1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 38: THÙNG DẤM , THỂ ĐỂ NGƯỜI KHÁC ĐỐI XỬ TỐT VỚI .



      Từ trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại hai người, sắc mặt của Sở Chiến vẫn khó coi, cỗ oán khí cùng những việc vui che giấu trong đôi mắt tuấn, thẳng tắp chờ Tờ Kế Nao và Nhân Nhân rời khỏi phòng, tâm tình của cũng chưa hồi phục lại niềm hạnh phúc, nguyên nhân là cục cưng bé của bỏ rơi , cứ thế tận tâm với người xa lạ, hơn nữa người đàn ông xa lạ kia còn là người khiến phải nằm đây.

      Nếu như mới vừa rồi chỉ là Sở Chiến suy đoán Tờ Kế Nao là người hại Đường Tố Khanh bị thương, sau khi thính tai nghe toàn bộ cuộc chuyện của cục cưng, người này căn bản là tên đầu sỏ gây chuyện, thua thiệt nhất chính là cục cưng khi lấy đức báo oán.

      Biết toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, nhưng vẫn rất mất hứng, tại sao của cứ phải khắp nơi suy nghĩ cho người khác, chỉ nên suy nghĩ về mà thôi, tâm Sở Chiến ê ẩm thầm nghĩ.

      Đường Tố Khanh nghĩ tới canh ăn lâu như thế, chắc là tiêu hóa tốt rồi, cũng thể cứ ở người . Môi trở nên ửng hồng, dù khuôn mặt tái nhợt, chậm rãi rời khỏi người , giọng : "Em muốn ngủ rồi.".

      Đường Tố Khanh luôn có những cử chỉ nhàng, lần đầu tiên cảm thấy biết phải làm thế nào, cũng lần đầu tiên chuyện với người khác bằng giọng vô lực, như muốn làm nũng, ràng là khiến khí trở nên mập mờ, dường như chẳng còn là nữa, Đường Tố Khanh vô tội thầm nghĩ.

      Sở Chiến nhìn gương mặt mê người kia, cộng thêm mới vừa ghen tức, đời nào chịu lập tức thả ra, hai tay nâng cái đầu của lên, bá đạo hôn lên cái đôi môi đỏ mọng của . Cũng như tính cách của , đầu lưỡi bá đạo và mãnh liệt xâm chiếm lấy cái miệng của , cuốn lấy vị ngọt ngào của bờ môi Đường Tố Khanh, tới tới lui lui quét ngang quét dọc hàm răng của , mạnh mẽ và khắc sâu, nụ hôn cuồng dã biến thành liếm láp cái miệng , nhàng gặm cắn, đầu lưỡi chu du khắp nơi, chơi đùa, chưa học tự hiểu đó là thiên tài của Sở Chiến. triền miên thăm dò mật dịch trong miệng , từng bước từng bước dẫn dụ trầm luân cùng .

      Nụ hôn này kéo dài hồi lâu, lâu đến độ Đường Tố Khanh cho là mình hít thở thông mà chết , lúc này Sở Chiến dù chưa thỏa mãn nhưng phải buông ra, ôm cơ thể bé của vào trong ngực, nhàng điều chỉnh hô hấp cùng nhịp tim của mình. Nếu như phải là bận tâm về những vết thương người , Sở Chiến hận được lập tức đem ăn vào trong bụng.

      Sở Chiến chính là người có tính cách như thế, thôi, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua trong thuận hòa và sạch ; nhưng khi ai đó rồi, trong đầu lập tức có những tư tưởng lệch lạc, miệng đầy lời tâm tình, có thể biến ngay thành sắc lang đẳng cấp, dĩ nhiên chỉ là sắc lang với người phụ nữ mà thôi.

      Bây giờ Đường Tố Khanh bị hôn đến hồ đồ, mới vừa rồi là người chồng danh nghĩa của đó sao?!, đừng đến chuyện bá đạo như thế nào, nụ hôn của bỏng như thế, trước kia chưa từng cảm nhận qua nụ hôn đơn giản, đây có thể xem là nụ hôn đầu tiên của , đáng chết là mới vừa rồi lại như kẻ cùng trầm mê, đột nhiên cảm nhận được kỳ quái của người đàn ông bên cạnh, đầu óc của đúng là hồ đồ rồi.

      Đường Tố Khanh thở hổn hển tựa vào lồng ngực , lắng nghe tiếng tim đập dữ dội, nghi vấn đầy đầu, chẳng lẽ người đàn ông này bị uống xuân dược rồi hả ? Dù sao bọn họ kết hôn mấy năm cũng cùng nhau làm chuyện đó, mà lúc trước vẫn luôn làm bạn bên cạnh ông nội, căn bản rất khó mà gặp nào khác, nghe người đàn ông tự phát tiết mãi gây nguy hại cho cơ thể, chẳng lẽ muốn phụ nữ sao?

      Sở Chiến biết với phụ nữ phải dùng tâm, thể vội vàng, phải từ từ, giống như là ma túy phải khiến kia càng ngày càng nghiện , cuối cùng là cách nào rời bỏ ; làm người lãnh đạo, cái am hiểu nhất đó chính là cách để lấy lòng người khác, đối với mình mến, ngại dùng nhiều thời gian để theo đuổi.

      Thời điểm Đường Tố Khanh còn suy nghĩ miên man, Sở Chiến đặt nằm xuống giường êm ái, sau đó lấy thuốc giảm đau chuẩn bị đút cho theo kiểu miệng đối miệng..., nghĩ đến chuyện có thể lần nữa hưởng thụ vị ngọt ngào trong miệng , vậy mà Đường Tố Khanh giống như là biết muốn làm gì, khi chuẩn bị ngậm thuốc vào trong miệng, Đường Tố Khanh lập tức mở miệng mình tự uống thuốc, điều này làm cho Sở Chiến thất vọng.

      Sau khi uống thuốc xong, Sở Chiến bắt đầu sửa sang lại những quần áo mang đến cho Đường Tố Khanh, bộ nào cũng là đặc biệt chọn lựa, những quần áo mặc ở nhà, mềm mại và thoải mái, có ít là tự mình mua, toàn là những bộ quần áo đôi, chút tâm tư này của Sở Chiến, Đường Tố Khang ngu ngốc nào có hay biết.

      Nhìn cứ như ở trong nhà mình, từng món đồ phóng bừa bãi khắp nơi, Đường Tố Khanh đột nhiên cảm thấy nếu như người đàn ông này có thể để cho động lòng, hình như cũng tệ lắm. Nhưng cái ý nghĩ này hoàn toàn bị đẩy ngã khi Sở Chiến lấy từ trong túi ra cái quần lót khêu gợi, người đàn ông này sao lại đem cái quần lót ấy tới đây, hơn nữa còn dùng ngón tay út câu cái quần lót sáng ngời đó, động tác vô cùng tà ác

      Trong lòng Đường Tố Khanh nghĩ như vậy, miệng cũng tự chủ ra, rước lấy ánh nhìn nghi ngờ của Sở Chiến, ngẩng đầu lên hỏi: "Cục cưng, cần mặc quần lót sao?", giọng thuần khiết đến làm cho người ta tìm được tí mờ ám nào, nhưng giờ phút này trong lòng Sở Chiến cũng lăn lộn, nếu phải cái kia thực là gió nước chảy, sớm bắt đầu la ầm lên rồi, hận thể lập tức vào người , bới xem có mặc quần lót hay , trong lòng xao động dứt.

      Giờ phút này Đường Tố Khanh chết mất rồi, cả khuôn mặt như nhuộm màu đỏ máu, xinh đẹp và bất lực, vô cùng mê người, trong lòng nghĩ đến chuyện người đàn ông kia cầm quần lót tới đây, vậy chẳng phải mở tủ quần lót của sao, khêu gợi, khả ái. Đường Tố Khanh nghĩ xong muốn chui xuống đất trốn ngay lập tức.

      Chỉ thấy Sở Chiến chẳng muốn buông tha cho , cảm thấy thẹn thùng của sinh động hơn rất nhiều khác, khả ái được, nghiêm trang : "Cục cưng, tại sau lưng bị thương, thích hợp mặc nội y, cho nên đem vật đáng kia đến.".

      mặt Đường Tố Khanh đỏ giống như mông khỉ, bao giờ được như thế nữa, nhưng chẳng biết mình sai ở chỗ nào, cảm nhận được thời điểm người đàn ông kia cầm quần lót lên, con mắt lóe sáng như thể muốn ăn sạch , điều này làm cho lòng nhất thời trở nên tê dại, trái tim bùm bùm nhảy càng mạnh hơn, nhắm mắt lại làm bộ ngủ, chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

      Sở Chiến nhìn giả vờ nhắm mắt lại, khóe miệng khêu gợi giơ lên, tâm tình tốt vô cùng.

      Xem ra cục cưng của là bệnh nhân cũng tốt, Sở Chiến quyết định gây chuyện với nữa, để cho nghỉ ngơi tốt, đến lúc đó đem nuôi cho mập, như thế mới có thể sớm hoàn thành khát vọng ăn thịt của mình, đến lúc đó rất vui! Nghĩ như vậy, Sở Chiến gấp quần áo lại, cất vào tủ, nhàng tới bên giường, cúi đầu hôn cái kêu lên cái trán trơn bóng của , sau đó yên tĩnh rời khỏi phòng, làm chuyện của mình.

      Mới bắt đầu là Đường Tố Khanh làm bộ ngủ đến cuối cùng thanh thản ổn định ngủ thiếp , sảng khoái ngủ giấc tốt, kể từ khi nhận chức Phó Thị trưởng, lâu chẳng được ngủ an ổn như thế.


      --------



      ☆, Chương 39: VẤN ĐỀ NHÀ VỆ SINH, TỚI CHƠI.



      Đường Tố Khanh vì mắc tiểu mà từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, trải qua việc nghỉ ngơi tốt, sắc mặt trở nên hồng hào hơn rất nhiều, giống như là người bị thương nặng, mở cặp mắt quét nhìn chung quanh, chẳng thấy bóng dáng chồng ở đâu cả, nhìn ánh mặt trời đỉnh đầu, xem ra mới đến trưa rồi, cảm giác dường như mình ngủ rất lâu nhưng ngờ vẫn còn sớm như thế.

      Đường Tố Khanh nhổ hết kim tiêm trong tay mình, nhàng chống thân thể lên, có mấy lần vì cẩn thận mà động đến vết thương, đau đến khiến thở dốc, phải buông động tác còn lại, nằm xuống giường nghỉ ngơi.

      Giờ phút này cảm thấy may mắn vì có chồng mình bên cạnh, nếu dựa vào những thay đổi gần đây của , phỏng đoán là kiên quyết ẵm vào nhà vệ sinh, nhất quyết cho tự , đến lúc đó xấu hổ chết mất.

      Nhưng bây giờ chỉ có mình dùng tốc độ rùa bò để đến nhà vệ sinh, đột nhiên đáy lòng cảm giác có chút uất ức, có thể là gần đây bị Sở Chiến cưng chiều quá, động chút là lại cảm thấy mình yếu ớt, mà bản thân Đường Tố Khanh cũng chẳng biết, chỉ biết là vừa rời khỏi giường lại nghĩ biết người đàn ông kia đến đâu rồi, sao ra ngoài lâu thế mà chưa trở lại.

      Chống thân thể lên, Đường Tố Khanh lấy tư thế nằm giường di chuyển đến cạnh giường, chân trắng nõn thả xuống đất để dò xét, rốt cuộc tìm được giày của , chân bị băng bó nên chẳng có sức lực mang giày, chỉ có thể dùng sức lực của mình cố gắng chống đỡ thân thể của mình, cốt yếu là có thể đến nhà vệ sinh.

      Đường Tố Khanh bị thương khắp cơ thể, khi đưa hai chân xuống đất tìm giày, cả người cậy mạnh đứng lên, chỉ mấy giây sau, đôi chân nhất thời trở nên vô lực, cả người lập tức ngã xuống đất.

      Sở Chiến thừa dịp ngủ trở về nhà làm ít công việc, hầm xong chút canh mới là vội vàng chạy đến bệnh viện, khi vào đến phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy màn nguy hiểm kia, bị sợ đến trái tim lập tức ngưng đập, bất chấp tất cả chạy đến bên cạnh , trái tim như nhéo lại.

      Khi ôm chặt vào trong ngực, tâm Sở Chiến mới ngừng nhảy đùng đùng, nghĩ thầm nếu như kịp tiếp lấy người , đoán chừng vết thương vốn vừa mới tốt lên của chồng chất thêm nhiều vết thương nữa, suy nghĩ đến chuyện đó, cõi lòng lập tức hoảng sợ.

      Sở Chiến nghiêm mặt, mang theo vẻ nghiêm nghị được cãi lời, lập tức ôm Đường Tố Khanh trở về giường, sau đó xoay người đem bình cách nhiệt vừa vứt xuống gạch đặt lên bàn, may nhờ bình cách nhiệt có đẩy nắp cẩn thận, nếu thời gian và tâm tư dùng để nấu canh cho lãng phí cả rồi, Sở Chiến thầm nghĩ, thận trọng cầm bình cách nhiệt lên đến bên cạnh .

      Đường Tố Khanh nhìn mang theo bộ bình cách nhiệt tới, đoán ra vẻ mặt của suy nghĩ gì, đáy lòng nhất thời ê ẩm, hiểu vì sao lại như thế, chỉ cảm thấy thoải mái, vốn nghĩ kêu đau khiến chú ý đến , đảo mắt suy nghĩ chút cảm thấy như thế cũng đúng, cần thiết làm như vậy, thế là chỉ biết nằm lỳ giường mà thôi.

      Đường Tố Khanh nghĩ tới chuyện lâu sau đó, khi tên con trai nào đó, đừng đến chuyện làm như thế để lấy được chú ý của , chính là chu mỏ làm nũng cũng là chuyện rất thường xảy ra.

      Sở Chiến nhìn tự tiện đứng lên thiếu chút nữa để mình bị thương, kết quả chẳng thèm giải thích với dù chỉ lời, thân buồn bực lời nào, làm cho dù tức giận cũng chẳng biết phải làm gì, thở dài tiếng, bất đắc dĩ lại cưng chìu cầm lấy canh bổ đến bên cạnh , chuẩn bị đỡ dậy ăn canh tiếp tục.

      Cảm thấy bóng đen bao phủ lấy mình, Đường Tố Khanh điều chỉnh tâm tình, sau đó lạnh nhạt : "Mới vừa rồi phải ăn canh rồi sao? Tôi no rồi." .

      Nghe vậy, Sở Chiến nhất thời rơi vào trạng thái đề phòng, cho là lúc có ở đây, có ai đó đến thăm , trong lồng ngực tràn đầy ghen tức, tròng mắt sắc bén quét khắp phòng bệnh, phát có gì khác thường, mặt biến sắc hỏi "Mới vừa rồi có ai tới đây sao?" .

      " phải trước đó nấu canh đem đến rồi sao, mặc dù cuối cùng cho cha con đứa bé kia, nhưng trước đó nữa em uống chén to rồi." Đường Tố Khanh giải thích được , ngày uống nhiều canh như vậy, rồi lại uống nhiều thuốc nữa, làm cho chỉ có thể nghĩ đến nhà vệ sinh.

      "Mới vừa rồi? Đem canh cho người khác uống là ngày hôm qua, cái con sâu , lười ngủ như thế, ngủ cả ngày rồi còn chẳng hay, vẫn chưa đói sao?" Sở Chiến bất đắc dĩ cưng chìu , lúc này gương mặt càng thêm khả ái động lòng người, muốn giận cũng chẳng thể giận được.

      " ngày đêm? Lâu như vậy, tại sao gọi em tỉnh lại." Đường Tố Khanh biết xấu hổ , tâm tình bởi vì dịu dàng của mà trở nên vui vẻ

      Sở Chiến đỡ dậy, cho nằm ngực của mình, sờ sờ cái mũi của , vô cùng cưng chìu : "Ngủ thiếp tốt hơn, có lợi cho vết thương, tại uống chút canh , dưỡng bệnh tốt mới sớm hết bệnh", thuận tiện nuôi cho thân thể mập mạp chờ tới ăn, trong lòng bổ sung thêm câu.

      "Vậy em cũng uống." Đường Tố Khanh vặn vẹo, uốn éo chẳng tự nhiên trong lòng của , cơ thể vì có người đàn ông nữa bên cạnh mà trở nên cứng nhắc, hơn nữa còn rất nóng, chọc cho người dù ở giữa mùa đông cũng cảm thấy ấm áp.

      Sở Chiến rên lên tiếng, khàn khàn : "Đừng động! Ngoan ngoãn ăn canh!", này định hành hạ đến chừng nào đây, chỉ khẽ nhúc nhích, cũng khiến có cảm giác, trong đầu mãi tương tư đến , hận được giải quyết ngay tại chỗ, nếu còn tiếp tục động đậy, xác định thèm kiềm chế nữa mà biến thành cầm thú, ăn ngay lập tức.

      Nghe được thanh biến hóa của , Đường Tố Khanh coi như trễ nải nữa cũng biết người đàn ông bởi vì cử động của chính mà dâng lên dục vọng, gương mặt trái xoan lớn chừng bàn tay lập tức chuyển màu hồng, khuôn mặt đỏ ửng đến mang tai.

      Sở Chiến nhìn nằm ở trong lòng ngực mình, cho dù cả đầu đều chui vào ngực , thế nhưng mắt lạnh của vẫn nhìn thấy vết đỏ hồng tai , hầu kết (cổ họng) nuốt ừng ực những ngụm nước bọt, nuốt rồi lại nuốt, lòng ngừng xao động.

      "Nhưng em muốn nhà vệ sinh." Đường Tố Khanh nghĩ phải kết thúc chuyện lúng túng này, vô tội , sau khi dứt lời, hận thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, nên đề cập đến chuyện kia, giọng cứ mãi mập mờ là sao.

      Cốc cốc cốc. . . . . .

      lúc tròng mắt Sở Chiến sáng lên những nghi ngờ, cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ vài tiếng.

      Đường Tố Khanh cảm kích nhìn về cửa phòng, nhàng hô: "Mời vào!" .

      Lần này Sở Chiến có cảm giác gì nữa, mặt bởi giống như hận thể thoát ngay khỏi người ; mặt khác, người tiến vào làm cho vô cùng khó chịu, coi như đối phương có hóa thành tro, cũng có thể nhận ra đây chính là ngài thị trưởng luôn tìm cách lấy cục cưng gia bảo của .

      Đến thăm bệnh lại còn ăn mặc lịch thế làm gì, khó coi muốn chết, Sở Chiến vừa xem xét vừa suy nghĩ, ôm chặt lấy , khiêu khích quên vẻ mặt mất hồn và chán nản của Thị trường, động tác giành giật chủ quyền này nếu bị đám thuộc hạ của nhìn thấy, đoán chừng dọa tụi nó rớt con mắt ra ngoài luôn .

      Thị trưởng Âu Dương Khiêm đặt rổ trái cây và thuốc bổ lên bàn, nhìn hai người thân mật như thế, đè những đau khổ trong lòng xuống, mở miệng : "Tố Khanh, thân thể khá hơn chút nào ? Chuyện công tác emđừng lo lắng, dưỡng thương cho tốt là chuyện quan trọng nhất.".

      Trong lúc chuyện, Âu Dương Khiêm dịu dàng quét vòng quanh phòng, cái ánh mắt kia chọc cho Sở Chiến vui, cục cưng của sao lại để người ta dùng tia X-quang quét qua, đây tuyệt đối được.

      Đường Tố Khanh gật đầu cái, lễ phép : "Cũng ổn ạ, cám ơn thị trưởng quan tâm."
      levuongFriendangel2727 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 40: EM XÁC ĐỊNH MÌNH CÓ THỂ?


      Đường Tố Khanh tao nhã và lễ độ trả lời khiến cho Sở Chiến cảm thấy thoải mái, hơn nữa thấy người đàn ông đối diện đưa đôi mắt thâm thúy mà có lửa nhìn của mình, làm thằng đàn ông, Sở Chiến vô cùng hiểu tâm tư của người con trai trước mặt, nhưng ta tưởng nhớ đến cục cưng của , phải để cho các suy nghĩ đó chết thảm.

      Thấy hai người cứ mãi trao đổi với nhau, Sở Chiến rất đúng lúc, mở miệng lời dụ dỗ bên tai Đường Tố Khanh: "Cục cưng, phải vừa rồi em mình muốn vệ sinh sao? Chịu đựng nhiều tốt cho cơ thể.".

      Miệng của dính vào vành tai Đường Tố Khanh, giọng tuy nhưng cũng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy, hơi thở nóng rực phun vào tai , làm cho cơ thể có chút ngứa ngáy, đáy lòng dao động, gương mặt trái xoan chừng bàn tay phủ lên tầng đỏ ửng, động lòng người hơn bất cứ khi nào.

      Âu Dương Khiêm nhìn mình thích nằm trong lồng ngực của người đàn ông khác, gương mặt đẹp đẽ bởi vì mấy câu của đối phương mà đỏ ửng, thể kiềm chế được lòng mình mà nuốt nước bọt cái, trong mắt thoáng qua tia khổ sở và ảm đạm.

      Nếu như gặp trước, có lẽ giờ phút này nằm trong lồng ngực của , còn kiêng dè mà gọi là cục cưng, canh chừng những biểu của . Nhưng cuộc sống có nếu như, lần này nhất định phải xoay người rời , buông tha , trong lòng Âu Dương Khiêm cảm thấy rất chua chát.

      Tâm Sở Chiến đắc chí nhìn tình địch của , đừng trách độc ác, ai bảo người trước mặt để ý của làm chi? Đừng đến chuyện nghĩ, chỉ nhìn cái cũng được phép.

      Nhìn ánh mắt khổ sở của Âu Dương Khiêm, làm đại ca xã hội đen lạnh lẽo và tàn khốc, bá đạo và tuyệt tình chẳng để cho ai có cơ hội lấy đồ tay , quay đầu hướng phía Âu Dương Khiêm, nhàng lễ độ hỏi: "Thị trưởng ngại đợi chút chứ, tại cục cưng của tôi muốn nhà vệ sinh.", lời của nhà lãnh đạo mang theo cứng rắn, làm cho người ta thể từ chối.

      Âu Dương Khiêm ôn hòa mà câu xin cứ tự nhiên, sau đó ngơ ngác đứng tại chỗ, khôn khéo như làm sao biết là đối phương cố ý khiêu khích mình, người kia có quyền được khiêu khích, dù sao người kia cũng là chồng hộ khẩu của Đường Tố Khanh, nên dù có khó chịu, ghen tuông thế nào nữa, cũng chỉ mình bị lửa ghen thiêu đốt.

      Giờ phút này Đường Tố Khanh hận được có cái hố mà chui nhanh xuống đất, nghĩ cả đời này đây là lúc mất thể diện nhất, chẳng hiểu vì sao dạo gần đây chồng lại thay đổi như thế, khiến cho chẳng thể theo kịp suy nghĩ của

      nhìn thấy cấp của cũng ở đây sao? Sao lại nhớ kỹ chuyện muốn vệ sinh như thế, hơn nữa vệ sinh vệ sinh, làm gì phải ra, để người ta lúng túng như thế.

      Mà việc khiến càng thêm lúng túng còn ở phía sau, Sở Chiến hai lời, trực tiếp ôm Đường Tố Khanh theo cách ôm công chúa, suy tính đến phần lưng bị thương của , Sở Chiến dứt khoát ôm theo cách ôm công chúa đảo ngược, cánh tay tráng kiện mà có lực ôm lấy hông , đặt nằm lồng ngực của , gò má của Đường Tố Khanh càng nóng lên, lắp bắp: "em... em tự mình có thể , thả, thả em xuống !" .

      Mặc dù bọn họ có quan hệ vợ chồng, nhưng vẫn luôn là hai người khác ngỏ, nước sông phạm nước giếng, căn bản chưa có cái nắm tay thân mật nào, chứ chi đến chuyện đường đường chính chính ăn đậu hũ của , những hành động thân mật với người đàn ông này chỉ vừa mới phát sinh sau khi hôn mê tỉnh lại.

      "Tự mình , muốn để mình ngã giống như ban nãy sao? Em xác định mình có thể sao?" Sở Chiến hài hước , bên khóe miệng vẻ ra tia cưng chiều, cánh tay bởi vì bộ, thỉnh thoảng cảm thụ mềm mại của da thịt , tròng mắt của thoáng trầm, rồi trở nên nóng rực, trong lòng suy nghĩ chỉ có như thế thôi mà khiến khó khống chế, vậy chờ thêm thời gian nữa chắc chảy máu mũi ít, phát ra việc căn bản mình bị gây nghiện mất rồi.

      Đường Tố Khanh bị đến á khẩu, chẳng biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể đỏ mặt mà im lặng, mới vừa rồi, khi vừa nhấc chân xuống đất, phát ra căn bản mình chẳng có chút sức lực nào cả, nhưng thể cứ như thế để người đàn ông ẵm mình vào nhà vệ sinh, cho dù người đàn ông này là chồng danh nghĩa của , cái này làm khó Đường Tố Khanh vô cùng.

      Trong nháy mắt ngẩng người, Sở Chiến ôm Đường Tố Khanh lướt qua Âu Dương Khiêm, trực tiếp tới toilet. Bởi vì thể trọng Đường Tố Khanh hơi , Sở Chiến dễ dàng ôm vào toilet sau đó rất thuận tiện đóng cửa nhà vệ sinh lại, lưu lại mình Âu Dương Khiêm người khổ sở đứng ở bên ngoài, thỉnh thoảng nghe trong phòng rửa tay truyền tới tiếng chuyện nho , để cho tay dâng thành quả đấm, cố gắng đè suy nghĩ vọt vào bên trong xuống.

      Chỉ thấy Sở Chiến ôm Đường Tố Khanh, dùng chân nhàng mở nắp bồn cầu ra, sau đó đặt ngồi bồn cầu, tính toán giúp cởi quần.

      Đường Tố Khanh kêu lên tiếng, hai tay ra sức cản tay lại, vội vàng lên tiếng: "Em... em mình ." .

      Trong lòng nghĩ đến may mắn vì cái mông bị thương, nếu tình hình bây giờ đúng là lúng túng để thể lúng túng hơn, tại nhìn thấy động tác chuẩn bị của người đàn ông kia, biết rằng tiếp theo như thế nào, tim ngừng nhảy bùm bùm, cả khuôn mặt giống như đóa hoa hồng đỏ rực, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Sở Chiến.

      Sở Chiến gạt mày đẹp lên, nhìn đôi tay cầm lấy đôi tay của , cười hì hì : "Em xác định mình có thể sao?" .

      Đường Tố Khanh nhìn theo ánh mắt của , bi thôi phát hai cánh tay của mình căn bản vẫn thể cử động, mặt nhất thời như đưa đám, cúi đầu gì.

      Sở Chiến mang tính chất bá đạo, lựa lúc cúi đầu, nhanh chóng tới bên cạnh , giúp tuột chiếc quần ra, sau đó sử dụng ánh mắt thâm thúy với rằng có thể vệ sinh rồi.

      Đường Tố Khanh bị công tác dụ dỗ làm ảnh hưởng, chẳng theo kịp phải ứng của người đàn ông này, cõi lòng của dường như chết rồi, bình thường làm đều mặc đồ công sở bảo thủ, đến lộ ra cánh tay cũng khó khăn, thế mà ngày hôm nay lại bị người ta chạm đến ngực, còn hình như chạm đến mông luôn rồi, truyền thuyết người bị như thế này là ‘thấy hết trơn’.

      Trong lòng Đường Tố Khanh cảm giác khó tả, xao động, tê dại, ngượng ngùng. . . . . . cúi đầu, dùng giọng mũi : " có thể ra ngoài ? Nếu ở đây… em được." .

      Sở Chiến rất thông minh liền lựa chọn ra ngoài trước, bởi vì đối mặt với tình cảnh ướt át như thế, chẳng thể xác định được là mình có thể kiềm chế nổi hay , gật đầu cái, ngoan ngoãn ra bồn rửa tay, nhìn thấy tình địch đứng tại chỗ, lập tức xoay người về phía ở trong nhà vệ sinh: "Cục cưng, ở bên ngoài, em khỏe rồi gọi , vào giúp em kéo quần, nhớ bác sĩ em thể động đậy tay nhiều.

      Đường Tố Khanh ở bên trong giải quyết cơn mắc tiểu của mình nghe được lời của chồng mình , cũng chẳng thấy quá kỳ quái, lo lắng người đàn ông kia nghe thấy câu trả lời lại lập tức vào, vì thế ‘ừ’ lên tiếng, trả lời như vậy trong lòng lại nghĩ tới chút chuyện của mình, mới cần lo.

      Giờ phút này, hoàn toàn quên mất cấp của mình vẫn còn chờ bên ngoài, cũng có nhìn thấy Âu Dương Khiêm bởi vì câu trả lời của mà vẻ mặt càng thêm ảm đạm, sau đó liếc Sở Chiến cái rồi ra khỏi phòng bệnh, lưu lại mình Sở Chiến đứng đó với cụ cười đắc ý.


      ☆, CHƯƠNG 41: SÁNG SỚM, ĐỘNG TÌNH


      Kể từ sau ngày Âu Dương Khiêm tới chơi và chuyện ở bệnh viện qua nửa tháng, Đường Tố Khanh bị tên con trai ra lệnh cưỡng chế, rằng phải dưỡng bệnh tốt. Nên tại, mỗi ngày trôi qua với chỉ có ngủ và uống canh bổ cùngthuốc giảm đau, dĩ nhiên tất cả canh bổ mà uống đều do tên con trai nào đó tự làm, nên canh bổ phải giống nhau như đúc, mỗi ngày khác nhau, vị càng ngày càng hoàn hảo.

      Ăn ngon như vậy, uống ngon như thế khiến cho càng ngày càng thêm mượt mà (mập mạp í), có vài lần Đường Tố Khanh cũng rất bất ngờ khi nhìn ánh mắt càng ngày càng thăng trầm của người chồng danh nghĩa của mình, để cho càng cảm thấy mình giống như miếng thịt nằm thớt, cảm giác là lạ.

      Kể từ khi bị thương đến nay hơn hai mươi ngày, Đường Tố Khanh đến xem TV cũng được, tại thành phố S có những kiện trọng đại nào đều biết, bởi vì tên con trai nào đó bất chấp lý lẽ ‘TV có độ phóng xạ rất lớn, bất lợi cho khôi phục của vết thương’.

      Nên thú giải trí mỗi ngày của chỉ là nghe tên con trai nào đó đọc sách, bởi vì người nổi tiếng ở thành phố S, ngay cả ra ngoài tản bộ cũng chỉ đợi đến đêm mới có thể , nhưng chứ ra là bị ôm đến vườn hoa và ngồi đó hít thở khí trong lành.

      Tờ mờ sáng, ánh rạng đông như vạch những dãy lụa mỏng, tạo thành vầng quang rực rỡ, những ánh sáng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, chiếu sáng cả chiếc thảm làm bằng lông cừu đặt ở giữa phòng, Đường Tố Khanh theo thói quen của mình, thức dậy khi nghe tiếng chim ríu rít, còn chưa mở mắt nghe tiếng sương ống chân kêu răn rắc, đây là chuyện nửa tháng qua luôn bị.

      Bàn tay nho cũng sớm được tháo băng, chỉ để lại những vết sẹo màu hồng nhàn nhạt, Đường Tố Khanh cũng thèm để ý đến những vết sẹo kia, nếu chỉ có những vết sẹo chịu nổi, như vậy đến lúc tháo hết băng gạc ra làm sao sống nổi đây, bị thương nặng như vậy, khẳng định ở nơi miệng vết thương lưu lại sẹo.

      Bản thân Đường Tố Khanh thèm để ý đến những vết thương có nghĩa là người khác thèm để ý. Mặc dù Sở Chiến cũng gì, nhưng ngày nhìn thấy tay tháo gạc băng, nhìn thấy những vết sẹo kia, đau lòng đến thở nổi, sau đó len lén gọi điện thoại nhờ bạn tốt áo khoác trắng đến xem vết thương của có thể dùng dược phẩm cà được .

      Kết quả bạn tốt lại châm chọc: “Thế nào? Có chút vết thương ấy, thấy thích người ta nữa rồi sao?” để cho hoàn toàn thay đổi chủ ý, giữ lại những vết sẹo này, như vậy nhắc nhở thể để cho này bị tổn thương nữa, điều này làm cho quyết định sau này phải bảo vệ tốt bảo bối của .

      Đường Tố Khanh híp mắt nhàng đưa tay ra, trong lúc vô tình sờ tới vật thể ấm áp, khi còn bé mặc dù Đường Tố Khanh luôn làm việc theo lý trí, nhưng rất sợ những động vật ngọa nguậy, nghi ngờ mang theo ít sợ hãi khiến lập tức mở mắt ra, lồng ngực nở nang xuất trước mắt của , mà bàn tay bé của bị bàn tay to lớn của đối phương nắm chặt, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.

      ‘Bùm bùm’, tay của cảm thụ rất nhịp tim mạnh mẽ của .

      đúng, bây giờ phải là lúc nghĩ đến tần số tim đập, mà là vì sao giường đơn người nằm lại có người khác, xác thực… xác thực…. quay qua quay lại xác thực nằm người của người khác, tại cả người tựa vào ngực của người đó, đó là lồng ngực vững chải của người đàn ông.

      Đường Tố Khanh đè hoảng sợ ở đáy lòng xuống, từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn và to lớn say giấc nồng, Đường Tố Khanh có phát , khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, thở ra hơi, bình tâm đến lạ.

      "Ukm." Người đàn ông ngủ say khẽ ừ tiếng, đem cái đầu của mình đụng vào hõm vai , hơi thở ấm áp phun trực tiếp lên chiếc cổ trắng noãn của , chọc cho lòng nóng râm ran.

      Sở Chiến ôm chặt thân thể Đường Tố Khanh, trong chiếc chăn , chân quấn lấy chân , giống như là hai nhánh cây quấn lấy nhau, cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

      Cả người bị người đàn ông phía dưới gắt gao ôm lấy, Đường Tố Khanh có chút được tự nhiên, nằm đây có thể đếm được tần số tim đập, cổ truyền đến hơi thở ấm áp và bàn chân to lớn của như cù lét cơ thể , hành hạ thần kinh của , từ trước cho tới bây giờ chưa từng thân mật với như thế, hai người cơ hồ hòa thành , dây dưa mập mờ.

      Đường Tố Khanh đỏ mặt cố tách mình ra khỏi thân thể của , ý đồ thay đổi tư thế mập mờ trước mắt, để tránh cho tỉnh lại càng thêm lúng túng, biết những động tác đơn giản của khiến cho kích tình.

      Đường Tố Khanh cảm thấy dưới bắp đùi mình có cục sắt nóng rực chậm rãi lớn lên, chưa biết mùi đời, chưa biết phản ứng gì vào thời điểm thế này, chỉ lên tiếng dụ dỗ, cả người biết làm sao, bèn im lặng tiếp tục nằm người của , gương mặt trắng nõn nhanh chóng dính tầng đỏ ửng.

      Bị kích thích đến như vậy, Sở Chiến chẳng còn buồn ngủ nữa, cả người rục rịch ngóc đầu dậy, hết sức hưng phấn, mở cặp mắt đựng tình (hài hòa) ra nhìn cái đầu trước ngực mình, rất dễ nhận thấy tên đầu sỏ gây chuyện còn chưa biết tỉnh lại, bộ dáng bịt tay trộm chuông(*).

      Tâm tình Sở Chiến vô cùng tốt, khéo miệng nâng lên nụ cười khiêu gợi, vòng tay qua lưng , cẩn thận tránh xa vết thương của , đem cơ thể của áp xuống, để cho cả người gần , bên tai nghe được tiếng rên khẽ của , biết trong lòng , lòng Sở Chiến càng thêm vui vẻ, lại hướng người mình lên người , hai chân giấu trong chăn của quấn chặt lấy chân , giống như dây leo vịn chặt lấy người .

      càng thêm mềm mại bởi vì những động tác của , cộng thêm bởi vì bị thương nên có mặc áo lót, để cho cảm giác của càng thêm ràng, bên lỗ mũi truyền mùi thơm nhàn nhạt, còn có ôn hương nhuyễn thể nằm trong ngực, nơi nào đó của Sở Chiến rục rịch ngóc đầu dậy, cố ý chờ phân phó.

      tựa như đứa bé, cả người cuốn lấy , ở người mài tới mài lui, thành công nhìn thấy gương mặt của có thêm những đường tơ máu diễm lệ.

      Cọ sát lẫn nhau như thế lâu, lâu đến độ Đường Tố Khanh phải lo lắng có nên thừa dịp ngủ thiếp nhàng đẩy ra, lúc này Sở Chiến mới có hành động tiếp theo, chỉ thấy kéo vạt áo của lên, lục lọi vào bên trong.

      Cánh tay cọ qua cọ lại đụng trúng thân thể của , khiến có vài phần tự tại, huống chi tại tay vào trong quần áo của , vuốt ve mỗi tấc da thịt của , rồi dần lên , lần này Đường Tố Khanh dễ nổi nóng rồi, chống cơ thể lên, chuẩn bị rời , nhưng mới chống lên thân thể, lại hiểu tại sao mình để cho tên phúc hắc ôm chặt như thế.

      Đường Tố Khanh ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt nóng rực của người đàn ông kia, đầu giống như có lễ hội hoa ồn ào, suy tư lập tức dừng lại, chỉ có thể ngơ ngác nhìn mà thôi.

      Trong nháy mắt ngẩng người, tay Sở Chiến thành công leo đến chỗ non mềm của , kiêng sợ ngắt cái đầy kiêu khích, khàn khàn : "Cục cưng, cũng chỉ là người đàn ông bình thường.", ý tại ngôn ngoại (ý nằm trong lời ). sáng sớm rất dễ sinh ra động tình, huống chi còn nhích tới nhích lui, người đàn ông bình thường nên chắc chắn phải có cảm giác?!!





      -------------
      Chú giải: Tại nước Tấn vào thời Xuân Thu, khi họ Phạm bị Trí Bá truy đuổi, có kẻ muốn nhân cơ hội này đến nhà họ Phạm để trộm cái chuông lớn.
      Lúc đầu tên trộm muốn vác cái chuông lên lưng nhưng nó quá lớn và quá nặng, có cách gì xê dịch được. ta tìm được cái búa to và nghĩ ra cách là đập bể cái chuông thành từng mảnh, như vậy mới xách về được.
      Tên trộm cố sức nện vào chuông cái, “boong” tiếng cực to, khiến giật nảy cả mình. Chuông kêu như vậy chẳng phải thông báo với người khác là ta ăn trộm ở đây hay sao? Thế là tên trộm nút tai mình lại, nghĩ rằng: mình nghe thấy người khác cũng chẳng nghe ra.
      ta vừa bịt tai vừa đập chuông mạnh, từng tiếng từng tiếng vang xa, mọi người nghe thấy liền ùn ùn kéo đến.
      Người đời sau biến câu chuyện này thành câu thành ngữ châm biếm về thói giả dối, với ngụ ý rằng người dối cứ nghĩ rằng bản thân thông minh, người khác thể biết được. ra khi dối người, cũng là tự lừa mình vậy.
      levuongFriendangel2727 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 42: THÁO BĂNG




      Thừa dịp Đường Tố Khanh sững sờ, Sở Chiến mơn trớn lên làn da mịn màng của , bắt đầu đòi quyền lợi của mình, gần đây nhìn cục cưng của trở nên mập mạp, da dẻ trắng noãn, càng chọc cho thêm đói khát, nhưng vì vết thương của nên chưa thể ăn tươi nuốt sống được, nên chỉ biết lặng lẽ xuất ra ngoài. tại cho dù vẫn thể khai quật, nhưng nếu muốn có phục lợi trọn vẹn bây giờ phải chăm sóc tốt.

      Quay mặt nhìn thích, Sở Chiến cảm giác dù có dính như thế nào cũng chẳng đủ.

      Cánh tay tường đồng vách sắt gắt gao ôm lấy eo của , hận thể đem ăn vào trong lòng mình, trong lòng Đường Tố Khanh phỏng đoán nếu phải vì phần lưng của bị thương, đoán chừng tên đàn ông này ăn sạch rồi.

      Nhưng cứ nhích tới nhích lui người , cho dù là vô ý, cũng chọc cho hưng phấn thôi, trong lòng biết bây giờ còn đúng lúc, cho dù đói nữa cũng thể khai quật khi cơ thể vẫn bị thương, cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò, ngàn vạn lần thể vì ham muốn nhất thời mà hy sinh hạnh phúc sau này, nhưng tại cái miệng kia vẫn có thể hưởng thụ, vừa nhịn vừa nghĩ biết đến bao giờ mình mới có thể đòi đủ tiền thịt.

      (Tịnh Yên: Em vừa edit vừa nghĩ, biết đến khi nào mới cho bạn đọc ăn thịt được? Sở Chiến ăn chị Tố Khanh luôn cho xong, em thèm ăn thịt rồi.)

      Sở Chiến thở hổn hển, bờ môi khêu gợi đặt dấu hôn hình dâu tây chiếc cổ trắng noãn của , cực kỳ mê người, khiến chẳng dám giãy dụa, bàn tay Sở Chiến lướt qua bộ ngực mềm mại quấn băng gạc của , đường thẳng xuống phía dưới, vỗ nhè phần lưng , khẽ quát tiếng: "Ngoan, đừng động!" .

      Lần này Đường Tố Khanh dễ nổi nóng rồi, nhịn được mà ngẩn ra ''Thả, buông ra!" .

      Sở Chiến tiếp tục hưởng thụ phúc lợi của mình, cũng đem lời của để trong lòng, được thủ động càng vui mừng hơn, nụ hôn càng mãnh liệt, chân dây dưa chặt hơn, lấy hành động thực tế của lúc này mà muốn buông tay, nếu phải là thân thể chưa khỏe mạnh, sớm nuốt vào bụng rồi, dù sao này cũng là người dùng cả cuộc đời để .

      "Giang…. Giang Thiếu Hiền, đừng, buông ra, nhớ kỹ thân phận của !" Đường Tố Khanh thở hổn hển , cánh tay cố gắng đẩy ra, nhưng người đàn ông phía dưới lại giống như thỏi nam châm, ôm chặt, để cho chống đỡ nổi, chứ đừng chi là tính chuyện rời giường.

      Sở Chiến bận rộn, nghe được lời kích động của , lập tức dừng mọi động tác lại, tức giận lại mang theo cưng chìu ngẩng đầu lên nhìn hỏi "Thân phận gì? Cục cưng, em cho biết xem mang thân phận gì hả?", giờ phút này biết nên tức giận hay nên cao hứng, vui mừng là của cục cưng của cũng có đem cái người tên Giang Thiếu Hiền để trong đáy lòng, nếu dùng giọng hờ hững như thế; tức giận là bỏ nhiều công sức như vậy, cục cưng của vẫn muốn dừng lại, để cho cảm thấy mình làm người thất bại.

      Đường Tố Khanh nhìn gương mặt tuấn kia trong tức giận có cưng chiều, nghĩ tới biến chuyển của trong những ngày gần đây, thể thừa nhận đắm chìm trong sủng ái của , nhưng sủng ái này kéo dài bao lâu? Nếu ngày nào đó đem lòng nào khác, phải làm như thế nào? Kết hôn cũng có thể ly hôn, chứ đừng bọn họ chỉ là vợ chồng danh nghĩa, cho nên dù có tình cảm với cũng thể cùng trầm luân, nếu cuối cùng người bị thương chỉ có mình .

      Đường Tố Khanh ép buộc mình phải mở miệng ra lời tuyệt tình: "Đừng quên chỉ là chồng danh nghĩa của tôi, tôi cưới chỉ vì ông nội chọn mà thôi!", biết vì sao khi xong những lời này, trong lòng của rất thấp thỏm, cũng chẳng dễ chịu hơn là bao, Đường Tố Khanh thận trọng quan sát vẻ mặt của người đàn ông bên dưới.

      chú ý chỉ là giả, nhưng trong nháy mắt nghĩ đến cái tên Giang Thiếu Hiền kia phải là của mình, lòng có chút khổ sở, bây giờ người đàn ông phía dưới cơ thể phải là Sở Chiến.

      Mà Sở Chiến là ai? Là người tung hoành trong giới hắc đạo, chẳng lẽ thể giữ chân người mình sao? Cứng rắn được mềm dẻo, nếu cuối cùng cứng mềm cũng được, phải còn có những cái gọi là bí quyết đeo đuổi phụ nữ sao? Cần hoa tiền đều có, cần nghĩ nhiều biện pháp làm gì, cục cưng này là của riêng .

      Sở Chiến suy nghĩ như thế, trong lòng có gì ngăn cản được, bẻ cong ý tứ trong lời của , vô tội lại phúc hắc : "Nếu cục cưng chúng ta có quan hệ vợ chồng, như vậy giữa vợ chồng phải có vận động thân thể mới khỏe mạnh được, còn cục cưng ghét bỏ ông xã vì sợ ông xã đủ sức, ông xã hứa làm cho bà xã thất vọng.". Dứt lời, đặt thêm nụ hôn cuồng dã cổ , rồi lan ra khắp khuôn mặt, lỗ mũi, mắt, cái trán, cuối cùng rơi chiếc môi đỏ thẫm của .

      Đầu lưỡi linh hoạt lướt qua những chiếc răng, nhàng vào bên trong, gấp rút thăm dò khoang miệng, quyến rũ chiếc lưỡi thơm tho của , cùng với dây dưa hòa làm .

      nụ hôn nóng bỏng khiến Đường Tố Khanh chống đỡ được, cảm thấy khó thở, cả người vô lực xụi lơ người của , đừng xem Sở Chiến luôn mang dáng vẻ của quỷ Tu La đến từ địa ngục, có thể gặp được người trong lòng, còn lạnh lẽo nữa, còn có thể là nhiệt tình như lửa, dựa vào tự thân mà mài dũa chuyện tình cảm nam nữ, tại sau vài màn chiến miệng được xem là cao thủ ‘khóa môi’, chỉ kém cõi ở việc chưa phá được phòng tuyến cuối cùng, nhưng có lòng tin, ngày đó sắp đến gần rồi.

      "Ừ. . . . . ." nụ hôn đúng tiêu chuẩn, triền miên kéo dài hồi lâu, cho đến khi Đường Tố Khanh kiên trì nổi, khóe miệng phát ra tiếng rên nho , Sở Chiến mới thỏa mãn buông ra, uyển chuyển bởi đây là thánh địa của , nụ hôn cuồng nhiệt mang theo hơi thở đặc biệt, khiến cõi lòng của Đường Tố Khanh trở nên tê dại .

      Xuống tay chính là dừng lại, vì trừng phạt mà khiến thiếu chút nữa mất vui, cũng tính toán bỏ qua nhanh như vậy, nếu này chẳng biết là ai, Sở Chiến kiêng sợ cảm thụ da thịt mềm mại, mịn màng của ai đó, hưng phấn than tiếng.

      Sở Chiến vui vẻ, Đường Tố Khanh lại quẫn bách, cả gương mặt trái xoan trắng noãn bị thêu đến đỏ hồng, hôm nay là cực hạn của , cho tới bây giờ chưa từng cùng bất luận kẻ nào thân mật như vậy, ai có thể tới cho biết tại bọn họ làm cái gì ?

      Cốc cốc cốc. . . . . . Ngay vào lúc này, cửa phòng săn sóc đặc biệt đột nhiên bị gõ, sắc mặt Đường Tố Khanh từ trắng thành xanh, lập tức nhìn về phía cửa, gương mặt đỏ giống như trứng gà luộc, biết phải làm sao.

      Mặc dù Sở Chiến rất ghét bị người khác quấy rầy, nhưng cũng phải là người biết nặng , ho tiếng, từ từ giúp sửa sang lại mái tóc, nếu như có thời gian, Sở Chiến vô cùng muốn dùng nước lạnh giúp rửa mặt, tránh cho người khác nhìn thấy lúng túng của , lạnh giọng : "Vào !" .

      đám bác sĩ mặt áo khoác trắng nối đuôi nhau vào, nhìn thấy vẻ mặt chẳng vui mừng của tên con trai nào đó, người đàn ông cầm đầu đám bác sĩ áo khoác trắng đặt tay lên miệng ho tiếng, dùng cách này che giấu nụ cười sắp tràn ra khỏi miệng, bộ dáng nghiêm túc : "Bệnh nhân có thể tháo băng gạc sau lưng rồi.".

      Sở Chiến trừng mắt lạnh, trong mắt có ý cảnh cáo ràng, sau đó mặt biến sắc lui về phía sau vài bước, tên áo khoác trắng cầm đầu, nhìn về nơi Sở Chiến đứng, đúng lúc ngăn cách tầm mắt của các bác sĩ khác.



      -----------------



      ☆, CHƯƠNG 43: NẾU THỔI CHÚT?



      Đường Tố Khanh yên lặng nằm lỳ giường; ra mạnh mẽ như , cho dù đau hơn nữa, khó chịu hơn nữa, khi tỉnh lại cũng để lộ ra ngoài.

      Sau thời gian quan sát, rất khó tưởng tượng cái với vẻ ngoài yếu đuối này kêu đau, nên cái người áo khoác trắng rất hiếu kỳ về chuyện đó, bạn tốt của còn trợn mắt tức giận, tính khí siêu cấp nóng nảy nhưng đây là lần đầu tiên Sở Chiến cẩn thận chăm chút cho ai đó như thế, chỉ sợ sơ ý chút này kêu đau, nếu thế chắc bạn tốt kia cho sống giở chết giở cả đời luôn quá.

      Đứng bên cạnh là đám y tá và bác sĩ nóng lòng muốn xem “sư phụ” này chữa trị bệnh nhân ra sao, thế mà lại bị người đàn ông kia cố tình che hết, kết quả cái gì cũng nhìn thấy, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn.

      "Gần đây vết thương còn đau hay ?" Áo khoác trắng vừa tháo băng gạc ra vừa hỏi thăm tình hình, tròng mắt sắc bén nhìn thấy những dấu hình quả dâu tây mập mờ cổ , trong lòng suy nghĩ về việc đại ca của bọn quá nhiệt tình rồi, nhìn sắc màu đỏ tươi của quả dâu tây, đoán chừng, mới vừa rồi trong phòng bệnh là những hình ảnh cấm trẻ em xem, nếu vì sao đại ca lại mang bộ dạng như người chưa thỏa mãn dục vọng thế.

      Đáng thương là đại ca của bọn họ chỉ thi hành nhiệm vụ mà thôi, chẳng lẽ điều này là sai lầm sao, áo khoác trắng bi thống thầm nghĩ đến chuyện bọn họ làm khó cho người khác.

      Nghe vậy, Sở Chiến khẩn trương nhìn chằm chằm , chỉ sợ chữ đau, này, chỉ lòng mình khi hôn mê mà thôi, kể từ sau khi tỉnh lại đến nay chẳng hề kêu đau gì nữa, nếu phải nhìn thấy khẽ nhíu chân mày, cắn răng chịu đựng chẳng thể nào biết được cả; đúng khi bảo này là Ninja rùa, cũng sợ đau.

      " có đau, trước rất nhột, tại chỉ nhột chút mà thôi." Đường Tố Khanh thành trả lời, bộ dáng hững hờ giống như hề dối vậy.

      Sở Chiến nghe được những lời , mày đẹp càng nhíu chặt hơn, ngày ngày đều ở chung chỗ, thế mà chẳng biết cảm thấy nhột ở chỗ nào cả? Sao lại vô ý như thế, trong lúc bất chợt lòng càng thêm thương hơn, còn có chút áy náy.

      "Ừ, nhột là chuyện tốt. . . . . ." Người áo khoác trắng tự nhiên , ngờ lời còn chưa hết, cổ áo liền bị đại ca xé nát.

      "Đáng chết, cậu nghe ấy nhột sao? Khó chịu như vậy mà là chuyện tốt cái gì!" Sở Chiến ra tay, kéo cổ áo của người áo khoác trắng, cắn răng hâm dọa, ánh mắt sắc bén tập kích cơ thể , vào trái tim , khiến tim đập thình thịch.

      Những người vốn bị ngăn phía sau nhìn thấy mảnh ánh sáng mờ ảo, mà bên trong ánh sáng kia, bọn họ nhìn thấy sư phụ mà mình sùng bái sợ hãi vì bị người kia mắng chửi, điều này làm cho bọn họ rối rít chắc lưỡi và hít hà, người áo khoác trắng trước mặt chính là sư phụ của bọn họ sao? Hay là người khác giả mạo? nhóm đứng bên ngoài đồng loạt suy nghĩ.

      Thấy áo khoác trắng đưa đôi mắt cầu cứu nhìn về phía sau, Sở Chiến lập tức quay đầu lại, kết quả nhìn thấy đám người bị ngăn ở bên ngoài đưa mắt nhìn cảnh xuân của cục cưng , đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn bọn họ, và đặc biệt thấy bọn họ dùng ánh mắt ‘mê sắc’ nhìn ở đầu giường, lần này Sở Chiến điên rồi, bỏ tay nắm cổ áo của người áo khoác trắng xuống, bước bước dài tiến lên ngăn trở đám đàn ông kia, giận dữ hét: "Cút!"

      Đám bác sĩ và y tá vừa xem xong cảnh ban nãy, mọi người biết phải làm sao, áo khoác trắng vô tội sờ sờ cái mũi của mình, ho tiếng, mất tự nhiên lên tiếng: "Các người ra ngoài chờ tôi, nhớ rằng, vừa rồi có xảy ra chuyện gì cả." .

      "Dạ, sư phụ!" Đám bác sĩ và y tá mang theo bộ dáng thoát nợ ra bên ngoài phòng bệnh, bọn họ vô cùng say mê y thuật của người áo khoác trắng, kỹ thuật mổ cũng rất thuần thục, có thể người áo khoác trắng chính là vị thần trong lòng họ.

      Áo khoác trắng nghĩ thầm tình đúng là thứ làm con người ta thay đổi, thế nhưng chẳng ngờ nó có thể biến đại ca khôn khéo, tính tình trầm ổn thành người nóng nảy, cái gì cũng quan tâm, chút khó chịu của kia cũng làm cho tức giận. Thôi cứ vì cuộc sống bình yên của chính mình, áo khoác trắng lấy giọng của bác sĩ nghiêm túc giải thích: "Nhột là vết thương khép miệng, nên nó rất nhanh lành.".

      Mới vừa rồi, khi Sở Chiến đột nhiên tức giận, trong lòng Đường Tố Khanh có cảm giác ngọt ngào đồng thời cũng khốn quẫn, bác sĩ thỉnh thoảng đưa tới chỗ đôi mắt mập mờ cùng ý vị sâu xa khiến có chút ngại ngùng.

      Nghe được bạn tốt giải thích như vậy, Sở Chiến rốt cuộc cũng buông lỏng cơ thể, nhưng lập tức lại nghĩ đến cái vấn đề khác, như thế nào mới có thể hết ngứa đây? chẳng muốn cảm thấy khó chịu, chỉ cần chuyện có liên quan đến này, Sở Chiến chẳng thèm để ý đến mặt mũi của mình, hướng về bạn tốt, giọng hỏi han

      "Tạm thời tôi còn chưa nghiên cứu ra loại thuốc nào trị nhột cả, cần lo lắng, thời điểm nhột nhiều cũng phải nhẫn nại, chỉ có nhột thôi xem như có vấn đề gì cả, đừng gãi vào vết thương là được, nếu lưu lại sẹo." Áo khoác trắng tỉ mỉ giải thích, tiếp tục tháo băng gạc.

      Từng lớp, từng lớp gạc băng được tháo ra, rốt cuộc cũng lộ ra những vết sẹo dài làn da trắng như tuyết, kể từ sau lần phẫu thuật kia, vết thương sau lưng lành khá nhanh, sớm chỉ còn lại sẹo nếu thế có băng cũng vô dụng, thôi tháo băng ra cho vết thương được thông thoáng còn tốt hơn.

      Bác sĩ ở đây đều là hạng nghiệp dư, Sở Chiến hy vọng phải khổ sở, cho nên phải cầu xin bạn tốt giúp tay, vì vậy mới có màn bôi thuốc và tháo gạc băng ngày hôm nay, mà hôm nay vì muốn có sơ suất nên cũng cầu bạn tốt chính tay đến tháo gạc băng giúp .

      Nhìn vết thương kia, mặc dù chỉ còn lại vết sẹo, nhưng cũng ổn hơn trước kia rất nhiều rồi, lần này coi như qua nguy hiểm, Sở Chiến vừa suy nghĩ vừa đắp chăn cho , đem chăn đắp kín người Đường Tố Khanh, làm cho cái tên áo khoác trắng phải quăng cho cái liếc mắt khinh thường, những điều cần xem xem xong rồi, đại ca cũng thực hẹp hòi, trong lòng nghĩ như vậy nhưng nào dám ra ngoài, nếu chờ đến khi hết tác dụng, đại ca giết người diệt khẩu mất.

      " có việc của cậu nữa, về sớm ." Sở Chiến xoay người đuổi thẳng áo khoác trắng.

      Áo khoác trắng cảm thấy mình bị lợi dụng, lợi dụng xong đuổi người, cũng chẳng dám phản đối, thu dọn xong đồ đạc, trước khi rời khỏi lên tiếng dặn dò: "Nhớ, buổi chiều tiến hành phẩu thuật đốt sống lưng, nghỉ ngơi tốt , còn về X-quang hai ngày trước chị dâu chụp kết quả có gì đáng ngại, lần này xong cũng cần giải phẫu nữa, tại được làm những hành động lăn lộn, dạo nhiều chút tốt, còn có chuyện này nữa…. đại ca à, đừng vận động kịch liệt nha." .

      Cuối cùng căn phòng chỉ còn lại Đường Tố Khanh và Sở Chiến, phòng bị tên con trai nào đó tự dưng động dục, Đường Tố Khanh nằm trong chăn đưa tay kéo quần áo lên, và nằm thẳng người.

      "Cục cưng, tại vết thương còn nhột ? Nếu được để thổi chút hết nhột?" Sở Chiến ngồi bên giường nhìn , rồi như con đà điểu, lên tiếng đề nghị, buổi chiều phải làm thêm cuộc phẩu thuật nữa, , dù là bạn tốt ra tay, cũng rất sợ, tại rất muốn được an ủi , bảo an tâm
      levuong thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 44: MUỐN ĂN THỊT, PHẢI BÊN CẠNH EM CÓ SẴN SAO?


      Nghe vậy, Đường Tố Khanh ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn , cho rằng là đứa bé sao, thổi chút là có thể giải quyết hết mọi chuyện? Người đàn ông này xác định phải muốn thông qua chuyện kia để ăn đậu hũ của đó chứ? Đến lúc đó chớ là chỉ ở lưng, chuyện mới vừa rồi vẫn chưa tan biến khỏi đầu , chứng minh người đàn ông này trong thời kỳ động dục, nên cách xa chút mới là biện pháp đúng đắn.

      " sao đâu! Em muốn nghỉ ngơi." Đường Tố Khanh lôi kéo cánh tay , hi vọng người đàn ông kia bỏ được ý niệm xấu xa.

      Đường Tố Khanh nghĩ đơn giản như thế, nhưng Sở Chiến là thợ săn chuyên nghiệp, con mồi còn chưa tới tay, sao có thể vì chút thất bại mà e sợ, tại cả trái tim đều ở người của , mặc dù rất muốn dính mãi buông, nhưng suy tính đến chuyện cần bổ sung năng lượng và săn sóc tốt, tạm thời quyết định bỏ qua cho , săn thú cũng cần có kỹ thuật, thể ép người, nếu gây ra kết quả ngược lại hoàn toàn.

      Nhìn núp giường, run sợ sắp té xuống, Sở Chiến bất đắc dĩ phải nở ra nụ cười cưng chìu, này, sao lại sợ như thế? phải là cọp, nhớ tới chuyện vì cứu người khác mới bị thương, tuy bên ngoài là người rất lạnh lùng nhưng ra càng ở bên cạnh , càng phát có nhiều điểm đáng khiến người khác được.

      lúc Đường Tố Khanh nhắm mắt lại phỏng đoán làm gì, vì sao lại chẳng có động tĩnh gì cả, Sở Chiến nhàng đến bên giường, ôm cả người và chăn lên, nhàng kéo chăn bịch kín đầu của ra, để tránh vì buồn bực mà sinh khó chịu, nhìn gương mặt trái xoan ửng hồng, Sở Chiến nuốt ngụm nước bọt, bên trong hầu kết ứ đọng cái gì đó rất khó nuốt, đầu thoáng qua thành ngữ ‘sắc đẹp thay cơm’, giờ phút này chẳng muốn rời khỏi .

      Hàng lông mày khẽ run rẩy, Sở Chiến biết còn chưa ngủ, đôi tay giống như cầm trân châu bảo bối quý giá nhất thế giới nâng khuôn mặt nhắn của lên, cúi đầu hôn cái lên cánh môi . Ặc, lỗ mũi chống đỡ lỗ mũi, đôi môi chạm nhau, giọng : "Ngoan ngoãn ngủ, nấu cơm, có muốn ăn gì ?" .

      Đường Tố Khanh nhắm mắt đối với động tác thân mật của mà rối loạn, cũng thể giả bộ ngủ nữa, nhắm mắt lại : "Muốn ăn thịt." .

      rất kỳ quái, ràng là người thích ăn chay, nhưng gần đây, vì phải nằm trong viện nên thường hay ăn thịt hơn, nhưng lại ghét dầu mỡ, nên người đàn ông này thường đem ít món chay cùng thịt luộc đến cho ăn, ngày ngày cùng ăn, trùng hợp là các món ăn làm đều hợp khẩu vị của , bây giờ nghe người đàn ông này phải về nhà nấu cơm, chẳng thèm suy tư nhiều mà ra.

      "Muốn ăn thịt à? Bên cạnh em phải có sẵn thịt rồi sao? Tại cục cưng hợp tác, còn tưởng là cục cưng thích ăn thịt." Sở Chiến đầy ngụ ý.

      Đường Tố Khanh nổi đóa, người đàn ông này vòng tới vòng lui, trong đầu đều là tư tưởng hư thối, nhớ tới buổi sáng rời giường, và những cử chỉ thân mật kia, khuôn mặt trắng nõan dính tầng đỏ ửng, giọng trở nên nũng nịu: " ăn canh!" .

      "Phản đối có hiệu quả, canh giúp bổ cơ thể, làm ngay, tại cục cưng ngoan ngoãn ngủ thôi." Sở Chiến nịnh hót, sờ sờ sống mũi của , giúp đắp chăn xong rồi ra ngoài, phải vất vả lắm mới nuôi có tí thịt, nếu tại để cho tiếp tục chế độ ăn kiêng, đến lúc đó thịt chả có, thua thiệt vẫn là .

      Đường Tố Khanh nghe được thanh đóng cửa, mở mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh, bũi môi cái, người đàn ông độc tài, lá gan càng lúc càng lớn, hỏi muốn ăn cái gì, lại tự mình làm chủ, vậy hỏi làm chi.

      Xế chiều hôm đó, Đường Tố Khanh mang theo tinh thần sảng khoái được người ta đẩy vào phòng phẩu thuật, lưu lại bên ngoài, mình Sở Chiến lo lắng đến đứng ngồi yên, mặc dù bạn tốt bảo đảm rằng phẩu thuật có nguy hiểm gì cả, nhưng lòng Sở Chiến vẫn run sợ, lo lắng cho cục cưng của phải đối mặt với căn phòng phẫu thuật lạnh lẽo, lo lắng giải phẫu có thể xảy ra nguy hiểm, dù là phẩy phần trăm nguy hiểm cũng thể chịu đựng nổi.

      Thời gian tích tích trôi qua, bên ngoài sớm biết loạn thành cái gì, lúc Sở Chiến nóng nảy muốn xông vào phòng giải phẩu, cái đèn đỏ bên ngoài phòng phẩu thuật tắt, cửa phòng giải phẩu được người ta chầm chậm mở ra, Đường Tố Khanh được người ta tiêm thuốc tê mặc đồng phục bệnh nhân, an tĩnh nằm giường bệnh.

      Nhìn thấy như thế, tâm Sở Chiến sợ hãi vô cùng, cho là xảy ra chuyện gì, đôi mắt đen như mực mang theo sắc bén quét về đám bác sĩ, nếu gặp bất trắc gì đám người kia phải chết.

      Ánh mắt giống như thanh kiếm lợi hại, áo khoác trắng ho tiếng rồi : "Giải phẫu vô cùng thành công, chờ bệnh nhân hết thuốc tê liền tỉnh lại.".

      Cõi lòng treo ngược của Sở Chiến nhanh chóng buông xuống, thầm nghĩ: chỉ cần có việc gì là tốt rồi, nắm chặt bàn tay của , đau lòng theo bước chân của nhóm y tá, cùng nhau tiến về phòng bệnh.

      Trở lại phòng bệnh, đem Đường Tố Khanh sắp xếp xong, đám bác sĩ được lệnh rời , phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại Sở Chiến và Đường Tố Khanh ngủ mê man.

      "Cục cưng, em là vật có lương tâm, mình ngủ ngon như thế, có biết sợ đến hú tim , tại với em, về sau cũng thể bị thương nữa, nếu phạt nặng, có nghe hay ?" Sở Chiến cúi đầu thầm bên tai , hoàn toàn quản đối phương có nghe thấy hay .

      Tâm Sở Chiến vừa nghĩ tới chuyện bắt cục cưng về làm vợ của , chị cả trong giới hắc đạo; hoặc để cho cục cưng của thăng quan, bây giờ mặc dù là Phó thị trưởng của thành phố S, quyền thế ngập trời, nhưng thủy chung còn từ ‘phó’, ít nhiều gì cũng có vài ánh mắt xem thường.

      Tựa như kiện lần này, nếu như là quan cao hơn chút, chuyện tuần tra công trình kia phải do làm, vậy phải chịu tổn thương nặng như thế.

      Đối với Sở Chiến mà , người ta như thế nào cũng quan tâm, chỉ lo lắng cho hiền lành trước mắt, cái này dán nhãn là sở hữu của , thể có bất kỳ sơ xuất gì, nếu chẳng biết mình làm ra chuyện gì.

      Thời điểm Đường Tố Khanh tiến hành giải phẫu, Sở Chiến như trải qua hơn ba trận giao chiến đẫm máu, sớm mệt chịu đựng được. Nhìn nhìn cục cưng của ngủ an ổn, Sở Chiến dứt khoát cởi giày ra, bò lên giường theo , lấy tay nhàng nâng đầu của lên, đem cánh tay đặt ngang dưới cổ của , để tựa vào trong ngực của , êm ái ôm lấy tiến vào mộng đẹp.

      Bởi vì Đường Tố Khanh mới vừa làm giải phẫu xong, nên Sở Chiến làm chuyện gì cũng rón rén, lo lắng động đến vết thương, hai người bên trong phòng nhắm mắt ngủ nhưng truyền đến cỗ ngọt ngào. Thế giới bên ngoài sớm oanh động, nguyên nhân là người ta biết chuyện Phó Thị trưởng thành phố S vì cứu con của người công nhân mà bị thương phải nằm viện; tin tức chỉ sau vài giây truyền khắp thành phố S, tới ngày, cơ hồ nhân dân cả nước đều biết đến kiện trọng đại này, thậm chí kinh động đến lãnh đạo cấp cao.


      ☆, CHƯƠNG 45: CON ĐƯỜNG THEO ĐUỔI VỢ




      Sở Chiến tỉnh lại khi bị những tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập, còn chưa mở mắt, sờnơi phát ra tiếng chuông, sờ chút, rốt cuộccũng lấy được cái điện thoại reo um sùm, chẳng quản đó là điện thoại của ai, mệt mỏi ấnnút nghe, lo lắng tiếng ồn ào đánh thức .

      Cảm giác bộ ngực có vật thể như lò nhiệtnóng, ngừng chui ra chui vào, bên tai làtiếng thở nhàn nhạt và mùi thơm quen thuộc,tâm tình Sở Chiến tốt lên nhiều, cũng chẳng thèm trách cứ người gọi điện thoại đến quấy rầy mình

      Điện thoại vừa tiếp thông, đầu kia bên kia liềntruyền tới giọng già nua có phần nóng nảy: "A Khanh, là ông nội, tivi con vìcứu người mà bị thương phải nằm viện? Conkhông sao chứ?" .

      Nghe được giọng của đối phương, cơn buồnngủ của Sở Chiến chạy thấy bóng dáng, mắt mở to, giờ phút này ánh mắt chẳng còn vẻ mờ ảo như sương mù nữa, trong mắt sáng ra tia sáng quắc

      Nhìn ngủ ngon trong ngực, lầnđầu tiên Sở Chiến cảm thấy khẩn trương, bởi vìtheo tài liệu điều tra mà có được, cái ngườitự xưng là ông nội kia là người thân duy nhất mà có được, và đây cũng là lần đầu tiên anhnói chuyện phiếm với người lớn tuổi như thế, nếu lưu lại ấn tượng tốt, đến lúc đóanh càng khó khăn khi theo đuổi vợ .

      , thể để cho chuyện đó xuất hiệnđược, đầu nhanh chóng hoạt động, lúc đốiphương ngừng lo lắng, Sở Chiến dùnggiọng dịu dàng của người mới vừa tỉnh ngủ đểnói: "Ông nội!" .

      "Là Tiểu Hiền sao? Ông nội đây, A Khanh có sao chứ?" giọng già nua mang theo lo lắng hỏi, ông cụ thông minh nhưng giờ phútnày vì những tin tức tràn đầy tivi và mặtbáo, căn bản phát ra giọng kháclạ của cháu rể.

      Bên kia điện thoại lặng lẽ chờ câu trả lời củaanh, khí tĩnh lặng đến tiếng hít thở nhonhỏ cũng có thể nghe thấy, còn có thể nghe ra đối phương cố ý ngừng thở, lòng tràn đây lo lắng, Sở Chiến biết người lớn tuổi này rất hoang mang và lo sợ.

      Đổi lại là người khác có lẽ Sở Chiến để trong lòng, nhưng đây là ông nội của cụccưng, dù sao đây cũng là người khổ sở nuôi lớn cục cưng của , còn giáo dục tốt nhưthế, trả lời ngay: "Ông nội, A Khanh, ấy có việc gì, tại ngủ ngon, trong phòng toàn tiếng o o, ông nghe thử xem." .

      Dứt lời, Sở Chiến chuyển điện thoại đến dướimũi của Đường Tố Khanh, trong giấc mộng Đường Tố Khanh cảm thấy có đồ vật gì đó chặnhô hấp của lại, còn có tiếng nho bên tai của mình, nghĩ là phá, nhất thời vui : "Ừ, chớ quấy rầy em." .

      Tiếng ngáy nhàn nhạt giống như đứa bé,giọng mang theo chút tức giận xuyên thấu qua điện thoại truyền đến tai ông nội, lần nàyông cụ rốt cuộc tin tưởng cháu mình sao, lo lắng treo trong lòng được hạxuống.

      tại tỉ mỉ hồi tưởng lại, mới vừa rồi, giọngnói của Tiểu Hiền cũng là giọng mũi của ngườivừa mới tỉnh ngủ, chỉ là vì ông quá lo lắng nên để ý. Lúc này mới lĩnh ngộ ra, có lẽ ôngđang quấy rầy vợ chồng son bồi dưỡng tình cảm, gương mặt ông cụ ửng đỏ, họ tiếng xin lỗi.

      Ông Tiểu Hiền là người tốt, nhất định AKhanh thích, ông cụ cảm thấy vô cùng vuivẻ, nếu mà để người ngoài nghe được tiếng lòngcủa ông, còn tưởng rằng Giang Thiếu Hiền mới là cháu ruột của ông, ông cụ đến đâu cũngnói là cháu mình phần phước lắm mới lấy được người như Tiểu Hiền, hơn nữa Tiểu Hiềncó tính tình hiền hòa ra sao….?

      "Tiểu Hiền à, huyệt trống cógió (tương tự câu: có lửa làm sao cókhói), tin tức tivi là chuyện gì thế?"mặc dù ông cụ biết cháu mình có việc gì, nhưng hồi tưởng lại những tin tức vừa rồi, vẫn nhịn được mà hỏi.

      " có chuyện gì đâu ạ, tin tức tivi là , chuyện là như thế này. . . ." Sở Chiến lượcqua những hình ảnh nguy hiểm, đơn giản lần cho ông nội hiểu, chỉ lo lắng quá ràng dọa ông nội đau tim mà chết, đến lúc đósóng trước chưa dừng sóng sau lại đến chẳng phải là càng hỏng bét sao.

      "Bây giờ A Khanh ở đâu? Bị thương nhưthế nào?" Ông nội khẩn cấp hỏi, nghĩ đến đưacháu mình tự tay nuôi nấng bị thương,trong lòng ông cụ dễ chịu, trong lúcbất chợt hoài nghi A Khanh lương thiện có nên làm những công việc nguy hiểm như thế nàykhông.

      "Bây giờ chúng con ở bệnh viện Nhân dân Thành phố S, vết thương của A Khanh tốt hơn rất nhiều rồi ạ, nếu ấy ngủ an ổn như thế, ông nội đừng quá lo lắng" Sở Chiến an ủi.

      "Ừ, ông biết rồi, Tiểu Hiền con phải chăm sóc tốt cho A Khanh, phải ép nó ăn cho nhiều vào,nó rất kén ăn, nếu cần gọi cho ông nội." Ông cụ phân phó, lúc này mới cảm thấy mình chọn Tiểu Hiền tốt đến thế nào.

      Cúp điện thoại, Sở Chiến nhìn vẫn ngủ ngon, cưng chiều cười tiếng, khóa máyđiện thoại của , thả lại tại chỗ, sau đó nhẹnhàng đem đầu của đặt lên gối, giúp đắp chăn. Rồi Sở Chiến rón rén ra khỏiphòng bệnh, chuẩn bị về nhà nấu bổ canh, coinhư ông cụ phân phó, cũng nuôi trắng trẻo và mập mạp.

      Sở Chiến cho là ông gọi điện thoại xong sẽbuông tâm tình xuống, có ngờ tới saukhi ông cụ cúp điện thoại liền thu dọn quần áocho người lái xe chở mình đến bệnh viên nhân dân thành phố S, thèm báo ai tiếng,quản gia và thím nấu cơm vì tìm đượcông cụ, cho là ông bị người ta bắt cóc hoặc làmất tích, vội vàng gọi điện thoại báo cho ĐườngTố Khanh, kết quả điện thoại của vẫn trongtrạng thái ngoài vùng phủ sóng, bọn họ thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại đến nơi ở của .

      Sở Chiến vừa nhận được điện thoại, lòng có hơi lo lắng, nếu của tỉnh lại biết ôngnội của mất tích, phát điên mới làlạ, đến lúc đó chẳng phải là bất lợi cho trị liệusao? Sở Chiến lập tức bấm số điện thoại, an bài thuộc hạ khẩn trương tìm ông, ra lệnh cho bọn họ phải mang ông cụ an toàn trở về.

      Xử lý tốt tất cả mọi chuyện, Sở Chiến cầm theotúi giữ nhiệt đến bệnh viện, quyết định tạmthời cho biết chuyện ông nội của mất tích, để tránh cục cưng của bị kích thích.

      Cũng trong thời gian này, tại trạm xe lửa thànhphố S, ông lão quần áo bình thường trong tay cầm theo túi quần áo đơn giản xông thẳng xuống xe lửa, hấp tấp ngăn chiếc taxi,khuôn mặt già nua mang đầy vẻ hoảng hốt và lo lắng.

      Những người tài xế kia nhìn túi hành lý nghèonàn và cách ăn mặc quê mùa của ông cụ, lậptức dời tầm mắt nơi khác xem như khôngnhìn thấy, chuẩn bị tìm mục tiêu kế tiếp.

      Ông lão ngừng ngăn cản những chiếc taxiđi về phía mình, thấy người ta cố ý chạy nhanh để tránh ông, ông cảm thán: lòng người thay đổi quá nhanh, chỉ dựa vào cách mặc ăn mặc mà đánh giá người, nhưng từ đây đến bệnh viện nhân dân rất xa, nếu phải bộ chưa đến bệnh viện ông té xỉu rồi, vì thế ông cụ cốchấp ngăn chiếc taxi trống.
      levuong, Friendangel2727Billy Nguyễn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 46: ÔNG CHỦ CỦA CHÚNG TÔI CÓ THỂ BÁN ÔNG SAO?




      Tại cửa trạm xe lửa, người qua kẻ lại, người lên kẻ xuống xe lửa, ai cũng nhìn thấy cảnh ông lão mệt mỏi ngăn cản từng chiếc taxi, nhưng những người đàn ông kia lại thèm đối hoài đến ông cụ tóc bạc, cứ nhìn ông xong lại dời mắt chỗ khác, tỏ vẻ rằng họ rất vội vã, chẳng thèm chú ý đến cảm nhận của bất cứ ai, tiếp tục con đường của mình, lòng ông cụ ngừng chua xót.

      Vào ngay lúc này, chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ chạy đến cửa trạm xe lửa, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, từ bên trong xe ánh mắt trầm ổn và thâm thúy lướt qua, ánh mắt cho thấy vị chủ nhân của nó là người tuấn, ngũ quan ràng, lông mi hiên ngang, bộ dáng công tử dịu dàng, nhưng đôi mắt thâm thúy lại lên tia bén nhọn cho thấy người đó là người dễ dàng đối phó.

      Ánh mắt chủ nhân chợt nhíu chặt khi thấy hình ảnh trước mắt, giọng ôn hòa mở miệng: "Tiểu Vương, đỗ lại ." .

      Tài xế lái xe mang tên Tiểu Vương chân tướng, nhìn về phía trạm xe lửa theo tầm mắt của người ngồi ghế sau, lập tức hiểu ý tứ của , cậu lái xe đến chỗ trống cạnh cửa trạm xe lửa.

      Ngồi ở vị trí kế bên cạnh tài xế là người đàn ông trung niên với viền kính màu bạc cau mày liếc nhìn đồng hồ đeo tay, khó khăn : "Như giám đốc, nếu đợi chút nữa e rằng hội nghị của chúng ta kịp." .

      Người đàn ông tuấn suy nghĩ đôi chút rồi : "Thông báo bọn họ hội nghị kéo dài thêm tiếng." .

      "Vâng" Người đàn ông trung niên với viền kiếng màu bạc biết chủ tử nhà mình ngoài mặt lễ độ và ôn hòa, thực tế bên trong ta lại là kẻ lãnh khốc và vô tình, chuyện quyết định ai có quyền thay đổi, cho nên trước khi tức giận gật đầu, người đàn ông trung niên cầm điện thoại lên gọi điện về công ty.

      Xe chậm rãi dừng trước mặt ông cụ tóc bạc với sắc mặt trắng bệch, đôi mắt của ông trở nên mệt nhọc, cũng chuyện gì, tài xế lập tức xuống xe, sảng lãng : "Ông lão, ông muốn đâu? Giám đốc của tôi muốn đưa ông đoạn đường.", dứt lời lập tức nở nụ cười, tay để đau nên cứ gãi đầu, thần thái và cử chỉ đàng hoàng, vừa nhìn là có thể tin tưởng ngay.

      Dù sao ông cụ cũng người có kiến thức rộng, cho dù đối phương biểu thà, cũng chỉ là người xa lạ, ông cũng người là giám đốc trong miệng đối phương là ai? Chẳng ai mà lại tốt bụng như thế? Cho nên theo bản năng ông cụ liền cho rằng đối phương có mưu tính, chỉ là biết đối phương có thể hảm hại ông cái gì? Bộ dáng của ông vô cùng nghèo hèn kia mà.

      Vẻ mặt ông cụ bất đồng, đứng chết lặng tại chỗ, thầm quan sát sắc mặt của mọi người.

      Tiểu Vương nhìn thấy ông lão cứ cố chấp đứng đó, chỉ có thể đưa đôi mắt bất đắc dĩ nhìn về phía giám đốc của mình.

      Kính xe phía sau chậm rãi hạ xuống, ông cụ quan sát sắc mặt của người đàn ông bên trong, ngừng gật đầu cái, vừa nhìn là thấy người đó có phong thái vương giả, phỏng đoán rằng có phải ‘giám đốc’ kia là người đàn ông đó ?

      "Ông cụ, mời ông lên xe! Chúng tôi đưa ông đoạn!" Chỗ ngồi phía sau xe, người đàn ông tuấn nhàng mở miệng

      "Cái này. . . ." Ông cụ do dự, nghĩ tới bộ quần áo của ông tại, thấy thế nào cũng chẳng đón nổi chiếc taxi, bằng vì sao những chiếc taxi dù trống rỗng cũng chẳng đoái hoài đến ông, tiếp tục như vậy, ông thể đến bệnh viện nhân dân được.

      Ông cụ cười khổ cái, người đàn ông với viền kiếng màu bạc ngồi ở kế tài xế vừa vặn chuyện điện thoại xong, nhìn ông lão cứ mãi do dự trì hoãn thời gian vàng bạc của giám đốc nhà mình, trong nháy mắt trở nên vui mở kính xe xuống: "Ông cụ, ông do dự cái gì chứ, ông sợ ông chủ của chúng tôi đem bán ông sao? Ông nên xem lại . . . . ." .

      Cái người được gọi là ông chủ kia đưa đôi mắt sắc lạnh quét qua chỗ người đàn ông ngồi cạnh tài xế, làm cho đối phương chỉ có thể nuốt những lời còn lại xuống bụng, yên lặng ngồi đó, chẳng dám lên tiếng.

      "Ông cụ, ông lên xe , giám đốc của chúng tôi là người rất tốt, nếu mới vừa rồi kêu chúng tôi dừng lại rồi, tại giám đốc rất vội tham gia hội nghị rất quan trọng." Tiểu Vương gãi đầu, cố khuyên nhủ.

      Ông cụ nhìn lại tình trạng của chính mình, trong lòng suy nghĩ có lẽ ông cũng chẳng nên nghĩ nhiều làm gì, người ta thuần túy là muốn giúp người, nghe những lời của cậu trai trẻ, nghĩ thầm vẫn là nên trì hoãn tâm lý người tốt, lập tức ôm lấy túi hành lý của mình cúi đầu cảm ơn.

      Tiểu Vương cười đến mở cửa xe để ông lão ngồi vào, sau khi đóng cửa xe chạy đến vị trí tài xế và bắt đầu khởi động xe, cứ như vậy xe chậm rãi chạy khỏi cửa trạm xe lửa.

      Khi xe rời lâu, đám người đàn ông mặc quần áo đen thần bí xuất tại cửa trạm xe lửa, rồi lại thần bí biến mất.

      Cũng vào thời gian này, Sở Chiến ở trong bệnh viện nhận được thông báo khẩn cấp của đám thuộc hạ, báo cho biết là ông cụ đến thành phố S; ở trạm xe lửa bị nhân vật thần bí đưa . Trong nháy mắt Sở Chiến liền cau mày lo lắng, trong lòng phỏng đoán đối phương có mục đích gì, có phải là định dùng ông cụ để uy hiếp cục cưng của , lập tức hạ lệnh cho Lãnh Nhất Thiên điều tra.

      Tiểu Vương xuyên qua kính chiếu hậu nhìn ông cụ ngồi phía sau, cảm giác ông lão này có loại phong độ mà những người nông dân bình thường có được, gãi gãi đầu, đặt câu hỏi: "Ông cụ, ngày đây muốn đến nơi nào?" .

      "Ặc, nếu như thuận tiện làm phiền cậu đưa tôi đến bệnh viện nhân dân." Mặt ông cụ lộ vẻ gấp gáp trả lời, lần này ông có hơi lo lắng quá rồi, cho nên mới bỏ ra thời gian dài như thế để tự đến thành phố S, nếu là bình thường, ông để quản gia an bài tài xế đưa ông , như thế đến rất nhanh.

      "Bệnh viện? Ông cảm thấy thoải mái sao?" Tiểu Vương quan tâm hỏi, ông chủ ngồi phía sau cũng cau mày như ông cụ, trong lòng suy nghĩ người nhà của ông đều ở đâu cả rồi, sao để cho ông mình đến đây, họ biết thành phố S rất nhiều nguy hiểm sao?

      " phải là khám cho tôi, tôi muốn thăm cháu mình, nó bị thương." Ông cụ lo lắng , ông cụ từ đầu đến cuối cũng đề cập đến tên và thân phận của cháu mình, dù cho đối phương có tốt đến thế nào, nội tâm cũng là rất khó đoán, ông phải cẩn thận mới được.

      Tiểu Vương nhận được lời đáp nên gật đầu cái, cũng dần thích trò chuyện với ông cụ, nên cậu lập tức hỏi thăm ông cụ về những chuyện riêng, tỷ như cháu ông ốm hay mập, có cần giúp tay hay ? Ông cụ đến từ đâu?.... tất cả những câu hỏi đó đều bị ông cụ trả lời cách đơn giản.

      Người đàn ông ngồi bên cạnh ông cụ nghe cách trả lời của ông cụ, trong mắt loét lên đạo ánh sáng, sau đó mặt biến sắc mà lắng nghe hai người trò chuyện.

      Trải qua hơn nửa tiếng, xe con rốt cuộc lái đến bệnh viện nhân dân thành phố S, nhìn cái bệnh viện to ra trước mặt, ông cụ cảm kích với người con trai ngồi bên cạnh: "Cháu trai, cảm ơn cháu." .

      Ông cụ thận trọng mở cửa xe ra, lấy túi hành lý to xuống, rồi lập tức mở túi ra, mọi người ông định làm gì nên đưa mắt nhìn ông, ông lấy tờ năm mươi tệ thả vào tay người con trai ngồi bên cạnh mình, cảm kích : "Cháu trai, lần này cám ơn cháu, đây là tiền xe, cháu cứ cầm lấy." .

      Người đàn ông trung niên ngồi ghế cạnh tài xế mở to đôi mắt kinh ngạc, Tiểu Vương nhìn thấy động tác của ông, lập tức thà : "Ông cụ, tiền của ông, ông cứ để dành lại mà sử dụng, giám đốc của chúng tôi quan tâm đến chút tiền này." .

      "Tôi hiểu các người chẳng để ý đến số tiền này, nhưng đây là tiền xe, xe này tôi thể ngồi công, tóm lại là cám ơn các người giúp đỡ." Ông cụ thu thập xong hành lý, phất tay cái vào trong bệnh viên nhân dân.

      Rồi hai người đàn ông phía trước đưa đôi mắt kinh dị khi thấy người đàn ông ngồi phía sau thư thả bỏ tiền vào trong túi mình, gì thêm. Vừa rồi nhìn thần thái của đối phương khi chuyện cũng biết đối phương phải là người bình thường, nếu rằng, thái độ vô tình toát ra tôn quý, cũng có nghĩa rằng gia đình của đối phương đơn giản, cho nên từ chối mà nhận tiền.

      Mà trong lòng Tiểu Vương cảm thán ông cụ kia thà và rất có nguyên tắc sống, có bởi vì thân phận cao quý của giám đốc mà nịnh bợ, cứ làm đúng nguyên tắc của mình, dám đưa chút tiền cho chủ tử, đây chắc chắn là ông cụ tốt bụng.

      -----------------
      levuongFriendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :