1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      ☆, CHƯƠNG 56: NGƯỜI ĐÀN ÔNG DÙNG KHỔ NHỤC KẾ



      Nhìn cái dáng bá đạo kia của , nếu Sở Chiến dám lên tiếng rằng cần ông nội tắm cho mình, đoán chừng nghi ngờ ngay lập tức, nên thông minh hướng về phía ông cụ gật đầu cái, cố gắng chống đỡ để ông cụ dìu mình .

      Nhìn ông cụ tới bên giường, nghe phản đối, gương mặt đỏ ửng của Đường Tố Khanh lập tức thở phào nhõm, trong lòng cảm thấy may mắn vì có ông nội ở đây, nếu đúng là biết làm sao mới ổn, lớn đến từng tuổi này còn chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào ở trần cả.

      Ông cụ đến bên cạnh Sở Chiến, đưa cánh tay ôm ngang lưng của rồi thả đến hông, từ từ nhắc người tới, nhưng người cháu rể ngồi ở mép giường vẫn cử động, ông cụ nghĩ quá nhiều, tiếp tục dùng hết sức hơi sức toàn thân chuẩn bị đỡ cháu rể dậy, thế nhưng người cháu rể vẫn nhúc nhích.

      Ông cụ tin vào ma quỷ, nghĩ lúc mình còn trẻ có thể là đại lực sĩ, tại có lẽ vì tuổi cao hơn rồi nên cũng còn khỏe mạnh như xưa, nhìn cháu đưa mắt khích lệ về phía ông, ông cụ khẽ cắn răng, liên tục mấy lần nữa nhưng vẫn cử động, trong lòng nghi ngờ rằng có phải ông ra sức chưa đủ hay .

      Nhưng thực ra, tại dù có càn khôn cũng chẳng thể xoay chuyển được Sở Chiến, nhìn ông cụ mệt mà thở hồng hộc, cũng phải kẻ biết xấu hổ, nhưng đuổi theo vợ là chuyện quan trọng hơn, hưởng thụ phúc lợi là chuyện quan trọng hơn, cố ngăn chặn vui vẻ trong lòng, đưa giọng khổ sở với ông nội: "Khổ cực cho ông nội rồi, con, con nghĩ mình nên tự thôi.".

      Sau khi dứt lời, Sở Chiến đưa hai chân xuống đất, ‘yếu ớt’ đứng lên, bộ dáng vô cùng uất ức, vẻ mặt nhìn thế nào cũng để cho người ta thấy rằng rất mệt mỏi, giống như là người khác làm chuyện sai lầm với vậy, mọi người kinh ngạc nhìn cố dùng sức đứng lên, chưa được hai bước lại đột nhiên như người giữa trung bay xuống đất, cả người nhếch nhác ngã xuống sàn nhà.

      Rốt cuộc Đường Tố Khanh cũng nhìn nổi rồi, hề nghĩ ngợi, lập tức bước nhanh tới bên cạnh dịu dàng hỏi: " sao chứ?" .

      " có, có việc gì cả, …. tự mình có thể tắm. . . . . . tắm." Sở Chiến như con nai đáng thương mà , cuối cùng ngưng động khi nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt .

      mê người nhìn dáng vẻ của chỉ gần trong gang tấc, mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán qua lỗ mũi , để cho trái tim của đập mạnh mẽ ngừng, rất muốn hôn lên gương mặt ửng hồng của , hôn lên cánh môi đỏ thắm, tư vị này chưa bao giờ được cảm nhận qua, nhưng nó thực khiến mê muội

      " tự tắm? xác định mình có thể tự tắm trong tối nay? Mau dậy , em đỡ ." Đường Tố Khanh trừng mắt liếc cái, gò má như hai quả cà chua mà .

      Chuyện này vốn phải do người vợ làm, chỉ là cảm thấy hơi khó xử, nên mới gọi ông nội vào giúp tay, ngờ ông nội vì tuổi nên làm nổi, lần này thể ra tay, nếu tối nay đừng ai mong có thể ngủ ngon.

      Sở Chiến chìm trong u mê, nghe được lời của nên vui mừng nhìn , nội tâm vui vẻ đến chẳng thể nào áp chế được, mặc cho đỏ mặt.

      Sở Chiến mượn sức lực đứng dậy, đem cơ thể chính mình dính vào người , cũng dám khiến cho phải hao tổn nhiều sức, sợ mệt mỏi, mà như thế đau lòng.

      Ông cụ kinh ngạc nhìn màn trước mắt, nhìn cháu rất dễ dàng đỡ được cháu rể dậy, vậy mà sao ban nãy cháu rể nặng như quả núi vậy, ông cố sức như thế nào nó cũng nhúc nhít? Trong nháy mắt, ông cụ liền nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cháu rể, nhất thời hiểu ý gì đó, ra là cháu rể muốn cháu ông đỡ.

      màn hoàn mỹ này khiến ông cụ nghĩ đến mình lúc còn trẻ tuổi, ông cũng hay quấn lấy bà nội của A Khanh như thế, trong lòng suy nghĩ nếu người bạn già của ông vẫn ở đây tốt biết bao nhiêu.

      Thu hồi suy nghĩ của mình, ông cụ cười híp mắt lặng lẽ về phòng mình, thời điểm ra khỏi phòng cũng quên nhàng thay Đường Tố Khanh đóng cửa, đem gian yên tĩnh để lại cho đôi vợ chồng trẻ, trong lòng bắt đầu tính toán chuyện ông sắp có chắt trai rồi.

      Coi như mưu kế của mình bị người khác đoán ra, da mặt Sở Chiến dày đến độ thèm để ý đến lời xin lỗi, vui mừng mặc cho đỡ vào phòng tắm.

      Đường Tố Khanh mất chút hơi sức mới đưa được vào phòng tắm, rồi ngồi đợi bên cạnh phòng tắm, những sợi tóc dài bay phất phơ gương mặt , giống như phía sau lưng có con cọp đuổi chạy vào nhà tắm.

      Nhìn bộ dáng như kẻ chạy trốn, tâm Sở Chiến vừa kinh ngạc lại biết làm thế nào, chậm rãi lên tiếng : "... cánh tay còn hơi sức." .

      Chân vốn muốn bước ra khỏi phòng tắm nhưng nghe được những lời này, bước chân dừng chút, nghĩ thầm về câu kia, chẳng lẽ muốn giúp tắm sao? Nghĩ đến cái này, trong nháy mắt gò má của Đường Tố Khanh dính vào tầng đỏ ửng, vội vàng : "Em ra ngoài gọi ông nội vào tắm giúp ." .

      Sở Chiến nghĩ tới việc gọi ông cụ vào, chết chứ muốn thi thố vẻ giả dối với ông nội , nên gấp giọng : ", đừng làm phiền ông nội" .

      Trong lòng Đường Tố Khanh cố gắng sắp xếp lời , đừng làm phiền ông nội? Chẳng lẽ muốn tắm cho sao? Mắt trợn trắng, nghĩ thầm có lẽ tối nay mặt đỏ tầng tầng lớp lớp rồi, hơn nữa tất cả chuyện này đều vì người đàn ông trước mặt.

      Thời điểm mới bắt đầu và người đàn ông trước mặt chẳng có chút ý định nào là ở bên nhau cả, chẳng ai ngờ đến đột nhiên lại thay đổi, từ con cừu non chẳng chút uy hiếp nào đến cuộc sống của lại trở thành người đàn ông bá đạo xâm lấn cuộc sống của thậm chí là bắt ép suy nghĩ về , tiếp tục như vậy nữa, Đường Tố Khanh hoài nghi rằng người đàn ông này phải chồng của .

      lúc Đường Tố Khanh chìm trong cõi mộng, phía sau phát ra tiếng ‘rầm’ khổng lồ, Đường Tố Khanh kinh ngạc xoay người lại, quả nhiên phát người chồng danh nghĩa của nhếch nhác té ngã ở bồn tắm.

      Thở dài tiếng, chấp nhận về phía , hai lời, trước kinh ngạc của Sở Chiến, tận lực cởi từng nút áo ra, cầm khăn lông bên cạnh lên giúp lau lưng.

      Sở Chiến nhìn thấy vẻ mặt của , chỉ có thể cảm nhận bàn tay chạy dọc lưng , khiến cho vô cùng hưởng thụ và trong nháy mắt thân thể trở nên căng cứng, bất đắc dĩ nhìn bộ phận phái nam vươn lên nước.

      Chỉ là phản ứng , nhưng nếu có thuộc hạ của ở chỗ này, họ chắc chắn hoài nghi người đàn ông trước mặt có phải chủ tử của họ hay , bởi vì chủ tử bọn họ là nhân vật trong loạn lạc cũng động tâm.

      Người ta thường bảo là ‘tính lạnh nhạt’, chủ tử bọn họ chẳng bao giờ dao động dù cho có mỹ nữ mặc quần áo đứng trước mặt, rất nhiều em của lén lút suy đoán có phải gặp vấn đề về phương diện ấy ?!

      Đường Tố Khanh tim đập đỏ mặt khi lau phần lưng to lớn của Sở Chiến, chẳng có chút hoài nghi nào, nếu những háo sắc bạn thân của có ở đây, họ nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, đoán chừng phải hét lên rằng sắc đẹp thay cơm.

      Bóng lưng to lớn nếu được ôm ấp vô cùng hạnh phúc, Đường Tố Khanh mất hồn mà nghĩ, vì sao mà càng nhìn càng thấy tấm lưng ấy giống bàn trái cây vậy?!, khỏe mạnh, có lực lại trắng nõn khác thường, bất đồng với màu da mật ong cường tráng của những người đàn ông tạp chí, nhưng khiến rất thích.

      Đường Tố Khanh tỉnh hồn lại, hiểu nãy giờ mình nghĩ cái gì, thầm trách mình từ khi nào trở thành kẻ háo sắc như thế, chỉ có cái lưng thôi khiến hy vọng xa xôi, gương mặt vô cùng hiền hậu vẫn ửng hồng, tay vẫn tiếp tục chà lưng.
      levuong, Friendangel2727Billy Nguyễn thích bài này.

    2. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      c từ từ biến thành sói "ăn" a , thiên thời địa lợi nhân hòa :)=D

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 57: THỂ BỎ QUA PHÚC LỢI BAN ĐÊM



      Đem chiếc lưng to lớn lau đến khi đỏ bừng, lúc này Đường Tố Khanh mới cảm thấy xấu hổ mà dừng động tác tay lại, rửa qua khăn bông, tiếp theo sau đó là giúp chùi mặt.

      Bộ dáng hấp dẫn kia, khiến cho cõi lòng của người phụ nữ trở nên nóng rực, đoán chừng bình thường chẳng thể kiềm hãm được mà mặt mày đỏ bừng, Đường Tố Khanh cũng ngoại lệ, đối mặt với vóc dáng tráng kiện của người đàn ông trước mặt, gương mặt đỏ ửng như quả cà chua, nhưng vào trong mắt Sở Chiến lại thành mê người tả được, để cho hận được lập tức ăn vào trong bụng.

      Đường Tố Khanh ép buộc mình phải đè nén cảm xúc xuống, qua hai ba lần nước giúp rửa sạch người, như gặp gì đó, giống như bị củ khoai lang nóng làm cho phỏng tay, giật nảy mình, nhanh chóng đứng lên quăng khăn bông đến cho , ấp a ấp úng : "Em... em đổi mền, tự tắm tiếp .".

      Sau khi dứt lời, vội vàng ra khỏi phòng tắm, ném cái vẻ mặt chuẩn bị trước, kinh ngạc nhìn bóng dáng rời , cuối cùng thở dài tiếng đầy bất đắc dĩ, xem ra cố ý mượn cớ tránh thoát đây mà.

      Nghĩ tới những phúc lợi mình đáng được hưởng, nhưng công tác cả ngày, trêu chọc quá mức, nếu thể tấn công được, vì sao thử suy nghĩ, Sở Chiến tốt bụng bỏ qua xấu hổ của , vui vẻ tự mình động thủ.

      Mới vừa ra khỏi cửa phòng tắm, Đường Tố Khanh nhanh tay quạt quạt gò má của mình, ý đồ đánh rớt khí nóng mặt, nhàng thở ra hơi, gương mặt đỏ ra bộ dáng gì nữa rồi, lúng túng nhìn lại phòng tắm cái, nhanh chóng đổi ga giường.

      Đem ga giường thay chốc là xong, rồi đem quần áo dơ bỏ vào trong máy giặt, chờ mỏi mòn vẫn chẳng thấy trong phòng tắm có thêm động tĩnh gì nữa, lần này Đường Tố Khanh biết phải làm như thế nào, trong lòng có hai thiên thần thiện – ác ngừng giao chiến.

      vào được lại lo lắng biết người đàn ông kia có té xỉu hay , biết trong phòng tắm lâu thế ta có bị nhức đầu lại hay . Nếu vào xem chút, lại lo lắng nhìn thấy cái khiến lúng túng, bức tranh mê người trong phòng tắm lúc nãy vẫn còn ở trước mắt.

      Ngay vào lúc này, cửa phòng tắm có tiếng động, chỉ thấy tùy ý mặc bộ quần áo đưa, vẻ mặt yếu đuối ra.

      Đường Tố Khanh thấy thế, lặng lẽ thở phào nhõm, lên đỡ về phía giường, vén chăn lên, để cho nằm xuống, sau đó dưới ánh mắt nóng rực của giúp đắp chăn lại, ân cần giảm bớt độ sáng của đèn phòng.

      Làm xong tất cả Đường Tố Khanh mới đến tủ đồ lấy bộ quần áo ngủ bảo thủ của mình vào phòng tắm, sau khi tắm cách vội vàng, cảm thấy kỳ cọ như thế đủ rồi, Đường Tố Khanh mới mặc áo ngủ vào và ra khỏi phòng tắm.

      Dưới ánh đèn lờ mờ chiếu vẻ mặt ngủ an ổn của Sở Chiến, nghĩ đến chiếc chăn mỏng che đậy cho thân thể to lớn, nhịp tim của Đường Tố Khanh nhất thời đập loạn, thầm hận mình có tiền đồ, cũng phải là chưa nhìn qua con trai phơi bày nửa người , chỉ là tối hôm nay thấy trong người lạ, chẳng giống như phản ứng khi nhìn thấy những người đàn ông như thế báo chí, nhưng là cảm giác gì .

      Thở ra hơi, Đường Tố Khanh rón rén tới bên giường, nhàng nằm xuống.

      Mới vừa nằm dài giường, người đàn ông bên cạnh lập tức giật giật thân thể, Đường Tố Khanh cho là mình đánh thức , ngăn chận hô hấp, dưới ánh đèn mờ ảo, dám làm rộn, đảo mắt vòng, liếc mắt nhìn chút, phát vẫn còn nhắm mắt, hô hấp đều đặn, đoán chừng ngủ rất sâu.

      Lần này Đường Tố Khanh mới thở nhõm, trong lòng thầm than mình vì sao lại như thế? có thể ăn thịt sao?

      Nghĩ đến ăn, tư tưởng Đường Tố Khanh lại nghĩ đến chuyện khác, gương mặt chín như tôm luộc, thầm nghĩ đến việc kể từ ngày gặp người đàn ông này, tư tưởng liền bắt đầu thuần khiết rồi. Nắm chặt lấy chăn, nghiêng thân thể, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

      Vừa lúc đó, cũng muộn lắm, người đàn ông vốn là ngủ đột nhiên xoay người, hề có điềm báo trước mà cả người nhào tới ôm lấy Đường Tố Khanh, giống như là bạch tuộc, đem ôm vào trong ngực , hô hấp nóng rực phun vào cổ của , bắp đùi còn bá đạo chặn lên chân , người truyền đến nguồn nhiệt cuồn cuộn, cái tư thế này thấy thế nào cũng rất mập mờ.

      Đường Tố Khanh khó chịu mà giật giật thân thể của mình, cắn răng nghiến lợi giọng cảnh cáo: "Buông ra!" .

      Nhưng người đàn ông kia vẫn kiên trì mà ôm , có bất kỳ phản ứng nào, Đường Tố Khanh tin quỷ quái, cho là người đàn ông kia cố ý nghe lời của ..., giật giật thân thể của mình, ý đồ tránh thoát cái ôm của .

      "Bảo Nhi, đừng động, đầu rất đau." Người đàn ông kia khẽ rên rĩ, trong giọng mang theo chút buồn ngủ, lời nỉ non này ngay bên tai , nghe ràng như vậy, làm cho người ta có cách nào hoài nghi đó là giả.

      Đường Tố Khanh vì thế mà mềm lòng, quả nhiên hề động nữa, mặc cho ôm mình ngủ, nhưng người có tính tình độc lập như Đường Tố Khanh, dù mấy ngày qua phải chung chăn gối với , vẫn chưa có thói quen, bất đắc dĩ hướng về phía trần nhà mà phát ra tiếng thở dài ngây ngô, bên tai vẫn là tiếng hô hấp quen thuộc.

      Đường Tố Khanh vốn cho rằng mình ngủ được, nhưng nhìn trần nhà chưa bao lâu, mắt chẳng thể mở nổi, từ từ tiến vào mộng đẹp, biết là khi tiến vào cõi mộng, người đàn ông vốn ngủ say lại mở đôi mắt sắt bén ra nhìn , giờ phút này trong mắt của luồng sương mù, hoàn toàn tựa như bóng đêm rét lạnh.

      đặt lên má người nụ hôn say đắm, cánh tay khỏe mạnh siết chặt trong ngực, hận được đè vào trong tâm khảm của mình.

      Nhìn vành tai nhu thuận, kiềm chế được mà đem miệng ngậm lấy nó, giống như thưởng thức miếng bánh ngon, buông bỏ được, động tác êm ái và thâm tình, cho đến khi ở trong giấc ngủ phát ra tiếng ngâm nga , mới buông ra.

      Sở Chiến lại gần bên tai của : "Ngủ ngon, cục cưng của .". Giọng dịu dàng cùng như đôi trai nhau tâm tình với nhau, đủ để ngán chết người. Đầu tựa vào cổ , ôm lấy , hạnh phúc mà tiến vào mộng đẹp.

      Muốn hưởng thụ phúc lợi của mình phải khiến cho người kia động lòng, đây là lần đầu tiên hy vọng dùng cách quang minh chánh đại hưởng thụ bữa điểm tâm ngọt ngào, đó là những điều mà Sở Chiến suy nghĩ trước khi tiến vào mộng đẹp.

      Ánh trăng vẫn ở chỗ cũ, chứng kiến đôi tình nhân hạnh phúc.
      levuong, Friendangel2727Joselyn Quynh thích bài này.

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      đến bao giờ a Sở Chiến hóa thành sói đây :yoyo20::yoyo20::yoyo20:

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 58: DỊU DÀNG SÁNG SỚM! PHẢI CHÚ Ý TIẾT CHẾ



      Sáng sớm hôm sau, Đường Tố Khanh thức dậy theo đồng hồ sinh lý của mình, còn chưa mở mắt, cảm thấy gương mặt mình đỏ bừng, sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều, vốn định duỗi tay chân của mình sau đó ngồi dậy, ngờ tay chân của bị người ta chế trụ, muốn ngồi dậy cũng là chuyện khó khăn.

      Trong lòng Đường Tố Khanh nghi ngờ, thấy trước mắt mình là cái gì đó màu trắng đen, màu sắc này giống với màu sắc của trần nhà, nhưng nhìn cảnh sắc chung quanh, Đường Tố Khanh có thể xác định đây là phòng ngủ của mình.

      Vậy nguồn nhiệt ấm kia là cái gì?, tuyệt đối thể nào là nằm mộng, bởi vì tại phía sau lưng của liên tục truyền đến khí nóng, Đường Tố Khanh lập tức cúi đầu nhìn về dưới bụng của mình, lúc này mới phát ra nguồn khí nóng ấy được truyền đến từ đâu

      Cảm thấy nhịp tim của người kia vẫn trầm ổn, lần này Đường Tố Khanh kịp nhớ hết những chuyện xảy ra tối hôm qua rồi, đó là người chồng danh nghĩa của ta quấn dây người , cả người ôm lấy

      Nghĩ đến chuyện cả đêm hôm qua đều ôm ngủ như thế, mặt Đường Tố Khanh lại đỏ ửng, giống như chịu ảnh hưởng của nhịp tim trần ổn phía sau, tim của đập loạn nhịp vì , rồi dần chậm lại giúp trở nên an tĩnh hơn.

      Đường Tố Khanh thể thừa nhận mình rất hưởng thụ giờ phút yên tĩnh này, nhưng vừa nghĩ đến có thể người đàn ông phía sau tỉnh lại hơi lúng túng, thể giãy giũa chuẩn bị rời giường, ngờ việc giãy giụa chẳng những giải thoát được cho mình, ngược lại còn bị siết chặt hơn.

      Ngay lúc Đường Tố Khanh hơi khó chịu, Sở Chiến liền tỉnh, giấc ngủ của luôn rất ngắn, kể từ khi chính thức quản lý giới hắc đạo, rất ít khi được ngủ thoải mái và an tâm như thế.

      Khó được hưởng thụ cái loại đó hạnh phúc ôm người và trong ngực mà ngủ nên Sở Chiến đời nào cam lòng để rời , hận được cứ ôm như thế cho đến già, nắm chặt cánh tay của người cố lui, Sở Chiến cố dùng chiêu thức chiếm đoạt ôm lấy người vào trong ngực.

      Khuôn mặt tuấn đến gần giống như tơ lụa, mái tóc mang hương vị ngọt ngào, vừa ngửi đến khiến người ta mất hồn

      Sở Chiến cố gắng hưởng thụ, vốn dĩ nghĩ rằng nhanh chóng tránh thoát được đôi tay . Nhưng nghĩ người đàn ông ngủ say lại bá đạo như thế, nên khiến càng gấp rút.

      Nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường chuyển động từng chút, từng chút, Đường Tố Khanh khóc ra nước mắt, trước kia khi bắt buộc phải ngủ cùng giường với cũng đều phân ranh giới ràng, ai ngủ phần người nấy, được vi phạm dù bất cứ tình cảnh nào đến, chứ đừng chi đến chuyện ngủ chung như hai đứa bé sinh đôi, chẳng lẽ bởi vì người đàn ông này ngã bệnh, cho nên mới dính lấy người khác như vậy? Nhưng mà nghĩ đến những ngày gần đây dường như đều như thế, Đường Tố Khanh muốn trách vài câu cũng chẳng biết phải trách thế nào

      Trong lòng suy nghĩ nếu người đàn ông này tỉnh lại, đến lúc đó hai người phải gặp nhiều lúng túng lắm, Đường Tố Khanh lấy tay tách bàn tay to ở bụng ra, nhưng tất cả đều vô dụng, người đàn ông này có khuynh hướng càng tách càng bám chặt, Đường Tố Khanh khốn quẫn lắm rồi, thời gian này so với thời gian rời giường thường ngày trễ hơn nửa giờ, đến lúc nào rồi mà cứ như thế, nhưng nghĩ nghĩ chứ cũng biết nên

      lúc Đường Tố Khanh tiếp tục giãy giụa muốn rời giường, người đàn ông sau lưng chậm rãi mở mắt, dùng giọng khàn khàn nhưng đầy hấp dẫn : "Vợ , chào buổi sáng.", sau khi dứt lời liền ngẩng đầu lên hôn cái lên trán .

      Nụ hôn nóng bỏng chạm vào trán, Đường Tố Khanh kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa đúng lúc bắt gặp đôi mắt mờ mịt của người đàn ông trước mặt, đôi mắt kia đầy vẻ mông lung và thâm tình, Đường Tố Khanh nhìn thấy bóng người đơn bên trong, giống như toàn thế giới của chỉ có mình mà thôi. Trong nháy mắt đấy, cứ để mình đắm chìm trong màn đêm nhu huyền mà cách nào thoát ra được.

      Giật giật đôi mắt, Đường Tố Khanh sững sờ mặc cho ôm, chỉ có thể luống cuống trả lời câu ‘sớm’, đầu giống như là bị ai đó nhão bột dán vào, chẳng nhớ nổi mình cần làm việc gì nữa.

      "Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta ngủ tiếp ." Sở Chiến khàn khàn , ôm thân thể , nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.

      Những lời này tựa như có lực lôi kéo, khiến cho Đường Tố Khanh nhanh chóng tỉnh lại, vội vàng tránh ra khỏi cánh tay của , bởi vì dùng sức quá độ, trọng tâm vững, lắc cái nằm sàn nhà.

      Lần này Sở Chiến chẳng còn tâm tư để mà ngủ nữa, đau lòng đẩy người dưới đất lên ôm trong ngực, thận trọng đặt lên giường, cái ánh mắt kia, động tác kia mang theo vô hạn tự trách cùng ảo não, đau lòng dứt hỏi "Vì sao lại để mình ngã vậy?" .

      Sau khi dứt lời cũng cho cơ hội trả lời, đem cơ thể lật qua lật lại kiểm tra xem có vết thương mới , mạnh mẽ và bá đạo ban nãy chẳng còn nữa, dịu dàng hơn rất nhiều, động tác cẩn thận như thể con búp bê dễ vỡ.

      ngờ mình nhận được quan tâm quá mức như thế, nên Đường Tố Khanh cứ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, ngờ lúc này phòng ngủ bị người ta gõ cửa, cạnh cửa truyền đến giọng của ông nội: "Khụ khụ, A Khanh, biết con rất mệt mỏi, nhưng thời gian còn sớm, hôm nay làm hay ở nhà nghỉ ngơi? Nếu chọn ở nhà nghỉ ngơi cũng nên gọi báo với cơ quan tiếng, nếu cháu chọn làm tại phải rời giường rồi." .

      Hiển nhiên Đường Tố Khanh còn chưa lời của ông nội, chẳng biết xấu hổ mà còn lên tiếng: "Dạ, cháu biết rồi thưa ông nội.", sau đó để ý người chồng bên cạnh, vội vàng rời giường phòng tắm rửa mặt và thay quần áo.

      Người thông minh như Sở Chiến đương nhiên biết ý tứ trong lời của ông cụ, cũng giải thích, mặc cho giống như kiến bò chảo nóng vậy, còn ước gì mọi người thế giới hiểu lầm mối quan hệ của .

      "Tiểu Hiền, ông biết cháu trẻ tuổi, lực còn dư lại, nhưng cũng nên chú ý tiết chế, trước mắt A Khanh còn rất nhiều việc quan trọng." Lời của ông cụ qua cánh cửa phòng truyền nên tai mọi người, đạo lý được ràng, trong giọng có chút lúng túng nào, hoàn toàn ra dáng tiền bối dặn dò hậu bối.

      Nghe vậy, Sở Chiến kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng, trong lòng cảm thán về trí tưởng tượng phong phú của ông cụ, dậy trễ trong chốc lát liền nghĩ đến tiết chế phương diện kia , cúi đầu nhìn bộ phận bắt đầu rục rịch của mình, khóe miệng của Sở Chiến tự chủ mà nở ra nụ cười, nghĩ thầm ra vẫn chưa tiết chế được mình, vấn đề là tại phải chờ cơ hội đến nếu hỏng hết việc, trước mắt liền hưởng thụ phúc lợi căn bản rồi lén lút lặp quỷ kế mới được, phải trở thành chồng của ?
      levuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :