1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61 (Tiếp theo)




      Tờ Kế Nao có thói quen đọc báo, thứ nhất vì thời gian, thứ hai có dư tiền, bình thường nhìn chút tin tức đều là những tin tức được đăng tivi miễn phí trong thành phố, xế chiều hôm nay theo ông chủ thầu Lưu xin nghỉ sớm tiếng, vội vàng mượn chiếc xe đạp cũ đạp đến trường tiểu học Nhất, lo lắng trễ đón được Nhân Nhân.


      Chạy chừng hai mươi phút, Tờ Kế Nao mới đạp xe đến được trường Tiểu học Nhất, giờ phút này chuẩn bị tan học, phần lớn những cha mẹ đứng ở cửa trường học ngó vào trong, tìm kiếm con cái của mình.


      Tờ Kế Nao mặc bộ đồng phục công nhân cũ rách, người nhiều hơn chút bùn đất, người khác người như thế này đột nhiên xuất trước cổng trường tiểu học Nhất, lập tức đưa đến chú ý của phần lớn phụ huynh.


      Nghiêm túc quan sát , phát trừ bộ quần áo cũ rách bên ngoài ra, những thứ khác vẫn bình thường, ánh mắt rất là chính trực, giống như là người xấu, nhưng nhìn người thể nhìn bề ngoài, ít bậc phụ huynh có chút lo lắng đây có phải là người buôn lậu hay , trong bụng lo lắng cho an toàn của con mình,


      Tờ Kế Nao xuất của mình để cho các phụ huynh khác suy đoán dứt, nghiêm túc nhìn những đứa bé xếp hàng ra cổng, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng của Nhân Nhân, có lẽ là bởi được các thầy giáo đặc biệt chăm sóc, nên bé được xếp đứng ở hàng đầu, cửa trường chưa mở ra có thể nhìn thấy bé đứng trước cổng, phải chen lấn cùng các học sinh khác.


      Nhân Nhân cũng nhìn thấy bóng dáng của , miệng lập tức nở nụ cười toe toét, vẫy tay với , tiếp theo là xoay lại chào thầy giáo tiếng, khi cổng lớn chính thức mở ra, tất cả học sinh xếp hàng ra khỏi cổng, chạy tới chỗ ba mẹ của mình, ở phía sau có vài học sinh vừa nhìn thấy bóng dáng của cha mẹ, lập tức quên cả lời dặn dò của thầy giáo, xô đẩy nhau chen ra khỏi cổng, giây phút ấy mọi thứ trở nên vô cùng hỗn loạn.


      Nhân Nhân đứng ở đầu, cổng chỉ vừa mở bé lập tức chạy về phía có bóng dáng quen thuộc, hô lớn: "Ba!" .


      Tờ Kế Nao vui mừng ôm lấy cháu chạy tới, dịu dàng hỏi: "Nhân Nhân, học vui hay vui?" .


      "Vui ạ, ba, con với ba, hôm nay con có thêm hai người bạn tốt, hôm nào con giới thiệu hai người bạn đó với ba." cười hì hì .


      "Được, ba chờ Nhân Nhân giới thiệu." Tờ Kế Nao khẽ cười .


      Nhìn thấy hình ảnh ấm áp của cha con kia, phần lớn lo lắng ban đầu của mọi người về chuyện có phải là nhà buôn lậu hay đều bị câu chuyện của dẫn con rời mà kết thúc.


      Ngay vào lúc này,


      dòng ánh sáng đèn pha khiến cho Tờ Kế Nao mở mắt ra được, được ôm trong tay lui về phía sau, lại phát mình sớm bị người ta vây quanh, những vị phụ huynh còn có chút nghi ngờ đứng xem trò vui, bên tai vang lên đủ câu hỏi:


      "Tiên sinh, theo như lời đồn ở cùng với vị quan cao cấp của thành phố S, có thể cho chúng tôi biết, tin tức này có hay ?"


      "Tiên sinh, ôm trong lòng có phải là kết tinh tình của và người kia hay ?"


      "Tiên sinh. . . . . . Có thể trả lời câu hỏi của tôi ?"


      Lần đầu tiên Tờ Kế Nao gặp tình huống như thế, muốn bất kỳ lời , cố gắng che chở cho , cúi đầu đưa tay muốn vạch đám ký giá khốn nạn kia ra, nhưng càng muốn rời khỏi, những ký giả kia lại càng cố gắng vây chặt , tiến hành công kích điên cuồng.


      Bị chen nên chân đứng vững lắm, Tờ Kế Nao lo lắng nếu tiếp tục như vậy nữa bị dọa cháu của mình, hoàn cảnh ầm ỹ để cho có chút phiền não và lo lắng, vội vàng lên tiếng : " xin lỗi, các người nhận lầm người rồi, làm ơn nhường đường cho tôi ." .


      Phần lớn những ký giả kia cũng phải là người hiền lành hay dễ bị bắt nạt, đè đầu cưỡi cổ. Còn chưa có tin tức chính xác, bọn họ chỉ có thể làm việc dựa vào những căn cứ tưởng đúng mà sai , sau đó chứng nó. Mà phó thị trưởng vốn là người quyền cao chức trọng, bọn họ có cái lá gan xuống tay với , vì vậy rối rít tìm tới Tờ Kế Nao, hi vọng có thể lấy được chứng cứ ở nơi nay


      tại tốt rồi, dễ dàng chặn được Tờ Kế Nao như thế, khi bắt được làm gì có chuyện thả ra cách dễ dàng, loạt người đứng quanh cho chạy


      "Tiên sinh, xin hỏi bây giờ có phải là cùng người quan cao kia sống trong tình hay ?" .


      " tại, xin hỏi công việc của là gì? có cảm giác mình xứng đáng làm chồng của người đó hay ?"


      Nhân Nhân vốn vui vẻ bị loạt người là vây quanh, tiếng động to như tiếng súng làm cho hoảng sợ mà òa khóc lên, những ký giả kia nghĩ tới việc đứa bé chưa từng thấy qua nhiều người như vậy nên sợ, cũng chẳng đem đặt


      trong lòng, tiếp tục đặt câu hỏi.

      Tờ Kế Nao thương ôm chặt , thể động đậy, bị đám người dùng lực đẩy ngã, trong nháy mắt ngã xuống đất, Tờ Kế Nao ôm chặt cháu của mình để cho lưng của bé được đặt trong đôi tay sắt thép. Nhưng đau đớn ngã xuống như suy tính, Tờ Kế Nao bình phục sau cảm xúc rồi loạn, cơ thể được cánh tay mạnh mẽ đỡ đứng dậy, chung quanh lập tức có chút hít thở thông.

      "Nơi này là trường học, nếu như các vị tiếp tục ồn ào như vậy, tôi ngại xem mọi người là những người gây mất trận tự trường học, đem theo tội danh đó gửi đến tòa án tối cao!" Giọng người nam trầm thấp mang theo uy nghiêm vang lên, làm cho đám ký giả phách lối và Tờ Kế Nao đồng thời quay đầu nhìn lại.

      Đây chính là người đàn ông ngày hôm qua gặp hiệu trưởng trường Tiểu học Nhất, đám phụ huynh vừa mới đứng xem chuyện vui thấy thái độ của có chút tuyệt vọng. ngờ mới gặp lần ta ra tay giúp, mặc kệ vì nguyên nhân gì, trong lòng Tờ Kế Nao cũng vô cùng cảm kích.

      Vốn còn muốn xem trò vui thấy thầy hiệu trưởng cũng ra mặt giúp đỡ, nhất thời tản ra ngoài, trước khi còn đặc biệt nhìn Tờ Kế Nam mấy lần, trong mắt lóe sáng. ra là người có quan hệ với Phó thị trưởng, nếu tại sao có thể vào học trường Tiểu học Nhất cơ chứ.

      Hiệu trưởng dịu dàng nhìn mọi người giống như người phụ nữ nhân hậu nhu hòa : "Các người trước , nơi này tôi khắc phục hậu quả."

      Tờ Kế Nao gật đầu cái, cảm kích lên tiếng : "Cám ơn!" Sau khi dứt lời, đem thả lên xe đạp, chuẩn bị rời .

      Những ký giả kia mặc dù cam lòng, nhưng vừa nghĩ tới việc gây náo loạn ở tòa, dù chịu được cũng đành im miệng. Nhưng cũng có vài ký giả cam lòng, vẫn lên tiếng hỏi với giọng điệu sắc bén: "Xin hỏi tiên sinh có phải được quan cao bao nuôi hay ? Nếu tại sao con của có thể vào học ở trường tiểu học Nhất, trầm mặc và chọn cách im lặng có phải vì đó là tác phong tôn trọng ấy hay vấn đề nghiêm trọng hơn chúng tôi nhìn thấy?"

      Vừa nghe đến người khác ám chỉ tốt bụng kia, người luôn ôn hòa như Tờ Kế Nao lại đột nhiên túc giận, dừng bước chân lại, hướng về phía người phóng viên kia : "Xin đừng vu oan cho người tốt, Phó Thị Trưởng là người rất tốt, về phần ngày hôm qua Phó Thị Trưởng chỉ cảm thấy thương hại cho chúng tôi, giúp đỡ con của tôi tìm được trường tiểu học, hơn nữa Phó Thị Trưởng là người có chồng, hiệu trưởng có thể làm chứng."

      Những người phóng viên khá thấy tin tức này có giá trị chính xác, trong nháy mắt liền lấy ra bút ra ghi chép lại, còn số phóng viên khác lại rối rít đem Camera nhắm ngay Tờ Kế Nao, chỉ sợ mình bỏ lỡ tin tức bán chạy.

      Nghe vậy, hiệu trưởng đều ngây dại, ngày hôm qua Phó Thị Trưởng tới nơi này, nhưng ông có nghe qua Phó Thị Trưởng kết hôn rồi.

      Thời gian trước nhận được điện thoại của con trai người bạn tốt, trong điện thoại xin ông giúp tay, lời khép nép của người kia làm cho ông đành lòng cự tuyệt, biết hợp quy tắc, còn chỉ vào cổ đông làm áp lực để cho này được vào trong trường học, trong lòng suy nghĩ bao lâu nữa có thể uống rượu mừng của Tiểu Lạc và phó Thị trưởng rồi, vậy mà người ta là hoa có chủ.

      lúc hiệu trưởng mất thần, nhìn thấy ánh mắt tất cả mọi người như hỏi thăm mình, ho tiếng nghiêm túc lên tiếng : "Chính xác là như vậy, Phó Thị Trưởng rất quan tâm dân chúng, ngày hôm qua có đến nhờ vả tôi đưa này vào trường học, tôi bị tấm lòng rộng rãi của phó Thị Trưởng làm cho cảm động, nên chấp nhận để bé được vào trường."

      Các phóng viên của tòa soạn báo cách nào chứng được suy đoán của mình, thể làm gì khác hơn là hỏi:

      "Có phải rằng Phó Thị Trưởng có chồng, cách khác tin Phó Thị Trưởng kết hôn là chính xác phải ạ?"

      "Xin hỏi có gặp qua chồng của phó thị trưởng chưa? cảm thấy người đàn ông đó như thế nào? ấy có phải là nhân vật của công chúng ?"

      "Tiên sinh, làm phiền trả lời giúp."

      Cho là nếu giải thích ràng mình có thể an nhiên rời , Tờ Kế Nao đâu ngờ tài ăn của đám ký giả lại tốt như thế, cái vấn đề tiếp tục cái vấn đề vừa ra, bọn họ lập tức hỏi tới. Trong lòng đột nhiên lo lắng, nghe giọng của bọn họ dường như tin kết hôn của Phó thị trưởng chưa từng công bố cho công chúng, thế mà lại tiết lộ ra bên ngoài, lập tức hiểu ra vì mình mà Phó thị trưởng gặp thêm phiền toái. Trong lòng thấy làm áy náy.
      Last edited: 13/1/15
      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tử đinh hương

      Chương 61 (tiếp)

      "Xin lỗi, về chuyện riêng của Phó thị trưởng tôi lắm." Tờ Kế Nao ôm cháu chuẩn bị rời .

      Đám phóng viên kia muốn ngăn cản để đào thêm tin tức có lợi, màn kế tiếp lại làm cho bọn họ thể động đậy.

      Hiệu trưởng ra hiệu cho bảo vệ trường học xông lên, mười mấy người bao vây tất cả phóng viên ở chung chỗ, tạo ra lối cho Tờ Kế Nao.

      " về trước ! Đứa bé có thể bị kinh sợ, trở về dỗ dành con bé , còn nơi này giao cho tôi." Hiệu trưởng trường tiểu học hòa ái sờ sờ đầu .

      Tờ Kế Nao gật đầu cái, cám ơn liền dùng chiếc xe đạp cũ kỹ kia chở cháu rời .

      Sau khi trở lại lại phòng bọn họ thuê, Tờ Kế Nao dỗ dành , thấy bé vẽ tranh như trước đây mới yên lòng, trong lòng suy nghĩ có nên gọi điện thoại xin lỗi Phó Thị Trưởng hay , nhưng nghĩ đến bây giờ cũng trong giờ làm việc, gọi điện thoại qua biết có làm phiền người khác làm việc , Tờ Kế Nao tới lui ở trong phòng, cuối cùng vẫn đành chịu từ bỏ.

      Thời điểm vừa mới diễn màn kia ở trường tiểu học hơn bốn giờ chiều liền truyền đến đến các tờ báo lớn, TV cũng đưa tin tức lên, Sở Chiến vốn chuẩn bị làm cơm tối nhìn thấy tin tức đó, chân mày xinh đẹp nhíu càng chặt.

      Những từ ngữ khó nghe kia ngừng xuất ở trong đầu của , chuyện có liên quan đến của , làm được thái độ cười trừ , sau khi với ông cụ tiếng, vội vội vàng vàng ra khỏi cửa nhà.

      Mà giờ phút này Đường Tố Khanh có liên quan đến kiện chui đầu vào trong đống tài liệu, tại toàn bộ tâm trí của đều đặt ở trong công việc, hi vọng hôm nay làm xong công việc sớm chút, đâu biết bây giờ bên ngoài loạn thành đoàn rồi.

      Lúc đồng hồ chỉ năm giờ, Đường Tố Khanh mới ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, sửa sang thành quả công việc hôm nay xong, toàn thân đau nhức của giãn ra, lúc này mới cầm áo khoác của mình ra ngoài.

      Khi đó nhân viên bình thường còn chưa tới lúc tan việc, ra cửa phòng làm việc có thể thấy hành lang yên tĩnh trừ tiếng đánh máy ra trong hành lang còn tiếng gì khác.

      Đường Tố Khanh vui sướng ở trong hành lang, trong lòng suy nghĩ chờ chút nữa còn phải mua những thứ gì về nhà, nghĩ tới nghĩ lui, thứ duy nhất mà có thể nghĩ tới chính là thuốc đau đầu, nên mua về chút để dự phòng, huống hồ chứng đau đầu của người đàn ông kia hai ngày rồi còn chưa tốt lên.

      nghi ngờ đây phải là đau đầu thong thường, nếu như qua tối nay vẫn tốt lên, nhất định phải đưa người đàn ông kia bệnh viện khám chút, nếu bệnh trở nên nặng tốt.

      Đường Tố Khanh đâu biết trong lòng người đàn ông phúc hắc nhà đánh chủ ý chính là chờ sau khi uống thuốc đau đầu xong vẫn còn thấy đau đầu, như vậy có thể cần có bệnh mà luôn phải uống thuốc đau đầu.

      Trong lòng suy nghĩ đến việc nhà, cảm giác thời gian qua nhanh hơn, khi Đường Tố Khanh tới tầng hầm dưới lòng đất lấy xe con của mình ra khỏi bãi đậu xe, đám người của từ bốn phương tám hướng chạy tới chặn xe của , làm cho thể động đậy.

      Đường Tố Khanh nhìn thấy những ánh đèn flash lóe sáng nhắm mắt cái, sau đó từ từ mở mắt ra, người đám phóng viên phía ngoài kia đeo thẻ công tác ở các tòa soạn báo, đám người ngừng đập cửa xe của , cách cửa sổ thủy tinh còn có thể loáng thoáng nghe thanh ríu rít đưa ra câu hỏi.

      Đường Tố Khanh lập tức nghi ngờ, coi như bình thường đám phóng viên này muốn phỏng vấn cũng dám trắng trợn như vậy, có lễ độ chặn lại như vậy, nhất định là bọn họ muốn biết tin tức ngay lập tức nên mới như vậy, suy nghĩ hành động gần đây của mình chút, Đường Tố Khanh lập tức trở về nhớ tới tờ báo buổi sáng.

      Mắt nhìn thấy tình hình bây giờ thể nào lái xe , nếu như cẩn thận làm tổn thương tới người khác, những phóng viên kia nhất định viết bài tố cáo, nghĩ tới đây, Đường Tố Khanh tắt động cơ xe của mình, chậm rãi mở cửa để xuống xe, vừa xuống xe, các phóng viên rối rít đem camera nhắm ngay , tất cả microphone đưa tới trước mặt , mọi người chen chúc xô đẩy nhau, mong đợi trực tiếp lấy được tin tức mới nhất, câu hỏi lũ lượt kéo đến bên tai:

      "Phó Thị trưởng, theo tin tức kết hôn rồi, có thể cho chúng tôi biết tin tức này là sao?"

      "Xin hỏi bối cảnh của chồng như thế nào? Hai người kết hôn lúc nào vậy? Quen biết thế nào?"

      "Nghe trước đây có đứa bé của công nhân khiến cho bị thương nằm viện rất lâu, tại sao tính toán hiềm khích lúc trước mà còn giúp đỡ bé đó nhập học đây? Là bởi vì các người có quan hệ đặc biệt gì sao?"

      "Phó Thị Trưởng. . . . . . có thể trả lời chút ?"

      Vấn đề chạy đến liên tục, đám phóng viên kia có nghe thấy giọng của , mọi người càng hưng phấn hơn, chen lấn xô đẩy bao vây càng chặt chẽ hơn, các nhân viên của phòng an ninh nhìn thấy Phó Thị Trưởng bị bao vây, toàn thể lên ngăn những phóng viên kia lại, nhưng so với đám đông phóng viên hiếu kỳ bao vây ở trước mặt mấy người bảo vệ cộng lại chỉ giống như là cù lét.

      Bị chen lách xô đẩy nên chân có chút đứng vững, Đường Tố Khanh cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, mới thoát ra khỏi đống công việc bận rộn, tinh thần và thể lực sớm tiêu hao hết, tình cảnh ầm ỹ làm cho cảm thấy căng thẳng và phiền não, những ánh đèn và tiếng hỏi ríu rít kia khiến đầu cảm thấy có chút choáng váng.

      có thể ngồi ở vị trí này, khả năng kiềm chế cảm xúc cá nhân là thể thiếu, cho dù hoàn cảnh khó chịu như thế nào cũng thể làm khó được , chỉ nghĩ tới đám người chỗ này cũng chỉ vì chén cơm của mình.

      Đường Tố Khanh đưa tay vuốt vuốt cái trán đau đớn ỷ của mình, giọng trong veo mà lạnh lùng trước sau như ho tiếng: "Các vị!"

      Mọi người vừa nghe mở miệng chuyện, lại quăng vấn đề ra, sau đó đồng loạt xông lên, bao vây chặt chẽ, muốn nghe ràng.

      "Tôi mọi người bao vây chặt như vậy, tôi cũng có chút khó chịu, xin hỏi có thể cho tôi chút xíu gian được ?" Đường Tố Khanh cười nhạt tiếng, xoa cái trán đau mà .

      Thấy mọi người có hỗn loạn như vậy, nhưng cũng có dấu vết lui về phía sau, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nghiêm túc tiếp: "Về vấn đề mà mọi người hỏi trước đó, nhiều vấn đề như vậy bảo tôi phải trả lời làm sao đây? Tôi chỉ muốn là bất kể tôi có kết hôn hay , hôm nay tôi đứng ở vị trí này toàn tâm toàn ý làm chuyện của mình, làm chuyện có lợi đối với nhân dân, còn về chuyện sắp xếp cho bé kia học cũng hoàn toàn xuất phát từ quan tâm của tôi, bất luận đối phương là người nào, nếu như cần tôi giúp đỡ, ở trong phạm vi phù hợp, ở trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều sử dụng năng lực của mình để giúp đỡ, cám ơn các vị, làm ơn nhường đường chút, tại tôi phải về nhà rồi." .

      ngờ sau khi xong những lời này, vẻ mặt đám phóng viên kia có chút vẻ nhượng bộ nào, tất cả đều sôi nổi tiến lên, người phóng viên sắc bén nghiêm túc hỏi: "Phó Thị Trưởng, xin hỏi việc giúp đỡ bé nhập học có tính là loại lăng xê hay đây?"

      Nghe vậy, kiên nhẫn của Đường Tố Khanh cũng gần như dùng hết rồi, hiểu xảy ra chuyện cản đường bất ngờ này bọn họ cho rời dễ dàng như vậy, chịu đựng cơn đau đầu cười nhạt nhìn về phía người phóng viên hỏi lên câu kia: " làm bên truyền thông, tôi nghĩ nên hiểu rốt cuộc cái gì là lăng xê hơn so với tôi chứ? Nếu như ngòi bút của mọi người lưu tình, để cho bé có bầu trời hoàn toàn yên tĩnh để lớn lên, đoán chừng có bất kỳ người nào biết việc tôi giúp bé nhập học, nếu như có bất kỳ người nào biết chuyện này lấy đâu ra lăng xê đây?"

      Vị phóng viên hỏi lên câu kia cũng là nhân vật sắc bén đứng đầu trong giới truyền thông, đối mặt với nụ cười nhạt này của Phó Thị trưởng, làm phóng viên nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cảm thấy có áp lực, trả lời được câu hỏi ngược lại của Phó Thị trưởng, chỉ đành phải để mặc cho đồng nghiệp chen đẩy nhau tiếp tục đặt câu hỏi cho Phó Thị trưởng.

      Thời gian dài ở trong gian giống như hít thở thông này, đầu Đường Tố Khanh càng đau đớn hơn, đối mặt với câu hỏi dứt, đột nhiên cũng muốn gì nữa, dáng người yếu ( bé + yếu ớt) tránh kịp, bị đám người đông đúc mạnh mẽ đẩy ngã.

      cánh tay mạnh mẽ đanh thép nhưng bàn tay lại trắng nõn thon dài đặt lên eo thon mảnh khảnh, đau đớn trong dự liệu cũng đến, chỉ có mùi hương nhàn nhạt nhàng khoan khoái thể quen thuộc hơn quanh quẩn bên lỗ mũi,

      Đường Tố Khanh ổn định lại cảm xúc rối loạn, người bị đôi tay mạnh mẽ kia đỡ thẳng ôm vào trong lòng, dựa vào lồng ngực mạnh mẽ, cảm giác hít thở thông cũng giảm bớt ít, lòng của khẽ buông xuống, có phát giác bắt đầu có loại cảm giác lệ thuộc tự nhiên đối với người đàn ông phía sau.

      " ấy khó chịu, các người nghe sao?" Sở Chiến ôm người phụ nữ vào trong ngực mình, nhàng che chở lui về phía sau mấy bước, giọng lành lạnh giống như băng chậm rãi chảy ra, mặt nghiêm nghị mang theo chút biểu cảm nào.
      Last edited by a moderator: 25/2/15
      Friendangel2727dunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương

      Chương 61 (tiếp)


      Giờ phút này trong lòng Sở Chiến rất phẫn nộ đối với bọn phóng viên biết phân biệt trước mắt này và rất áy náy vì mình tới chậm, thời điểm vừa mới từ xa vào tòa nhà văn phòng của và nhìn thấy tình cảnh biển người đông nghịt này, trời đánh loại kích động muốn đại khai sát giới, nếu phải là lo lắng hành động của mình mang đến phiền toái cho xác người sớm chất đống ở chỗ này.

      Đối với người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất này, trong nháy mắt đám người nổ oanh, mặc dù người vừa tới rất lãnh khốc, nhưng khuôn mặt tuấn này che giấu được, loại tàn bạo mạnh mẽ xuất người đàn ông trước mắt lại mang theo loại ý vị đặc biệt, cực kỳ mê người, phần lớn con mắt phái nữ nhìn chăm chú vào người đàn ông tuấn này, số người có cá tính hay xấu hổ câu của mà mặt mày đỏ bừng biết phải làm sao.

      Vài phóng viên cũng còn chút lý trí nhìn thấy Phó Thị trưởng rất yên tâm tựa vào người của người đàn ông vừa tới, thầm nghĩ có nội tình, lập tức rối rít đặt câu hỏi:

      "Phó Thị trưởng, xin hỏi đây chính là chồng của sao?"

      "Hai người quen biết như thế nào vậy? Tiên sinh ở đơn vị nào?"

      " Tại sao trước kia công khai việc kết hôn rồi, là muốn che giấu người chồng tốt như vậy hay là có toan tính khác?"

      . . . . . .

      " sai, chúng tôi là vợ chồng, tôi biết chuyện hai chúng tôi nhau có liên quan gì tới các người ? Hi vọng về sau mọi người nên tới quấy rầy vợ của tôi, dĩ nhiên cũng có về sau." Sở Chiến lạnh lung , tròng mắt sắc bén lạnh lẽo dò xét xung quanh vòng, ánh mắt lạnh lùng này giống như là muốn nhớ khuôn mặt những người này, các phóng viên bị nhìn thấy đều sợ hãi trong lòng, chỗ chết người nhất chính là ai hiểu ý tứ trong câu sau cùng của , dĩ nhiên sau đó lâu bọn họ liền lập tức hiểu câu cuối cùng Sở Chiến kia là có ý gì.

      Mà ở tầng cao nhất, Âu Dương Khiêm thừa dịp rảnh rỗi có việc làm tới trước cửa sổ, liền nhìn thấy cảnh tượng hò hét ầm ĩ ở bên dưới, nghĩ ngợi chút nào lập tức xoay người xuống tầng dưới, ngay cả thang máy cũng kịp , nhanh chóng chạy xuống bằng cầu thang bộ.

      Đẩy đám người ra, Âu Dương Khiêm luôn luôn ôn hòa nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp sắc mặt tái nhợt tựa vào cơ thể người đàn ông, trong nháy mắt nổi giận hét lớn tiếng: "Ầm ĩ gì thế? Nơi này là văn phòng chính phủ, mọi người muốn nhận được lệnh của tòa án nên nhanh chóng rời ."

      Ánh mắt của Sở Chiến và Âu Dương Khiêm liếc nhìn nhau, sau đó lòng dạ bảo vệ , lúc đám phóng viên do dự, từ trời rơi xuống nhóm người áo đen mặt có biểu cảm gì tay cầm súng lục nhanh chóng tách những người này ra, cung kính hướng về phía khác, chừa lại chỗ trống cho chiếc xe con của Đường Tố Khanh.

      Quần chúng liếc nhìn nhau, chỉ mới nhìn thấy lãnh đạo quốc gia hoặc là xã hội đen cậy thế ở trong TV thôi, cho nên trong lòng bọn họ bàng hoàng lo lắng, chẳng lẽ đắc tội người nào rồi? Đối với người chưa từng thấy qua súng lục, hô hấp của người cũng dám làm quá ràng.

      Sở Chiến ôm sắc mặt tốt lắm ngồi vào chỗ cạnh ghế lái của xe con, đeo dây an toàn cho , lạnh lẽo quét mắt xung quanh vòng sau đó mới đến ghế lái rồi chậm rãi lái xe con ra khỏi văn phòng chính quyền thành phố.

      Âu Dương Khiêm nhìn đám người áo đen xung quanh cái, chân mày đẹp nhíu chặt, xem ra người đàn ông vẫn bị coi là con cừu cũng đơn giản, thở dài tiếng, dù đơn giản thế nào đây, nhìn ánh mắt người đàn ông lúc bình thường cũng biết đối phương lòng thích Tố Khanh, Âu Dương Khiêm lập tức xoay người tới tòa nhà văn phòng.

      Mà trong nháy mắt đám người đàn ông áo đen kia cũng nhanh chóng biến mất ở dưới ánh mắt kinh hồn của mọi người giống như lúc tới vậy

      . . . . . . . Đường ranh giới《 Đổi chồng: Cưng chiều em đến nghiện! 》 . . . . . . .

      Cho đến khi xe con chạy nhanh đường Đường Tố Khanh mới ổn định tâm tình được, nhìn người đàn ông căng thẳng lái xe, trong lòng nổi lên nghi ngờ đối với nhóm người áo đen bất ngờ xuất , nhưng mà bây giờ nghi ngờ chuyện khác hơn, lập tức lên tiếng hỏi: " phải có bằng lái xe sao?"

      "Câm miệng!" Sở Chiến nghĩ đến màn vừa rồi trong lòng vẫn còn sợ hãi, vừa nghe thấy dường như hề để tâm tới an nguy của mình, liền nhịn được bực mình, mới vừa rồi nhiều người vây quanh như vậy, cũng gọi điện thoại cho mình, chỉ muốn tự mình ứng phó, xem ra vẫn biết cách làm người vợ như thế nào.

      Nghĩ thế Sở Chiến nén lửa giận xuống, biết vì sao trong lòng Đường Tố Khanh lại đột nhiên thấy khó chịu, trong lòng suy nghĩ người đàn ông này bởi vì mình đột nhiên gây phiền toái cho nên vui vẻ hay là còn vì nguyên nhân gì đây? Đường Tố Khanh nghĩ ra nên ngồi dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Loại tình cảnh yên tĩnh bên trong xe tiếp tục cho đến khi xe con chậm rãi lái vào khu chung cư Lệ Giang mới được khai trương, Đường Tố Khanh nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt, than tiếng, hôm nay là có kinh sợ có nguy hiểm, chờ sau khi xe con dừng hẳn, lập tức mở cửa xe chuẩn bị ra ngoài, vậy mà tốc độ của người đàn ông bên cạnh lại nhanh hơn, lúc sắp mở cửa xe, cánh tay mạnh mẽ lập tức ôm vào trong ngực, vào thang máy.

      Đột nhiên Đường Tố Khanh bị bá đạo ôm lấy như vậy nên vừa tức vừa giận, giọng cảnh cáo: "Thả em xuống!"

      Sở Chiến đâu có chịu, nghĩ tới vừa rồi sắc mặt tái nhợt, nhất thời cực kỳ đau lòng, ôm chặt trong ngực dịu dàng : "Bảo bối, đừng nhúc nhích!"

      Đường Tố Khanh nghĩ đến mới vừa rồi ở xe hung dữ bảo mình câm miệng, tại lại dịu dàng như vậy, nhất thời trong lòng xông lên cỗ uất ức giải thích được, nhàng thầm : "Ai bảo vừa rồi hung dữ với em."

      Vốn tưởng rằng mình giọng thầm, tất nhiên người đàn ông nghe được, nhưng phỏng đoán sai khả năng nghe của sát thủ lớn, nghe vậy, Sở Chiến nhất thời khẽ cười tiếng: "Em tức giận vì cái này sao? Mới vừa rồi nghĩ em ở trong tình huống nguy hiểm như thế vậy mà cho ... phải tức giận quá mức, tốt lắm, đừng giận nữa, xin lỗi, về sau dữ như vậy nữa, dịu dàng như nước với bảo bối nhà ta, giống như vậy có được hay ?"

      Dứt lời xong, Sở Chiến còn sát lại lập tức cưng chiều khom người xuống, khe khẽ cắn cái ở gương mặt đỏ bừng của , vẻ mặt đó, động tác kia, quả muốn người ta chết đuối mà.

      Gò má đỏ bừng in lên dấu răng nhàn nhạt, giờ phút này sắc mặt Đường Tố Khanh ửng đỏ bị ôm vào trong ngực, nhìn thế nào cũng thấy tình huống này rất mập mờ, thỉnh thoảng có người vào trong thang máy, tất cả mọi người đều tò mò len lén liếc nhìn bọn họ.

      Đường Tố Khanh là nhân vật công chúng, lại thường ra vào trong tòa nhà này, phần lớn đều là người cúi đầu thấy ngẩng đầu lại gặp, cho dù da mặt của dày nữa nhưng bị người ta nhìn như vậy, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng mãi dứt, giọng ra: "Nhanh buông em xuống , tất cả mọi người nhìn đấy."

      " thả, vừa rồi phải em mới bị kinh sợ sao? Sắc mặt tái nhợt như vậy, coi chừng lại té xỉu mất!" Sở Chiến bá đạo .

      số người đứng ở bên cạnh lập tức sáng tỏ trong lòng, ra là bị kinh sợ, nhìn vẻ mặt người đàn ông này vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là vợ có thai đứa con đầu lòng rồi hả ? Mọi người đều suy đoán trong lòng, thỉnh thoảng chuyển vẻ mặt biết qua cho bọn họ.

      Trong thang máy có bà lão vừa nghe lời Sở Chiến , nhất thời cười híp mắt nhìn bụng của Đường Tố Khanh, cười : "Vợ chồng son, đây là đứa con đầu tiên sao?"

      Đường Tố Khanh sững sờ chốc lát, hiểu lời bà lão có ý gì, sắc mặt ửng đỏ lập tức giải thích: ", phải như vậy."

      Sở Chiến nghe xong lời này, trong lòng vui vẻ giống như trong bụng mang thai đứa trẻ của , sắc mặt ôn hòa : "Da mặt của ấy rất mỏng."

      câu ràng này nhất thời làm cho tất cả mọi người trong thang máy đều nhất trí cho rằng chỉ xấu hổ, mọi người rối rít chúc mừng vợ chồng son bọn họ.

      Đỏ ửng mặt Đường Tố Khanh vẫn chưa biến mất, cho đến khi thang máy đến tầng lầu nhà bọn họ, dưới vẻ mặt quan tâm của mọi người, Sở Chiến mới tiêu sái ôm ra khỏi thang máy, Đường Tố Khanh bối rối dứt, nghĩ thầm người đàn ông này là càng ngày càng làm cho người ta đoán ra rồi, ngay cả chuyện mang thai như vậy mà cũng có thể lung tung.
      Friendangel2727dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương

      Chương 62: Động tình, phong sát

      Khi Sở Chiến ôm Đường Tố Khanh vào cửa nhà, ông cụ ngồi xem ti vi ở ghế sa lon nhất thời bị kinh sợ , cho là xảy ra chuyện gì, lập tức thả điều khiển ti vi trong tay ra, người còn chưa qua liền bắt đầu lo lắng hét lên: "Làm sao vậy, đây là?" .

      Dưới cái nhìn chăm chú lo lắng của ông cụ, gương mặt Đường Tố Khanh đỏ hồng an ủi: "Ông nội, con sao đâu, chỉ là người khác làm quá lên thôi."

      "Em còn dám có việc gì sao, mới vừa rồi là gương mặt trắng như tuyết, dáng lảo đảo như muốn ngã hả? Bị người bao vây cũng thông báo cho tiếng, nếu phải là thấy tin tức em gặp chuyện may, đoán chừng bây giờ còn biết em thành bộ dáng gì rồi?" Tâm Sở Chiến thương dứt mà .

      Nghĩ đến vừa rồi mình bị vây ở giữa đám người, khó chịu cũng có người để ý, trong tròng mắt đen nhánh của Sở Chiến lập tức dần ra ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, thoáng chốc biến mất để ai nhìn thấy.

      Ôm về phía ghế sa lon, nhàng đặt Đường Tố Khanh ở ghế sa lon, bộ dáng nhàng cẩn thận đó, giống như là búp bê dễ vỡ, ông cụ nhìn thấy mà trong lòng ngừng vui mừng, lo lắng hỏi: " A Khanh! tại cháu cảm thấy như thế nào rồi hả ? Muốn bệnh viện khám chút hay ?" .

      Ông cụ giờ già, trước mắt chỉ có đứa cháu có liên hệ máu mủ, vừa nhìn thấy có điểm thoải mái, ông lập tức lo lắng ngừng, cộng thêm lần trước bị thương nặng như vậy, mới vừa rồi lại nghe cháu rể sắc mặt trắng bệch, dáng lảo đảo như muốn ngã, vừa nghe những từ này, ông cảm thấy đặc biệt đau lòng.

      Đường Tố Khanh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông nội mình, hờn dỗi liếc nhìn người chồng danh nghĩa của cái, lập tức lên tiếng an ủi: "Ông nội, ông đừng nghe ấy lung tung, cháu chỉ là bởi vì đám người vừa rồi quá nhiều, mới khó chịu như vậy, bây giờ cháu tốt hơn nhiều rồi." .

      Nghe vậy, ông cụ nhìn kỹ vẻ mặt của cái, phát sắc mặt của hồng hồng, coi như tệ, rốt cuộc lúc này mới tin tưởng lời của , khóe miệng khẽ mỉm cười nhìn thái độ khẩn trương của cháu rể đối với cháu mình.

      "Tiểu Hiền, cháu theo A Khanh , để ông làm cơm tối." Ông cụ híp mắt cười nhìn về phía cháu rể lật qua lật lại kiểm tra xem cháu có bị thương lên tiếng , sau đó vui vẻ đứng dậy tới phòng bếp .

      Nhìn vẻ mặt ông cụ cười đùa trêu ghẹo, da mặt vốn mỏng của Đường Tố Khanh, lúc này tử khuôn mặt đỏ hận thể tìm được cái lỗ để chui xuống, đẩy tay người đàn ông giở trò kiểm tra vết thương người mình ra, giọng thúc giục: " tránh ra , nhanh giúp ông nội nấu cơm ."

      Khóe miệng Sở Chiến kéo ra nụ cười đẹp mắt, lập tức : "Ông nội bảo theo em, để ông tự làm cơm."

      Đường Tố Khanh đâu có chịu nghe , bắt đầu đẩy ra muốn , nhưng dù sao cũng chỉ là yếu đuối, sao có thể là đối thủ của Sở Chiến – người đứng đầu giới hắc đạo phúc hắc đến mức tận cùng chứ, sau hai ba lần liền bị ấn chặt ngồi ở ghế sa lon thể động đậy, chỉ có thể mặc cho lộ ra nụ cười tà ác trêu chọc.

      Cái vẻ mặt đó, thấy thế nào cũng làm cho cảm thấy mình là được cưng chiều, khiến tính khí Đường Tố Khanh vốn vô cùng tốt trong nháy mắt bỗng giống như là con mèo xù lông.

      Thấy cựa quậy rất kịch liệt, dù thế nào Sở Chiến cũng là người đàn ông bình thường rất dồi dào tinh lực, vào giờ phút này nếu người ngồi ở đùi là người phụ nữ khác, chán ghét cho là người ta cố tình quyến rũ , cả người khó chịu muốn nôn mửa.

      Nhưng bây giờ người ngồi ở đùi chính là nắm giữ cõi lòng , để cho hận thể cho toàn bộ thứ tốt nhất thế giới, chỉ ngửi hương vị ngọt ngào người cũng làm cho trầm mê muốn bổ nhào vào rồi ăn hết , chớ chi là động tác vô ý của , căn bản là muốn mạng của .

      Hít vào hơi, Sở Chiến khàn khàn lên tiếng cảnh cáo: "Bảo bối, em thử lộn xộn chút nữa ! Có tin ‘làm’ em ở đây hay ?" .

      Đường Tố Khanh vốn còn muốn giãy giụa nghe giọng mang theo ham muốn dục vọng rất ràng, chưa từng thấy qua heo chạy, nhưng vẫn gặp qua thịt heo , đây ràng chính là dấu hiệu động tình, thân thể Đường Tố Khanh lập tức căng thẳng lộn xộn nữa, thời gian gần đây người đàn ông trước mắt thay đổi khiến cho người ta muốn đoán cũng đoán ra, dám hoài nghi độ chính xác trong lời của .

      Cảm thấy thân thể của trong ngực trở nên căng thẳng bởi vì lời của mình, Sở Chiến cười khổ lên tiếng : "Ha ha. . . . . . rất đau khổ, bảo bối chán ghét như vậy sao?" .

      biết tại sao nghe tiếng cười khổ của , lòng Đường Tố Khanh có chút nỡ, muốn mình ghét , nhưng tiếp theo câu ghét là cái gì, là thích hay là những thứ khác, mơ hồ, nghĩ ra cũng để ý tới, đây chính là chút thói quen giống như rùa rụt cổ của Đường Tố Khanh.

      Biết mình lại làm ra chuyện quá giới hạn nhất định dọa trong ngực sợ hãi, mặc dù rất hưởng thụ mỹ nữ trong ngực, nhưng Sở Chiến vẫn rất quả quyết đặt ở ghế sa lon, còn vòng ra sau lưng của , để cho khẽ nằm ghế sa lon, ở dưới ánh mắt khó hiểu của , vươn tay đặt vào huyệt thái dương của rồi giúp xoa bóp.

      "Em...em có việc gì cả, cần như vậy đâu." Đường Tố Khanh thẹn thùng , đối với việc hưởng thụ đối đãi của cấp bậc nữ vương này chính là điều chưa từng nghĩ qua, ra tỉ mỉ nhớ lại, còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp mà trước kia chưa từng hưởng thụ qua, mà người đàn ông sau lưng lại làm từng việc , nghĩ bây giờ thái độ của mình lệ thuộc vào , nếu như sau này ly hôn, có tái hôn, biết mình có thể tiếp nhận được hay .

      Sở Chiến đâu biết của suy nghĩ gì, thấy muốn đứng dậy, lập tức lời dụ dỗ: "Bảo bối, đừng nhúc nhích, vừa rồi phải em nhức đầu sao? xoa bóp cho em lát còn đau đớn nữa." .

      Cảm thụ vuốt ve thâm tình đến từ người đàn ông phía sau lưng, Đường Tố Khanh thực cảm thấy rất thoải mái, nghĩ đến trước đây đầu cũng đau giống như mình nhưng xoa bóp giúp như vậy, nhất thời khiến cảm thấy mặt mình nóng lên, ấp úng lên tiếng : "Cái đó, đầu của còn đau nữa ?" .

      Hình như là biết trong lòng nghĩ cái gì, Sở Chiến cười đùa trêu ghẹo : "Nếu như đầu còn đau, bảo bối cũng muốn xoa bóp cho giống như vậy sao? Vậy tình nguyện đầu mình vẫn còn đau." .

      "Ba hoa, nếu như đầu vẫn còn đau như lời chính là ma bệnh rồi." Đường Tố Khanh oán trách , sinh bệnh làm cho thương tiếc, nhưng lại thoải mái, nhớ tới tính nết bá đạo của trong những ngày gần đây, Đường Tố Khanh cảm thấy người đàn ông sau lưng vẫn nên mạnh mẽ chút mới tốt, như vậy mới nam tính.

      Ông cụ tự mình làm mấy món ăn gia đình đơn giản, đặt ba món ăn món canh bàn ăn, trong nháy mắt nhìn thấy tình trạng ấm áp như vậy, nhất thời cảm thấy rất vui mừng, mặc dù nhẫn tâm quấy rầy hình ảnh tốt đẹp này, nhưng vừa nghĩ tới cháu phải làm việc cả ngày, nhất định là rất mệt mỏi, mới lên tiếng : "A Khanh, Tiểu Hiền, rửa tay ăn cơm , nhanh lên chút." .

      Đường Tố Khanh nhất thời mới tỉnh lại từ trong trạng thái uể oải, nhân lúc người đàn ông phía sau còn chưa phản ứng lại, nhanh chóng tránh thoát khỏi tay của , tới phòng ăn.

      Nhìn bóng lưng giống như trốn này, Sở Chiến cảm thán trong lòng rằng con đường theo đuổi vợ gian khổ, cưng chiều và bất đắc dĩ đứng dậy theo, nhà ba người giống như trước kia, vui vẻ ăn bữa cơm đơn giản, thỉnh thoảng với nhau vài chuyện thú vị, hình ảnh này cực kỳ ấm áp, khiến người sống nhiều năm ở trong giới hắc đạo như Sở Chiến cũng rất trầm mê.

      Sau khi cơm nước xong, nhà ba người cùng xem TV lát liền rối rít về phòng của mình, nhìn sắc mặt người chồng danh nghĩa của tệ, xem ra thân thể của tốt hơn rồi, cho nên Đường Tố Khanh vừa vào phòng cầm áo ngủ của mình lên rồi tới phòng tắm, treo quần áo xong, chuẩn bị đóng cửa phòng tắm lại, nào đâu biết người đàn ông da mặt dày cũng cầm áo ngủ của trong tay, yên lặng chăm chú nhìn , mặt đỏ tim đập loạn : "Bảo bối, chúng ta tắm chung , vừa tiết kiệm nước lại vừa tiết kiệm điện, hơn nữa hôm nay em bị kinh sợ, bên còn có thể nhìn em, đề phòng em bị té xỉu ở trong phòng tắm." .

      Nghe vậy, khóe miệng Đường Tố Khanh khỏi run rẩy, thầm trong lòng: xác định là phải do mình muốn phát tình nên mới thừa dịp vào phòng tắm chạy vào theo chứ, khi nào người này biết tiết kiệm tài nguyên vì quốc gia như thế, nếu muốn tiết kiệm tài nguyên vì quốc gia như lời , làm phiền mỗi ngày tắm lần là được, đây phải là có thể tiết kiệm được rất nhiều nước và điện sao?

      "Đột nhiên em phát mình còn chút chuyện quan trọng muốn làm, tắm trước !" Đường Tố Khanh nhếch nhác , sau đó cầm áo ngủ của mình ra khỏi phòng tắm giống như chạy trốn, để lại người đàn ông vẫn đứng ở chỗ đó, tràn đầy mong đợi nhìn .

      Cuối cùng mong muốn tắm uyên ương trong lòng Sở Chiến Tâm thực được, nữ chính cũng mất rồi, Sở Chiến thể làm gì khác hơn là tình nguyện tắm mình, lúc tắm mang theo tức giận mà đem toàn thân cao thấp của mình ra lau lần, cho đến khi toàn thân đỏ bừng mới thôi.

      Đường Tố Khanh tính toán thời gian cũng vừa đúng, đợi khi từ thư phòng về phòng ngủ của mình lần nữa, vừa đúng lúc Sở Chiến hoàn toàn ướt át ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy bóng dáng của , sau đó rất uất ức nhìn cái, ánh mắt kia khiến Đường Tố Khanh cho là mình làm chuyện gì đó cực kì xấu, nên vô cùng buồn bực.

      Thấy người đàn ông cầm khăn lông khô lau tóc, nhìn nước từ đầu rớt xuống từng giọt từng giọt , rơi vào áo ngủ của , sau đó biến mất thấy gì nữa, Đường Tố Khanh khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt, muốn thừa nhận vào giờ phút này người đàn ông trước mắt khêu gợi muốn chết được, nếu giờ phút này ở đây là người phụ nữ thiếu lực kiềm chế, đoán chừng nhào qua giở trò rồi.

      Điều chỉnh suy nghĩ của mình, Đường Tố Khanh yên lặng lẩm bẩm năm lần ‘mình phải sắc nữ, xem như mình thấy gì cả’ ở trong lòng, lúc này tâm tình kích động mới trở lại bình thường, cầm áo ngủ của mình vào phòng tắm, đề phòng người đàn ông có da mặt dày nào đó xông vào lần nữa, lần
      Friendangel2727dunggg thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: tử đinh hương

      Sau khi treo áo ngủ xong, nhìn thấy nước nóng được xả đầy trong bồn tắm, Đường Tố Khanh nhìn ra ngoài cửa cái, trong lòng tự hỏi có phải người đàn ông kia chăn sóc ?

      Chờ Đường Tố Khanh chậm rãi tắm nước nóng xong, sau đó sảng khoái ra ngoài, chỉ thấy người chồng danh nghĩa của nằm nghiêng hết sức tiêu hồn ở giường, cái tay chống đầu của mình, hai cái chân thon dài tùy ý gác lên mặt chăn hoa , cái tay khác ôm gối của , mắt thỉnh thoảng nhìn về phía phòng tắm, vừa đúng lúc đôi mắt kinh ngạc của gặp phải đôi mắt đầy thâm tình nhìn mình của , trong phút chốc lửa nóng bắn ra bốn phía, lửa nóng trần trụi.

      Nhìn bóng dáng xinh đẹp sững sờ ở cửa phòng tắm, Sở Chiến buông gối đầu trong tay ra, lấy tay vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh, dịu dàng : "Bảo bối, ở nơi này."

      Lúc này Đường Tố Khanh tiến vào cũng được mà lui cũng xong, cuối cùng cắn răng cái, tốc độ chậm rì rì giống như con kiến vòng qua cuối giường rồi đến chỗ người đàn ông kia chỉ, sửa lại áo ngủ của mình, sau đó từ từ nằm xuống, cảm thấy khí nóng sau lưng ngừng tăng lên, dồn người về phía mép giường, thế mà người đàn ông kia vẫn lui ra mép giường theo , khí nóng đến từ người đàn ông sau lưng giảm mà lại tăng lên, khiến muốn coi cũng được.

      Dường như sau lưng truyền đến tiếng thở dài nhàng bất đắc dĩ, tiếp theo cánh tay mạnh mẽ mà có lực vươn tới, ôm lấy thân thể bé của từ sau lưng, khuôn mặt người đàn ông tựa vào cổ , hơi thở của người đàn ông truyền đến vừa có vẻ bất đắc dĩ lại vừa có tia cưng chiều: "Bảo bối, em mà dịch chuyển ra bên ngoài nữa rơi xuống dưới đất đấy."

      Đường Tố Khanh ở trong ngực người đàn ông có bệnh có đau, dưới tình huống này hai người đều tỉnh táo, ai cho người đàn ông biết xấu hổ này ôm như vậy hả, tiếng tim đập mãnh liệt làm nhiễu loạn dòng suy nghĩ của , làm cho kích động mà ngủ được, đẩy bàn tay to gác ở bụng của ra, Đường Tố Khanh rất muốn chạy ra ngoài.

      "Bảo bối, em thử cử động chút nữa xem, tối nay ăn em." Giọng Sở Chiến khàn khàn vang lên ở bên tai , hơi thở nóng rực phun bên tai của , mang đến từng tia xao động trong lòng .

      lập tức dám lộn xộn nữa, trong lòng tức giận mà thầm nghĩ: người đàn ông này cũng chỉ biết mỗi câu này, hơn nữa chết tiệt câu này lại chính là huyệt chết của .

      Đối với tương lai còn chưa ràng, Đường Tố Khanh muốn hưởng thụ sảng khoái nhất thời, sau đó phải đối mặt với việc chia tay, nghe số phụ nữ thân thể phụ nữ là gắn liền với tâm, nếu như thất thân, rất có thể tâm cũng mất theo, cho nên dám đánh cược, vì xác định được người đàn ông này có lòng mình hay , trước khi xác định được mình có người đàn ông trước mắt hay , nhất định phải bảo vệ trái tim và thân thể của mình tốt.

      Đường Tố Khanh ngờ trước được là lâu về sau người đàn ông phía sau lưng, có loại kích động hận thể ngày ngày dính vào bên người , luôn độc lập tự chủ chưa từng lệ thuộc vào bất kỳ người nào, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ khác ái mộ nhìn , kiềm chế được mà ăn dấm chua, muốn người đàn ông này tỉ mỉ ngàn dụ dỗ vạn dụ dỗ, cuối cùng đều bị cưng chiều của người đàn ông làm sung sướng cười hì hì, dĩ nhiên những việc này đều là sau rồi.

      càng muốn thoát khỏi , càng muốn dính vào, đây chính là tác phong bá đạo của Sở Chiến, ôm chặt vào trong ngực, cánh tay ngang qua eo ếch của người phụ nữ, bàn tay to đặt chiếc bụng của , cái tay khác mặc kệ ý muốn của mà để ở dưới cổ của , để cho gối đầu lên cánh tay của mình mà ngủ.

      Hơi thở ấm áp từ phía sau kéo tới, nghe tiếng tim đập từ lồng ngực phía sau lưng, Đường Tố Khanh cho là nhất định tối nay mình mất ngủ, do mệt mỏi cả ngày nên nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, trong mơ, mơ mình được ngâm mình trong suối nước nóng, rất thoải mái, chui chui vào nguồn nhiệt sau lưng, tìm được vị trí thích hợp an tĩnh thiếp .

      Sở Chiến nhìn khi ngủ lại lệ thuộc vào mình như vậy, trong lòng bị cỗ mừng rỡ thay thế, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, tròng mắt vốn ôn hòa cưng chiều trong nháy mắt liền thoáng qua từng tia sắc bén.

      Thấy ngủ ngon, Sở Chiến vô cùng muốn nhưng vẫn nhàng rút cánh tay của mình ra, giúp đắp kín chăn, cầm điện thoại trong tay rón rén tới phòng tắm bên cạnh, bấm số điện thoại.

      cho đối phương bất kỳ lời nào, Sở Chiến đè nén giọng tàn nhẫn lạnh lẽo hỏi " điều tra ra những tòa soạn nào tham dự vào chuyện hôm nay chưa?" .

      "Báo cáo ông chủ, hôm nay có mười tám tòa soạn tham dự vào kiện kia, trong đó có năm tòa soạn lớn, mười ba tòa soạn ." Bên kia điện thoại truyền đến giọng đàn ông lạnh lẽo và cung kính, giống như máy móc báo cáo tin tức bọn họ tra được.

      "Ngày mai tôi muốn nghe đến tin tức những tòa soạn này nữa." Sở Chiến nhìn ngoài cửa cái, đè thấp giọng lạnh lẽo cảnh cáo.

      "Dạ!" Bên kia điện thoại vẫn trả lời bằng giọng lạnh lẽo như cũ.

      Mặc dù câu trả lời này rất đơn giản, nhưng tin tưởng cần phút đồng hồ, tất cả tòa soạn ở thành phố S phải tiến hành thanh tẩy lần nữa, cái việc cậy thế này chính là chuyện trăm năm khó gặp, rất nhiều tòa soạn đóng cửa cách vô duyên vô cớ khiến dân chúng giải thích được, chỉ có người trong cuộc mới biết chuyện gì diễn ra.

      Sở Chiến cũng phải là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy, cộng thêm chuyện ngày hôm nay có liên quan đến của , bỏ qua bất kỳ dấu vết nào, lúc này thận trọng dò hỏi: "Có tra ra nhân vật khả nghi nào đứng đằng sau thao túng những tòa soạn kia hay ?" .

      Cả thành phố S nhiều tin tức như vậy, giải trí, các quan chức lớn, lý gì chỉ muốn moi thông tin từ của cả, cho nên nghi ngờ có thể có người nào đó thầm theo dõi của , nếu có khả năng chân trước vừa mới làm gì, chân sau liền bị đám chó săn tìm tới.

      Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Sở Chiến liền bực bội và lo lắng, nghĩ thầm làm nhân viên chính phủ cũng dễ dàng, nên nghĩ cách để toàn tâm toàn ý làm bà chủ lớn, nhưng với tính tình của rất khó xử lý, đối với việc này trong lòng của Sở Chiến cũng biết phải làm sao, tại kế hoạch chỉ có thể bước tính bước.

      Người ở bên kia điện thoại cũng là thuộc hạ mà Sở Chiến tỉ mỉ bồi dưỡng, kể từ khi ông chủ bảo bọn họ điều tra về Phó Thị Trưởng, bọn họ cũng biết ông chủ của bọn họ gặp khó khăn, nếu dựa vào thái độ vắt giò ngồi xem việc liên quan đến mình của ông chủ, làm sao có thể để ý người khác làm gì, chỉ cần nguy hại đến lợi ích của ông chủ hoặc là làm cho tâm tình của ông chủ khó chịu, vẫn luôn lựa chọn thái độ bỏ mặc.

      Biết được ông chủ bọn họ có thể lâm vào bể tình , các em trong bang đều phải làm việc ngày đêm, mỗi ngày đều bận rộn vì chuyện của phu nhân bọn họ.

      Coi như là Sở Chiến hỏi, đám thuộc hạ bên đầu kia điện thoại cũng chuẩn bị báo cáo tài liệu thu thập được cho , lúc này đối phương lập tức nghiêm túc lạnh lẽo : "Ông chủ, đúng là có người thao túng ở sau lưng, trong mười tám tòa soạn tham gia tòa soạn mới vọt lên ở thành phố S trong thời gian gần đây, tốc độ phát triển rất nhanh, bởi vì sau lưng nó có nhân viên chính phủ thao túng."

      Nghe vậy, Sở Chiến khẽ nâng đôi lông mày đẹp lên, biết vị trí của ngồi tại là dễ dàng gì, tại lại có người ở trong chỗ tối muốn té ngựa, dù là xuống ngựa, số người vẫn luôn có ý xấu, nghĩ hết tất cả các loại thủ đoạn bẩn thỉu chuẩn bị hãm hại ấy, lúc này trong lòng vô cùng tức giận, mặt biến sắc lên tiếng : "Hả? Nhân viên chính phủ sao?" .

      Đối phương vừa nghe giọng điệu này của ông chủ nhà mình, cuống họng như treo ở miệng, người quen biết với ông chủ bọn họ đều biết đây là dấu hiệu báo trước giông bão sắp tới, trong lòng cảm thán phu nhân của bọn họ rất có uy lực, dễ dàng ảnh hưởng tới tâm tư của ông chủ bọn họ như vậy.

      Người ở bên kia điện thoại hoàn toàn xốc lại tinh thần, cung kính ra kết quả điều tra: "Theo tài liệu điều tra được do phó cục trưởng vùng mới giải phóng bố trí ở phía sau, năm đó lúc cùng nhau tranh cử chức Phó Thị Trưởng, vị cục trưởng này cũng là trong những người tranh cử, nghe lúc đó ta nắm chắc khả năng lấy được chức vị này, nghĩ tới về sau bị phu nhân ngang trời đè lại, ta chỉ được vị trí phó cục trưởng khu, cam lòng nhiều năm, mực nghĩ biện pháp làm phu nhân ngã ngựa, chưa tới năm nữa tiến hành bầu cử lại nhiệm kỳ mới nên lúc này ta mới nhịn được mà ra tay."

      "Như vậy sao? Người phụ nữ của tôi có năng lực hơn ta liền ghi hận trong lòng, nếu ta muốn làm Phó thị trưởng như vậy nên ‘thành toàn’ cho ta , để cho ta biết phải ai cũng có thể đảm đương nổi chức Phó Thị Trưởng này, biết nên làm sao chứ? Còn phải cẩn thận chú ý tới bất kỳ vật nào có thể nguy hại đến phu nhân." Sở Chiến cắn răng ra từng câu từng chữ, người phụ nữ của còn ngồi ở vị trí này, xem ai dám nhìn chằm chằm, để cho cho bọn họ biết hậu quả.

      Rất tốt, tên phó cục trưởng này trở thành nhân vật đầu tiên mà muốn loại bỏ. Sở Chiến tàn nhẫn nghĩ tới.

      Lợi hại như Sở Chiến, lãnh đạo giới hắc đạo mạnh mẽ như vậy, đương nhiên là có phương pháp của riêng , cần ràng tất cả mọi chuyện, chỉ cần ánh mắt, câu của là có thể khiến đám thuộc hạ hiểu mình muốn làm gì, dĩ nhiên có lúc bọn họ cũng đoán được tâm tư của ông chủ, lúc này bọn họ chỉ có thể thận trọng làm tốt bổn phận của mình mà thôi.

      "Dạ!" Bên kia điện thoại cung kính .

      "Ngoài ra để cho bọn họ truyền tin tức hôm nay , nếu như câu viết đúng, tìm nhà báo chuyên nghiệp sửa lại chút." Sở Chiến nghiêm túc phân phó.

      Lòng Sở Chiến đen tối muốn cho toàn thế giới biết là người đàn ông của , này đóng dấu dành riêng cho , bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng tới .

      "Dạ, thuộc hạ lập tức làm ngay." Thuộc hạ ở đầu dây bên kia điện thoại biết ý tứ trong lời của ông chủ nhà mình, cách khác bất kỳ từ ngữ nào bất lợi với phu nhân hoặc là ông chủ đều phải bỏ .

      dungggthuyvy2711 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :