1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc chiếm người tình ngọt ngào - Hà Vũ(Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5:

      Hỏi: đời này thứ gì dùng tốt nhất?

      Đáp: Đương nhiên là tiền.

      Có tiền chỉ có thể xui khiến ma quỷ, còn có thể giành được nụ cười của mỹ nhân.

      Chỉ mấy ngày ngắn ngủn mà thôi, Tô Hợp Hoan được phong làm sát thủ của ‘tập đoàn Lôi Đình’ của toàn thể nam giới, điển hình nhất là tổng giám đốc Lôi mới kết hôn.

      Tin tức này khiến cho vô số nam giới chưa kết hôn nắm chặt tay thở dài, tổng giám đốc Lôi kết hôn có khối tài sản kếch xù, bao nhiêu phụ nữ quỳ phục xuống trước có thể làm gì, chỉ người mẫu mới may mắn được chọn, truyền thông thể suy đoán quay quảng cáo lần này chỉ là tổng giám đốc dùng tiền để đầu tư vào mà thôi.

      thực tế, chỉ có thư ký Kha mới biết, tổng giám đốc chỉ liếc nhìn tài liệu bác sĩ Quan mang đến, liền quyết định hẹn xinh đẹp kia, cùng ăn tối ở nhà hàng Italy lãng mạn.

      Về phần có phải vừa thấy hay , thư ký Kha nghĩ rằng, dù sao phu nhân của tổng giám đốc sau khi bị đưa đến Mỹ thất sủng, chuyện tổng giám đốc lén lút tranh thủ phải là thể.

      Trong đầu thư ký Kha đầy chuyện vật chất, giai nhân, chợt cảm thấy trận rét run, thể kiềm chế rùng mình.

      “Ơ. . . . . . CEO?"

      Bởi vì Lạc Dịch công ở nước Đức, thân phong trần mệt mỏi, gương mặt lo lắng xuất trước cửa phòng tổng giám đốc.

      "CEO, ngài trở lại! Tất cả vẫn thuận lợi chứ?" Thư ký Kha lập tức đứng lên nghênh đón, trong miệng lấy lòng hỏi thăm, chỉ sợ chọc tức tổng giám đốc lạnh như băng này lại hạ thêm nhiệt độ.

      "Tổng giám đốc đâu?" Lạc Dịch đẩy cửa ra, thấy bên trong bóng người, lại thuận tay đóng lại.

      "Tổng giám đốc có ở đây." Thư ký Kha ân cần mà thần bí : "Ha ha, lúc này có thể uống trà chiều cùng Tô trong khách sạn!"

      Tô, khách sạn, trà chiều!

      chuỗi danh từ này khiến sắc mặt Lạc Dịch vốn tốt càng lạnh nhạt thêm mấy phần, bỏ hai tay vào trong túi, lạnh lùng hỏi: "Sao tôi biết tổng giám đốc có thói quen thích uống trà?"

      "Ha ha. . . . . ." Thư ký Kha nhớ tới người lãnh đạo gần đây diễn kịch, cười càng vui vẻ hơn, "Tổng giám đốc chỉ bắt đầu uống trà buổi chiều, còn thường xuyên xem phim, còn hát karaoke, đúng rồi, ngày hôm trước còn đến khu vui chơi chơi chút, mấy ngày này ngài ấy ở đây, biết báo chí dùng bao nhiêu đám chó săn kia săn hình!"

      "Hả?"

      "Dĩ nhiên, tất cả đều vì Tô thích, tổng giám đốc vì muốn làm giai nhân vui vẻ mới làm như vậy." Trong giọng của thư ký Kha có mười phần tiếc nuối, giống như Lạc Dịch thấy trang đầu mấy tờ báo giải trí là chuyện rất đáng tiếc vậy.

      " ta rất rảnh rỗi sao?" Lạc Dịch cắn răng nghiến lợi hỏi.

      Mấy ngày qua tăng ca làm việc ở nước Đức, bận muốn bể đầu sứt trán mới có thể về sớm hơn dự định, mà thân là ông chủ, vẫn còn có thời gian vô ích hẹn hò với con !

      Hơn nữa kia là người coi trọng!

      là khiến tức chết!

      "Rất tốt, chờ tổng giám đốc trở lại, cậu cho ta biết tôi ghé qua." quay đầu bước .

      "Dạ, vậy bây giờ ngài muốn đâu?" Thư ký Kha hỏi tới.

      "Khu vui chơi!" Giọng lạnh lùng từ nãy đến giờ thêm mấy phần giống như muốn gầm lên.

      Tại sao? Miệng thư ký Kha há lớn đến mức đủ để nhét quả trứng to; ông chủ đến khu vui chơi để làm bạn với giai nhân, tổng giám đốc nơi đó, chẳng lẽ cũng có giai nhân sao?

      Gương mặt Lạc Dịch lạnh lẽo từ thang máy riêng ra ngoài, mới vừa ra khỏi phòng khách lầu , chạm mặt, chính là mình mong nhớ hằng đêm.

      thay đổi. . . . . .

      cái áo chiffon bằng lụa màu nước in hoa tuyết ngực áo thấp, hơi lộ ra đường rãnh xinh đẹp, mái tóc dài uốn xoăn lười biếng xõa tung, nổi bật lên vẻ xinh đẹp càng hấp dẫn mê người; chiếc quần jean có thắt lưng, bao lấy vóc dáng ưu tú, cái mông tròn và đôi chân thon dài khiến miệng lưỡi người ta khô khốc; chân mang đôi giày cao gót thủy tinh sáng long lanh, cổ tay mang vòng tay hoa văn màu gỗ vô cùng phong tình. . . . . .

      Mặc bộ quần áo này, khiến giờ này khắc này cả người tản ra mùi vị mất hồn, bước từng bước lên bậc thang, sau lưng vô số ánh mắt ái mộ lưu luyến ở người .

      Rất tốt, mới mấy ngày thấy, chỉ học được cách ăn mặc tinh tế, hơn nữa còn biết cách trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, là muốn mau chóng câu được con rùa vàng sao?

      " Tô." dừng bước lại, lạnh lùng chăm chú nhìn .

      Tô Hợp Hoan vừa nhìn thấy da đầu tê dại, nghe trợ lý tổng giám đốc công tác ở Đức, mới mấy ngày, thế nào trở lại?

      Buổi trưa ăn cơm với Lôi Ngự Phong tổng giám đốc nhịn được với : "Cầm thẻ của tôi dùng ! Tùy muốn mua cái gì, chỉ là đừng ăn mặc như nữ sinh!"

      " Lôi, tôi có hơi hối hận, tại sao phải giúp chuyện này?" cười lạnh tiếng.

      Bởi vì chén cơm giờ của là do tôi, chúng ta hợp tác theo nhu cầu." Tổng giám đốc Lôi khoác lác vô sỉ, bộ dạng ngông cuồng dùng tiền đập chết người.

      "Bây giờ tôi có thể hiểu cảm nhận của phu nhân." bị đẩy lùi, bị người đàn ông cuồng vọng như vậy , áp lực chắc chắn .

      " gì?" Lôi Ngự Phong quắc mắt nhìn trừng trừng, thể nghi ngờ lời của đạp trúng chỗ đau của , chỉ thấy bộ mặt tổng giám đốc hung ác : " Tô, chú ý thân phận của ! Làm ơn có chút đạo đức nghề nghiệp, đồng ý hợp tác với tôi như vậy, vậy cho tôi có trách nhiệm chút!"

      "Dạ, tổng giám đốc." thầm le lưỡi, bằng mặt bằng lòng tuân lệnh.
      Last edited: 15/4/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mấy ngày nay tìm hiểu rất ràng, nhược điểm chết người của tổng giám đốc là bà xã dấu của ta, bởi vì đến mức điên cuồng, cho nên càng khiến những người bên cạnh cùng phát điên với ta.

      Ban đầu lúc tổng giám đốc Lôi hẹn ăn cơm, cực kỳ khẩn trương, cũng từng nghe qua quy tắc ngầm, người có tiền nâng đỡ minh tinh, đổi lại phải dâng hiến bản thân, chẳng lẽ Lôi Ngự Phong này cũng như vậy? Tìm để tiến hành giao dịch?

      Kết quả, đáp án dĩ nhiên là phải.

      Trong lòng đầy lo lắng đến nơi hẹn với tổng giám đốc, tuy nhiên vừa nhìn biết người đàn ông này vốn dĩ có ý định động đến , ánh mắt nhìn chẳng khác gì nhìn người qua đường, có gì khác biệt, cũng yên tâm hơn.

      " Tô, phối hợp diễn xuất với tôi thế nào?" Sau khi uống ba ly rượu tổng giám đốc với như vậy.

      "Hả? ra là ngài Lôi dự định đầu tư vào điện ảnh, còn muốn tự mình diễn vai nam chính." cười tủm tỉm giả bộ ngốc nghếch.

      "Nếu Tô là người thông minh, vậy tôi ." Tổng giám đốc Lôi ngắn gọn mục đích của mình, " Tô cảm thấy như thế nào?"

      "Tại sao ngài tìm tôi?" hỏi ngược lại.

      "Nếu như tôi nhìn lầm, Tô là người biết tiến lùi, cũng là người biết chừng mực, hơn nữa gây phiền toái." Hiển nhiên Lôi Ngự Phong xem xét và có tính toán của mình, những người phụ nữ được giúp đỡ đều xinh đẹp và phiền toái, chỉ có người mới được tổng giám đốc Lạc ưu ái ngồi trước mặt lại có tính toán gì.

      nhướng cao lông mày, như cười như , "Muốn tôi bán danh tiếng của mình phối hợp diễn xuất với tổng giám đốc, vậy thù lao của ngài là gì?”

      "Sau này có tôi bảo kê cho , ai dám đánh chủ ý lên người ." Lôi Ngự Phong rất sảng khoái.

      "Bảo kê tôi? Bảo kê tôi thế nào?"

      " Tô ở công ty Edie hề tốt, trình diễn bị hại, trong công việc bị làm khó, dường như có người muốn dồn ép , những chuyện này tôi có thể thay giải quyết." Xem ra tổng giám đốc Lôi điều tra chuyện của rất ràng.

      Nếu như đồng ý, chỉ cần lời nhất định đuổi được người đàn ông kia, chừng từ bỏ !

      Lôi Ngự Phong là người lãnh đạo trực tiếp của , tin còn dám tới trêu chọc mình, núi cao còn có núi cao hơn, vậy bằng tìm núi cao nhất mà ngồi đó

      Vì vậy vui vẻ nhận lời.

      ◎◎◎

      chuyện scandal giả giả đan xen, có thể tổn thương người khác, cũng có thể làm người khác khó quên, biện pháp này rất ngốc, nhưng đối mặt với người chìm đắm trong ngục tù tình , người ngoài thể kiểm soát được, bởi vì và hận là hai chuyện dây dưa ràng nhất!

      tốn tất cả sức lực trong buổi trưa, càn quét loạt các nhãn hiệu nổi tiếng, từ quần áo đến giầy dép, từ đồ trang sức đến túi xách. Dù sao ông chủ lớn muốn dùng tiền đập chết người, cũng có quyền lợi mua thêm quần áo và đạo cụ để diễn xuất.

      Ai ngờ lại đụng phải Lạc Dịch thể từ bỏ, khi người đàn ông đó dùng đôi mắt lạnh nhạt giống như hiểu tất cả quan sát còn cất những thứ mua vào trong túi, ngăn cản sau lưng .

      "Chúng ta chuyện chút, Tô." khẽ mở môi mỏng, vẻ mặt lạnh lùng.

      "Chúng ta có gì để ." nhanh chóng từ chối, "Buổi chiều tôi còn có việc."

      "Tôi hỏi người bên bộ phận quảng cáo, buổi chiều em được nghỉ."

      A, xem như lợi hại! có đường lui đành phải theo hai người tới bãi đậu xe, lên xe của .

      "Xin hỏi quan hệ của em và tổng giám đốc Lôi là như thế nào?" có khởi động xe, cũng quanh co lòng vòng, vừa lên tiếng thẳng vào vấn đề.

      Tô Hợp Hoan há hốc mồm, biết làm sao trả lời.

      Quan hệ cấp và cấp dưới? cũng phải là nhân viên của ‘ Lôi Đình ’.

      Quan hệ ông chủ và người tình? và tên họ Lôi kia vô cùng trong sạch.

      Quan hệ bạn bè bình thường? mới muốn làm bạn với tổng giám đốc Lôi nóng nảy.
      Quan hệ hợp tác đôi bên có lợi? có thể như vậy sao?

      khiến cho sắc mặt Lạc Dịch càng u ám, "Tổng giám đốc là người kết hôn, em có biết ?"

      Dĩ nhiên, hôn lễ của Lôi thị hoành tráng đến mức đầy mặt báo, thể nào biết.

      " như vậy, xin em giữ khoảng cách với ta."

      "Chuyện này sao. . . . . ." Nhà độc tài Lôi Ngự Phong kia đồng ý chứ? ta còn phải giữ lại để chọc tức bà xã hướng nội và xấu hổ kia của ta.

      "Em chần chừ là bởi vì tổng giám đốc có tiền có quyền, có thể cung cấp những vật chất tốt nhất cho em, có thể nâng em trở thành người mẫu hạng nhất, cho nên tình nguyện cõng tiếng xấu cũng muốn buông tay?"

      Dù là lạnh lùng hay chê cười, nguyên nhân chỉ có , Lạc Dịch tức giận.

      Bây giờ chẳng lẽ tất cả đều ham hư vinh sao? Bởi vì đối phương có tiền, cho nên mặc kệ người ta có gia đình hay , mặc kệ bên ngoài có những lời khó nghe, cũng muốn tiếp tục đánh cược?

      Trong lòng tràn đầy thất vọng, tin Tô Hợp Hoan cũng là người như vậy, ra muốn, đều có thể cho, hơn nữa chút do dự.

      vừa mới theo đuổi , ai ngờ mới ra nước ngoài công tác, mấy ngày thôi, qua lại với tổng giám đốc Lôi Ngự Phong! Cứ như vậy thể chờ đợi sao? Cứ như vậy nghĩ cách bán mình đổi lấy danh lợi sao? Hoặc là muốn cắt đứt suy nghĩ của !

      " Lạc, lời này của có ý gì? Sao phải dạy dỗ tôi? Chuyện tôi và tổng giám đốc Lôi có liên quan gì đến ? có phải quá rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác ?" Tô Hợp Hoan bị chất vấn trong lời của chọc tức, sao người đàn ông này lại chỉ trích ?

      "Lời của tôi chính là em nghe hiểu ý đó, về phần tại sao tôi với em. . . . . ." lạnh lùng liếc qua , đưa vật nắm trong tay cho xem.

      Cái gì! Chẳng lẽ còn nắm giữ nhược điểm của ? Trong lòng tức giận Tô Hợp Hoan liếc nhìn, bỗng nhiên cả người trở nên ngây ngẩn.

      Là vật gì. . . . . . Hoa tai của !

      Sao lại có hoa tai mà đánh mất?

      Đại khái, có lẽ, có lẽ chỉ có khả năng, đó chính là. . . . . . khuôn mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, nghẹn họng nhìn trân trối vào hoa tai đặt giữa bàn tay thon dài, câu cũng nên lời.

      "Mặc dù say, nhưng có số việc em quên chứ? Ăn xong liền phủi mông chạy lấy người, ngược lại tác phong của em lại cực kỳ phóng khoáng.
      Lời của càng làm xấu hổ.

      thể nào!

      Tình đêm thôi, trời sáng xem như kết thúc, quan trọng là hai người chỉ cần vui vẻ đêm, trong biển người mênh mông gặp lại, là bộ phim cẩu huyết trăm tập sao?
      Huống chi, ở lại làm gì? Vặn hỏi tổ tiên tám đời của đối phương, tìm hiểu chiều cao, cân nặng, nhóm máu của đối phương? Còn muốn đòi chi phiếu trả tiền?
      Last edited: 15/4/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hơn nữa, cũng phải là Ngưu Lang. . . . . .

      Ánh mắt lúng túng nhìn hoa tai lấp lánh dời , quét mắt nhìn qua buồng xe rộng rãi. . . . . . Nhìn quen mắt, nhìn quen mắt! Tại sao ngồi qua nhiều lần rồi mới phát ?

      chấp nhận thở dài.

      còn dám thở dài?

      Lạc Dịch nghiêm mặt, tròng mắt đen toát ra tia lửa, "Em rất thất vọng sao?"

      "A. . . . . . có!" vội vàng phủ nhận. Gấp như vậy, chỉ sợ hiểu lầm.

      thở dài vì biết giải quyết chuyện này thế nào, có kinh nghiệm với chuyện này, nhưng sao người đàn ông này lại cứ hùng hổ dọa người?

      Coi như cả đêm bọn họ phong lưu, ở giường làm những chuyện gì, vậy cũng có nghĩa là gì chứ?

      Tình đêm cần gì phải để ý đến cuộc sống riêng của đối phương? Nhưng mà ngẫm lại, nếu có quan hệ với Lôi Ngự Phong, có liên quan gì đến ?

      " Lạc." dùng lời ngon tiếng ngọt : "Tôi cảm thấy mọi người đều là người lớn, đương nhiên chuyện mình làm phải chịu trách nhiệm. . . ."

      "Ừ." nhướng mày, bày tỏ đồng ý.

      "Đêm đó tôi hơi say, ừ, biết mình làm gì . . . . . Cho nên, xem như hai chúng ta. . . . . . Chuyện đó qua. . . . . . Cũng tượng trưng cho điều gì." ấp úng qua: " hiểu ý tôi ?"

      " biết làm gì? thể tượng trưng cho điều gì?" lặp lại lời của ..., môi mỏng giật , lộ ra nụ cười lạnh nhạt.

      "Đúng rồi, ý của tôi, coi như là hiểu lầm, chuyện cũng qua rồi . . . ."

      "Em cho là như vậy?" nhìn , sắc mặt tốt. hiểu lầm? Được rồi, lần này hiểu lầm lớn!

      "Đúng vậy, chứ là gì?" Gương mặt Tô Hợp Hoan thản nhiên hỏi ngược lại.

      Đôi mắt Lạc Dịch đầy vẻ bí hiểm, nhưng rất nhanh lại giương mắt nhìn thẳng , "Đêm đó em say, nhưng tôi say, tôi biết mình làm gì, nếu như em nhớ , tôi ngại làm lại lần nữa cho em nhớ.”

      ", cần!" ấp úng phản đối.

      "Như vậy, ý của em là gì?" Ánh mắt của như ngọn lửa nhìn .

      nhìn , thử dò xét hỏi: " phải sợ. . . . . . Tổng giám đốc Lôi?"

      "Tại sao phải sợ?" nhíu mày, "Em vốn là người con của tôi."

      Tốt. . . . . . Con người kiêu ngạo! Tô Hợp Hoan xem vậy là đủ rồi.

      "Đồng ý cùng gặp gỡ ?" tiếp tục buông tha mà từng bước ép sát.

      "Tôi phải. . . . . . Suy nghĩ chút."

      "Có thể, cần suy nghĩ bao lâu? giờ? Hay là đêm?"

      Tô Hợp Hoan gì nhìn chằm chằm.

      "Em chán ghét tôi?" Lạc Dịch nhận lấy ánh mắt của .

      ghét , thậm chí có loại cảm giác đặc biệt với , hơn nữa biết bọn họ từng lên giường. người đàn ông ưu tú như vậy sao có thể làm như thấy?

      Nhưng phải là bạn trai của Chu Thiểu Đình sao?

      ". . . . . . phải có bạn sao?" nhịn lại nhịn, rốt cuộc hỏi ra điều nghi vấn.

      " có." nhíu mày, "Trừ em ra, tôi chưa từng muốn qua lại với bất kỳ ai.”

      Tô Hợp Hoan đỏ mặt.

      " Tô." nhìn , đáy mắt trấn tĩnh, " rất thích em, hi vọng em rời khỏi , sau đó cũng thích giống như thích em."

      Nếu như cuộc đối thoại này diễn ra trong bữa tiệc, nếu như là người giả dối, Tô Hợp Hoan nhất định thẳng thắn từ chối; nếu như là người trác táng bừa bãi, Tô Hợp Hoan cười nhạt khinh bỉ.

      Nhưng Lạc Dịch phải, chỉ nhìn ánh mắt của , cũng biết thẳng thắn, chân thế nào.

      người bá đạo, lạnh lùng như vậy nên làm sao với bây giờ?

      Tô Hợp Hoan luôn cảm giác mình có lá gan lớn, làm động tác vô cùng buồn cười.

      hoang mang đẩy cửa xe ra, chạy trối chết.

      ◎◎◎

      Trong phòng làm việc tổng giám đốc, sáng sủa sạch , bầu trời bên ngoài áng mây, mặt trời lại như quả cầu màu vàng rực rỡ, bắn ra hàng vạn ánh sáng. . . . . . Giữa ngày hè lại càng nóng bức.

      Người đàn ông ngồi ở bàn cúi đầu làm việc, dừng động tác lật xem văn kiện, tháo kính ra, ngón tay dài xoa xoa mi tâm, tầm mắt tự chủ được nhìn chằm chằm điện thoại di động đặt bàn, trận bực mình tích tụ.

      vẫn chưa đồng ý.

      Rốt cuộc do dự chuyện gì? Vẫn lo lắng tổng giám đốc Lôi giận dữ? yên lặng, vẻ ngoài lạnh lùng như trước, ngón tay theo thói quen sờ cây bút, đáy mắt tối tăm mảnh.

      Đúng vào lúc này, "Cốc cốc", cửa bị gõ hai cái, rồi đẩy ra, Lôi Ngự Phong xuất tại cửa.

      "Tổng giám đốc bận rộn, có rảnh rỗi ăn trưa chung ? Tôi mời khách." Tổng giám đốc lời mời.

      " rảnh." Lạc Dịch chút nghĩ ngợi liền từ chối.

      "Ah? Như vậy nể mặt à?"

      "Lúc boss bận rộn theo đuổi phụ nữ, phải thuộc hạ nên chăm chỉ làm việc hơn để tránh làm ngài lo âu về sau sao?"

      "Lời này có ý gì! Được rồi, Lạc, còn bày ra sắc mặt khó coi nhìn tôi như vậy? Rốt cuộc là bất mãn hay có ý kiến gì? Bây giờ chỉ có hai chúng ta, có gì đừng ngại thẳng! Tôi khiêm tốn thụ giáo.”

      "Ngài nhạy cảm rồi, thuộc hạ có gì bất mãn."

      " có? Vậy tôi tìm Do¬ra ăn cơm. . . . . ."

      Lạc Dịch nghe vậy, cằm căng thẳng, hồi im lặng.

      "Xin chờ chút, Boss." đứng dậy nghiêm mặt : "Có thể hỏi ngài mấy vấn đề ?"

      "Dĩ nhiên!" Gương mặt tổng giám đốc Lôi vui vẻ và thành khẩn.

      "Ngài với Tô là nghiêm túc sao?"

      "Hả? Thế nào?"

      "Tôi biết ngài có băn khoăn về cảm nhận của phu nhân , theo tôi được biết, chỉ mới mấy ngày tạp chí ở Mỹ cũng xuất scandal của ngài và Tô, xin hỏi ngài lấy hành động thực tế ép phu nhân ly hôn sao?”

      Nghe xong lời này, trong nháy mắt sắc mặt Lôi Ngự Phong Thần trở nên cứng ngắc, cau mày, chắc như đinh đóng cột : "Cậu nên biết, tôi tuyệt đối ly hôn với Y Nông."

      " như vậy, như vậy, xin ngài cần liên lụy Tô, ấy phải công cụ để ngài dùng kích động phu nhân, ấy còn trẻ, tương lai phải còn rất dài, bên ngoài bây giờ truyền những lời rất khó nghe rồi, sau này bảo ấy phải đối mặt thế nào? Nếu như ngài có ý nghĩ như vậy, cần cho ấy hy vọng nào."

      Rốt cuộc CEO Lạc bảo vệ ai? Phu nhân hay Tô?









      Lôi Ngự Phong nghi ngờ nhìn chằm chằm vào trợ thủ đắc lực của mình, nhiều năm qua chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Lạc Dịch, gương mặt tuấn tú trầm, giống như bị người nào đó thiếu nợ, nhất là mỗi lần báo cáo tiến triển công trình ánh mắt kia lại lạnh như băng, giọng điệu sắc bén giống như thanh đao, nhìn thấy run sợ.

      Giờ này lại xen vào chuyện của người khác, gần đây làm sao vậy? Uống lộn thuốc hay là chưa thỏa mãn dục vọng?

      "Nếu như mà tôi . . . . . ." Trong mắt thoáng qua tia hiểu, chậm rãi : "Tôi thích qua lại với Dora?"

      vừa dứt lời, “Bốp" tiếng, quả đấm của Lạc Dịch hung hăng rơi mặt tổng giám đốc.

      Bên ngoài phòng làm việc, La và thư ký Kha nghe lén, chỉ nghe bên trong hồi ầm ĩ, tiếng vật nặng rơi xuống, tiếng quyền cước, tiếng tức giận, tiếng kêu đau đớn, nhất thời tình hình kịch liệt.

      Tại sao? Hai người hẹn mà liếc mắt nhìn nhau, khó có thể tin đồng thời ra hai chữ: "Đánh nhau?"

      Tập đoàn ‘Lôi Đình’ có hai tổng giám đốc đại tài, cao quý, mà giờ phút này lại đóng cửa đánh nhau trong phòng làm việc?

      ◎◎◎

      Cửa thang máy vừa mở, Tô Hợp Hoan trợn mắt há miệng nhìn người đàn ông trước mặt , hiển nhiên đợi .

      Tổng giám đốc Lạc, Lạc Dịch. . . . Bị thương!

      "Mặt của sao vậy?" thốt lên.

      Luôn luôn lấy hình tượng chỉnh tề tuấn xuất trước mặt mọi người chưa bao giờ chật vật như vậy.

      Áo sơ mi trắng như tuyết giờ này nhăn còn ra dạng gì, ống tay áo cuốn cao lộ ra cánh tay rắn chắc, cà vạt lỏng lẻo lệch khỏi cổ áo, tay cầm áo khoác ngoài.

      gương mặt, bên trái lông mày có vết thương, phía bên phải khóe miệng xuất vết bầm, đầu tóc rối bời, mặc dù bị đánh bị thương, nhưng vẫn tuấn như cũ còn tăng thêm vẻ chán nản.

      " sao." tự tay lau vết thương ở khóe miệng, nhịn được lại nhếch miệng khàn khàn.

      và tổng giám đốc Lôi thường tranh tài, bọn họ đánh tennis, chơi bài, leo núi, trượt tuyết, lướt sóng, có lúc cũng đọ sức, nhưng đây là lần đầu đánh nhau trong phòng làm việc.

      Vừa nghĩ tới người lãnh đạo cũng bị đánh , thư ký Kha nhanh chóng chạy vào thang máy thẳng lên tầng 41, Lạc Dịch cảm thấy trận đánh này coi như tệ.

      " đánh nhau với người khác?" Tô Hợp Hoan chau mày lại, quả khó mà tin được.

      "Ừ."

      "Với ai?"

      "Người ở lầu 41."

      " thể nào. . . . . ." nghẹn họng nhìn trân trối.

      Đây là công ty gì thế? Tổng giám đốc và CEO đánh nhau?

      "Tại sao vậy?" nhìn vết thương mặt , trong lòng rối loạn.

      "Bởi vì em." nghiêm túc nhìn , "Hợp Hoan, cần ở chung chỗ với tổng giám đốc Lôi, như vậy bị thương.”

      đứng thẳng nhìn .

      Cha con sống nương tựa vào nhau, từ nhìn thấy lòng người dễ thay đổi, sớm nén đau thương mà mạnh mẽ về phía trước, té ngã, ngã đau, cũng nhanh chóng đứng dậy, dù bị thương cũng phải cắn chặt hàm răng kêu tiếng, bởi vì biết có ai đau lòng.

      Nhưng mà người đàn ông ở trước mắt, vì mà bản thân đánh nhau với người lãnh đạo, còn lo cho bị thương.

      Lòng của , giờ phút này bị vây hãm, khẽ đập ‘bộp’!

      Lạc Dịch đưa mắt nhìn người trước mặt, bình thường này nhìn người ta, ánh mắt giống như con thú tràn đầy phòng bị, giương nanh múa vuốt, lại có loại quyến rũ khó tả.

      Bây giờ đứng trước mặt , sững sờ quan sát , trong đôi mắt to, có thể làm cho toàn thân nóng lên, khiến trái tim của cũng nhanh chóng nhảy lên.

      "Hợp Hoan." gọi tên của .

      ". . . . . . Cái gì?" mới hồi hồn, bị đôi bàn tay nặng nề khóa vào trong lồng ngực rắn chắc, khỏi hết hồn ‘a’ tiếng, mới vừa hé miệng, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông như đóng dấu lên đôi môi mềm đỏ mọng của .

      Lưỡi của vén môi đào của lên, dò vào bên trong hàm răng trắng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho, bá đạo xâm phạm, điên cuồng đoạt lấy, cho có cơ hội lùi bước!

      Trong mũi đều là hơi thở của , nóng bỏng như lửa, cháy sạch tâm can của , hai chân như nhũn ra, may nhờ cánh tay giữ lấy bên hông gánh cả sức nặng lên người mình, nếu nhất định đứng vững.

      "Nhớ kỹ, em là của ."

      Hơi thở nóng bỏng còn mãi lưu luyến bên cổ, đặt dấu ấn thuộc về mình.

      Hết chương 5~
      Last edited: 15/4/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6:

      Bọn họ bắt đầu ‘ lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết ’ để gặp gỡ.

      Mỗi ngày, Lạc Dịch làm gì cũng hẹn , dẫn ăn nhà hàng Mexico, trong nhà hàng tràn đầy phong cách Nam Mỹ nhàn nhã tự tại nghe nhạc Mexico, nhiệt tình thưởng thức những món ăn cay đều có phong cách riêng như bánh taco, hải sản cua và canh thịt bò. nhìn bộ dạng sợ ăn cay của vô cùng đáng , nhịn được cười.

      Bọn họ xem phim, xem nhạc kịch, bọn họ dạo chợ đêm, dạo nhà sách. . . . . . Ngày qua ngày bình thản trôi qua lại ngọt ngào như trước kia.

      Càng ở gần , Tô Hợp Hoan phát lòng mình càng từng bước ‘rơi vào tay giặc’.

      chưa bao giờ phát mình mong đợi tan làm kết thúc công việc như vậy, mong đợi gọi điện thoại tới, mong đợi cùng với , thậm chí còn cảm thấy bầu khí cũng tràn đầy sức sống.

      .

      trải qua cảm giác đương với người tình đêm.

      rất lâu rồi có cảm giác này. Lúc còn học vì ngại tiếng xấu của nên rất ít nam sinh muốn qua lại với , từng thầm mến vị học trưởng nhưng khi từ chối, trong mắt người đó lại tràn đầy khinh bỉ, lập tức cũng chết tâm.

      Ai lòng thích người có dáng vẻ như hồ ly chứ, tính tình lại quái dị và lúc nào cũng xù lông? Lâu ngày, cũng có người khác phái tỏ tình với , vậy cũng đành xin từ chối vì bất lực.

      Việc đương này, phải duyên phận, phải cơ duyên, còn phải có tình đầu ý hợp. . . . . . Thôi, phiền hà như thế, dứt khoát cho rồi chứ cứ lo sợ ổn.

      Gặp Lạc Dịch là chuyện ngoài ý muốn, có lẽ giống như người đàn ông đầu tiên trải qua chuyện đó, còn người con cũng thấy đặc biệt như vậy. Trong mắt của , là quý trọng , tôn trọng và dịu dàng, trước mặt , hề lạnh nhạt, hề có vẻ xa cách từ chối người ta từ ngàn dặm, thậm chí cảm giác được luyến tiếc .

      Chủ nhật, tới đón hẹn hò.

      Vừa lên xe, nhận được nụ hôn nóng bỏng, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, vừa xấu hổ lại vừa lúng túng nhìn chằm chằm, :”Chúng ta đâu vậy?”

      "Khu vui chơi." thõa mãn nhếch môi mỉm cười, trả lời ngắn gọn, đạp ga, chiếc xe Lotus EliseR như mũi tên lao nhanh ra đường cái.

      Khu vui chơi?

      Trước đây, Boss Lôi quyết tâm kéo đến đó, thoải mái cho đám chó săn chụp được mấy tấm hình scandal, rồi sau đó nhanh như gió biến mất, ném ngồi mình đu quay.

      Hôm nay lại muốn đến đó, chẳng lẽ các vị cấp cao ở tập đoàn Lôi Đình đều bất hạnh có tuổi thơ?

      "Lúc trước em đến đó chơi cái gì?" tùy tiện hỏi câu.

      "Ngựa gỗ và đu quay." Nghĩ lại cảm thấy buồn nôn.

      "Em thích?"

      " thích." vội vàng thanh minh.

      "Ừ." nghe thích, trong bụng mừng thầm, Boss theo đuổi theo con hiển nhiên cũng chả có gì đặc biệt.

      "Chúng ta khu vui chơi được ?"

      "Vậy em thích đâu?"

      "Vườn bách thảo!" thích vườn cây, xanh mơn mởn, sức sống dồi dào, còn có cá vàng bơi trong hồ, bơi qua bơi lại nhìn rất thích.

      "Được, vậy vườn bách thảo."

      Chiếc xe chuyển hướng, trong ngày đẹp trời, bầu trời xanh mây trắng, về phía vườn bách thảo.

      Đến vườn bách thảo, bọn họ sóng vai vào cửa chính.

      cặp đôi tuấn nam mỹ nữ, lại khí chất tầm thường, tự nhiên khiến người đường ghé mắt nhìn.

      Lạc Dịch rất tự nhiên nắm tay của , tay của đẹp hơn tay rất nhiều, thon dài vả lại khớp xương rắn chắc, có thể bao lấy tay của .

      Trừ cha ra, có bất kỳ người đàn ông nào nắm lấy tay của . . . . . . cho là bao giờ có, nhưng bây giờ nắm tay .

      hỏi : "Em thích cây gì?"

      "Đều thích." luôn luôn thích thực vật, ngay cả rừng rậm Amazon, cũng cảm thấy thú vị. Hoa cũng giống như người, vừa yếu ớt lại bền bỉ, bọn chúng nở hoa, kết quả, cũng sinh sản, nuôi dưỡng con cái cho đến khi khô héo, sinh mạng cũng ngắn ngủi qua .

      nghe như vậy, khỏi mỉm cười: "Là vì tên của em chính là thực vật sao?”

      ngẩn ra, "Cái gì?"

      "Hợp Hoan." nghiêng đầu nhìn , "Đó là loại hoa, phải sao?"

      Đúng vậy, đóa hoa, tên là Hợp Hoan.

      sinh ra vào tháng sáu lúc hoa hợp hoan nở rộ, lá mỏng và dài, đóa hoa tua tủa, khác với hoa hòe tròn. Trong từ điển còn có cách giải thích khác, bởi vì ban đêm phiến lá khép lại thành đôi, giống như vợ chồng, nên gọi là Hợp Hoan[*].

      [*]Thuộc lá rơi về cội, hình lá đối ngẫu kép, đêm đến song song khép hợp, tượng trưng cho hoà hợp ân ái vợ chồng, hôn nhân vừa ý. Chính vì vậy mà người ta gọi là cây “Hợp hôn”. Thời nhà Hán, Trung Quốc “hợp hoan” hai chữ này thực vào trong văn hóa hôn nhân của Trung Quốc. Có hợp hoan điện, gối hợp hoan, mũ hợp hoan, hình kết hợp hoan, tiệc hợp hoan, chén hợp hoan.

      Khi đọc sách thấy giải thích như vậy đỏ mặt, tim đập, cảm thấy tên của mình cũng quá mức ướt át, bây giờ lớn lên mới hiểu được, để tìm được người tâm đầu ý hợp, là khó.

      Người đàn ông tuấn trước mắt này nhìn có vẻ lạnh nhạt nhưng cực kỳ nhạy bén, trong lúc lơ đãng ra lời tùy tiện điên cuồng lại khiến tim xúc động, đập nhanh.

      Người tình đêm biến thành người , có khả năng sao?

      "Tôi muốn hỏi vấn đề." Trong lòng khó chịu rất lâu, rốt cuộc nhịn được nữa, "Có thể ?"

      "Dĩ nhiên có thể." khẽ mỉm cười, dung nhan mê người.

      " là vì. . . . . . Lên giường với tôi rồi mới nghĩ đến việc gặp gỡ tôi?" Tim của đập ‘thình thịch thình thịch’, chỉ bởi vì gọi tên của , cũng bởi vì mong chờ đáp án của .

      "Hợp Hoan." dừng lại, hề chớp mắt nhìn , nghiêm túc , "Câu trả lời của là ‘NO’, cũng chơi trò chơi của đàn ông, người con thích, có bất kỳ dính dáng gì đến ta, chuyện lên giường chỉ có làm với người mình mới có ý nghĩa.”

      "Vậy . . . . . . Thích nhiều người lắm sao?" lo lắng giọng hỏi.

      Danh sách người thích, đứng hàng thứ mấy rồi? Còn Chu Thiểu Đình cũng nằm trong đó ?. . . . . .

      "Đừng nghĩ lung tung." nghiêng người, tròng mắt đen gần trong gang tấc chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn được tự nhiên, "Người thích, chỉ có mình em."

      Chỉ có mình ? Đó phải là đại biểu cho là. . . . . . Xử nam!

      Mặc dù say, nhưng vẫn nhớ lờ mờ đêm đó lưu luyến triền miên, thân mật gắn bó, thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng dũng mãnh, thỉnh thoảng săn sóc, thỉnh thoảng điên cuồng. . . . . . ở phía dưới , lần lượt đạt tới cao trào, nhận lấy hưởng thụ vô cùng mềm mại.

      Có phải bẩm sinh đàn ông ở giường đều mạnh mẽ như vậy?

      Tô Hợp Hoan kêu lên tiếng, lấy tay che gò má nóng lên, mắc cỡ dám nhìn người đàn ông xấu xa cười trước mặt.

      "Em ." Lạc Dịch tiến tới bên tai : "Em tiếp tục xấu hổ, muốn hôn em."

      Nghe lời của , khuôn mặt xinh đẹp lấp lánh vẻ quyến rũ động lòng người, trong mắt xẹt qua tia giảo hoạt, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái : " mới dám."

      cược dám, dám hôn trước mặt mọi người. là người quản lý tập đoàn lớn! Làm sao có thể hôn môi trước mặt nơi đông người?

      Nhưng đoán sai, bởi vì vừa dứt lời, liền cúi đầu che phủ cái miệng nhắn của , hôn lấy hôn để.

      Sao lại dám? dám coi thường .
      Last edited: 15/4/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      hồi tiếng vỗ tay đánh thức cặp tình nhân đắm chìm trong ngọt ngào dịu dàng, lúc này Tô Hợp Hoan mới nhận thấy được bên cạnh có rất nhiều người tụ hợp lại, mọi người cũng cười quan sát bọn họ, còn huýt sáo.

      mắc cỡ thể kiềm chế, giấu gương mặt đỏ bừng trong ngực , lại dám ngẩng đầu, so ra, Lạc Dịch có thể còn tự nhiên hơn nhiều, khẽ cười cười, thân mật nắm tay tiếp tục về phía trước.

      "Biết ?" ghé vào bên tai , nhàng : " thể khiêu khích đàn ông."

      "Ghét!" vừa thẹn vừa cáu, tay nắm thành quyền đánh .

      "Còn muốn tiếp tục ?" tóm lấy tay của , xấu xa hỏi.

      " cần!"

      Đẩy tay ra, Tô Hợp Hoan xoay người muốn chạy mất, bị đôi tay nặng nề dễ dàng ôm lấy eo từ phía sau, hài lòng ôm vào ngực mình.

      Bọn họ ở trong khu vườn có diện tích tám héc-ta, trồng gần hai ngàn chủng thực vật, giữa mùa hè, đúng lúc hoa diên vĩ màu tím xanh nở, trong hồ sen rậm rạp hoa sen hồng thanh mảnh và lá sen xanh biếc, hồ nước bên cạnh có mấy con vịt chạy lên bờ, vỗ cánh chơi đùa, khắp nơi đều là cảnh sắc tràn đầy sức sống.

      Cuối cùng bọn họ ngồi ở băng ghế bên hồ, vòng tay qua, đặt cằm ở vai , lầm bầm gọi tên bên tai.

      "Hợp Hoan."

      "Hả?"

      ngồi yên tĩnh, xa xa sân cỏ có đứa bé chơi diều, màu sắc bầu trời giống như được vẽ ra.

      "Hợp Hoan."

      "Sao?" nghiêng đầu, hiểu nhìn , bốn mắt nhìn nhau, gương mặt tuấn đều là mảnh dịu dàng, trong ánh mắt như biển khói, muốn chìm đắm vào trong đó.

      " có gì, chỉ là muốn gọi em."

      nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy , tóc cột đuôi ngựa, gương mặt tràn đầy hơi thở thanh xuân, áo sơ mi và quần jean, nhưng mà mặt lại có nụ cười vui vẻ; lần thứ hai thấy , ngồi ở thềm đá, mắt và chóp mũi hồng hồng, bộ dạng vừa khóc xong, giống như nụ hoa đầu cành bị mưa xuân tát ào ạt; lần thứ ba, uống say, cười đến suồng sã, trong tiếng cười là tiếng khóc ỉ khiến người ta tan nát cõi lòng.

      Về sau, cần phải đau lòng nữa.

      thầm trong lòng, yên lặng thở dài tiếng, ôm chặt vào trong ngực, lâu muốn buông ra.

      ◎◎◎

      nghĩ, phải chuyện cùng Boss Lôi chút.

      Bởi vì thích Lạc Dịch, hoặc là Lạc Dịch, chỉ muốn cùng .

      Trong khí trang nhã của nhà hàng Tây, Tô Hợp Hoan đeo đeo cái kính mát lớn, khiêm tốn ngồi ở trong góc, mượn cây xanh che giấu, toàn tâm toàn ý chờ Boss Lôi đại giá quang lâm.

      Nhờ Boss Lôi ban tặng, bây giờ được nếm cảm giác được hoan nghênh đấy! Ra cửa phải đeo kính mát, nếu bốn phía lập tức ‘ồn ào’ bị vây lấy.

      Người được hoan nghênh cũng phải bỏ ra cái giá tương đương, những người đàn ông chờ đón hâm mộ, còn những người phụ nữ gộp ba chữ ‘ Tô Hợp Hoan ’ và ‘ hấp dẫn xinh đẹp ’ cùng với ‘tân sủng cựu hoan’.

      Chỉ là, vừa nghĩ tới được lập tức tháo xuống cái mác ‘ tân sủng cựu hoan’ giống như bỏ được gánh nặng, lòng tràn đầy vui sướng.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đợi mãi, Boss Lôi cũng xuất , nhàm chán lấm lét nhìn trái phải, lại kinh ngạc thấy được cặp đôi khác.

      thân trang phục màu sáng nhàn nhã, tuấn nhan lạnh lẽo, đó phải là Lạc Dịch?

      ôm vai trẻ, nhìn dáng dấp có lẽ là tới dùng cơm, da trắng, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, cắt kiểu tóc mốt nhất, mặc chiếc váy màu đào hở tay, mang đôi giày xăng-đan, cả người cũng tản mát ra cỗ khí chất mềm mại khác người.

      thể nghi ngờ Lạc Dịch hoàn toàn che chở đó, vừa còn vừa cúi đầu chuyện với ấy, cười , thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn . Giữa bầu khí có cảm giác thân mật khó .

      Bọn họ ngồi xuống cạnh cửa sổ, gọi phục vụ ghi món ăn.

      Hai người vừa ăn vừa chuyện, cầm cái muỗng bằng bạc múc miếng đào trong ly kem trái cây ra ăn, khuôn mặt nhắn xinh đẹp lúc nào cũng nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, trong đôi mắt kia còn có vẻ lệ thuộc, ngay cả người mù cũng nhìn ra được.

      Hai người kia, nhìn thế nào cũng rất xứng với nhau.

      Tô Hợp Hoan mím chặt môi.

      Tiết mục gặp dịp chơi, chắc hẳn cũng là sở trường đóng kịch của các vị cấp cao ở ‘ tập đoàn Lôi Đình’ ! cần cố ý diễn xuất, có thể lấy được lòng của người con .

      là diễn viên tạm thời, tại sao thể tiếp tục diễn?

      kinh ngạc mà nhìn đôi nam nữ thân mật kia, trong túi xách vang lên tiếng điện thoại, cầm lên nghe. . . . . .

      "Này? Tô hả, bây giờ tôi rảnh, muốn ăn cái gì tự ăn , có chuyện gì sau."

      Boss Lôi vài ba câu đuổi , suy nghĩ chút, nhanh chóng cúp máy, sau đó gọi phục vụ tính tiền.

      Mặc dù muốn ở cùng chỗ với đôi nam nữ kia, mặc dù chỉ nhìn từ xa, cũng cảm thấy ngực khó chịu thở nổi.

      Nhưng vẫn tới.

      "Hợp Hoan? Sao em ở đây?" mặt Lạc Dịch đều là vui mừng, lúc nãy hẹn , từ chối có chuyện, ngờ giờ phút này lại xuất trước mắt.

      Người này diễn xuất tốt, bị bắt tại trận còn làm ra vẻ mặt như thế.

      " Lạc." nâng lên nụ cười xinh đẹp lộ ra lúm đồng tiền, "Có đồ muốn trả cho ."

      "Hợp Hoan?" Lạc Dịch nghi ngờ nhìn .

      mềm mại xương dán vào trong lòng , đôi tay trắng như tuyết ôm cổ của , nhón chân lên, môi đỏ mọng dán lên môi mỏng của .

      "Chúng ta ai thiếu nợ ai nữa, Lạc."

      buông tay, tất cả đều kết thúc.

      Chuyện tình này, quả nhiên thể tùy tiện va chạm, chỉ là lướt qua cái, xui xẻo ăn phải quả táo độc của bà phù thủy rồi…trúng độc!

      ◎◎◎

      So với cái người nước sôi lửa bỏng ở tầng 40 vẫn tràn ngập mùa xuân, nhưng đừng quên, có loại vi khuẩn nhanh chóng truyền , giống như bị cảm, giống như nỗi buồn.

      Vì vậy người ta nghe tin ở hai tầng lầu này sợ mất mật, tất cả mọi người đều cố gắng tránh xa chút, những vị quan chức cấp cao ở đây cũng lén bẩm báo, bệnh trạng tổng giám đốc vui buồn thất thường, các vị đồng nghiệp phải hết sức đề cao cảnh giác, tránh mắc lỗi bị xử tử lúc nào biết.

      cảm giác mình cũng vì kia mà mắc chứng nóng nảy nghiêm trọng.

      Thời gian trước, ai cũng có thể cảm nhận được vị CEO luôn luôn lạnh lùng ít lời trở nên phấn khởi, cứ nhìn thấy là cực kỳ vui vẻ. quá bao lâu, lại buồn phiền, tâm trạng bất định, chỉ cảm thấy đột nhiên trống rỗng và lo âu.

      Cảm xúc tiêu cực này bắt đầu từ người con tên là Tô Hợp Hoan.

      Sau khi kết thúc công việc ở Lôi Đình, lập tức biến mất thấy tăm hơi, gọi điện thoại, nghe! Nhắn tin, gặp! Thậm chí còn xin nghỉ mấy ngày ở công ty, lo lắng có chuyện gì, vội vàng lái xe đến nhà trọ của cũng có ai ở nhà.

      Hôm sau báo, đăng tin tình cảm của và Lôi Ngự Phong du thuyền ra biển, trong hình, trời xanh mây trắng, mặc bikini màu đen đứng ở boong thuyền, xinh đẹp hấp dẫn, lúm đồng tiền như hoa.

      ra là như vậy.

      Thà bị lựa chọn làm người diễn kịch trong cuộc hôn nhân của Boss Lôi chứ cũng muốn dính dáng đến sao? Lạc Dịch cười cười tự giễu cợt bản thân.

      Còn nữa, này nghĩ rằng như vậy buông tay sao?

      là quá ngây thơ rồi!

      Tô Hợp Hoan mặc bộ lễ phục màu đen hở vai, cầm ví dự tiệc màu vàng kim trong tay, vừa xuống xe giết bao nhiêu ánh mắt của đám ký giả.

      Mặc dù chỉ hơi lộ ra vai gầy, dáng vẻ có hơi bảo thủ, nhưng bộ ngực tròn, đường cong duyên dáng, eo thon, gương mặt ngẩng cao, vẫn giấu được vóc dáng tuyệt đẹp, từ trong xương cũng tản mát ra mùi khiêu gợi.

      kéo tay Lôi Ngự Phong, vào đại sảnh, dung nhan xinh đẹp nhìn bậc thang, thấy người đàn ông lâu ngày gặp gương mặt trở nên cứng ngắc.

      Sao người này cũng ở đây?

      Âu phục màu xám nhạt, mặc người trở nên đơn giản lại ưu nhã, rảnh rang tựa vào bên cột cửa La Mã màu trắng, trong tay nâng ly rượu đỏ, thấy nhìn sang, môi mỏng cong lên, giơ cánh tay lên làm động tác xin mời.

      Vẻ mặt khẽ thay đổi, vốn Tô Hợp Hoan vì nhìn thấy Lạc Dịch mà tâm tình khẩn trương chợt trở nên bốc lửa.

      Người đằng làm nẻo là , bị bắt tại trận là , có gì phải co rúm sợ hãi? Dù sao người đàn ông này chỉ muốn lên giường với thôi!

      ◎◎◎

      Cái gì mà lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để gặp gỡ?

      Gặp quỷ ! cắn răng nghiến răng thề, bao giờ tin tưởng bất kỳ lời dối nào nữa của người đàn ông này.

      Trong quyển tiểu thuyết từng thế này : ta ngại bán tuổi thanh xuân của ta, thanh xuân bán cũng lãng phí.

      Bây giờ bán thanh xuân của mình.

      Mấy ngày nay, tên của tiếp tục gắn chung với Lôi Ngự Phong, cho dù Chu Thiểu Đình vẫn thầm phá hoại , đưa tên vào những mục tin đồn lá cải, nhưng vẫn nổi tiếng, quảng cáo mắt kính, quảng cáo mỹ phẩm cũng muốn chọn , thậm chí còn có đạo diễn HongKong chọn , muốn đóng phim.

      cũng sắp nhanh chóng có được danh lợi song toàn rồi.

      Cười ngọt ngào vén tóc dài xoăn từng lọn qua vai, mắt to quyến rũ giống như phóng điện, vô cùng hấp dẫn, khiêu khích đá lông nheo với người đàn ông lạnh nhạt kia, sau đó lả lướt vào đại sảnh.

      thể nghi ngờ mình thành tiêu điểm.

      Biết hay biết, gặp hay chưa từng gặp, giống như con bướm bay theo Lôi Ngự Phong, vui vẻ uống rượu, khiến cho gương mặt Boss Lôi kinh ngạc: " Tô, nhìn có vẻ rất vui, có phải bị chuyện gì kích động ?"

      "Nếu như mà tôi tôi ?" ngẩng đầu uống cạn sâm banh trong ly.

      "? Coi như xong!" Boss Lôi xì mũi coi thường.

      "Ha ha, tôi biết Boss Lôi là người đàn ông si tình, cả đời chỉ duy nhất bà xã.”

      "Biết là tốt rồi."

      " như vậy, dụ ấy trở về phải là chuyện tốt sao?"

      "Dụ dỗ cũng trở lại, ấy sợ tôi, hơn nữa. . . . . . Có thể còn thích người khác."

      "Ha ha. . . . . ."

      "Cười chưa?" Lôi ngự Phong thẹn quá thành giận.

      , nghĩ đến Boss vênh váo ai bì được cũng có lúc khốn khổ vì tình, Tô Hợp Hoan cười vui vẻ.

      "Nếu dụ dỗ trở lại, vậy lừa gạt về là được rồi."

      "Lừa gạt thế nào? cho rằng bà xã của tôi là đứa trẻ 3 tuổi sao?"

      "Thoải mái ..., khổ nhục kế cũng tốt, giả vờ cũng được, mình diễn !"

      "Khổ nhục kế?" Quả nhiên dứt khoát! Sao nghĩ ra chiêu này?

      Để lại Boss bỗng nhiên thông suốt, Tô Hợp Hoan hơi say đến phòng WC.

      Phòng vệ sinh bóng người, nước mát chảy ‘ào ào’ từ trong vòi nước xuống, lấy lại tinh thần, lấy tay vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng.

      lau khô tay xong, xoay người muốn ra ngoài, chợt cửa từ bên ngoài mở ra, đúng lúc người phụ nữ tới, hai người thiếu chút nữa đụng nhau, khi nhìn lẫn nhau, khỏi sửng sốt.

      Chu Thiểu Tịnh ăn mặc khéo léo, gương mặt giống Chu Thiểu Đình bảy phần, thân váy dài cổ điển, cầm túi trong tay, chắc là định vào trang điểm lại, nhìn từ xuống dưới phen, trong đáy mắt lên tia căm hận.

      "Này! Đứng lại!" Tiếng gay gắt của Chu Thiểu Tịnh gay gắt vang lên sau lưng.

      "Có chuyện gì Chu?" Bước chân lập tức dừng lại, xoay người, lạnh lùng nhìn về đối phương.

      biết hai chị em nhà họ Chu nhìn thuận mắt, trong đó nửa là từ quan hệ mẹ con, nửa kia có lẽ là vì Lôi Ngự Phong, Chu Thiểu Tịnh lưu luyến si mê Boss Lôi nhiều năm, cuối cùng người ta cưới ta, bây giờ bên ngoài đồn đãi hôn nhân boss Lôi gặp trục trặc, Chu Thiểu Tịnh tưởng có cơ hội, nào ngờ lại xuất .

      Thù mới cộng thêm hận cũ.

      chỉ cảm thấy buồn cười, ra mắc mớ gì đến ta chứ? Mẹ và ông Chu phóng đãng qua lại, cây làm chẳng nên non, bây giờ hai chị em này thể làm gì mẹ kế, lại cố tình ôm lấy buông ra, chẳng lẽ gây khó khăn cho khiến bọn họ đạt được khoái cảm sao?

      "Bây giờ cấp bậc của tiệc rượu cũng ngày càng lung tung rồi, đến cả con chó con mèo cũng vào được, có phải ?” Chu Thiểu Tịnh lấy ra hộp phấn trong túi xách, bắt đầu trang điểm.

      Tô Hợp Hoan nghe vậy cười cười, có trả lời.

      "Nghe gần đây Tô gặp vận may, đứng đầu trong giới giải trí, chẳng qua hình như bà cụ nhà vui vẻ lắm khi thấy như thế.”

      Có lẽ là vậy...! Rất nhiều năm rồi hai mẹ con liên lạc, rất có thể thanh danh vang dội, bị người ta đào ra mối quan hệ giữa hai người, làm sao mẹ có thể vui mừng?

      "Vì bước vào xã hội thượng lưu, từ bất cứ thủ đoạn nào, cũng giống như cách thức năm đó của bà ta! Bà già đó hao tổn tâm trí bò lên giường cha tôi, chắc hẳn Tô cũng dùng thủ đoạn như vậy quyến rũ boss nhỉ?”

      Nghe lời tức giận đùng đùng tuôn ra, Tô Hợp Hoan khỏi cười lên.

      " cười cái gì?" Chu Tiểu Tịnh cực kỳ tức giận hỏi.

      " Chu tôi như vậy bởi vì thể gả cho boss Lôi sao? Cần gì phải quang minh chính đại như vậy?" nở nụ cười rực rỡ rồi .

      Nếu như Lôi Ngự Phong bằng lòng, chắc chắn vị tiểu thư này sớm quỳ xuống gối xuống quần của người ta, hôm nay ăn được cây nho chê nho chua, hóa thân thành nữ thần chính nghĩa để dạy dỗ , cần gì phải tự làm khổ bản thân vậy?

      "Con đàn bà hèn hạ này!" Chu Thiểu Tịnh giận dữ, vung tay lên. . . . . .

      Bốp! cái tát vang lên.

      Bốp! Ngay sau đó vang lên tiếng bạt tai ràng.

      ". . . . . . dám đánh tôi?" Chu Thiểu Tịnh khó tin ôm mặt.

      "Tại sao dám? Tôi nợ gì nhà họ Chu, nếu quả có nợ, phải là nhà họ Chu mấy người và vị phu nhân kia nợ cha tôi lời xin lỗi! Còn nữa, Chu, hãy nhớ . . . . . ." Tô Hợp Hoan bình tĩnh tự nhiên mà nhìn gương trang điểm lại, lạnh lùng : "Lần sau phải suy nghĩ kỹ trước khi đánh người, phải ai cũng có thể để cho giơ tay đánh.”

      Dứt lời, dáng vẻ nghênh ngang rời .

      Hết chương 6
      Last edited: 15/4/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :