1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tử đinh hương

      Chương 67: Đoạn mở đầu ăn khô lau sạch

      Nhìn Đường Tố Khanh đột nhiên xoay người, ánh mắt mơ màng lại nhìn mình, trong lòng của Mặc Ly cảm thấy vô cùng mềm mại, người này vốn có cỗ khí chất đặc biệt, vào lúc này ánh mắt say của cực kỳ mê ly, làm cho người ta nhịn được muốn ôm vào trong ngực che chở tốt, vừa nghĩ tới vẻ mặt dịu dàng khi gọi điện thoại vừa rồi, Mặc Ly khống chế được mình, giống như người chồng ghen tị, chua xót mà hỏi: "Vừa rồi em gọi điện thoại cho ai vậy?"

      Nghe ta , Đường Tố Khanh có chút say suy nghĩ nguyên nhân nhiều, cúi đầu lên tiếng : " xin lỗi, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho chồng tôi, ấy cần chờ tôi về ăn cơm."

      Nghe được chính miệng ra cho gọi điện thoại chồng , liên tưởng đến tin tức về gần đây, kết hợp vẻ mặt hạnh phúc mới vừa rồi của , trong lòng Mặc Ly tỏa ra chua xót nồng đậm, đây là tâm tình ta chưa từng có, nhìn hơi say, trong lòng Mặc Ly thể kiềm chế muốn ôm chặt, động lòng như hành động, cánh tay dùng sức chút, kéo vào trong ngực của mình.

      Ngay vào lúc này, cánh tay mạnh mẽ mà có lực bắt được cánh tay Đường Tố Khanh, ép xoay người cái, tiếp theo mê mê mang mang nhào vào trong ngực người tới, thời điểm ngửi được hơi thở phái nam thể quen thuộc hơn nữa, yên lặng ngây ngô đứng im.

      Mắt thấy người đẹp sắp ở trong lòng mình đột nhiên bị người tới đoạt , Mặc Ly lớn như vậy lần đầu tiên lộ cáu kỉnh ra ngoài, tức giận : "Buông ấy ra!"

      Sở Chiến ôm chặt mơ hồ trong ngực, giống như dụ dỗ trẻ con ngủ, bàn tay rộng mở dịu dàng vỗ sau lưng của , đôi mắt sắc bén đen nhánh như đầm sâu, nhìn về phía người đàn ông nhớ thương ở trước mắt, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, rất tốt, vậy mà lá gan lớn như vậy, lần này Sở Chiến nổi giận, ngược lại cười khẩy : "Tại sao muốn tôi thả vợ mình ra, nếu như bây giờ vị tiên sinh này tìm phụ nữ để ôm ấp, làm phiền về nhà ôm vợ của mình, nếu lấy được vợ, làm phiền về phíaTây năm km, quẹo trái, tôi nghĩ phụ nữ trong hẻm đó cực kỳ sẵn lòng cho ôm." .

      Vừa đúng lúc nhân viên phục vụ ngang qua nghe được lời của Sở Chiến, lập tức hít vào hơi, mắt mang theo khinh bỉ nhìn về Mặc Ly, về phíaTây năm km quẹo trái, cái hẻm phải chính là khu đèn đỏ sao, cái gọi là khu đèn đỏ chính là loại địa phương bán sắc, chỗ đó đều là người đứng đắn, ngờ nhìn người thể nhìn bề ngoài, dáng vẻ người đàn ông ở trước mắt lịch như vậy, người có khí chất như vậy thế mà muốn cầu phụ nữ ở chỗ khu đèn đỏ đó. Giống như nhìn thấy vật kinh khủng, sau khi ném ánh mắt khinh bỉ về phía Mặc Ly, nhân viên phục vụ bước nhanh chạy ra ngoài.

      Giờ phút này Mặc Ly tức giận đến mức thở ra hơi, thứ nhất, mới vừa ghen với người đàn ông này chẳng biết tại sao nhân vật chính lại xuất , thứ hai, miệng người đàn ông này cực kỳ độc, có tiền có quyền muốn có người phụ nữ cần gì phải khu đèn đỏ kia, chỉ cần vừa đứng ở chỗ này, hàng loạt phụ nữ nhào tới, nhưng mà chỉ xem trọng trước mắt mà thôi.

      Nhìn kể từ sau khi nhào vào trong ngực của người đàn ông giống như con mèo ỷ lại, cọ xát ở người của ta, sau đó yên lặng bất động, Mặc Ly lập tức vô cùng chua xót, lớn tiếng : "Chồng thế nào? Chồng mà có thể khống chế tự do, cuộc sống của ấy sao? Chồng mà có thể tùy ý theo dõi ấy sao? ấy lớn như vậy, dĩ nhiên có khả năng tự suy nghĩ, muốn làm cái gì làm cái đó, tôi nghĩ có lẽ người chồng như cần tới quản mọi thứ !" .

      "Ai tới quản vợ tôi? Vợ tôi có năng lực suy nghĩ, sợ là sợ người đàn ông có lòng dạ xấu xa sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu, đến lúc đó vẫn là vợ tôi bị thiệt thòi." Sở Chiến có ý châm chọc , bước kế tiếp chuyển lời : "Huống hồ tại vợ tôi muốn về nhà với tôi, có phải hay , bảo bối, chúng ta về nhà có được hay ?" .

      Sở Chiến mở miệng tiếng vợ, chọc cho trong lòng Mặc Ly thiếu chút nữa hộc máu, cách xưng hô này làm cho ta vô cùng khó chịu, lúc Mặc Ly khó chịu vẫn mặt tràn đầy mong đợi nhìn về Đường Tố Khanh, hi vọng muốn, biết người đàn ông ở trước mắt, nhất thời dụ dỗ : "Tiểu Khanh, trước tiên phải về có được hay ? Chờ lát dẫn em tới chỗ, rất đẹp." .

      Đường Tố Khanh say rượu nhào vào trong ngực Sở Chiến cảm thấy người người đàn ông lay động, bị người quấy rối mộng đẹp, nhất thời vô cùng vui, bắt lấy chân đau trong lời của : "Tôi gọi bảo bối, phải gọi tôi, theo ." .

      Đường Tố Khanh say tiếp tục ngủ, trong lòng nghe thấy xưng hô quen thuộc đó, tính cảnh giác của vẫn còn, trong đầu chỉ nhớ người chồng danh nghĩa của thích nhất gọi là bảo bối rồi, hơn nữa giọng luôn rất dịu dàng cưng chiều.

      Sở Chiến hả hê khóe miệng tự chủ kéo ra ở dưới con mắt của Mặc Ly, nhất thời dịu dàng dụ dỗ : "Bảo bối, đừng làm rộn! Chúng ta về nhà có được hay ?" .

      Đường Tố Khanh trong mơ hồ nhàng : "Gọi như vậy mới đúng rồi, trở về. . . . Về nhà, chúng ta về nhà." .

      Lời này vừa ra, Sở Chiến liền nở nụ cười hả hê, sắc mặt Mặc Ly biến thành đen, nhìn người người đàn ông kia dịu dàng ôm để ý theo kiểu công chúa ra ngoài, Mặc Ly phục, lần đầu tiên để ý người như vậy, đâu chịu nuốt vào uất ức, lớn như vậy nhất thời khiêu khích : "Có bản lãnh coi chừng Tiểu Khanh mỗi ngày, nếu tôi bỏ qua." .

      Sau khi dứt lời, Mặc Ly cực kì bực bội xoay người vào, có nhìn thấy sau khi nghe lời của bước chân bóng dáng đàn ông ôm Đường Tố Khanh khẽ dừng lại, người tản ra ý lạnh vô tận.

      Lúc trở về Sở Chiến là lái xe con của Đường Tố Khanh trở về, bởi vì mang tiền người, cũng muốn chờ lát nữa ngay cả đồ lót cũng để lại cho tài xế taxi, Sở Chiến chạy xe con nhanh như đua xe, bởi vì tức giận đối với người người đàn ông vừa mới khiêu khích kia, cộng thêm vừa vào trong xe giống như ngửi thấy mùi vị quen thuộc, cũng quản vẫn còn sờ sờ bên cạnh, trong miệng vẫn kêu nóng, tay vội vội vàng vàng cởi bỏ áo khoác âu phục màu đen, chỉ còn lại cái đai lưng buộc bên trong.

      Kể từ khi Sở Chiến bắt đầu gặp chưa từng nhìn thấy mặc nhàng khoan khoái như vậy, huyết khí nhất thời dâng trào, vẫn buộc mình nghiêm túc lái xe, thấy cả người vẫn nhích tới nhích lui chỗ ngồi, Sở Chiến khó khăn nuốt ngụm nước bọt, tròng mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn càng phát tối tăm.

      Quả nhiên Đường Tố Khanh rất say, nếu như hoàn toàn tỉnh táo, nhất định bị loại tốc độ nhanh như bão tố này dọa sợ đến hồn bay phách tán, hơn nữa tự nhiên cởi áo khoác âu phục xuống.

      "A Hiền, nóng hay ?" Đường Tố Khanh ngẩng đầu lên, kéo kéo tay áo sơ mi của hỏi, quên mình chưa bao giờ gọi qua tên của đàn ông, vẫn luôn là có lời gì liền thẳng, gọi ‘ này ’ hoặc là ‘ ai ’ là chuyện thường ngày.

      Sở Chiến ‘ ừ ’ tiếng, giọng khàn khàn thể tưởng tượng nổi, dịu dàng dụ dỗ : "Bảo bối, gọi là Chiến."

      Nghe vậy, cặp mắt Đường Tố Khanh mang theo mờ mịt nhìn , trong đầu có quan hệ với người nào gọi là Chiến, mắt chớp chớp kéo nhìn , ánh mắt mong đợi nhìn , tự chủ gọi tiếng ‘Chiến’.

      gọi chữ ‘ Chiến ’ ra, quả đều mất hồn hơn so với bất kỳ thủ đoạn quyến rũ cao siêu của người phụ nữ nào. Làm trong lòng Sở Chiến là ngọt ngào, trong lòng suy nghĩ nếu như giờ phút này đầu óc của tỉnh táo tốt rồi, chỉ có điều tỉnh táo cũng chưa có khả năng hưởng thụ phúc lợi tốt như vậy.

      Sở Chiến khẽ quay đầu liếc mắt nhìn ngồi ở bên cạnh.

      Lúc này Đường Tố Khanh náo đủ, tựa vào người , hai mắt nhắm lại, hô hấp đều đều, thỉnh thoảng gọi lên tên của , giọng điệu mang theo mới mẻ, quen thuộc như vậy, gần như khiến Sở Chiến có loại ảo giác, giống như gọi như vậy nhiều năm, giống như bọn họ nhau nhiều năm, lần đầu tiên Sở Chiến cảm thấy tên mình từ trong miệng của ra ngoài nghe đặc biệt tốt.

      Thời điểm về đến cửa nhà, Sở Chiến ôm , say đến mức rất tỉnh táo, ở cửa nhà, dán lên thân thể của ngửa đầu cười với , đưa tay dò vào túi quần tây của , lấy ra cái chìa khóa xe của , cầm ở trong tay vuốt vuốt lát, nhìn chút, cảm thấy giống chìa khóa phòng, lại đưa tay dò vào túi áo của , thả trở lại, trong miệng giọng hét lên: "Mở cửa, em muốn mở cửa." .

      Vừa lấy vừa để xuống, ngón tay của mơn trớn thân thể của cách lớp vải mỏng, làm dục vọng của Sở Chiến vốn kêu gào lại lên cao thêm mười độ nữa, vội vã lấy cái chìa khóa ra mở cửa, cước đá văng cửa vào, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay ôm vào trong phòng, chút lưu tình ném nặng nề rơi vào giữa giường. nửa quỳ ở mép giường hai tay chống ở bên người , bao lại, bá đạo uốn đầu của qua rồi nhìn nhau sâu cùng với .

      Nghĩ đến người đàn ông khiêu khích tối nay kia, nghĩ đến gần đây có đàn ông quái lạ liếc mắt đưa tình với liên tiếp, nghĩ đến cố gắng vận dụng quy tắc đương như vậy cũng chiếm được toàn bộ chú ý của , Sở Chiến sợ, quy tắc theo đuổi phụ nữ mà bạn tốt đề nghị gần đây thoáng qua ở trong đầu , bá vương ngạnh thượng cung ăn khô lau sạch, suy nghĩ có muốn trực tiếp vận dụng biện pháp này hay , cột người phụ nữ mến vào bên cạnh mình.

      Khi nhìn thấy bộ dạng môi sưng ướt át ở dưới tác dụng rượu cồn, trong mắt Sở Chiến thoáng qua ánh sáng chiếm đoạt, cả người liền ép xuống.

      Hôn sâu mang theo triền miên.

      Đường Tố Khanh ngẩng đầu lên, thở hổn hển, đấm lưng của , hơi thở của lành lạnh giống ngày thường, mang theo yếu ớt oán giận : "Thứ gì, nặng nề. . . . . ."

      cắn môi của cười đến giảo hoạt: ". . . . . . Ăn ngon lắm, cho bảo bối ăn có được hay ?"

      phát ra tiếng ‘ ưmh. . . . . . ’ hàm nghĩa theo bản năng, mơ mơ màng màng : "Muốn ăn, rất muốn." , ở trong trí nhớ của Đường Tố Khanh, vẫn còn ở bữa tiệc, vẫn luôn uống rượu, tự nhiên vô cùng đói, lần này nghe được giọng quen thuộc dụ dỗ, cộng thêm thời gian này dường như có tình cảm đặc biệt đối với người đàn ông này, liền lời trong lòng ra theo bản năng, vừa nghe có đồ ăn ngon, nhất thời như đứa con nít, lủi tới lủi lui ở giường, nhắm mắt lại tìm kiếm đồ ăn.
      Elise Tuyendunggg thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Thit ? Co thit ???

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương

      ☆, Chương 68: bá vương ngạnh thượng cung đối với ?

      Sở Chiến cố ý khi dễ , thừa dịp lúc say rượu, cho suy tính bất kỳ đường sống gì, thấy mơ mơ màng màng tìm ăn đồ, tìm đến nóng nảy, thể khống chế dao động nhàng ở trong mắt to đen nhánh, vẻ mặt uất ức hạ miệng của mình tiến tới trước mặt .

      Giọng hấp dẫn mang theo tư vị dụ dỗ: "Bảo bối, tới đây ăn ngon, em nếm thử chút."

      Đường Tố Khanh trừng mắt nhìn, nhìn thấy trước mắt bày ra khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc, giống như bị mê hoặc trong đó, nhìn môi đỏ mọng khêu gợi này, từ từ xuất ảo giác, cho rằng đó là thạch hoa quả khoái khẩu, nhất thời chậm rãi cúi xuống, nhàng hít hơi về phía môi khêu gợi này.

      Cảm giác như thế quá mức kích thích, Sở Chiến vẫn luôn thuộc loại vị trí chủ động đột nhiên để cho ngậm đôi môi hút chút, nhất thời thở hốc vì kinh ngạc, đôi mắt nhìn càng thâm trầm.

      Lúc này Đường Tố Khanh say lúc lắc như đứa con nít, cảm thấy tiếng thở dốc vì kinh ngạc kia cũng rất mới lạ, cho nên mạnh mẽ lật người, cả người nằm ở người , cúi đầu ngậm bờ môi khêu gợi của lần nữa, ngừng ma sát, ngẩng đầu lên đưa tay sờ sờ mặt của , trong miệng mơ hồ lẩm bẩm: "Sao thạch hoa quả trơn như vậy, lớn như vậy?"

      Sở Chiến nhất thời dở khóc dở cười, mặc cho tác quái ở bên thân mình như đứa bé, đôi mắt đen như đầm sâu nhìn gương mặt xinh đẹp này này, kiềm hãm được dụ dỗ: "Vậy bảo bối có muốn ăn hay ? Nếu ăn liền lấy nó ."

      Mắt Đường Tố Khanh say lờ đờ vừa nghe muốn lấy thức ăn của mình , nhất thời muốn, cả người như bạch tuộc, ôm lấy người đàn ông chặt, bộ dáng như vậy giống như ôm thạch hoa quả chính là lấy thức ăn ngon của , vui hét lên: "Em đấy. . . . . . Nấc. . . . . . Thạch hoa quả, muốn ăn, em. . . . Nấc. . . . Muốn ăn."

      "Được, được, cho bảo bối ăn." Sở Chiến toan tính , nhìn người phụ nữ vui mừng, tiếp tục dụ dỗ từng bước từng bước : "Bảo bối biết phải ăn thế nào sao?"

      Đường Tố Khanh nghe vậy nâng con ngươi ngập nước lên nghi ngờ nhìn , hoang mang lắc đầu cái.

      Sở Chiến cười, cười đến mức giảo hoạt khác thường, cái tay vuốt ve lưng bóng loáng, mảnh của , cái tay khác dắt tay của thả vào quần áo mình, tay cầm tay dạy cởi quần áo cho , giọng động tình khàn khàn mang theo dịu dàng mà : "Phải như vậy."

      Tay Đường Tố Khanh vươn ra cởi áo khoác xuống cho , Đường Tố Khanh say khướt theo bản năng cảm thấy chơi khá, gạt ra cầm tay của mình, mình bắt đầu cởi quần áo của , vội vàng hét lên: "Em biết , nấc. . . . . . Em biết ." .

      Sở Chiến mở cờ trong bụng rồi, nghĩ thầm bảo bối nhà say vẫn đáng nhất, chỉ có điều bộ dáng say rượu này ngàn vạn lần thể lộ ra ở trước mặt người khác, dĩ nhiên ở trước mặt của vô cùng tốt.

      Hai cái tay Đường Tố Khanh sờ tới sờ lui ở thân người đàn ông cũng tìm được chỗ cởi ống tay áo, nhất thời cực kỳ tức giận mạnh mẽ xé ra, cả đống quần áo cứ như vậy bị xé rách.

      Nhìn rất tò mò nhìn chăm chú lồng ngực của , lần này Sở Chiến nhịn được, êm ái dụ dỗ: "Bảo bối muốn ăn sao? Thạch hoa quả ăn ngon." .

      Đường Tố Khanh nhìn chút, chân tướng, gật đầu theo bản năng, Sở Chiến cầm tay của tới lưng quần của mình lên, ý bảo tiếp tục như vừa rồi, tại Đường Tố Khanh chỉ cảm thấy thứ gì cũng mới mẻ chơi khá, lập tức xé rách quần thường của .

      Nhìn động tác khiêu khích trôi chảy, Sở Chiến chịu đựng nổi loại kích thích này, mạnh mẽ xoay người, vốn là tình cảnh nữ nam dưới lập tức biến thành nam nữ dưới, cánh tay chống lên ở bên người của , chống đỡ lấy chút sức nặng, để tránh đè hư .

      Tay của có ý tốt thăm dò xuống dưới, hài lòng nghe hơi thở của càng ngày càng loạn, động tác của chậm lại, quyến rũ : ". . . . . . Bảo bối, muốn ăn phải tự mình động thủ, nếu cũng cho bảo bối ăn."

      "Ưmh. . . . . ."

      ngẩng đầu lên tới nhìn , suy nghĩ từng chút từng chút, cũng trả lời cũng né tránh. Giương mắt nhìn thấy ánh mắt của càng ngày càng thâm trầm, Đường Tố Khanh yếu ớt : "Động thủ. . . . . ."

      Sở Chiến kịp đợi, tay cầm cằm của lên, ép buộc há miệng, sau đó đầu lưỡi tiến vào, tiến quân thần tốc, cắn còn kịp rút đầu lưỡi nữa, ngậm nó vào trong miệng, xoay tròn bú. Sau đó chợt nắm hai tay của về phía trước, giữ chặt tay của ở phía , động tác, khiến cho cảnh sắc bộ ngực của ra trước mắt , dùng sức xé cái, đai lưng lập tức rơi xuống, cúi đầu, môi lưỡi phủ lên, cũng để lại chút đường sống.

      Sở Chiến đè , môi nóng rực mãnh liệt chiếm lấy . Rốt cuộc có thể bỏ ra tất cả lệnh cấm và cố kỵ, hôn cuồng dã mà tùy ý, dường như muốn thả nhiệt tình và dục vọng để dành lâu ra ngoài, kiềm gì.

      Đường Tố Khanh bị hôn đến khó thở, choáng váng thất điên bát đảo, cảm thấy sức nặng người, đôi tay tự chủ được chống đỡ đến bộ ngực đứng dậy , lại nhận được trừng phạt tính hôn sâu hơn. . . . . .

      Rốt cuộc, bỏ qua môi của , lại cũng buông lỏng, bởi vì ngược lại bắt đầu công chiếm trận địa khác, vành tai, cần cổ, xương quai xanh, đường xuống nữa, bú, gặm nuốt, chiếm đoạt.

      Tung bay, rơi xuống, nâng bay lên, thoải mái, đau đớn khó nhịn và khoái cảm khó nhịn, đây là Đường Tố Khanh bốc cháy cảm nhận trong mơ mơ màng màng.

      đêm này Đường Tố Khanh ngủ được ngon giấc.

      người luôn có người nặng nề đè ép , mạnh mẽ nắm từng cái bộ phận thân thể trong tay, cuối cùng sau khi lần lại lần thở dốc cầu xin tha thứ, mang theo tính xâm lược ràng như vậy, giống như muốn xỏ xuyên qua mỗi góc trong thân thể mới bằng lòng bỏ qua.

      gọi tên, lần lần, gọi bảo bối, sau đó môi mỏng hôn xuống, triền miên, kích động lòng người.

      Môi và lưỡi đều có linh hồn của mình, gặp phải đồng loại, hết sức căng thẳng, dây dưa trùng điệp, dần dần nỡ dừng lại.

      Hemingway qua, thời điểm khi bạn và người bạn ân ái, nhìn thấy chân trời chuyển động.

      Đường Tố Khanh ngẩng đầu lên, cả người tìm được điểm chống đỡ, mù mờ ngỡ ngàng mở mắt nhìn sang, nhìn thấy bất kỳ vật gì đều mang màu vàng quay vòng bên cạnh, thấy nhìn chân .

      Chỉ nhìn thấy hình dáng bóng người mơ hồ, mê hoặc như vậy, giống như đắm chìm trong tầng nước, nghe luôn có tiếng gọi tên của từng lần , giọng dịu dàng vả lại đầy ý nghĩa, làm cho người rơi xuống nhiều lần, để cho tự cam tâm tình nguyện liền tiến vào. Vì vậy Đường Tố Khanh lại cảm thấy, giống như toàn bộ đường chân trời đều chậm rãi chuyển động ở trước mắt.

      giơ tay lên ôm cổ của , nghẹn ngào gọi lên cái tên: "Chiến. . . . . ."

      Đây giống như ngòi nổ, người đàn ông đáp lời tiếng lại tiếng. Kích tình kéo dài đến nửa đêm hơn ba giờ đồng hồ, người đàn ông mới ôm lấy chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

      Hôm sau, Đường Tố Khanh ngủ say, cảm giác có vật ấm áp cuốn lấy mình, nghĩ tới gần phải làm rồi, mở ra cặp mắt mơ màng, cảm thấy đồ đạc cuốn lấy sau lưng của mình rất lạ, nhiệt độ quen thuộc, nhẵn bóng hơn so với trước kia, quay đầu cái, khuôn mặt tuấn quen thuộc phóng đại xuất ở trước mặt.

      hơi hơi di chuyển khiến người đàn ông trong giấc mộng ôm chặt lấy lần nữa, động tác này của người đàn ông, khiến Đường Tố Khanh loáng thoáng hiểu ra cái gì trong nháy mắt, kéo chăn ngó vào trong nhìn lên, quả nhiên người có mặc bộ quần áo, hít vào hơi, Đường Tố Khanh chuyển động thân thể của mình, nhất thời cảm giác toàn thân giống như là bị tháo xương, đau nhức lợi hại, bàn tay to của người đàn ông gác lại ở bụng của , bá đạo buông ra.

      Cảm thấy động tác của Đường Tố Khanh, mặc dù tối hôm qua Sở Chiến vận động đến quá nửa đêm, nhưng lập tức nghĩ đến sáng sớm hôm nay còn có trận chiến vô cùng trọng yếu muốn đánh, mở cặp mắt mờ mịt ra cái, chậm rãi ngồi dậy, bởi vì động tác của mà chăn từ từ rơi xuống, lộ ra lồng ngực khêu gợi.

      Sở Chiến để ý người mình có mảnh vải che thân hay , muốn đào ra rồi ôm vào trong phòng tắm ngâm nước ấm, ai ngờ Đường Tố Khanh ở trong chăn ra ngoài giống như đà điểu, kéo thế nào cũng kéo ra được, dịu dàng dụ dỗ : "Bảo bối, rất đau sao? Ngoan, trước tiên tắm cái khó chịu." .

      " , ai cho . . . ." Đường Tố Khanh chôn mặt ở trong chăn ấp úng gì đó.

      Nhưng lỗ tai Sở Chiến sắc bén có thể nghe lời của , liền giả vờ uất ức : "Bảo bối quên mất trò đùa của mình tối hôm qua rồi sao?"

      Nghe vậy, Đường Tố Khanh nghĩ thầm liên quan gì tới , mới phải thua thiệt nhất có được hay , tại toàn thân cao thấp đau chết.

      "Bảo bối say, coi như thạch hoa quả, kéo quần áo của ra, lại ăn lại cắn, nhìn này, nơi này, nơi này của , còn có nơi này đều là bị bảo bối kéo tới, đều đau." Sở Chiến mạnh mẽ kéo ra, buộc nhìn về phía vết bầm ràng người mình, kẻ ác cáo trạng trước, vẻ mặt đó muốn bao nhiêu uất ức có bấy nhiêu uất ức.

      Nhìn cánh tay và sau lưng xanh xanh tím tím, vốn là còn để ý Đường Tố Khanh lập tức trợn tròn mắt, trong lòng nghi ngờ thầm nghĩ chẳng lẽ bá vương ngạnh thượng cung với người đàn ông trước mắt rồi hả ? Nếu sao người bầm tím nhiều như vậy?

      "Khụ khụ. . . . . . Đây là em làm?" Đường Tố Khanh vẫn là chưa tin mà hỏi.

      "Dĩ nhiên, đều là bảo bối làm, đói bụng, muốn ăn thạch hoa quả, liền. . . ." Sở Chiến uất ức , phía sau này có gian vô cùng lớn để người tưởng tượng, Sở Chiến hổ là Sở Chiến, đen tối đến mức độ như vậy, quả nhiên chỉ có mới biết làm, bầm tím người của đích thực là do Đường Tố Khanh bắt, nhưng bởi vì trêu chọc lợi hại, cộng thêm lần đầu tiên trải qua tình huống này, cho nên ở mấy lần sảng khoái và đau đớn hạ mới cào xé phía sau lưng và cánh tay của .

      Chuyện cưỡng ép thực đặt ở trước mắt như vậy, trong lòng Đường Tố Khanh thể tin có thể say rượu nhìn người đàn ông trước mắt ngon miệng, rồi bá vương ngạnh thượng cung đối với người ta, trong lòng dâng lên cỗ cảm giác áy náy.

      Đường Tố Khanh nhìn vết thương thân người đàn ông, trong đầu nghĩ tới chút hình ảnh, nhất thời vô cùng thẹn thùng, mím môi biết như thế nào cho phải, chẳng lẽ tối hôm qua xin lỗi, nhưng dường như cũng ăn thua thiệt rất lớn, mà ánh mắt người đàn ông lại vô cùng vô tội.

      Nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ ra câu thích hợp.

      Giống như nhìn thấu tâm tư của , Sở Chiến : "Bảo bối, em cần phải phụ trách đối với ." .

      Đường Tố Khanh liền bực bội, cũng nghĩ thế nào cũng nghĩ tới đấng mày râu lại ra lời này, bảo phụ trách coi như còn tốt chứ rồi, đợi chút, tại vấn đề phải người nào chịu trách nhiệm phương diện có được ?
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      dunggg thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      A la Hồ ly
      Nhug mh thix hehe. :yoyo52:
      noemi thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 69: Tình cảm dịu dàng, sóng gió ở phòng tắm

      Nhìn ánh mắt người đàn ông ai oán trước mắt, Đường Tố Khanh bất hạnh sinh ra cảm giác tội ác, cảm thấy chính đối với người đàn ông đột nhiên thay đổi, chút tán thưởng khác thường nổi lên, rốt cuộc tối hôm qua thừa dịp sau khi uống rượu say, giở trò ăn khô lau sạch đối với người ta rồi.

      Nhìn vết thương ở cánh tay và sau lưng của người đàn ông có thể nghĩ tình trạng tối hôm qua kịch liệt đến cỡ nào, nghĩ đến hình ảnh thích hợp với trẻ em, gương mặt Đường Tố Khanh hồng đồng, vấn đề tại phải là ai nên phụ trách chuyện này mà là vấn đề tại muốn làm, Đường Tố Khanh kéo chăn đến người của mình, mặc kệ người đàn ông lộ ra toàn bộ bởi vì động tác của , vội vội vàng vàng xuống đất chuẩn bị vào phòng tắm để tắm, sau đó làm, nhưng đánh giá thấp di chứng của vận động kịch liệt sau tối hôm qua, đúng lúc chân mới vừa đặt đến đất chuẩn bị đứng dậy, dưới chân đột nhiên đau nhức, trọng tâm yên, nặng nề thở dốc vì kinh ngạc, cả người xụi lơ xuống.

      Ngay lúc gần như muốn co quắp mặt đất, cánh tay mạnh mẽ có lực ôm ở hông của , lúc này mới ngăn lại số mạng sắp sửa ngã bị thương của .

      "Buông ra, em…em tự đứng được." Đường Tố Khanh được tự nhiên tránh thoát cánh tay của người đàn ông, chỉ cần vừa nghĩ tới làm chuyện bá vương ngạnh thượng cung đối với người ta, gương mặt trắng nõn của Đường Tố Khanh liền nhịn được đỏ bừng chút, trái tim bị khống chế vẫn lớn tiếng đập thình thịch, trước kia người đàn ông ở trước mắt cũng biết tượng kì lạ này, chỉ là đập lợi hại như vậy.

      Nhìn cậy mạnh, Sở Chiến giận cũng được mà tức cũng xong, trong lòng tràn đầy đau lòng, ôm lấy cả thân thể của ở trong ngực, cực kỳ dính sát dựa vào bả vai của , dịu dàng hỏi ở bên tai của : "Rất đau sao? Đều tại tối hôm qua . . . . . ." .

      Cảm thấy hơi thở ấm áp sau lưng, còn có nhiệt độ nóng rực cách chăn truyền từ sau lưng đến người , nhịp tim của Đường Tố Khanh càng lúc càng nhanh, nghe lời của người đàn ông, nghi ngờ quay đầu lại nhìn . Tối hôm qua phải bá vương ngạnh thượng cung sao? Vào lúc này toàn thân đau nhức là đáng đời, chuyện này lien quan gì đến ?

      Trong lòng Sở Chiến run lên, thầm than đau lòng cho thiếu chút nữa toàn bộ cũng đều ra, đối diện với ánh mắt trái nghi ngờ của , Sở Chiến ho tiếng, mắt đen nhánh thấy đáy, tiếp đó nhàng ra: "Đều tại tối hôm qua . . . . . . Chịu đựng được hấp dẫn, nên ngăn em đúng lúc." .

      Nghe vậy khóe miệng Đường Tố Khanh nhịn được run lên, trong lòng nghĩ tới đấng mày râu ngăn người phụ nữ làm ác cũng làm được, hoặc là sau khi say rượu có sức mạnh kinh người, hoặc là căn bản người đàn ông này cũng có ngăn cản, chỉ có điều cho dù đáp án là cái gì, bây giờ chuyện cũng xảy ra.

      Sở Chiến nhìn ở cõi thần tiên, tính bá đạo của lập tức bất mãn, có tư tưởng xấu xé quần áo của , hài lòng nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng lại biết xử lí của người phụ nữ, vui vẻ ôm vào phòng tắm, cười híp mắt : "Tối hôm qua toàn thân cao thấp của em có nơi nào mà nhìn thấy, chẳng những thấy hết, em còn cầm lấy tay sờ soạng lần." .

      Nhìn nét mặt hận thể gặp trở ngại, trong lòng Sở Chiến cười lật trời, ra say trừ vẫn thuần túy tìm ăn ở ngoài, căn bản là thuần khiết như đứa con nít, nếu phải là vẫn hướng dẫn , đoán chừng đến bây giờ cũng còn chưa ăn thịt rồi, Sở Chiến nghĩ đến biện pháp theo đuổi phụ nữ trong quá khứ của mình, cách nào hữu hiệu hơn trực tiếp tới đẩy ngã, rốt cuộc lũ em này cũng đưa ra được chủ ý tốt.

      Nghe vậy, trong lòng Đường Tố Khanh kêu thảm, chẳng lẽ sau khi say rượu chính là sắc nữ trần truồng? Nhưng bình thường đều là người trí thức vô cùng đứng đắn, phải hủ nữ, hay là trong lòng mỗi người đều có ác ma? Đường Tố Khanh nghi ngờ thầm nghĩ trong lòng.

      Thả vào trong bồn tắm, mở nước tắm ấm áp, Sở Chiến bước vào bồn tắm chuẩn bị hưởng thụ chút phúc lợi đặc biệt của mình, nhưng ngượng ngùng dứt dùng sức đẩy ra ngoài, mắt ngắm loạn xung quanh nhưng nhìn , trong miệng trực tiếp hét lên: "Nhanh ra, em muốn tắm." .

      " cũng muốn tắm, cùng nhau tắm , như vậy vừa tiết kiệm nước vừa tiết kiệm điện." Sở Chiến có bộ mặt nghiêm trang chuyện lưu manh vô lại này, càng phải đẩy ra ngoài, càng phải vào bồn tắm, trong lúc hai người đẩy đẩy kéo kéo như vậy, nước trong bồn tắm đầy.

      Đường Tố Khanh ngồi ở trong bồn tắm cả người nấp ở trong nước, dám làm động tác đứng dậy, chỉ có thể la hét làm cho người đàn ông ra ngoài, ai ngờ da mặt của người đàn ông này phải dầy bình thường, hay là nghiện hành động vá vương ngạnh thượng cung của tối hôm qua rồi hả?

      " ra nhanh lên, bụng của em đói rồi." Đường Tố Khanh hét lên, mạnh bạo được, dứt khoát dùng mềm.

      Biện pháp này quả nhiên hữu hiệu, người đàn ông vừa nghe, trong đôi mắt đen nhánh dường như toát ra vẻ đau lòng, sau, ở trong ánh mắt chân tướng của , ngồi xổm người xuống, bàn tay to cầm đầu của , giống như cầm toàn bộ vật báu thế giới, ở dưới ánh mắt mê hoặc của , bờ môi khêu gợi trực tiếp đè lên môi của .

      Sau khi dịu dàng hút hai bên môi đào của , liền vội vàng chui vào trong miệng của , ôm lấy đầu lưỡi của , cùng dây dưa qua lại với , động tác dịu dàng kích thích. Giờ khắc này Đường Tố Khanh cảm giác mình là người dấu nhất của người đàn ông trước mắt, giống như chỉ mong sao những thứ tốt nhất toàn thế giới đều được nâng đến trước mặt . cái nhận thức ngoài ý muốn để cho bỏ qua động tác phản kháng, trầm mê sâu vào trong cạm bẫy tình cảm dịu dàng của , ngửa đầu thừa nhận nụ hôn sâu dịu dàng của , khẽ hé môi, nghênh đón đầu lưỡi của tiến vào.

      Mặc dù lúc trước bị người đàn ông hôn nóng bỏng qua rất nhiều lần, nhưng mỗi khi hôn , thân thể Đường Tố Khanh cũng có cách nào kiềm chế run rẩy nhàng, môi lưỡi này, giống như mang theo dòng điện, làm đầu óc bị điện giật choáng váng.

      Nụ hôn nóng bỏng khiến Đường Tố Khanh cảm thấy khó thở, cả người có sức lực xụi lơ ở người .

      "Ừ. . . . . ." nụ hôn sâu cách thức tiêu chuẩn, triền miên kéo dài hồi lâu, cho đến khi Đường Tố Khanh rốt cuộc kiên trì nổi, do khóe miệng tràn ra tiếng thán nhàng, Sở Chiến mới thỏa mãn buông ra, ôm chặt vào trong ngực, giọng rất khàn khàn mang theo ý dụ dỗ dịu dàng: "Em ngoan ngoãn tắm, nấu cơm trước, bảo bối muốn ăn cái gì?" .

      Ổn định hô hấp của mình, chịu nổi thân mật cùng người đàn ông như thế, Đường Tố Khanh giọng mở miệng : "Tùy tiện." .

      Sở Chiến rất nỡ buông ra, cưng chiều sờ sờ sống mũi của , dịu dàng : "Vậy tự quyết định, em tắm nhanh lên chút, nếu như mình em tự tắm được liền lớn tiếng gọi ." .

      Nghe vậy, Đường Tố Khanh cực kỳ xấu hổ đẩy cái, vừa xấu hổ lại vừa 囧, trong lòng cảm thán da mặt người đàn ông này là càng ngày càng dày rồi, thúc giục: "Nhanh nhanh ra ngoài." .

      "Ha ha. . . . . ." Tâm tình Sở Chiến vô cùng tốt bỏ qua , cười lớn ra ngoài, lúc khỏi phòng tắm vẫn quên giúp đóng kín cửa, để tránh gió thổi vào, lạnh hư luôn.

      Đợi đến khi người đàn ông rốt cuộc ra ngoài, lúc này Đường Tố Khanh mới khẽ buông lỏng thân thể của mình, nghĩ thầm phá vỡ tầng quan hệ này, về sau hai người nên tự xử như thế nào, bỏ qua dè dặt mà , căm ghét việc thân thiết với , thậm chí có chút mong đợi và cảm động.

      Nhớ trước kia biết thấy qua câu như vậy ở trong quyển sách nào ‘tâm và thân của người người phụ nữ là liền nhau, mất thân, tâm cũng mất theo’, rốt cuộc bây giờ lĩnh ngộ ý tứ của những lời này, trước kia chưa bao giờ quan tâm chuyện, nhưng bây giờ phải bỏ ra đại não gân cốt đê nghĩ tới.

      Có lẽ đem tâm cho cũng phải chuyện xấu, ý niệm như vậy đột nhiên chợt lóe lên ở trong đầu , cả kinh lập tức cầm vòi hoa sen lên bắt đầu tắm.

      Đường Tố Khanh quên mất lòng người rất khó khống chế, nó thường thường bị người trộm trong lúc chính mình lơ đãng.

      Nước ấm áp từ vòi hoa sen phun ở người , bởi vì tình trạng kịch liệt tối hôm qua mà lưu lại chấm đỏ người, từ từ cởi ra bởi vì nước nóng xối vào, khuôn mặt nhắn rực rỡ bị nước chảy qua, khẽ run nhắm mắt lại, khóe môi, bất giác nâng lên độ cong.

      biết qua bao lâu, đợi cảm thấy thân thể thoải mái rất nhiều, lúc này mới bước ra khỏi bồn tắm, lau thân thể sạch , Đường Tố Khanh phát mình nhất thời sơ suất, lại quên mang quần áo sạch vào, nhớ lại hình như người đàn ông ra ngoài làm bữa sáng rồi, hẳn là có thời gian vào, Đường Tố Khanh nhanh chóng mở cửa ra khỏi phòng tắm.

      cái chân vừa mới bước khỏi phòng tắm, thân thể liền bị cỗ sức lực mạnh mẽ kéo ra khỏi cửa, vừa ngẩng đầu, nghênh đón chính là nụ hôn cuồng nhiệt, sau lưng đánh úp tới vách tường lạnh lẽo, mắt đẹp hơi mở, chỉ thấy người đàn ông đáng lẽ ở phòng bếp, lại đeo tạp dề đứng đây, cái tay cầm cái muôi, cái tay khác đặt ở ngang hông của , trong tròng mắt đen đều là ý cười ranh mãnh hả hê.

      "Ừ, buông ra á! Làm sao có thể vào?" Nghĩ đến mình ra ngoài để lấy quần áo, giọng của Đường Tố Khanh mang theo nũng nịu vỗ cánh tay của , xấu hổ ra lệnh.

      Gặm nuốt cánh môi mềm mại của lát, Sở Chiến mới hài lòng buông ra, hai cánh tay mạnh mẽ chống ở vách tường, giam cầm ở giữa chính mình và vách tường, thưởng thức gương mặt lộ ra vẻ nũng nịu trong lúc lơ đãng, lại cúi đầu mổ nụ hôn tiếp theo ở môi .

      "Vợ à, tới bảo em ăn bữa sáng, nhưng mà bây giờ rất đói, có thể no rồi lại tiếp hay ?" khuôn mặt tuấn có ý cười xấu xa, Đường Tố Khanh nháy mắt, suy nghĩ chốc lát mới lĩnh ngộ ý tứ trong lời của người đàn ông, lập tức thẹn thùng giậm chân : ", đồ lưu manh, ra nhanh, em rất lạnh." .

      Nghe vậy, Sở Chiến luôn luôn cưng chiều vợ như mạng đâu cam lòng lại để cho lạnh, nhướng nhướng mày ôm chặt lấy , ở bên tai của , thổi loại hơi quyến rũ, giọng khàn khan làm cho hai tai ửng hồng: "Vợ à, nếu sưởi ấm cho em , tại cực kì nóng." .

      " đứng đắn, ra nhanh." Đường Tố Khanh giậm chân, hét lên.

      Sở Chiến cười khẽ tiếng, biến sắc buông ra, nở nụ cười xấu xa, dụ dỗ: "Chờ cho bảo bối ăn no, lại đến đút ăn no." , sau đó cười ha ha ra khỏi cửa phòng, nghe tiếng cười sảng khoái này, Đường Tố Khanh rất xác định người đàn ông này là lòng vui vẻ, chỉ là biết tại sao tâm tình đột nhiên tốt như vậy.

      Chờ sau khi người đàn ông ra ngoài, Đường Tố Khanh lo lắng lại đột nhiên xuất , vội vội vàng vàng chạy đến trong tủ quần áo tìm áo ngủ bảo thủ của mình mặc vào, nhìn toàn thân cao thấp của mình có chỗ ổn mới chậm rãi ra khỏi phòng.
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :