1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      thanks editor:yoyo55::yoyo55:

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 62 (tiếp)

      Sở Chiến cúp điện thoại, rón rén ra khỏi phòng tắm, tới bên giường, dưới ánh đèn lờ mờ, có thể nhìn thấy rất ràng ngủ thoải mái lăn qua lộn lại giường, này làm cực kỳ thương .

      Cho là chuyện hôm nay dọa sợ, bây giờ gặp ác mộng, Sở Chiến bước nhanh hơn, rón rén nằm lên giường, ngờ vốn lăn qua lộn lại giống như là tìm được tổ, chui vào trong ngực của , yên tĩnh ngủ thiếp .

      Sở Chiến nhìn thấy động tác của , chuyện vui mà vừa rồi thuộc hạ mới báo cáo đều biến mất trong nháy mắt, vui vẻ chỉ là cười ra tiếng thôi, khóe miệng khêu gợi chậm rãi cong lên, ánh mắt vốn đen nhánh như đầm sâu híp lại thành đường cong, có thể thấy được chủ nhân của ánh mắt này có bao nhiêu vui vẻ.

      Đem đầu đặt lên cánh tay của mình, giống như lúc vừa mới ngủ, Sở Chiến bá đạo đem cánh tay khác để ngang qua hông của , bàn tay to ấm áp gác lại ở bụng , nhàng vuốt ve, mang theo tiết tấu riêng biệt, giống như thổi khúc ru ngủ.

      Sở Chiến đưa gương mặt lại gần mái tóc tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, dựa vào cổ , hơi thở ấm áp phun nhè cổ , thỉnh thoảng đưa tới trong cơn ngủ mơ của chút bất mãn.

      Hơi thở ngọt ngào thơm mát tỏa ra từ người , quanh quẩn ở bên lỗ mũi , Sở Chiến đâu có chịu buông đầu óc của mình ra, đoán chừng nếu phải lo lắng cổ mảnh khảnh của bị làm liền đứt, rất muốn cắn miếng cho nghiện, nhưng thương vợ như mạng sao có thể cam lòng để cho đau, chỉ có thể tự mình chịu đựng đau khổ này.

      "Bảo bối, kẻ nào dám đụng đến người em tuyệt đối bỏ qua cho ." Sở Chiến dịu dàng lầm bầm ở bên tai của , lại ra những từ ngữ vô cùng tàn nhẫn, giờ phút này Đường Tố Khanh trong mơ biết thế giới này có người đàn ông nguyện vì mình mà chắn gió che mưa, có người đàn ông mình như si như cuồng vậy.

      Sửa lại tóc trán chút, Sở Chiến ôm , ngửi hương vị ngọt ngào của ấy rồi thỏa mãn ngủ thiếp .

      Sáng sớm hôm sau, cả đêm ngủ ngon, Đường Tố Khanh tỉnh lại theo đồng hồ sinh học của mình, giống như hôm qua, khí nóng ngừng truyền đến từ sau lưng đột nhiên làm cho nỡ rời khỏi cái giường này.

      muốn thừa nhận là hình như càng ngày càng thích ứng đối với hành động thân mật của người đàn ông này, nếu như ngày nào đó đột nhiên làm những cử chỉ thân mật này nữa, dĩ nhiên quen, suy nghĩ đến đó mặt Đường Tố Khanh đỏ ửng lên, điều chỉnh lại suy nghĩ của mình chút, rón rén đem bàn tay to đặt ở bụng của mình nhàng xuống, sau đó từ từ xuống giường.

      ngờ cử động nhàng này cũng đánh thức người đàn ông sau lưng, ngày mới bắt đầu, lúc chân giẫm lên đôi dép lê mặt đất, bị người đàn ông gắt gao ôm trở lại từ phía sau, cả người đè lên người người đàn ông đó, hơn nữa còn là tư thế mập mờ nữ nam dưới.

      Lỗ mũi đụng nhau, gương mặt cùng chống đỡ, Đường Tố Khanh có thói quen sáng sớm bị người đàn ông nhìn lâu như vậy, gương mặt ửng đỏ giùng giằng đứng dậy, dịu dàng : "Thời gian vẫn còn sớm, ngủ thêm lát nữa ."

      Giọng đó, động tác kia, giống như là đôi vợ chồng bình thường qua vài chục năm, chút xíu thái độ được tự nhiên, khác biệt duy nhất chính là bây giờ quấn quanh người hai người chính là tình ý sâu, đều sâu sắc hơn bất kỳ đôi nhau ngọt ngào nào trong thanh niên nam nữ.

      "Ưmh, vẫn còn sớm, cùng nhau ngủ tiếp chút nữa." Sở Chiến thầm tiếng, ôm chuẩn bị thỏa mãn tiến vào giấc ngủ, ở trong lòng hết sức buồn ngủ nghĩ tới ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, chất lượng giấc ngủ cũng đặc biệt tốt.

      Đường Tố Khanh nhìn thấy động tác người đàn ông tựa như đứa trẻ, trong bụng cảm thấy buồn cười, giọng tự chủ được mà dịu dàng lên tiếng, dùng giọng dụ dỗ : "Em còn phải làm nữa, cứ ngủ ."

      xong phải đứng dậy nhanh, trong lòng suy nghĩ nếu lại như lần trước nữa, khẳng định lúc ra ngoài bị ông nội chê cười.

      Nhưng chăn thịt người ấm áp, hơi thở thơm mát như vậy, Sở Chiến đâu có chịu để cho , lúc


      Này bất mãn ôm thân thể bé của chặt, khàn khàn : “Ngày hôm qua em bị doạ sợ, hôm nay xin nghỉ .” Sau khi xong còn nhắm mắt lại, làm sao Đường Tố Khanh muốn tức giận cũng được.


      Lúc bình thường là người đàn ông bá đạo, giờ ràng chánh là đứa trẻ ăn vạ, Đường Tố Khanh đành lòng quát lớn, giọng tức giận : “Đừng làm rộn nữa, em còn rất nhiều tài liệu chưa xem, sao có thể xin nghỉ được! ngủ thêm lát nữa , đợi tỉnh ngủ ăn bữa sáng.”


      Lần này bất kể như thế nào Đường Tố Khanh cũng hạ quyết tâm, thể thừa nhận tại cũng rất hưởng thụ thời gian an nhàn ấm áp ở giường, nhưng công việc quan trọng hơn, tại ngồi ở vị trí này, hoàn toàn là do quần chúng nhân dân tin tưởng , tuyệt đối thể phụ lại tin tưởng này.


      Đường Tố Khanh chính là người phụ nữ mạnh mẽ, trong công việc có chủ kiến của mình, chỉ cần cảm thấy là chuyện đúng đắn liền muốn làm tới cùng, mười người ngang bướng cũng kéo trở lại được.


      Đường Tố Khanh nhẫn tâm dùng sức đẩy bàn tay người đàn ông gác ở eo ra, nhanh chóng đứng dậy, thấy người đàn ông bất mãn mở cặp mắt mơ màng ra, nhất thời cũng có để ý nhưng , người đàn ông lên án giống như làm ra chuyện xấu gì vậy, nhất thời mềm lòng lời dụ dỗ: “ ngủ tiếp , em ăn điểm tâm trước.”


      Sau khi xong rất có khí thế chạy vào phòng tắm, vội vội vàng vàng thay quần áo của mình xong liền ăn điểm tâm.


      Ông cụ ngồi ăn điểm tâm ở bàn ăn thấy cháu mình mang theo tinh thần sảng khoái ra ngoài, mà lúc này cháu rể thường theo bên cạnh lại chưa hề thấy mặt, trong mắt ông cụ loé lên tinh quang nào đó, ý tứ chắc chắn thử dò xét: “Tiểu Hiền còn chưa dậy à?”


      Đường Tố Khanh ngồi ở bàn ăn, cầm chén lên múc thêm bát cháo nữa rồi yên lặng ăn, nghe câu hỏi của ông cụ, ngẩng đầu lên trả lời, “Vâng, ấy còn chưa dậy, xem ra là quá mệt mỏi rồi.”


      Lúc đó trả lời như vậy cũng cảm thấy có vấn đề gì, nhưng ông cụ lại đem ý tứ trong lời của hiều thành loại tầng nghĩa khác, mặt thần bí : “Quá mệt mỏi sao?”


      Đường Tố Khanh nghi ngờ gì, gật đầu cái, tiếp tục ăn cháo, ngờ ông cụ lập tức ra câu khác khiến cho thiếu chút nữa bị sặc.


      “Tiểu Hiền cũng là, sáng sớm cũng biết tiết chế, cháu còn phải làm nữa.” Mặc dù giọng của ông cụ giống như giận trách, nhưng trong giọng còn hàm chứa mong đợi mơ hồ nào đó, khiến Đường Tố Khanh giải thích được, biết ông nội chờ mong cái gì nữa.


      Chỉ là tự động lý giải những lời này của ông cụ là sáng sớm người đàn ông kia quấn quýt lấy đòi ngủ nướng mà thôi, loại hành vi này rất hiểu chuyện, là người phải làm sao có thể ngủ nướng được.


      Lập tức ho khan mấy cái, Đường Tố Khanh nhịn được lên tiếng giải thích cho nah: “Cháu sao, dù sao cũng đến trể.”


      Ông cụ cười tủm tỉm liếc nhìn , sau đó tiếp tục ăn điểm tâm, nhìn ánh mắt ông dường như cực kỳ vui vẻ, chỉ cần ông cụ vui vẻ là được rồi, Đường Tố Khanh nghi ngờ gì nữa, tiếp tục ăn cháo.


      Cũng như mọi ngày, sau khi Đường Tố Khanh ăn điểm tâm xong liền tự mình lái xe con chuẩn bị làm, khác biệt duy nhất là hôm nay thnahf phố S cực kỳ vắng vẻ, đường chỉ có vài chiếc xe con chạy, dù sao vẫn có cảm giác thiếu chút gì đó.


      ở chỗ tín hiệu giao thông, nhìn đèn đỏ sáng lên, Đường Tố Khanh dừng xe con của mình lại, ngay vào lúc này, chương trình truyền hình vang lên từ TV cỡ lớn ở phía nóc toà nha, ngay sau đó bắt đầu phát sáng chương trình.


      Than tiếng, vừa rồi Đường Tố Khanh luôn cảm giác thiếu chút gì đó, ra là mỗi ngày đều nhìn thấy TV ở đường ngừng đưa tin tức, hôm nay lại yên tĩnh khác thường. tại màn hình bắt đầu phát sóng, ngược lại náo nhiệt ít.


      Chờ đến lúc đèn xanh sáng lên, Đường Tố Khanh dùng sức giẫm cái ở bàn đạp, xe con từ từ chạy lên phía trước, Đường Tố Khanh biết sau khi xe của rời , màn hình lớn bắt đầu phát sóng tin tức chấn động sáng sớm hôm nay của thành phố S, cũng là tin tức kinh người trăm năm khó gặp, đại khái nội dung tin tức là phần lớn toà soạn báo của thành phố S đột nhiên phá sản hoặc giải tán chỉ trong đêm, trong nháy mắt, giới truyền thông bắt đầu cuộc cánh mạng mang thanh tẩy lớn nhất, mà Diệp Thị vẫn đứng thứ ba trong giới truyền thông, tại vững vàng ở vị trí thứ nhất, trước mắt giới thiệu thông nguyên nhân cụ thể.

      Chương 62 (tiếp)

      Giờ phút này bên trong tầng cao nhất của cao ốc thương mại nào đó, truyền đến tiếng đánh máy và tiếng các nhân viên tới lui để trao đổi công việc, bên trong cùng của tầng cao nhất là phòng làm việc rộng năm mươi mét vuông.

      Căn phòng này cũng giống như phòng làm việc của ông chủ bình thường, chỉ khác là trong phòng làm việc đặt thêm kho sách cỡ lớn, mà bàn làm việc lại chất đống đủ loại báo, có tiếp đãi người khác dùng trà hay sa pha thoải mái, chỉ có ghế dựa bằng vải bông bọc da ở trước bàn làm việc.

      Người đàn ông ngồi ghế cầm theo cuốn sách cổ, diện mạo cũng xuất sắc lắm, may mắn là dáng người cao lớn, cộng thêm cỗ hơi thở tri thức ở người , người như vậy mà ra ngoài cũng có ít người theo đuổi.

      Chỉ thấy người đàn ông trêu chọc nhìn ông chủ ngồi ở bàn làm việc, người đàn ông : "Trí Viễn, có phải trước đó cậu nhận được tin tức gì hay ? Nếu sao lần này lại ra lệnh để ý tới việc phỏng vấn Phó Thị Trưởng kia? Phải biết nếu như làm tốt cuộc phỏng vấn này, có thể được khen thưởng khoản."

      Người đàn ông ngồi ở ghế ông chủ có ngũ quan thâm thúy làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân, chính là người sáng lập ra Diệp Thị người cầm lái Diệp Trí Viễn, bình thường bộ dáng ôn hòa vô hại, nhưng ngòi bút có thể là lưỡi dao, nhân vật dưới ngòi bút của chứa đựng tất cả suy nghĩ của .

      " có tin tức gì cả, chỉ muốn làm người bỏ đá xuống giếng, rồi tranh thủ cơ hội chen chân vào mà thôi." Diệp Trí Viễn dừng tay đánh máy chút, mặn nhạt .

      " Cậu chuyển sang làm từ thiện từ khi nào rồi hả ? Nhớ trước kia có nhân viên chính phủ té ngựa cũng bởi vì ngòi bút sắc bén của cậu mà!" Người đàn ông buồn cười lên lâu trước đây.

      Người bạn thân này cũng có lòng tốt của Thánh mẫu Maria, tất cả suy nghĩ của ta chỉ là đúng hay sai, chết cũng có thể để người ta sống lại, liên tưởng đến tin tức đặc biệt lớn sáng sớm hôm nay là các tờ báo lớn đều đóng cửa, vừa mới vào công ty liền hấp tấp chạy đến phòng làm việc của bạn tốt để dò đến kết quả.

      Thấy Diệp Trí Viễn trả lời, người đàn ông nghi ngờ tiếp: "Cậu có phải có người chống lưng đằng sau Phó thị trưởng kia ? Nếu làm sao tất cả tòa soạn cố ý gây khó khăn cho ấy trong ngày hôm qua đều bị đóng cửa đây? Rất kì lạ đó."

      "Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, ở đâu ra nhiều quan hệ như vậy chứ ?" Vẻ mặt Diệp Trí Viễn nóng lạnh .

      Giọng của như vậy càng làm cho người đàn ông đối diện cũng chính là Trần Nghệ rất hiếu kỳ, Trần Nghệ ngồi thẳng người lại, nghi ngờ : "Có phải cậu biết Phó Thị Trưởng hay ? Nếu sao cậu luôn bảo vệ ấy như thế, còn có, sao cậu biết sau lưng ấy có ai hả?"

      Nghe vậy, tay đánh máy của Diệp Trí Viễn ngừng lại, trong đầu lập tức nhớ lại màn nhiều

      năm trước, đó là thời điểm học thạc sĩ, cự kỳ giản dị đeo túi hành lý được làm từ vải bố cũ sân trường, những người khác nhập học đại học khoa chính quy đều là con em nhõng nhẽo, yếu ớt, theo cha mẹ đến báo danh, cha mẹ và nhóm người giúp việc cầm túi lớn túi hành lý giúp tay, chỉ có mình vào sân trường, khắc kia trở thành rất đặc biệt, cho dù ăn mặc giản dị, cho dù có cha mẹ giúp tay, đến nay cũng quên khuôn mặt xinh đẹp đó tràn đầy khát vọng đối với kiến thức và nhìn về tương lai, có lẽ chỉ cái nhìn kia liền khiến người ta mê muội!


      “Này, câu nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ cậu biết ấy sao? Cậu quá hiền hậu rồi, cậu gọi mình từ nước Mĩ xa xôi trở lại đây giúp cậu, kết quả lại gạt mình chuyện quan trọng như vậy, thành khai báo , đơn thuần chỉ là quan hệ quen biết có đúng , nhìn vẻ mặt của cậu này, chết rồi, chết rồi, chẳng lẽ là cậu thầm mến người ta sao?” Trần Nghệ nhìn thấy bạn tốt mê muội, lập tức khoa trương đứng lên lớn tiếng hỏi.


      Giống như bị người ta trúng chân đau, sắc mặt Diệp Trí Viễn hơi đỏ lên, mất tự nhiên giải thích: “Cậu giọng chút, chỉ là quan hệ sư huynh sư muội bình thường mà thôi.”


      Trong giọng có loại ý tứ giấu đầu hở đuôi, Trần Nghệ vẫn cho rằng bạn tốt của người dính khói bụi trần gian, cũng quan tâm đến những hành động liếc mắt đưa tình của con , đâu biết ra là có tình khác, giống như phát ra tin tức trọng đại gì đó, khoa trương : “Sư huynh sư muội sao? phải ấy chỉ tốt nghiệp khoa chính quy thôi sao? Sao lại thành sư muội của cậu rồi hả?”


      Biết người bạn tốt này có tính tình nhiều chuyện dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, Diệp Trí Viễn chậm rãi : “Lúc mình thi lên thạc sĩ, thời điểm mình học thạc sĩ ở trường đại học kia cùng đúng lúc ấy học đại học, mình học về báo chí, còn ấy học chính trị, chỉ là gặp mặt mấy lần, đoán chừng ấy cũng quên mất rồi.”


      “Ô ô, ra là thầm mến, kỳ khi nhìn thấy Phó Thị Trưởng ở tin tức, cá nhân mình cũng cảm thấy tệ.” Trần Nghệ cười híp mắt , dưới con mắt nguy hiểm của bạn tốt này lập tức đổi lời : “ phải là tệ, là cực kỳ tốt, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, mình hề có hứng thú với ấy.”

      ra tâm của mình xong. Diệp Trí Viễn cũng có tâm tư làm việc nữa, trong đầu ra toàn là chuyện về những năm trước.


      Nhìn thấy bạn tốt lại rơi vào trạng thái thẫn thờ, Trần Nghệ thể ra tin tức viết báo: “Trong tin tức này Phó Thị Trưởng có chồng, biết người đàn ông kia có nhìn thấy tin tức ngày đó hay ?”


      “Thích nhất thiết phải ở chung chỗ, chỉ cần biết rằng ấy hạnh phúc mình sao cả.” Diệp Trí Viễn trừng mắt liếc cái rồi .


      Bị bạn tốt tức giận nhìn chằm chằm, Trần Nghệ vô tội sờ sờ cái mũi của mình,

      phải đây là bạn tốt sao, cậu ta vẫn thầm mến đóa hoa này nhiều năm nhưng lại có kết quả gì, huống hồ người ra cũng chó gia đình của mình, làm người thứ ba cũng là chuyện rất xấu hổ, khụ khụ, nghĩ đâu rồi.

      Diệp Trí Viễn nhàn nhã nằm ở ghế ông chủ, gõ bàn mấy cái rồi : “ tại cậu sắp xếp người hỏi thư kí của ấy , xem lúc nào ấy có thời gian tiến hành phỏng vấn.”


      tại nếu phỏng vấn có thể chứng minh việc ấy có bối cảnh sau lưng với bên ngoài là hay ?” Trần Nghệ nghi ngờ ra suy nghĩ của mình, đương nhiên hiểu phỏng vấn trong lời bạn tốt đương nhiên là phỏng vấn tốt. Diệp Thị vừa lên làm ông trùm liền phỏng vấn Phó thị trưởng, như vậy phỏng vấn vừa ra lò chẳng lẽ sợ người khác sau lưng Phó thị trưởng có người chống đỡ sao, đối với những tin tức phá hoại nhân cách của ấy, đây cũng phải là chuyện tốt đối với hình tượng của ấy.


      " cần lo lắng. Diệp thị chính là Diệp thị, có ai dám gì chứ, phỏng vấn xong đưa tài liệu cho mình viết, thôi, tự mình phỏng vấn cũng được.” Diệp Trí Viễn suy nghĩ chỉ chốc lát sau đó .


      Chuyện giao cho bạn tốt làm, tại Trần Nghệ cũng thể cả người nhõm, bọn họ vừa mới ngồi lên vị trí ông trùm, rất nhiều chuyện phải làm, hơn nữa còn phải cự tuyệt nhân viên chính phủ lôi kéo bên ngoài, tại sao nhân viên chính phủ lại muốn lôi kéo bọn họ? Đương nhiên là hi vọng người em tốt của viết ra bài báo tốt, tăng thêm lợi ích cho con đường làm quan của bọn họ rồi.
      Last edited: 23/3/15
      Friendangel2727, dungggtieunhu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 63: BÀY RA SƯ ĐOÀN THƯƠNG

      Nếu như mới vừa rồi Đường Tố Khanh thấy thành phố S cực kỳ an tĩnh, nghi ngờ gì. tại, kể từ khi vào văn phòng, nhìn thấy các thuộc hạ cung kính lại mang theo chút xa cách, sợ hãi; ánh mắt dường như tìm tòi nghiên cứu cái gì đó. Mọi người đều ở phòng làm việc, mặc dù chức vị của tương đối cao, nhưng trong công việc mọi người đều nhìn với ánh mắt cung kính và nhiệt tình trò chuyện với . Dường như chưa từng có vẻ mặt sợ hãi như thế, còn tìm tòi nghiên cứu những điều trong đó, đến tột cùng người có cái gì làm cho bọn họ hứng thú?

      Lắc đầu, Đường Tố Khanh khẽ cười tiếng, từ từ vào phòng làm việc của mình, theo sát phía sau là thư ký riêng của .

      vào phòng làm việc, thoải mái ngồi ghế của mình, lúc này Đường Tố Khanh mới nhìn về phía thư ký, nghe ấy báo cáo về lịch trình ngày hôm nay của mình. Đại khái cũng như mọi người, phê duyệt các tài liệu quan trọng, sau đó tiến hành họp hội nghị cấp cao mỗi tháng lần.

      Nghe thư ký báo cáo xong tình hình ngày hôm nay, Đường Tố Khanh gật đầu cái, phân phó thư ký giúp mình pha ly trà, cầm bút lên chuẩn bị phê duyệt các tài liệu cần thiết, lại nhìn thấy vẻ mặt muốn rồi thôi của thư ký, nghi ngờ lên tiếng : "Còn có chuyện gì sao?" .

      Thư ký giống như là cố gắng che giấu, cuối cùng cắn răng cái, lấy tờ báo từ phía sau đặt trước bàn công văn của Đường Tố Khanh, nghi ngờ hỏi: "Có phải Phó thị trưởng kết hôn rồi ạ?" .

      Đây những là tiếng lòng của , mà còn là của tất cả những người đàn ông muốn theo đuổi Phó thị trưởng .

      "À? phải cũng biết tôi kết hôn rồi sao? Vậy bây giờ tôi tuyên bố là tôi kết hôn, phải những thứ này quan trọng sao?" Đường Tố Khanh nhíu chân mày lại, nghi ngờ , trong tay cầm tớ báo thư ký đưa cho lên, tỉ mỉ đọc.

      trang chủ của tờ báo đăng ảnh rất ràng, bức ảnh xinh đẹp bị đám phóng viên vây quanh, bộ dạng yếu đuối lệ thuộc vào người đàn ông ở phía sau, trong mắt là tin tưởng tuyệt đối và an tâm khi có người đàn ông kia bên cạnh, gương mặt quen thuộc, ánh mắt sáng rực, đó chính là hình ảnh bị đám phóng viên chặn lại vào tối ngày hôm qua. người của người đàn ông phát ra ánh sáng lạnh lẽo, mặt tuấn là vẻ mặt bảo vệ mà mình thương trong ngực, ánh mắt càn quét khắp nơi. Đây chính là người chồng như con cừu của đó sao? Chỉ là thể thừa nhận, ánh mắt che chở và bảo vệ của người đàn ông này làm cho mê muội.

      tờ báo viết tiêu đề to ‘Phó Thị Trưởng bí mật kết hôn, kỳ tướng mạo chồng mới cưới của phó thị trưởng vượt qua đại minh tinh’

      nghe được câu trả lời của , trong lòng thư ký nghĩ đến việc làm sao lại quan trọng. Tin tức này vừa được truyền ra, đoán chừng cõi lòng của rất nhiều người đàn ông đau đớn.

      Phải biết rằng khi giữ chức vụ Phó thị trưởng, có rất nhiều người đàn ông khắp cả nước gửi quà đến, nào là để xin được số điện thoại của Phó thị trưởng, nào xin hẹn dùng cơm.

      Trong lòng thư ký cảm thán công tác giữ bí mật về chuyện tình cảm của Phó thị trưởng là nhiệm vụ quan trọng, chuyện bí mật như thế cũng bị đám chó săn ra, là khiến tầm mắt người ta mở rộng, chỉ là suy nghĩ kỹ chút. Qua hình ảnh của báo chí thấy được người đàn ông kia rất đẹp trai, nghĩ như vậy thư ký cũng bật thốt lên: “Phó thị trưởng, chồng của đúng là đẹp trai, rất nam tính.”

      Đường Tố Khanh nghe được người khác khen như thế, biết tại sao trong lòng lại đột nhiên vui vẻ, nhưng sắc mặt vẫn như thế: “Ha ha, đẹp trai thể xem như cơm được, những thứ này đều là trời sanh, có gì phải kiêu ngạo, chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.”

      Trong lòng thư ký cảm thán vẻ ngoài đẹp như thế phải ai cũng có được, huống chi người của người đàn ông kia còn có chí khí chùn bước trời cho, hâm mộ cười : “Phó thị trưởng và chồng của mình xứng đôi!”

      Đường Tố Khanh cười nhạt , tiếp theo bắt đầu suy nghĩ đến chuyện rời giường sáng sớm nay, gương mặt kiềm được mà đỏ ửng lên, được tự nhiên ho tiếng, cố gắng tạo vẻ mặt tỉnh táo mà phân phó: “ làm việc trước .”

      “Dạ!” Thư ký híp mắt cười , sau đó ra ngoài.

      Trong lòng vừa nghĩ tới vẻ mặt ửng hồng của Phó thị trưởng, đúng là phong tình vạn chủng, người đàn ông kia rất lợi hại nhé, nếu tại sao có thể lấy được người phụ nữ ưu tú như Phó thị trưởng vậy? Mới vừa rồi Phó thị trưởng đỏ mặt, đó chính là biểu tượng của hai người nhau. Trong lòng thư ký vui vẻ thầm nghĩ.

      Thư ký mới vừa ra khỏi phòng làm việc của Phó thị trưởng,đứng từ xa có thể nghe thấy chuông điện thoại bàn mình vang lên, bước nhanh tới, nhận điện thoại, dùng chất giọng ngọt ngào lên tiếng: “Chào ngài, nơi này là văn phòng của thư ký Phó thị trưởng, xin hỏi ngài có chuyện gì?”

      là thư ký sao, tôi là tổng biên tập của San Thế, hôm nay tôi có xem tin tức, chuyện Phó thị trưởng kết hôn là hay giả vậy?” Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng đầy lo lắng của người đàn ông, trong giọng còn mang theo số từ địa phương.

      Nghe vậy thư ký thở dài tiếng, quả nhiên lại có người gọi điện thoại tới hỏi thăm chuyện này, chắc chắn buổi sáng hôm nay có rất nhiều cuộc điện thoại gọi lại hỏi vấn đề này, thư ký tính tình dễ chịu : “Tổng giám đốc Liệu, chuyện Phó thị trưởng kết hôn là .”

      Sau khi đầu dây bên kia nghe những lời này, trầm mặc chốc lát, vài câu gì đó, sau đó cúp điện thoại.

      Thư ký buồn cười lắc đầu, cầm lá trà lên chuẩn bị pha trà, ngờ lúc này điện thoại lại vang lên, thư ký cầm điện thoại lên, đợi đối phương chuyện, lập tức mở miệng : “Đúng vậy, chuyện Phó thị trưởng kết hôn là , xin hỏi ngài còn có chuyện gì ?”

      Bên đầu điện thoại kia dừng lại trong chốc lát, thư ký cho là đối phương trực tiếp cúp điện thoại, ngờ lại nghe được giọng đầy nghi ngờ của đối phương: “Xin hỏi đó có phải là văn phòng làm việc của thư ký Phó thị trưởng hay ? Tôi gọi lầm số chứ?”

      “Ặc, nơi này là phòng làm việc của thư ký Phó thị trưởng, ngài là?” Thư ký nghi ngờ hỏi, nghĩ thầm chẳng lẽ phải gọi tới hỏi thăm chuyện Phó thị trưởng kết hôn rồi hay chưa sao?

      “Xin chào , tôi là người của tòa soạn báo Diệp Thị, muốn hỏi xem lúc nào Phó thị trưởng rãnh, biết có thể dành chút thời gian cho tôi phỏng vấn ạ, để cho Phó thị trưởng tốn quá nhiều thời gian đâu.” Đối phương ôn hòa lễ độ dò hỏi.

      “Ngài chờ chút, để tôi hỏi ý kiến của Phó thị trưởng rồi trả lời ngài.” Thư ký ngượng ngùng , để điện thoại qua bên, bước nhanh vào phòng làm việc của Phó thị trưởng, trong lòng ảo não cảm thấy mất hết cả mặt. tại Diệp Thị có thể là ông trùm của giới truyền thông, cũng biết đối phương giữ chức vụ gì ở Diệp Thị, ngàn vạn lần thể đắc tội.

      Thư ký vội vội vàng vàng vào phòng làm việc của Phó thị trưởng lần nữa, Đường Tố Khanh đưa ánh mắt nghi hoặc dò hỏi thư ký của mình: “Phó thị trưởng, mới vừa có người tự xưng là người của tòa soạn báo Diệp Thị gọi điện thoại tới đây, hỏi ngày có thời gian để trả lời phỏng vấn hay ạ.”

      “Diệp Thị sao? Thay tôi sắp xếp xem có thời gian trống hay , nếu có nhận lời với đối phương .” Đường Tố Khanh suy nghĩ trong chốc lát rồi , trong lòng cảm thán nếu tất cả tòa soạn báo đều gọi điện thoại hỏi xin phỏng vấn như là Diệp Thị rồi sau đó mới tới tốt rồi.
      Last edited: 22/3/15
      Friendangel2727dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63 (tiếp)

      "Được, Phó Thị Trưởng, có việc biết có hay ?" Dưới ánh mắt ra hiệu Đường Tố Khanh, thư ký chậm rãi ra tin tức thấy buổi sáng hôm nay: "Có lời đồn tối ngày hôm qua giới truyền thông tiến hành lần thanh tẩy lớn, phần lớn tòa soạn báo bởi vì kinh doanh tốt mà đóng cửa dồn dập, mà Diệp Thị vốn đứng thứ ba đột nhiên đứng đầu, có người là Diệp Thị giở trò quỷ ở phía sau, là buôn bán cạnh tranh bình thường, nhưng mà có người . . . . . . là bởi vì chiều hôm qua những tòa soạn kia bao vây ngài, kết quả là người sau lưng ngài trừng trị bọn họ."

      "Hả? Còn có chuyện như thế sao?" Nghe thư ký như vậy, Đường Tố Khanh luôn luôn cảm thấy quá hứng thú đối với mấy tin tức bát quái này đột nhiên cảm thấy mới lạ, trách được buổi sáng hôm nay số người luôn quăng ánh mắt sợ sệt tới phía , tình cảm của những người này là sợ ‘thế lực phía sau’ , Đường Tố Khanh buồn cười nghĩ thầm.

      "Đúng, ra điều này cũng thể trách bọn họ nghĩ lung tung, nghe qua tất cả tòa soạn tham dự kiện bao vây chiều hôm qua đều đóng cửa đột ngột vào tối hôm qua, chuyện này quá mức trùng hợp." Thư ký phân tích .

      "Tôi biết rồi, làm việc ." Đường Tố Khanh cười nhạt mà .

      Nhìn bóng lưng thư ký ra ngoài, lâm vào trong mê hoặc, hi vọng kiện lần này là trùng hợp, nếu giống như quả bom bất định ở bên cạnh , lúc nào cũng phải cảnh giác người khác, muốn sống như vậy, quá mệt mỏi.

      Hiệu suất làm việc của thư ký vô cùng cao, buổi sáng Diệp Thị vừa mới gọi điện thoại tới đây, thư ký lập tức thay đổi hành trình ngày đó của chỉ trong chốc lát, thu xếp ra chút thời gian cho đối phương phỏng vấn.

      chỗ thần bí nào đấy ở thành phố S, biệt thự to lớn màu xanh nhạt đứng im lặng ở đỉnh núi, tinh xảo xinh đẹp như Thủy Tinh Cung, đối diện biệt thự là hồ nước lớn phẳng lặng trong suốt như kính, bước vào bên trong biệt thự, có thể nhìn thấy rất ràng trang trí và bày biện đều cực kỳ xa hoa hưởng thụ, thảm lông dê màu xám tro ấm áp sang trọng phủ kín dưới sàn tất cả phòng ốc.

      Đèn treo thủy tinh màu vàng tinh xảo lóe lên, TV LCD cỡ lớn vách tường, ghế sa lon hào hoa bằng da , cầu thang kiểu xoắn ốc làm bằng bạc, bàn ăn thủy tinh hoa văn tao nhã cổ kính chỗ nào chủ nhân căn nhà là người có bao nhiêu tiền, biết hưởng thụ cỡ nào.

      Giờ phút này bốn người đàn ông ngồi ghế sofa bằng da trong phòng khách lớn của biệt thự, mà người đàn ông vốn nên ngủ ở nhà lúc này cũng thấy trong hàng ngũ ở đây.

      Chỉ thấy người đàn ông trong đó có đầu húi cua, ngũ quan tuấn hợp với da thịt màu mật ong, vóc người cường tráng bị bao bọc dưới quân trang phẳng phiu, tản ra cỗ hơi thở ngay thẳng quanh người, tròng mắt đen nhánh nồng đậm dấu vết hài hước, đâu có thái độ nghiêm túc mà quân nhân nên có.

      "Lão đại, động tác lần này cũng lớn chút, để cho ông cụ nhà ta cho là sắp thay người lãnh đạo rồi." Người đàn ông mặc quân trang, cũng chính là Lãnh Thiên hài hước .

      "Ông cụ nhà cậu nghe tiếng chính là mưa, chuyện lớn chút trong mắt ông ấy chính là việc hệ trọng sập trời." người khác mặc áo sơ mi trắng, da người đàn ông đặc biệt trắng nõn Liễu Kiều Minh quở trách .

      "Tôi cậu lão bác sĩ này, hết giờ làm còn mặc bộ áo trắng tới đây, lúc cậu làm việc mặc áo khoác trắng còn chưa mặc đủ hả, còn có ông cụ nhà tôi đắc tội cậu lúc nào, phải tôi đây khoa trương câu, khoa trương có hiểu hay ? học thức đáng sợ, đáng sợ là ngay cả thưởng thức cũng có." Lãnh Thiên xứng đáng vẻ mặt thể cứu được làm cho đối phương hận đến cắn răng nghiến lợi.

      người trong đó có kiểu tóc kiêu ngạo kém, ngũ quan của người đàn ông tuấn thâm thúy cầm ly đế cao trong tay, lắc rượu đỏ trong ly để ý đến hai
      người đàn ông đấu vẻ vui này, khinh thường mở miệng : “Lão đại, gặp nạn chứ? Người phụ nữ kia tốt như vậy sao?”

      chẳng hề để ý giọng rước lấy bất mãn của Sở Chiến vẫn gì, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo trừng người đán ông lung lây rượu đỏ trong tay hai cái, vô tội sờ sờ cái mũi của mình.

      “Chú ý thái độ chuyện của cậu.” Người đàn ông bao che khuyết điểm lạnh lẽo cảnh cáo, sau đó tiếp tục xem tờ báo trong tay, càng xem càng cảm thấy của xinh đẹp thể tưởng tượng nổi, ngay cả bị hù dọa cũng đẹp như thế.

      Bộ dạng lưu luyến si mê của khiến ba người bên cạnh nổ da gà cũng nổi lên toàn thân, trong lòng mọi người đều nghĩ lạo đại của bọn họ có thể buông tờ báo trong tay xuống hay , xem buổi sáng, bọn họ biết tờ báo này có nội dung tốt đẹp gì, xứng đáng để cho lão đại của bọn họ dành nhiều thời gian quý giá như vậy để tới quan sát.

      Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, lập tức hi hi ha ha ra ngoài hóa giả khí : “Ha ha, A Long, thời gian này cậu luôn bận bịu làm ăn ở nước ngoài, cậu biết người phụ nữ trong miệng chính là chị dâu của chúng ta, tôi với cậu chị dâu của chúng ta là nhân vật truyền kỳ hiếm thấy….” Lúc người đàn ông mặc áo sơ mi trắng là Liễu Kiều Minh tới đây Sở Chiến lập tức đưa ánh mắt sắc bén tớ, dưới ánh mắt uy hiếp kinh khủng này lại tiếp: “ đôi trời sinh với lão đại của chúng ta, quá xứng đôi, là quá xứng đôi.”

      Nghe vậy, hai người đàn ông khác liền mắng chửi trong lòng: Tiểu tử này liền thích vuốt mông ngựa lung tung, hết lần này đến lần khác ta lại nịnh hót đúng rồi.

      “Lại , lão đại, cũng lo lắng sau kh Diệp Thi ngồi lên vị trí ông trùm này gây bất lợi đối với chị dâu của chúng ta sao?” Lãnh Thiên nghi ngờ , giờ lão đại thích chị dâu, những người khác ràng lắm, thời gian theo lão đại dài nhất trong lòng ràng nhất lão đại coi sinh mạng chị dâu còn quan trọng hơn so với của mình.

      Nghe vậy, tay của người đàn ông xem tờ báo hơi dừng lại, tiếp theo lên tiếng, ba người khác thấy thế hai mặt nhìn nhau, hiểu vì sao tại lão đại nóng nảy.

      Người đàn ông A Long có kiểu tóc kiêu ngọa kém xung phong nhận việc : “Lão đại, giao Diệp Thị này cho tôi, xem nó ở trong tay tôi có thể giở trò gì.”

      Mặc dù Sở Chiến chuyện, trong lòng vẫn rất tán thành với đề nghị của người đàn ông, hễ là chuyện liên quan đến của , làm sao có thể phòng bị, phòng bị, ra vẫn dính dấp tới rất nhiều tình làm người ta phiền não. ví dụ như quản lý của Diệp Thị này ngờ lại là sư huynh của nhà , lại ví dụ như người đàn ông đó vẫn luôn yên lặng nhớ thương của ở sau lưng.

      Đoán chừng người quản lý Diệp Thị chẳng những làm khó của , còn có thể trợ giúp , nhưng trong lòng Sở Chiến khó chịu, sao cái thế giới này lúc nào cũng vô duyên vô cớ nhảy ra người nhớ thương của , nếu như lúc này Sở Chiến biết số đàn ông gọi điện thoại đến phòng thư ký Phó Thị Trưởng thăm dò lịch trình của Phó Thị Trưởng mỗi ngày đếm hết, trong đó thiếu người xuất sắc, đoán chừng Sở Chiến tức đến hộc máu.

      “Căn nhà này cũng tới thời điểm có nữ chủ nhân của nó rồi.” Sở Chiến vừa nhìn tờ báo vừa , biết tại sao trước kia cảm thấy căn nhà rất thoải mái nhưng giờ chợt cảm thấy quá mức trống trải, bỗng nhiên rất chờ mong vào ở trong căn nhà tự thiết kế, đương nhiên nếu như sinh mấy đứa bé củ cải vậy càng hoàn mỹ hơn.

      Ba người đàn ông khác nghe lời này của lão đại đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nòi: Chẳng lẽ lão đại áp dụng chiến thuật quanh co, chuẩn bị trực tiếp ra tay “bắt” chị dâu của bọn họ, tình cảm tốt, ngày ngày đều theo bọn đàn ông dáng vẻ lưu manh khó chịu, đương sống chng chỗ, người bình thường cũng bị huấn luyện thành bình thường, trong lòng ba người đàn ông buồn bực nhất trí nghĩ như vậy.

      Thấy tâm tình Sở Chiến dường như tệ, ba người đàn ông nghĩ đến lời vừa , trong lòng cảm thấy lão đại bọn họ thống lĩnh hắc đạo, kiếm cực kỳ nhiều tiền, nhưng chắc chắn là người mới học nghề đối với việc tán , dù sao kể từ lần đầu gặp lão đại, lão đại của bọn họ là Liễu Hạ Huệ rất kinh thường phụ nữ, ngay cả tay bé của phụ nữ cũng chưa sờ qua, tại muốn tán thế nào.
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)

      Chương 63 (tiếp)


      Ba người đàn ông buồn bực nghĩ từng cách theo đuổi con từ người mình hoặc là xem được trong phim TV, nóng lòng cho người đàn ông cầm tờ báo trong tay nghe.

      "Tôi lão đại, tán cũng phải cầm tờ báo trong tay rồi lộ vẻ háo sắc giống như là được." Lãnh Thiên chít chít oa oa hét lớn, trong giọng có loại ý tứ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Người của biết còn tưởng rằng có nhiều kinh nghiệm theo đuổi con chứ, biết cũng chỉ là gà tơ, đừng sờ tay của phụ nữ, ngay cả câu cũng qua với phụ nữ, làm quân nhân huyết khí sôi trào như , ghét nhất chính là người nhu nhược, theo nhiều phụ nữ câu cũng ngại lãng phí.

      "Đúng vậy, lão đại, biết Lãnh Tử lâu như vậy, cuối cùng ta câu tiếng người, tôi với , tán liều chết dây dưa, như vậy phụ nữ thuận theo cũng phải theo , nếu ta , lão đại kề cận chị dâu mỗi ngày, sau khi nhìn lâu ấy cũng theo , đây chính là có ví dụ thực tế chứng minh, tuyệt đối là phương pháp nhanh chóng nhất để cua tới tay." Bộ dáng người đàn ông mặc áo sơ mi trắng Liễu Kiều Minh như tôi rất hiểu , đứng lên đánh tiếng đề nghị.

      "Ai ~ tôi dựa vào khuôn mặt lão đại còn cần liều chết dây dưa sao? Nếu tôi trực tiếp xông lên được rồi, bày ra mặt rất nam tính của , nếu như có cơ bụng gì đó, trực tiếp phơi bày cho ấy nhìn, đến lúc đó chị dâu của chúng ta nhìn mà đụng ngã lão đại, tôi liền theo họ của các cậu." Người đàn ông A Long có kiểu tóc kiêu ngạo kém đề nghị.

      Sở Chiến vẫn lên tiếng lạnh lẽo : "Liều chết dây dưa đến cùng? Ai cho cậu biết cách này thuận lợi?" Nhưng quấn quít chặt lấy của hơn tháng rồi, kết quả tại có lúc còn rất kháng cự ngực của , đây tuyệt đối phải phương thức tốt nhất nhanh chóng nhất để ôm được mỹ nhân về, đề nghị bậy.

      "Lão đại, đừng tin tôi, là có ví dụ thực tế chứng minh, trong những bệnh nhân của tôi có người quấn quít chặt lấy chồng ấy, khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng cũng thành công ôm trai đẹp về." Liễu Kiều Minh vội vàng giải thích.

      Kết quả rước lấy giọng khinh thường của Lãnh Thiên: "Bệnh nhân của cậu? phải cậu làm ở khoa tâm thần sao? Cậu lấy những người mắc bệnh tâm thần tới so với lão đại sao? Huống hồ đó là cách đuổi theo đàn ông, người ta nam truy nữ cách ngọn núi, nữ truy nam cách tầng sa, ở đây cùng trình độ, có cách nào áp dụng."

      "Dù sao đều là dạy người làm sao theo đuổi người, quản nó trình độ nào, hữu dụng là được, vận dụng linh hoạt, nếu như cái này được, liền trực tiếp đụng ngã được rồi, đỡ phải nghĩ phiền phức như vậy." Liễu Kiều Minh hề gì.

      "Nếu tôi mưu kế của A Long có thể được, nếu lão đại thử chút? Trực tiếp đụng ngã cũng là ý tưởng có thể thực được." Lãnh Thiên đề nghị.

      "Mưu kế của tôi tuyệt đối có thể thực được, dựa vào bộ dáng tuấn của chúng ta lão đại, cộng thêm ưu điểm đặc biệt phơi bày bản thân, để sắc đẹp hấp dẫn, trừ phi chị dâu là Liễu Hạ Huệ chuyển thế, nếu tuyệt đối thành công." Người đàn ông tên là A Long để ly thủy tinh cao trong tay xuống, từ trong lòng ngực lấy ra chiếc hộp đẹp đẽ màu vàng óng, sau đó mở hộp lấy từ trong đó ra điếu xì gà nổi tiếng và quay giá thả vào ngậm miệng, chuẩn bị lấy bật lửa nổi tiếng đặc chế ra, ngờ cử động này khiến Sở Chiến vui mừng.

      "Muốn hút thuốc cút ngay ra ngoài." Sở Chiến lạnh lùng lườm qua, ra lệnh.

      A Long vốn lười biếng ngồi ở ghế sa lon bị sợ đến thiếu chút nữa rớt xuống từ ghế salon, bất mãn oán giận: "Lão đại, cũng phải biết tôi nghiện thuốc lá nặng bao nhiêu, trước kia tôi hút thuốc ở nơi này cũng gặp em, tại để cho tôi hút thuốc phải để cho ta khó chịu sao?"

      "Chưa cho phép cậu hút, nhưng đừng hút thuốc ở trong nhà tôi và trước mặt tôi, cổ họng chị dâu cậu tốt, ngửi được những thứ second-hand smoke này." Khóe miệng Sở Chiến cong lên, mang theo vẻ mặt cưng chiều .

      Khóe miệng người đàn ông tên là A Long tự chủ co giật phen, sau khi lão đại của bọn họ tình cảm với mọi người cũng thay đổi, nhìn bộ dáng si tình của chút, chỗ nào giống như người đàn ông mạnh mẽ mình gánh vác cả băng đảng hắc đạo lớn nhất Italy? Đây ràng chính là người đàn ông tốt cưng chiều vợ ở nhà chứ sao.

      Lãnh Thanh Thiên cười hề hề trêu ghẹo: "Ai nha, sức mạnh của tình chính là vĩ đại, luyện thép thành ngón tay mềm, A Long, tôi thấy cậu nhanh tìm phụ nữ chuyện đương, chừng có thể giúp cậu từ bỏ thói xấu nghiện hút thuốc.”

      " , , qua bên, lão tử có hứng thú đối với cây súng lục bên hông mình còn hơn phụ nữ, nếu cậu muốn thử xem cứ tới đây." A Long đụng chỗ phình bên hông mình cái, uy hiếp cảnh cáo.

      Nghe vậy, Lãnh Thiên vô tội sờ sờ cái mũi của mình, người đàn ông trước mắt này có thiên phú biến thái đối với vũ khí khiến cho chùn bước, đắc tội ai cũng thể đắc tội mấy người em tốt ngồi, bọn họ ai là nhân vật đơn giản.

      A Long là thiên tài vũ khí điển hình, thế giới này bất kể cái gì cũng có khả năng bị lợi dụng để chế tạo vũ khí sắc bén.

      Lão nhị Liễu Kiều Minh lại thành thạo nhất chính là dược học, tin đồn người cất giấu hơn 300 loại độc dược làm người ta tử vong trong nháy mắt, hơn 20 loại thuốc cực phẩm muốn sống được mà muốn chết cũng xong.

      Mà lão đại chính là lịch sử truyền kỳ, dường như thế giới này có kiểu thiên tài toàn năng, chỉ là theo chuyện bây giờ còn chưa nắm chắc được chị dâu thấy, xem ra lão đại của bọn họ cũng toàn năng, nhất là trong việc tán .

      Đừng nhìn bình thường Lãnh Thiên là nhân vật cấp thiếu tá nghiêm túc đâu ra đấy trong mắt đám sĩ binh dưới tay kia, nhưng vừa đến trước mặt đám bạn bè, lập tức khôi phục thành bộ dáng hi hi ha ha, đặc biệt nhiều,lúc này , sau khi bị lão tam A Long cảnh cáo, nhìn dáng vẻ nóng lạnh của lão đại nhà mình như vậy, Lãnh Thiên lập tức đem lực chú ý đặt ở người lão nhị Liễu Kiều Minh tối nay tương đối ít, nghi ngờ đẩy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sững sờ cái: "Này, lão nhị, tối nay cậu vô cùng bình thường." .

      "Khụ khụ, sao? Tôi chỉ là suy nghĩ ca bệnh tối nay." Liễu Kiều Minh ngồi thẳng người thản nhiên .

      "Mẹ nó, cậu nghiên cứu những người bệnh tâm thần ở trong bệnh viện còn chưa đủ hả, tan việc còn nuốn nghiên cứu, tiếp tục như vậy nữa, lão nhị, tôi rất nghi ngờ cậu có thể trở thành bệnh nhân tâm thần hay ?" Lãnh Thiên lắc đầu .

      Lãnh Thiên thấy tất cả mọi người lâm vào trong mạch suy nghĩ của mình, nhất thời cảm thấy thú vị, lão đại là tư xuân (suy nghĩ về tình ), lão nhị là tư bệnh (suy nghĩ ca bệnh), lão tam là tư khí (suy nghĩ nghiên cứu chế tạo vũ khí mới như thế nào), tại chỉ còn lại mình nhàm chán, Lãnh Thiên nghĩ tới bây giờ là mùa xuân, mùa rất dễ dàng tư xuân.

      Sở Chiến gì, nhưng đều đặt lời của đám em tốt ở trong lòng, trong đầu suy tính phương pháp được liền đổi phương pháp, dù thế nào nữa cũng có quân sư lớn như vậy ở phía sau, giờ phút này Sở Chiến hoàn toàn quên đám quân sư phía sau đều là gà tơ ngay cả ngón tay út của phụ nữ cũng chưa chạm qua, trong miệng ra cách theo đuổi phụ nữ đa số đều là thấy lừa gạt người ở trong TV.
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :