1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85: Làm cái đuôi của rất tốt


      Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh lớn rơi xuống đất chiếu xạ vào thảm trong phòng, Đường Tố Khanh ngủ cực kỳ thoải mái nhớ tới hôm nay phải làm, thể mở cặp mắt mơ hồ ra, thân thể di chuyển làm toàn thân đau nhức dứt, tự làm bậy thể sống hiểu được, tối hôm qua nếu sớm biết người đàn ông dùng thủ đoạn ti tiện như vậy để cho thừa nhận mình tha thứ , đánh chết cũng thừa nước đục thả câu.


      Nghĩ đến tối hôm qua cứ như vậy trầm mê, gương mặt trắng nõn của Đường Tố Khanh tự chủ được mà trở nên đỏ bừng, đưa tay vỗ vỗ gò má của mình, cảm giác được có nóng như vậy, lúc này mới chuẩn bị rời giường, nhưng bên hông trước sau như tường đồng vách sắt quấn lấy, bàn tay to kia của mà theo nhiệt độ ngừng nhắn nhủ đặt bụng của , khiến vừa mới làm hạ nhiệt gương mặt trong nháy mắt nhiệt độ lại lên cao.


      Bàn tay Đường Tố Khanh đến gần muốn lấy cánh tay quấn ở bên hông ra, có thể ngày trước rất dễ dàng lấy cánh tay ra nhưng lần này giống như dây leo ngàn năm, nghĩ tất cả biện pháp cũng cầm ra, ngược lại càng dây dưa càng chặc, giống như lần trước Đường Tố Khanh cũng có nghĩ tới đem gối đầu thay thế mình cho người đàn ông ôm, nhưng tính cảnh giác của người đàn ông cao, ngay cả ngủ thiếp cũng bị mắc lừa, làm hại chỉ có thể khóc ra nước mắt nhìn trần nhà, trong miệng gì đó.


      phút, năm phút đồng hồ, chuông đồng hồ hết sức..... nhìn đồng hồ báo thức càng chạy càng nhanh, Đường Tố Khanh cũng muốn bởi thân thể yếu ớt cộng thêm bị trễ để cho người trong đơn vị nhìn ra chút gì, cuối cùng thể nhịn được nữa chỉ có thể buồn buồn đẩy người đàn ông bên người ngủ say cái.


      "Buông em ra, em muốn rời giường." Đường Tố Khanh có chút bực mình .


      nằm Sở Chiến đối với người con mến có thần kinh đặc biệt nhạy cảm, lúc này coi như còn muốn ngủ, nghe được thanh dường như vui, trong đầu Sở Chiến buồn ngủ trong nháy mắt biến mất hầu như còn, mở cặp mắt mơ hồ ra, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy , đem ôm chặt, mới vừa tỉnh ngủ giọng khàn khàn hấp dẫn (sexy): "Muốn ôm cả đời, thả!" .


      Nghe như thế, Đường Tố Khanh coi như bực mình hơn nữa cũng hết giận, trong lòng cảm thấy ngọt ngào đối với lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông, nghiêm trang cùng làm công tác tư tưởng : "Đừng làm rộn, buông em ra, còn đứng lên em bị đị muộn." .


      " trễ trễ luôn, nếu ta dám bởi vì trễ mà xa thải em hoặc phê bình em, công việc này cần cũng được, dù sao cũng phải là nuôi nổi lão bà mình." . Sở Chiến như sao cả, tựa đầu gác vào cổ trắng nõn của , hưởng thụ thời gian tốt đẹp này, mềm mại hương khu trong ngực, ngửi mùi thơm người con mến tản ra nhàn nhạt, cái thế giới này có chuyện gì so với cái này hạnh phúc hơn.


      Nhưng ràng Đường Tố Khanh nghĩ tới nội dung của câu , mà nghe lời của người đàn ông kia tiếp tục ăn vạ, còn có tim đập mặt đỏ gọi là lão bà, tim Đường Tố Khanh đập nhanh, gương mặt nóng bỏng, nghiêng thân thể tránh né hơi thở nóng rực từ miệng người đàn ông phát ra, hét lên: "Ai là lão bà của , muốn tìm lão bà đến nới khác mà tìm.".


      Vừa xong lời này, có cảm giác rất ràng cánh tay ôm trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng chết cũng sửa lại lời , dù sao , trước người cùng đăng ký kết hôn là Giang Thiếu Hiền, mà người đàn ông bên cạnh chẳng qua là giả mạo Giang Thiếu Hiền mà thôi.


      ra khi Đường Tố Khanh ra lời này chính cũng có suy tính, muốn trong lòng người đàn ông lộ ra ý tứ, là vẫn muốn giả mạo Giang Thiếu Hiền cùng sống với , hay muốn lấy thân phận Sở Chiến này cùng sống với , làm người phụ nữ, coi như trước có mạnh mẽ cở nào, khi lâm vào biển tình, so đo tương đối nhiều, cầu cũng tương đối nhiều, rất ràng giữa ở lo được lo mất.


      Sở Chiến vừa nghe lời này nhưng muốn, lưu loát xoay người đem cố định ở phía dưới mình, hai tay nâng gò má ở khuôn mặt nhắn của khiến cho thể đối mặt với mình, nghiêm túc : "Bảo bối, em vừa mới gì? Lặp lại lần nữa.".


      Nhìn thấy vẻ mặt nguy hiểm của người đàn ông kia, nhưng vừa nghĩ tới tự mình bức người đàn ông nên đáy lòng quyết định ra mục đích, Đường Tố Khanh sợ chết : "Chẳng lẽ em sai sao? Người cùng em đăng ký kết hôn chính là Giang Thiếu Hiền, mà phải là ." .


      "Bảo bối, em nghĩ đến có phải ?" Ánh mắt Sở Chiến đỏ rực nhìn ở phía dưới, cắn răng nghiến lợi , có thể thấy được nếu giây Đường Tố Khanh dám chữ 'Đúng', đoán chừng chút do dự giết Giang Thiếu Hiền, vì tình mà người ta mất lý trí trở nên điên cuồng.


      Nghe vậy, ánh mắt Đường Tố Khanh lộ ra kinh ngạc, người đàn ông này có cần suy nghĩ nhiều như vậy , thời gian biết Giang Thiếu Hiền cũng nhiều, căn bản chưa tới tình cảm gì, chẳng qua đối với chỉ có cảm kích, đâu có nghĩ tới chứ.


      Nhưng người đàn ông này nghĩ như vậy, trong mắt chịu được hạt cát, Sở Chiến ở trong ánh mắt thấy được kinh ngạc lầm tưởng ngầm thừa nhận, lập tức càn quấy : "Em chỉ thích , chỉ muốn , xem ra bảo bối quên mất, phải nhắc nhở em tốt mới được." .


      Sở chiến sau khi xong kịp cho Đường Tố Khanh thời gian để suy nghĩ nhiều, bắt đầu thở gấp cởi bỏ quần áo của , lúc còn chưa phản ứng kịp xông vào.


      Đường Tố Khanh rên lên tiếng, đẩy người đàn ông cái, : " ra ngoài, mau ra, em làm bị muộn mất." .


      "Bảo bối, em người em ai? Muốn chính là người nào?" Sở Chiến di chuyển thân thể chọc cho Đường Tố Khanh thét lên tiếng chói tai, cả người thở hỗn hển đảo cặp mắt trắng dã, nghĩ thầm người đàn ông này chẳng lẽ bị tình làm cho đầu óc hồ đồ?


      Cùng người đàn ông chung sống lâu như vậy, biết tính tình người đàn ông này, nếu , đoán chừng người đàn ông muốn giường đến chết sống lại, gò má ửng đỏ thở hổn hển : " , muốn ."


      Sở Chiến rốt cục hài lòng, nhưng dừng lại được, dịu dàng : "Bảo Nhi, vẫn là thân thể của em thành thực hơn, bất quá bây giờ chậm." .


      Gần giờ sau, Sở Chiến ăn no mới ôm trong ngực tắm rửa sạch sẻ, sau khi thay xong cái mền muốn tiếp tục ngủ giấc, nhưng rất ràng vô cùng bực mình, suy nghĩ liên tục, Sở Chiến biết phong cách làm việc của , gần đây thường thường xin nghỉ, đối với cũng bất lợi, cho nên vì Sở Chiến trực tiếp mặc quần áo ngay ngắn xong sau ở trong ánh mắt giải thích được của ôm ra cửa.


      " Làm gì vậy?" Đường Tố Khanh lo lắng sợ bị người quen nhìn thấy được cưng chiều bị ôm như vậy, trốn vào trong ngực của người đàn ôngt, đem khuôn mặt nhắn mình chôn vào trong ngực của buồn buồn hỏi.


      Đối với tựa như mèo con cọ lồng ngực của mình, trong lòng Sở Chiến cực kỳ vui vẻ, khóe miệng khêu gợi nâng lên, mang theo cưng chìu cùng bất đắc dĩ : " phải muốn làm sao?"


      Nghe vậy, lúc này Đường Tố Khanh đâu còn nhớ được vấn đề mặt mũi, vội vàng : "Bây giờ còn làm thế nào được, ."


      làm muộn, còn là lãnh đạo, càng thêm có mặt mũi mà trễ, cộng thêm thân thể của tại đau nhức lợi hại, bộ cũng được bình thường, người có chút kinh nghiệm khẽ nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên tới phải là để cho người khác chê cười sao.


      " ? Nhưng sáng sớm hôm nay em phải có hội nghị rất quan trọng sao? tại vẫn còn kịp." Sở Chiến bộ em quyết định, trong mắt, trong miệng đều là vui vẻ.


      Đường Tố Khanh nhất thời bực mình thôi, hội nghị quan trọng như vậy lại bị người đàn ông lăn qua lăn lại đến quên mất, là mất thể diện đến chết người, vươn tay nện vào lồng ngực dầy của , hung ác : "Ai kêu xem tài liệu của em? biết đó là văn kiện mang tính bí mật sao?" .


      " có nhìn lén, lúc vào thư phòng tìm sách tùy ý liếc cái bàn đọc sách, liền cẩn thận nhìn thấy." Sở Chiến có chút ủy khuất , ôm trong ngực hướng thang máy tới.


      Ý đó chính là văn kiện mang tính bí mật em sao tùy ý đặt ở bàn sách, đây phải quá tùy tiện, Đường Tố Khanh nhất thời nổi dóa, đảo cặp mắt trắng dã thèm cái gì nữa, phát miệng lưỡi người đàn ông này lợi hại, thích hợp làm chuyên gia đàm phán nhất, cái gì dẽ làm hết lần này tới lần khác chạy làm thổ phỉ.


      đường đến cơ quan cũng là người đán ông lái chiếc xe ô tô loại , Đường Tố Khanh mơ mơ màng màng nửa dựa vào ghế cạnh tài xế chuẩn bị ngủ bù, người đàn ông giống như nhìn thấu ngủ được yên ổn, dọc theo đường xe chạy vô cùng vững vàng.


      Lúc sắp đến cơ quan, Đường Tố Khanh mới tỉnh lại, vội vội vàng vàng làm cho người đàn ông phải dừng xe, sau đó chuẩn bị thân mình lên cơ quan, nhưng đánh giá cao tình trạng thân thể của mình, trước ánh mắt nghi hoặc của người đàn ông vừa ra khỏi chỗ cạnh ghế lái bao lâu thiếu chút nữa cả người xụi lơ mặt đất


      Sở Chiến nhìn được, đối với biết làm thế nào cùng đau lòng, ở trong lòng thầm trách cứ mình biết nặng , sau đó bất kể có nguyện ý hay , vô cùng bá đạo ôm vào trong xe, lái xe nhanh tới dưới đất bãi đậu xe tòa nhà chính phủ.

      Xuống dưới bãi đậu xe, Đường Tố Khanh vội vàng ra khỏ xe, : " mau trở về !".


      Nhưng Sở Chiến là nhân vật bá đạo thương bà xã, lần này đâu chịu nghe , nếu thừa dịp chú ý nửa đường ngã nhào làm sao bây giờ, của thương để ai thương, thét chói tai bị quả quyết ôm lấy hướng thang máy tới.


      "Tự em có thể, để em xuống, nếu như bị người khác nhìn thấy rất phiền toái." Đường Tố Khanh lo lắng , ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm từng con số ngừng nhảy lên.


      " còn kịp rồi, em cho rằng chờ chút nữa thang máy mở, bọn họ nhìn thấy hai chúng ta như vậy suy nghĩ nhiều? Còn bằng vào tự giới thiệu mình cái, bọn họ có gì để Bát Quái, đoán chừng suy nghĩ nhiều." Sở Chiến khóe miệng nhếch lên , trong lòng nguyện ý đem tên của mình cùng ở chung chỗ, điều này làm cho có cảm giác hai người bọn họ như thể. Giờ phút này Sở Chiến còn muốn chuyện khác, đó chính là muốn sớm chút đem cùng Giang Thiếu Hiền tách ra, để tránh luôn nhớ tới người đàn ông kia.
      Last edited: 8/10/15
      Friendangel2727dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Tuyệt đối có JQ Bát Quái


      Thang máy vừa mở ra, Đường Tố Khanh liền vùi đầu vào trong ngực của Sở Chiến, gương mặt trắng nõn đỏ rực, đỏ ửng mê người lan tràn tới mang tai, nhìn thấy biến hóa của , tròng mắt đen nhánh của Sở Chiến trong nháy mắt trở nên rất sâu thẳm, khóe miệng khêu gợi hơi nhếch lên, tâm tình rất tốt ôm ra khỏi thang máy.


      Đột nhiên xuất người đàn ông ưu tú như vậy, nhân viên làm việc cả tầng lầu đều tới thưởng thức cùng ánh mắt kinh ngạc, cho dù nhìn gương mặt người trong ngực người đàn ông lắm, nhưng chỉ cần công nhân viên kỳ cựu làm việc trong cả tầng lầu lâu liền lờ mờ suy đoán ra đây là người nào.


      Nhìn thấy người đàn ông ôm người trong ngực tới phòng làm việc của Phó thị trưởng, số người hiểu , ánh mắt lóe ra tia tò mò, còn có số người lại mặt Bát Quái nhìn bọn họ, ánh mắt thư ký lập tức nhìn ràng người trong ngực của người đàn ông chính là người nào, cung kính đứng lên mỉm cười gật đầu, đến trước mặt Sở Chiến mở cửa phòng làm việc Phó thị trưởng ra cho , sau đó cùng vào phòng làm việc, còn quên đem cửa phòng làm việc đóng lại.


      Thư ký mặc dù biết chuyện Phó thị trưởng kết hôn, nhưng cũng ràng lắm Phó thị trưởng gả cho người nào, suy đoán có phải là cái người đàn ông trước mắt diện mạo cùng cử chỉ rất xuất sắc này hay . Suy đoán như vậy, thấy người đàn ông thân thiết đặt Phó thị trưởng vào ghế trước bàn làm việc, lúc này thư ký mới tận trách bắt đầu báo cáo công việc ngày của .


      Báo cáo xong, thư ký lặng lẽ quan sát Phó thị trưởng, phát sắc mặt của rất đỏ, giống dáng vẻ ngã bệnh, liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sa lon cách đó xa nghiêm túc xem tạp chí, thư ký rốt cục hỏi nghi vấn trong lòng: "Phó thị trưởng, thân thể của người có sao chứ?".


      Nghe vậy, Đường Tố Khanh định chăm chỉ làm việc nghi ngờ ngẩng đầu lên, thấy được thư ký lúc đưa mắt qua lại nhìn cùng người đàn ông, gò má của rất được tự nhiên nóng bỏng lên, vội ho tiếng : " sao, chẳng qua là đau chân thôi.".


      "Nga." Thư ký đáp tiếng, còn chưa lập gia đình nên có suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ nghi ngờ tại sao chân đau lại đỏ mặt, bộ dáng đỏ ửng giống như xấu hổ.


      " có chuyện gì bận rộn có thể , đúng rồi, giúp tôi pha ly trà đặc tới đây, còn có cốc nước sôi." Đường Tố Khanh cái tay cầm bút cái tay lật xem văn kiện .

      Thư ký còn chưa gì, vốn người đàn ông ngồi ở ghế sa lon xem tạp chí nhìn rất nghiêm túc đột nhiên truyền đến giọng khêu gợi: "Phiền đem trà đặc đổi thành sữa tươi.".


      Thư ký bị giọng dễ nghe này hấp dẫn, hướng người đàn ông nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông để tạp chí trong tay xuống hướng bàn làm việc Phó thị trưởng bọn họ tới, giọng trách cứ lại cưng chìu với Phó thị trưởng bọn họ: "Còn dám uống trà đặc, xem ra em còn chưa đủ mệt mỏi, là cố gắng đủ a." .


      Nghe vậy, Đđường Tố Khanh trợn mắt nhìn cái, ngay cả cổ ngọc trắng nõn cũng trở nên đỏ rực mê người, sau đó thấp giọng với thư ký phân phó : "Theo như làm ." .


      "Dạ." Thư ký gật đầu cái, hiểu giữa Phó thị trưởng cùng người đàn ông kia đến tột cùng bí hiểm cái gì, nhưng nhìn Phó thị trưởng có gì chuyện muốn phân phó, lập tức cung kính ra khỏi phòng làm việc.


      Thư ký vừa ra khỏi phòng làm việc, nhân viên làm việc cả tầng lầu cũng ngừng công việc trong tay, tò mò nhìn , hi vọng chút tin tức xác , còn có số người có nhẫn nại tốt như vậy, lập tức lôi kéo cánh tay nho của thư ký Thanh hỏi: "Thanh Thanh, hỏi thăm được cái người đàn ông ôm Phó thị trưởng tiến vào là người nào ?".


      Nhìn đôi ánh mắt tò mò, thư ký lắc đầu cái, giọng : "Tôi có hỏi, Phó thị trưởng cũng ."


      "Xú Thanh Thanh, Phó thị trưởng chưa chẳng lẽ nhìn ra giữa bọn họ có cái gì JQ?" Ánh mắt người công nhân viên trong đó lóe ra .


      "Chuyện Phó thị trưởng tôi nào dám lắm mồm, nhưng mới vừa có chút rất kỳ quái." Thư ký nghi ngờ thầm, thanh này lớn vừa vặn bị bên cạnh đồng nghiệp nghe, lập tức Bát Quái hỏi cái gì kỳ quái, thư ký đem chuyện trong phòng làm việc vừa mới xảy ra ra.


      Từng nhóm người đồng nghiệp nữ trong nháy mắt gương mặt đỏ bừng lợi hại, còn có người ta hiểu giống như 'Kính bạo' (cái này mình cũng nghĩa, ai hiểu giúp mình nhé), thư ký bây giờ nghĩ ra nơi nào kính bạo, căn bản cũng thể hiểu được.


      lão đại sâu sắc ở trong đơn vị biết từ nơi nào đưa tới tờ báo, trầm thấp : "Tôi biết là người nào của Phó thị trưởng."

      đám người bát quái lập tức đoạt lấy tờ báo đưa tới, ánh mặt mọi người lập tức nhận ra người đàn ông hôm nay xuất ở phòng làm việc Phó thị trưởng chính là qua báo chí đăng số vai nam chính, người đồng nghiệp trong đó nghiêm túc đọc tựa đề tờ báo trước đó tó “chồng của Phó thị trưởng thành phố S thoáng xuất ”.


      Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cộng thêm thư ký mới vừa dò chút tin tức, mọi người nhất thời hiểu cái gì, mọi người cùng hiểu ý gật đầu, sau đó tản mát làm chuyện của mình.


      Mà lúc này nhân vật chính trong xì căng đan vẫn ở trong phòng làm việc hồn nhiên biết bên ngoài đồn đãi Bát Quái bay đầy trời, thư ký vừa ra khỏi phòng làm việc, Đường Tố Khanh cắn đôi môi thấp giọng với người đàn ông: "Mới vừa ai kêu lung tung ." .


      "Mới vừa? lung tung nha, tối hôm qua đêm ngủ, uống trà đặc nữa chẳng lẽ em còn muốn tối nay ngủ được ?" Mặt Sở Chiến vô tội , vẻ mặt đó như thế nào đều thể làm cho người ta nhìn ra, nhưng hết lần này tới lần khác Đường Tố Khanh đối với hành động người đàn ông da mặt dày cảm thấy rất bất đắc dĩ cũng rất quẫn bách, mặc dù rất thích người đàn ông lời ngon tiếng ngọt, nhưng cũng phải xem trường hợp, nếu bị truyền , sau này trong đơn vị nên làm thế nào.


      Đường Tố Khanh có cách nào, vì muốn xuất kiện tức cười như vậy lần nữa, nhìn có chút nhức đầu : " có chuyện gì hãy về trước , trở về nhớ chợ mua ít thức ăn, nếu buổi tối có đồ ăn."


      "Cái này vội, chờ hết giờ làm chúng ta lại mua cũng được, bảo bối, em bận rộn của em , bảo đảm quấy rầy đến công việc của em, em coi như tồn tại là được." Sở Chiến hợp tình hợp lý , còn nghiêm trang lật xem sách ở bên cạnh.


      Nhìn hành động người đàn ông muốn ở nơi này ăn vạ, Đường Tố Khanh rất bất đắc dĩ, khí thế của người đàn ông mạnh mẽ ở nơi này như vậy, làm sao coi tồn tại, trừ phi mình luyện đến cảnh giới của, nghĩ đến chờ lát phỉa triển khai hội nghị quan trọng, Đường Tố Khanh chỉ có thể nhận thua, chấp nhận vùi đầu vào trong văn kiện phức tạp.


      Rất lâu sau, Đường Tố Khanh cuối cùng từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ, nhìn người đàn ông bên cạnh nghiêm túc đọc quyển sách dày, cầm tài liệu bàn sách lên, nhàng ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị họp, lúc họp còn đặc biệt để thư ký ở lại, để tránh người đàn ông phát ở đây lại đột nhiên nổi điên lên.


      Cả hội nghị quan trọng, Đường Tố Khanh đều ở trong đau khổ vượt qua, nghe mọi người mọi ngành báo cáo công việc, chút yên lòng, suy nghĩ cùng người đàn ông chung sống những ngày gần đây, tâm tình dường như so với trước kia phong phú hơn nhiều, có ghen, có vô duyên vô cớ vui vẻ hoặc là vui, lại đột nhiên nhớ người người đàn ông kia, thích nghe chút lời ngon tiếng ngọt vân vân, vẫn luôn cầu mình làm người phụ nữ mạnh mẽ, như vậy có thể làm cho người thân duy nhất sống qua ngày tốt đồng thời cũng có thể vì nhân dân phục vụ.


      Qua biết bao lâu, rốt cục nghe người chủ trì hội nghị tuyên bố hội nghị kết thúc, Đường Tố Khanh thở phào nhõm, cầm văn kiện bàn lên ra khỏi phòng họp, biết là cả hội nghị có người thỉnh thoảng nhìn , nhìn thể chờ đợi tiêu sái ra phòng họp, ánh mắt người kia có chút điểm đơn.


      chứng minh Đường Tố Khanh trước lo lắng là chính xác, mới vừa tới cửa phòng làm việc, thư ký rất tận trách báo chuyện người đàn ông của tìm được , Đường Tố Khanh có chút bất đắc dĩ cười nhạt, giữa ánh mắt thư ký hâm mộ vào phòng làm việc.


      Vốn người đàn ông nghiêm túc đọc sách vừa nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hướng cửa, khi nhìn thấy người vào là , khóe miệng khêu gợi hơi cong lên, cưng chìu : "Họp xong rồi sao?" .


      Đường Tố Khanh gật đầu cái, sau nghĩ chốc lát : " nếu thấy nhàm chán hãy về trước , em còn chưa tan việc nhanh như vậy." .


      Vốn tưởng rằng người đàn ông còn có thể cố chấp lưu lại, nghĩ tới người đàn ông gật đầu cái, ưu nhã đứng lên, có chút sủng ái sờ đỉnh đầu , sau đó liền về. Nhìn người đàn ông đột nhiên thay đổi, Đường Tố Khanh có chút vắng vẻ, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ bắt đầu xử lý công vụ.


      Đường Tố Khanh khi bắt đầu công việc chính là rất liều mạng, quên ăn cơm là chuyện thường xảy ra, cộng thêm người đàn ông vừa mới kiên trì lưu lại nữa, có khẩu vị ăn cơm, chỉ muốn đem hoàn thành công tác sau về nhà nghỉ ngơi tốt.


      Phòng làm việc lớn như thế trừ thanh sột soạt viết chữ chỉ còn sót thanh lật xem giấy tờ, cho đến chuông mười hai giờ trưa, những công nhân viên bên ngoài nhìn thấy chủ nhân nhà mình còn chưa có ra chuẩn bị ăn cơm, bọn họ cũng nghiêm chỉnh ăn, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi tìm việc để làm.


      Ngay vào lúc này, cửa thang máy mở ra, sáng sớm hôm nay chồng của Phó thị trưởng đẹp trai tới xách theo túi lớn túi xuất , nhìn cục diện này, ngửi trong khí đột nhiên xuất mùi thơm nhàn nhạt, trong lòng mọi người ngừng hâm mộ, nước miếng nuốt rồi lại nuốt.


      Tựa như nhìn ra đám công nhân viên này bị 'Ngược đãi', Sở Chiến hảo tâm đưa trong đó các túi đặt ở bàn làm việc thư ký, câu: "Cho mọi người ăn chút bánh ngọt.", xong trực tiếp vào phòng làm việc Phó thị trưởng.


      Lúc này đói đợi mọi người còn có ý định khác, nhất thời tranh nhau lấy món bánh ngọt ăn, lúc ăn thỉnh thoảng mồm miệng khen Phó thị trưởng rất có phúc khí, có ông xã tốt như vậy.


      làm việc rất nghiêm túc Đường Tố Khanh biết giờ phút này đám thuộc hạ minh vì túi điểm tâm của người khác bị thu mua, cho đến bóng đen lớn đột nhiên che ở tầm mắt, mới từ trong đống văn kiện lớn ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cái người đàn ông vốn trở về đột nhiên xuất ở trước mắt, mặt cưng chìu nhìn mình, ngửi thấy bên cạnh phát ra mùi thức ăn thơm nừng, cảm động đó là giả.
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      Friendangel2727, Elise Tuyendunggg thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ^_^
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      dunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87: Bảo bối, đây là trừng phạt của đối với em


      "Đói bụng , mau ăn cơm ." Sở Chiến cưng chìu dịu dàng , sau đó thuận tiện đặt bữa ăn tình khay trà cách đó xa.


      Nhìn sang, Đường Tố Khanh trong nháy mắt ngẩn người, ra người đàn ông mới vừa là chuẩn bị thức ăn, ra chỉ trong công việc đàn ông mới đẹp trai, ngay cả bình thường làm chuyện đàn ông cũng mê người đến rối tinh rối mù, nhìn cảnh tượng bình thường trước mắt, lỗ mũi đột nhiên vô duyên vô cớ ê ẩm, lúc trước thường đói bụng để lúc làm công việc, Đường Tố Khanh cảm thấy có người quan tâm mình rất tốt.


      Sở Chiến bày thức ăn lên phát vẫn bất động ngồi ghế sau bàn làm việc ngơ ngác nhìn , có chút ngây ngô sờ mặt gò má cười : " mặt của dính gì sao?" .


      Thấy theo bản năng lắc đầu cái, nếu đổi lúc bình thường người khác nhìn mặt của như vậy, đâu thèm để ý mặt có dính gì , cái nhìn đó sớm bị người của giết chết, nhưng là quả tim mềm người , ở trước mặt , Sở Chiến tự chủ muốn chú ý đến hình tượng của mình, cho nên chuyện này lập tức đặt ở trong lòng, nhưng chuyện để ý nhất vẫn là vấn đề no ấm của .


      Sở Chiến bước nhanh đến chỗ Đường Tố Khanh, từ phía sau ôm bả vai của đẩy tới bên cạnh khay trà ngồi xuống, bất đắc dĩ cưng chìu hỏi: "Làm việc lâu như vậy vẫn chưa đói sao? Nếm thử chút xem có thích ăn hay , nếu thích lại làm món khác.".


      Nghe vậy, Đường Tố Khanh thu hồi tâm tình cảm động ở trong lòng, gắp thức ăn lên ăn mà người đàn ông mang tới, hương vị món ăn so ra kém với đầu bếp của nhà hàng nổi tiếng làm, nhưng Đường Tố Khanh nếm ra được mùi vị đặc biệt chỉ thuộc về người đàn ông này, biết tại sao, ăn thức ăn của người đàn ông này làm, miệng của cũng thay đổi rất nhiều, chỉ cần nếm đúng mùi vị đặc biệt của người đàn ông này, theo bản năng cau mày, khẩu vị cũng tốt như vậy.


      Đường Tố Khanh từng nay hoài nghi cho thuốc gì đó vào trong thức ăn để làm người ta nghiện, nhưng quan sát nhiều lần cũng nhìn thấy, cuối cùng thể thừa nhận là nghiện thức ăn của làm. Hôm nay trong miệng ăn đúng hương vị mình thích, bên tai nghe lời quan tâm cưng chìu, tâm tình Đường Tố Khanh đặc biệt tốt.


      Sở Chiến ở bên cạnh thấy dáng vẻ ngậm thức ăn ở trong miệng đến thất thần, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ thức ăn hợp khẩu vị, cầm chiếc đũa gắp ít lên thả vào miệng của nếm, phát giác hương vị cùng bình thời nấu giống nhau, khó ăn, nhưng đối với chuyện của , Sở Chiến cũng vô cùng quan tâm, trong nháy mắt dịu dàng : "Ăn ngon sao? Nếu mua cái khác?" .


      Đường Tố Khanh phục hồi tinh thần lại nghi ngờ nhìn , chỉ thấy trong mắt của trừ quan tâm còn có chút ngượng ngùng, lập tức hiểu vẻ mặt của mình làm cho người đàn ông này hiểu lầm, khoát tay : " cần, ăn rất ngon.", xong gắp thức ăn lên từng ngụm từng ngụm ăn.


      Người đàn ông thấy ăn ngon như vậy, bất kể mùi vị có phải ăn ngon hay , trong lòng của đều rất ngọt, nhìn mến vui vẻ ăn thức ăn tự tay mình nấu, hạnh phúc nhất cái thế giới này chính là thời khắc này có gì so được.


      Sở chiến giúp gắp món ăn mà thích buồn cười cưng chìu : "Từ từ ăn, kẻo nghẹn, có ai giành với em." .


      "Ha hả, đói bụng rồi, ăn sao?" Đường Tố Khanh ăn cơm ngẩng đầu lên nhìn , trong miệng mơ hồ hỏi.


      " ở nhà ăn rồi, em từ từ ăn, đều là của em." Sở chiến cưng chìu sờ sờ tóc , biết là cố ý hay vô ý, đem sợi tóc chải cẩn thận tỉ mỉ của làm cho rối loạn, nhìn dáng vẻ này của , trong mắt Sở Chiến rất vui vẻ hài lòng, mà người trong cuộc lòng chỉ ở thức ăn, căn bản biết hình tượng bản thân bây giờ cùng với bộ dáng lúc bình thường trong phòng làm việc chỉnh tề sạch hoàn toàn trái ngược nhau.


      Thấy ăn hết thức ăn sạch , Sở Chiến giống như người đàn ông của gia đình đem thu thập đồ khay trà xong, ra bên ngoài phòng làm việc, trong ánh mắt của đám công nhân viên kia cười híp mắt rót ly trà xanh trở lại, bắt đầu nghiêm túc công tác, Sở Chiến đau lòng bán mạng như vậy, đem trà đặt vào bên cạnh bàn của , sau đó nhàng tới phía sau xoa bóp bả vai cho .


      " bận gì cứ làm ." Đường Tố Khanh cũng ngẩng đầu lên , mặc dù rất hưởng thụ việc người đàn ông giúp xoa bóp bả vai, nhưng lo lắng ngày ngày vây quanh buồn bực, hơn nữa bây giờ là thời gian làm việc, cũng lo lắng như vậy ảnh hưởng tốt.


      Sở Chiến biết suy nghĩ gì, chẳng qua nhìn liều mạng làm việc như vậy, đành lòng thấy mệt nhọc, thuê người khác tới giúp xoa bóp lại ghen, cho nên chỉ có thể tự mình ra trận, Sở Chiến chú ý lực đạo tay, dịu dàng : " có, sức tay như vậy có được hay ? Có quá mạnh ?" .


      Đường Tố Khanh tại bận rộn đến trời đất mùi mịt, mới vừa bổ sung năng lượng, tại tinh thần cực kỳ tràn đầy, trả lời vấn đề của , tiếp tục công việc. Mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, kèm theo thanh chữ viết cùng lật xem tờ giấy, hai người đắm chìm vào việc của mình bên trong thoạt nhìn vô cùng áp.


      lâu sau, cửa phòng làm việc bị gõ, Đường Tố Khanh cũng ngẩng đầu lên câu 'Mời vào', hoàn toàn đắm chìm vào trong công việc của mình, nhớ đến sau lưng còn có người đàn ông săn sóc nắm bả vai của .


      Nghe được tiếng cho phép, thư ký đẩy cửa ra tới, xa xa nhìn thấy màn ấm áp này, hơi sửng sờ, trong lòng nghĩ đến Phó thị trưởng có phúc khí tốt, gả cho người chẳng những dáng dấp xuất sắc, còn quan tâm ấy như vậy, trách được Phó thị trưởng lợi hại như vậy sớm lập gia đình, đổi lại là mình, cũng làm như vậy.


      Thư ký lập tức che giấu tâm tình của mình, mỉm cười đưa tài liệu trong tay cho Phó thị trưởng làm việc, thoải mái : "Phó thị trưởng, đây là ghi chép của hội nghị mới vừa họp mà thị trưởng kêu thư ký của đưa xuống." .


      Nghe vậy, Đường Tố Khanh đắm chìm trong công việc ngẩng đầu lên, trở mình lấy tài liệu thư ký đưa tới, gật đầu cái bày tỏ biết, trong lòng được thị trưởng là có ý gì, chẳng lẽ lúc nãy họp chuyện thất thần bị phát , nghĩ như vậy, gương mặt trắng nõn của Đường Tố Khanh kìm được đỏ lên.


      Thấy thư ký vẫn còn tò mò nhìn mình, Đường Tố Khanh rốt cục phản ứng kịp phía sau mình có người đàn ông giúp xoa bóp bả vai, nhìn dáng vẻ thư ký tuyệt đối có JQ qua lại giữa người mình cùng của người đàn ông sau lưng, rốt cục nhịn được ho tiếng, trong trẻo lạnh lùng : "Còn có chuyện gì sao?"


      " có, Phó thị trưởng, vậy tôi ra ngoài trước." Thư ký gật đầu , sau đó mang theo vui vẻ ra khỏi phòng làm việc.


      Đường Tố Khanh quay đầu lại trợn mắt nhìn cái, trong lòng suy nghĩ cần chờ bao lâu, cả tòa cao ốc có lời đồn đại về , có JQ gì cũng bị thành có QJ.


      Sở Chiến cũng để ý cái này, mà lúc mới vừa thư ký đưa tài liệu nhắc tới đại tình địch, gương mặt trắng mịn đỏ lên, người đàn ông bá đạo giống như là ngày ngày ngâm mình trong thùng dấm, người khác có thể thấy được cảm xúc khác thường của ngoại trừ ra, cho nên thấy khác thường như thế, lần này Sở Chiến ghen.

      Người đàn ông ghen hậu quả rất nghiêm trọng, chỉ thấy Sở Chiến dừng lại động tác trong tay, hơi ngồi xổm người xuống, đem làm việc ghế xoay tới đây, khiến cho thể cùng mặt đối mặt, cực kỳ nguy hiểm : "Bảo bối, mới vừa em đỏ mặt." .


      Lúc Đường Tố Khanh hiểu có ý gì, Sở Chiến đem gương mặt tuấn của mình tiến tới trước mặt , cái tay lớn nâng đầu của lên, cái tay khác ôm eo của , bá đạo mà cuồng dã ngậm miệng đỏ bừng của , mang theo ghen tức cùng trừng phạt, Sở Chiến hôn rất cuồng dã, lúc còn chưa có chuẩn bị, đầu lưỡi trực tiếp xông vào trong miệng của mang theo hơi thở đặc biệt của , quấn cái lưỡi thơm tho của chơi đùa, bàn tay ôm eo ếch giống như cái bàn ủi, thẳng tắp dán da của .


      Nụ hôn dài nóng bỏng để cho Đường Tố Khanh cảm thấy khó thở, giống như sinh vật chết chìm, hai tay bắt được cánh tay của đàn ông, mơ mơ màng màng trong nháy mắt, dùng lực mạnh, vị trí hai người hoàn toàn thay đổi, người đàn ông ngồi ở ghế sau bàn làm việc của , mà ngồi đùi của động tác cực kỳ mập mờ, thấy cánh tay của bắt đầu hạnh kiểm xấu chuyển động, Đường Tố Khanh nghiêng về phía sau vất vả có được cơ hội thở, lo lắng nhìn cửa phòng làm việc, lo lắng có người đột nhiên gõ cửa, khàn khàn cổ họng : "Đừng, đừng như vậy, đây là ...... " .


      Lời còn chưa hết, đôi môi bị hôn đỏ bừng trong nháy mắt lại bị ngậm, động tác trong tay có dừng lại, Đường Tố Khanh mơ mơ màng màng trầm mê trong biển tình nghe câu 'Bảo bối, đây là phương thức trừng phạt của với em.' .


      Đường Tố Khanh khóc ra nước mắt, làm gì sai mà phải trừng phạt như vậy, phúc hắc như vậy. chứng minh thể đắc tội với đàn ông, nhất là đàn ông ghen, Đường Tố Khanh bị ăn sạch , cuối cùng mặt người đàn ông tinh thần sảng khóai vì xử lý quần áo, sau đó ngồi ở bên nhu tình nhìn , trái tim Đường Tố Khanh đập liên hồi, đâu còn có ý định xử lý công vụ, suy nghĩ lần đầu tiên bọn họ cuồng dã như vậy ở trong phòng làm việc, nhiệt độ gò má hạ xuống được, trợn mắt nhìn người đàn ông cái, hồi lâu sau mới thể bình tĩnh lại để xử lý công vụ.


      Đợi đến giờ tan việc buổi chiều, Đường Tố Khanh lúc này mới đem công vụ trong ngày xử lý xong, sau đó trực tiếp cầm áo khoác tây trang cùng người đàn ông ra khỏi phòng làm việc, ra khỏi phòng làm việc trước, Sở Chiến cưng chìu ôm thân thể của , bắt đầu vì tỉ mỉ xử lý sợi tóc đầu, còn có cổ áo, mặc dù rất muốn cùng cứ như vậy ra ngoài để cảnh báo là người của mình, nhưng lo lắng vì vậy đối với hình tượng bản thân tốt, chuyện của vĩnh viễn bị đặt ở vị thứ nhất, cho nên thể giúp toàn thân cao thấp sửa sang lại thỏa đáng.


      Thấy người đàn ông giúp sửa sang lại quần áo, Đường Tố Khanh bị dọa sợ, lập tức tới cửa sổ thủy tinh bên cạnh, phát có chỗ nào ổn, lúc này mới hơi yên tâm, trong lòng thầm nghĩ nguy hiểm , thiếu chút nữa liền quần áo xốc xếch ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      Friendangel2727, Elise Tuyendunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 88: Tới gặp phu nhân


      Đường Tố Khanh sửa sang lại quần áo rồi cùng Sở Chiến ra khỏi phòng làm việc, các công nhân viên thà chuyên cần công tác nghe được thanh, lập tức rất cung kính đứng lên, ánh mắt quái dị qua lại ở người Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến lượt, sau đó nhanh chóng cúi đầu, cung kính hô: "Phó thị trưởng tốt." .


      " hết giờ làm, mọi người hết bận liền trở về thôi!" Đường Tố Khanh nhàng , thần sắc quá bình tĩnh, có thể do 'Có tật giật mình', nhìn ánh mắt rất mập mờ của các đồng nghiệp nhìn cùng người đàn ông bên cạnh, ánh mắt đó làm cho gương mặt ngượng ngùng ửng đỏ.


      Sau khi xong, Đường Tố Khanh vội vội vàng vàng về phía thang máy, người đàn ông phía sau theo lạnh lùng gật đầu công nhân viên chung quanh cái, sau đó tự động tới.


      Nhìn Đường Tố Khanh vào thang máy rời , đám công nhân viên yên lặng lập tức biến thành như ong vỡ tổ, líu ríu ngừng.


      "Uy, các chị mới vừa có nghe thấy cái gì thanh cổ quái ?" tiểu nhân viên tầm hai mươi tuổi nghi ngờ hỏi.


      "Lớn tiếng như vậy dĩ nhiên nghe thấy, nhưng mà thanh của Phó thị trưởng dễ nghe." vị nhân viên khác gò má đỏ ửng hờn dỗi cái, cười ha hả .


      "Phó thị trưởng vừa mới chuyện sao? Thế nào tôi nghe được đều là thanh ừ a a, giống giọng a, chẳng lẽ xuất ảo giác." Tiểu nhân viên hai mười tuổi nghi ngờ thầm, ra làm các đồng nghiệp hận chỉ tiếc rèn sắt thành thép vỗ cái trán của cái.


      "Tôi đoán tình huống vừa rồi ở bên trong rất kịch liệt, các người nhìn thấy , quần áo Phó thị trưởng có rất nhiều nếp nhăn, sắc mặt bình thường trắng nõn bây giờ trở nên đỏ thắm, bị chính là giống nhau, nga ha hả." Nhân viên C .


      "Ông xã của Phó thị trưởng tôi thấy rất tuấn, về phần kỹ thuật như thế nào, chỉ cần nghe thanh vừa rồi của Phó thị trưởng đúng là tệ, hâm mộ nha." Nhân viên D cười ha hả .


      "Thu hồi nụ cười bỉ ổi các người , còn được dạy hư tiểu nương người ta, chuyện của Phó thị trưởng chúng ta cần suy đoán loạn." Thư ký giờ phút này coi như chậm chạp cũng hiểu chút gì, đỏ mặt chánh ngôn từ .


      ", tiểu đầu gỗ chúng ta rốt cục cũng thông suốt rồi, nhìn mặt mũi đỏ rực này rất là mê người nha, vóc người tốt như vậy cũng biết người nào có phúc khí đó." Nhân viên C sờ soạng ngang hông ở thư ký cái, cười hì hì .


      Mọi người trong nháy mắt đùa giỡn. (nga ha hả, đơn thuần hư cấu, chúng ta là người chính phủ nhưng rất nghiêm túc khi .)


      Đường Tố Khanh có chút mệt mỏi ngồi ở ghế cạnh tài xế, trợn mắt nhìn sang người đàn ông ngồi chỗ tài xế tinh thần sảng khoái cái, trong lòng cảm thấy công bằng, tại sao bị ăn mà mệt mỏi như vậy, mà dáng vẻ người đàn ông được ăn no lại tinh thần dồi dào vậy.


      Thấy trừng đáng làm cho người đàn ông sang sảng cười to, định muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi chốc lát nhưng Đường Tố Khanh mê man phát người đàn ông lái xe đường khác, cho là người đàn ông vui vẻ hơi quá, nghi ngờ lên tiếng nhắc nhở: "Đường về nhà phải là đường này." .


      " biết, hôm nay chúng ta phải đến chỗ khác." Sở Chiến mang theo thần bí cùng cưng chìu .


      Nhìn người đàn ông mong đợi cùng ánh mắt hưng phấn, Đường Tố Khanh còn buồn ngủ, trong lúc bất chợt đối với chỗ đó mà trong miệng của người đàn ông rất là tò mò.


      Xe chậm rãi , hướng ngoại thành của thành phố S tới, nhìn xe qua từng ngọn đường núi, lúc Đường Tố Khanh cho là người đàn ông muốn dẫn mình lên núi, vốn là giải đất luôn có cây cối hoang vu biết lúc nào từ từ biến thành vườn hoa tu bổ chỉnh tề, ngay sau đó xe tới bên cạnh cửa sắt lớn dầy cộm nặng nề, chỉ thấy người đàn ông từ trong túi quần lấy ra hộp giống điều khiển ti vi gì đó ấn xuống cái, cửa sắt lớn dầy cộm nặng nề mở ra.


      Trong nháy mắt cửa sắt lớn mở ra, Đường Tố Khanh nhìn thấy biệt thự màu trắng to lớn đứng lặng im ở cách đó xa, bề ngoài giống như cung điện thủy tinh tinh sảo xinh đẹp, đứng trước biệt thự có dải sóng phẳng lớn giống như hồ nước trong suốt, người đàn ông từ từ lái xe thông suốt từ đường đến cửa lớn của biệt thự, hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, Đường Tố Khanh cho là tới công viên, hình dáng núi giả kỳ dị, giống như thác nước từ núi giả lưu lại khe nước trong suốt, đủ loại hoa xinh đẹp biết tên, cây tu bổ thành nghệ thuật giống nhau, đại thụ trăm năm xây thành cây cầu , đình được khắc bằng đá ưu nhã, bể bơi cỡ lớn .....


      Đường Tố Khanh kinh ngạc đến ngây người nhìn biệt thự xa hoa, thấy người đàn ông giống như xông loạn vào trong nhà người khác, trong lòng suy đoán chẳng lẽ đây là tổng bộ Hắc bang của bọn ? phải mang gặp lão đại của chứ.


      Suy đoán mục đích người đàn ông chỉ có thể là cái này, Đường Tố Khanh lập tức đè nén hô hấp của mình xuống, cảm giác giống như gặp mặt giám khảo lúc thi nhân viên công vụ năm đó, chẳng qua biết lão đại của có chung sống được hay , có phải lão đại thô kệch giống như ti vi thường thấy hay .


      Người đàn ông đem xe chạy chậm rãi cho dừng xe ở bên trong biệt thự, càng làm cho Đường Tố Khanh kinh ngạc chính là khi dừng xe ở bên trong còn có hơn mười chiếc xe nổi tiếng, mặc dù đối với xe hiểu biết, nhưng trong đó có ba chiếc xe Rolls-Royce là do tiểu tử trong đơn vị đam mê xe nhắc qua , chiếc mấy trăm vạn, huống chi nơi này cho đến ba chiếc.


      Sở Chiến dừng xe, có phát bên cạnh giờ phút này xảy ra biến hóa kinh thiên động địa, vội vàng muốn cho trước mắt này dung nhập vào cuộc sống của , dừng xe xong, săn sóc mở cửa xe cho , ôm vai còn kinh ngạc đến ngây người từ từ tới cửa biệt thự.


      Bước vào bên trong biệt thự, có thể rất nhìn thấy ràng những thứ trang trí cùng bày biện đều cực kỳ lộng lẫy, thảm lông dê màu xám tro cao quý ấm áp phủ dưới đất kín cả căn phòng.


      Đèn treo thủy tinh màu vàng thoáng tinh tế, vách tường treo Tv Lcd cỡ lớn, ghế sa lon sang trọng bằng da , cầu thang hình xoắn ốc làm bằng bạc, bàn ăn hoa văn thủy tinh cổ xưa tao nhã cho thấy ràng chủ nhân của biệt thự hưởng thụ đến cở nào, cở nào người có tiền.


      Cho dù ở bên ngoài bày biện biết cái biệt thự này phải là biệt thự bình thường, nhưng khi bước vào nơi này còn sợ hết hồn, cái này căn bản là thế giới mộng ảo xa hoa, để cho có cảm giác phải là , giờ phút này trong đầu Đường Tố Khanh thoáng hiểu qua ' trách được người đàn ông bên cạnh xuất sắc như vậy muốn làm xã hội đen loại nguy hại quốc gia nhân dân chỉ mang lợi ích cá nhân, ra lợi nhuận rất cao' .


      vào biệt thự, Đường Tố Khanh kỳ quái có nhìn thấy lão Đại xã hội đen thô kệch đó, bên trong bóng người, người đàn ông mang theo từ từ xem xét cả biệt thự, với từng nơi mình đến, dùng để làm gì, xem xong lầu rồi trực tiếp lên lầu, đến cầu thang hình xoắn ốc làm bằng bạc từ từ lên lầu hai.


      Sở Chiến mang theo Đường Tố Khanh tới phòng ngủ lầu hai của , từ phía sau cưng chìu ôm eo của , đem đầu của mình nhàng để ở bả vai của , nhu tình hôn cổ trắng nõn của dịu dàng lẩm bẩm hỏi: "Bảo bối, thích nơi này sao?" .


      Đường Tố Khanh nhìn giường lớn trước mắt rộng đến gần sáu thước, chỉ có quý tộc cao quý ưu nhã mới có thể có gối đầu chăn đơn cùng cửa sổ lớn sát đất, nhìn ghế quý phi thoải mãi cùng gối ôm dễ thương, đủ loại bình hoa cổ bằng đồng quý báu cùng thủy tinh điêu khắ, bàn trang điểm mộng ảo màu bạc, sợ ngây người, này hoa văn khăn trải giường cùng phong cách thiết kế cả cái gian phòng hoàn toàn đúng kiểu dáng mà thích, nhưng chỉ có thể nhìn thấy ở trong mộng mà thôi.


      Thấy trong ngực ngây ngô, Sở Chiến cưng chìu sờ sờ sống mũi vểnh lên của , đẩy vào trong phòng, kéo cái cửa kiếng ra, bên trong lại là tủ treo quần áo, , xác thực mà gian phòng để quần áo riêng biệt, đủ loại túi xách, đồ trang sức đeo tay cùng giầy. Mà bên trong cũng đích thực bày rất nhiều quần áo phái nữ, giầy, túi cùng đồ trang sức đeo tay.


      Đường Tố Khanh nhìn thấy gian phòng này hô hấp hơi chậm lại, trình độ xa xỉ này căn bản là quý tộc cũng đạt tới cầu, phần tử hắc bang đúng là có tiền, nghĩ như vậy, Đường Tố Khanh quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh cái, tựa như trách cứ : "Làm gì dẫn em tới nơi này, được người khác cho phép liền vào tốt đâu." .


      Nghe vậy, Sở Chiến như bị sét đánh, vào phòng ốc của mình còn cần người nào phê chuẩn sao, đoán chừng hiểu lầm cái gì, buồn cười ôm eo của , ở gương mặt trắng nõn của cắn cái.


      Ngay vào lúc này, lầu dưới truyền đến tiếng bước chân được huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc Đường Tố Khanh khẩn trương dứt, ở bên ngoài cửa phòng ngủ đứng hai hàng chỉnh tề mặc đồng phục nhân viên, chỉ thấy bọn họ cung kính mà chỉnh tề đứng trước gian phòng kêu câu: "Chủ tử khỏe." .


      Đường Tố Khanh kinh ngạc theo tiếng thét bọn họ nhìn sang, phát gian phòng chỉ có hai người là , khi trong lòng còn nghi ngờ chủ tử trong miệng bọn họ ở đâu, người đàn ông ôm eo của ra ngoài.


      Đường Tố Khanh có chút ngượng ngùng, trắng trợn vào gian phòng người khác như vậy còn vừa vặn bị bắt, da mặt coi như dầy nữa gò má cũng nhịn được đỏ mặt.


      "Tới nhận biết cái, đây là phu nhân, phu nhân ra lệnh tức là mệnh lệnh của tôi." Sở Chiến lạnh lùng hướng về phía người giúp việc trong bang trước mắt phân phó .


      Nghe vậy, mọi người lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Đường Tố Khanh cái, chỉ thấy chủ tử minh bọn họ dịu dàng ôm tuyệt mỹ, nhận người, mọi người nhanh chóng cúi đầu, lo lắng mạo phạm Đường Tố Khanh, rất cung kính cùng hô lên: "Ra mắt phu nhân!"


      Đường Tố Khanh biết lời mới vừa của Sở Chiến để cho chúng người giúp việc đem coi là thần ở trong lòng, địa vị cùng chủ tử bọn họ ngang hàng, là bọn thề phải trung thành.


      "Ừ, xuống , có gì chuyện chớ ra ngoài lang thang." Sở Chiến lạnh như băng .


      vừa sau, đám người mặc đồng phục kia giống như lúc tới nghiêm chỉnh huấn luyện rời .


      Thấy còn ngây ngô, Sở Chiến nhàng cười ra tiếng, dịu dàng : "Bảo bối, sau này nếu có chuyện gì gọi bọn họ tiếng là được, bọn họ là người giúp việc trong biệt thự này." .
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      Elise Tuyendunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :