1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

ĐỘC THÊ TRỌNG SINH - Nguyệt Sơ Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hoàng Lê Dĩnh Ngạn

      Hoàng Lê Dĩnh Ngạn Active Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      240
      Mình lần đầu Edit nên có nhiều sai sót mong mọi người góp ý
      Truyện này mình post 1 tuần 3 chương và post vào tối thứ 6 mỗi tuần
      Cám ơn mọi người ủng hộ
      Chris, fujjko, Kimiko2 others thích bài này.

    2. Hoàng Lê Dĩnh Ngạn

      Hoàng Lê Dĩnh Ngạn Active Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      240

      Chương 59: Thu thập người thứ nhất!

      Edit: HL Dĩnh Ngạn

      ", ! Ma ma, lão gia làm sao có thể đưa ta đến từ đường!" Liễu thị khó có thể tin!

      Bà như thế nào cũng nghĩ tới, lúc này đây Mạc Trường Thanh lại có thể đưa ra quyết định như vậy!

      Trước đó thời điểm Liễu thị nhận được thư của Bành thị viết, cũng cảm thấy việc lớn ổn.

      ra Liễu thị cho rằng chuyện bà làm tổn thương di nương trong phủ từ từ lắng xuống, lại có nghĩ đến lời đồn đáng sợ khác lưu truyền trong kinh thành.

      Mạc phủ phu nhân Liễu thị, những giết hại di nương, mà còn khắc nghiệt với con của vợ kế, làm cho con của vợ kế sống bằng heo chó!

      Di nương, dễ nghe chút là thiếp thất, dễ nghe đó chỉ là đồ chơi, cho nên mặc dù là đồn đại Liễu thị giết hại di nương, những phu nhân quý tộc bên ngoài bất quá là cười bỏ qua. Trong phủ nhà nào có mấy người tiện nhân có mắt? Xử trí liền xử trí! ra ngược lại cũng ảnh hưởng gì quá lớn đến danh tiếng của Liễu thị. Bất quá là mang tiếng xấu là hung hãn đố kỵ mà thôi, ảnh hưởng đến toàn cục.

      Nhưng lúc này lại khác, khắt nghiệt với con vợ kế! Đây có thể xem là giống như giết hại con nối dõi nhà chồng, khó nghe chút đó chính là muốn làm cho nhà chồng đoạn tử tuyệt tôn!

      Con dâu như vậy có nhà nào dám muốn? Chẳng phải là giống như cưới kẻ giết người về nhà?

      người nam nhân có thể cho phép khoan nhượng thê tử trách phạt, bán thậm chí giết chết tiểu thiếp, bởi vì "thiếp được mua bán", ai ** thiếp diệt thê?

      Thế nhưng Mạc Trường Thanh tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho thê tử khắc nghiệt giết hại con nối dõi của mình! Mặc kệ đó là con vợ cả hay là thứ xuất, đó đều là cốt nhục của ! Chính có thể đánh có thể mắng, nếu là người khác động đến cái đầu ngón tay, nhất định là giận kềm được, bởi vì đây là mạo phạm đến uy quyền của !

      Lúc này đây mới chính xác là đánh trúng uy hiếp của Liễu thị, cũng làm cho danh tiếng của bà hoàn toàn mất sạch!

      Liễu thị tự biết có cách nào cứu vãn, lập tức tìm Mạc Trường Thanh thỉnh tội, quỳ ở ngoài cửa thư phòng của **. Nhưng mà cuối cùng, nhận được tin tức, Mạc Trường Thanh hoàn toàn có trong thư phòng, mà là Tôn di nương ở trong ra**!

      Liễu thị biết , đây là Mạc Trường Thanh cố ý đánh vào mặt bà! Cũng là trở thành trấn an lão phu nhân!

      Lúc này, Liễu thị vẫn như cũ thể tin rằng, bà ở trong phủ này khắc nghiệt với thứ tử, thứ nữ cũng phải là ngày hai ngày, vì sao bây giờ lại khăng khăng ép buộc đưa bà đến từ đường!

      Đều là do con tiện nhân Mạc Khanh Khanh kia!

      Đều là nàng! lần rồi lại lần phá hư chuyện tốt của bà , còn ở trước mặt Lão phu nhân khiêu khích, lại giúp đỡ Phùng di nương tranh **, bây giờ làm Mạc Trường Thanh đối với bà lạnh tâm!

      Mạc Khanh Khanh, ta Liễu thị nhất định phải cho ngươi thiên đao vạn quả!

      Đợi đến ngày Liễu thị xuất phủ, dĩ nhiên là vô cùng thê lương, mà ngay cả Mạc Diệc Sâm cùng Mạc Kiều Kiều hai người con ruột của Liễu thị đều bị Lão phu nhân cấm được đến đưa tiễn.

      Liễu thị trong lòng oán giận ngập trời, nhưng lại biết bây giờ phải thời điểm tức giận, chỉ có thể nhịn giảm bực bội trong lòng, vịn tay Phương má má lên xe ngựa.

      "Phu nhân! Đường khó nhọc, ngài nhất định phải bình an!"

      Liễu thị đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên là nhìn thấy Mạc Khanh Khanh cười nhàng nhìn mình.

      "Ngươi cũng phải tự giải quyết cho tốt! đêm nhiều có ngày gặp ma!" Liễu thị ác hung hãn .

      "Phu nhân cần phải lo lắng. Ta vốn cũng phải là người, làm sao lại sợ quỷ!"

      Mạc Khanh Khanh những lời này mang theo mười phần lãnh khí, lại mang theo vài phần quỷ ý. Nhất là cặp mắt sâu kín kia, ràng giống như là thứ vũng lầy, làm cho Liễu thị có cảm giác hít thở thông!

      Liễu thị hiểu làm sao bản thân run sợ, nhưng mà thế nào cũng chịu yếu thế, Cường Tử ngẩng đầu : "Phương ma ma! Xuất phát!" xong, con ngựa kêu lên tiếng, giương cao bốn vó chạy ra khỏi nhị môn.

      Mạc Khanh Khanh lúc này mới ngẩng đầu lên, giữa ánh nắng nụ cười mặt lộ ra mấy phần quỷ dị.

      Đây mới là người đầu tiên!

      Kế tiếp, nàng đem mỗi người từng chà đạp lên cuộc sống của nàng tàn nhẫn đâm mỗi người đao, rồi rắc muối lên, để cho bọn họ hiểu được thế nào là đau như cắt!

      "Hồng Tiêu, ra ! Chúng ta thôi, chuẩn bị tốt chút, mấy ngày nữa chúng ta Hộ Quốc tự!"
      Last edited: 12/6/17

    3. Hoàng Lê Dĩnh Ngạn

      Hoàng Lê Dĩnh Ngạn Active Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      240

      Chương 60.1: Khanh Khanh, gả cho ta được ?


      Edit: HL Dĩnh Ngạn


      Ngày mười lăm tháng bảy, núi Tây Sơn ở ngoại ô kinh thành tiếng người huyên náo, vô số người đổ xô đến ngôi chùa cao lớn.

      Nếu miếu tự có hương khói thịnh nhất kinh đô nước Đại Thuận,đương nhiên là trấn quốc Hộ Quốc tự.

      Đây chỉ bởi vì Hộ Quốc tự chính là ngôi chùa Hoàng gia, kiến trúc to lớn, khí thế bất phàm, hấp dẫn hàng loạt quan lại quyền quý chạy đổ xô vào, chủ động hiến tặng vàng bạc, còn thêm nữa bởi vì bên trong chùa thờ phụng vị cao tăng đắc đạo!

      Vị cao tăng này pháp danh Diệu Tâm, nghe đồn thân phận của ngài cao quý, tướng mạo oai vệ, chỉ cần là từng găp qua người đều khen ngợi ngừng, thiền cơ thâm trọng, chính là kỳ nhân hiếm có!

      Bởi vì Diệu Tâm thiền sư vân du bên ngoài, là mỗi mùng mười lăm công khai tiếp đón khách hành hương hữu duyên đến thăm, cho nên vừa đến ngày mùng mười lăm, lúc này Hộ Quốc tự thực đáng được gọi là biển người, người người chen chúc nhau.

      vị đội mũ che mặt màu xanh nhạt, mặc bộ quần áo màu xanh váy lụa bát bức, nương bên hông buộc dải tơ lụa bảy màu vịn tay nha hoàn bên cạnh, chậm rãi ở trong đám người dâng hương.

      " nương, người cẩn thận, đám người này đều là người thô kệch, nếu cẩn thận bị thương, hoặc là bị cướp, phải làm như thế nào?" Hồng Tiêu trái ngăn phải ngăn, chỉ lo gặp phải mấy kẻ gây rối đến bên cạnh Mạc Khanh Khanh.

      Mạc Khanh Khanh nhìn thấy bộ dáng khẩn trương kia của Hồng Tiêu trong lòng buồn cười, nhưng mà cũng lại cảm động quan tâm của nàng.

      "Ngươi cần chuyện bé xé to, ngươi , ai biết chúng ta là người phủ Thừa tướng? Chúng ta xen lẫn trong đám người, dễ làm người khác chú ý ."

      Hồng Tiêu nhanh miệng : " tới đây, nương, nô tỳ hiểu. Coi như là người vì Lão phu nhân cầu phúc, cũng đáng để chính mình đích thân phải trăm lẻ tám bậc tam cấp chứ?" Hơn nữa còn cho phép những nha hoàn ma ma khác theo hầu hạ, cho dù là muốn biểu thành tâm, cũng thể để như vậy?.Nàng khỏi có chút nghi hoặc liếc mắc nhìn nương nhà mình.

      Mạc Khanh Khanh oán thầm, nha đầu Hồng Tiêu đươc chính mình * nhưng cũng là càng ngày càng thông minh lanh lợi, chỉ sợ là nổi lên lòng nghi ngờ.

      "Ngươi cũng suy nghĩ chút, có thể giúp cho Lão phu nhân dâng hương cầu nguyện đâu chỉ hơn mười mấy người? Nếu để cho ta tới, ta cũng phải làmra bộ dáng hết sức hiếu kính. Ngươi nghĩ rằng ta mặt ngoài cung kính, sau lưng nghênh ngang ngồi kiệu lên núi, Lão phu nhân trong lòng có thể có vướng mắc? Bà ghét nhất là bằng mặt bằng lòng!" Mạc Khanh Khanh đành phải từ từ giải thích.

      Hồng Tiêu thể thừa nhận Mạc Khanh Khanh rất có đạo lý, cũng liền đem nghi ngờ trong lòng bỏ qua bên, đỡ Mạc Khanh Khanh từ từ theo dòng người hướng cửa chùa tiếp tục tới.

      Đến khi hai người vất vả đến Đại Hùng bảo điện, mồ hôi đổ đầm đìa .

      Chủ tớ hai người tìm đến vị sư tiếp khách, mục đích đến, thẳng là muốn thay trưởng bối trong nhà dâng lên tiền nhang đèn.

      Vị sư tiếp khách là người rất biết thăm dò ý tứ qua lời và sắc mặt, là người cẩn thận tỉ mỉ, thấy nhị vị nàyrõ ràng vị là nương, vị là nha hoàn theo.

      Vị nương kia đầu đội mũ che mặt, cử chỉ đoan trang, phong cách quý phái, quần áo mặc dù đơn giản, thế nhưng chất liệu lại là thượng đẳng, liền đoán rằng hai vịnày nhất định là xuất thân từ gia đình giàu có.

      " biết nương muốn quyên bao nhiêu tiền nhang đèn?" Vị sư tiếp kháchchắp tay trước ngực, mặt mũi hiền lành, thế nhưng khi mở miệng lại đến tiền.

      Hồng Tiêu chắn ở phía trước, hành lễ : "Đại sư, nương nhà chúng ta muốn dâng lên năm trăm lượng tiền nhang đèn!"

      Năm trăm lượng?

      Vừa nghe lời này, vị sư tiếp khách hai mắt lập tức sáng lên - quả nhiên là người giàu có!

      Nụ cười mặt càng thêm chân thành, đích thân dẫn theo Mạc Khanh Khanh chủ tớ hai người dâng hương đồng thời cung kính nhận tiền nhang đèn.

      Mạc Khanh Khanh nhãn châu xoay động, ấm giọng hỏi: " biết... hôm nay Diệu Tâmthiền sư có thuận tiện gặp khách? Gia tổ mẫu rất là ngưỡng mộ phong thái của Diệu Tâmthiền sư, phân phó tiểu nữ nhất định phải đích thân dâng lên cung phụng."

      Cung phụng?

      Vị sư tiếp khách dường như lại thấy được bạc trắng, thế nhưng lập tức tỉnh táo lại. Dù sao đây là Diệu Tâm thiền sư, phải là giống những người khác, chính là tùy ý sắp xếp dối lừa gạt.

      chỉ có thể tiếc nuối : "Thí chủ tới đúng lúc. Hôm nay Diệu Tâmthiền sư có khách, chỉ sợ là thể gặp những người khác."

      " ra là như vậy. Vậy tiểu nữ cũng làm người khó xử" khóe miệng Mạc Khanh Khanh lộ ra nụ cười.

      Vị sư tiếp khách lập tức chuyển đề tài : "xâm nhân duyên ở bản tự rất là linh nghiệm, thí chủ nếu như có lòng, ngại đến xin quẻ, chắc chắn có thể cầu được ước thấy!"

      Mạc Khanh Khanh gật đầu: "Làm phiền đại sư chỉ điểm, như vậy, ta sẽđi tới xem chút" xong liền dẫn Hồng Tiêu đến chỗ xin xâm.

      Mạc Khanh Khanh đứng dưới bức tượng Bồ Tát mặt mũi hiền lành, vẻ mặt nghiêm túc quỳ xuống, trong miệng lẩm bẩm, song cũng khiến những người khác cách nào nghe nàng cầu xin đều gì.

      Nàng cầm lấy ống sâm nhàng lắc lư, quẻ xâm liền rớt xuống.

      Mạc Khanh Khanh cầm lấy quẻ sâm, nhìn thấy chữ viết quẻ là dạng chữ Khải, quẻ viết bốn chữ rất "Võ Cát mại sài”, nàng xoay người với Hồng Tiêu: "Ngươi tìm sư phụ giúp ta giải xâm, ta ở tại chỗ này chờ ngươi!"

      "Dạ vâng." Hồng Tiêu cầm quẻ sâm trong tay liền chạy .

      Thế nhưng đến lúc Hồng Tiêu giải xâm xong, vẻ mặt vui vẻ quay trở lại, nhưng lại thấy bóng dáng Mạc Khanh Khanh đâu?

      Bên trong thiện phòng của Hộ Quốc tự lúc này yên tĩnh, hai người ngồi đối diện đánh cờ.

      người trong đó với bộ râu dài, nét mặt tuấn uy nghiêm, ánh mắt trong suốt, tuổi chừng quá năm mươi. Mặc dù chỉ mặc bộ trường sam bình thường màu xanh ngọc, thế nhưng tản rasự sắc bén giống như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô luận như thế nào cũng che giấu được. Mà dáng vẻ cử chỉ của lúc này rất tự nhiên song lại mang theo ba phần quý khí.

      Người đối diện với , lại chính là cùng tạo thành đối lập ràng. Cả người như là thanh phongbạch vânmột loạilãnh đạm thuần khiết, khuôn mặt lúc này lộ vẻ hài lòng, dường như cả người trong lúc này xa rời cõi trần thế. bộ bố y vải thô màu xám tro, và chín khỏa giới ba ràng đỉnh đầu kia, cũng vị cao tăng.

      Nam nhân trung niên đặt xuống quâncờ đen, cau đầu mày lại : "Cửu đệ, mấy năm gặp, tài đánh cờ của ngươi như thế nào lại thụt lùi rồi?"

      " phải là bần tăng kỳ nghệ thụt lùi, mà là ngài có tiến bộ" tăng nhân kia suy nghĩ nửa khắc mới từ từ đặt xuống quân cờ trắng.

      Nhưng mà quân cờ trắng này đặt xuống, rất hiển nhiên liền rơi vào cái bẫy của quân cờ đen, làm cho nửa giang san của quân cờ trắng vì vậy còn đường sống.

      Nam nhân trung niên trong lòng biết ván cờ này mình chắc chắn thắng, cũng nguyện quá mức vướng mắc, đem quân cờ đenđể vào trong hộp cờ: "Thôi, hôm nay thỏa chí rồi ."

      Tăng nhân kia vừa cười vừa : "Đa tạ hạ thủ lưu tình."

      "Oh? Các ngươi là người xuất gia cũng để ý thắng thua?" Nam nhân trung niên giọng sắc bén hỏi.

      "Người xuất gia quan tâm thắng thua, nhưng lại biết tốt xấu! A di đà Phật!" Tăng nhân chắp tay trước ngực, nghiêm trang trả lời.

      Nam nhân trung niên "ha ha" cười to, thế nhưng mặt lập tứccũng lộ ra vẻ mặtphức tạp.

      "Nếu như mọi người cũng như ngươi vậy hiểu tốt xấu, Trẫm chỉ sợ có nhiều phiền não như vậy rồi!" Nam nhân trung niên kia ràng trong miệng tự xưng là "Trẫm", chẳng lẽ lại là đương kim Hoàng Thượng?

      sai, người này đúng là đương kim thánh thượng Võ Thịnh đế Nghiêm Tĩnh An, đối diện lúc này là vị cao tăng tướng mạo cao quý trang nghiêm, dĩ nhiên chính là Diệu Tâm thiền sư nổi tiếng thiên hạ kia.

      "Hoàng Thượng, có chuyện gì phiền não như vậy? Hôm nay hải thanh hà yến, khắp nơi thái bình, đúng là thời kỳ thịnh thế. Đây cũng là bởi vì Hoàng Thượng có cách trị quốc, có đạo trị thần" Đây cũng phải Diệu Tâm cố tìnhca tụng Võ Thịnh đế. Kể từ sau khi Võ Thịnh đế lên ngôi, đích là mất ăn mất ngủ, chăm lo triều chính, thiên hạ đại an hồi lâu.

      Võ Thịnh đế cười lạnh tiếng: " có cách nào hoạ từ trong nhà!"

      Diệu Tâm trong lòng khẽ động: "Hoàng Thượng đùa. Thái tử nhân hậu, lại ở vị trí thái tử lâu, chắc hẳn rất được lòng các đại thần, ngài làm sao vẫn còn lo lắng như thế"

      Nghe xong nhữnglời nóicủa Diệu Tâm thiền sư, vẻ mặt Võ Thịnh đế chẳng những có lộ ra vui mừng, ngược lại lãnh ý càng tăng lên: " là nhân hậu! Chỉ sợ là nhân hậu chỉ được lúc đầu! cùng với Thái tử phi thành thân nhiều năm, lại có con nối dòng. Mà nhà mẹ đẻ Thái tử phi gần đây có nhiều lời đồn tốt, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới mặt mũi Thái tử. Thậm chí có ngườiđã với Trẫm, có kỳ mẫu tất có kỳ nữ, Thái tử có con nhiều năm, chỉ sợ là Thái tử phi gây trở ngại bên trong, nàng sợ có người sinh hạ được con nối dòng ảnh hưởng đến địa vị, cho nên động tay chân!"

      Diệu Tâm nghe những chuyện thế tục này, nhất thời cảm thấy vô cùng xa xôi, nụ cười mặt thay đổi, thế nhưng đáy lòng ràng sinh ra vài phần cảm giác thê lương.

      "Hoàng Thượng, Thái tử là bần tăng nhìn lớn lên, là người rất cóphong thái nhân nghĩa. Ngài là minh quân, thần muốn nhiều xen vào nhiều quá. Chỉ hy vọng ngài hiểu được từ xưa đến nay trưởng ấu có thứ tự, đích thứ khác biệt. Phế trưởng lập ấu, chính là nguyên do thiên hạ đại loạn!"

      Diệu Tâmđi theo Võ Thịnh đế vài lời đơn giản, sau đó phát giác đối với Thái tử sinh ra cảm giác chán ghét. Nếu làm sao lại vì nội vụ quan trọng trong phủ Thái tử mà tính khínóng nảy lớn như thế?

      Võ Thịnh đế sững sờ, lập tức cười tiếng: "Ngươi quá lo lắng. Trẫm cũng có ý nghĩ hoang đường như vậy."

      Diệu Tâmgật gật đầu, ra: "Bần tăng biết , bất quá bản thân là buồn lo vô cớ thôi." Thế nhưng trong lòng của đối với lời của Võ Thịnh đế rất là đồng ý.

      mặc dù ở phương ngoại, thế nhưng đối với chuyện triều đình hậu cung cũng phải là hoàn toàn biết gì cả.

      Nghe con của Trần phi bây giờ tám tuổi, rất là thông minh lanh lợi. Mà Hoàng Thượng lại trẻ trung khoẻ mạnh, nhưng thái tử cũng gần trung niên.

      Ban đầu lập trưởng là vì yên ổn lòng dân, nhưng mà bây giờ thái tử này quá mức được lòng dân, chỉ sợ là làm cho Hoàng Thượng kiêng kị, đương nhiên là bằng tiểu nhi tử càng thân thiết đáng .

      Võ Thịnh đế cùng Diệu Tâm ra chút khổ tâm, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn ít, liền từ từ đứng dậy : "Mỗi lần cũng chỉ khi đến nơi này của ngươi, trẫm mới có thời gian an bình. Nếu mỗi ngày bị mấy cái công vănlàm hao tổn tinh thần, chỉ sợ thân thể này của Trẫm... Ai..."

      "Hoàng Thượng là lúc long tinh hổ mãnh, cũng cần tự xem thường mình như thế. Nếu ngài thích thanh tịnh và đẹp đẽ của nơi này, về sau thuận tiện lại đến. Bần tăng nhất định quét dọn giường chiếu mà đợi!" Diệu Tâm cũng thuận theo đứng dậy, chuẩn bị tiễn Võ Thịnh đế ra ngoài.


      Last edited: 12/6/17

    4. Hoàng Lê Dĩnh Ngạn

      Hoàng Lê Dĩnh Ngạn Active Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      240

      Chương 60.2: Khanh Khanh, gả cho ta được ?

      Edit: HL Dĩnh Ngạn


      Hai người trước sau khi đến cửa thiện phòng, muốn lời từ biệt, lại đột nhiên có tiểu sa di tuổi vội vàng tới, đến trước người Diệu Tâm thiền sư khom người chào : "Đại sư, phương trượng tìm ngàiở phía trước, có việc thương nghị!"


      ra Diệu Tâm thiền sư này mặc dù thanh danh lan xa, thế nhưng lại phải là phương trượng của Hộ Quốc tự này.


      Diệu Tâm nghi ngờ gì, liền đối diện với Võ Thịnh đế : " như vậy, thí chủ trước hết xin mời. Chúng ta ngày sau tạm biệt!"


      Võ Thịnh đế cũng gật gật đầu.


      Diệu Tâm lúc này lại liếc mắt cái nhìn tiểu sa di kia, nhất thời có chút kỳ quái hỏi: "Ngươi là người nào... Bần tăng tại sao ..."


      "Cẩn thận! là thích khách!" giọng sắc bén của nữ tử tự nhiên vang lên, khiến cho Diệu Tâm cùng Võ Thịnh đế đều tâm trạng kinh hãi.


      Quả nhiên tiểu sa di kia đột nhiên mãnhmẽ lao về phía Võ Thịnh đế, tốc độ của nhanh, thấy thế nào cũng giống là hài tử bình thường chừng mười tuổi!


      Ống tay áo kia của rộng lớn trong lúc đó mơ hồ có hàn quang lóe lên, ràng là cây chủy thủ chém sắt như chém bùn!


      Diệu Tâm hai lời, bước lên phía trước bước bảo vệ phía trước Võ Thịnh đế, trầm giọng vội vàng : "Ngài mau!"


      Võ Thịnh đế lợi dụng thời gian ngắn ngủi này, nhanh chóng chạy ra ngoài.


      Thế nhưng Diệu Tâmtuy là phản ứng nhanh chóng, nhưng lại chưa từng tập luyện võ công, bất quá là trong thời gian nháy mắt, bị thích khách kia ném mặt đất!


      "Cẩu Hoàng đế! Ngươi nạp mạng !" Thích khách kia mắt lộ ra hung quang, bước chân ngừng, từng bước tiến tới gần Võ Thịnh đế!


      Võ Thịnh đế giờ phút này trong lòng hối hận, nên vì muốn thanh tịnh đem thái giám bên mình cùng ám vệ toàn bộ đuổi , bây giờphải làm sao?


      Mắt thấy tiếng bước chân của thích khách kia càng ngày càng gần, Võ Thịnh đế trong lòng càng lo lắng, chẳng lẽ bỏ mạng ở nơi này!


      chậm, kẻ đó nhanh, rồi lại có người kêu lớn: "Phụ hoàng! Nhi thần đến đây!"


      Võ Thịnh đế đảo mắt vừa thấy, lại là Lục hoàng tử Nghiêm Minh Nghĩa!


      Lúc này cầm bảo kiếm trong tay, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị hướng về phía mình chạy tới!


      Võ Thịnh đế vừa muốn thở phào cái, lại biết tại sao, ràng Nghiêm Minh Nghĩa kia thân thủ nhanh nhẹnlại có thể đột nhiên ngã nhào đất, ngã vào bãi phân chó!


      Võ Thịnh đế nhất thời cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, này Lục hoàng nhi...


      Mà ngay cả thích khách bước như bay vừa rồi cũng bị đột phát kỳ cảnh này làm cho sợ ngây người, ràng dừng bước!


      lúc này, lại có người từ hướng khác nhảy ra.


      "Hoàng Thượng! Thần đến hộ giá!"


      Người này mặc cẩm bào đỏ thẫm dệt kim rải hoa, bên hông buộc bạch ngọc đai, khuôn mặt tuấn tú phi phàm, đuôi lông mày khóe mắt mơ hồ có vẻ quyến rũ hồn xiêu phách lạc.


      "An Nhiên! Mau! Giết kẻ tặc này!" Võ Thịnh đế nhìn người đến, lập tức an tâm.


      Tạ An Nhiên lấy ra cây kiếm hoa, thân kiếm này sắc bén lẫm liệtliền thẳng tắp run run, trực tiếp liền hướng cổ họng thích khách kia đâm tới!


      Thích khách kia trong lòng cả kinh, biết lần này hành thích bại lộ, hơn nữa lỡ mất thời cơ, lại xảy ra đánh nhau, chỉ sợ là dẫn tới nhiềungười hơn!


      lần này là đơn độc đến đây, mục đích chính là vì khiến cho những thị vệ trong cung kia hoài nghi - dù sao cũng là tử sĩ có chết trăm lần cũng sống kiếp dư thừa, nếu như có nhiều cao thủ võ công cao cường ra vào nơi đây, khó bảo đảm có người phát giác.


      Nhưng là nghĩ tới, chuyệnan bài kín đáo như vậy,lại có thể nhiều lần bị người phá hỏng.


      Đầu tiên là có người lớn tiếng nhắc nhở, sau đó lại xuất hai người hộ giá !


      Mặc dù người thứ nhất... ngã vào bãi phân chó, thế nhưng người thứ hai, nhìn cũng giống như võ công cao thủ gì a!


      Trong lòng thích khách chứa ba phần xem thường, tự cho là có thể toàn thân mà lui, đúng là nghĩ tới người này nhìn giống như phú gia công tử tay trói gà chặt, nhưng lại ra tay tàn nhẫn, giống như rắn độc bình thường gắt gao quấn lấy chính mình, thân kiếm trước sau rời đánh vào chỗ hiểm người mình!


      Võ Thịnh đế thấy thế, rốt cục hoàn toàn yên tâm.


      Mặc dù Tạ An Nhiên này nhìn quần áo lụa là, ngày thường làm cho phố phường gà bay chó sủa, làm chính . Thế nhưng tay công phu này, lại là được An Bình hầu đời trước chân truyền, chính là số số hai trong kinh thành!


      Bên này Tạ An Nhiên cùng thích khách kia chiến đấu đến say sưa, bên kia Nghiêm Minh Nghĩa cuối cùng cũng đứng lên.


      Lúc này, sắc mặt của xanh mét, vặn vẹo dị thường.Vừa rồi ràng có cơ hội biểu bản lĩnh, giành được cơ hội lập công to, làm sao có thể đột nhiên bị té ngã đất?


      nghĩ như thế nào cũng thấy rằng, vừa rồi ràng là có người nào đó duỗi chân ra, cố ý ngáng chân cái!


      Thế nhưng bây giờ nơi này có người nào khác?


      chỉ có thể là nhịn xuống xấu hổ và giận dữ cùng tức giận trong lòng, lớn tiếng : "An Nhiên, ta đến giúp ngươi!"


      Đúng là tuyệt đối nghĩ tới, vừa dứt lời, liền lại cảm thấy đùi phải đột nhiên tê dại trận, ngay sau đó, lại lần nữa té ngã xuống đất!


      Võ Thịnh đế ở ngoài xem cuộc chiến, tranh thủ nhìn thoáng qua Nghiêm Minh Nghĩa, trong mắt hoàn toàn đều là lãnh ý mỉa mai.


      Thành có bại có thừa!


      Phía bên này, Tạ An Nhiên là hoàn toàn chiếm thế thượng phong, thế nhưng thích khách kia vẫn là thân thủ bất phàm, lại trong khoảng thời gian ngắn cách nào hoàn toàn giành thắng lợi!


      Đúng lúc này, "bịch bịch" tiếng bước chân vang lên, còn có thái giám thanh the thé: "Nhanh! Nhanh hộ giá!"


      Sau đó hàng loạt người ăn mặc như thị vệ trong cung ùn ùn kéo tới, đồng thời lập tức bao quâyxung quanh thích khách kia!


      Tạ An Nhiên đột nhiên thu kiếm, nhảy ra khỏi vòng vây, vừa cười vừa : "Ngô Hán! Giao cho ngươi! Tiểu gia đoạt nhiệm vụ của ngươi!"


      người nam tử vạm vỡ sắc mặt tối đen chắp tay trả lời: "Làm phiền Thế tử ! Nơi này hết thảy giao cho thần !"


      Tạ An Nhiên vội vàng đến bên người Võ Thịnh đế, quỳ rạp xuống đất: "Thần cứu giá chậm trễ, khiến Hoàng Thượng kinh hãi, kính xin Hoàng Thượng thứ tội!"


      "Ngươi có tội gì? Mau mau đứng lên! Hôm nay nếu phải là có ngươi, chỉ sợ tình thể lường được!" Võ Thịnh đế đích thân đỡ Tạ An Nhiên đứng lên.


      Cao Đức Phúc đứng ở bên – là thái giám cận thâncủa Võ Thịnh đế, lo lắng kiểm tra người Võ Thịnh đế có bị thương , lại xác nhận quả thực có gì đáng ngại về sau, mới thở phào nhõm: "Hoàng Thượng, là dọa chết nô tài!"


      Võ Thịnh đế chứng kiến bên kia thích khách hoàn toàn đền tội, trong lòng ổn định, cũng an nhàn thoải mái hỏi thăm những chuyện khác.


      "Các ngươi làm sao có thể đột nhiên đến đây? Ta phải căn dặn các ngươi phải canh giữ ở đại điện bên kia, chỗ đó cách nơi này phải là khoảng cách!" ý ở ngoài lời là những người này phải nghe được thanh của đao kiếm, làm sao lại chạy tới cứu giá!


      Cao Đức Phúc vỗ cái vào bắp đùi của mình ra: "may nhờ có vị nương này, là nàng sai tăng nhân kịp thời tới báo tin, lại chờ dẫn nô tài tới đây!" Ngón tay chỉ về hướng, Võ Thịnh đế lúc này mới thấy trong góc kia còn có vị nương trẻ tuổi đứng!


      Nàng khẽ cúi đầu, gương mặt kia giống như loại bạch ngọc mơ hồ còn có thể thấy được những giọt mồ hôi trong suốt, có thể là bởi vì chuyện vừa rồi quá khẩn cấp,chạy nhanh gây ra. Chính bởi vì vậy, gương mặt nàng càng lộ ra hồng hào sáng long lanh, mang theo vài phần lộng lẫy mê người.


      Nàng mặc quần áo đơn giản thỏa đáng, nhưng lại khôngảnh hưởng chút nào đến thiên sinh lệ chất của nàng. Mặc dù là lúc này khó có thể thấy mặt mũi của nàng, nhưng cũng có thể cảm giác được nàng tuyệt đại tao nhã.


      Vừa thấy người này, Nghiêm Minh Nghĩa cùng Tạ An Nhiên trong lòng đều căng thẳng, hô hấp tự chủ được liền trở nên dồn dập.


      Nhưng màtrong lòngcủa hai người lại là khác biệt rất lớn.


      người nghĩ lại là nàng?


      người khác nghĩ thực là nàng!


      Võ Thịnh đế nhìn vị này nương trẻ tuổi này, cảm thấy có vài phần quen mặt, liền ra lệnh Cao Đức Phúc dẫnngười đến.


      Vừa thấy người vào, Võ Thịnh đế cuối cùng cũng nhớ ra.


      "Ngươi là Mạc ái khanh ..." cũng phải Võ Thịnh đế có trí nhớ tốt, chỉ là Mạc Khanh Khanh là xinh đẹp làm cho người vừa thấy khó quên.


      "Thần nữ Mạc thị, tham kiến Hoàng Thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Mạc Khanh Khanh kiều quỳ rạp xuống đất, miệng hô lớn vạn tuế.


      Võ Thịnh đế trong lòng khẽ động, lập tức hỏi: " như vậy, vừa rồi bên ngoài nhắc nhở Trẫm cùng Diệu Tâm thiền sư cũng là ngươi?"


      "Hoàng Thượng minh! Đúng là thần nữ!" Mạc Khanh Khanh cũng khiêm tốn từ chối, liền trực tiếp đem công lao nhận lấy.


      "A? Ngươi tại sao lại đột nhiên xuất ở nơi đây?" Võ Thịnh đế có chút hứng thú hỏi, nhưng mà trong mắt cũng thoáng lên tia sắc lạnh.


      Tạ An Nhiên thấy thế, biết Võ Thịnh đế là thấy Mạc Khanh Khanh xuất đúng lúc nổi lên lòng nghi ngờ, trong lòng khỏi có vài phần lo lắng.


      Mạc Khanh Khanh nhưng lại nhanh chậm trả lời: "Khởi bẩm Hoàng Thượng. Thần nữ hôm nay chính là thay mặt gia tổ mẫuđến đây quyên tiền nhang đèn. Bởi vì tổ mẫu ngưỡng mộ Diệu Tâm thiền sư, cho nên đặc biệt lệnh cho thần nữ tới bái phỏng! Thần nữ đến nửa đường, liền thấy được vị tiểu sa di vừa rồi, nhất thời cảm thấy có chút kỳ lạ, nhịn được liền theo sau lưng, quả nhiên người này chính là thích khách!"


      Lời giải thích này ngược lại hợp tình hợp lý, nhưng mà Võ Thịnh đế vẫn hỏi ngọn nguồn: "Ngươi làm thế nào lại biết chính là thích khách, mà phải là tiểu sa di bình thường?"


      "Thần nữ bất quá là thấy mặc dù cách ăn mặc là thân tăng nhân nhưng da đầu màu đen, hiển nhiên là vừa mới cạo đầu, hơn nữa dưới chân của lại ràng mang đôi giày đế mỏng, mà phải tăng nhân cần phải mang giày tăng sáu lỗ! Hiển nhiên cũng phải là tiểu sa di chân chính, nhưng mà lại cố tình mặc quần áo tiểu sa di, có thể nào làm người ta nghi ngờ?" Mạc Khanh Khanh lang lảnh .


      "Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Nữ thí chủ quả nhiên là quan sát cẩn thận tỉ mỉ, bần tăng bội phục!" Lúc này, Diệu Tâm thiền sư cũng được thị vệ đỡ lên, từ từ đến. đúng lúc nghe được Mạc Khanh Khanh giải thích, nhịn được vỗ tay tán thưởng.


      Võ Thịnh đế nghe vậy, cũng bỏ hơn phân nửa lòng nghi ngờ, xinh đẹpnhư thế, nữ tữ lòng như gấm miệng như thêu thực khó có được!


      "Mạc ái khanh quả nhiên là biết cách dạy nữ nhi! Ngươi đứng thứ mấy ở trong phủ? Mẫu thân chính là Mạc phu nhân?" Võ Thịnh đế khó có được hỏi vài câu.


      "Thần nữ ở trong nhà thứ ba, chính là di nương trong phủ sinh ra." Mạc Khanh Khanh đúng mực .


      Võ Thịnh đế nghe vậy, trong lòng than tiếng đáng tiếc. nương như vậy lại là thứ xuất, nếu ban cho vị hoàng tử kia, chẳng phải là đoạn nhân duyên tốt?


      Nhưng mà thân phận bây giờ quá thấp, cũng có cách nào khác thúc đẩy chuyện này.


      Thôi được, bằng tiện thể cho nàng vài phần thể diện, cũng để cho người trong thiên hạ biết, chỉ cần tận trung hộ chủ, bất luận là ai, đều có thể thăng quan tiến chức rất nhanh!


      Nghĩ tới đây, nụ cười mặt Võ Thịnh đế cũng mang theo ba phần từ ái: "Mạc Tam nương, ngươi hôm nay cứu giá có công, Trẫm ban cho ngươi tâm nguyện, ngươi có thể tùy ý ra!"


      Mạc Khanh Khanh cười giảo hoạt: "Hoàng Thượng, lời này ?"


      Võ Thịnh đế thấy nàng lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi, có phần ngây thơ, trong lòng lại lay động: "Đây là đương nhiên, Trẫm kim khẩu khai, há có thể là trò đùa?"


      " như vậy, Hoàng Thượng có thể cho thần nữ tạm thời giữ lại tâm nguyện này , đợi đến ngày sau, có điều muốn thỉnh cầu, có thể ra?" Mạc Khanh Khanh thuận theo ra.


      Võ Thịnh đế sững sờ, lập tức vừa cười vừa : "Ngươi giỏi tính toán! Mà thôi, như vậy, Trẫm nên đáp ứng ngươi!"


      Mạc Khanh Khanh mỉm cười : "Đa tạ Hoàng Thượng ân điển."


      "Ngươi đứng dậy ." Võ Thịnh đế lập tứcđể cho Mạc Khanh Khanh đứng lên.


      Mạc Khanh Khanh từ từ đứng lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn dãy đứng đối diện, Tạ An Nhiên ăn mặc giống như chiếc đèn lồng màu đỏ.


      Chậc chậc chậc!


      Quả nhiên là quần là áo lượt nổi tiếng kinh thành, nhìn cách ăn mặc này, chỉ sợ là so với các nương thanh lâu còn đẹp hơn.


      Hai tròng mắt Tạ An Nhiên hiển nhiên cũng gắt gao dính người Mạc Khanh Khanh.


      Vừa thấy nàng xinh đẹp thái độ thức thời, trái tim của say mê trước ba phần, bất kể nàng ở đâu kỳthực trong lòng chính là đối với oán thầm thôi


      Khắp người đầy bụi đất, chật vật chịu nổi, Nghiêm Minh Nghĩa hoàn toàn bị mọi người quên mất, đứng ở bên, ngược lại là đem Mạc Khanh Khanh cùng Tạ An Nhiên "liếc mắt đưa tình" nhìn thấy ràng rành mạch.


      Trong lòng tức giận, ràng là nhìn thấy nữ nhân này trước, chẳng lẽ tiểu tử Tạ An Nhiên này lại có ý nghĩ giống nhau?


      cố tình bày ra bộ dáng tuấn tiêu sái, ở trước mặt Mạc Khanh Khanh khoe khoang phen, thế nhưng lúc này đầu đầy bụi đất mặt mày lắm lem, quần áo lộn xộn, cho dù là thiên tiên cũng thành chó vườn rồi!


      Võ Thịnh đế đương nhiên là biết giữa ba người này có sóng ngầm, phái người thu xếp ổn thỏa Diệu Tâm thiền sư, liền muốn cho người đưa Mạc Khanh Khanh hồi phủ.


      Thế nhưng Mạc Khanh Khanh lại dịu dàng từ chối : "Đa tạ ý tốt Hoàng Thượng. Chỉ là nha hoàn của thần nữ chỉ sợ bây giờ còn ở trong chùa tìm kiếm thần nữ, vả lại , thần nữ còn muốn thay tổ mẫu vì tổ phụ quá cố thắp chiếc đèn trường minh!"


      "Trăm thiện lấy hiếu làm đầu! Ngươi có phần tâm này, Trẫm cũng cản trở. Ngươi hãy , chỉ là nhất định chú ý an toàn!" Võ Thịnh đế đây là sợ những thích khách kia chưa từ bỏ ý định, lại phái người tới làm loạn.


      Mạc Khanh Khanh nghe vậy, vừa tràng lời ca ngợi, lúc này mới chân thành rời .


      Võ Thịnh đế nhìn thoáng qua Nghiêm Minh Nghĩa còn hình dáng, nhíu mày, quát lớn: "Còn mau theo Trẫm hồi cung! Ngươi biến thành bộ dạng này, cũng sợ mẫu phi ngươi lo lắng!" ra mẫu thâncủa Nghiêm Minh Nghĩa là Thục phi trong cung, địa vị khá cao, cũng rất được Võ Thịnh đế tôn trọng.


      Nghiêm Minh Nghĩa xấu hổ đỏ mặt, lúng túng đáp lại, lúc này mới khập khiễng rời .


      Tạ An Nhiên vốn là cần phải theo Võ Thịnh đế cùng nhau rời , nhưng mà trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn nỡ bỏ.


      Nhãn châu xoay động, cười : "Hoàng Thượng, thần nghĩ thừa dịp cơ hội lúc này, Hộ Quốc tự thăm dò. Chuyện lần này là quá mức kỳ quặc cùng trùng hợp, chỉ sợ..." càng về sau, nét mặt của càng tỏ ra nghiêm túc.


      Võ Thịnh đế trong lòng sợ hãi, cũng biết Tạ An Nhiên có lẽ đúng.


      Thời điểm đến Hộ Quốc tự thăm Diệu Tâm thiền sư, luôn luôn bất định, rất khó bắt được quy luật gì. Nếu phải là có nội ứng, những thích khách kia có khả năng tìm ra chính xác như thế!


      "Ừ! Ngươi có lý! ! Nhớ kỹ được khiến cho dân chúng hoảng sợ, còn có... Nhân tiện bảo vệ an toàn cho Mạc Tam nương!" Võ Thịnh đế cuối cùng còn thêm câu như vậy.


      Tạ An Nhiên trong lòng vui mừng, chắp tay cái, thể đợi liền .


      Võ Thịnh đế lúc này mới dẫn Cao Đức Phúc cùng các vị thị vệ, tầng tầng lớp lớp ra khỏi chùa.

      Last edited: 12/6/17

    5. Hoàng Lê Dĩnh Ngạn

      Hoàng Lê Dĩnh Ngạn Active Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      240

      Chương 60.3: Khanh Khanh, gả cho ta được ?

      Edit: HL Dĩnh Ngạn


      Mạc Khanh Khanh vừa nghĩ tới Nghiêm Minh Nghĩa lúc nãy bộ dạngđầu đầy bụi đất mặt mày lắm lem, bộ dáng chật vật chịu nổi, liền nhịn được muốn cười.


      Giờ phút này trong lòng nàng là cực kỳ sung sướng!


      Kiếp trước, Nghiêm Minh Nghĩa chính là dựa vào cơ hội hộ giá lúc này đây, lọt vào mắt Võ Thịnh đế, dần dần tham dự vào bên trong triều chính, tiến tới phát triển thế lực chút của mình, lại từng bước áp đảo phía thái tử, giành lấy!


      Chính là lúc này đây, thế nhưng nàng để cho dễ dàng được như ý như vậy!


      Cũng biết, nàngmột cước đá trúng có từng đau? Nàng kim đâm trúng có từng đau đớn?


      Nàng giờ phút này cũng khỏi có chút hối hận, sớm biết được hẳn là chuẩn bị ít thạch tín, các loại dược vật, vậy bây giờ chỉ sợ là cái mệnh này của Nghiêm Minh Nghĩa liền khai báo rồi!


      Đúng là bất đắc dĩ, nàng nữ nhi khuê các muốn lấy thạch tín là quá khó khăn, ngược lại thuốc tê này chính là Mạc Diệc Phong mất sức của chín trâu hai hổ lấy được.


      Chân Mạc Khanh Khanh bước nhanh, thế nhưng phương hướng cũng phải hướng tới Hồng Tiêu phải ở Đại Hùng bảo điện, ngược lại là về hướng phía sau núi.


      Nàng càng chạy càng nhanh, cho đến gian miếu thổ địa đổ nát phía trước, nàng mới xem như dừng bước.


      Nàng đầu tiên là cẩn nhìn kỹ xung quanh chút, xác định sau lưng có người, lúc này thân thể mới khẽ ngồi xổm xuống, dùng đôi bàn tay bé trắng noãn như ngọc kia ngừng cào lấy cỏ dại mặt đất, giống như tìm kiếm cái gì.


      Nàng lục lọi, rốt cục đụng đến khối đá vuông.


      Mạc Khanh Khanh trong lòng vui mừng, nhàng nhấn hòn đá kia, chỉ nghe rầm rầm vài tiếng trầm đục, mặt đất kia ràng trống rỗng ra cái cửa động kích cỡ người!


      Mạc Khanh Khanh đầu tiên là che miệng mũi, chỉ sợ bên trong có thể có độc khí cùng chướng khí làm cho hôn mê, lại qua thời gian nửa ngày, nàng cảm thấy quả thực vô , lúc này mới cẩn thận thuận theo bên trong thềm đá cửa động kia từng chút vào!


      Nàng vẫn là hoài nghi tại sao Nghiêm Minh Nghĩa lại gặp đúng thời, vừa vặn ngay vào lúc đó xuất cứu Võ Thịnh đế.


      Nàng vốn là cho rằng chẳng lẽ trận ám sát này vốn là Nghiêm Minh Nghĩa an bài? Nhưng mà suy nghĩ kỹ càng, hẳn là phải. Bởi vì thời điểm này Nghiêm Minh Nghĩa mặc dù có lòng cướp ngôi, nhưng mà lại có năng lực này.


      Như vậy rốt cuộc là tại sao vậy?


      Nàng đột nhiên liên tưởng đến, kiếp trước, nơi này cũng từng là nơi hai người bọn họ thường xuyên vụng trộm, Nghiêm Minh Nghĩa từng vô số lần muốn mời nàng đến Hộ Quốc tự để bộc lộ hết nổi lòng. Đĩ nhiên, cũng là bởi vì như thế, tại lần vô tình, nàng từng chứng kiến Nghiêm Minh Nghĩa tại miếu thổ địa đổ nát này xuất .


      Lúc đó, nàng tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng là lại có quá mức hoài nghi, đúng là bây giờ nghĩ đến, nhưng là nhiều điểm đáng ngờ.


      đường đường là hoàng tử tại sao lại xuất ở nơi này? Hơn nữa kiếp trước đến thăm rốt cuộc là vì cùng nàng vụng trộm, hay là chủ yếu che dấu tai mắt, ngoài ra có mục đích?


      Hôm nay vừa thấy, quả nhiên vẫn là nàng đánh giá thấp Nghiêm Minh Nghĩa.


      , hoặc là nàng đánh giá cao chính mình!


      Mạc Khanh Khanh trong lòng cười lạnh.


      Bất kể như thế nào, Nghiêm Minh Nghĩa lần lại lần đến chỗ này, lên nơi này nhất định có vật gì đối với vô cùng quan trọng!


      Mặc kệ đó là gì, Mạc Khanh Khanh đều muốn phá hủy!


      Địa đạo bên trong mảnh tối đen, Mạc Khanh Khanh cũng ngờ tới có tình huống như thế, bởi vậy người cũng có mang theo hỏa chiết tử. Nàng bất quá là dựa vào hiểu biết kiếp trước đối với Nghiêm Minh Nghĩa - thích nhất là bố trí cơ quan địa đạo, bố trí ổn thỏa đồ vật bí mật của mình - mới đến nơi này thử lần, nghĩ tới lại có thể có thu hoạch ngoài ý muốn.


      Mạc Khanh Khanh giờ phút này hai mắt thấy đều là bóng tối, nàng cũng chỉ có thể tay vịn vào vách tường đại đạo, dưới chân lại ngừng thử thăm dò xuống bậc thang dài.


      Địa đạo này càng càng sâu, vốn phải là càng tối đen, thế nhưng Mạc Khanh Khanh lại nhạy bén phát , phía trước ràng mơ hồ xuất tia ánh sáng.


      Trong lòng nàng nghi ngờ, bởi vì nơi này là đất bằng phẳng, nàng liền khỏi bước nhanh hơn. Quả nhiên tới cách khoảng, liền phát hai bên địa đạo bố trí chút nhô ra, phía những thứ nhô ra kia, ràng đặt mấyviên dạ minh châu lớn chừng nắm tay!


      Những ánh sáng yếu ớt kia chính là ánh sáng của những viên dạ minh châu này phát ra- vừa có thể chiếu sáng con đường phía trước, lại đến mức khiến cho người đến bởi vì ánh sáng độtngột mà đau nhói hai mắt, quả nhiên là suy nghĩ khéo léo.


      Thế nhưng Mạc Khanh Khanh lại càng càng kinh ngạc, nơi này cách mỗi ba thước đặt viên dạ minh châu, dọc đường , lại có khoảng chừng nhiều hơn hai mươi viên!


      Những viên dạ minh châu này mỗi viên đều mượt mà vô cùng, chính là cực phẩm trong cực phẩm, từ bất kỳ góc độnào nhìn đều có thể gọi là vô giá. Lúc này khắc sâu vào tầm mắt nàng là hai mươi viên dạ minh châu, đủ để mua được tất cả tiệm trang sứckinh thành rồi!


      Nàng kiếp trước theo bên cạnh Nghiêm Minh Nghĩa nhiều năm, tự hỏi biết đa số bí mật của , thế nhưnglại biết, ra Nghiêm Minh Nghĩa lại là người hào phú như vậy


      Khó trách kiếp trước có thể dễ dàng lôi kéo phần người có quan to lộc hậu như vậy, lại có thể tùy tiện làm cho tử sĩ bán mạng cho - tất cả dĩ nhiên đều do tiền tài gây ra!


      Bởi vì cái gọi là người chết vì tiền, chim chết vì ăn. có bất kỳ người nào là thể thu mua, đích thực xem ngươi ra giá là phù hợp hay đối với mong muốn trong lòng đối phương!


      Mạc Khanh Khanh cười khổ tiếng.


      “May mà” kiếp trước chính nàng còn cho rằng Nghiêm Minh Nghĩa là " Hoàng tử nghèo", lại trăm phương ngàn kế đem của hồi môn của mình từng chút dời , cuối cùng dâng hiến cả hai tay đến trước mặt người kia!


      nghĩ tới lòng củabản thântừ đầu đến cuối chính là chuyện cười!


      ra chính mình từ trước đến nay đều có nhìn người mà bản thân tưởng rằng đến khắc cốt ghi tâm!


      Nàng lúc trước có bao nhiều tin tưởng , có bao nhiều , nàng bây giờ liền có bao nhiều hận , rất muốn trả thù !


      phải là muốn đoạt được ngôi vị hoàng đế sao? Nàng nhất định để cho đạt được! Bên cạnh thiếu "hồng nhan tri kỷ” như nàng, lại nhiều hơn kẻ địch biết quá ràng về !


      Mạc Khanh Khanh bỏ qua tức giận mãnh liệt trong lòng, hồi phục tâm tình chút, vẫn như cũ sâu vào trong địa đạo.


      Bất quá là chỉ trong chốc lát, phía trước liềntrở nên sáng sủa!


      Trước mắt của nàng xuất cái hình nguyệt phía sau là trượng vuông đất trống!


      đất trống kia có vật gì khác, chỉ là bố trí hơn mười cái rương gỗ chương.


      Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng thời điểm Mạc Khanh Khanh mở nắp rương kia, hay là nhịn được kinh hãi thất thố! - bên trong dĩ nhiên là tràn đầy vàng bạc châu báu! Nào là ngọc khí, đồ trang sức, trân châu thậm chí còn có thỏi vàng nén bạc lớn thiếu chút nữa tràn ra ngoài vì đầy!


      Nàng sơ lược tính toán chút, giá trị của những bảo vật này hẳn là cần phải trăm vạn!


      Nghiêm Minh Nghĩa rốt cuộc là từ đâu được những thứ này?


      Mạc Khanh Khanh lại ngờ tới tình hình là như vậy. Nàng ban đầu nghĩ là nếu Nghiêm Minh Nghĩa đểđồ vật quý trọng ở nơi này, nàng nhất định là muốn nghĩ hết biện pháp phá huỷ . Thế nhưng hôm nay, đầy rẫy vàng bạc châu báu, nàng nữ nhi yếu đuối lại muốn xử lý như thế nào?


      Cũng thể ra ngoài thuê vài người phu khuân vác đến giúp đỡ nàng vận chuyển ?


      Nàng chỉ có thể là lộ ra vẻ cười khổ, ngã ngồi ở cái rương kia.


      Nàng vẫn là suy nghĩ quá đơn giản!


      Xem ra muốn chính tay đâm kẻ thù, làm cho người kia cũng nếm thử đau như cắt, nàng bây giờ thủ đoạn cùng lực lượng đều khác xa!


      "Ai ôi, Khanh Khanh, nàng để cho ta tìm được khổ!" thanh hài hước lại mang ý nghĩ sâu xa bỗng nhiên vang lên


      Mạc Khanh Khanh trong lòng kinh hãi, nhưng lập tức liền thấy gương mặt tuấn tú giương ra với cặp mắt đào hoa lóe sáng, lập tức lòng của nàng liền buông xuống giải thích được.


      Tạ An Nhiên dưới ánh sáng của dạ minh châu gương mặt trắng càng tỏa ra nhàn rỗi, mà cặp mắt kia giống như ngôi sao lấp lánh, lúc này chớp mắt cái nhìn chằm chằm vào Mạc Khanh Khanh – dường như nàng so với những thứ vàng bạc châu báu bên người nàng càng rạng rỡ sáng chói!


      "Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?" Mạc Khanh Khanh bị ánh mắt thẳng thắn ràng mà trần trụi kia của nhìn khiến cho cả người được tự nhiên, ràng lộ ra tia bối rối hiếm thấy. Trong lòng ngầm tức giậncùng đồ lãng tử này, bất kể tới nơi nào đều là bộ dáng đáng chết như vậy.


      là lúc nào đuổi theo nàng?


      Có phải hay cửa động bại lộ?


      Tạ An Nhiên lại dường như là biết suy nghĩ của Mạc Khanh Khanh, chủ động mở miệng : "Yên tâm, cửa động ta đóng lại!"


      lại vừa tự nhiên tra xét những cái rương đó, sau đó cũng là tấm tắc lấy làm kinh ngạc.


      "Đây là làm cho bản Thế tử mở rộng tầm mắt. Chỉ biết chủ nhân của những bảo vật này là..."


      Mạc Khanh Khanh ma xui quỷ khiến liền thốt ra: "Là Lục hoàng tử!". Sau khi xong, nàng lập tức hận thể nuốt đầu lưỡi của mình. Như thế nào đối với người như vậy liền rồi? là gặp quỷ!


      Thế nhưng Tạ An Nhiên nhưng là chút kinh ngạc cũng có: " ra là thế. trách được. Nghĩ là lúc này cũng có tính toán."


      Mạc Khanh Khanh nghe xong những lời đầu đuôi này, đột nhiên trong lòng khẽ động, dường như có tia ánh sáng chợt lóe lên, thế nhưng sau đó rồi lại thấy tung tích.


      "Khanh Khanh, khó xử như thế, rốt cuộc vì cái gì? Nàng xem, mày nàng nhíu lại này, rất là đẹp!" Tạ An Nhiên thân mật nhéo nhéo chiếc mũi xinh đẹp của Mạc Khanh Khanh.


      Mạc Khanh Khanh cứ ngây ngốc làm cho người ta như vậy cợt nhả mình, bản thân lại thể bộ dáng biết cái gì. Qua hồi lâu, nàng mớitỉnh hồn lại, lập tức lui về sau vài bước, che mũi : "Làm càn! Ngươi sao dám... A!"


      Nàng lòng tránh né Tạ An Nhiên, lại quên phía sau của nàng toàn là những chiếc rương lớn , vậy liền ngã lùi xuống, cả người liền vấp cái, đầu kia mắt thấy phải đụng vào góc cái rương!


      Mạc Khanh Khanh sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, ai biết đau đớn trong dự đoán lại có truyền đến, ngược lại có cánh tay mạnh mẽ mà có lực vững vàng đỡ vòng eo mảnh khảnh của nàng.


      Đôi tay kia vừa to lớn mà lại ấm áp, lại mơ hồ mang theo tia nhu tình.


      Nàng từ từ mở mắt ra, liền phát Tạ An Nhiên kia giương gương mặt tuấn tú xinh đẹp giống như nghiệt gần ngay trước mắt, dường như là chỉ cần di chuyển chút, môi của hai người dán khít lại!


      Mạc Khanh Khanh mặt đỏ phải giống như vầng hồng ở chân trời, hai mắt lại giống như hai hố nước sâu rộng trong suốt. Dù là nàng ngày xưa bên trong có thể lương thiện, miệng lưỡi khéo léo như rót mật, ngay lúc này, nàng nhưng là nửa chữ cũng ra.


      Tạ An Nhiên ngửi ngửi người nàng mùi vị đạo quen thuộc kia, đó là cùng đời trước trong trí nhớ giống nhau như đúc điềm hương, cái này lần nữa khắc vào trong thân thể của .


      Dù cho cả đời này nàng quên , dù cho biến thành người mù kẻ điếc, cũng quên hơi thở của nàng.


      Dù cho nữ nhân này lên trời xuống đất, trốn vàođám đông ở phố phường, giấu đến chân trời góc biển, đều phải moi nàng ra!


      "Khanh Khanh, gả cho ta được ?"


      Last edited: 12/6/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :