1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐỘC NỮ PK THẦY GIÁO LƯU MANH - ĐÀO ĐÀO NHẤT LUÂN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 39

      Đúng hẹn Cổ Dĩ Tiêu cuối tuần đến thành phố F. Trong tay cầm cái hộp giữ ấm. Đứng ở cửa phòng bệnh, Cổ Dĩ Tiêu trong lòng chút chủ ý cũng có,có ý đồ xấu muốn chỉnh người nhưng gặp được tình huống như vậy cũng rất mờ mịt.Chỉ vì mà chỉ số thông minh của giảm xuống.

      Vừa muốn đẩy cửa vào chợt nghe thanh Dịch Thừa, giống như điện thoại với ai đó,chỉ nghe :"Điều kiện bên đó tốt lắm, hoàn cảnh nghiên cứu tệ, nhưng mà tớ cho rằng muốn làm nghiên cứu ở nơi nào cũng giống nhau...... Nếu như ,tương lai rất khó tìm chổ định cư...... Tớ biết ý của cậu nhưng áp lực đến từ cha mẹ làm cho tớ thực mâu thuẫn...... Tớ nghĩ giống cậu, có thể dứt khoát Hà Lan...... Tớ biết tính cách Dĩ Tiêu, cho nên đến bây giờ cũng chưa cho ấy biết,cũng biết nên như thế nào mở miệng......"

      Cổ Dĩ Tiêu đoán được chuyện điện thoại với Thiểu Hiên. xoay người rời hâm lại món súp,sau đó mới trở về gõ cửa, đẩy cửa vào. Phía sau, Dịch Thừa chuyện điện thoại xong tựa đầu vào gối đọc sách.

      Nhìn thấy Cổ Dĩ Tiêu,Dịch Thừa có điểm kinh ngạc, biết đến.

      "Thơm nha?" Cổ Dĩ Tiêu dường như có khoe món canh của mình,múc chén đưa đến Dịch Thừa.

      "Em bảo sao??" Dịch Thừa uống xong chén,sau đó gật đầu cười.

      "Đương nhiên." Cổ Dĩ Tiêu nhướng mày, đắc ý dào dạt.

      bác sĩ thực tập vào cửa làm kiểm tra thường quy,Cổ Dĩ Tiêu vừa thấy người nọ, nháy mắt nhìn lại sau đó thử dò hỏi:"...... có phải là Sử Hoài Triết?"

      "Cổ Dĩ Tiêu?!" Sử Hoài Triết lộ ra nụ cười nhạt," nghĩ tới em còn nhớ ."

      "Em làm sao có thể quên người đẹp trai như nha?" Cổ Dĩ Tiêu đứng đối diện Sử Hoài Triết, tinh tế đánh giá hồi lâu," cao như vậy khó trách em nhận ra ."

      " cao lên sao được, năm đó tâm linh ta còn bị câu của em'Bởi vì quá thấp cho nên em thích ' làm tổn thương ." Sử Hoài Triết làm bộ nghiêm tức nhớ lại chuyện cũ, còn giả bộ dáng vẻ rất đau lòng,"Ta còn kịp biểu em liền chuyển trường rồi."

      "Ha ha......" Cổ Dĩ Tiêu cười rộ lên.

      Dịch Thừa nghĩ tới tên bác sĩ mới đến thực tập vài ngày là người quen cũ của Cổ Dĩ Tiêu, hơn nữa xem ra quan hệ còn rất bình thường ? khỏi dùng sức ho khan tiếng để chú ý.

      "A, đúng rồi!" Cổ Dĩ Tiêu nhìn thoáng qua Dịch Thừa.

      Dịch Thừa khiêu khích liếc mắt nhìn Sử Hoài Triết, giống như ,xem ,ngươi chính là diễn viên quần chúng ngẫu nhiên xuất ,mà mới là chân chính nam diễn viên chính~ muốn chờ Cổ Dĩ Tiêu giới thiệu với Sử Hoài Triết,liền thấy Cổ Dĩ Tiêu lại cầm chén canh, nhìn Sử Hoài Triết :"Đây là món súp hôm nay em nấu, uống chút ."

      "Sao,có thể ?" Sử Hoài Triết nhìn thoáng qua Dịch Thừa,trong đôi mắt đẹp lộ ra tia nghiền ngẫm.

      Dịch Thừa mỉm cười, cố ý đọc sai họ ,"Bác sĩ Tử cần khách khí."

      Cổ Dĩ Tiêu lập tức sữa đúng :"Là lịch sử chữ Sử, cần đọc bình lưỡi ."

      "Tôi chú ý, có lỗi." Dịch Thừa vuốt cằm, nho nhã lễ độ xin lỗi, kỳ trong lòng sớm tạo ra đồ đánh tiểu nhân đó viết ngày sanh tháng đẻ của Cổ Dĩ Tiêu và Sử Hoài Triết,còn cầm kim dùng sức đâm.

      "Vị này chính là?" Sử Hoài Triết dò hỏi.

      Cổ Dĩ Tiêu trả lời:"Của em......"

      Dịch Thừa chờ mong đáp án kia,cũng tốt quảng cáo rùm beng chút Cổ Dĩ Tiêu là vật sở hữu của .

      "Thầy giáo của em." Cổ Dĩ Tiêu muốn chết nên trả lời như thế.

      "Vậy sao." Sử Hoài Triết giống như có chút cao hứng,cúi đầu uống ngụm súp, lập tức cười tươi :" tệ, hổ là cháu đầu bếp!"

      Cháu đầu bếp? Cổ Dĩ Tiêu? Dịch Thừa sửng sốt chút,trách được muốn gì làm ấy, thời điểm phối hợp cũng có vài phần hợp ý. Xem ra cũng có đặc biệt hiểu Cổ Dĩ Tiêu lắm, chẳng qua– biết thôi,tại sao cái tên bác sĩ Tử này lại biết thứ biết?! Dịch Thừa oán hận có ý nghĩ muốn giết người,nhưng lại chỉ có thể nhìn Sử Hoài Triết vừa uống súp vốn là của , vừa dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Cổ Dĩ Tiêu, mà Cổ Dĩ Tiêu đáng ghét này lại bị tên bác sĩ Tử kia khen đến vui mừng muốn chết. TMD, Bác sĩ Tử mù sao? Tại sao nhìn ra quan hệ của và Cổ Dĩ Tiêu là như thế nào! Dịch Thừa nghiến răng nghiến lợi, giận giữ trừng mắt Sử Hoài Triết giống như đối phương là người bên địch bằng.

      " bằng như vậy , sau khi tan việc tối này cũng có ca nào, có thể để hãnh diện mời em ăn tối được ?" Sử Hoài Triết để chén xuống, đưa ra đề nghị đủ để cho Dịch Thừa nhảy dựng lên giết người.

      "Được!" Cổ Dĩ Tiêu gật đầu,"Hôm nay nhất định ăn gấp đôi a!"

      Dịch Thừa giận giữ trong lòng , vừa muốn giết người vừa muốn gào thét lớn ngăn cản Cổ Dĩ Tiêu, chỉ thấy Cổ Dĩ Tiêu cầm cái túi kia,nhìn :"Dịch giáo sư,em cáo từ trước,súp còn trong hộp giữ phiền thầy uống xong rồi thuận tay rửa sạch nha,tạm biệt!"

      Sử Hoài Triết có chút áy náy nhìn Dịch Thừa,Dịch Thừa cứng ngắc nhìn cười tiếng,rồi trơ mắt nhìn cùng Cổ Dĩ Tiêu sóng vai ra phòng bệnh, là bạn trai hợp quy cách của Cổ Dĩ Tiêu,vốn là nam diễn viên chính trong truyện này lại bị bọn họ gạt sang bên giường bệnh, chỉ có thể uống chút súp còn lại, mặt khác còn phải "Thuận tiện" Rửa chén.

      ......................

      Dịch Thừa dựa vào trước cửa sổ, bức màn theo gió khẽ động, gió đêm từ từ thổi vào tóc . Trong đôi mắt thâm thúy lên từng đợt từng đợt ưu sầu,hai hàng lông mày nhíu lại,cho thấy lúc này bất mãn và phẫn nộ. Quay đầu lại nhìn đồng hồ tròn treo tường thời gian tại—Hai mươi ba giờ năm mươi chín giây.

      Di động vô cùng yên tĩnh bị ném lên chăn,rốt cục bị chủ nhân nó nhìn lên. Đợi hồi lâu điện thoại rốt cục bị Cổ Dĩ Tiêu tiếp,Dịch Thừa nghiêm mặt đen, hỏi:"Em ở nơi nào?"

      "Ở trong nhà Sử Hoài Triết." Giọng của Cổ Dĩ Tiêu vô cùng thoải mái giống như bản thân ở nhà chứ phải ở nhà Sử Hoài Triết.

      "Em ở nhà làm cái gì?!" Dịch Thừa đề cao điệu, bắt đầu dùng ngữ khí chất vấn.

      "Hôm nay chúng em ăn cơm nước xong tiếp theo dạo phố, sau đó lại ăn bữa ăn khuya sau đó trễ, vừa vặn nhà Hoài Triết ở ngay lân cận, cha mẹ gần đây du lịch có thể cho em ở nhờ đêm." Cổ Dĩ Tiêu vẫn thờ ơ,rồi lời an ủi Dịch Thừa:" yên tâm,em và Hoài Triết rất quen thuộc,lúc học sơ trung rất thích em ,cho nên em ở nhà ấy cần lo lắng."

      Dịch Thừa nghe xong lời an ủi của càng thêm nôn nóng, giống như trong tay cầm trong tay đại pháo đốt,ước gì lập tức đem di động ném xuống mặt đất,hung hăng giẫm lên vài cái.Xú nha đầu này biết trời cao đất rộng,chán sống cũng cần tìm đường chết, cư nhiên dám đến ở trong nhà đàn ông từng có ý đồ với mình. Còn dám lớn tiếng bảo yên tâm? Dịch Thừa giống như có thể thấy tên bác sĩ Tử kia nhe răng cười nhào về phía Cổ Dĩ Tiêu, dùng giọng thúc đẩy ra mệnh lệnh với Cổ Dĩ Tiêu:"Em lập tức đến đây cho !"

      "A? trễ thế này làm gì còn xe bus bệnh viện......" Cổ Dĩ Tiêu vô cùng đồng ý.

      "Vậy ngồi xe Taxi đến đây! Tiền trả !" Dịch Thừa thở hổn hển.

      Cổ Dĩ Tiêu lập tức :"Em là con nếu mình Taxi rất nguy hiểm ...... Lỡ như gặp phải tên tài xế biến thái,kéo em đến vùng ngoại ô biết tên trước dâm sau giết sao, chịu trách nhiệm sao? nửa là,lúc này bệnh viện cũng người thân vào ?"

      Dịch Thừa nghiến răng nghiến lợi,nghĩ thầm rằng, trước dâm sau giết còn tiện nghi cho em, nếu là trước giết sau dâm!

      " có chuyện gì khác phải ? Tiền di động rất đắt đấy cứ như vậy , chào ~" Cổ Dĩ Tiêu cười rồi cúp điện thoại.

      Dịch Thừa tức giậ,trong lòng thăng bằng muốn giết người , phát điên muốn lập tức vọt nhà bác sĩ Tử,kéo Cổ Dĩ Tiêu ra vùng ngoại ô trước đâm sau giết,giết giết giết. chán nản nằm ở giường, nhìn ánh trăng độc ngoài cửa sổ.

      biết Cổ Dĩ Tiêu có giống như ngắm ánh trăng ?

      Dịch Thừa ngủ yên,trong đầu chỉ có Cổ Dĩ Tiêu, tại còn như thế, tương lai nếu đến Hongkong sao? Mỗi đêm đều phải bất an như thế sao? nghiệp cùng tình thể lưỡng toàn, khoảng cách xa chung quy là đả thương.Lúc học đại học, từng gặp qua nhiều cặp tình nhân sau khi tốt nghiệp liền chia tay,đường ai nấy . Tuy rằng ở bên Mỹ tính cách hướng ngoại nhưng về phần ý chí sắt đá,thống khổ luôn có, tựa như năm đó chi tay với Deborah. tại lại gặp phải lựa chọn giống như năm đó, bất đồng chính là năm đó Deborah là người thích ăn chơi, chịu chung thủy với người đàn ông, mới lựa chọn chia tay. Mà tại Cổ Dĩ Tiêu có làm sai chuyện gì cho nên do dự.

      Tưởng tượng đến tương lai Cổ Dĩ Tiêu ở chung với , có lẽ thành đôi thành cặp với người đàn ông khác,Dịch Thừa liền nghiến răng nghiến lợi,khổ nổi. Áp lực cha mẹ, tiền đồ kêu gọi, còn có chính quyến luyến Cổ Dĩ Tiêu,Dịch Thừa nhìn như bình tĩnh nhưng nội tâm lại giãy dụa thành đoàn.

      đêm ngủ.

      Cổ Dĩ Tiêu đồng dạng ngủ yên, cái tên biến thái Sử Hoài Triết! Thừa dịp cha mẹ ở nhà liền đưa bạn về, tại ở cách vách phòng làm loạn! tiếng rên rĩ truyền đến lổ tai Cổ Dĩ Tiêu,Cổ Dĩ Tiêu liên tiếp mắt trợn trắng, muốn hô to câu "Các ngươi tiết chế chút cho ta!". Sử Hoài Triết là bác sĩ, tại sao biết quý thân thể như vậy !

      Nếu phải vì kích thích Dịch Thừa, mới chịu nghe tiếng rên rĩ của bọn họ ở cách vách! muốn mạo hiểm xe taxi nguy hiểm đến bệnh viện ......

      biết kích thích như vậy đối với Dịch Thừa là tốt hay xấu hoặc có lẽ hoàn toàn ngược lại. Cổ Dĩ Tiêu vừa nghĩ tâm trạng bỗng nhiên chùn xuống.



      CHƯƠNG 40 - HẾT

      Mẹ Dịch sớm tới bệnh viện,Dịch Thừa sai biệt lắm cũng sắp xuất viện,bà đến giúp đỡ con trai thu thập vài món quần áo.Thấy trước cửa giường bệnh biên có đặt đồ giữ ấm,cũng phải bà mang tới,vì thế hỏi:"Ai vậy ?"

      "Dĩ Tiêu ngày hôm qua lại đây, ấy ở lại ." Dịch Thừa lộ hai đôi mắt thâm quần.

      "Con bé đến đây......" Mẹ Dịch bỗng nhiên trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắng cổ họng cái," ấy...... có cái gì với con ?"

      Dịch Thừa nghi hoặc có lập tức trả lời mẹ," ấy nên với con cái gì?"

      Mẹ Dịch sửng sốt sang chuyện khác:" ấy về rồi sao?"

      " có." Dịch Thừa nhắc tới chuyện này hơi tức, rầu rĩ trả lời:"Ở tại nhà bạn ấy."

      "Thừa dịp mấy ngày nay ấy đến thăm con,con có cái gì cần cũng nên với ấy ." Mẹ Dịch nhắc nhở , ánh mắt rất là kiên quyết đối diện với .

      "Đúng vậy." Dịch Thừa trả lời e dè ánh mắt mẹ mình,"Hôm nay con quyết định của mình với ấy, chân thành giải thích với ấy hy vọng ấy có thể tha thứ con."

      "Như vậy là được rồi." Mẹ Dịch gật gật đầu,"Nghĩ thông suốt là tốt rồi, đàn ông nên lấy nghiệp làm trọng."

      Ngoài cửa,tay Cổ Dĩ Tiêu đặt cánh cửa từ từ rơi xuống,mắt tiệp cụp xuống, ở đáy mắt chiếu ra mảnh bóng râm hình quạt. cắn môi dưới chạy vào toilet, trừng to mắt nhìn chính mình trong gương, nước mắt chịu khống chế rơi xuống, hai tay của nắm thành quyền để ở bồn rửa tay hơi hơi phát run.

      Chuyện cũ hết lần này đến lần khác nổi lên trong lòng.

      Năm trước nghỉ đông,chỉ vì bài thi đó làm cho sinh mệnh hai người bọn họ có giao điểm, và Dịch Thừa lúc bắt đầu lòng đến thận lòng, đến bây giờ hơn năm. đối với Dịch Thừa từ phản cảm biến thành thích,tiếp theo biến thành , là kẻ hai mặt trước sau khác nhau, tiến vào thang máy quên mình chỉ muốn bảo vệ , đối với trò đùa của dung túng cưng chiều.

      từ đứa bé thích đọc sách, thể dục cũng tốt giống mấy nam sinh khác,vận động ít có thể là tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời . Tuy rằng có tế bào thể dục, thân thể của cũng tệ,quanh năm suốt tháng có cảm mạo mấy lần, có đôi khi Cổ Dĩ Tiêu cảm mạo còn cố ý hôn , có thể lấy sức miễn dịch tránh bị lây bệnh.

      Nuôi tốt lắm, kén ăn,mặc dù Cổ Dĩ Tiêu làm đồ ăn cũng phải dễ ăn lắm,chẳng qua nếu có hứng thú với việc bếp núc tận hết sức cổ vũ. luôn nấu cơm người khác chỉ có người khác làm đồ ăn cho ăn, vốn có quyền chọn.

      Lúc đối mặt với dáng vẻ Cổ Dĩ Tiêu luôn như đại sắc lang, kỳ là người rất có nguyên tắc, nhất là đối mặt hấp dẫn của các phụ nữ khác, ngay cả gặp dịp chơi cũng đồng ý.

      Cổ Dĩ Tiêu lắc đầu đem những thứ nhớ lại vứt đến sau ót, cũng giống như kinh nguyệt,mi có thể đem nó chậm lại nhưng mà tuyệt thể tránh được. dùng tay lau nước mắt đứng trước gương nở nụ cười lâu, mới ngẩng đầu ưỡn ngực về phòng bệnh Dịch Thừa. thế giới có chuyện gì có thể đánh bại , vô luận như thế nào đều phải kiên cường.

      ra thời điểm Cổ Dĩ Tiêu chạy trốn,Dịch Thừa và mẹ còn có đoạn đối thoại:"Con ở lại đại học X, đây là nghề nghiệp của con."

      "Cái gì?!" Lúc ấy mẹ Dịch vô cùng khó hiểu,"Con căn bản là nghĩ thông,con vẫn là vì đó......"

      "Phụ nữ có cái gì tốt? Mẹ, mẹ cũng là phụ nữ." Dịch Thừa kiên định nhìn mẹ Dịch,"Mẹ hy vọng con của mẹ biến thành người vì tiền tài cùng địa vị mà tùy tiện vứt bỏ mình ? Nếu lúc trước ba ba vì cái gọi là nghiệp mà vứt bỏ mẹ,mẹ suy nghĩ ra sao?Mẹ cảm thấy cha nên vì nghiệp rồi vứt bỏ mẹ sao? Phụ nữ tại sao nhất định là vật hi sinh để hoàn thành nghiệp cho đàn ông? Lúc nghiệp còn chưa thành công người phụ nữ đó ở cùng ,đợi đến khi nghiệp muốn thành công lại vứt bỏ đó tìm người mới? Nếu là mẹ,mẹ nguyện ý dùng tuổi xuân của mình làm chuyện như vậy sao?Con biết,mẹ và ba đều muốn tốt cho con, hy vọng con có thể tiến thêm bước,chẳng qua là Dĩ Tiêu cũng có cha mẹ, ấy cũng do mẹ mình mang thai mười tháng sinh ra.Có người mẹ nào mong muốn nhìn đứa con mình thương chịu tổn thương?Mẹ lại nhẫn tâm muốn con làm tổn thương người con khác sao? Có HongKong hay , nghiệp của con cũng thành công,con đành lòng vứt bỏ Dĩ Tiêu, mẹ,con ấy......"(TMN thíx đoạn này nhất)

      Mẹ Dịch hoàn toàn bị lời của Dịch Thừa làm chấn động,im lặng lên tiếng suy nghĩ lâu, mới thở hơi :"Đúng là cha mẹ sai rồi, chúng ta nghĩ qua cảm nhận các con,chỉ nghĩ đến chỉ cần nghiệp con thành công con nhất định cảm ơn cha mẹ. Ai ngờ! Dịch Thừa,con trách mẹ chứ?

      "Đương nhiên ,cám ơn mẹ." Dịch Thừa nhìn mẹ mình mở ra hai tay.

      Mẹ Dịch ôm Dịch Thừa cái, mặt lộ vẻ vui mừng.

      ***

      "Chào ~~" Cổ Dĩ Tiêu bước vào phòng bệnh,hướng về phía mẹ Dịch nở nụ cười tươi,"Hôm nay thời tiết tệ!"

      Dịch Thừa nhìn thoáng qua ánh mặt trời sáng lạn ngoài cửa sổ, trầm mặc.

      "Mẹ thăm ba con." Mẹ Dịch biết điều tránh nơi khác.

      "Bác sĩ Tử đâu?" Dịch Thừa cau mày.

      Cổ Dĩ Tiêu vừa định sữa đúng cách phát của ,bỗng dưng cảm giác Dịch Thừa có lẽ ghen, lý do gì trút giận chút, tưởng tượng tiếp theo Dịch Thừa chuyện mình Hong Kong với ,tâm tình lại chùn xuống. ngồi vào bên người Dịch Thừa, dùng lời nhàng :"Người ta còn phải làm đâu có rãnh theo em Mỹ dạo chơi."

      " cho em bước vào nhà nửa bước." Dịch Thừa cảnh cáo ,nắm chặt tay .

      Em cũng vậy cũng muốn đến nhà nha...... Cổ Dĩ Tiêu trong lòng thầm kêu khổ, mới nghe thanh dâm mĩ đó nửa nha! nhìn tay Dịch Thừa, biết còn định nắm tay bao lâu nửa." ......" Cổ Dĩ Tiêu nhún vai.

      "Dĩ Tiêu, ......" Dịch Thừa chính thức mở miệng.

      Muốn sao?Tim Cổ Dĩ Tiêu kịch liệt nhảy vài cái, vẫn sợ hãi ...... bị nhiều người đàn ông quăng như vậy,chẳng qua có lần nào giống như tại vậy làm cho khổ sở đến hít thở thông, hô hấp đối với loại thống khổ,nếu là người điếc hay biết mấy. nghĩ tới! Cổ Dĩ Tiêu,mi lại có ngày như vậy — tự chế giễu mình,bỗng nhiên nắm chặt tay Dịch Thừa.

      Có lẽ là Cổ Dĩ Tiêu quá mức dùng sức nhất thời phát được Dịch Thừa nhìn cách kỳ quái.

      "Đừngdông dài có cái g mau!" Cổ Dĩ Tiêu xuất ra ngữ khí điêu ngoa, thầm nghĩ nhanh nghe lời tuyệt tình của Dịch Thừa.

      "Xin lỗi." Dịch Thừa nhìn thẳng vào mắt của ," trịnh trọng giải thích với em."

      Ánh mắt Cổ Dĩ Tiêu tan rả chút, hít sâu hơi, ổn định chính mình lại ổn định được giọng run rẩy của mình:"...... tại sao xin lỗi em ......"

      "Hãy nghe ." Dịch Thừa giống như bắt gà con nắm chặt tay ,để cho muốn chạy cũng chạy thoát."Bởi vì luận văn của lấy được giải thưởng, cho nên khiến cho các đại học khác chú ý, đại học bên Hongkong có ý mời qua giảng dạy.Sau khi biết tin tức này do dự lâu,vẫn chưa có cho em biết."

      Cổ Dĩ Tiêu khẽ hừ tiếng,còn muốn lấy tay ra khỏi tay .

      "Cho tới bây giờ đưa ra quyết định, mới tính cho em biết chuyện này." Vẻ mặt Dịch Thừa có chút áy náy nhìn ,"Xin lỗi,là do dự quá lâu, sau đó mới đưa ra quyết định này."

      "......" Cổ Dĩ Tiêu tránh ánh mắt của ,xoay đầu qua bên.Nếu phải Dịch Thừa ấn tay , sớm cho cái tát . Ai muốn giải thích! Cổ Dĩ Tiêu trong lòng còn sót lại chút hy vọng,nhưng theo lần lại lần giải thích của Dịch Thừa, chút chút biến mất.

      " ra nên sớm ra quyết định nhưng mà do dự như vậy quả đối với em mà rất công bằng."

      Sớm vài ngày chậm vài ngày đối với cũng công bằng. Cổ Dĩ Tiêu chậm rãi cúi đầu xuống,nước mắt muốn chảy xuống.

      " ở lại." Dịch Thừa rốt cục ra quyết định của chính mình.

      chờ đáp án tuyệt tình của Dịch Thừa,Cổ Dĩ Tiêu ngược lại có điểm khó chấp nhận, sớm nổi lên máu đau khổ nữ chính muốn hướng khán giả tố cáo Dịch Thừa là Trần Thế Mỹ, ai biết Dịch Thừa phải là Trần Thế Mỹ ngược lại là nam chính thâm tình??", cái gì? lặp lại lần nữa!" Cổ Dĩ Tiêu xác nhận .

      " tiếp tục làm phó giáo sư ở đại học X."

      Cổ Dĩ Tiêu hiểu hỏi ,"Vậy vẫn nên giải thích gì chứ?"

      "Phải giải thích sao?" Dịch Thừa xấu hổ gãi cái ót, thời điểm đến đoạn này lại có chút ngại ngùng,"Là quá do dự, lên chính mình đủ kiên định,có chút ích kỷ.Người có đôi khi chính là kỳ quái như vậy, biết làm việc sau này nhất định khổ sở hối hận nhưng mà vẫn buộc chính mình làm,đây phải sáng suốt, chuẩn xác là bị coi thường.Nếu bởi vì nguyên nhân công tác mà thể rời khỏi em, khổ sở, cho nên quyết làm chuyện làm mình bị khổ sở...... Ngày hôm qua, ngày hôm qua......"

      "Ngày hôm qua làm sao vậy?"

      "Ngày hôm qua thấy em cùng bác sĩ Sử, hoàn toàn hiểu được tâm ý chính mình – Em là cái tai họa, quyết thể cho em độc hại đồng bào nam khác."

      "Ngài đúng là vĩ đại nha." Cổ Dĩ Tiêu hư tình giả ý ca ngợi ,"Lại đây,em muốn ôm cái."

      "Những lời này nên để !" Dịch Thừa nhìn mở ra hai tay.

      Cổ Dĩ Tiêu cười hì hì dựa vào trong lòng cuối cùng thở dài nhõm hơi.

      Dịch Thừa ôm đến vài giây lập tức cả kinh,hai tay theo bản năng bảo vệ bộ vị mấu chốt của mình,"Em, em sờ làm gì?!"

      "Có phải bởi vì hỏng rồi mới đưa ra quyết định này hay ?" Cổ Dĩ Tiêu còn có nghi hoặc.

      "Cổ Dĩ Tiêu, chờ xuất viện em đừng mong xuống giường!"

      Cổ Dĩ Tiêu cười giống như lưu manh, chanh chua :"Trời mới biết có năng lực đó hay ."

      "Nếu em chịu gả cho sao?" Dịch Thừa lần thứ hai mở miệng cầu hôn.

      "Ai muốn gả cho ?" Cổ Dĩ Tiêu là tiểu nhân đắc chí,đầu nâng lên cao,"Quan hệ của chúng ta phát triển giống các cặp tình nhân bình thường, cũng chưa theo đuổi qua em, muốn em gả cho ? Bất quá gả cho cũng được nhưng phải lần nữa theo đuổi em, ngày nọ theo đuổi được em,em chấp nhận lấy ."

      "Cái gì?" Dịch Thừa giải thích nổi trừng mắt nhìn ," lần nửa theo đuổi em?"

      "Đúng vậy!" Vẻ mặt của Cổ Dĩ Tiêu nghiêm túc, tính toán đầu ngón tay :"Tặng hoa,viết thư tình,đón em tan ca, mời em ăn cơm,trời mưa cằm dù, dạo phố với em...... vv..v..,thiếu thứ cũng được!"

      Dịch Thừa nhắm mắt lại muốn bất tỉnh nhân .

      "Đừng giả chết,mau dậy , đồng ý hay đồng ý nha?!" Cổ Dĩ Tiêu lung lay mạnh .

      "......" Dịch Thừa cảm thấy được bản thân chính là Bạch Mao Nữ, bị giai cấp địa chủ vô tình áp bách đến cùng đường, ai có thể cứu chỉ có thỏa hiệp lại thỏa hiệp,"Đồng ý."

      Cổ Dĩ Tiêu thấy lời mình được đồng ý, xoa eo cất tiếng cười to.

      Ánh mắt Dịch Thừa mơ hồ, chỉ sợ còn rất dài rất dài......

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :