bên kia giường.

      Bé lại vòng qua phía khác kéo tôi, đồng thời kêu lên: “Mẹ xấu lắm!”

      lớn cười lăn lộn.

      Cuối cùng ra ngoài, ở xe, Điểm Điểm đột nhiên hỏi: “Mẹ, hôm nay thăm dì Lưu, có gặp chú Diệp Phi gặp lúc trước ?”

      Tôi sửng sờ, sau đó cười hỏi bé: “ .”

      Bé vẫn nhớ Diệp Phi, chỉ gặp qua lần mà thôi.

      Kể từ sau ngày đó, Diệp Phi cũng xuất nữa, phải công tác rồi.

      Còn có thể có khả năng…… ta cố ý tránh, muốn quấy rầy cuộc sống của tôi.

      Tôi nhớ lời Lưu Yến hôm đó: “ ta biết chị có con ly hôn, nếu như ta tới tìm chị, chỉ làm chị lay động khổ sở, ta muốn làm khó chị. ta tình nguyện để chị sống cuộc sống bình yên, đối với chị như vậy mới tốt……”

      Diệp Phi hiểu tôi.

      ta luôn suy nghĩ thay tôi.

      Chúng tôi vĩnh viễn có cơ hội quay trở lại như ngày trước, có lẽ, quên nhau như vậy mới là lựa chọn tốt nhất.

      Chính xác suy nghĩ của tôi là như vậy.

      Điểm Điểm ở bên cạnh chợt : “Ôi, đáng tiếc.”

      Tôi ngạc nhiên hỏi bé: “Đáng tiếc cái gì?”

      “Chú Diệp Phi, được gặp chú, đáng tiếc! Con cảm thấy chú ấy đẹp trai.”

      Tôi nhịn cười hỏi bé: “Đẹp trai? Điểm Điểm có biết dáng vẻ đẹp trai là gì sao?”

      Điểm Điểm giả vờ lắc đầu, thở dài: “Ôi! Người lớn bây giờ, chút cũng hiểu suy nghĩ của trẻ con. Dáng dấp chú Diệp Phi giống minh tinh phim như đúc, đương nhiên là đẹp trai.”

      “Vậy, ba sao?”

      Điểm Điểm lập tức khoa trương : “Ba cũng đẹp trai, nhưng mà ba và chú Diệp Phi rất khác nhau, ba quá tàn khốc! Tàn khốc chết được!”

      Tôi bị dáng vẻ hớn hở của bé chọc cười, đứa bé mới lớn chút như vậy, tại sao cái gì cũng biết?

      Điểm Điểm đột nhiên hỏi tôi: “Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”

      “Hả? Mẹ cảm thấy cái gì?”

      “Mẹ cảm thấy ba và chú Diệp Phi ai đẹp trai hơn?” Điểm Điểm nằm sắp xuống nhìn chằm chằm tôi.

      Tôi chần chừ, biết phải trả lời sao với bé, thể làm gì khác hơn là ra vẻ dạy dỗ bé: “Đứa nhóc này, tại sao quản nhiều chuyện như vậy! Ngồi nhanh lên chút.”

      Điểm Điểm làm ra vẻ mặt ‘con hiểu’, kéo dài thanh tiếng “à”.

      lát sau còn : “ ra, chuyện đẹp trai này, cũng phải là chuyện quan trọng… Người tốt là được.”

      Tôi muốn ngất xỉu quá , đây là lời của đứa bé ra sao, nếu như phải lái xe, tôi khẳng định bóp khuôn mặt nhắn của bé.

      biết bé nghe được những lời này ở đâu.

      Mẹ chồng của Lưu Yến từ dưới quê lên, bởi vì có cháu trai, mâu thuẫn của mẹ chồng nàng dâu tạm thời được hóa giải. Bà ôm cháu trai giống như ôm vật quý cho chúng tôi xem, ngừng khoe, đứa trẻ này có bao nhiêu thông minh, có bao nhiêu đáng .

      Tôi nhận ôm lấy lát, bé trai chính là giống nhau, mới mấy ngày lớn như vậy, giống như khinh khí cầu được thổi lên vậy.

      Điểm Điểm thích đến sít chặt lại, lại sợ té đụng, dám ôm, vẫn đảo quanh đứa , thỉnh thoảng kéo tay của đứa , sờ sờ khuôn mặt nhắn của đứa .

      Tôi thấy Điểm Điểm thích trẻ con, nhưng mà, tôi cân nhắc việc sinh thêm đứa nữa.

      Toàn bộ tình đều dành cho mình Điểm Điểm, nếu quả thực sinh, tôi sợ mình thiên vị.

      Tôn Hạo Chí hiểu điều này.

      Từ ý nghĩa nào đó mà , Tôn Hạo Chí là người cha tốt, chỉ là phương thức của ta luôn vượt quá.

      Tôi vẫn còn nhớ ngày tôi sinh Điểm Điểm, ta thể khẩn trương, khi đó cho phép người thân vào phòng sinh, mắt ta đỏ lên níu lấy cổ áo bác sĩ, nếu như gặp chuyện may, ta làm cho cả nhà bác sĩ đẹp mặt!
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Nằm bàn mổ, đối diện với khuôn mặt đầy mồ hôi của bác sĩ, chỉ có thể oán giận Tôn Hạo Chí ngang tàn và rất kích động.

      Vẫn tốt là Điểm Điểm ra đời thuận lợi.

      Sau khi từ bệnh viện về nhà, Điểm Điểm thường khóc lớn cả đêm, lần này bất luận có uy hiếp bác sĩ thế nào, cũng tìm ra nguyên nhân.

      Tôi gấp đến độ để ý đến phải ở cử thế nào, cả đêm đều ôm bé.

      Cho đến khi Tôn Hạo Chí đoạt đứa bé tay tôi, ra lệnh cho tôi lập tức ngủ, Điểm Điểm khóc suốt đêm rồi đột nhiên im lặng.

      Tôi vẫn còn nhớ tình cảnh lúc ấy, Điểm Điểm đưa bàn tay bé ra, nắm chặt lấy ngón tay của Tôn Hạo Chí, khắc kia, thái độ của Tôn Hạo Chí vô cùng dịu dàng.

      ta ôm Điểm Điểm ngừng lại ở trong phòng, Điểm Điểm rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

      Vô luận tôi như thế nào, ta cũng chịu đặt đứa bé xuống, cứ ôm như vậy mãi cả đêm……

      Tôi cũng từng cảm động.

      Điểm Điểm lớn lên chút, lúc bắt đầu loạng choạng tập , thích làm cái đuôi theo sau Tôn Hạo Chí.

      Thư phòng của Tôn Hạo Chí cho phép người khác vào, chỉ duy nhất có mình Điểm Điểm có thể vào, thậm chí ta cũng đỡ Điểm Điểm, cước đá văng người em trai đến báo cáo chuyện ra khỏi thư phòng.

      Lúc còn bé tóc Điểm Điểm mọc tốt, đỉnh đầu còn thiếu khối, ai dám nhìn lâu chút, Tộn Hạo Chí liền trừng mắt, sợ đến mức người khác đành phải , bình thường, trẻ con đều như vậy!

      Cho đến vài tháng sau tốt hơn nhiều, Tôn Hạo Chí lại ôm đứa khắp nơi gặp ai đều buộc người ta thừa nhận đứa này xinh đẹp nhường nào!

      Nếu như thuận theo ta, biết biến Điểm Điểm thành dáng vẻ kiêu căng như thế nào!

      Quần áo lúc của Điểm Điểm nhiều đến nổi kịp thay, hễ thế giới có bán đồ chơi gì đều được chuyển về nhà hết, lúc nào cũng nghi ngờ hỏi tôi có phải Điểm Điểm ăn đủ nhiều, nên dáng dấp mới mập mạp!

      Tôi muốn đưa Điểm Điểm nhà trẻ, ta hầm hừ đồng ý, tình nguyện mời thêm mấy người đến nhà chăm.

      Rốt cuộc tôi cũng ý thức được, tiếp tục như thế này, Điểm Điểm hoặc là trở thành hoa trong nhà kính, yếu đuối, hoặc là trở thành công chúa ngang ngược kiêu ngạo, dã man độc tài.

      Tôi nghiêm túc chuyện với ta, ta làm ầm ĩ, khổ cực dốc sức làm phải là vì đứa sao, tại sao thể chu cấp cho bé tất cả những thứ tốt nhất?

      Mà tôi kiên trì muốn để Điểm Điểm trải qua cuộc sống của đứa trẻ bình thường, muốn biến bé thành người giống như Tôn Hạo Chí!

      Vì vậy chúng tôi bắt đầu cãi vã, đó cũng là lần đầu tiên, tôi uy hiếp ta, tôi muốn ly hôn, mang đứa bé rời xa ta.

      Cuối cùng Tôn Hạo Chí thỏa hiệp làm theo, tôi cũng biết, ta hiểu khổ tâm của tôi, hay là muốn mất Điểm Điểm.

      Là bắt đầu từ lúc đó sao? ta từ từ thay đổi đêm về ngủ, mà hòa bình ngắn ngũi giữa chúng tôi từ đó cũng còn nữa.

      Nếu như, tôi đổi phương thức chuyện với ta, có phải kết quả khác nhau ?

      Tôi biết.

      Ôi! Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, ngày như vậy cũng qua rồi……

      “Chị Tiểu Tây, ăn trưa ở chỗ em , mẹ chồng em gói sủi cảo ăn rất ngon.” Lưu Yến nháy mắt với tôi.

      À, học miệng ngọt, biết dụ dỗ cho người già vui vẻ.

      Tôi cũng khách khí: “Được, vậy để chị giúp tay.”

      khỏi phóng đại, lập tức đẩy tôi ra ngoài: “ cần đâu, chút công việc này, ta làm chút xong, cháu ngồi chuyện với Lưu Yến .”

      Tôi cười cười vẫn vào phòng bếp, sao có thể ăn sẳn như vậy được.

      Ở nhà Lưu Yến ăn cơm, Điểm Điểm bắt đầu ngáp. Đứa này buổi sáng dậy quá sớm.

      Tôi bảo Điểm Điểm lời tạm biệt, bọn họ ngừng mời ở lại.

      Tôi vội : “Cháu còn đưa Điểm Điểm thăm bà nội, lần sau lại tới, cần tiễn đâu, cháu quen đường lắm.”

      Xuống lầu, Điểm Điểm ngủ gục, tôi vỗ mặt bé: “ cho ngủ, buổi chiều ngủ, buổi tối lại ngủ được.”

      Cuối cùng, vẫn là cho bé ăn cây kem mới hoàn toàn tỉnh lại.

      Mẹ của Tôn Hạo Chí, là mẹ chồng của tôi, bà nội của Điểm Điểm, là người phụ nữ vô cùng đặc biệt.

      Nếu như , ai nhìn ra được bà sáu mươi tuổi.

      Lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, là trong hôn lễ của tôi và Tôn Hạo Chí.

      Bà cũng phải là người lạnh lùng, chính là vô cùng sáng suốt.

      Ngày ấy, bà kéo tay tôi, nhét vào tay tôi phong bao lì xì rất dày, dứt khoát với tôi: “Chuyện của các con mẹ can dự, mẹ cũng cần các con phụng dưỡng. Gặp khó khăn có thể tìm đến mẹ nhờ giúp đỡ, có khó khăn tới nhà ngồi chút cũng rất hoan nghênh. Mẹ đảm bảo, tuyệt đối tranh giành tình nhân với con dâu, cũng thể quơ tay múa chân đối với cuộc sống của các con được, nhưng là vì mẹ có cuộc sống riêng của mình, chuyện mang con linh tinh các thứ đến……. đừng hy vọng ở mẹ.”

      Tôi giật mình, cũng khen ngợi bà phóng khoáng, càng đừng nhắc tới khí thế toàn thân của bà, sức sống tư thái bắn ra bốn phía, làm cho người ta hâm mộ.

      Tôi cho là phụ nữ sống trong nhung lụa đều là như vậy, về sau mới nghe bà qua, lúc ba của Tôn Hạo Chí, bà cũng chỉ là bà chủ bình thường, nhẫn nhục chịu khó mấy chục năm. Ông cụ cả đời ở nhà hai, bà cũng chưa từng biểu đạt qua ý kiến các nhân. Cho đến lúc ông cụ bệnh qua đời, bà mới đột nhiên nghĩ tới, muốn những ngày còn lại phải đặc sắc, có gì tiếc nuối.

      thế này: “Tài sản để lại của ba Tôn Hạo Chí, tiền lương về hưu của mẹ, đủ để mẹ mời người làm, cần gì phải phiền con tới? Trở về sống cuộc sống của chính mình cho tốt vào, tốt hơn bất cứ thứ gì khác!”

      Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, tôi hẹn qua với bà rồi, bà đặc biệt chọn lúc hai giờ chiều đến bồn giờ chiều đợi chúng tôi. Tôi dám tới sớm, ở dưới lầu mua chút trái cây mới lên.

      Mẹ chồng mở cửa, ôm Điểm Điểm, lại oán trách tôi mang đồ theo làm gì, trái cây trong nhà nhiều đến nổi ăn hết, còn bằng mỗi ngày tự mua chút cho bản thân mình, lại mới mẻ.

      Tôi thể làm gì khác hơn là , vậy lần sau con gọi điện tới, ngàn vạn lần cho con biết trong nhà thiếu cái gì, cũng thể tay đến được.

      Bà cười mắng tôi, vẫn còn quá khách khí.

      Tôi ngồi xuống, trong chớp nhoáng bà bưng bánh ngọt do mình nướng ra ngoài, cho chúng tôi biết, bên ngoài làm vệ sinh, vẫn là mình nướng mạnh khỏe an toàn hơn.

      Điểm Điểm cắn miếng, kêu to: “Bà nội, bà nướng bánh ăn ngon hơn gấp trăm lần so với bên ngoài!”

      Bà nội cười : “Lát nữa tất cả đều cho con mang về.”

      Chúng tôi đùa lúc, tôi nhìn thời gian, đến lúc phải về rồi.

      Bà nội : “Lớn chút có quay về. Con với nó, mọi phải làm bằng tâm. Bây giờ thể so với ba của nó khi còn sống!”

      Tôi đồng ý: “Vâng, con gặp ta với ta.”

      Mẹ chồng là người khôn khéo, trúng tim đen: “Chỉ sợ các con gặp mặt cũng khó!”

      Tôi thấp đầu cười: “Mẹ, phải mẹ quản chuyện của chúng con sao.”

      Bà lắc đầu: “Được được được, ta mặc kệ. Chẳng qua già rồi nên thích càu nhàu, đứa bé ngoan, ta sớm nhìn ra chí lớn xứng với con, nếu như các con có ý định chia tay, tốt nhất là nghĩ thông suốt chút! Nếu , con hãy cùng nó tìm cách tốt hơn, nó dám đồng ý, bảo nó đến tìm ta.”

      Nghe bà như vậy, tôi vừa cảm kích vừa áy náy, rốt cuộc cũng để cho bà bận tâm rồi.

      Tôi cắn môi gật đầu: “Con suy nghĩ kỹ, mẹ, mẹ đừng lo lắng.”

      Mẹ chồng vỗ bả vai tôi, tiễn chúng tôi ra ngoài, đưa cho Điểm Điểm túi bánh ngọt, cười híp mắt với Điểm Điểm: “Điểm Điểm ngoan, tối nay bà nội có việc, giữ con lại ăn cơm, lần sau bà nội làm món ngon cho con ăn!”

      Điểm Điểm “vâng” tiếng : “Vậy con gọi điện thoại cho bà nội biết con muốn ăn món gì, tránh để bà nội hao tổn tâm trí.”

      Đứa này!
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :