1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 114: Mặc xinh đẹp như vậy ra ngoài ghen


      Lúc Sở Chiến ngây ngô ở trong phòng có việc gì để làm, cửa phòng tắm từ từ mở ra, Đường Tố Khanh mặc áo cưới màu trắng chậm rãi ra, lông mi mang theo xấu hổ, gió xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất thổi lên, làm ánh sáng bạc tô điểm cho làn váy tung bay lên.


      Con mắt Sở Chiến chăm chú khóa ở người Đường Tố Khanh, muốn đem mắt dời , đột nhiên xuất khiến cho cả gian phòng phải ảm đạm, mới vừa nhìn thấy cái áo cưới này, Sở Chiến nhìn trúng vì chiều rộng ở eo đủ rộng, đến nổi ép hư đứa bé của , cứ như vậy món áo cưới bình thường ở trong mắt của , mặc ở người của trở nên giống như tiên nữ hạ phàm, có loại cảm giác theo gió cuốn .


      Thiết kế eo rộng rãi chẳng những khiến cho cả người nhìn béo hơn, mà ngược lại thoạt nhìn càng thêm ưu nhã cao quý, làm cho lý trí kiêu ngạo của từ từ thoát khỏi đại não, ánh mắt nóng bỏng khống chế được trở nên thâm thúy.


      lâu nghe được thanh gì, Đường Tố Khanh từ từ ngẩng đầu lên tò mò nhìn về phía người đàn ông, chỉ thấy ánh mắt của thâm trầm mù mịt, làm cho người ta đoán ra suy nghĩ gì, giọng hỏi: " đẹp sao?" .


      Bây giờ trong lòng Đường Tố Khanh rất hối hận, sớm biết chọn bộ áo cưới có thắt lưng khác, dù sao kết hôn là việc lớn của cả đời người, nhịn chút qua, thấy sắc mặt người đàn ông rất bình tĩnh, trong lòng Đường Tố Khanh sớm thất vọng, khó khăn mới mặc bộ này mà trông khó coi vậy sao, cho dù vừa nãy ở phòng tắm soi gương lâu, nhưng dù sao thẩm mỹ của nam nữ luôn bất đồng, ở trước mặt tình , ở trước mặt , Đường Tố Khanh luôn có đủ lòng tự tin.


      "Vậy để em thay ra." Đường Tố Khanh có hơi thất vọng , nhấc làn váy chậm chạp tới phòng tắm.


      Lúc cái chân của bước vào phòng tắm, sau lưng đột nhiên truyền đến trận gió, chờ kịp phản ứng, bị ôm vào trong lồng ngực rộng rãi ấm áp quen thuộc , người đàn ông dịu dàng ôm lấy eo của côg, đem đầu nhàng đặt ở bả vai của , hôn sâu vào tóc của , giọng mang theo thâm tình cùng ghen tuông lẩm bẩm : "Là tốt, quá đẹp, mặc như vậy ra ngoài hội trường, đến lúc đó ghen." .


      Mặc dù biết hay giả, nhưng nghe lời ngon tiếng ngọt như thế, trong lòng Đường Tố Khanh trong nháy mắt từ dưới mặt đất bay lên đám mây, bay lên, so ăn mật đường còn ngọt ngào hơn, gương mặt xinh đẹp kìm hãm được đỏ ửng lên, gắt giọng: "Ba hoa!" .


      " , đổi bộ khác !" Sở Chiến dịu dàng , đầu óc nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ nên bảo đám nhân viên cửa hàng kia cầm bộ áo cưới bình thường nhất, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cái gì cũng ngờ tới, bởi vì tâm tư của cả ngày đều đặt ở người .


      "Nhưng có thể đổi lại được sao?" Đường Tố Khanh làm khó lên tiếng , mặc dù rất thích thiết kế cái áo cưới này, nhưng thấy mặc như vậy ghen, cho nên Đường Tố Khanh cũng có nhiều rối rắm nữa, trong lòng lo lắng vấn đề có thể đổi , nếu thể đổi, chẳng phải rất thua thiệt, nhìn thiết kế áo cưới mặc ở người dường như cũng thuận tiện.


      "Mua bộ nữa để ngày kết hôn mặc, còn bộ này để ở nhà chỉ mặc cho xem." người đàn ông cười ha hả , chút tiền lẻ này căn bản quan tâm, toàn bộ tài sản của sang tên cho bảo bối của mà, đủ để bọn họ sinh sống vài đời người .


      "Nhưng quá lãng phí, áo cưới này đắt tiền như vậy."

      Đường Tố Khanh mếu máo, cần xa xỉ đến nước này, làm nhân viên công vụ biết phải chú ý tác phong làm việc của mình, ngôn ngữ hành động của mình phải chuẩn mực, nếu bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta tố giác, cũng muốn vì vậy mà được đăng lên báo, muốn ngồi ngay thẳng được cũng rất khó đạo lý này hiểu, nhưng những ký giả xã hội bây giờ kia theo thói quen lời đồn làm cho người ta khó lòng phòng bị, chuyện lần trước bị ký giả vây còn sờ sờ ở trước mắt, cũng muốn trải qua lần nữa.

      "Bảo bối ngốc, tiền chồng em làm ra được, huống chi đối tượng là em, đây xài tiền cam tâm tình nguyện."

      Sở Chiến cưng chìu vuốt vuốt tóc của , thâm tình , trong lòng bổ sung những cam tâm tình nguyện tiêu số tiền này, tại hận kiếp trước đem những thứ tốt nhất dâng lên đến trước mặt , chỉ vì muốn người đẹp cười tiếng.

      Thấy còn muốn gì, Sở Chiến dứt khoát cúi đầu, ngậm vào hai cánh môi mê người kia, Đường Tố Khanh ngửa đầu thừa nhận dịu dàng hôn sâu, miệng hơi hé ra, nghênh đón đầu lưỡi tiến vào, mặc dù hai người trao đổi vô số lần nụ hôn nóng bỏng, nhưng mỗi khi đầu lưỡi liếm môi của , thân thể của cũng cách nào đè nén nhàng run rẩy, môi lưỡi kia, tựa như mang theo giòng điện, đem đầu óc bị giật đến choáng váng.

      Đầu lưỡi linh hoạt của lướt qua , nhàng liếm mút môi dưới của , rồi vội vàng chui vào trong miệng, quấn lấy đầu lưỡi của , cùng dây dưa lẫn nhau. Nụ hôn nóng bỏng kéo dài làm cho Đường Tố Khanh cảm thấy khó thở, cả người nóng ran, cả người vô lực xụi lơ.

      “Ừ…” cách thức hôn sâu tiêu chuẩn, dây dưa triền miên kéo dài hồi lâu, cho đến Đường Tố Khanh rốt cục kiên trì nổi, từ khóe miệng tràn ra tiếng than nhàng, Sở Chiến mới buông ra, Đường Tố Khanh lúc này mới phát bọn họ biết từ lúc nào từ dưới đất lên giường, theo trước kia, cho rằng tiếp tục quấn , nhưng ngờ đột nhiên ngừng lại, kéo vào trong ngực ôm chặt. Gương mặt tuấn dán chặt vào mặt , toàn bộ hô hấp nóng bỏng phả ở mặt .

      Bên tai là thanh trầm thấp mất mác của : “Bà xã, ngủ .”

      Đường Tố Khanh nhìn đèn treo trần nhà, quay đầu ngưng mắt nhìn người đàn ông nhắm hai mắt, trong lòng ngàn vàn mùi vị, tột cùng xảy ra lỗi gì, làm sao cũng nghĩ ra, trong nháy mắt, hoài nghi người đàn ông này lại là người khác diễn trò, nhưng cảm giác hôn thể sai được, luôn thích cùng người khác thân mật mình với mà cái hôn của khi cách nào kháng cự, xác thực mà trầm mê sâu.

      Đối với Đường Tố Khanh gần đây an xong lại ngủ ngon mà , nghĩ ra chuyện chờ tỉnh ngủ lại suy nghĩ tiếp cũng muộn, suy nghĩ suy nghĩ, Đường Tố Khanh nhắm hai mắt lại, buồn ngủ chậm rãi kéo tới.

      lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng hít thở đều đều, ngay vào lúc này, người ông vốn ngủ mở mắt ra, tròng mắt đen nhánh đâu giống như dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ, chỉ thấy ôm eo của , cùng thân thể cao to của chút khe hở, khóe môi nhếch lên buồn chán lại cưng chiều, lẳng lặng nhìn ngủ, cánh tay thon dài thân mật đặt dưới cổ làm gối, bàn tay to khác êm ái đặt ở bụng của , lúc sau, người đàn ông hề thỏa mãn với đặt bàn tay ở bụng của nữa, êm ái rút cánh tay từ dưới cổ ra, nghiêng đầu dán lên bụng của , lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.

      “Bảo bảo, ta là ba ba, đến, cùng ba ba chào hỏi.” Sở Chiến giọng với bụng của , giọng kia dịu dàng chỉ có khi với Đường Tố Khanh, bàn tay to gác ở bụng của .

      lúc lâu sau, cảm giác có động tĩnh gì, Sở Chiến rất nghiêm túc thầm nghĩ nhất định tiểu bảo bảo trong bụng là công chúa ngoan ngoãn nghe lời, rất có thể dáng dấp bé giống với bảo bối của như đúc, vừa nghĩ đến đây, tim Sở Chiến cũng tan ra, dịu dàng lần nữa hướng về phía bụng giọng : “Bảo bảo, phải ngoan ngoãn nha, để cho mẹ khó chịu, nếu ba thích con, nếu con ngoan ngoãn nghe lời, chờ con ra đời, ba ba mua cả khu vui chơi cho con có được ?”

      xong những lời này, cũng quản xem Bảo Bảo trong bụng có thể nghe hiểu , Sở Chiến an tâm, nhàng xuống giường lấy ra quyển sách sinh nở mà Liễu Kiều Minh cho cẩn thận cầm lại giường, để cho tựa vào bắp đùi của , lúc này mới nghiêm túc nghiên cứu đọc, trong quá trình đọc sách thỉnh thoảng vẫn chú ý vẻ mặt yên tĩnh ngủ.

      Khi Đường Tố Khanh tỉnh lại, nhìn thấy người đàn ông cầm quyển sách nghiêm túc nghiên đọc, tròng mắt sắc bén của nhìn ràng tên quyển sách, trong lòng hơi ngừng lại, thầm nghĩ chẳng lẽ muốn có con? Nhưng dựa vào tính tình của , hẳn thích đứa bé, đối với số chuyện của giải thích được nghĩ ra.

      Trong nháy mắt còn ngây ngô, nghiêm túc đọc sách dường như cảm thấy tầm mắt nóng rực của , hơi cúi đầu nhìn về phía , thấy tỉnh lại ngây ngô, đau lòng mà gấp gáp hỏi: “Bảo bối, sao vậy? Ở chỗ nào khó chịu phải ?”, giờ phút này trong đầu Sở Chiến nghĩ đến những ngày gần đây mang thai, chưa thấy triệu chứng nôn nghén, thấy dáng vẻ yên lòng, tâm Sở Chiến cũng treo lên, tiểu bảo bảo trong bụng là cốt nhục của với , nhưng ngàn vạn lần thể xảy ra chuyện gì.

      Bị thanh của người đàn ông gọi thần chí về, Đường Tố Khanh cười nhạt lắc đầu cái, từ từ chống thân thể lên chú ý sách trong tay rơi xuống, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ mà kinh ngạc, ngủ từ buổi trưa đến tối, có thể ngủ cũng quá ngon .

      biết trong lòng suy nghĩ gì, Sở Chiến vuốt vuốt tóc của , dịu dàng : “Có ngủ nữa ? tại đói bụng .” Trong quyển sách có giới thiệu người mang thai thường hay ngủ, cho nến đối với thời gian ngủ lâu như vậy, Sở Chiến cũng cảm thấy tò mò hay lo lắng, tại quan tâm vấn đề ấm no của cùng tiểu bảo bảo.

      Đường Tố Khanh gật đầu cái, áo não nghĩ tới hôm nay ngày cứ như vậy mà qua, sớm biết phải chụp ảnh cưới, sau đó viết thiếp mời kết hôn xong, còn phải thu xếp các vấn đề kết hôn vân vân. Càng chú ý vấn đề quan trọng nữa, chính là ba bạn thân dường như còn chưa biết chuyện sắp muốn kết hôn, chuyện này phải báo cáo tốt mới được, nếu ba người chị em tốt kia bỏ qua cho .

      Mới vừa tỉnh ngủ Đường Tố Khanh vẫn cảm thấy toàn thân mềm nhũn có khí lực, thể làm gì khác hơn là mặc cho ôm rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn tối.

      Trong lúc ăn tối, cùng ông cụ đến chuyện thiếp mời, vừa đúng ông cụ có sở thích khác là viết chữ bằng bút lông, cho nên vui vẻ vỗ ngực cái, để ông lo, về phần tiệc mời, ba người quyết định sau khi ăn cơm tối xong lên kế hoạch cái.
      Last edited: 23/12/15
      thuytdunggg thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 115: Đại kết cục ()


      Sở Chiến vốn định cho Đường Tố Khanh hôn lễ thế kỷ xa hoa khó quên, nhưng vì bây giờ có thai, cưng chiều vợ như mạng căn bản để cho có chút mệt mỏi, cho nên chuẩn bị rất nhiều chương trình kết hôn cái gì có thể miễn miễn hết, ví dụ như dự định mang ra nước ngoài đến mấy chỗ phong cảnh đẹp để chụp ảnh cưới, tại địa điểm chụp ảnh cưới chỉ có thể an bài mấy nơi có phong cảnh ở trong nước, hơn nữa lúc , Đường Tố Khanh vẫn trong trạng thái ngủ.


      Thời gian giấc ngủ gần đây của Đường Tố Khanh càng ngày càng dài, tự cho rằng việc này là do công việc bận rộn cộng thêm chuyện chuẩn bị hôn lễi, mà những thứ này nhìn ở trong mắt Sở Chiến, phàm là có gió thổi cỏ lay gì, mặc kệ thời gian địa điểm, lập tức gọi điện thoại cho Liễu Kiều Minh, vì vậy, Liễu Kiều Minh có dự cảm, tiểu chủ nhân của bọn họ còn chưa ra đời, nhất định sụp đổ trước, cũng quá kinh ngạc cho lão đại, tất cả đều là tượng bình thường khi mang thai , mà gọi điện thoại đến lúc nửa đêm giống như gọi hồn vậy.


      Liễu Kiều Minh còn chưa có sụp đổ, Đường Tố Khanh hỏng rồi, phải là nguyên nhân, mà là gần đây trông nom càng ngày càng nghiêm, điều này cho phép, cái kia cũng cho phép, sớm biết người đàn ông này dài dòng như vậy, lúc ban đầu lấy giấy kết hôn phải suy nghĩ kỹ càng, tại lên thuyền giặc làm cho có đất để mà trốn. còn rất thấp thỏm chuyện chính là vẫn chưa chuyện kết hôn cho mấy chị em thân thiết, đoán chừng nếu bị các biết chuyện, có thể lột da .


      Dĩ nhiên sợ là chuyện, đến cửa ải quan trọng , Đường Tố Khanh vẫn quyết định, rất quả quyết lôi kéo người đàn ông để thấy đám chị em tốt kia, tại sao lôi kéo , đương nhiên để di dời lực chú ý, quả nhiên sai, ngày nào đó ở chỗ cũ hẹn đám chị em ra ngoài chuyện phiếm, khi tuyên bố sắp lại kết hôn, đám chị em kia mặc dù cắn răng nghiến lợi với đạo nghĩa, nhưng ngại vì có người đàn ông của ở đây, nên ra sức ăn đồ ăn, hung hăng lừa gạt khoản, chuyện này mới xem là qua.


      Cười ngọt ngào tiễn đám chị em , Đường Tố Khanh ngồi vào trong xe của buồn ngủ, trong đầu suy nghĩ vừa rồi khi ở trước mặt chị em mình biểu bảo hộ vợ, miệng kìm hãm được nâng lên.


      Xe lái vào bãi đậu xe dưới đất của trung tâm thương mại lớn, trong lòng Đường Tố Khanh hiểu mang tới nơi này làm gì. Mặc cho dắt mình về phía khu châu báu ở tầng hai, đường bị người đường nhìn với mắt hâm mộ cùng kinh ngạc.


      "Hai vị, muốn mua nhẫn hay đồ trang sức đeo tay?"


      Bước vào cửa hàng châu báu hạng sang, có phục vụ viên mặt nở nụ cười tới, ánh mắt khôn khéo lưu chuyển giữa hai người, thấy người đàn ông tuấn mỹ dịu dàng ôm eo người phụ nữ xinh đẹp, bàn tay rộng lớn rất tự nhiên đặt ở bụng của , trong nháy mắt dường như hiểu cái gì, phục vụ viên có hỏi nhiều đưa hai người về phía trước quầy thủy tinh.


      "Hai vị nhìn qua rất xứng đôi, muốn mua quà tặng nhân ngày kết hôn tròn năm sao? Kiểu dáng mới của năm nay chúng tôi đều có ở đây, các vị tùy ý xem."


      Nghe vậy, Đường Tố Khanh muốn giải thích hai người bọn họ còn chưa lập gia đình, nhưng cảm giác rất ràng lực độ tay của người đàn ông bên cạnh nắm tay bé của gia tăng, mặc dù người đàn ông bên cạnh chưa từng có nhiều vẻ mặt, nhưng hiểu Đường Tố Khanh vẫn cảm giác được hưng phấn, cho nên lời vừa tới miệng liền nuốt xuống.


      Tròng mắt Sở Chiến đảo qua những chiếc nhẫn kim cương tinh xảo để kệ, vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc, sau đó nhìn về phía Đường Tố Khanh, dịu dàng hỏi: "Thích kiểu dáng gì?"


      Đường Tố Khanh nhìn mấy lần những chiếc nhẫn kim cương kia ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sang đủ màu, thích thú liếc về phía biển giá cả, so sánh dưới đôi, cũng xấp xỉ năm sáu vạn trở lên, nhàm chán lắc đầu cái: "Tùy tiện ." .


      Sở Chiến giống như nhìn ra thích thú với châu báu, có ép chọn lựa nữa, mà mình chỉ vào đôi, để cho phục vụ viên từ trong quầy lấy ra.


      "Tiên sinh, ánh mắt ngài tốt, kiểu dáng chiếc nhẫn kim cương này là kiểu dáng mới nhất hôm nay, kỹ xảo cắt kim cương đều là tuyệt vời, chất lượng kim cương cũng là thượng thừa, đeo vào tay vợ ngài nhất định rất đẹp."

      Theo cánh tay Sở Chiến, Đường Tố Khanh thấy chiếc nhẫn kim cương được tạo hình thành bông hoa, kim cương điêu khắc thành cánh hoa xòe ra, chứa đựng vẻ đẹp làm người ta khen ngợi.

      Sở Chiến đeo chiếc nhẫn kim cương cho , ngón tay nhắn duyên dáng trắng nõn, kim cương chói mắt, khi khớp xương bàn tay ràng, xuyên qua khe hở, cùng nắm tay chặt, Đường Tố Khanh nhịn được, dâng lên hạnh phúc vui vẻ, thời gian giống như dừng lại vào hình ảnh của giờ khắc này, ông trời tác hợp cho nam tuấn nữ xinh đẹp, thấy thế nào làm người ta thoải mái.

      Thấy giống vừa rồi, trong lòng vui vẻ ít, trực tiếp mua chiếc nhẫn này, sau đó trong ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ của mọi người ôm ra ngoài.

      Tiệc cưới xác định ở khách sạn sang trọng năm sao của thành phố S, ông cụ sớm đến thành phố S, mà trước đêm kết hôn, Sở Chiến bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà, người xưa viết trước khi đêm kết hôn mà thấy dâu là điềm xấu, Sở Chiến mặc dù mê tín, nhưng vừa nghĩ tới điềm xấu, mặc kệ linh hay linh, cũng cho phép xảy ra nguy hiểm, cho nên uất ức ra khỏi nhà, tụ tập mấy em ở quán rượu uống rượu.

      Nhiều người đàn ông tuấn tú ở quầy rượu chỉ uống rượu, vừa có người khác phái xinh đẹp đến gần liền phóng hơi thở lạnh như băng, thấy thế nào cũng quái dị, Lãnh Thanh Thiên bồi người đàn ông cả đêm, càng làm cho người ta buồn bực chính là người đàn ông đem tất cả bọn họ gọi ra uống rượu, bọn họ đoán lão đại quả nhiên là người em tốt, có vợ quên em, lúc này điên chạy đến quán rượu, kết quả lão đại bọn họ cái gì cũng , rầu rĩ uống mấy chén rượu, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra nhìn tới nhìn lui, khóe miệng khêu gợi vẫn chậm rãi cong lên.

      Lãnh Thanh Thiên tò mò lãi đại bọn họ nhìn cái gì, liếc qua cái, kết quả phát bên trong là ảnh chị dâu, lúc này trái tim Lãnh Thanh Thiên hung hăng té lăn xuống đất, cần phải khi dễ người như vậy.

      Đường Tố Khanh có thể dâu thanh nhàn nhất thế giới, ông xã cưng chiều như mạng căn bản để cho mệt mỏi, công việc chuẩn bị kết hôn phần lớn để cho người trong bang giúp đỡ.

      Ngày kết hôn, Sở Chiến mặc bộ đồ thể thao nhàng khoan khoái ô-tô đến khu nhà của Đường Tố Khanh, đúng lúc cũng là thân đồ thể thao, kéo ông cụ ra khỏi nhà, tình cảnh này, khóe miệng Sở Chiến thể đè nén cong lên, nhanh bước xuống xe từ trong tay ông cụ ôm vai , phát đơn buổi tối làm cho nhớ mãi, nhớ cùng tình xâm nhập đầy cả người , Sở Chiến nhàng đưa cùng ông cụ về phía khách sạn.

      Đến khách sạn năm sao, Sở Chiến trực tiếp dẫn Đường Tố Khanh lên tầng chót phòng Tổng Thống, quản gia sớm chờ ở cửa, thấy Sở Chiến cùng Đường Tố Khanh, liền dẫn bọn họ tiến vào.

      “Sở tiên sinh, Sở phu nhân khỏe.”

      Đường Tố Khanh vừa vào phòng, liền thấy phòng trang trí kết hôn, trong phòng còn có ba người, theo thứ tự là thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc cùng nhà thiết kế thời trang, phụ trách tạo hình dâu.

      Bên trong gian phòng an tĩnh, Đường Tố Khanh ngồi ở trước bàn trang điểm, thợ trang điểm chuyên nghiệp trang điểm ở mặt , nhà tạo mẫu tóc cũng bắt đầu thiết kế kiểu dáng tóc của , ánh mắt lưu chuyển, nhưng có phát bóng dáng Sở Chiến, trái tim bởi vì sắp đến hôn lễ, khẩn trương mà đập nhanh.

      “Sở phu nhân, chuẩn bị thay áo cưới!”

      Thợ trang điểm cùng nhà tạo mẫu tóc làm xong việc mà thở phào nhõm, Đường Tố Khanh thấy trong kính hé ra khuôn mặt xinh đẹp ưu nhã, dâu mới thẹn thùng cùng quyến rũ,cũng che dấu được mặt mày hạnh phúc cùng vui vẻ.

      “Đều đẹp sao?”

      Đường Tố Khanh mới vừa mặc xong áo cưới, nghe thấy thanh của Sở Chiến, bỗng nhiên xoay người lại, thấy Sở Chiến đứng đằng sau lưng , mặc lễ phục màu trắng, tác phong nhanh nhẹn, giống với ngày trước lạnh như băng, hay bởi vì vui mừng sắp kết hôn mà mặt tuấn nở nụ cười đầy cưng chiều thâm tình thể tưởng tượng được. Màu trắng nhìn qua làm cho vô cùng tuấn tú thoát tục, cứ như vậy đứng ở đấy, cũng đủ để hấp dẫn con mắt của mọi người.

      Đường Tố Khanh có thể ở trong mắt của Sở Chiến thấy được đến bóng dáng mình, vén tóc dài xõa tung lên tóc mai hai bên cố ý rơi xuống vài sợi tóc, theo động tác của trung lay động, phối hợp hóa trang càng làm xinh đẹp, quyến rũ xen lẫn với khí chất thanh khiết, làm mê hồn người.

      “Oa, dâu xinh đẹp a!”

      Đối với tiếng khen ngợi, Đường Tố Khanh chỉ cười nhạt, cũng đắc ý vênh váo, cảm giác vai ấm áp, biết là ai, ngửa đầu cười yếu ớt, đập vào mắt là ánh mắt Sở Chiến nóng rực si mê.

      Áo cưới trắng tinh, xinh đẹp, dáng người nhắn, xinh đẹp như tiên nữ, khoe léo tựa như tinh linh, cứ như vậy, đứng ở trước mặt , làm cho màu sắc chung quanh ảm đạm, để cho trong mắt của , chỉ nhìn thấy .

      vẫn biết bà xã mình rất đẹp, đẹp đến để cho mê luyến sâu, thể tự kềm chế được, ra phải do áo cưới có vấn đề, đổi bộ áo cưới khác càng làm cho xinh đẹp kinh người, giờ khắc này, chợt muốn đem giấu , muốn để cho những người khác, thấy vẻ đẹp của .

      chợt muốn cử hành hôn lễ?”

      “Cái gì?”

      Đường Tố Khanh kinh ngạc trợn to mắt, còn chưa có hỏi nguyên nhân, bị Sở Chiến đột nhiên xuất hôn, chặn tất cả ngôn ngữ, giống như ôm vật báu, nhàng nâng mặt của , tinh tế khẽ hôn, mang theo vô vàn nhu tình cùng tình say đắm.

      “Quá đẹp, muốn để người khác nhìn.” Nỉ non bên tai thấy như vậy.

      Đường Tố Khanh hơi kinh ngạc, sau đó trong đôi mắt đẹp lên ý cười ngọt ngào, đẩy ra, khóe môi nở nụ cười vui vẻ, hơi mổ lên cánh môi mỏng của .

      lúc sau, Sở Chiến nở buông cánh môi ra, dịu dàng : “Sắp đến thời gian, xem chút còn phải chuẩn bị cái gì, chờ .”

      Đường Tố Khanh gật đầu cái, ngắm nhìn bóng lưng cao lớn của Sở Chiến, lúm đồng tiền mặt nén được ngọt ngào, chờ qua hôm nay, hôn nhân bọn họ danh chính ngôn thuận, đoán chừng toàn bộ thế giới này cũng biết họ là vợ chồng, dáng vẻ như vậy cũng bất đồng lo lắng bị những người khác bắt cóc.

      “Này cười đến lông tơ của mình cũng dựng lên!”

      Đường Tố Khanh từ trong ảo tưởng ngọt ngào lấy lại tinh thần, nhìn về phía cửa thấy phù dâu là ba chị em tốt ăn mặc ổn thỏa, mập mờ nhìn mình, bận rộn dọn dẹp vẻ mặt ngây ngốc, : “Lễ phục của các cậu rất xinh đẹp!”

      Ba người phụ nữ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ra ‘ cứu được’, cười : “Cậu muốn ánh mắt người đàn ông nhà cậu được phải ?”

      “Xin lỗi, đây phải do người đàn ông nhà mình chọn, là người khác giúp ấy chọn.” Đường Tố Khanh sợ bị cười , trong mắt đều là tự hào hạnh phúc, để cho ba người phụ nữ còn lại cứ lại nhìn cả người rét run.
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 116: Đại kết cục (hai)

      Lúc bốn người đangcười trêu chọc, trong phòng đột nhiên vang lên giọng nghi ngờ: "A, ta làm sao xuất hiệnởđây?" .

      "Người nào vậy?" Ba người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, theo tầm mắt của côấynhìn về phía ngoài cửa sổ, ởcửa khách sạn biết lúc nào chiếc Rolls-Roycemàu đen dừng lại, gã đàn ông đứngbên cạnh xe, dáng ngườiưu nhã , công tử Như Ngọc chính là để hình dung con ngườihắn, mặc tây trang màu đen, áo sơ mimàu trắng, nơi ống tay áo khoáclộ ra đoạn áo sơ mi tuyết trắng , dưới ánh mặt trời, khuy áo màu bạc phát ra ánh sáng, tựa như ở hướng về phía ngườiđời tuyên cáo thân phận của .

      Người khác có thể biết người này, nhưng vẫn theo ông chủ củamình Tề Ngạo Vũ ở cả thương giới, phàm là ngườicó chút danh tiếng, cũng nhận lầm, nhất là trước ôngtổquyền lựctài chínhởcả thành phố S này, coi như hóa thành tro cũng nhầm được, ánh mắt ở giữa Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến dò xét vòng, thầm nghĩ chồng của A Khanh đơn giản.

      Đường Tố Khanh còn chưa hiểu tại sao người này trong khoảng thời gian này xuất ở đây, nhìn thấy người từ trong khách sạn ra, phải ai khác, chính là Sở Chiến mặc lễ phục màu trắng, hai người đứng chỗ, giống như phong cảnh đẹp mắt, làm cho người ta dời được ánh mắt ra.

      Chỉ thấy người đàn ông âu phục màu đen từ trong túi áo lấy ra cái hộp đóng gói khéo léo giao cho Sở Chiến, sau đó hướng phòng của các ở nhìn chút, rồi mang theo vẻ u sầu rời .

      Mọi người ở đây còn chưa phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó cửa khách sạn hẹn mà cùng xuất chiếc, hai chiếc, ba xe nổi tiếng xa hoa, từ bên trong xe ra ba gã đàn ông, bộ dáng kia, khí chất đó chút cũng thua với khuôn mẫu người đàn ông thời nay, bốn người đàn ông tề tụ, thỉnh thoảng người đường tới ngắm nhìn.

      “Ông trời a, AKhanh, chồng cậu đến tột cùng là ai? Tại sao biết nhiều cực phẩm như vậy? Chẳng những thân phận địa vị cao, ngay cả người cũng tuấn, là làm cho người xem thích mắt, thị trưởng, cục trưởng cục giáo dục, đại tài phiệt, ah, my god!” Chủ nhiệm cục thuế đất Doãn Lạc Vân kêu lên.

      Nghe vậy, Đường Tố Khanh chột dạ sờ sờ lỗ mũi, những người đàn ông này dương như đều là trong lúc lơ đãng trêu trọc mà đến, tâm tư của bây giờ sớm đặt ở người đàn ông, sau khi hôn lễ kết thúc, cái thùng dấm đó biết có thể dày vò , suy nghĩ dày vò ngọt ngào chút cũng làm người ta cảm thấy đáng sợ.

      Đường Tố Khanh chìm vào suy nghĩ của mình, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra, bàn tay ấm áp vịn vai Đường Tố Khanh, vừa ngẩng đầu, liền thấy hàm dưới đường cong hoàn mỹ của người đàn ông nhà , khóe môi cười hạnh phúc.

      Đường Tố Khanh ngọt ngào mím môi, đứng lên, nhàng vòng vào cánh tay Sở Chiến.

      “Hôn lễ sắp bắt đầu, chúng ta ra ngoài thôi!” Sở Chiến dịu dàng hôn cái lên tóc của , dắt chậm rãi từ bên ngoài tới, trong mắt khóe miệng đều là mỉm cười cưng chiều hạnh phúc.

      Ở quan trường lâu như vậy, Đường Tố Khanh ra mắt quá nhiều trường hợp lớn, cũng học được bình chân như vại, ở trước mặt người khác duy trì lễ độ ưu nhã tư thế lạnh nhạt, nhưng khi kéo Sở Chiến tới hội trường, tâm tình lập tức từ khẩn trương hưng phấn chuyển biến thành nghiêm túc cẩn thận.

      Cảm giác được người bên cạnh dừng bước, Sở Chiến cưng chiều quay đầu, phát bình thường ở ti vi bình chân như vại giờ phút này mang theo thẹn thùng cùng thấp thỏm, trong mắt khẩn trương cùng bất an ràng như vậy. vui vẻ mà thương cưng chiều ôm eo nhắn của , thân mật cúi đầu thanh ở bên tai nhàng : “Đừng lo lắng, có đây.”

      Hô hấp ẩm ướt mập mờ, như có như , hai gò má Đường Tố Khanh thoa phấn hồng càng thêm đỏ thắm, kịp khẩn trương, oán giận đưa tay đánh ngực phải Sở Chiến cái, lại nắm tay bé của chịu buông ra, chỉ tủm tỉm nhìn chằm chằm ngừng.

      “Mau buông ra, bọn họ nhìn kìa.”

      thả, tay này muốn nắm cả đời.”

      Đường Tố Khanh chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cho nắm, trong lòng lại ngọt vừa vội.

      Nhạc hôn lễ quanh quẩn ở trong trung yến tiệc, ông cụ Đường gia dắt tay cháu chậm rãi tới đầu thảm đỏ, ở trước cửa đem tay bé mềm mại xương đó đưa cho Sở Chiến, vui mừng vỗ vỗ hai tay hai cầm ở chung chỗ.

      Cho đến giờ phút này, Sở Chiến mới phát ra được thực tế, trong tay này rốt cục thuộc về , từ nay về sau, vô luận sinh lão bệnh tử đều phải nương tựa vào nhau. Dắt , từ từ lên khán đài, tiếng vỗ tay như sấm thậm chí áp cả tiếng nhạc, Đường Tố Khanh nhìn dưới khán đài từng người mặt tràn đầy chúc phúc, khóe miệng chậm rãi gợi lên độ cong đẹp mắt.

      Người điều khiển chương trình ở dài vừa chúc mừng, lần nữa từ chú rể đến dâu, ba hoa chích chèo tán dương, Đường Tố Khanh lọt vào suy nghĩ quá trình cùng người đàn ông gặp nhau rồi nhau, trong mắt giấu được vui vẻ, con hồ ly giảo hoạt, dựa vào thông minh tài trí của cũng khỏi rơi xuống bẫy rập ngọt ngào mà đào tốt.

      “Kế tiếp, mời dâu chú rể của chúng ta trao nhẫn cho nhau!”

      thanh kích động của người điều khiển trương trình cắt đứt suy nghĩ của , vừa nâng mắt lên thấy tiếp tân cầm khay nhẫn cưới lên, là chiếc nhẫn kim cương lần trước mua, kim cương to lớn lóe ra ánh sáng huyền ảo.

      Sở Chiến cầm lại chiếc nhẫn, dịu dàng cầm bàn tay mềm mại, ánh mắt chuyên chú mà cẩn thận vì đeo lên.

      Cho đến sau khi kết thúc hôn lễ bị đưa vào phòng trang trí xa hoa tráng lệ đó đầu Đường Tố Khanh còn chóng mặt, giống như giẫm lên đám mây, hạnh phúc, vừa rồi khách khứa kính nhiều rượu như vậy, giờ phút này men rượu sớm xông lên đầu. theo thói quen đến phòng tắm, vừa cởi lễ phục rườm ở người ra, chút nào biết dáng vẻ mê người như vậy làm người đàn ông thở gấp.
      (Hoàn)
      Elise Tuyenthuyt thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Ẹc, sao kết thúc kì z bạn?
      K co phiên ngoại à?

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện: Giang Thiếu Hiền 1

      Tôi tên là Giang Thiếu Hiền , nhà ở thôn Lăng Thủy, tại sao gọi cái tên này, đại khái là cha mẹ đối với tôi kỳ vọng, hi vọng tôi làm người tài năng, ở trong trí nhớ tôi gia đình của tôi mặc dù rất nghèo khó, nhưng lại vô cùng ấm áp, cha mẹ giống những vợ chồng khác trong thôn ngày ngày vì chuyện củi gạo dầu muối mà huyên náo thể tách rời ra, bọn họ vĩnh viễn đều ân ái như vậy, mà tôi là kết tinh tình của bọn họ, càng làm cho bọn họ thương cưng chiều thôi, thời kỳ đó tôi có nhiều đau khổ.

      Tôi cho là cuộc sống hạnh phúc này vẫn kéo dài, cho đến khi tôi sắp phải bắt đầu nhập học tiếp nhận giáo dục, xảy ra chuyện lớn đủ để tàn phá ý chí sinh tồn của tôi, cha mẹ ân ái thương cưng chiều tôi đường chợ trở về bị xe đụng, khi đó tôi còn chưa ý thức được cha mẹ cách mình rất xa, tôi cho là bọn họ làm ra tiền, dù sao tôi là kết tinh tình của bọn họ, làm sao có thể bỏ lại tôi.

      Ngay vào lúc này, người chú duy nhất của tôi kéo cả gia đình tiến vào trong nhà ngói hai tầng nhà tôi, thím càng thêm đem nhà tôi làm thành nhà của chính bà, Đường ca chiếm đoạt gian phòng chính tay cha mẹ tôi bố trí cho tôi.

      Đối với hành động cả nhà chú như chim gáy chiếm chiếm tổ chim khách tôi mặc dù rất nghi ngờ, nhưng cũng thể vui, bởi vì từ cha mẹ của tôi dạy tôi phải nhún nhường, phải lễ phép đối đãi với người khác, lòng dạ phải rộng lượng, tôi vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng. Mặc dù vào độ tuổi đó tôi hiểu những thứ này là có ý gì, nhưng tôi biết chỉ cần tôi ngoan ngoãn làm tốt, cha mẹ biết cao hứng khích lệ tôi.

      Mỗi ngày ở trong ánh mắt thím vui tôi nhanh chóng sau khi cơm nước xong chạy đến cửa thôn ngồi yên lặng, ánh mắt kỳ vọng nhìn về con đường duy nhất trong thôn ra bên ngoài, mong đợi có ngày ở con đường kia nhìn thấy bóng dáng cha mẹ tới, nhưng tôi chờ lâu, cha mẹ thủy chung có xuất .

      Đám con nít trong thôn thích gây bắt đầu giễu cợt tôi, tôi là đứa bé ai muốn, cha mẹ của tôi cần tôi nữa, khi đó tôi nhớ tất cả lễ giáo mà cha mẹ dạy cho tôi, tức giận tóm tóc những bọn gây , cào rách mặt của bọn họ, lớn tiếng hét lên: "Ngươi láo, cha mẹ tao muốn tao, cha mẹ ngươi mới cần ngươi chứ,,,,, " .

      Những đứa kia đoán chừng bị dáng vẻ tôi điên cuồng dọa sợ, quên mất phản kháng, mặc cho tôi kéo tóc bọn họ, sợ lớn tiếng khóc lên, tiếng la khóc này tự nhiên kéo cha mẹ đứa bé đến cửa.

      Khi đó nông thôn mặc dù rất nghèo khó, nhưng quan niệm trọng nam khinh nữ vô cùng mạnh, đối với các thôn dân mà , con trai là kỳ vọng phụng dưỡng bọn họ khi về già, các con bị thương, cho dù là vết thương , cũng để cho bọn họ phẫn hận thôi, cứ như vậy cha mẹ của những đứa bé kia lôi kéo đứa bé của bọn họ tới nhà tôi đòi lý với thím tôi, tôi biết lý cũng phải đơn giản như vậy, bồi ít tiền cũng thể xong việc.

      Thím nhìn những người đòi phải lý, hung tợn nhìn chằm chằm tôi, sau đó tìm băng ghế dài ngồi ở cửa nhà, chân vắt lên, khinh thường : "Tôi bà Diệp, bà có phải muốn tiền đến điên rồi , muốn tiền tự tìm người đàn ông , tới chỗ của tôi làm gì, bà cũng , người nào đánh con trai của bà, vậy bà tìm người đó , chớ tới đây tìm tôi." .

      Thím Diệp bị thím như vậy, nhất thời khí phải , lớn tiếng hét lên: " tại Tiểu Hiền nhà bà đả thương con tôi, tôi tìm bà tìm ai? Hơn nữa cha mẹ Tiểu Hiền xảy ra tai nạn xe cộ, người gây ra họa phải bồi thường chút tiền sao? Bà ngày ngày cất lại số tiền này để mình dùng, trong lòng quá ác ?" .

      ", ra tình cảm bà coi trọng chính là tiền của cha mẹ Tiểu Hiền, bà Diệp, tôi cho bà biết, chút tiền này của cha mẹ Tiểu Hiền ngay cả nuôi lớn Tiểu Hiền cũng đủ dùng, chuyện bà cần phải cân nhắc chứ, cái gì gọi là tôi giữa để dùng? Hừ, lão nương đây còn phải cấp thêm tiền để nuôi nó."

      Thím ở trong thôn nổi tiếng là đanh đá keo kiệt, cuối cùng thím Diệp đương nhiên là phân tiền cũng lấy được, nhưng kể từ sau chuyện này, thím dường như đối với tôi cho sắc mặt gì, vừa mới bắt đầu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đến cuối cùng chỉ mặt gọi tên chửi bới lung tung, chú rất sợ thím, cho nên khi bà mắng tôi, chú chỉ có thể thở dài thở ngắn, sau đó hết sức dụ dỗ thím tránh .

      Tôi trong lúc vô tình rất nhiều lần nhìn thấy thím len lén đút thịt cho Đường ca ăn, ngửi mùi thịt thơm phưng phức, nhìn Đường ca ăn vui vẻ, tôi khi đó ở xa xa nhìn thấy cũng rất thèm, nghĩ thầm chờ cha mẹ của tôi trở lại, tôi cũng có thể giống như Đường ca như vậy, mà phải mỗi ngày đều gặm rau cỏ hành, bởi vì cha mẹ của tôi rất thương tôi.

      Khi đó tôi đến đầu thôn chờ đợi cha mẹ của tôi càng chịu khó, có lúc nghĩ đến thím thương Đường ca như vậy, nước mắt của tôi kìm hãm được mà rớt xuống, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía cửa thôn, sau đó người đợi từ trời sáng đến trời tối, có lúc thậm chí ngủ ở cỏ, cứ như vậy lấy trời làm màn, lấy đất làm giường qua đêm.

      Đối với thím thường nấu rau cỏ, chú cũng có qua với bà, trẻ con giai đoạn trổ mã, nhất định phải bồi bổ cho tốt, nhưng đổi lấy câu chanh chua của thím 'Trẻ con nông thôn bổ cái gì? Huống chi trong nhà của chúng ta đâu có nhiều tiền như vậy?', Cuối cùng chú có cách nào thở ngắn than dài, dáng vẻ muốn lại thôi.

      Lại qua nửa năm, tôi đến tuổi phải học, nếu như cha mẹ ở nhà, khẳng định vui rạo rực đưa tôi học, khi chú giống như thím tới tôi nên đến trường học, đổi lấy thím vô lý trách mắng: "Giang Thủy Phật, ông là người chết có lương tâm, ông thế nào ác tâm như vậy đây, nhà chúng ta có ít tiền, chỉ đủ cho tiểu Dũng học, tại ông muốn cho Tiểu Hiền học, vậy Tiểu Dũng chúng ta làm sao bây giờ? Tôi biết ông thiên vị, rốt cuộc ai mới là con ruột ông, ômg có phải còn băn khoăn cái chết của mẹ của tiểu hiền hay , ông là người chết có lương tâm." .

      Vừa nghe lời này, chú tức giận, ông hít hơi mạnh khói, tức giận : "Bà đạo lý có được hay , chớ lấy người chết ra chuyện, Tiểu Hiền dù gì là đứa con duy nhất của trai tôt, tôi nuôi nấng nó tốt, sau này đường xuống Hoàng Tuyền làm sao ăn trai chết của tôi, còn có đừng cho là tôi biết bà vụng trộm gì, tôi mở con mắt nhắm con mắt, chớ coi tôi là đứa ngốc." .

      Đây là tôi có trí nhớ tới nay thấy chú lần đầu tiên tức giận, dọa làm cho thím sợ cũng dám làm gì, chỉ có thể thấp giọng nức nở.

      Chuyện cuối cùng, thím rốt cục thể lấy tiền ra để cho tôi lên tiểu học, bởi vì kiện này, tôi còn vụng trộm bị trai tôi quyền đấm cước đá, nguyên nhân bởi vì tôi, ba của dữ mẹ của , cũng bởi vì ta muốn học, sau này có cách nào được ăn nhiều thịt nữa.

      Đối với hành động của thím và Đường ca, tôi mặc dù khổ sở, nhưng lại có cách nào. Học tập có thể làm cho tôi quên được mọi thứ chung quanh, ở trường học tôi biết rất nhiều người bạn , tôi vui vẻ học tập, mỗi ngày sau khi tan học tôi còn quên đầu đường trong thôn chờ đợi cha mẹ của tôi, vừa chờ vừa ở dây nhớ tích vui vẻ ở trường học, bởi vì tôi suy nghĩ chờ cha mẹ trở lại muốn cùng bọn họ chuyển ở trong trường học.

      Từ từ, theo tuổi tăng trưởng, tôi bắt đầu hiểu kiến thức phong phú, tôi rốt cuộc biết thím cùng chú đường hoàng tuyền là có ý gì, rốt cuộc biết người chết là có ý gì, chính là khi đó tôi biết cha mẹ trở lại, bọn họ xa lên Thiên đường, biết cha mẹ trở lại, tôi thương tâm khóc, vừa vô ích còn theo thói quen chạy đến cửa thôn chờ đợi bóng dáng cha mẹ.

      Thím nhìn tuổi tôi càng tăng lên, trách mắng tôi càng thường xuyên, thỉnh thoảng xoi mói tôi làm việc xong chưa, tôi chỉ tiêu tiền của bà, giữ lại biết có ích lợi gì, tôi làm việc chăm chỉ, nhưng Đường ca có thể ở đâu đó vui vẻ chơi đùa.

      Cho dù cuộc sống vô cùng đau khổ, khắp nơi bị thím trách mắng cùng những trò đùa dai của Đường ca, tôi cũng khó chịu, trước tôi ở trong thư viện của trường học thấy quyển sách, trong sách có câu như thế: Tôi quan tâm người như thế nào làm thương tổn đến tôi, chỉ có tôi ở đây người mới có thể thương tổn được tôi. Những lời này vẫn bị tôi giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng, hơn nữa ngừng với mình, thím cùng Đường ca bọn họ đều phải là người tôi quan tâm, cho nên bọn họ đối đãi ra sao tôi quan hệ.

      Mặc dù tôi rất nghiêm túc ở học tập, nhưng điều kiện trong nhà để cho tôi học hết tiểu học sau thể thôi học đến công trường trong thôn làm, còn tuổi tôi phải chịu khổ lao động, mỗi ngày đều mệt mỏi chết sống lại, nhưng lại để cho ta cảm giác rất phong phú, mỗi ngày đến lúc giờ nghỉ , tôi cũng lặng lẽ vào cửa trường trung học, len lén trốn ở góc tường phòng học nghe thầy giáo giảng bài, sau đó nghiêm túc ghi chép, Đường ca học trung học năm nhất vậy mà bài tập đều do mình tôi hoàn thành, bởi vì Đường ca thích học, nhưng thím nhất định bắt học.

      lần, chú bị nhà máy xa thải lầm khốn cảnh, lúc này học năm hai Đường ca cũng tránh được phải thôi học, theo tôi đến công trường làm việc, nhưng Đường ca thuộc loại người hết ăn lại nằm, tự nhiên ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, ngay cả chính ăn cũng đủ, đừng nhắc tới đưa tiền cho thím, đối với Đường ca cách nào nộp sinh hoạt phí gia đình cho thím, thím mở con mắt nhắm con mắt, cho tới bây giờ có mắng quá , nhưng đối với tôi, mỗi tháng tôi đều có nộp sinh hoạt phí, đổi lấy cũng là ánh mắt giận trừng của thím kia, nhàng câu 'Ít như vậy đủ cho ai ăn?' .

      Ta khổ cực đổi lấy khinh thường như vậy, tôi để ở trong lòng, đối với thím quá nghiêm khắc, tôi chết lặng, tôi có tâm đều mình lặng lẽ đứng ở cửa thôn, thấp giọng thổ lộ hết mấy cục đá đất.

      Nhìn ánh mắt ghen tị của Đường ca cùng ánh mắt xấu hổ của số trong thôn ném tới, tôi biết dáng dấp mình tệ, nhưng dù sao ở nông thôn cưới vợ cần rất nhiều tiền, tôi cho là thím nguyện ý đem tiền này tiêu ở người của tôi, tôi cho là tôi sống như bây giờ cả đời, nhìn sắc mặt của thím mà sống, cả đời độc hoặc là bị người khác dụ vào cửa làm con rể, sau đó sanh con dưỡng cái đến già.

      Vừa được hai mươi bốn tuổi, phần lớn thanh niên trong thôn giống tôi lớn như vậy cũng làm cha, mà nhưng tôi vẫn còn thân mình, ngày ngày làm việc khổ cực. Đường ca cũng bởi vì vấn đề kinh tế trong nhà mà có cưới vợ, thời kỳ này, chuyện xảy ra hoàn toàn thay đổi cuộc sống chúng tôi, điều này làm cho tôi mỗi khi hồi tưởng lại chuyện này chính là trận cảm kích, cảm kích tôi ở độ tuổi này gặp người phụ nữ quan trọng nhất, xinh đẹp, người phụ nữ cường đại, làm cho tôi thể người phụ nữ của mình.








      Last edited by a moderator: 20/2/16
      Elise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :