Editor: tử đinh hương
Chương 61 (tiếp)
"Xin lỗi, về chuyện riêng của Phó thị trưởng tôi lắm." Tờ Kế Nao ôm cháu chuẩn bị rời .
Đám phóng viên kia muốn ngăn cản để đào thêm tin tức có lợi, màn kế tiếp lại làm cho bọn họ thể động đậy.
Hiệu trưởng ra hiệu cho bảo vệ trường học xông lên, mười mấy người bao vây tất cả phóng viên ở chung chỗ, tạo ra lối cho Tờ Kế Nao.
" về trước ! Đứa bé có thể bị kinh sợ, trở về dỗ dành con bé , còn nơi này giao cho tôi." Hiệu trưởng trường tiểu học hòa ái sờ sờ đầu .
Tờ Kế Nao gật đầu cái, cám ơn liền dùng chiếc xe đạp cũ kỹ kia chở cháu rời .
Sau khi trở lại lại phòng bọn họ thuê, Tờ Kế Nao dỗ dành bé , thấy bé vẽ tranh như trước đây mới yên lòng, trong lòng suy nghĩ có nên gọi điện thoại xin lỗi Phó Thị Trưởng hay , nhưng nghĩ đến bây giờ cũng trong giờ làm việc, gọi điện thoại qua biết có làm phiền người khác làm việc , Tờ Kế Nao tới lui ở trong phòng, cuối cùng vẫn đành chịu từ bỏ.
Thời điểm vừa mới diễn màn kia ở trường tiểu học hơn bốn giờ chiều liền truyền đến đến các tờ báo lớn, TV cũng đưa tin tức lên, Sở Chiến vốn chuẩn bị làm cơm tối nhìn thấy tin tức đó, chân mày xinh đẹp nhíu càng chặt.
Những từ ngữ khó nghe kia ngừng xuất ở trong đầu của , chuyện có liên quan đến của , làm được thái độ cười trừ , sau khi với ông cụ tiếng, vội vội vàng vàng ra khỏi cửa nhà.
Mà giờ phút này Đường Tố Khanh có liên quan đến kiện chui đầu vào trong đống tài liệu, tại toàn bộ tâm trí của đều đặt ở trong công việc, hi vọng hôm nay làm xong công việc sớm chút, đâu biết bây giờ bên ngoài loạn thành đoàn rồi.
Lúc đồng hồ chỉ năm giờ, Đường Tố Khanh mới ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, sửa sang thành quả công việc hôm nay xong, toàn thân đau nhức của giãn ra, lúc này mới cầm áo khoác của mình ra ngoài.
Khi đó nhân viên bình thường còn chưa tới lúc tan việc, ra cửa phòng làm việc có thể thấy hành lang yên tĩnh trừ tiếng đánh máy ra trong hành lang còn tiếng gì khác.
Đường Tố Khanh vui sướng ở trong hành lang, trong lòng suy nghĩ chờ chút nữa còn phải mua những thứ gì về nhà, nghĩ tới nghĩ lui, thứ duy nhất mà có thể nghĩ tới chính là thuốc đau đầu, nên mua về chút để dự phòng, huống hồ chứng đau đầu của người đàn ông kia hai ngày rồi còn chưa tốt lên.
nghi ngờ đây phải là đau đầu thong thường, nếu như qua tối nay vẫn tốt lên, nhất định phải đưa người đàn ông kia bệnh viện khám chút, nếu bệnh trở nên nặng tốt.
Đường Tố Khanh đâu biết trong lòng người đàn ông phúc hắc nhà đánh chủ ý chính là chờ sau khi uống thuốc đau đầu xong vẫn còn thấy đau đầu, như vậy có thể cần có bệnh mà luôn phải uống thuốc đau đầu.
Trong lòng suy nghĩ đến việc nhà, cảm giác thời gian qua nhanh hơn, khi Đường Tố Khanh tới tầng hầm dưới lòng đất lấy xe con của mình ra khỏi bãi đậu xe, đám người của từ bốn phương tám hướng chạy tới chặn xe của , làm cho thể động đậy.
Đường Tố Khanh nhìn thấy những ánh đèn flash lóe sáng nhắm mắt cái, sau đó từ từ mở mắt ra, người đám phóng viên phía ngoài kia đeo thẻ công tác ở các tòa soạn báo, đám người ngừng đập cửa xe của , cách cửa sổ thủy tinh còn có thể loáng thoáng nghe thanh ríu rít đưa ra câu hỏi.
Đường Tố Khanh lập tức nghi ngờ, coi như bình thường đám phóng viên này muốn phỏng vấn cũng dám trắng trợn như vậy, có lễ độ chặn lại như vậy, nhất định là bọn họ muốn biết tin tức ngay lập tức nên mới như vậy, suy nghĩ hành động gần đây của mình chút, Đường Tố Khanh lập tức trở về nhớ tới tờ báo buổi sáng.
Mắt nhìn thấy tình hình bây giờ thể nào lái xe , nếu như cẩn thận làm tổn thương tới người khác, những phóng viên kia nhất định viết bài tố cáo, nghĩ tới đây, Đường Tố Khanh tắt động cơ xe của mình, chậm rãi mở cửa để xuống xe, vừa xuống xe, các phóng viên rối rít đem camera nhắm ngay , tất cả microphone đưa tới trước mặt , mọi người chen chúc xô đẩy nhau, mong đợi trực tiếp lấy được tin tức mới nhất, câu hỏi lũ lượt kéo đến bên tai:
"Phó Thị trưởng, theo tin tức kết hôn rồi, có thể cho chúng tôi biết tin tức này là sao?"
"Xin hỏi bối cảnh của chồng như thế nào? Hai người kết hôn lúc nào vậy? Quen biết thế nào?"
"Nghe trước đây có đứa bé của công nhân khiến cho bị thương nằm viện rất lâu, tại sao tính toán hiềm khích lúc trước mà còn giúp đỡ bé đó nhập học đây? Là bởi vì các người có quan hệ đặc biệt gì sao?"
"Phó Thị Trưởng. . . . . . có thể trả lời chút ?"
Vấn đề chạy đến liên tục, đám phóng viên kia có nghe thấy giọng của , mọi người càng hưng phấn hơn, chen lấn xô đẩy bao vây càng chặt chẽ hơn, các nhân viên của phòng an ninh nhìn thấy Phó Thị Trưởng bị bao vây, toàn thể lên ngăn những phóng viên kia lại, nhưng so với đám đông phóng viên hiếu kỳ bao vây ở trước mặt mấy người bảo vệ cộng lại chỉ giống như là cù lét.
Bị chen lách xô đẩy nên chân có chút đứng vững, Đường Tố Khanh cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, mới thoát ra khỏi đống công việc bận rộn, tinh thần và thể lực sớm tiêu hao hết, tình cảnh ầm ỹ làm cho cảm thấy căng thẳng và phiền não, những ánh đèn và tiếng hỏi ríu rít kia khiến đầu cảm thấy có chút choáng váng.
có thể ngồi ở vị trí này, khả năng kiềm chế cảm xúc cá nhân là thể thiếu, cho dù hoàn cảnh khó chịu như thế nào cũng thể làm khó được , chỉ nghĩ tới đám người chỗ này cũng chỉ vì chén cơm của mình.
Đường Tố Khanh đưa tay vuốt vuốt cái trán đau đớn ỷ của mình, giọng trong veo mà lạnh lùng trước sau như ho tiếng: "Các vị!"
Mọi người vừa nghe mở miệng chuyện, lại quăng vấn đề ra, sau đó đồng loạt xông lên, bao vây chặt chẽ, muốn nghe ràng.
"Tôi mọi người bao vây chặt như vậy, tôi cũng có chút khó chịu, xin hỏi có thể cho tôi chút xíu gian được ?" Đường Tố Khanh cười nhạt tiếng, xoa cái trán đau mà .
Thấy mọi người có hỗn loạn như vậy, nhưng cũng có dấu vết lui về phía sau, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nghiêm túc tiếp: "Về vấn đề mà mọi người hỏi trước đó, nhiều vấn đề như vậy bảo tôi phải trả lời làm sao đây? Tôi chỉ muốn là bất kể tôi có kết hôn hay , hôm nay tôi đứng ở vị trí này toàn tâm toàn ý làm chuyện của mình, làm chuyện có lợi đối với nhân dân, còn về chuyện sắp xếp cho bé kia học cũng hoàn toàn xuất phát từ quan tâm của tôi, bất luận đối phương là người nào, nếu như cần tôi giúp đỡ, ở trong phạm vi phù hợp, ở trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều sử dụng năng lực của mình để giúp đỡ, cám ơn các vị, làm ơn nhường đường chút, tại tôi phải về nhà rồi." .
ngờ sau khi xong những lời này, vẻ mặt đám phóng viên kia có chút vẻ nhượng bộ nào, tất cả đều sôi nổi tiến lên, người phóng viên sắc bén nghiêm túc hỏi: "Phó Thị Trưởng, xin hỏi việc giúp đỡ bé nhập học có tính là loại lăng xê hay đây?"
Nghe vậy, kiên nhẫn của Đường Tố Khanh cũng gần như dùng hết rồi, hiểu xảy ra chuyện cản đường bất ngờ này bọn họ cho rời dễ dàng như vậy, chịu đựng cơn đau đầu cười nhạt nhìn về phía người phóng viên hỏi lên câu kia: " làm bên truyền thông, tôi nghĩ nên hiểu rốt cuộc cái gì là lăng xê hơn so với tôi chứ? Nếu như ngòi bút của mọi người lưu tình, để cho bé có bầu trời hoàn toàn yên tĩnh để lớn lên, đoán chừng có bất kỳ người nào biết việc tôi giúp bé nhập học, nếu như có bất kỳ người nào biết chuyện này lấy đâu ra lăng xê đây?"
Vị phóng viên hỏi lên câu kia cũng là nhân vật sắc bén đứng đầu trong giới truyền thông, đối mặt với nụ cười nhạt này của Phó Thị trưởng, làm phóng viên nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cảm thấy có áp lực, trả lời được câu hỏi ngược lại của Phó Thị trưởng, chỉ đành phải để mặc cho đồng nghiệp chen đẩy nhau tiếp tục đặt câu hỏi cho Phó Thị trưởng.
Thời gian dài ở trong gian giống như hít thở thông này, đầu Đường Tố Khanh càng đau đớn hơn, đối mặt với câu hỏi dứt, đột nhiên cũng muốn gì nữa, dáng người yếu ( bé + yếu ớt) tránh kịp, bị đám người đông đúc mạnh mẽ đẩy ngã.
cánh tay mạnh mẽ đanh thép nhưng bàn tay lại trắng nõn thon dài đặt lên eo thon mảnh khảnh, đau đớn trong dự liệu cũng đến, chỉ có mùi hương nhàn nhạt nhàng khoan khoái thể quen thuộc hơn quanh quẩn bên lỗ mũi,
Đường Tố Khanh ổn định lại cảm xúc rối loạn, người bị đôi tay mạnh mẽ kia đỡ thẳng ôm vào trong lòng, dựa vào lồng ngực mạnh mẽ, cảm giác hít thở thông cũng giảm bớt ít, lòng của khẽ buông xuống, có phát giác bắt đầu có loại cảm giác lệ thuộc tự nhiên đối với người đàn ông phía sau.
" ấy khó chịu, các người nghe sao?" Sở Chiến ôm người phụ nữ vào trong ngực mình, nhàng che chở lui về phía sau mấy bước, giọng lành lạnh giống như băng chậm rãi chảy ra, mặt nghiêm nghị mang theo chút biểu cảm nào.
Last edited by a moderator: 25/2/15