1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

ĐỘC VƯƠNG HẮC SỦNG: QUỶ VỰC CỬU VƯƠNG PHI - Ly Miêu Đương Thái Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 04: Trở lại (1)

      Editor: Vân Du


      Tông Chính Mạch ! Ôn gia! Nếu có kiếp sau nàng nhất định đem món nợ này gấp trăm gấp ngàn lần trả đủ!

      Ôn Khuynh Nhan cắn môi.
      “A Đại, gậy sắt nung xong chưa? Ta trực tiếp in dấu lên mặt nữ nhân này!”

      Hừ! Phá hủy gương mặt này của ngươi, xem ngươi còn có thể quyến rũ Thần vương nữa hay ?

      Ôn Nhu cắn chặt môi, trong mắt là kiên định.

      A Đại cầm gậy sắt tới, Ôn Khuynh Nhan cười, Ôn Văn Hào cười, Ôn đại phu nhân cũng cười!

      Ôn Nhu cười lạnh, ha!

      Khói trắng trong nháy mắt bay ra từ gậy sắt được đặt gò má của nàng. Ôn Nhu cắn chặt răng, phát ra chút thanh nào!

      Ôn Khuynh Nhan tức muốn giậm chân “Đại ca, nương! Tiện nhân này chịu , làm sao bây giờ? Thần vương lấy được bản đồ nhất định cảm thấy Ôn gia chúng ta làm được việc!”

      Lúc này, bóng đen tiến đến, Ôn Văn Hào trong mắt chợt lóe lên tia độc ác thoáng chốc trở nên cúng kính.

      “Ảnh sứ giả, Thần vương điện hạ có gì phân phó?”

      Người được gọi là “Ảnh sứ giả” bộ dáng giống như nhìn thấy cảnh tượng máu tanh trước mắt, .

      “Vương gia có lệnh, lột da nữ nhân này!”

      Chỉ có lột da nữ nhân này, bản đồ Cửu Châu mới bị hư hại chút nào!

      A! Tiếng đau đớn tê tâm liệt phế cứ như vang vọng khắp hoàng thành.

      ...

      Mà trong phủ Thần vương lúc này, ở ngự hoa viên, nam tử thân bạch y trắng như tuyết ngồi trong đình viện ngắm hoa lan, lông mày đột nhiên giãn ra, giống như nhớ tới khoảng thời gian nào đó.

      Dưới ánh mặt trời chói chang, trong lãnh cung, tận mắt nhìn đám người siết cổ mẫu phi tới chết! Còn sợ hãi mình sau lưng ngọn núi giả, dám thở mạnh.

      Mà nàng thân bạch y nho giống như tiên nữ hạ phàm, cười dịu dàng nhìn , làm cho lòng cảm thấy ấm áp “Ngươi đói bụng sao? Ta lấy trái cây cho ngươi nha!”

      Trong nháy mắt tim xẹt qua tia sáng, từ đó trong lòng Tông Chính Mạch cất chứa bóng dáng.

      Hoa lan xinh đẹp, mùi hương như thấm vào lòng người, làm lòng mơ hồ “A… Uyển…”



      Bên cạnh cầu Nại Hà, mặt Ôn Nhu có chút biểu tình gì, kiếp này bất quá chỉ là trò lừa gạt!

      qua cầu Nại Hà, Mạnh Bà đưa cho nàng chén Mạnh Bà thang ( canh Mạnh Bà đó ạ!)

      “Uống nó!...”

      Ôn Nhu thuận tay tiếp nhận, định hơi uống cạn, nhưng bất chợt bị hồng y nam tử đến làm đổ chén Mạnh Bà thang kia.

      Hồng y nam tử ngoái đầu lại nhìn nàng cái, trong mắt có chút tâm tư gì. Thậm chí xảy ra chuyện như vậy cũng làm cho dừng lại cước bộ.

      Ôn Nhu bật cười, “Phiền toái bà bà, lại cho ta chén khác”

      Mạnh Bà nhìn nàng thất thần hồi lâu mới mở miệng, “ Là nghiệt duyên, nghiệt duyên nha… Thôi ở lại đây, cùng ta đảo dược* cũng tốt…” (*đảo dược: ý ở đây là chế dược nấu canh Mạnh Bà cùng với bà bà)



      Đau nhức…

      Ôn Nhu cố hết sức mở mắt ra, từ từ đánh giá chung quanh. Mà nàng tại nằm giường lớn được điêu khắc từ gỗ quý, rèm dệt từ tơ vàng, nhưng người nàng lại đắp chăn mền từ vải thô, ngay cả đầy tớ cũng thèm dùng!

      Ôn Nhu cố hết sức nhớ lại, nàng ở bên cạnh cầu Nại Hà, cùng Mạnh Bà đảo dược trăm năm, Mạnh Bà vì thế bà cho nàng cơ hội luân hồi chuyển thế. Nhưng vì sao nàng lại ở đây mà phải là ở phòng sinh?

      Lúc này, tiểu nha hoàn thân quần áo chắp vá bưng chậu nước đến, thấy Ôn Nhu ngồi giường, tay run lên làm đổ cả chậu nước.

      “Tiểu…tiểu thư… Người tỉnh… Người tỉnh lại rồi…”

      Tiểu nha hoàn mặc kệ chậu nước bị đổ, hướng về phía Ôn Nhu nhào tới.

      “Tiểu thư, ngươi tỉnh lại rồi, tốt quá! là phu nhân phù hộ, phu nhân phù hộ!”

      Ôn Nhu hơi nhíu mày, từ từ di chuyển thân thể, phát đầu có chút hỗn loạn như cũ.

      Ở bên cạnh cầu Nại Hà nhiều năm như vậy, kiến thức nàng biết được rất nhiều, cũng học được ít! (trăm năm, là trăm năm lận đó, đương nhiên là ít rồi! =.:)

      Có thể lý giải được tình huống diễn ra trước mắt của nàng được gọi là mượn xác hoàn hồn a!

      “Đem gương lại đây!…”

      Nếu mượn xác hoàn hồn, nàng cần phải biết chủ nhân trước kia của thân thể này lớn lên bộ dạng ra sao. Còn phải xem thử xem triều đại này là gì!

      Dựa vào kinh nghiệm trăm năm ở bên cầu Nại Hà đảo dược, lật tay vì độc, chắp tay vì y, thân độc thuật học được từ khắp mọi nơi, tay ngân châm có thể giải bách độc trong thiên hạ. Cho nên, bất luận nàng tới thời nào cũng có thể sống tốt!

      Tiểu nha hoàn mặc dù biết tiểu thư nhà mình muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời lấy ra cái gương đồng được trọn vẹn.

      Ôn Nhu cười nhạt, xem ra chủ nhân của thân thể này trước kia bị đối xử tốt cho lắm!

      Chẳng qua khi nàng nhìn vào gương, nhịn được tay run lên!

      Tiểu nha hoàn vội vàng tiếp lấy gương đồng, đây chính là chiếc gương sót lại duy nhất để soi đó, nếu bị tiểu thư đập nát sau này bọn họ chỉ có thể lấy nước làm gương soi mình nha!

      “Tiểu thư…”

      Tiểu nha hoàn dè dặt nhìn thoáng qua Ôn Nhu, dung mạo của tiểu thư đúng là có…xấu chút! Nhưng cũng phải dọa chính mình sợ chứ!

      Hô hấp của Ôn Nhu có phần trầm trọng. lâu sau, nàng đột nhiên bắt lấy cánh tay của tiểu nha hoàn, trong mắt mảnh lạnh nhạt.

      “Nơi này là nơi nào?”

      Sau đó lại nghĩ hỏi như vậy có thể nha hoàn này hiểu nàng hỏi cái gì, nàng lần nữa lên tiếng “Nơi này là triều đại nào, hoàng đế giờ là ai? !”

      Dung mạo của thân thể này thể là xinh đẹp, thậm chí mặt khắp nơi đều là những chấm hồng hồng, có phần xấu xí. Nhưng dù sao nàng ở địa ngục gặp qua vô số ác quỷ, há có thể bị dọa sợ dễ như vậy!

      Mà nàng xúc động nguyên nhân chỉ có , đó là gương mặt của thân thể này nàng nhận ra! Nàng từng gặp qua!

      Chẳng lẽ sau khi nàng mượn xác hoàn hồn sống lại, vẫn ở Đông Mạch quốc?

      Tiểu nha hoàn bị Ôn Nhu nắm đến đau, cũng dám khóc lên “Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy? Nơi này là Đông Mạch quốc!” Đầu của tiểu thư phải là bị Ngũ tiểu thư đánh cho ngốc rồi chứ?


      Chương 05: Trở lại (2)
      Editor: Vân Du


      Đông Mạch? Qủa nhiên!

      giờ hoàng đế là ai?!” Vẻ mặt của nàng làm cho Bích Trúc hoảng sợ, khó khăn .

      “Là Đông đế…”

      Đông đế? Tông Chính Bạch, phụ thân của Tông Chính Mạch và Thái tử bị phế Tông Chính Tề.

      Đôi tay Ôn Nhu run lên, nhân lúc đó tiểu nha hoàn tránh thoát khỏi kiềm chế của nàng.

      Hoàng đế còn là Tông Chính Bạch!

      Kia…kia…

      “Vậy, ngươi có biết người tên Ôn Nhu là ai ?” Khóe miệng Ôn Nhu khẽ động, phát giác được chính mình run rẩy!

      Bích Trúc khúm núm nhìn Ôn Nhu, cắn cắn môi “Tiểu thư cái tiện nhân mà ai cũng có thể lấy làm chồng sao? Hừ, gả cho Thái tử rồi mà còn đến quyến rũ Thần vương! Về sau lại thông dâm cùng với người khác mà hoài thai nghiệt chủng. Nếu phải chúng ta biết tính tình của Ôn đại tiểu thư suýt nữa bị tiện nhân kia làm liên lụy!”

      Tiểu nha hoàn chu mỏ cái “Tiểu thư, tiện nhân kia lá gan cũng lớn lắm! Mang thai nghiệt chủng thế nhưng lại là huyết mạch của Hoàng thất, hãm hại Thái tử điện hạ khiến cho ngài bị Hoàng thượng ban cho cái chết! Cũng may, Thần vương điện hạ nhìn thấu mọi việc, biết Thái tử bị hàm oan, nên dùng Hỏa hình với tiện nhân kia. Hừ, giờ thi thể bị ném vào bãi tha ma, ngay cả người của Ôn gia cũng đến liếc lấy cái! Ôn tường gia đời trung liệt, vậy mà lại sinh ra nữ nhi biết liêm sỉ như vậy!”

      Ôn Nhu thất thần cười lạnh, ngón tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay. Ai cũng có thể lấy làm chồng sao? Vu hại Thái tử? Haha!!!

      Sau khi nàng bỏ mạng, Tông Chính Mạch thế nhưng lại gán hết mọi tội danh lên đầu nàng như vậy!

      Ôn Nhu đôi mắt phượng thấy được tia tàn khốc, chỉ mang theo vài phần quyết tuyệt càng làm cho lòng người lạnh lẽo.

      Tông Chính Mạch ! Ôn gia!

      Mẹ con tình nghĩa, bất quá chỉ là hồi mưu!

      Thanh mai trúc mã, bất quá chỉ là trò cười!

      Hahahaha, các ngươi có biết Ôn Nhu trở lại hay chưa?

      Nàng nhất định lấy từng chút từng chút ước mơ của bọn họ! Từng bước từng bước giẫm nát khát vọng của bọn họ!

      Bích Trúc bị vẻ mặt của nàng hù sợ, dám lời nào. Ôn Nhu lại cười nhạt tiếng.

      “Ngươi , sau khi nàng chết, Thái tử Tông Chính Tề được sửa lại án oan sao?”

      Sửa lại án sai cho người chết sao? Qủa nhiên là tác phong của Tông Chính Mạch !

      Nàng rốt cuộc cũng hiểu, ràng hài tử trong bụng nàng là cốt nhục của , nhưng cũng buông tha!

      Tông Chính Bạch mặc dù chuyên quyền, bá đạo nhưng cũng phải là người ngu ngốc! Sớm muộn gì cũng phát ra việc tạo phản của Thái tử hề đơn giản, khi tình thân dâng trào, tất nhiên đối với hài tử trong bụng nàng như trân bảo!

      Haha, Tông Chính Mạch ! Ngay cả hài tử chưa kịp chào đời cũng trở thành địch nhân của . Ôn Nhu giễu cợt, cốt nhục của mình còn bỏ qua, huống hồ là nàng!

      Tiểu nha hoàn run rẩy nhìn nàng, “Tiểu thư…”

      Ôn Nhu nhìn thoáng qua nha hoàn này, lúc nàng mới tỉnh lại, bộ dáng của nàng rất mừng rỡ, khó để nhìn ra nàng đối với chủ nhân của thân thể này rất trung thành.

      “Ta sao, chỉ là hôn mê mấy ngày biết tình hình bên ngoài có xảy ra đại gì hay thôi.”

      Bích Trúc nghe nàng giải thích xong đột nhiên khóc rống lên.

      “Tiểu thư, người hù chết Bích Trúc!”

      Ôn Nhu vỗ vỗ bả vai tiểu nha hoàn, lần nữa nhìn thoáng qua bóng dáng phản chiếu trong gương. Những nốt hồng hồng còn có ấn kí màu đỏ, quả nhiên là làm cho người ta nhìn có chút buồn nôn!

      Nếu phải gương mặt này xấu xuất chúng như vậy, kiếp trước của nàng cũng đối với chủ nhân của thân thể này có ấn tượng sâu sắc như vậy!

      Tam tiểu thư của Trường Ca tướng quân phủ - Trường Ca Nguyệt!

      Thân phận vốn là đích nữ tôn quý vô song, nhưng bởi vì mẫu thân mất sớm, thể sống hòa thuận với kế mẫu, cuộc sống về sau chắc cần cũng có thể đoán được!

      Bất quá, đến kế mẫu, Ôn Nhu cười lạnh tiếng, vị phu nhân này của phủ tướng quân phải ai xa lạ, mà chính là muội muội của Ôn đại phu nhân, cũng là người mà nàng từng gọi là “Dì”!
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 06: Trở lại (3)

      Editor: Vân Du



      Ôn Nhu khẽ cong khóe môi, cho dù là vận mệnh trùng sinh cũng đem chúng ta ràng buộc cùng nhau! Chỉ là Ôn gia, Thần vương, các ngươi sẵn sàng chào đón ta trở về chưa?

      Lần nữa cầm lấy gương đồng, Ôn Nhu, , Trường Ca Nguyệt nhìn kĩ những nốt hồng hồng mặt. Nàng cười tiếng, quả nhiên là bị người hạ độc!

      Còn ấn kí màu đỏ kia cũng khó để nhận ra là do độc dược dần dần ăn mòn. Chỉ là ấn kí màu đỏ này e là ngay từ khi trong bụng mẹ trúng phải rồi!

      Trường Ca Nguyệt tiện tay đem gương đồng đặt lên bàn, độc mặt nàng chỉ sợ là khắp Đông Mạch quốc ai có thể giải được, nhưng đối với nàng mà cũng có gì là khó!

      Lúc ở cầu Nại Hà, nàng gặp qua vô số những người bị trúng độc mà chết oan chết uổng. Mà nàng cố gắng nghiên cứu giải dược của mỗi loại độc, để giải trừ độc tố cho những oán linh kia. Cho nên, thành tựu độc thuật của Trường Ca Nguyệt nàng dám mình đứng thứ hai, ai dám xưng mình đứng nhất!

      “Tiểu thư, người nên quá thương tâm, mặt của người…” Bích Trúc cắn môi, cũng biết phải an ủi tiểu thư nhà mình như thế nào.

      Thân phận ràng là đích nữ tôn quý, lại bởi vì phu nhân còn cùng với tướng mạo xấu xí nên tiểu thư mới phải chịu ủy khuất như vậy!

      Ngay cả Nhị tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư đẩy nàng xuống ao sen, hôn mê hơn mười ngày, cũng có ai tới hỏi thăm câu.

      “Tiểu thư, đợi Đại thiếu gia trở lại, người tự nhiên cũng phải chịu khổ nữa!”

      Đại thiếu gia trong miệng của Bích Trúc dĩ nhiên là huynh muội ruột thịt với Trường Ca Nguyệt, chỉ là bị mưu kế của kế mẫu hãm hại nên bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân.

      Trường Ca Nguyệt cười nhạt, vẻ mặt tiêu sái “Ai ta để ý…”

      Gom đủ thảo dược để khôi phục dung mạo bất quá chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!

      Hơn nữa, từ trong gương nhìn ra, nếu có những nốt chấm màu hồng ở mặt, Trường Ca Nguyệt chắn hẳn cũng là mỹ nữ.

      Bích Trúc cho là Trường Ca Nguyệt tự an ủi mình, vừa muốn , thấy Trường Ca Nguyệt đột nhiên đứng dậy, khóe miệng mang theo vài tia vui vẻ.

      “Xem ra thời gian sau này chắc chắn tĩnh mịch…”

      Thừa hưởng thân phận của Trường Ca Nguyệt, nàng thay nàng ấy từng bước từng bước đòi lại món nợ này!

      “Bích Trúc, ngươi chuẩn bị chút đồ!” Trường Ca Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, lạnh nhạt .

      Bích Trúc sững sờ, nàng phát tiểu thư từ khi tỉnh lại liền có chút khang khác, chỉ là khác chỗ nào nàng lại thể nên lời.

      Trường Ca Nguyệt cau mày xinh đẹp, ràng là gương mặt làm cho người ta vô cùng sợ hãi nhưng lại có chút linh động, đôi môi cong, giọng có chút ngông.

      “Muốn người đến hiểu được phép tắc, còn phải làm cho người ta sống bằng chết sao? Chuẩn bị chút nước tiêu nóng, càng nhiều tiêu càng tốt, thuận tiện cầm thêm ít phấn vôi, nhanh!”

      Bích Trúc đầu tiên là sững sờ trước những lời tiểu thư nhà mình vừa , sau đó tự chủ gật gật đầu.

      “Nô tỳ làm ngay!”

      Trường Ca Nguyệt chầm chậm ngồi xuống, tay vuốt cằm, cảm khái thời gian trôi qua nhàm chán. Nàng phát ra người kia lâu như vậy, thế mà bọn họ vẫn chậm chạp chưa đến viện của nàng.

      Theo như trong trí nhớ của chủ nhân thân thể này Trường Ca Nguyệt vốn chính là bị kế mẫu cùng những tỷ muội kia làm cho chết chìm.

      Yên tâm, thù của ngươi, ta đòi lại đủ!

      Hại nàng, bắt nạt nàng, người cũng đừng mong sống yên ổn!

      Suy nghĩ đến đây, đột nhiên thanh mềm mại mang theo tia kiêu ngạo, cười chế nhạo .

      “Ngũ muội quả nhiên sai nha. Người quái dị đúng là dễ dàng chết như vậy!”




      Chương 07: Nước tiêu nóng, phấn vôi (1)

      Editor: Vân Du



      Trường Ca Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn thoáng qua nữ tử cùng nha hoàn tiến vào.

      Nếu như nàng nhìn lầm, nữ nhân này chính là đầu sỏ hại chết Trường Ca Nguyệt, Trường Ca Nhị tiểu thư dòng thứ xuất – Trường Ca Ngữ Tình.

      Trường Ca Ngữ Tình vuốt vuốt lọn tóc trong tay, bày ra tư thế mê người, cao giọng :

      “Tam muội, ngươi xem, mặt mũi này của ngươi,… Chậc chậc, xấu đến nỗi làm cho người ta chán ghét, việc gì lại chạy đến ao sen nhảy xuống. Nếu như chết coi như xong, nếu chết mà mặt mũi này va phải tảng đá bị thương nữa , ai nha… là dọa chết người a!”

      Trường Ca Ngữ Tình đem tay che ngực, làm bộ dáng giống như Tây thi ôm ngực thương tâm.

      Trường Ca Nguyệt khóe miệng cong lên khinh bỉ nhìn Trường Ca Ngữ Tình có chút chán ghét.

      “Nhị tỷ mặc thân y phục sặc sỡ là lấy từ người của gà trống xuống sao?” (ý chị mẻ mặc đồ giống… con gà trống! =.:)

      Trường Ca Ngữ Tình đầu tiên là sững sờ, có chút thể tin được nhìn thoáng qua Tam muội, người mà ngày thường chỉ dám khúm núm, dám nhìn thẳng nàng. Sau đó mới phát giác ra mình bị người quái dị cười nhạo, trong nháy mắt gương mặt trở nên vặn vẹo:

      “Ngươi cái gì?”

      Trường Ca Nguyệt thèm để mắt tới, duỗi thắt lưng cái, đứng dậy nhìn quét qua mọi người, ánh mắt ngạo nghễ làm cho tất cả mọi người chấn kinh.

      “Lỗ ta có vấn đề, là bệnh! Phải trị!”

      Vừa mới đem nước tiêu nóng cùng phấn vôi trở về, Bích Trúc vừa vặn nghe thấy những lời của tiểu thư nhà mình, thiếu chút nữa để ý tới bậc cửa mà trượt chân té ngã.

      Tiểu thư, mặc dù mỗi lần đều bị Nhị tiểu thư đến khi dễ, nhưng hôm nay bọn họ còn chưa gây , người như thế nào lại tự mình chuốc họa vào thân a?

      Mặc dù, Nhị tiểu thư thân y phục sặc sỡ có phần giống… ặc con gà trống lớn, nhưng cũng thể vì thế mà thẳng ra nha! (phục chủ tớ nhà này!)

      Trường Ca Nguyệt nhìn thoáng qua Bích Trúc tiến vào, khóe miệng khẽ cong, nhìn khuôn mặt giống như nuốt phải ruồi của Trường Ca Ngữ Tình dại ra, cười tiếng.

      Trường Ca Ngữ Tình lúc này mới hoàn hồn, nàng tại sao lại phải chịu chế nhạo của kẻ quái dị này?

      Trường Ca Ngữ Tình cắn răng, “Xem ra, nước ở ao sen làm cho ngươi thông minh ra chút, người đâu lấy roi của ta tới đây!”

      Trường Ca phủ là phủ tướng quân, thiếu gia tiểu thư trong phủ này trừ người quái dị này ra, ai cũng biết võ, để rồi xem nàng trừng phạt nàng ta như thế nào!

      Trường Ca Nguyệt khinh thường nhìn Trường Ca Ngữ Tình, kiếp trước của nàng ở Ôn phủ, từng thấy qua võ công của vị Trường Ca Nhị tiểu thư này, chẳng qua chỉ là hạng công phu mèo quào mà thôi, nữ nhi dòng thứ xuất còn có thể làm ra trò trống gì!

      Nàng phải xem thường nữ tử thứ xuất, chỉ là đối với năng lực của “Dì” có chút tín nhiệm mà thôi! Nữ nhi của Gia Cát phủ làm đương gia chủ mẫu, ức hiếp thứ nữ bất quá chỉ là chuyện mà thôi! (ý chị là với ức hiếp của đại phu nhân vị Nhị tiểu thư dòng thứ này đương nhiên là nhận được giáo dục tốt, suy ra là võ công kém cõi!)

      Thủ đoạn chân chính, nàng kiếp trước chẳng phải đích thân nếm trải qua phải sao? Cho đến khi nàng chết , mới có thể thấy ràng vị trí của nàng trong mắt vị mẫu thân đại nhân kia là gì sao?

      Trường Ca Ngữ Tình nhìn Trường Ca Nguyệt cười đắc ý, “Người quái dị, hôm nay bổn tiểu thư đánh vào khuôn mặt làm cho người ta chán ghét này của ngươi, khiến cho ngươi phải ghi nhớ cho kĩ!”

      Trường Ca Nguyệt lạnh lùng cười tiếng, Trường Ca Ngữ Tình vừa tiến về phía nàng vừa vung roi trong tay.

      Trong mắt Trường Ca Nguyệt mang theo vài tia thú vị, thân thủ như vậy mà cũng dám tới cùng nàng so chiêu, lười biếng ngáp cái, biết có phải vừa mới mượn xác hoàn hồn hay mà trong người cảm thấy có chút mệt mỏi.

      “Vậy muội liền chỉ giáo cho Nhị tỷ vài chiêu, để tương lai Nhị tỷ phải làm mất mặt Trường Ca phủ!”

      xong, nàng nhìn thoáng qua bốn phía, ánh mắt dừng lại người tỳ nữ bên cạnh Trường Ca Ngữ Tình – Bích Hoa, nàng khẽ nhếch môi, bước tới.


      Chương 08: Nước tiêu nóng, phấn vôi (2)

      Editor: Vân Du



      Sau đó, nàng kéo đai lưng của Bích Hoa ra, “Vậy muội dùng cái này để đánh với Nhị tỷ!”

      xong, Trường Ca Nguyệt ngáp lần nữa, mà Bích Hoa nhất thời bị dọa sợ vội vàng nắm chặt váy của nàng.

      “Tiểu thư, nô tỳ…” Xém tí nữa là nàng…

      Trường Ca Ngữ Tình cả kinh, nàng thế nhưng lại nhìn thấy người quái dị kia làm thế nào có thể đến bên cạnh Bích Hoa, hừ!

      “Đồ vô dụng!” Trong nội tâm hiểu ngọn nguồn, nàng chỉ có thể trút giận lên đầu nha hoàn của mình.

      Chẳng qua chỉ là người đầy tớ, nàng lòng có bao nhiêu hứng thú.
      “Nhị tỷ, tỷ chuẩn bị xong chưa?”

      Trường Ca Ngữ Tình chống lại đôi mắt lạnh nhạt của Trường Ca Nguyệt, đột nhiên thất thần, chẳng lẽ kẻ quái dị đột nhiên thay đổi?

      Sau đó lại lắc đầu, thể nào, lại nghĩ đến hôm nay ở Ôn phủ, Văn Hào công tử đối với võ công của nàng rất tán thưởng, nhất thời đối với bản thân mình rất có lòng tin!

      Trường Ca nguyệt chẳng qua chỉ là kẻ xấu xí bị người ta chán ghét, là phế vật hơn kém!

      “Xem roi!” Trong mắt Trường Ca Ngữ Tình lộ ra tia tàn nhẫn, trực tiếp hướng về phía mặt của Trường Ca Nguyệt mà vung roi xuống.

      Trường Ca Nguyệt lười biếng ngáp lần nữa, ngoái đầu lại nhìn đôi mắt nàng bỗng trợn to khi thấy ở cổ tay của Trường Ca Ngữ Tình có đôi vòng tay màu xanh ngọc bích.

      Đôi mắt vốn dĩ lạnh nhạt đột nhiên xẹt qua tia tàn khốc!

      Trường Ca Ngữ Tình đương nhiên nhìn ra được biến hóa của Trường Ca Nguyệt, đắc ý cười tiếng, “Muội muội, ngươi sợ…”

      Lời còn chưa xong, đai lưng của Trường Ca Nguyệt trong nháy mắt quấn lấy trường tiên của ả.

      Trường Ca Nguyệt tay giữ chặt trường tiên của ả, tay nắm chặt cằm của nàng ta.

      “Vòng tay này ngươi lấy được ở đâu? !”

      Trường Ca Ngữ Tình bị kinh biến trước mắt hù sợ, nàng sợ hãi Trường Ca Nguyệt còn bằng nàng vẫn chưa tiếp nhận được chuyện xảy ra trước mắt nàng đúng hơn.

      “Ngươi, ngươi…”

      Trường Ca Nguyệt đôi thủy mâu còn tia lười biếng mà là tàn khốc vô tận. nàng trở tay kéo lấy trường tiên của ả, sau đó đoạt lấy nước tiêu nóng tay của Bích Trúc.

      Khóe môi khẽ nhếch, nàng dùng sức đẩy Trường Ca Ngữ Tình ngã xuống đất, nắm lấy cằm của ả, sau đó hắt nước tiêu vào mặt nàng ta.

      Trường Ca Ngữ Tình ngừng giãy giụa, nước tiêu nóng cứ vậy mà chảy vào miệng và mắt của ả.

      “Aaaa, đôi mắt của ta… Khụ khụ…ta,…Trường Ca Nguyệt ngươi…Tiện nhân, ta muốn giết ngươi…!”

      Trường Ca Ngữ Tình ngừng giãy giụa, nhưng lại tránh thoát kìm hãm của Trường Ca Nguyệt.

      Trường Ca Nguyệt thần sắc có chút dữ tợn trực tiếp lôi Trường Ca Ngữ Tình lại, vừa thấy được kẻ hở, nàng ta định tránh thoát lại bị Trường Ca Nguyệt đạp cước vào ngực.

      , vòng tay này ngươi lấy ở đâu?”

      Đôi mắt của Trường Ca Ngữ Tình giờ phút này dính phải nước tiêu nóng, nước mắt tự chủ mà chảy ra, làm sao có thể để ý đến việc trả lời câu hỏi của Trường Ca Nguyệt.

      Trường Ca Nguyệt từ từ ngồi xổm xuống, ánh mắt rơi vòng tay màu ngọc bích.

      “Bích Trúc, đem phấn vôi lại đây!”

      Bích Trúc nhìn mọi chuyện phát sinh trước mắt sợ đến đầu óc choáng váng, “Tiểu…tiểu thư, này…này…”

      Trong mắt Trường Ca Nguyệt mang theo tia vui vẻ, nhìn Trường Ca Ngữ Tình bị nước tiêu nóng làm cho cả khuôn mặt đỏ như con tôm luộc, vuốt vuốt bình phấn vôi trong tay, cười lạnh.

      “Nhị tỷ, nước tiêu nóng này chỉ cần dùng nước sạch rửa qua vài lần sao. Nhưng nếu ta đem phấn vôi này rắc vào mắt của ngươi, ngươi thử xem, cuộc sống sau này của ngươi có thể thê thảm hơn ta hay ?”

      Nàng tốt xấu gì cũng là đích nữ, hơn nữa còn là con vợ cả, kế mẫu có thể ngược đãi nàng, có thể ức hiếp nàng, nhưng cũng biết chừng mực. Nhưng Trường Ca Ngữ Tình này bất quá chỉ là thứ nữ nho , nếu sau này bị mù, e là còn bị đối xử thậm tệ hơn cả người làm!

      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 09: Nước tiêu nóng, phấn vôi (3)

      Editor: Vân Du



      Nội tâm của Trường Ca Ngữ Tình khẽ động, lại nghĩ đến thủ đoạn của chủ mẫu theo bản năng rung mình cái.

      Trường Ca Nguyệt chừa cho nàng ta cơ hội, thẳng, “Nhị tỷ, nếu ngươi tin, chúng ta có thể thử chút!”

      Trường Ca Ngữ Tình mắt bị dính nước tiêu nóng, nhìn thấy được thần sắc của Trường Ca Nguyệt, nhưng trong lòng lại tràn đầy sợ hãi, “Ta , ta , vòng tay này là do Ôn biểu ca tặng cho ta!”

      Trường Ca Nguyệt giễu cợt, “Ôn biểu ca? Ôn Văn Hào?”

      thể , Trường Ca Ngữ Tình này đúng là nhân cơ hội nhận thân thích, coi như Ôn Văn Hào là biểu ca nhưng cũng là biểu ca của Đại tiểu thư Trường Ca Ngữ Yên cùng Ngũ tiểu thư Trường Ca Ngữ Kiều.

      Còn nàng ta chỉ là thứ nữ, cũng dám cùng Ôn gia nhận thân thích!

      Trường Ca Ngữ Tình vội vàng gật đầu, “Ngươi hôm nay dám làm tổn thương ta, mẫu thân cùng phụ thân nhất định bỏ qua cho ngươi. Ngay cả biểu ca cũng …cũng …”

      “Hahaha…” Trường Ca Nguyệt giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian!

      Cừu hận giữa nàng đối với Ôn Văn Hào day dưa dứt, nhưng còn đối với vị thứ tiểu thư này Đại công tử tướng phủ quan tâm đến nàng ta sao?

      Hơn nữa, hai vị chủ mẫu của hai nhà vốn là thân tỷ muội ruột thịt cho nên tình hai nhà chính là “ thân càng thêm thân”, cần phải làm thông gia gì nữa cả.

      Nếu có nữa, cũng là Trường Ca Ngữ Yên hoặc Trường Ca Ngữ Kiều gả , Trường Ca Ngữ Tình chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi!

      “Ngươi cười cái gì, phải biểu ca tặng đồ cho ngươi, cho nên ngươi mới ghen tỵ với ta phải sao?”

      Đúng, nàng ta nhất định là ghen tỵ với mình, nếu nàng ta làm sao có thể vừa mới nhìn thấy vòng tay biểu ca đưa cho mình lại giống như phát điên như vậy! (tự tin quá rồi thím :))))

      Nghĩ tới đây, Trường Ca Ngữ Tình bỏ qua đôi mắt chịu đau, mở miệng định châm chọc, lại nghe được Trường Ca Nguyệt , “Đem vòng tay tháo xuống!”

      Trong lòng Trường Ca Ngữ Tình nhịn được nổi lên đắc ý, đích nữ mà cũng phải ghen tỵ với mình! (má này ăn cái gì mà lầy thế=.:)

      “Ngươi muốn nam nhân tặng đồ cho ngươi, chính mình tự cầu nha. Ở chỗ này ra vẻ ta đây với ta làm gì? A, ta quên mất, bộ dạng này của ngươi chỉ khiến cho người ta buồn nôn…A, tay…tay của ta…”

      Trường Ca Nguyệt vung trường tiên lên, trong nháy mắt cổ tay của ả liền bị trật khớp!

      “Tiện nhân, ngươi làm gì với ta…Ngươi…” Tay của nàng chẳng những có thể múa trường tiên, còn có thể vẽ tranh, làm thơ nữa nha, mà giờ…

      Trường Ca Nguyệt nhìn vòng tay, căn bản là có để ý tới Trường Ca Ngữ Tình nổi điên!

      Vòng tay này là của hồi môn của nàng năm đó gả cho Thái tử. Chỉ là, phải Ôn đại phu nhân hay Ôn Thừa tướng đưa cho nàng, mà là nội tổ mẫu (bà nội) Lưu thị đưa cho.

      Bây giờ nghĩ lại, nàng mới hiểu được vì sao năm đó Đại phu nhân lại đóng giả làm hiền mẫu đối tốt với nàng như vậy, e là vì nể mặt mũi của Lưu thị mà thôi.

      Mẹ ruột của nàng vốn là nha hoàn rửa chân bên cạnh Lưu thị, chỉ là Lưu thị rất thương nàng, muốn nàng gả cho Thái tử, trong cái Ôn gia đó, cũng chỉ có nội tổ mẫu là tâm vì nàng mà lo lắng.

      Mà vòng tay này là vật duy nhất nội tổ mẫu để lại cho nàng, thế nhưng lại bị tên súc sinh Ôn Văn Hào kia tùy ý đem tặng cho kẻ khác. Trường Ca Nguyệt nghĩ đến vòng tay, trong lúc nhất thời mà rơi lệ.

      lúc sau, Trường Ca Nguyệt khóe miệng giật giật, hé ra khuôn mặt làm cho người ta kinh hãi, nàng nhìn thoáng qua Trường Ca Ngữ Tình, “Vòng tay này là của ta, ngươi, mau tháo xuống cho ta!”

      Trường Ca Ngữ Tình tay bị trật khớp, tay còn lại sao có thể tự tháo được chiếc vòng. Nhưng biết vì sao ả nghe thấy giọng trầm của Trường Ca Nguyệt, thế nhưng lại dám đùa giỡn, ngoan ngoãn kêu lên.

      “Bích Hoa, Bích Hoa, đem vòng tay tháo ra, tháo ra, mau…!” Trường Ca Nguyệt, thù này trả nàng phải là Trường Ca Ngữ Tình.

      Cầm lấy vòng tay từ tay của Bích Hoa, trong lòng của Trường Ca Nguyệt nặng trĩu…



      Chương 10: Thiếu tiền? Làm dao phay* (1)
      (*dao phay: cướp)

      Editor: Vân Du


      Bích Hoa hoảng sợ nhìn nàng, tiện tay kéo Trường Ca Ngữ Tình, “Nhị tiểu thư…”

      “Còn mau dẫn ta … Trường Ca Nguyệt, ngươi…ngươi cứ chờ đó!”

      Trường Ca Ngữ Tình quăng ra lời cảnh cáo, Trường Ca Nguyệt khó chịu hừ tiếng.

      “Nếu chịu cút, cứ ở lại đây !”

      Trường Ca Ngữ Tình cắn răng, dẫn theo Bích Hoa rời khỏi.

      Bích Trúc ngốc trệ nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, “Tiểu thư, này…”

      Trời ạ, tiểu thư vừa mới đánh Nhị tiểu thư, còn, còn đoạt đồ của nàng ta nữa!
      Mặc dù, mặc dù rất sảng khoái, nhưng…

      “Tiểu thư, vòng tay này hay là trả lại cho Nhị tiểu thư . Nếu , phu nhân lấy gia pháp trừng phạt người nữa đấy!”

      Trường Ca Nguyệt đem vòng tay cất kĩ, cười lạnh tiếng “Ngươi yên tâm, điều mà ngươi lo lắng, xảy ra đâu!”

      Hôm nay, nếu người mà nàng đánh là Trường Ca Ngữ Kiều có thể bị Gia Cát thị biết được. Nhưng người bị nàng đánh là Trường Ca Ngữ Tình lại khác.

      Nàng ta bất quá chỉ là thứ nữ, có gan tìm chủ mẫu để cáo trạng. Hơn nữa, theo nàng được biết, vị chủ mẫu này cũng đem vị thứ nữ này vừa mắt.

      Trường Ca Nguyệt khóe miệng khẽ cong, “Người ngu xuẩn kia nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất cũng chỉ có thể là mượn đao giết người mà thôi!”

      Bích Trúc ngẩn người, hoàn toàn nghe hiểu lời của Trường Ca Nguyệt , nhưng xem ra tiểu thư rất tự tin, thấy người tỏ ra lo lắng chút nào.

      “Tiểu thư, người có đói bụng ? Nô tỳ làm cơm cho người!”

      Trường Ca Nguyệt im lặng gì, nàng đường đường là đích nữ thế
      nhưng ngay cả chuyện cơm nước cũng phải sai nha hoàn thiếp thân bên cạnh mình tự làm cơ đấy!

      Suy nghĩ lát, nàng khẽ lắc đầu, “ cần, ta ra ngoài lát. Bích Trúc, chúng ta có bạc ?”

      Bích Trúc sững sờ, “Ra ngoài?”

      “Như thế nào, được sao?”

      Ở Đông Mạch quốc cũng có phân biệt giữa nam và nữ, nam nữ đều có thể học. Cho nên đối với việc nữ tử ra khỏi nhà cũng có gì là được.

      Bích Trúc lắc đầu, “Chỉ là từ đó tới giờ tiểu thư chịu ra ngoài nửa bước, hơn nữa chúng ta cũng có bạc”

      Nhưng mà trước đó phu nhân có để lại ít đồ cưới cho tiểu thư, đều để ở dưới gầm giường.

      Trường Ca Nguyệt khẽ mỉm cười, nội tâm cũng hiểu , lấy dung mạo của Trường Ca Nguyệt muốn ra ngoài cũng là điều dễ hiểu.

      Nhưng, có bạc sao?

      Trường Ca Nguyệt cười lạnh, “ xuống bếp lấy con dao phay ra đây!”

      Bích Trúc sững sờ. "A!"

      Thiếu gia, tiểu thư thiếu tiền tiêu là chuyện thiên kinh địa nghĩa* (* hết sức bình thường), chỉ là có tiền đến mức phải làm cướp như tiểu thư nhà nàng là lần đầu tiên nàng thấy!

      Tiểu thư của nàng phải thiên tài bình thường a! (=.= nha hoàn ngươi suy nghĩ cũng tầm thường a!)

      Bích Trúc nhanh chóng mang dao phay tới, Trường Ca Nguyệt cầm trong tay chơi đùa chút, sau đó về phía giường lớn xa hoa.

      Chiếc giường này cũng rất đáng tiền nha, chỉ là trừ bỏ rèm lụa được dệt bằng tơ vàng ra cũng chẳng còn gì đáng giá. (còn tỷ, còn gỗ làm giường mà!)

      Trường Ca Nguyệt nhìn chằm chằm chiếc giường, sau đó nhanh chóng vung dao phay trong tay, chặt đứt rèm lụa.

      Bích Trúc có chút ngốc rồi, “Tiểu thư, người làm gì vậy?”

      Thường ngày tiểu thư phải quý chiếc giường này nhất sao, bởi vì giường này là chiếc giường do huynh trường của tiểu thư đưa cho nàng nha.

      Trường Ca Nguyệt cười nhạt, “Đổi bạc!”

      giường này được hun ít nhất ba loại độc dược khác nhau. Mỗi loại đều gây ảnh hưởng đến dung mạo của nàng, đây chính là có người sợ nàng xấu được triệt để nha!

      Sau đó, nàng điều phối ít nước thuốc, đem dộc dược được hun giường loại bỏ. Cuối cùng, nàng từ trong tủ quần áo lấy ra màn sa mỏng, mang mặt.

      Bích Trúc càm thấy đầu của mình hỏng hoàn toàn mất rồi, “Tiểu thư…”

      Trường Ca Nguyệt cười cười, “ Tin tưởng ta, có thể trễ chút ta mới trở về!”

      Nàng phải ra ngoài mua ít dược liệu, còn có số độc vật phải đích thân lên núi hái mới được.



      Chương 11: Thiếu tiền? Làm dao phay (2)


      Trường Ca Nguyệt mang theo khăn che mặt đường cái ở Đông Mạch quốc, phảng phất như rất lâu rồi.

      Sau khi đổi xong rèm tơ vàng, nàng tìm xưởng chế tạo đặt làm bộ ngân châm, vuốt vuốt độ dài ngắn khác nhau của ngân châm, khóe miệng nàng khẽ cong, đây chính là vũ khí giết người sắc bén nhất.

      “Chưởng quỷ, ta muốn mua những loại dược liệu này.”
      vào tiệm thuốc lớn nhất Tấn Thành, Trường Ca Nguyệt lấy ra danh sách các dược liệu nàng cần. Bất quá chỉ là số những dược liệu rất dễ có nhưng lại là nguyên liệu chế độc cơ bản.

      Chưởng quỷ cũng có cầm lấy danh sách, mà thoáng có chút lúng túng nhìn Trường Ca Nguyệt lắc đầu.

      “Tiểu thư, những thứ thuốc này ta có, nếu tiểu thư muốn mua, xin mời người ba ngày sau quay lại”

      Trường Ca Nguyệt sững sờ, lập tức nhìn thoáng qua tủ thuốc phía sau lung chưởng quỷ, quả nhiên rỗng tuếch.

      “Được” Nàng xoay người đến tiệm thuốc lớn phía đối diện, nhưng cũng nhận được câu trả lời tương tự của chưởng quầy.

      Nàng hơi nhíu mày, “Tiểu ca, ra là xảy ra chuyện gì, thảo dược trong tiệm như thế nào lại hết sạch?”

      Chưởng quỷ của tiệm thuốc kia bất đắc dĩ lắc đầu, “Đêm qua, có nhóm đạo tặc đến cướp hết dược liệu trong tiệm của chúng ta. Hôm nay, lão gia nhà ta báo quan mới phát toàn bộ ông chủ của các tiệm thuốc ở Tấn Thành đều ở Doãn phủ chờ nhiều lắm, cũng biết người nào lại to gan như vậy, dám ở dưới mắt thiên tử mà giở trò trộm cướp! là quá ghê tởm!”

      Trường Ca Nguyệt khẽ nhếch miệng, đoạt toàn bộ dược liệu của đế đô, hơn nữa chỉ trong đêm, thế lực của người này chỉ sợ là thể khinh thường được. Hơn nữa, tác phong làm việc cũng đủ bá đạo!

      biết giờ Nhiếp chính vương Tông Chính Mạch nhìn thấy có người khiêu chiến quyền uy của có hay ăn ngon, ngủ yên!

      Bóng đêm từ từ buông xuống, Trường Ca Nguyệt vòng qua vài con đường , thẳng đến hướng ngọn núi phía sau Trường Ca phủ.

      Ngọn núi này thuộc quản lý của Trường Ca phủ, ngày thường lại có rất ít người lui tới, cho nên các loại dược liệu mọc lên ngược lại vô cùng tươi tốt.

      Nàng tiện tay ngắt lấy ít dược liệu mình cần, bước chân hơi dừng lại chút, cách tay trái cách đó xa thế nhưng có con rắn lục dài ba xích.

      Khóe miệng nàng khẽ giương cao, con rắn lục này tính là kịch độc gì, nhưng là nếu trải qua luyện chế của nàng khác.

      Trường Ca Nguyệt xuất ra ngân châm trong tay, đột nhiên nhướng mày, lắc mình cái cả người nàng núp phía sau cây đại thụ. Sau đó, dám hắc y nhân liền xuất ở vị trí nàng vừa mới đứng.

      Nàng khẽ nhăn mày, mặc dù võ công kiếp trước của nàng cũng được coi là cao thủ gì, nhưng trải qua trăm năm ở cầu Nại Hà, năng lực của nàng cũng được đề cao ít.

      Những người này có thể nhanh chóng đến đây khi nàng vừa mới phát , có thể thấy được những hắc y nhân này phải hạng tầm thường.

      Hơn nữa, Trường Ca Nguyệt khẽ động, người của những hắc y nhân này che dấu bảo vật!

      Đêm hôm khuya khoắc, lại mặc đồ đen, hơn nữa còn xuất núi, phía sau Trường Ca phủ, nàng chỉ sợ lão cha nàng rước phải hạng người thể trêu chọc gì đó rồi nha.(=.:)

      Trường Ca Nguyệt khóe miệng cong lên tia cười khẽ, trong mắt có chút sợ hãi nào.

      Bước chân của hắc y nhân vốn dồn dập, đột nhiên ngừng lại, hắc y nhân cầm đầu nhướng mày, khóe miệng kéo ra tia trầm, “Lăn ra đây!”

      Trường Ca Nguyệt khóe miệng giương cao, nàng bị phát sao? Xem ra nàng quá coi thường đám người này!

      Trong lúc nàng chuẩn bị ra, khí trong đêm tối lại có vẻ ngưng trọng vài phần.

      Ngay cả khí giống như mỏng manh ra, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy loại áp lực hít thở thông.

      Trong mắt Trường Ca Nguyệt cũng chợt lóe lên tia ngưng trọng.
      Last edited: 20/8/16
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 12: Giết chết!



      bầu trời, hồng y nam tử lăng mà đứng, khói đen vờn quanh tay áo.

      đôi mắt phượng giống như hàn bang ngàn năm núi tuyết, mặt đường nét ràng, tuy nhiên cũng mơ hồ phát thảo ra vô tình cùng thích giết choc.

      Đám hắc y dừng lại, hắc y nhân càm đầu hung hăn cắn răng cái, “Các hạ vì sao phải ngăn cản đường của chúng ta?”

      Hồng y nam tử khóe mắt lạnh lùng liếc nhìn hắc y nhân, “ phải là các ngươi gọi bản vương ra sao?”

      Thủ lĩnh hắc y nhân đầu tiên là nhíu mày, ở Tấn Thành này ngoại trừ Thần vương điện hạ ra còn ai có thể tự xưng vương sao? Nhưng lập tức phun ra ngụm máu tươi.

      “Là Huyết công, bảo vệ tâm mạch, mau!”

      Phản ứng của cũng coi như nhanh nhạy, nhưng đám thủ hạ của lại có vận số tốt như vậy!

      Những người có tu vi thấp, tốc độ phản ứng lại chậm, trong chớp mắt thất khiếu chảy máu, té mặt đất kêu la thảm thiết.

      Trường Ca Nguyệt biết những người này chẳng những hai tai bị chọc điếc, mà kinh mạch toàn thân cũng bị đả thương.

      Nàng ngước mắt nhìn thoáng qua nam tử mặc hồng y kia, khuôn mặt nghiệt tuyệt mỹ, nhưng tác phong làm việc lại khiến cho người ta giận sôi.

      Lấy nhãn lực của nàng khó để nhìn ra hồng y nam tử này nếu muốn lấy mạng của đám hắc y nhân kia bất quá chỉ trong chớp mắt mà thôi, nhưng lại khiến cho đám người này muốn sống được muốn chết cũng xong!

      Khóe miệng hồng y nam tử mang theo vài phần trêu tức, nhưng ánh mắt lại chút nào che dấu thị huyết. khẽ đưa tay, dưới làn khói đen ra đôi tay mảnh khảnh trắng nõn như trẻ con, so với tay của nữ nhân còn đẹp mắt hơn! Nhưng Trường Ca Nguyệt chút hoài nghi đôi tay xinh đẹp này lại là thứ vũ khí giết người chớp mắt!

      “Các hạ là muốn đuổi cùng giết tận sao?” Thủ lĩnh hắc y nhân bây giờ hận thể cắn nát cái miệng của , hơi thở mà phát chẳng qua chỉ là hơi thở mang theo vài phần linh hoạt kỳ ảo [có thể hiểu giống như là hơi thở mỏng manh vậy] nhưng phải là người nguy hiểm, ngờ lại đụng phải sát thần này!

      Trong mắt hồng y nam tử mang theo vài tia châm biếm nhìn thủ lĩnh hắc y nhân, “Nếu như vậy, bản vương hôm nay giết ngươi phải là có lỗi với trí thông minh của ngươi hay sao?”

      “Ngươi!” Trong lòng hắc y nhân nổi lên tia sợ hãi, lần này bọn họ ra ngoài thân mang trọng trách, nhưng lại nghĩ đến phài bỏ mạng ở nơi này.

      “Các hạ, chúng ta mặc dù đánh lại ngươi, nhưng nơi này chính là ngọn núi phía sau Trường Ca phủ, các hạ nếu giết chúng ta còn có thể toàn thân mà rút lui sao?”

      Nghe được tên Trường Ca phủ mặt hồng y nam tử những thấy được tia kiêng kỵ, ngược lại còn tỏ ra khinh thường, khuôn mặt lạnh lung kiêu ngạo xẹt qua tia cười lạnh.

      “Trường Ca Tử An chắc hẳn còn phải cảm tạ bản vương!”

      Bản vương?

      Trường Ca Nguyệt hơi hơi nhíu mày, Tấn Thành ở lần trước tranh đoạt địa vị, Thái tử Tông Chính Tề chẳng những bị ban chết mà ngay cả những vị vương gia còn lại đều bị chết thảm dưới mưu tàn độc. [mưu của Tông Chính Mạch ấy ạ!]

      Người còn dư lại hưởng thụ thắng lợi ấy chính là Tông Chính Mạch , còn có Nhị hoàng tử trời sinh mắc bệnh ở chân Tông Chính Mạnh Hành.

      Còn có vương gia nào khác sao?

      Trường Ca Nguyệt lần nữa nhìn thoáng qua hồng y nam tử, hồng y, khói đen, đột nhiên làm cho nàng nghĩ đến Huyết tộc.

      Ma đầu hút máu cũng được coi là vương mà, phải sao?

      Trường Ca Nguyệt cắn cắn môi, chỉ sợ là lúc tranh giành quyền lực có hỗ trợ Tông Chính Bạch nên được phong vương!

      Trong lúc Trường Ca Nguyệt suy nghĩ về thân phận của hông y nam tử, lại phát toàn bộ ngọn núi phía sau Trường Ca phủ đột nhiên biến sắc!

      Ánh trăng trời nhanh chóng bị mây đen che phủ, toàn bộ khí núi đông lại, phảng phất như nếu dùng sức hô hấp chút trái tim nứt toạc ra.
      Mà đám hắc y nhân trong nháy mắt bị khói đen bao phủ, dưới làn khói là mảnh lặng im.

      Trường Ca Nguyệt nhãn lực kinh người, trong nháy mắt hô hấp của nàng cũng thay đổi, dưới làn khói đen ấy, thân thể của đám hắc y nhân dần dần bị ăn mòn, huyết nhục mơ hồ, chỉ còn lại đống xương trắng!

      Bộ dáng đau đến muốn sống của bọn họ bị Trường Ca Nguyệt nhìn thấy hết, nhưng từ đầu đến cuối nàng nghe thấy được bất kỳ thanh nào phát ra, có thể thấy được hồng y nam tử giam cầm thanh của bọn họ lại.

      Giờ khắc này, ngay cả Trường Ca Nguyệt nhìn quen bọn ác quỷ dưới địa ngục trăm năm cũng nhịn được mà run rẩy, nam nhân này ràng có thể làm cho bọn trong nháy mắt mất mạng, nhưng lại chọn cách đem người sống sờ sờ như vậy thoáng chốc huyết nhục thối rửa, chỉ còn lại xương trắng!

      Làm cho nàng sợ hãi hơn nữa chính là, nam nhân này phải dùng nội lực mà là dụng độc!

      Nếu như nàng có đoán sai, làn khói đen kia đều là khí độc!

      Khóe miệng Trường Ca Nguyệt cong lên ý cười, nàng đối với loại độc mà hạ có chút hứng thú.

      Vừa lúc đó, mặt hồng y nam tử lộ ra nụ cười quỷ dị, giống như bang sơn ngàn năm tràn ra ánh lửa, chói mắt lại dị!

      “Trong thiên hạ này còn có nữ nhân lớn gan như vậy!” Ánh mắt hồng y nam tử nhìn về hường Trường Ca Nguyệt .

      Nội tâm Trường Ca Nguyệt vừa động, ràng cách nhau cây đại thụ, nhưng nàng lại cảm nhận được ánh mắt của nam nhân kia phảng phất như đâm trực tiếp vào ngực nàng!

      Nàng khẽ cán răng, trực tiếp lách mình ra, ngân châm người lặng lẽ xuất trong tay, “Trong thiên hạ phải cũng có loại nam tử ác độc như ngươi sao?”

      Hồng y nam tử chống lại đôi thủy mâu của Trường Ca Nguyệt, đột nhiên mặt lên tia cười quỷ dị.

      Lúc này cái bóng đen từ trời bay xuống, quỳ gối xuống trước mặt hồng y nam tử, “Vương gia, tìm được đồ.”

      Bóng đen hít sâu hơi, "Vương gia có vật kia, từ nay trở ngài..."

      Hồng y nam tử khoát tay ý bảo bóng đen cần nhiều lời, bóng đen đứng dậy lúc này mới phát trước mặt vương gia thế nhưng có nữ nhân!

      phải là nữ quỷ, phải là nữ thi, mà là nữ nhân![=.=]

      "Vương gia, nàng..." Dưới ánh trăng Trường Ca Nguyệt bộ áo trắng,khăn che mặt bay bay trong gió, đôi thủy mâu phá lệ quyến rũ người.

      Bóng đen theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, lộ ra bản chất háo sắc của nam nhân!

      Động tác của bóng đen đều bị hồng y nam tử thu hết ở trong mắt, thậm chí ngay cả nửa ánh mắt cũng có cấp Trường Ca Nguyệt, mà thẳng, "Thích hưởng thụ , nhớ sau khi hưởng thụ xong, giết!"

      xong, hồng y nam tử giống như phá , trực tiếp biến mất đỉnh núi.

      Khóe miệng Trường Ca Nguyệt xẹt qua tia cười lạnh, trong mắt hoàn toàn đều là lãnh ý, "Tên"

      Nàng là muốn cảm tạ hồng y nam phóng sinh nàng? (!) Hay là muốn cảm khái nam nhân ở trước mắt mệnh khổ đây?

      Bóng đen hơi sững sờ, nhìn từ xuống dưới Trường Ca Nguyệt, mặc dù trong mắt mang theo sắc dục, ánh nhìn nàng mang theo vài tia nghiền ngẫm.

      "Thư Phong!" lâu trong miệng bóng đen thốt ra hai chữ, chỉ là có đem Trường Ca Nguyệt đặt ở trong mắt.

      Trường Ca Nguyệt khóe miệng khẽ cong, chỉ là hai đầu lông mày lãnh tình làm cho nhân sinh giật mình, "Rất tốt, ta giết ngươi, nhưng ta khiến cho ngươi vĩnh viễn cũng quên được hôm nay, chọc giận ta, coi như ngươi mệnh khổ!"

      Còn có hồng y nam tử biến thái kia, Trường Ca Nguyệt nghiến răng ngọc, bàn tay trắng nõn vừa động, cây ngân châm hướng thẳng đến người được gọi là Thư Phong kia.

      Thư Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó trong mắt lên tia khinh thường, nhàng linh hoạt tránh được ngân châm của Trường Ca Nguyệt, vừa muốn mở miệng chuyện, lại phát chân khí trong ngực mình thế nhưng lại đảo ngược, "Ngươi..."

      Trường Ca Nguyệt cười lạnh, " tại ngươi tốt nhất là nên liền đóng chặt miệng của mình."

      "Ngươi làm gì ta?" Thư Phong cố gắng điều tức hơi thở, sắc mặt dần tím bầm, trong mắt lần đầu tiên nổi lên tia hoảng sợ, "Ngươi đối với ta dụng độc!"
      Vũ Nguyệt NhaChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Trường Ca Nguyệt nhân xấu, tâm hắc (1 )

      Trường Ca Nguyệt giễu cợt, "Thẹn thùng, độc dược của bổn tiểu thư còn chưa có chế ra đâu, bằng ngươi mà cũng muốn thử độc của bổn tiểu thư sao!"

      Ngân châm vừa nãy mà nàng phóng ra cũng chỉ có , làm cho tránh thoát được cây, tự nhiên còn có cây khác làm cho trúng chiêu.

      Chỉ là tay nàng chuyển động quá nhanh, người bình thường căn bản ngăn cản nổi mà thôi.

      Chiêu thức ấy là lúc nàng ở địa ngục bắt linh hồn luyện đến mức thuần thục, Thư Phong làm sao có thể trúng được chứ!

      "Hừ, ngươi giết ta !" hôm nay khinh địch chỉ có con đường chết.
      Trường Ca Nguyệt từ từ đến bên người Thư Phong, cầm lấy con rắn độc nàng vừa mới dùng ngân châm chế phục kia, để nó tiếp xúc mặt của .

      Thân rắn mát lạnh chạm vào mặt của Thư Phong, làm tâm lần đầu tiên có cảm giác run rẩy!

      Trường Ca Nguyệt đột nhiên cười cười, "Ta rồi ta giết ngươi, nhưng là ta khiến cho ngươi sống bằng chết! Nhớ kỹ, lần sau nhìn nữ nhân phải chú ý." phải là chỉ có nữ nhân xinh đẹp mới có độc! [tỷ quá chuẩn!]

      Nàng Trường Ca Nguyệt nhân xấu, tâm hắc*!

      (*nhân xấu, tâm hắc: ý tỷ là người ngoài xấu, bụng dạ lại còn đen tối ấy ạ!)

      Ngân châm của nàng lần nữa xuất trước mắt Thư Phong, tâm nhanh chóng nhảy lên, "Ngươi lại muốn làm gì ta?"

      Trường Ca Nguyệt cười nhạt, nụ cười mang theo vài phần thú vị, sau đó nàng bắt đầu hạ châm.

      Mỗi châm đều trực tiếp đâm xuống những huyệt đạo chủ chốt, sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hầu kết của Thư Phong dần biến mất!

      Làn da cũng non mịn rất nhiều, ngay cả bộ ngực bằng phẳng cũng chầm chậm trổ mã.

      Thư Phong giờ khắc này mới lĩnh ngộ được cái gì gọi là sống bằng chết trong lời của Trường Ca Nguyệt, "Ngươi... Nếu hôm nay ngươi giết chết ta, ngày sau ta nhất định đem ngươi nữ nhân ác độc này bán vào, bán vào..."

      "Thanh lâu phải ?" Khóe miệng Trường Ca Nguyệt khẽ giương cao, trong mắt có chút ngượng ngùng nào mà nữ nhân nên có, "Thẹn thùng, quá trễ , bởi vì chính ngươi là người phải trước!"

      Trường Ca Nguyệt nhìn đôi môi trước mắt đột nhiên trở đỏ mọng gợi cảm liền thu hồi ngân châm trong tay, "Bên kia có nước suối, ngươi có muốn hay bổn nương giúp ngươi đem qua cho ngươi xem chút?"

      "A!" Tiếng thét của chẳng những có chút khí khái nam tử nào, ngược lại giống như là oán phụ bị quăng ở khuê phòng, "Giọng của ta, ngươi nữ nhân độc ác này, ngươi đến tột cùng làm gì với ta?"

      Trường Ca Nguyệt thu hồi vui vẻ trong mắt, ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh."Các ngươi ỷ mình là nam nhân coi việc khi dễ nữ tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngược lại ta khi dễ ngươi lại biến thành nữ nhân ác độc? Ta cho ngươi biết, đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi..."

      Nàng vừa xong, ánh mắt rơi xuống vị trí phía dưới eo của .

      Thư phòng giờ phút này mới ý thức được sợ hãi, "Ta..." Chỗ đó của phải cũng trở thành nữ nhân !

      Trường Ca Nguyệt đột nhiên cười ra tiếng, trở tay cây châm bạc lần nữa đâm vào thân thể của Thư Phong, " thôi, mỹ nhân..."

      ***

      Từ trong thanh lâu lớn nhất Tấn Thành ra đêm cũng khuya, Trường Ca Nguyệt nhìn bạc trong tay suy nghĩ, "Nam nhân biến thành nữ nhân xấu như vậy thế nhưng có thể bán được giá này sao?" Nhân khẩu mua bán là bạo lực ngành sản xuất nha!

      Trường Ca Nguyệt có nóng lòng hồi phủ mà lần nữa về phía sau núi, hái chút thảo dược, nàng quyết định chế ra mấy loại độc dược đơn giản.

      Mặt trời từ từ dâng lên, Trường Ca Nguyệt nhìn cảnh mặt trời mọc, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện xưa.

      " nghĩ tới, bản thân có thể ngắm cảnh mặt trời mọc như thế này." Kiếp trước nàng vẫn cố gắng làm cho Gia Cát thị hài lòng, cầm kỳ thi họa đều phải học tốt, tại nghĩ lại nàng cư nhiên chưa lần được ngắm mặt trời mọc.

      lâu nàng lắc đầu, nghĩ đến Ôn phủ, trong mắt lên tia lãnh ý.

      Tông Chính Mạch , Ôn gia, chúng ta sớm muộn cũng gặp lại!


      Trường Ca phủ, Lạc Nguyệt Hiên.

      ", con tiện nhân Trường Ca Nguyệt kia nơi nào?" Trường Ca Ngữ Tình vẻ mặt dữ tợn quơ roi trong tay hung dữ quát Bích Trúc.

      Bích Trúc cắn răng, y phục người bị roi đánh nát, mà vết máu từ bên trong thấm ướt cả y phục, " biết!"

      Nàng chỉ hy vọng Tam tiểu thư trở về nữa, ít nhất cũng phải chờ cho Nhị tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư rồi trở lại nha!

      Trường Ca Ngữ Kiều ngồi ở ghế uống trà, đáy mắt lóe lên tia kiên nhẫn, "Chỉ đánh kẻ tiện tì này có ích lợi gì, Nhị tỷ phải là muốn lấy lại cặp vòng tay kia sao? Bích Diệp lấy lại cho ta!"

      Ánh mắt Bích Diệp sáng lên, lúc trước là nàng hầu hạ Tam tiểu thư , Tam tiểu thư mặc dù nghèo kiết xác, nhưng nghe mẹ của nàng còn lưu lại ít đồ trang sức cho Tam tiểu thư đâu. Những thứ đồ tốt này để nơi nào nàng đều biết .

      Vì vậy Bích Diệp căn bản có hao tâm tổn trí tìm vòng tay của Trường Ca Ngữ Tình, mà là trực tiếp vén giường lớn của Trường Ca Nguyệt lên. Dưới mặt giường lớn được chạm rỗng , trang sức quý báu lập tức đập vào mắt Bích Diệp.

      "Tiểu thư, nơi này đều là đồ tốt!" Hai mắt Bích Diệp sáng lên, nàng sớm biết nếu đến lục soát nơi ở của Trường Ca Nguyệt có thể tìm được ít đồ tốt.

      Hừ, nàng từ theo tên quỷ nghèo Trường Ca Nguyệt kia, nhưng món đồ tốt cũng mò được. Hôm nay cũng trách nàng được, Ngũ tiểu thư ăn thịt, nàng uống chút canh cũng quá đáng nha!

      Nàng hầu hạ tên quỷ nghèo kiết xác này lâu như vậy, cầm ít đồ còn phải là chuyện bình thường như cân đường hay sao?

      Trước mắt Bích Diệp cảm thấy, căn bản hạ nhân còn hầu hạ chủ tử như nàng làm vậy cũng có gì là quá đáng.

      Trường Ca Ngữ Kiều khó chịu hừ tiếng, thèm để ý, đồ tốt trong miệng của đứa nha hoàn có thể có cái gì ly kỳ.

      Cha nàng là Đại tướng quân, ngoại công là Trấn quốc công Gia Cát Phái, dì làThừa tướng phu nhân, vật tốt gì mà nàng chưa thấy qua.

      Lúc này Trường Ca Ngữ Tình cũng vọt tới, nhìn xem những thứ kia đồ kia còn có cái hộp trang sức tinh xảo, lập tức mắt sáng rực lên, "Ngũ muội muội, đều là đồ tốt nha." Đồ sứ kia toàn thân trắng tinh cũng có, toàn thân xanh biếc cũng có, tất cả đều có chút tạp chất.

      Ngay cả hoa văn màu bình cũng khó để nhìn ra là đồ tốt nha!

      Trường Ca Ngữ Kiều cười lạnh liên tục, kiêu ngạo đứng dậy, trong miệng mặn nhạt , "Khó trách nương ngươi chưa thấy qua... A... Là đồ sứ dùng thiên cẩm thạch chế tác? Đồ sứ Bích thủy hàn ngọc? Kia, hoa văn màu, hoa văn màu..."

      Trường Ca Ngữ Kiều vội vàng cầm lấy cái bình thân có vẽ hoa văn màu, sờ soạng chút, "Này... Này dĩ nhiên là đồ sứ được làm ra từ tay Nam Quách sư phụ Tiền triều, a... Tên quỷ nghèo kiết xác kia tại sao có thể có nhiều thứ tốt như vậy?"

      Đồ sứ hoa văn màu của Nam Quách sư phụ Tiền triều chính là bảo vật vô giá nha, hơn nữa nghe toàn bộ Cửu Châu đại lục chỉ có mười món. Chỗ của ông ngoại nàng cũng có cái, tuy là hàng nhái nhưng cũng là hàng loại được đặt trong thư phòng.

      Này... Mẫu thân phải tiện nhân Trường Ca Nguyệt kia mẹ đẻ của ả bất quá chỉ là người sa cơ thất thế thôi sao?

      Dựa vào năm đó cứu gia gia nên mới mặt dày mày dạn gả cho phụ thân!

      Trường Ca Ngữ Tình nghĩ được nhiều như Trường Ca Ngữ Kiều, mà là cắn môi, giọng có chút phù phiếm, giọng điệu tham lam, "Ngũ muội muội... Chúng ta..."

      Trong nội tâm Trường Ca Ngữ Kiều dừng chút, nàng là con vợ cả, là đích tiểu thư, làm sao có thể cùng thứ nữ đồng dạng kiến thức hạn hẹp đâu!

      Nhưng... Kia là bảo vật vô giá nha!

      Ngay cả ông ngoại cũng có đâu!

      Trường Ca Ngữ Kiều nội tâm giao chiến, Trường Ca Ngữ Tình lại thầm cười lạnh. là kỹ nữ còn muốn đứng đền thờ, chỉ là những vật này mình nàng có cách nào độc chiếm, chỉ có thể kéo Trường Ca Ngữ Kiều cùng xuống nước!
      Vũ Nguyệt NhaChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :