1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐỘC DƯỢC PHÒNG BÁN VÉ - ỨC CẨM (65 chương + 1 kết truyện + 2 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 44
      Mạch Nhiên mạnh mẽ nhìn Thẩm Lâm Kỳ cách đầy nghi ngờ, biết liệu có phải cài thiết bị định vị người , bằng sao biết tới đây? thể, tuyệt đối phải là duyên phận, mà là nghiệt duyên! Nhất định là nghiệt duyên!

      Mạch Nhiên vẻ mặt đau khổ giải thích: "A Triết, hai người họ đều phải rể."

      "Vậy rể là ai?" A Triết chớp mắt hỏi.

      Bị hỏi bất ngờ, Mạch Nhiên nhìn Hoàng Tề và Thẩm công tử, cuối cùng thở dài : " rể em còn đường đầu thai."

      A Triết ngơ ngác nhìn Mạch Nhiên. Mạch Nhiên nghĩ bây giờ đầu óc A Triết nhất định thể lý giải được "đầu thai" là cái gì. Cũng may Hoàng Tề đứng bên lên tiếng: "Bệnh nhân tại cần nghỉ ngơi, nếu như hai vị có chuyện gì nữa, mời trở về."

      Vừa nghe phải về, A Triết lập tức cuống lên: " muốn, muốn! Em muốn ở cùng chị."

      Mạch Nhiên chỉ có thể cầu xin Hoàng Tề: "Bác sĩ, tôi chỉ vừa mới vào thăm lát, có thể thêm chút thời gian nữa ?"

      Hoàng Tề nét mặt dịu có ý hòa hoãn, thế nhưng sau khi nhìn về phía Thẩm công tử, lưu tình chút nào mà : "Người nhà được nhưng người ngoài được."

      ta ám chỉ Thẩm Lâm Kỳ?

      Mạch Nhiên trợn mắt nhìn , lúc này nhìn vị bác sĩ kiêu ngạo này bằng con mắt khác xưa. Dù sao đời này người có thể đối đầu gay gắt cùng Thẩm Lâm Kỳ thực nhiều, chỉ vậy cũng đủ khiến Mạch Nhiên bội phục Hoàng Tề sát đất.

      Thẩm Lâm Kỳ đương nhiên từ bỏ ý đồ, cười nhạt tiếng: "Ở đây có thể có người ngoài, những chắc chắn phải tôi!"

      Ồ, vẫn còn ngang ngược sao?

      Mạch Nhiên nhìn Hoàng Tề, sắc mặt kém rất nhiều: "Tôi là bác sĩ phụ trách bệnh nhân Bạch Triết, chẳng lẽ tôi còn là người ngoài?"

      "Khó mà được, bệnh viện này có rất nhiều bác sĩ". Lời này của Thẩm công tử ràng là ám chỉ: Thêm vào cũng nhiều, bớt cũng phải là ít, nếu như muốn phải cuốn gói, đừng nhiều lời vô ích như vậy.

      Thế nhưng Hoàng Tề hoàn toàn bị Thẩm Lâm Kỳ uy hiếp, ngược lại, cười nhạt: "Chuyện đó cũng đến lượt người ngoài như lo."

      Bầu khí thoáng cái căng thẳng hẳn lên.

      Bạch Triết sợ đến nỗi trốn phía sau Mạch Nhiên, giật tay áo hỏi: "Chị, rể hai người bọn họ cãi nhau sao?"

      bảo phải rể! Cả hai đều phải! !

      Mạch Nhiên nhất thời kích động, bất chấp tất cả, chỉ tay vào hai người bọn họ : "Cái gì mà người ngoài với người trong, A Triết là em trai em, phải em trai hai người, ở đây cần hai người, phiền ra ngoài cho em, ai dám làm A Triết sợ hãi em để yên!"

      Mạch Nhiên trong lòng nghĩ đây hình như là lần đầu tiên bày ra khí thế "cường công" trước mặt Thẩm công tử. Thế cho nên Thẩm Lâm Kỳ và Hoàng Tề ngừng chuyện, cùng quay đầu nhìn về phía . trận im lặng. Hai người bọn họ ra ngoài.

      Gì thế này! Hoá ra lúc Mạch Nhiên khởi phát ra uy, lại có thể như cọp sao? Mạch Nhiên kinh ngạc, trong lòng thầm suy nghĩ, sau này có nên nhiều lần thị uy trước mặt Thẩm công tử? Cho khỏi phải thấy yếu đuối mà hành hạ?

      Lúc này, A Triết mới kéo tay áo : "Chị, chị đối xử với hai rể dữ."

      Mạch Nhiên thiếu chút nữa thổ huyết, nao điều phải rể! Lại càng phải hai rể!

      Trời ạ, rốt cuộc là ai dạy đứa trẻ này như vậy? Mạch Nhiên muốn từ từ dạy bảo lại A Triết.

      Trong tình huống hối kịp này, Mạch Nhiên vẫn ngồi chuyện với A Triết tới nửa đêm. Lúc đầu A Triết rất thích thú kể với những chuyện về mọi người ở đây, đến mệt mỏi. Mạch Nhiên dỗ mãi A Triết mới nặng nề vào giấc ngủ.

      Sau khi thấy A Triết ngủ say rồi, cuối cùng mới an tâm, rón ra rón rén ra ngoài. Cửa bệnh viện đóng chặt để bệnh nhân nghỉ ngơi. Lúc này đừng đến người nhà bệnh nhân, mà ngay cả bác sĩ và y tá cũng rất ít được tự do ra vào.

      Mạch Nhiên đưa tay lên xoa bụng, cầm túi bánh mì định ra góc người để ăn chút, muốn để bị bắt tại trận.

      ***

      Tuy rằng bệnh viện buổi tối ít người nhưng dù sao Mạch Nhiên cũng là người của công chúng, ngộ nhỡ bị bắt gặp dáng vẻ nghèo khổ ngồi gặm bánh mì hay. Để tránh cho sáng mai các tờ báo giải trí lớn xuất tiêu đề: "Nữ diễn viên nối tiếng khổ sở ăn bánh mì ở bệnh viện lúc nửa đêm", đành ngồi xổm bên cạnh thùng rác, nhanh chóng cắn miếng bánh mì. Bỗng nhiên phía sau có người lên tiếng.

      Thẩm Lâm Kỳ, sao ta còn chưa ?

      Mạch Nhiên lúc đó miệng bánh mì, bị Thẩm Lâm Kỳ làm cho giật mình, nghẹn ứ lại trong họng.

      "Em sao thế?" Thẩm Lâm Kỳ thấy có vẻ bình thường liền hỏi.

      quay lưng về phía , khổ sở úp mặt vào thùng rác, nghẹn đến đỏ bừng mặt mũi, nước mắt nước mũi với nước bọt tràn ra, biết bao nhiêu mất mặt! Vậy mà người gây ra tai hòa còn cảm thấy tội lỗi, thậm chí còn tiến đến gần .

      Mạch Nhiên sợ thấy bộ dạng mình như vậy vô cùng mất mặt, quá mất mặt, cho nên liền lập tức quay lại, lao vào người Thẩm Lâm Kỳ.

      Thẩm Lâm Kỳ cứng đờ: "Em..."

      "Đừng !" Mạch Nhiên vùi đầu chôn chặt trong ngực Thẩm Lâm Kỳ.

      (Sa: *cười lăn lộn*)

      Thẩm Lâm Kỳ quả nhiên nữa. ở trong lòng đầu ngọ nguậy liên hồi. biết qua bao lâu, cảm thấy hình như lau sạch mồm rồi, lúc này mới ngẩng đầu lên (hơ hơ chị bẩn thế hả? ^^). Lập tức thấy cười cười.

      "Lau khô rồi chứ?" hỏi.

      Vậy mà cũng phát ra... (chị tưởng ai cũng ngu ngơ như chị sao?)

      Mạch Nhiên ha hả cười gượng hai tiếng: "À... ha ha ... chắc vậy."

      "Khóe miệng vẫn còn." rất nghiêm túc chỉ vào miệng .

      "Đâu?" Mạch Nhiên vô thức đưa tay lên sờ.

      "Bên trái."

      "Ở đây?"

      "Phía dưới."

      "Đây?"

      "Bên cạnh chút nữa."

      "Rốt cuộc ở đâu?" ...

      Mạch Nhiên nhịn được sờ loạn, sau đó tay bị bắt lấy.

      "Ở đây." phủ lên môi .

      Lần trước là mì ăn liền, lần này là bánh mì, tại sao tốt xấu gì cũng bị bại lộ trước mặt ?

      Mạch Nhiên bất lực, thế nhưng chút cũng ngại ngùng, thậm chí nắm cổ tay của , đẩy lại phía tường, kiêng nể gì mà áp sát vào người .

      biết là do đói hay là do bị hôn, Mạch Nhiên chỉ thấy hai mắt tối sầm lại, hai chân nhũn ra, người dán lên tường, thiếu chút nữa tê liệt ngã khuỵu xuống.

      Thế nhưng thắt lưng lại bị nâng lên, cảm giác lúc bàn tay đụng vào eo khiến não bộ như ngắn lại, nghĩ được gì, chỉ thấy trong ngực như có trống đập, ý loạn tình mê thế nào, lại vô thức đưa tay lên ôm lấy cổ .

      Môi, hôn càng sâu...

      biết có phải là vì giữa còn thiếu câu chính thức cho nên mỗi hành động mới tạo nên cảm giác đặc biệt hưng phấn đến thế hay ? Bao nhiêu hình ảnh trong quá khứ giữa hai người, bất kể là cãi nhau hay đấu khẩu, tất cả đều lần lượt lên trước mắt .

      Mạch Nhiên cảm thấy phòng tuyến trong lòng mình dần sụp đổ, chỉ thiếu chút nữa còn chút nào.

      Bất ngờ, cửa phòng bệnh đối diện mở ra.

      A Triết giật mình nhìn hai người bọn họ, tự nhủ nỏi: "Hoá ra người mặc quần áo đen mới là rể."

      Tâm tình mới khơi dậy trong nháy mắt sụp đổ, Mạch Nhiên đen mặt khiến cho A Triết rùng mình. hiểu sao, có cảm giác em mình hình như tình trạng bệnh tốt hơn rất nhiều rồi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 45
      Sau khi bệnh viện thăm Bạch Triết về, Mạch Nhiên lại ngập đầu với công việc quay tiếp "Tình tới".

      Nội dung bộ phim bước vào phần chính. Tiểu Thất vì muốn giữ ấm cho Đỗ Như Phong mà tiêu hao hết năng lượng. Đến khi đoàn cứu hộ tới nơi, bác sĩ xem xét xong liền thông báo Tiểu Thất thể cứu chữa. Đỗ Như Phong vô cùng đau lòng, lúc ấy ta rơi lệ.

      Ngay trong lúc hối hận, ánh mặt trời bừng lên, chiếu sáng toàn bộ khe núi. Hệ thống vận hành trong cơ thể Tiểu Thất tiếp nhận được năng lượng mặt trời liền bắt đầu hoạt động trở lại, chậm rãi mở mắt.

      Tất cả mọi người ở đây bị làm cho kinh hoàng. Ông bác sĩ vừa rồi Tiểu Thất qua đời lúc này mặt ngây ra như phỗng, thiếu chút nữa ngã khuỵu mặt đất. Duy nhất chỉ có Đỗ Như Phong, vui mừng đến độ phát khóc, ta ôm chặt lấy Tiểu Thất.

      Ôm!

      Hành động này được cài đặt trong chương trình não bộ của Tiểu Thất. Nhất thời luống cuống biết làm thế nào. Chần chừ lát, cũng đưa tay ra ôm lấy Đỗ Như Phong. (giời ơi. Chị chết là cái chắc, nhớ Kỳ gì à :)))))))))))

      "Sau này, bao giờ được rời khỏi tầm mắt , nghe ?"

      Đỗ Như Phong bá đạo ra lệnh, khắc sâu vào trong não bộ Tiểu Thất, trịnh gật đầu đáp ứng.

      Tình , dường như lúc ấy bắt đầu nảy sinh giữa con người và cỗ máy nhân tạo này! Kỳ tích xuất .

      Bất ngờ, ngay lúc ấy, người đàn ông bí xuất phía sau bọn họ. Người này tên là Ngải Trạch, chính là nhà khoa học đến từ tương tai. Sau khi ta phát ra lầm lẫn của cỗ máy thời gian làm cho 9527 bị quay về quá khứ, ta quay về đây để tìm lại Tiểu Thất.

      Ngả Trạch lợi dụng thiết bị mang từ tương lai đến, muốn dùng phương thức điều khiển tự động từ xa để khống chế Tiểu Thất, khiến rời khỏi Đỗ Như Phong để tự động quay lại. Nhưng mà, lúc ta chuẩn bị khởi động thiết bị Đỗ Như Phong lại lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Những thủ hạ dưới trướng của cha vốn là các nguyên lão tận tâm lên kế hoạch cướp sản nghiệp nhà họ Đỗ, bày ra vụ tai nạn giả hòng muốn hại chết Đỗ Như Phong. Chứng kiến Đỗ Như Phong gặp nguy hiểm, Tiểu Thất bỗng đột nhiên thoát ra khỏi chương trình lập trình sẵn, phi thân ra bảo vệ Đỗ Như Phong.

      Ngả Trạch chấn kinh. biết người máy số hiệu 9527 này hề giống với những người máy từng gặp qua. Thế nhưng ràng dùng chip để chế tạo nên đại não, như vậy làm sao có thể phát sinh tình cảm? Ngả Trạch cảm thấy khó tin, đồng thời cảm thấy vô cùng hứng thú với Tiểu Thất. buông tha Tiểu Thất, bắt về theo kế hoạch nữa mà trái lại, hóa thân thành thương nhân trẻ tuổi, tiếp cận Đỗ Như Phong và Tiểu Thất, muốn tìm cơ hội nghiên cứu kỹ Tiểu Thất.

      Nhưng việc này của Ngả Trạch lại khiến Đỗ Như Phong hiểu lầm giữa và Tiểu Thất có mối quan hệ bình thường. Trong lòng bắt đầu nảy sinh đố kỵ, từ đó hiểu lầm cũng xảy ra.

      Tập phim này phát sóng, khán giả lập tức lên tiếng. ít người kêu than rằng bị biên kịch ngược. diễn đàn, mọi người đều lo lắng cho Tiểu Thất và Đỗ Như Phong.

      "Liệu có xảy ra bi kịch hay ?"

      "Người và robot liệu có thể sống cũng nhau?"

      "Biên kịch lại đào cái hố rồi, mặt hố để đám cỏ "hài kịch" lừa bịp chúng ta nhảy vào cái hố bi kịch!"

      "Gì vậy?! Tiểu Thất và Đỗ thiếu cuối cùng đến được với nhau à? Oa oa... tôi bao giờ tin tưởng tình nữa!"

      . . .

      Bình luận kéo đến ùn ùn, Mạch Nhiên bắt đầu cảm thấy lo lắng cho tiền đồ bộ phim này.

      Vốn là người trong cuộc, hiểu nội dung bộ phim hướng tới cái gì. Con người và robot vốn định sẵn thể có kết cục mỹ mãn, cho nên bộ phim này chắc chắn là kết thúc rất bi đát.

      Nhưng liệu khán giả có chấp nhận kết thúc như vậy ? Tiền lệ có rất nhiều trường hợp như vậy rồi, lúc đầu ra mắt rất được lòng khán giả, nhưng sau đó vì phải happy ending nên bị khán giả la ó rất nhiều. Mạch Nhiên rất lo Tình Tới cũng chịu chung số phận.

      chỉ có mình Mạch Nhiên lo lắng, mà ngay cả tổ biên kịch cũng đưa ra vấn đề này lúc họp đoàn phim: liệu khán giả có thể chấp nhận được chuyện này ?

      Đối mặt với vấn đề nan giải này, Tưởng vân Đạt vẫn kiên trì giữ vững lập trường: "Chúng ta ngay từ đầu xác định bộ phim này đơn giản chỉ là hài kịch, khiến khán giả cười là mục tiêu của chúng ta, thế nhưng phải khiến cho khán giả nhớ kỹ về bộ phim mới đạt tới cầu cao nhất. Mọi người nên mất lòng tin, nếu như mọi việc xử lý thoả đáng, tất cả thuận theo tự nhiên, cho dù là bi kịch, cũng khiến khán giả cảm thấy đây là bi kịch tràn ngập hạnh phúc."

      (yeah... ta thích Tưởng đại ca rồi ^^)

      Mạch Nhiên bội phục Tưởng Vân Đạt. ta trở thành đạo diễn hàng đầu đúng là có tài năng hơn người. có cách nhìn nhận riêng đối với tác phẩm của mình, những gì định liệu trước thường thay đổi. Đây mới đúng là đạo diễn thành công rất cố chấp.

      Dưới kiên định của Tưởng Vân Đạt, bộ phim tiếp tục tiến hành theo kế hoạch định. Mặc dù mạng mọi người đều phản đối bi kịch nhưng lượng rating người xem vẫn ngừng tăng.

      ***

      Lúc nội dung bộ phim bước vào hai tập cuối cùng, tình bắt đầu nảy sinh, chương trình cài đặt cho Tiểu Thất lúc đầu bị làm rối loạn, liên tục xảy ra cố. Cùng lúc đó, Ngả Trạch cũng phát khác thường của Tiểu Thất. Vì muốn Tiểu Thất bị hư hại mất giá trị nghiên cứu, lần này kiên quyết mang Tiểu Thất trở về tương lai.

      Thế nhưng Tiểu Thất chống lại khống chế của Ngả Trạch, cho nên chip trong đại não bị hư hại. Cuối cùng, Ngả Trạch phải đem toàn bộ cho Đỗ Như Phong biết, hy vọng có thể chủ động buông tha quyền sở hữu Tiểu Thất, để trở về tương lai.

      Mâu thuẫn giằng xé nội tâm, Đỗ Như Phong quyết định chịu đựng đau khổ buông tha Tiểu Thất. cố nén tình cảm trong lòng, ra mệnh lệnh với Tiểu Thất: "Tôi muốn nhìn thấy nữa" (hic T___T)

      Tiểu Thất lần đầu tiên đau khổ như vậy, Ngả Trạch kiểm tra sóng điện trong cơ thể , phát ra lúc này giống như con người khóc. Việc này khiến cho vô cùng khiếp sợ, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm động như vậy với robot.

      Cuối cùng, quyết định trì hoãn việc nghiên cứu Tiểu Thất, để và Đỗ Như Phong gặp mặt lần cuối. Trong lúc hai người bọn họ ôm nhau hồi tưởng lại những kỷ niệm xưa, Ngả Trạch xuất , mang Tiểu Thất nhập vào dòng từ trường.

      Tình tới, rồi lại , chỉ còn lại trong nỗi nhớ...

      Cho dù là thời đại nào, duyên phận cuối cùng cũng có thể vượt qua thời gian, làm nên kỳ tích của tình . Mặc dù từ nay về sau vĩnh viễn được gặp lại nhau, thế nhưng chí ít bọn họ đều biết rằng, trong lòng người kia đều mang ký ức có hình bóng của đối phương, tiếp tục sống tốt...

      Như vậy, là đủ....

      (oa oa... ta bắt đầu thấy bấn loạn....)

      Tập cuối của bộ phim lên sóng, lượng rating tăng chóng mặt. Cho dù kết cục mỹ mãn này khiến khán giả có phần tiếc nuối nhưng trong lòng lại có cảm giác diễn tả được.

      Có người bình luận, đây là kết cục hoàn mỹ, giống như là tượng Venus cụt tay, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vẻ đẹp chấn động lòng người.

      Cũng có người , bộ phim này hoàn toàn giống với nhưng bộ phim thần tượng trước. Nó vượt qua cả định nghĩa phim thần tượng bình thường, đạt tới đỉnh cao của tinh thần thương. Diễn xuất của nam nữ diễn viên càng khiến cho bộ phim truyền đạt ý nghĩa thêm mạnh mẽ. Bộ phim hoàn toàn có khả năng trở thành tượng trong lịch sử phim thần tượng trong nước.

      Còn có người , lần đầu tiên nếm thử mùi vị bi kịch, hóa ra cũng đến nỗi có gì khó chấp nhận, lời thoại cuối cùng kia, tôi tin tưởng ngày nào đó, kỳ tích để cho bọn họ lần thứ hai gặp lại.

      . . .

      Những lời khen ngợi này xua tan lo lắng của mọi người về kết thúc bi kịch của bộ phim. Toàn bộ đoàn làm phim đều chìm ngập trong bầu khi vui mừng. Phía nhà sản xuất bắt đầu mở tiệc mừng công.

      Mạch Nhiên cuối cùng cũng còn bận rộn. Linda thông cảm với khổ cực của Mạch Nhiên thời gian qua, liền xin cho hai ngày nghỉ.

      Mạch Nhiên mừng rỡ như điên. Về nhà suốt đêm chơi game, đánh phó bản. chơi suốt mấy giờ, từ ải thứ nhất đến ải thứ hai, lại từ ải hai đến ải ba, vất vả mới gặp được BOSS, nhìn BOSS từng chút từng chút hết dần máu.

      Bỗng nhiên, chuông cửa reo lên !

      Lúc đó Mạch Nhiên phẫn nộ, ai mà sát phong cảnh như vậy, đúng thời điểm mấu chốt lại đến, đánh chết Mạch Nhiên cũng ra mở cửa.

      có tai như điếc, tiếp tục đối phó BOSS, mắt thấy máu của BOSS từ 100% đến 8%, rồi lại lên 50%, xuống 20%. . .

      Chuông cửa vẫn còn ngừng kêu, lát sau, chuông điện thoại bàn cũng reo, rồi lại đến điện thoại di động...

      Mạch Nhiên trong lòng phiền muộn, cẩn thận chút, thoát được công kích của BOSS, và chết!

      Các đồng đội còn lại chiến đấu, lát sau, BOSS cũng chết, làm rơi ra chiếc nhẫn cực phẩm. Mạch Nhiên là hồn cho nên mất tư cách lĩnh thường, chỉ còn biết trơ mắt ra nhìn trang bị cực phẩm rơi vào túi của đồng đội khác.

      Tâm tình này tốt chút nào!

      Chuông cửa vẫn còn reo lên. Mạch Nhiên nghiêm mặt, mặt đằng đằng sát khí đứng dậy ra mở cửa.

      Mặc kệ là ai, dù là nhân viên chuyển phát, hôm nay cũng phải cầm chuột đánh chết .

      Trong lúc Mạch Nhiên còn đau lòng vì mất chiếc nhẫn kia, mở cửa, chuẩn bị sống chết với cái tên ngoài kia người nhanh chóng lao vào ôm lấy .

      "Tỷ tỷ!"

      A Triết?! Mạch Nhiên chấn kinh, A Triết vốn ở bệnh viện, sao lại xuất trước cửa nhà ? Là ai đưa nó đến?

      ôm A Triết, ngẩng đầu, thấy phía sau, Thẩm Lâm Kỳ thần thái tự nhiên hai tay đút túi quần.

      Rốt cuộc . . Chuyện gì xảy ra?

      ***

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Ai da, cảm giác nhà ba người đích ... tốt tốt a!!!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 46
      Lúc mới bắt đầu tham gia bộ phim, Mạch Nhiên có đến bệnh viện thăm Bạch Triết. nhớ bác sĩ có , tình trạng của A Triết tiến triển rất tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể xuất kỳ tích.

      Mạch Nhiên hiểu hai chữ "Kỳ tích" giữa thực này vô còn vô cùng xa vời. Nhưng như vậy phải là có hy vọng. Đối với người từng tuyệt vọng như , đây là chuyện vô cùng tốt rồi.

      Thẳng thắn mà , ba năm nay, suy nghĩ về cuộc sống của thoáng hơn rất nhiều. tại còn lo lắng bệnh tình của A Triết có thể khỏi được hay , nghĩ chỉ cần A Triết có thể tiếp tục sống, vô ưu vô lo suốt quãng đời còn lại, như trước kia phát cuồng, chạy trốn, thậm chí đòi tự sát, đối với như vậy là tốt lắm rồi.

      Liệu có phải ông trời thấy cầu quá cao cho nên sớm cho được toại nguyện? Tinh thần A Triết mỗi ngày tốt lên , thậm chí vài ngày trước lúc đến thăm, bác sĩ còn đề nghị nếu A Triết duy trì tình trạng như tại có thể đưa A Triết ra ngoài dạo chơi, tiếp xúc với cuộc sông bên ngoài, khả năng có thể giúp ký ức và trí lực của A Triết khôi phục.

      Nghe bác sĩ vậy Mạch Nhiên mừng rỡ như điên, sau khi rời khỏi bệnh viện vẫn luôn suy nghĩ muốn đưa A Triết đến nhưng nơi từng trải qua.

      Tuy nhiên thủ tục xin ra viện ở đây rất phức tạp, Mạch Nhiên nhiều lần tới xin mà vẫn chưa được cho phép. Lúc nản lòng Thẩm công tử thần thông quảng đại lại đưa Bạch Triết đến tận cửa nhà . xem, sao có thể giật mình được? Sao có thể chấn động? Sao có thể điên cuồng lên?

      Lúc ấy, Mạch Nhiên chỉ hận thể nhào tới ôm lấy Thẩm Lâm Kỳ mà khen ngợi: là có thế lực, còn có thể bảo lãnh xuất viện, là siêu!!

      Nhưng mà, bởi vì quá mức kích động cho nên quên mất nghĩ đến nguyên nhân tại sao Thẩm Lâm Kỳ làm vậy. Mãi đến khi A Triết kéo tay , hưng phấn : "Tỷ tỷ, rể muốn dẫn A Triết công viên hải dương.", lúc ấy Mạch Nhiên mới cảm thấy có chút kỳ lạ.

      Tiểu quỷ này, lúc nào cũng gọi rể trôi chảy như vậy? phải là bị ai đó dạy chứ?

      Mạch Nhiên nheo mắt, cảnh giác quan sát Thẩm Lâm Kỳ. thản nhiên đứng đó hề có chút giật mình, nhưng ràng đầu lóe lên mấy chữ: ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú.

      Ngại vì có A Triết ở đây, Mạch Nhiên quyết định nén giận, tạm thời vạch trần quỷ kế của .

      Mạch Nhiên : "A Triết ngoan, tỷ tỷ đưa em vườn bách thú xem sư tử được ?"

      " được , em muốn xem cá heo!" A Triết liều mạng lắc đầu.

      Mạch Nhiên trừng mắt liếc Thẩm Lâm Kỳ, nhún vai, làm bộ vô tội.

      "Tỷ tỷ, mà, mà!" A Triết bắt đầu làm nũng. Từ khi bị bệnh, công phu làm nũng của A Triết chỉ có tăng chứ giảm, trở thành kỹ năng ứng phó rất thành thạo.

      Mạch Nhiên vẫn phải thỏa hiệp, cắn răng gật đầu: "Được, xem cá heo."

      Kỳ thực, Mạch Nhiên phản đối chuyện xem cá heo là bởi vì còn có chuyện tiện ra.

      Chính là chứng sợ hãi! Mạch Nhiên từ sợ biển sâu, nhìn thấy nước sâu cũng sợ, thấy những đàn cá bơi lội dưới đáy biển lại càng sợ, chứ đừng đến chui vào trong hầm của viện hải dương.

      Nhưng vì Bạch Triết sau khi nghe Thẩm Lâm Kỳ , vô cùng hứng thú muốn đến xem. Nếu như lúc này , e rằng A Triết rất thất vọng.

      Ba năm sống trong bệnh viện, Bạch Triết khó khăn lắm mới có cơ hội được ra ngoài hít thở khí, Mạch Nhiên thực đành lòng dập tắt mộng đẹp của A Triết. Vì vậy quyết định nhịn, chỉ cần đến lúc đó cắn răng, nhắm mắt, nhìn tới, hẳn là có gì vấn đề lớn?

      Mạch Nhiên dọc theo đường cứ như vậy tự an ủi mình, bất tri bất giác tới nơi.

      A Triết vui sướng phát điên, giống như vị hoàng đế tràn ngập hiếu kỳ với thế giới bên ngoài cung cấm, quan sát tất cả mọi thứ đường . Voi biển nghịch bóng, cá heo nhảy múa, còn có chim cánh cụt dáng điệu ngây thơ... những hình ảnh này trong mắt A Triết vô cùng thú vị. A Triết kéo tay Mạch Nhiên, vui vẻ kéo đến xem, Mạch Nhiên vô cùng sợ hãi.

      Chỉ cần Bạch Triết hài lòng, làm cái gì cũng đều đồng ý. Bỗng nhiên A Triết chỉ tay về phía trước: "Tỷ tỷ, chị xem ở kia nhiều cá!"

      Mạch Nhiên nhìn theo hướng tay A Triết chỉ, sợ đến thiếu chút nữa ngất xỉu .

      Phía dưới có tấm biển đề: Đường hầm ngắm cảnh đáy biển.

      Mạch Nhiên lúc đó trong đầu chỉ có ý niệm, chính là lôi A Triết xoay người bỏ .

      Thế nhưng A Triết kéo lại: "Tỷ tỷ, trong đó có gì? Chúng ta xem được ?"

      liều mạng lắc đầu: "Nơi đo có gì, A Triết, chúng ta quay lại xem chim cánh cụt được ?"

      " muốn, em muốn vào kia." Đứa trẻ này cố chấp.

      Rơi vào đường cùng, Mạch Nhiên chỉ có thể nhìn Thẩm Lâm Kỳ cầu cứu.

      Trải qua vài giây ánh mắt giao nhau, rể Thẩm Lâm Kỳ phun ra câu : "Em nhìn bằng ánh mắt mị hoặc đó làm gì?"

      Mạch Nhiên thiếu chút nữa phun máu lên mặt Thẩm Lâm Kỳ.

      vẫn thể chấp nhận cầu của A Triết, phải cùng bọn họ vào đường hầm.

      căng thẳng đến cực điểm, lúc vào nhắm chặt mắt, gắt gao nắm chặt tay A Triết, cầu mong nhanh chóng qua .

      Vậy mà A Triết quá hiếu kỳ, vừa vào bên trong liền bỏ tay ra, chạy sát lại tấm kính xem cá.

      Mạch Nhiên chỉ nghe được đâu đó giọng nhưng phương hướng, muốn tự mình về phía trước, nhưng vì mắt vẫn nhắm nên cẩn thận va vào người khác, đành đứng im chỗ.

      Cái cảm giác bất lực này quả thể diễn tả bằng lời . Cho dù có nhắm mắt, vẫn cảm giác được áp lực từ bốn phía, khiến thở nổi.

      Lúc vì quá căng thẳng đến mức sắp ngất , tay bỗng nhiêm bị tóm lấy.

      bàn tay vô cùng quen thuộc, lại vô cùng xa lạ, có chút lạnh, bàn tay này rất lớn, ngón tay thon dài, đầu ngón tay thô ráp, ôm gọn lấy bàn tay .

      Thời khắc ấy, cảm thấy trái tim , cũng giống như bàn tay – bị tóm lấy.

      Tuy rằng chủ đôi tay này từng lợi dụng , gây thương tổn , cũng từng rời bỏ , vì chưa từng ra câu kia khiến thể cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh . Thế nhưng bây giờ lại hiểu cảm giác này, nắm tay , dường như là truyền an tâm qua đôi bàn tay, nhắn nhủ đến tâm ý của .

      Mạch Nhiên vẫn nhắm mắt, nắm lấy tay từ từ bước .

      A Triết còn vui vẻ bên cạnh, tiếng cười vang. hiểu sao Mạch Nhiên lại cảm thấy sợ hãi nữa, từ từ mở mắt.

      Sợ hãi cũng kịch liệt như nghĩ. chỉ cảm thấy hơi váng đầu, nhưng cũng đến mức sợ đến nỗi ngất xỉu. Nước biển xung quanh khiến cảm thấy bí bách, nhưng cũng đỡ hơn vừa rồi rất nhiều.

      Mạch Nhiên thử nhìn xung quanh. Ánh mắt vừa chạm vào đàn cá liền lập tức quay đầu lại. Bất ngờ lại gặp ngay Thẩm Lâm Kỳ nhìn .

      " sợ sao?" hỏi.

      " biết em sợ?" kinh ngạc hỏi.

      "Vừa mới biết."

      "..." là, biểu vừa rồi của , người mù cũng nhìn ra là sợ hãi, nhưng đâu còn biện pháp nào khác. Vì A Triết, giới giải trí cũng gia nhập, huống hồ chỉ là cái đường hầm này? Nháy mắt, dũng khí nữ tráng sĩ trở về người Bạch Mạch Nhiên.

      "Yên tâm, em cũng ... CÁ VOI TRẮNG!" Mạch Nhiên hét to tiếng, mềm nhũn người trong lòng Thẩm Lâm Kỳ.

      Bên cạnh, mấy nhân viên trong đường hầm lầu bầu: "lại là cảnh rất quen thuộc."

      Hai chân như nhũn ra, hoảng hốt, ỷ lại trong lòng Thẩm Lâm Kỳ, thấy khóe miệng hơi cười, sau đó hai mắt tối sầm.

      "A Triết, chị em sợ cá mập, chúng ta đưa ấy ra được ?" Thẩm Lâm Kỳ .

      A Triết hình như có chút cam lòng, nhưng vẫn gật đầu: "Vâng, A Triết và rể đưa chị ra ngoài."

      phải rể! Mạch Nhiên muốn hét lên, nhưng trước mắt chỉ mảnh đen kịt, còn cảm thấy chút ngọt ngào.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 47
      Suốt ba năm, đây là lần đầu tiên A Triết được ra khỏi bệnh viện chơi. A Triết rất hài lòng, mãi đến khi Mạch Nhiên và Thẩm Lâm Kỳ đưa cậu ta về bệnh viện cậu ta vẫn nhớ mãi quên, lôi kéo tay Mạch Nhiên, trong miệng lẩm bẩm: "Tỷ tỷ, lần sau nhất định phải đưa A Triết xem cá heo, cá heo..."

      Mạch Nhiên nhìn A Triết ngủ say, sau đó yên lặng rời khỏi phòng bệnh, khóe mắt có chút ướt át.

      Lúc này, Thẩm Lâm Kỳ vẫn chờ ở ngoài cửa, sợ bị bắt gặp bộ dạng yếu đuối của mình liền nhanh chóng lau nước mắt. Nhưng, lại tiến đến đưa cho chiếc khăn tay.

      "Có hạt bụi bay vào mắt em!" Mạch Nhiên liếc mắt nhìn , đoạt lấy chiếc khăn trong tay , hung hăng đưa lên lau nước mũi, sau đó nhét trả .

      Mạch Nhiên nghĩ chắc chắn làm vậy khiến tức điên lên, nhưng mà ngay cả nhíu mày cái cũng hề, trái lại ném chiếc khăn vào thung rác bên cạnh rồi nhàn nhạt : "Đề nghị em lần sau kiếm cái cớ mới mẻ hơn."

      Kẻ ngu cũng nhìn ra được mượn cớ, nhưng cũng đến nỗi vạch trần ra như vậy chứ? Mạch Nhiên tức giận lườm , ưỡn ngực, : "chuyện sau này để sau này . Em về nhà trước đây." Sau đó, nhấc chân bỏ .

      Nhưng ngăn lại.

      "Em cảm thấy em quên ba chữ?" .

      Ba chữ?

      Em ? chết ! (o_O) Mạch Nhiên vắt óc suy nghĩ nửa ngày, rốt cục tỉnh ngộ.

      "Cảm ơn ." xong ba chữ này, muốn nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Thẩm Lâm Kỳ mắng: biết xấu hổ, con bắt cảm ơn sao? Tuy rằng như vậy nhưng chuyện hôm nay quả khiến Mạch Nhiên vô cùng cảm động.

      " nên có báo đáp sao?" Thẩm Lâm Kỳ tiến lên bước.

      Mạch Nhiên cảnh giác: " muốn gì?"

      " muốn..." cố tình gây tò mò, tiến thêm bước, ép vào tường, suy nghĩ lát rồi : "Ăn mì tôm."

      Mạch Nhiên kinh hồn bạt vía!

      là, Mạch Nhiên lúc ấy chuẩn bị sẵn tinh thần nghe câu : "muốn em hôn ", hay "Cùng đêm". Thế mà lại cầu ăn mì tôm! Mạch Nhiên tốt xấu gì cũng là diễn viên nối tiếng, vậy mà lại thua kém bát mì ăn liền!!!!!

      có tiền đồ! ! !

      " được sao?" nheo mắt.

      "!" Mạch Nhiên lấy lại tinh thần, kiên định gật đầu. thích ăn mì tôm sao, sau này em xe mua cho hẳn xe, chất đầy mì tôm vị thịt bò, vị nấm hương, vị hải sản... tin là chết vì ăn !

      Mặc dù Thẩm công tử đưa ra cầu cao, thế nhưng nhớ tới lần trước ở nhà ăn mì, quyết định giữ khoảng cách với , ngồi ghế bên cạnh, cảnh giác chỉ cần thấy động ngọn cỏ là lập tức chạy thoát thân.

      May mà, lần này cũng có ý muốn giẫm lên vết xe đổ, chỉ cúi đầu ăn mì, với câu.

      Mạch Nhiên cảnh gíac, lần đầu tiên trong đời tỉ mỉ quan sát công cuộc ăn mì của Thẩm Lâm Kỳ, lúc này mới kinh ngạc phát , dáng vẻ ăn mì của rất tao nhã, từ miếng đầu tiên đến miếng cuối cùng rồi bình tĩnh uống nước, cả người bao phủ thứ khí chất khiến người ta cảm thấy rất khó mà tin được người như lại nhớ mãi quên bát mì. (đúng là người ... haizzz... có ai ở đây nhìn người iu như thế ?^^)

      Trong tình huống này, cảnh giác của Mạch Nhiên biến thành tò mò.

      thử thăm dò hỏi: "Ngoại trừ ở nhà em ra, từng ăn mì ở đâu rồi?"

      ***

      thử thăm dò hỏi: "Ngoại trừ ở nhà em ra, từng ăn mì ở đâu rồi?"

      "Em cảm thấy sao?" buông đũa.

      "Em nghĩ..." nhìn , rồi lại nhìn bát mì, cuối cùng khẳng định lắc đầu: "Chưa từng!"

      " từng." Mấy chữ đơn giản phủ định đáp án của .

      Mạch Nhiên tin, tiếp tục hỏi: "Lúc nào?"

      trả lời , thần sắc có chút cứng lại.

      Mạch Nhiên thoáng cái hưng phấn : " phải hồi bé ăn vụng sau đó bị phát chứ?"

      Sắc mặt Thẩm Lâm Kỳ vô cùng xấu.

      Mạch Nhiên kích động, máu nóng sôi trào, ép hỏi: " đừng trốn tránh, rốt cuộc có đúng như vậy ? Có gì vui mau ra cho em vui... à , ra em có thể chia sẻ cùng !"

      thực chứng minh, Mạch Nhiên trước mặt Thẩm Lâm Kỳ tốt nhất đừng có vênh váo, bởi vì dại dột mà trêu tức nhất định rất thảm. Lần này đương nhiên cũng ngoại lệ.

      Mạch Nhiên đập đầu!

      "Em thêm câu nữa xem?" Thẩm Lâm Kỳ đè lên người uy hiếp.

      Hảo hán chịu thua thiệt trước mặt, Mạch Nhiên ngậm miệng.

      Xung quanh bỗng nhiên yên ắng lạ thường, Mạch Nhiên căng thẳng nhìn chằm chằm Thẩm Lâm Kỳ. Mặc dù những chuyện nên làm hay nên làm cũng đều làm cả rồi, những vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện vừa ăn mì xong và còn chưa có đánh răng!

      Thẩm công tử ràng rất vừa lòng với biểu này của , thần sắc dịu chút ít, tay vỗ về , miệng lẩm bẩm: "Em lúc im lặng rất xinh đẹp."

      phải lúc nào cũng đẹp sao! Mặc dù nội tâm lửa giận cuộn trào mãnh liệt, nhưng dám chọc giận Thẩm công tử, cho nên vẫn nhịn.

      Nhưng mà, có dự định buông tha , mà nâng cằm lên, ngón tay len vào tóc , thuận thế hôn lên tai .

      Chuông cửa bỗng vang lên.

      Mọi người nên nghĩ đây là cố ngoài ý muốn. Thực tế Mạch Nhiên tuy rằng thông minh lắm nhưng cũng ngu ngốc đến nỗi buổi tổi đưa Thẩm công tử về nhà, nam quả nữ, mặc thịt cá. Ngay lúc đường về nhanh chóng nhắn tin cho Tiểu bạch thỏ ngực teo lập tức đến nhà mình.

      Là chị em tốt của Mạch Nhiên, tất nhiên Tiểu Kim nhất định phụ mong đợi của . Trong lúc Mạch Nhiên nguy cấp nhất liền ấn chuông cửa.

      "Em mở cửa!" Mạch Nhiên mừng rỡ đẩy Thẩm Lâm Kỳ ra, chạy mở cửa cho ân nhân, chuẩn bị ôm ta cái thắm thiết.

      Nhưng mà, trong lúc Mạch Nhiên vui tươi hớn hở mở cửa, gần như choáng váng.

      Kiều Minh Dương ưu nhã cười tủm tỉm đứng ở cửa, phía sau là Tiểu Kim sắc mặt vô cùng khó coi.

      "Tên hỗn đản này nhìn lén tin nhắn của em, vậy còn đòi cùng em!" Tiểu Kim xấu hổ giải thích.

      "Tôi sợ uống say lại múa cột." Kiều Minh Dương đúng là mồm miệng độc gì sánh được.

      "Múa cột sao? lúc mười tuổi đến nhà tôi còn đái dầm đấy!"

      "Là chín tuổi mười tháng!"

      "Đúng đúng, ngày mai tôi đem cái ga trải giường mà đại minh tinh Kiều Minh Dương năm chín tuổi mười tháng đái dầm lên đó ra bán đấu giá! Nhá cháu ?"

      "Tiểu Kim, muốn chết à?"

      "Tôi là bác của ! Chú ý ăn chút! Cháu trai nhớn!"

      ...

      Lúc ấy Mạch Nhiên bỗng có dự cảm bất thường, cảm thấy tối này hai người dở hơi này ở lại, tất cả mọi người cũng đừng có mong được ngủ.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 48
      Mạch Nhiên vốn muốn nhờ đến Tiểu Kim để phòng ngừa Thẩm công tử lợi dụng, vậy mà ta còn mang theo Kiều Minh Dương đến. Lúc này, căn phòng của Mạch Nhiên nhét bốn người, đủ biết có bao nhiêu hỗn loạn.

      Mạch Nhiên vừa nhìn Kiều thiếu và Tiểu Kim trừng nhau mắt to mắt , vừa quan sát sắc mặt Thẩm công tử, rất sợ trở mặt!

      Thẩm công tử nhìn qua hề phát thấy dấu hiệu muốn trở mặt, ngược lại còn rất bình tĩnh. Nhưng chính như vậy lại khiến Mạch Nhiên càng thêm bất an. Muốn phá vỡ bầu khí quỷ dị này, kiến nghị: " còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi!"

      "Chỉ có hai gian phòng, ngủ thế nào?" Kiều Minh Dương câu rất trọng tâm.

      Như vậy còn đơn giản sao? Mạch Nhiên chỉ tay vào và Thẩm Lâm Kỳ: "Hai người ngủ phòng, em và Tiểu Kim ngủ phòng"

      " được."

      " được."

      Cùng lúc, cùng đáp án, cả Thẩm công tử và Kiều thiếu cùng lên tiếng.

      Mạch Nhiên nhất thời phiền muộn, tại giá đất cao như vậy, có căn hộ hai phòng tồi rồi, hai người bọn họ nếu như chịu ngủ cùng nhau, bọn họ bốn người làm sao có thể phân chia được ? Lẽ nào bảo người ngủ sô pha?

      Mạch Nhiên nhìn Thẩm Lâm Kỳ, rồi lại nhìn Kiều Minh Dương, sau hồi cân nhắc, tủm tỉm nhìn Kiều Minh Dương : "Kiều Thiếu, nếu chấp nhận thiệt thòi chút, ngủ sô pha?"

      " có cửa đâu!" Đề nghị của bị cự tuyệt.

      Mạch Nhiên nổi giận, đập bàn đứng dậy, chỉ vào mũi Kiều Minh Dương mắng: "Ai bảo mời mà đến? Cho ngủ sô pha tốt lắm rồi, thích về nhà mà ngủ, đừng có đến nhà tôi nữa."

      (hơ. Chị đuổi khách như đúng rồi!)

      Tiểu Kim vỗ tay: " rất hay!"

      "Tiểu Kim, có muốn tôi với mẹ uống rượu say còn múa cột?"

      "Ah, cũng đê tiện quá vậy, phải cho mẹ tôi biêt sao?"

      "Tôi đổi ý rồi, có ý kiến sao?"

      "Hỗn đản lật lọng!"

      "Tiểu nhân bỏ đá xuống giếng!"

      ...

      "Stop!" Mạch Nhiên rốt cục thể nhịn được nữa phải cắt đứt lời bọn họ: "Cãi cọ cái gì? Tốt nhất là ai ngủ nữa, khó lắm mới có dịp cả bốn người ở đây, chúng ta đánh bài, ai đồng ý giơ tay."

      Mạch Nhiên và Tiểu Kim cùng lúc giơ tay.

      " đồng ý ngủ sô pha." Mạch Nhiên bổ sung thêm câu.

      Kiều Minh Dương rất cam lòng mà giơ tay lên.

      "Còn ?" Mạch Nhiên nhìn Thẩm Lâm Kỳ.

      "Thế nào cũng được." .

      "OK!" Mạch Nhiên đập bàn đứng lên, hạ quyết định: "Ba bốn phiếu, đêm nay chúng ta đánh bài!"

      Cứ như vậy, bọn họ bốn người cho dù bình thường nhìn nhau vừa mắt nhưng lại ở cùng chỗ chơi bài.

      Mạch Nhiên vì hôm trước thức suốt ngày đêm chơi game cho nên tinh thần tốt, thua vô cùng thê thảm. Đến lúc gần sáng, Mạch Nhiên đứng dậy : "Mọi người tiếp tục, em vào phòng ngủ lát." Sau đó, liều lĩnh lao về chiếc giường êm ái trong phòng.

      Mạch Nhiên ngủ mạch thẳng tới trưa.

      Lúc tỉnh lại ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, cảm thấy mình ngủ còn chưa đủ nên tiếp tục trùm chăn ngủ tiếp. Nhưng lúc quay đầu vào trong, đụng phải người, cứ tưởng là Tiểu Kim, liền tự nhiên giơ tay ra ôm lấy.

      Thế nhưng, hề cảm thấy người này mềm mại chút nào!

      Mạch Nhiên tỉnh ngộ, xốc chăn lên, ngồi dậy, trợn trừng mắt nhìn Thẩm Lâm Kỳ.

      cũng vừa tỉnh ngủ, người mặc áo, mắt còn ngái ngủ, tóc rối bù, nhìn qua rất gợi cảm (*nuốt nước bọt hộ chị Nhiên*). Thế nhưng lúc này Mạch Nhiên có hứng thú thưởng thức vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Thẩm công tử, : "Sao lại ngủ giường em? Tiểu Kim đâu?"

      " rồi." bình tĩnh trả lời.

      "Sao còn chưa ?"

      Thoáng cái im lặng, Thẩm Lâm Kỳ nhìn , ánh mắt còn buồn ngủ, ra oai: "Sao phải ?"

      Mạch Nhiên căng thẳng, nhưng vẫn kiên trì chống đối: "Đương nhiên phải , đây là nhà em."

      "Em xác định? Em nhớ tên giấy tờ là tên sao?"

      câu , Mạch Nhiên thể đáp lại.

      nghĩ nhất định là do ở đây quá lâu cho nên quên mất ba năm trước rốt cuộc là ai bố thí cho căn nhà này để yên ổn sống tiếp rồi. Nếu có Thẩm Lâm Kỳ, giờ vẫn cứ ở khu nhà trọ mấy trăm đồng tháng, suốt ngày nơm nớp lo lắng bị chủ nhà đòi tiền trọ? Chính là làm thay đổi tất cả, còn khiến nghĩ mình có căn nhà.

      Mặc kệ xuất phát từ mục đích nào, Thẩm Lâm Kỳ trước sau vẫn là ân nhân của .

      Mạch Nhiên ngậm miệng , nhưng xoay người đè lên người .

      "Mọi thứ trong nhà này, kể cả em, đều là của ." xong câu đó, môi hạ xuống môi . Tư thế ám muội này thực khiến thâm nhập rất dễ dàng.

      Mạch Nhiên cảm giác được áo ngủ bị xốc lên, ngón tay lạnh lẽo người , di chuyển xuống bụng dưới, rồi xuống chân .

      Mạch Nhiên nhắm mắt lại, trong lòng xuất cảm giác thành lời.

      có thể chấp nhận ép buộc , mê hoặc , lừa dối khiến , nhưng chập nhận dùng lý do này để ép vào khuôn khổ. giống như kỹ nữ, đem tình cảm đổi lấy tiền tài.

      Trong lúc nản lòng thoái chí, dự định nhắm mắt chấp nhận thực, Thẩm Lâm Kỳ lại dừng lại.

      Mạch Nhiên cảm thấy khó tin. mở mắt ra nhưng thấy xuống giường, mặc quần áo lại, ngón tay cài khuy áo, che lấp cơ thể khiến rất nhiều người phụ nữ nhìn thất đều phát cuồng.

      Sau đó, quay đầu, đối diện nhìn .

      Mặt bỗng nóng lên, biết phải gì.

      "Dậy thôi, ăn." .

      "Hả?" Mạch Nhiên lúng túng, cảm thấy có chỗ nào đúng, liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      "Hôm nay có tiệc mừng công, em quên à?" nhắc nhở .

      Mạch Nhiên lúc này mới nhớ lại, chiều hôm nay buổi là tiệc mừng công của Tình Tới! Mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, ngợp trong vàng son, chẳng phân biệt được ngày đêm, nên quên mất chuyện quan trọng như vậy.

      Mạch Nhiên suy nghĩ thêm, nhanh chóng rời giường chuẩn bị, đến buổi tiệc.

      Mặc dù muốn thừa nhận, thế nhưng thực tế là ba năm nay, tham gia tiệc mừng công chính là chuyện lo lắng nhất.

      có những lời ca tụng giả tạo, có bán vé, càng phải dùng tiền mời nhà báo và fan đến, những gì công bố ở trường chỉ là những con số được thống kê rất chân thực. lúc cạnh tranh ngày càng kịch liệt, giới điện ảnh và truyền hình đều nổi lên phong trào thành tích giả. như thế này bây giờ rất ít, làm diễn viên, Mạch Nhiên lấy làm vinh hạnh.

      Kiều Minh Dương còn đến muộn hơn Mạch Nhiên. Hai mắt thâm sì, giải thích với đạo diễn là đêm qua mất ngủ.

      Mạch Nhiên ném cho ra cái nhìn khinh thường. Người này phải mất ngủ, chắc chắn là do đêm qua thua quá thảm cho nên ngủ được. Bọn họ bốn người, ngoại trừ Mạch Nhiên, chính là Kiều Minh Dương thảm hại nhất.

      Chính vì cái bộ dạng này mà cả Mạch Nhiên và Kiều Minh Dương bỗng trở thành tiêu điểm.

      weibo rất nhanh truyền thông tin: "Hai người tinh thần đều tốt lắm, phải đêm qua ở cùng với nhau chứ?"

      Mạch Nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, vì để cho đám phóng viên kia biết là đêm qua bốn người bọn họ chơi bài. Bằng , nhất định lúc này bị : " vô liêm sỉ, dám ngang nhiên 4P"

      Trong lúc Mạch Nhiên tranh thủ thời gian dạo weibo, ánh đèn flash đột nhiên loang loáng chiếu đến, trận xì xào bàn tán bắt đầu.

      Mạch Nhiên nhìn ra thăm dò, muốn xem người vừa đến là ai. Vừa liếc mắt cái liền nhìn thấy cái người mà trước đây muốn "bắt gian" mà bất thành – Khương Tuệ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :