1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 47: ÔNG CỤ GIÚP TAY ĐUỔI TÌNH ĐỊCH




      Ông cụ ôm lấy túi hành lý của mình vội vã bước vào quầy nhận bệnh, những tiểu thư ở quầy tiếp bệnh chuyện trời đất, sửa móng tay, sửa móng chân…., nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông già nua, quét mắt nhìn ông lần, sau đó điệu bộ màu mè, õng ẹo dời tầm mắt chỗ khác, tiếp tục ‘bận việc’ của mình.

      " , xin hỏi phòng bệnh của phó thị trưởng thành phố S nằm đâu?" Ông cụ lo lắng , trong lòng trách cứ tại sao mình mau quên như vậy, vì sao hỏi cháu rể trước khi đến cho nhanh.

      "Phó thị trưởng phải là người ai cũng có thể gặp, ông về " Những tiểu thư chuyện trời đất ngẩng đầu lên nhìn ông cụ cái, cho là ông tới nịnh bợ Phó Thị trưởng, lập tức đuổi ông .

      Trong lòng ông cụ vốn là gấp gáp muốn xem bệnh tình của cháu mình, phải quanh co chập ở cửa trạm xe lửa, sớm mệt nhọc rồi, giờ chẳng còn đâu cảm xúc trách cứ lời châm biếm của đối phương, nhưng những lời đó vô cùng chói tai, chỉ muốn biết cháu mình có bình an hay , ông đè nén tức giận trong lòng xuống "Cháu , có thể tra giúp ông chút xem phó thị trưởng ở đâu ?".

      "Lỗ tai ông có vấn đề gì sao, phải Phó Thị trưởng phải là người ai muốn gặp là gặp được. , …. qua bên." tiểu thư ở quầy nhận bệnh tức giận phất tay cái, nhịn được mà đuổi ông như đuổi ruồi, nhìn ông lão quần áo rách rưới và túi hành lý cũ kỹ, cả người đàn ông nông thôn đến đây khám bệnh cũng hơn ông rất nhiều, nên mấy y tá chẳng sợ đắc tội mà đuổi ông như đuổi tà.

      Hỏi thăm có kết quả, trong lòng ông cụ là cỗ tức giận, cảm thán lòng người ngày nay quá thực dụng, nhìn con người qua quần áo mà họ mặc, nghĩ tới đám con nhà giàu này làm chi! Thôi nhanh tìm phòng của cháu mình trước .

      lúc ông cụ biết làm sao, Sở Chiến vừa vặn từ ngoài cửa bệnh viện vào, trong nháy mắt tiến vào, bề ngoài xuất sắc, phong cách bất phàm nhất thời đưa tới vài tiếng hít hà chung quanh, ông cụ quay người nhìn người mà mọi người bàn tán, nhất thời cảm thấy bừng sáng, người được mọi người thảo luận chẳng phải là cháu rể của mình sao?

      Ông cụ kích động vạch đám người ra, lớn giọng hô: "Tiểu Hiền.".

      Tâm Sở Chiến vẹn nguyên chỉ muốn gặp Đường Tố Khanh, nên chẳng thèm nghe tiếng ồn ào xung quanh, canh trong tay nguội theo thời gian nên cố gắng bước nhanh vào, nhưng vẫn nghe tiếng cụ già gọi ‘Tiểu Hiền’ giữa đám người ồn ào kia, bước chân hơi ngừng lại, nghe người kia kêu tiếng Tiểu Hiên kia cũng đoán được là ai, xoay người nhìn về phía sau.

      Cách đó xa có ông lão tóc trắng xoá; nhếch nhác đứng giữa đám người kia, mày đẹp của Sở Chiến chau lại, quét mắt nhìn ông lão lượt, nhìn cách mặc đồ ấy chẳng lẽ là ông nội của Giang Thiếu Hiền? Suy nghĩ của Sở Chiến nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ đến việc phải làm cách nào để cho đối phương hoài nghi.

      "Tiểu Hiền, may là gặp cháu, nếu ông biết làm sao để vào được phòng của A Khanh." Ông cụ ôm túi hành lý của mình híp mắt , khuôn mặt vô cùng nhân hậu.

      Nghe giọng này, Sở Chiến cảm giác vô cùng quen thuộc, so sánh với những giọng mình từng nghe trong thời gian gần đây, quét mắt nhìn ông lão thêm lần nữa, lúc này mới phát giác ra ông lão trước mặt chính là ông nội của cục cưng ? trách được ông nhận ra . Theo tư liệu điều tra được, ông cụ là người có tu duy hiểm hách, đầu óc sắc bén, ngờ lại ăn mặc đơn giản như thế này, quần áo người cũ rách, cũng già nua hơn trong ảnh rất nhiều.

      "Ông nội, sao ông lại ăn mặc như thế này? Còn đột nhiên chạy đến đây làm chi?" Sở Chiến ôn hòa cầm lấy túi hành lý trong tay ông cụ, nghi ngờ hỏi.

      quan sát ông cụ lần nữa, trừ quần áo hơi cũ hơn bình thường, có dấu vết của người bị thương, đoán chừng phải là bị người ta bắt cóc rồi trốn thoát, lo lắng trong lòng của Sở Chiến được hạ xuống, mặc dù thừa nhận, nhưng ông cụ trước mặt là người cục cưng vô cùng quý trọng, nếu đối phương có chuyện gì, hậu quả kia dám tưởng tượng.

      "Hắc hắc, ông đây sợ kẻ xấu nhìn trúng nên mới ngụy trang, đúng rồi, mau dẫn ông đến phòng bệnh của A Khanh ." Ông cụ cười ha hả , gió có mưa, lôi kéo tay của Sở Chiến, ý bảo dẫn đường, xa xa còn có thể nghe giọng êm ái cầu của đối phương, "Ông nội, lần sau ông đừng đơn độc đến đây như thế nhé, nếu A Khanh biết ông làm như thế, đoán chừng ấy vô cùng lo lắng." .

      Những người tiểu thư ngồi ở quầy tiếp tân nghe được lời kia, đem suy nghĩ trong đầu sửa lại lần.

      Người chồng của Phó Thị trưởng gọi ông cụ là ông nội, như vậy có nghĩa là người ăn mặc bần cùng kia chính là ông nội của phó thị trưởng? Hồi tưởng lại thái độ của mình khi nãy, họ nhất thời đỗ mồ hôi như mưa, nếu ông cụ chuyện này cho Phó Thị trưởng biết, chắc chắn các sống được ở thành phố S này nữa? Họ khổ não nhìn nhau.

      Ông cụ được Sở Chiến chỉ đường, rất nhanh đến được phòng bệnh của Đường Tố Khanh, vì nóng lòng nên ông bước nhanh hơn, tìm được số phòng mà cháu rể , đến cửa phòng cũng kịp gõ liền đẩy cửa vào, nhìn thấy bên trong căn phòng, ông cụ suy nghĩ chẳng lẽ mình nhầm phòng bệnh, nếu trong phòng cháu của ông lại có người khác phái khác ngoại trừ cháu rể sao?

      Ngồi ở trước giường mà màn ‘âu yếm’ của Đường Tố Khanh và Âu Dương Khiêm; nghe tiếng cửa mở, theo bản năng Âu Dương Khiêm xoay người nhìn về phía cửa, nghi ngờ nhìn người đàn ông đầu hoa râm trước mặt, Âu Dương Khiêm đợi chờ đối phương lên tiếng giới thiệu về mình.

      Xuyên qua bả vai của thị trưởng, ông cụ nhìn thấy đứa cháu của mình ngủ say? Trong lòng lập tức nổi giận, thầm nghĩ nếu Tiểu Hiền nhìn thấy màn này như thế nào?

      Ông cụ nổi giận về phía Âu Dương Khiêm, nhất thời mang tính trẻ con, ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Kiêm, đem tay vứt ra khỏi tay cháu mình, nghĩ thầm cháu của ông thể để người đàn ông nào nắm tay ngoại trừ Tiểu Hiếu. Ông cụ quên mất việc ông cũng là người đàn ông.

      Âu Dương Khiêm đành chịu dời chút, để ông cụ ngồi đó, vậy mà ông cụ cố ý chống đối lại , chuyển qua đâu, ông cụ liền chen vào, cuối cùng Âu Dương Khiêm bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là đứng lên, trong lòng suy đoán quan hệ của ông cụ với Đường Tố Khanh, dường như đối phương hài lòng về .

      Sở Chiến cầm đồ vào phòng bệnh, nhìn thấy hành động tức giận như đứa bé của ông cụ, nhất thời vui mừng dứt, lần này ông cụ tới đây tốt, quá tăng lực, giúp đem tình địch đuổi tuyệt biết bao.

      Là người lãnh đạo trong giới hắc đạo, Sở Chiến am hiểu nhất trừ lòng người ra còn có chuyện mượn đao giết người.

      người đàn ông lạ đột nhiên xuất trong phòng Đường Tố Khanh, khiến người ta chẳng vui, đấng mày râu đến lúc nào đến lại lựa lúc ngủ say phòng bệnh có ai, phải gian xảo sao, ăn muối nhiều hơn gạo, tuổi trẻ làm sao qua được suy nghĩ của ông, vừa vào ông biết được điều này, Âu Dương Khiêm nhất thời trở thành người mà ông cụ cần phải đề phòng.
      levuongthuyt thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 48: A KHANH RẤT SỢ ĐAU



      Sau khi tạm thành công, ông cụ ngồi xuống trợn mắt nhìn Âu Dương Khiêm cái, ánh mắt kia sắc bén giống như nhìn con quỷ xâm nhập lãnh địa, nên đôi mắt như tên bắn.

      Âu Dương Khiêm là người có học thức, mặt đổi sắc mặc cho ông cụ nhìn chằm chằm vào cũng tỏ vẻ tức giận, trong lòng suy nghĩ đến thân phận của ông cụ trước mặt, ho tiếng, lễ phép hướng về phía ông cụ gật đầu cái.

      "Hừ, tôi hỏi cậu, cậu là ai? Tại sao chạy đến phòng bệnh của cháu tôi?" Ông cụ thở phì phò hạ thấp giọng, hỏi, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa, chỉ lo lắng cháu rể của ông nghe được cái gì nên nghe lòng càng thêm vướng mắc, như thế phá hư hình tượng của A Khanh trong lòng cháu rể.

      Ông cụ cảm thán mới vừa rồi may mắn là ông vào trước, nếu bị Tiểu Hiền nhìn thấy cảnh người đàn ông kia nắm lấy tay của A Khanh, chẳng tốt chút nào, đối với Âu Dương Khiêm - người phá hư chuyện vợ chồng người ta, trong lòng ông cụ vô cùng vui.

      Âu Dương Khiêm nghe lời của ông cụ , đôi mắt đen nhánh lóe lên tia sáng, mặt biến sắc quan sát ông cụ trước mắt, trong lòng biết đây là ông nội của người mà thích, lập tức lễ độ : "Ông khỏe chứ ạ, Con là người làm cùng đơn vị với Tố Khanh.". cũng ra chức vị của mình, để tránh ông nghĩ đem chức vụ cao ra mà dọa người.

      Trong bụng ông cụ khinh thường, làm việc cùng đơn vị mà còn cố ý quyến rũ phụ nữ có gia đình? Chuyện này ngàn sai vạn sai đều phải là người trong nhà có lỗi, nếu phải là cháu ông ngủ thiếp ? Ông tin rằng người thanh niên trước mắt này cũng thể đến gần A Khanh.

      Ông hừ lạnh tiếng, lại để ý đến Âu Dương Khiêm, hướng về phía cháu rể xếp đồ, vui mừng hô lớn: "Tiểu Hiền, trước đừng bận rộn như vậy, ông nội đến đây giúp cháu.", trong giọng điệu là tia thân quen, xem như người thân, nó khác hoàn toàn với giọng điệu khi chuyện với Âu Dương Khiêm.

      Đối với hành động đó của ông cụ, người đàn ông cao cao tại thượng chỉ biết cười khổ tiếng, , người nhà của cũng mến , lần này cái gì cũng nhận đủ hết, buông tay cũng chẳng làm cách nào được? Dựa vào tính tình quật cường của này, quấn quít rồi ngoại tình đó là chuyện có mộng cũng chẳng thể nghĩ tới, đừng đến chuyện ly dị chồng mà cưới .

      Tâm Sở Chiến vui mừng cười như điên, ván bài này ràng là thắng, mặc dù lấy tên Giang Thiếu Hiền để nhờ ông cụ giúp tay, thắng được đẹp đẽ, nhưng chuyện liên quan đến cục cưng của , có thể từ thủ đoạn nào, Sở Chiến phúc hắc suy nghĩ, trong lòng chỉ lòng chỉ mong sớm đoạt được , nên ngàn vạn lần được đem chuyện mình phải Giang Thiếu Hiền rò rỉ ra ngoài, vì hậu quả của nó vô cùng thê thảm.

      Sở Chiến nghe lời của ông cụ, liền đến bên cạnh ông nội, hướng về phía Âu Dương Khiêm gật đầu cái, hữu ý lại như vô ý hô: "Chào Thị trưởng.", sau khi dứt lời, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông nội, hoàn toàn có thời gian đến nhìn về thái độ tức giận của Âu Dương Khiêm.

      Cũng bởi vì câu này của Sở Chiến mà khiến tâm tình ông nội càng thêm tức giận, tin tức ti vi có , cháu của ông vì nhiệm vụ mà bị thương, mà việc này là do người lãnh đạo trực tiếp của cháu ông sắp xếp? Ông cụ lập tức đem Âu Dương Khiêm xếp vào vị trí tên đầu sỏ khiến cháu ông bị thương, hơn nữa còn phá hư tình cảm vợ chồng nhà người ta.

      Ông cụ mím đôi môi chặt, bộ dáng như bão to sắp đến, giọng lạnh buốt: "Thị trưởng gánh trách nhiệm nặng nề vai, chúng tôi dám làm trễ nãi thời gian của ngài, tiễn.".

      Giọng kia tràn đầy ý tứ đuổi người, Âu Dương Khiêm đến quan trường nhiều năm như thế sao lại hiểu ý tứ trong câu ấy, nếu là người khác đối với như thế im lặng, vì trong lòng sớm tức giận, nên cho người xử lý người vô lễ với mình, nhưng bây giờ đối phương là ông nội của người trước mắt, ai cả đường , nên thể làm gì thất trách, đè đau khổ trong lòng xuống, lễ độ cáo từ.

      Nhìn Âu Dương Khiêm rời , ông cụ tán thưởng gật đầu cái: "Người trẻ tuổi này nhàng dạy dỗ. . . . . ." .

      Còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy cháu rể giọng thầm câu ‘A Khanh rất sợ đau’, ông cụ cũng còn tức giận hay tán thưởng cái tên đầu sỏ chuyên gây chuyện nữa.

      Quay đầu ý định đặt Đường Tố Khanh ngủ say người, kiểm tra cơ thể của lần, lúc này mới phát hơn tháng thấy, cháu của ông liền đẫy đà rất nhiều, sắc mặt hồng hào, có chút nào giống như người bệnh cả, tâm tình ông cụ rất tốt, gật cù khen ngợi, trong mắt đều là hài lòng tuyệt đối dành cho cháu rể.

      Đường Tố Khanh có giấc ngủ nhàng khoan khoái, đợi khi tỉnh lại, kinh ngạc nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của ông nội mình ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm , như thể sợ biến mất, người luôn mang tư tưởng độc lập và cứng rắn như Đường Tố Khanh lại thấy lỗ mũi chua xót, khàn khàn kêu tiếng “Ông nội”.

      Nhìn cháu vừa tỉnh lại hốc mắt ửng hồng, ông cụ lo lắng, vội vàng : "A Khanh tỉnh rồi, có nơi nào đau ? Có đói bụng ?" .

      Đường Tố Khanh cười ngọt ngào lắc đầu cái, thầm nghĩ đến việc đơn giản mà làm lại gây hậu quả lớn như thế, nếu như qua khỏi đại nạn, phải bỏ lại mình ông nội sao, trong lòng tràn đầy áy náy.

      Sở Chiến đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dáng này của , trong lòng cũng đau thắt, đoái hoài tới ông cụ ở đây, hai tay nâng khuôn mặt nhắn như quả trứng của lên, mũi chạm mũi, trán đối trán, đau lòng và cưng chìu hỏi "Có phải đau ?" .

      Đối với việc thình lình trở nên thân mật như thế này, gương mặt Đường Tố Khanh đỏ như cà chua, ấp úng : ", đau."

      "Ừ, vậy có gì phải cho biết, được ?" Sở Chiến sủng nịch sờ sờ sống mũi của , nhìn vẻ mặt ngại ngùng của , tốt bụng tha cho lần, đứng dậy hướng về phía ông nội nở nụ cười và gật đầu cái, sau đó lấy bình canh mà tỉ mỉ chế biến.

      Đường Tố Khanh nhìn ông nội ra ý ‘ ta hiểu, ta hoàn toàn hiểu’ còn có nụ cười trộm khiến mấy tự nhiên, ho khan vài tiếng, sang chuyện khác "Ông nội, ông đến đây từ lúc nào vậy?", lúc bị thương vẫn muốn mọi người giấu giếm tin tức kia mà.

      Ông cụ còn chưa trả lời, Sở Chiến cầm chén canh tới, ôn hòa lên tiếng giải thích: "Ông nội thông qua tivi xem được tin tức em bị thương, vô cùng gấp gáp, liền quần áo hoa loa chạy đến đây thăm em." .

      Ông cụ vội vàng gật đầu, dặn dò Đường Tố Khanh phải dưỡng thương cho tốt, thuận tiện còn gặp bác sĩ hỏi thăm về bệnh tình của Đường Tố Khanh, dĩ nhiên những bác sĩ này bị Sở Chiến thu mua từ trước, lập tức ứng với ông cụ rằng phó thị trưởng bị thương nặng.

      Lúc này ông cụ mới yên tâm mà về nhà, muốn ở trong bệnh viên làm kỳ đà cản mũi.


      -----------
      Sau này mới phát ạ, sau khi phát còn đem Đường Tố Khanh về đại bản doanh của chơi nữa mà. ^^!
      levuong, thuytFriendangel2727 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 49: QUÁ TRÌNH NUÔI CHO MẬP LÀ QUÁ TRÌNH VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC




      Kể từ sau khi ông cụ đến, Sở Chiến vừa vui mừng lại vừa ưu sầu, vui mừng vì ông nội đứng về phía , nhớ đến người đàn ông kia vì bị ông nội làm áp lực mà rút lui, ưu sầu là mỗi khi muốn dính lấy cực cưng của mình, đôi mắt ông cụ lập tức sáng như đèn pha xe hơi, làm hại lo lắng thân phận bại lộ, dám nghĩ đến nhưng ràng chuyện ông cụ đến là quá đột ngột.

      Thân thể Đường Tố Khanh dần hồi phục, hai tuần sau được xuất , đám người đắc tội với Đường Tố Khanh và cả những bác sĩ trong bệnh viện kết thúc cuộc sống run rẩy, lòng tràn đầy vui mừng tiễn gia đình Phó thị trưởng về nhà.

      Làm thủ tục xuất viện, Sở Chiến nhận được cuộc gọi từ số điện thoại quen thuộc, vừa nhấc máy, đầu dây kia điện thoại truyền tới mấy câu ngắn ngủn khiến tâm tình vui vẻ của Sở Chiến đột biến, khi Đường Tố và ông nội nghi ngờ, vẻ mặt lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, nhanh chậm cúp điện thoại, hướng về phía đôi mắt dò hỏi, khổ sở giải thích: "Là Bác sĩ An gọi điện thoại tới, ông ta là thân thể của em vẫn chưa khỏi hẳn, thể vận động kịch liệt." .

      Nghe vậy, ông cụ cúi đầu ho tiếng che giấu nụ cười trong miệng, Đường Tố Khanh kịp phản ứng, gương mặt đỏ ửng, nũng nịu trừng mắt liếc cái, kéo ông cụ ra cửa bệnh viện, biết rằng người đàn ông phía sau vẫn nhìn thấy , trong mắt là tia lo lắng và đau lòng.

      Sau khi Đường Tố Khanh về đến nhà, cảm giác giống như là xa cách nhiều năm, nhìn khắp căn nhà lượt, trong lòng là cảm giác vô cùng ấm áp. Sau những giấc ngủ an nhàn, người cũng trở nên nhàng khoan khoái hơn, mà ông cụ bởi vì lo lắng nên cùng về khu chung cư cao cấp Giang Lệ, căn bản muốn trở về nhà cũ.

      Ngày thứ hai sau khi xuất viện, Đường Tố Khanh ăn điểm tâm sáng xong lại lái xe làm, thấy kiên trì như vậy, ông cụ và Sở Chiến cũng có cách nào ngăn cản, chỉ có thể đưa ra cửa, giờ phút này có ai biết tâm Sở Chiến lo lắng cho vợ như thế nào cả. suy tính cách để thăng chức cho .

      Đường Tố Khanh lái xe hơi con vào bãi đỗ xe dưới văn phòng chính phủ thành phố S, mới vừa rồi có nhìn lầm hay , nhưng có cảm giác như người bảo vệ gặp lái xe làm rất kinh ngạc và cả kinh sợ nữa, hoàn toàn phải là ánh nhìn bình thường....

      Khẽ cười tiếng, Đường Tố Khanh lái xe đến vị trí còn trống, hình ảnh quen thuộc rất giống ngày xưa, khi đỗ xe an toàn, thấy chiếc xe quen thuộc đậu bên cạnh, bóng lưng chủ nhân kia rất quen, từ từ xoay người lại.

      Đường Tố Khanh quyết tâm giấu nghi ngờ, bước xuống xe, trước sau là lời chào hỏi: "Thị trưởng, chào buổi sáng." .

      "Tố Khanh? Sao em lại tới đây? Thân thể đỡ hơn rồi sao? Xuất viện từ lúc nào vậy?" Âu Dương Khiêm kinh ngạc nhìn xinh đẹp đứng trước mặt, hỏi dồn dập, mắt ngừng quan sát , phát trừ trở nên đẫy đà hơn chút, càng thêm mê người hơn chút chẳng có gì khác biệt cả, việc này khiến cõi lòng đau treo ngược của hạ xuống

      Tất cả những chuyện này là công lao của người đàn ông kia, đối với lần này Âu Dương Khiêm trừ vui mừng bên ngoài ra, trong lòng còn có chút chua chát, nếu như gặp sớm hơn, chừng được hưởng thụ quá trình nuôi cho mập mạp nữa.

      Mấy ngày nay vô cùng bận rộn, bởi vì bị thương, những người khác thể đảm nhiệm công tác của , cho nên phải kiêm hết các phần việc làm, bận đến độ chỉ có thể dùng thời gian ăn cơm để nghĩ đến , cộng thêm việc dường như ông nội của thích , cho nên mấy ngày nay ít lui đến bệnh viện, ngờ lại mau chóng khỏi bệnh như thế.

      "Ngày hôm qua em ra viện, thân thể có gì đáng ngại rồi." Đường Tố Khanh cười nhạt trả lời, giọng cũng còn công thức hóa giống như trước kia, mà như hai người bạn chuyện với nhau, nằm viện thời gian lâu như vậy giúp nhận ra điều rằng thị trưởng rất quan tâm đến , làm được người tình, làm bạn bè vậy.

      "Vừa mới xuất viện sao ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ba ngày, nếu bệnh lại làm sao." Âu Dương Khiêm đồng ý nên giọng khiển trách, trong giọng mang theo ý vị quan tâm.

      "Thân thể có việc gì, ở nhà cũng sợ buồn bực, huống chi công việc trong văn phòng chính phủ lại chất đống." Đường Tố Khanh theo vào thang máy, vừa vừa chậm rãi .

      Những điều , Âu Dương Khiêm thể làm gì khác hơn là phân phó cho ít việc nhàng, sau đó hai người yên lặng đóng thang máy lại.

      Đối với việc Đường Tố Khanh trở về cương vị công tác lần nữa, phần lớn người trong cơ quan phải kháng phục, cũng có số người tính toán nịnh hót, ba mặt đợi thời điểm thích hợp chạy tới khen ngợi mấy câu, ý tứ mong cân nhắc, Đường Tố Khanh làm vẻ mặt xa cách, làm cho những người đó dám động đến nữa, cuối cùng họ đành cụp đuôi ra khỏi phòng của Phó thị trưởng.

      Sau khi làm việc khoảng hai giờ, Đường Tố Khanh nhanh chóng đem đống hồ sơ bàn giải quyết xong, những công việc được giải quyết nhanh như vậy là bởi vì trong thời gian bị thương, công tác của đều do Âu Dương Khiêm xử lý giúp tay.

      Nhìn đồng hồ vách tường, phát thời gian vẫn còn sớm, Đường Tố Khanh cầm điện thoại bên cạnh lên nhấn dãy số, lâu sau bên kia truyền đến giọng ngọt ngào: "Xin chào, nơi này là văn phòng làm việc của cục giáo dục." .

      "Xin chào, tôi là Đường Tố Khanh, xin hỏi cục trưởng Lạc có rãnh rỗi ? Tôi có số việc cần làm! Nên muốn gặp ấy." Đường Tố Khanh cười nhạt mà .

      Đầu dây bên kia trầm mặc trong vài giây, sau đó truyền vài tiếng chuyện , chỉ chốc lát sau giọng ngọt ngào của vừa tiếp điện thoại lại vang lên: "Phó Thị trưởng, ngài khỏe chứ, xế chiều hôm nay, khoảng năm giờ cục trưởng Lạc rãnh rỗi ạ.".

      Đường Tố Khanh cũng chẳng có nghi vấn gì, dù sao tên của bị người ta nhớ cũng kỳ quái, huống chi những chuyện gần đây khiến càng thêm nổi tiếng, lịch : "Tôi biết rồi, giúp tôi ghi lịch hẹn trước, đến lúc đó tôi sang, cực khổ cho rồi.".

      Sau khi cúp điện thoại, chỉ còn lại căn phòng trống trải, trước kia vẫn cảm thấy hoàn cảnh nơi đây rất tốt, giờ phút này Đường Tố Khanh đột nhiên cảm thấy có chút quen, giống như thiếu cái gì đó, đầu đột nhiên nghĩ ra điều gì, đúng rồi, căn phòng này thiếu người đàn ông hay càu nhàu , còn có ánh mắt nóng như lửa của , những nồi canh vị hạnh phúc mà nấu.

      Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Từ lúc nào bắt đầu có thói quen sống bên cạnh , thói quen để thỉnh thoảng trêu chọc, thỉnh thoảng thân mật, loại cảm giác này xuất thôi vừa xuất vô cùng lớn rồi, đột nhiên cảm thấy rất nhớ nhung người đàn ông ở trong nhà mình.

      Đầu còn kịp nghĩ đến, Đường Tố Khanh gọi điện thoại về nhà, cho đến khi đầu dây điện thoại bên kia truyền tới những thanh chờ, mới nhận ra mình làm gì, vội vàng chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng đầu điện thoại bên kia bị người tiếp thông, giọng quen thuộc vang lên: "A Khanh, thế nào?" .

      "Khụ khụ, có việc gì, con chỉ gọi điện báo là buổi trưa con có trở về ăn cơm, ông nội đừng chờ con." Đường Tố Khanh trấn định , sau đó cho đối phương cơ hội chuyện, trực tiếp cúp điện thoại, lưu lại đầu dây bên kia là ông cụ với vẻ mặt kinh ngạc

      Đường Tố Khanh cúp điện thoại xong, buồn bực suy nghĩ tìm việc làm, đây suy nghĩ đủ lý do, buổi trưa luôn luôn ăn cơm bên ngoài, thế mà nay lại gọi điện về báo với người đàn ông kia là thế nào.
      levuong, thuytFriendangel2727 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 50: THĂM VIẾNG CỤC GIÁO DỤC





      Cho đến gần giờ tan làm buổi chiều, Đường Tố Khanh sửa sang xong tài liệu mặt bàn, cầm áo khoác đen của mình lên, chào hỏi thư ký tiếng, sau đó rời .

      Xe Đường Tố Khanh mới vừa lái khỏi tòa thị chính, tầng cao nhất của tòa thị chính, từ đống tài liệu lớn Âu Dương Khiêm phiền não ngẩng đầu lên, lập tức bấm số điện thoại riêng gọi xuống phòng làm việc của phó thị trưởng, nhưng điện thoại vang lên trong trạng thái người nào nghe, lo lắng xảy ra chuyện gì, Âu Dương Khiêm vội vàng ra khỏi phòng làm việc, hoàn toàn quên mất phòng thư ký lầu dưới cũng có điện thoại.

      Trong tay thậm chí còn nắm bút máy, đám nhân viên nghi ngờ nhìn thấy ra, đến thang máy cũng kịp chờ nên phải thang bộ.

      "Ngài khỏe chứ, xin hỏi có chuyện gì ?" cúi đầu, cảm nhận có người về phía mình, ngọt ngào chào hỏi đồng thời ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy vẻ mặt vội vã của thị trưởng, run rẩy đứng lên, cung kính hô: "Chào Thị trưởng!" .

      " ấy đâu?" Âu Dương Khiêm liền nghiêm mặt hỏi.

      "À?" Thư ký nhất thời kịp phản ứng, chẳng biết ‘ ấy’ trong miệng của Thị trưởng là ai ? Nghi ngờ nhìn .

      Âu Dương Khiêm có tính nhẫn nại, lo lắng vừa mới xuất viện vội vã làm, có phải xảy ra chuyện gì hay , lướt qua vẻ mặt mê man mặt người thư ký, vào phòng làm việc của Phó Thị trưởng.

      Lúc này thư ký mới biết người thị trưởng cần tìm là ai, vội vàng theo, hướng về phía người đàn ông đứng ngẩng người nhìn căn phòng trống rỗng, bàng hoàng : "Mới vừa có chuyện nên Phó Thị trưởng ra ngoài rồi ạ, ngài tìm ấy có chuyện quan trọng sao?". Trong lòng thư ký nghi ngờ rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà thị trưởng phải tự mình xuống tìm người như thế, hơn nữa nhìn bộ dáng của giống như rất vội.

      Đối phương trầm mặc hồi, giọng , lên tiếng hỏi: " từ lúc nào? Có phải có chuyện gì "

      "Mới vừa ra ngoài, Phó Thị Trưởng cũng chuyện gì, chỉ có chút việc muốn làm, rồi sau đó về nhà." Thư ký trưởng thành trả lời, sợ hãi chờ đối phương căn dặn.

      "Biết" giọng của trầm xen lẫn chút phiền muộn, cho đối phương thời gian hiểu chuyện, lập tức xoay người rời .

      Thư ký nhìn cái theo bóng lưng mọi lúc xa của , trong lòng cảm thấy chuyện hôm nay quá bình thường, mặc dù thị trưởng gì, thế nào lại mang đến cho người ta cảm giác đơn và lạnh lẽo? Có lẽ đây chính là bản chất của những người có chức vị cao!


      ---
      . . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
      ---


      Khi Đường Tố Khanh vào cục giáo dục của thành phố S, mặt biến sắc, quan sát những cảnh tượng chung quanh, nghiêng nhìn cách bài trí cổ điển, những bức tranh vẽ treo tường, từ những nét vẽ tỉ mỉ có thể nhận thấy nó thuộc về những họa sĩ tài hoa, cho người ta cảm giác bước vào khung cảnh mùa xuân, hổ danh là cục giáo dục

      chưa được mấy bước, mặc chỉnh trang, gương mặt xinh đẹp tới chào hỏi, rất ràng là ấy đợi .

      "Phó thị trưởng Đường, ngài khỏe chứ, tôi là thư ký thuộc phòng tổng hợp cục giáo dục, cục trưởng Lạc đợi ngài bên trong, xin mời phó thị trưởng theo tôi!" Mang theo giọng nhu hòa và mềm mỏng, rất cảm động.

      Đường Tố Khanh cười nhạt rồi gật đầu cái, theo ta đến phòng làm việc của cục trưởng, nghe mọi người người làm việc vì nghiệp giáo dục rất nho nhã và lịch thiệp, ngờ vừa mới tiếp xúc với thư ký thôi mà cảm nhận sâu sắc điều đó, trong lúc Đường Tố Khanh bất chợt có chút tò mò với người cục trưởng kia rồi.

      Đến tột cùng là người ngồi vững chiếc ghế cục trưởng kia là người như thế nào, chỉ vừa mới qua tuổi hai mươi vững vàng như thế, có phải là người có gương mặt hung ác chỉ cần nhìn qua là khiến người ta nơm nớp lo sợ, hay rằng cũng nho nhã như những người làm trong cục giáo dục?

      Mang theo bụng hứng thú, Đường Tố Khanh theo thư ký thư tới cánh cửa cuối hành lang, thư ký gõ cửa, sau đó dẫn vào bên trong.

      Cũng gần như suy đoán của , phòng làm việc to, khắp nơi đều là hương thơm của cỏ cây, thảm lông cừu màu xám tro làm cho người ta cảm nhận ấm áp, cửa bên tay phải trưng bày giá sách lớn, từ xa nhìn lại, thấy rằng bên trong có đầy đủ loại sách, bên tay trái còn là bàn tiếp khách làm bằng vải bố, khay trà bày bình trà và bộ tách bằng men sứ xanh, bởi vì ông nội rất thích thu thập đồ cổ, đối với những món đồ trước mặt Đường Tố Khanh ít nhiều cũng phân biệt được giả.

      vách tường treo bức thư pháp, bên dưới tấm ảnh, góc bên phải còn ghi chú ‘Ngày Lạc Mộ’, đối với người vô cùng thích thư pháp như Đường Tố Khanh, cảm giác giống như là tìm được người tri , tán thưởng mà nhìn những dòng chữ kia, phải rèn luyện mười năm chẳng thể nào viết ra những dòng chữ cứng rắn và mạnh mẽ như thế.

      Cạnh cửa chính còn có bàn làm việc loại lớn, phía trưng bày máy vi tính tinh thể lỏng, và những chồng tài liệu cao ngất, phía sau bàn làm việc là cửa sổ sát đất, giờ phút này có người đàn ông cao lớn ngồi quay lưng về phía , nghiêm túc quan sát phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

      Nghĩ đến mục đích mình tới nơi này, Đường Tố Khanh ho tiếng, ý đồ là gọi về lực chú ý của người đàn ông kia, giọng ngọt ngào chậm rãi vang lên: "Cục trưởng Lạc, ngài khỏe chứ!" .

      Lúc này, người đàn ông kia vẫn đắm chìm vào phong cảnh bên ngoài từ từ xoay đầu lại, dò xét Đường Tố Khanh cách cẩn thận.

      Mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng nõn lại mang sắc hồng nhạt đầy khỏe khoắn, mắt ngọc mày ngài, và khóe miệng nở ra nụ cười, thân thể đẩy đà trong bộ đồ công sở, đủ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải điên cuồng, giờ phút này Lạc Mộ Thiên có loại cảm giác, người trước mắt mới giống như người làm giáo dục, trong lòng suy nghĩ đến việc tivi bảo rằng bị thương rất nặng? Nhưng sao ra viện nhanh như thế?

      "Phó thị trưởng Đường?" Câu nghi vấn lại mang theo chút ý tứ khẳng định.

      Đôi mắt kia trầm ổn và vô cùng thâm thúy, dù Đường Tố Khanh có hai năm đánh nhau chính trường thế mà tim vẫn đập nhanh, có loại cảm giác như bị ai đó lột da đầu, cười nhạt mà gật đầu, ngượng ngùng : "Là tôi, cục trưởng Lạc, ngài khỏe chứ, đột nhiên đến gặp thế này, xin lượng thứ!".

      "Mời ngồi!" Lạc Mộ Thiên bên ghế sofa rồi .

      Mặc dù người đàn ông trước mặt có vẻ hung ác như trong truyền thuyết, hơn nữa còn mang diện mạo dịu dàng và tuấn, ngũ quan ràng, lông mi hiên ngang, bộ dáng của công tử, nhưng đôi mắt thâm thúy và bén nhọn làm người ta vừa nhìn biết đó phải là người đơn giản, Đường Tố Khanh bình tĩnh ngồi vào ghế sa lon, tính toán lên tiếng hỏi thăm: "Cục trưởng Lạc, là như vầy, biết xin vào trường học công lập ở đây có khó khăn , hay có nơi nào nhận các đứa bé của vùng núi xa ?" .

      Lạc Mộ Thiên nhìn chút, lúc Đường Tố Khanh cảm thấy mình có hơi đường đột, ta như nghi vấn, như khẳng định: "Là hỏi cho lần trước cứu mạng?" .

      "Ặc, đúng, ra cũng chỉ vì kia, tôi cảm thấy khi thành phố phát triển những người nông dân có người thân, có quê quán, phần lớn mang con cái mình lên thành phố để sinh sống, tìm việc làm, tìm kế mưu sinh, mà số trường học công lập lại thiên vị, cự tuyệt thu nhận những học sinh có vùng miền khác, học phí ở các trường học tư nhân lại quá đắc, như vậy chẳng khác nào bắt con của những người công nhân kia tiếp thu nền giáo dục xấu cả." Đường Tố Khanh chầm chậm ra, lời giấu được quan tâm dành cho nhân dân, cũng là thể việc coi trọng ngành giáo dục.

      xong lời này, Đường Tố Khanh liền hối hận, lại cảm thấy giống như mình phê phán ngành giáo dục tại vậy? Người ta làm cục trưởng cục giáo dục có thể đồng ý giúp tay hay ?


      ------

      Mai mình có thêm 1 chương tiếp theo tên GHEN nữa mọi người nhé, để bù lại thứ 7 vừa qua mình có việc gia đình nên thể đăng chương mới
      levuong, thuytFriendangel2727 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 51: GHEN!





      Đường Tố Khanh muốn xin lỗi, mặc dùtrong truyền thuyết rằng Lạc Mộ Thiên vô cùng kinh khủng, nhưng cũng chẳng phải làngười biết lý lẽ, nghiêm túc tự hỏi lời củacô..., chỉ chốc lát sau, lại lên tiếng: "Phó thị trưởng Đường nghĩ rất chu đáo, trước hết hãy sắp xếp cho bé kia đến trường tiểu học Nhấtđi, về phần học tập của con em những người nông dân khác, tôi muốn cùng các nhân viên và cơ quan ban ngành thương lượng chút, dù sao tôi cũng là cục trưởng cục giáo dục thànhphố S, tôi ích kỷ và tư lợi chút cũng tốt, điều đầu tiên mà tôi quan tâm là phúc lợi củanhững người làm nghề giáo dục.".

      "Ặc, mỗi người đều có việc khiến mình khó xử, tôi có thể hiểu, hi vọng chuyện này cho cục trưởng Lạc mang nhiều rắc rối." ĐườngTố Khanh gật đầu xin lỗi cái.

      Đối với kết quả này, hài lòng, theo LạcMộ Thiên vài chuyện nữa, liền đứng dậycáo từ.

      Đường Tố Khanh ra khỏi phòng làm việc củacục trưởng cục giáo dục, nhìn đồng hồ taymột chút, đây là giờ tan tầm bình thường, nghĩ tới buổi trưa hôm nay vô duyên vô cớ gọiđiện thoại về nhà báo mình ăn cơm, độtnhiên Đường Tố Khanh cảm thấy có chút e ngại,cảm giác biết nên đối mặt như thế nàovới người đàn ông kia.

      Nhân viên trong cục giáo dục lũ lượt ra về, Đường Tố Khanh phiền não vào thang máy, hít sâu hơi tới trước xe mình, khôngmuốn về nhà cũng phải về, dù sao cũng vừamới xuất viện bao lâu, về trễ quá ông nội lo lắng.

      Chiếc xe hơi con màu bạc chạy ra đường lớn, theo lý mà tại là giờ tan tầm, đường lớn có rất nhiều xe qua lại, nhưng bởivì chỗ cục giáo dục tọa lạc là con đường yên tĩnh, chung quanh rất ít người buôn bán, chonên tại lo lắng đến chuyện kẹt xe.

      lúc Đường Tố Khanh chạy xe chậm rãitrên đường, đột nhiên có hai tiếng nổ lớn vang lên, xe con chạy chậm lại, Đường Tố Khanhnghi ngờ nhìn này cây kim chỉ tốc độ của mình,vội vàng nhấp chân ga, xe con ngừng lại sau vài giây, mặc cho chút bình tĩnh.

      Đây đúng là lúc xui xẻo mà, uống nước cũng nhét kẽ răng, Đường Tố Khanh chính là như vậy, mới vừa rồi vẫn còn nóng nảy chuyệnkhông biết về nhà phải đối mặt như thế nào với người chồng danh nghĩa, tại xe xảy ravấn đề, đáng hận đúng lúc có mang vítiền, người trừ thẻ căn cước ra chỉ còn chiếc thẻ tín dụng, đoạn đường vắng này làm gì có nơi để cà thẻ?

      Nếu quả là thế, Đường Tố Khanh nghi ngờ việc ngày mai được lên báo, với tiêu đề ‘Lần đầu tiên trong lịch sử quan lớn bịgiam xe vì có chỗ cà thẻ’.

      Xem ra tối nay cũng đừng nghĩ đến chuyện vềnhà sớm rồi, nghĩ như thế, Đường Tố Khanhcầm điện thoại lên xuống xe chuẩn bị gọi điện thoại cho xe cần cẩu đến kéo xe về, mới đèxuống mấy phím, cách đó xa là ánh đèn xe sáng chói mắt, nó khiến phải dùng hai tay che mắt lại.

      Ngay sau đó nghe là thanh thắng gấp, giọng mạnh mẽ vang lên bên tai: "Phó thị trưởng Đường?".

      Đường Tố Khanh từ từ mở mắt, thích ứng đèn với xe trước mắt, nhìn người đàn ông thò đầu qua cửa sổ xe, lên tiếng chào hỏi: "cụctrưởng Lạc.".

      Lạc Mộ Thiên quét mắt nhìn xe của , nhíumày đẹp hỏi "Xe thế nào?" .

      Đường Tố Khanh nhìn nhíu chặt chân mày,chỉ sợ hiểu lầm chuyện gì đó, cho là cố ý dừng xe, lập tức luống cuống giải thích: "Xe bị bể bánh rồi.".

      Sau khi xong rồi nhìn , chiếc xe chấtlượng tốt vô cùng, tối thiểu từ đó đến nay chưa bao giờ gặp vấn đề gì, hôm nay đột nhiên xuấthiện tình trạng này, lại có phụ tá ở bêncạnh, làm cho chẳng biết làm gì, lúc này như em biết cách xử lý côngviệc, căn bản là chẳng thể nhìn ra phong cách của phó thị trưởng người người kính trọng

      "Gọi người sao?" Lạc Mộ Thiên ôn hòa mà hỏi.

      Đường Tố Khanh vẫn còn ảo não nhất thời theo kịp suy nghĩ của , chỉ có thể phát ra chữ ‘a’, sững sờ ngó cái, chuẩn bị cái gì đó, lại bị cắt đứt: "Lên xe, tôi đưacô trở về." .

      Đường Tố Khanh kịp phản ứng, vội vàng :" cần, cần, tôi gọi điện thoại đểcho người tới kéo cái xe này là được." .

      phải kiểu cách hay khách sáo, mà thích cái kiểu vừa gặp lên xe người ta ngồi, điều này thực có lỗi, hơn nữa người đàn ông này làm cho người ta cảm giác quá kỳ quái, mới vừa rồi ở trong văn phòng vô cùng nho nhã,nhưng bây giờ lại rất bá đạo, giống như biết lâu, loại cảm giác kỳ quái này khiến chocô e sợ.

      Lạc Mộ Thiên nhíu lông mày : "Xe tải rất lâumới đến, chẳng lẽ tính toán đứng đây hát bài gió Phong Tây Bắc sao? Lên xe!", trong giọngnói có kiên trì của .

      Nghe được lời , nhìn cậu thanh niên thà ngồi ở ghế lái xe đứng ra mở cửa xe giúp , cảm thụ được những trận gió rét lạnh,Đường Tố Khanh run rẫy, hành động mau hơn suy nghĩ, đợi phản ứng kịp, người ngồibên cạnh Lạc Mộ Thiên rồi, hai người quần tâycông sở vô cùng chỉnh tế, để cho cảmthấy xấu hổ, ta xoay người nhìn ra ngoài.

      Xe con chậm rãi đường lớn, cậu thanh niên ngồi ở chỗ tài xế cười trộm nhìn mộtcái, khí quỷ dị để cho cảm thấy lo sợ, biết phải làm thế nào để phá hủy cái khi này.

      "Nhà ở đâu?" Lạc Mộ Thiên dịu dàng ra, mặt biến sắc, lặng lẽ quan sát

      "Chung cư Lệ Giang, lần này cám ơn cục trưởngLạc rất nhiều." Đường Tố Khanh hơi đỏ mặt cười nhạt mà , đoán chừng nếu như khônggặp , sợ rằng tối nay đến canh ba nửa đêmcô mới có thể về nhà.

      Lạc Mộ Thiên gật đầu cái, lấy điện thoại diđộng ra gọi cuộc điện thoại, cũng biết gọi cho người nào, chỉ nghe phânphó đối phương kéo xe đến xưởng sửa chửa rồi đưa về nhà giúp, thuận tiện gọi điện thoại xin cuộc hẹn ăn cơm với hiệu trưởng trườngtiểu học Nhất.

      Chờ cúp điện thoại, Đường Tố Khanh suy nghĩ chút rồi lên tiếng : "Chuyện hẹn hiệu trưởng trường Nhất ăn cơm có muốn cùng tôi tham dự cùng hay ?" .

      " cần, người hiệu trưởng ấy là ba của mộtngười bạn tôi, chỉ ăn cơm bình thường, nên quá áp lực, chờ tôi hỏi ông ấy xong rồi sẽbảo đứa bé đến trường trình diện." Lạc MộThiên trả lời.

      Mặc dù như vậy, nhưng Đường Tố Khanh vẫn cảm thấy chuyện dễ dàng nhưthế, để cho những đứa bé thuộc tầng lớpcon công nhân có hộ khẩu ở thành phố vào học, đây là ước định quen thuộc của các trường học, phải chỉ bữa cơm là có thể quyết định, đoán chừng còn phải mắc nợ phần tình cảm, nếu hiệu trưởng này khôngphải là người quen, sợ vấn đề nhập học của bé kia càng khó giải quyết, giờ phút này ĐườngTố Khanh biết mình thiếu người đàn ông trước mặt chỉ lời cảm ơn.

      Xe chậm rãi lái vào chung cư Lệ Giang, ĐườngTố Khanh nhìn hoàn cảnh quen thuộc, chờ xe ngừng hẳn, chuẩn bị xuống xe, nhưng nghĩ người đàn ông bên cạnh lại bướcxuống trước, thời điểm còn nghi ngờ, thấyngười đàn ông kia vòng qua trước đầu xe của , vì mà mở cửa xe.

      Đường Tố Khanh ưu nhã xuống xe, hướng vềphía trước người đàn ông nho nhã lời cảm tạ, sau đó bước chậm vào phía khu nhà ở, cho tới khi Lạc Mộ Thiên còn thấy bóng lưng của nữa xe mới chậm rãi rời , cũngkhông có phát giờ phút này thông qua cửasổ sát đất, có đôi mắt tràn đầy ghen tỵ đangnhìn theo và bóng xe rời .
      levuongthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :