1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐỘC DƯỢC PHÒNG BÁN VÉ - ỨC CẨM (65 chương + 1 kết truyện + 2 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 49
      Tuy rằng mời vài đại minh tinh đến chung vui cũng phải điều gì mới mẻ, nhưng ràng xuất của Khương Tuệ khiến Mạch Nhiên rất bất ngờ. Trong giới đều thái độ làm người của ta rất thấp, bạn bè đồng nghiệp nhiều, hơn nữa trước kia ta từng công khai xuất bên Thẩm Lâm Kỳ. nữ diễn viên như vậy, Tưởng Vân Đạt có gì loại bản lĩnh gì để mời ta đến? Mạch Nhiên hiểu, chỉ biết điều duy nhất là: ta mặc bộ lễ phục liền thân màu trắng, rất có khí chất, vóc dáng rất thướt tha, đúng là bạn cũ của Thẩm Lâm Kỳ.

      Loại cảm giác này, rất tốt chút nào.

      Tuy rằng Mạch Nhiên thỉnh thoảng cũng có chút tự cao, nhưng vẫn đến mức biết trời cao đất rộng mà cùng với Khương Tuệ. Cho nên để tránh cho giới truyền thông đánh trống khua chiêng, quyết định nén giận, tìm góc tránh nạn.

      Đáng tiếc, còn chưa kịp đem ý nghĩ biến thành hành động Khương Tuệ trông thấy , lại còn gật đầu mỉm cười mà bắt chuyện với . Nháy mắt, Mạch Nhiên bại lộ dưới ánh đèn flash của phóng viên.

      Các câu hỏi liên tục kéo đến.

      "Bạch tiểu thư, xin hỏi từng xem phim của Khương Tuệ hay chưa?"

      chưa từng xem qua có vẻ hay lắm cho nên Mạch Nhiên kiên định gật đầu: "Đương nhiên, Khương tiểu thư là thần tượng của tôi."

      "Nếu là thần tượng, tôi nghĩ nhất định là xem qua rất nhiều phim của Khương, xin hỏi thích nhất vai diễn nào?"

      Đây ràng là cố tình muốn hạ bệ . Vẫn may, Mạch Nhiên phải là chưa từng xem qua bộ phim nào của Khương Tuệ. Chí ít vẫn còn nhớ tới bộ phim, vì vậy cố gắng hồi tưởng lại, rốt cuộc cũng nghĩ ra.

      Mạch Nhiên : "Đương nhiên, tôi thích nhất chị Khương Tuệ trong bộ phim "Gia đình hòa thuận, mọi chuyện êm đềm."

      Lời này Mạch Nhiên vừa ra, toàn bộ phóng viên ở đây và cả Khương Tuệ sắc mặt đều biến đổi. Bởi vì bộ phim mà Mạch Nhiên nhắc đến chính là bộ phim đầu tay mà Khương Tuệ tham gia. Lúc ấy ta diễn hề có thần thái, chỉ là vai diễn phụ. Cả bộ phim ta chỉ xuất mấy cảnh, lời thoại giống như tụng kinh, diễn xuất cực kỳ ngây ngô.

      Mạch Nhiên nhìn ánh mắt bọn họ bắt đầu như mắt chồn, phát ra tia lục quang yếu ớt. nghĩ bọn họ nhất định là rất chờ mong rằng có thể đào bới được chuyện gì từ để về tòa soạn lĩnh thưởng.

      Đáng tiếc, Mạch Nhiên để cho bọn họ thất vọng rồi. Mạch Nhiên cười giải thích: "Có thể mọi người cảm thấy vai diễn của chị Khương Tuệ trong trong bộ phim này mấy thành công, nhưng đối với tôi mà , như vậy cũng là rất phi thường rồi. ấy khiến tôi hiểu được, phải ai sinh ra cũng diễn viên. Muốn thành công, phải mất nhiều năm kiên trì cố gắng. Tôi ngày hôm nay có thể nhận được ủng hộ của mọi người, thế nhưng tôi cố gắng hết sức, học tập tiền bối Khương Tuệ, ngày nào đó khiến cho khán giả thích mình."

      Mạch Nhiên trả lời xong, những lời này lập tức được đưa lên mạng, khiến rất nhiều người và fan hâm mộ khen ngớt dứt miệng.

      Đương nhiên những chuyện này sau, còn tại, câu trả lời của Mạch Nhiên cũng làm vừa lòng bộ phận phóng viên, nhưng vẫn còn những người rất kiễn nhẫn liều mạng mưu toan đào bới thêm càng nhiều tin tức.

      Rốt cục có người hỏi: "Giám đốc Tinh Thiên từng là ông chủ cũ của Khương Tuệ, xin hỏi Bạch Mạch Nhiên, cảm thấy thế nào về tình cảm giữa hai người bọn họ năm xưa?"

      Tình huống này, câu hỏi này, quá sức xảo quyệt, đến mức muốn đánh chết .

      Thế nhưng ở đây nhiều người như vậy, Mạch Nhiên thể phá vỡ vỏ bọc nhu mì được, vì vậy trước mặt mọi người tủm tỉm : " phải, tôi nghe hỏi gì, có thể lại lần nữa ?"

      ***

      Tên phóng viên kia buồn bực hỏi lại lần nữa.

      " lại được ? Tôi vẫn nghe ." Mạch Nhiên vẻ mặt vô tội .

      Nhìn tên phóng viên đó đáng thương, ta vẫn kiên trì lặp lại lần nữa.

      Mạch Nhiên tiếp tục giả vờ nghe thấy gì, đồng thời còn quay sang hỏi Khương Tuệ: "Khương Tuệ , chị nghe câu hỏi ?"

      Khương Tuệ rất phối hợp mà lắc đầu: "Tôi cũng nghe ."

      Người kia vừa buồn bực vừa tức giận, bất bình nhìn về phía hai người bọn họ : " là có khả năng diễn xuất."

      Mạch Nhiên làm như ngơ ngác vô tội, nhưng trong lòng vô cùng khoái chí. Sao mà có khả năng diễn cho được, tốt xấu gì cũng là diễn viên a!

      Phóng viên tiếp tục luân phiên đưa ra câu hỏi, Mạch Nhiên và Khương Tuệ cùng nhau đối phó. Lúc ấy Mạch Nhiên cuối cùng cũng tin ta đúng là xứng đáng với lời khen của mọi người, phải là hữu danh vô thực.

      Mạch Nhiên cảm thấy ta kỳ thực cách sống cũng giản dị gần gũi, là vị tiền bối rất đáng học tập.

      Thế nhưng!

      Thế nhưng Mạch Nhiên vừa nghĩ đến chuyện ta là bạn cũ của Thẩm Lâm Kỳ, trong lòng liền bất an! Nếu như ngay cả người cao quý, tao nhã, khí chất phi phàm như Khương Tuệ mà Thẩm công tử cũng cần, vậy rốt cuộc coi trọng bao nhiêu phần? phải chỉ là vì còn trẻ? Mạch Nhiên nghĩ như vậy liền cảm thấy trận lạnh thấu xương.

      Thấy sắc mặt Mạch Nhiên tốt, Linda lo lắng hỏi: "Mạch Nhiên, em làm sao vậy?"

      "Đau bụng, buồn nôn." Mạch Nhiên kiên quyết

      " phải chứ? Lẽ nào ăn phải cái gì sao?" Linda kinh ngạc nhìn Mạch Nhiên.

      "." Mạch Nhiên lắc đầu, "Bởi vì tâm tình tốt."

      "..." Mạch Nhiên nghĩ Linda đại khái quen mình năng lộn xộn, cho nên ngoan cố chịu thừa nhận lý do kia.

      "Nếu như em thực khó chịu, để chị với Thẩm tổng tới đón em."

      "Nghìn vạn lần được ." Mạch Nhiên lắc đầu, "Như vậy em càng khó chịu."

      Linda: "..."

      Mạch Nhiên kiên trì đến lúc kết thúc buổi tiệc, Thẩm Lâm Kỳ cũng chưa xuất . thở phào nhõm, bộ ra ngoài ga-ra. Vậy mà vừa được mấy bước, chiếc xe màu trắng lao ra thình lình dừng trước mặt . Khương Tuệ ló đầu ra hỏi:

      "Nếu ngại để tôi đưa về?" ta .

      quá nhiệt tình? Mạch Nhiên lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của chị, nhưng em cũng có xe riêng, để lại đây tốt lắm"

      "Vậy sao?? Thực là quá đáng tiếc." Khương Tuệ cũng hờn giận, mà còn tươi cười chào tạm biệt Mạch Nhiên, trước lúc còn thốt ra câu: " rất thông minh. Tôi rất hy vọng chúng ta có dịp hợp tác, sau này gặp lại. Tạm biệt." xong, ta khởi động xe rời .

      Mạch Nhiên sửng sốt, vất vả mới lấy lại tinh thần, hỏi Linda: "Linda, Khương Tuệ vậy là có ý gì?"

      "Cái này..." Linda nhìn qua rất bối rối.

      " phải là công ty tiếp nhận ta, giấu cho em biết chứ?" Mạch Nhiên nghiêm mặt hỏi.

      "Sao có thể giấu chứ? Thời cơ còn chưa có thích hợp, chưa thích hơp..." Linda cười gượng pha trò.

      Mạch Nhiên nổi giận, ôm lấy tay Linda : "Chuyện gì? Chị cho em biết mau!"

      Linda đúng là vẫn còn khuất phục uy quyền của Mạch Nhiên, ta cho Mạch Nhiên chân tướng.

      Từ trước lúc Mạch Nhiên tham gia quay "Tình tới", công ty Tinh Thiên cũng quyết định đầu tư bộ phim điện ảnh, mời Khương Tuệ tham gia. Mục đích là nhằm thâm nhập vào thị trường nước ngoài, mở rộng tầm ảnh hưởng. Còn Mạch Nhiên, vốn được điều động đảm nhận vai phụ, dự tính đầu năm có kịch bản, và có thể bắt tay vào quay.

      Nghe xong tin tức này Mạch Nhiên chấn kinh. ngai đóng vai phụ, cũng ngại công ty thay nhận hợp đồng, nhưng thể chấp nhận được chuyện Thẩm Lâm Kỳ đầu tư bộ phim sau đó còn để Khương Tuệ đảm nhận vai chính.

      làm vậy là có ý gì? Vẫy cờ ra hiệu sao? Bắt cá hai tay sao?

      Mạch Nhiên đố kỵ, vô cùng đố kỵ.

      Mạch Nhiên nhìn Linda: "Bộ phim này em muốn làm nữ chính."

      "Như vậy... sợ rằng thể?" Linda bối rối.

      "Sao mà được?" Mạch Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, "Em được là được."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 50
      Mạch Nhiên trước mặt Linda vẫn ngoan cố chịu chấp nhận đóng bộ phim này, nếu có cũng phải nhận vai nữ chính. Nhưng thực tế, trong lòng chút hy vọng thuyết phục được Thẩm Lâm Kỳ cũng có, thậm chí, lý do vì sao muốn hợp tác cùng Khương Tuệ cũng biết.

      Đây đơn giản chỉ là công việc của doanh nghiệp, hay là muốn thị uy với Mạch Nhiên? Hay, còn nguyên nhân nào khác nữa? Mạch Nhiên nghĩ cho dù có vắt kiệt óc cũng tìm ra được đáp án chính xác, cho nên chỉ còn cách là hỏi Thẩm Lâm Kỳ.

      Trong lúc Mạch Nhiên còn lo lắng xem đến tột cùng có nên hỏi hay xảy ra chuyện rất quỷ dị.

      Mạch Nhiên bị đe dọa!

      Kỳ thực làm người của công chúng, bị đe dọa là chuyện khá thường xuyên, giống như là đe dọa bắt cóc hay gửi cho con dao qua đường bưu điện. Mấy chuyện đó Mạch Nhiên có thể phớt lờ , nhưng còn lần này lại rất khác lạ.

      Trong hòm thư của công ty, liên tục có các thư đe dọa gửi đến, trong thư toàn là ảnh chụp Mạch Nhiên, lúc tham gia họp, hay dự tiệc, thậm chí còn có cả ảnh buổi sáng vừa ra khỏi nhà. Trình độ chuyên nghiệp của bọn cẩu tử này lên đời rồi. Mạch Nhiên có cảm giác mình đúng là lúc nào cũng có cái bóng theo sau.

      Cái khiến người ta thực kinh hoàng chính là, những bức ảnh này còn tràn ngập những lời ngưỡng mộ ưu ái.

      Cái gì mà "Tôi em", "Hãy rời khỏi Thẩm Lâm Kỳ!", "Kết hôn với tôi !", "Em là người phụ nữ của tôi", "Tôi có được em, ai cũng đừng mong có được em" . . . Mấy cái này thực khiến người ta hoảng sợ. Đây đúng là phiên bản cuồng theo dõi!

      Lần đầu gặp phải loại chuyện này, Mạch Nhiên biết có nên cảm thấy may mắn vì mình có mị lực như vậy hay , hay là nên lo lắng cho an toàn tính mạng của mình. Cho nên nhờ Linda giúp đỡ. Vậy mà Linda vừa thấy những thư đe dọa này liền sợ đền hồn tiêu phách tán, chỉ có hoãn lại lịch làm việc của Mạch Nhiên mà còn huy động nhân lực chuyển chúng tới công ty bảo vệ, trực tại phòng làm việc của Mạch Nhiên suốt hai mươi tư giờ.

      Chuyện lớn như vậy cho nên rất nhanh chóng mọi người trong công ty đều biết đến, khiến cho ai cũng sợ hãi. Người ta thấy Mạch Nhiên liền như chuột thấy mèo mà lẩn mất tăm.

      Mạch Nhiên vì thế mà vô cùng buồn bực. ràng là bị người ta theo dõi, mà sao giờ đây ai cũng coi như là kẻ cuồng kia vậy? nhân viên kia tuổi còn trẻ tính làm gì, thế nhưng còn các bà bà dì trong công ty cũng vậy, hễ cứ gặp Mạch Nhiên là đều bày ra cái bộ dạng làm như xâm phạm đời tư của người khác ấy, là quá khoa trương! Chỉ có cái tên theo dõi điên cuồng kia, cùng lắm cũng chỉ ngoài ba mươi và chưa kết hôn, cả ngày ăn mặc kín như bưng, mới có thể làm cái trò này được a!

      Mạch Nhiên vô cùng bất bình, lúc còn đau khổ ngớt, chuyện này như lửa lan nhanh ra khỏi công ty, lọt vào tai giới truyền thông.

      các tờ báo lớn, tên của bắt đầu xuất dày đặc, internet lại càng đem chuyện này ra mà bàn tán sôi nổi, thậm chí còn bị bắt cóc, bị xâm phạm, bị ép làm các động tác tình như trong phim.

      người mạnh khỏe sống vui vẻ thế giới này, Mạch Nhiên vì thế mà cảm thấy rất ưu phiền, vừa xem tin tức vừa oán giận truyền thông, sao chuyện gì cũng có thể xào xáo lên như thế? Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Thẩm Lâm Kỳ vừa nghe điện thoại vừa : "Con để mẹ chuyện với ấy."

      Sau đó, cái điện thoại di động được đưa tới trước mặt .

      "Gì vậy?" Mạch Nhiên kinh ngạc nhìn Thẩm Lâm Kỳ, tự giác tiếp nhận điện thoại.

      Từ trong điện thoại truyền ra tiếng Anna tỷ lo lắng: "Mạch Nhiên, con sao chứ? Hôm nay sáng sớm dậy ta thấy tin tức, thực là làm ta sợ muốn chết! Cái tên theo dõi điên cuồng kia, có kinh khủng như vậy ? Con đừng nên về nhà, đến nhà chúng ta ở vài ngày, để tiểu suất và tiểu bạch bảo vệ con."

      "Gâu gâu."

      "Ư ử."

      Mạch Nhiên nghe được bên kia đầu dây tiếng hai con chó sủa, đến dở khóc dở cười.

      "Anna tỷ, kỳ thực có chuyện lớn gì, hẳn là có người đùa dai thôi, còn về nhà vẫn được."

      "Vậy sao được!" Anna tỷ hét ầm lên, "Con đến, ta mang theo tiểu suất và tiểu bạch đến nhà bảo vệ con."

      " cần, cần, cần!" Mạch Nhiên như Lâm Đại Địch, hoàn toàn tin tưởng Anna tỷ là làm, rơi vào đường cùng, Mạch Nhiên đành : "Con nghĩ rồi, con vẫn nên đến nhà Anna tỷ, ở đó an toàn hơn."

      "Ngoan quá, ta lập tức bảo Lâm Kỳ đưa con về." Anna tỷ cảm thấy hài lòng rồi mới tắt máy, điện thoại vang lên mấy tiếng tút tút, vẻ mặt Thẩm công tử vô cùng bình tĩnh, Mạch Nhiên thấy vậy, vạn phần bất đắc dĩ.

      " thôi." Thẩm Lâm Kỳ .

      "Chờ chút!" Mạch Nhiên kéo tay , còn muốn giãy dụa đến cùng: "Kỳ thực, em nghĩ cần phải như vậy...."

      "Hay là để đưa mẹ, tiểu suất, tiểu bạch đến nhà em?" Thẩm Lâm Kỳ cắt đứt lời .

      "Thôi nhà !" Mạch Nhiên nhanh chóng đổi giọng, ủ rũ mà chấp nhận lời mời tàn khốc kia.

      Mạch Nhiên phải đến Thẩm gia chịu tội. còn tưởng Anna tỷ lại đem món điểm tâm ngọt ra hại , nhưng ngoài dự đoán là lại được ăn bữa ăn Trung Quốc, thoáng cái liền chữa lành vết thương trong lòng , khiến tinh thần tốt hơn rất nhiều. coi món thịt xào kia là tên biến thái theo dõi mình, tiêu diệt bằng hết.

      "Em sớm muộn gì cũng giống như tiểu bạch." Thẩm Lâm Kỳ rất khách khí mà .

      Mạch Nhiên nhìn qua, bởi vì ăn thức ăn quá ngon cho nên thân hình tiểu bạch mới biến dạng như thế. liền : " như vậy, chờ em ăn no rồi giảm béo."

      "Giảm thế nào?" hỏi.

      "Ngủ a, ngủ có thể giúp giảm béo." Mạch Nhiên dõng dạc trả lời.

      Vậy mà Thẩm công tử lại gật gù tự nhủ: "Kịch liệt chút, nhưng ra có khả năng giảm."

      câu khiến Mạch Nhiên đỏ bừng cả mặt.

      Có người lớn ở đây mà lại ăn mấy chuyện mất hình tượng như vậy! Mạch Nhiên hiểu sao lại cảm thấy trong mắt Anna tỷ đều toát ra sắc hồng thế kia? Đừng a, là tới đây để tị nạn!

      Thẩm tiểu suất ở bên kêu hai tiếng, tiêu bạch lắc lư cái mông, rời xa bát cơm ăn được nửa, ủy khuất ngồi xổm góc tường sủa thêm hai tiếng.

      Quả nhiên, chủ nào chó ấy, thẩm tiểu suất và chủ nhân của nó giống nhau, đều theo chủ nghĩa tinh thần.

      Sau khi ăn cơm xong, Anna tỷ kéo Mạch Nhiên xem phim "Tình tới", có người là muốn thử xem cảm giác khán giả và diễn viên cùng nhau xem phim.

      Đối với cái sở thích này của Anna tỷ, Mạch Nhiên hết chỗ . Có điều cũng phải lại, ngoại trừ Rock Girl, đây là bộ phim thứ hai có thể xem phim mình đóng mà đến nỗi muốn ói ra. Thậm chí lúc xem, còn có chút thích thú, đúng là chuyện tốt.

      Có thể thực thích hợp làm diễn viên?

      Trong lúc Anna tỷ vì quá thương tiếc kết cục mà khóc lóc đên chết sống lại, Mạch Nhiên trong đầu bỗng xuất ý niệm kỳ quái. Nhiều năm như vậy, vẫn mực bị cho rằng mình là đồ vật chứ chẳng phải là diễn viên. Có công việc để làm, có tiền để cầm, nhưng như vậy để làm gì? cuối cùng cũng là tự đầu độc chính bản thân mình.

      Chỉ là, con đường này vẫn tiếp tục , dù hề cam lòng nhưng bỗng nhiên có chút đắc ý tiểu nhân, có thể cứ tiếp tục như vậy cũng là lựa chọn tồi.

      Nghĩ như vậy, Mạch Nhiên trở lại phòng, vốn tưởng rằng giờ này Thẩm Lâm Kỳ hẳn là ngủ, vậy mà lại thấy vừa mới tắm xong.

      n lần nhìn thấy Thẩm công tử trong bộ dạng này rồi, nhưng mà bây giờ nhìn thấy, vẫn cảm thấy mất bình tĩnh.

      Mạch Nhiên vừa định : " nên buộc dây áo ngủ lại."

      cũng hề khách khí mà đem khăn mặt ném vào trong tay Mạch Nhiên: "Giúp lau tóc."

      Mạch Nhiên mếu! Hai tay cầm khăn mặt, đứng ở tại chỗ bổ não trăm lần. Sau khi ném khăn cho Mạch Nhiên, Thẩm công tử phe phẩy đuôi , chuẩn bị hưởng thụ hầu hạ!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 51
      Thẩm Lâm Kỳ mặc chiếc áo choàng màu tím, cổ áo mở rộng khiến cho khuôn ngực khỏe khoắn lộ ra nhìn cái sót gì. Mạch Nhiên bên vừa lau tóc, bên nhịn được mà mở tròn hai mắt, sao mà có thể liếc nhìn được.

      Chỉ tiếc, Mạch Nhiên mới nhìn vài lần, Thẩm công tử hạ ánh mắt lên người . Mạch Nhiên sợ đến mức vội vàng quay đầu , cảm giác được hai má nóng ran lên.

      "Nhìn xong chưa?" hỏi.

      "Xong rồi xong rồi." Mạch Nhiên đáp lại, cảm nhận được bị nhìn đến nóng bừng.

      "Như vậy là đủ rồi?" Thẩm Lâm Kỳ trêu chọc.

      Mạch Nhiên quả thực xấu hổ vô cùng, chỉ biết nghiêm mặt, rên thêm tiếng nào nữa, lặng im lau đầu cho . Thẩm Lâm Kỳ chịu buông tha , tiếp tục : "Nếu đủ cũng có thể nhìn thêm chút."

      Trời! là đủ rồi!

      Mạch Nhiên rốt cuộc tức giận, ném cái khăn trong tay : " tự lau , em mặc kệ." xong, xoay người bỏ .

      Cổ tay bị tóm được.

      quay đầu lại, Thẩm Lâm Kỳ ngồi giường, khuôn mặt tuấn bình tĩnh, tóc rối bời, con ngươi sáng như sao, dưới ánh đèn nhu hòa, ánh mắt vô cùng an tĩnh. Thấy như vậy tâm tình Mạch Nhiên bất ngờ dịu rất nhiều.

      thất thần, cảm giác mọi thứ xung quanh như ngưng đọng, mãi đến khi Thẩm Lâm Kỳ cầm lấy cái khăn nhét lại vào tay , mới tỉnh táo.

      "Giỏi , tiếp tục ." Vài từ đơn giản, vậy mà khiến Mạch Nhiên lại. Lần này ngoan hơn, chuyên tâm lau tóc cho , nhìn lén nữa. Mà cũng thèm gì tiếp. Bốn phía bởi vậy thoáng cái yên tĩnh, Mạch Nhiên thậm chí còn nghe được nhịp thở của mình và tiếng khăn mặt chà sát tạo ra tiếng động.

      Muốn cho mình nhìn phải cái gì nên nhìn nữa, Mạch Nhiên phân tán tư tưởng bằng cách suy nghĩ về công việc của mình. Nghĩ nghĩ lại liền nghĩ tới Khương Tuệ và bộ phim ta .

      "Cái kia..." Mạch Nhiên thăm dò, "Mấy hôm trước ở tiệc mừng công, em có gặp Khương Tuệ ."

      "Ừm." lên tiếng, có phản ứng.

      Mạch Nhiên cam lòng, tiếp tục : "Chị ấy , muốn hợp tác cùng em."

      "Ừm." Thẩm Lâm Kỳ từ từ nhắm hai mắt, bày ra bộ dạng thèm quan tâm.

      Đến lúc Mạch Nhiên tức giận . Thái độ gì đây? chuyện vô cùng ý tứ. thèm hỏi ý kiến của nhận phim, lại còn để Khương Tuệ làm nữ chính, chẳng lẽ nên giải thích với sao?

      "Em muốn làm việc cùng chị ấy." Mạch Nhiên kiên quyết.

      Lần này cuối cùng cũng qua loa ứng phó nữa mà dừng chút rồi hỏi: "Vì sao?"

      Vì sao? Mạch Nhiên thoáng cái cứng họng.

      Vì sao muốn? sao có thể cho biết, kỳ thực là ghen? Nghĩ tới nghĩ lui, trả lời: "Em có hứng thú làm vai phụ."

      ra lý do này, Mạch Nhiên cảm thấy mình già mồm cãi láo. Trong lòng còn băn khoăn Thẩm công tử từ chối.

      "Em vẫn thích hợp đảm nhận vai chính. Tuệ Tuệ là tiền bối, cùng ấy làm việc, nhất định là cơ hội rất tốt giúp đỡ em."

      Được rồi, những gì Thẩm Lâm Kỳ Mạch Nhiên chưa có nghe, mà chỉ nghe thấy hai chữ : "Tuệ Tuệ "

      Tuệ cái muội a! Mạch Nhiên hận thể bịt cái khăn mặt cho tắc thở chết luôn . Người này quả nhiên còn chưa dứt tình. Sao còn chưa có nghe gọi mình là Nhiên Nhiên, còn dám gọi ta là Tuệ Tuệ, dù gì cũng là bạn cũ, có cần thiết phải thân mật như vậy ? (chua quá cơ!)

      Mạch Nhiên phụng phịu: "Em cần giúp đỡ, diễn xuất của em giờ tiến bộ rất nhiều ."

      Vậy mà, tự tin của Mạch Nhiên cũng đáng để quan tâm: "Tiến bộ? Em nghĩ đó là tiến bộ sao? Phim thương mại, phim thần tượng, có cái gọi là kĩ xảo diễn xuất sao? Nếu như đó là tiến bộ, quả cầu của em cũng quá thấp rồi. Đương nhiên, nếu như em muốn như vậy, cả đời yên ổn làm bình hoa, để nuôi em, cũng có ý kiến. Nhưng , em cam tâm ?" (oa... câu hay thứ nhì của :-*)

      Mạch Nhiên thừa nhận, bị Thẩm công tử trúng.

      Từ khi quen biết đến giờ, chưa khi nào nghiêm túc giáo dục như vậy. Dường như trước giờ hề quan tâm tới chuyện diễn xuất của , chỉ như vật làm cảnh mua vui mà nuôi, chỉ cần khiến vui, những cái khác đều nằm trong phạm vi lo lắng của .

      Nhưng mà ngày hôm nay vậy khiến tỉnh ngộ ra. Hoá ra trong mắt , có khuyết điểm gì hoàn toàn bại lộ. Con mẹ nó, hóa ra chỉ là bình hoa!

      Tâm tình phức tạp , có tức giận, có buồn bã, có xấu hổ, nhưng vẫn ngoan cố: "Em... Em cần nuôi em!"

      "Vậy chứng minh cho xem." .

      "Chứng minh chứng minh, ai sợ ai!" (hơ, chị rất dễ mắc bẫy Thẩm)

      Tâm tình phức tạp , có tức giận, có buồn bã, có xấu hổ, nhưng vẫn ngoan cố: "Em... Em cần nuôi em!"

      "Vậy chứng minh cho xem." .

      "Chứng minh chứng minh, ai sợ ai!"

      "Được." nhếch miệng, ngón tay gõ lên thành giường, "Ngày mai, đưa kịch bản cho em."

      Ngày... Ngày mai? !

      Mạch Nhiên có cảm giác mình vừa sa bẫy? (Chứ còn sao!)

      quả nhiên lọt vào cái bẫy Thẩm công tử, vừa rồi còn kiên quyết làm việc cùng Khương Tuệ, vậy mà giờ đáp ứng. là đáng chết!

      Thế nhưng, chuyện tồi tệ còn ở phía sau.

      Hôm sau Mạch Nhiên nhận được kịch bản. Chuyện khiếp sợ phải là vì kịch bản, mà khiếp sợ chính là, người mang kịch bản đến lại là Tiết Lâm!

      Vừa nhìn thấy ta, Mạch Nhiên liền đau đầu. Vị đại đạo diễn từng hô to "Thà mời AV chứ dùng đến độc dược" này lại tự mình mang kịch bản của ta đến cho Mạch Nhiên, chuyện này thực khiến thụ sủng nhược kinh a!

      Tránh làm nhiễm bẩn kịch bản thuần khiết của ta, Mạch Nhiên tự động lùi về sau ba bước.

      Mạch Nhiên : "Tiết đại đạo diễn, có cần tôi tránh xa chút ? Tôi sợ động vào kịch bản của mốc meo."

      Tiết Lâm rất bình tĩnh : "Tôi cho băng phiến vào rồi."

      "..." Mạch Nhiên vừa xấu hổ vưà tức giận, vẫn thể tin được chuyện này là , đành nhìn Thẩm công tử dùng nhãn thần hỏi: Tiết đại đạo diễn đưa cho em kịch bản hay gói bưu phẩm vậy? Đây là ư?

      Thẩm Lâm Kỳ cũng có trả lời , chỉ tới, lấy kịch bản từ tay Tiết Lâm đưa cho : "Mấy ngày tới em ở nhà nghiên cứu kịch bản. có việc phải ra ngoài với Tiết Lâm, em có việc gì đừng ra ngoài." (eo ơi, hic, iu Thẩm quớ)

      Những lời này lọt vào tai có khác nào là dặn dò trẻ con. Mạch Nhiên cuối cùng phải chấp nhận.

      Bộ phim này Tiết Lâm tên là "Tàn kiếm giang hồ", bối cảnh phát sinh mọi chuyện là thời cổ đại. Diễn viên chính là hiệp khách giang hồ thần bí, cầm trong tay thanh tàn kiếm, vô số kẻ thất bại dưới tay ta. Sau đó có tên là Phi Hoa từ thanh lâu xen vào cuộc đời . Câu chuyện từ đó phát sinh.

      Tất nhiên Mạch Nhiên sắm vai Phi Hoa, mà là thủ lĩnh bọn thổ phỉ, coi trọng hiệp sĩ, hơn nữa còn cướp người làm áp trại tướng công, cuối cùng bởi vì quan hệ thị nữ mà trở thành bia đỡ đạn.

      Tuy rằng khái quát tương đối hài hước, nhưng thực tế bộ phim điện ảnh này là chính kịch. Tình tiết lên xuống muôn hình vạn trạng, mưu mọc lan tràn, nhân vật đủ loại tính cách, kết cục càng vòng vo, đặc sắc vô cùng. Mạch Nhiên xem xem lại kịch bản cả buổi chiều, muốn ngừng mà được, mãi đến khi nghe được tiếng chó sủa dưới lầu mới lấy lại tinh thần, lưu luyến rời mà buông kịch bản, xuống xem.

      Dưới lầu, Hoàng mụ đứng đối diện trước hai tổ tông... , là hai con chó vẻ mặt u sầu.

      "Có chuyện gì vậy ạ?" Mạch Nhiên hỏi Hoàng mụ.

      "Đến giờ cho hai con chó dạo, nhưng bà chủ còn chưa về!"

      "Vậy dì cứ đưa chúng nó thôi." Mạch Nhiên đề nghị.

      " được, tiểu suất trước giờ theo người làm chúng tôi ra ngoài."

      phải chứ, Mạch Nhiên mặt đầy hắc tuyến. Động vật còn biết nịnh nọt, Mạch Nhiên : "Vậy kệ chúng nó , nên đợi Anna tỷ về."

      "Đến giờ nếu như dắt chúng nó , tiểu suất tiếp tục kêu. Nhưng bà chủ chơi với bạn, hôm nay chắc chắn về muộn."

      Trời ạ, cái nhà này người khó chiều rồi, chó còn khó hầu hạ hơn. Thẩm tiểu suất lại tiếp tục sủa, quá phiền phức. Mạch Nhiên đành : "Được rồi, cháu dắt bọn nó ."

      " được a!" Hoàng mụ lập tức ngăn cản : "Cậu chủ được để tùy tiện ra ngoài ."

      " sao đâu, chỉ quanh đây vòng thôi, hơn nữa giờ vẫn còn sớm, sao đâu. Dù có người muốn tiếp cận cháu, cũng có Tiểu Suất và Tiểu Bạch ở đây, bọn nó rất dũng cảm, dì yên tâm!"

      Hoàng mụ cuối cùng cũng đồng ý. Mạch Nhiên nghĩ Hoàng mụ chắc chắn cùng cảm thấy hai con chó này phiền chết được."

      Cứ như vậy, sau hai ngày bị nhốt trong biệt thự nhà họ Thẩm, Mạch Nhiên cuối cùng cũng được lúc ra ngoài hít thở khí. Dắt theo hai con chó, Mạch Nhiên nghênh ngang ra khỏi cửa Thẩm gia.

      ***

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Cầu mong gặp kẻ xấu lần thứ hai, để có cơ hội hùng ra tay cứu mỹ nhân.~\(^o^)/~

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 52
      Mạch Nhiên tùy tiện thu dọn chút, rồi dẫn hai con chó dạo.

      là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, khu này toàn là những người có uy thế. Thỉnh thoảng thấy minh tinh cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng thấy Mạch Nhiên dắt theo hai con chó dạo vẫn cực kỳ tàn ác mà vây xem.

      Có hai vị thiên kim tiểu thư nào đó ăn mặc rất thời thượng về phía Tiểu Bạch chỉ trỏ: "Giống chó gì thế này? Xấu quá!"

      Người kia : "Màu lông hỗn tạp như vậy, phải chó hoang sao? Cũng quá béo nữa!"

      " à, ghét quá ! Chỗ chúng ta ở đây sao lại có mấy thứ đẳng cấp như vậy được!"

      "Minh tinh gì mà lại vậy, là thấp hèn quá ..."

      Mạch Nhiên vốn muốn làm bộ như nghe thấy gì, thế nhưng giọng của hai người kia lớn như vậy, hết công kích chó rồi lại quay sang khích bác người. nhịn nổi, liền ngổi xuống, vỗ vỗ mông Thẩm Tiểu Suất.

      Tiểu Suất luôn thông rất thông minh. Bị Mạch Nhiên xui khiến, liền lập tức chĩa mõm về phía hai người kia mà sủa inh ỏi.

      (Sa: *cười lăn lộn*)

      Hai vị thiên kim tiểu thư kia sợ đến hoa dung thất sắc, liều mạng chạy về phía trước.

      Mạch Nhiên buông sợi dây xích ra, để Tiểu Suất đuổi theo hai nương kia trận, dọa cho chừa cái tội coi thường người khác ! Thế nhưng hai người kia vừa mắng chửi vừa chạy về nhà, sau đó dẫn theo hung thần ra!

      Lần này đến phiên Mạch Nhiên trợn tròn mắt.

      Mọi người đều biết, giống chó ngao này sức chiến đâu rất mạnh, con chó này, cũng có thể dọa được hai con chó của Mạch Nhiên. Đặc biệt là Tiểu Bạch, vừa nhìn thấy con chó xù kia liền ngẩn ra lúc, sau đó nhanh chân chui vào lùm cây, bỏ lại mình Tiểu Suất ở phía trước miễn cưỡng giữ thể diện, thế nhưng xem ra cũng chống đỡ được bao lâu .

      Lúc ấy ở phía sau, nhân viên bảo vệ chạy tới, khống chế tình hình.

      Đối phương mặc dù phải người hiểu đạo lý nhưng dù sao cũng là người ở chung khu nhà, cho nên phải cố giữ thể diện. Vì vậy, sau khi bọn họ mắng nhiếc vài câu cũng phải nhốt chó về.

      Mạch Nhiên vẫn còn sợ hãi, sâu cảm nhận được cái gì gọi là "Nhân trượng chó thế" (người ỷ lại vào chó). Xem ra có tiền có thế đạt tới trình độ nhất định, cũng chỉ có thể gọi chó ra phân thắng bại, có con chó như vậy, là hữu dụng.

      Nhân viên bảo vệ hình như cũng là người thích phim của Mạch Nhiên. Sau khi vài câu liền rút cuốn sổ ra muốn xin chữ ký của .

      Mạch Nhiên thấy ta có vẻ đứng đắn muốn ký tên cho bỗng nghe thấy Thẩm Tiểu Suất sủa lên bên chân .

      "Tiểu Suất, sao vậy?" Mạch Nhiên dừng lại cúi xuống nhìn Tiểu Suất, thấy no liên tục sủa, ngậm ống quần kéo .

      Mạch Nhiên hiểu, bị Tiểu Suất dắt vài bước, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ: Tiểu Bạch đâu?

      Tiểu Bạch thấy đâu nữa !

      Mạch Nhiên cuống đến nỗi kịp ký tên nữa, lôi Tiểu Suất tìm Tiểu Bạch.

      Bảo vệ ngăn cản : "Bạch tiểu thư, chó trong khu này mất cũng là trách nhiệm của tôi. bằng chúng ta cùng tìm?"

      Mạch Nhiên cầu còn được, nhanh chóng để dẫn đường.

      Vì vậy bảo vệ dẫn qua khu nhà, đến bên hồ vắng vẻ. Mạch Nhiên vừa gọi vừa hét, nhưng ngay cả cái bóng con chó cũng có. Trong lòng nóng như lửa đốt, ý thức được trời tối, hơn nữa rất xa khỏi khu nhà.

      Mạch Nhiên lúc này mới nghi ngờ. Bảo vệ Tiểu Bạch ở bên này, nhưng sao có thể chạy xa như vậy? Hơn nữa, Tiểu Bạch cũng chỉ là con chó, cho dù có chạy trốn cũng sủa, vậy mà sao tiếng động Mạch Nhiên cũng nghe thấy? Trừ phi, ta chỉ sai đường cho .

      Sao ta lại từng thấy Tiểu Bạch? Mạch Nhiên nhất thời cảnh giác hẳn lên. Nhớ kỹ lại chút, quan sát tên bảo vệ này, càng nghĩ càng cảm thấy lạ, hình như chưa từng gặp qua. Trong lòng bắt đầu lo sợ.

      Mạch Nhiên kéo Tiểu Suất dừng lại.

      "Bạch tiểu thư, bên này có, chúng ta bên kia tìm xem." ta chỉ tay về nơi hẻo lánh.

      Mạch Nhiên sợ hãi, vội vàng lắc đầu: " cần, tôi nghĩ Tiểu Bạch hẳn là chạy xa được như vậy, tôi quay lại chỗ cũ tìm đây." xong, Mạch Nhiên quay đầu chạy.

      Cánh tay đột nhiên bị tóm lại.

      Hành động rất khách khí này càng khiến Mạch Nhiên thêm chắc chắn ta có ý tốt. Quả nhiên vẻ mặt chân thành lúc nãy của ta thay đổi, ánh mắt tràn ngập tia nguy hiểm.

      "Bạch tiểu thư, còn chưa tìm được sao ?"

      "Tôi tìm nữa !" Mạch Nhiên giãy giụa khỏi tay .

      "Chuyện đó đâu phải do muốn là được ." xong, biết lấy đâu ra con dao kề lên thắt lưng .

      Tiểu Suất sủa inh ỏi, bị đạp ra xa.

      Mạch Nhiên biết mình bị lừa, dưới tình thế cấp bách, nhìn Thẩm Tiểu Suất kêu to: "Tiểu Suất mau, tìm Thẩm Lâm Kỳ..." còn chưa xong, bị lực đạo đánh vào gáy, nháy mắt mất cảm giác.

      Mạch Nhiên bị trói.

      Lúc tỉnh lại, phát mình bị trói như cái bánh chưng, miệng bị dán băng dính, chỉ còn hai con mắt quan sát xung quanh. Chỗ này là nhà kho cũ nát mới được sửa chữa, có gì mới nhưng có vẻ sạch , hẳn là có người ở đây.

      Điều khiến cảm thấy kinh khủng nhất là, xung quanh đều được dán đầy ap-phich và ảnh chụp của chính mình, trong đó có vài hình ảnh được gửi kèm trong lá thứ đe dọa mà nhận được.

      Trong lòng Mạch Nhiên khiếp sợ. Cửa nhà kho bỗng nhiên mở ra, người đàn ông mặc áo sơ mi đen vào. Dưới ánh đèn mờ nhạt, nhận ra tên bảo vệ kia. Nhìn qua quá nhiều tuổi, khuôn mặt cũng khiến người khác liên tưởng đến kẻ biến thái theo dõi điên cuồng.

      còn mải suy nghĩ, tới bên cạnh , ngổi xổm trước mặt, tháo băng dính miệng ra, đưa cặp lồng cơm đến trước mặt .

      "Ăn ." , thái độ thoạt nhìn giống cái tên uy hiếp .

      Để tránh cho tức giận, Mạch Nhiên có trực tiếp hỏi, chỉ : " trói tôi thế này tôi ăn sao được."

      lập tức tháo dây trói cho , mà suy nghĩ chút.

      Mạch Nhiên nhanh chóng bổ sung: " yên tâm , cho dù muốn chạy trốn, tôi cũng phải ăn no trước ."

      " trốn thoát ." Miệng như vậy, nhưng vẫn cởi dây trói ra cho .

      Mạch Nhiên quả thực đói bụng, hai tay được tự do liền ôm lấy cặp lồng cơm. Đúng như , phải ăn no mới có sức chạy trốn. Huống chi, dưới tình huống như vậy, nếu muốn làm gì cũng cần dùng đến biện pháp này. Cho nên Mạch Nhiên yên tâm thoải mái ăn cơm, còn vẫn ngồi bên nhìn chằm chằm , sợ chạy trốn.

      lát sau, Mạch Nhiên ăn được nhiều lắm, thấy vẫn còn nhìn mình, liền thăm dò.

      : "này, tên là gì?"

      trả lời .

      " là fan của tôi, tôi vẫn chưa biết tên , chẳng lẽ bắt tôi gọi là "này,này"."

      "Tiểu Phong." .

      "Tiểu Phong, thư đó là gửi cho tôi sao?" Mạch Nhiên hỏi.

      "ừm." gật đầu.

      Quả nhiên là !

      " rất thích tôi sao?" Mạch Nhiên tiếp tục thử .

      vẫn gật đầu, nhìn qua, bình thường chắc là người ít .

      "Nếu như thích tôi, có thể thả tôi ra được ? Tôi có thể mời xem phim, hoặc là..."

      "Tôi muốn!" giọng bỗng nhiên cao lên, vẻ mặt thanh thuần vừa rồi nháy mắt trầm xuống: "Tôi còn muốn nhìn thấy cũng với nam diễn viên khác. là của tôi, bất kể ai cũng đừng nghĩ tới!" , sửa lại giọng ôn nhu khi này, bóp lấy cổ tay , sau đó cầm sợi dây thừng tới.

      Mạch Nhiên phát muốn dùng lời lẽ để thu phục dễ dàng cho nên nhanh chóng đổi giọng: "Nếu như thích em tôi đóng phim, có thể để tôi với công ty, nhưng phải cho tôi ra ngoài, bằng tôi biết với ai?"

      " cần với ai, ở đây cùng tôi là được ." kiên định , nhãn thần kiên quyết.

      Tên này quá cố chấp, Mạch Nhiên nhất thời hết nổi, tạm thời đành bỏ ý nghĩ muốn thuyết phục , chuẩn bị hành động tùy theo hoàn cảnh.

      Thế nhưng Mạch Nhiên nghĩ tới, tìm cơ hội chạy trốn lại khó như vậy.

      Tiểu Phong trói rất chặt, ngoại trừ lúc ăn, rất ít cởi trói cho . thậm chí còn cầm cameras, chụp ảnh Mạch Nhiên bị trói, sau đó dán lên tường.

      Hơn nữa, Mạch Nhiên phát còn có thể suốt ngày đêm online comment rất nhiều các status của . Hơn nữa ta còn thề son sắt rằng, cho dù tất cả các fan quay lưng lại với , đảm bảo chắc chắn vẫn luôn ở bên .

      Những chuyện này vẫn chưa phải khoa trương nhất. Điều khoa trương nhất chính là, còn giả danh thiếu phụ đơn. Bất kỳ nam minh tinh nào từng có tin đồn với Mạch Nhiên đều bị ta bới móc chuyện xấu, khiến những người đó rời bỏ . Mạch Nhiên kinh hãi những hành vi biến thái này của , thể tưởng tượng ra nổi Thẩm Lâm Kỳ như thế nào khi biết chuyện này.

      Mạch Nhiên bị hành vi của ta làm cho choáng váng, ý chí dần tan rã.

      Ở trong cái kho cũ kỹ u này, thời gian dường như trôi chậm. Mạch Nhiên mỗi ngày chỉ có thể dựa vào giờ ăn cơm mà đoán biết thời gian. Bị trói chặt thời gian dài khiến cho chân tay đều tê liệt. ngủ nổi, có đôi khi ngủ gà ngủ gật, mơ mơ màng màng thấy mình được cứu, thế nhưng lúc mở mắt ra, mới phát trước mặt vẫn là miền trời đất u.

      Cảm giác tuyệt vọng này giống như cánh tay vô hình, mỗi ngày đều bóp chặt cổ khiến thể thở nổi. Mạch Nhiên bắt đầu trở nên mẫn cảm, sợ ngủ, thậm chí sản sinh ảo giác. thấy mình chết , mẹ ở bên cạnh, hỏi tình hình bệnh của Bạch Triết. còn thấy, mỗi tấm ảnh trong nhà kho đều cử động, đều la hét khiến sợ hãi, lắm lúc nửa đêm cũng hét lên, Tiểu Phong nghe được vội vã rời giường, dán băng dính bịt miệng lại.

      muốn chết, trong lòng nghĩ tới Thẩm Lâm Kỳ, hối tiếc kịp.

      Con người đúng là loài động vật buồn cười. Cứ mải miết suy nghĩ chuyện tương lai, mà biết rằng cuộc sống tại cũng dễ dàng bị biến mất. Trước đây, cả hai người bọn họ đều vì muốn giữ thể diện mà ai chịu ra câu kia, hôm nay có thể cả đời cũng còn cơ hội nữa.

      Nếu có cơ hội, dù cho chỉ là giây, cũng muốn cho biết suy nghĩ trong lòng mình.

      Mạch Nhiên cứ mơ màng như vậy, bỗng nhiên cửa nhà kho bị mở.

      Rất nhiều người xông vào, rất nhiều tiếng bước chân, lại còn cả tiếng chó sủa rất đỗi quen thuộc, tất cả đều truyền đến tai Mạch Nhiên.

      Sau đó, cái ôm đột ngột!

      Mạch Nhiên nghĩ rằng đó là ảo giác, mở mắt nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ. rất gầy, viền mắt thâm quầng. Khuôn mặt gầy đầy râu, ánh mắt tha thiết nhìn . Miệng liên tục gọi: "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên..."

      Mạch Nhiên còn hơi sức đâu mà , cảm thấy buồn cười, nghĩ rằng lại được nghe gọi như vậy trong ảo giác.

      Mạch Nhiên cứ như vậy tựa vào lòng , mơ màng ngủ.

      "Thẩm Lâm Kỳ, em thích ."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 53
      Mạch Nhiên nhớ mình được cứu ra ngoài thế nào. Chỉ biết lúc tỉnh lại mình nằm giường bệnh, ánh đèn mờ nhòa. thể mở mắt ra được. Đầu đau như búa bổ, cả người đều đau nhức.

      " tỉnh rồi!" giọng truyền đến. Mạch Nhiên mơ hồ trông thấy mấy bóng người mặc áo trắng chạy đến gần, tiếng bước chân khiến hoảng sợ.

      "Tránh ra! Đừng, đừng lại đây!" Mạch Nhiên cả người run lên, mồ hôi đẫm trán, điên cuồng đẩy các bác sĩ đè lại.

      "Bệnh nhân tâm tình bất ổn, lập tức tiêm thuốc an thần." bác sĩ cầm kim tiêm đến, bỗng trong đầu Mạch Nhiên xuất hình ảnh quen thuộc.

      nhớ lại trước đây, khi Bạch Triết mới gặp tai nạn, tâm tình tốt nên thể khống chế được. Bác sĩ buộc phải tiêm thuốc an thần cho nó. Mỗi lần như vậy, Mạch Nhiên đứng bên ngoài đều có thể nghe thấy tiếng A Triết kêu la thảm thiết.

      Hết la hét lại đến cầu xin, cuối cùng rốt cuộc im lặng, còn tiếng nữa. Toàn bộ quá trình như vậy, Mạch Nhiên đứng ngoài chứng kiến cảm thấy đau lòng, ngờ tự mình trải qua mới dằn vặt hơn. Cho nên, muốn biến thành như vậy, phải sống tốt, dùng tài năng của mình kiếm nhiều tiền để chữa bệnh cho Bạch Triết.

      Nước mắt chịu yên phận cứ trào ra. Mạch Nhiên mở trừng mắt nhìn kim tiêm sắc bén, lúc mũi kim gần đâm vào tay, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

      "Các người làm gì?"

      Thẩm Lâm Kỳ xông vào, rất khách khí mà đẩy vị bác sĩ kia ra, bảo vệ Mạch Nhiên nằm giường bệnh run rẩy.

      Thân thể bị ôm lấy trong nháy mắt, thứ cảm giác an toàn chưa bao giờ có bao phủ toàn bộ trái tim , nghe được giọng ấm áp của : "Đừng sợ, có ở đây!"

      (yeah, cuối cùng chị cũng ngọt ngào)

      Những lời này từng khất nợ , cuối cùng hôm này cũng ra khỏi miệng.

      Mấy vị bác sĩ có vẻ rất bối rối: " Thẩm, Bạch tâm tình rất ổn định, nếu như tiêm thuốc an thần, sợ rằng ấy quá kích động mà làm tổn thương bản thân."

      Thẩm Lâm Kỳ để ý đến bọn họ, chỉ chữ: "Cút."

      Mọi người ở đây đều giật mình, trong ánh mắt lóe lên tia sợ hãi, do dự dám tiến lên.

      "Còn cần tôi lặp lại lần nữa sao?" Giọng trở lên lạnh như như băng, mang theo ra lệnh, khiến người sợ hãi.

      Rốt cuộc bọn họ dám khuyên Thẩm Lâm Kỳ nữa mà phải rời khỏi phòng bệnh.

      " sao rồi ." vỗ về , ôm chặt lấy . Cảm giác này vô cùng chân thực, khiến Mạch Nhiên cuối cùng cũng ý thức được mọi chuyện hoàn toàn phải ảo giác. thực được cứu ra, chính là người đàn ông này, lại lần nữa cứu .

      Nhiều ngày sợ hãi và ấm ức khiến Mạch Nhiên tựa trong lòng bỗng nhiên bật khóc, vừa khóc lóc thảm thiết, vừa mắng mỏ: "Thẩm Lâm Kỳ, đồ đáng ghét! Vì sao đến cứu em sớm? có biết em sợ thế nào ? Có biết em nhớ thế nào ? Em còn tưởng rằng đời này còn được gặp nữa... đáng ghét.... đáng ghét!"

      (úi chà ^^)

      Môi bị làn môn nóng bỏng của ngậm lấy. hôn , đặt lên giường bệnh, lấy tay lau giọt lệ mặt , nhàng liếm môi .

      Tiếng khóc biến thành tiếng nức nở. Dưới dịu dàng của Thẩm Lâm Kỳ, Mạch Nhiên dần dần bình tĩnh lại, chăm chú ôm lấy cổ , đem toàn bộ cái tôn nghiêm chó má trước kia vứt qua bên, cầu xin: "Sau này đừng rời bỏ em, vĩnh viễn đừng."

      ôm vào lòng, lấy tay nâng sau gáy , hôn lên tóc , lại ở bên tai thầm trịnh trọng: "Tôi Thẩm Lâm Kỳ xin thề, từ nay về sau, vĩnh viễn rời khỏi Bạch Mạch Nhiên."

      (ơ...sao chap này ta lại mún khóc T___T ! Ta mún cười cơ >_<)

      Thời khắc ấy, Mạch Nhiên rất muốn cảm tạ trời xanh để cho được tiếp tục hưởng thụ quyền lợi và được thế giới này.

      Đau đớn, cũng chính là hạnh phúc.

      ʚʚ.ɷ.ɞɞ

      Vài ngày sau, Mạch Nhiên dần dần hồi phục, cũng bắt đầu thoát khỏi cái bóng ám ảnh kia. Mặc dù buổi tối thỉnh thoảng còn gặp ác mộng, nhưng mỗi lần tỉnh lại, Thẩm Lâm Kỳ vẫn ở bên .

      sai, thực đúng lời hứa của mình. bỏ hết mọi việc, bất kể ngày đêm đều ở bệnh viện chăm sóc . Thế cho nên, mỗi ngày y tá đến kiểm tra phòng bệnh đều nhìn Mạch Nhiên với ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ.

      Mạch Nhiên vì vậy mà thụ sủng nhược kinh, nhưng thực là rất cảm động, thậm chí sa vào cái ôn nhu đó của Thẩm Lâm Kỳ, vọng tưởng nếu như cả đời này ra viện là tốt biết bao!

      Nhưng mà, cái gì tới vẫn cứ phải tới.

      Sau khi ở bệnh viện điều trị tuần, bác sĩ Mạch Nhiên có thể về nhà nghỉ ngơi, nhưng vẫn dặn dặn lại , phải cố gắng được làm việc quá nhiều khiến cơ thể mệt mỏi, càng được để tâm tình tốt, tránh bị kích động.

      Mạch Nhiên gật đầu đáp ứng. Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Mạch Nhiên theo Thẩm công tử trở về nhà. Trước cửa Thẩm gia, Anna tỷ đợi sẵn chờ bọn họ: "Mạch Nhiên, con cuối cùng cũng trở về. Ta và Lâm Kỳ đều sợ haiz. Con xem, con biến thành cái dạng gì rồi? Nhanh! Mau để ta ôm con cái." Bà xong, chạy lại ôm Mạch Nhiên . Được người phụ nữ hơn năm mươi tuổi ôm lấy mình, Mạch Nhiên thực nhịn được mà khóc.

      "Mạch Nhiên, đều là Anna tỷ tốt, chỉ lo chơi, khiến con chịu khổ. Con ngoan...!"

      Mạch Nhiên nghe vậy thiếu chút nữa òa khóc theo bà. Nhưng muốn bà tiếp tục áy náy, nên cố gắng kìm nén nước mắt, vui vẻ nhìn bà: "Con sao mà. phải giờ con trở về rồi sao? Con rất khỏe, sao cả."

      " sao là tốt rồi, sao là tốt rồi..." Anna tỷ ngừng lẩm bẩm những lời này, dường như là để bình ổn chính tâm tình mình.

      Lúc ấy, Mạch Nhiên bỗng cảm thấy mình hạnh phúc.

      Chí ít là sau khi trải qua đau khổ, vẫn còn được người khác quan tâm lo lắng, cùng chia sẻ vui buồn. bao năm qua mất cha mẹ, lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm gia đình, bỗng nhiên cảm thấy mình cũng phải quá đơn.

      Lòng như được khai sáng, cuối cùng cũng thoát ra được cái bóng ma bị trói kia, bỏ lại đằng sau quá khứ buồn, hướng về phía trước cách lạc quan.

      Trải qua chuyển biến lớn như vậy, Mạch Nhiên cảm thấy mình giống như con gián, càng đánh càng khỏe. Cho nên mỗi buổi tối ngủ được, lại kéo Thẩm Lâm Kỳ dậy xem đá bóng. o_O

      " được." Thẩm công tử từ chối.

      "Vì sao? Em cứ ru rú ở nhà thế này buồn muốn chết rồi, còn cho em ra khỏi cửa, cho em lên mạng. Em đâu phải trẻ con, em biết tình trạng của mình thế nào, tại em thực sao, cho em xem ! Xin đấy, được ..." (có ai cho tôi biết đây có phải là chị Nhiên làm nũng ????)

      Ngay trong lúc ấy, Mạch Nhiên còn ý thức được rằng từ khi nào bắt đầu vô tư mà làm nũng với Thẩm công tử.

      Điều mà ai có thể tưởng tượng được chính là, làm nũng thành công!.

      Mạch Nhiên mở to hai mắt nhìn, cảm thấy chuyện này khó tin: " sao? chắc chắn đồng ý cho em xem?"

      " vớ vẩn, yên cho ngủ."

      Mạch Nhiên nhanh chóng che miệng lại, híp mắt cười, sau đó chạy vội mở tủ lạnh lấy cây kem bự.

      Thẩm Lâm Kỳ khóe miệng run lên: " kiếp trước thiếu nợ em rồi."

      "Ừm ừm." Mạch Nhiên gật đầu, đồng thời giục: "Nhanh lên, trận đấu sắp bắt đầu rồi!"

      Mạch Nhiên từ bé thích đá bóng. thảm cỏ xanh, khí sôi nỏi vô cùng. Vì thế, hồi còn học, từng điên cuồng thầm mến tên đội trưởng đội bóng của trường, còn lén viết thư tình gửi cho . Kết quả thư còn chưa đưa, phát ra và và đội phó nhau. Hai người phá tan trói buộc của định kiến, kiên quyết ở bên nhau.

      Từ đó về sau, Mạch Nhiên cũng chưa từng thích ai khác. Bởi vì nghĩ làm phụ nữ khổ, chỉ phải đề phòng phụ nữ, mà còn phải đề phòng cả đàn ông.

      Đương nhiên, mấy chuyện này đều là chuyện vớ vẩn. Thực tế, Mạch Nhiên đến giờ vẫn còn tình cảm tốt với cầu thủ bóng đá, nhưng thực cũng tàn khốc, Thẩm công tử lại hình như có vẻ thích môn thể thao vĩ đại này lắm.

      Mạch Nhiên vừa ăn kem, vừa trầm trồ khen ngợi, còn Thẩm công tử lại ngồi im động tĩnh gì. Thư thái đến mức Mạch Nhiên có chút nghi ngờ. Vì vậy thừa dịp nghỉ giữa trận bóng, bèn xúc thìa kem dí lên miệng ,

      "Aaaaaaa...!" bắt há mồm.

      Thẩm công tử phớt lờ: "Mình em xem , ngủ." xong, chuẩn bị đứng dậy.

      "Đừng mà!" Mạch Nhiên cuống quýt, gắt gáo kéo ống quần Thẩm Lâm Kỳ: "Còn chưa đá xong mà, phải cùng em xem sao? Hiệp sau nhất định là hay hơn, em đảm bảo."

      "Em bảo đảm?" Thẩm Lâm Kỳ quay đầu lại, cúi xuống nhìn Mạch Nhiên ngồi sô pha.

      Mạch Nhiên chớp mắt nhìn , liều mạng gật đầu: "Em đảm bảo, hiệp sau tuyệt đối đặc sắc, đưa phật đến tây thiên, lát nữa thôi thấy!"

      "Được rồi." xong, bỗng nhiên cúi người, bế lên khỏi sô pha.

      Thân thể bỗng dưng bay lên trời khiến la hoảng lên: " làm cái gì vậy?"

      Thẩm Lâm Kỳ tắt ti-vi, bế Mạch Nhiên lên lầu.

      " làm cái gì thế, bỏ em xuống!" hét lên.

      "Im miệng." trừng mắt nhìn khiến sợ đến trợn mắt há mồm. Bỗng nhiên nhếch miệng cười, ý vị thâm sâu mà : "Hiệp sau, bắt đầu rồi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :