1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: tử đinh hương

      Chương 70: Hạnh phúc nhàn nhạt

      Lo lắng người đàn ông đứng đắn chạy vào trong phòng lần nữa, Đường Tố Khanh vội vội vàng vàng mặc vào bộ âu phục công sở bảo thủ nhất, sau khi mặc quần áo tử tế cả người cực kỳ mệt, toàn thân cao thấp đau nhức muốn chết, nghĩ đến chờ lát còn phải làm, Đường Tố Khanh thể chậm rãi ra khỏi phòng.

      Nắng sớm chiếu vào trong phòng, giữa bình yên lộ ra ấm áp nhàn nhạt, người đàn ông cao lớn mặc tạp dề người, cái tay cầm muôi xào, cái tay khác giơ nắp nồi lên bận rộn làm bữa sáng trong phòng bếp, Đường Tố Khanh nhìn người đàn ông trước mắt nghiêm túc làm bữa sáng cho mình, ngực như bị cái gì nhét đầy, đặc biệt thỏa mãn.

      Nghe tiếng vang xột xột xoạt xoạt phía sau, đầu người đàn ông nấu cháo dinh dưỡng cũng quay lại, dịu dàng : "Đói bụng sao, bữa ăn sáng cũng sắp được, em tới bàn ăn ngồi trước ." .

      "Oh." Đường Tố Khanh cúi đầu đáp tiếng, từ từ vào bàn ăn ngồi xuống, nghiêm túc ngắm nhìn bóng lưng của đến ngẩn người, trong lòng nghĩ nếu như người đàn ông này vẫn như vậy, có lẽ loại hạnh phúc nhàn nhạt này cũng cực kỳ tốt.

      Rốt cuộc người đàn ông tốt bận rộn, trong tay bưng nồi cháo tới bàn ăn, nhìn thấy tóc vẫn còn nước giọt, khóe miệng vốn nâng lên lại kéo xuống trong nháy mắt, chân mày đẹp cau lại, trong ánh mắt chân tướng của nhanh chóng buông cháo trong tay, mạnh mẽ bế lên thẳng về phía phòng ngủ.

      Trong nháy mắt bị ôm lấy, trong lòng Đường Tố Khanh hơi dừng lại, cho là muốn làm gì, lập tức phản kháng muốn để mình xuống, trong miệng hét lên: "Làm gì, nhanh buông em xuống, em bị muộn giờ làm rồi." .

      Cảm thấy lo lắng, Sở Chiến bất đắc dĩ đưa tay kia ôm ra vỗ vỗ ở mông của , tức giận : "Câm miệng! Ai bảo em lau khô tóc liền chạy ra ngoài hả? Nếu như cảm lạnh phải làm sao bây giờ? Em động nữa, làm em ở chỗ này." .

      Dáng vẻ ấy, giọng tràn đầy lo lắng và cưng chiều đó, khiến Đường Tố Khanh nên lời trách mắng, lúc này mới hiểu được ra là suy nghĩ nhiều, gương mặt trắng nõn vô cùng đỏ trong nháy mắt, ngoan ngoãn ở trong ngực của lại dám lộn xộn, nhất là lời cuối cùng của người đàn ông, như lưu manh, làm cho trong lòng nhảy bùm bùm ngừng.

      tại tất cả ý nghĩ của Sở Chiến đều đặt ở tóc của , chú ý tới khác thường của , coi như chú ý tới cũng biết là xấu hổ.

      Sở Chiến ôm trong ngực trở về trong phòng, sau đó như bảo mẫu vội vội vàng vàng tìm máy sấy tóc ở trong ngăn kéo, tỉ mỉ sấy khô tóc cho .

      Sợi tóc y hệt như tơ lụa chậm rãi rơi xuống theo tay của , lòng của Sở Chiến nhu hòa, bên lỗ mũi quanh quẩn mùi thơm của sợi tóc, giống như giúp sấy khô tóc sau đó sửa sang lại tóc là chuyện làm ở trong mộng, trong lòng bị hạnh phúc lấp đầy, bàn tay nâng sợi tóc mềm mại trở nên càng phát dịu dàng rồi.

      Ánh mắt liếc về phía khuôn mặt nhắn rực rỡ kia, Sở Chiến nhớ tới hình như chưa từng trang điểm, dáng vẻ vẫn luôn trắng noãn thấy được lỗ chân lông như vậy, da thịt như ngọc, ngũ quan giống như được điêu khắc, vô cùng hoàn mỹ, sợi tóc dài giống như tơ lụa chảy qua ngón tay của , cho dù người mặc ch chỉnh tề cũng thay đổi được chuyện vợ của Sở Chiến , tốt.

      Nghe tiếng máy sấy vang lên ong ong bên tai, còn có bàn tay người đàn ông này to như vậy thỉnh thoảng xẹt qua vành tai của , ở trong lòng của Đường Tố Khanh hơi run rẩy, thể ngăn cản tinh thần nhộn nhạo, tốc độ tim đập tăng lên, đôi mắt đen nhánh nháy nháy mấy cái, khóe miệng kiềm chế được cong lên, giờ phút này đau nhức bởi vì vận động kịch liệt tối hôm qua mà lưu lại giống như đột nhiên biến mất, toàn thân tràn đầy hơi thở hạnh phúc.

      Cho đến khi gần như mỗi sợi tóc đều xử lý, chải chuốt mềm mại, lúc này Sở Chiến mới buông máy sấy trong tay, cưng chiều sờ sờ đầu của vẫn còn ở trong sững sờ, cười : "Được rồi, phải em đói bụng sao? Nhanh bữa ăn sáng." .

      Sau khi dứt lời, Sở Chiến vô cùng tự nhiên kéo tay về phía bàn ăn.

      bàn ăn chỉ bày hai đôi bát đũa và nồi lớn, Sở Chiến thu xếp Đường Tố Khanh ngồi xong sau đó mới săn sóc đến múc cháo, cháo dinh dưỡng đơn giản, có bữa sáng cơm tây đẹp đẽ kiểu cách, lại đủ để cho hạnh phúc nâng khóe miệng lên, nghe mùi cháo thơm nhàn nhạt, khẩu vị Đường Tố Khanh lón hơn.

      "Ăn nhiều chút, xem em gầy như vậy, ôm lên đều là xương." Sở Chiến cưng chiều , ngừng chọn thịt trong nồi để vào trong chén của .

      Nhìn thịt chất đầy trong cháo, nghe người đàn ông nghiêm túc , ăn tiện nghi còn dám có thịt ôm thoải mái, Đường Tố Khanh nghĩ thầm trong lòng, lập tức xấu hổ : "Vậy đừng ôm nữa."

      " bừa! Chồng ôm vợ vậy muốn ôm người nào?"

      Sở Chiến cưng chiều vươn tay, cách bàn ăn sờ sờ sống mũi của , nhìn miệng khẽ cong lên này, tâm tình của tốt gấp bội, trước kia dáng vẻ lúc nào cũng là lãnh nhược băng sương, tại cuối cùng trong lúc vô hình tung ra chút đáng về phía rồi, đây là chuyện tốt, chỉ là dáng vẻ làm người ta này cũng đừng để người khác nhìn mới tốt.

      Ngẩng đầu lên nhìn thấy trong đôi mắt thâm thúy của người đàn ông này hàm chứa thâm tình, Đường Tố Khanh cuống quýt cúi đầu xuống, giống như tiểu tức phụ thẹn thùng. Vẻ mất tự nhiên mờ ám của lập tức rước lấy tiếng cười ha ha vui vẻ của người đàn ông.

      Khuôn mặt nhắn ngây thơ rút , trong đêm, người phụ nữ thành thục quyến rũ phong tình hơn, giống như nụ hoa sen nở rộ sau đêm, mà tất cả này đều là bởi vì cố gắng tối hôm qua của .

      Nghĩ đến điểm này, tâm tình Sở Chiến rất tốt uống cháo, trái tim giống như quét mật, ngọt ngào mà hạnh phúc.

      Chờ hai người ăn sáng xong, muộn rồi, Đường Tố Khanh vốn vội vội vàng vàng nhanh chóng chuẩn bị làm, nhưng nhìn bộ dáng khó chịu bộ chậm rì rì, người đàn ông muốn rồi, vẫn muốn cho ra khỏi nhà, còn gọi điện thoại cho đơn vị ở trước mặt , lưu loát giúp xin nghỉ, lý do là hôm nay thân thể thoải mái, tiện làm, vô ý, nghe có lòng.

      Kể từ sau khi Đường Tố Khanh vào cương vị rất ít xin nghỉ vắng mặt hoặc là bị trễ, nhưng gần đây lại liên tiếp trễ, bây giờ còn xin nghỉ. Đường Tố Khanh luôn luôn là người phụ nữ mạnh mẽ ở trong lòng mọi người nên kiện xin nghỉ lập tức đưa tới bát quái suy đoán cho tầng tầng nhân viên tòa thị chính, tới hai giờ đồng hồ, xuất chín loại bát quái trong đó có loại vừa đúng lúc phù hợp với chân tướng , đó chính là túng dục quá độ, có cánh nào đến được.

      Sở Chiến vừa như vậy xong, gương mặt Đường Tố Khanh ngồi đối diện lập tức tự chủ được đỏ lên có chút hờn dỗi trừng mắt nhìn cái, sau đó trở về phòng mình chuẩn bị ngủ bù tiếp. luôn luôn là người nghiêm với kĩ luật, sở sĩ hôm nay để cho người đàn ông này làm như vậy, chủ yếu trạng thái thân thể bây giờ chạy đến đơn vị đảm nhiệm hay đảm nhiệm chức vụ cũng giống như cầm cái loa lớn ra , tình huống thế nào, người có chút đầu óc đều có thể hiểu ràng.

      Nhìn ánh mắt hờn dỗi của , trong lòng Sở Chiến giống như nở hoa, để ý tới người bên đầu kia điện thoại thăm dò “bệnh tình” của , sau khi cúp điện thoại, bước nhanh theo tiến vào phòng, bây giờ hận thể lúc nào cũng dính lấy , đàn ông chính là như vậy, khi vừa mới bắt đầu như hòa thượng thanh tâm sở dục, gặp người phụ nữ mình thích liền thích dính lấy đối phương, nhất là xảy ra chút chuyện thân mật gì, là biết mùi vị thức ăn.

      Đường Tố Khanh nằm dài giường, sung sướng nghĩ tới cần làm, có thể ngủ ngon giấc, nhưng hoàn toàn quên mất phía sau còn có người đàn ông có bộ dáng giống như sói đói theo, chuẩn bị thời gian ăn khô lau sạch lần nữa.

      Toàn thân Đường Tố Khanh thoải mái, cơn buồn ngủ kéo tới rất nhanh.

      Trong chốc lát, cảm nhận được các chỗ cần cổ xương quai xanh truyền tới cảm giác bị mút vào liếm ướt át cùng với cảm giác đèn nặng làm tỉnh ngủ, đưa tay phẩy theo bản năng, lại ôm được vật thể hình cầu, mơ mơ màng màng mở nửa con mắt, người đàn ông vốn nên ở phòng khách hôn đường từ xương quai xanh xuống…

      Toàn thân truyền đến sảng khoái run rẩy, kìm hãm được ngâm ríu rít ra tiếng, đồng thời tự chủ được giãydụa thân thể. dừng động tác, giọng khàn khàn mờ ám mang theo nụ cười: “ tỉnh rồi hả?”

      mệt mỏi trừng mắt nhìn, nghĩ tới nhìn thấy tình trạng hai người kịch liệt tối hôm qua từ người bọn họ, Đường Tố Khanh nhìn động tác của người đàn ông bây giờ, rất nghi ngờ tối hôm qua đúng là bá vương ngạnh thượng cung sao? Hay người đàn ông vẫn lừa sao?

      Sở Chiến hơi cười, tay chống đỡ bên thân thể lên, hai mắt phản chiếu sắc màu ấm từ trong ngọn đèn sáng quắc tỏasáng ở đầu giường, : “Em mặc như vậy ngủ thấy khó chịu sao?”

      Đường Tố Khanh theo tầm mắt của nhìn xuống, chuẩn bị mặc âu phục làm, căn bản là thay quần áo liền chạy tới nằm giường rồi. Khó trách người đàn ông lại cười mờ ám như vậy.

      Thấy lời nào, tay Sở Chiến đặt lên nút áo âu phục của , ánh mắt sáng quắc nhìn , giọng khàn khan mang theo ý vị khêu gợi: “ gọi em tỉnh để cho em tự thay như vậy, nếu em muốn tự mình giúp em thay đồ vậy.”

      Nghe vậy, gương mặt Đường Tố Khanh đỏ bừng che cổ áo âu phục của mình, trách cứ trừng mắt liếc cái, gọi tỉnh nhất định phải gọi như vậy sao?

      Nhìn thấy nũng nịu tính trừng mắt, Sở Chiến cười ha hả ôm eo , lưu manh : “Haha, vợ à, cũng nên trách , tối hôm qua chính là em khai hóa , vậy mới khiến biết mùi vị , hậu được ăn lần nữa, nếu như giống tối hôm qua vậy, em to gan dẫn tới ăn tốt rồi.”

      Sau khi xong giống như kẹo mè xửng ôm lấy chặt, giờ phút này Sở Chiến đâu còn dáng vẻ lạnh lẽo ở trước mặt đám thuộc hạ lớn, hoàn toàn là tên du côn thôi.

      đứng đắn, tránh ra.” Gương mặt Đường Tố Khanh đỏ bừng, đẩy người đàn ông bên cạnh cái, mạnh mẽ tránh ra khỏi ngực , nhanh chóng cầm áo ngủ của mình về phía phòng tắm, vào trong phòng tắm còn giống như đề phòng cướp, khóa cửa phòng tắm hết sức chặt mới bắt đầu thay quần áo, nghĩ tới lời của người đàn ông, nhiệt độ gương mặt Đường Tố Khanh vẫn giảm bớt, đỏ giống như là tôm luộc chín.

      Đường Tố Khanh kéo dài thời gian thay đổi áo ngủ ở phòng tắm xong, nghĩ thầm người đàn ông đó có chuyện gì làm nên ra ngoài phòng khách xem tivi rồi, lúc này mới ra phòng tắm, ra khỏi phòng tắm, nhìn người đàn ông nằm ở giường, có chiều hướng muốn rời khỏi.

      Than tiếng, Đường Tố Khanh biết làm sao, chỉ đành phải rón rén tới bên kia giường, nằm xuống, ai ngờ vừa nằm xuống, vừa đúng rơi vào ổ sói, bị người đàn ông ôm chặt vào trong ngực từ phía sau.

      “Ừ, thơm quá, ngủ chung .” Giọng người đàn ông mang theo khàn khàn từ phía sau truyền tới, thấy người đàn ông có tiến thêm bước mờ ám, khiến Đường Tố Khanh vốn có tính toán chống cự từ từ ngủ thiếp giữa bối rối.
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      Friendangel2727, Elise Tuyendunggg thích bài này.

    2. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Cám ơn nhé nàng hihi

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Chuc bn thi tot

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)

      ☆, Chương 71: Dò hỏi , ghen

      Vợ chồng Đường Tố Khanh bên này ngủ say, bên kia, tòa kiến trúc cao lớn nhất thành phố S ——trong tầng cao nhất của tòa nhà cục tài chính, giờ phút này chính là lúc khí khẩn trương, các nhân viên công tác ở cục tài chính đều run run rẩy rẩy làm việc, sợ bão táp tên ở tầng cao nhất cuốn đến mình.

      buổi sáng tinh mơ từ lầu truyền ra tin tức chính xác, biết tại sao của lão đại của bọn họ này đột nhiên mất hồn mất vía, theo thời gian trôi qua, loại mất hồn mất vía đó lập tức biến thành nóng nảy lo lắng, ai chẳng biết chết sống đụng vào người đó xui xẻo.

      Bắt đầu từ hôm nay buổi sáng, muốn cục trưởng cục tài chính tự mình phê duyệt tài liệu quan trọng đều phê chuẩn, cảnh tượng này khiến lãnh đạo rất nhiều ngành thầm kêu khổ, phái người hỏi thăm tin tức đều có kết quả, tự mình mời ăn cơm kết quả bị quát lớn phải dừng lại, là quan viên công chính liêm khiết, chấp nhận hối lộ.

      Nghe xong lời này, lãnh đạo rất nhiều ngành nghẹn họng nhìn trân trối, rốt cuộc đây là chuyện gì, trước kia bữa tiệc bình thường như vậy nhưng tiểu tổ tông này cũng , coi như , muốn phê duyệt thu chi tiền tài cũng là chi xuống kịp thời, chưa từng xuất tình huống như hôm nay vậy, rốt cuộc đây diễn kịch nào? Mọi người thầm suy nghĩ.

      Giờ phút này, trong văn phòng tầng cao nhất của tòa nhà cục tài chính thành phố S, trong phòng làm việc to như vậy tràn ngập khí khẩn trương, thảm lông dê vô cùng sang trọng phủ kín mặt đất, bàn công tác lớn bằng gỗ tử đàn đặc chế quay về phía cửa chính, bên tay phải bàn làm việc là ghế sa lon Italy bằng da và bàn trà, bên tay trái trưng bày rất nhiều đồ cổ cùng tủ sách thủy tinh lớn, rèm che cửa sổ to lớn sát đất màu vàng thanh lịch thổi phần phật ở dưới cơn gió .

      Mặc Ly mặc tây trang màu đen ngồi ở ghế cạnh bàn làm việc, tóc chải sáng choang, trong tay nắm cây bút, tròng mắt đen nhánh lâm vào trong suy tư của mình, vẫn động qua bút trong tay.

      lát sau, cửa phòng làm việc bị gõ, thư ký riêng cầm trong tay xấp tài liệu, run run rẩy rẩy tới, nhìn ánh mắt vui mừng của cục trưởng cục tài chính, giọng thư ký hơi run rẩy : "Cục trưởng, đây là bên tòa thị chính kia vừa mới đưa tư liệu, xin ngài phê duyệt." .

      Sau khi dứt lời, trong lòng thư ký liên tục kêu thảm, tại sao chuyện như vậy lại do tới làm, tâm tình cục trưởng hôm nay có thể tốt tới cực điểm, vào muốn bị mắng, nhưng đưa tài liệu vào, nếu làm trễ nãi tiền bạc cấp phát, đến lúc đó đắc tội chính là nhân viên chính phủ lớn ở tòa thị chính rồi, là làm người khó cả đôi đường.

      Thư ký vốn chuẩn bị nghe mắng ngờ có nghe thấy cục trưởng của bọn họ mắng chửi tiếng, giọng cục trưởng giống như bình thường, mang theo chút ý tứ sốt ruột, hùng hậu lên tiếng : "Đưa tài liệu qua đây, là ai đưa tới?" .

      Nghe vậy, thư ký nhanh chóng đặt tài liệu cầm trong tay vào bàn làm việc của , đè nghi ngờ trong lòng xuống, cung kính : "Là chủ nhiệm của tòa thị chính đưa tới, nghe là Phó Thị Trưởng bảo ta đưa tới." .

      Mặc Ly từ từ lật xem tài liệu trong tay, chút để ý lên tiếng : "Hả? Sao Phó Thị Trưởng tự mình đưa tới?" .

      Nghe vậy, thư ký cho là cục trưởng của bọn họ để ý Phó Thị Trưởng tự mình đưa tài liệu tới đây, lập tức tin tức bát quái vừa mới vô tình nghe được ra: "Nghe hình như Phó Thị Trưởng bị bệnh, hôm nay xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi." .

      Thư ký có phát sau khi nghe thấy tin tức Phó Thị Trưởng bị bệnh xin nghỉ bàn tay cầm tài liệu lật xem kia hơi dừng lại, cả người người đàn ông ngồi ở bàn làm việc cũng cứng lại chốc lát.

      "Tôi biết rồi, cho người đưa tới, tôi tự mình liên lạc với Phó Thị Trưởng về chuyện ngân sách này, để cho đối phương về trước ." Mặc Ly lạnh lùng phân phó .

      Thư ký hơi thở phào nhõm hơi, gật đầu cái, cung kính ra khỏi phòng làm việc.

      Phòng làm việc to như vậy lập tức khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh, suy nghĩ chốc lát, Mặc Ly nhíu mày cầm điện thoại riêng lên bấm số điện thoại của văn phòng Phó Thị Trưởng ở tòa thị chính, điện thoại vang lên lát sau, ngay lúc Mặc Ly sắp sửa cúp điện thoại, điện thoại bắt đầu được kết nối.

      giọng ngọt ngào từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: "Alo, ngài khỏe chứ, đây là văn phòng Phó Thị Trưởng của thành phố S."

      có nghe thấy giọng khắc vào trong lòng, đáy lòng Mặc Ly lo lắng đồng thời cũng hơi phiền não, trầm giọng hỏi: "Phó Thị Trưởng làm sao?" .

      Nghe vậy, đầu bên kia điện thoại có chút sững sờ trong nháy mắt, sau đó giọng ngọt ngào vang lên lần nữa: " Hôm nay Phó Thị Trưởng xin nghỉ bệnh ở nhà nghỉ ngơi, xin hỏi ngài là?" .

      "Nhà ấy ở đâu? Về chuyện ngân sách thi công cao ốc của tòa thị chính, tôi có chút chi tiết muốn thảo luận với ấy." Mặc Ly hạ bút thành văn, trầm giọng , chân mày đẹp nhíu chặt bởi vì tin tức vừa mới biết, trong lòng nghĩ phải là bởi vì tối hôm qua uống rượu mà bị bệnh chứ? Dù sao mảnh mai lập tức uống nhiều rượu như vậy, người bình thường cũng rất khó thích ứng.

      Còn người đàn ông tuấn tú tự xưng là chồng của tối hôm qua làm cho trong lòng toát ra từng cổ chua xót, dựa vào cái gì mà người đàn ông kia có thể lấy được ưu tú như thế, chỉ là bởi vì dáng dấp đẹp trai sao? nghĩ là người nông cạn như vậy.

      Thư ký ở đầu kia điện thoại vừa nghe thấy lời của , lập tức cung kính ra địa chỉ nhà cụ thể của Đường Tố Khanh, dù sao tại việc thi công tòa thị chính mới trở ngại tầng tầng rồi, nếu lại bởi vì tiền bạc chưa đủ mà kéo dài quá trình thi công, đại khái đến lúc đó trách nhiệm của Phó Thị Trưởng rất lớn.

      Lấy được địa chỉ cụ thể của , Mặc Ly có rất hưng phấn, ngược lại mang theo lo lắng nhè , sau khi cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe lên liền thẳng về phía bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

      Cho đến khi lão tổng cục tài chính lái chiếc xe Land Rover chói mắt kia ra khỏi bãi đỗ xe, ởlúc này nhân viên làm việc ở văn phòng của tòa nhà cục tài chính mới hơi thở ra hơi, có loại cảm giác sống lại, tất cả mọi người nhìn chút thảo luận cục trưởng của bọn họ làm sao vậy, chẳng lẽ là thất tình? Nếu sao hôm nay tính khí tình bất định giống như ăn bom?

      Mặc Ly cầm địa chỉ có được từ thư ký Phó Thị Trưởng trong tay, xe lái dọc theo đường gần như là bão tố về phía khu chung cư Lệ Giang của thành phố S, lúc ngang qua cửa hàng dinh dưỡng, người đàn ông luôn luôn cẩu thả thế nhưng đột nhiên dừng xe lại, vội vội vàng vàng chạy vào trong cửa hàng dinh dưỡng, dưới ánh mắt nịnh bợ của nhân viên phục vụ hỏi thăm vài vấn đề, sau đó mua đống thực phẩm dinh dưỡng lớn, ở trong ánh mắt hâm mộ của phụ nữ xung quanh xách túi lớn túi tiêu sái rời khỏi cửa hàng, chạy như bay mạch về hướng chung cư Lệ Giang.

      Ước chừng nửa tiếng sau, Mặc Ly cầm trong tay túi lớn túi gì đó tới trước phòng ở tầng mười sáu của chung cư Lệ Giang, nhìn số nhà trước mắt, xác định địa chỉ sai, lúc này mới khó khăn nhấn chuông cửa.

      Đợi lâu cũng còn người ra mở cửa, trong lòng Mặc Ly rất sốt ruột, tiếp vẫn nhấn chuông cửa, tiếng chuông cửa vang lên đinh đinh ngừng, lúc này, rốt cuộc cửa chính bằng thép gỉ khép chặt cũng mở ra, người đàn ông mặc quần áo ở nhà bên trong ra, quần áo ở nhà người người đàn ông có chút loạn, tuyệt ngạo kém tóc khêu gợi dựng lên, tròng mắt đen nhánh khẽ nhắm, khóe miệng khêu gợi ngừng ngáp, vẻ mặt người đàn ông buồn ngủ mắt mờ mịt nhìn .

      Mặc dù giờ phút này bộ dáng người đàn ông vẫn chưa tỉnh ngủ, Mặc Ly liếc mắt cái liền nhìn ra đối phương là chồng gì đó của , đối với người đàn ông trễ như vậy mới mở cửa, trong lòng Mặc Ly có ti ti là vui mừng, trực tiếp lướt qua người đàn ông như người chủ nam vào nhà.

      Sauk hi cầm túi lớn túi trong tay cất xong, Mặc Ly ở quan sát căn nhà trước mắt trong ánh mắt vui của người đàn ông, nhìn căn nhà thiết kế ấm áp, trong lòng Mặc Ly toát ra từng cổ chua xót buồn bực, anhcũng thưởng thức dứt ở trong phòng ấm áp của và chồng .

      Sở Chiến thong thả ung dung ngồi ở ghế sa lon, cả người lười biếng ngồi, chút tính toán pha trà nào vì vị khách bất ngờ, thái độ đó ràng chính là kiên nhẫn ý muốn đuổi người, giọng vui : "Đột nhiên đại giá quang lâm có chuyện gì ?" .

      Sở Chiến cực kỳ vui đối với người đột nhiên xuất ở trong nhà, thứ nhất, rất hạnh phúc ôm lấy mến ngủ giấc, đột nhiên chạy ra Trình Giảo Kim quấy rầy mộng đẹp của như vậy, có thể vui vẻ đứng lên sao; thứ hai, người đàn ông xuất trước mắt có lòng dạ xấu xa đối với thích, Sở Chiến đen tối hẹp hòi nhưng còn nhớ chuyện người đàn ông này buông tay đối với bảo bối của , bất kể kẻ nào mơ ước đến người phụ nữ của đều thích.

      Mặc Ly luôn luôn cao cao tại thượng hề để thái độ của Sở Chiến ở trong lòng, nhìn quanh phòng khách vòng vẫn có nhìn thấy nhớ thương , lập tức vội vàng hỏi "Tiểu Khanh đâu? Nghe ấy bị bệnh, là thoải mái chỗ nào sao?" .

      Nghe đối phương gọi người thân mật như vậy, rốt cuộc Sở Chiến hoàn toàn nổi giận, trầm giọng cảnh cáo: "Vợ của tôi cần quan tâm của ." .

      Vừa nghĩ tới bị bệnh, người đàn ông tự xưng là chồng của này còn có tâm tình ngủ, đáy lòng Mặc Ly vô cùng vui, châm chọc : "Ngay cả khi vợ bị bệnh mà còn có tâm tình ngủ, căn bản cũng xứng có được tình của , chó và mèo cũng tốt hơn so với người như thế." .

      "Vợ tôi tự nhiên có tôi quan tâm, biết người từ đâu tới, tới từ nơi nào nêntrở về nơi đó , sau khi vợ tôi tỉnh lại thích nhìn thấy người quái lạ xuất ở trong nhà." Sở Chiến cắn răng nghiến lợi , trong giọng còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ ‘ tỉnh lại ’ và ‘ quái lạ ’. Giờ phút này Sở Chiến phát dáng vẻ của bây giờ giống như người chồng ghen tuông.

      Mặc Ly thấy người đàn ông ở trước mắt thức thời như vậy, giận đến được, lập tức : " tốt nhất lập tức gọi Tiểu Khanh ra ngoài, tôi còn có ít chi tiết với về chuyện ngân sách, nếu bởi vì việc này làm lỡ ngân sách cho các hạng mục công trình, tôi nghĩ Tiểu Khanh nên rất khó trở về ăn ." Việc tư được, Mặc Ly liền dứt khoát mang công việc ra.

      Nhưng Sở Chiến là ai, đại ca tung hoành cả giới hắc đạo sao có thể dễ dàng bị uy hiếp, cho của ngân sách, nhưng tài khoản cá nhân của nhiều tiền dùng hết, trực tiếp ném cho hoa lung tung được sao, còn sợ có tiền sao? Muốn dùng việc này uy hiếp , có cửa đâu, cửa sổ cũng có, Sở Chiến khinh thường thầm nghĩ trong lòng.
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      dungggElise Tuyen thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 72: lệ thuộc, phô trương hạnh phúc

      Editor: Tiểu Huyền

      Thời điểm hai người đàn ông Sở Chiến và Mặc Ly cạnh tranh gay gắt biết bao giờ mới xong, tiếng mở cửa phòng vang lên, người cãi nhau cùng nhìn về phía phát ra thanh, chỉ thấy người ngái ngủ bước từ trong phòng ngủ ra, khuôn mặt mê hoặc đứng ở cửa phòng nhìn họ. Cúc áo mở ra.

      Nhìn người đột nhiên xuất trước mặt, Mặc Ly ngẩn ngơ chốc lát, từ đầu tới chân là đồ ngủ bảo thủ, tóc dài xõa xuống, hơi lộn xộn, khuôn mặt trắng ngần vui vì bị người khác đánh thức, như vậy chưa từng gặp qua, mỗi lần thấy xuất TV hay bữa tiệc tối hôm qua, chọn bộ đồ đen nghiêm chỉnh, tóc đen vấn lại.

      thể phủ nhận, đối với mặt khác của , trái tim Mặc Ly đập thình thịch, nhất là lúc lơ mơ nhắm nửa con mắt nhìn về phía thanh cãi vã, khiến cảm giác áy náy trong lòng ngừng tăng lên.

      Lúc này Đường Tố Khanh còn tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, bởi vì lúc ra khỏi phòng người đàn ông khóa cửa, truyền tới tai khi ngủ say là những tiếng động giống như tiếng cãi nhau, ngủ ngon giấc, Đường Tố Khanh dứt khoát mơ màng ra ngoài xem rốt cục có chuyện gì.

      Nhìn người đàn ông vừa cãi nhau lại ‘ chớp chớp mắt’ nhìn người phụ nữ của mình, trong lòng Sở Chiến nóng như lửa đốt, đôi mắt sắc nhọn như dao trừng mắt nhìn Mặc Ly cái, sau đó lập tức đổi về dịu dàng cưng chiều nhìn Đường Tố Khanh mơ màng.

      Ho tiếng, Sở Chiến về phía vợ , giọng mang theo cưng chiều hỏi: "Sao ra?" .

      Nghe thấy giọng quen thuộc, trải qua chuyện tối hôm qua, Đường Tố Khanh có chút lệ thuộc vào người đàn ông này, híp mắt với vẻ nũng nịu: "Rất ồn, ngủ được."

      Nghe vậy, Sở Chiến hung hăng trợn mắt nhìn người gây ra chuyện kia, ôm cơ thể bé khẽ : "Rất xin lỗi, có điều giải thích được về người tự ý mời mà vào, xử lý rất nhanh, em vào phòng ngủ trước ." .

      Trong đầu Sở Chiến tính toán, người đàn ông kia muốn mơ ước về vợ của , tất nhiên để được như ý.

      Nhìn thấy ngái ngủ bị dụ dỗ trở lại phòng, trong lòng Mặc Ly sốt ruột, lập tức gọi lớn từ đằng sau : "Tiểu Khanh, là , ở nơi này, em sao chứ?" .

      Vốn Đường Tố Khanh ngắm mắt để mặc cho người đàn ông đẩy mình vào phòng nghe thấy giọng đàn ông xa lạ trầm mạnh xuất ở nhà mình, mơ ngủ nhanh chóng biến mất, xoay người về phía thanh phát ra, thấy người xuất ngoài ý muốn, phản ứng đầu tiên Đường Tố Khanh chính là mở mắt to .

      Chỉ trong chốc lát Đường Tố Khanh khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt như lúc làm ngày thường, từ từ về phía Mặc Ly tới, nghi ngờ lên tiếng : "Cục trưởng Mặc tới đây có việc gì ?" .

      Thấy khác biệt lớn giữa bộ dạng mơ ngủ và lạnh nhạt kia, Mặc Ly có chút quen, cười khổ : " muốn thương lượng chút với em về bản chi tiêu chi tiết của dự án tòa cao ốc chính phủ, gọi tới văn phòng của em, bọn họ em xin nghỉ vì ốm, đưa địa chỉ của em cho , nghĩ có phải em ốm vì bữa tiếc tối qua uống qua nhiều rượu quá, lúc đó mới dự định thăm."

      Vừa nghe vậy, Đường Tố Khanh nhanh chóng nghĩ tới việc lúng túng sáng nay, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng như thoa lớp phấn, xinh đẹp rực rỡ, lại nghĩ tới nguyên nhân vì mình mà công việc bị trì hoãn, Đường Tố Khanh vô cùng áy náy, vừa nãy lạnh nhạt, sắc mặt Sở Chiến đen thể đen hơn khách khí dẫn Mặc Ly đến ghế salon, ngượng ngùng : "Ngại quá, vì tôi mà phải tới đây chuyến."

      " sao, bản chi tiêu xem, công trình cũng cần tiền gấp, nhanh chóng chuyển tiền xuống, em cần lo lắng, chủ yếu để thăm em." Mặc Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ hồng của , ánh mắt dịu dàng lướt qua thân thể vòng, phát sắc mặt cũng tệ lắm, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng, nhớ lúc trước việc bị thương phải nằm viện vì cứu đứa bé ở công trường, lúc đó bị thương rất nghiêm trọng, ngàn vạn lần được sinh thêm bệnh mới nếu vết thương cũ tái phát, Mặc Ly lo lắng nhìn .

      Bị ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú, Đường Tố Khanh ho tiếng, mặt đổi sắc : "Cám ơn quan tâm, tôi sao, chẳng qua tối hôm qua lạnh chút."

      Mặc Ly gật đầu cái, mang túi lớn túi bé đồ dinh dưỡng để lên bàn trà, thà gãi đầu.

      Khuôn mặt chuyển sang đỏ ửng, dịu dàng : "Nghe em bị bệnh cũng biết muốn mua gì mới tốt, người phục vụ trong quán người ốm ăn những thứ này bồi bổ cho cơ thể, lúc em rảnh có thể uống thử chút, nếu đúng là tốt cho biết, lại mua." .

      Đối với quan tâm như thế, Đường Tố Khanh ngây ngốc, kinh ngạc : "Ừm, cảm ơn." .

      Bất kể đối phương lòng hay chỉ khách khí, coi như uống vào tốt, sao Đường Tố Khanh có thể ý tứ mà để người ta mua nữa, tại đồng ý chỉ để đối phương yên tâm.

      Đứng đó nhìn hai người chuyện rất ‘ vui ’, Sở Chiến cảm thấy đúng, bước nhanh đến bên Đường Tố Khanh rồi ngồi xuống, lấy thân phân người chủ nhân nam của gia đình, ‘ nhiệt tình ’ rót cho Mặc Ly ly trà, sau đó bá đạo ôm chặt thân thể , rất sảng khoái nhìn tình địch đối diện ngẩn người ngay lập tức.

      Tình tình người chồng danh nghĩa này của , chung sống lâu ngày, Đường Tố Khanh hiểu tới tám chín phần, nhưng với cái ôm bất ngờ, Đường Tố Khanh xấu hổ chút, dù sao tại cũng có người ngoài.

      Nhìn thấu ý định phô trương hạnh phúc của Sở Chiến, cũng nhận ra Đường Tố Khanh được tự nhiên, Mặc Ly thể phủ nhận hai người rất xứng đôi, tuấn nam mỹ nữ, nhưng đây là người con đầu tiên động tâm, muốn buông.

      Mặc Ly thử tìm chủ đề để cùng chuyện với chú ý tới tồn tại của Sở Chiến, nhưng ràng sai lầm rồi, bất kể là chủ đề nào , chú ý của Đường Tố Khanh luôn là bị Sở Chiến cắt ngang, lý do vì hai tay xấu xa của người đàn ông ngồi cạnh , Mặc Ly hận thể chém đứt hai tay xấu xa kia giờ phút này sờ bụng .

      Nhìn người đàn ông trước mắt thỉnh thoảng trêu chọc , mà cũng vì hành động đó mà đỏ bừng mặt, Mặc Ly đau khổ, trong lòng nghĩ đáng nhẽ nên đến đây, nhưng đến yên tâm về bệnh của .

      biết được còn vấn đề gì lớn, Mặc Ly cũng yên tâm, trong lòng cũng hiểu được, người đàn ông kia tiếp tục làm chuyện khiến đỏ bừng mặt, Mặc Ly nhanh chóng đứng dậy rời , kết quả trận chiến này rất , Sở Chiến toàn thắng.

      Sau khi tiễn Mặc Ly ra ngoài, nhìn về phía người đàn ông luôn dính lấy mình, khóe miệng Đường Tố Khanh tự giác nhếch lên, vòng qua người trực tiếp về phòng ngủ, ai ngờ người này như kẹo kéo, vội vàng tới, bá đạo bế lên từ phía sau, cười hì hì về phòng.

      Đường Tố Khanh đâu giống như người đàn ông biết xấu hổ này, lập tức vùng vẫy trong lòng muốn xuống, mặt vẫn đỏ ửng, bộ dạng mê người khiến Sở Chiến nhộn nhạo, hận thể cắn cái.

      Nhanh chóng hành động theo suy nghĩ, nghĩ thế nào, Sở Chiến làm như vậy, ôm rồi cúi đầu xuống cắn vào khuôn mặt ửng hồng, hài lòng nhìn thấy đỏ ửng lan xuống tận tai .

      Tâm tình Sở Chiến giờ phút này vô cùng tốt, đáy mắt vẫn luôn vui vẻ, miệng cưng chiều, dịu dàng : "Bà xã, chúng ta ngủ tiếp ."

      Nhìn ánh mắt thâm sâu nguy hiểm của người đàn ông, nghĩ đến tới tình cảnh sáng nay rời giường toàn thân đau nhức, Đường Tố Khanh run rẩy, vất vả mới ngủ được nên cơ thể sảng khoái hơn hiều, muốn phải sống qua ngày chỉ ở giường, lập tức giãy muốn đứng lên, hét lớn: "Mau thả em xuống, em buồn ngủ."

      " buồn ngủ?" Sở Chiến thấy gật đầu, khóe miệng cong lên câu xấu xa: "Chúng ta vận động có ý nghĩa ."

      Nghe xong lời này, Đường Tố Khanh tất nhiên biết loại vận động nào, cả người càng giãy mạnh, quát lớn: "Em muốn vận động, muốn tìm người khác mà vận động cùng, mau thả em xuống, em muốn làm." .

      Vừa nghe tới đây, Sở Chiến nổi giận, thanh nguy hiểm : " muốn cùng vận động, bảo bối muốn cùng ai vận động? Còn em nữa muốn vận động với ai?"

      Sở Chiến chán nản, là người đàn ông thuần khiết thấy người phụ nữ khác là khó chịu, đừng tới giây phút mê mẩn, biết, lại chủ động xúi giục ra ngoài ..., cuối cùng có thể bảo vệ chủ quyền của mình hay ? là người chồng quý của , quyền sử dụng chỉ thuộc về mình , người khác đừng hòng đến gần nửa bước.

      Xem ra vẫn chưa nhận ra , Sở Chiến quyết định chọn địa điểm tốt để biết mình là ai, mà là ai, lập tức quan tâm vùng vẫy, ôm chặt vội vàng về phòng, nhàng đặt giường, sau đó cả người đè xuống, tìm được cái miệng đằng làm nẻo, bá đạo hút mạnh . Tay chân cũng rảnh rỗi, nhanh nhẹn chế ngự , bá đạo hôn môi mang theo trừng phạt, môi lưỡi giao nhau làm Đường Tố Khanh thở hổn hển.

      vất vả mới thở được, biết tay người đàn ông di chuyển đến đâu, khiến cả người thở gấp. Sở Chiến bá đạo cảm nhận được bà xã loạn ý tình mê, nghĩ tới khó chịu, động tác nhàng chậm lại, say đắm với tình , dịu dàng đến khác thường, dường như muốn nhấn chìm vào trong biển tình.

      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)

      ☆, Chương 73: bé thay đổi, có chút bám dính

      Ngày hôm đó Đường Tố Khanh vẫn thể nào làm như mong muốn, triệu chứng đau nhức người vừa mới có chỗ giảm bớt lại bởi vì người đàn ông bám dính buổi chiều mà trở nên càng mệt mỏi.

      Tình trạng tinh thần Sở Chiến vừa lúc ngược lại với Đường Tố Khanh, sau buổi chiều chìm đắm dây dưa với tinh thần cả người sáng láng, nụ cười ở khóe miệng vẫn ngừng qua.

      Đường Tố Khanh làm là chuyện chiều ngày hôm sau rồi, khi bước vào đơn vị, rất nhiều ánh mắt xung quanh chú ý quét nhìn tới đây, làm cho cả người Đường Tố Khanh cực kì xấu hổ, lo lắng người khác nhìn thấu nguyên nhân thực khiến xin phép nghỉ.

      ràng nét ngây thơ bày ra khuôn mặt nhắn rút , qua đêm, người phụ nữ thành thục quyến rũ phong tình hơn, giống như nụ hoa chớm nở nở rộ trong đêm, Đường Tố Khanh dịu dàng mê người như vậy đúng là người trong đơn vị chưa từng gặp qua.

      Mọi người cảm thấy rất mới lạ và kinh ngạc đối với Đường Tố Khanh đột nhiên thay đổi, đứng ở tầng cao nhất của Tòa Thị Chính tượng trưng cho quyền lợi, trong cửa sổ, đôi sắc bén cũng đứng ở nơi đó từ khi chưa ai trong tòa nhà làm buổi sáng hôm nay, tròng mắt đen nhánh trong suốt bình tĩnh nhìn vị trí bãi đỗ xe, đen thui làm cho người ta thấy cảm xúc nơi đáy lòng.

      Cho đến khi Porsche màu bạc quen thuộc chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe, lúc này chủ nhân của tròng mắt đen nhánh mới nôn nóng và mong đợi nhìn cánh cửa chỗ ghế lái kia, nhìn mong đợi lâu từ trong xe ra, trong lòng Âu Dương Khiêm kích động, quan sát đến sắc mặt của , phát khuôn mặt xinh đẹp có bị bệnh tái nhợt, ngược lại mang theo đỏ ửng mềm mại.

      Thấy đột nhiên di chuyển, ở bên trong lòng của Âu Dương Khiêm thở phào nhõm, ít nhất sắc mặt của dấu xem ra tệ, trong lòng trừ chua xót chính là thoải mái, khuôn mặt nhắn sáng rỡ như vậy liên tưởng đến hành động bá đạo những ngày gần đây của người đàn ông kia đối với , cộng thêm bát quái nghi ngờ lan truyền trong đơn vị, Âu Dương Khiêm ít nhiều đoán được nguyên nhân xin nghỉ ngày hôm qua.

      nhất định phát giờ phút này nét mặt mặt có bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc, nhìn nhếch miệng lên lầu, Âu Dương Khiêm quyến luyến nhìn cái, cho đến khi bóng dáng của biến mất ở bãi đỗ xe, lúc này mới thể thu hồi ánh mắt lại, ngay vào lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ.

      Âu Dương Khiêm thu lại sắc mặt của mình, xoay người ngồi vào làm việc ghế ngồi, lạnh lùng mở miệng : " vào."

      Thư ký vẫn đứng ở ngoài cửa lúc này mới rất cung kính tới, dưới ra hiệu của báo cáo hành trình công việc chiều hôm đó với .

      Mà Đường Tố Khanh bên kia, nhàng về phía phòng làm việc của mình, trong lúc đó gặp rất nhiều đồng nghiệp, tất cả mọi người nghiêm túc quan sát , ánh mắt ấy để cho cảm thấy mình giống như đồ ăn trong chợ, cộng thêm có chút ‘có tật giật mình’ nên khi đồng nghiệp ngắm nhìn khuôn mặt bé trắng nõn của Đường Tố Khanh mất tự nhiên đỏ lên, cũng tăng nhanh bước chân của mình.

      Cảnh tượng này ở trong mắt các đồng nghiệp khác chính là có bát quái khác rồi, vì vậy chiều hôm đó các loại bát quái về Phó Thị Trưởng lại lặng lẽ xuất tại nhà vệ sinh, phòng giải khát, trong cầu thang này.

      Đường Tố Khanh vào trong phòng làm việc của mình, thoải mái ngồi ở bàn làm việc, nghe thư ký chậm rãi ra kiện mình phải xử lý buổi chiều, cảm giác giống như ngàn năm, xin nghỉ ngày rưỡi, ngẩn ngơ làm việc ở trong phòng làm việc như vậy cảm giác đúng là có chút xa lạ.

      Nghe giọng ngọt ngào của thư ký, Đường Tố Khanh có chút mất hồn trong nháy mắt, lại nghĩ tới người đàn ông trong nhà, người đàn ông kia giống như càng ngày càng dính , như đứa bé trai lớn chưa trưởng thành, có đôi khi làm vài chuyện tình khiến người ta biết nên khóc hay cười.

      Vốn là hôm nay người đàn ông vẫn quấn , cho làm, nhưng kiên trì như , quyết định chuyện gì rất khó có thể thay đổi, cho dù người đàn ông đeo bám dai dẳng như thế nào, đều ép buộc mình đừng mềm lòng, vì vậy lúc này mới chạy đến đơn vị làm ở dưới vẻ mặt mang theo uất ức của người đàn ông này.

      Chờ khi Đường Tố Khanh phục hồi tinh thần lại, thư ký báo cáo xong hành trình ngày đó của rồi, ánh mắt mang theo nghi ngờ và quan tâm nhìn .

      Đường Tố Khanh ho tiếng dùng đến cái này che giấu mất hồn của mình, cười : "Tôi biết rồi."

      Nghe vậy, thư ký cười ngọt ngào, thấy Đường Tố Khanh lao vào trong công việc, thư ký do dự chốc lát, quan tâm hỏi " Thân thể Phó Thị Trưởng thoải mái sao?"

      "Hả?" Đường Tố Khanh làm việc nghe vậy nghi ngờ ngẩng đầu lên, ở dưới con mắt quan tâm của thư ký này tiếp tục cười nhạt mà : "Tôi sao, cám ơn quan tâm, ra ngoài làm việc của mình ."

      Thấy sắc mặt tệ, thư ký cũng còn rối rắm nữa, mỉm cười gật đầu cái, cung kính ra ngoài làm chuyện của mình.

      Thấy thư ký ra ngoài, cả phòng làm việc đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, cái tay Đường Tố Khanh nắm bút, suy nghĩ bay đến trời xa, ngày này nhiều thời gian ở nhà, thành thói quen có người đàn ông thỉnh thoảng phát ra giọng trong nhà, ra người đàn ông kia chẳng những có vóc người hoàn mỹ đẹp trai, ngay cả giọng cũng vô cùng khêu gợi, vóc người càng cần phải , tốt khó có thể hình dung, nếu đặc biệt xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi.

      Nghĩ đến cái này, gò má của Đường Tố Khanh đỏ rực giống như là tôm luộc chín, vô cùng trẻ con lè đầu lưỡi, khẽ cắn cánh môi do dự chỉ chốc lát sau đó gọi điện thoại về nhà.

      Vốn ở nhà có việc gì, Sở Chiến nhận được điện thoại của đám bạn tốt nhất, muốn chuẩn bị ra ngoài tụ họp, ngờ lúc muốn ra khỏi cửa nhà điện thoại nhà vang lên, nghi ngờ nghĩ đến ai gọi điện thoại nhà vào lúc này, có khả năng duy nhất là ông nội của , tại cũng là ông nội của , còn có thể là , vì vậy ngay cả giày Sở Chiến cũng đổi lập tức liền vào thẳng trong nhà nghe điện thoại.

      Đường Tố Khanh gọi điện thoại liền hối hận, ban ngày cùng nhau thân mật như vậy, trong lòng tương đối xấu hổ, biết những gì mới phải, bình thường ông nội ở đó cũng may, có thể lấy ông cụ làm cớ, tại sau khi ông cụ ra ngoài du ngoạn liền trở về thẳng nhà cũ, trong nhà chỉ có người đàn ông kia, cũng thể thừa nhận, người đàn ông này lại khiến cho tâm tình gần đây của thay đổi tương đối lớn, thỉnh thoảng nhớ , giờ phút này thể tin tưởng câu từng nghe qua kia ‘thân và tâm của người phụ nữ rất khó tách ra’.

      Sở Chiến nhận điện thoại, alo mấy tiếng cũng nghe bên đầu kia điện thoại có tiếng vang, lần này sốt ruột, theo bản năng đoán được là bảo bối của gọi điện thoại về, có thể có chuyện gì quan trọng, lập tức lo lắng về phía điện thoại: "Là bảo bối sao? Có phải bảo bối hay ?"

      Đường Tố Khanh phục hồi tinh thần lại nghe giọng của người đàn ông gấp gáp như vậy, kiềm hãm được dịu dàng : "Là em."

      Sau khi trả lời như vậy, cho dù ai nhìn thấy vẻ mặt của , Đường Tố Khanh vẫn đỏ mặt, dường như người đàn ông gọi thân thiết như vậy, mà đây là lần đầu tiên đáp lại, xưng hô thân mật vậy khiến cho cảm giác mình là người quan trọng nhất của người đàn ông.

      Nghe giọng của , lòng của Sở Chiến treo chặt cuối cùng có sợ như vậy, đúng, người đàn ông phong vân oai hùng trong giới hắc đạo, người đàn ông sợ trời sợ đất, đối mặt với chân đao chân thương cũng chưa từng, bây giờ lại sợ thích có đông qua đậu hũ cái gì, như thế mà biết sống làm sao mới phải.

      Sở Chiến lập tức lo lắng hỏi: "Bảo bối, thế nào? Có phải thân thể thoải mái hay ? Hay là xảy ra chuyện gì? Bây giờ em ở nơi nào? Có muốn lập tức đón em hay ?"

      Tiếng chít chít oa oa kia ngừng hỏi thăm từ đầu kia truyền tới, Đường Tố Khanh cảm thấy ghét, trong lòng là cảm động, lớn như vậy ngoại trừ ông nội ở ngoài lần đầu tiên có người để ý mình như vậy.

      Đường Tố Khanh đè xuống cảm động trong lòng, dịu dàng : " có, có việc gì, chỉ là gọi điện thoại cho hỏi chút buổi tối có muốn mua cái gì về nhà hay ? Đồ ăn trong tủ lạnh còn nữa ?"

      Nghe vậy, Sở Chiến nhìn về phía biểu thị trong điện thoại, khi nhìn thấy số điện thoại đó thuộc về phòng làm việc của lòng khẩn trương của Sở Chiến rốt cuộc nhanh chóng buông xuống rồi, ở trong phòng làm việc, giọng của giống như là có chuyện.

      "Buổi tối tan việc em liền về thẳng nhà , trong tủ lạnh còn chút đồ ăn có thể ứng phó buổi tối, về phần đồ ăn ngày mai, vừa đúng lúc ngày mai là Chủ nhật, chúng ta cùng siêu thị mua đồ dùng hàng ngày." Sở Chiến Tâm bàn tính phen, gần đây nhàm chán nhìn thấy vài đoạn ngắn thân mật về việc tất cả vợ chồng hạnh phúc bình thường làm cùng nhau ở trong phim thần tượng, đều nghĩ nhất định cùng làm lần với , nếm thử chút tư vị hạnh phúc trong đó.

      "A, em biết rồi." Đường Tố Khanh dịu dàng , sau khi xong những lời này biết còn phải những gì, cứ cầm ống trong tay như vậy, cảm nhận tiếng hít thở của người đàn ông, ngược lại người đàn ông luôn nghĩ vài để tài tán gẫu với , hai người nhớ thương người xa cách, khó khăn khó bỏ khó chia, cho đến hơn nửa giờ sau, Đường Tố Khanh suy nghĩ đến đống tài liệu lớn cần phê duyệt mặt bàn, nhất thời nỡ cúp điện thoại người đàn ông, nghiêm túc lao vào ở trong công việc.

      Kể từ sau khi cúp điện thoại, Sở Chiến cũng có tâm tình chơi, mới lát, tốt, có tâm tình gì ra ngoài nên Sở Chiến dứt khoát đổi giày của mình, ở trong phòng có việc gì làm, khắp từng góc trong phòng, cảm thấy chỗ nào đủ ấm áp lại tự mình sắp xếp chút, cuối cùng như người đàn ông làm chủ gia đình, dọn dẹp phòng bếp, sàn nhà, phòng vệ sinh sạch , sau khi làm xong những việc này, thời gian mới qua lát, cách thời gian trở về vẫn còn rất dài, Sở Chiến bị tương tư ăn mòn cả người.

      Ngay vào lúc này, điện thoại di động chuyên dụng của vang lên, gọi điện thoại tới là đám bạn bè vừa mới muốn đến nơi hẹn, ba người đấng mày râu bọn họ ở chỗ hẹn đợi lại đợi vẫn đợi được xuất của , vì vậy lo lắng phải xảy ra chuyện gì rồi, lúc này mới gọi điện thoại tới hỏi thăm.

      Nhận được điện thoại quan tâm của bạn tốt này, Sở Chiến tim đập mặt đỏ, chút cảm giác áy náy cũng có, điển hình có dâu quên em, kết quả trả lại còn lạnh lùng câu: "Hôm nay tôi ra ngoài, hôm nào lại tụ họp tiếp" , sau đó bá đạo cúp điện thoại, làm cho đám em bên đầu kia điện thoại hiểu vì sao nhìn điện thoại kêu bận.

      Cúp điện thoại, Sở Chiến cảm thấy có việc gì làm, dứt khoát lấy chăn mền quần áo gì đó trong nhà ra giặt lần, dùng đến việc này giết thời gian.




      Last edited by a moderator: 6/6/15
      dungggElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :