1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện: Giang Thiếu Hiền 2

      Tôi vừa được hai mươi bốn tuổi, thím cấp bách tìm mối hôn cho Đường ca, nhưng ngờ Đường ca ở trong thôn nổi danh hết ăn lại nằm, người lớn lên cực kỳ giống thím, sắc mặt chanh chua hung ác, cộng thêm tính khí vô cùng tốt, kinh tế trong nhà thuộc về trung hạ đẳng, cho nên trong thôn căn bản nương nguyện ý gả cho , tìm được nương trong thôn, thím dứt khoát chạy các thôn chung quanh, trong này đương nhiên phải tốn nhiều tiền phí làm mai cùng lộ phí, nhìn chú nóng nảy dứt.

      Mà dáng dấp tôi thùy mị càng tuấn, có thể thường thường rãnh rỗi chạy tới thư viện trường học đọc sách, nên người luôn có loại khí chất thư sinh, trong thôn số nương thường thường xấu hổ nhìn tôi, đối với những thứ này cũng thể để cho tôi cảm thấy tự hào hoặc là cái gì, cuộc sống vẫn như cũ phải tiếp tục, hoặc tôi biết số mạng tương lai tôi độc, muốn giãy giụa nữa.

      Cho đến sau đó lâu tôi mới biết phải tôi đối với vận mạng mà cúi đầu, mà những nương trong thôn kia thể vào trong lòng của tôi, các ấy giống nhau là tôi quan tâm người, cho nên thờ ơ, khi cái đó người phụ nữ xinh đẹp cường đại xuất kia trong nháy mắt, tôi rốt cục phát ra là người khi đối với vật gì đó có chấp niệm, như vậy liều lĩnh đuổi theo, cho dù quá trình này có nhiều vết thương mệt mỏi.

      Đối với Đường ca tìm được đối tượng, mà tôi lại dễ dàng rước lấy ánh mắt quyến rũ của các nương, thím phẫn hận dứt, thường thường nhìn chằm chằm tôi chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, tôi lớn lên giống người mẹ chết , đều là hồ ly tinh chuyển thế.

      Đối với những lời của thím lúc mới bắt đầu tôi còn tức giận châm chọc mấy câu, đến cuối cùng tôi rốt cục nghĩ thông suốt, chó cắn ngươi hớp ngươi thể trực tiếp cắn trở về con chó kia, có tư cách đẹp đẽ chính là người đàn bà chanh chua nổi điên, huống chi thím có chú có thể trị được, biết tại sao, mỗi khi thím đến mẹ phải, chú luôn luôn thà đàng hoàng cuối cùng kìm hãm được nổi giận, cái lửa giận ngay cả thím luôn điêu ngoa mà cũng cảm thấy sợ, ngay cả tôi cũng phải cảm thấy chú trước kia phải là thích mẹ chứ.

      Ta rất nhớ ngày đó, ngày đó tôi ở công trường làm công xong còn chưa về nhà, mà giống như thường ngày theo thói quen chạy đến cửa thôn, cho dù biết ba mẹ trở lại, nhưng tôi vẫn theo thói quen năm năm chờ, như vậy tâm tình của tôi dị thường bình tĩnh vui vẻ, giống như về đến nhà chờ bị thím trách mắng, mặc dù tôi đối với thím trách mắng để ở trong lòng, nhưng có ai thích ngày hai mươi bốn giờ cũng bị mắng, trừ phi người kia là bệnh thần kinh.

      Ngày đó, chờ tôi tới cửa thôn, rất nhiều thôn dân rối rít làm xong việc nhà nông chuẩn bị về nhà, lễ phép cùng những thôn dân kia chào hỏi.

      Ngày dần dần biến thành đêm, nông thôn ban đêm tối om, khắp nơi đều là tiếng kêu côn trùng líu ríu, từ sinh trưởng ở nông thôn mà , những thứ này cũng thể làm cho tôi sợ, ngược lại tâm tình bình tĩnh, tôi mỗi lần tới cửa thôn cũng tới bờ sông bên cạnh, ngày đó tôi cũng giống như thường ngày chậm rãi về phía bờ sông , ngửi cỏ hương dễ chịu cùng khí mát mẻ, lòng tôi đặc biệt rất tốt.

      Ngay vào lúc này, tôi ràng nghe tiếng kêu đau đớn, lúc này trễ thế này, nơi này tại sao có thể có người, tôi chê cười mình quá mức độc, cho nên xuất ảo giác, lúc này phải là thời gian mỗi gia đình ấm áp, có ai chạy tới nơi này.

      Khi tôi xoay người chuẩn bị về nhà, cái thanh kêu rên lần nữa truyền đến, tôi cảm giác mình phải xuất ảo giác, đứng tại chỗ nghiêm túc nghe lần, nhưng chung quanh trừ côn trùng kêu tôi căn bản nghe được bất kỳ thanh nào, tôi bước chậm rãi trở về.

      "Có ai ?" Lúc tôi bước chân trong nháy mắt, giọng già nua thể hơn truyền đến tới đây.

      Tôi xoay người về phía thanh vừa hỏi: "Ai ở đấy?" .

      Lúc hồi tưởng lại, có lẽ ngay lúc đó tôi quá mức nhàm chán, hoặc trong tiềm thức tôi đối với cái cuộc sống tuyệt vọng, người bình thường nghe thanh như vậy, phải lập tức quay đầu chạy , mà phải như vậy sợ chết quá khứ, dù sao xã hội này quá nhiều người xấu, hơn nữa lúc ấy nông thôn trong có truyền thuyết, tương truyền trời vừa tối bờ sông xuất hồn dã quỷ gọi hồn.

      Ban đêm vô cùng tối đen, tôi dựa vào cảm giác quen thuộc của mình với bờ sông chậm rãi về phía thanh phát ra, cái thanh già nua lần nữa vang lên: "Chàng trai, cứu tôi." .

      thanh càng ngày càng gần, có thể từ trong thanh người kia cảm thấy suy yếu chịu nổi, tôi có suy nghĩ nhiều, bước nhanh hơn, nhã nhặn hỏi: "Ông làm sao vậy?" .

      Lần này có bất kỳ thanh nào vang lên, quả nhiên ở cách đó xa chân của ta đụng phải 'Vật thể', tôi ngồi xổm người xuống xem xét cái 'Vật thể' khổng lồ đó, bên tai ngừng nghe thấy tiếng rên từ trong miệng 'Vật thể' khổng lồ phát ra, trong đêm đen, tôi có thể thấy cái 'Vật thể' khổng lồ này là người.

      "Ông làm sao vậy? Có khỏe ?" Tôi ôn hòa hỏi, kết quả người nằm đất trả lời tôi chỉ là tiếng rên khó chịu.

      Nội tâm giao chiến hết sức, tôi hành động nhanh hơn so với suy nghĩ bước làm ra quyết định, tôi từ từ đỡ người đất dậy, sau đó cõng cái người xa lạ này trong đêm đen về phía đường về nhà, đường tôi nghĩ nếu như giờ phút này mang theo người xa lạ về nhà như vậy, nhất định rước lấy trách mắng của thím, hơn nữa cuối cùng giúp được người lưng, suy nghĩ liên tục, tôi đưa người xa lạ lưng này đến Từ Đường (nhà thờ họ) trong thôn.

      vào trong Từ Đường để người lưng xuống, tôi mới nhìn dáng vẻ cái người xa lạ này, giọng ông ấy cùng người của ông đều già nua, người có rất nhiều vết máu, giờ phút này khó chịu mà ngất .

      Khi đó tôi mặc dù rất lo lắng toàn thân ông lão này đều là máu dáng vẻ chẳng lẽ là người xấu, nhưng lòng nhân từ cùng đạo nghĩa người tôi nổi lên, cuối cùng thở dài tiếng, lặng lẽ chạy về nhà cầm tích góp tiền riêng tôi giấu ở đầu giường mà gạt thím trong mười mấy năm, chạy đến phòng khám bệnh duy nhất trong thôn khẩn cầu bác sỹ Từ Đường chữa bệnh vì có ông lão xa lạ ở đó.

      Thấy tôi vội vội vàng vàng về nhà, thím thể thiếu mắng trận, sau đó nghe thấy bất kỳ thanh gì của tôi, lại bộ dáng vội vã mất, thím cảm giác giống như đạn ở bông hoa, rất vui, liền tiếp tục làm chuyện của bà.

      Tôi dẫn bác sỹ đến Từ Đường để trị liệu vết thương cho ông già, bận rộn hơn nửa giờ, bác sỹ cuối cùng băng bó kỹ vết thương cho ông già, dặn dò tôi trong hai mươi bốn giờ phải chăm sóc bệnh nhân cho tốt, trong người có thể lên cơn sốt vân vân, sau đó xách hòm thuốc rời .

      Tôi nghiêm túc trông coi ông lão nằm mặt đất, quả nhiên đến nửa đêm, ông phát sốt cao, tôi cầm chiếc khăn ướt lau cho ông để giảm nhiệt độ xuống, cho đến rạng sáng, cơn sốt cao của ông lão mới lui .

      lâu sau, mỗi khi hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy tỉ mỉ chiếu cố ông lão, trong lòng của tôi cảm thấy may mắn, may là tôi cứu ông lão, nên mới có sau này có thể thay đổi số mạng cả đời tôi, mới biết người quan trọng nhất đời này.

      Sáng sớm, tôi lén lút chạy trở về trong nhà nấu cháo, đây là lần đầu tiên tôi lén lút gạt mọi người, vào phòng bếp nấu đồ, nếu thím nhìn thấy, lại la hét tôi là con sói mắt trắng.

      Tôi nấu cháo xong đưa đến Từ Đường, đặt ở bên cạnh ông già, sau đó viết ra tờ giấy, sau mới công trường bắt đầu công việc ngày.

      Cả ngày tâm tư của tôu đều đặt ở người ông cụ, lo lắng mình ở bên cạnh chăm sóc, ông cụ có thể gặp khó khăn , nếu khó chịu làm sao bây giờ, đủ loại suy nghĩ quanh quẩn ở trong đầu óc của tôi, công trường lần đầu tiên liên tiếp phạm sai lầm, làm hại chủ thầu còn giễu cợt tôi chẳng lẽ là suy nghĩ đến nương nhà nào.

      Sắp đến giờ tan ca buổi tối, chủ thầu giễu cợt tôi cái, sau đó để cho tôi tan việc trước nửa giờ, tôi mang theo thức ăn tiết kiệm được trong buổi trưa ở công địa, chạy nhanh về phía Từ Đường, chờ tôi đến Từ Đường, đâu còn có bóng dáng của ông cụ, chỉ còn lại chén đũa , tôi có chút mất mác cũng có chút lo lắng, biết ông cụ lúc nào rời , thân thể khỏe chưa?

      Vốn tưởng rằng chuyện này là nhạc đệm, mấy ngày tiếp theo tôi cũng dựa theo thói quen thường ngày làm việc và nghỉ ngơi, ngày ngày chịu nhịn thím trách mắng cùng công trường bận rộn, cho đến tuần sau ông cụ rời , trong thôn có chiếc xe màu bạc lái vào chạy thẳng tới công trường.

      Tổ tiên ba đời trong thôn đều nghèo, có thấy người nào xe đẹp như vậy, mắt người dân trong thôn hâm mộ, sợ hãi than, còn có tò mò, rối rít bỏ công cụ canh tác trong tay lại, bước nhanh theo về phía chiếc xe chạy, muốn nhìn chiếc xe chút đến chỗ nào trong thôn bọn họ.

      Khi đó tôi trong công trường chọn gạch, khắp người đều là nước bùn đất cùng bụi bặm, biết chút nào về số mạng của tôi bắt đầu chuyển hướng, nên muốn người hạnh phúc cuối cùng vẫn hạnh phúc.

      Chiếc xe vững vàng dừng ở bên cạnh công trường, nhóm thợ làm công ở công trường cũng vô cùng hiếu kỳ người trong xe muốn làm gì, chỉ thấy trong xe xuống người đàn ông mặc tây trang màu đen phẳng phiu, người đàn ông cầm trong tay tấm hình, dò xét công trường vòng, chậm rãi về phía tôi, dừng ở cách tôi ba bước, giọng hỏi: "Xin hỏi là Giang Thiếu Hiền tiên sinh sao?"

      Tôi vô cùng nghi ngờ, dường như tôi biết người đàn ông tây trang trước mắt này, tôi có lên tiếng, nhân viên tạp vụ chung quanh bắt đầu lớn tiếng giúp tôi đáp.

      Người đàn ông tây trang từ trong túi lấy ra cái điện thoại di động, cung kính hướng về phía điện thoại di động gì. Khi đó trong thôn ngay cả điện thoại cũng hiếm thấy, đừng điện thoại di động đẹp đẽ như vậy, còn có chiếc xe trước mắt, trong thôn căn bản chưa từng xuất qua, các thôn dân từ trong đồng ruộng chạy tới tò mò nhìn tất cả.

      Người đàn ông cúp điện thoại, lập tức hướng về phía tôi cúi đầu cung kính : "Giang tiên sinh, chủ nhân của chúng ta cho mời!" .

      Đầu của ta ong ong, tôi cũng biết chủ nhân là ai, khi đó tôi rất ngu hỏi câu: "Tôi biết chủ nhân ngài sao?" .

      Người đàn ông gì, chie cung kính mời tôi ngồi lên xe của . Nhận được tin tức thím cùng chú chạy tới nhìn thấy màn này, thím mang theo giọng nịnh nọt lớn tiếng truyền đến tới đây: "Tiên sinh, xin hỏi ngài là tại sao biết Tiểu Hiền nhà chúng tôi? Ngài đây là muốn..." .

      Tôi còn là lần đầu tiên nghe thấy thím thân thiết gọi tên của tôi như vậy, ngày trước bà luôn là dùng uy, trống hoặc là con của hồ ly tinh để gọi tôi, tôi đột nhiên nghĩ đến ra là tiền tài đối với số người mà quan trọng như vậy.

      Người đàn ông để ý đến thím, chỉ cung kính đưa tôi lên xe, sau đó ở trước ánh mắt ghen tỵ hâm mộ của tất cả thôn dân chạy như bay rời , từ kính chiếu hậu nhìn càng ngày càng xa thôn trang, tôi hi vọng ra ngoài cũng cần trở về nữa.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện: Giang Thiếu Hiền 3

      Trong xe sạch chỉ có tôi cùng cái người đàn ông áo đen lái xe, người đàn ông kia sau khi lên xe chỉ yên tĩnh lái xe, có thể nhìn ra là người nhiều lắm. Tôi có chút thận trọng ngồi ở cạnh ghế tài xế, bên trong xe bố trí sạch cùng nước bùn vôi người tôi tạo thành trái ngược mãnh liệt.

      Nhìn chiếc xe lái nhanh ra thôn trang sau đó chạy về phía thành phố, trong lòng tôi tràn đầy sương mù, ngừng suy đoán chiếc xe sắp đến đâu, từ trong miệng người đàn ông chủ nhân đến tột cùng là người nào? Là người tốt hay xấu? Những thứ này tôi đều có nghĩ tới, cũng lo lắng qua, nhưng suy nghĩ lại chút nếu như đối phương là người xấu, để cho tôi gặp ba mẹ sao? Sống chẳng vui mừng chết có gì đáng sợ, sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng của tôi ngược lại thở phào nhõm.

      đường tôi cũng ngủ, lúc vừa mới bắt đầu là sợ, sau lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe thấy phải vô cùng mới lạ, những kiến trúc này ở trong thôn chúng tôi chưa từng gặp qua, giống trong cuốn sách gì đó miêu tả, nhà cao tầng, trong tủ kính của cửa hàng phía trước bày vật phẩm tinh xảo, TV lớn như thế, đám người mặc quần áo cao quý, xe cộ chạy tới chạy lui,,,,,,

      biết qua thời gian bao lâu, chiếc xe chạy nhanh về phía ngoại ô, càng ngày càng xa rời thành phố, tôi mặc dù sợ chết, nhưng vẫn lo lắng quá trình cái chết đó hoặc sống bằng chết, trước kia ở trong quyển sách từng viết người biến thái thích hành hạ người khác, bên tai truyền tới vù vù tiếng gió, tôi vì tương lai của mình lo lắng.

      Lúc tôi suy nghĩ lung tung hết sức, chiếc xe biết lúc nào dừng ở trước mặt biệt thự phong cách Châu Âu ở núi, chiếc xe xuyên qua cửa sắt lớn chậm rãi lái đường , theo ngoài cửa xe nhìn sang, tôi có thể nhìn thấy rất ràng trong vườn hoa đủ loại đủ loại ra tên hoa cách đó xa, còn có cầu gỗ hình vòm thông qua núi giả, nơi này cảnh sắc mỹ lệ để cho tôi cho rằng mình tới tiên cảnh trốn nhân gian, tôi có chút tham luyến nhìn bên ngoài, hít thở khí mới mẻ ngoài cửa xe.

      Xe chậm rãi dừng ở cửa biệt thự phong cách Châu Âu , ba tầng màu trắng chỉ có ở sách mới thấy qua, cho dù xem rất nhiều bộ sách tôi cũng biết dùng từ nào để hình dung biệt thự xinh đẹp này, lúc tôi quan sát biệt thự, người đàn ông mặc tây trang màu đen ngồi chỗ ghế lái xuống xe, tôi nhìn theo hướng , thấy cung kính cùng người đàn ông trung niên gì đó, người đàn ông trung niên thỉnh thoảng nhìn về phía tôi.

      Thấy hai người cách đó xa chút sau về phía tôi, tôi có chút nghi ngờ, cũng có chút thận trọng, người đàn ông mặc tây trang màu đen cung kính cư xử với người kia phải là chủ nhân của chứ? Nếu như vậy, tôi biết, có thể đối phương tìm lộn người , tôi suy nghĩ lung tung, người đàn ông trung niên mở cửa xe, ánh mắt chăm chú nhìn tôi : "Giang tiên sinh, lão gia chúng tôi cho mời!" .

      Mặt đối phương mặc dù biểu gì, nhưng từ trong ánh mắt nhìn ra thái độ với tôi khinh miệt, trong mắt lấp lánh sáng quắc, mà chỉ lễ phép quan sát, tôi gật đầu cái sau đó xuống xe, theo người đàn ông trung niên vào biệt thự.

      Bố trí trong biệt thự làm cho tôi cảm thấy giống như vào đồng thoại thế giới, cấp bậc trang bị xa hoa chỉ thấy qua ở sách, thảm lông dê trân quý, khảm ở vách tường Tv Lcd cỡ lớn, ghế sa lon bằng da màu rám nắng, khay trà thủy tinh, đèn treo trần nhà bằng thủy tinh, thang lầu màu bạc xoắn ốc.
      (Cảm giác đây tả nhà của Sở Chiến sau này chứ phải tả nhà của ông nội chị Đường Tố Khanh)
      Ta có chút thấp thỏm theo người đàn ông trung niên phía sau, mọi thứ nơi này đều làm cho tôi có cảm giác được vô cùng thành , trong lòng suy đoán chẳng lẽ vào cung điện Châu Âu.

      Người đàn ông trung niên tới trước cửa căn phòng ở lầu hai ngừng lại, gõ cửa cái, sau đó mở cửa vào, tôi vào gian phòng đầu tiên ngửi thấy mùi thuốc, sau đó đập vào mắt chính là ông cụ quen thuộc nửa nằm ở giường, nghe người đàn ông trung niên cung kính hướng về phía ông cụ nhàng kêu tiếng: "Lão gia, người đến." .

      Ta thế mới biết là ai muốn gặp tôi, trong lòng thở phào nhõm, buổi tối trước đây lâu tôi cứu ông cụ trước mắt này, ông hẳn muốn đẩy tôi vào chỗ chết mới đúng.

      Ông cụ nằm giường nghe thấy thanh, mở mắt nhìn về phía cửa, sau đó từ từ ngọ ngoạy muốn đứng dậy, người đàn ông trung niên bước nhanh tới đỡ ông cụ ngồi dậy, than thiết đặt ở phía sau ông cái gối đầu mềm.

      Thấy ông lão nghiêm túc quan sát tôi, tôi vô cùng xin lỗi lên tiếng chào hỏi, sau đó lo lắng hỏi: "Thân thể của ông khỏe chưa?" .

      "Thân thể ta tốt hơn nhiều, ngày đó làm phiền cậu, nếu lão già ta gặp Diêm Vương, Tiểu Hiền, ngại ta gọi cậu như vậy chứ?"

      Nghe thế, trong lúc bất chợt tôi có chút cảm động, ánh mắt nhân từ của ông cụ tôi lâu chưa từng thấy qua, mặc dù chú cũng đối xử với tôi cực tốt, nhưng ông ấy thủy chung sợ thím, chỉ có thể hướng ánh mắt về phía tôi lộ ra xin lỗi.

      "Cháu ngoan, tới đây để cho ta nhìn cháu chút." Ông cụ nhân từ hướng tôi vẫy vẫy tay.

      Cái ánh mắt khẩn thiết hiền lành đó để cho tôi nhịn được đến gần, ông cụ già nua cầm chặt tay của tôi, giải thích chuyện ngày đó sau khi ông tỉnh lại sợ người nhà lo lắng liền vội vội vàng vàng liên lạc với người nhà rời .

      Nghe được ông cụ đến người nhà của ông, nhưng kể từ lúc vào biệt thự này tôi chưa từng thấy quá những người khác, trừ xưng hô của ông cụ với người quản gia và người đàn ông mặc tây trang màu đen ở ngoài, này hẳn phải là người nhà trong miệng ông cụ, nếu gọi ông là lão gia, hơn nữa thái độ còn cung kính như vậy, những tò mò này tôi chỉ đặt ở trong đầu.

      Cùng ông cụ lảm nhảm chỉ chốc lát sau, người đàn ông trung niên nhịn được cung kính lên tiếng : "Lão gia, đến giờ ăn cơm." .

      Ông cụ gật đầu cái, sau đó từ từ đứng dậy chuẩn bị xuống giường, người đàn ông trung niên muốn tiến lên dìu, lại bị ông đẩy ra, ông có thể tự mình , thấy dáng vẻ ông cụ đứng rất khó khăn, tôi có chút lo lắng tới đở ông, nghĩ tới ông cụ chẳng những có đẩy tôi ra, còn cười híp mắt mặc cho tôi dìu.

      Tôi đở ông cụ tới bàn ăn ở lầu dưới, bàn ăn biết lúc nào bày đầy đủ món ăn ngon đầy dinh dưỡng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, ngửi thấy mùi thơm, tôi khó khăn nuốt ngụm nước bọt, thức ăn phong phú như vậy ở trong thôn chúng tôi ngay cả lễ mừng năm mới cũng được ăn, đừng đến ngày bình thường.

      Đở ông cụ ngồi xong, tôi có chút ngây ngốc cùng đứng với người đàn ông trung niên, có chút biết làm sao, ngay cả người giúp việc trong biệt thự này ăn mặc so với tôi chỉnh tề đẹp mắt hơn, ông cụ dường như nhìn thấu tôi ngượng ngùng, phân phó người đàn ông trung niên dẫn tôi đến gian phòng tùy ý đổi bộ quần áo của người đàn ông trung niên.

      Chờ tôi thay xong quần áo sau khi ra phát bàn ăn thêm người, nhìn bóng lưng rất ràng cho thấy là phụ nữ, ông cụ cùng người phụ nữ đó biết tán gẫu cái gì vô cùng vui vẻ, còn cười ha ha.

      Đuôi mắt ông cụ nhìn thấy tôi cách đó xa, cười lên tiếng : "Tiểu Hiền, qua đây, giới thiệu cho cháu, đây là cháu của Đường Tố Khanh của ông, A Khanh, đây chính là Tiểu Hiền ngày đó cứu tính mạng ông nội." .

      Tôi từ từ đến gần bàn ăn, lúc này mới nhìn mặt mũi người phụ nữ đó, khắc kia tôi cho là tôi gặp được tiên nữ, là quá đẹp, nếu hoa trong thôn đến nơi này căn bản có thể so sánh, bởi vì ở đây cùng cấp bậc bên trong, chỉ thấy người con trước mắt mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, da trắng nõn, như người trong tranh ra, tây trang màu đen đơn giản ở người của mặc đặc biệt hấp dẫn.

      Tôi còn ngây ngốc nhìn bề ngoài xinh đẹp của đối phương kia, bàn tay bé trắng nõn đưa về phía trước mặt của tôi, giọng trong trẻo mát lạnh vang lên: "Chào , ngày đó vô cùng cảm kích cứu ông nội tôi." .

      Tôi lấy lại tinh thần, có chút cẩn thận đưa tay ở quần áo của mình xoa xoa, sau đó vươn tay nắm tay bé trắng noãn kia, xúc cảm trong tay trơn nhẵn làm cho tôi rất mơ màng, có tay của ai mà trơn mềm như vậy, như vậy sao? Tôi nghi ngờ, có chút biết làm sao cà lăm lên tiếng : ", cần cám ơn, là, là tôi phải làm." .

      Cứ như vậy ý ông cụ bảo tôi ngồi xuống, cùng bọn họ ăn bữa trưa, thức ăn nơi này tôi chưa từng ăn qua, thức ăn cực ngon, ông cụ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho tôi, ngay tại lúc bị thím áp bách sinh hoạt làm cho tôi có cảm giác lỗ mũi có chút ê ẩm, sau đó bị tôi đè ép xuống, cùng thấp thỏm vui vẻ ăn cơm.

      Sau khi ăn xong lại hàn huyên với ông cụ và lúc, sau mới cáo từ với ông cụ, mặc dù ông cụ cực kỳ đồng ý, nhưng vẫn bất đắc dĩ gọi người ta đưa tôi về nhà. Đây chính là lần đầu tiên tôi cùng A Khanh gặp mặt.

      Sau khi về đến nhà, thím rất là hưng phấn hỏi tôi cái người đàn ông mặc tây trang đưa tôi đâu, đối phương là ai, có được câu của tôi là 'Tìm lộn người', thím hừ tiếng, cay nghiệt : "Tao cũng biết là tìm lộn người, bộ dáng mày thế này làm sao biết người có tiền, muốn biết cũng là A Dũng nhà tao biết." .

      Đây là tôi lần đầu tiên dối với thím, hoặc trong tiềm thức tôi muốn thím quấy rầy cuộc sống ông cụ cùng A Khanh.

      Ta có thói quen viết nhật ký, ghi chép chuyện trong cuộc sống của tôi từng chút vui vẻ, kể từ lần đó thấy A Khanh, trong nhật ký đều viết về nội dung đều có liên quan đến , ví dụ như cái gì, cười về phía tôi, đoán làm gì vân vân.

      Cuộc sống còn phải tiếp tục, nhưng A Khanh dần dần bị tôi đặt ở trong lòng, tôi vẫn như cũ chịu nhịn thím trách mắng cùng kiếp sống làm vô cùng vô tận, cho đến tháng sau, đột nhiên ông cụ ngồi xe đến, thấy tôi khó khăn như vậy, ông hai lời, lôi kéo thím và chú vào gian phòng ở trong ánh mắt nghi hoặc của tôi, nhìn cửa phòng đóng chặt, tôi có chút lo lắng thím có thể đánh ông cụ , cả người thấp thỏm bất an ở bên ngoài phòng tới lui, chuẩn bị tùy thời cứu ông cụ.

      Khoảng nửa giờ sau, ông cụ cùng chú và thím ra, nhìn ra được tâm tình của thím rất là vui sướng, ông cụ dứt khoát về phía tôi, cười híp mắt : "Tiểu Hiền, làm chồng của cháu ông được ?" .

      Nghe đến đó tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, tôi thừa nhận mình đối với cái đó vừa thấy , nhưng tôi nằm mơ cũng dám tưởng tượng cưới , dù sao thân phận của tôi như vậy làm sao xứng với , thím nhìn thấy nghi ngờ cùng ngây ngốc của tôi, luôn luôn ở bên ám hiệu tôi lên tiếng đáp ứng.

      Tôi nhớ lúc ấy nghĩ như thế nào, chỉ biết chờ đến lúc mình hiểu được đáp ứng, sau đó cùng ông cụ tiến vào biệt thự lần trước đến kia, tôi biết ông cụ làm thế nào thuyết phục gả cho tôi, tất cả giống như nằm mơ, được ông cụ chúc phúc, tôi cùng kết hôn, tôi hiểu tại sao thím cho phép tôi cưới A Khanh, có lẽ là bởi vì liên quan đến tiền.

      Chờ tôi và cùng nằm chiếc giường, tôi mới phản ứng được tất cả phải là giấc mơ, hoặc rốt cục trời cao chú ý đến tôi, muốn cho tôi may mắn, cả buổi tối tôi dám ngủ, cẩn thận hô hấp, có thể cảm nhận được mùi thơm người truyền tới, cho đến nửa đêm canh ba, xác định ngủ say, tôi mới lặng lẽ xoay người quan sát ngủ, kìm hãm được đến gần khuôn mặt nhắn ở gò má của hôn cái, giống như kẻ trộm thành công hôn trộm, trong lòng tôi mừng rỡ khác thường.

      Tôi biết ở đêm tân hôn vợ chồng khác làm thế nào để trôi qua, mà tôi và A Khanh chỉ là nằm ở giường của mình, cho dù là như vậy, tôi cũng vô cùng vui vẻ.

      Sau khi kết hôn, A Khanh rời , nghe ông nội A Khanh có căn nhà ở thành phố S, vì tiện cho công việc, bình thường đều ở tại thành phố S, khi đó tôi mới biết tôi cưới nhân vật tầm thường, A Khanh lại là Phó thị trưởng thành phố S, trong nháy mắt tôi ngây ngốc, nhân vật như vậy tôi làm sao xứng đây, nhất thời trong lòng tôi lên cảm giác tự ti, bình thường tôi cùng ông nội ở trong biệt thự, khi đó tôi vẫn cố gắng chăn sóc ông nội, đồng thời xử lý mọi việc trong nhà, rất nhiều lúc tôi mở ti vi xen tin tức của chính phủ thành phố S hoặc là cầm máy tính xách tay nhớ lại kỷ niệm của tôi với A Khanh.

      A khanh rất ít khi trở lại, nhưng mỗi lần trở lại lòng tôi cũng đặc biệt cao hứng, buổi tối luôn hưng phấn ngủ yên. Tôi vẫn như vậy cùng ông nội ở chỗ, tình cảm của hai người giống như ông cháu ruột vật, ở trong nhà ông nội làm cho tôi có cảm giác vô cùng hạnh phúc, người ở đây đối xử với tôi cũng tâm thực lòng.

      Cho đến hai năm sau, ông nội láo gọi A Khanh về nhà, cũng chính là lần đó ông nội muốn tôi đến thành phố ở cùng A Khanh, ông cụ muốn tôi chăm sóc cuộc sống của , khi đó tôi vô cùng hưng phấn, bởi vì rốt cục có thể ngày ngày ở cùng chỗ với A Khanh, nhưng A Khanh dường như mấy vui vẻ, cho là tôi dùng quỷ kế, đối với chuyện A Khanh hiểu lầm tôi rất khó chịu, nhưng cũng có cách nào, chỉ có nghiêm túc làm tốt bổn phận của mình, để cho thấy ràng mình tâm.

      Đến nhà của A Khanh trong thành phố, tôi thừa dịp thời gian A Khanh làm tự mình chuẩn bị siêu thị xem chút, kết quả chẳng biết tại sao bị người khác bắt cóc, khi đó tôi vô cùng sợ, phải sợ mình bị thương, mà là cầu của bọn bắt cóc làm cho tôi lo lắng, bọn họ cầu A Khanh tự mình đưa tiền tới đây, A Khanh người phụ nữ nhu nhược làm sao là đối thủ của bọn cướp, tôi lo lắng A Khanh xảy ra chuyện.

      biết qua bao lâu, tôi phát mình bị người khác đánh hôn mê bất tỉnh, chờ lúc tôi tỉnh lại phát mình ở nơi xa lạ, người nơi này đều mặt lạnh, bọn họ ngày ngày luyện tập quyền kích, đánh nhau, công phu : đây là thế giới mới lạ, có ai quản thúc tôi, nhưng ở chỗ này là kỳ lạ, tôi khắp nơi cũng tìm được đường ra, bất đắc dĩ tôi cũng bắt đầu luyện tập.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :