1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐỘC DƯỢC PHÒNG BÁN VÉ - ỨC CẨM (65 chương + 1 kết truyện + 2 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 20
      ["Có chuyện gì sao?: Thẩm Lâm Kỳ ngồi ở bàn làm việc, thấy Mạch Nhiên đột nhiên xông vào, nhìn qua hề tức giận.

      Mạch Nhiên nhìn , rồi nhìn về phía Khương Tuệ ngồi chỉnh tề sô pha, đành kiên trì : "Thực ra ... có chuyện gì, em tới muốn hỏi, ăn cơm ?"]

      Bầu khí trở nên ngượng ngập, Thẩm Lâm Kỳ thần sắc biến đổi, con mắt thú vị nhìn Mạch Nhiên, ngón tay lại bắt đầu nhàng gõ mặt bàn.

      Nhất thời, Mạch Nhiên cảm thấy mặt mình nóng ran, sâu sắc mà nghĩ cái đầu mình nhất định là bị kẹp giữa cánh cửa rồi, thể nào lại có thể thốt ra câu hỏi chẳng ăn nhập gì như thế! Vẫn còn ăn cơm ư? Ăn lớn lên mà có đầu óc!

      Ở phía sau, Khương Tuệ ngồi ở ghế sô pha đứng lên, dáng vẻ tươi cười, chìa tay ra muốn bắt tay, ta : "Bạch tiểu thư, xin chào! Lần đầu gặp mặt, tôi là Khương Tuệ."

      Khương Tuệ biểu ra ngoài thái độ vô cùng hữu hảo khiến Mạch Nhiên cảm thấy ngoài sức tưởng tượng. vốn tưởng rằng bạn cũ mới chạm mặt... ít nhất... đại chiến ba trăm hiệp, nếu phải ta dùng nhãn thần giết chết Mạch Nhiên, cũng là Mạch Nhiên dùng giày cao gót nện chết ta, thế mới có thể hòa bình mà sống !!! (Chị có thể bớt hâm tý được ? ><)

      tại tình huống này... Liệu có phải Linda tình báo nhầm , Mạch Nhiên bắt kẻ gian nào ở đây?

      Mạch Nhiên khỏi nghi hoặc đứng lên, nhìn Khương Tuệ tay vẫn giơ ra. Mạch Nhiên tâm nhất hoành, qua bắt lấy tay ta, : "Chị Tuệ khách khí rồi, cần tự giới thiệu như vậy, em từ hồi tám tuổi biết đến chị" Lời vừa xuất khỏi miệng, Mạch Nhiên phát trong đó có phần ám chỉ ta, lông mày ta hơi nhíu lại.

      Trời đất chứng giám, Mạch Nhiên có ý này, nhanh chóng : "Em nhớ nhầm a, hình như là mười tám tuổi."

      Khương Tuệ ngẩn ra, bỗng nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn Thẩm Lâm Kỳ : "Lâm Kỳ, bạn rất thú vị."

      Mạch Nhiên nghe ta xong có chút mơ hồ. Cái gì mà thú vị? Chỗ nào thú vị? ta rốt cuộc có ý gì? Mạch Nhiên nhíu mày.

      Khương Tuệ dường như chút cũng chưa nhận ra được địch ý của Mạch Nhiên đối với mình, chỉ thu hồi tay rồi thản nhiên : " còn sớm nữa, em trước, quấy rầy hai người ăn cơm." ta đến đây, dường như nhớ ra điều gì lại tiếp tục: "Lâm Kỳ, ưng thuận chuyện của em rồi, đừng quên!"

      Thẩm Lâm Kỳ gật đầu, rốt cuộc phản ứng.

      "Vậy em yên tâm rồi, Bạch tiểu thư, lần sau gặp lại!" Khương Tuệ ra khỏi cửa còn quên vẫy tay chào tạm biệt.

      Mạch Nhiên bị ta diễn đến độ sợ choáng váng đầu óc, mãi đến khi Thẩm Lâm Kỳ đến phía sau, mới lấy lại tinh thần, sau đó liền bị làm cho hoảng sợ.

      Mạch Nhiên : " là quỷ sao? Đột nhiên xuất sau lưng người ta hù chết người à?"

      "Em khi nãy chẳng phải đột nhiên xông vào phòng làm việc của sao?" Thẩm Lâm Kỳ hỏi.

      "Cái này giống nhau sao?" Mạch Nhiên vội vã lấp liếm, "Chúng ta là mục đích bất đồng, em là tới để bắt... Thôi , vừa rồi ta đáp ứng ta cái gì vậy?"

      "Đương nhiên là đồng ý với ta trọng thập cũ ái, gương vỡ lại lành!"

      xong, Thẩm Lâm Kỳ bình tĩnh quét mắt nhìn chằm chằm Mạch Nhiên ngẩn tò te : "Nếu phải vậy, chẳng phải là khiến cho em đến chuyến tay sao?"

      "Ha ha..."Mạch Nhiên gượng gạo cười hai tiếng, trong lòng suy nghĩ, đúng là guốc trong bụng, thể ở đây ngốc nghếch thêm nữa, tốt nhất vẫn là nên sớm rút lui!

      "A! Đúng rồi, em nhớ ra em còn quảng cáo phải làm, em trước đây!" Mạch Nhiên xong, vội vã ra cửa.

      Chỉ tiếc chân trước vừa bước ra đến cửa, chân sau nghe thấy Thẩm Lâm Kỳ ở đằng sau lẩm bẩm: " còn chưa ăn cơm!"

      Mạch Nhiên dừng chân lại, bỗng nhiên có dự cảm bất thường.

      Thẩm Lâm Kỳ tiếp tục : " ngại em mời ăn!"

      Mạch Nhiên cứng đờ người. Đầu óc ong ong.

      Sau đó, Thẩm Lâm Kỳ còn : "Ăn no mới có thể lực!"

      Mạch Nhiên phun ngụm máu. Trong phòng làm việc, còn ngang nhiên đùa giỡn !

      Thề có trời, Mạch Nhiên chưa từng sợ hãi cùng ăn với Thẩm Lâm Kỳ như vậy bao giờ.

      Trước đây, Thẩm Lâm Kỳ nhìn qua luôn lạnh như băng, vẻ mặt cứng đờ, làm như toàn bộ thế giới đều mắc nợ bằng. Tuy rằng Thẩm Lâm Kỳ luôn hung hãn chút, nhưng ít ra Mạch Nhiên còn nuốt trôi cơm.

      Thế nhưng tại, Mạch Nhiên phát Thẩm Lâm Kỳ thay đổi...

      Thế nhưng tại, Mạch Nhiên phát Thẩm Lâm Kỳ thay đổi, trở nên tâm tình bất định, hốt lãnh hốt nhiệt, khó nắm bắt... ! Những điều này quan trọng, quan trọng nhất là đột nhiên học trò đùa cợt lưu manh, ngữ điệu khiến người khác kinh hãi muốn chết, thỉnh thoảng còn khiến Mạch Nhiên sợ đến kinh hồn bạt vía, ăn vào, hoang mang lo sợ, kinh nguyệt bất thường (^^)

      Mạch Nhiên suy nghĩ kĩ, nếu như cứ tình hình này phát triển, nhất định phát bệnh, nhất là khi nhìn thấy miếng bít tết kia chết ngập trong máu mất .

      Mạch Nhiên vì suy nghĩ cho tính mệnh, cũng là vì suy nghĩ cho việc làm ăn buôn bán của quán cơm tây mà lớn mật đề nghị: "Nếu là em mời khách, chi bằng chúng ta ăn lẩu !"

      Sau đó, điều Mạch Nhiên tưởng được chính là, Thẩm Lâm Kỳ ĐỒNG-Ý!!!

      Mạch Nhiên vẫn nghĩ, văn hóa ẩm thực Trung Quốc và phương Đông khác biệt chỉ có nguyên liệu nấu ăn cùng cách thức nấu nướng, mà quan trọng là ở phương thức ăn cơm.

      Ví dụ như khi ăn cơm tây, thông thường hai người bàn dài, mỗi người đầu. Dù có muốn gì cũng phải cân nhắc xem có thích hợp hay ? có nên hay ? Nhưng ăn cơm theo kiểu Trung Hoa có như vậy, đám người , ngồi quanh nồi lẩu, người này cho rau vào nồi, người kia cho thịt cừu vào nồi, người kia nữa cho thịt bò vào nồi, tuy rằng vị nhất định là ngon hơn cơm Tây, nhưng bầu khí tuyệt đối tốt hơn nhiều. Nếu như có thêm hai bình rượu xái, cho dù co thù hận lớn bằng trời cũng còn tính toán.

      Giống như tại, cách nồi lẩu nóng hôi hổi, Mạch Nhiên nghĩ lúc này Thẩm công tử nhìn qua, so với quá khứ bất luận cái gì cũng thấy ôn nhu hơn rất nhiều.

      Trong bầu khí này, Mạch Nhiên rất ủ rũ mà gắp cho Thẩm công tử miếng lá sách bò.

      " ăn nội tạng." Thẩm Lâm Kỳ bình tĩnh .

      ăn ăn, Mạch Nhiên gắp miếng lá sách bỏ lại vào bát mình.

      lúc sau, thịt dê chín, Mạch Nhiên lại gắp cho Thẩm Lâm Kỳ miếng thịt dê.

      Thẩm Lâm Kỳ : " ăn thịt dê."

      đúng là sách mé, Mạch Nhiên chề môi, lại tiếp tục gắp miếng thịt dê trở về bát.

      Lại lúc nữa, thịt bò chín, đợi Mạch Nhiên nhấc đũa, Thẩm Lâm Kỳ : "Em đừng bận tâm , cứ ăn !"

      Ách. ăn sao? Là tự mình đấy nhé, chờ lát bắt đầu ăn, vẫn nhúc nhích, chê bai cái này thể ăn, cái kia nên ăn, cho dù vậy cũng nên nể mặt mũi em mà ăn chút rau xà lách này chứ?

      "Được", Mạch Nhiên , "Vậy đừng ăn, em ăn!"

      Sau đó, nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn Mạch Nhiên hùng dũng ăn hết toàn bộ nổi lẩu, còn nhân tiện uống hết ba cốc rượu xái.

      Cuối cùng, giống như tất cả những nhân vật nữ chính trong các tác phẩm văn học, Mạch Nhiên say.

      Thế nhưng, thực nên kích động, điểm khác nhau giữa Mạch Nhiên với các vị thiếu nữ kia chính là, Mạch Nhiên sợ say. Bởi vì khi Mạch Nhiên uống say, so với khi say vẫn còn rất tỉnh táo, mượn rượu làm càn, mê sảng, lưng ngồi thẳng tắp, tiếng phổ thông so với bình thường đều chuẩn hơn. Mạch Nhiên nghe mẹ , khi uống say đều phân nửa thời gian rất hiểu chuyện, cho nên Mạch Nhiên lo lắng, đáng tiếc tại Mạch Nhiên muốn cho bà bớt lo nhưng cũng còn cơ hội nữa.

      đường về nhà, Mạch Nhiên ngồi ở ghế phụ lái, mắt nhìn thẳng trước, hé răng nửa lời. Trong xe bản nhạc lạ lẫm vang lên khe khẽ, Thẩm Lâm Kỳ chuyên tâm lái xe, cũng có mở miệng.

      Ngoài ánh đèn lững lờ từ bên ngoài chiếu vào cửa kính, phảng phất lờ mờ, ràng.

      Sau đó biết qua bao lâu, cũng có thể là do Mạch Nhiên tưởng tượng ra, Thẩm Lâm Kỳ dừng xe lại, cúi đầu giúp Mạch Nhiên tháo dây an toàn.

      Mạch Nhiên ngơ ngác nhìn , thấy những ngón tay thon dài kia linh hoạt mà cở nút thắt dây an toàn, lại dùng ngón tay, nhanh chóng luồn dây ra khỏi y phục của , động tác ưu nhã mà thuần thục, là khiến người ta mở mang tầm mắt.

      Ngay sau đó, có chiếc xe khác lướt qua xe bọn họ, đèn xe chiếu vào mặt Thẩm Lâm Kỳ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn .

      Mạch Nhiên cũng nhìn , bốn mắt nhìn nhau, hỏi: "Thẩm Lâm Kỳ, có phải thích em?" (ố ồ ^^)

      Thẩm Lâm Kỳ hỏi lại: "Em uống say rồi?"

      "Ừm." Mạch Nhiên gật đầu.

      "Ngày mai tỉnh lại, có phải quên lời của ?"

      "Ừm." Mạch Nhiên tiếp tục gật đầu như con rối.

      Thẩm Lâm Kỳ khẽ cười : " rất thích em!"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 21
      "Ngày mai tỉnh lại, có phải quên lời của ?"

      "Ừm." Mạch Nhiên tiếp tục gật đầu như con rối.

      Thẩm Lâm Kỳ khẽ cười : " rất thích em!"

      ***

      Hậu quả của việc say rượu là, ngày hôm sau tỉnh dậy, đầu Mạch Nhiên đau như búa bổ, mắt mũi lờ đờ, vất vả mới có thể trở mình mà bò dậy xuống giường, ngay sau đó Mạch Nhiên phát Linda tới từ lúc nào, trong tay mang theo đĩa bánh kem cùng chiếc bánh tráng trứng gà.

      Mạch Nhiên cảm động : "Chị Linda, chị thực là hiểu em, nếu có kiếp sau, em nhất định tiếp tục tìm chị làm người đại diện."

      "Thôi !" Linda trợn mắt lườm Mạch Nhiên, "Kiếp sau em còn gây tai họa cho chị, ngay cả cửa cũng chẳng có! Ngày hôm nay nếu phải Thẩm tổng đích thân giao phó, chị còn lâu mới mang điểm tâm đến cho em, cho em chết ở nhà !"

      đúng là nữ nhân hung ác a! Mạch Nhiên trong lòng thầm cảm thán, bỗng nhiên cả kinh, hỏi lại: "Thẩm Lâm Kỳ sai chị tới?"

      "Còn phải sao, Thẩm tổng đặc biệt căn dặn, em hôm qua uống quá nhiều, bảo chị tới chăm sóc em." Linda xong, bỗng nhiên nháy mắt với Mạch Nhiên : " phải ngày hôm qua em uống say mà quá nhiệt tình, khiến Thẩm tổng sợ đấy chứ?"

      Linda vừa , miếng bánh kem trong miệng Mạch Nhiên phun ra.

      Mạch Nhiên : "Chị mới nhiệt tình, cả nhà chị nhiệt tình! Chị đừng có mà cho rằng em vì chuyện tối qua xảy ra dậy nổi mà có thể xấu em. Em xin thề, em lúc uống say so với bình thường tỉnh táo hơn gấp vạn lần."

      "Ồ" Linda đáp lại, gật đầu cái, len lẽn cười.

      Nhất thời Mạch Nhiên hận thể nhổ vào vẻ mặt phân chó kia của Linda. Trời đất chứng giám, là thuần khiết nha, tuy rằng cũng nhớ tối qua xảy ra chuyện gì. (!!!)

      Thấy Linda xấu mình, Mạch Nhiên quyết định bắt ta thực nô dịch suốt hai giờ liền, cùng tàn ác.

      "Linda, em muốn uống nước"

      "Linda, em muốn uống nước, em muốn ăn sữa chua"

      "Linda, sữa chua ngon, hay là cho em ăn bánh kem "

      "Linda...a!"

      Đầu Mạch Nhiên hung hăng bị cốc cái, Linda tàn bạo : "Uống cái muội! Dậy thay quần áo mau, cả đời này em đừng có mong chị mang cho em điểm tâm nữa!"

      Mạch Nhiên lại nghĩ, danh dự dù đáng quý, thanh bạch càng quý hơn, nhưng vì bữa điểm tâm, cả hai thứ kia đều vứt!

      Vì vậy, Mạch Nhiên vuốt bụng no căng đứng lên, tinh thần phấn chấn chào Linda theo nghi thức tiêu chuẩn, : "Yes, Madam!"

      Bởi vì bị kiện đánh nhau lúc trước ảnh hưởng, những việc vốn định sẵn phải làm rốt cuộc gác lại, hôm nay phong ba cuối cùng cũng qua, Mạch Nhiên phải đối mặt với lượng công việc gấp đôi thường ngày.

      Quay quảng cáo, nhận phỏng vấn của báo chí, tổng duyệt lại chương trình... Các loại công việc nối đuôi nhau mà đến, lịch làm việc của Mạch Nhiên được sắp xếp dày đặc, hoàn toàn có thời gian rảnh.

      Tuy nhiên có đôi khi, Mạch Nhiên nghĩ bận rộn như vậy tốt chí ít cũng chứng minh được Mạch Nhiên còn có thể kiếm được tiền, có thể lo thuốc men cho A Triết.

      Bệnh viện gọi điện đến, bệnh tình của A Triết rất ổn đinh, thế nhưng lại rất muốn chị đến thăm. Mạch Nhiên lại hoàn toàn có thời gian, buổi sáng là chụp ảnh cho tạp chí, nam diễn viên là việc cùng kia cứ như bị điên, vỗn dĩ nữa ngày có thể giải quyết công việc xong xuôi, lại bị kéo dài tới tận chiều.

      Mạch Nhiên vô cùng tức giận, nhìn xung quanh tên kia, nhân viên chụp ảnh khúm núm lời xin lỗi , hận thể cướp lấy máy ảnh trong tay , ném vào mặt tên khốn kia.

      Để ngăn cho bản thân mình làm chuyện dại dột, Mạch Nhiên đứng lên, quyết định ra ngoài hít thở khí.

      Tòa cao ốc này thuộc sở hữu của tạp chí trong nước mới nổi danh tên là In-max, bởi vì co ít chuyên gia stylist hàng đầu, cho nên Mạch Nhiên cuối cùng gặp phảo đồng nghiệp ở đây.

      Kỳ thực gặp phải đồng nghiệp cũng chẳng có gì to tát, sợ nhất chính là oan gia ngõ hẹp, gặp phải kẻ thù.

      Mạch Nhiên thừa nhận, lúc đó có tôn sùng ta chút,

      kỳ thực trước kia là cũng đa có phần quá đáng, khiến cho Từ Lâm này nổi lên thành sao hạng hai, thực nổi tiếng lần, đến nay mạng còn bị người ta gọi là "Từ bát bát" ("bát bát" : ngang ngược)

      Nhưng thực là cũng vì ta cướp đoạt mất hợp đồng quảng cáo của Mạch Nhiên, theo lý mà , bọn họ như vậy là tính toán xong nợ nần. Thế nhưng ta lại nhân dịp tiến sát đến cạnh Mạch Nhiên , cố ý hung hăng mà xô vào Mạch Nhiên cái.

      Mạch Nhiên vốn có đề phòng sẵn, sao có thể khiến ta thực được mưu. Vậy mà ta sốt ruột muốn báo thù, thấy Mạch Nhiên bị sao, thậm chí ta giày cao gót còn muốn giẫm lên chân Mạch Nhiên.

      Mạch Nhiên nhất thời luống cuống.

      Nếu như lúc này trăng mờ gió rít, bốn bề vắng lặng, ta tìm Mạch Nhiên mình đấu, Mạch Nhiên còn tự tin thắng được ta. Nhưng tại ràng thanh thiên bạch nhật, nếu Mạch Nhiên cùng ta phân cao thấp, ngộ nhỡ bị phóng viên chụp được ảnh, hình tượng của ta cần để ý, nhưng hình tượng của Mạch Nhiên rất đáng giá a!

      Mạch Nhiên suy nghĩ cho danh tiếng của bản thân, hai lời liền quay , ngờ, ta lại đuổi theo, giày cao gót nện xuống, nhất nhất muốn dừng. Mạch Nhiên sâu xa nghĩ, ngày hôm nay mà trốn , sợ rằng thoát khỏi người đàn bà điên rồ này, vừa vặn vào lúc này có chiếc thang máy xuống, Mạch Nhiên nhanh chóng chạy vọt vào.

      Sau đó Mạch Nhiên trợn tròn mắt.

      Ngày hôm nay đến tột cùng là cái ngày hoàng đạo gì khiến cho Mạch Nhiên tại cùng nơi gặp tới hai người quen, người trước khiến đau đầu, người sau... Mạch Nhiên nhìn thấy mắt Kiều Minh Dương tự tiếu phi tiếu.

      Thẳng thắn mà , cảm tình của Mạch Nhiên với Kiều Minh Dương rất phức tạp.

      Ngày đó, để ý đến hình tượng mà cứu , quả thực trong lòng Mạch Nhiên rất cảm kích. Nhưng sau loạt chuyện xấu, cùng với các fan điên cuồng của , cũng khiến Mạch Nhiên cảm thấy đố kỵ, rất sợ lại bị bọn cẩu tử bắt gió bắt bóng (đồn đại căn cứ), khiến rơi vào tình trạng lung lay, mang tiếng xấu.

      Trong giới này, danh tiếng chính là đại biểu cho tiền tài, Mạch Nhiên có thể phớt lờ hình tượng, nhưng tuyệt đối phải quan tâm đến tiền đồ của mình.

      May mắn là Kiều Minh Dương cũng phải là người duy nhất trong thang máy, bên cạnh còn người đàn ông trung niên đeo chiếc kính râm, Mạch Nhiên nhìn qua cảm thấy quen mắt nhưng nghĩ ra từng gặp ở đâu.

      Mạch Nhiên tỉ mỉ hồi tưởng lại chút, thoáng chốc, hai con mắt tựa như con chuột mười ngày ăn cơm, phát ra tia ớt.

      Trời ạ! Đó là Tưởng Vân Đạt!

      Tưởng Vân Đạt, cái tên này trong giới giải trí ai là biết đến, ai là hiểu .

      Là nhà sản xuất đạt huy chương vàng, ông ta lãnh đạo việc quay phim của đội ngũ sản xuất phim ở Trung Quốc và thậm chí ở khắp châu Á, liên tục tạo ra những kỳ tích bảng xếp hạng. Đặc biệt là trước đây ông ta còn hợp tác với Kiều Minh Dương trong bộ phim thần tượng "Hello, my love", bộ phim này nhanh chóng trở thành cơn sốt tại các nước châu Á, chỉ phá vớ kỷ lục vể lượng người xem TV mà còn giúp cho lượng fan của Kiều Minh Dương ở các nước Đông Nam Á, Hàn Quốc, Nhật Bản tăng lên đáng kể.

      Thế nhưng vận may xác thực còn chưa dừng lại ở đó

      Khi Mạch Nhiên cung kính hướng về phía Tưởng Vân Đạt chào tiếng, ông ta bỗng nhiên tháo kính râm xuống, hai con mắt sắc bén quan sát Mạch Nhiên từ xuống dưới, sau đó nghiêm túc hỏi Mạch Nhiên: "Bạch tiểu thư, nếu như tôi mời tham gia vào bộ phim truyền hình sắp tới của tôi, có đồng ý ?"

      Lúc đó Mạch Nhiên chấn kinh, há hốc miệng, lâu thể ra lời.

      Cũng biết qua bao lâu mới : "Tưởng đạo diễn, tuy rằng tại tôi rất cảm kích, cũng rất muốn nhận lời, nhưng tôi vẫn muốn hỏi lại, ông xác thực là phải nhìn nhầm người chứ? Có phải đùa với tôi ?"

      (Tội nghiệp chị Nhiên, tự coi mình là Độc dược phòng vé mất rồi >< tự tin lên tý chứ!)

      "Vậy còn phải xem chính lý giải thế nào!" Tưởng Vân Đạt xong, thang máy mở ra, ông ta đeo kính lên rất bình tĩnh ra ngoài.

      Mạch Nhiên đứng tại chỗ ngây như phỗng, rốt cuộc có biện pháp nào chậm rì ra.

      Kiều Minh Dương liếc mắt nhìn Mạch Nhiên cười, nhấc chân bước ra ngoài. Mạch Nhiên lấy lại tinh thần, phát bắt được tay giữ lại.

      Mạch Nhiên : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai người các ngươi phải là hùa vào với nhau chỉnh em chứ?"

      "Sao có thể?" Kiều Minh Dương nhún vai, "Chúng ta cũng phải tiên tri, có thể đoán trước được em đột nhiên lại chạy vào!"

      "Vậy vừa rồi đạo diễn Tưởng có ý gì?" Mạch Nhiên cấp tốc hỏi .

      "Kỳ thực cũng có ý gì, chẳng qua chỉ là vừa rồi ông ta còn oán hận với tôi thể tìm được nữ diễn viên thích hợp"

      "Sau đó?"

      "Sau đó tôi đề nghị ông ta, chi bằng phó thác cho số phận, chọn người tiếp theo vào thang máy làm diễn viên, sau đó...", Kiều Minh Dương thâm sâu mà liếc Mạch Nhiên cái, cảm thán , "Tiểu Bạch, em là may mắn!"

      mới may mắn!

      Nhất thời, Mạch Nhiên quả thực dở khóc dở cười, thể tưởng tưởng nổi thế giới này a, ta có thể cẩu huyết được như vậy sao?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 22
      ["Sau đó tôi đề nghị ông ta, chi bằng phó thác cho số phận, chọn người tiếp theo vào thang máy làm diễn viên, sau đó...", Kiều Minh Dương thâm sâu mà liếc Mạch Nhiên cái, cảm thán , "Tiểu Bạch, em là may mắn!"

      mới may mắn!

      Mạch Nhiên quả thực dở khóc dở cười, thể tưởng tưởng nổi thế giới này a, ta còn có thể cẩu huyết như vậy sao?]

      Tưởng Vân Đạt đúng là hiệu suất làm việc hơn người, đến mấy ngày sau, kịch bản bộ phim "Tình tới" nằm trong tay Mạch Nhiên.

      Linda nghe Mạch Nhiên kể lại tình huống thể tưởng tượng được kia, rồi nhìn chằm chằm kịch bản, hồi chảy nước miếng, hồi nhíu mày, cứ như vậy nửa giờ, sau đó đứng dậy nhẫn nhịn : "Việc này, chị nghĩ cứ để Thẩm tổng trở về quyết định !"

      Mạch Nhiên hiểu mâu thuẫn trong lòng Linda tại.

      Cả Linda và Mạch Nhiên đều hiểu sức ảnh hưởng của Tưởng Vân Đạt trong giới giải trí lớn thế nào, nhận lời mời của ông ta rất có khả năng Mạch Nhiên có cơ hội thoát khỏi cái danh "Độc dược phòng bán vé", chân chính mà được xếp vào hàng minh tinh. Thế nhưng, cả hai người đều hiểu, nam chính của bộ phim này là Kiều Minh Dương, scandal giữa Mạch Nhiên và rầm rộ thời gian trong quá khứ, bây giờ mà hợp tác, sợ rằng rất khó có thể tránh khỏi lại trở thành tâm điểm bàn tán.

      thẳng ra là, Mạch Nhiên từ trước tới nay đều công khai là bạn của Thẩm Lâm Kỳ, cho dù chỉ là vì bát cơm, cũng nên cố ý tạo scandal để lăng xê tên tuổi, cho nên...

      Mạch Nhiên cam lòng mà nhìn Linda gật đầu, : "Kỳ thực, em cũng nghĩ như vậy."

      Về Thẩm Lâm Kỳ, từ sau ngày Mạch Nhiên uống rượu say, chưa hề xuất trước mặt . Mạch Nhiên chỉ nghe công tác nước ngoài, cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, dù sao từ xưa tới nay cũng chưa bao giờ với lịch trình làm việc của mình, cũng quen với việc luôn xuất quỷ nhập thần.

      Thời gian này Mạch Nhiên bỗng cảm thấy rất phiền não.

      Mạch Nhiên mỗi ngày trước khi ngủ đều quen lôi kịch bản của Tưởng Vân Đạt ra đọc chút, càng đọc càng thấy thú vị, càng đọc càng thấy ngứa ngáy tâm can. Nhưng trong lòng Mạch Nhiên hiểu cơ hội rất xa vời, đành bất lực tự mình dỗ dành bản thân, diễn được quay quảng cáo, dù sao cũng vẫn kiếm được tiền. (hic... khổ thân chị!)

      Đáng tiếc, quay quảng cáo cũng phải thực tốt. Cách đây nhiều năm, Mạch Nhiên đóng quảng cáo cho hãng dầu gội, thời gian cả clip quảng cáo chỉ vài phút, thế nhưng Mạch Nhiên phải diễn từ thời cổ đại đến đại, hóa trang mất vài giờ, lại còn bị treo bằng dây thép. Vài ngày sau khi quay xong, Mạch Nhiên chỉ mệt mỏi, mà mình mẩy còn đầy vết thương, vô cùng thê thảm.

      Hôm nay Mạch Nhiên dễ dàng gì phải làm làm lại mới quay xong quảng cáo, nhanh chóng về nhà, thầm muốn lên giường ngủ giấc. Thế nhưng, cuộc sống hết lần này đến lần khác chiều lòng người. Ngay lúc Mạch Nhiên ngủ say sưa, mơ kiếm được rất nhiều tiền chuông điện thoại reo vang.

      Mạch Nhiên vùng vẫy từ trong chăn chui ra ngoài, hai mắt nhắm tịt từ từ lần mò tìm điện thoại, muốn chết mà "a lô" tiếng!

      Tức giận chính là, người gọi điện đến lại là kẻ môi giới, hỏi Mạch Nhiên có hứng thú muỗn đầu tư vào wangpu (tên trang web) hay . Mạch Nhiên tức giận, " có hứng thú" rồi cúp điện thoại.

      lúc sau, chuông điện thoại lại reo, Mạch Nhiên lấy chăn chùm đầu, lại nghe tiếng chuông điện thoại đòi mạng vang lên, rốt cuộc nhịn được hất tung chăn đứng dậy nhấc điện thoại lên mắng xối xả.

      " có bệnh à, tôi tôi có hứng thú, gọi nhiều vậy làm gì? biết người khác còn phải nghỉ ngơi sao? Tôi tại muốn đầu tư wangpu, tôi muốn kiện các , ở công ty nào, tên là gì? A lô, a lô... !"

      Mạch Nhiên quát lên mấy tiếng, cho rằng đối phương sợ đến mức dám lời nào, định cúp điện thoại bên kia truyền đến giọng người đàn ông.

      Thẩm Lâm Kỳ : "Là !"

      Mạch Nhiên trong đầu "đinh" tiếng, hoàn toàn tỉnh ngủ, lấy tay bịt mũi : "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi liên lạc được!"

      " nhớ đây là số điện thoại bàn!" Thẩm Lâm Kỳ lạnh lùng .

      "..." Mạch Nhiên nhất thời như quả bóng xẹp xuống, khiêm nhường giải thích: "Kỳ thực, em còn chưa tỉnh ngủ..."

      "Nghe biết!" Thẩm Lâm Kỳ .

      Mạch Nhiên đỏ mặt, ủ rũ : "Em ngủ mà, đâu biết là gọi, còn tưởng là cái công ty gì gì kia vừa rồi lại gọi để mời đầu tư"

      "Xem ra sai rồi! "

      " ... thế nào mà sai được, là em... ! Chính là cái công ty wangpu kia có lỗi! Hay là thuê luật sư tố cáo , điều tra xem là công ty của ai mà quấy nhiễu dân, sau đó kiện cho bọn họ phá sản!"

      "Ý kiến này tồi! Ngày mai bảo luật sư tiến hành." Thẩm công tử tiếp tục .

      Người này định làm .

      "Em với hay giỡn thôi mà, là em sai được chưa?" Mạch Nhiên lúc đó chỉ muốn khóc: Thẩm công tử à, Thẩm đại thiếu à, ngài đại nhân đại lượng mà bỏ qua cho em được , tim của em thể chịu đựng nổi được cứ nhảy loạn xạ như thế được!

      "Ồ, em định bồi thường thế nào đây?" Thẩm Lâm Kỳ hỏi.

      đúng là được voi đòi tiên mà. Mạch Nhiên cam lòng : "EM – BÁN – THÂN – – BÁN – NGHỆ, có muốn bàn bạc ? " Mạch Nhiên cho rằng, giữa bọn họ tại cách nhau Thái Bình Dương, người này làm sao có đủ khả năng bay qua mà về ngay được.

      Thế nhưng lập tức Mạch Nhiên phát mình sai!

      "Có thể" Mạch Nhiên nghe thấy Thẩm Lâm Kỳ thèm đếm xỉa gì mà đáp ứng, ngay sau đó, chuông cửa đột ngột vang lên, : "Ra mở cửa nhanh!"

      Cảm giác này là rất tinh tế, giống như khi người ta vui mừng vì nhảy vọt qua hố, nhưng sau đó, lại phát mình rơi vào hố phía sau lớn hơn.

      Chết toàn thây.

      Chẳng hiểu sao trong đầu Mạch Nhiên lên cái câu này. Nhất thời Mạch Nhiên hận thể tự tát cho mình hai cái vào mồm: "cho ngươi chừa cái tội tùy tiện bắt điện thoại, cho ngươi chừa cái tội tùy tiện cái gì mà bán thân bán nghệ!" Cuối cùng Mạch Nhiên vẫn phải từ giường xuống, ra mở cửa.

      Quả nhiên Thẩm Lâm Kỳ đứng ngoài cửa. Mạch Nhiên vừa mở cửa ra, cũng hề khách khí rất nhanh bước vào, thuận tiện đưa cho Mạch Nhiên vật. Mạch Nhiên phản xạ rất nhanh đỡ lấy, sau đó liền nhìn thấy, mặt mũi tái nhợt, bộ âu phục!

      Trong tay xách theo valy hành lý, hình như mới vừa xuống máy bay. Mạch Nhiên nghĩ, nhất định là ngại trở về quá muộn nên liền biến nhà thành quán trọ.

      Mạch Nhiên tức giận, hận đến nỗi thể tiến đến đá cho Thẩm Lâm Kỳ cước. Trong lúc vừa mới quay về phía Thẩm Lâm Kỳ mà nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên bỏ hành lý xuống hỏi: "Ăn cơm ?"

      "Em ở đây hết mì ăn liền rồi" Mạch Nhiên nghiêm mặt .

      " sao, có" Thẩm Lâm Kỳ xoay người, lấy cái túi nilon giơ lên.

      Mạch Nhiên lặng người. Đầy túi mì ăn liền!

      Đại boss Thẩm Lâm Kỳ của công ty giải trí Tinh Thiên, quá nửa đêm đến nhà người ta ăn mì gói, chuyện này có ra cho người khác nghe cũng ai tin, ngay cả chính bản thân Mạch Nhiên cũng chưa từng trải qua, đều nghĩ đây là giấc mơ.

      [Đại boss Thẩm Lâm Kỳ của công ty giải trí Tinh Thiên, quá nửa đêm đến nhà người ta ăn mì gói, chuyện này có ra cho người khác nghe cũng ai tin, ngay cả chính bản thân Mạch Nhiên cũng chưa từng trải qua, đều nghĩ đây là giấc mơ.]

      Rốt cuộc là điên rồi, hay chính là sinh ra ảo giác. Mạch Nhiên bắt đầu có chút đắn đo, cho đến lúc nghe thấy tiếng nước từ trong nhà tắm vọng ra, mới xác định chắc chắn. Mạch Nhiên khỏi giận dữ, hận đến nghiến răng nghiến lợi hành vi của Thẩm Lâm Kỳ, hận thể lao vào, úp cả cái nồi vào mặt Thẩm Lâm Kỳ, khiến cho ta được lĩnh hội chút bản lĩnh lợi hãi của .

      Thế nhưng, Mạch Nhiên vẫn còn đủ dũng cảm, chỉ có vậy, ngay cả chút gan dạ mặt cũng có, ai biết được khi Thẩm Lâm Kỳ nổi giận, liền dùng biện pháp gì hành hạ , trái tim bé của thể chịu được phá hủy.

      Mạch Nhiên thở dài, đổ mì nấu chín vào bát, bưng ra ngoài.

      Nhưng điều khiến ngờ được chính là lúc đem bát mì ra ngoài, phòng tắm cũng mở cửa. Thẩm Lâm Kỳ nửa thân mặc gì ra, thân dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm.

      Mạch Nhiên thoáng chốc như hóa đá, nhìn Thẩm Lâm Kỳ vừa tắm rửa xong, cả người ướt sũng, vốn dĩ lúc đầu tóc tai gọn gàng nhưng giờ toàn bộ đều rối bời, từng sợi vương trán, nước ngừng chảy xuống, rơi vai, theo đường cong của cơ thể, chảy qua ngực, cơ bụng, chưa đến khăn tắm vây quanh bụng.

      Nhất thời, mạch nhiên đầu óc trỗng rỗng, bát mì trong tay toan rơi xuống.

      May mà Thẩm Lâm Kỳ nhanh lẹ, giúp Mạch Nhiên đỡ lấy mới tạo ra thảm kịch. Thế nhưng cũng chính vì vậy mà lúc này khoảng cách giữa bọn họ kéo gần lại, Mạch Nhiên thậm chí thấy từng vết tích giọt nước chảy qua người Thẩm Lâm Kỳ, từ hông cho đến bụng dưới, chút sẹo cũng có, dùng từ hoàn mĩ để hình dung khoa trương chút nào.

      Thời khắc này, mặt Mạch Nhiên bỗng nhiên đỏ lên, hai má mơ hồ nóng ran, vô thức mà liếc mắt qua, lắp bắp : "Cái này.... mì... mì ăn được rồi!"

      Đối phương lâu có đáp lại, Mạch Nhiên bưng bát mì, cảm thấy mỏi tay, đành phải kiên trì chậm rãi quay mặt , sau đó liền phát , từ nãy Thẩm Lâm Kỳ vẫn duy trì động tác, hai mắt mở to mà nhìn chằm chằm Mạch Nhiên.

      Bốn mắt nhìn nhau, trống ngực đập thình thịch.

      Lúc này, Mạch Nhiên mơ hồ hiểu ra tại sao Thẩm Lâm Kỳ muốn làm bạn , bởi vì chỉ có mới có thể tự chủ được bản thân, mới có thể phá vỡ quy tắc. Thế nhưng, tự chủ cũng có giới hạn thôi! Nếu như Thẩm Lâm Kỳ dám thách thức , tin hay tin, ngay lập tức có thể đọc ra trăm lần các quy tắc bất thành văn.

      Mạch Nhiên tay bưng bát mì run rẩy, sau đó, bát mì bị lấy .

      Thẩm Lâm Kỳ xoay người, tự nhủ : "Chậm vậy, sắp chết đói rồi!"

      Mạch Nhiên lúc nãy tim vẫn còn đập thình thịch, xuân tâm nhộn nhạo, tại như bị hắt gáo nước lạnh, buốt giá trận.

      Ông trời ơi! Đây chính là cầm thú, cầm thú a!

      Lời là vậy, nhưng Mạch Nhiên cũng phải thừa nhận, hình dáng Thẩm Lâm Kỳ ăn mì dễ nhìn, rất ít có ai có thể ăn bát mì cách tao nhã như vậy, cho nên Mạch Nhiên ngồi bên sô pha, vừa uống sữa, vừa liếc nhìn Thẩm Lâm Kỳ phía bên kia, trong lòng ngừng thầm đọc thần chú: "Nghẹn chết , nghẹn chết , nghẹn chết ...."

      Sau đó, bi kịch xảy ra.

      Do Mạch Nhiên quá nhập tâm đọc thần chú, bên kia Thẩm Lâm Kỳ còn chưa nghẹn, bị sặc sữa. Sữa bò thuận đường chảy vào trong khí quản, nước mắt trào ra, vất vả lắm mới thở bình thường lại. Mạch Nhiên mở mắt phát Thẩm Lâm Kỳ nhìn mình, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.

      Mạch Nhiên lập tức cảm thấy xấu hổ muốn chết, phải là bị sặc sao, tốt vậy ư mà còn cười?

      còn dám cười!

      Trong lúc Mạch Nhiên còn bi phẫn tột cùng, bỗng nhiên trong đầu lóe sáng, nhớ tới kịch bản của Tưởng Vân Đạt còn để giường.

      Linda , nhận hay nhận, còn phải đợi Thẩm tổng quyết đinh. Lúc trước Mạch Nhiên còn khổ sở nghĩ biết phải mở miệng thế nào, giờ đúng là cơ hội tốt, bằng nhân lúc Thẩm công tử ăn xong bát mì rồi đề cập đến?

      còn chưa nhấc mông, Thẩm Lâm Kỳ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      Nụ cười mặt cứng lại, lập tức cười nịnh nọt, lắc đầu : " có gì, cái kia... mì ăn ngon ?"

      "Bình thường!" Thẩm Lâm Kỳ trả lời.

      Mạch Nhiên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục : "Có muốn ăn thêm bát nữa ?"

      " cần!"

      "Vậy hay là uống sữa .."

      " , muốn xin cái gì?" Thẩm Lâm Kỳ nể tình mà cắt đứt lời Mạch Nhiên.

      "Ha ha..." Mạch Nhiên cười gượng hai tiếng, "Kỳ thực có gì, chỉ là

      em vừa mới nhận được kịch bản, Linda cũng cảm thấy tồi, cho nên em muốn hỏi qua rốt cuộc có muốn tiếp nhận hay ?" Mạch Nhiên tận lực lấy Linda ra làm bia đỡ đạn.

      Thẩm Lâm Kỳ chớp măt hỏi: "Ai?"

      "Đạo diễn Tưởng"

      Mạch Nhiên qua quýt trả lời như vậy cũng giấu giếm được Thẩm Lâm Kỳ, nhíu mày, : "Tưởng Vân Đạt?"

      Nhìn Thẩm Lâm Kỳ bộ dạng cau mày như vậy, Mạch Nhiên cũng biết việc này phải trò đùa. Quả nhiên, Thẩm công tử tiếp: "Bộ phim này thể nhận, sắp xếp cho em bộ phim khác"

      Cự tuyệt như vậy là quá thẳng thắn, Mạch Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục : "Đạo diễn Tưởng rất có thành ý, gửi kịch bản đến cho em, hay là xem qua chút?"

      " cần!" Thẩm Lâm Kỳ , "Kịch bản của ông ta thích hợp với em!"

      " còn chưa có xem qua, sao như vậy..."Mạch Nhiên cố sức đấu tranh.

      Thẩm Lâm Kỳ nhúc nhích, thái độ kiên quyết.

      Nhưng mà vốn là thanh niên thời đại mới có lý tưởng, có văn hóa, có nghị lực, Mạch Nhiên nếu quyết tâm ra, có lý do gì mà cố gắng phen. Cơ hội tốt như vậy, cho dù là mặt dày mày dạn, Mạch Nhiên cũng phải dây dưa hồi.

      Nghĩ vậy, dứt khoát ngang ngược, đứng dậy đến bên cạnh Thẩm Lâm Kỳ, víu lấy tay làm nũng : " để em nhận , chỉ lần này thôi, chỉ cần đồng ý, em cái gì cũng làm!"

      Thốt ra những lời này xong, Mạch Nhiên hoàn toàn hối hận, Thẩm Lâm Kỳ quay đầu lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn , lặp lại câu : "Cái gì cũng làm?"

      khí bỗng nhiên tràn ngập mùi nguy hiểm, Mạch Nhiên cấp tốc buông tay Thẩm Lâm Kỳ, cười cười : "Kỳ thực cũng phải..."

      " nhớ kỹ em có qua, bán thân bán nghệ!" Thẩm Lâm Kỳ lần nữa cắt ngang lời Mạch Nhiên, trong mắt lóe ra tia nguy hiểm, thân thể chậm rãi tiến gần Mạch Nhiên.

      "Có sao? Em nhớ..." Mạch Nhiên khỏi khẩn trương đứng lên, vừa giả ngu vừa lùi lại phía sau, muốn đứng lên chạy trốn.

      Nhưng mà cái mông còn chưa nhấc lên, thắt lưng bị tóm lấy. Thẩm Lâm Kỳ dễ dàng kéo mạch nhiên lại, đặt ở dưới thân.

      Nhất thời, Mạch Nhiên cảm thấy mình như con thỏ trắng sắp bị sói ăn thịt, lúc nào cũng có thể bị cắn miếng, toi mạng.

      Mạch Nhiên cầu xin: " đừng có đùa như vậy, vừa nãy em chỉ giỡn thôi"

      "Nhưng cảm thấy vậy." Thẩm Lâm Kỳ nhìn Mạch Nhiên như nhìn con mồi, giọng trầm thấp, "Nếu như em thực cái gì cũng chịu làm, ngại suy nghĩ cầu của em chút"

      " !" Mạch Nhiên liều mạng lắc đầu: "Em muốn diễn, chút cũng ..."

      Những lời còn lại, Mạch Nhiên còn cách nào tiếp.

      Bởi vì, lại bị hôn.

      Nhất thời, Mạch Nhiên mở to hai mắt, tay chân cứng nhắc, lạnh sống lưng, trong đầu chỉ có ý niệm.

      còn chưa có đánh răng! o_O

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 23
      [Những lời còn lại, Mạch Nhiên còn cách nào tiếp.

      Bởi vì, lại bị hôn.

      Nhất thời, Mạch Nhiên mở to hai mắt, tay chân cứng nhắc, lạnh sống lưng, trong đầu chỉ có ý niệm.

      còn chưa có đánh răng! o_O]

      Thẩm Lâm Kỳ mạnh mẽ đem Mạch Nhiên đặt lên sô pha, bất ngờ hôn lên . Môi Mạch Nhiên bị chà sát, đầu óc trống rỗng, hai lỗ tai ong ong, trước mặt phảng phất mảnh màu trắng, dường như kinh hồn bạt vía mặc cho Thẩm Lâm Kỳ xâm chiếm.

      cảm giác được ngậm môi , nhàng mà mút lấy, cảm giác tê dại lan truyền từ môi đến khắp thân thể. Sau đó lại dùng đầu lưỡi khiêu khích , khách khí mà tiến sâu vào miệng .

      Mạch Nhiên toàn thân mềm nhũn, tưởng như có thể ngất . Thắt lưng bị nâng lên. Luồng nhiệt ừ bàn tay truyền đến dán da thịt , nóng rực như ngọn lửa lan rộng đám cỏ khô. Đầu tiên là thắt lưng, sau đó đến ngực, đến cổ, rồi gương mặt, cuối cùng cả bàn tay đều cẩn thận lau mồ hôi mặt .

      Hô hấp của Mạch Nhiên bắt đầu gấp gáp, cả người còn chút sức lực nào, chỉ có thể yếu ớt dựa vào sô pha. ý thức được bàn tay chậm rãi lần mò từ thắt lưng tiến vào trong áo ngủ của mình. Mỗi động tác đều ôn nhu mà thong thả, cảm giác giống như liều thuốc mị hoặc chảy trong mạch máu.

      Mạch Nhiên bắt đầu ý loạn tình mê, ngón tay hình như có chút co giật, chạm xuống thứ mềm mại, có lẽ... là khăn tắm của Thẩm công tử.

      Soạt!

      Động tác của Thẩm Lâm Kỳ ngưng lại trong giây lát.

      Cả hai người cùng ngây dại.

      Cổ Mạch Nhiên cứng nhắc, trừng mắt nhìn Thẩm Lâm Kỳ, máy móc cúi đầu nhìn khăn tắm màu trắng trong tay, rồi lại nhìn Thẩm công tử, sau đó "A" hét lên tiếng.

      Cùng lúc đó, nhanh chóng nhớ lại hành động của mình, tự nhủ nhất định là do trong lúc bị bức bách quá, hành động nhanh hơn suy nghĩ. tự hỏi biết mình làm cái gì ngu ngốc khiến cho Thẩm công tử đột ngột phát sinh cái tình muốn thương này.

      cước, Thẩm Lâm Kỳ bị Mạch Nhiên đá từ sô pha xuống.

      Sau tiếng bịch, Thẩm công tử trần truồng nằm sóng soài ở sàn nhà.

      Mạch Nhiên nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, chân tay luống cuống, lúc đó quả thực là tâm tư giết người giệt khẩu đều có.

      Sau đó mới phát , cái vật mà cầm trong tay để bưng mặt, chính là khăn tắm của Thẩm Lâm Kỳ.

      AAAAAAAA!

      cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng!

      ***

      Nghĩ đến chuyện nửa đêm cướp khăn tắm của Thẩm Lâm Kỳ, lại còn lấy để che mặt. Chuyện kinh khủng như vậy xảy ra, cảm thấy còn mặt mũi nào mà cùng chuyện kịch bản của Tưởng Vân Đạt nữa. chỉ vậy, ngay cả dũng khí câu với cũng có.

      Để tránh gặp phải Thẩm Lâm Kỳ ở công ty, Mạch Nhiên chỉ có thể cầu Linda tăng lượng công việc.

      Linda vì thấy Mạch Nhiên thay đổi mà cảm thấy bội phần khiếp sợ, liền hỏi: "Mạch Nhiên, phải em bị sốt chứ?

      " !" Mạch Nhiên lắc đầu, kiên định : "Em bị sốt, em chuộc tội!"

      Linda nghe Mạch Nhiên cũng hiểu ra sao, truy hỏi đến cùng xem rốt cuộc có chuyện gì.

      Mạch Nhiên đương nhiên mang chuyện mất mặt kia ra mà , đành phải hàm hồ mà bừa hai câu, cuối cùng hỏi Linda gần đây có quảng cáo nào cần ra ngoài quay hay , muốn cả ngày ở công ty.

      Linda ngơ ngác cả nửa ngày, cuối cùng : " có quảng cáo, nhưng có buổi tuyên truyền."

      Mạch Nhiên mừng rỡ hỏi: "Tuyên truyền gì?"

      "Còn có thể là cái gì nữa?" Linda liếc Mạch Nhiên đầy khinh bỉ, "Chính là bộ phim Rock Girl đó."

      Mạch Nhiên giật mình trợn trừng mắt nhìn. Bộ phim đó còn muốn lãng phí tiền tuyên truyền?

      Mọi người đều biết, giới giải trí là nơi bảo sao hay vậy, bộ phim mà ngày nào cũng bị bêu rếu rất dễ tác động xấu tới khán giả, cuối cùng chỉ có thể chịu đựng chỉ trỏ của hàng ngàn người, khiến cho việc bán vé rơi vào tình huống vô cùng thảm hại.

      Bộ phim Rock Girl cũng vậy, đầu tiên là đảm bảo an toàn tại trường khiến nữ chính bị thương. Sau đó, lại xảy ra kiện của Lý Khải Kỳ, bị người ta mắng chửi internet đến chêt sống lại, từ ông chủ cho đến nhân viên đều phải đứng mũi chịu sào.

      Vì vậy, phim còn chưa có chiếu, được giới bình luận nổi tiếng kết luận, đây là mánh lới điện ảnh, toàn bộ dựa vào mấy chuyện xấu của diễn viên, khán giả hoàn toàn cần quá chờ mong.

      Những điều này chỉ là những việc , điều khiến người ta cảm thấy tức giận chính là, Lý Khải Kỳ từ lúc bị vạch trần bộ mặt , lại còn dám ngang nhiên làm mất thể diện đoàn làm phim. Wb, vô liêm sỉ tuyên bố mình vô tội, đây là bộ phim thối rữa nhất từng tham gia, lại còn kêu gọi fan của mình nên đến rạp chiếu phim xem.

      Nhân cách Lý Khải Kỳ tuy rằng bằng trước đây nhưng mà vẫn còn rất nhiều fan trung thành liều chết mà nghe theo lời kêu gọi của thần tượng, tuyên bố chống lại rạp chiếu phim nào công chiếu bộ phim này, thậm chí còn tự xưng lên kế hoạch hoàn hảo, ngày nào bộ phim này công chiếu, kéo đến cửa các rạp này làm loạn.

      Hết sóng gió này đến sóng gió khác, Mạch Nhiên gần như cũng còn trông chờ gì nhiều đối với việc bán vé. Tuy nhiên phía nhà sản xuất cùng từ bỏ ý định, lại còn muốn tổ chức tuyên truyền.

      Mạch Nhiên mặc dù nghĩ như vậy chỉ là lãng phí thời gian, nhưng việc đến nước này, cũng chỉ đành còn nước còn tát, dù sao với bộ phim này cũng dồn tâm huyết rất nhiều, so với bất kỳ bộ phim trước kia đây là bộ phim nỗ lực nhiều nhất.

      Thực tế cũng chứng minh, mặc dù rất cố gắng tuyên truyền cho bộ phim nhưng kết quả cũng được như ý muốn.

      Lý Khải Kỳ là nam chính nhưng lại từ chối đến tham gia buổi tuyên truyền, khiến trước khi tham gia, đám phóng viên nhắm ngay được manh mối chuyện xấu, hàng loạt bài báo tự đặt câu hỏi, khiến Mạch Nhiên trở tay kịp.

      Nhưng chuyện khiến Mạch Nhiên tưởng tượng được chính là Kiều Minh Dương lại bớt chút thời gian đến, lại còn giúp Mạch Nhiên đối phó với những câu hỏi sắc bén.

      Lúc phóng viên hỏi Mạch Nhiên có đúng là thưc bị Lý Khải Kỳ xâm phạm hay , Kiều Minh Dương lập tức "Xin tôn trọng diễn viên", " đề cập đến những chuyện liên quan đến bộ phim", ... cứ như vậy khẩu khí nghiêm túc giúp Mạch Nhiên chống đỡ rất nhiều câu hỏi của phóng viên.

      Nhất thời , bỗng cảm thấy có lỗi với .

      Tuy rằng lúc gặp lần đầu tiên vui vẻ gì, còn làm hỏng xe , cũng cầm tiền bồi thường rồi. Nhưng thẳng thắn mà , con người cũng tồi, cảm thấy mình nên suốt ngày lên Wb nặc danh mà mắng , lai còn chửi kiếp trước là Nhạc Bất Quần.

      Để thoát khỏi cảm giác áy náy, quyết định mởi ăn cơm.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 24
      [Nhất thời , Mạch Nhiên bỗng cảm thấy có lỗi với .

      Tuy rằng lúc gặp lần đầu tiên vui vẻ gì, Mạch Nhiên làm hỏng xe , cũng cầm tiền bồi thường rồi, nhưng thẳng thắn mà , con người cũng tồi, Mạch Nhiên nên suốt ngày lên Wb nặc danh mà mắng , lai còn chửi mắng kiếp trước là Nhạc Bất Quần.]

      Mạch Nhiên quyết định mời Kiều Minh Dương ăn.

      Lúc Mạch Nhiên điều này ra với , Kiều Minh Dương kinh ngạc nhìn : "Em phải là định hạ độc chết tôi chứ?"

      Mạch Nhiên tức giận mắt trợn ngược mắt : " cho tôi là cái gì? Tôi là loại người như vậy sao?"

      "Giống!" kiên định gật đầu

      Giọng điệu này khiến cho người ta nghĩ rằng kích động. Sau khi trong lòng kích động trăm lần, Mạch Nhiên vô cùng thành khẩn : "Kỳ thực là tôi muốn cảm ơn vì lúc trước giúp tôi."

      Kiều Minh Dương biểu tình như bừng tỉnh ngộ ra, ác ý cười : "Cảm ơn nhất đinh phải như vậy, lấy thân báo đáp !"

      Khốn khiếp! Mạch Nhiên mắt trợn trừng : "Quên , cứ cho là tôi chưa từng !" xong, quay đầu bỏ .

      Tay bị Kiều Minh Dương giữ lại, : "Em có thành ý, tốt xấu gì cũng phải hỏi tôi muốn ăn gì."

      "Có gì mà phải hỏi, tôi mời khách đương nhiên là tôi làm chỉ, ăn hản sản!" Mạch Nhiên quả quyết .

      "Hải sản?" mặt lộ ra vẻ khó xử, "Thực ra..."

      " ăn thôi ." Mạch Nhiên cắt ngang lời Kiều Minh Dương, tiểu tử này còn mơ tưởng trước mặt đùa giỡn.

      "Hải sản hải sản!" Kiều Minh Dương xong, lại nhịn được mà nhủ thầm. "Có người mời người ta ăn mà như vậy, ai da..."

      Mạch Nhiên chẳng thèm lý giải tâm tình của , đeo kính râm, đội mũ, xách túi, đắc ý dào dạt mà : ", ăn hải sản!"

      Kỳ thực ngồi ăn cơm cùng Kiều Minh Dương đúng là chuyện vô cùng áp lực. Chỉ cần bất cẩn chút thôi, ngày hôm sau rất có thể cả cùng lên mặt báo. Nhưng cũng rất may cả hai người đều có kinh nghiệm rất phong phú đối phó với bọn cẩu tử, bởi vậy, chó đến khi vào nhà hàng tất cả đều rất thuận lợi.

      Nhìn thực đơn đầy đủ mỹ thực, tâm tình Mạch Nhiên bỗng trở nên rất tốt, vô cùng nhiệt tình mà giới thiệu cho Kiều đại thiếu đủ các loại món ăn.

      ngờ, tên Kiều Minh Dương mặt dày này lại tỏ ra vô cùng rụt rè. Thực đơn bị lật giở từ trang nhất đến trang cuối, sau đó, lại chỉ vào món cơm thịt gà Hải Nam.

      Mạch Nhiên thiếu chút nữa là té khỏi ghé, chỉ vào mũi khiển trách: "Tôi mời ăn hải sản, phải mời ăn thịt gà, làm vậy phải khiến tôi thất vọng, mà là khiến chính bọn hải sản kia thất vọng."

      Kiều Minh Dương khóe miệng co rút, rồi mặt biến sắc mà với

      nhân viên nhà hàng: "Món vừa nãy gọi nữa, tất cả những món khác thực đơn này mỗi loại lấy phần, cảm ơn!"

      Sau đó nhân viên nhìn kinh ngạc, quay đầu nhìn Mạch Nhiên há hốc miệng, nhún vai: "Như vậy em vừa lòng rồi chứ?"

      Mạch Nhiên thề sau này bao giờ tùy tiện lung tung nữa.

      Kết quả là bàn thức ăn đồ sộ được đưa lên, đồ sộ đến mức khiến người ta giận sôi người.

      Mạch Nhiên cảm nhận được trong lòng run rấy, yếu ớt mà : "Chúng ta như vậy có tính là rất khoa trương ?"

      Kiều Minh Dương tủm tỉm mà buông tay : "Đều là em , khoa trương như vậy làm thất vọng hải sản sao?"

      Mạch Nhiên hết chỗ , trừng mắt nhìn tới nhìn lui thức ăn bàn. Bắt đầu là món sứa, sau đó là cá chiên, từng thứ từng thứ, tôm hùm tới, trai hến cũng tới, cuối cùng là hải sâm cá muối, tất thảy đều được đem lên.

      Lúc ấy, Mạch Nhiên cảm thấy tan lát cõi lòng, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác chắc chắn rằng, Kiều Minh Dương ngày hôm nay mà biến Mạch Nhiên thành kẻ nghèo hèn chỉ sợ rằng chịu bỏ qua. Người đàn ông này dụng tâm ác độc, thực tại chứng kiến đủ rồi.

      Mạch Nhiên ai oán nhìn , tâm tình phức tạp gì sánh được.

      Kiều Minh Dương chút cũng thèm để ý, ngược lại còn thoải mái : "Đừng có mọn như vậy mà, coi như chúc mừng chúng ta lần thứ hai hợp tác!"

      "Ai cùng với lần thứ hai hợp tác?"

      "Chẳng lẽ đúng? Theo tôi biết Tưởng Vân Đạt gửi kịch bản cho em."

      Kịch bản của Tưởng Vân Đạt? đến chuyện này, Mạch Nhiên tâm tình càng trở lên bực dọc. Mạch Nhiên : "Kịch bản chưa tới. Có điều tôi cũng định tham gia."

      Lời này Mạch Nhiên ra khiến Kiều Minh Dương có chút giật mình: "Em có ý định? Vì sao? Thẳng thắn mà đây là cơ hội rất tốt."

      Đó là cơ hội tốt ai chẳng biết vậy. Nhưng Mạch Nhiên vừa nghĩ tới Thẩm Lâm Kỳ, trong ngực liền chỉ có nguyện vọng duy nhất là dập tắt ngọn lửa bùng cháy kia, Mạch Nhiên : " diễn là diễn, có vì sao cả, hơn nữa ra cũng hiểu."

      Kiều Minh Dương cười nhạt tiếng: "Chỉ sợ là có người cho em diễn thôi!"

      Mạch Nhiên bị đúng lại càng hoảng sợ, kinh ngạc mà nhìn , cùng lúc ấy, ánh mắt suy nghĩ của cũng hướng về Mạch Nhiên. Bốn mắt nhìn nhau, Mạch Nhiên chợt cảm thấy chột dạ, vội vàng di chuyển ánh mắt, cười ha hả mà : "Ai da, đói chết mất. Ăn ăn thôi...."

      Kiều Minh Dương cũng có truy vấn Mạch Nhiên nữa, nhưng bầu khí tự nhiên lại có chút bất đồng, bọn họ cố gắng mà ăn cơm, bàn ăn nhất thời im lặng.

      Mạch Nhiên trong lòng thầm nghĩ Kiều MinhDương tại là cảm thấy khinh bỉ vạn phần nhu nhược của . Có thể thực là như vậy, có kịch bản của Tưởng Vân Đạt, Mạch Nhiên vẫn có thể vờ bưng bít vui vẻ, thế nhưng có Thẩm Lâm Kỳ, Mạch Nhiên chẳng có thứ gì.

      Lúc này, Mạch Nhiên cảm thấy rất áp lực, để giảm bớt hài lòng, Mạch Nhiên đành phải cố gắng mà ăn, liều mạng vùi đầu vào ăn, rượu chè ăn uống quá độ, chuẩn bị sẵn sàng quẹt thẻ của Thẩm công tử.

      Chỉ tiếc, Mạch Nhiên giải quyết xong xuôi toàn bộ bát tôm hùm liền nghe Kiều Minh Dương hừ tiếng, thanh có chút thống khổ.

      Mạch Nhiên từ bát tôm ngẩng đầu lên, phát Kiều Minh Dương cau mày, sắc mặt tái nhợt.

      " phải chứ?" Mạch Nhiên lấy làm kinh hãi, " ăn chút như vậy thôi sao?"

      Kiều Minh Dương cười khổ nhìn Mạch Nhiên, khó khăn : "Tôi bị dị ứng hải sản..."

      Dị ứng hải sản?

      Mạch Nhiên thiếu chút nữa nhảy dựng từ ghế lên: " dị ứng hải sản còn theo tôi ăn hải sản?"

      "Tôi nghĩ là do em cho tôi cơ hội..." Hai hàng lông mày nhíu lại, Kiều Minh Dương biểu tình vô cùng thống khổ.

      "Tôi thực là hết cách với ! Tôi gọi người!"

      "Đừng, cần..." Kiều Minh Dương khoát tay, yếu ớt , "Gọi Tiểu Kim tới là được."

      Tiểu Kim là trợ lý kiêm... bảo mẫu của Kiều Minh Dương, người này tuổi cũng xấp xỉ Mạch Nhiên, vóc người nhắn xinh xắn, so với Linda giọng có phần lớn hơn rất nhiều. ta đến liền trách móc, khiến Mạch Nhiên cảm thấy như trời sụp xuống.

      Tiểu Kim nhìn Kiều Minh Dương mà rống lên: " bị nước vào óc à? Biết dị ứng hải sản rồi còn ăn bậy bạ, có tán cũng cần thiết như vậy! cho là làm vậy người ta cảm động sao? người ta chỉ khiến trở thành kẻ ngu ngốc mà thôi!"

      Kiều Minh Dương vẻ mặt ủy khuất: " cũng ngờ, lần cuối bị dị ứng cũng là chuyện mấy năm trước rồi..." Hăn , vẻ tươi cười mặt rốt cuộc cũng kéo dài được, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.

      Mạch Nhiên nhanh chóng chạy lên định đỡ , vậy mà Tiểu Kim còn nhanh chân hơn. nhắn cao mét sáu này chỉ bước dang tay ra đỡ Kiều Minh Dương sắp ngã, ngay cả mắt cũng chưa chớp lấy cái!

      Khí phách này, khí lực này, ý chí ngoan cường này, Linda cho dù phân nửa cũng có được a!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :