1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

ĐỘC THÊ TRỌNG SINH - Nguyệt Sơ Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sữa Chua

      Sữa Chua Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      793

      Chương 11
      :
      Mau đến xem mẹ ta



      "Hồng Tiêu, ngươi là nha đầu tốt. Nhưng ta nhất định phải nhắc lại lần nữa, người tốt có kết cục tốt! Ngươi có biết hôm nay vì sao Hồng Trù lại ra nông nỗi như vậy ko?” Mạc Khanh Khanh rốt cục mở miệng.

      Hồng Tiêu chỉ nghe rằng Hồng Trù xông tới trước mặt biểu thiếu gia cho nên mới bị phạt như vậy, chẳng lẽ còn có nội tình khác hay sao?

      "Nàng cố ý để ta ở lại đó, muốn làm cho biểu thiếu gia khinh bạc ta, như vậy ta thể lấy biểu thiếu gia!” Mạc Khanh Khanh lời ít mà ý nhiều,

      Hồng Tiêu nhất thời sững sờ ở tại chỗ.

      Cả nhà này có ai là biết, biểu thiếu gia cậy nhà mẹ đẻ, căn bản là tên công tử nhà giàu biếu xấu hổ. Trong phủ chỉ cần là nha hoàn thoáng có tướng mạo đoan trang chút, cơ hồ đều bị Liều Mộng Sinh *** qua. Hơn nữa bây giờ là người chưa lập gia thất, hẳn vị phu nhân kia cũng sớm nghe qua tin đồn, chắc chắn là bị đứa con của mình làm cho tức chết!

      nghĩ tới lại vô liêm sỉ như vậy, giám cả gan có ý đồ bất chính với Mạc Khanh Khanh, đường đường là tam tiểu thư phủ thừa tướng đầy quyền quý!

      "Hôm nay, là do ta tỉnh táo, cho nên mới có thể may mắn thoát khỏi lần này. Nhưng nếu ta rơi vào cái bẫy này sao? Như vậy, tại ta có kết cục gì? Bây giờ ngươi còn cho rằng Hồng Trù đáng thương sao?” Thời điểm Mạc Khanh Khanh đến điều này mặt thủy chung luôn mang theo nụ cười, các vị tiểu thư khác nhìn qua nghĩ nàng quá hoảng sợ, lo lắng vì chuyện mới xảy ra nên mới có biểu như vậy.

      Hồng Tiêu nhìn người đứng trước mắt mình, cảm thấy nàng chính là Mạc Khanh Khanh, nhưng lại giống là Mạc Khanh Khanh.

      Mạc Khanh Khanh từ trước đến nay dù rất hiếu thắng, mọi thứ đều muốn dẫn đầu, nhưng vẫn luôn sợ hãi trước thất tình lục dục. Người này quả đúng là tiểu thư Mạc Khanh Khanh, nhưng Hồng Tiêu lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

      ràng nàng như bông hoa xinh đẹp còn thời thiếu nữ, nhưng vì lí do gì lại khiến cho người ta cảm nhận được hương vị chết chóc đáng sợ?

      ----------

      "Tiểu thư, chúng ta đến nơi nào vậy ạ?" Hồng Tiêu thấy Mạc Khanh Khanh đến hướng khác với sân viện của các nàng, có chút kỳ quái liền hỏi.

      "Ta muốn đến thăm nương của ta." Mạc Khanh Khanh thản nhiên .

      "Nhưng là tiểu thư, phủ của phu nhân nằm ở hướng ngược lại a." Hồng Tiêu hơi sửng sốt chút.

      "Ta muốn thăm nương ruột của ta." Mạc Khanh Khanh tiếp tục giải thích, bước chân ngày nhanh hơn.

      Hồng Tiêu hoàn toàn ngây dại.

      "Tôn di nương? Người là xem Tôn di nương?" Tam tiểu thư luôn luôn ghét nhất người khác nàng là do di nương sinh ra. Cũng hận luôn hận di nương chỉ là nha hoàn, thân phận thấp kém, làm cho nàng muón cũng ngẩng đầu được lên, cho nên cơ bản nàng có lí do gì gặp Tôn di nương.

      Mạc Khanh Khanh nghe ra ý tứ trong lời của Hồng Tiêu, lập tức hồi cười khổ.

      Nàng là đứa con bất hiếu, lòng chỉ nghĩ tới nịnh bợ phu nhân, thế nhưng lại quên mất người thân sinh ra mình là ai. Đến cuối cùng, nàng còn bởi vì hành vi hoang đường của mình mà buộc cho mẫu thân phải tự sát. Đây là kiếp trước của Mạc Khanh Khanh.

      Hồng Tiêu chạy nhanh hai bước theo ở phía sau, cho nên thể phát mặt Mạc Khanh Khanh bao nhiêu bi thương cùng thống khổ.

      Trong Mạc phủ các vị di nương cùng nhau ở tại phượng uyển rỗng rãi, nhưng phía trong lại chia ra làm vài cái sân , chuyện này đều do các vị di nương này luôn luôn bất đồng với nhau.

      Mạc Khanh Khanh vừa bước vào cửa phương uyển, lập tức dừng bước.

      Nàng chưa từng đến phượng uyển này, cho nên nàng biết rốt cuộc Tôn di nương là ở tiểu viện nào.

      mặt của nàng nhất thời có chút lúng túng, cũng may tiểu nha đầu hầu hạ Tôn di nương vừa vặn ra rót nước, liếc mắt liền nhìn thấy Mạc Khanh Khanh đứng sững sờ ở cửa lớn.

      Trong mắt của nàng đều là kinh ngạc, cất giọng : "Tam tiểu thư, người đến đây ?"

      Nàng cũng biết rốt cuộc tiểu nha đầu kia là kinh hãi hay vui mừn , thanh nàng lớn, khiến cho mấy vị di nương còn lại ngó ra nhìn quanh thăm dò.

      -------
      Quà 8/3 của nhaaaaaaa :yoyo51::yoyo51: tối nay cố gắng up tiếp 2c nữa :yoyo45::yoyo45: dạo này bận quá nên làm đúng tiến độ được :yoyo25: mọi người thông cảm a~~~ :yoyo44::yoyo42::yoyo26:

    2. Sữa Chua

      Sữa Chua Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      793

      Chương 12:

      Đệ đệ đúng lúc ở đây


      Trương di nương là mẹ ruột của Nhị tiểu thư, còn lại Vương di nương là mẹ ruột của cặp song sinh Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, về phần Bạch di nương, lại là giai nhân hai mươi chín tuổi xinh đẹp và phong tình, mới bị thừa tướng Mạc Trường Thanh ***.


      Bạch di nương mới vừa vào phủ lâu, tất nhiên biết tính cách của Mạc Khanh Khanh, cũng hiểu vì sao vị tiểu thư đến đây thăm di nương lại mang tới nhiều người như vậy.


      Mà Trương di nương, Vương di nương đều sống rất lâu trong phủ, tất nhiên biết Mạc Khanh Khanh ngày thường đức hạnh . Hai người nhịn được cùng hỏi: "Tam tiểu thư tại sao hôm nay lại tới đây? là khách quý hiếm gặp!”


      " có gì, ta đến là muốn thăm nương chút!" Mạc Khanh Khanh đến phi thường tự nhiên.


      Tôn di nương có chút tay chân luống cuống đứng bên cạnh cửa, nghe lời Mạc Khanh Khanh suýt chút nữa cảm động rơi nước mắt.


      Mặc dù Mạc Khanh Khanh chính là nữ nhi nàng mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời, nhưng đứa bé ấy lại bao giờ muốn thân thiết với nàng, mà ngược lại luôn ở bên cạnh Đại phu nhân nịnh nọt. Mặc dù nàng hiểu tính tình Liễu thị ương ngạnh, có thù tất báo, bỏ qua cho thứ nữ bé do nàng sinh ra, chỉ cần chút thủ đoạn liền có thể tiểu diệt, nhưng nàng đứng nhìn con mình cũng nữ nhân khác thắm thiết, lại đối với mình lạnh băng, trong lòng đau đớn cùng chua xót thể nên lời.


      Mạc Khanh Khanh nhìn thấy Tôn di nương mặt vừa vui mừng lại vừa đau thương, nàng bước nhanh tới giữ lấy tay nàng,hô khẽ tiếng: "Di nương."


      Tôn di nương vội vàng trả lời: "Mau, mau vào phòng . Đệ đệ con đúng lúc ở đây."


      Mạc Khanh Khanh nâng chân lên bỗng chốc sững lại. Em trai nàng sao?


      Sau đó, nàng nhìn thấy thiếu niên tầm mười hai, mười ba tuổi trầm mặc đứng ở trong phòng, lạnh lùng nhìn nàng.


      Đây là đệ đệ của nàng, em trai ruột thịt của nàng Mạc Diệc Phong.


      Mạc Khanh Khanh lần đầu tiên đến phòng của Tôn di nương, bây giờ nàng mới biết ra mẹ ruột của nàng lại sống ở nơi chật chội như vậy


      Cả gian phòng bị cái bình phong chia ra hai phần,phòng ngủ cùng gian ngoài. Gian ngoài bất quá chỉ là căn phòng có hình tròn, có cái bàn gỗ cũ cùng bốn cái ghế dựa, cùng với cái giường cũ vừa lại vừa thấp.

      Giờ phút này Tôn di nương mất chững chạc thường ngày, tay chân có chút luống cuống : “ Con ngồi... ngồi . Nơi này của ta cũng có gì cả, con đợi ta đến chỗ Bạch di nương xin chút điểm tâm.” Nàng rồi quay ra cửa muốn ra ngoài.


      "Nương! Đều là người nhà cả, ngươi cũng cần phải gấp rút ." Mạc Khanh Khanh lại lần nữa kéo tay Tôn di nương lại.


      Tôn di nương thanh run rẩy : "Con... con gọi ta là cái gì?"


      "Nương! Vừa rồi ở ngoài kia có người ngoài, con thể làm trái với quy tắc được, bây giờ ở đây chỉ có ba chúng ta, chẳng lẽ con vẫn thể gọi người là nương hay sao?”


      Hốc mắt Mạc Khanh Khanh có chút ươn ướt, trong lòng hiểu vì sao bỗng chốc chua xót. ràng nàng là con ruột của mẹ, thế nhưng nàng lại như đây là lần đầu tiên gọi người ấy tiếng “ Nương”.


      tiếng “ Nương” của mình có thể làm cho khóe mắt của mẫu thân rơi lệ.


      Nàng kiếp trước chỉ lo học theo bè lũ xu nịnh, nhưng đến những ngày cuối cùng của cuộc đời, sống khổ cực trong ngục mới biết được, Di nương và em trai hề thân thiết với nàng tốn rất nhiều bạc để nhờ vả người ta chiếu cố nàng nhiều chút!


      Mạc Khanh Khanh nhìn mẫu thân và em trai có chút câu nệ và lúng túng, thầm nghĩ đời này vẫn có người nguyện ý thành tâm đối tốt với nàng môt cách vô điều kiện.


      "Diệc Phong, con tại sao gọi tỷ tỷ a?" Tôn di nương lặng lẽ lau nước mắt, sau đó quay sang hỏi con trai


      Mạc Diệc Phong lúc này khuôn mặt chút thay đổi liền kêu lên: "Tam tỷ." Sau đó liền ngậm miệng lại, bộ dáng muốn nhiều lời.


      Mạc Khanh Khanh liếc nhanh Mạc Diệc Phong mười hai tuổi của ngày hôm nay, trong mắt thế nhưng đều là tán thưởng.


      Đệ đệ của nàng ngoại trừ Đại thiếu gia làm việc ở ngoài ra là con trai duy nhất trong nhà, theo thường lệ chắc chắn phải là người tôn quý được người người mến. Nhưng lại bị đại phu nhân Liễu thị tật lực áp chế, cho nên rất lâu mới học bài học vỡ lòng, chính vì thế học lực của có chút tốt. Nhưng lại là người bao giờ chịu thua kém ai, lén lút chạy đến Nam Cương nhập ngũ, liều mạng lập được công lớn, được nhà vua ban thưởng công trạng cùng với áo gấm và vô số vàng bạc châu báu!


      Lúc đó, Nghiêm Minh Nghĩa coi trọng tài năng Mạc Diệc Phong, còn từng để cho Mạc Khanh Khanh thầm lôi kéo. Nhưng lại bị Mạc Diệc Phong nhất nhất cự tuyệt.


      Lúc ấy thái độ của Diệc Phong như thế nào?


      "Tam tỷ, tự giải quyết cho tốt, ta chỉ hy vọng tỷ cùng di nương sống tốt, những thứ khác ta muốn tham dự."


      Mạc Khanh Khanh trong lòng cười khổ, khi đó chính mình liên tục thầm mắng Mạc Diệc Phong biết phân biệt tốt xấu. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc ấy chắc hẳn nhìn thấy Nghiêm Minh Nghĩa hề có ý tốt!


      Kiếp này, nàng nhất định phải bảo vệ tốt mẫu thân và em trai, khiến cho đệ đệ có thể có thời tuổi trẻ tiêu sái, thoải mái, khiến cho mẫu thân nàng phải phụ thuộc ai, tự do tự tại làm theo ý mình!

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      đọc 2 chương thích ghê, thanks bạn nhá :)))))
      thanh thanhSữa Chua thích bài này.

    4. Sữa Chua

      Sữa Chua Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      793
      Chương 13:
      Di nương của nàng có thể nhìn được lòng người.
      Editor: Sữa Chua
      "Tôn tỷ tỷ, ta đến thăm tỷ a!" Ba mẹ con ngồi trò chuyện bỗng nhiên trông thấy Vương di nương từ ngoài đến.

      Tôn di nương vội vàng đứng dậy rồi : “ Muội tại sao lại tới đây?"

      "Tam tiểu thư hiếm hoi lắm mới đến đây, tất nhiên muội cũng nên đến vấn an chút!" Vương di nương mím môi cười giả tạo.

      " dễ nghe." Mạc Diệc Phong ưa bộ dáng hay làm ra vẻ của Vương di nương, giọng lẩm bẩm.


      thanh này tuy rằng lớn nhưng cũng đủ cho mọi người ở đây nghe thấy ràng.

      mặt Vương di nương liền lộ ra ba phần lúng túng cùng tức giận.

      Tôn di nương bỗng chốc trở nên bối rối, liếc nhanh về phía Mạc Diệc Phong tỏ ra trách mắng.

      Mạc Khanh Khanh là ai? Nàng ngoại trừ là người tham vinh hoa phú quý,nàng còn là người có thể nhìn lòng dạ của con người. Vừa nhìn qua bộ dáng của Tôn di nương, nàng biết nàng ta là có việc gì làm, rảnh rỗi nên đến đây kiếm chuyện. Nhưng là Mạc Diệc Phong cứ như vậy ra mà có gì kiêng nể, ngoại trừ khiến cho Tôn di nương hơi khó xử, cũng hề có bất kì ý đồ gì.


      Nàng vội vàng nhường chỗ ngồi, cười : “ Di nương người mau ngồi . Mấy năm qua, di nương của con đều là nhờ người chiếu cố. Diệc Phong, đệ mau ra ngoài pha trà mời Vương di nương.”

      Mạc Diệc Phong sững sờ, cũng biết lúc nãy bản thân quá xúc động thể kiềm chế được lời của chính mình, bây giờ chỉ có thể nghe theo lời Mạc Khanh Khanh xốc rèm ra ngoài.

      Sắc mặt Vương di nương bây giờ mới dãn ra chút. Nàng vốn dĩ là đại nha đầu hồi môn của Liễu thị, chính vì thế mới có thể phát sinh được quan hệ với Mạc Trường Thanh, sinh ra hai đứa con. Hơn nữa bình thường nàng cũng ở trước mặt Liễu thị nịnh nọt chút, cho nên cũng có vài phần thể diện. Tóm lại nàng tuy có dung mạo xinh đẹp như Tôn di nương nhưng cuộc sống của nàng trôi qua tốt hơn nàng ta rất nhiều.


      Ngược lại nàng nghĩ người luôn để mắt cao hơn đầu như Tam tiểu thư ra những lời như vậy, cho nên tức giận trong lòng vơi ít.

      " Tam tiểu thư, ta nghe vài ngày nữa thái tử phi muốn đưa vài vị tiểu thư vào trong phủ Thái tử. biết người.... có phải hay ?” Vương di nương rốt cục đắn đo nửa ngày vẫn quyết định tốt nhất nên thẳng.


      Tôn di nương nghe thấy những lời này, muốn mở miệng, nhưng lại sợ ra những lời hay, chỉ có thể liếc nhanh Mạc Khanh Khanh.

      Mạc Khanh Khanh vừa cười vừa : "Di nương, người đùa rồi. Ta căn bản là hề biết đến chuyện này. Mà cho dù có biết, ta chắc chắn được chọn, mà cho dù có được chăng nữa, ta nhất định !”

      Vương di nương nghe những lời này, thể bắt bẻ được bất cứ lỗi gì, nhưng trong lòng lại thầm mắng Mạc Khanh Khanh là tiểu hồ ly.

      Nụ cười của nàng liền có chút miễn cưỡng. Bởi vì Mạc Khanh Khanh luôn ở trước mặt phu nhân mà nịnh nọt, tin tức so với nàng nhanh nhạy hơn, cho nên nàng mới nghĩ qua đây thám thính chút xem tin này là hay giả, nhưng lại nghĩ tới Mạc Khanh Khanh lại đường hoàng và thẳng thắn ra những lời như vậy.

      Vương di nương nhất thời liền từ bỏ ý định, chưa được mất câu, liền kiếm cớ có việc để cáo từ.


      "Nương, nàng bình thường chính là như vậy sao?" Mạc Khanh Khanh nhịn được hỏi. Vương di nương hề có chút bộ dáng nào tôn trọng Tôn di nương.

      "Thôi, nhiều năm như vậy. Ta sớm hình thành thói quen. Chúng ta đều là hoa tàn ít bướm, chẳng ai để mắt đến. Giằng co nhau còn có ý nghĩa gì?" Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn di nương vẫn như cũ phảng phất nỗi đơn.

      Mạc Khanh Khanh muốn vài câu an ủi Tôn di nương, lại cảm thấy biết nên cái gì, bao nhiều lời đến đầu lưỡi rồi lại bị nàng nuốt xuống, cuối cùng chỉ duy nhất câu: "Nương, ngươi yên tâm. Diệc Phong là đứa trẻ có tiền đồ, bọn con nhất định để cho người chịu ủy khuất nữa.”

      Tôn di nương cuối cùng cũng dám chủ động kéo tay Mạc Khanh Khanh: "Đứa bé ngoan, ta chỉ cần các con sống tốt là ta mãn nguyện rồi!" Nàng ngừng lại chút, do dự đưa tay ra, muốn giúp Mạc Khanh Khanh vén mấy sợi tóc rơi ở hai bên, thấy nàng hề cự tuyệt mình, lúc này mới tiếp: "Nàng ta vừa rồi hỏi như vậy, cũng phải có ý dò xét. ra nàng ta nhất định muốn con theo thái tử phi nương nương. Trong phủ ai ai cũng biết, chỉ cần có ta xuất ở bất cứ nơi nào, những kẻ khác bị con làm mờ nhạt!”

      "Nương! Người sao có thể suy nghĩ như vậy được chứ !" Mạc Khanh Khanh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

      Tôn di nương cười nhạt tiếng: "Ta đây là chút. Tâm tư của Vương di nương ta sớm hiểu, nàng ta nhất định nghĩ Đại tiểu thư mãi vẫn thể sinh được đứa con nối dõi, liền muốn đưa Tứ tiểu thư hoặc Ngũ tiểu thư đến phủ thái tử!"


      Mạc Khanh Khanh đuôi lông mày bất giác nhướn lên, trong lòng thầm nghĩ chút, Vương di nương tự cho bản thân mình là cao minh, kỳ nàng lòng dạ nàng ta sớm bị Tôn di nương nhìn ra. Hóa ra mẫu thân nàng nhìn qua tưởng là người chất phác, trầm mặt, nhưng ra có thể hiểu được lòng người.

      Kiếp trước, Tứ tiểu thư Mạc Băng Băng phải lúc nào cũng vội vội vàng vàng muốn làm thiếp của Thái tử hay sao? Kết quả lại bị nàng thấy được mánh khóe của Liễu thị sắp xếp cho nàng ta!

      -------

      Ta giữ đúng lời hứa nha ^^ Chúc tất cả mọi chị em 8/3 vui vẻ, hạnh phúc, luôn đạt nhiều may mắn trong cuộc sống :yoyo45: thương nhiềuuuuuuu :cute:

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      hơi muộn nhưng chúc nàng 8/3 vui vẻ mạnh khỏe và gặp nhiều may mắn nhé <3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :