1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 52: GẠT BỆNH!LO LẮNG!





      Sau hơn tháng ở bên cạnh nhau, bây giờ côgái của Sở Chiến phải làm, liền cảm thấy cả người thoải mái, thẳng tới giữatrưa rốt cuộc có chút lương tâmmà gọi cú điện thoại về nhà, hóa giải nỗikhổ tương tư của , để cho những việc làm hơn tháng nay xem như là phí công, trong lòng bắt đầu có rồi.

      Nhìn đồng hồ đến giờ tan tầm, Sở Chiến cũng quản ánh mắt cười trộm của ông cụ, sau khi làm cơm xong, ra phòng khách cầm Ống Nhòm đến bên cửa sổ sát đất quan sát mọi thứdiễn ra bên ngoài.

      Bực này nhất chính là lúc tâm tình bắt đầugấp gáp, thế nhưng nhìn thấy chiếc xe hơi con ngừng lại, bước xuống xe là người đànông tuấn và khôi ngô nên để ý nhiều, vấn đề là cục cưng của lại xuống từxe của người đàn ông đó, hơn nữa tên đàn ôngđáng ghét kia lại được nhận nụ cười ngọtngào từ cục cưng của , lần này Sở Chiến dễ nổi nóng rồi, trong lòng trận oán khí ngút trời, cũng nhanh lan tỏa khắp căn nhà, tay gắt gao nắm lấy Ống Nhòm, mu bàn tay nổi gânxanh, giống như thấu kính này có thể giết được người đàn ông dưới lầu, hận đượcbóp vỡ đầu , vẻ mặt trầm đến đáng sợ.

      Tâm tình Sở Chiến nhanh chóng xoay chuyển,đột nhiên cảm thấy dựa vào tài và sắc đẹp củacục cưng , những thứ ruồi bọ kia dính tới rấtnhiều đàn ông, cuộc sống sau này của có lẽphải phiền não vì đuổi ruồi, bằng đem này nhét vào trong ngực , dán thậtchặt mới thỏa lòng bậc đế vương.

      Hồi tưởng lại những chiến lược theo đuổi bạngái mạng, đầu Sở Chiến lập tức liệt kê ra đống chiến lược, khóe miệng tự chủ mà nở ra nụ cười quyến rũ.

      biết là Sở Chiến quan sát việc ấy bao lâu,chỉ thấy gương mặt phát sinh rất nhiều biếnhóa, ông cụ im lặng xem chương trình thờisự mình thích, lại đứng lên đến chỗ SởChiến đứng ngó xuống lầu

      Phía dưới là màu đêm đen huyền, làm sao ông cụ có thể nhìn thấy gì, đưa tay cầm lấy óngnhòm của Sở Chiến nhìn xuống dưới lầu, khi nhìn xuống, bất ngờ, vì sao cháu mình lại đứng bên cạnh người đàn ông khác, phản ứngđầu tiên của ông cụ chính là nghiêng mắt liếccháu rể mình cái, nhìn thấy vẻ mặt hoangmang của Sở Chiến, lúc này càng vui mà quan sát tình địch.

      Ông cụ là người thích bao che tội lỗi của những người ông quý, cháu rể này là do ông tuyển chọn, dĩ nhiên hy vọng bị tổn thương,hơn nữa ông cụ cũng muốn nhìn đôivợ chồng xứng đôi vừa lứa phải tan rã, cho nênông cụ cực kỳ thích những người đàn ôngkia đến phá đám tình cảm

      Ông cụ tới đây mới có mấy ngày, liền xuất hiệnhai người đàn ông xuất sắc như thế, thểtrách ông suy nghĩ nhiều, biết khi ông chưa đến đây, có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi cháu mình? Xem ra việc tất yếu là phải công bố thân phận của cháu rể rồi,ông cụ nghĩ như vậy.

      Nghiêm túc quan sát địch tình, ông cụ càng xem càng cảm thấy người đối diện vô cùng quen mặt, định thần nhìn lại, người đàn ông này, khí chất như vậy, phải là người đàn ông giúp ông ở trạm xe lửa sao? là đúng dịp, vốn ông cụ muốn gọi điện thoại cho cháu bảo cômời người ta lên nhà uống trà, nhưng suy nghĩ chút, lại lo lắng cháu rể nghĩ sai, lúc nàymới thôi.

      Mắt nhìn Đường Tố Khanh lời tạm biệt với người đàn ông kia chuẩn bị lên lầu, Sở Chiến điều chỉnh vẻ mặt của mình, yếu đuối hướng về phía ông cụ : "Ông nội, chờ Tố Khanh lên, các người ăn cơm trước ! Đầu con đau quá,con nghỉ ngơi chút." .

      "Ặc, nhức đầu? Sao đột nhiên nhức đầu? Cóphải vì trúng gió hay ?" Ông cụ thả ốngnhòm trong tay xuống, cháu mới vừa khỏe, người cháu rể này đừng bệnh chứ.

      " biết, đột nhiên có chút đau đớn, cácngười ăn cơm trước , con về phòng ngủ." Sở Chiến xoa trán, yếu đuối , sau đó về phía phòng ngủ của bọn họ.

      "A a, vậy cháu nhanh nghỉ ngơi ! tại ông xuống nhà mua cho cháu ít thuốc giảmđau." Ông cụ sờ sờ túi áo, sau đó vào phòng ngủlấy tiền chuẩn bị ra ngoài.

      Nhìn bộ dáng ông cụ khẩn trương và bận rộn, lần đầu tiên Sở Chiến thấy có cảm giác ấm áp đến vậy, lỗ mũi có tiền đồ mà khẽ ê ẩm, phải là có người quan tâm , mặc dù đám thuộc hạ rất quan tâm , nhưng đều run rẩy khi đứng trước mặt , dám biểu thái độ; còn những người em vàosinh ra tử với lại đem quan tâm để ởđáy lòng, khó biểu ra.

      Bây giờ, được chính người thân của mìnhyêu mến quan tâm, cảm giác này tốt biếtbao, nếu này lòng dạ nữa có hạnh phúc nào bằng, Sở Chiến nghĩnhư vậy, nên liền chuyển đổi tâm tư, ngăn cảnông cụ: "Ông nội, cần, con ngủ giấc là có chuyện gì cả.".

      Lần đầu tiên Sở Chiến làm việc lại cảm thấy chột dạ, quả nhiên láo chỉ có thể dùng vớinhững kẻ lòng với mình.

      Nghe vậy, ông cụ tới bên cạnh Sở Chiến,vươn tay sờ trán của , có gì khácthường, hình như có cảm giác người con trai nàyhơi khác lạ, tầm mắt liền quan sát gương mặt Sở Chiến lần nữa, đôi mắt lóe lên chút thông minh và bí hiểm, trong lòng cười trộm, môi mímchặt, nhân hậu lên tiếng : "Vậy con nghỉngơi ! Có gì thoải mái cho A Khanh biết.".

      Sở Chiến gật đầu cái, môi nhếch nở nụcười, xoay người lại đóng cửa phòng, ngã người xuống giường, dùng chăn che kín đầu.

      bao lâu sau, Đường Tố Khanh liền vàonhà, thời điểm mở cửa ra, thấy ông nội dùng đôi mắt thăm dò nhìn , còn cái bóng dáng to lớn quen thuộc lại xuất , giấu quyếttâm nghi ngờ cùng khó chịu, Đường Tố Khanhkhéo léo gọi tiếng ‘ông nội’.

      Ông nội im lặng làm ra vẻ mặt giận dội, đợi đổi giày xong vào nhà, ông cụ vội vã cuống cuồng lôi kéo , giọng mà hỏi: "A Khanh,người đàn ông dưới lầu là ai thế? Các ngườiquen biết như thế nào?". Ông cụ tò mò hỏi,nhưng bộ dáng lại như quát mắng.

      Đường Tố Khanh nhíu mày cái, trong lúcvô tình nhìn thấy ống nhòm đặt bàn, buồncười : "Ông nội người vừa nãy đưa con về ạ? Đó là Cục trưởng cục giáo dục, mới vừa có chút công việc cần thảo luận với ta, sau đó xe cháu lại bị bể bánh, nên phải nhờ xe cục trưởng Lạc về nhà." .

      " ra là như vậy, khi ông nội ở trạm xe lửa bắtxe đến bệnh viện, cũng nhờ xe cậu ta, lần sau gặp cậu ấy ông nội gửi lời cảm ơn." Ông cụ gật gật đầu và .

      Đường Tố Khanh nghi ngờ nhìn ông cụ cái, thấy ông thêm gì nữa, cũng khôngcòn tìm tòi nghiên cứu đến tột cùng Lạc MộThiên gặp ông từ lúc này, mắt quét quanh cănnhà, đúng chẳng thấy người đàn ông kia đâu, trong lòng có chút kỳ quái.

      "Đúng rồi, con vào phòng xem Tiểu Hiền mộtchút , sau khi cháu rể làm cơm tối xong thìnhức đầu, cảm thấy trong người thoảimái." Ông cụ vỗ vỗ bả vai của phân phó, trong giọng là tia mong đợi khó hiểu.

      Nghe người đàn ông kia đột nhiên bệnh,trong lòng Đường Tố Khanh hạ xuống, từng tiamột lo lắng thoáng qua trong đầu , mày đẹp nhíu chặt, đáp với ông cụ tiếng ‘dạ’ rồi vào trong phòng, đến suy nghĩ còn suy nghĩ kịp, trong lòng chỉ có lo lắng mà thôi.
      levuongBilly Nguyễn thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 53: ĐÀN ÔNG HẮC PHÚC ĐƯỢC QUAN TÂM



      Nhìn thấy cháu của ông vội vàng vào phòng, tâm tình ông cụ trở nên tốt hơn, tình cảm của hai đứa tệ, xem ra khoảng cách gần giúp cả hai bồi dưỡng tình cảm, công nhận cự ly luôn làm cho tình cảm con người tiến triển.

      Cháu vào phòng, đoán chừng chẳng thể ra sớm được, lấy kinh nghiệm từng trải của ông ra mà ông hiểu được việc kia, nên thôi ông vui vẻ ăn cơm mình.

      Đường Tố Khanh rón rén vào phòng ngủ, thông qua ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng, thấy chiếc giường của hai người có chỗ nhô lên cao, nhíu mày đẹp lại, đem áo khoác của mình đặt xuống ghế quý phi, rồi nhàng vào bên giường.

      Nhìn người đàn ông trước mắt lấy chăn che phủ người, cứ y như con nhộng to, trong lòng Đường Tố Khanh đột nhiên có tia đau lòng, cùng oán giận vì biết tự chăm sóc mình, từ từ kéo chăn xuống, để tránh cho bị khó thở.

      Lợi dụng ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, thấy người đàn ông trước mặt ngủ say, lúc này Đường Tố Khanh nghi ngờ, đến tột cùng là người đàn ông như thế nào? Vừa mới bắt đầu người đàn ông nhu nhược và yếu đuối, sau lại trở thành người đàn ông sắc bén và bá đạo, đến bây giờ lại trở thành người đàn ông vô hại.

      Thu hồi tâm tư của mình, Đường Tố Khanh nghĩ tới việc nhức đầu của người đàn ông trước mắt, nhìn cái trán trơn bóng kia, tay thon dài trắng nõn của thử đưa lên trán thăm dò, chỉ nghe trong vô thức phát ra tiếng rên rỉ, kinh ngạc, cho là tỉnh lại, nên bị sợ phải lập tức thu tay về.

      Nghiêm túc quan sát người đàn ông bên cạnh, phát cũng có mở mắt, có lẽ là do đa cảm, lần nữa vươn tay thăm dò cái trán của , nó nóng.

      Khi bàn tay bé lạnh buốt chạm vào cái trán trơn bóng, gương mặt Đường Tố Khanh thể tránh khỏi việc đỏ lên, tâm tình có chút dao động, cảm thụ nhiệt độ cơ thể khác thường của mình, trái tim của reo inh ỏi.

      Ngay vào lúc này, người đàn ông vốn ngủ say lại mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Đường Tố Khanh a lên tiếng, bàn tay của mình như đặt vào vật gì đó vô cùng ghê gớm, soạt tiếng thu hồi lại, cả người biết làm sao, giống như là đứa bé ăn trộm bị người lớn bắt được.

      Nhạy cảm như Sở Chiến, làm sao lại chẳng phát việc vào trong phòng, đè hô hấp xuống để xem chuẩn bị làm gì, nhưng chờ mãi, chỉ nghe tiếng bước chân nhè của , cũng thấy mở đèn, lần này Sở Chiến hơi nóng nảy.

      ngờ vừa lúc ấy lại có động tác, êm ái kéo chăn xuống khỏi đầu , những động tác tiếp theo của như loạt mật ong thoa đường tiến vào tâm trí , nó chứng tỏ là này rất quan tâm , này khiến đầu óc Sở Chiến nhảy múa ngừng.

      lúc Sở Chiến vui mừng, bàn tay bé lạnh buốt đặt lên trán , da thịt trơn nhẵn như ngọc, mát mẻ như suối, khiến tâm tình Sở Chiến khẽ nhúc nhích, đợi rất lâu, cũng thấy có thêm động tác gì, lúc này Sở Chiến mới nhịn được mở mắt, ngờ mở mắt ra liền được hưởng phúc lợi tốt đẹp, của giống như bị hoảng sợ mà thu tay về.

      Sở Chiến đè tiếc nuối trong lòng xuống, vẫn chẳng thể quên được tiết mục tối nay, nghĩ đến vẻ đẹp của này, tất nhiên đưa tới nhóm ruồi muỗi, mới vừa đánh lui được cái người thị trưởng kia, tại lại đưa tới người đàn ông khác, Sở Chiến vừa nghĩ tới đó, trong lòng chua chát thể diễn tả được, chợt hiểu ra việc tình địch là thứ đả kích vĩnh hằng trong lòng , chỉ có thể nắm chặt trong lòng bàn tay mới là an toàn.

      Quyết tâm giả chết, Sở Chiến thấp giọng mà : " về rồi à.".

      Động tác này, thần thái này chẳng biết tại sao khiến trong lòng Đường Tố Khanh khẽ dao động, hồi tưởng những chuyện xảy ra trong tháng bị thương, người đàn ông trước mặt ngày đêm chịu đựng cực nhọc chăm sóc , thỉnh thoảng trêu chọc để cho quên đau đớn.

      Lúc ấy giọng của vô cùng bá đạo nhưng nay lại rất yếu ớt, điều này làm cho Đường Tố Khanh vô cùng lo lắng, sợ lại đỗ bệnh rồi biến về trạng thái của người đàn ông hèn nhát, đây cũng phải là điều hy vọng.

      "Trừ nhức đầu ra còn nơi nào thoải mái ?" Đường Tố Khanh kìm hãm được dịu dàng hỏi.

      Tâm Sở Chiến rất hưởng thụ quan tâm của , kiên quyết lắc đầu cái ý bảo có gì.

      "Có muốn ăn cơm hay uống thuốc ?" Trong lòng Đường Tố Khanh khẽ thở hơi, khó chịu như vậy rồi còn chẳng , tiếp tục hỏi, hoàn toàn biết giờ phút này giống như người vợ quan tâm chồng mình, mặt tràn đầy nhu tình, sắp đem hòa tan.

      Đời này đây là lần đầu tiên có người dịu dàng chuyện với như thế, quá khứ mọi người coi như vị thần, chẳng bao giờ tồn tại cái gì gọi là thoải mái hay bi thương, cũng gắng phải buộc mình trơ mặt với tất cả cảm xúc, để miễn bị người có lòng đánh ngã, này khó được người khiến Sở Chiến lưu luyến, nghĩ tới chuyện về sau, này ngày ngày đối mặt với , chính sắp vui mừng đến chết rồi

      Sở Chiến tỏ ra yếu ớt : " muốn ăn, lát thôi là có chuyện gì nữa.", dường như tiến vào trạng thái yếu đuối, muốn ăn uống, khiến cho người nhìn có chút đành lòng.

      Nghe được giọng trẻ con của , Đường Tố Khanh ủng hộ, quở trách : "Hồ đồ, tại sao bị bệnh rồi mà còn chịu ăn uống nữa, ăn lấy gì mà uống thuốc, bộ muốn giữ cái mạng của mình sao?" .

      Sau khi dứt lời, chẳng cho cơ hội trả lời, lập tức ra khỏi phòng, trong chốc lát sau cầm lấy hòm thuốc gia đình to, mở gương thuốc ra, rốt cuộc tìm được ít thuốc trị đau đầu, lấy ra hai viên, thuận tiện ra ngoài cầm thêm ly nước ấm rồi trở về phòng.

      Sở Chiến nhìn trước mắt lo lắng mà lấy thuốc cho , trong lòng ấm áp đồng thời cũng thầm than mình tự mình làm bậy thể sống được, sớm biết giả bộ bệnh rồi, lần này khổ thể tả, còn khiến cho phải lo lắng thêm.

      Thấy ngoan ngoãn uống thuốc, Đường Tố Khanh thở hơi, giúp đắp chăn xong lại ra ngoài.

      Lúc xoay người chuẩn bị , bàn tay to lớn nắm chặt tay , Đường Tố Khanh nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông nằm giường, thấy nhìn chằm chằm , tự chủ mà giải thích: "Em nấu chút cháo, nằm đây nghỉ ngơi , muốn ăn cũng phải ăn, ngã bệnh rất nguy hiểm." . Dứt lời liền đẩy bàn tay to của ra, bước chân xốc xếch ra khỏi cửa phòng.

      Nhìn bóng lưng bận rộn vì kia, Sở Chiến ở trong phòng kiềm chế được mà nở nụ cười , bộ dáng này của đáng , ngờ được người khác quan tâm là cảm giác tốt. Sở Chiến hy vọng cuộc đời mình từ đây về sau luôn có bên cạnh, xem ra kế tiếp có rất nhiều chuyện phải làm rồi.

      --------------
      levuong, Friendangel2727, linhdiep172 others thích bài này.

    3. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Ngọt ngào wa :):p

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 54: HƯỞNG THỤ CHĂM SÓC CỦA



      Đường Tố Khanh ra khỏi phòng bệnh chừng nữa giờ, Sở Chiến có tính nhẫn nại nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm giường bệnh, trong lòng giao chiến giữa việc có nên ra ngoài hay , ra ngoài kế hoạch giả bệnh bị sụp đỗ, nhưng ra, lại vô cùng nhớ , cả ngày hôm nay được bên cạnh , có trời mới biết Sở Chiến muốn đến đơn vị công tác của như thế nào.

      lúc tâm tư Sở Chiến ngừng xoay chuyển, Đường Tố Khanh cầm theo chén cháo nóng hổi bước vào phòng, chén cháo bốc lên làn khói mỏng cùng hương thơm nhàn nhạt, bộ dáng nghiêm túc của khiến cho kiềm hãm được mà phải động lòng.

      Cho đến khi thận trọng đến trước mặt , mới nhớ đến việc tại là bệnh nhân, vội vàng thể vẻ mặt yếu ớt, đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn , chỉ kém là thể để nước mắt lưng tròng.

      "Ăn nhanh khỏi, cẩn thận nóng!" Đường Tố Khanh ngồi ở đầu giường giọng dụ dỗ , đưa vào tay chén cháo.

      Sở chiến ‘nhu nhược’ ngồi dậy, tay run run chuẩn bị nhận lấy chén cháo nóng hổi, cái bộ dáng kia, nhìn như thế nào cũng vô cùng mệt mỏi, như người ốm rất nặng chẳng làm nổi việc gì.

      Đường Tố Khanh nhìn thấy bộ dạng đó của , mày đẹp nhíu chặt lại, cuối cùng thở dài tiếng, bất đắc dĩ : "Đừng động, em đút cháo cho ăn." .

      Mặc dù Đường Tố Khanh phải là hay mộng mơ, như u mê như đứng trước mặt Sở Chiến, dứt lời, gương mặt khẽ nóng lên, hề có điềm báo mà đỏ ửng.

      Nhìn gương mặt đột nhiên dính tầng đỏ ửng, mày đẹp nhíu lại, nhưng dáng vẻ vô cùng dịu dàng khiến nhịn được mà phải nuốt ngụm nước bọt, tròng mắt đen như mực, sâu thấy đáy, miệng của tràn đầy lúng túng, chậm rãi mở ra, cận thẩn thổi nguội cháo, ánh mắt thâm trầm của chẳng rời khỏi những động tác của .

      suy đoán, nếu giờ phút này có đưa cho thuốc độc chăng nữa, cũng tâm cam tình nguyện uống sạch, chỉ vì muốn lấy lòng .

      Nhìn ăn gần phân nửa chén cháo, Đường Tố Khanh vẫn là nhịn được lên tiếng hỏi: "Hương vị thế nào? Nóng hay ?" .

      Nhìn vẻ mặt nhẫn đầy mong đợi của , bờ môi Sở Chiến cong lên nụ cười khiêu gợi, dịu dàng : "Ăn rất ngon." .

      Chỉ là cháo trắng bình thường, Sở Chiến lại ăn cực kỳ vui vẻ, cảm thấy chén cháo kia còn ngon hơn tất cả các món ngon vật lạ từng ăn, nó khiến cho thèm thuồng, ăn rồi lại muốn ăn nữa.

      Nghe được đáp án mình mong muốn, trong lòng Đường Tố Khanh thích thú, tiếp tục đút ăn cháo.

      Nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của , trước giờ luôn thích thoải mái, nhưng giờ phút này, đôi mắt của người đàn ông tuấn cứ nhìn chằm chằm vào , làm cho Đường Tố Khanh cảm thấy hô hấp của mình có phần rối loạn, cho là mặt mình dính bẩn, dùng tay lau lên gương mặt hai cái, sau đó mới tiếp tục công việc đút ăn.

      Nhìn vừa đáng vừa có phần mờ ám, tâm tình Sở Chiến tốt hơn nhiều, cong môi lên, lại tiếp tục ngắm gương mặt đáng kia, nhìn như thế nào cũng thấy chán, làm sao bỏ được đây? đúng là muốn bỏ lỡ hành động nào của , cảm thán.

      " mặt em có dính gì sao?" Đường Tố Khanh ngoan mà trừng mắt liếc cái, bình tĩnh nữa mà lên tiếng hỏi, ánh mắt như lửa của người đàn ông kia cũng bỏ rơi , còn lớn gan làm bậy, cứ nhìn thẳng vào mặt , chịu lên tiếng.

      chẳng thèm tức giận mà đưa ánh mắt đầy phong tình và kiều mỹ nhìn thẳng vào , ngăn rung động trong lòng, rất nghiêm túc mà ra: "Mặt của em dơ bẩn." .

      Nghe vậy, Đường Tố Khanh nghĩ tới việc hôm nay mình cũng phải ở cơ quan cả ngày, còn gặp Lạc Mộ Thiên, tại sao ai cho biết gương mặt có bẩn hết vậy? Hay lúc rang cháo may bị dính bẩn, thế mà ông nội chịu nhắc nhở gì hết?

      Trong lòng Đường Tố Khanh nhốn nháo, muốn đứng lên nhìn chút, bàn tay to đột nhiên hướng về gương mặt , bắt dừng mọi động tác của mình lại, tại trong lòng của đập ầm ầm, nhìn chăm chú người đàn ông kia, theo bản năng muốn rời khỏi giường.

      "Đừng động, giúp em lau, giống như con mèo hoa vậy." giọng của Sở Chiến mang theo chút cưng chiều, ngón tay mượt mà chạm đến da thịt của , tùy ý mà ma sát, vẻ mặt nghiêm túc dứt.

      Cẩn thận nhìn lên, gò má của Đường Tố Khanh trừ đỏ ửng ra còn có hơi bẩn. Giờ lại nóng rực dưới ma sát của ngón tay .

      Đường Tố Khanh cảm giác gò má của mình muốn bốc cháy lên rồi, nếu phải là nhìn bộ dáng nghiêm túc này của , nghĩ là cố ý chơi , thấy ngón tay vẫn lưu luyến gương mặt của , Đường Tố Khanh nhịn được lên tiếng thúc giục: "Xong chưa?" .

      Sở Chiến vốn còn muốn hưởng thụ phúc lợi thêm chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt nửa tin nửa ngờ của , lo lắng mưu kế sỗ sàng bị thấy , vậy cuộc sống sau này của dễ chịu, thể làm gì khác hơn là buông tay xuống, nhìn gương mặt đỏ ửng, nghiêm túc gật đầu cái: "Được rồi, lần này sạch , bụng còn chưa no, còn muốn húp cháo." .

      Người đàn ông này dù là ngã bệnh cũng có bản lãnh làm cho được tự nhiên, kẻ giảo họat, trong lòng Đường Tố Khanh thầm nghĩ nhưng thể làm gì khác hơn là đứng dậy ra phòng bếp múc thêm cháo cho .

      Sau khi ông cụ ăn cơm nước xong liền dùng tâm trạng vui vẻ coi tivi, nhìn cháu mình cầm cái chén đến nhà bếp múc thêm cháo, ông cười híp mắt trêu ghẹo: "Khẩu vị Tiểu Hiền cũng tệ lắm nha, trước khi con về chẳng ăn gì vô, xem ra cơm ngon phải do đúng người nấu".

      Đường Tố Khanh bị ông cụ thế mà mặt càng thêm đỏ, vội vàng cầm theo chén cháo ra khỏi phòng bếp.

      ra sức ăn Sở Chiến vẫn tương đối thấp, ăn xong bát rồi, có thể gọi là no tạm, nhưng vì muốn hưởng thụ thêm quá trình chăm sóc của , mới cố ăn thêm bát nữa, lòng hào hứng đợi mang cháo vào.

      Chờ Đường Tố Khanh đem chén cháo thứ hai cho mình ăn xong, cho dù Sở Chiến còn muốn hưởng thụ những phúc lợi khác cũng lựa chọn ngay lúc này, vì vẫn nhớ chuyện vừa về đến nhà vội vã chạy vào đây chăm sóc , căn bản là còn chưa ăn cơm tối, có lẽ đói bụng lắm rồi, điều đó làm hơi đau lòng, vội vàng : " no rồi, em nhanh ăn cơm , nếu cơm lạnh em nhớ phải hâm nóng lại nhé.".

      Nghe như thế, Đường Tố Khanh cũng cảm thấy hơi đói, nhìn sắc mặt cũng tệ lắm của Sở Chiến, nhớ đến việc uống thuốc và ăn hai chén cháo, đoán chừng khá hơn nhiều, lập tức dặn dò: "Nếu có chỗ nào thoải mái nhớ gọi em, tự ngồi nghỉ ngơi , chờ cháo tiêu hóa rồi mới có thể nằm.".

      Thấy nghiêm túc gật đầu cái, Đường Tố Khanh liền an tâm ra ngoài ăn cơm, đột nhiên có chút cảm thán, chăm sóc người khác mệt mỏi, thế mà tháng nằm viện chỉ có mình chăm sóc, hề than oán, nó khiến cho lòng rất cảm động.

      ----
      levuong, Friendangel2727Billy Nguyễn thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      ☆, CHƯƠNG 55: CÓ SỨC TẮM



      Người đàn ông phúc hắc như Sở Chiến, lại mượn lần giả bệnh này để đổi lại dịu dàng của , thế làm sao có thể dễ dàng buông tha cho , đôi mắt mang đầy thăng trầm cứ nhìn về cửa phòng, như thợ săn cứ cố săn đuổi con mồi, đợi chờ ngày cá cắn câu, biết muốn làm thợ săn giỏi phải biết nhẫn nại, cho nên chỉ có thể tựa vào thành giường lặng lẽ đợi chờ.

      Ước chừng hai mươi phút sau, Đường Tố Khanh lo lắng người đàn ông ở mình trong phòng ngủ xảy ra chuyện lớn, vội vội vàng vàng ăn xong cơm tối, chẳng kịp tản bộ để cơm xuống quay trở về phòng ngủ, ngoài dự đoán của , vốn tưởng rằng nằm xuống nghỉ ngơi vẫn còn ngồi đấy như lúc ra, vẻ mặt mê ly nhìn về nơi xa.

      Bước nhanh đến bên cạnh , đưa tay quơ quơ trước mặt , Đường Tố Khanh nghi ngờ hỏi: "Sao nằm xuống nghỉ ngơi? Đầu còn rất đau sao?" .

      "Có chút, còn chưa có tắm, người dính mồ hôi, ngủ được." Mặt Sở Chiến đỏ tim đập nhìn , nở nụ cười hoàn mỹ và , tròng mắt đen nhánh như cái đầm nước, đôi mắt thâm thúy thăm dò động tĩnh của .

      Người thích sạch như Sở Chiến nhìn sơ qua chẳng thấy có chút bẩn nào cả, hôm nay ra tắm hai lần rồi, cả ngày vùi mình trong máy điều hòa, người sạch bóng, chỉ là vì có mục đích, nên mới phải dùng thủ đoạn tồi tệ này

      người thích sạch , về điểm này Đường Tố Khanh biết, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc dính tầng khó chịu của , Đường Tố Khanh lập tức vào phòng tắm, giúp mở nước nóng, để tránh bệnh mà còn phải đụng nước lâu, ngày trước nằm viện cũng luôn pha nước ấm cho rữa mặt mọi ngày.

      Nghe tiếng róc rách truyền ra từ phòng tắm, trong mắt Sở Chiến lóe ra ánh sáng tĩnh mịch, khóe miệng chậm rãi nâng lên nụ cười hạnh phúc, trong lòng hả hê nghĩ đến vào phòng tắm bên ngoài đợi chờ, , và chính là chồng của .

      Giờ phút này Sở Chiến hoàn toàn quên mất cái tên được ghi giấy hôn thú của là ‘Giang Thiếu Hiền’, mà tại chỉ là kẻ sắm vai Giang Thiếu Hiền mà thôi.

      Mấy phút trôi qua, Đường Tố Khanh lấy tay thăm dò độ ấm của nước trong bồn tắm, nhiệt độ tương đối ổn định, mới yên tâm bước ra khỏi bồn tắm, nghi ngờ chống lại tròng mắt hưng phấn của , chỉ cảm thấy trong đôi mắt của người đàn ông kia vọt ra tia lửa, tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm , để cho nhịp tim của đập cực nhanh.

      Sợ tâm tư của mình bị phát được, Đường Tố Khanh ép buộc mình bình tĩnh hướng về phía : "Nước pha xong rồi, vào tắm !" .

      Dứt lời liền nhanh đến bên tủ lớn, đợi người đàn ông kia xong đổi ga giường và thay chăn, vì người dính bẩn còn có mồ hôi chua, mà hai người cùng giống nhau ở việc thích sạch , tối nay thay ga giường mới ai có giấc ngủ ngon.

      Đường Tố Khanh ngồi chồm hổm mặt đất tìm kiếm lúc vẫn có nghe động tĩnh gì, nghi ngờ nhìn về mép giường, nhìn thấy cứ nhìn chằm chằm những động tác của rồi còn bàn tay nắm chặt ga giường, cho là hiểu lầm cái gì đó nên giận dỗi, lập tức được tự nhiên giải thích: "Ách, em cũng thấy chăn bẩn, chuẩn bị đổi chăn mới." .

      Sau khi xong, Đường Tố Khanh liền hận được cắn đầu lưỡi của mình, cảm thấy câu của mình quá trực tiếp, nếu hiểu lầm là ghét bỏ các dơ bẩn đưa đến làm thế nào? Trời mới biết căn bản có ý đó, thấp thỏm nhìn vào đôi mắt , lựa lời giải thích, lên tiếng trước

      "Em để tắm mình như thế sao?" Sở Chiến mang theo mong đợi mà ra, ra muốn là ‘Em để cho mình tắm hồ uyên ương sao?’, mà suy nghĩ bất đồng nên Đường Tố Khanh tự động đem lời của lý giải thành ‘em để cho mình tắm, tắm xong rồi lại mặc quần áo dơ ra sao?’.

      lúc Sở Chiến cho là hiểu ý mình, con mắt lóe sáng như tia chớp, Đường Tố Khanh như có chuyện lạ nên chớp mắt nhìn , sau đó trả lời: "Vậy chờ chút, em chuẩn bị quần áo sạch cho .".

      Sau khi dứt lời lập tức chạy đến tủ quần áo tìm cho chiếc áo ngủ bằng bông, đảo mắt nghĩ đến cái gì đó, trong nháy mắt gương mặt trắng nõn trở nên ửng hồng, kéo dài đến bên tai, đặc biệt mê người, lúc Sở Chiến chìm trong phong tình ấy, Đường Tố Khanh mở ngăn kéo dưới cùng ra, hàng quần lót nam ra trước mặt.

      Sở Chiến lập tức hiểu tại sao mặt của lại đỏ bừng, chỉ nhìn thấy quần lót nam khiến đơn thuần mà đỏ mặt như thế, là làm cho thương cũng được, trong lòng nghĩ tới cũng đỏ mặt như vậy, nếu chờ chút bảo tắm cùng ? Đoán chừng gương mặt đỏ như cục than nấu trong lò luôn quá, trong lúc bất chợt rất chờ mong chuyện kế tiếp xảy ra.

      Ngón tay Đường Tố Khanh rút từ trong tủ ra chiếc quần lót nam, thẹn thùng bọc nó vào trong bộ quần áo ngủ bằng bông, lúc này mới thở phào nhõm, giống như củ khoai lang khiến phỏng tay, cầm quần áo đưa cho , thúc giục: "Nhanh tắm ! Nếu nước nguội.". khuôn mặt nhắn vẫn đỏ động lòng người như cũ.

      Sở Chiến thấy chuẩn bị đổi ga giường, chuyện chẳng tiến hành đúng theo ý muốn của , nhất thời kinh ngạc hỏi "Em bảo tắm mình?" .

      Đường Tố Khanh bận rộn nghe như thế nghi ngờ nhìn cái, xác định hỏi "Đầu đau lắm hả? Tắm mình được sao?" .

      Sở Chiến cho là rốt cuộc giác ngộ, nhất thời bày ra bộ dáng vô cùng yếu đuối, khổ sở gật đầu cái: "Toàn thân có hơi sức, chân cũng còn sức lực.", ý tứ trong câu giúp người ta xác minh thực trạng của lúc này, trong lòng tràn đầy hài lòng cùng mong đợi.

      Đường Tố Khanh nghi ngờ gì, buông ga giường trong tay ra rồi lên tiếng: "Vậy ngồi đây đừng cử động, em ra ngoài bảo ông nội vào tắm giúp ." .

      (Yên Yên: Chừa nhé …. ham ăn vội nó thế.
      Sở Chiếm: *liếc mắt lạnh* - ngoan ngoãn edit chạy chương đến H giết.
      Yên Yên: Ngậm bồ hòn edit tiếp)

      Nhìn ngọn gió mang theo phong hỏa cháy rụi, nhìn chạy ra khỏi phòng ngủ, khóe miệng Sở Chiến kinh ngạc mà co quắp, chỉ biết nhìn trời im lặng, ra ám hiệu ràng như thế rồi, mà sao vẫn hiểu?

      Nhưng cẩn thận suy nghĩ chút, nếu hiểu hết phong tình, đoán chừng sớm bị những người đàn ông kia dắt , làm sao lại đến phần của .

      Nghĩ tới chuyện xảy ra, tâm Sở Chiến có chút hối hận, là còn phúc hắc hơn , lớn như vậy, thân thể khỏe mạnh vậy mà phải nhờ ông già tắm cho mình, chuyện này nếu là truyền ra ngoài, còn mặt mũi nào nhìn đám thuộc hạ trong bang.

      Trong chốc lát, Đường Tố Khanh liền dẫn ông cụ vào gian phòng, ông cụ thông minh vừa nghe cháu báo rằng cháu rể chẳng còn sức để tắm, trong lòng nhô ra những màu sắc vô cùng rực rỡ, ít nhiều gì cũng đoán được người cháu rể này hơi mọn, nhưng vì để cho cháu phát nghi vấn, đành phải theo vào.

      "Tiểu Hiền à, nghe A Khanh con có sức để tắm, ông nội đỡ con vào." Ông cụ cười híp mắt .

      Mắt nhìn đầy ngụ ý kia, Sở Chiến biết tránh khỏi, đầu nhanh chóng lật qua lật lại, mang theo bụng thất vọng.
      levuong, Friendangel2727Billy Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :