CHƯƠNG 60: CHÀO HỎI VỚI CÔNG NHÂN, LÀ NGƯỜI TỐT (Phần 4)
Hiệu trưởng gật đầu cái, nở nụ cười, nhìn gương mặt , nụ cười càng thêm hiền lành, sau đó quay lại phân phó với các thầy giáo, rồi người thầy giáo mau chóng bước về phòng học, trong chốc lát liền nhìn thấy, số người thầy giáo khác cũng quay về lớp của mình, mặc dù họ ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm
Hiệu trưởng cười : "Tiểu Lý, cậu vào lớp giới thiệu cho các em là có học sinh mới đến, cậu cũng phải chăm sóc tốt cho học sinh mới." .
Người thầy giáo tên Tiểu Lý tới bên cạnh hiệu trưởng, khẽ gật đầu, nội tâm hiểu ý tứ trong lời của ông, đứa bé này được phó thị trưởng quan tâm, nên cần phải chiếu cố cho bé.
giáo viên nữ đưa đôi mắt hiền từ nhìn về phía đứa bé, tiến tới mắt nhìn lướt qua phó thị trưởng, đột nhiên ta nở nụ cười dịu dàng, gật đầu cái, cúi người xuống, ôm lấy Nhân Nhân hỏi han: "Người bạn , con tên là gì?".
quen nhìn sắc mặt của người khác, loáng thoáng nghe được những bạn bè cùng trang lứa gọi bằng “”, nên nở nụ cười, trả lời: "Chào ạ, con tên là Nhân Nhân." .
Người giáo viên nghĩ đến những chuyện được xem tivi thời gian gần đây, trong bụng mơ hồ đoán ra nguyên nhân xuất của , cho là bé muốn dựa vào quan hệ, lại cẩn thận khiến Phó Thị Trưởng bị thương nặng, trong bụng thầm mắng bé rất bướng bỉnh, ngờ đứa bé này lễ phép như vậy, nên vô cùng vui mừng, cảm thấy khi được ở bên cạnh bé rất thích.
Tờ Kế Nao đứng bên cạnh nghe các thầy giáo chuyện vui vẻ với Nhân Nhân, chỉ yên lặng, đến nửa câu cũng dám lên tiếng.
Đường Tố Khanh theo hiệu trưởng chuyện vài câu với các thầy giáo, rồi Đường Tố Khanh dẫn Nhân Nhân làm thủ tục nhập học, khiến bé càng thêm vui vẻ, sau đó mới để bé ngồi trò chuyện thêm với thầy giáo chủ nhiệm.
Đường Tố Khanh có nghĩ tới là chuyến ra ngoại ô lần này của bị số tạp chí lớn đánh hơi được, thông qua quan hệ biết được số chuyện, nên sớm đến trường tiểu học Nhất núp lấy tin. Khi xe của Đường Tố Khanh vừa vào trong trường, đám ký giả nhanh chóng chụp ảnh, chỉ sợ chụp chậm mất những thông tin hay ho.
Đường Tố Khanh vừa lái xe con vừa : "Nhân Nhân, ngày mai con có thể học được rồi, có vui ”.
"Dạ, rất vui ạ, cám ơn dì ." nở cười ngọt ngào .
Tờ Kế Nao ngồi bên cạnh nghe đến việc Nhân Nhân được học, làm cũng cần lo lắng nhiều nữa, nhất thời vô cùng cảm kích : "Phó Thị Trưởng, cám ơn ".
Tên chỉ là danh hiệu, nhưng cũng vô cùng khó xử khi nghe gọi thế, cười gật đầu cái, tâm tình cũng yên ổn, sau khi đưa hai cha con trở về nhà, lúc này Đường Tố Khanh mới lái xe con đến cơ quan, mà công việc trong cơ quan sớm rối thành cái núi , chỉ có thư ký riêng của Đường Tố Khanh mới biết vì sao công việc lại rối lên như thế, nguyên nhân vô cùng đơn giản.
Sáng sớm hôm nay, Phó Thị Trưởng có xuất , nên Thị trưởng lo lắng mà gọi điện thoại hỏi thăm, tuy ở hai đầu điện thoại nhưng thư ký có thể nghe ra được giọng vui của Thị trưởng.
Ở lầu cao nhất, trong lòng thư ký sinh nghi ngờ, tại sao tính khí của thị trưởng càng ngày càng nóng nảy, buổi sáng tâm tình dường như rất tốt, theo thời gian, khí cả văn phòng càng ngày càng rét lạnh, trong bụng suy đoán việc có phải thị trưởng thất tình hay , chỉ là nếu ai đó vừa nghe đến thanh danh của thị trưởng, cộng với vẻ ngoài đẹp trai, ai lại dám bỏ rơi cơ chứ? Nên đầu óc ngừng suy đoán
Tất cả mọi người làm việc đều mang tâm tình run rẩy, cho đến khi nhìn thấy Đường Tố Khanh xuất , thư ký của phó thị trưởng mới thở ra hơi, trong lòng suy nghĩ lần này cần lo lắng việc thị trưởng gọi điện thoại rồi trách mắng nữa rồi. Thư ký lập tức đứng lên cung kính : "Chào Phó thị trưởng ạ.".
Đường Tố Khanh gật đầu cái, về phòng làm việc của mình, vừa vừa hỏi " có chuyện gì lớn chứ?" .
Thư ký rất muốn có chuyện lớn ạ, nhưng vì chén cơm của mình mà suy nghĩ, vẫn nhịn được, gật đầu : " có gì ạ, tất cả các văn kiện cần xem xét tôi bỏ lên bàn làm việc của rồi, có thị trưởng gọi điện thoại hỏi thăm
tới chưa?” qua việc gọi điện thoại cách uyển chuyển, kể cặn kẽ mỗi việc mỗi mười phút Thị trưởng gọi lần.
Đường Tố Khanh dừng bước lại, nghi ngờ lên tiếng họi: “Hả? Có chuyện gì quan trọng sao?”
“ biết, ấy .” Thư ký rất cẩn thận .
“Tôi biết rồi, giúp tôi lấy ly trà nhé.” Đường Tố Khanh vừa ngồi xuống bàn làm việc vừa phân phó, nhìn đống công văn ở trước mặt, trong bụng cảm thán tối nay muốn được về nha sớm phải làm việc ngay từ bây giờ.
“Được.” Thư ký cung kính gật đầu, sau đó nhàng ra khỏi phòng làm việc của Đường Tố Khanh, mới vừa ra khỏi phòng làm việc, điện thoại vang lên, thư ký kinh sợ, sau đó nhìn lại số điện thoại bên màn hình. Điều chỉnh tốt tâm tình của mình rồi mới dám nhận điện.
Ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng vui: “Phó Thị trưởng tới chưa?”
“Chào Thị trưởng ạ, Phó Thị trưởng mới vừa tới rồi.” Thư ký dùng giọng ngọt ngào trả lời, cảm thấy đầu dây bên kia điện thoại dừng lại đôi chút, sau đó cúp điện thoại, nên khẽ thở phào nhõm, nhưng chiếc mũi nhạy bén của ngửi được mùi gì đó rồi, chỉ là để có thể ngồi ở vị trí này, biết cái gì nên , cái gì nên , liếc nhìn cửa phòng làm việc, than tiếng, sau đó vui sướng pha trà.
Đường Tố Khanh nghiêm túc làm việc nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên, nhìn cũng chưa từng nhìn liền bấm nút nghe.
“Nghe dẫn người trình diện.” giọng ôn hòa mang theo ý khẳng định như thể cho người theo dõi nên biết được mọi chuyện. Đường Tố Khanh hơi sững sờ, nhất thời biết được người gọi điện thoại cho là người nào, nhàng để cây viết trong tay xuống, nghĩ tới việc có lẽ thầy hiệu trưởng báo cho , cười : “Ừ, mới vừa trình diện xong, lần này cám ơn .”
“Ha ha… cần cám ơn, chờ khi nào tôi rảnh, mời cơm tôi là được.”
“Đó là chuyện phải làm mà. Tôi còn nợ buổi cơm.” Đường Tố Khanh cười ha hả và .
Ngay vào lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc của , còn chưa kịp lên tiếng, thấy bóng nam cao lớn thẳng vào, ta nhìn chằm chằm , xác thực là nhìn vào chiếc điện thoại của .
Người ở đầu dây bên kia điện thoại như nghe được động tĩnh của bên này, nên lên tiếng, Đường Tố Khanh giọng với người ở đầu dây bên kia điện thoại: “ đường cẩn thận, có gì tôi gọi điện lại cho .”
Dứt lời liền cúp điện thoại, trong lòng nhớ lại việc thư ký có bảo là Thị trưởng tìm , trong bụng nghi ngờ là vì chuyện gì mà trong Thị trưởng lại chật vật như thế.
Sau khi cất điện thoại, Đường Tố Khanh đứng lên lễ phép chào hỏi: “Chào Thị trưởng.”
Âu Dương Khiêm ôm bụng tức giận, muốn trách cứ vài câu, nhưng vừa nhìn thấy , nhẫn tâm để làm vậy, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của , hỏi: “Sáng sớm hôm nay em đâu thế, có phải trong người được thoải mái ?”
“Rất xin lỗi, sáng sớm hôm nay em có chút chuyện cần ra ngoài giải quyết, nghe thư ký Thị trưởng có gọi điện tìm, có chuyện quan trọng sao?” Đường Tố Khanh nghi ngờ hỏi, có cụ thể ra là đâu và làm gì.
Điều đó càng khiến cho lòng của Âu Dương Khiêm chẳng có chút cảm giác nào, chỉ vừa đảo mắt có thể nghĩ ra được, là vợ của người khác, nếu muốn ở nhà thường xuyên, ở bên chồng mình thường xuyên, cũng có tư cách suy đoán và ghen tỵ.
Trong lòng cảm thán việc người mà vừa mới chuyện điện thoại kia cũng có thể là chồng của , kể từ sau ngày bị thương và nhập viện, Âu Dương Khiêm dù có chút tình cảm riêng nhưng cũng từ bỏ rồi, cảm thấy ngày càng rời xa .
Suy nghĩ chốc lát, sắc mặt Âu Dương Khiêm trở lại bình thường, chậm rãi : “ có gì, chỉ là tới cho em biết tiếng, có lãnh đạo cấp cao tới thanh tra, có việc gì gấp em nên ở phòng làm việc, đừng để cho người ta ghi nhận nhược điểm của mình, nếu gây bất lợi cho công việc của em sau này.”
Nghe vậy, Đường Tố Khanh gật đầu cái, ngượng ngùng : “Em biết rồi, về sau chú ý.”
Âu Dương Khiêm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của , cuối cùng biết cái gì cho phải, chỉ có thể thở ra tiếng, giọng mà : “Em bận cứ làm việc , ra ngoài.”
Sau khi tiễn Thị trưởng , trong bụng Đường Tố Khanh đầy nghi ngờ, chuyện này thể qua điện thoại sao, vì sao mặt lại có vẻ đầy lo lắng đến vậy, chạy đến trong phòng làm việc của , chỉ để nhìn xem công văn? Nhưng Đường Tố Khanh có thời gian để suy nghĩ đến những vấn đề như thế, tiếp tục chăm chú làm việc.
Last edited by a moderator: 4/10/14
Friendangel2727 thích bài này.