1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐỘC DƯỢC PHÒNG BÁN VÉ - ỨC CẨM (65 chương + 1 kết truyện + 2 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 29
      [Mạch Nhiên cứng đơ người.

      Thẩm tiểu suất chỉ kêu to, chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

      Anna ty ở bên cười trộm: "Vợ chồng son, tình cảm tốt a!"]

      ***

      Mạch Nhiên bị hành động của Thẩm Lâm Kỳ làm kinh hãi, dọc đường mất hồn mất vía, hai mắt đăm chiêu, mãi cho đến khi xe dừng lại trong khuôn viên Thẩm gia, Mạch Nhiên mới hồi phục tinh thần, lúc ấy mới phát bàn tay của Thẩm Lâm Kỳ vẫn còn tao nhã đặt lưng .

      Thừa lúc Anna tỷ xuống xe, Mạch Nhiên hung hăng hất tay Thẩm Lâm Kỳ, : " bị bệnh à? để cho em ràng, ngộ nhỡ Anna ty thực muốn chúng ta kết hôn biết làm sao?"

      Thẩm Lâm Kỳ bận tâm, dùng cánh tay vừa bị hất ra nhàng vuốt chỗ áo bị Mạch Nhiên vò nhăn nhúm, sau đó mặt biến sắc mà nhún vai : "Dù có như vậy cũng ngại."

      "..." Mạch Nhiên câu bị nghẹ tại cổ họng, thiếu chút nữa sặc chết, khó khăn lắm mới dứt cơn ho, nghiến răng nghiến lợi mà : "Vô lại! ngại, nhưng em để ý. Em chút cũng muốn kết hôn với ."

      " muốn kết hôn?" Anna tỷ nghe được liền kinh ngạc quay đầu.

      Mạch Nhiên vội vàng gật đầu túi bụi, đúng đúng, muốn kết hôn! Đặc biệt là muốn kết hôn với con trai của bà!

      Thế nhưng, cái đầu của Mạch Nhiên vừa mới gật được vài cái, chợt nghe bên tai Thẩm Lâm Kỳ : " muốn sớm như vậy, chúng ta từ từ chuẩn bị!"

      Anna tỷ bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy, kết hôn là chuyện vô cùng quan trọng, phải từ từ chuẩn bị kỹ càng, có điều ta sợ để muộn quá, Mạch Nhiên mặc váy cưới ngại ngùng, nếu trước tiên cứ đăng kí , chờ sau khi sinh con rồi cử hành hôn lễ."

      "Con có thai!" Mạch Nhiên nổi giận.

      Anna tỷ giật mình, bỗng nhiên cười rộ lên: "Nha đầu ngốc, lúc này còn muốn trêu đùa ta hả? Con mắt ta nhìn rất tốt." xong Anna tỷ hưng phấn bỏ

      "Gâu gâu!" Thẩm tiểu suất hướng Mạch Nhiên sủa hai tiếng, sau đó chạy theo Anna tỷ, chiếc đuôi gắn nơ con bướm vểnh lên.

      (khổ thân chị Nhiên, đến con chó cũng bắt nạt được!)

      Mạch Nhiên há hốc miệng, lời mới được môt nửa nghẹn lại trong cổ họng, hai mắt nhìn chằm chằm bóng con chó, trong lòng muốn khóc thét.

      Lúc này, Thẩm Lâm Kỳ đến, vỗ đầu Mạch Nhiên an ủi: "Nha đầu ngốc." Sau đó, hai tay đút túi quần, ung dung mà ,.

      Còn lại mình Mạch Nhiên đứng lại, thiếu chút nữa rơi lệ,

      Mạch Nhiên nghĩ, cái nhà này người và chó đều liên hợp lại, điên hết rồi, điên hết rồi!

      Bởi tại Mạch Nhiên vô pháp có cách nào mởi miệng khai thông người nhà họ Thẩm, cho nên đành phải buông tha, chút cũng đấu lại, quyết định chờ đợi thời cơ, tĩnh quan kỳ biến (im lặng ngồi chờ)

      Thế nhưng, Mạch Nhiên trước sau vẫn tìm được cơ hội để chân tưởng, mãi đến lúc ăn cơm tối xong, Anna tỷ kéo Mạch Nhiên ra cửa, muốn cùng bàn bạc, trong lòng Mạch Nhiên lại môt lần nữa dấy lên tia hy vọng.

      Mạch Nhiên : "Vâng vâng, con cũng có nhiều chuyện muốn cùng Anna tỷ." vừa Mạch Nhiên vừa nhìn Thẩm Lâm Kỳ. hề ngăn cản , đứng dậy vào thư phòng.

      Trong lòng Mạch Nhiên xúc động. Nghĩ đến vừa rồi ngồi ăn cơm, cay được ăn, thịt tanh thể ăn, sau đó phải ăn hết đống quả dương mai, trong lòng Mạch Nhiên lúc này có cảm giác như tám năm kháng chiến được giải phóng, người Trung Quốc rốt cuộc đứng dậy khởi nghĩa.

      Hít sâu, ưỡn ngực, xoa bụng, xê mông, Mạch Nhiên tự tin đứng dậy theo Anna tỷ ra phòng khách.

      Mạch Nhiên định thấy Anna tỷ ngồi xuống, thần thần bí bí mà thăm dò chuyện trước đây của Mạch Nhiên, sau đó lấy ra cuốn album cũ, hỏi: "Con đoán xem đây là gì?"

      "Ảnh?"

      Anna tỷ nháy mắt mấy cái: "Ngốc, tất nhiên đây là ảnh, ta là muốn con đoán xem ảnh chụp của ai?"

      Mạch Nhiên bỗng có dự cảm bất thường, đầu đen đặc hỏi: " phải là con trai của người chứ?"

      "Bingo!" Anna tỷ cười rộ lên, "Ta lần này Mỹ, cố ý mang từ bên đó về, tất cả đều là ảnh riêng tư, có muốn xem ?"

      Mạch Nhiên rất muốn cự tuyệt, nhưng Anna tỷ nhanh chóng mở cuốn album ra, trang đầu tiên, bức ảnh Thẩm công tử toàn thân trắng muốt tỳ vết đánh thức tâm hồn bát quái của Mạch Nhiên.

      Mạch Nhiên : "Muốn muốn, con muốn xem!"

      Cứ như vậy, Mạch Nhiên và Anna tỷ đúng là hai bà thím bỉ ổi, cực kỳ vô nhận đạo mà vây xem những bức ảnh của Thẩm công tử hồi còn bé tí.

      thể thừa nhận, Thẩm Lâm Kỳ lúc bé so với tại là đáng hơn nhiều lắm, toàn thân trắng mịn, nhìn bức ảnh mà Mạch Nhiên nhịn được muốn véo khuôn mặt nhắn ấy, từ từ vân vê phen.

      Anna tỷ đối với những bức ảnh này hiểu như lòng bàn tay. Xem đến tấm nào bà cũng giảng giải cho Mạch Nhiên thời điểm và địa điểm chụp ở đâu. Bà còn từ bị nhiều bệnh, sau khi kết hôn bác sĩ còn khuyên nên mang thai, nhưng bà cam lòng. Đến lúc biết mình có thai, bà cũng để ý đến phản đối của cả nhà, dứt khoát kiên trì sinh con. Nhưng chính vì vậy mà bà phải chịu di chứng nghiêm trọng, thường xuyên bi đau đầu, sợ nóng sợ lạnh.

      Mạch Nhiên biết Anna tỷ bị bệnh đau đầu, nhưng chưa từng nghĩ tới nguyên nhân lại như vậy, khỏi cảm thán tình mẫu tử của bà: "Anna tỷ, người thực người mẹ tốt"

      "Tấm lòng cha mẹ như vậy, tại con cảm nhận được, chờ sai này đứa bé trong bụng con lớn lên," Anna tỷ dùng tay minh họa "con cảm nhận được rất , trong thân thể mình có sinh mệnh chậm rãi lớn lên. Đó là con của con, mỗi giọt máu đều là từ trong người con mà ra, con thương nó, mỗi ngày đều muốn chạm vào nó, chờ nó lớn chút nó còn có thể đạp con, con đau nhức, nhưng rất hạnh phúc, bời vì nó chính là con của con a!"

      Mạch Nhiên tuy rằng có thai nhưng cũng có thể hiểu được những điều Anna tỷ miêu tả, cảm nhận được cái cảm giác kỳ diệu này, tình của người mẹ thể dùng từ ngữ mà hình dung hết được, đó là tình cảm cao đẹp nhất, vô tư nhất thế giới này.

      Mạch Nhiên xúc động, muốn tiếp tục lừa dối bà.

      ***

      "Thực là con ..."

      "Sao vậy?" Chìm đắm trong hồi ức tươi đẹp lúc lâu, Anna tỷ lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Mạch Nhiên. Mạch Nhiên nhìn thấy trong mắt bà khao khát sinh mệnh mới, liền cảm thấy động lòng, vốn muốn ra nhưng lời lại như mắc tại cổ họng.

      Mạch Nhiên lắc đầu: " có gì, con nghĩ giờ còn sớm nữa, Anna tỷ mau ngủ ."

      "Cũng phải" Anna tỷ con mắt nhu thuận nhìn Mạch Nhiên, "Thực ra là do chênh lệch múi giờ nên ta vẫn chưa có quen, vì thấy con quá cao hứng, suýt nữa quên. Con cũng mau ngủ sớm , phụ nữ mang thai nên thức đêm, ảnh hưởng đến đứa trẻ."

      Mạch Nhiên gật đầu, dám nhìn thẳng vào mắt Anna tỷ. ràng chỉ là hiểu lầm, nhưng trong ngực lại cảm thấy chột dạ, dường như giây phút này, chính lừa dối người bà chờ đợi cháu mình ra đời.

      Mạch Nhiên bỏ lại câu: "Ngủ ngon!" rồi hoảng hốt bỏ chạy. Cái tham vọng mạnh mẽ muốn giải thích hiểu lầm tại hoàn toàn trái ngược với tình hình, nội tâm như đánh trống, thể bình tĩnh.

      Mạch Nhiên cảm thấy mệt muốn chết, cảm giác tội lỗi lan rộng tận sau trong lòng, khiến cho biết phải làm thế nào cho phải.

      Từ ba năm trước, Mạch Nhiên lần đầu xuất bên cạnh Thẩm Lâm Kỳ với thân phận bạn , đó cũng là lúc bắt đầu việc lừa dối mọi người. Mạch Nhiên chưa từng nghĩ làm như vậy rốt cuộc đúng hay sai, chưa từng nghĩ việc này có thể xúc phạm đến ai ? Nhưng ngày hôm nay ý thức được mình sai. Con người là loài vật có tình cảm, năm lại năm, bất tri bất giác mà Mạch Nhiên tự coi người nhà Thẩm Lâm Kỳ chính là người nhà mình. muốn là tổn thương Anna tỷ, muốn lừa dối tình cảm của bà, lại càng muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của bà.

      Mạch Nhiên quyết định phải cùng với Thẩm Lâm Kỳ tìm ra lối thoát cho chuyện này.

      Cửa thư phòng khép hờ, từ khe cửa lộ ra tia sáng mờ nhạt, Mạch Nhiên đẩy cửa vào, tâm tình nặng nề.

      Thẩm Lâm Kỳ quả nhiên còn chưa ngủ, ngồi cạnh bàn làm việc, chăm chú xem tài liệu trước mặt. Nghe thấy tiếng động, Thẩm Lâm Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Mạch Nhiên, ánh mắt lưu chuyển như ngọn đèn, chưa từng nhu mờ.

      "Có chuyện gì sao?" Thẩm Lâm Kỳ biết còn cố hỏi.

      " thấy sao?" Mạch Nhiên giữ bình tĩnh, dứt khoát đón nhận ánh mắt .

      " với mẹ rồi chứ?"

      "...chưa." Mạch Nhiên cắn răng.

      Thẩm Lâm Kỳ mở sang trang tài liệu khác, thờ ơ hỏi: "Vì sao?"

      "Em đành lòng." Việc đến nước này, Mạch Nhiên quyết định thẳng: "Anna tỷ là người tốt, ngay cả em cũng muốn thấy bà ấy buồn lòng, nhưng em hiểu, là con trai bà, sao lại còn muốn lừa dối bà? cũng thấy đấy, bà vì chuyện em mang thai mà vô cùng vui vẻ, lẽ nào chút cũng lo lắng cho bà?"

      Thẩm Lâm Kỳ rốt cuộc cũng gấp tài liệu lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mạch Nhiên: "Vậy em cảm thấy nên làm gì?"

      " với mẹ , kể toàn bộ mọi việc cho bà ấy nghe." Mạch Nhiên .

      "Ý của em là, cho mẹ , bà ấy đau lòng sao?" Thẩm Lâm Kỳ bỗng nhiên đứng dậy, bước tới gần Mạch Nhiên.

      Vừa rồi Mạch Nhiên đứng, Thẩm Lâm Kỳ ngồi, còn thấy tự tin mà cùng đối kháng, thế nhưng lúc này, lại nhận ra khí thế bức người của khiến nhịn được phải lùi lại bước, lắp ba lắp bắp mà : "Chí... chí ít cũng phải tiếp tục lừa dối bà"

      "Vậy nghĩa là cũng nên thực cho bà biết, giữa chúng ta chưa từng có gì?" Thẩm Lâm Kỳ mặt đổi sắc, từng bước tiến lại, đưa tay lên nới lỏng cà vạt.

      "Cũng... cũng có thể..." , Mạch Nhiên phát mình thể lùi thêm được nữa.

      "Vậy phải là khiến mẹ càng đau lòng hơn sao?" Thẩm Lâm Kỳ đặt tay lên cánh cửa đầu Mạch Nhiên, ỷ lại vào chiều cao mà nhìn Mạch Nhiên từ xuống, lông mày cau lại, ánh mắt mang theo tia khiêu khích.

      Mạch Nhiên toàn thân dán lên cửa, luồng khí lạnh từ gan bàn chân truyền lên khắp cơ thể, lạnh cả gáy.

      tránh khỏi cảm thấy phiền muộn, tại sao đàn ông đều thích cái vỏ bọc này, bức người ta đến bước đường cùng, còn cách nào thể sức mạnh của mình ư? Mạch Nhiên thấy hẳn, ngay cả con chó lúc cấp bách cũng nhảy vượt tường, huống chi đường đường là người phụ nữ thế kỷ hai mốt. (chị Nhiên có vẻ rất thích so sánh mình với... chó ><)

      Mạch Nhiên bỗng dưng sợ hãi như vậy nữa, đứng thẳng người, đón nhận ánh mắt của Thẩm Lâm Kỳ: "Như vậy chẳng lẽ tiếp tục lừa dối mẹ ? Hoặc là, Thẩm tổng, có cao kiến gì ngại ra cho em nghe chút?"

      Thẩm Lâm Kỳ nhìn chằm chằm Mạch Nhiên hồi lâu.

      Rất lâu, bỗng nhiên : "Em cảm thấy, cách tốt nhât để tiêu trừ lời dối, chính là biến lời dối ấy trở thành thực sao?"

      (hihi.... cả nhà thấy câu này quen ? page FB của truyện có để câu này đấy!)

      ***

      Tác giả lên suy nghĩ của mình:

      Lời dối trở thành , có sao?

      Ta chỉ có thể , chuyện phát sinh còn rất dài, nhưng ta tuyệt đối viết ngắn như trước đây nữa.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 30
      [Thẩm Lâm Kỳ nhìn chằm chằm Mạch Nhiên hồi lâu.

      Rất lâu, bỗng nhiên : "Em cảm thấy, cách tốt nhât để tiêu trừ lời dối, chính là biến lời dối ấy trở thành thực sao?"]

      Câu của Thẩm Lâm Kỳ vừa thốt ra, Mạch Nhiên ngay lập tức mộng mị.

      Nếu như là trước đây, Mạch Nhiên nhất định cho rằng lại giở quỷ kế gì. Nhưng tình huống ngày hôm nay giống mọi khi. cảm thấy với tính cách làm gì cũng muốn tốc chiến tốc thắng, trừng mắt tất báo của , tuyệt đối để việc nào đó dây dưa lằng nhằng lâu như vậy, lại càng đem chuyện hôn nhân đại của mình ra đùa giỡn, trừ phi... .

      Mạch Nhiên bị ý nghĩ điên cuồng của mình làm cho sợ hết hồn, cho nên lơ đễnh để ý thấy tiến sát đến mặt mình. Mãi cho đến khi môi của tiếp xúc đến môi , mới lấy lại tinh thần, mạnh mẽ đẩy ra.

      Bởi có phòng bị, Thẩm Lâm Kỳ bị Mạch Nhiên đẩy liền lùi lại mấy bước, sau khi đứng vững mới thâm ý mà nhìn chằm chằm .

      Tim Mạch Nhiên đập thình thịch, lấy tay dùng sức mà lau môi, hung dữ : "Em cảnh cáo , đừng ... đừng có tiếp tục đùa giỡn em!"

      Thẩm Lâm Kỳ lập tức cúi đầu, mắt nheo lại, thanh trở nên trầm thấp: "Em nghĩ đùa với em?"

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Mạch Nhiên phẫn nộ nhìn Thẩm Lâm Kỳ , "Hay là muốn cho em biết, làm như vậy kỳ thực là bởi vì thích em?"

      Lời vừa ra, cả hai người đều im lặng.

      Mạch Nhiên trong lòng cảm thấy thấp thỏm, mặc dù chút cũng tin người tự cao tự đại, coi ai ra gì như Thẩm Lâm Kỳ thực lòng động tâm với người phụ nữ. Thế nhưng lại càng thể lý giải, vì sao lại liên tục ngăn cản với Anna tỷ.

      Đến tột cùng là tự mình đa tình, hay là dụng tâm kín đáo? cảm thấy với chỉ số thông minh của mình, hẳn là thể trả lời được, vì vậy thẳng thắn , muốn xem giải thích thế nào.

      Thời gian cứ từng phút từng giây trôi , hai người bọn họ cứ đứng như vậy nhìn nhau. Thẩm Lâm Kỳ trước sau hề mở miệng trả lời câu hỏi của Mạch Nhiên.

      Mạch Nhiên đứng đến nỗi chân tê rần, căng thẳng vừa rồi đều tràn ngập oán khí, thích hay thích, chỉ cần tiếng, cũng phải bức làm con vịt, như vậy khó trả lời lắm sao?

      Trong lúc Mạch Nhiên định lại ràng lần nữa, Thẩm công tử bỗng nhiên hành động.

      có trả lời Mạch Nhiên, mà chỉ là nhìn , sau đó đột ngột cởi quần áo.

      Mạch Nhiên cả người đều Tư Ba Đạt! Dũng khí vất vả mới toàn tâm toàn ý lấy lại được tan biến trong nháy mắt. dựa sát tường, run rẩy hỏi: ", muốn làm gì? Em chỉ thị thuận miệng hỏi chút mà thôi, thực cần phải dùng hành động trả lời. . . Uy! đừng cởi, còn cởi nữa em kêu! Cứu. . ."

      Thanh bỗng im bặt, Thẩm Lâm Kỳ đem áo sơ mi vừa cởi nhét vào người Mạch Nhiên.

      " giúp giặt quần áo, rồi cho em vì sao." (potay Thẩm)

      Mạch Nhiên há hốc miệng, nửa ngày mới thoát khỏi trạng thái khiếp sợ, khỏi thẹn quá giận, ném quần áo trong tay lại cho Thẩm Lâm Kỳ , mắng: " có bệnh à? Đùa giỡn em thích vậy sao? cho biết em tuyệt muốn biết rốt cuộc có thích em hay , bởi vì em ghét !" Mạch Nhiên xong liền đẩy Thẩm Lâm Kỳ ra, chạy ra khỏi thư phòng.

      Mặc dù Mạch Nhiên bỏ sau khi thốt ra những lời oán hận kia, nhưng thực tế, cuộc đối thoại trong thư phòng tựa như ném vào trong lòng viên đá, khiến cho mặt hồ phẳng lặng trong đáy lòng xuất hàng vạn hàng nghìn tâm tư, khiến trằn trọc, thể ngủ yên.

      Cả đêm, trong đầu như xuất cuốn phim quay chậm. Hình ảnh mấy năm nay ở cùng chỗ lần lượt ra. Từ lần đầu tiên tình cờ gặp nhau đến khi muốn đóng giả làm bạn , lúc lãnh khốc vô tình, lúc ôn nhu săn sóc, khi bạo ngược, khi cẩn thận tỉ mỉ. Có đôi khi ở cùng chỗ, nghĩ người đáng ghét nhất thế giới này, nhưng cũng có lần lại ra mặt đúng lúc gặp nguy nan, khiến nghĩ chính là thiên sứ được phái xuống bảo vệ .

      đối xử với như vậy, rốt cuộc là vì thích, hay thích, vấn đề này Mạch Nhiên suy nghĩ cẩn thận cả đêm cũng ra. Thế nhưng có chuyện, cuối cùng cũng nghĩ được ra:

      Thôi rồi, hình như thích !

      (Vui quá vui quá...cuối cùng chị Nhiên cũng nhận ra :)

      [ đối xử với như vậy, rốt cuộc là vì thích, hay thích, vấn đề này Mạch Nhiên suy nghĩ cẩn thận cả đêm cũng ra. Thế nhưng có chuyện, cuối cùng cũng nghĩ được ra:

      Thôi rồi, hình như thích !]

      Ngay lúc nhận ra tàn khốc này, Mạch Nhiên ngồi bật dậy, nhãn thần sáng rực, bên tai vang lên thanh ong ong, đầu óc trống rỗng, trong ngực như có nước sông mãnh liệt dâng trào, có cách nào dẹp yên.

      Mạch Nhiên cảm thấy mình sắp xong đời rồi, cảm động với cái gì cảm động, lại động lòng với Thẩm Lâm Kỳ. Trong lòng hiểu , từ lúc hai người quen nhau ba năm về trước, luôn tự với mình, đây là gặp dịp chơi, ngàn vạn lần có khả năng thành . Thế nhưng, hóa ra ba năm nay, Mạch Nhiên từ tiểu nha đầu sợ trời sợ đất, trở thành tiểu chân chó, cái gì cũng đều nhìn thấu, nhưng hết lần này tới lần khác thấy được cái chữ "tình" kia, bây giờ đột nhiên lại nghĩ ra.

      nghĩ tới trong những bộ phim truyền hình cẩu huyết, có những người đàn ông bạc tình bạc nghĩa, những người phụ nữ si tình, đến chết sống lại. Mạch Nhiên liên tưởng đến mình, hồi nổi da gà.

      đời này vẫn còn có cái gọi là môn đăng hậu đối.

      tự biết lượng sức mình. cũng biết địa vị của Thẩm Lâm Kỳ. tựa như mặt trăng và mặt trời, nhìn qua có vẻ rất xứng, nhưng thực tế lại cách xa nhau vạn dặm, căn bản có khả năng ở cùng chỗ.

      Mạch Nhiên sâu xa cảm thấy, cần phải làm cái gì đó để bóp chết mầm mống tội ác vừa nảy sinh trong lòng. (!?)

      Vì vậy, nghĩ tới việc rời xa Thẩm Lâm Kỳ.

      nhớ , đây là lần thứ mấy nghĩ đến việc này. Trước đây trong đầu vẫn thường xuyên xuất ý niệm đó, có điều rất nhiều lần, lý trí chiến thắng cảm tính, lại tiếp tục yên tâm thoải mái mà làm tiểu chân chó bên cạnh Thẩm Lâm Kỳ.

      Thế nhưng tình huống lần này khác hẳn, phát ra bản thân có tình cảm với , cái suy nghĩ này khiến cho có khả năng tiếp tục cùng gặp dịp chơi. tự nhủ, trước khi trong lòng mình nảy sinh mộng ước muốn kêt hôn cùng , phải nhanh chóng rút chân ra cái loại quan hệ dị dạng này, chí ít đến lúc đó chết quá thảm.

      Huống hồ, Mạch Nhiên tại cũng phải hai bàn tay trắng như trước kia – ngay cả nhà ở cũng phải bán . Bây giờ cũng có tiền tiết kiệm, cũng có nghiệp của mình, cho dù có Thẩm Lâm Kỳ... khẽ cắn môi... cũng có thể tự nuôi sống bản thân và A Triết.

      Nghĩ vậy, Mạch Nhiên dứt khoát quyết định tìm Thẩm Lâm Kỳ ngả bài.

      ***

      Thẩm Lâm Kỳ hình như ra ngoài, Mạch Nhiên tìm mấy lần toàn bộ căn nhà, mà thấy bóng dáng đâu.

      Hoàng mụ : "Cậu chủ tối hôm qua làm việc suốt đêm, giờ chắc vẫn còn trong thư phòng."

      Mạch Nhiên nghe xong liền nhanh chóng chạy lên phòng làm việc tìm Thẩm Lâm Kỳ. Kết quả lại như mong muốn, bàn làm việc tràn đầy văn kiện, duy nhất hình bóng người mà tìm lại thấy đâu.

      Mạch Nhiên đành ngồi xuống đợi Thẩm Lâm Kỳ, trong lòng suy nghĩ, lát nữa thấy nên như thế nào.

      Tóm lại là chia tay hay chia tay? Kỳ thực trong lòng Mạch Nhiên cũng đành, nếu như tại có bông hoa tốt, ít nhất cũng có thể đếm cánh hoa, để xem ý trời ra làm sao. Đáng tiếc, ở đây đừng là hoa, ngay cả cây tiên nhân cầu cũng có, duy nhất môt thứ có thể đếm, chính là tập văn kiện bàn. . .

      Vì vậy, Mạch Nhiên làm việc vô cùng bại não, quyết tâm hồi mê tín, đếm tập văn kiện, số lẻ chia tay, số chẵn với Thẩm Lâm Kỳ, mặc cho số phận.

      "chia, chia, chia, chia, chia, chia. . ." Mạch Nhiên đếm cả nửa ngày, kết quả cuối cùng lại là số chẵn, ông trời muốn với Thẩm Lâm Kỳ!

      Điên a! Khẳng định là đếm sai rồi!

      Trong lúc Mạch Nhiên quyết định đếm lại lần nữa, chợt phát ra tập tài liệu cuối cùng với tiêu đề: "Kế hoạch thu mua công ty giải trí Huy Hoàng"

      Mạch Nhiên ngẩn ra, trước đây xảy ra rất nhiều chuyện, tự nhiên nối thành chuỗi lằng nhằng, luồng cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân bắt đầu truyền lên.

      ***

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Công ty giải trí Huy Hoàng kia, nếu như mọi người quên, xin mời xem lại chút, liên quan đến kiện Lý Khải Kỳ. Kỳ thực ta chính là dự định cho chuyện đó từ từ trôi qua như vậy, muốn bọn họ lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại, muốn cho Thẩm công tử cũng nếm thử mùi vị bị trả thù ╮(╯▽╰)╭

      Ta là mẹ kế, cũng phải!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 31
      Mạch Nhiên nhìn chằm chằm dòng chữ "Thu mua công ty giải trí Huy Hoàng" lâu, bỗng nhiên phát quả thực mình chính là kẻ ngốc đầu đuôi .

      Từ mấy tháng trước, Mạch Nhiên bị người ta khinh dễ tại trường quay, Thẩm Lâm Kỳ bỗng nhiên thờ ơ lạnh nhạt, rồi nửa đêm khuya khoắt đột ngột tới nhà , ngủ ngoài cửa cả đêm, cùng chơi game, thay giải quyết scandal, thậm chí trước mặt giới truyền thông còn cao giọng tuyên bố rất tin tưởng . Hoá ra tất cả đều là kế hoạch của Thẩm Lâm Kỳ, mục đích chỉ có : đưa Lý Khải Kỳ sa lưới, liên hợp với cổ đông của Huy Hoàng, khiến cho công ty đó bị lay chuyển, mượn cơ hội diệt trừ đối thủ cạnh tranh, mượn danh nghĩa Thẩm thị, mở rộng ảnh hưởng của Tinh Thiên ra thị trường quốc tế, do đó thu được lợi nhuận kếch xù.

      tồi, để bày ra tất cả những chuyện này, Thẩm Lâm Kỳ bày ra ván cờ rất lớn, lợi dụng triệt để tài nguyên tất cả nhưng người bên cạnh mình: Lý Khải Kỳ, Khương Tuệ, Kiều Minh Dương, và cả Mạch Nhiên, bọn họ mỗi người bất luận tốt xấu gì đều trở thành quân cờ trong tay Thẩm Lâm Kỳ, mỗi đường nước bước đều là Thẩm Lâm Kỳ tỉ mỉ vạch ra, từng bước từng bước , giúp tiến gần đến mục tiêu.

      Được, thực là rất giỏi!

      Mạch Nhiên khỏi cảm thán: với suy nghĩ và hành động của Thẩm công tử, khả năng đoạt giải diễn viên xuất sắc Oscar thực là có thừa. ! Thẩm Lâm Kỳ còn phải đạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất nữa, ai bảo nghĩ ra được vở kịch hoàn hảo này? Hôm nay Huy Hoàng bị mua, Thẩm thị lại còn có thêm công tử si tình công tử được ca tụng mạng internet, tuồng kịch cần tốn nhiều sức mà ngay lập tức vừa được danh vừa được lợi, cho đến hôm nay đều là vốn bốn lời. Nếu đổi lại là Mạch Nhiên, sợ rằng nằm mơ cũng phải tỉnh dậy mà cười.

      (buồn.... vì chị Nhiên nghĩ Thẩm như vậy >"<)

      Mạch Nhiên thực rất muốn vỗ tay ủng hộ hành động tuyệt vời ấy của Thẩm Lâm Kỳ, muốn hát vang vui mừng, đáng tiếc Mạch Nhiên tại đặc biệt chút vui cũng nổi!

      Mạch Nhiên ngồi yên vị tại bàn làm việc của Thẩm Lâm Kỳ, trong lòng khổ sở muốn chết, trong ngực hình như có lớp màng bọc kín khiến cho hơi thở có lấy lỗ hổng nào mà ra được. Đúng lúc ấy, từ phía sau, kẻ đầu têu xuất trước mặt .

      Thẩm Lâm Kỳ xuất , khiến tâm tình Mạch Nhiên thay đổi. từ khổ sở đến phẫn nộ, lại từ phẫn nộ đến cảm thấy nực cười, cuối cùng Mạch Nhiên quay lại nhìn Thẩm Lâm Kỳ, nhịn được mà bật cười ha hả, giống như bệnh nhân tâm thần.

      mặt Thẩm Lâm Kỳ lên tia kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Thẩm Lâm Kỳ đên gần Mạch Nhiên, nheo mắt hỏi: "Em cười cái gì?"

      Mạch Nhiên cười đến nỗi thượng khí tiếp hạ khí, vừa thở gấp vừa cầm tập tài liệu kế hoạch thu mua Huy Hoàng giơ ra trước mặt Thẩm Lâm Kỳ: "Em đương nhiên là cười sách lược nhìn xa trông rộng của Thẩm tổng, đúng là túc trí đa mưu, hổ danh chúng ta là công ty làm ăn buôn bán. Lần sau gặp phải chuyện tốt như vậy, nhớ sớm cho em biết tiếng. Em hành động giống như được, mấy câu là có thể lừa người. Nhưng ít nhất cũng có thể sớm chuẩn bị lọ thuốc mắt, trước mặt giới truyền thông có thể giả vờ khóc nhè, giúp kiếm thêm đồng tình của mọi người."

      Bị Mạch Nhiên châm chọc khiêu khích như vậy, biểu tình mặt Thẩm Lâm Kỳ biến đổi. nhìn chằm chằm văn kiện bàn, sắc mặt đột nhiên sa sầm, bước đến gần Mạch Nhiên hỏi: "Mạch Nhiên, mọi chuyện như em nghĩ." (hic... thương Thẩm L)

      " cần giải thích!" Mạch Nhiên nhanh chóng ngắt lời Thẩm Lâm Kỳ, " như vậy phải có vẻ chột dạ sao? Hay muốn em , em phá hỏng dự định của , ngược lại đây là chuyện tốt! Suy nghĩ mua công ty lớn như vậy, đúng là cũng góp phần vào việc tăng GDP cho tổ quốc a! Lợi dụng vài người cũng đâu có gì lớn lao phải ? yên tâm, em tình...nguyện."

      Mạch Nhiên xong lời cuối cùng, cảm thấy gì được nữa, bởi vì Thẩm Lâm Kỳ đột nhiên tiến sát gần , đem khống chế giữa khoảng cách hẹp giữa cái bàn và cơ thể của . Con mắt đen láy trong veo của như con mắt của mãnh thú nhìn chằm chằm Mạch Nhiên, giọng điệu bình tĩnh mà đầy vẻ uy hiếp : "Con nên miệng lưỡi sắc nhọn như vậy."

      Mạch Nhiên cảm thấy mình tức giận đến cực điểm, cho nên trong lòng tâm tình quanh co, hiểu sao mà hề cảm thấy sợ hãi uy hiếp của Thẩm Lâm Kỳ, lại còn nhìn thẳng , lấy làm tiếc nuối mà : " nghĩ rằng em muốn làm bộ câm điếc sao? Thế nhưng vừa nghĩ đến thông minh tài trí của , lòng ngưỡng mộ của em lập tức như nước sông Hoàng Hà vỡ đê kéo dài dứt..."

      Mạch Nhiên lại thể thêm được nữa, bởi vì tay Thẩm Lâm Kỳ chút lưu tình mà nắm lấy cằm .

      Mạch Nhiên bị siết đến đau buốt, cảm giác như bị trật khớp, bên tai còn vang lên thanh tràn ngập uy hiếp: "Đừng nữa, có nghe hay !"

      [ Mạch Nhiên lại thể thêm được nữa, bởi vì tay Thẩm Lâm Kỳ chút lưu tình mà nắm lấy cằm .

      Mạch Nhiên bị siết đến đau buốt, cảm giác như bị trật khớp, bên tai còn vang lên thanh tràn ngập uy hiếp: "Đừng nữa, có nghe hay !"]

      Mạch Nhiên đương nhiên nghe thấy, cho sao? Vậy cắn. Vì vậy Mạch Nhiên cúi đầu, há mồm, hướng về phía ngón tay thon dài mỹ lệ ngang tàn kia mà hung hăng cắn xuống.

      tiếng hừ qua , tay Thẩm Lâm Kỳ rốt cục buông lỏng ra, Mạch Nhiên miệng đầy mùi máu tươi, đưa tay lên xoa xoa vết máu khóe miệng, hề sợ hãi mà đón nhận ánh mắt Thẩm Lâm Kỳ .

      Mạch Nhiên thèm đếm xỉa đến, chính là tên hỗn đản này gạt !

      Thẩm Lâm Kỳ trán lộ ra tia tức giận hiếm thấy, rốt cục bình tĩnh, chịu đựng đau nhức : "Bạch Mạch Nhiên, em tỉnh táo lại chút cho !"

      Mạch Nhiên liền nở nụ cười.

      tỉnh táo? là trò đùa! chút tình cảm trong lòng đối với Thẩm Lâm Kỳ tại bị Mạch Nhiên vứt cho chó ăn rồi, còn có thể tỉnh táo? Chẳng lẽ còn cần phải dùng phụ viêm khiết để tẩy rửa não mới thanh tỉnh? (*phụ viêm khiết: sản phẩm của Trung Quốc, tương tự như dạ hương của Việt Nam)

      Mạch Nhiên cười : "Thẩm tổng, lo lắng nhiều rồi, em tại so với ai khác đều rất tỉnh táo."

      "Nếu như em tỉnh táo đừng dùng giọng điệu này chuyện với ."

      uy hiếp !

      Mạch Nhiên chịu đựng lửa giận thiêu đốt trong ngực : "Em như vậy nên như thế nào đây? Nếu Thẩm tổng, dạy em vậy, dạy em mấy câu sửng sốt hù người khác, vạn nhất sau này em còn cơm mà ăn, chừng còn có thể mở hàng vỉa hè buôn bán."

      Thẩm Lâm Kỳ mặt càng ngày càng đen, rốt cụôc cũng dị thường giống như Mạch Nhiên .

      (đau lòng... ta bị ngược ><)

      "Được, dạy cho em." Sau khi phun ra câu , Thẩm Lâm Kỳ bỗng nhiên tiến lên trước bước, nâng gáy Mạch Nhiên lên kéo về phía trước, hung hăng mà chiếm lấy môi .

      Xin thề! Mạch Nhiên đời này chưa bao giờ gặp phải nụ hôn nào kịch liệt như thế. Bởi cố sức quá mạnh, hai người bọn họ đều đụng vào nhau, hàm răng Mạch Nhiên tê dại , đầu lưỡi Thẩm Lâm Kỳ len lỏi vào trong, rất khách khí mà chiếm đoạt khoang miệng . Toàn bộ trong miệng tràn ngập mùi máu, cho đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy hương vị ấy, loại cảm giác này thực rất khó dùng lời mà hình dung được.

      Chẳng hiểu vì sao, trong lòng Mạch Nhiên chút cũng cảm thấy sợ, ngược lại, Mạch Nhiên đưa tay lên ôm lấy cổ Thẩm Lâm Kỳ, hung hăng phản kích trở lại.

      câu như thế này: Nếu như thể phản kháng, học cách hưởng thụ.

      Dù sao đây cũng chẳng phải lần đâu tiên hai người bọn họ làm thế cho nên Mạch Nhiên tự nhủ bản thân cần phải giả bộ thuần khiết. Có điều, cảm thấy bọn họ như vậy giống như hôn môi, ngược lại giống như là tại vật lộn, xem ai dùng hết khí lực trước, tuyên bố thất bại.

      Cuối cùng, chính là thể lực chống đỡ nổi, đẩy ra.

      Thẩm Lâm Kỳ nhìn Mạch Nhiên, trong mắt lóe ra tia lạ lùng.

      Mạch Nhiên thở hổn hển : "Thẩm tổng đừng hiểu lầm, gặp dịp chơi, em cũng như vậy, đừng quên em là diễn viên." xong câu đó, ngực cảm thấy khó chịu vô cùng. Khi thấy tia quang mang trong con ngươi của Thẩm Lâm Kỳ dần dần mai , bỗng cảm thấy chút mất mát lên lời.

      "Chúc mừng em, diễn tồi." Thẩm Lâm Kỳ nhàn nhạt , sau đó xoay người rời .

      lớn tiếng gọi : "Thẩm tổng, xem xét chuyện em cùng phối hợp diễn xuất mệt nhọc như vậy, có thể để em tham gia bộ phim của Tưởng Vân Đạt ?"

      "Tùy em." Thẩm Lâm Kỳ có quay đầu lại, mực bước .

      Mạch Nhiên nhìn bóng lưng khuất dần sau cầu thang, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã khuỵu mặt đất, trong miệng còn lưu lại chút máu tanh, mang theo mùi vị cay đắng nuốt vào trong ngực.

      ***

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Cứ để Tiểu Bạch và Kiều Thiếu cùng làm việc , cho Thẩm công tử từ từ nếm thử tư vị ghen tuông, ha ha ha ha ╮(╯▽╰)╭

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 32
      Ngày hôm sau sau khi cãi nhau với Thẩm Lâm Kỳ trận, Mạch Nhiên lập tức thu thập đồ đạc rời khỏi Thẩm gia.

      Trước khi , Anna tỷ nhìn Mạch Nhiên có chút lúng túng tự nhiên. Mạch Nhiên nghĩ có lẽ Thẩm Lâm Kỳ hẳn là gì đó với bà, bằng , với tính cách của bà, chắc chắn thể đề cập đến chuyện mang thai, lại càng có chuyện câu nào để giữ lại. Trừ phi bà biết chân tướng.

      Mạch Nhiên nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao bụng và ngực cũng giống nhau, ngực có thể nhào nặn ra được, em bé có nhào nặn thế nào cũng thể có. Thay vì đợi đến chín tháng mười ngày sau thất vọng, có đứa trẻ nào ra đời, chi bằng cho nó sớm siêu sinh , ít nhiều bớt thống khổ.

      Chỉ là Mạch Nhiên hiểu vì sao trong lòng lại có cảm giác mất mát thể lý giải. Dường như thân thể rời khỏi Thẩm gia, nhưng trái tim rơi lại nơi nào trong đó, khiến mất hồn mất vía.

      Linda nhận ra khác thường của Mạch Nhiên, hỏi thăm .

      Mạch Nhiên lúc lâu mới lấy lại tinh thần, lắc đầu: " có việc gì a."

      "Thế nào là có việc gì." Linda nghiêm mặt, "Chị hỏi em mấy câu, em mới có phản ứng, đừng với chị là em già rồi, thích giác có vấn đề"

      "Chị mới già!" Mạch Nhiên trừng mắt liếc Linda : "Tề thiên đại thánh" Tô Lynda, mấy ngày nay em ở nhà suốt đêm học kịch bản, quá mệt mỏi nên mới có thể thất thần như vậy."

      Linda vì bị Mạch Nhiên nhắc đến tuổi tác của mình mà bày ra bộ mặt vô cùng ủy khuất, thế nhưng rất nhanh ta ý thức được điều gì, liền hỏi: "Kịch bản? chị nhớ kỹ em tại có kịch bản phim mới nào."

      "Có mà, sao lại có?" Mạch Nhiên , "Chính là kịch bản của Tưởng Vân Đạt"

      Linda há mồm, rất lâu mới phục hồi vẻ khiếp sợ: " được! Em...em muốn tham gia bộ phim của Tưởng đạo diễn sao?"

      Mạch Nhiên gật đầu, khẳng định câu trả lời với Linda.

      "Việc này sao có thể!" Linda gần như la hoảng lên, "Em đùa cái gì vậy, em hỏi qua Thẩm tổng chưa? ta đồng ý sao?"

      " ta tùy em quyết định." Mạch Nhiên nhún vai.

      "Tùy... em? !" Linda dường như nghe hiểu lời Mạch Nhiên, ngây ngốc hồi mới chăm chú hỏi: "Mạch Nhiên, phải em và Thẩm tổng cãi nhau chứ?"

      "." Mạch Nhiên lắc đầu, "Em ngay cả cũng chẳng buồn với ta, sao chị lại nghĩ em cãi nhau với ta?"

      Sắc mặt Linda rất khó nhìn, nhẫn nhịn mà khuyên giải Mạch Nhiên: "Hai người mấy hôm trước chẳng phải rất tốt sao? phải là xảy ra hiểu lầm gì chứ? Kỳ thực Thẩm tổng ta..."

      "Chị còn tốt giúp ta, em liền trừ tiền lương của chị."

      " ta quả thực thể lý!" Linda như đinh đóng cột.

      "Tốt." Mạch Nhiên cười tủm tỉm, vỗ vai Linda mà , "Lời này nếu chị dám đem lên phòng Thẩm tổng , em trả chị gấp đôi tiền lương."

      "Sao em trực tiếp !" Linda ai oán lườm Mạch Nhiên, căm giận rời .

      Mạch Nhiên ở phía sau Linda điên cuồng mà cười, cười xong, lại thấy có chút trống rỗng, đáy lòng vọng lên thanh: cho dù có lừa dối ngươi, giấu diếm ngươi, lợi dụng ngươi, nhưng ngươi vẫn là rất thích !

      Sợ bị chính mình bức đến phát điên, Mạch Nhiên phải tranh thủ lúc rảnh rỗi lên Wb giải trí.

      Tiểu bạch thỏ ngực teo vừa mới đăng cái status: "Ông trời ơi, cầu xin ông khiến cho tất cả những tên đàn ông tự cao tự đại đời này đều bị liệt!"

      Mạch Nhiên nhanh lên phụ họa: "Đúng đúng, phải khiến cho bọn họ biến thành mì ăn liền, hai phút liền mềm nhũn!"

      lát sau, Tiểu bạch thỏ ngực teo hồi đáp: "Chị, ví dụ của chị hợp lòng em, thế nhưng đừng nhằm lúc em ăn mà được ? Lãng phí mất bát mì của em."

      Ha ha ha ha! Mạch Nhiên nhìn màn hình điện thoại di động, cười đến chảy cả nước mắt, cái trán đụng vào cửa thủy tinh hành lang.

      Rắc tiếng, Mạch Nhiên đau nhức, che cái trán, nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng nhìn phía sau, đảm bảo ở đây có ai, lúc này mới thở phào nhõm, quay đầu về.

      Sau đó, Mạch Nhiên hóa thạch.

      [Rắc tiếng, Mạch Nhiên đau nhức, che cái trán, nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng nhìn phía sau, đảm bảo ở đây có ai, lúc này mới thở phào nhõm, quay đầu về.

      Sau đó, Mạch Nhiên hóa thạch.]

      Phía hành lang trước mặt , Thẩm Lâm Kỳ cùng đoàn cộng cấp cao đứng đó. Bọn họ cả đám người đều mặc âu phục, giày da, trợn trừng mắt nhìn Mạch Nhiên. Cái tên thư ký vừa mới đến kia còn bên che miệng cười trộm.

      Sắc mặt Mạch Nhiên biến đổi từ đỏ thành trắng, từ trắng thành đen, cuối cùng cố gắng hết sức khôi phục trạng thái bình thường, ưỡn ngực xê mông, hít hơi sâu đến.

      Ngoại trừ Thẩm công tử, tất cả mọi người đều cung kính cúi đầu chào Mạch Nhiên. Từ sau khi tin tức mang thai kia phát sinh, Mạch Nhiên nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân trong mắt mọi người, bọn họ chỉ còn kém bước đến : "Xin chào phu nhân"

      Thẩm Lâm Kỳ nhìn Mạch Nhiên, vẻ mặt bình tĩnh, nhãn thần sắc bén hơn bất luận kẻ nào. Mạch Nhiên lấy lại tinh thần, về phía bọn họ, nhìn kĩ ánh mắt của từng người, lướt qua vai Thẩm Lâm Kỳ cách đầy khinh bỉ.

      Mọi người ngoại trừ Thẩm Lâm Kỳ đều bị hành vi của Mạch Nhiên làm chấn động. Ánh mắt bọn họ nhìn đều biến hóa, từ tôn kính đến nghi hoặc, thậm chí có người trong mắt còn xuất vẻ coi thường. Mạch Nhiên hề tức giận, ngược lại còn rất tự hào. Cuối cùng đám nhân viên công ty cũng vui vẻ chuyển chủ đề chuyện, Mạch Nhiên mơ hồ có thể ngửi thấy được trong khí tràn ngập mùi vị bát quái.

      Nhưng mà, Mạch Nhiên nghĩ tới, trong lúc dương dương tự đắc chuẩn bị bỏ , bỗng nhiên cổ tay bị nắm lại.

      Mạch Nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Thẩm Lâm Kỳ, trước mặt bao nhiêu người thế này, định giở trò gì?

      Thẩm Lâm Kỳ gì, chỉ là nắm chặt tay . Mấy ngày trước tay bị cắn miếng, đến bây giờ vẫn còn dán cao, vậy mà khí lực lại mạnh kinh người, khiến tay Mạch Nhiên bị bóp tựa hồ đông cứng. Mạch Nhiên muốn vùng vẫy, nhưng thể phản kích, đành phải dưới ánh mắt tò mò của mọi người mà nghiêm mặt hỏi: " muốn làm gì?"

      Thẩm Lâm Kỳ trả lời , mà tiếp tục duy trì động tác vừa rồi, lực đạo tay mỗi lúc mạnh. Mạch Nhiên dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa mãi ra, nhưng mà vẫn còn để ý đến ánh mắt thách thức của của mọi người.

      bị bức đến phát điên. Ngấm ngầm nghĩ cần tốn hơi thừa lời, suy nghĩ xem có nên lần nữa tặng cho vết thương nữa hay ? Nghĩ nghĩ lại mãi, Thẩm Lâm Kỳ đột nhiên buông tay. Bởi có chuẩn bị, lúc buông lỏng, Mạch Nhiên đứng vững, lui lại về sau mấy bước. tức giận đến nỗi hận thể dùng nhãn thần giết chết . Mắt còn chưa kịp trừng lên, bỗng quay người rời .

      Đám khán giả cũng lấy lại tinh thần, khẩn trương đuổi theo Thẩm Lâm Kỳ, hồi liền mất tăm.

      Chỉ còn lại mình Mạch Nhiên đứng ngơ ngác tại trận. lúc lâu mới bị tiếng chuông điện thoại di động kéo về thực.

      "Mạch Nhiên, em ở đâu? Đến giờ hẹn với đạo diễn Tưởng rồi, mau đến !" Linda cấp bách giục Mạch Nhiên.

      "Tới đây!" Mạch Nhiên tắt điện thoại, nhìn về hướng Thẩm Lâm Kỳ vừa rời , xoay người về hướng ngược lại, lao nhanh vào thang máy.

      ***

      [BONUS] 【phiên ngoại sau hôn nhân thứ 2】

      ngày, Tiểu Bạch dẫn theo toán chị em đồng nghiệp đánh Boss, Thẩm công tử bỗng nhiên quấn khăn tắm vào nhìn thấy liền nảy sinh ý muốn khiêu khích.

      Tiểu Bạch đánh BOSS kịch liệt, đầu cũng quay về mà chỉ xua xua tay: "Thôi nào thôi nào, BOSS còn có ba vạch máu!"

      lát sau.

      Tiểu Bạch: "Đừng như vậy, còn có vạch..."

      Lại lát sau.

      Tiểu Bạch: "Vẫn...vẫn còn...nửa..."

      Cuối cùng, bọn họ thua =. =

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 33
      ["Mạch Nhiên, em ở đâu? Đến giờ hẹn với đạo diễn Tưởng rồi, mau đến !" Linda cấp bách giục Mạch Nhiên.

      "Tới đây!" Mạch Nhiên tắt điện thoại, nhìn về hướng Thẩm Lâm Kỳ vừa rời , xoay người về hướng ngược lại, lao nhanh vào thang máy.}

      ***

      Đây là lần thứ hai Mạch Nhiên gặp mặt Tưởng Vân Đạt. rất ấn tượng với nghiêm khắc và cứng nhắc, năng thận trọng, hoàn toàn trái ngược với thân phận đạo diễn ái tình hài kịch. Nhìn ta, thực rất khó liên hệ với cơn sốt "Hello my love" toàn châu Á.

      Đúng như Linda , đây chính xác là cảm giác buồn bực trong truyền thuyết, bề ngoài càng buồn, nội tâm càng bực. Chỉ có điều Mạch Nhiên cảm thấy lời này của Linda rất thích hợp để hình dung về cái tên lợi dụng triệt để , hơn nữa còn vô lại đến mức ngay cả câu xin lỗi cũng có. Bất cứ lúc nào ở đâu, chỉ cần nghĩ tới , trong lòng Mạch Nhiên liền phiền muộn khó chịu, thế cho nên ngay cả chuyện gặp mặt Tưởng Vân Đạt cũng đều muốn đảo ngũ.

      "Bạch tiểu thư, có vẻ như tập trung lắm những gì tôi vừa ." Tưởng Vân Đạt rất khách khí mà thẳng.

      Mạch Nhiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng giải thích: "Xin lỗi đạo diễn Tưởng, tối hôm qua tôi bị mất ngủ."

      "Là bởi vì mang thai sao?" Tưởng Vân Đạt trực tiếp hỏi .

      Mạch Nhiên đầu đầy hắc tuyến, ủy khuất : "Đạo diễn Tưởng, thế nào mà ngay cả ông cũng tin mấy cái tin lá cải này?"

      " có thai sao?" Tưởng Vân Đạt bán tin bán nghi nhìn Mạch Nhiên, rất thất vọng mà thốt ra câu: "Cơ hội lăng xê rất tốt, đáng tiếc".

      Mạch Nhiên thiếu chút nữa phụt cả nước trái cây vào mặt ta, là nổi da gà a! phải ta còn muốn lợi dụng chuyện mang thai để quảng bá cho bộ phim mới của chứ? Bất lương! Lòng dạ hiểm độc! Gian thương a! Mạch Nhiên trong lòng tức giận cực điểm, nhưng vẫn rất chân chó mà cúi đầu khom lưng: "Lần tới có tin nhất định báo với Tưởng đạo diễn đầu tiên."

      " cần!" Tưởng Vân Đạt xua xua tay, " Tôi nghĩ nó là của tôi"

      Mạch Nhiên bị câu của làm cho nội ngưu đầy mặt, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là lời ác độc chân chính. Xem ra vị đại đạo diễn này còn có tính thích bới móc chuyện người khác. Mạch Nhiên có dự cảm, chừng và Thẩm công tử giống nhau, đều là tên biến thái!

      Chuyện tàn khốc chứng minh cho ! Mạch Nhiên dự cảm là đúng, TM linh nghiệm!

      chuyện được phân nửa, Tưởng Vân Đạt bỗng nhiên thốt ra câu: "Bạch tiểu thư, là, tôi đối với diễn xuất của có lòng tin lớn lắm."

      Những lời này của khiến Mạch Nhiên mộng mị, theo phản xạ mà thốt ra: "Vậy sao ông còn mời tôi diễn?" xong, Mạch Nhiên liền hối hận, nhanh chóng bổ sung thêm câu "Chứng tỏ đạo diễn Tưởng có con mắt độc đáo, năng lực phi phàm, rất giỏi dự đoán mọi chuyện!"

      Tưởng Vân Đạt đích khóe miệng co rút, rất khách khí mà vạch trần: "Bạch tiểu thư, vì vừa rồi lấp liếm rào trước đón sau, tôi dám bạo gan giao vai diễn trọng yếu cho ."

      Mạch Nhiên cảm thấy hình như sắp đổi ý, nhanh chóng , "Đạo diễn Tưởng, ý trời như vậy, ông đừng do dự nữa, kỳ thực tôi vẫn có thực lực."

      "Điều này tôi phản đối, trong số các bộ phim đóng tôi từng xem qua, kỳ thực cũng có mấy cảnh diễn rất chân thực."

      Lần đầu tiên được đạo diễn nổi tiếng khích lệ như vậy, Mạch Nhiên có phần thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng hỏi: "Cảnh nào?"

      "Bị xe đụng."

      Vẻ mặt tươi cười của Mạch Nhiên ngưng đọng lại. Than bùn a! Cảnh đó đương nhiên là chân thực rồi, vì nó mà Mạch Nhiên còn đặc biệt phải nằm viện hai tuần liền!

      Mạch Nhiên cảm thấy sắp bị tên đạo diễn biến thái này bức điên rồi, dứt khoát , thẳng: "Tưởng đạo diễn, ông , rốt cuộc có muốn để tôi nhận vai hay ?" Nếu như ta đổi ý, đêm nay nhất định phải lên Wb mắng chết !

      Nhưng mà, Tưởng Vân Đạt cũng là đổi ý, cũng để Mạch Nhiên diễn, chỉ , muốn xem thể chút.

      Thể ? !

      Mạch Nhiên vậy là có ý tứ gì, phải người này còn muốn tại chỗ diễn cảnh phim cho ta xem chứ? Mạch Nhiên bỗng cảm thấy lo lắng thay cho vai diễn của mình, trong phòng làm việc này, ngoại trừ giỏ hoa lan ở góc tường, chỉ sợ diễn cái gì cũng khiến cho người ta mù mắt. Mạch Nhiên thấp thỏm nhìn Tưởng Vân Đạt hỏi: "Đạo diễn Tưởng, ông muốn tôi diễn... Cái gì?"

      "Điện thoại di động."

      "Cái gì? ! Ông muốn tôi diễn cái điện thoại di động!" Mạch Nhiên kinh hãi nhìn .

      Khóe miệng Tưởng Vân Đạt hơi run lên chút: "Tôi muốn lấy điện thoại di động ra."

      Mạch Nhiên cuối cùng mới thở hắt ra hơi, hoá ra, chỉ là muốn gọi cuộc điện thoại thôi. Thế nhưng câu tiếp theo của khiến căng thẳng thần kinh. : "Gọi cho người mà ghét nhất."

      Mạch Nhiên muốn làm vậy là vì mục đích gì, hỏi: "Gọi điện thoại làm cái gì?"

      "Sau khi cuộc gọi được kết nối, tôi viết câu lên tờ giấy, cứ làm theo tôi cầu là được."

      "Tôi có thể từ chối được ?" Mạch Nhiên hỏi.

      "Có thể, vậy xin trả lại kịch bản cho tôi."

      "Tôi gọi!" Mạch Nhiên cắn răng, chút do dự mà gọi đến số của Thẩm Lâm Kỳ. Ngày hôm nay phải dùng bất cứ cách nào!

      Điện thoại đổ chuông vài lần, vẫn có người nghe.

      Mạch Nhiên cảm thấy thập phần may mắn. Đúng lúc muốn với Tưởng Vân Đạt rằng kẻ thù của chịu tiếp điện thoại, cuộc gọi lại được nối thông.

      "A lô." Giọng trầm thấp của Thẩm Lâm Kỳ bình tĩnh truyền đến khiến Mạch Nhiên sợ đến thiếu chút nữa ném cái điện thoại đến trước mặt Tưởng Vân Đạt.

      "... a lô." Mạch Nhiên nơm nớp lo sợ được câu, cấp bách liếc mắt nhìn Tưởng Vân Đạt, cầm bút lên viết xoàn xoạt cái gì giấy.

      Cùng lúc đó, Thẩm Lâm Kỳ hỏi Mạch Nhiên : "Có việc sao?"

      "Em... Có việc... Chính là cái này... Cái này..." Mạch Nhiên gấp đến độ lắp ba lắp bắp, Tưởng đại đạo diễn, phiền ông viết viết nhanh lên chút được ? Tôi vẫn còn nghe điện thoại!

      " có việc gì cúp máy, phải làm thủ tục." Thẩm Lâm Kỳ xong, Mạch Nhiên nghe được từ bên kia điện thoại truyền đến thông báo chuyến bay sắp cất cánh, xem ra Thẩm đại ân nhân lại muốn kiếm tiền từ các nước đế quốc, vì tăng trưởng GDP của tổ quốc mà công hiến!

      "Đừng!" Mạch Nhiên cuống cuồng lên tiếng ngăn cản, đúng lúc ấy, Tưởng Vân Đạt cuối cùng cũng viết xong câu kia, ngắn ngủi ba chữ.

      "Em thích !"

      Tâm tình Mạch Nhiên lúc đó quả thực vô pháp dùng lời mà hình dung được. bên là kẻ phản bội vô tình vô nghĩa, bên là vị đại đạo diễn thiết diện vô tư. Mắc kẹt giữa hai người biến thái này, Mạch Nhiên cảm thấy bản thân mình cũng biến thái theo.

      "Em thích !" Mạch Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất có thể xong câu đó, lẳng lặng nghe phản ứng đầu dây bên kia.

      Thẩm Lâm Kỳ lâu có đáp, cũng biết trải qua bao lâu, Mạch Nhiên mới nghe được : " cũng vậy."

      Trống ngực đập loạn mất nửa nhịp, đầu óc trống rỗng, câu "Xin lỗi, em gọi nhầm số." Sau đó, Mạch Nhiên cấp tốc bấm nút tắt cuộc gọi, trợn to mắt nhìn Tưởng Vân Đạt, nhãn thần nháo nhác, tim đập bịch bịch, dốc toàn bộ khí lực mà định thần, chột dạ nở nụ cười: "Như vậy... Có thể chứ?"

      "Diễn tồi." , "Hoan nghênh gia nhập đoàn phim."

      Mạch Nhiên vì lời của Tưởng Vân Đạt mà mừng rỡ như điên, ngược lại, đứng dậy, mặt biểu tình muốn cáo biệt , rồi trong nháy mắt chạy ra khỏi phòng làm việc, gọi điện thoại cho Linda.

      "Làm sao vậy?" Linda vấn.

      "Mau mau!" Mạch Nhiên lo lắng , "Mau giúp em gọi điện thoại cho Tiểu Hàn."

      "Em muốn làm gì?" Linda cảnh giác, cho rằng Mạch Nhiên có ý định với Tiểu Hàn. Mạch Nhiên bắn cho ta khẩu khí muốn đoạn tử tuyệt tôn:

      "Hỏi Tiểu Hàn, Thẩm Lâm Kỳ chưa!"

      "Em Thẩm tổng? ấy phải máy bay sao?"

      "Chị xác định ta máy bay? !" Mạch Nhiên truy hỏi.

      "Xác định!" Linda chắc như đinh đóng cột trả lời, "Trước lúc làm thủ tục chị có chuyện điện thoại với Tiểu Hàn. Đúng rồi, sao em đột nhiên lại hỏi cái này?"

      "... có gì, em tắt máy đây." Mạch Nhiên xong liền cúp điện thoại. Trong lồng ngực, tim vẫn nhảy nhót loạn xạ, cảm thấy có chút may mắn, song cũng có chút thấp thỏm, kèm theo cảm giác mất mát khó hiểu.

      Đến tột cùng là nghe nhầm, hay là sai, hoặc... cũng có thể cả hai người đều hề sai.

      Câu hỏi sâu sắc như vậy, mãi đến khi bộ phim của Tưởng Vân Đạt bấm máy, vẫn chưa tìm ra được đáp án chính xác nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :