1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

ĐỘC THÊ TRỌNG SINH - Nguyệt Sơ Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyetthao18

      nguyetthao18 Well-Known Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      795
      Chương 30: Thả cái rắm!
      edit: Nguyệt Thảo

      Mạc Diệc Phong vừa ngẩn đầu, đã nhìn thấy bộ dáng sắp ngã của tỷ tỷ mình.

      “Tỷ, người trở về . Đệ sao, tỷ cẩn để ý!”

      Nói như thế nhưng cắn răng chịu đựng, dáng vẻ giống có chuyện gì sao?

      Mạc Khanh Khanh hung hăng lắc đầu, đem chính mình tỉnh táo lại!

      Đệ đệ của nàng, rõ ràng bị trói, quỳ mảnh sứ vỡ!

      Một hình phạt như vậy lại có thể dùng người hài tử mười hai tuổi!

      Dù ́ gắng kiềm chế, nhưng Mạc Khanh Khanh vẫn tức giận đến toàn thân phát run.

      Liễu thị ác độc như vậy, muốn đem hủy đôi chân của Mạc Diệc Phong?

      Hình phạt quỳ mảnh sứ vỡ cũng đến mức huyết nhục mơ hồ, nhưng mảnh vỡ bén nhọn đâm vào thân thể, như thế có thể chịu đựng được hay sao?

      “Ôiiii, Tam tiểu thư đến rồi sao?” Phương ma ma dẫn theo hai bà tử, nham hiểm nói.

      Quả thật bà ta nghĩ tới, Mạc Khanh Khanh nhanh như vậy tìm đến nơi này rồi.

      “Tiểu thư, mời trở về. Nơi này phải nơi nữ nhân nên đến!” Phương ma ma ́ ý đứng giữa Mạc Khanh Khanh và Mạc Diệc Phong.

      phải nơi nữ nhân nên đến?” Mạc Khanh Khanh cười lạnh hỏi ngược lại: “Vậy các ngươi là nam nhân à?”

      Phương ma ma nghẹn lời, sắc mặt liền chìm xuống. Nàng theo Liễu thị nhiều năm, trong phủ làm mưa làm gió, chưa từng chịu qua ức hiếp như vậy.

      Bà cũng nhịn được liền cười khinh thường: “Tam tiểu thư đây là ́ ý chèn ép sao? Muốn làm nô tỳ khó xử? Cùng chúng ta tức giận cũng vô dụng! Đây là phân phó của phu nhân!”

      “Cút! Ta chỉ nói một lần!” Mạc Khanh Khanh lạnh lùng nhìn Phương ma ma.

      Hành động như vậy trong mắt Phương ma ma chỉ là mạnh miệng, nàng nào dám trực tiếp động thủ?

      Mạc Khanh Khanh nói hai lời, trực tiếp cho Phương ma ma một cái tát vang dội.

      Các nàng từng người đều đem Mạc Khanh Khanh nàng trở thành quả hồng mềm, muốn khi dễ liền khi dễ?

      Kiếp trước, nàng vì nịnh nọt Liễu thị, vì tiền đồ rực rỡ, liền nhẫn nhịn chịu đựng cơn giận của bà ta, thế nhưng kiếp này, nàng tuyệt đối ủy khuất mình và người nhà.

      Huống chi, nàng theo người kia nhiều năm, mạng người trong tay nàng cũng ít, nô tài đem khí thế kiêu ngạo của nàng để nơi nào?

      Nàng đánh vừa chuẩn vừa mạnh, trực tiếp đánh Phương ma ma đến hồ đồ, ngây ngốc đứng tại chỗ nhúc nhích.

      Mạc Khanh Khanh vượt qua Phương ma ma, đến trước mặt Mạc Diệc Phong, đau lòng hỏi: “Đệ sao chứ?”

      Nói xong nàng liền dùng sức kéo dây thừng, muốn đem chúng tháo xuống. biết thế nào, Liễu thị kia quả thực ngoan độc, rõ ràng là dùng gân trâu làm dây thừng, mặc cho Mạc Khanh Khanh dùng sức thế nào, cắt cũng đứt.

      Trước tiên Mạc Khanh Khanh chỉ có thể đem Mạc Diệc Phong đỡ qua một bên ngồi xuống, muốn kiểm tra vết thương của hắn một chút.

      “Trời ơi! Ta sống được! Thể diện nhiều năm như vậy hôm nay liền mất hết!” Phương ma ma rốt cuộc cũng phản ứng, liền ngồi bệt xuống đất khóc rống.

      Bà ta ở Mạc phủ nhiều năm như vậy, người duy nhất khiến bà ta sợ là Liễu phu nhân, những di nương, thứ xuất thiếu gia, tiểu thư, bà căn bản để vào mắt.

      Nhưng hôm nay, chính người mà bà hết lần này tới lần khác xem thường liền tát nàng một bạt tai, bà ta làm sao có thể từ bỏ ý đồ?

      Mạc Khanh Khanh hoàn toàn để ý tới Phương ma ma, một mực hỏi Mạc Diệc Phong: “Đệ thấy thế nào? đùi có đau hay ?” Nàng cũng dám tùy tiện kiểm tra chân đệ đệ đã nhuộm đỏ quần áo. Nàng sợ quần kia dính vào da thịt, bản thân chạm vào, ngược lại sẽ làm đau đệ ấy.

      Mạc Diệc Phong nghe Phương ma ma gào khóc, biết rõ sự việc đã gây ra động tĩnh lớn, liền vội vã nói: “Tỷ tỷ, người mau, đừng quản ta!”

      “Đệ đệ ngốc, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây ai cũng dám động tới ngươi!” Nói xong, nàng liền đảo mắt nhìn Phương ma ma cùng hai bà tử sau.

      Phương ma ma bị ánh mắt trầm kia dọa sợ, lập tức nín khóc, nội tâm đột nhiên nảy một cái.

      “Phương ma ma, thế nào ngừng khóc rồi? Ngươi khóc một lát nữa đem những người trong phủ đều chạy tới” Mạc Khanh Khanh cười chế giễu.

      Nội tâm Phương ma ma cả kinh, dường như lúc này mới nhớ lại, Liễu thị hôm nay có “khách quý”, lần này mình gào khóc nếu là quấy nhiễu đến khách nhân, chỉ sợ mạng mình khó giữ.

      Nghĩ tới đây, nàng lau nước mắt đứng lên nói: “Tam tiểu thư, phu nhân là mẹ cả của ngươi, ngươi vi phạm ý mệnh mẹ cả, chính là đại nghịch bất đạo!”

      “Thả cái rắm!” Mạc Khanh Khanh trực tiếp mắng một câu.

      “Ta đại nghịch bất đạo cũng tới lượt nô tài ngươi nói! Ngươi là gì? Bất quá chỉ là một con chó bên người phu nhân! Xứng cùng ta nói cái gì là đại nghịch bất đạo sao?”

      Phương ma ma tức giận tới ngã ngữa, một câu cũng nói nên lời.

    2. nguyetthao18

      nguyetthao18 Well-Known Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      795
      Chương 31: Cứ nhìn ngươi chạy như vậy?
      edit: Nguyệt Thảo

      Mạc Khanh Khanh cùng Hồng Tiêu mỗi người một bên đỡ Mạc Diệc Phong đứng lên.

      “Tiểu thư, người muốn đưa nhị thiếu gia đâu?” Phương ma ma thấy vậy, quên luôn cả khóc, vội vàng hỏi.

      ! Tỷ tỷ dẫn đệ tìm phụ thân, ta quả thật muốn hỏi người, đệ rốt cuộc phạm phải tội gì mà ra tay ác độc như vậy!” Mạc Khanh Khanh thèm nhìn Phương ma ma, đỡ Mạc Diệc Phong rời .

      Phương ma ma nghe vậy, bà ta liền nóng nảy sao có thể Mạc Khanh Khanh tìm lão gia.

      Chuyện này bà làm là danh nghĩa của lão gia, hôm nay phu nhân lại gặp khách quý, thể nói đỡ giúp bà ta, nếu để lão gia biết, chỉ sợ mạng bà khó giữ rồi.

      Phương ma ma quăng một ánh mắt, hai bà tử to lớn lập tức tiến lên ngăn cản Mạc Khanh Khanh cùng Mạc Diệc Phong.

      Mạc Khanh Khanh nổi giận. Hôm nay nàng quả thật hiểu rõ, những hạ nhân trong phủ này vốn để chủ tử như nàng cùng đệ đệ ở trong mắt!

      Nàng đỡ Diệc Phong thể cùng hai bà tử thô xử này xuống tay một cách thô bạo được, nhịn lại cơn tức nàng lạnh băng nói: “Phương ma ma càng ngày càng hiểu quy củ! Phu nhân quả nhiên là luôn che chở cho ngươi! Ngươi làm mưa làm gió trong phủ vậy mà cũng dám đánh chủ ý lên đầu chủ tử!”

      Phương ma ma có chút chột dạ. Hai vị trước mắt tuy là thứ xuất nhưng cũng là tiểu thư và thiếu gia, trong tay bà quyền hành có lớn hơn nữa, cũng chỉ là nô bộc.

      “Tiểu thư người hiểu lầm rồi. Người xem nhị thiếu gia bị thương đứng tiện, người lại đỡ thiếu gia khắp nơi, chỉ sợ tốt cho vết thương” Phương ma ma biện minh nói.

      Mạc Khanh Khanh nghe thế, giận ngược lại cười lớn. Nàng muốn đem Mạc Diệc Phong trở về.

      “Đệ đệ ngoan, tương lai nếu đệ muốn làm việc lớn, đừng nên động thủ với loại người hạ tiện này” Mạc Khanh Khanh đứng thẳng người, giọng nói phát ra càng ngày càng lãnh.

      “Đệ yên tâm, tỷ tỷ tuyệt đối để đệ chịu thiệt. Bọn họ khong xem ai ra gì chỉ vì chủ tử bọn họ có ở đây!”

      Phương ma ma nghe lời này, càng nghĩ càng thấy đúng.

      đợi bà phản ứng, Mạc Khanh Khanh nhanh như chớp chạy về phía phòng khách!

      Phương ma ma cùng hai bà tử kia còn đề phòng nàng hoặc muốn tiến lên động thủ cho nàng một bạt tai, nào nghĩ tới người tự dưng bỏ chạy?

      Phương ma ma tay chân già yếu làm sao so với Mạc Khanh Khanh trẻ tuổi khỏe mạnh, bước chân nhẹ nhàng, đợi đến khi nàng chạy đến cửa, mới nhìn thấy hai hạ nhân giữ cửa kia đứng ngây ngốc.

      Phương ma ma hít ngụm khí, tức giận tiến lên cho kẻ giữ cửa kia một bạt tai: “Phế vật! Ngươi vậy cứ tro mắt để người chạy thoát? Các người là lũ bất tài sao?”

      Hạ nhân giữ cửa kia một bụng uy khuất nhưng chỉ có thể cật lực chịu đựng.

      Bọn họ nào dám nói, Tam tiểu thư khi tiến vào liền động thủ xé xiêm y uy hiếp họ! Cho bọn họ ăn gan hùm mật gấu cũng dám đụng vào nàng dù chỉ một chút!

      Hôm nay Mạc Khanh Khanh dò la được Liễu thị ở trong vườn hoa trong viện bà tiếp đãi “Khách quý”

      Quả thật phải nàng đa nghi, chỉ là hôm nay nhiều việc xảy ra quá mức khả nghi.

      Theo lý thuyết, Liễu thị tuyệt đối buông tha cơ hội tốt như vậy —— dù sao Mạc Diệc Phong một mình xuất phủ —— lý do đường hoàng nhưu vậy quả thật rất tốt.

      Xảy ra chuyện như vậy, mà Liễu thị đều xuất đầu lộ diện, chỉ để nô tài như Phương ma ma xử lý.

      Có thể thấy được vị khách mà Liễu thị gặp, cực kì trọng yếu!

      Liễu thị quý trọng nhất là danh dự, để ý danh tiếng, bình thường thích nhất là ở trước mặt người khác bày ra bộ dạng hiền thê lương mẫu, mặt mũi hiền lành.

      Hôm nay Mạc Khanh Khanh muốn nhìn xem, trước mặt “Khách quý” nàng xé rách bộ mặt giả dối của Liễu thị, sau này và ta sẽ thu xếp thế nào!

    3. nguyetthao18

      nguyetthao18 Well-Known Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      795
      Chương 32: Thì ra là thế!
      edit: Nguyệt Thảo
      Bước chân Mạc Khanh Khanh vội vàng, chạy tới vườn hoa có cảnh sắc đẹp nhất phủ Thừa tướng – Lan ̀nh.

      Nơi này phía sau dựa vào một tòa núi giả, phía trước đào một hồ trồng sen, bây giờ hoa sen nở, quả nhiên là nơi có phong cảnh tốt nhất.

      “Mợ, người xem sen nở này…A! Sao ngươi lại tới đây!”

      Người ngồi thêu trong ̀nh, xiêm áo hoa lệ còn phải Lục tiểu thư – Mạc Kiều Kiều thì là ai?

      Giờ phút này, nàng trông thấy Mạc Khanh Khanh mời mà tới, sợ tới mức đứng bật dậy.

      “Khanh Khanh?” Trong lòng Liễu thị cả kinh. Bà hoàn toàn biết chuyện phát sinh ở phòng khách, trong nội tâm chỉ là oán trách nha hoàn trong vườn đều ngu hay sao? Sao lại để Mạc Khanh Khanh thần biết quỷ hay chạy đến trước mặt nàng?

      Hình như như bà đã quên, mấy nha hoàn kia nào biết được Mạc Khanh Khanh là cái đinh trong mắt Liễu thị, các nàng làm sao vô cớ ngăn cản tiểu thư trong phủ?

      Lúc Mạc Khanh Khanh thấy Liễu thị cùng Mạc Kiều Kiều, đồng thời cũng thấy một vị Dung phu nhân, thân thể có chút đầy đặn.

      Bà mặc áo màu xanh ngọc, phía dưới là quần lụa mỏng cùng màu, lộ ra khí chất cao quý.

      Người này Mạc Khanh Khanh có nhận thức, kiếp trước nàng vì Nghiêm Minh Nghĩa, vô số lần lôi kéo vị phu nhân này, là một người ăn mềm ăn cứng.

      Nàng chính là con của Liễu Ninh Viễn Thái Phó của Thái tử, chính thất phu nhân của nhất phẩm hộ quốc Đại Tướng Quân Liễu Kính Nghiêu, Bành thị. Cũng chính là đại tẩu của Liễu thị!

      “Đây là?....” Bành thị nhìn thần sắc Mạc Khanh Khanh mệt mỏi, có chút kì quái nhìn về phía Liễu thị.

      Liễu thị miễn cưỡng cười nói: “Đây là Tam tiểu thư trong phủ muội!”

      Sau đó nàng quay sang lạnh lùng nhìn Mạc Khanh Khanh: “Còn mau hành lễ với phu nhân tướng quân! Thực là có quy củ!”

      Mạc Khanh Khanh lập tức quy củ hành lễ với Bành thị.

      “Mọi người đều nói Tam tiểu thư phủ thừa tướng là một mỹ nữ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là vậy! Nhìn này, cùng Kiều Kiều đúng chung một chỗ đúng là xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ! Muội muội, ngươi quả nhiên là là có phúc khí.”

      Bành thị yếu ớt nói giúp Mạc Khanh Khanh, lời nói cứ như nhổ ra.

      Lời này ai nghe cũng biết được chỉ là lời khách sáo, thế nhưng Mạc Kiều Kiều có chút vui.

      Nàng rất chướng mắt Mạc Khanh Khanh một bộ dáng quyến rũ, mợ rõ ràng hết lần này tới lần tới lần khác đem nàng cùng tiện nhân này đánh đồng. Hơn nữa hôm nay nàng đến đây là có mục ́ch, kết quả Bành thị nửa ngày cũng nói đến nàng thế nhưng lại tán dương dung mạo Mạc Khanh Khanh, nàng lập tức nổi giận nói.

      “Mợ, tam tỷ tính khí cao ngạo, người ưa thích nàng nhưng nàng chướng mắt gia thế chúng ta đấy!”

      Bành thị lập tức nghẹn lời, nụ cười mặt cũng vơi phân nửa. Thế nhưng tốt xấu gì nàng cũng từng trải qua nhiều tình cảnh tự nhiên sẽ đem lời nói hồ đồ của Mạc Kiều Kiều để trong lòng.

      Liễu thị một bên tức muốn ngã ngữa.

      Nữ nhi này của bà sao lại giống đại tỷ của nàng, thật là thành sự có bại sự có thừa. Bà vốn nhìn trúng con trưởng của đại ca Liễu Vân Sinh. Là một người văn võ song toàn, tính tình lại ôn hòa cùng đệ đệ hắn Liễu Mộng Sinh khác nhau một trời một vực. Nếu có thể đem Kiều Kiều gả , thứ nhất thân càng thêm thân, đối với con mình trong tương lai sẽ thêm trợ lực, thứ hai là tính hình ngang ngược này của Mạc Kiều Kiều chỉ có thể trở lại nhà mẹ bà mới có thể yên tâm.

      Thế nhưng những lời này của Mạc Kiều Kiều, thứ nhất là đánh nào mặt mũi Bành thị, thứ hai là mất tác phong, rõ ràng cùng thứ nữ hơn thua, bộ dáng này làm sao có thể làm đương gia phu nhân?

      Liễu thị vội vã đem lời nói trở nên chu toàn: “Kiều Kiều là một đứa trẻ nhanh mồm nhanh miệng, đại tẩu đừng cùng nàng chấp nhặt!”

      Nói xong bà vội hỏi: “Mạc Khanh Khanh, ngươi đến làm cái gì? cho người thông báo lại đột ngột xông vào!”

      Thế nhưng bà vừa ngẫng đầu, lại phát hiện đôi mắt đẹp Mạc Khanh Khanh nhìn chằm chằm vào bộ tranh thêu để kệ.

      Liễu thị thầm nghĩ tốt, ít nhiều có chút lúng túng.

      Mạc Khanh Khanh đối với bức tranh thêu kia thể quen thuộc hơn nữa.

      Kiếp trước, nàng bỏ ra nửa tháng kể ngày đêm mới thêu được một bộ như vậy “Bách điểu hướng hoàng”, chính là để chúc thọ Liễu thị.

      nghĩ tới, lại xuất hiện ở nơi như thế này.

      Thì ra là thế!

      Nội tâm Mạc Khanh Khanh cười lạnh.

      Liễu thị mang bộ tranh thêu này ra, Mạc Kiều Kiều lại ́ ý ăn mặc, rõ ràng là, bà hi vọng trước mặt phu nhân tướng quân bày ra một bộ dạng tài mạo song toàn của nữ nhi, công phu thêu thùa cao minh, là một khuê nữ xuất sắc!

      Trách được, Liễu thị ́ ý an bài các nàng hôm nay đến phủ thái tử, nguyên lai là vì cái này!

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o truyen hay wa.tiep di ban

    5. Tammy Dang

      Tammy Dang New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      13
      Truyen nay hap dan lam ban a! Minh that co chut ko doi duoc luc MKK tra thu! Thu nay khong tra, khong the lam nguoi!!
      nguyetthao18 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :