1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 89: Ghen


      Lúc này Đường Tố Khanh cho dù chậm chạp nữa cũng từ trong lời của đám người giúp việc kia hiểu ít, nhưng để chứng minh suy nghĩ trong lòng mình là đúng, Đường Tố Khanh nghi ngờ lên tiếng : " là chủ nhân của biệt thự này?" .


      Sở chiến cưng chìu gật đầu cái, cười hỏi ngược lại: "Dĩ nhiên, nếu em cho rằng tại sao vào được đây?"


      Đầu Đường Tố Khanh trong nháy mắt nổ tung, nghĩ người đàn ông của có chức vị cao như vậy, trong lòng suy nghĩ chỉ thuộc hạ hắc bang mà có khu nhà cấp cao trăm tỷ, chính xác làm thủ lĩnh hắc bang là có nhiều tiền, mà số tiền này rất có thể là từ nhân dân mà cướp được, nghĩ như vậy trong miệng Đường Tố Khanh tự kìm hãm được mà ra.


      suy đoán làm cho người đàn ông cười ha ha, cười lát sau phát rất nghiêm túc nhìn mình, Sở Chiến rốt cục ý thức được tính nghiêm trọng, đoán chừng đến bây giờ của còn hoài nghi , vì vậy ho tiếng, hai tay đặt ở bả vai của rất nghiêm túc : "Bảo bối, em yên tâm, số tiền này do làm buôn bán chính đáng có được, ngay cả chút tiền đều từ buôn bán chính đáng, nhưng tuyệt đối có làm chuyện gì hại dân hại nước."


      Nếu bây giờ thuộc hạ trong bang ở chỗ này nghe giọng dụ dỗ người, hơn nữa còn là , đoán chừng bị dọa cho sợ đến con ngươi cũng rớt ra ngoài, người nào trong hắc đạo biết đệ nhất Chiến thần Sở Chiến có tiếng là nhân vật lãnh khốc, dầu muối vào, đối với người nào đều có sắc mặt tàn bạo, trong quan niệm của chỉ có dùng người hữu dụng dùng người vô dụng, chuyện gì đều làm theo tâm tình.


      có làm chuyện gì hại dân hại nước? Buồn cười, buôn bán súng ống, đạn dược những thứ này là lợi nước lợi dân? Uy hiếp ủy viên quốc hội đây là lợi dân? Đánh người nào nhìn vừa mắt là lợi dân? Còn đánh đuổi những tổ chức hắc bang khác là chuyện lợi dân? Xin lỗi, tất cả mọi chuyện lớn trở lên Sở Chiến của chúng ta đều từng làm, lớn như giết người ánh mắt nháy mắt cái, như thu mua tập đoàn lớn ép rất nhiều người nhà tan cửa nát ánh mắt cũng nháy mắt cái. Nhưng cho dù trước kia từng làm chuyện xấu nhiều hơn nữa, rốt cuộc tại ở trước mặt đều phải cắn chặc hàm răng phủ nhận, nếu tiểu lão bà của chạy mất.


      Đường Tố Khanh cau mày thầm : " còn làm buôn bán chính đáng?" .


      "Dĩ nhiên làm buôn bán chính đáng, nếu làm thế nào nuôi sống đám thuộc hạ kia." Sở Chiến cười ha hả , trong lòng may mắn ban đầu bởi vì chán ghét sống ở trong bóng tối, cho nên mở ra công ty, ai ngờ công ty kiếm tốt như vậy, còn liên tục phát triển vài chi nhánh công ty, cho nên cuộc sống bây giờ do Sở Chiến mở công ty kiếm được. Lúc ấy nếu như phải là nhất thời cao hứng, đoán chừng tại cũng biết phải thế nào với tiểu lão bà, dù sao có phụ nữ bình thường đàng hoàng nào hi vọng người mình thích là người của hắc đạo xấu xa, bề ngoài nên có thân phận hoàn hảo chút.


      Nghe vậy, Đường Tố Khanh cười ra tiếng, xem ra nghĩ nhiều quá, cười hỏi: "Mới vừa em còn tưởng rằng muốn giới thiệu đại ca của cho em biết đấy?" .


      Lời vừa ra có chút hối hận, giống như trong phim truyền hình diễn những thứ phần tử hắc đạo thích nhất chính là những quan viên bọn họ, hơn nữa người ta làm nhân vật hắc đạo muốn duy trì thần bí cũng giống nhau, ra ngoài như vậy, người đàn ông này nhất định cho là muốn thấy lão Đại bọn họ, biết có làm khó hay .


      "Em muốn gặp? Tới đây." Trong mắt Sở chiến lóe lên tinh ranh, nhàng ôm vào trong phòng.


      Đường Tố Khanh lắc đầu cái, thản nhiên : " cần.", trong lòng cảm giác biểu người đàn ông đẩy vào trong phòng rất kỳ lạ, chẳng lẽ lão đại trong truyền thuyết ở trong phòng, trong phòng có mật đạo trực tiếp thông đến hang ổ thổ phỉ, giờ khắc này tim của đập lợi hại.


      "Đến đây, em nhất định phải biết." Sở Chiến cưng chìu , đẩy đến trước chiếc gương tinh sảo soi toàn thân, từ theo sát phía sau ôm eo của , khóe miệng mỉm cười hôn chiếc cổ trắng nõn của .


      Trong gương trừ còn có nụ cười hàm chứa cưng chìu của , trong lòng Đường Tố Khanh mê hoặc dứt, đâu có lão đại nào, vừa nghiêng cổ tránh né nụ hôn nóng rực ẩm ướt của , tức giận lại bất đắc dĩ : "Đừng làm rộn, bị người khác nhìn thấy."


      "Đừng lo lắng, nơi này có người khác, coi như nhìn thấy thế nào, hôn bà xã mình, mắc mớ gì đến người khác, để cho bọn họ ghen tỵ ." Sở Chiến dở tính trẻ con , hô hấp ngừng tăng thêm, bàn tay nóng rực ôm càng chặc hơn, giống như muốn đem khảm vào thân thể mình.


      Kể từ khi cùng người đàn ông tiến thêm bước đến quan hệ, trước kia luôn luôn giống công tử văn nhã bây giờ giống như đói bụng lâu rồi, mỗi ngày đều tinh lực tràn đầy lợi hại, giày vò mấy ngày nay làm cho xương sống cùng thắt lưng đều đau, vì phòng ngừa lần nữa bị ăn đến mất mạng, hơn nữa còn ở bên ngoài, Đường Tố Khanh thở gấp sang chuyện khác: " phải muốn dẫn em gặp lão đại của sao? Người đâu?" .


      Nghe vậy, Sở Chiến ý loạn tình mê phải ngừng lại, cưng chìu ngắt sống mũi cao thẳng của , từ phía sau ôm thân thể của , hai tay êm ái chỉ tầm mắt của nhìn về gương, cười ha hả : "Nhìn thấy ? Trong gương có ai?" .


      Đường Tố Khanh nhìn tới nhìn lui chỉ thấy trong gương có cùng giống như hai trẻ sinh đôi kết hợp ở chung chỗ, căn bản nhìn thấy ai khác, Đường Tố Khanh cho rằng người đàn ông kêu chú ý góc khác của gương, cho nên đem gương chiếu xạ từng chỗ để nhìn thấy ràng, kết quả hoàn toàn có gì, chỉ có thể mờ mịt nhìn tấm gương toàn thân kia.


      "Đứa ngốc, muốn giới thiệu em biết, chính lão đại trong miệng em." Sở chiến cưng chìu , cái tay ôm eo của chặt, cái tay khác lôi kéo tay bé của đặt vào khuôn mặt tuấn của mình, khóe miệng mỉm cười, thần thái đó, vẻ mặt đó đối với đều sủng ái cùng dung túng.


      Thấy dáng vẻ ngây ngô, Sở Chiến dịu dàng ở bên tai của hỏi: "Còn cần lại nữa cho ràng ? Người đàn ông ở phía sau em em chết sống lại chính là lão đại của hắc đạo, có sợ ?" .


      Đường Tố Khanh bị giật mình hoàn toàn có nghĩ tới cái này, còn tưởng rằng người đàn ông chẳng qua chỉ là phần tử hắc đạo, nghĩ tới lại là người đứng đầu hắc đạo, nhưng cho dù là người đứng đầu hắc đạo phải làm thế nào đây, chẳng lẽ vì tên gọi này mà rời khỏi ? Với thái độ mấy ngày nay của , muốn rời khỏi cũng dễ dàng, vẫn tiếp nhận thực tế tốt.


      Sở chiến thấy lên tiếng, cho là sợ, gấp gáp quay gương mặt của về phía mình, dịu dàng : "Bảo bối, em đừng sợ, là người tốt, em còn kịp, làm sao tổn thương em." .


      xong, vì để cho biết mình , Sở Chiến cúi đầu xuống, cưng chìu hôn , ôm càng chặt hơn, hận móc được tim của mình ra cho xem.


      Nụ hôn lửa nóng, mút lấy đầu lưỡi , đối với thỉnh thoảng biểu ra ngây ngô, dịu dàng dây dưa, nước miếng ngọt ngào ngừng chảy ra, Đường Tố Khanh phát ra tiếng rên khẽ như con mèo , đầu đột nhiên nghĩ đến cái tủ để các loại đồ dùng cho phái nữ, nơi này là nhà của với , như vậy những thứ đó là mua? Trước kia có nào đến nơi này chưa?


      Nếu là người đàn ông bình thường trưởng thành như vậy, đoán chừng sớm 'Quan hệ' với rất nhiều , huống chi xuất sắc như vậy, trước kia biết số phụ nữ cũng kỳ lạ, hơn nữa ti vi thấy những lão đại Hắc Đạo bất cần đời cũng thường mang phụ nữ trở về, muốn như thế nào liền như thế đó, nghĩ đến đây, trong lòng Đường Tố Khanh ê ẩm lợi hại, giống như ăn hũ dấm, từ chối người đàn ông muốn cho nhích lại gần mình.


      Sở Chiến nào chịu, cho là cự tuyệt động tác có thói quen hoặc là quá mệt mỏi, nhưng khống chế được, bây giờ tốt đẹp như vậy, chỉ chốc lát sau quấn quít cùng cái lưỡi đinh Hương của hôn sâu.


      Đột nhiên, đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng , ở nàng miệng to hô hấp khí mới mẻ trục bánh xe biến tốc, có thể nghe được chui ở hương cần cổ , thở dốc thô trọng, khạc ra hô hấp nóng bỏng ướt át. môi còn lưu lại ôn tồn nóng bỏng của , Đường Tố Khanh mê loạn trong tầm mắt, dày nhàn nhạt ngạch sương mù, trong lòng ghen tuông thế nào cũng xuống được.


      Đột nhiên, trời đất quay cuồng, bị người đàn ông ôm ngang tới bên giường.


      "Để em xuống." Đường Tố Khanh vội vàng , nhưng còn kịp rồi, từ chiếc gương to tới mép giường cách xa, chờ xong, người đàn ông êm ái đặt giường rộng lớn thoải mãi xa hoa, sau đó cưng chìu tới gần.


      "Tránh ra, bẩn." Đường Tố Khanh theo bản năng cau mày , vừa nghĩ tới trước kia cũng có thể cùng những người phụ nữ khác ở giường lớn thân mật như vậy, trong lòng ngừng tỏa ra chua xót.


      "Bẩn? Nơi nào dơ bẩn, hôm nay vừa đổi chăn mới, em ngửi , còn là loại mùi thơm của bạc hà mà em thích nữa nhưng mùi thơm nữa cũng bằng mùi thơm người bảo bối." Sở Chiến mặt tràn đầy thâm tình dịu dàng .


      Lúc này nếu là những người phụ nữ khác nghe như thế, đoán chừng bảo các chết cũng chết rất hạnh phúc, nhưng Đường Tố Khanh là ai, người cho tới bây giờ chưa từng qua người khác, khi , mọi chuyện đều phải làm ồn ào được tự nhiên, đây chẳng phải là quan tâm sao? Càng quan tâm mới có thể để ý những thứ có hoặc có kia.


      Đường Tố Khanh có cảm giác mình làm bậy, có ý kiến gì đều ra, thừa nhận ghen cũng chết, như bây giờ ở trong lòng dưới (*) khó chịu muốn chết, giống như bất cứ giá nào, Đường Tố Khanh mặt biểu tình hỏi: " Quần áo trong tủ là của ai? mua?" .

      (*) ý là: tốt cũng chẳng xấu, nửa vời.


      Lúc này đến đồ ở trong tủ, Sở Chiến rốt cục phát của bình thường, nghĩ thầm chẳng lẽ lại có hiểu lầm gì, nhưng thấy nghiêm túc hỏi như vậy, Sở Chiến dừng lại động tác, tựa như dâng vật báu cùng ánh mắt mong đợi dịu dàng : "Mọi món đều do tự tay chọn, có thích ? Em nếu thích gọi bọn họ đến đổi những kiểu dáng khác." .


      "Đều mua cho em?" Đường Tố Khanh thể tin lên tiếng hỏi, nếu nhìn lầm, những quần áo, giầy kia đủ để mặc cả đời.


      "Dĩ nhiên, phải cho em cho ai? lại biết những người phụ nữ khác, coi như biết cũng cần tự mình mua quần áo." Khóe miệng Sở Chiến mỉm cười lên tiếng .


      Nghe đến đó, trong lòng Đường Tố Khanh thoải mái chút, những quần áo kia phải cho những người phụ nữ khác là tốt rồi.


      "Chờ chút, chẳng lẽ em cho rằng có người phụ nữ khác? Bảo bối, nghiêm túc , có người phụ nữ khác, trước kia có, tại, cũng chỉ muốn bên cạnh người này." Sở Chiến ôm sát thâm tình , hôn gương mặt đỏ thắm của cái, mơ mơ hồ hồ câu " tín như vậy, nên phải trừng phạt em tốt."
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      dungggElise Tuyen thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 90: Làm theo lời dặn dò của phu nhân


      khi phụ nữ tín tưởng đàn ông dẫn đến hôm đó bị 'Trừng phạt' suốt cả buổi tối, bởi vì ngày thứ hai còn phải làm, cho nên vô luận rất mệt mỏi, vẫn phải đầy ủy khuất rời giường để chuẩn bị, sau khi nhàng từ giường đứng lên, Đường Tố Khanh đứng ở mép giường nhìn dáng vẻ người đàn ông ăn no chân ôm gối đầu của ngủ ngọt ngào, nhịn được nhe răng trợn mắt với làm mặt quỷ.


      Nếu phải lo lắng đánh thức người đàn ông, sau đó vướng phải "tai họa", quả Đường Tố Khanh rất muốn tóm chặt khuôn mặt tuấn kia như nắm vắt mì, để còn dư thừa tinh lực như vậy, khiến thể ép buộc nữa.


      Buồn bã nhìn người đàn ông mấy lần sau, Đường Tố Khanh dựa theo trí nhớ mà ngày hôm qua người đàn ông giới thiệu, rón rén tới phòng tắm tắm rửa, sau đó vào trong phòng thay quần áo chuẩn bị tìm bộ quần áo mặc làm, bởi vì quần áo ngày hôm qua mặc bị người đàn ông xé hỏng rồi, cho nên thể tìm bộ khác để mặc vào.


      vào phòng thay quần áo, lúc trước ôm từ ngoài cửa nhìn bị hù dọa, lần này vào, Đường Tố Khanh đơn giản có thể là ngây dại, ngày hôm qua từ bên ngoài nhìn chỉ thấy góc , vào trong phòng thay quần áo thế nhưng lớn hơn căn phòng bình thường, trong lòng nghĩ thầm, người đàn ông này cũng quá nhiều tiền ! Ngay cả có tiền cũng thể xa hoa như vậy.


      Đường Tố Khanh biết Sở Chiến hi vọng dâng tất cả mọi thứ tốt nhất thế giới đến trước mặt chỉ muốn vui vẻ, bởi vì đối tượng là , cho nên nguyện ý, huống chi vấn đề tiền ở trong mắt của chỉ là chuyện thể hơn được nữa, dựa vào tài phú của bây giờ, con cháu mấy đời bọn họ cũng có thể ăn hết.


      Sau khi hết khiếp sợ, Đường Tố Khanh nhớ tới chính , chỉ có thể nhắm mắt ở trong tủ bày quần áo, tìm kiếm bộ chính trực mà bình thường hay mặc làm, kết quả tới tới lui lui xem xét mấy lần, mắt nhìn thời gian nhiều lắm, cũng tìm được bộ nào, chỉ có thể vội vội vàng vàng cầm cái váy liền áo màu trắng bình thường thích hợp với phong cách của mình, tùy ý chải tóc sau đó chuẩn bị xuống lầu, đối với đủ loại đồ trang sức đeo tay nổi tiếng cùng quần áo, có thói quen mang, cho nên trực tiếp xem .


      Khi Đường Tố Khanh tới lầu dưới, bởi vì chưa quen thuộc phòng ốc, vốn tính ăn điểm tâm ở phố, ai ngờ mới vừa tới lầu dưới, đại sảnh vốn an tĩnh đáng sợ trong nháy mắt xuất đám người giúp việc huấn luyện nghiêm chỉnh tối hôm qua, dưới ánh mắt kinh ngạc của cung kính cúi đầu hô: "Phu nhân khỏe."


      Tiếp theo dẫn đầu đám người giúp việc đó cung kính tiến lên từng bước, thấp giọng : "Phu nhân, bữa ăn sáng chuẩn bị xong, xin ngài bên này!"


      có sẵn bữa ăn sáng, Đường Tố Khanh dĩ nhiên cự tuyệt, bước nhanh theo người giúp việc đưa mình đến phòng ăn, kết quả lại làm cho sợ hết hồn, trong lòng dứt khoát cảm thán người đàn ông này có nhiều tiền.


      Đường Tố Khanh mới vừa ngồi vào bàn ăn thủy tinh cỡ lớn, đám người giúp việc nhanh chóng có thứ tự biết từ nơi nào mang đủ loại bữa ăn sáng đẹp đẽ tới, có kiểu Châu Âu, Trung Quốc, Italy, ước chừng mang đầy cả bàn ăn cỡ lớn mới dừng lại.


      Nhìn bữa ăn sáng phong phú xa hoa như vậy, cái trán của Đường Tố Khanh mơ hồ đau, nhiều như vậy ăn thế nào đây? phải rất lãng phí sao.


      Đám người giúp việc đứng ở bên cung kính phục vụ Đường Tố Khanh ăn sáng thấy chậm chạp động đũa, cho là bữa ăn sáng hợp ý , dù sao các từ ti vi biết được vị phu nhân trước mắt này làm quan cao, quan cao cái thế giới này phần lớn đều có thói quen ăn sơn hào hải vị, phu nhân kiêng ăn chút cũng có gì kỳ lạ, nghĩ đến chủ tử nhà mình coi trọng phu nhân trước mắt này, lập tức tất cả người giúp việc dọa sợ cùng nhau quỳ mặt đất, dẫn đầu người giúp việc giọng run rẩy hỏi: "Phu nhân, nếu bữa ăn sáng hợp ý ngài, thuộc hạ lập tức đổi.".


      Đường Tố Khanh lần đầu tiên nhìn thấy cái tình trạng này, thời đại nay do nhân dân làm chủ còn có người quỳ xuống? Chẳng lẽ là quy củ trong bang? Nghĩ đến sau này có thể phải thấy đám người kia quỳ lạy, Đường Tố Khanh liền muốn nôn, đây phải muốn giảm thọ sao.


      "Đứng lên chuyện, tôi thích người ta quỳ lạy tôi, điềm xấu." Đường Tố Khanh trong trẻo lạnh lùng , cầm chiếc đũa gắp ít mỳ Italy chiếc đĩa ở gần lên, vừa ăn vừa cảm thán ăn ngon .


      Phu nhân như vậy, mọi người quỳ lập tức hốt hoảng đứng lên, còn quỳ nữa chẳng phải xúc phạm đến phu nhân gặp xui xẻo, nếu để phu nhân tố cáo với chủ tử, người gặp xui xẻo phải là các sao? Giờ phút này các phải nhớ kỹ cấm kỵ của phu nhân.


      Sau khi đứng dậy, đám người giúp việc thấy phu nhân của các rốt cục bắt đầu ăn điểm tâm, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhõm, phải hợp khẩu vị là tốt rồi, các rất cung kính đứng ở đó len lén nhìn chỉ thấy phu nhân ăn mỳ Italy, đối với những bữa ăn sáng đẹp đẽ khác đều nhìn cái, nhất thời nhớ kỹ, lúc quay lại khen thưởng đầu bếp làm ra đĩa mỳ Italy kia.


      Ai ngờ Đường Tố Khanh đột nhiên để chén đũa xuống, cầm khăn ăn lau miệng xong giọng : "Sau này bữa ăn sáng chỉ cần làm kiểu là đủ rồi, tôi thích lãng phí, còn dư lại các ăn , chớ lãng phí."


      Tất cả người giúp việc nhất thời 囧, ra phu nhân các ngại quá lãng phí, trong lòng cảm giác phu nhân giống những quan viên kia đồng thời rất cung kính trả lời: "Vâng!" .


      Lấy được đáp án, Đường Tố Khanh hài lòng gật đầu cái, xem ra sau này có thể ăn bữa cơm ngon rồi, nếu ngày nào cũng lãng phí như vậy, rất nhanh còn muốn ăn, vì để sau này có thể ăn cơm ngon, Đường Tố Khanh suy nghĩ lát rồi lên tiếng : "Sau này cơm trưa cùng cơm tối nếu có những người khác tới, tùy ý làm bốn món ăn canh là được." .


      xong, Đường Tố Khanh dựa theo trí nhớ ngày hôm qua, trực tiếp tới nơi đỗ xe, từ chối tài xế riêng của biệt thự, trực tiếp lái xe của mình tới đơn vị.


      Rốt cuộc Đường Tố Khanh tới bãi đậu xe dưới đất của tòa nhà chánh phủ, dừng xe xong vừa ra khỏi xe, chút nào ngoài ý muốn gặp thị trưởng Âu Dương Khiêm, bình thường cười nhạt gật đầu chào hỏi, khi đó ngây ngô chạy tới bên cạnh , cùng nhau vào thang máy.


      "Tố Khanh, em hôm nay rất đẹp." Âu Dương Khiêm thấp giọng ra suy nghĩ trong lòng, nghiêng ánh mắt quan sát khuôn mặt càng ngày càng trở lên xinh đẹp, trong lòng buồn khổ và chúc phúc, xem ra người đàn ông kia đối xử rất tốt với , nếu nụ cười của ngọt ngào như vậy, có thể ngay cả chính cũng phát nụ cười của hạnh phúc đến cỡ nào.


      Đây là lần đầu tiên Đường Tố Khanh mặc váy ngoài bộ quần áo chính trực để làm, ở trong cái nhà xa hoa đó tìm được bộ chính trực nào, mà quay về nhà lấy quá xa, thay đổi bộ quần áo liền được người ta khen, ngượng ngùng đỏ mặt : "Cảm ơn." .


      Trong thang máy rộng lớn hai người cũng lên tiếng, an tĩnh có thể nghe tiếng tim đập của hai người, từ người có mùi thơm bạc hà nhàn nhạt tỏa ra cả gian, Âu Dương Khiêm đứng ở bên cạnh ngửi mùi thơm này, tinh thần tăng lên gấp bội.


      Rốt cục thang máy tới tầng thứ hai đếm ngược, Đường Tố Khanh ưu nhã tiêu sái ra khỏi thang máy tới phòng làm việc của mình. Vốn công nhân viên chuẩn bị công tác lần đầu tiên nhìn thấy sếp của các mọi khi đều mặc quần áo chính trực đột nhiên mặc chiếc váy liền áo Suyai rất khí chất, trong mắt thoáng qua kích động đồng thời cũng đưa tới chuyện bát quái cho các , chờ Đường Tố Khanh vào phòng làm việc, lặng lẽ bàn tán .


      "Ai, các xem tại sao Phó thị trưởng đột nhiên ăn mặc xinh đẹp như vậy?" Công nhân viên A nhanh nhẹn lên tiếng.


      "Còn có thể tại sao? Trong tình mọi người ai cũng hi vọng ăn mặc xinh đẹp, như vậy mới có thể khóa trái tim khác phái lại, các nhìn thấy, ngày hôm qua Phó thị trưởng mang ông xã đến dáng dấp xuất sắc như thế, nếu Phó thị trưởng ăn mặc xinh đẹp, ông xã nô bộc xuất sắc như vậy chạy mất nguy rồi." Công nhân viên B nhịn được .


      ", biết rất ràng nha, chẳng lẽ từng vì vậy mà bị người ta vứt bỏ? Muốn tôi thử xem , vì mấy người duyệt hộ cho, muốn người đàn ông coi trọng ngoài dáng người, còn phải có chút tình cảm, dù tại xinh đẹp nữa, cuối cùng có ngày già ." Công nhân viên C cười ha hả .


      "Ai, các có cảm giác bộ váy liền áo của Phó thị trưởng nhìn rất quen mắt , biết nhìn thấy ở đâu?" Công nhân viên D nghi ngờ , luôn rất chú ý Phó thị trưởng từ lúc bắt đầu từ cửa vào, cũng bị khí chất của bộ váy liền áo hấp dẫn, cảm thấy nhìn thấy ở đâu, nhưng nghĩ mãi cũng nghĩ ra.


      "Tôi biết, đấy phải là bộ váy liền áo của thời trang Paris mới vừa ra mắt sao? nhìn ." Công nhân viên B kêu to tiếng, cầm tạp chí mới để mặt bàn mở ra cho mọi người nhìn. Mọi người vừa nhìn, quả nhiên cùng với bộ Phó thị trưởng mặc người giống nhau như đúc, ngày hôm trước mới vừa bắt đầu sản xuất mà bây giờ bộ sản phẩm mới đó được mặc ở người Phó thị trưởng.


      Tất cả thở hốc vì kinh ngạc, nhìn giá bên cạnh tạp chí mới, có chừng tám số lẻ, muốn chết, đem bán các mua cũng kiếm được nhiều tiền như vậy, các chỉ vừa nghĩ tới chẳng lẽ Phó thị trưởng có bối cảnh gì? Mọi người ngươi trừng ta ta trừng ngươi.


      "Chớ suy nghĩ nhiều như vậy, có thể chồng của Phó thị trưởng rất có tiền, hoặc người thân của rất có tiền?" Công nhân viên D , sau đó mọi người lập tức giải tán bắt đầu làm chuyện của mình, chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi, đột nhiên có số tiền lớn như vậy, Phó thị trưởng nơi nào tới? Nếu sau lưng Phó thị trưởng có bối cảnh sớm làm thị trưởng hoặc là đến những nơi khác đào tạo chuyên sau, đâu cần làm chức phó này. Chuyện này để lại trong lòng ở số người điểm ấn tượng sâu sắc.

      Bên kia, lúc Sở Chiến tinh thần sảng khoái rời giường, phát nằm vào trong ngực thấy đâu, mặc dù vui, nhưng cũng có cách nào khác, của bản lãnh lớn đây, phải loại người có thể giấu để mà nuôi.


      Than tiếng, Sở Chiến chậm rãi rời giường, xuống lầu dưới, đám người giúp việc kia vẫn tẫn trách đứng ở cửa.


      " Phu nhân khi nào? Có ăn sáng ? Ăn cái gì?" Sở Chiến ngồi ở bàn ăn lên tiếng hỏi.


      người dẫn đầu người làm cung kính chuẩn bị báo cáo về chuyện Đường Tố Khanh, ngay lúc này, đầu bếp cầm chiếc đĩa mỳ Italy ra cung kính để vào trước mặt Sở Chiến.


      Sở Chiến vừa nghe người làm báo cáo, vừa nhíu chân mày đẹp mắt nhìn đầu bếp, trong nhà nghèo như vậy sao? Bữa ăn sáng cũng chỉ ăn đĩa mỳ, bảo bối của làm sao có thể ăn no?


      Người giúp việc ở bên cạnh lo lắng sợ nổi giận, vội vàng lên tiếng : "Đây là đồ ăn mà buổi sáng phu nhân ăn, phu nhân sau này bữa ăn sáng chỉ cần làm kiểu là được, và buổi trưa cùng buổi tối chỉ làm bốn món ăn canh ....


      Vừa nghe là dặn dò của , tâm tình Sở Chiến tốt, dặn kẻ dưới sau này làm theo cầu của phu nhân, phất phất tay để cho đám người làm kia rời , sau đó vui vẻ bắt đầu ăn bữa sáng.
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      dunggg thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 91: Dung nhập vào thế giới của


      Thời gian gần đây chủ tử của các luôn luôn nghiêm khắc nhưng bởi vì câu 'Phu nhân ' mà thỏa mãn ăn bữa sáng, câu oán hận cũng có, hơn nữa nhìn sắc mặt của cực kỳ vui vẻ. Tất cả mọi người lần nữa ở trong lòng đánh giá phu nhân, cho ra kết luận đắc tội với ai cũng có thể, ngàn vạn lần thể đắc tội với phu nhân, những thể đắc tội với , còn nhất định phải phục vụ cho tốt.


      Sở Chiến ăn xong bữa sáng, nghĩ đến sau này ở nơi này, rất quan tâm kiểm tra trong nhà từ xuống dưới lần, có tai họa ngầm gì kịp thời bỏ , ràng nhận thấy giống như những người hắc đạo của bọn họ, da thịt thô ráp, chẳng những thân thủ tốt, ý thức đề phòng cũng đặc biệt tốt, nhưng mềm mại tựa như chỉ cần bóp cái liền vỡ, dĩ nhiên xây dựng cho hoàn cảnh an toàn, cả biệt thự xa hoa lớn như thế xuất loại cảnh tượng, chủ nhân tuấn lạnh như băng chỉ huy mấy trăm người giúp việc trong biệt thự từ xuống dưới làm này làm kia, tiến hành đổi mới.


      Từ sáng đến tối, đám người giúp việc hết sức tận trách, cả biệt thự rực rỡ hẳn lên, tất cả xa hoa ấm áp, tự tay Sở Chiến chỉ huy các làm việc, người giúp việc lần nữa xác định phu nhân tuyệt đối là người trong lòng của chủ tử, nếu chủ tử luôn luôn lười biếng, lạnh như băng thể nào đột nhiên thay đổi lớn như vậy.


      Màn đêm buông xuống, các nơi trong biệt thự xa hoa ấm áp sớm mở đèn thủy tinh, chiếu rọi tất cả phòng ốc đến chói mắt, hoạt cả ngày Sở Chiến lười biếng ngồi ghế sa lon ở phòng khách, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía cửa phòng khách, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn đồng hồ treo vách tường, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi , lòng như lửa đốt muốn biết của tại ở đâu.


      Ngay vào lúc này, cửa phòng khách truyền đến tiếng vang, sốt ruột quá ... Sở Chiến nghe được thanh giầy đạp ở sàn nhà, chăm chú phân biệt thanh của giầy gì phát ra, mặt dịu dàng nhìn về phía cửa, ý đồ để cho người trong lòng vừa vào cửa nhìn thấy đầu tiên.


      Khi nhìn thấy ba bạn tốt kiêm thuộc hạ quen thuộc thể quen thuộc hơn nữa đủ loại tâm tình vào, tròng mắt ngăm đen của Sở Chiến trong nháy mắt thoáng qua thất vọng, nhanh đến nỗi làm cho người ta kịp nhìn thấy, sau đó quay đầu nhìn về nơi khác.


      Lãnh Thanh Thiên đầu cua đứng ở cửa để ý thấy Sở Chiến thèm nhìn bọn họ, lập tức khoa trương : "Oa, lão đại, cần đuổi chúng em như vậy? Nhìn thấy chúng em tiến vào còn nhìn đến, đau lòng nha." .


      Ngũ quan tuấn dật với da thịt màu mật ong, vóc người to lớn bao gồm ở thẳng quân trang hạ, toàn thân tản mát ra cỗ khí ngay thẳng, tròng mắt đen nhánh in đầy ý hài hước, đâu có thái độ nghiêm túc của quân nhân nên có.


      "Cậu cũng phải là mỹ nữ, đợi muốn thấy cậu làm gì thế? Người ngây thơ sang bên cạnh." Mặc áo sơ mi trắng, thầy thuốc Liễu Kiều Minh da trắng nõn khác thường mắng xéo, đẩy người bên cạnh thích xem trò vui cái .


      "Uy, lão thầy thuốc, cậu người nào ngây thơ? Tớ thấy cậu ghen tỵ lão Đại với tớ thân thiết như vậy, ghen tỵ ghen tỵ phải là tội, hừ!" Lãnh Thanh Thiên lên tiếng , dáng vẻ cậu làm khó được tớ, để Liễu Kiều Minh hận đến nghiến răng.


      "Người nào lên tiếng tớ chính là người đó, còn có van cậu đừng lão đại với cậu có chuyện gian dối gì, lời này nếu để bị chị dâu nghe được, hiểu lầm lão đại chúng ta vậy thảm." .


      Nghe thế, vốn người đàn ông lười biếng ngồi ở ghế sa lon lập tức quăng ánh mắt sắc bén tới Lãnh Thanh Thiên, gắt gao trợn mắt nhìn cái, làm trong lòng đám người bị người đàn ông Diêm La dọa cho sợ đến nổi da gà, có chút buồn bả trợn mắt nhìn người đầu sỏ gây nên tội bên cạnh khiến cho lão đại của họ giận giữ cái, bất mãn tranh luận cùng , là tranh luận, thực tế là gây gổ.


      Đầu trọc kiêu ngạo, ngũ quan thâm thúy A Long trực tiếp tới như chỗ người, tiêu sái đến ghế sa lon bằng da ngồi xuống, hai cái chân rất tự nhiên đặt khay trà cao cấp bằng thủy tinh đặc chế.


      A Long chân mới vừa để xuống, chuẩn bị giống như người xương lười biếng hưởng thụ cảm giác thư thái của ghế sa lon cao cấp bằng da , tròng mắt sắc bén của Sở Chiến ngồi bên cạnh quét qua cặp kia chân của , như muốn chém hai chân của , chọc cho trong lòng khó chịu, chưa kịp phản ứng, lời của lão đại chút tình cảm lạnh như băng vang lên ở bên tai: "Lấy chân chó của cậu ra!" .


      A Long vô tội để lại hai chân thon dài của mình ở khay trà xuống, mở to mắt nhìn lão đại tôn quý ai bì nổi của bọn họ cầm khăn giấy lên cẩn thận lau chùi chỗ hai chân của mới vừa đặt, bộ dáng cùng hình tượng của thế nào cảm thấy phải là thực.


      "Ạch, lão đại, đến mức đó chứ?" A Long kinh ngạc lên tiếng hỏi, hai người đàn ông vốn cửa gây gổ nghe thấy cũng nhìn sang, nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của Sở Chiến, bị dọa cho sợ đến quên cả cãi lộn, ngây ngốc nhìn Sở Chiến.


      Sở Chiến hung tợn trợn mắt nhìn A Long cái, tiếp tục công việc lau chùi của mình, làm cho A Long chỉ có thể vô tội sờ sờ cái mũi của mình.


      "Sau này nếu còn muốn tới nơi này chú ý sạch , và cách năng của mình, chị dâu các cậu thích nhất người lôi thôi, thô lỗ, đừng trách tôi có cảnh cáo các cậu." Sở Chiến lạnh buốt , giọng lạnh như băng cùng động tác dịu dàng lau khay trà tại của hoàn toàn bất đồng.


      Nghe vậy, mấy người đàn ông rối rít chắc lưỡi, ra bởi vì chị dâu, xem ra lão đại bọn họ là điển hình có vợ quên em, bọn họ đối với chị dâu chưa từng gặp mặt càng ngày càng hiếu kỳ, đến tột cùng người như thế nào có thể đem đại ca lạnh như băng của bọn họ tan thành nước, mặc dù ở ti vi thấy chị dâu, dáng dấp rất xuất sắc, nhưng so xuất sắc có khối người phụ nữ khác hơn, có thể ở trong lòng lão đại nhất định có chỗ xuất sắc.


      A Long đối với phụ nữ luôn luôn khinh thường, bởi vì đại đa số phụ nữ vây quanh đều ham hư vinh, làm ra vẻ, khiến cho có ác cảm với phụ nữ, mà đối với chị dâu trong miệng lão Đại càng thêm có thiện cảm, ở trong lòng của , lão Đại là nhân vật thần kỳ, thế giới này căn bản cũng có phụ nữ xứng với ấy, đối với chị dâu đột nhiên xuất , A Long mặc dù chưa thấy, nhưng lão Đại để ý, cũng tiện gì, chỉ có thể ở trong lòng coi thường.


      Vẻ mặt mọi người khác nhau, Sở Chiến lau bàn trà xong, lại ngồi với trạng thái lười biếng, chẳng qua ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài đại sảnh, lỗ tai của thỉnh thoảng động cái, rất ràng thăm dò thanh ở bên ngoài, ba người đàn ông tuấn ngồi nhìn tôi tôi nhìn , hiểu lão đại bọn họ nhìn cái gì.


      Lãnh Thanh Thiên luôn luôn là người thẳng thắn, phát huy tinh thần hiểu liền hỏi, nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Lão Đại, còn có ai tới nữa sao?"


      Sở Chiến có lên tiếng, lẳng lặng nhìn về phía cửa, lúc mọi người ở đây mê muội thôi, thanh lộc cộc của giày cao gót giẫm mặt đất chậm rãi từ bên ngoài truyền đến, vẻ mặt người đàn ông vốn lạnh như băng trong nháy mắt trở nên dịu dàng, đứng lên bước nhanh ra ngoài cửa.


      Còn lại ba người đàn ông chỉ có thể trừng tôi tôi trừng , bọn họ đoán ra người nào tới đây, nhưng từ thay đổi vẻ mặt của lão đại có thể nhìn ra người này rất quan trọng, hơn nữa còn là phụ nữ, chẳng lẽ lão đại của bọn họ nghĩ thông suốt, rốt cục khai trai, mọi người đều thầm nghĩ.


      Sở Chiến mới vừa tới cửa đại sảnh nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của thương nhớ, nhìn vừa trách cứ vừa đau lòng, đem lời trách cứ đến khóe miệng nuốt trở vào, đau lòng ôm eo của dịu dàng hỏi: "Đói bụng ! Có mệt hay ?"

      " sao, em ăn cơm tối rồi, còn có ăn sao? phải lúc trước em gọi điện thoại bảo đừng chờ mà." Đường Tố Khanh cau mày nhìn người đàn ông bên cạnh cái, trong lòng trách mắng quan tâm thân thể, cũng chú ý mình.


      "Em có ở đây muốn ăn." Sở Chiến mang theo giọng làm nũng , dáng vẻ đó thấy bao nhiêu tình cảm có bấy nhiêu.


      "Hồ đồ!" Đường Tố Khanh trách mắng, mỗi ngày đều làm, người đàn ông này chẳng lẽ cần ăn cơm? rất hoài nghi có biết trước kia sinh hoạt như thế nào.


      Thấy quan tâm, cho dù chửi mình, trong lòng Sở Chiến có cảm giác ngọt, đây chính là mùi vị hạnh phúc, người khác hâm mộ cũng được, có tốt, hai tay Sở Chiến ôm sát eo ếch nhắn..


      Ba người đàn ông vẫn ngồi ở phòng khách nghe lão đại bọn họ luôn luôn lạnh như băng chuyện với phái nữ vừa thoải mái vừa dịu dàng, ba người thể tránh khỏi nổi da gà, lão đại bọn họ quá bình thường, bọn họ rất hoài nghi là người khác giả mạo.


      Lúc bọn họ suy nghĩ hết sức lung tung, có thể tổ hợp Kim Đồng Ngọc Nữ ra trước mắt bọn họ bây giờ, thấy lão đại bọn họ dịu dàng ôm phụ nữ tuyệt mỹ, người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, khóe miệng nhắn vểnh lên tự nhiên, làm cho người bên cạnh lúc nào cũng thấy mỉm cười, vóc người lồi lõm, mặc chiếc váy liền áo màu trắng cũng có thể nhìn ra dáng người hấp dẫn (sexy), người mang bất kỳ đồ nữ trang nào.


      Lòng thích cái đẹp ai cũng có, vốn định nhìn mỹ nhân lâu thêm chút, nhưng tròng mắt lạnh buốt sắc bén của lão đại bọn họ bắn tới đây, giống như thanh băng đao, sắc bén mà lạnh lẽo, ba người lập tức đem tròng mắt ở người Đường Tố Khanh dời , trong đầu suy nghĩ biết vì sao lão đại bọn họ buồn bực như vậy, thích khẩu vị nặng như thế, vóc người em trước mắt cũng tệ.


      Đường Tố Khanh thấy trong nhà đột nhiên xuất ba người đàn ông tuấn rất là ngờ vực, thắc mắc nhìn người đàn ông bên cạnh.


      "Đây là chị dâu của các cậu, tới đây nhìn chút." Sở Chiến lạnh lùng với ba người có suy nghĩ bậy bạ, giọng đó cùng lúc chuyện với Đường Tố Khanh hoàn toàn khác nhau trời vực, bất quá bọn họ quen lãnh lùng, rối rít sửa sang lại quần áo đứng lên, nhiệt tình bắt đầu tự giới thiệu mình.
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      dungggElise Tuyen thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 92: Chị dâu vĩ đại


      "Chị dâu, em là Lãnh Thanh Thiên, gọi em là Lãnh tử cũng được, lão đại hay gọi em như vậy, em muốn sớm làm quen với chị dâu, nhưng lão đại giấu quá nghiêm mật." Lãnh Thanh Thiên bộ tóc đầu cua đơn giản đưa tay ra tự giới thiệu mình, biết người đàn ông bá đạo nhìn thấy đưa ra tay lập tức nghĩ đến tay heo, theo bản năng nắm chặc tay bé nhẵn mịn của lão bà đại nhân vào trong lòng bàn tay rộng lớn của mình, vẻ mặt bá đạo làm bộ cẩn thận dự phòng của mình bị người ta sỗ sàng, còn quên hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông thức thời.


      Thấy lão đại hung dữ nhìn mình chằm chằm như vậy, Lãnh Thanh Thiên cảm giác áp lực bội phần, vô tội sờ sờ sống mũi của mình, cười cười rồi thu hồi tay của mình,.


      Đường Tố Khanh đứng ở bên cạnh phát giác hai người người đàn ông cao lớn bọn họ thầm gợn sóng, nghiêm túc quan sát đối phương, đầu húi cua, khuôn mặt tuấn có khí thế cương trực, trong lời giới thiệu biết được đối phương sớm biết tồn tại của mình, trong lòng biết em của người đàn ông, lập tức cười nhạt gật đầu cái coi như là đáp lại, ngờ cười nhạt ở bên người đàn ông ghen nhìn thấy tiêu biểu cho ánh nắng mặt trời, rất chướng mắt.


      Luôn luôn thích cùng Lãnh Thanh Thiên đấu võ mồm Liễu Kiều Minh cảm thấy khí còn chưa đủ cứng nhắc, bộ dương quái khí lên tiếng "Ai, Lãnh tử sớm mong muốn biết chị dâu như vậy, chẳng lẽ muốn đào góc tường nhà đại ca? Nhưng coi như muốn đào góc tường nhà đại ca cũng phải nhìn soi bộ dáng của mình như thế nào ?"


      lời mới vừa dứt, có thể nghĩ ánh mắt lạnh buốt giống như dưới 30 độ cửa người đàn ông chiếm giữ cực mạnh như gió thẳng tắp bắn về phía Lãnh Thanh Thiên, làm cho toàn thân nổi da gà, hung tợn trợn mắt nhìn người gây ra họa cái, sau đó cẩn thận cười làm lành : "Sao có thể nha, cho dù gan em có to bằng trời em cũng dám mơ tưởng chị dâu, em có đức hạnh gì em còn biết sao?"


      "Ai, rốt cục thừa nhận đức hạnh rồi." Liễu Kiều Minh cười ha hả , bộ sợ cho thiên hạ còn chưa loạn.


      Mắt thấy nhiệt độ lão đại bắn tới lần nữa giảm xuống, trong lòng Lãnh Thanh Thiên muốn chết, lão đại bọn họ luôn phân biệt mọi thứ ràng giống như bây giờ, tùy tiện có thể để cho người ta chết toàn thây, sợ nhất là muốn sống cũng được muốn chết cũng xong, vì cái mạng của mình, Lãnh Thanh Thiên đến gần Lễu Kiều Minh thấp giọng "Tiểu tử thúi, cậu ít câu chết a, ngậm cái miệng thúi của cậu lại, nếu tôi bị lão đại chỉnh, chết cũng phải kéo cậu xuống, nếu cậu câm miệng, tôi lắp ráp chiếc Land Rover cho cậu." .


      Đạt được lợi ích, Liễu Kiều Minh cười như kẻ trộm, tự nhiên hề bỏ đá xuống giếng nữa.


      Sở Chiến lôi kéo của mình, mạnh mẽ để cho rúc vào trong lòng ngực mình, tránh cho lực chú ý của bị người khác dời , cúi đầu ở bên tai nhàng thầm chút.


      Ba người đàn ông còn lại nhìn lão đại cùng chị dâu ở đó thân mật chuyện phiếm coi ai ra gì, trong lòng đối với chuyện tình nảy sinh ra chờ mong, đối phương nếu giống chị dâu có nhiều, cũng khó khăn như vậy, hoặc cũng tốt.


      Đường Tố Khanh cảm giác được bàn tay nóng rực eo ếch của mình cùng bên tai truyền tới nhiệt khí, nhớ tới bên cạnh còn có người ngoài ở, gò má khuôn mặt nhắn kìm được đỏ lên, nghe người đàn ông giới thiệu Lãnh tử là Thiếu tướng trong quân đội, trong lòng lập tức kinh ngạc cùng sùng bái, nghĩ tới nhìn người có nụ cười chất phát như vậy lại là Thiếu tướng quân đội nghiêm nghị, tại sao người đàn ông biết đại nhân vật như vậy, hơn nữa dường như vị Thiếu tướng này còn là thuộc hạ của , cái thế giới quá điên cuồng, quân nhân nhận thổ phỉ làm lão đại, quan viên nhận thổ phỉ tử làm ông xã.


      Thấy mặt Đường Tố Khanh nghi ngờ nhìn mình, Liễu Kiều Minh cũng dám nể tình, mắt nhìn lão đại cường đại muốn đoạt lấy, suy nghĩ chốc lát, nở ra nụ cười rất ôn hòa tự giới thiệu mình: "Chị dâu khỏe, chỗ em đứng hàng thứ thứ hai, tên Liễu Kiều Minh, ngưỡng mộ đại danh của ngài lâu!" .


      "Còn gọi ngài, chẳng lẽ chị dâu rất già sao?" Lãnh Thanh Thiên thấy bộ dáng thận trọng Lão Hồ Ly của Liễu Kiều Minh, nghĩ đến mình công mất Land Rover, nhất thời trong lòng rất vui lên tiếng .


      "Chị dâu trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, tôi kêu ngài là loại tôn xưng, có văn hóa đáng sợ, đáng sợ chính là ngay cả thưởng thức cũng có, vậy rất đáng buồn." Liễu Kiều Minh bới móc , bộ dáng Lãnh Thanh Thiên bất trị tức giận nghiến răng, ván này Liễu Kiều Minh thắng.


      Đường Tố Khanh gật đầu cái, nhìn hai người kia tranh đấu gay gắt, nhất thời cảm thấy nếu trước mắt tranh đấu phải là hai người đàn ông này, mà là nam nữ, đó chính là điển hình oan gia vui mừng, phát triển trở thành người cũng chừng, tầm mắt Đường Tố Khanh ở Liễu Kiều Minh cùng Lãnh Thanh Thiên nhìn qua nhìn lại, mắt đen to ràng viết JQ.


      Vẫn đứng ở bên thầm quan sát chị dâu trước mắt để cho lão Đại khẩn trương như vậy, bản nhân so ti vi xinh đẹp hơn, thấy đỏ mặt rúc vào trong ngực lão đại, con ngươi đen kịt ra ngạc nhiên, khóe miệng nâng lên cười, dáng vẻ trò đùa dai, lần đầu tiên biết hóa ra vẻ mặt người có thể biến hóa nhiều như vậy lần, có thể khả ái như vậy.


      Thu hồi tâm trạng, A Long hướng về phía Đường Tố Khanh ôn hòa gật đầu cái, đơn giản mà ràng tự giới thiệu mình: "A Long, đứng hàng thứ ba." .


      câu đơn giản ở trong mắt người bình thường là giới thiệu, nhưng người luôn luôn vô cùng quen thuộc lại biết bao nhiêu ngông cuồng tự cao tự đại, ngoài mấy em kết nghĩa ra người đàn ông cương quyết khinh thường bất tuân có thể ra lời ôn hòa như vậy cũng dễ dàng, thừa nhận chị dâu trước mắt này.


      Mỗi người giới thiệu xong xuôi, Sở Chiến thấp giọng ở bên tai Đường Tố Khanh thầm về chuyện của bọn họ, muốn quan tâm có bấy nhiêu quan tâm, cũng làm cho Đường Tố Khanh bớt rất nhiều phiền hà.


      Thấy mọi người nhìn chăm chú vào người phụ nữ của mình , trong lòng Sở Chiến rất tự hào, nhưng theo thời gian trôi qua, mấy người được mệnh danh kết hôn chuyện chút cảm giác cũng có, ngay cả ánh mắt cũng nhìn, mà bây giờ chăm chú nhìn thẳng vào , giờ phút này sắc mặt Sở Chiến đen thể đen hơn nữa, khí lạnh người có thể so với tủ lạnh, lạnh giá tỏa ra.


      Mà người tròng lòng rất có hứng thú với mấy em kiêm thuộc hạ của , điều này làm cho Sở Chiến vô cùng khó chịu, lực chú ý của phải ở người của , chỉ cần cố ý hơi lay động lập tức đưa tới chú ý của , điều này làm cho đáy lòng Sở Chiến vui vẻ thôi.


      Thấy ánh mắt dò xét, Sở Chiến cực kỳ vô tội thấp giọng : "Đói bụng, dạ dày đau." .


      Nhớ tới lúc vừa mới vào cửa người đàn ông còn chưa ăn cơm, chân mày Đường Tố Khanh cau chặt đẹp mắt, thấp giọng quát lớn tiếng: "Hồ đồ!", sau đó quay đầu rất tự nhiên hướng về phía ba đôi mắt tò mò hỏi: "Các cậu ăn cơm chưa?" .


      "Vẫn chưa, vốn định tới chỗ lão đại để ăn ngon, chị dâu muốn đích thân xuống bếp sao? Vậy em có lộc ăn rồi." Lãnh Thanh Thiên cười ha hả , hoàn toàn có nhìn thấy sắc mặt đen lão Đại của bọn họ thể đen hơn được nữa, được tiện nghi Liễu Kiều Minh có lòng tốt lôi kéo ống tay áo của , hi vọng tự nhặt xác.


      Nhưng rất hiển nhiên người đàn ông đầu gỗ ở bên cạnh thấy có lộc ăn mà thấy được ám hiệu của Liễu Kiều Minh, giống như con chó giương mắt nhìn Đường Tố Khanh, hi vọng mau mau làm cơm.


      Nghe vậy, gương mặt Đường Tố Khanh đỏ bừng, chỉ biết làm thức ăn đơn giản, hương vị thể so với người đàn ông kia, chứ chưa tới có ngon hay , nhưng nghe đối phương như vậy, nhiệt tình hỏi: "Cậu muốn ăn gì?" .


      Lúc người đàn ông cười hì hì định mình muốn ăn cái gì, bên tai nghe thấy giọng lãnh khốc: "Cậu xác định ăn nữa bị no chết chứ?"


      Lần này lòng muốn thưởng thức ăn Lãnh Thanh Thiên rốt cục phục hồi tinh thần lại, nhìn lão đại cái, kết quả vừa nhìn khủng khiếp, ánh mắt đại ca muốn ăn , để cho rất có cốt khí run cái, sau đó cười xua tay : "Chị dâu, em đùa với chị đấy, em mới vừa cùng khách hàng chuyện làm ăn, ăn ở trong nhà hàng rồi." .


      Đường Tố Khanh hơi thở phào nhõm, bởi vì tài nấu nướng của mình quả giám khen, cười nhạt : "Vậy các cậu tùy ý, tôi làm cho ấy ít đồ ăn." .


      Thấy Đường Tố Khanh tự mình làm cho lão đại của bọn họ ăn, ba người đàn ông cảm thấy ghen tỵ lại càng thêm hâm mộ, lần đầu tiên bọn họ cảm thấy có người phụ nữ như vậy cũng rất tốt, ít nhất cần lo lắng bị đói, cũng cần lo lắng buổi tối ngủ mình bị lạnh.


      Đường Tố Khanh nấu xong bát mì cải xanh đơn giản lúc bưng ra, bốn người đàn ông lẳng lặng ngồi ở ghế sa lon đánh bài, xa xa nhìn sang rất an tĩnh, điều này làm cho Đường Tố Khanh nhớ tới mình từng thấy số quan viên đánh bài, phải gào to kèm theo mùi thuốc lá nồng nặc, thỉnh thoảng còn có thể có văng tục, khí tuyệt đối có hài hòa như vậy, trong lòng kinh ngạc thôi, mấy người này cứ yên lặng đánh bài như vậy, ra có ai tin tưởng các là phần tử hắc đạo, ràng là các công tử tuấn.


      đánh bài người đàn ông như có tâm linh tương thông ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, quay đầu cưng chìu nhìn bóng dáng tới, rất tự nhiên bưng lấy bát trong tay kia, vừa đánh bài vừa ăn mì, vẻ mặt đừng nhắc tới có bao nhiêu hạnh phúc có bao nhiêu mỹ vị, Đường Tố Khanh bị người đàn ông lôi kéo ngồi ở bên cạnh , lẳng lặng quan sát bọn họ càn quét cả vùng đất.


      Ba người đàn ông khác vừa ngửi thấy mùi thơm của bát mì, bụng bọn họ đói lâu đâu còn có ý định đánh bài, mắt nhìn chằm chằm vào cái bát của lão đại, khó khăn nuốt ngụm nước bọt, muốn ngăn lại nhưng bị thức ăn ngon hấp dẫn, trong đó Liễu Kiều Minh lẩm bẩm lên tiếng : "Mùi vị xem ra tệ, để cho mọi người ăn cơm xong mà cảm giác vẫn đói bụng." .


      người đàn ông ăn uống no đủ dĩ nhiên hiểu ý tứ trong lời này, giữ chặt của , lên tiếng trước : "Quản gia! Cho người làm ba tô mì tới đây." .


      Dù sao có còn hơn , ba người đàn ông đói bụng lâu lập tức sùng bái Đường Tố Khanh.
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      dungggElise Tuyen thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 93: người đàn ông thích ăn dấm.


      Giải quyết vấn đề ấm no, mấy người đàn ông tiếp tục ngồi đánh bài, Đường Tố Khanh bị người đàn ông ôm thể được, cho nên thể an tĩnh ngồi ghế sa lon nhìn bọn họ đánh bài, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n thấy người đàn ông bên cạnh nhàng ra bài, còn có thời gian trêu đùa mình chút, mà ba người em của cau mày suy nghĩ, lần đầu tiên Đường Tố Khanh phát ra người đàn ông của rất thông minh.


      Thời gian từng phút trôi qua, khi đồng hồ điểm chuông tám giờ tối, Đường Tố Khanh công tác ngày nhịn được ngáp cái, người đàn ông bên cạnh có dấu hiệu nào ném bài của mình ra, làm cho ba người đàn ông ngồi nhìn tôi tôi nhìn , cùng lắc đầu cái, trong lòng nghĩ ra lão Đại có bài tốt như vậy sao ra sớm, ngay sau đó Sở Chiến lại vứt mấy tờ bài ra, gây khó khăn cho ba người đàn ông.


      Rốt cuộc có thể tưởng tượng, ván bài cần đánh gần nửa giờ, chỉ trong nháy mắt có kết quả, ba người đàn ông thảm bại, điều này làm cho trong lòng ba người đàn ông nhớ tới câu, lão Đại đùa giỡn với bọn họ.


      Lần đầu tiên thua thảm như vậy, ý chí chiến đấu của ba người đàn ông trong nháy mắt tăng vọt, suy nghĩ đánh lại ván có thể trở mình, nhưng nghĩ tới lão đại nhìn cũng nhìn bọn họ cái, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n mặt biểu tình câu: "Tất cả mọi người giải tán !", sau đó giống như cái tắc kè hoa (người kiên định) cực kỳ dịu dàng cùng chị dâu thầm.


      "Mệt mỏi sao? lên nghỉ ngơi." Sở Chiến thương thấp giọng , hoàn toàn để ý mấy em trong bang ở nơi này.


      Người đàn ông có động tác thân mật trước mặt mọi người như vậy, Đường Tố Khanh tỏ ra e lệ, đỏ mặt thẹn thùng cúi đầu giọng : " có việc gì.", lời này chút đáng tin cũng có, mới vừa xong lại ngáp.


      Tất cả mọi người đều là người thông minh, nhìn thấy tình cảnh này, tự nhiên nghĩ thông suốt tại sao lão đại mới vừa đánh bài đột nhiên nổi khùng, vội vã kết thúc ván bài, ra chị dâu của bọn họ mệt mỏi.


      "Lão đại, chị dâu, thời gian còn sớm, em còn có hẹn, trước." Lãnh Thanh Thiên cười ha hả , mắt lóe lên tia hiểu , tầm mắt cực kỳ thuần khiết chăm chú nhìn ở người Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến.


      Lãnh Thanh Thiên vừa mở miệng, còn lại hai người trong lòng mắng thầm tiểu tử kia nhanh tìm được cớ tốt, vì vậy rối rít vắt hết óc nghĩ ra các loại cớ có thể độ tin tưởng khá cao để chạy .


      Sở Chiến rất hài lòng với thái độ thức thời của bạn tốt, mặt chút thay đổi gật đầu cái, đau lòng ôm vào trong ngực chuẩn bị lên lầu ngủ. tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n


      "Chị dâu, lão đại rất để ý đến chị nha, nhớ trước kia lão đại cùng chúng em thường chơi bài suốt đêm, đâu có tan nhanh như vậy, ha hả, ** khắc trị giá ngàn vàng a, chúng em ." Lãnh Thanh Thiên cúi đầu ở bên cạnh Đường Tố Khanh giọng , cuối cùng thể bước nhanh ra khỏi biệt thự trước khi lão đại lên cơn ghen.


      Đường Tố Khanh đứng ở trong phòng khách đưa mắt nhìn mấy em của rời , đột nhiên trận gió thổi tới, chờ phản ứng kịp, bị người đàn ông ôm chặt vào trong lòng, ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn , chỉ nhìn thấy khuôn mặt đen thể đen hơn nữa, Đường Tố Khanh cảm thấy giải thích được, lại biết người đàn ông của phàm là chuyện có liên quan đến bụng dạ rất hẹp hòi, cực kỳ bá đạo khi nhìn thấy người khác đến gần liền lên cơn ghen tuông.


      Sở Chiến đen mặt lại gì, ôm lên lầu, cúi đầu trông thấy quầng thâm nhàn nhạt ở dưới lông mi của , Sở Chiến đau lòng dứt, nghĩ thầm mình có phải gần đây quá quấn quýt lấy , xem ra nên tiết chế lại chút, nếu mệt mỏi đau lòng.


      Trời đất quay cuồng, Đường Tố Khanh bị người đàn ông ôm ngang tới cầu thang hình xoắn ốc, bình tĩnh lại, tựa vào bả vai của ra rất lệ thuộc như vậy, nghĩ thầm có người đàn ông cũng có chỗ tốt, giống như bây giờ hoàn toàn mệt mỏi cần mình .


      vào trong phòng lầu hai, Sở Chiến ôm trong ngực để ở giường, tới phong thay đồ cầm bộ quần áo ngủ thoải mái đích thân mua cho , đợi đến lúc từ phòng thay đồ ra, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nghe thấy tiếng hít thở đều đều của , cưng chìu cười nhạt tiếng, xem ra những ngày gần đây mệt mỏi, nếu thể nhanh như vậy liền ngủ thiếp .


      Cưng chìu vợ như mạng hiếm thấy Sở Chiến có đánh thức , ôm vào trong phòng tắm tay chân nhanh nhẹn tắm cho , giống như là búp bê sứ dễ bị vỡ nhất thế giới, dáng vẻ cẩn thận cưng chìu, trong mắt trừ đau lòng chính là tình say đắm.


      Đem tắm rửa sạch , Sở Chiến lau khô rồi ôm đến nằm giường, sau đó vào phòng tắm đơn giản tắm rửa cho mình cái, lúc này mới nằm ở giường nhàng ôm vào trong ngực.


      Mắt nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh tích tắc chạy, mới hơn chín giờ, buổi sáng trễ như vậy mới rời giường, tại ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, lúc này Sở Chiến còn buồn ngủ nữa, ngủ tự nhiên bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhớ tới dáng vẻ tiểu tử Lãnh tử kia cúi đầu ở bên tai thầm, Sở Chiến càng muốn, trong lòng càng thêm ghen tỵ.


      Đột nhiên trong ngực xoay người cái, đưa lưng về phía , nhưng Sở Chiến làm gì, từ phía sau lưng ôm chặt , giống như dây leo cuốn lấy , nghiêng đầu ở cổ trắng nõn của hôn loạn, kích thích hôn đến tỉnh.


      Đường Tố Khanh ngủ say cảm thấy nơi cần cổ xương quai xanh truyền đến bị mút vào liếm ẩm ướt cùng với sức nặng làm cho tỉnh, theo bản năng đưa tay ra phất, nhưng cái gì cũng phất được, mơ mơ màng màng mở mắt, người đàn ông từ phía sau lưng ôm lấy đường từ xương quai xanh hôn xuống ...


      "Ừ? Làm gì đó?" Đường Tố Khanh còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn, chú ý hỏi những lời này, kết quả làm cho lý trí của người đàn ông trở lại.


      Sở Chiến rất muốn câu ' ăn ngươi', sau đó dốc sức thực lời của mình, nhưng những ngày gần đây vất vả, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Sở Chiến dám hành động thiếu suy nghĩ, ôm chặt , đem đôi môi khêu gợi dán lỗ tai của khàn khàn : "Lãnh tử lúc gì với em đấy?" .


      " có gì cả." Đường Tố Khanh thấy người đàn ông có động tác gì nữa, nhắm hai mắt lại ngủ tiếp, giọng , nếu giờ phút này tỉnh táo chút, nhất định phát giọng người đàn ông động tình cùng ghen tỵ.


      "Bảo bối, em mà , tại ăn em." Sở Chiến giọng khàn khàn uy hiếp , bàn tay rộng lớn chuẩn bị đưa vào trong quần áo của , Sở Chiến thể thừa nhận đối với tình cảm vô cùng hẹp hòi, tất cả chuyện liên quan đến , nhất định phải biết.


      Nghe vậy, Đường Tố Khanh đâng chuẩn bị vào giấc mộng trong nháy mắt tỉnh táo ít, cùng người đàn ông chung sống ít ngày, tính tình thế nào rất ràng, ra lời này, nếu còn lên tiếng, đoán chừng tối nay lại bị ăn sạch tới tận xương, Đường Tố Khanh mở mắt ra : " trước kia thường chơi suốt đêm." .


      "Chỉ có vậy?" Sở Chiến nghi ngờ hỏi, câu thầm lâu như vậy? Còn là thừa dịp chú ý Lãnh tử lặng lẽ tới bên cạnh xấu , vì để tránh cho ở nơi khác nghe được lời gì vô vị, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Sở Chiến quyết định nhất định phải làm sạch đầu óc tốt, thuận tiện truyền bá tư tưởng ' rất tốt', như vậy có thể thấy được trong tình người đàn ông thường thường tương đối mọn, suy nghĩ cũng khác hẳn với người thường.


      "Ừ, đại khái là như vậy, bây giờ thay đổi rất nhiều, ra thức đêm đối với thân thể của con người tốt." Đường Tố Khanh nghiêm trang , nếu Lãnh tử , biết trước kia người đàn ông này mải chơi như vậy, dường như ở trước mặt luôn là sớm cuốn lấy ngủ.


      "Bảo bối, cam đoan với em đây chẳng qua là chuyện trước kia, hơn nữa chỉ đánh bài vui đùa chút, những thứ khác cũng tham dự, tại em cũng nhìn thấy kể từ khi gặp em, hoàn lương." Sở Chiến ôm vào trong ngực dịu dàng , chỉ sợ có ấn tượng xấu với mình.


      "Em biết, chỉ là cho biết thức đêm đối với thân thể tốt, nhanh già." Đường Tố Khanh thấp giọng , lời tỏ tình người đàn ông kia có căn cứ xác thực, Đường Tố Khanh trong lòng cười nở hoa, người đàn ông tuấn có quyền thế lại dáng dấp như vậy trước kia chỉ thích chơi bài, có hứng thú bất lương nào, mà bây giờ người đàn ông này là của , bảo thế nào vui?


      "Cũng biết bảo bôi quan tâm , hôn cái." Sở Chiến cười híp mắt , ôm sát vào trong ngực hôn cái mạnh.


      Đường Tố Khanh bị người đàn ông hôn nhột, buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan, ở trong ngực vừa cười vừa giống như cá trạch tránh né.


      Là đàn ông nhưng thể trêu chọc động vật, ngửi mùi thơm cơ thể của người phụ nữ mến, ôm thân thể mềm mại của người phụ nữ mình , có có cảm giác vậy còn coi là bình thường sao? tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cho nên có thể nghĩ hậu quả Đường Tố Khanh nhích tới nhích lui như vậy chính là đem ép người đàn ông đến phát điên rồi.


      "Bảo bối, em cử động nữa làm em ngay bây giờ." thanh Sở Chiến khàn khàn lợi hại, có thể nghĩ nhịn đến khổ cực.


      Đường Tố Khanh tự biết đuối lý, yên lặng nằm ở trong ngực của dám cử động nữa, ngay cả hô hấp cũng nhàng đè nén, nhớ giờ lớp môn sinh vật, giáo sư sinh lý qua chịu đựng tốt, vì muốn người đàn ông khỏe mạnh, Đường Tố Khanh cúi đầu thấp, giọng : " đừng chịu đựng.".


      Nghe lời này, nếu phải Sở Chiến nhìn thấy vành tai đỏ rực của kia, đoán chừng cho là rất bình tĩnh, cười ôm vào trong ngực cưng chìu : "Bảo bối a bảo bối, em là báu vật của ." .


      Đường Tố Khanh hiểu , nhưng tự động đem lời của hiểu thành chê cười , vì vậy gương mặt càng đỏ lợi hại hơn, đường đường Phó thị trưởng đại nhân nghiêm túc lão luyện chỉ có ở nơi này mới có thể bày ra mặt thẹn thùng.


      Cuối cùng dĩ nhiên là đồng chí Sở Chiến của chúng ta hung hăng chạy vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, dù sao liên tục quấn tiểu lão bà chừng mấy ngày nhìn thấy quầng thâm đen kịt dưới mắt của tiểu lão bà kia, rốt cục đau lòng chiến thắng ham muốn dục vọng.
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      Elise Tuyendunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :