1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 109: Em gần đây có phải béo lên đúng ?


      Đường Tố Khanh ngửa đầu thừa nhận nụ hôn sâu dịu dàng của , hơi hé miệng, nghênh đón đầu lưỡi tiến vào, hai người sâu sắc như vậy, bắt đầu đói khát mút vào lẫn nhau, muốn nuốt đối phương vào trong bụng.


      Đầu lưỡi linh hoạt lướt qua , nhàng liếm hút môi dưới, sau vội vàng chui vào trong miệng của , câu đầu lưỡi cùng dây dưa lẫn nhau.


      Nụ hôn nóng bỏng làm cho Đường Tố Khanh cảm thấy khó thở, trong đầu cho dù là cuồn cuộn hỗn độn, nhưng tại vẫn muốn ngắm vẻ mặt người đàn ông tuấn mỹ mặt dính đầy dục vọng, trong lúc nhất thời gương mặt đỏ bừng, cái gì cũng , lần nữa hôn xuống, ngừng quấn , giống như muốn dẫn chìm đắm trong say mê.


      "Ừ..." cách thức hôn sâu tiêu chuẩn, dây dưa triền miên kéo dài, cho đến Đường Tố Khanh rốt cục kiên trì nổi, từ khóe miệng tràn ra tiếng than , Sở Chiến lúc này mới buông ra, cánh tay gấp rút ôm .

      Thấy tay của bắt đầu an phận, Đường Tố Khanh thở hỗn hển : "Đừng ở chỗ này, bị người khác nhìn thấy." .


      "Bảo bối, ở trong phòng làm gì có ai tới?" buồn cười , động tác tay như cũ ngừng, chọc cho Đường Tố Khanh khống chế được run rẩy. Nghe thế, lúc này mới nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên phát hai người vào phòng của .


      Đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng, lúc Đường Tố Khanh phục hồi lại tinh thần bị Sở Chiến ôm đến giường rộng lớn, ngay sau đó thân thể cao lớn nằm lên, eo đột nhiên trầm xuống, thế giới đột nhiên biến đổi, giống như trôi ở mây, chung quanh đều là cảnh đẹp gió cùng cầu vồng rực rỡ.


      Đến sau nửa đêm, gian phòng mới dần an tĩnh lại, Sở Chiến liếc mắt nhìn mệt mỏi ngủ trong ngực, trong lòng thương dứt, ôm tới phòng tắm, từ từ rửa mặt xong lúc này mới cẩn thận ôm để giường, ngay sau đó xoay người muốn vào phòng tắm thay quần áo để vào máy giặt, nhưng ngờ nắm chặt góc quần áo , chỉ cần hơi di chuyển, chân mày đẹp của nhíu chặt.


      Than tiếng, trong lòng Sở Chiến tràn đầy thương tiếc, xem ra buổi trưa nhất định mơ thấy ác mộng, nếu trở nên lệ thuộc vào như vậy, luôn luôn đều là chủ động thân mật chuyện đổi nhân vật chính cũng vậy, hiếm khi chủ động, luôn tự cho là mình rất biết kiềm chế thiếu chút nữa quân lính bị đánh tan rã.


      Sở Chiến dứt khoát bò lên giường, kéo , cúi đầu lẳng lặng nhìn ngủ đến ngẩn người, càng nhìn khuôn mặt xinh đẹp gò má nhắn càng làm cho thích, kìm lòng nổi cúi xuống hôn cái lên gương mặt, sống mũi, cái trán của .


      Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu đến gian phòng, Đường Tố Khanh mơ hồ cảm giác mình nằm ở đại dương ấm áp, công việc cùng hưởng thụ ở trong đầu giao chiến lâu, rốt cục công việc vẫn thắng, thể mở cặp mắt mơ hồ ra, cảm giác bên hông có bàn tay to gác lên, cả người bị người từ phía sau ôm chặt, cổ cảm giác được ràng đối phương trong lúc vô tình phun ra hơi thở ấm áp.


      Khóe miệng tự chủ dương lên, Đường Tố Khanh nhàng kéo bàn tay của người đàn ông đặt ở bên hông ra, ai ngờ cánh tay bền bỉ như sắt, ôm thả, lúc nghi ngờ thế nào có sức lực lớn như vậy, biết người đàn ông sau lưng tỉnh lại, giống như con mèo tỉnh ngủ, ở cổ trắng nõn của cọ cọ, ôm chặt eo , mang theo giọng khàn khàn cùng trầm thấp : "Sao sớm như vậy tỉnh?" .


      "Ầm ĩ đến ? Mau buông ra, em còn phải làm." Đường Tố Khanh vừa vội vừa xấu hổ , bởi vì cảm giác được thân thể biến hóa, nhớ tới tối hôm qua điên cuồng, gò má nhất thời đỏ bừng lên, ở trong ngực giùng giằng muốn đứng lên.


      người đàn ông có tinh lực dồi dào như vậy, mà ôm trong ngực chính là mến, giãy giụa nho này thể nghi ngờ làm châm lửa, dẫn đến người đàn ông thở hốc vì kinh ngạc, trầm thấp khàn khàn lẩm bẩm : "Bảo bối em thử cử động chút nữa?"


      Đường Tố Khanh lập tức bị dọa đến dám nhúc nhích, cực kỳ vô tội nháy mắt nằm ở trong ngực , nghĩ thầm người này sao dễ bị tinh trùng lên não vậy, Đường Tố Khanh đâu biết trước kia những người phụ nữ kia trêu chọc thế nào, đừng đến rung động, căn bản chán ghét ăn ngon, duy chỉ có là ngoại lệ, cái ánh mắt động tác làm cho nhịp tim đập mãi.


      Lúc lâu sau, Đường Tố Khanh lo lắng làm muộn, Sở Chiến rốt cục khống chế được, hơi buông lỏng mình, cười khẽ nhìn trong ngực sợ đến cứng ngắc, dường như trừng phạt ở cổ trắng nõn của cắn cái mạnh, làm kêu lên mới buông ra tạo thành dấu răng mập mờ, lúc này tâm tình mới tốt bỏ qua cho ở trong ngực.


      Lấy được gian, Đường Tố Khanh để ý đau nhức người, nhảy xuống giường, trong lúc người đàn ông cười ha ha chạy như bay vào trong phòng tắm rửa mặt.


      Người đàn ông hồ ly nằm ở giường, cái tay chống đầu, khóe miệng gợi lên cưng chiều mỉm cười, nhìn phòng tắm cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía tủ, trong mắt sáng lóng lánh, quả nhiên tới lát, phòng tắm truyền đến tiếng kêu lên, lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, khăn tắm quấn quanh người giống như gấu bắc cực ra, buồn bả nhìn người đàn ông giường cái, lục tung ở trong tủ quần áo chút, mới tìm được chiếc áo liền váy chạy như bay vào phòng tắm thay.


      Sở Chiến đột nhiên cảm thấy luôn có thể làm cho cười ngừng, kiếp trước biết làm bao nhiêu chuyện tốt mới có bảo bối như vậy.


      lát sau, Đường Tố Khanh bước từ phòng tắm ra, nhìn người đàn ông giường cái, có chút áo não : "Em gần đây có phải mập lên ? Sao mặc quần áo này trước kia rất vừa người, bây giờ lại trở nên bó sát, ngang hông còn có chút chật, cố ép mới có thể mặc vào."


      xong, Đường Tố Khanh đến trước gương soi toàn thân ở cách đó xa, kết quả phát bụng dường như có thịt dư, cau mày nhìn lát, thấy trả lời, tự : "Quả nhiên lâu lắm có soi gương, bụng có thịt dư, có thể gần đây sức ăn nhiều hơn."


      Đường Tố Khanh biết từ lúc từ phòng tắm ra, mắt nhìn như có điều suy nghĩ, ánh mắt chợt lóe lên cùng mong đợi thỉnh thoảng quét về phía bụng của , đồng tình gật đầu cái, êm ái : "Có chút chật, đổi bộ khác !" .


      Sở Chiến bước nhanh xuống giường, tới lục tung tủ quần áo, rốt cuộc tìm được chiếc váy rất rộng rãi, đem váy so ở người Đường Tố Khanh cái, sau đó cười híp mắt đưa váy cho , cưng chiều : "Mặc bộ này." .


      Đường Tố Khanh nghi ngờ nhìn cái, mặc quần áo xong xuôi tại sao phải đổi bộ khác, mặc dù váy liền áo mặc người có bó sát người chút, nhưng vẫn có thể mặc được, huống chi sắp bị muộn giờ làm rồi, Đường Tố Khanh tính cần phải thay quần áo nữa, lắc đầu cái: " cần đổi, trễ giờ làm rồi, nếu mệt cứ ở lại ngủ lúc, lát nữa trở về thành phố cũng sao." .


      Ai ngờ người đàn ông rất kiên trì, lần nữa cầm váy liền áo rộng rãi bị treo trong tủ ra đưa cho , nghiêm túc : "Bảo bối, em tự mặc hay để giúp em? Em hoài nghi năng lực của sao?" .


      Đường Tố Khanh bị hỏi mà muốn ngã, biết tại sao lại kiên trì như vậy, còn quan tâm biết tại sao nghe vào lỗ tai trở thành hoài nghi năng lực của có vấn đề, đầu của xoay chuyển chút, nhưng chỉ có thể ngơ ngác cầm váy mà đưa vào phòng tắm để thay.


      Sở Chiến nhìn vào phòng tắm, cầm điện thoại di động bên cạnh lên bấm số điện thoại quen thuộc thể thuộc hơn, điện thoại vừa thông, muốn nghe đối phương nhảm, lạnh như băng : "Lập tức tới ngay."


      Đầu bên kia điện thoại Liễu Kiều Minh mặc thân áo khoác dài, vô cùng thoải mái ngồi ở trong phòng làm việc thổi máy điều hòa khí, ngơ ngác nhìn điện thoại cắt, vội vàng : "Này, đại ca, còn chưa cho em biết phải đâu mà?" .


      Mặc dù vậy, nhưng Liễu Kiều Minh chút thời gian cũng dám trì hoãn, lão đại bọn họ bây giờ còn độc thân, chị dâu ở đâu ấy ở đó, sớm như vậy gọi điện thoại tới chẳng lẽ chị dâu xảy ra chuyện gì, lập tức dùng định vị gắn điện thoại di động của Sở Chiến để tìm, sau đó cầm đồ dùng cần thiết lên bước nhanh về phía địa điểm tìm thấy.


      Thay xong quần áo chuẩn bị ra, Đường Tố Khanh lúc này mới nhớ tới cái gì, gương mặt đỏ bừng, vừa rồi 'Mệt mỏi' chẳng lẽ bị hiểu lầm thành ý khác? Mắt nhìn thời gian từ từ trôi qua, cắn răng, Đường Tố Khanh phòng tắm ra, mắt dám nhìn cái, : "Em làm trước." .


      "Đợi chút, hôm nay cần làm, vừa xin nghỉ cho em rồi." Sở Chiến thâm tình ôm , dịu dàng , cái tay ôm eo mảnh khảnh của , cái tay khác nhàng đặt ở bụng , trong mắt giấu đầy cảm giác hạnh phúc, trong đầu biết ở nghĩ mộng đẹp gì, khóe miệng vẫn chậm rãi cong lên.


      Đường Tố Khanh có để ý động tác của Sở Chiến, coi như chú ý cũng để ở trong lòng, nhưng lời của làm cho thiếu chút nữa nổ tung, vội vàng : " được, tại sao gọi điện thoại cơ quan em xin nghỉ, có biết hay em mấy tháng nay mời nhiều lần xin nghỉ, đến lúc đó những đồng nghiệp nhìn em như thế nào? Mà xin nghỉ để làm gì? Em còn có rất nhiều công việc phải làm đây." .


      Thấy dáng vẻ cần phải giải thích, nếu đừng mong tốt, Sở Chiến nghĩ tới điều gì, cúi đầu nở nụ cười, khuôn mặt tuấn cùng với nụ cười cưng chiều thâm tình, thấy thế nào cũng đẹp mắt, làm cho Đường Tố Khanh cách nào giận .


      "Ngày hôm qua phải ông nội muốn nhanh chóng tổ chức hôn lễ cuả chúng ta sao? Cho đứa bé danh phận, nên hôm nay phải chọn áo cưới." Sở Chiến cười nhạt nhắc nhở.
      Last edited by a moderator: 17/12/15
      dungggElise Tuyen thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 110: trong bụng có con của


      "Nhưng cũng cần vội vã như vậy, phải còn chọn cửa hàng áo cưới sao, đây ràng em lừa dối để xin nghỉ, hơn nữa muốn xin nghỉ nên là em xin, sao lại gọi điện thoại, đám đồng nghiệp kia cười em chừng." Đường Tố Khanh buồn bả nhìn người đàn ông cái, đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên có phát ra giọng của khi chuyện với Sở Chiến mang theo ý làm nũng với người .


      "Đúng, đúng, là lỗi của , đều tại , mau xuống ăn sáng , có thể ông nội đợi." Sở Chiến cưng chiều , ôm bả vai xuống lầu, tư thế bảo vệ so với bất cứ lúc trước đều cẩn thận hơn, trong mắt tràn đầy vui vẻ.


      Khi Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến xuống, trong phòng khách xuất thêm người vốn nên xuất , mà ông cụ ngồi đanh trò chuyện vui vẻ với người nọ ở trong phòng khách.


      Hai người trò chuyện với nhau vui vẻ nhìn thấy bọn họ xuống, người vui mừng gật đầu cái, trong ánh mắt khôn khéo tràn đầy vẻ tán dương, người đàn ông khác mặc áo choàng trắng tầm mắt nghi hoặc qua lại giữa Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến, khi nhìn thấy hai người bình an vô , mặt biến sắc hơi thở phào nhõm.


      "A Chiến, nghe tiểu tử này là cháu gọi cậu ta tới, cậu tên gì, xem trí nhớ ta đây là." Ông cụ hướng về phía Sở Chiến .


      "Ông nội, cháu tên là Liễu Kiều Minh." Người măc áo dài trắng cười .


      "Đúng đúng, gọi tiểu Liễu, là thầy thuốc." Ông cụ sung sướng .


      Nghe vậy, Sở Chiến nhíu mày, nhìn người khoác áo dài trắng cái, nghĩ thầm tiểu tử này chẳng lẽ có chiêu đùa giỡn gì, nếu ông cụ còn chưa biết tên của làm sao có thể tùy ý để cho vào, hơn nữa trò chuyện vui vẻ như vậy, người đàn ông biết hành động lấy lòng của mình làm cho chủ tử bá đạo của cực kỳ thích, cho là bởi vì xuất của khiến cho ông cụ rất vui vẻ, đoạt nhân vật vốn thuộc về , nếu ai cả đường , đối với người nhà , Sở Chiến cũng có tính bá đạo cực mạnh, trừ khi ở bên ngoài cho dù người nhà , nên đối với tốt nhất.


      Liễu Kiều Minh bị lão đại của mình nhìn đến ngượng ngùng phải sờ sờ sống mũi cao thẳng, nghĩ thầm lão đại làm sao nhìn giống như nhìn kẻ thù vậy, đoán chừng nếu có người ngoài ở đây, rất có thể lão đại tới đây đánh mấy quyền, Liễu Kiều Minh nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra được nguyên nhân, vừa nhận được điện thoại của lão đại lập tức chạy tới đây, ngay cả áo khoác mặc ngoài cũng chưa kịp thay ra, có thể làm gì lão đại sao, mặc dù như vậy sửa soạn cái, Liễu Kiều Minh cười cười gọi "Đại ca, chị dâu."


      Liễu Kiều Minh mặt thay đổi nên thể nhận ra chút gì, Đường Tố Khanh cười nhạt đáp tiếng, ngượng ngùng hơi tránh cánh tay của ôm mình ra, ai ngờ cái tay kia giống như tường đồng vách sắt vững chắc lợi hại, mặc cho giãy giụa thế nào cũng giãy ra, thể làm gì khác hơn.


      Mới vừa còn chuyện vui vẻ với Liễu Kiều Minh dường như ông cụ đột nhiên nhớ tới cái gì, tầm mắt ở người Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến dò xét, lo lắng hỏi: "A Chiến, có phải Bảo Bảo có chuyện gì xảy ra , Sao đột nhiên sáng sớm gọi tiểu Liễu tới đây."


      Thấy vẻ mặt ông nội mình lo lắng, trong lòng Đường Tố Khanh tràn đầy cảm giác tội lỗi, buồn bả nhìn người đàn ông bên cạnh cái, trong lòng suy nghĩ tại sao gọi bác sỹ tới, vấn đề này còn nghi ngờ gì nữa, đột nhiên tới như vậy, nếu lộ chuyện phải làm thế nào, nhưng thấy chẳng lo lắng gì, Đường Tố Khanh cũng học theo , ôm tâm tình có chút hả hê nhìn người đàn ông làm sao bây giờ


      "Ông nội, bảo bảo có gì chuyện, chỉ là kiểm tra thường lệ, ông đừng lo lắng." Sở Chiến trấn an ông cụ , trong lòng đối với chuyện này sớm thấý bất an, muốn xác nhận rốt cuộc có bảo bảo , lại sợ biết, nếu lúc này có Bảo Bảo, tối hôm qua vận động kịch liệt như vậy, cũng biết có thương tổn đến Bảo Bảo , trong lòng Sở Chiến càng nghĩ càng sợ.


      "A, có sao là tốt rồi, A khanh a, ngày hôm qua ông nhớ nhắc nhở cháu, cháu bây giờ chỉ có người, mang thai lần đầu nên chú ý hơn, tiểu Liễu, phiền cháu mau kiểm tra con bé chút, đứa này sống cùng với ông, nên rất nhiều chuyện về phụ nữ ràng cũng chú ý, cháu cho con bé khi mang thai cần phải chú ý cái gì, tránh cho con bé cẩn thận." Ông cụ cảm thán .


      "Ông yên tâm, cháu làm." Liễu Kiều Minh kính trọng , trước mắt là nhân vật quan trọng mà lão đại bọn họn phiền não lâu, đương nhiên phải làm tốt, để tránh cho cuộc sống hạnh phúc lão đại gặp phải rắc rối gì, đến lúc đó cũng chỉ sai lầm lớn như vậy.


      Nghe đến đây, ông cụ yên tâm rất nhiều, mà từ đầu đến cuối trong lòng Đường Tố Khanh vẫn nghi ngờ, suy nghĩ này gọi người bác sỹ này tới đây chẳng lẽ muốn diễn phải giống như .


      "Chị dâu, phiền chị đưa tay ra." Liễu Kiều Minh hướng về phía Đường Tố Khanh lộ ra hàm răng trắng sáng, trong giọng của Liễu Kiều Minh có khách khí kiêm tôn kính, nhưng nhìn ở trong mắt người đàn ông chính là con sói lớn, người đàn ông lên tiếng ôm vào trong ngực của mình, tròng mắt đen nhánh thâm trầm nhàn nhạt liếc mắt Liễu Kiều Minh cái, áo khoác trắng nhìn thấy trong lòng lạnh, nghĩ thầm cái gì cũng chưa làm, dường như cảm giác lão đại nhìn chằm chằm vậy.


      Đường Tố Khanh cũng rất phối hợp, đưa tay bé trắng nõn trơn mềm tới trước mặt Liễu Kiều Minh, Liễu Kiều Minh nghiêm trang muốn bắt mạch cho , người nào đó muốn cho có đụng phải tay đường Tố Khanh, tay bé trắng noãn kia bị lão đại bọn họ cầm ở trong tay, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm , nhìn thấy trong lòng hốt hoảng, lão đại giống như rất sợ nhớ mong chị dâu vậy, hai vung tay lên, vội vàng giải thích: "Đại ca, đây là bắt mạch, bắt mạch còn phương pháp nào để xem." .


      Ông cụ vẫn ở bên khóe miệng hơi nhếch lên, ho tiếng, che giấu vui vẻ trong miệng, cười : "A Chiến, là thủ tục bình thường của bắt mạch.", giờ phút này trong lòng ông cụ suy nghĩ bá đạo đến nỗi ngay cả tay cũng để cho người khác đụng, tình cảm này đủ để khắc sâu, nếu đến lúc sanh con biết làm sao bây giờ, chẳng lẽ bụng cũng cho người khác nhìn, nhưng cháu rể cưng chiều cháu như vậy, trong lòng ông cụ rất vui mừng.


      Đường Tố Khanh bị gương mặt đỏ bừng, tay giãy giụa từ trong tay của người đàn ông xuống, đưa tới trước mặt Liễu Kiều Minh, lần này, Liễu Kiều Minh bị lão đại cảnh cáo vô tội sờ sờ lỗ mũi, bắt đầu nghiêm túc chẩn đoán bệnh.


      Khoảng hai phút sau, Liễu Kiều Minh vẫn duy trì động tác bắt mạch, chân mày nhíu chặt, cái nhíu này có thể làm cho vẻ mặt ba người tại chỗ lo lắng, trong đó có hai người khẩn trương, bản nhân Đường Tố Khanh lại cảm thấy trình diễn như vậy cũng đủ, nhìn dáng vẻ ông nội rất là tin tưởng.


      "Như thế nào? Đứa bé có vấn đề gì ?" Ông nội vội vàng hỏi, ông cụ vẫn luôn mong có chắt trai nên rất quan tâm đứa bé ở trong bụng Đường Tố Khanh, thấy vẻ mặt Liễu Kiều Minh căng thẳng, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng thể gấp được.


      Liễu Kiều Minh hồi quá thần, thấy vẻ mặt ba người khác nhau nhìn mình, lập tức nghĩ đến có thể mình khám bệnh quá mức nhập tâm, ha hả cười cái: " sao, đứa bé rất tốt, nhưng đứa bé còn quá , cho nên vừa rồi cháu khám bệnh hơi khó khăn." .


      Ông cụ liền thở phào nhõm, thấy Liễu Kiều Minh thu dọn đồ đạc, suy nghĩ người khác sáng sớm tới đây chắc chưa ăn sáng, nhất thời cảm kích lên tiếng: "Tiểu Liễu, nếu ngại ở đây dùng bữa ăn sáng ." .


      Ngửi thấy mùi thơm, sáng sớm hôm nay Liễu Kiều Minh ra ngoài, căn bản chưa ăn, lúc này con sâu tham ăn trong bụng bắt đầu kêu ầm ĩ, thấy ông cụ giữ lại, định vui vẻ gật đầu, ai ngờ ánh mắt lão đại sáng quắc nhìn , nhìn đến nỗi tất cả da gà nổi lên, lập tức khách khí cự tuyệt : "Ông, cần, cháu ăn ở nhà rồi, mọi người ăn , còn có số chi tiết cần phải chú ý cháu chuyện với đại ca.".


      "Ừ, chút, làm phiền cậu rồi, từ xa chạy tới nơi này, sau này có rãnh rỗi thường tới chơi." Ông cụ sung sướng , ngừng cảm thán cháu rể tốt, biết vị bác sỹ như vậy, có ốm đau cái gì cũng dễ dàng hơn.


      "Vâng, ông." Liễu Kiều Minh cười gật đầu cái, thấy lão cùng chị dâu thầm sau đó lên lầu, tự nhiên đuổi theo.


      Đường Tố Khanh thấy bóng lưng xa, nghĩ thầm diễn trò thế nào còn phải diễn như vậy, nhưng luôn luôn rất khó đoán được người đàn ông phúc hắc đó suy nghĩ gì, lúc này theo phân phó kéo ông cụ đến bàn ăn chuẩn bị ăn sáng trước.


      Liễu Kiều Minh vừa vào thư phòng nhìn thấy lão đại đứng ở cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn ra bên ngoài, xa xa chỉ nhìn thấy bóng lưng, thấy vẻ mặt, tới thoải mái ngồi bên ghế sa lon dày.


      "Thế nào?" Sở Chiến khàn khàn giọng hỏi, trong giọng có mong đợi cũng có lo lắng, Liễu Kiều Minh lần đầu tiên nhìn thấy lão đại như vậy, ở trong mắt của , lão đại có gì mà làm được, là thần tượng trong lòng , cái thần tượng này lại trước sau nhiều lần lộ ra vẻ mặt để cho bọn họ kinh ngạc, tất cả cũng chỉ bởi vì chị dâu, sức mạnh của tình đúng là vĩ đại.


      "Ừ, lão đại đoán lầm, chị dâu mang thai, chưa đến hai tháng, mạch tương đối yếu." Liễu Kiều Minh cười ha hả , trong mắt đều mừng rỡ vui sướng, xuất sắc như vậy lão đại đứa bé nên có bộ dáng gì, lạnh như băng hay đáng , Liễu Kiều Minh rất tò mò vấn đề này.


      "Rất yếu? Tối hôm qua tổn thương đến đứa bé sao?" Sở Chiến áo não lẩm bẩm , trong lòng tràn đầy đau lòng, tự trách sớm phát thay đổi của chút, tự trách lực khống chế của mình kém như vậy.


      "Ách, em rất yếu là chỉ đứa bé mới hơn tháng, cho nên mạch vẫn rất yếu, đứa bé nào cũng thế, dĩ nhiên con của lão đại cũng như vậy." Liễu Kiều Minh rất sợ Sở Chiến hiểu lầm gì, nên vội vã giải thích.


      Nghe vậy, Sở Chiến yên tâm, vừa nghĩ tới trong bụng có con của , trong lòng tràn đầy vui vẻ thôi.
      Last edited by a moderator: 17/12/15
      dungggElise Tuyen thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 111: Cục cưng ở trong bụng rất tốt


      Thấy lão đại kể từ khi biết trong bụng vợ của mình mang thai cốt nhục của ấy vẫn cười ngây ngô, dáng vẻ này đâu giống hoàng đế hắc đạo, đây chính là cưng chiều vợ như mạng người sao, lão đại như vậy mới giống người, vui vẻ lo lắng ghen, trong lòng Liễu Kiều Minh vui mừng cho .


      Trong lòng lập lại cái tin tức tốt này lúc lâu sau, Sở Chiến vẫn yên lòng lên tiếng : "Đứa bé có chuyện gì chứ?". Trong mắt lo lắng thể che dấu được, đây là đứa đầu tiên của với bảo bối, nghĩ tới tối hôm qua bọn họ vận động kịch liệt, trong lòng Sở Chiến vạn phần lo lắng, đứa này ngàn vạn lần đừng bởi vì lực kiềm chế của thấp mà bị thương.


      "Lão đại, yên tâm , đứa bé rất tốt." Liễu Kiều Minh phiền lần nữa lên tiếng .


      Biết đứa bé sao, lần này trong lòng Sở Chiến lúng túng, lần đầu tiên làm ba, có kinh nghiệm gì, có chút biết phải làm sao, ngày trước ở trong mắt của đứa bé luôn ồn ào làm người ta chán ghét, nhưng từ khi gặp bảo bối của , thích người con xinh đẹp cùng thông minh đó, đột nhiên cảm thấy có mấy đứa bé do với sinh ra đời làm cho cả người vui sướng.


      "Mang thai đứa bé có phải chú ý cái gì ? Còn khoảng bao giờ có thể sinh? Có hại đến cơ thể mẹ ?" Sở Chiến hỏi các vấn đề liên tiếp, nhìn chằm chằm vào Liễu Kiều Minh, làm cho trong lòng Liễu Kiều Minh kích động thôi, lão đại bọn họ minh thần võ, gì làm được thỉnh giáo , nếu cho ra hai tiểu tử thúi kia biết hâm mộ chết mất.


      Tính tình lão đại thế nào Liễu Kiều Minh rất , trong lòng vui sướng là chuyện, nếu dám được voi đòi tiên, đến lúc đó chết cũng phải rất bi thảm, ho tiếng, Liễu Kiều Minh nghiêm trang lên tiếng : "Đại ca, đứa này phải ở trong cơ thể mẹ đợi đủ mười tháng mới có thể ra ngoài, thức ăn cùng thói quen cuộc sống bình thường cần điều chỉnh lại, chủ yếu nhất là hai người sau này hạn chế làm vận động kịch liệt, quyển sách này đều có ghi lại, cầm nhìn nhìn."


      Nghe vậy, trong lòng Sở Chiến rất buồn bực, được quấn nữa phải muốn mạng sao, nhưng nghĩ tới tương lai đứa bé xuất dáng dấp cùng bảo bối của giống nhau như đúc, cắn cắn răng cái, quyết định nhịn, đưa tay nhận lấy sách trong tay Liễu Kiều Minh, tròng mắt đen nhánh nhàn nhạt liếc áo khoác trắng cái, sau đó mở sách đọc chậm rãi.

      "Muốn làm cha?" Sở Chiến thờ ơ lên tiếng , hỏi Liễu Kiều Minh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, vội vàng khua tay, vội vàng : " có, có."


      "Vậy chắc có phụ nữ." Sở Chiến khẳng định , chuyện gì cũng chạy thoát khỏi tròng mắt sắc bén của , làm cha, có phụ nữ có thể mang theo người quyển sổ tay sinh nở như vậy? gọi điện thoại chỉ câu 'Lập tức tới đây ngay', gì những thứ khác.


      Liễu Kiều Minh sờ sờ sống mũi cao thẳng, có lên tiếng nữa, nhìn lão đại cái, sau đó mắt nhìn bốn phía thư phòng, nghĩ thầm cảm giác khi đứng trước mặt lão đại luôn trần truồng, cái gì cũng bị nhìn thấy rất ràng, điều này làm cho kính nể lão đại, còn có cảm giác run rẩy.


      "Bên Châu Mỹ dường như được yên ổn, gọi A Long chuyến." Sở Chiến cẩn thận thu hồi sổ tay sinh nở, lãnh khốc phân phó , giơ chân ra khỏi thư phòng.


      Lễu Kiều Minh đứng ở trong thư phòng vẫn ngây ngô với lời của lão đại vừa xong, suy nghĩ lát mới tiêu hóa hoàn ý tứ của lão đại bọn họ, lập tức trong lòng cười như hoa nở, ngày trước loại chuyện như vậy đều phái mình xử lý, vào lúc này lão đại cho gọi A Long , ràng tra ra lão đại muốn làm cha, cho nên lão đại vui vẻ đem nhiệm vụ đá cho A Long, Liễu Kiều Minh đột nhiên cảm thấy hôm nay ngày tốt lành, chuyến xa xôi cũng rất có giá trị.


      Cười hì hì xuống lầu, Liễu Kiều Minh tới phòng ăn ngửi thấy mùi thơm, con sâu tham ăn trong bụng lại giày vò lợi hại, thấy ông cụ cười híp mắt giữ lại để ăn sáng, mà lão đại có lên tiếng, vẫn mặn nhạt hầu hạ chị dâu ăn sáng, nghĩ tới vừa rồi mới đá nhiệm vụ cho A Long, suy nghĩ cho sau này, Liễu Kiều Minh hít sâu hơi, khua tay cái : " cần, cần, cháu ăn rồi, mọi người cứ ăn , cháu về trước, còn có bệnh nhân chờ cháu."


      "Như vậy giữ cháu nữa, Tiểu Liễu, rãnh rỗi thường tới nhà chơi." Ông cụ nhiệt tình .


      "Vâng, đại ca, chị dâu, em về trước." Liễu Kiều Minh nhìn sâu bữa ăn sáng bàn ăn cái, hết sức muốn ra ngoài, chỉ kém ba bước vừa quay đầu lại, suy nghĩ lão đại có vợ quên em, chờ lát ra khỏi cửa nhà phải siết chặc thắt lưng quần, nếu bụng luôn làm ầm ĩ này.


      Đường Tố Khanh cười vẫy tay, đứng lên muốn tiễn , nhưng ngờ còn chưa đứng lên, người đàn ông bên cạnh dường như biết muốn làm gì, ôm chặt eo của , để cho thể động đậy, chỉ có thể hướng về phía người em vẫy tay cái, mắt trách cứ nhìn người đàn ông cái, nghĩ thầm cũng cần người khác từ xa chạy tới diễn trò chứ, còn diễn xong cũng giữ người khác lại ăn bữa sáng, mọn, mặc dù Liễu Kiều Minh ăn sáng, nhưng Đường Tố Khanh chợt nhìn vào ánh mắt mong đợi của Liễu Kiều Minh nhìn bữa ăn sáng, sau đó buồn bã nhìn người đàn ông cái, bóng lưng cực kỳ mất mát rời .


      "Ăn cái này, hương vị cũng tệ lắm." Sở Chiến ôm , gắp bánh chẻo to thả vào chấm bơ lạc trong cái đĩa sau đó đưa tới trước cái miệng nhắn mà đỏ bừng của , mong đợi chờ ăn.


      lay chuyển được người đàn ông, Đường Tố Khanh cắn ít cái bánh chẻo mà đưa tới, chậm rãi nhai, phát mùi vị cũng tệ lắm, vì vậy tiêu diệt hết cái bánh chẻo đó, môi phấn nộn nhàng mấp máy, thỉnh thoảng còn đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi, xem dáng vẻ rất thích bánh chẻo.


      Đường Tố Khanh ăn, biết động tác vô tình của khiến cho mắt phượng của người đàn ông bên cạnh tối sầm, mân môi múi nhàng phun ra hơi thở nóng rực, nếu như phải ở đây còn có những người khác và còn chưa ăn no, Sở Chiến sớm nhào tới hung hăng hôn lên cánh môi kia, muốn ăn con mồi phải cho con mồi ăn no đạo lý này Sở Chiến hiểu, chẳng những hiểu, hơn nữa cho tới nay thực tế đều làm.


      Đường Tố Khanh liên tiếp ăn chén cháo cùng đĩa bánh chẻo xong buông đũa xuống, ngồi ở ghế ông cụ nhìn ăn so với bình thường hơn rất nhiều, liền mỉm cười gật đầu cái, mà người đàn ông ngồi ở bên cạnh nhìn thấy để đũa xuống cau chân mày lại, dịu dàng : "Nhanh như vậy no rồi?"


      Thấy bảo bối của gật đầu cái, Sở Chiến cũng có ép nữa, trong lòng suy nghĩ sau khi trở về phải làm nhiều đồ ăn cho bữa sáng, đa dạng nhiều chút, mỗi ngày đổi kiểu khác, cũng tin còn ăn như mèo no rồi, bây giờ thể so với trước kia, trong bụng còn có đứa bé cũng cần dinh dưỡng.


      Vốn tưởng rằng ăn xong bữa sáng sau đó lôi kéo trở về, nhưng nhìn vội, căn bản cũng sốt ruột để về, trong lòng biết nghĩ gì, nhưng nghĩ tới xin nghỉ làm, cứ để ngày trôi qua vui vẻ tốt rồi.


      Bọn họ rời , ông cụ là người vui vẻ nhất, bình thường cháu ông lâu mới trở về lần, hơn nữa chỉ ở buổi chiều hoặc trong ngày phải trở về thành phố, ông mặc dù rất muốn ở lại cùng mình, nhưng lo lắng mở miệng làm khó , nên mỗi lần đều đỏ mắt tiễn rời , lần này hiếm khi cháu ông cùng cháu rể ở đêm còn chưa chuẩn bị về, ông cụ vui sướng cười khép miệng lại được, lôi kéo cháu rể tiếp tục đánh cờ.


      Đường Tố Khanh thấy hai người lại muốn đánh cờ, liền ngây ngô ở trong phòng khách xem ti vi giết thời gian, ai ngờ người đàn ông bá đạo tắt TV , giống như TV có hại gì đến người, lôi kéo về phía phòng của ông cụ.


      "Em muốn nhìn hai người đánh cờ, em muốn xem ti vi." Đường Tố Khanh gắt giọng, ở trong ngực người đàn ông ngọ ngoạy.


      "Bảo bối, đừng làm rộn, TV có phóng xạ rất lớn, đối với thân thể tốt, em muốn xem chúng ta đánh cờ, để cho em đánh." Khóe miệng Sở Chiến cong lên, trong mắt hàm chứa cưng chiều, thương ôm thân thể mềm mại, bàn tay to rộng lớn nóng rực vòng qua eo mảnh khảnh, nhàng đặt ở bụng của , dáng vẻ đó giống như ôm cả thế giới.


      Đường Tố Khanh rất muốn câu 'Máy tính phóng xạ lớn, chẳng lẽ ánh đèn có phóng xạ lớn sao? Coi như phóng xạ lớn, mọi người phải vẫn dùng, dù sao chết được', nhưng nhìn thấy vẻ mặt cưng chiều cẩn thận từng li từng tí, biết sao, lời đến khóe miệng ra được, chỉ để mặc cho ôm lấy về phía gian phòng của ông cụ.


      Vốn hai người đánh cờ, tại thành ba người, ông cụ cùng Đường Tố Khanh chơi, nhưng luôn luôn cưng chiều vợ như mạng người đàn ông thể mặc kệ bà xã của mình cau mày được, kết quả len lén giúp , kết quả có thể nghĩ, ông cụ ngay cả Sở Chiến cũng đấu lại, đừng tại Sở Chiến cùng Đường Tố Khanh đánh cờ với ông, liên tiếp mười ván cờ đều là ông cụ thua


      Ông cụ tại đến cái tuổi này, tính tình giống như đứa bé, thấy liên tục thua mười ván, kết quả bắt đầu ăn vạ, bắt đầu ván cờ mới, ông cụ thấy cháu rể lại muốn ra chiêu, vì vậy nhìn cháu rể mong đợi lên tiếng ; "A Chiến, ông muốn uống sữa tươi, cháu gọi người giúp việc chuẩn bị , A Khanh có muốn ? Trong sữa tươi có rất nhiều dinh dưỡng, đối với thân thể người rất tốt."


      Vừa nghe đối với thân thể rất tốt, Sở Chiến đợi của lên tiếng, xung phong nhận việc : "Cháu lấy luôn, hai người chơi trước, rất nhanh.", sau đó vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, người đàn ông luôn luôn khôn khéo khi quan tâm bị loạn, có phát ông cụ nhìn bóng lưng ra ngoài lộ ra nụ cười vui vẻ vì mưu kế đạt được.
      Last edited by a moderator: 17/12/15
      dungggElise Tuyen thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 112: Đau lòng cho chồng cháu sao?


      Chờ Sở Chiến cẩn thận cầm hai ly sữa tươi vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ vợ của cau mày suy nghĩ, mà vẻ mặt ông cụ trước vẫn thua bình tĩnh, vừa xem vừa lấy cái kia nhìn chút, thấy tình cảnh này, người đàn ông cưng chiều vợ như mạng lập tức ở trong lòng mắng ông cụ trận, thấy trong bụng bảo bối nhà có thai sao? Ông nhường chút.


      Giờ phút này Sở Chiến hoàn toàn quên mất lúc trước giúp đỡ vợ giết ông cụ thảm bại, cầm hai chén sữa tươi ấm trong tay để sang ở bên, Sở Chiến chuẩn bị giúp đở vợ hòa nhau ván, nhưng ngờ bảo bối của chưa có cờ, kính nể ông cụ : "Ông nội lợi hại, ván này cháu thua." .


      Sở Chiến rối rắm nhanh như vậy kết thúc, hai người đánh cờ tự động cầm lấy sữa tươi bên cạnh sung sướng uống, bọn họ biết chỉ có mấy giây, nội tâm người đàn ông rất rối rắm.



      Thấy cháu rể mình tiến vào, trước liên tục thua mười mấy ván, lần này khó thắng được lấy ít mặt mũi trở về, ông cụ rất sáng suốt đánh cờ nữa, suy nghĩ muốn đâu, nhìn hai cái miệng trước mắt ân ái như thế, lão gia tử cười híp mắt lên tiếng : "A Chiến, cháu cùng ông ra vườn hoa cắt bỏ ít cành hoa."


      "Ông nội, trong vườn hoa phải có chú Trương chăm sóc sao?" Đường Tố Khanh nhướng mày, theo bản năng lên tiếng ngăn cản , đường đường hoàng đế hắc đạo mà làm vườn? Suy nghĩ chút trong lòng toát ra thân mồ hôi lạnh, tức giận đem toàn bộ vườn hoa tiêu diệt hết chứ? Kể từ khi cùng tới chỗ ông nội , chuyện xảy ra vượt qua khỏi dự đoán của , mà nhẫn nại của cũng vượt ra khỏi dự đoán của , Đường Tố Khanh đâu biết bởi vì , làm bất cứ chuyện gì đều có thể vui vẻ chịu đựng.


      "Ai, đau lòng cho chồng cháu sao, chú Trương tuổi cũng lớn, vườn hoa lớn như vậy chăm sóc cũng phải cố hết sức, A Chiến cường tráng như vậy, giúp cái sao, đúng , A Chiến." Ông cụ cười híp mắt , dáng vẻ ông chắc chắc cháu ngoan ngoãn giúp tay.


      Mà quả thực Sở Chiến cũng gật đầu đáp ứng, trước tại còn cùng cần phải cử hành hôn lễ, ông cụ là người mà bảo bối của quan tâm, dựa vào điểm ai cả đường cũng để cho ông cụ khó làm, nhàng vỗ vỗ tay bé trơn bóng của , Sở Chiến dịu dàng : "Bảo bối, em nghỉ ngơi chút, chờ chăm sóc xong tìm em." .


      Vợ chồng son thân mật ở trong mắt ông cụ nhìn, trong lòng đánh giá bọn họ muốn ân ái cũng phải lúc, vì vậy đứng lên sảng khoái ra bên ngoài.


      Mấy ngày gần đây Đường Tố Khanh cảm giác đủ ngủ, tự động đem nguyên nhân quy kết vì buổi tối dây dưa lợi hại, vốn muốn nghe trở về phòng nằm ngủ, ai ngờ nằm lúc cũng buồn ngủ, trong lòng lo lắng mặt trời lớn như vậy, hai người đàn ông này có thể bị phơi nắng ? Đường Tố Khanh dứt khoát đứng lên ra ngoài xem chút.



      Người đàn ông khuôn mặt tuấn giờ phút này đầu đội nón cỏ mà nông dân làm việc nhà nông mới mang, nửa đứng ở gốc cây con mặt nghiêm túc tu bổ, mặc áo ngủ [​IMG]
      dungggElise Tuyen thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: Cưng chiều em cần thương lượng


      Thấy người đàn ông đối diện mắt cứ nhìn mến, Sở Chiến trong cơn giận dữ, nghĩ thầm tiểu tử này cần phải tìm phụ nữ, ông cụ kiếm bảo bối của làm gì, người đàn ông bá đạo ghen ôm bên cạnh vào trong ngực mình, liếc mắt nhìn người đàn ông đeo mắt kính cảnh cáo.


      Lý Cảnh bị nhìn rất là vô tội, thấy vẻ mặt đại ân nhân của mình lạnh như băng cảnh cáo, lập tức đem tầm mắt từ người Đường Tố Khanh rời , trong lòng hiểu .


      Kể từ lúc Lý Cảnh kích động ra lời kia, vẻ mặt ông cụ cầm trong tay cây kéo lớn, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cả người oai phong đến mắt cũng muốn nhìn lên bầu trời, trong lòng đắc ý thầm nghĩ: lão đầu tử, cháu của ông lợi hại hơn nữa còn phải thấp hơn chồng của cháu tôi bậc sao, bảo ông sau này còn dám khoe khoang.


      "Ôi, là lãnh đạo của A Cảnh a, mau vào trong nhà uống chén nước." Ông già đối diện nhiệt tình , ông già cũng là người khôn khéo, vào nhìn mặc dù cảm thấy dáng dấp Đường Tố Khanh rất là xinh đẹp, rất hợp mắt của ông, nghĩ thầm nếu làm cháu dâu ông tốt, nhưng dù sao là vợ của người khác, hơn nữa còn là vợ của đại ân nhân cháu trai ông, cho nên thể làm gì khác hơn.


      Ông cụ vẫn đứng ở bên dương dương tự đắc cười nhạt : "Nhà chúng tôi cũng có nước uống, tại sao phải chạy nhà ông.", mắng thầm đối phương vuốt đuôi ngựa, nếu phải cháu rể ông xuất sắc, đối phương có thể nhiệt tình mời bọn họ qua uống trà sao?


      Ông già đối diện có chút lúng túng, Sở Chiến nghĩ thầm mục đích đạt được rồi, dù sao trước hai ông già cũng là bạn rất tốt, quan hệ nền làm cho quá cứng ngắc, muốn khi bọn họ trở về thành phố, mình ông cụ ở chỗ này cũng cần số bạn bằng tuổi chơi với nhau, vì vậy cười nhạt : "Xin lỗi, chút nữa còn có chút việc bận, hôm nào cùng nhau nữa uống trà ." .


      "Được, được, nhất định hôm nào phải tới." Ông già cười ha hả , trong mắt tán thưởng Sở Chiến cùng Đường Tố Khanh.


      Mục đích đạt được, ông cụ mắt thấy ánh mặt trời chiếu rất mãnh liệt, ông hề quên chắt của ông còn chưa sinh ra kia, vì vậy vang giọng : ", , vào, mặt trời nắng nóng chết người, nhưng ngàn vạn lần được để chắt của ông còn chưa sinh ra phải chịu tội." . Giọng đó giống như ước gì toàn bộ thế giới đều phải biết chuyện ông sắp có chắt.


      Đường Tố Khanh đối với hành động ngây thơ của ông nội mình cảm thấy rất buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu cái, hướng về phía hai ông cháu đối diện gật đầu cái, mặc cho người đàn ông bên cạnh ôm lấy mình vào nhà.


      Nhìn kia bóng lưng hài hòa của gia đình xa, ông già nhà cách vách đột nhiên cảm thấy nhà mình rất yên ắng, nghĩ thầm nếu cháu lão Đường chưa lập gia đình, có thể giới thiệu cho cháu trai ông, mắng thầm lão Đường rất phúc hậu, có cháu ưu tú như vậy mà cất giấu kỹ, nước phù sa chảy ruộng ngoài, ý ở trong lòng ông già dầu gì ông cùng ông cụ Đường là bạn, thế nào cũng coi như là rất thân.


      Ông già thở dài cái, tự lẩm bẩm : "Hai người kia giống đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, bé kia nhìn tệ, là đáng tiếc, nhưng sao nhìn bé đó quen mắt như vậy?" .


      Người đàn ông đeo kính Lý Cảnh cười nhạt hai tay đặt bả vai ông nội , ôn hòa : "Sao có thể quen thuộc được? phải ông thường thấy người ta tin thời ." .


      "Cháu bé đó là Phó thị trưởng đẹp nhất thành phố S sao? trách được ông vừa nhìn cảm thấy quen như vậy, ai, người ông tán thưởng nhất lại là cháu lão Đường, tin tức này quá ngoài ý muốn." Ông già thể tin , hướng người Đường Tố Khanh qua hàng rào dò xét, hầu như hơn nửa người muốn qua hàng rào bên kia, người đàn ông đeo kính buồn cười lắc đầu cái, lôi kéo ông nội
      [​IMG]
      Elise Tuyendunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :