1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 104: A Khanh mang thai con của cháu


      Sở Chiến lạnh như băng liếc nhìn Giang Thiếu Hiền cái, trong mắt có đầy ghen tức cùng cảnh cáo, mà bản nhân người trong cuộc Giang Thiếu Hiền chút nào bị ảnh hưởng, ôn hòa hướng Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến gật đầu cái, dìu ông cụ, bộ dáng nhanh nhẹn biết điều. Hai người đàn ông giống nhau như đúc đứng chung chỗ, tính tình bất đồng thế nào cũng thấy quái dị.


      "Vẫn nhớ kỹ trong lòng, những thứ này là cái gì?" Ông cụ hừ lỗ mũi trợn mắt chỉ vào đống lễ vật ở trong phòng khách mà Sở Chiến mang đến , dáng vẻ mặt già nua vô cùng đau đớn. Lúc này suy nghĩ ông cụ đặt ở lễ vật tầm thường trước mắt này, trăm điều suy nghĩ, người làm quan kiêng kỵ nhất là nhận lễ vật của người khác, nếu như sau này bị người khác điều tra làm sao bây giờ.


      "Ông nội, A Khanh do tay người dạy, tính tình ấy như thế nào người còn ràng lắm sao? Nghe ấy giải thích xong rồi hãy cũng muộn." Giang Thiếu Hiền đứng ở bên đỡ ông cụ giọng .


      Trong lòng Đường Tố Khanh trận bất đắc dĩ, khẽ cười muốn giải thích , nghĩ tới người đàn ông bên cạnh đột nhiên nắm cánh tay mảnh khảnh của , ném cho ánh mắt yên tâm, đứng lên mỉm cười lễ phép lên tiếng : "Ông nội, đó phải là A Khanh nhận hối lộ, là cháu mua lễ vật cho người, A Khanh luôn luôn vâng lời của người, cần cù và thà vì nhân dân phục vụ." .


      Nghe được có người khích lệ cháu mình tự tay nuôi lớn, trong lòng ông cụ rất đắc ý, mặt già nua đầy vui vẻ, rốt cục đầu quay sang nhìn về phía Sở Chiến, nhìn thấy dáng vẻ Sở Chiến cùng Đường Tố Khanh thân mật, trong con ngươi sắc bén của ông cụ thoáng qua nghi ngờ, sau đó quay đầu cùng cặp mắt Giang Thiếu Hiền bên cạnh luân chuyển.


      Ho khan cái: "Cậu là ai? Đưa nhiều lễ vật như vậy muốn làm gì?" Mắt ông cụ nhìn chằm chằm, nghiêm trang , mắt dấu vết quan sát Sở Chiến, khi nhìn thấy động tác của cùng với Đường Tố Khanh thân mật như thế, cặp mắt khôn khéo nhanh chóng thoáng qua hài lòng, nhanh đến nỗi ngay cả Sở Chiến đứng khẩn trương ở bên cũng nhìn thấy.


      "Ông nội, cháu là Sở Chiến, có chuyện muốn xin người, xin người gả A Khanh cho cháu, cháu nhất định quý trọng ấy." Sở Chiến nghiêm túc , mặt tuấn mang đầy thành ý, lời này vừa ra, người giúp việc nghi ngờ cho nên suy nghĩ đại tiểu thư cùng gia phải kết hôn rồi sao? Tình huống bây giờ là như thế nào? Hơn nữa tên gọi gia là Giang Thiếu Hiền mà.


      "A Khanh kết hôn, cậu muốn tìm người kết hôn tìm người khác ." Sắc mặt ông cụ thay đổi trả lời, mắt nhìn thẳng vào Sở Chiến, dáng vẻ giống như sói mẹ bảo vệ con.


      "Ông nội, cháu..." Đường Tố Khanh thấy dáng vẻ ông cụ dầu muối vào, có chút đau lòng cho người đàn ông phải ăn khép nép, gấp gáp muốn chuyện cùng Giang Thiếu Hiền ly hôn, nhưng ngờ người đàn ông bên cạnh đột nhiên nắm tay , mắt nhìn về phía ám chỉ đem mọi chuyện giao cho xử lý, Đường Tố Khanh mới nữa, lấy trình độ coi trọng của ông nội đối với Giang Thiếu Hiền, hôm nay ngay trước mặt Giang Thiếu Hiền, đoán chừng chuyện của cùng rất khó được cho phép của ông cụ.


      Trong lòng Sở Chiến mặc dù vui với câu trả lời của ông cụ, nhưng nhìn ánh mắt ông cụ đột nhiên hiểu tâm tình ông cụ, là người thân, hơn nữa còn là tự tay mình nuôi lớn, tình cảm kia phải là giả, tại Sở Chiến đột nhiên chạy tới muốn người ta đem cháu gả cho , giống như muốn cướp bảo bối nhà họ , đúng là thể được.


      Sở Chiến hổ là hoàng đế hắc đạo, suy nghĩ nhanh, mắt nghiêm túc nhìn về phía ông cụ : "Ông nội, cháu cùng A Khanh tâm nhau, xin người thành toàn cho chúng cháu, huống chi cháu cướp A Khanh của người , chúng cháu muốn kết hôn, người phải có thêm đứa cháu, hơn nữa bụng A Khanh lúc này có con của chúng cháu, người phải vẫn luôn mong ôm chắt trai sao? Sau đứa này ra đời danh chính ngôn thuận vậy tốt!" .


      Sở Chiến phen đem mọi người ở chỗ này hù dọa đến sửng sốt, nếu Đường Tố Khanh phải là người trong cuộc, thấy nghiêm túc như vậy, đoán chừng ngay cả cũng tin tưởng, trách được vẫn luôn rất tự tin, ra là có tuyệt chiêu, Đường Tố Khanh đỏ mặt nhìn về ông cụ, vẻ mặt xấu hổ dứt, giống như đứa bé làm sai chuyện.


      Ông cụ là có cháu như vậy, nguyên từ nuôi đến lớn, căn bản thương đến tận vào trong tâm khảm, thấy dáng vẻ của , trong lòng ít nhiều gì cũng biết lần này động tâm, hơn nữa nghe người đàn ông hai người ngay cả đứa bé có, suy nghĩ cháu đáng của nhà lão Trương hàng xóm, trong lòng ông cụ cũng ngứa ngáy lợi hại, trong lòng vẫn cảm thán nếu nhà mình có cháu đoán chừng dáng dấp càng đáng hơn.


      Trong lòng ông cụ thoáng qua vui sướng, hận thể lập tức có đứa để ôm cái, nhưng ngại nhiều người xung quanh như vậy, ông cụ ho khan giận dữ : "Lấy thái độ này muốn kết hôn sao? Ngay cả chiếc nhẫn cũng có, ai biết cậu sau này có đối đãi tốt với A Khanh nhà chúng ta ? Miệng ai cũng được." .


      Nghe vậy, vành mắt Đường Tố Khanh đỏ hoe, rốt cuộc ông cụ là người hiểu nhất, mà tròng mắt Sở Chiến sáng lên, luống cuống: "Cháu mua luôn, còn việc này, cháu nhất định đối đãi tốt với A Khanh, ông nội, xin người yên tâm." .


      xong còn có bộ dáng ngây ngốc, cười cười muốn ra ngoài cửa. ra trước đây lâu tự mình thiết kế chiếc nhẫn cho , đặc biệt giao cho chuyên gia điêu khắc châu báu ở Newyork chế tạo, hai ngày trước vừa mới lấy về, cho đeo lên lại lo lắng ông cụ tôn trọng trưởng bối, đồng ý tự mình kết hôn, cho nên mới cất trong két sắt ở thư phòng.


      Lúc này nếu đám thuộc hạ của Sở Chiến ở chỗ này nhìn thấy vẻ mặt của , đoán chừng bị hù dọa phải , cái thế giới này từ trước đến nay chỉ có chủ tử bọn họ cho người khác sắc mặt, đâu có như bây giờ khi ra mắt để người lớn khác gào thét chủ tử bọn họ như vậy, mà chủ tử bọn họ chỉ có dáng vẻ ngây ngốc vui vẻ.


      "Đứng lại! Trưởng bối vẫn còn ở đây, cậu muốn đâu? Chuyện chiếc nhẫn để lần sau hãy , tôi còn muốn hỏi cậu những chuyện khác?" Ông cụ vẫn như cũ có khá hơn, nhưng ràng so với lúc Sở Chiến vào cửa tốt hơn rất nhiều, mắt còn thỉnh thoảng quan sát bụng Đường Tố Khanh cái.


      Sở Chiến vội vàng dừng bước lại, vững vàng đứng ở trước mặt ông cụ, đúng với lễ nghi, vẻ mặt nghiêm túc nghe dạy.


      Ông cụ hài lòng gật đầu cái, để Giang Thiếu Hiền đở ông ngồi ở ghế sa lon, chỉ vào ghế sa lon đối diện hướng về phía Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến : "Ngồi!" .


      Đợi đến khi bọn họ ngoan ngoãn ngồi xuống, rồi mới lên tiếng: "A Khanh được mấy tháng rồi?" .


      Đường Tố Khanh nghèo từ, đừng có bảo biên soạn chuyện như thế nào? Ông cụ nhìn lớn lên, luôn luôn hiểu tật xấu khi láo mắt nháy ngừng, tay bị người đàn ông dắt đặt ở đùi trách cứ nhéo bắp đùi của , ý bảo tự biên tập lời dối.


      "Ông nội, hai tháng, vừa mới kiểm tra, bác sỹ được để kích động." Sở Chiến mặt đỏ , nhìn thấy ông cụ gật đầu, có xoắn xuýt nữa, ngay cả giọng cũng tự động , trong lòng Sở Chiến vui vẻ, xem ra đám đồng đảng kia của đoán đúng, ông cụ người già khẳng định thích náo nhiệt, nay vô duyên vô cớ có thêm đứa chắt, chuyện của cùng có thể hạ xuống rồi.


      sai, tối hôm qua người đàn ông nửa đêm canh ba lại gọi điện thoại cho ba người em thân thiết đánh nửa đêm, đầu bên kia điện thoại ra tuyệt chiêu đối phó ông cụ như thế nào, chủ ý lần này do Lãnh Thanh Thiên ra, đặc biệt nghiên cứu qua lão thủ trưởng nhà (ở chương thứ nhất) mà lên ý kiến, đổi lại ý tứ của cùng ông cụ cũng giống nhau.


      Ông cụ gật đầu cái, nghiêm túc quan sát phong độ Sở Chiến ngồi ở bên, dù sao cũng là chung thân đại của cháu , muốn hỏi ràng nhân phẩm của mới yên tâm, cho nên chăm chú hỏi: " tên là Sở Chiến, trong nhà của còn có những người nào, tại làm công việc gì, tại sao biết A Khanh?" .


      Trong lòng Đường Tố Khanh trận khẩn trương, nắm chặt tay của người đàn ông, Sở Chiến cho dù từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng phàm là chuyện có liên quan đến của cũng đặc biệt cẩn thận, tròng mắt đen nhánh nhìn về phía Giang Thiếu Hiền, suy đoán Giang Thiếu Hiền có đem thân phận của cho ông cụ , nếu cho ông cụ câu vừa hỏi này, chứng minh ông cụ muốn xem mức độ thành của , trong lúc còn suy nghĩ xem trả lời thế nào, Giang Thiếu Hiền ngồi cùng bên với ông cụ ra lắc đầu cái.


      Sở Chiến đầu nhanh vận chuyển, thành khẩn : "Trong nhà chỉ có mình con, con tại kinh doanh nhà xí nghiệp ở nước ngoài, đủ để nuôi A Khanh, về phần chúng con tại sao biết, cái này hoàn toàn vì cái hiểu lầm, bởi vì dáng dấp cùng chồng A Khanh tương đối giống nhau, cho nên bị lão thủ trưởng ở thủ đô giao phó, tới bên người A Khanh thăm dò xem tình hình làm quan, chung đụng trong cả quá trình con phát A Khanh là người thanh liêm chính trực, từ từ phải lòng nhau." .


      Sở Chiến cũng hoàn toàn là láo, chuyện này lão thủ trưởng hẳn là biết, nhưng người ta biết công việc chính xác là cái gì, càng thêm biết đem cháu của người ta để ý nhất kéo lại gần hắc đạo, nếu Sở Chiến có trái cây ngon để ăn.


      Nghe xong lời của Sở Chiến, ông cụ đối với cháu rể tương lai này mất tầng ngăn cách, ra là trong này còn có đoạn chuyện xưa như vậy, ông cụ thầm nghĩ, nếu A Khanh là người qua loa cẩn thận, nếu bị người khác tra xét tham quan, nghĩ tới đây cái, ông cụ sợ.


      Vẫn yên lặng ngồi ở bên cạnh ông cụ Giang Thiếu Hiền nghe được lời của Sở Chiến, lần đầu tiên ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn , lúc ở trong bang A Khanh chẳng qua đơn giản bọn họ ở chung chỗ, nghĩ tới ngọn nguồn của chuyện còn cùng có liên quan.


      "Được rồi, chuyện của các cháu cũng như vậy, còn nhanh xử lý chút, nên có lễ nghĩa cũng thể thiếu." Ông cụ thở dài , tùy Giang Thiếu Hiền đở ông lên lầu, thương vỗ vỗ tay Giang Thiếu Hiền, dịu dàng : "A Hiền, sau này coi đây là nhà của mình, thường trở về xem chút, làm được cháu rể, làm cháu của ông cũng được, , cùng nhau để cục diện xuống." .


      "Vâng, ông nội." Giang Thiếu Hiền ôn hòa .
      Last edited: 26/11/15
      dunggg thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 105: Chiếu tướng?


      Nhìn thấy Giang Thiếu Hiền đở ông cụ về phía phòng trong, trong mắt Đường Tố Khanh ông nội luôn luôn vô cùng cao lớn trong nháy mắt trở nên rất già nua, lỗ mũi được mà tự nhiên đau xót, lấy tay đẩy cánh tay người đàn ông bên cạnh cái, nhìn Sở Chiến, Sở Chiến lập tức hiểu ý, nhìn Đường Tố Khanh lộ ra cưng chìu cười nhạt, sau đó bước nhanh đuổi theo ông cụ, đỡ lấy cái tay khác của ông hướng gian phòng tới.


      Ông cụ mặc dù ngoài miệng gì, nhưng trong lòng vui ngất trời, tại ông chỉ cùng cháu hai người sống nương tựa lẫn nhau, mà còn nhiều người thân hơn như thêm người cháu, cháu rể, lâu sau này còn có đứa chắt, đến lúc đó cái nhà này liền náo nhiệt, trong lòng ông cụ vui vẻ cảm thán.


      Đường Tố Khanh thấy người đàn ông vào phòng, lập tức về phía phòng bếp, trong lòng suy nghĩ nấu cái gì cho cơm trưa nhiều dĩnh dương mới được.


      Vừa vào gian phòng, ông cụ cũng vội nghỉ ngơi, mà tới bàn cờ tướng cách đó xa có ván cờ còn chưa kết thúc, mắt quét qua Sở Chiến, ôn hòa nhìn Giang Thiếu Hiền : "A hiền, chúng ta tiếp tục đánh cờ."


      "Vâng, ông nội." Giang Thiếu Hiền tới ngồi đối diện với ông cụ, nghiêm túc quan sát ván cờ, Sở Chiến thấy hai người tập trung tinh thần như vậy, mà ông cụ tựa như để ý tới , tò mò tới bên cạnh bọn họ muốn nhìn chút đến tột cùng là ván cờ gì mà làm khó bọn họ như vậy.


      Vừa nhìn thấy ván cờ, Sở Chiến nhíu chân mày đẹp, thấy hai người trong cuộc đánh cờ cũng nhíu chặc mày, dường như có đường để , đối với đánh cờ Sở Chiến biết, từ đến lớn học tập kinh tế, nghiên cứu tâm lý học loài người, chương trình máy tính cao cấp, bẻ mật mã, quyền kích, dịch dung vân vân, nhưng có học qua đánh cờ, cho nên lúc ông cụ đánh cờ, nghiêm túc quan sát hai người đánh cờ, trong đầu chậm rãi nghiên cứu.


      Ông cụ nước khó khăn trong ván cờ kia, trong lòng có chút gấp gáp, thấy Sở Chiến tới quan sát, lập tức trầm giọng ra lệnh: "Chỉ được xem, được ." .


      Sở Chiến gật đầu cái, yên lặng ngồi ở bên, chăm chú nhìn ván cờ, lúc ván cờ gần kết thúc, thấy có nước trà, lẳng lặng nâng bình trà lên rót nước nóng. Ông cụ vừa đúng lúc khát nước muốn uống nước, nghiêng đầu liếc thấy tỉ mỉ thay ông châm trà, mày ông cụ nhíu chặt cũng giãn ra chút, cầm ly trà lên uống hớp, tròng mắt chợt lóe hài lòng, sau đó tiếp tục đánh cờ.


      "Chiếu tướng ——" ông cụ cầm con cờ nhìn Giang Thiếu Hiền, kết quả ông cụ thắng.

      Ông cụ la hét muốn xuống chơi lần nữa, Giang Thiếu Hiền thấy **oss vẫn an tĩnh ngồi ở bên dường như có chuyện gì làm, nghĩ đến kể từ sau khi vào cửa thái độ ông cụ đối với Sở Chiến, Giang Thiếu Hiền mặc dù trong lòng đối với cái người đàn ông đoạt người thèm để ý, nhưng như thế này để cho Đường Tố Khanh kẹp ở giữa tốt lắm, cười nhạt : "Ông nội, cháu thua cuộc nhiều lần như vậy, cháu luyện tập rồi đánh với ông, lần sau nhất định đánh bại ông." .


      "Được, có chí khí, lão đầu tử ta chờ." Ông cụ cười ha hả , bình thường lúc này ông với lão Trương cách vách cùng nhau đánh cờ, kết thúc ván cờ mới ăn cơm trưa, hôm nay bởi vì lão Trương đưa cháu của ông chơi, cho nên ông mới phiền muộn ở nhà, may Giang Thiếu Hiền đến đánh cờ với ông, lúc này ông mới hết phiền muộn, hôm nay Giang Thiếu Hiền đánh với ông, ông cụ muốn đánh cờ mà có ai chơi cùng, ông khó xử nhìn về Sở Chiến im lặng ngồi bên lên tiếng, lạnh giọng hỏi, "Cậu có thể đánh cờ ?" .


      "Ông nội, cháu biết chơi, nhưng có thể thử chút." Sở Chiến mỉm cười
      hưởng ứng, đối với năng lực học tập vượt trội của Sở Chiến, trải qua quan sát mới vừa rồi, ít nhiều gì hiểu chút xíu quy luật, cùng ông cụ chơi, đoán chừng có thể ngăn cản chút.

      Lời này ông cụ nghe vào phải như vậy, ông tự động cho là Sở Chiến khinh thường tài đánh cờ của ông, chỉ vào vị trí đối diện, trầm giọng : "Cậu tới cùng ta chơi." Vốn ở trong lòng ông cụ đối với Sở Chiến có ít hảo cảm, hôm nay thấy dáng vẻ , tự động xếp vào loại ngạo mạn, quyết tâm ở trong ván cờ giáo huấn chút, để cho biết tài chơi cờ của mình tốt.

      Sở Chiến thuận theo ngồi vào đối diện ông cụ, bắt đầu cùng ông đánh cờ.

      Khi Đường Tố Khanh vào gian phòng ông cụ chuẩn bị gọi mấy người đàn ông ăn cơm, phát người đàn ông nhà nghiêm túc đánh cờ cùng ông nội , mà dáng vẻ ông nội nghiêm túc, hướng về phía bên cạnh Giang Thiếu Hiền gật đầu cái, sau đó hướng bên cạnh Sở Chiến ngồi xuống, nhìn về bàn cờ, đáy mắt nhảy lên quá chút ngạc nhiên.

      bình tĩnh liếc mắt về phía ông cụ cùng Sở Chiến, phát ông cụ cau mày, nghiêm túc nghiên cứu nhìn chằm chằm bàn cờ, suy nghĩ khắc chế nước cờ. Mà mặt người đàn ông lại lạnh nhạt trầm tĩnh, dáng vẻ nghiêm túc lúc đánh cờ giống với lúc làm việc.

      "Trời! Mới vừa rồi cậu như vậy, ra có kế hoạch chu đáo! Còn biết chơi, đây phải là gạt người là cái gì?” Đàn ông phải ngồi “Mã” (ngựa), cùng “Pháo” trước sau giáp kích, ông cụ bây giờ mới suy nghĩ ra sao lúc trước có nhiều nước “Mai phục”, chỉ vì giờ phút này. Ông chợt đập bàn phấn khích mười phần , dọa người đàn ông ngồi ở bên cạnh Đường Tố Khanh giật mình, ông nội đối với mình rất chú trọng tư cách nay đột nhiên hét to, Đường Tố Khanh ho khan để tỉnh táo.

      “Ông nội, đó là cháu tự học lúc vừa nãy thấy các ông chơi.” Sở Chiến vô tội giải thích, lời giải thích này để cho trong lòng ông cụ hơi sửng sờ, suy nghĩ mới vừa học được mà cao thâm như vậy, tiểu tử này phải là thiên tài chứ.

      “Đánh ván nữa!” Ông cụ quát to, bộ dáng vẻ hăng hái ngẩng cao đầu.

      Liên tiếp chơi mất ván đều là ông cụ thua, Đường Tố Khanh ngồi nhìn ở bên nhìn nổi, chung sống lâu như vậy, người đàn ông có tính tình gì có ràng nhất, phúc hắc đến mức tận cùng, hết lần này tới lần khác bán đứng người ta, người ta còn ngu đến trình độ cám ơn , vì để tránh cho ông nội mình bị người đàn ông phúc hắc này tính toán, Đường Tố Khanh rốt cục ở lúc ván cờ kết thúc chen miệng : “Ông nội, cháu và ông chơi !”

      chơi với cháu! Ông muốn cùng cậu ta chơi!” Khó khi gặp phải kỳ thủ so với lão Trương lợi hại hơn, ông cụ mê đánh cờ đâu nào chịu, huống chi các cụ chúng ta qua: mạnh đối mạnh mới có thể càng mạnh, ông bắt đầu sắp xếp cờ.

      Đường Tố Khanh để sát vào bên tai Sở Chiến thấp giọng “Để cho ông nội thắng .”

      “Là ông nội cho phép .” Ánh mắt Sở Chiến nhìn về phía bên cạnh đầy ủy khuất.

      Đường Tố Khanh có chút nghèo từ, chính xác từ lúc bắt đầu vào cửa, ông nội nhà đối với lời lạnh nhạt, người đàn ông mạnh mẽ nghe lời lạnh nhạt của ông cụ như vậy mà còn có thể nở khuôn mặt tươi cười, cái này phải bởi vì sao, lỗ mũi đau xót, Đường Tố Khanh trong lòng cảm động.

      Hai người xì xào bàn tán, ông cụ quát lên: “ được thầm!”.

      “Oh!” Hai người ăn ý đồng thời lên tiếng, nhìn nhau cười tiếng.

      Giang Thiếu Hiền ngồi ở bên thấy Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến thân mật như vậy, trong lòng chua chát, cũng thoải mái chúc phúc cho họ.

      Trải qua nhiều ván cờ như vậy, ông cụ đắn đo liên tục, mỗi nước cũng rất cẩn thận. chỉ muốn hòa nhau ván, mà còn muốn mặt mũi hòa nhau, thế nào ông cũng là trưởng bối, kết quả lại thắng nổi vãn bối, mặt mũi này thế nào bỏ qua như vậy được.

      Người đàn ông thừa dịp ông cụ suy tư trong nháy mắt, ở dưới đáy bàn cầm tay khéo léo trơn mềm đặt vào bắp đùi của mình, ngón tay cái thỉnh thoảng ma sát tay mượt mà của , cảm thụ nhiệt độ trong tay , mới vừa bắt đầu Đường Tố Khanh còn có chỗ cố kỵ, nhưng ngại vì bàn tay người đàn ông chấp nhất kia, thấy lực chú ý của ông cụ cùng Giang Thiếu Hiền đều ở ván cờ, toại mà theo ý nguyện của , mặc cho lôi kéo mình.

      “A? Chiếu tướng?” Ông cụ mày rậm vừa nhíu, trợn to mắt nhìn.

      Đường Tố Khanh hoàn hồn, tầm mắt quét về phía bàn cờ, lại thấy con cờ của người đàn ông bị ông nội “chiếu tướng Vua”, bất kể là trốn tránh bên trái hay bên phải còn có trước sau tiến kui, cũng có đường sống cứu vãn. Nhìn về ông cụ, chỉ thấy con mắt ông trừng mắt ngây ngô, trong miệng lẩm bẩm các nước mới vừa rồi trong ván cờ, thỉnh thoảng cười khẽ, thỉnh thoảng bỉu môi. Giống như Lão Ngoan Đồng, vẻ mặt cũng bắt đầu sinh động hoạt bát, Đường Tố Khanh là lần đầu tiên thấy ông nội mình vui vẻ như vậy, so với năm đó làm tới Phó thị trưởng cũng vui vẻ bằng.

      “Cậu vừa mới bắt đầu học?” Ông cụ tin hỏi, nào có người lợi hại như vậy, có thể ở trong mấy phút ngắn ngủn đánh bại ông có năm sáu chục năm chơi cờ, ngay cả lão Trương nhà cách vách cùng tài đánh cờ của ông cũng phân cao thấp.

      Sở Chiến thành khẩn gật đầu cái, bắt đầu sắp xếp quân cờ.

      Thấy vẻ mặt ông cụ còn tin tưởng, Đường Tố Khanh cười cười lên tiếng: “Ông nội, năng lực học tập của ấy rất mạnh, là thiên tài.”

      Ông cụ dở khóc dở cười, cười mắng: “ thấy có người nào lộ liễu khen chồng mình như vậy?”

      ra cháu chỉ nắm giữ quy luật, những thứ khác cũng chậm hơn chậm lục lọi, còn có rất nhiều chỗ học tập ở ông nội.” Sở Chiến khiêm tốn , dáng vẻ chân thành, nhìn thấy trong lòng ông cụ đối với lại thêm phần hài lòng.

      ra đánh cờ rất tốt, có thể từ ván cờ nhìn ra được tính tình cùng tính cách của người. “Ông cụ cười nhạt , cho nên đối với chồng của cháu mình nhiều hơn phần thưởng thức, chủ yếu là biểu trong ván cờ trầm ổn, kiêu nóng nảy tâm tính.

      Ông cụ cùng Sở Chiến cứ tùy ý chuyện trò tán gẫu, sợ rằng ngay cả chính bọn họ cũng có phát , khí dần dần từ ngưng trệ chuyển thành hòa hoãn, Đường Tố Khanh vẫn luôn có mở miệng chuyện, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, mà Giang Thiếu Hiền làm nhân vật lắng nghe, chăm chú nhìn ván cờ. Lúc này đành lòng quấy rầy bọn họ bồi dưỡng tình cảm, ngồi ở bên tự mình châm trà cho bọn họ.

      “Cốc cốc cốc ______” người giúp việc gõ cửa vào, “Lão gia, Đại tiểu thư, gia, cơm trưa làm xong.”

      Đúng lúc ván cờ vừa mới kết thúc, ông cụ do dự suy nghĩ định đánh ván nữa, nhưng ngại vì tất cả mọi người đều đói bụng, lúc này mới lưu luyến đứng dậy, dặn dò: “Hôm nay chớ về, cơm nước xong tiếp tục đánh cờ.”

      Sở Chiến nhìn bóng lưng ông cụ cùng Giang Thiếu Hiền ra ngoài, cửa vừa đóng, lúc này mới ôm chặt lấy bên cạnh.
      Last edited: 26/11/15
      dunggg thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 106: Phạt em hôn năm phút


      Giang Thiếu Hiền đỡ ông cụ ra ngoài, vừa đóng cửa, Sở Chiến lập tức ôm Đường Tố Khanh, đem cằm đặt ở bả vai của , dáng vẻ thâm tình cưng chiều, làm thế nào cũng chịu đứng lên, người đánh cờ viết: theo ông cụ đánh cờ hao tốn quá nhiều trí nhớ.


      ở trong thư phòng, tùy lúc có người đến, da mặt Đường Tố Khanh luôn luôn mỏng, lo lắng cùng người đàn ông ở chung chỗ ôm thân mật như vậy bị những người khác nhìn thấy thành trò cười, nhất thời giả bộ giận trách, vội vàng : "Mau buông ra, ông nội chờ chúng ta ăn cơm."


      " nhớ tới, muốn ăn cơm." Sở Chiến dở tính trẻ con , hít sâu hương thơm tự nhiên người tản mát ra, giải quyết xong ông cụ, tâm tình của vô cùng tốt, vậy kế tiếp chỉ còn chuẩn bị hôn lễ.


      Đường Tố Khanh đối với hành động ăn vạ của người đàn ông hoàn toàn có biện pháp, chỉ có thể trả lời: " muốn ăn cái gì? Em làm cho ." .


      "Chỉ muốn ăn em." Sở Chiến sâu kín , Đường Tố Khanh vừa nghe thấy lời này bị giọng thâm tình mê hoặc ở người đàn ông kia hấp dẫn (sexy), khi phản ứng kịp, chỉ thấy người đàn ông vẫn dựa bả vai hơi đẩy thân thể ra, vẫn duy trì tư thế ôm lấy , mắt nóng rực mà trong trẻo nhìn , khóe miệng khẽ nhếch lên cưng chiều, thấp giọng : "Bảo bối, hôm nay giải quyết xong ông nội, có thể lấy được phần thưởng ?" .


      "Phần thưởng?" Đường Tố Khanh hiểu, người đàn ông này đúng là thời thời khắc khắc đều quên ăn đậu hủ của , thua thiệt nghĩ ra được, người muốn gặp ông nội là , bây giờ lại muốn đòi thưởng, nhất thời dở khóc dở cười.


      "Đúng nha, muốn được thưởng, em hôn phút." Người đàn ông ngoan cố , hai tròng mắt sáng trong suốt như thế làm cho người ta sao lãng.


      Mị lực người đàn ông có bao nhiêu, Đường Tố Khanh ràng nhất, cho dù rất thân mật, nhưng nghe cộng với ánh mắt thâm tình như vậy, khuôn mặt nhắn của Đường Tố Khanh ửng đỏ, thanh cũng mấy phần, mềm nhũn : "Bị người khác nhìn thấy tốt." .


      "Nơi này ai." Người đàn ông tựa hồ nhất định phải đòi hôn bằng được, bình thường đều là chủ động, thỉnh thoảng bắt đầu cũng là tốt.


      Đường Tố Khanh thấy lập trường kiên định của , lùi từng bước, thấp giọng : "Trở về em hôn lại." .


      được! Muốn bây giờ! đói." Sở Chiến có lúc học theo dáng vẻ cố chấp của , quả giống như là đứa bé được ăn kẹo, nhưng có ai có thể dự đoán được lời đồn đãi bên ngoài về hoàng đế hắc đạo cũng có mặt chung đụng tốt như vậy? Đoán chừng chỉ có ở trước mặt , mới có thể như vậy, nếu phải bởi vì là .


      Đường Tố Khanh nổi dóa, đói ăn cơm, cũng phải là lương thực, ăn làm gì, ánh mắt liếc về hướng cửa phòng đóng chặt kia, suy nghĩ có người tới, Đường Tố Khanh mím môi do dự , nghe quát tiếng: "Nhanh lên chút! Em hôn , phải hôn em năm phút đồng hồ!"


      Năm phút đồng hồ? Đường Tố Khanh cả kinh, chung sống lâu như vậy, người đàn ông có tính tình gì ràng nhất, biết tuyệt đối làm đượci. Lần này càng thêm có cách, dần dần cúi xuống, chủ động đem môi hôn lên môi . phút biết có bao nhiêu lâu, thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm vào đồng hồ để bàn. Sở Chiến lại bị làm cho trong lòng ngứa ngáy, vốn chỉ là nụ hôn dịu dàng ngọt ngào, ngược lại thành hôn lưỡi triền miên nóng bỏng.


      " hết giờ! Uy..." thanh của từ trong thân thể của phát ra, mơ hồ , lại chịu buông ra.


      "Răng rắc ——" đột nhiên có người xông vào.


      Người vừa tới tròng mắt mờ mịt, ôn hòa với hai người: "Ông nội bảo tôi lên gọi hai người, có thể xuống ăn cơm."


      Đường Tố Khanh liếc Sở Chiến cái, nghĩ thầm này rốt cuộc là chuyện gì, cùng chồng tại hôn bị chổng trước nhìn thấy, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy được tự nhiên, đỏ mặt : "Biết, chúng em tới đây."


      Bị người khác cắt đứt chuyện tốt, Sở Chiến lý ra vui, nhưng mặt đổi sắc, bàn tay khẽ vuốt ve Đường Tố Khanh, ý bảo có sao, tròng mắt đen chống lại người đàn ông biết điều, nhưng lại về phía Đường Tố Khanh mà : "Bảo bối, lần sau nhớ phải hô hấp, thế nào lâu như vậy còn học được?"


      Nghe vậy, Đường Tố Khanh ngượng ngùng hận đào được cái lỗ để có thể chui vào, lúng túng biết cái gì cho phải, bước ra ngoài cửa, người đàn ông ngay theo phía sau, nắm bả vai của về phía phòng ăn.


      Giang Thiếu Hiền ở phía sau nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trước mặt, nghĩ đến hình ảnh mới vừa nhìn thấy, trong lòng hơi chua xót, nghĩ thầm có lẽ toàn tâm toàn ý tập trung tình thần học tập tốt hơn.


      Khi Sở Chiến cùng Đường Tố Khanh vào phòng ăn, ông cụ ngồi xuống, thấy hai người bọn họ tới thân mật như vậy, trong mắt thoáng qua an ủi, hài lòng gật đầu cái.


      Tất cả mọi người sau khi ngồi xuống, người giúp việc lúc này mới lục đục đem bữa trưa lên bàn ăn. bàn ăn trừ Đường Tố Khanh lần đầu tiên kết hôn, lần này khó có được náo nhiệt như thế, trải qua chung sống ngắn ngủi cùng ánh mắt nhìn người của ông cụ, trong lòng ông cụ vui mừng được cháu rể ưu tú như vậy, lúc ăn cơm đặc biệt cho người mở chai rượu quý ra để uống, mà người làm cháu rể Sở Chiến tự nhiên muốn được lão bà mình cùng ông cụ chiếu cố, nên phải phụng bồi ông cụ uống rượu, Giang Thiếu Hiền uống được rượu tự nhiên cùng Đường Tố Khanh, yên lặng ăn món ăn.


      Mấy chén xuống bụng, ông cụ có chút vi huân, lôi kéo tay Sở Chiến lớn tiếng hét lên: "Tiểu tử, sau này cậu để cho A Khanh bị ủy khuất, ta tha cậu." .


      "Vâng, ông nội, cháu nhất định đối xử tốt với A Khanh." Khóe miệng Sở chiến mỉm cười cưng chiều, mắt thỉnh thoảng nhìn bên cạnh, còn quên gắp cho món ăn thích, cần làm người chồng hay làm cháu rể, mọi thứ đều làm đến nơi đến chốn.


      Đường Tố Khanh ở bên cạnh nhìn kinh hồn bạt vía, người đàn ông có tính sạch nghiêm trọng đến khiếp người, nhớ trước kia cùng siêu thị mua đồ, có người tốt đụng phải tay của , ngay tại chỗ nhìn vào ánh mắt đối phương giống như muốn ăn sống người khác, lập tức mua mấy bình nước suối cùng xà phòng, đem cái tay kia sạch .


      Sau khi về đến nhà, rất tò mò liền hỏi người đàn ông sao có phản ứng dữ dội như vậy, kết quả cho rằng sợ vẻ mặt hung ác của lúc đó, lập tức đem tình ngọn nguồn ra, đều do tính quá sạch làm hại, khi Đường Tố Khanh hỏi tại sao vẫn luôn cầm tay của , gương mặt ửng đỏ thâm tình bởi vì , đối với đến sạch .


      tại ông nội mình tự tay cầm tay của , biết chịu nổi mà hất ông cụ ra, nếu như là như vậy, đoán chừng dẫn đến cuộc chiến ác liệt.


      "Tiểu tử, hàm răng lời vàng ngọc, ra được nhất định phải làm được, nếu làm người đàn ông tồi." Ông cụ vỗ vỗ tay của , hét lên.


      Sở Chiến ngồi ở bên ngừng gật đầu đón ý hùa, nhìn ông cụ hăng hái, lặng lẽ lôi kéo rất nhiều , đều là chuyện có liên quan đến khi còn bé của Đường Tố Khanh, thỉnh thoảng cười to, thỉnh thoảng đau lòng cau mày, Sở Chiến nghiêm túc nghe, đem từng việc ghi tạc vào trong lòng.


      Đường Tố Khanh thấy hai người giọng trò chuyện, nhìn khí tốt, trong lòng hơi thả lỏng xuống.


      Cơm nước xong, ông cụ đỏ hé ra khuôn mặt già nua, la hét muốn cùng cháu rể đánh vài ván cờ nữa, Đường Tố Khanh ở bên nhìn chịu nổi, người nhiều tuổi, còn có tính trẻ con như vậy, hướng người đàn ông cho cái ánh mắt, kết quả người đàn ông cúi đầu ở bên tai ông cụ biết chút gì, làm cho khóe miệng ông cụ vẫn cất giấu cười, sau đó đáp ứng ngoan ngoãn nghỉ trưa.


      Giang Thiếu Hiền suy nghĩ hôm nay xin nghỉ ra ngoài, mặc dù rất muốn bồi ông cụ nữa, nhưng thời gian cho phép, thể làm gì khác hơn là cáo biệt, ông cụ đối với ân nhân cứu mạng cũng tâm thương dứt, thấy dáng vẻ bị làm khó của cũng giữ lại nữa, hiền lành lôi kéo tay của : "A Hiền, rãnh rỗi thường xuyên trở lại, nơi này chính là nhà của cháu, ta còn là ông nội."


      "Cháu biết, ông nội." Giang Thiếu Hiền lỗ mũi đau xót, cười nhạt gật đầu .


      "Các cháu đưa A Hiền ra ngoài, hôm nay cũng uống rượu, gọi lão Diệp đưa A Hiền trở về ." Ông cụ gọi lái xe lão Diệp tới.


      Sở Chiến kéo tay , ngăn cách cùng Giang Thiếu Hiền, ba người song song với nhau, khí hết sức cứng nhắc, tất cả mọi người nhìn cảnh vật chung quanh lên tiếng, Đường Tố Khanh cắn môi suy nghĩ chỉ chốc lát sau lên tiếng : "Mới vừa cám ơn , em biết nếu phải trước đó cùng ông nội chuyện của chúng em, ông nội tuyệt đối thể đồng ý chuyện ly hôn của em với ." .


      " chỉ muốn mất ông nội tốt như vậy." Giang Thiếu Hiền ôn hòa trả lời



      Quả thực, dựa vào trình độ coi trọng của ông cụ đối với Giang Thiếu Hiền, nếu đồng ý ly hôn, đoán chừng ông cụ chết cũng cho phép giữa bọn họ có Sở Chiến tham gia, mà thân thể ông cụ chịu nổi kích động, chuyện có thể nghĩ gặp rất nhiều khó khăn.


      Vẫn ở bên Sở Chiến rất thích thiếu người khác, hơn nữa còn là tình địch, điều này làm cho có cảm giác được tự nhiên, lãnh khốc : "Tôi thiếu lần, có cầu gì tại thẳng, quá hạn nhận."


      Đối với vẻ mặt Sở Chiến như thế Giang Thiếu Hiền cũng thèm để ý, dù sao ở trong bang nghe đám người kia đem truyền Sở Chiến người này so với Diêm vương còn kinh khủng hơn, suy nghĩ chút cái dáng vẻ này bây giờ của coi như khách khí, suy nghĩ chuyện những ngày gần đây, Giang Thiếu Hiền nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra cầu gì, suy nghĩ chỉ chốc lát sau cười nhạt lên tiếng : "Muốn cảm ơn tôi, sau này cho phép tôi trực tiếp ra vào trong bang ! Lúc nào cũng bị người khác quản chế có chút phiền toái." .


      nghĩ đối phương ra cầu như vậy, Sở Chiến đáp ứng cũng được, đáp ứng cũng xong, ai biết tiểu tử này chưa có chết tâm, có thể len lén chạy đến gặp của đây? Cái này thể trách mọn, đúng là của quá xinh đẹp.


      Dù sao vừa rồi do tự mình điều kiện, tại cho dù có hối hận cũng còn kịp nữa, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, trong lòng đề phòng sau này phải coi chừng kỹ hơn, sợ ra ngoài bị người xấu mang .
      Last edited: 10/12/15
      dunggg thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 107: Tâm hồn bị thương muốn được an ủi chút


      Tiễn Giang Thiếu Hiền , Đường Tố Khanh lo lắng người đàn ông cùng ông nội uống nhiều rượu như vậy, suy nghĩ có nên nghỉ trưa sớm chút, ai ngờ cực hăng hái, to gan đem khóa vào trong ngực, khiến cho cách nào nhúc nhích, tầm mắt nóng rực gần như đem thiêu đốt.


      Đường Tố Khanh cho dù thường bị dùng ánh mắt cưng chiều mà thâm tình nhìn, lần nào cũng thay đổi đỏ mặt thẹn thùng, đẩy người đàn ông cái, thấp giọng : "Đừng như vậy, có người thấy, trở về thôi!" .


      "Sợ cái gì, quang minh chính đại ôm lão bà của ai dám lắm mồm." Sở Chiến ôm chặt thân thể mềm mại vào trong ngực, hét lên, bộ dáng hận thể cho toàn bộ thế giới biết bọn họ là vợ chồng.


      Trong lòng Đường Tố Khanh ngọt ngào, cuối cùng bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là mặc cho ôm đủ, chỉ cần làm ra chuyện gì làm người ta xấu hổ hơn là được.


      dạo cùng ở bên ngoài nhà cũ vòng mới vào nhà, lúc trở lại phòng khách, ông cụ bởi vì uống hơi nhiều, nên vào phòng nghỉ trưa, người giúp việc thấy hai người mật như vậy vào, được tự nhiên dời tầm mắt , cúi đầu cung kính : "Đại tiểu thư, ông cụ nghỉ trưa, ông bảo cùng gia tối nay đừng về, chờ ông sau khi tỉnh lại cùng gia đánh cờ." .


      "Tôi biết rồi." Đường Tố Khanh cười nhạt gật đầu, sau đó lôi kéo Sở Chiến lên lầu.


      Sở chiến cũng giận, mặc cho lôi kéo mình, khóe miệng cong lên cưng chiều, lẳng lặng nhìn , Sở Chiến tò mò của muốn kéo đâu. Khi hơi hưng phấn mang theo vào gian phòng, Sở Chiến đem tầm mắt nghi ngờ nhìn về phía .


      "Đây là phòng của em, tối nay nghỉ ngơi ở đây !" Đường Tố Khanh giải thích, sau đó biết nghĩ tới điều gì, gương mặt xinh đẹp được tự nhiên đỏ lên.


      Vừa nghe là phòng của , điều thứ nhất lên trong đầu Sở Chiến chính là đây là phòng cưới trước kia của cùng Giang Thiếu Hiền, nghĩ đến đây cái có thể xảy ra, trong lòng của chua xót dứt, giọng thay đổi thêm ê ẩm: "Lấy Giang Thiếu Hiền xong ở nơi này?" . xong Sở Chiến có chút hối hận, làm cái gì vậy, chỉ đổ thừa biết chậm trước người khác bước, chuyện xảy ra còn có thể làm gì, tại là của .


      Vừa nghe giọng chua chát này, Đường Tố Khanh cũng nổi giận, trong lòng ngược lại có chút buồn cười, lần đầu tiên thấy bộ dáng được tự nhiên như vậy, trong lòng suy đoán có thể hiểu lầm cái gì, cười : "Trước khi lấy Giang Thiếu Hiền phải ở gian phòng này, em trước kia còn biết có người Giang Thiếu Hiền ở đây, sau khi cùng kết hôn liền trực tiếp thành phố S, năm hiếm khi trở về mấy lần, phải là ghen chứ!"


      Nghe giải thích, trong lòng Sở Chiến sáng tỏ thông suốt, ánh mắt nóng rực nhìn , đem khóa chặt vào trong ngực, cái tay vòng ở eo mảnh khảnh của , cái tay khác kéo bàn tay bé trơn mềm của đặt lên ngực , nghiêm túc : "Bảo bối hiểu lòng , là ghen, em có thể an ủi tâm hồn bị thương của chút được ." .


      "Tâm hồn bị thương? xác định tâm hồn yếu ớt như vậy? Giang Thiếu Hiền người ta bị oan ức như vậy lên tiếng, đây phải là điển hình được tiện nghi còn khoe mã sao, vả lại tình hình em cùng Giang Thiếu Hiền thế nào phải là ràng nhất sao?" Đường Tố Khanh lấy tay chọc chọc vào ngực của cười mắng.


      Ho khan cái "Mặc dù biết em cùng hữu danh vô , nhưng vừa nghĩ tới biết em trước so với , trong lòng liền áo não, sao gặp em sớm chút." Sở chiến ho hai tiếng, được tự nhiên .


      tại biết phòng này là phòng trước kia của , tâm tình Sở Chiến rất vui vẻ, tò mò quan sát bài biện của gian phòng, bên trong bố trí rất đơn giản, chiếc giường to cho hai người, mép giường có bàn trang điểm, bên cạnh cửa sổ pha lê sát đất để chiếc ghế nằm, cách giường xa là giá sách to cùng bàn đọc sách, giá sách bày đầy đủ loại bộ sách. Có chút theo kiểu phòng của con , ai cả đường , cách bài biện bình thường như vậy, khiến trong lòng cũng cảm thấy đặc biệt thoải mái.


      Đường Tố Khanh thừa dịp lúc người đàn ông quan sát gian phòng trong nháy mắt ra khỏi phòng, lâu sau trở lại cầm tay bộ quần áo ngủ của nam đưa cho : "Ở chỗ này của em có quần áo ngủ của đàn ông, của những người khác lại lo lắng mặc, nên cầm bộ áo ngủ của ông nội hoàn toàn mới cho , hôm nay mặc tạm cái này, sau này trở về em mua áo ngủ."


      Đối với an bài của Sở Chiến cực hài lòng, nghĩ đến sau này mua áo ngủ trở về đưa cho , trong lòng Sở Chiến ngọt ngào, suy nghĩ đúng là có vợ có khác, cái gì cũng có người vì mình quan tâm, cười cười cầm lấy quần áo ngủ trong tay cũng giận, ở trong phòng, trước mặt mặc vào.


      Đổi bộ quần áo sạch , trong lòng Sở Chiến rất sảng khoái, vừa rồi cùng ông cụ uống rất nhiều rượu, bộ quần áo mặc vừa nãy dính đầy mùi rượu, phải là người thích uống rượu, chỉ thỉnh thoảng thưởng thức chút rượu ngoại mà thôi.


      Đường Tố Khanh thấy vóc dáng người đàn ông cao lớn mặc quần áo ngủ của ông nội vào trung quy biết có bao nhiêu buồn cười, khóe miệng hơi giương lên cái, đè nén muốn cười to sắp ra khỏi miệng, chỉ lên chiếc giường lớn cho hai người nằm : "Nhanh ngủ chút , chờ ông nội tỉnh lại lại phải tổn hao trí nhớ." .


      Người đàn ông nhìn thấy lo lắng trong mắt , ngồi xe mấy canh giờ, cộng thêm cùng chơi cờ với ông cụ lâu, uống chút rượu nồng độ cao, sớm có chút mệt, ngoan ngoãn nằm dài giường, ngửi thấy trong chăn có mùi thơm ngát nhàn nhạt của còn lưu lại, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn tại làm gì, mấy lần nhìn thấy lật xem sách giá sách, Sở Chiến nhàng nỉ non : "Bảo bối, được rời khỏi phòng trong lúc ngủ.", sau đó từ từ ngủ.


      Đường Tố Khanh nhìn vẻ mặt người đàn ông an tĩnh ngủ, cười ra tiếng, trong mắt đều là mùi vị nồng đậm hạnh phúc.


      Sở Chiến cảm giác giấc ngủ này lâu nhất an ổn nhất từ trước tới nay, chờ khi tỉnh lại, đèn rực rỡ mở lên, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống đất có thể nhìn thấy đêm tối, mà trong phòng biết từ lúc nào mở ra ánh đèn lờ mờ, chuyện thứ nhất khi Sở Chiến tỉnh lại chính là tìm của , sau khi dò xét cả giá sách cùng bốn phía gian phòng, rốt cục phát nằm cuộn tròn chiếc ghế ở cửa sổ sát đất, ngủ yên ổn, trong tay của cầm quyển sách dày, đoán chừng đọc sách ngủ mất.


      Trong lòng Sở Chiến thương mãi thôi, vừa giận lại đau lòng, suy nghĩ cứ như vậy quý trọng bản thân, tại dưới ánh đèn lờ mờ đọc sách, ngàn vạn lần thể làm hư mắt chứ. Nhìn lại , ngón tay nho ở ánh đèn lờ mờ chiếu rọi xuống vậy mà sáng long lanh, giống như trân bảo làm cho người ta thích muốn buông tay.


      Lúc này, ngón tay nho hơi buông lỏng, quyển sách bị cầm trong tay nháy mắt rơi xuống, Sở Chiến lập tức phản ứng kịp, trực tiếp đưa tay ra nhận, vừa vặn đón được, lần nữa ngắm nhìn , phát có bị đánh thức, hơi yên tâm, êm ái ôm kiểu công chúa, giống như ôm kỳ trân dị bảo thế giới dịu dàng đem đặt vào giường, tỉ mỉ giúp đắp chăn, biếng nhác nằm sát bên cạnh , lẳng lặng nhìn vẻ mặt ngủ, trong miệng lộ vẻ đầy thỏa mãn, dường như kể từ khi bắt đầu , thường xuyên làm động tác như thế.


      Ngay lúc Sở Chiến nhìn đến mê mẩn trong nháy mắt, cửa phòng bị gõ, Sở Chiến thấy bên cạnh hình như có dấu vết bị quấy rầy, bị cảm hóa, Sở Chiến nhíu chặt chân mày đẹp, rón rén bước nhanh tới bên cửa mở cửa ra.


      Người giúp việc vừa thấy người cửa mở là gia, hơn nữa sắc mặt chú rể mới này được tốt lắm, nhất thời dè dặt : " gia, lão gia bảo tôi đến xem người tỉnh chưa, ông muốn tìm người đánh cờ." .


      Sở Chiến nhíu chân mày đẹp, mặt thay đổi : " biết, tôi xuống ngay. "

      "Vâng." Người giúp việc cung kính gật đầu cái, bước nhanh rời , trong lòng suy nghĩ sao chú rể mới này có khí thế như vậy, chỉ ánh mắt làm cho lòng người sợ hãi khủng khiếp.


      Lần nữa nhàng đóng kín cửa, Sở Chiến rón rén đến mép giường, thấy của ngủ rất say, chân mày nhíu chặt cũng chậm rãi buông lỏng, hơi thở phào cái, nghĩ thầm buổi trưa lưu lại cho ông cụ ấn tượng tốt, đêm nay cũng cần phải ứng phó tốt, nếu ông cụ đổi ý, để cho cưới làm sao bây giờ? Đến lúc đó khóc cũng có chỗ để khóc, Sở Chiến tìm kiếm quần áo lúc trước thay ra khắp nơi, phát thấy, cuối cùng thể làm gì khác hơn là cứ mặc quần áo ngủ ra ngoài.


      Chờ Sở Chiến vào phòng của ông cụ, phát ông cụ ngồi chờ ở bên cạnh bàn cờ, trong mắt đầy hưng phấn, trong lòng Sở Chiến thở dài tiếng, sao mà người nhà của cùng đều đáng như vậy? Sau khi quen thuộc rất dễ dàng nhìn ra ông cụ ràng là chúa mê đánh cờ, nhưng như vậy vừa đúng gãi đúng chỗ ngứa, nếu ông cụ dầu muối đều vào, làm sao để cho ông cụ đồng ý đem cháu gả cho .


      "Ông nội." Sở Chiến thân mật gọi, thân quần áo ngủ quái dị cùng với vẻ mặt khéo léo, hoàn toàn giống lúc bình thường lãnh khốc đối mặt với thuộc hạ.


      Lão gia tử cũng thèm để ý quần áo , hướng về phía ôn hòa vẫy vẫy tay, cười ha hả : "A Chiến, mau tới đây cùng nhau đánh cờ, mới vừa ông bảo người lên gọi cháu, kết quả A Khanh cháu ngủ thiếp , tại rốt cục tỉnh ngủ chưa?" .


      Sở Chiến cười gật đầu cái, trong lòng rất vui vẻ, ông cụ còn gọi tên nữa mà bây giờ thân mật gọi 'A Chiến', bước dài như vậy, làm cho ngạc nhiên, ngồi đối diện với ông cụ, Sở Chiến bắt đầu nghiêm túc đánh cờ.


      Mới bắt đầu còn vắt hết óc, lúc sau thành thạo, mắt thấy ông cụ liên tục thua năm ván, chân mày nhăn khuôn mặt già nua kia càng ngày càng sâu, nhớ trước đó chuyện thân thể ông cụ được tốt lắm, Sở Chiến lại bắt đầu vắt hết óc để nhường ông cụ, kết quả hai người cũng cố gắng hết sức, cuối cùng ông cụ cũng may mắn thắng ván, dường như kích thích quyết tâm chiến đấu của ông cụ, hăng hái cao lên, hai người lại tiếp tục vào vòng chiến ván kế tiếp.
      Last edited: 10/12/15
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 108: lệ thuộc vào


      Lúc lớn mải mê đánh cờ, đầu kia gian phòng giờ phút này Đường Tố Khanh gắt gao nhíu chân mày, khóe miệng nhàng nỉ non cái gì, hai tay đặt ở dưới chăn giãy giụa lộ ra bên ngoài, nắm chặt chăn, thân thể lúc lúc , cả người ngủ cực kỳ yên ổn, giống như mơ thấy ác mộng.


      Đột nhiên, hai mắt Đường Tố Khanh mở ra, có tiêu cự nhìn trần nhà, khóe mắt khống chế tràn ra nước mắt, mấy giây sau, rốt cục phục hồi tinh thần lại, mắt bất an ở trong phòng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, có thể bởi vì cảnh trong mơ quá mức , bị ảnh hưởng cảnh trong mơ, Đường Tố Khanh kịp dép, để chân trần mở cửa ra ngoài

      Người giúp việc làm việc nhìn thấy dáng vẻ đại tiểu thư bọn họ thất hồn lạc phách như vậy cũng giật mình, lại lo lắng cung kính lên tiếng nó: "Đại tiểu thư, sao chứ?" .


      " ấy đâu? ấy ở đâu?" Đường Tố Khanh lôi kéo người trong đám người giúp việc lo lắng hỏi, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chung quanh, trước sau tìm được người đàn ông của ở trong mơ đột nhiên biến, người đàn ông đó dung nhập vào tận trong xương tủy của , cưng chiều hết.


      " ấy?" Người giúp việc nghi ngờ lên tiếng , trong đầu hiểu trong miệng đại tiểu thư bọn họ ' ấy' đến tột cùng là người nào, đột nhiên ý thức chợt lóe, nghi ngờ : "Đại tiểu thư hỏi gia sao? gia ở trong phòng cùng lão gia đánh cờ." .


      Nghe vậy, Đường Tố Khanh buông tay kéo chặt người giúp việc ra, bước nhanh về phía gian phòng ông nội , nghĩ ra đến tột cùng có nên cam tâm tình nguyện chính miệng với hai chữ ' ' , trong giấc mơ người ôm chặc lấy trong lúc đột nhiên biến mất, trở nên thấp thỏm bất an, khoảng thời gian này, nghĩ chỉ muốn nhìn thấy mới có thể xác định đó là cảnh trong mơ.


      già trẻ đắm chìm trong ván cờ bị tiếng mở cửa gấp gáp kéo thần trí về, cùng nhìn về phía cửa gian phòng, nhìn thấy Đường Tố Khanh, khẽ mỉm cười.


      "Bảo bối..." Sở Chiến vẫy tay về phía , câu 'Mau tới đây' còn chưa kịp , bước nhanh vọt vào trong ngực của , lực mạnh thiếu chút nữa làm ngã ngồi đất, ngay sau đó, hai tay thon dài mạnh mà có lực của giống như dây leo ôm eo chặt.

      Ông cụ thấy hai người thân mật như vậy, tròng mắt khôn khéo lóe lên vui mừng, cười cười gật đầu, còn kém ra ' tệ' .


      Chỉ có Sở Chiến biết tại ôm ấp thương đơn giản như vậy, của hiểu ràng nhất, bình thời chưa quen ôm cái ở trước mặt người khác thẹn thùng, tại ở trước mặt ông cụ làm sao đột nhiên chạy tới ôm lấy được, hơn nữa còn ôm chặt như vậy, giống như lo lắng mất, khác thường như vậy nhất định xảy ra chuyện gì.


      Trong mắt Sở Chiến đầy lo lắng, đau lòng hỏi: "Bảo bối, làm sao vậy?" .


      Ai ngờ có trả lời, ngược lại hai tay càng khẩn trương ôm lấy , khẽ run.


      "Sao? Đây là thế nào? Đừng sợ, mọi chuyện có đây." Sở Chiến quay lại ôm lấy run lẩy bẩy, nhàng vỗ sau lưng , cưng chiều thương , an ủi hôn tóc của , trong mắt trừ cưng chiều còn có tàn nhẫn chợt lóe lên, thề nếu biết người nào làm của sợ như vậy, tuyệt đối buông tha đối phương.


      Thấy bộ dáng cháu mình, ông cụ ngồi ở bên dường như cũng cảm thấy có cái gì đúng, hỏi dò: "A Khanh làm sao vậy? A Chiến phải cháu ngủ sao?" .


      Ôm người đàn ông đến chân , nghe cùng ông nội mình lo lắng hỏi, Đường Tố Khanh giờ mới hiểu được ra vừa rồi chỉ là mơ, đứng ở trong ngực Sở Chiến xin lỗi, buồn buồn : "Nằm mơ." .


      "Nằm mơ? Ha hả... Nha đầu này, từ đến lớn to gan như vậy, còn tưởng rằng cháu cái gì cũng sợ, nghĩ tới bây giờ ngủ mơ mà sợ như vậy, rốt cuộc vừa rồi nằm mơ thấy cái gì?" Ông cụ cười trêu ghẹo .


      Nghe nguyên nhân đột nhiên nhảy vào trong ngực, Sở Chiến hơi thở phào nhõm, nghĩ thầm bị người khác khi dễ là tốt rồi, khóe miệng khêu gợi cong lên cưng chiều, nhàng vỗ sau lưng , dịu dàng : "Đừng sợ, giấc mơ đều là giả." . Đối với lệ thuộc của , Sở Chiến rất là vui mừng.


      Bị ông cụ cười, gương mặt xinh đẹp Đường Tố Khanh trở nên đỏ ửng, cả mặt chôn ở trong ngực Sở Chiến ngượng ngùng.


      Ngay lúc này, người giúp việc gõ cửa mà vào, cung kính : "Lão gia, đại tiểu thư, gia, có thể ăn cơm tối rồi." .


      "Biết rồi." Ông cụ khoát khoát tay, cười ha hả , ý vị thâm trường nhìn hai người ở chung chỗ ôm nhau chặt cái, sau đó cười híp mắt ra ngoài.


      "Bảo bối, ăn cơm, vẫn chưa chịu dậy sao? Hay muốn ôm em đến phòng ăn?" Sở Chiến cưng chiều , trong mắt vui vẻ thế nào cũng giấu được.


      Gương mặt trắng nõn của Đường Tố Khanh đỏ ửng kéo dài tới mang tai, từ trong ngực chui ra, mắt dám nhìn, cúi đầu xin lỗi, chọc cho liên tiếp cười to ra tiếng, cuối cùng thấy đầu chôn vùi xuống đất, mới ngưng được cười, cưng chiều vuốt vuốt tóc , lôi kéo ra ngoài.


      "Vừa rồi nằm mơ thấy gì?" Kéo tay bé của nghi ngờ hỏi.


      Có lúc Sở Chiến cảm thấy tình cho người ta điên cuồng, từ lúc bắt đầu quan tâm trở nên quấn quýt si mê, đến bây giờ bá đạo muốn xâm nhập tất cả của , muốn biết suy nghĩ gì, mơ thấy cái gì, tiếp tục như vậy nữa, yên sâu sắc như vậy diễn biến thành tình huống nào, biết, nhưng duy nhất điểm có thể khẳng định là những bài xích tình ngọt ngào giống như mật ong của bọn họ, ngược lại hi vọng nó tiếp tục phát triển, vì trong tay này, quan tâm trở thành người điên cuồng.


      Nghe thắc mắc, bước chân Đường Tố Khanh hơi dừng lại, biến sắc dùng nụ cười thay thế ngượng ngùng trong mắt, bước nhanh ra ngoài, cười : "Nhanh lên chút! Ông nội chờ." .


      Sở Chiến có hỏi nữa, bước nhanh đuổi theo , cánh tay thon dài ôm ngang eo mảnh khảnh của , bá đạo ôm cả về phía phòng ăn, cái tay khác nắm tay cùng mười ngón tay đan vào nhau.

      Từ trong ván cờ, ông nội đối với cháu rể mình càng xem càng thuận mắt, nhân phẩm tệ, dáng dấp vừa đẹp mắt, cuộc sống cần bôn ba, khí phách, quan trọng hơn còn rất quan tâm cháu ông, cái ánh mắt thương đó thoát khỏi mắt của ông.


      Tâm tình tốt, tối nay ông cụ ăn nhiều hơn chén cơm, bàn ăn cười híp mắt nhìn hai người đối diện ở chung chỗ kia, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hai người, giọng giống lúc buổi trưa dùng mắt lạnh để đối đãi, rốt cuộc ôn hòa trước kêu 'A Chiến' sau gọi 'A Chiến', Đường Tố Khanh nhìn mà trong lòng cũng vui vẻ.


      Sau khi ăn cơm tối xong, Đường Tố Khanh và Sở Chiến cùng ông cụ xem tin tức, nghe ông cụ càu nhàu muốn tìm cơ hội thích hợp làm hôn lễ, muốn mời người nào linh tinh, rất nhiều, Đường Tố Khanh có cảm giác mơ màng buồn ngủ, trong lòng cảm thán ra kết hôn cũng phiền toái như vậy, nhưng mắt nhìn cái, phát nghiêm túc nghe, còn thỉnh thoảng gật đầu phụ họa cái.


      rất lâu sau, ông cụ dường như cũng mệt mỏi, lúc này mới bỏ qua cho bọn họ, gọi người giúp việc đỡ về phòng, Đường Tố Khanh còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong chuyện mà ông cụ vừa mới , Sở Chiến nhìn bóng lưng già nua của ông cụ, biết sao bước nhanh đuổi theo, nhận lấy từ trong tay người giúp việc, tự mình đỡ ông cụ về phòng của ông, giống như cái hiếu thuận nhi tử dạng, tỉ mỉ vì ông cụ cỡi giày, giúp đỡ ông đắp kín chăn, lúc này mới nhàng ra khỏi phòng.


      Trong đêm tối, ông cụ mở mắt ra, vui mừng lại tiếc nuối tự lẩm bẩm : "Bà nó, nếu như con của chúng ta vẫn còn, đoán chừng thể so với đứa này! Yên tâm, A Khanh của chúng ta hạnh phúc." .


      Trả lời ông chỉ có đêm tối dày đặc.


      Sở Chiến từ phòng ông cụ ra, vốn còn ngây ngốc giờ phút này lo lắng nhìn chung quanh, xa xa nhìn thấy , khẽ mỉm cười, tâm tình khẩn trương lập tức biến mất hầu như còn, tối nay đột nhiên thay đổi, Sở Chiến đoán chừng lúc nghỉ trưa mơ cái gì tốt, nếu dính như vậy.


      Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của , trong lòng Sở Chiến thương dứt, muốn của hưởng thụ tất cả cưng chiều, mà phải kinh sợ, bước nhanh về phía côi, lực mạnh ôm ngang lấy , trực tiếp hướng phòng lầu tới.


      Trước kia luôn luôn thích ở trước mặt người ngoài thân mật, Đường Tố Khanh hiếm khi an tĩnh tựa vào trong ngực của , lẳng lặng nghe tim của đập, nhàng hỏi: "Ông nội ngủ chưa?" .


      "Ừ." Sở Chiến dịu dàng trả lời, bước nhanh hơn, cánh tay mạnh mẽ mà có lực ôm vững vàng.


      "Cảm ơn !" Đường Tố Khanh giọng , người hoàng đế thống lĩnh cả hắc đạo này hôm nay nhìn sắc mặt ông nội cả ngày luôn phải mỉm cười mà đợi, bây giờ còn tỉ mỉ làm chuyện vốn nên làm, nếu như phải quá , làm nhiều như vậy, gặp phải , kiếp trước khẳng định biết ở trước Phật đọc bao nhiêu kinh thánh.


      "Bảo bối làm sao cảm tạ đây?" Sở Chiến nheo mắt lại được voi đòi tiên , khóe miệng hơi cong lên làm say lòng người, thấy thế nào cũng mê người.


      Đường Tố Khanh rất hiển nhiên nghĩ tới hỏi như thế, chỉ có thể ngơ ngác nhìn , nhưng ngờ cúi đầu, dán lên môi , cái tay vắt ngang hông nhàng đặt ở bụng của , lẩm bẩm : "Nếu sinh đứa bé , phải hôm nay ở trước mặt ông nơi này có Bảo Bảo chúng ta sao? tại cố gắng thực lời ?" .


      xong, trong ánh mắt Đường Tố Khanh ngây ngốc còn ngượng ngùng Sở Chiến ngậm vào đôi môi , giống như ăn được thức ăn ngon, nhàng thưởng thức, cưng chiều mà cẩn thận, hai cánh tay ôm từ từ thu vào.
      Last edited by a moderator: 10/12/15
      dungggElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :