1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đỗ quyên không tàn - Miêu Trần Trần (66C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 65

      Sớm tinh mơ ngày đầu tiên của năm mới, tất cả mọi người trong nhà tiến vào phòng ông cụ Bộ. Ông cụ người đêm qua ngủ muộn nên vừa mới thức dậy, ngồi giường gật gù đắc ý, xoay lắc cổ tập thể dục. Vừa mở mắt ra nhìn thấy con trai con , con dâu nối đuôi nhau vào phòng, ngay cả lão Nhị ở tận thành phố B xa xôi vốn đầu tháng ba mới có thể về cũng có mặt, ông cụ lập tức hiểu ngay tình huống, sầm mặt xuống: “Mới sáng tinh mơ thế này, vào đây nhận tiền mừng tuổi sao? Sao còn chưa khấu đầu nữa?”

      Trong nhất thời có ai lên tiếng, bầu khí trong phòng khá nặng nề, sau đó ông cụ Bộ nhìn thấy lão Tứ cợt nhả đẩy mọi người sang hai bên bước ra, ánh mắt mọi người trong nhà đều rơi người , ngược lại Bộ Tiêu rất thảnh thơi, nhiều lời ngồi xuống mép giường ông cụ, cầm chiếc áo cardigan len lông cừu mặc vào cho cha già rồi nhướng mày : “Ông lão, hôm nay phải vào bệnh viện, con tới thông báo cho người tiếng.”

      Ông cụ Bộ trong lòng muốn, đến phút cuối cảm thấy rất sợ, quyết chơi trò ăn quỵt tuyên bố rằng chính là . Ông cụ nghĩ đám con trai, con , cả con dâu này có thể làm gì được chứ, là chủ gia đình gia trưởng phong kiến hai. Nào ngờ Bộ Tiêu làm càn cứ mặc quần áo vào cho , gài từng cúc từng cúc , động tác có chút thô lỗ, hoàn toàn thèm để ý tới ý kiến của .

      “Qua hết năm mới hãy !” Ông cụ Bộ sốt ruột muốn đẩy tay lão Tứ ra ngăn cho gài nút áo mình lại. người già như lão ngoan đồng quả sai, lúc này ông cụ người chẳng khác nào đứa trẻ nổi tính bướng bỉnh: “Nếu ta xuống được bàn mổ, nhìn thấy cha nữa rồi, chờ qua hết năm rồi sau!”

      Bộ Tiêu cài xong cái khuy cuối cùng cổ áo, Ngư Vi đưa chiếc áo bông khoác ngoài qua cho , nhận lấy rồi tiếp tục mặc vào cho ông lão. Trong lòng nghĩ thầm ông lão này cái gì mà ‘đợi qua hết năm rồi ’, nghe bác sĩ , tình trạng trái tim ông cụ giờ chẳng khác gì quả bom nổ chậm, biết nó bất ngờ bùng phát lúc nào, mọi người trong nhà sao có thể yên tâm để ông cụ ở nhà mừng năm mới cho được.

      Sau khi mặc xong áo ấm cho ông cụ Bộ, Bộ Tiêu khẽ cười : “Thôi ông lão, ông lão người lúc nào cũng kiêu hãnh rằng từ lúc còn thấp lè tè bằng đũn quần chạy dưới làn tên mũi đạn, bên cạnh bãi mìn đầy mặt đất mà cũng dám lao như điên, con thấy ngài chính là khoác lác, đến phẫu thuật mà còn dám làm.”

      Diêu Tố Quyên nghe thấy lão Tứ những lời này, sợ chọc ông cụ lên cơn giận, trái tim của ông cụ ổn, nhưng nhìn qua nét mặt ông cụ Bộ có vẻ gì quá tức giận cũng phản đối ầm ĩ, chỉ là nghiêng đầu sang chỗ khác hừ lạnh tiếng.

      “Chuyện phẫu thuật này có làm hay phải do ông cụ ngài quyết định, người khác dám trêu vào ngài, nhưng con sợ, thôi.” Bộ Tiêu xong, sửa sang lại quần áo cho ông cụ, lập tức đứng thẳng dậy tay đỡ lấy ông cụ ngồi giường rồi bế lên.

      loạt động tác này của khá mạnh bạo khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ, lúc kịp lấy lại phản ứng, Bộ Tĩnh Sinh sợ ông cụ bị va đụng vội vàng chạy đến bên cạnh lão Tứ mở đường, lão Nhị lão Tam xuống nhà chuẩn bị xe, Ngư Vi cầm chăn lông lấy thêm bình nước ấm, mọi người trong nhà vội vàng đưa ông cụ đến bệnh viện.

      Ngày hôm đó, ông cụ Bộ bị Bộ Tiêu bạo lực hệt như thổ phỉ cường đạo mà bế xuống lầu, trực tiếp nhét vào trong xe đưa đến bệnh viện. Vẫn là cái biện pháp này của Bộ Tiêu có hiệu quả, vào viện rồi làm loạt các kiểm tra, sau đó các chuyên gia tiến hành hội chẩn, ông cụ được đẩy vào phòng gây mê làm các công tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật rồi lên bàn mổ.

      Bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, tất cả mọi người trong nhà đều tập trung đông đủ, bầu khí ngập căng thẳng lo âu. Bộ Tiêu và Bộ Huy ra ngoài hút thuốc, cả lần tràng hạt trong tay đến hơn tám trăm ngàn lần, miệng khẽ niệm kinh. Ngược lại Diêu Tố Quyên như liều thuốc an thần của cả nhà, nhắc nhắc lại với Bộ Quân Nghiệp: “Nhà chúng ta sau này chắc chắn là tứ đại đồng đường, ông cụ tuyệt đối có chuyện gì.”

      Ngư Vi là thành viên của gia đình, cùng sóng vai bên cạnh mọi người trải qua giây phút này. mặt lo lắng cho ông cụ, nhưng mặt khác cảm nhận được cảm giác an toàn từ lâu rồi có nữa.

      rất lâu rồi cảm nhận được hương vị gia đình, ba qua đời khi còn rất , lớn lên có được mái ấm gia đình đầy đủ có mẹ có ba, sau đó mẹ bệnh nặng rồi cũng bỏ , Chu gia như cái lồng sắt lớn, nhốt vào đó đè nén ngột ngạt như chốn lao tù, nơi như vậy sao có thể gọi là nhà.

      Ngư Vi ngồi ghế dài ở hành lang bệnh viện, lại nhớ đến những năm tháng sống cùng Từ Ấu Oánh. Ngẫm lại tất cả những chuyện trải qua, khiến người ta thương cảm, nhưng cái cảm giác đó dường như cách xa mấy đời. còn ai can thiệp vào cuộc sống của , còn ai có có thể khiến đau khổ nữa. Lần đầu tiên Ngư Vi cảm nhận được, ngồi ở nơi này, có người bên cạnh cùng chống đỡ vượt qua khó khăn là loại cảm giác gì.

      Ngư Vi ngẩng đầu nhìn Bộ Tiêu và cháu trai vai kề vai đứng phía ngoài cửa kính hút thuốc, hai người vừa với nhau gì đó vừa nhìn xuống dưới lầu bệnh viện. Dường như cũng cảm nhận được nhìn mình, đột nhiên xoay người lại tựa vào lan can phía sau, ánh mắt họ vừa vặn giao nhau. Bộ Tiêu nhìn từng chút từng chút rồi chậm rãi nhoẻn miệng cười tươi, khi nhìn thấy nụ cười sáng bừng rạng rỡ của cái cảm giác bình yên đó càng rệt trong lòng .

      Từ giờ trở , có nhà của mình, là nhà … đối với Bộ Tiêu trở nên quan trọng hơn rất nhiều, trước kia là nơi tránh gió bão, là đôi tay luôn xuất kịp thời kéo khỏi bóng tối, sau đó là ước vọng đẹp đẽ nhất trong sinh mệnh của , rồi dần biến thành người . Trong thời khắc này, lại là người nhà, những ngày những tháng những năm sau này, càng trở nên quan trọng hơn nữa.

      Cuộc phẫu thuật của ông cụ Bộ tiến hành rất thuận lợi, sau khi được đẩy ra khỏi phòng mổ, vì tuổi tác cao nên ông cụ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi hai ngày. Sau khi trở lại phòng bệnh thường, xem như vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất, bắt đầu giai đoạn phục hồi lâu dài.

      Mùa đông giá rét ở thành phố G năm nay cũng vào những ngày cuối cùng. Ông cụ trải qua trận thập tử nhất sinh, sau đợt phẫu thuật đó, thân thể cũng theo cùng mùa xuân dần khởi sắc, sinh mệnh như lần nữa tái sinh tỏa sáng rực rỡ. Thời điểm những cánh hoa mùa xuân nở rộ khắp các nẻo đường, ông cụ cũng hoàn toàn bình phục được đón về nhà. Trừ đứng thể nào nhanh nhẹn như trước, nhưng ông cụ có thể vứt bỏ xe lăn, bước xuống đất, chống gậy bắt đầu từng chút quá trình luyện tập hồi phục chức năng, có thể tự mình tới tới lui lui bước từng những bước .

      Lúc trở về nhà, những cánh hoa xuân đâm chồi nảy lộc phủ khắp sân vườn, dây leo vươn mình đùa nghịch nơi cửa sổ lầu hai phòng ông cụ khiến tâm tình ông lão người rất vui vẻ phấn khởi, còn bắt đầu bế Long Long, chơi đùa với cháu trai, có thể chơi với cu cậu rất lâu. Mọi thứ đều diễn ra như có phép lạ, thậm chí mái tóc của ông cụ cũng còn bạc nhiều như xưa.

      Diêu Tố Quyên đùa rằng ông cụ cải lão hoàn đồng, kết quả đúng như những lời bà , sau khi ông cụ từ bệnh viện trở về, tính tình hoàn toàn thay đổi, còn nóng nảy cáu kỉnh như trước cũng thích nổi giận, cả ngày lúc nào cũng vui tươi hớn hở, còn luôn miệng ư hừ mấy điệu hát dân gian.

      Bộ Tiêu nhìn thấy ông lão người luôn nở nụ cười miệng, cuộc sống gia đình vui vẻ hạnh phúc, đặc biệt lùng cho ông cụ rất nhiều món đồ chơi nho , khi là con sáo lúc con dế, còn mở rộng cái ao trong sân ra nuôi mấy trăm con cá chép, làm thêm cái cầu đá bắc ngang qua.

      Bộ Tiêu luôn nghĩ cách làm vui lòng cha già, tất nhiên cũng tốn ít tâm tư nghĩ đến vợ của mình. Sau khi trở về, lúc xem xét hàng hóa trong ‘Vô Bảo Trai’ mới nghe ông chú Hoàng kể lại, khoảng thời gian , Ngư Vi lấy thân phận ‘bà chủ’ giúp mối làm ăn, người ta vô cùng sảng khoái ngày hôm đó quẹt ngay thẻ vào máy POS* trong tiệm thanh toán gần trăm vạn.

      (*POS là từ viết tắt tiếng của Point of Sale là các máy chấp nhận thanh toán thẻ.)

      lắng nghe cảm thấy vô cùng thú vị, lúc hỏi Ngư Vi, ngược lại hết sức khiêm tốn bảo rằng cơ bản đều là lão Hoàng chuyện với người ta, chỉ ngồi bên cạnh gật đầu. Bộ Tiêu nghe vậy càng thấy sao đáng đến thế, chỉ gật đầu cái kiếm được gần trăm vạn, ai tin?

      Sau khi ông cụ xuất viện, cũng phát ra tiểu gia hỏa nhà lén lút làm chuyện gì, cả ngày cứ dán mắt vào điện thoại nghiên cứu thị trường chứng khoán, vẻ mặt lúc nào cũng điềm tĩnh thể nào nhìn ra kiếm được tiền hay thua lỗ nữa, hỏi rồi mới biết, tiết kiệm được khoản nho .

      Công việc ở quán bar quả còn làm nữa. Trước khi , Bộ Tiêu để lại cho thẻ tín dụng của , sử dụng gì cho mình, tiền mặt và cả vàng trong két sắt ở ‘Vô Bảo Trai’ cũng đụng tới. Gần đây, nhiều lần đến nhà, nhìn thấy ôm cái thùng giữ nhiệt giao trà lạnh, mới biết muốn mở tiệm.

      “Cá tổng, có cần đầu tư hửm?” Hôm nay, Bộ Tiêu ở nhà Ngư Vi cơm nước xong, nhìn xếp đầy các chai thủy tinh mặt đất, cất giọng trêu đùa hỏi.

      Ngư Vi rửa xong bát đĩa lau tay sạch ra, nhìn bộ dạng hồ ly bắt chéo hai chân ngồi sofa của Bộ Tiêu, cố tình chọc giận : “ Phong muốn đầu tư cho em khoản tiền.”

      Bộ Tiêu vừa nghe thấy cái tên kia, nét mặt nháy mắt đóng băng, hai hàng chân mày xoắn lại như muốn vắt ra nước vô cùng chậm rãi nhấn nhá từng chữ: “Em cái gì? còn làm nhân viên ở đó nữa, mà mở miệng ra là cái gì … em muốn tạo phản hả?”

      Quả nhiên, tối đó mưu đồ làm phản của bị trừng trị cực kỳ thê thảm ở giường, cơ hồ đến sáng hôm sau cũng bò dậy nổi. Bộ Tiêu kịch liệt phản đối quyết đồng ý để Sở Phong đầu tư tiền cho , còn cầm bản kế hoạch của Ngư Vi xem xét lâu. Sau khi lướt qua thực đơn đồ uống mà nghiên cứu, nhìn thấy tên gọi của nó, nhướng môi xấu xa ngừng, ôm chặt vào lòng trêu: “Cá tổng, thức uống hương táo này sao lại gọi là nụ hôn đầu? Hửm?”

      Cái tên đó đúng là có chôn giấu chút tâm tư của … Khi Ngư Vi pha chế thức uống có vị táo đó, quả nhớ đến hương vị nụ hôn đầu của họ, lúc đó Bộ Tiêu ăn táo.

      Dĩ nhiên những tính toán của dừng ở đó, kế hoạch mở tiệm cuối cùng cũng định ra được ngày. Hôm đó, bảo Ngư Na thiết kế logo cho mình, Na Na rất có khả năng thiên phú về hội họa, gần đây con bé tham gia rất nhiều cuộc thi vẽ tranh, cũng giành được số giải thưởng, đặc biệt hơn nữa bình thường con bé chỉ tiện tay nguệch ngoạc mấy nét lên vở nhưng nhìn rất đẹp mắt, khiến Ngư Vi kinh ngạc ít lần.

      “Chị, đại khái chị muốn vẽ cái gì?” Ngư Na cầm quyển sổ phác thảo nhìn chị hỏi.

      “Có thể thiết kế hình con hồ ly ?” Ngư Vi sớm suy nghĩ kỹ trước đó.

      Hồ ly? Ngư Na nhíu mày lướt lướt mấy nét trang giấy, nhưng vẫn chưa nắm bắt được ý, lại hỏi: “Chị cụ thể chút , hồ ly loại nào?”

      “Ừm… mặt luôn nụ cười xấu xa, khóe môi nhếch lên, hai hàng chân mày bao giờ ở cùng độ cao, đôi mắt rất sáng…” Ngư Vi lẩm bẩm tuôn ra cầu của mình.

      Tay Ngư Vi lướt giấy, càng vẽ càng buồn cười, thầm nghĩ nghe chị mô tả cái bộ dạng đó trong đầu lại lên ràng là khuôn mặt của rể, có người để so sánh, quả nhiên nàng vẽ nhanh như trở bàn tay, giấy dần ra con hồ ly vô cùng sống động.

      Có điều, nếu dùng làm logo quả có chút phiền phức vì khá đơn giản và đủ bắt mắt. Cuối cùng Ngư Vi vẫn quyết định dùng hình vẽ con cá làm biểu tượng. Nhưng thiết kế con hồ ly của Na Na cũng uổng phí. Ngày hôm đó, khai trương quá trà, con hồ ly kia xuất túi ny lon, giấy dán bình thủy tinh, tường trang trí, menu… và tấm bảng thực đơn lớn trong quán có vẽ con cáo lông đỏ chăm chú nhìn về phương xa, trong miệng còn ngậm con cá , bên môi lộ ra nụ cười vô cùng giảo hoạt.

      ‘Trà Tiểu Ngư’ cứ như vậy khai trương, cửa hàng , lập tức bị chôn vùi trong rất nhiều các cửa tiệm trà lớn có thương hiệu trong thành phố G thương mại sầm uất, dễ gì chiếm được thị phần của thị trường đầy tiềm năng này. Muốn dần bám trụ vững vàng, sau khi đưa cửa tiệm vào hoạt động, Ngư Vi liên tục suy nghĩ ra rất nhiều chiến lược khác.

      Những ngày mùa xuân ngắn ngủi lướt qua thành phố G, trời bắt đầu vào hè. Gần đây, trà lạnh buôn bán rất tốt, vì thời tiết ngày càng nóng dần lên. Thời điểm cuối tháng năm, bước sang đầu tháng sáu, Bộ gia đón chuyện vui, tiệc đầy tuổi của Long Long.

      Long Long tròn tuổi, bắt đầu tập tễnh học , nhưng cơ bản muốn đến chỗ nào vẫn phải bò tới, đứng lên lảo đảo được vài bước lại té uỵch ra. Ngư Vi nhìn cu cậu từ lúc còn bé như cái nắm gạo nếp trắng trong tả lót cho đến khi lớn như thế này. Có điều cho dù Long Long tuổi nhưng có chuyện hề thay đổi, đó là cu cậu vẫn rất ghét chú Út.

      Bộ Tiêu nghĩ rất nhiều biện pháp, như tắm rửa thay quần áo khác đến ôm , người hoàn toàn bám chút mùi khói thuốc nào, nhưng cứ mỗi lần vừa đụng tới là Long Long lại lớn giọng khóc ầm lên. Có lần Bộ Tiêu mặc kệ cu cậu, khóc khóc ôm vẫn cứ ôm, thằng chó con đó liền tè dầm đầy lên người chú Út nó.

      Tiệc đầy tuổi tổ chức long trọng hơn lúc mừng trăm ngày rất nhiều, ăn cơm xong, mọi người bày ra mặt đất rất nhiều thứ để Long Long chọn đồ vật đoán tương lai. Ông cụ rất trông đợi, bố trí nhiều món đồ cho thấy sau này cháu trai có tiền đồ rộng mở. Trong nhà mỗi người đều để món đồ mình mang theo bên người, Bộ Tiêu tùy tiện ném đại cái chìa khóa xe xuống. Kết quả lúc Long Long bò tới bò lui, nhìn cũng thèm nhìn, xoay qua xoay lại giữa đống đồ chọn cả nửa ngày, cuối cùng lụm lên món khiến người ta dở khóc dở cười.

      Là thỏi son Ngư Vi mang theo bên mình, nho sáng lấp lánh, Long Long cầm lên còn vô cùng hưng phấn giựt nắp ra, quệt cái tay dính đầy màu hồng.

      Bộ Tiêu ngồi bên, thong thả phán câu: “Nhìn kiểu này, tương lai cháu của tôi là Giả Bảo Ngọc mà…”

      Ngư Vi ở bên cạnh khẽ huých cái, Bộ Tiêu nhìn thằng nhóc ngồi giữa đống đồ, tay nghịch thỏi son của , miệng cứ bập bẹ y y a a chẳng biết cái gì, mọi người ngồi bên cạnh cười ầm lên. tiến lại gần tai Ngư Vi, hạ thấp giọng bông đùa: “ người em có phải quá thơm ngon rồi , hửm? Đến cả thằng nhóc như cái bánh bao xíu này cũng thích…”

      Ngư Vi nghe thấy lại mấy lời đâu vào đâu như thế liền dạy dỗ: “ đứng đắn mà, cu nhóc mới có tuổi như thế mà cũng đùa được.”

      tuổi sao chứ, con tuổi biết trêu con , nhìn xem ba là ai.” Bộ Tiêu tiếp tục thầm bên tai : “ cho em biết, Ba của cũng tốt lành gì đâu, là công khai xấu xa, còn vụng trộm biến thái, và chị dâu thứ ba còn hoang dã mãnh liệt hơn hai chúng ta nhiều…”

      nghe nổi mà, Ngư Vi biết chuẩn bị tiếp mấy lời đầy ‘trong sáng’, liền đưa tay chặn ngang miệng lại, Bộ Tiêu thuận thế nắm lấy tay , khóe môi cong lên cười vô lại, hai mắt sáng rỡ đầy hứng thú nhếch đuôi mắt nhìn , rồi cúi đầu hôn lên mu bàn tay Ngư Vi còn liếm mấy cái.

      Ngư Vi muốn rút ra, lại bị túm chặt lại, bộ dạng chẳng khác nào lão hồ ly liếm láp con mồi, mắt chằm chặp ngắm nghía bàn tay , sau đó hôn lên rồi lại ngửi ngửi nhìn uất ức bị mình bắt nạt, cuối cùng mặc kệ bên cạnh có người, kéo thẳng ngồi xuống đất bên cạnh mình.

      Đúng lúc đó, có lẽ do hành động của Bộ Tiêu quá lộ liễu khiến cho Long Long nhìn thấy mặt , thằng bé con đột nhiên khóc ầm lên, oa oa gào váng trời. Bộ Tiêu ôm Ngư Vi ngồi bên cạnh, nghe thấy chị dâu cả mắng đứng đắn, liền quay sang dạy dỗ Long Long: “Chú cho thằng nhóc cháu biết, máy bay xe tăng cầm, như thế nào lại cầm trúng ngay son môi của thím út, có phải nhóc rất thích mỹ nữ hả, sau này gieo họa cho biết bao nhiêu bé con đây…”

      Sau khi tiệc đầy tuổi của Long Long kết thúc, mọi người ở trong phòng khách chụp ảnh kỷ niệm. Có chút tiếc nuối là hôm nay Bộ Huy về, gần đây bận rộn với đội xe trong trường, rất lâu rồi có về nhà, chị Hai Bộ Quân Nghiệp cũng trở lại thành phố B nên trong nhà thiếu mất hai người. Những người còn lại đều có mặt trong bức ảnh gia đình. Bắt đầu từ hôm nay, ông cụ Bộ có tâm nguyện đợi được hoàn thành.

      Ý muốn của ông cụ là đợi Bộ Huy tham gia quân ngũ trở về, mọi người trong nhà tập hợp lại chụp bức ảnh gia đình. Đối với ý tưởng tạm bảo lưu kết quả nghỉ học hai năm thực nghĩa vụ quân của cháu trai, ông cụ là người ủng hộ nhất trong nhà. Ông luôn cảm thấy từ Bộ Huy bị chú Út của nó nuông chiều tận trời, muốn gì cũng được, bảo bọc quá kỹ trong chăn êm nệm ấm. Nghe chính cháu trai muốn tự mình ra ngoài trải nghiệm, ông cụ người vô cùng cao hứng.

      Nhưng khi ngày tháng kéo nhau qua, ngày Bộ Huy sắp rời khỏi nhà đến gần, trong lòng ông cụ Bộ ngập tràn lo lắng.

      Hiển nhiên chỉ có ông cụ, mà tất cả mọi người đều cảm thấy đôi chút mất mát đối với chuyện Bộ Huy sắp phải , nhất là Bộ Tĩnh Sinh. Ông và Bộ Huy chuyện với nhau rất nhiều, vẫn là muốn con trai mình , nhưng rốt cuộc cách nào thuyết phục được tiểu Huy, ngày càng đến gần tinh thần cả càng trở nên sa sút.

      Thời gian là con ngựa ghìm được cương, cứ nhắm thẳng về phía trước điên cuồng lao vun vút, cái ngày đó rốt cuộc rồi phải đến.

      Diêu Tố Quyên ở trong phòng khóc lâu mới lấy lại được tinh thần ra tiễn con trai. Bộ Tĩnh Sinh vốn có ý định xuống lầu, nhưng khi Bộ Huy ra tới sân, ông chịu được vội chạy từ lầu xuống, nhìn bóng con trai đeo túi hành lý đóng gói kỹ từng bước rời khỏi khoảng sân , thân thể Bộ Tĩnh Sinh khẽ lung lay.

      Dường như cao hơn nhiều, vai, lưng cũng trở nên cứng cáp rộng lớn. Bộ Huy đeo hành lý bước vào trong ánh mặt trời, ánh sáng chiếu vàng khiến bóng lưng đó ngày càng trở nên mơ hồ hư ảo, bước thẳng về phía trước lần quay đầu lại.

      Bộ Tiêu đứng ở trong sân, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn Bộ Huy từ từ đến, khi bước ngang qua , dưới vành nón kia lên nụ cười đầy sức sống tuổi trẻ, cũng mỉm cười nhìn cháu trai, gì, chỉ nặng nề vỗ, vỗ vào lưng .

      .” Bộ Huy qua bên cạnh chú Út, để lại chữ này, sau đó quay đầu lại bước thẳng ra khỏi nhà.

      Sau khi đặt hành lý vào cốp, Bộ Huy ngồi vào phía sau xe taxi. Khi xe từ từ lăn bánh, rẽ ngoặt khúc quanh, vẫn cách nào tiêu sái mạnh mẽ như cố thể . quay đầu lại, nâng vành nón lên, nhìn mái nhà dần trở nên xa xăm chỉ còn lại cái chấm heo hút bị cành lá xanh um che khuất. Thứ cuối cùng nhìn thấy là chú Út tiễn , chú ấy dõi mắt nhìn theo . Bộ Huy đột nhiên nhớ tới những mẩu hồi ức vụn vặt rải rác thời thơ ấu, theo sau lưng chú Út, từng chút lớn lên, nhìn bóng lưng của chú Út, chuyện gì cũng có chú Út gánh vác cho .

      Bây giờ, vượt qua chú Út, khi lướt qua bên cạnh chú ấy cũng dừng chân lại, cuối cùng có đủ sức rời khỏi chú Út, bước con đường chỉ thuộc về riêng . Khi Bộ Huy xoay đầu lại, môi lộ ra nụ cười tươi.

      Ngày hôm đó, sau khi Bộ Huy rồi, bầu khí của Bộ gia có chút lắng đọng. Khoảng thời gian vui vẻ dường như cũng rời , mọi thứ bỗng trở nên khá ảm đạm. Hôm đó, trong nhà còn xảy ra chuyện. Sau rất nhiều năm qua , lần đầu tiên Bộ Tĩnh Sinh vào gian phòng kia thắp ba nén nhang, Bộ Tĩnh Sinh vào bao lâu, Bộ Tiêu cũng theo cả tiến vào căn phòng .

      ai biết hai em bọn họ với nhau những gì ở đó, hoặc có lẽ họ cũng chẳng điều gì, đây chỉ là lần trò chuyện rất đỗi bình thường giữa hai người. Khi năm dài tháng rộng qua , những chuyện xảy ra rồi cũng bị những thứ vụn vặt đời thường chôn vùi trong khói lửa cuộc sống.

      ---------------------------
      Hale205Chris thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 66

      Vào đêm mùa hè nào đó, màn đêm sâu thẳm, trong phòng có tiếng động nào ngoài tiếng rì rì của máy lạnh phá tan cái nóng oi ả mùa hè. Ngư Vi đẩy gọng kính sống mũi, đóng biểu đồ máy tính lại, sau đó mở sách tài liệu bên cạnh ra. Bốn năm đại học thấm thoát trôi qua, sau khi tốt nghiệp, thay đổi lớn nhất về ngoại hình đó là Ngư Vi vinh dự có thêm cặp kính làm bạn đồng hành. Việc học nặng nề thời trung học làm bị cận, kết quả khi lên đại học vì bận rộn quá nhiều công việc khiến đôi mắt cũng quá tải theo.

      Chủ yếu là nghiên cứu cách kinh doanh cửa hàng trà lạnh kia của mình, từng bước tiến vào thị trường mở rộng thêm ra. Trong thời gian đó, Ngư Vi dành rất nhiều thời gian và tâm huyết, tích lũy được nhiều các mối quan hệ, trong vòng ba năm, ở thành phố G có năm cửa hàng ‘Trà Tiểu Ngư’, khoảng thời gian trước khi bắt đầu bận rộn bảo vệ luận án tốt nghiệp, Ngư Vi còn tranh thủ trả lời cuộc phỏng vấn của đài truyền hình địa phương, chủ đề chính là sinh viên khởi nghiệp, trong những khách mời.

      Khi đó người dẫn chương trình hỏi sau khi tốt nghiệp có dự định gì, có phải tập trung vào nghiệp đẩy mạnh phát triển ‘Trà Tiểu Ngư’ ra khắp cả nước hay . Ngư Vi có chút ngập ngừng trả lời rằng thi đậu vào hệ nghiên cứu sinh của đại học G, tiếp tục học lên… Hiển nhiên người dẫn chương trình lại đưa ra câu hỏi vì sao, nàng Ngư Vi ‘liều chết’ ngay cả chương trình truyền hình cũng rất thẳng thắn bình thản mà trả lời rằng học nghiên cứu sinh thuận tiện cho việc kết hôn, cũng có thời gian để có con.

      “Trước khi chương trình bắt đầu tôi xin được phép hỏi, Tiểu Ngư có dự định sau khi tốt nghiệp kết hôn với bạn trai phải ạ?” Người dẫn chương trình bát quái lên, camera trực tiếp quay cận cảnh khuôn mặt Ngư Vi khiến gò má nhuộm hồng nhưng vẫn hết sức điềm tĩnh gật đầu.

      Đó là vào tháng sáu, buổi phỏng vấn diễn ra cách đây hai tháng. Hôm đó về đến nhà, và Bộ Tiêu cùng nhau xem chương trình, khi thấy trả lời phỏng vấn truyền hình, Bộ Tiêu vô cùng hài lòng, yên lặng mím môi cười, cười đến khóe miệng toét ra tận mang tai, nghe học nghiên cứu sinh để có thời gian kết hôn sinh con, rốt cuộc cũng nhịn được, mê đắm nhìn sâu: “Kế hoạch sinh con cũng có, bây giờ theo kịp em rồi?”

      Kể từ lúc tròn hai mươi tuổi, đủ độ tuổi quy định để kết hôn. Kỳ Bộ Tiêu hơn trăm tám mươi lần cầu hôn, cơ hồ cứ chuyện với nhau được mấy câu thể nào cũng thả ra cái câu quen thuộc ‘Bảo bối gả cho ’, ‘ muốn cưới em’, ‘Ngày mai chúng ta lãnh giấy ’… nhưng vẫn chịu cho câu đồng ý. Khoảng thời gian đó, Bộ Tiêu mua xong nhà mới, sửa sang trang trí lại toàn bộ, vì để chuẩn bị sau này cùng sinh Bộ Tiểu đến cả thuốc lá cũng bỏ luôn. Hệt như chỉ đợi ngày nào đó gật đầu đồng ý trực tiếp tha về động hồ ly.

      Ngư Vi cảm thấy cần phải trao đổi với kế hoạch tương lai của mình, thực tế học nghiên cứu sinh là lựa chọn thích nhất. Cho đến hôm nay, vẫn chẳng khác gì lúc xưa, vẫn có quá nhiều dã tâm tham vọng, chỉ muốn tốt nghiệp xong kết hôn với Bộ Tiêu rồi sinh con, trải qua cuộc sống gia đình hạnh phúc đơn giản ấm áp. Học nghiên cứu sinh trong tương lai còn có thể học lên tiến sĩ, ở lại đại học G làm giảng viên, năm có thể đôi lần cùng Bộ Tiêu du lịch. Quan trọng nhất là công việc ổn định, hơn nữa nghiên cứu học thuật cũng rất phù hợp với , việc kinh doanh gì đó, chỉ là nghề phụ như vậy cũng tốt rồi.

      trực tiếp đưa bản kế hoạch cho Bộ Tiêu xem, Bộ Tiêu xem xem rồi rất lâu lên tiếng, vì ánh mắt còn nhìn thấy gì đâu ngoài hai chữ ‘sinh con’ kia, ngả ngớn : “Cái kế hoạch này tệ, cảm thấy em cần phải dành ra toàn bộ thời gian để làm phần này,” Vừa vừa dùng bút khoanh tròn hai chữ ‘sinh con’ lại, đánh dấu trọng tâm, “Ngư tổng, à , Ngư giáo sư, cái câu kia thế nào ấy nhỉ, cấy cày có thu hoạch…”

      Đúng ngay lúc đó, tiết mục trong tivi phát sóng hình ảnh , bên dưới là dòng chữ chạy nổi lên ‘Gương mặt thành công trong cuộc sống, tình nghiệp đều thăng hoa, Trà Hoa Nữ đại học G’, quả mô tả thành sinh viên trẻ tuổi ưu tú gương mẫu. Sau đó, chương trình còn chưa xem xong, Ngư Vi bị Bộ Tiêu ôm vào phòng ngủ tiến hành ‘thực kế hoạch’ rồi.

      Tất cả mọi thứ đều phát triển tốt đẹp theo mong đợi của , hôm tốt nghiệp, Bộ Tiêu đưa về Bộ gia chuyến, đêm đó trực tiếp chuyển vào phòng của . Ở giường, lại cầu hôn lần nữa, chính xác là ‘màn cầu hôn vô lại với những từ ngữ ô nhiễm nhất thế giới’ giống như dự đoán, rồi đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón tay . Mới hửng sáng hôm sau, chào từ biệt ông cụ và mọi người trong nhà, vội vàng đưa đến cục dân chính.

      Cái tâm trạng này rất kỳ lạ, vừa hồi hộp căng thẳng lại có phần thấp thỏm lo âu, nhưng lại cảm thấy như lơ lửng bay lượn trung, vút đôi cánh cao bỗng lượn nhào xuống rồi lại bất ngờ vút lên. Khi bước vào nơi đó, và Bộ Tiêu vẫn là người , nhưng khi cầm quyển sổ kia tay, là vợ chồng, là vợ , tương lai là mẹ các con .

      Ngư Vi cảm thấy cuộc đời này trôi qua có phần khá nhanh, phần lớn các bạn cùng lứa tuổi của vẫn còn lĩnh hội tình là gì, họ trải qua những tháng ngày hạnh phúc và cả những gập ghềnh mất mát để dần học được cách người. Vậy mà tìm được người bạn đồng hành sóng vai hết cuộc đời này, bắt đầu xây dựng mái ấm của riêng mình. Nếu như từ có những trải nghiệm hoàn toàn khác với mọi người, chắc có lẽ dáng vẻ giờ của phải thế này.

      Gần đây, thậm chí còn cảm thấy biết ơn những tháng ngày vất vả khó nhọc khi xưa. Mỗi người trong cuộc đời này, đến rồi , may mắn hay thất bại hoàn toàn giống nhau, đừng băn khoăn ngờ vực tốt xấu, hãy nổ lực sống hết mình hướng tới những mong ước tốt đẹp, rồi ngày nào đó, tất cả trở thành thực.

      Cuộc sống sau hôn nhân còn hạnh phúc hơn so với tưởng tượng của rất nhiều, cái hạnh phúc đó nó thân trong những gì gần gũi thân thuộc nhất từ chén cơm, ánh đèn đến hai đôi đũa, chiếc giường đôi, chiếc chăn dành cho hai người… tất cả những thứ đó tăng lên cùng niềm vui hạnh phúc. có người chồng thương mình, cảm giác này so với ba năm hẹn hò đương nửa chung sống kia hoàn toàn khác biệt.

      Sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, hai vợ chồng Ngư Vi chuyển vào căn nhà Bộ Tiêu mới mua, là ngôi biệt thự . Ngư Na lên lớp mười, học ở trung học Z trường cũ của . Để tiện việc học, vừa muốn làm bóng đèn lại tự ngược mình nên Na Na vẫn tiếp tục ở lại căn nhà thuê trước đó. Gần đây được nghỉ hè, con bé rủ luôn Kỳ Diệu đến ở cùng, phần lớn khi có thời gian rảnh là Ngư Vi lại về đó tìm hai người.

      Cho đến ngày hôm nay, Bộ Tiêu tám năm, bốn năm đơn phương. Ngày thứ hai tốt nghiệp đại học, và Bộ Tiêu kết hôn, đến hôm nay tân hôn được hai tháng.

      Đêm nay, Ngư Vi đọc sách có chút vào, gỡ mắt kính ra đóng sách tài liệu lại rồi nhìn chiếc nhẫn kim cương rất lớn ngón vô danh kia. Chiếc nhẫn này do chính tay Bộ Tiêu chuẩn bị cho , tìm nghệ nhân kim hoàn đặc biệt chế tác ra nó, lúc vừa đeo lên, Ngư Vi cảm thấy hai mắt mình cũng muốn bị quáng rồi. Chiếc nhẫn rất đẹp, vô cùng tinh xảo, nghe Bộ Tiêu , vì chiếc nhẫn cưới này tốn ít tâm tư, từ góc độ nào đó nó lấp lánh ra tia sáng mang hình con cá, ở góc độ khác nhìn thấy những cánh hoa, chứa ý nghĩa tên .

      Dời ánh mắt đầy quý trân trọng khỏi chiếc nhẫn, Ngư Vi giương mắt nhìn những bức ảnh xếp kệ sách trước mặt.

      Bốn năm qua , thời gian dài nhưng cũng quá ngắn, những hồi ức của và Bộ Tiêu ngày càng được lắp đầy, sống động và rực rỡ như chỉ vừa mới hôm qua.

      Ánh mắt Ngư Vi lần lượt lướt qua từng bức ảnh bên trong khung hình. Ngày sinh nhật năm trước, vào kỳ nghỉ đông đó, Kỳ Diệu và trúc mã của nàng cuối cùng đến với nhau, Kỳ Diệu đưa bạn trai đến mừng sinh nhật , ba người ngồi bàn ăn cắt bánh ngọt chụp ảnh. Tết nguyên đán năm ngoái ở Bộ gia, ảnh chụp ôm Long Long làm hoành thánh. Ảnh chụp kỳ nghỉ hè đưa Na Na cắm trại ngoài trời, ngày hôm đó và em ngồi trước lều nấu súp. Ảnh lần đó theo Bộ Tiêu đến bữa tiệc, Nghi Lam uống rượu say ôm hôn loạn xạ. Còn có ảnh trường đua ngựa, mình cưỡi con ngựa phóng như bay, bóng lưng là tư thế hết sức oai hùng… tất cả những bức ảnh này đều có Bộ Tiêu, nhưng mỗi tấm hình đều do chính tay chụp, bất ngờ là người thích chụp ảnh, chỉ thích theo khắp mọi nơi lưu lại những kỷ niệm vào những bức ảnh của , kỹ thuật chụp ảnh của rất khá.

      chăm chú ngắm nhìn từng bức ảnh, bỗng sau lưng vang lên tiếng bước chân khẽ khàng như thể cố tình giẫm , từng bước tiến lại gần . Ngư Vi cúi đầu nhoẻn miệng cười, biết là đến, quả nhiên giây sau thắt lưng bị ôm siết lấy, bên tai phả ra luồng khí nóng: “Em đây là muốn châm đèn đọc sách xuyên đêm? Vứt bỏ người đàn ông của em nằm mình giường hửm …”

      vừa mới tắm xong, áo choàng tắm người cài thắt lưng, toàn bộ vạt trước mở rộng lộ ra lồng ngực màu mật ong cùng thắt lưng cơ bụng ràng, màu da hai cánh tay sẫm hơn da khá nhiều, bế đặt lên đùi mình rồi ngồi xuống chiếc ghế trước bàn, quét mắt qua bàn đầy sách, nhịn được cười : “ có mấy giấy chứng nhận rồi, đến cả chứng nhận kết hôn cũng lấy, còn chưa hài lòng sao?”

      Gần đây Ngư Vi chuẩn bị tham gia cuộc thi lấy chứng chỉ sư phạm, trong quá trình học trong trường có thể đăng ký thi bất cứ lúc nào cũng được. Chỉ là dạo này được nghỉ hè, Ngư Vi cảm thấy rỗi rãi đến mức quá dư thừa, nên mới ôm lấy chứng chỉ nữa ôn luyện, có điều cũng quá quan trọng.

      “Vậy hôm nay đọc sách nữa ạ, nãy giờ hình như em cũng xem vào.” Ngư Vi ngồi đùi Bộ Tiêu, nhìn khuôn mặt , trong thư phòng chỉ bật chiếc đèn bàn, sau lưng là bóng tối nên ngũ quan đó được ánh sáng phác họa vô cùng nét.

      Ánh sáng rọi vào người làm nổi bật lên từng cơ bắp, từng nét gồ ghề vạm vỡ của cơ thể, đậm và ràng tựa như dùng dao khắc lên từng đường cong mạnh mẽ. Bộ Tiêu năm nay ba mươi hai tuổi, ở giai đoạn chín muồi nhất của người đàn ông, hương vị thành thục càng đượm nồng hấp dẫn. Ngư Vi ngồi đùi , cách lớp áo bông mỏng manh, có thể cảm nhận được khi cơ thể rắn chắc tràn đầy năng lượng đó chạm vào da thịt của có đôi chút cân cấn đầy khiêu gợi.

      “Bảo bối, vừa chợp mắt lúc, hình như mơ thấy em.” Bộ Tiêu khẽ dụi đuôi mày kiếm.

      “Ở cùng nhà mà còn mơ thấy em,” Ngư Vi ôm ghì cổ , biết phỏng chừng lại gì đó để trêu , nhưng vẫn rất hiếu kỳ: “ mơ thấy gì ạ?”

      “Ừm…” Bộ Tiêu cười xấu xa lộ ra lúm đồng tiền, mơ màng suy ngẫm: “Mơ thấy nhóc con, còn chưa phát triển, chân gầy như hai gậy trúc, đầu tóc ngắn ngủn như con trai, cứ luôn miệng gọi chú chú…”

      Ngư Vi nghe thấy những lời có vẻ rất đứng đắn ngoài dự đoán của mình liền thắc mắc: “ mơ thấy hai chúng ta trước kia ạ?”

      Bộ Tiêu híp mắt lại, lắc lắc đầu: “ phải, sao có thể thuần khiết như thế… vừa nhìn liền thấy trong mơ phải là vợ của sao? liền với em, sau này em là nàng dâu của , sau đó em vô cùng vui vẻ cười tươi rằng em muốn làm vợ từ lâu rồi, sau đó em nhào vào lòng , ôm cổ . Em có thể nhịn được sao? liền theo em đến nơi rất riêng tư, hình như là ở trong xe…”

      Ngư Vi nghe nghe hồi quả nhiên thấy bắt đầu đứng đắn, tiếp theo chắc chắn là diễn thuyết bài trong ‘tiểu hoàng thư’, nghe vô liền huých cái: “ lưu manh quá.”

      Nghe mắng mình lưu manh, Bộ Tiêu cười đến rạng rỡ, dứt khoát lưu manh toàn tập, đứng dậy ôm ngang eo Ngư Vi bế thẳng về phòng ngủ.

      Đêm nay, ngủ sớm hơn bình thường chút, ngày mai thứ bảy, sáng mai phải đưa về nhà. Ông cụ dặn dặn lại cả trăm ngàn lần, ngày mai muốn chụp ảnh gia đình. Cũng giống như mọi ngày, nằm xuống vờ như ngủ say đợi Ngư Vi ngủ trước.

      rất nhiều lần, phát thường đợi lúc ngủ say, rồi chăm chú ngắm nhìn . nhau bốn năm, kết hôn hai tháng, vẫn nhìn đủ, đợi đến khi hơi thở của phả ra chầm chậm đều đều, Bộ Tiêu lại mở mắt ra ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của .

      Những chuyện xảy ra trong giấc mơ vừa rồi, ra buồn cười như những gì trêu , chỉ mơ thấy dáng vẻ của những năm mười bảy mười tám tuổi, ai làm gì, hai người chỉ yên lặng ngắm nhìn đối phương, mở miệng cất tiếng gọi ‘chú Bộ’, im lặng lắng nghe nhìn mỉm cười. Song dường như cũng có gì muốn , dường như ngắm nhìn là điều hạnh phúc nhất nơi sâu thẳm trái tim .

      Cuộc sống của giai đoạn đầy bi thương vất vả, kỳ cũng nào có hơn gì . Lúc Bộ Tiêu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vẫn cảm thấy đau lòng vì người con đầy mạnh mẽ đó. đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy bình yên ngồi đó trong ngôi nhà của hai người, trong căn phòng của hai người, mặc quần áo hai người cùng nhau mua, là người phụ nữ của , là vợ , thấy niềm hạnh phúc ào ạt dâng trào. Và cả thứ cảm giác còn hơn cả hạnh phúc lấp đầy tim , là của rồi, cái loại cảm giác từ nay về sau bất luận có chuyện gì xảy ra, đều có thể thay gánh vác, hơn nữa còn cách danh chính ngôn thuận.

      là người phụ nữ của , Bộ Tiêu lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt tựa gối đầu, dùng ánh mắt tha thiết nhất vuốt ve từng nét ngoan hiền gương mặt đó. Và dường như cũng cảm nhận được hoặc như sớm có chủ mưu, bỗng nhiên mở tròn xoe hai mắt ra nhìn .

      “Hửm?” Bộ Tiêu lại bắt gặp được lần nữa, đưa tay khẽ véo cái mũi nhắn của , vuốt ve cái nốt ruồi duyên nơi đầu chóp mũi, thấp giọng : “Lại ngủ… luôn ở đây, mỗi tối em còn phải kiểm tra bao nhiêu lần? Bảo bối, đâu nữa hết, mãi mãi ở đây.”

      Ngư Vi nghe dịu dàng những lời vô cùng ngọt ngào, rúc người vào ngực , ôm chặt mỉm cười hạnh phúc.

      Trước khi kết hôn, họ tranh nhau nhìn đối phương quay trước. Sau khi kết hôn, họ lại tranh nhau nhìn đối phương chìm vào giấc ngủ say. Rốt cuộc, người quay trước kia hạnh phúc hơn hay người ở lại ngắm nhìn đối phương hạnh phúc nhất?

      Kỳ , cả hai đều rất hạnh phúc.

      ***

      Giữa mùa hè tháng tám, Bộ gia hôm nay có chút ồn ào ngoài dự tính. Mới sớm tinh mơ, trong sân liên tục vang lên tiếng xe ô tô truyền tới, đầu tiên là lão Tứ đưa nàng dâu mới cưới của mình về nhà, ngay sau đó chiếc xe jeep của chị Hai tỷ tỷ rất hoành tráng tông phải cây… Ông cụ Bộ hôm nay tràn đầy sức sống, vì chụp ảnh nên tinh thần rất phấn chấn, mặc lên người bộ quân phục cũ năm nào, trước ngực còn đeo đầy huân chương, tất cả mọi người đều ăn mặc chải chuốt chỉnh tề, tập trung trong phòng khách lầu đợi Bộ Huy về.

      năm trước, từ cái ngày Bộ Huy bộ đội trở về, ông cụ muốn chụp ảnh gia đình, nhưng biết làm thế nào mà lão Nhị ở thành phố B sắp xếp được thời gian, năm nay xem như tất cả mọi người trong nhà đều có mặt đông đủ.

      “Sao tiểu Huy còn chưa về tới?” Thời gian còn sớm, mới chưa tới chín giờ sáng mà ông cụ bắt đầu sốt ruột.

      mới tham gia quân ngũ về, nên cả năm nay đều dồn hết sức vào việc học, dám lơi lỏng, vừa rồi có với con đường về.” Diêu Tố Quyên đáp lại lời ông cụ.

      Thời tiết đẹp đến mức thể diễn tả bằng lời, nhìn ra phía xa xa, bầu trời trong xanh thăm thẳm mây nắng lững lờ trôi tựa bức hình nền tuyệt đẹp trong máy tính. Trong sân truyền đến thanh huyên náo chạy nhảy của Long Long. Ngư Vi đến cạnh cửa trước, nhìn thấy bóng lưng của Bộ Tiêu ngồi xổm mặt đất chuyện với cháu trai, hài hòa đến bất ngờ.

      mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, ngồi đó nhoẻn miệng cười, hoàn toàn là bộ dáng của tay lông bông lêu lỏng. Long Long bé xíu như cái kẹo, ngồi xổm trước mặt chú Út mình, Bộ Tiêu mỉm cười xấu xa nhìn cu cậu, hai chú cháu chuyện với nhau câu được câu mất.

      Có thể sau này Long Long còn sợ Bộ Tiêu nữa, dần dần cũng chịu ở chung chỗ với chú Út, gần đây nghịch ngợm hơn, thậm chí còn thích bám dính lấy Bộ Tiêu, Ngư Vi nhìn bóng lưng hai chú cháu lớn ngồi xổm mặt đất, mỉm cười vào nhà.

      “Chú Út, nó chết rồi sao?” giọng ngọt ngào giòn tan của Long Long ngập tràn lo lắng hỏi, khuôn mặt bé xíu trắng nõn nà lên vẻ buồn thiu.

      Bộ Tiêu cúi đầu nhìn, trong bóng râm, ánh mặt trời lọt qua khe hở của những chiếc lá xanh non rắc chút lốm đốm vàng rơi xuống, có con ve sầu nằm bất động mặt đất, cái cánh trong suốt bị mất bên, lũ kiến đen dày đặc như thủy triều bò lên người nó, cho dù có nhìn thấy con ve sầu khẽ động, đó cũng chỉ là bị đại quân kiến khuân .

      nhíu nhíu mày, khẽ thở dài: “Chết rồi.”

      Hàng chân mày bé xíu của Long Long xoắn lại thành cục: “Sao nó lại chết ạ?”

      “Ừm…” Bộ Tiêu nghe thấy câu hỏi này, trầm ngâm lúc, chau mày lại, nhất thời biết nên trả lời thế nào, đưa bàn tay dày rộng ra xoa xoa đầu cháu : “Tuy nó chết, nhưng biến thành thứ khác rồi sống lại.”

      Hai mắt Long Long sáng bừng lên, tròn xoe nhìn về phía chú Út, nhìn thấy chú Út mỉm cười giống như gạt người: “ sao? Vậy nó biến thành cái gì ạ?”

      “Cái này cũng chưa biết được, có thể là bươm bướm, có thể là chuồn chuồn, cũng có thể là hoa cỏ gì đó…” Bộ Tiêu dối càng lúc càng thái quá, bản thân cũng có chút tự cười giễu mình, sau đó tiếp: “Chết có nghĩa là hết, nhóc con cháu cần phải đau lòng.”

      Long Long như có điều ngẫm nghĩ, nhưng nháy mắt tâm trạng vui vẻ trở lại, đúng lúc đó ngoài sân vang lên tiếng động cơ xe thể thao, nhìn thấy họ về, Long Long lập tức nhảy dựng lên, chạy về phía Bộ Huy.

      Bộ Tiêu phủi bụi đầu gối, chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn Bộ Huy từng bước vào nhà. Gần đây, thằng nhóc này lại trở nên đẹp trai hơn rồi, năm đó từ bộ đội trở về, người nồng đượm khí chất quân nhân, cho đến giờ như vẫn còn khắc sâu trong xương cốt, đầy cứng cáp đàn ông. Theo thời gian ngày càng trôi qua, tiểu Huy ngày càng trầm lắng hơn tỏa ra mùi vị lạnh lùng đầy cuốn hút.

      “Chú Út.” Bộ Huy ôm Long Long, giọng trở nên trầm đục hơn, ba năm qua, từng đường nét khuôn mặt càng trở nên góc cạnh ràng, đôi mắt lấp lánh sâu lắng. ôm em họ tới bên cạnh Bộ Tiêu : “Con về trễ, đường bị kẹt xe…”

      Ba chú cháu ôm vai bá cổ vào nhà, tất cả mọi người tập trung lại theo hiệu lệnh của ông cụ, ai ăn mặc nghiêm chỉnh liền bị ông cụ giáo huấn cho trận bắt trở về phòng thay quần áo. Trước khi chụp ảnh, mọi người đều đứng vào vị trí của mình, ông cụ lại quét mắt kiểm tra từng người , lúc ánh mắt rơi trúng lên người Bộ Huy liền khảy khảy kính dừng ngay lại lên lớp trận: “Con thử nhìn xem cổ con là cái gì hả? Mau cài nút áo vào.”

      Diêu Tố Quyên nghe thế, vội vàng nhìn lên cổ con trai mình, thấy từng mảng hồng hồng thêm vào đó vẻ mặt Bộ Huy cũng có chút rối rắm mất tự nhiên, bà lập tức hiểu ngay chuyện gì liền ồn ào ngừng: “Ôi chao, có bạn rồi mà với mọi người trong nhà, đó đâu rồi? Nhìn thế này, miệng có vẻ rất rộng nha…”

      Cả nhà cười ầm lên, vốn dĩ đứng ngay hàng thẳng lối đâu vào đó, giờ lại bị tản mác ra. Bộ Huy có chút xấu hổ cúi đầu thấp xuống, nóng mặt cài nút áo sơ mi lại. Bộ Tiêu đứng trước giá ba chân của máy ảnh, hô to: “Mọi người chú ý, chuẩn bị chụp đây, cười lên nào.”

      Điều chỉnh xong máy chụp hình, Bộ Tiêu về phía Ngư Vi, đứng phía sau lưng bên phải của ông cụ, sau khi ôm vai , nhìn nhau mỉm cười.

      Bức ảnh chân dung gia đình đầu tiên này của Bộ gia, mọi người tập trung đông đủ trước ngôi nhà cổ, phải chụp chụp lại nhiều lần mới thành công. Lần đầu tiên là Bộ Tĩnh Sinh nhắm mắt, lần thứ hai Long Long nghịch loạn trong lòng Phàn Thanh, lần thứ ba Bộ Tiêu nhìn vào máy ảnh, ánh mắt cứ chạy về phía vợ xinh đẹp của mình.

      Cuối cùng khi đến giờ cơm tối, mọi người lựa ra bức ảnh đẹp nhất, nhìn ai cũng thấy vui vẻ tràn ngập sức sống, ông cụ Bộ rất hài lòng, bảo Bộ Tiêu nhanh chóng rửa ra lồng vào cái khung lớn treo ở phòng khách lầu , sau đó mỗi người lấy tấm mang về cất trong album gia đình.

      Thức ăn buổi tối, Ngư Vi tự tay mình xuống bếp làm cá. Khi ngồi vào bàn ăn, mặc dù rửa tay rất sạch nhưng dường như vẫn loáng thoáng ngửi thấy mùi cá nhàn nhạt nơi đầu ngón tay, khiến Ngư Vi có cảm giác buồn nôn… “Bảo bối…” Bộ Tiêu nhìn dáng vẻ muốn ăn của vợ , kề sát lại gần tai ngữ điệu hết sức vô lại trêu : “Có rồi?”

      bàn ăn, mọi người trò chuyện vô cùng sôi nổi, ai nghe thấy hai người bọn họ thầm với nhau, Ngư Vi ngẫm nghĩ lúc: “Em biết nữa, chắc phải đâu.”

      Bộ Tiêu vuốt ve xoa mái tóc , duỗi tay múc cho chén canh nóng hổi, hơi nóng nghi ngút bốc lên từ cái chén sứ trắng như làn sương mù lãng đãng, thời khắc này, ánh đèn phòng ăn tỏa ánh sáng ấp áp rọi lên từng khuôn mặt mọi người mỉm cười tươi. Dường như bên ngoài trời nổi gió, có tiếng gào rít cuộn qua đám lá cây trong bóng tối thăm thẳm nơi khoảng sân , nhưng trong phòng ánh đèn sáng rạng ngời, bàn ngập tràn tiếng cười hoan hô đầy hạnh phúc, hoàn toàn đối lập với màu sắc lạnh lẽo bên ngoài tựa như hai thế giới cách biệt. Ngư Vi cầm cái thìa sứ trắng múc ngụm canh, nhìn thấy loang loáng dầu mặt bị gạt sang bên, đưa cái muỗng xuống phía dưới, múc ít nước canh có vài lát lá hành cắt đưa lên miệng, muỗng canh này, nong nóng, uống vào rất ấm áp.

      HOÀN
      Màn ThầuChris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks @Nhộng Béo, bạn edit mượt & hay quá. Có ngoại truyện ko bạn?

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      @Chris truyện ko có ngoại truyện bạn nhé cũng ko phải truyện m edit nha

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :