1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Quân Tử Ước Hẹn (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chời ơi thế sao hú trước :3

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, CHƯƠNG 60: CHÀO HỎI VỚI CÔNG NHÂN, LÀ NGƯỜI TỐT


      Tờ Kế Nao ngồi vào trong xe mà lòng đầy lo lắng, cả người cứng ngắc giống tảng đá, sợ động đẩy khiến xe hư thứ gì đó, mắt thỉnh thoảng nghiêng nhìn về ngồi ở vị trí tài xế, mắt thả vào đôi bàn tay trắng noãn và mảnh khảnh của .

      Tay bé của trắng giống như có thể nhìn thấy sợi tơ máu bên trong, mà đôi tay xinh đẹp kia giờ phút này lái xe cách thành thạo. Tờ Kế Nao liếc mắt nhìn về phía bàn tay đàn ông thô kệch và to lớn của mình, lập tức tự ti chẳng biết nên che giấu đôi bàn tay mình ở đâu cho tốt

      "Bây giờ hai người ở đâu?" Đường Tố Khanh vừa lái xe ra khỏi công trường vừa hỏi

      Trong bụng Tờ Kế Nao đầy nghi ngờ, vì sao lại hỏi nghỉ ngơi ở đâu, giọng ra chỗ phòng trọ của mình, điều đơn giản đó lại khiến cho lòng vô cùng kích động, nếu phải là đại nhân có đại lượng, gọi điện thoại cầu vị chủ thầu đừng sa thải , làm sao được hưởng những đãi ngộ đặc biệt như tại, chẳng những để cho tiếp tục làm việc ở công trường, mà còn ứng trước tiền lương để cho có tiền thuê phòng.

      Tất cả những chuyện đó đều do công lao của trước mặt, trong mắt của phải là vị quan cao có mắt, người tốt

      Trong xe hơi, khí an tĩnh đến độ người ta dễ dàng nghe được tiếng hít thở của nhau, hình như nhìn thấu vẻ lúng túng của , Đường Tố Khanh cười nhạt mà : "Nếu như tôi nhớ lầm, con của cậu tên là Nhân Nhân phải ." .

      Nhắc tới đứa cháu của mình, trong lòng Tờ Kế Nao càng thêm áy náy, giọng trả lời: "Vâng ạ, tên là Bàng Nhân, loài cỏ rậm rạp và đáng ".

      xong câu đó liền có cảm giác mình hơi nhiều, bởi vì với trình độ học vấn của bên cạnh, làm sao mà lại hiểu được ý nghĩa này, lúc đại não ngừng hoạt động, lập tức nghe được câu khen ngợi của người bên cạnh

      "Tên rất dễ nghe, rất giống bé." Đường Tố Khanh cười khẽ tiếng, có lẽ trong trí nhớ của , đứa bé kia rất hiểu chuyện, khiến cảm thấy rất thích kia

      Lời kia hơn cả lời khen hoa mỹ, đem lòng Tờ Kế Nao vui mừng như thể bay lên chín tầng mây, vui mừng đến độ chẳng biết phải đón nhận câu kia như thế nào, chỉ có thể giống như là kẻ trộm, thừa dịp chú ý mà nở nụ cười.

      "Mẹ của đứa bé ở đâu? Tại sao thấy ấy?" Đường Tố Khanh nghi ngờ lên tiếng, lúc ấy nghe ông chủ thầu kể chỉ có cha con bọn họ ở trong công trường, nghe ông ta nhắc đến mẹ của đứa bé, nên trong lòng có chút tò mò

      Đường Tố Khanh nghiêm túc chú ý tình huống đường, nghe được đáp án, cho là mình xúc phạm đến việc riêng tư của người ta, lập tức muốn cắn lưỡi để chết, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh cái rồi : " xin lỗi, nếu làm khó cậu cần trả lời, tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm về tình cảnh của mà thôi" .

      Gương mặt của người đàn ông bên cạnh chợt đỏ bừng, luống cuống khoát khoát tay, sợ hiểu lầm cái gì đó, vội vàng : " sao, sao, ra Nhân Nhân là con của cả tôi, cả nhà cả mất mạng trong cơn động đất tám năm trước. Lúc đó, tôi có việc phải ra ngoài nên thoát nạn, chờ tôi nghe được tin tức vội vàng trở về, cả và chị Dâu chết, họ dùng cả thân mình để bảo vệ cho Nhân Nhân, bởi vì sợ trận động đất kia gây ảnh hưởng tốt cho đứa bé, cho nên tôi liền mang Nhân Nhân lên Thành phố sinh sống." .

      Chăm chú lắng nghe người thanh niên này trình bày về cuộc đời thăng trầm của mình, lỗ mũi Đường Tố Khanh có chút cay cay, vụ tai nạn kia mang hạnh phúc của rất nhiều gia đình, điều đó biết, muốn dừng lại mãi ở đề tài bi thương này, nên : " ra cậu là người Tứ Xuyên, tôi nghe đàn ông Tứ Xuyên vô cùng chăm chỉ." .

      Nghe vậy, Tờ Kế Nao chỉ biết gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười ngây ngô : "Đó là do cuộc sống bắt buộc, chăm chỉ phải bị đói, chúng tôi có nhiều kiến thức văn hóa, chỉ có thể dựa vào sức lao động mà sống qua ngày." .

      Sau khi xong cảm thấy vô cùng lo lắng, sợ bên cạnh khi dễ mình, lặng lẽ nhìn cái, phát chỉ nở nụ cười nhạt nhòa, cục đá treo trong lòng dần dần được buông xuống.

      Đường Tố Khanh cười khẽ tiếng: "Như cậu được xem là người tốt rồi, xã hội có ít người lấy lý do nghèo khó hoặc là trình độ học vấn thấp, chịu theo con đường chân chính, mà cứ muốn trộm gà trộm chó mãi." .

      Ngay vào lúc này, di động của Đường Tố Khanh chợt vang lên, Tờ Kế Nao nhìn thấy nhận điện thoại, sau đó nghe thấy ân cần dặn dò điều gì đó, từ những lời của với người bên kia điện thoại có thể nghe ra dường như trong gia đình có người bị bệnh, cúp điện thoại xong, khuôn mặt của ra nụ cười, đẹp mắt nhếch lên.

      Trong lúc bất chợt Tờ Kế Nao tò mò muốn biết xem ai vừa gọi điện thoại cho , có thể làm cho vui vẻ như vậy, trong lòng thầm nghĩ người đó có phải là người đàn ông tuấn ngồi bên giường lúc bệnh hay , muốn hỏi nhưng lại thấy câu hỏi này vượt qua khuôn phép của , trong lòng như có con mèo chạy quanh, vô cùng khó chịu.

      Cuối cùng nhịn được, nghi ngờ lên tiếng : "Là tin gì lại khiến vui đến thế?".

      "À?" Đường Tố Khanh lái xe hiểu vì sao người thanh niên bên cạnh lại hỏi thế, nghi ngờ nhìn cái.

      "Kể từ sau khi nhận điện thoại, khóe miệng của vẫn treo nụ cười, cho nên tôi nghĩ có phải có chuyện gì rất vui ." Tờ Kế Nao đưa mắt nhìn , khóe miệng nâng lên nụ cười, sau đó hỏi, tròng mắt đen nhánh càng thêm lóe sáng dưới nước da ngâm đen, trong mắt là tia tò mò muốn cho người ta từ chối.

      "A, người mới vừa gọi điện thoại sao? Đó là chồng của tôi, hỏi xem tôi muốn ăn cái gì để ấy còn chợ, người này đúng là hết cách sinh bệnh còn biết tự chăm sóc mình nữa." trong giọng của Đường Tố Khanh phảng phất tia quan tâm mà chính cũng ngờ tới.

      "Ngã bệnh?" Tờ Kế Nao nghi ngờ lên tiếng hỏi, đầu thoáng qua bóng dáng của người đàn ông tuấn và phức tạp kia, người đàn ông như thế có thể ngã bệnh sao? Trong bụng vừa nghi ngờ vừa khổ sợ nghĩ đến việc chỉ có người đàn ông như thế mới xứng với .

      "Ừ, chỉ hơi nhức đầu chút mà thôi." cau mày , trong giọng có nồng nặc vị quan tâm cùng lo lắng.

      Tờ Kế Nao gật đầu cái thêm gì, nghĩ thầm việc bọn họ là người có tiền, những thứ này bệnh này rất dễ dàng trị hết

      Trong nháy mắt, khí trong xe lại quay về an tĩnh, ai chuyện, chỉ thấy xe con chậm rãi lái vào con hẻm , Tờ Kế Nao ngắm nhìn cảnh tượng quen thuộc, nghi ngờ lên tiếng : "Này, đây phải là chỗ của tôi thuê sao?" .

      Bởi vì ngõ hẻm rất hẹp, nên xe hơi của thể chạy nhanh, gật đầu giải thích với : "Ừ, hôm nay tìm cậu là có chuyện muốn với cậu, cậu làm thể để Nhân Nhân ở nhà mình, mặc dù bé này rất hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng là đứa bé, thời gian dài tránh khỏi có chuyện xảy ra, gặp những chuyện ngoài ý muốn càng đau lòng, cho nên tôi liên lạc với cục trưởng cục giáo dục, ấy liên lạc được với hiệu trưởng trường tiểu học Nhất, về sau Nhân Nhân đến đó học, cậu làm việc có chút yên tâm hơn." .

      "Trường tiểu học Nhất?" Tờ Kế Nao nghi ngờ lên tiếng , trong đầu liền nghĩ đến việc trường tiểu học này hình như là trường công lập, nhớ đến việc ban đầu có đến đó hỏi qua, người hiệu trưởng trường đó với rằng nơi đó nhận học sinh có hộ khẩu thường trú ngoài thành phố.

      Lại nghĩ đến việc mà chạy xã giao với cục trưởng cục giáo dục, trong bụng càng cảm kích trước mặt, ngờ đời này lại có người tốt đến thế, do cẩn thận khiến bị thương, lại để trong lòng mà còn giúp đỡ

      Cho rằng lo lắng về vấn đề tiền bạc, Đường Tố Khanh lập tức cười lên tiếng an ủi: "Đừng lo lắng, trường tiểu học Nhất là trường của nhà nước, tại quốc gia thực hành chín năm giáo dục bắt buộc, Nhân Nhân vào bên trường học cần đóng tiền, chỉ cần đóng phí ăn cơm cho bé là được." .

      Mặt Tờ Kế Nao lập tức đỏ bừng, trong bụng biết hiểu lầm , cũng có giải thích, dù sao cũng là kẻ ít tiền, vừa nghĩ liền nghĩ đến mặt này cũng đúng, chỉ có thể khẽ gật đầu cái.
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 60: CHÀO HỎI VỚI CÔNG NHÂN, LÀ NGƯỜI TỐT (Phần 2)


      Xe lái vào cái hẻm sau, từng dãy phòng đơn sơ xuất trước mắt, nhìn lối kiến trúc cũng biết nó khá lâu, đoán chừng cũng phải được xây dựng từ những năm bảy mươi, rất cũ kỹ, bởi vì thường điều tra cuộc sống của những người lao động nghèo, nên đối với những dạng nhà tạm này thấy gì làm kỳ quái hay xa lạ, lên tiếng hỏi: "Cậu ở căn nào?" .

      " về trước chút, ngoài cửa có treo đôi liễn, chúng tôi sống ở lầu ba." Tờ Kế Nao chỉ vào căn nhà cũ cách đó xa, thông qua kính xe thấy có vài người dân tò mò mà nhìn từ những ô cửa sổ, trong lòng bọn họ mang theo nhiều tò mò, nhưng chỉ nghiêm túc lái xe, cũng chẳng đem tình huống bên ngoài để vào trong lòng, chỉ thở ra hơi

      Tại khu này cũ kỹ này có hơn hai trăm hộ dân sinh sống, cuộc sống của bọn họ vẫn rất khó khăn, những nơi như thế này bình thường chẳng có lấy chiếc Taxi nào vào, chi đến chuyện chiếc xe hơi con màu Bạc xuất , tất cả mọi người đều mang lòng tò mò mà quan sát đường của chiếc xe hơi con.

      đứa bé bướng bỉnh nhảy chân sáo chạy đến trước sườn xe của , trong mắt lên vẻ khát vọng, mẹ của đứa bé nhìn thấy động tác của con mình, nhanh chóng ôm đứa bé lên, lo lắng đứa bé làm hư chiếc xe hơi con, đến lúc đó táng gia bại sản cũng thể nào đền nổi.

      Xe chậm rãi dừng lại trước của nhà trọ của Tờ Kế Nao, sau khi Đường Tố Khanh tắt động cơ xe, cũng theo Tờ Kế Nao lên lầu ba.

      đám dân cư tụm lại, lòng nghi ngờ, bắt đầu thảo luận.

      "Đây phải tiểu tử mới đến đây lâu sao? Các người xe gia thế của cậu ta như thế nào? Sao đột nhiên có chiếc xe con đến đây cùng cậu ta vậy?" bà dì lên tiếng.

      Lời của bà dì đánh trúng vào lòng hiếu kỳ của những người khác, tiếp theo, mọi người rối rít đầu nhập vào bàn luận

      "Tôi nghe bà Vương chủ phòng trọ người thanh niên này là nông dân ở vùng khác đến, chỉ mướn căn phòng , chừng là kẻ rất nghèo nên mới đến đây mướn căn phòng như thế, nhìn bà Vương chanh chua thế chẳng ai muốn sống cùng đâu, nếu người đàn ông kia là kẻ có tiền vì sao phải nhìn sắc mặt bà ấy mà sống?" người phụ nữ khác ra suy nghĩ của mình, nhìn đám người lặng lẽ soi mói.

      "Tôi cũng đoán thế, nhưng xinh đẹp đột nhiên xuất kia là ai? Tôi cảm thấy ấy khá quen? Giống như minh tinh Tivi vậy, phải cậu ta mới quen đại minh tinh nào đó chứ?" người chú lên quan điểm của mình.

      "Ông Lâm à, người phàm như chúng ta vừa nhìn thấy xinh đẹp là cảm thấy quen mắt rồi, ông sợ buổi tối bị bà Lâm kéo quần áo sao?" nhóm người hò hét cười to và rôm rã, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra cái xinh đẹp đột nhiên xuất ở đây là ai rồi, đó là Phó thị trưởng, người quyền cao chức trọng

      Ông chú nghe mọi người như thế, có chút sợ nên dám đứng xem nữa, mà vội vàng lách mình ra khỏi đám người kia.

      "Haizzz, phải người đàn ông kia có dẫn theo đứa bé sao? Các người nghĩ xem xinh đẹp kia có phải là mẹ của đứa bé ?"

      "Cũng chừng nhé, nếu sao xinh đẹp như thế lại đến phố nghèo này? Nhìn tên thanh niên kia, trông trẻ tuổi lại khá đẹp trai, chỉ hơi đen chút mà , chừng là trai bao đó." Mọi người nhao nhao mà gật đầu bày tỏ đồng ý.

      Sau đó phát cửa sổ phòng ba có người mở ra, có lẽ nghe được lời của bọn họ, mọi người rối rít xin lỗi sau đó nhanh chóng tản ra, mà những lời ban nãy vừa đúng lúc Tờ Kế Nao đứng bên cạnh cửa sổ nên nghe được, cảm thấy vô cùng ái náy với , lo lắng nghe được chịu nổi kích động.

      Đường Tố Khanh ngồi ở cái ghế quan sát căn phòng lượt, đây là căn phòng , có cái ban công đơn giản và cái cầu thang cũ kỹ. Trong phòng có chiếc giường đơn, bên giường đơn là cái rèm cửa, đem gian thu hẹp ngăn thành hai phòng riêng biệt, Đường Tố Khanh ngồi nhìn đứa bé sống cuộc sống nghèo nàn, trong lòng liền có chút áy náy, đều duy nhất an ủi chính là căn phòng này tuy nhưng rất ấm áp tình người.

      Thấy quan sát nhà của mình, Tờ Kế Nao luống cuống chà xát hai tay, gương mặt đỏ bừng giải thích: "Nơi này hơi chút, xin đừng để ý.".

      "Mặc dù nơi này hơi , nhưng rất sạch chỉnh tề." Đường Tố Khanh nhìn xung quanh xong rồi khẽ .

      Nghe vậy, Tờ Kế Nao gãi gãi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn bởi vì có thói quen sạch .

      Nhìn đến đứa bé kể từ khi thấy vào nhà liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh , Đường Tố Khanh cười dịu dàng lên tiếng : "Nhân Nhân, cháu có muốn học ? Nơi đó có rất nhiều người bạn chơi cùng cháu." .

      bé vốn là người sợ gặp người lạ, nhưng thấy Đường Tố Khanh, nghĩ đến việc trước kia cho bọn họ uống canh ngon, lập tức sợ hãi nữa, thấp giọng trả lời: "Nhân Nhân thích học, vì học tốn rất nhiều tiền." .

      Đường Tố Khanh vừa nghe lời bé , càng thương cảm cho bé hơn, ràng khi nghe đến việc học bé rất thích thú, nhưng bởi vì tiền mà cố che giấu cảm xúc đó, lại dịu dàng lên tiếng: " học cần bỏ ra tiền, dì chuyện với hiệu trưởng trường rồi, ông ta biết Nhân Nhân là đứa bé ngoan, nên thu tiền học phí của Nhân Nhân, ông ấy đồng ý, vậy Nhân Nhân thế nào."

      nghe xong lời này, trong nháy mắt đưa đôi mắt đầy hy vọng nhìn người đàn ông đứng trước mặt, thấy gật đầu cái, lúc này mới vui mừng hoan hô, nếu vừa rồi là bé sợ Đường Tố Khanh, tại bé cảm thấy Đường Tố Khanh gần gũi, đứa bé chính là đứa bé, luôn có những ước mơ nho .

      Tuy Đường Tố Khanh chưa từng chăm sóc đứa bé nào, nhưng khi thấy đứa bé vui vẻ kéo mình đến đầu giường, sau đó thận trọng lấy tập và bút ra khỏi chiếc họp , tựa như trước mắt bé là món đồ vô cùng quý giá

      Đường Tố Khanh nhìn vào đôi mắt tràn đầy sức sống kia, thỉnh thoảng gật đầu khích lệ bé, hai người vừa cười vừa , rất là vui vẻ, sau khi bé khoe những tác phẩm của mình xong, bảo Đường Tố Khanh chỉ cho bé vẽ tranh

      Tờ Kế Nao đứng bên nhìn khí ấm áp này mà nở nụ cười, xoay người ra ban công lấy ra miếng gỗ bỏ hoang ở công trường, sau đó lấy thêm cây búa sắt, chăm chú chuẩn bị làm thêm cái ghế bằng gỗ, thỉnh thoảng nhìn quanh nhà, như tìm thấy niềm vui , trong lòng treo đầy vẻ thỏa mãn.

      Bà chủ nhà họ Vương vừa ra ngoài trở về nghe lầu ba có người khách vô cùng giàu có đến, ở trong nhà bà cả buổi chưa có về, vội vàng chạy lên phòng cho thuê lầu ba

      Thím Vương vừa đến cửa nhìn thấy tất cả cảnh tưởng bên trong, trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp ngồi dạy đứa bé làm bài tập, còn cái tên đứng ra thuê nhà bà ngồi ngoài ban công đóng đinh vào ghế mây, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn đứa con .

      Liếc mắt nhìn bộ quần áo mà mặc, nghĩ đến chiếc xe con sang trọng đậu dưới lầu, thím Vương híp mắt tươi cười "A, cháu về sớm thế" .

      Nhìn thấy chủ cho thuê nhà đột nhiên xuất , Tờ Kế Nao cho là bà đến đây đòi tiền nhà, thấp thỏm đứng lên biết làm sao, giọng mà ra: "Này, thím Vương, tiền phòng tháng sau cháu. . . . . ." .

      Trong bụng lo lắng việc bà lên tiếng chửi đổng, thúc giục đóng tiền nhà trước mặt Đường Tố Khanh, dù đến hẹn vẫn chưa đóng tiền nhà bà ấy đến đòi là chuyện đương nhiên.

      Hai người vui vẻ trò chuyện nghe được những lời đó cũng quay đầu nhìn về phía cửa.

      Tờ Kế Nao còn chưa hết bị người ta cắt ngang, chỉ thấy người luôn ham món lợi như thím Vương lại phất tay như có gì.

      "A, cái đó vội, vội, tôi nghe có người đến nhà chơi, nghĩ tới việc nhà này thế cũng tiện cơm nước, hay là trưa nay qua nhà tôi ăn cơm ?" đôi mắt thím Vương lóe lên tia tính toán, với giọng ân cần.

      "Cám ơn thím Vương, , cần làm phiền." Tờ Kế Nao ngờ người luôn luôn chanh chua như bà chủ nhà của lại thay đổi như thế, mặt chất đầy nụ cười, thấy biểu này lại nhớ lại chiếc xe dưới lầu và đám người tò mò ban nãy, lập tức hiểu ra thay đổi của thím Vương là do đâu, đó là do bà hiểu lầm gia thế của , lầm rồi, trong bụng cười khổ, lắc đầu cái rồi lời cử tuyệt.

      Thấy cự tuyệt ý tốt của mình, thím Vương cũng còn tức giận, lần nữa nhìn về phía xinh đẹp, trong lòng khẳng định bối cảnh hề tầm thường của Tờ Kế Nao, thầm nghĩ về sau việc phải tìm cách đối xử tốt với .

      Trong miệng có chủ ý, thím Vương liền : " có việc gì tôi trước đây, có việc gì cứ gọi.", dứt lời thím Vương liền về phòng của mình, còn cố quay lại nở nụ cười

      Tờ Kế Nao thấy thím Vương , thở phào nhõm, nhìn về phái Nhân Nhân và Đường Tố Khanh, nở nụ cười rồi sau đó lại quay lại đóng đinh và cái ghế.


      ☆, CHƯƠNG 60: CHÀO HỎI VỚI CÔNG NHÂN, LÀ NGƯỜI TỐT (Phần 3)




      Hình ảnh ấm áp ấy trôi đến trưa, tận tới lúc giữa trưa, ngoài cửa sổ bay tới mùi thức ăn thơm ngào ngạt, lúc này Đường Tố Khanh mới giật mình vì mình tốn thời gian cả buổi sáng để chơi với Nhân Nhân, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của bé, cũng cảm thấy vui rồi, sau đó đứng dậy chuẩn bị về: "Tôi phải về trước, đợi đến xế chiều tôi quay lại đưa hai người đến trường tiểu học Nhất trình diện" .

      "Ở chỗ này cơm nước xong hãy , tại tôi nấu ngay." Tờ Kế Nao vội vàng đứng lên giữ lại, trong đầu vô cùng hưởng thụ cái khí ấm áp này, mặc dù biết kết hôn rồi, dù là chưa kết hôn bọn họ cũng thể, nhưng lại ích kỷ, lại muốn giữ bên cạnh mình, có lẽ đoạn thời gian ở chung này, bao giờ quên.

      Đường Tố Khanh muốn cự tuyệt, phải quen ăn những món ăn dân giả, mà bản thân được nuôi lớn từ những món ăn bình dân, chỉ là sợ làm phiền người đàn ông này, lại khiến cho và Nhân Nhân được tự nhiên.

      Nhìn thấy vừa nghe phải , bé lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng, đây cũng là lần đầu tiên đành lòng cự tuyệt ai đó, nên khẽ gật đầu coi như đồng ý.

      nhìn thấy gật đầu, rất là vui vẻ lôi kéo tiếp tục vẽ tranh, còn người đàn ông kia cũng có niềm vui tên len lõi trong lòng, mặt nở nụ cười sau đó sửa soạn nấu cơm.

      Ước chừng hơn tiếng đồng hồ sau, mùi cơm chín ra khỏi ban công, bay vào phòng ngủ, lần này có hứng thú vẽ tranh nữa rồi, miệng như sắp chảy nước miếng, bụng rất phối hợp thầm kêu lên.

      Đường Tố Khanh khẽ cười tiếng, thương sờ sờ đầu của , dịu dàng : "Nhanh rửa tay chuẩn bị ăn cơm." .

      Đường Tố Khanh cũng đứng lên về phía ban công, xem mình có cần giúp đỡ gì hay

      tới ban công, nhìn thấy cảnh đơn giản, người đàn ông tay chân có phần thô kệch mang tạp dề, tay cầm lấy giá, tay giơ lên lau mồ hôi, xào nấu ở ban công hẹp, mùi khói nhàn nhạt bay ra. Nhìn hình ảnh này, biết sao, trong đầu Đường Tố Khanh đột nhiên xuất hình ảnh người chồng danh nghĩa của cũng mang tạp dề nấu cơm, bộ dáng nghiêm túc đầy mê người.

      Người đàn ông bận bịu thấy cứ nhìn chầm chầm vào mình, cho là đói bụng, dịu dàng : " nhanh thôi, nơi này có nhiều khói, cứ vào trong ngồi trước ." .

      Đường Tố Khanh cười nhạt tiếng, : "Tôi đến đây là muốn giúp tay.", sau khi dứt lời lập tức đến bên cạnh , cầm bát đũa lên.

      Cuối cùng cưỡng được ý muốn của , thể làm gì khác hơn là để cho giúp tay, sau khi Tờ Kế Nao xào món ăn xong, vừa đảo mắt nhìn thấy đôi tay trắng noãn của , trong lúc bất chợt lại nhìn mãi buông, đôi tay mảnh mai kia, có lẽ có người đàn ông nào nhẫn tâm để đụng đến đầu móng tay.

      Đợi tráng chén dĩa xong, Tờ Kế Nao tắt bếp ga, vớt đồ ăn trong nồi ra, đem tất cả món ăn dọn lên bàn, trong nháy mắt căn phòng trở nên vui vẻ, cũng mở rèm cửa để ánh sáng được thoáng đãng hơn, sau đó đặt thức ăn xuống, mang thêm ba bộ chén đũa lên.

      Ba người vây lại chỗ, bắt đầu ăn cơm, cái băng ngồi có hai đĩa thức ăn nho , trong đó đĩa rau cải, dĩa khác là ít thịt heo ram mặn, những món ăn như thế xem là ngon nhất cho gia đình công nhân nghèo.

      Đường Tố Khanh cầm chén của mình lên, gắp ít rau cải bỏ vào trong, mùi vị cũng rất hấp dẫn, tuy đơn giản nhưng ăn cũng ngon miệng

      Nếu như mới vừa rồi còn có chút khách sáo lễ nghĩa, giờ phút này giống như đặt mình vào vị trí người nhà, vui vẻ ăn cơm, kể từ sau khi trở thành nhân viên nhà nước đến nay, chưa có bữa cơm trưa nào ăn thoải mái đến vậy, chỉ là trong mắt Tờ Kế Nao phần cơm của ăn chỉ bằng phần ăn của con mèo .

      Cho là quen ăn những món ăn nhà nghèo, thấy mới vừa rồi ăn rất ngon miệng, cũng liền tin ăn no, trong bụng cảm thán việc vì sao lại gầy như thế, ra là ăn cơm rất ít

      bữa cơm nghèo lại kết thúc trong miền vui, sau khi cơm nước xong, Đường Tố Khanh thấy Tờ Kế Nao dọn chén bát xuống theo phụ giúp , nhưng Nhân Nhân cứ mãi theo kể tâm , đại đa số đều là những chuyện vui mà bé được nghe, Nhân Nhân là đứa trẻ hiểu chuyện nên rất ít khi trò chuyện nhiệt tình với người xa lạ, nhưng khi thấy ai tâm đối xử với mình bé lại rất nhiều, rất hòa đồng, chỉ là giọng kia làm chán ghét ngược lại còn làm cảm thấy đời hơn.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Tố Khanh muốn chung quanh xem cuộc sống của người dân chút, mặc dù trong bụng Tờ Kế Nao vô cùng lo lắng đám người dân ở đây chỉ chỉ chõ chõ, nhưng cũng đành lòng cự tuyệt đề nghị của , thể làm gì khác hơn là đưa xuống dưới lầu.

      Thời gian này chính là giờ ăn cơm trưa cũng là giờ trò chuyện của phần lớn các gia đình, thấy hình ảnh của nhà ba người xuất trong hẻm , nhìn chỗ này cũng có chút hiểu lầm, tất cả mọi người tò mò đưa mắt nhìn ra cửa sổ, muốn xem bọn họ định làm gì.

      Đường Tố Khanh nhìn những căn nhà cũ kĩ chút, chậm rãi lên tiếng: "Những phòng ốc này có lịch sử khá lâu đời nhỉ?" .

      Tờ Kế Nao có nhiều kiến thức về lịch sử, chỉ biết là trong hẻm này có căn nhà ngói khá lâu, nhưng vẫn còn rất tốt.

      Mấy người dân sống ở đây lâu năm nghe câu hỏi của ..., tốt bụng giải đáp giúp: " , những phòng ốc này đều có lịch sử hơn chín mươi năm, là do tổ tiên truyền lại.". Trong giọng mang theo vẻ tự hào, dù sao cũng là kiến trúc xưa, bây giờ người có tiền chưa chắc có thể sống được trong những ngôi nhà thế này.

      Đường Tố Khanh gật đầu, quan sát những kiến trúc này, người dân thấy gì thêm nữa, nghĩ đến những lời đồn đãi chạy dọc hẻm , trong nháy mắt có chút tò mò về thân phận của , lập tức nhiệt tình : " có phải là người sống ở trung tâm thành phố ? Ở đó chắc có những khu ổ chuột như thế này đâu nhỉ, chẳng còn nữa di tích của ông bà xưa." .

      Đường Tố Khanh gật đầu cái, hướng về những người dân ở đây hỏi thăm mấy câu, mọi người rất nhiệt tâm giải đáp, đợi đến khi Đường Tố Khanh thấy thời gian sai biệt lắm, khẽ cúi đầu chào những người dân ở đây cái, chuẩn bị dẫn Nhân Nhân đến trường tiểu học Nhất chào hỏi

      Trước khi , Tờ Kế Nao có đề nghị cho Nhân Nhân về nhà thay quần áo mới, Đường Tố Khanh cũng còn phản đối, dù sao ấn tượng đầu tiên cũng rất nặng, nên vui vẻ vào trong xe đợi chờ.

      Đây là lần đầu tiên được ngồi lên xe hơi nên bé rất muốn lên xe ngay lập tức, tại bé được thỏa nguyện, đứng trước xe hơi to lớn, lòng bé có chút thấp thỏm. Đường Tố Khanh liên tục đưa mắt liếc nhìn, ý bảo bé lên xe ngồi , sau khi bé lên xe cứ liên tục nhìn đông nhìn tây.

      Đối với lần này Đường Tố Khanh khẽ cười tiếng, giống như lúc tới đây, giữa ánh mắt tò mò của mọi người lái xe ra khỏi hẻm .

      Khi xe tới trước trường Tiểu học Nhất, cửa trường học được đóng chặt, Đường Tố Khanh nhìn đồng hồ chút, lúc này chính là giờ học, dừng xe trước phòng bảo vệ để báo tiếng, sau đó mới lái xe vào sân cỏ.

      Văng vẳng những tiếng đọc bài non nớt của trẻ con, tràn đầy sức sống, nghe tiếng đọc sách tò mò nhìn về dãy phòng học, còn những bạn thấy có người lạ vào trước ríu rít ngừng đọc bài, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ, bắt gặp ngay đôi mắt trong veo của Nhân Nhân nhìn mình, còn Nhân Nhân thấy quá nhiều người nhìn bé nên ngại ngùng cúi đầu xuống, những đứa bé trong lớp lại thầm hỏi nhau xem đó có phải là bạn học mới hay .

      Hiệu trưởng làm việc nhận được cuộc điện thoại của phòng bảo vệ, lập tức bỏ công việc qua bên, dẫn đám giáo viên ra cổng, xa xa nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, hiệu trưởng vội vàng tới, vươn tay thân thiết thăm hỏi: " biết Phó Thị Trưởng đại giá quang lâm, có tiếp đón từ xa." theo phía sau hiệu trưởng nhóm những giáo viên ưu tú của trường. Họ lễ phép cúi đầu chào xinh đẹp mà trước kia chỉ được gặp trong tivi mà thôi, trong mắt họ lóe lên vẻ mặt hâm mộ.

      "Chào hiệu trưởng, chào các thầy giáo, mạo muội đến đây, quấy rầy mọi người rồi." Đường Tố Khanh cầm tay của người hiệu trường, vui vẻ cười .

      " có, có gì, đây chính là bạn có phải !" Hiệu trưởng đưa mắt nhìn cúi đầu

      "Đúng, làm phiền ông, Nhân Nhân, tới đây chào hiệu trưởng chút ." Đường Tố Khanh lôi kéo bé bên cạnh, dịu dàng .

      "Chào hiệu trưởng ạ, cháu là Nhân Nhân." lễ phép ngẩng đầu lên nhìn ông, đôi mắt chứa đầy khát vọng muốn được làm học sinh ở nơi đây.
      tuyết thiên băng thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 60: CHÀO HỎI VỚI CÔNG NHÂN, LÀ NGƯỜI TỐT (Phần 4)


      Hiệu trưởng gật đầu cái, nở nụ cười, nhìn gương mặt , nụ cười càng thêm hiền lành, sau đó quay lại phân phó với các thầy giáo, rồi người thầy giáo mau chóng bước về phòng học, trong chốc lát liền nhìn thấy, số người thầy giáo khác cũng quay về lớp của mình, mặc dù họ ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm

      Hiệu trưởng cười : "Tiểu Lý, cậu vào lớp giới thiệu cho các em là có học sinh mới đến, cậu cũng phải chăm sóc tốt cho học sinh mới." .

      Người thầy giáo tên Tiểu Lý tới bên cạnh hiệu trưởng, khẽ gật đầu, nội tâm hiểu ý tứ trong lời của ông, đứa bé này được phó thị trưởng quan tâm, nên cần phải chiếu cố cho bé.

      giáo viên nữ đưa đôi mắt hiền từ nhìn về phía đứa bé, tiến tới mắt nhìn lướt qua phó thị trưởng, đột nhiên ta nở nụ cười dịu dàng, gật đầu cái, cúi người xuống, ôm lấy Nhân Nhân hỏi han: "Người bạn , con tên là gì?".

      quen nhìn sắc mặt của người khác, loáng thoáng nghe được những bạn bè cùng trang lứa gọi bằng “”, nên nở nụ cười, trả lời: "Chào ạ, con tên là Nhân Nhân." .

      Người giáo viên nghĩ đến những chuyện được xem tivi thời gian gần đây, trong bụng mơ hồ đoán ra nguyên nhân xuất của , cho là bé muốn dựa vào quan hệ, lại cẩn thận khiến Phó Thị Trưởng bị thương nặng, trong bụng thầm mắng bé rất bướng bỉnh, ngờ đứa bé này lễ phép như vậy, nên vô cùng vui mừng, cảm thấy khi được ở bên cạnh bé rất thích.

      Tờ Kế Nao đứng bên cạnh nghe các thầy giáo chuyện vui vẻ với Nhân Nhân, chỉ yên lặng, đến nửa câu cũng dám lên tiếng.

      Đường Tố Khanh theo hiệu trưởng chuyện vài câu với các thầy giáo, rồi Đường Tố Khanh dẫn Nhân Nhân làm thủ tục nhập học, khiến bé càng thêm vui vẻ, sau đó mới để bé ngồi trò chuyện thêm với thầy giáo chủ nhiệm.

      Đường Tố Khanh có nghĩ tới là chuyến ra ngoại ô lần này của bị số tạp chí lớn đánh hơi được, thông qua quan hệ biết được số chuyện, nên sớm đến trường tiểu học Nhất núp lấy tin. Khi xe của Đường Tố Khanh vừa vào trong trường, đám ký giả nhanh chóng chụp ảnh, chỉ sợ chụp chậm mất những thông tin hay ho.

      Đường Tố Khanh vừa lái xe con vừa : "Nhân Nhân, ngày mai con có thể học được rồi, có vui ”.

      "Dạ, rất vui ạ, cám ơn dì ." nở cười ngọt ngào .

      Tờ Kế Nao ngồi bên cạnh nghe đến việc Nhân Nhân được học, làm cũng cần lo lắng nhiều nữa, nhất thời vô cùng cảm kích : "Phó Thị Trưởng, cám ơn ".

      Tên chỉ là danh hiệu, nhưng cũng vô cùng khó xử khi nghe gọi thế, cười gật đầu cái, tâm tình cũng yên ổn, sau khi đưa hai cha con trở về nhà, lúc này Đường Tố Khanh mới lái xe con đến cơ quan, mà công việc trong cơ quan sớm rối thành cái núi , chỉ có thư ký riêng của Đường Tố Khanh mới biết vì sao công việc lại rối lên như thế, nguyên nhân vô cùng đơn giản.

      Sáng sớm hôm nay, Phó Thị Trưởng có xuất , nên Thị trưởng lo lắng mà gọi điện thoại hỏi thăm, tuy ở hai đầu điện thoại nhưng thư ký có thể nghe ra được giọng vui của Thị trưởng.

      Ở lầu cao nhất, trong lòng thư ký sinh nghi ngờ, tại sao tính khí của thị trưởng càng ngày càng nóng nảy, buổi sáng tâm tình dường như rất tốt, theo thời gian, khí cả văn phòng càng ngày càng rét lạnh, trong bụng suy đoán việc có phải thị trưởng thất tình hay , chỉ là nếu ai đó vừa nghe đến thanh danh của thị trưởng, cộng với vẻ ngoài đẹp trai, ai lại dám bỏ rơi cơ chứ? Nên đầu óc ngừng suy đoán

      Tất cả mọi người làm việc đều mang tâm tình run rẩy, cho đến khi nhìn thấy Đường Tố Khanh xuất , thư ký của phó thị trưởng mới thở ra hơi, trong lòng suy nghĩ lần này cần lo lắng việc thị trưởng gọi điện thoại rồi trách mắng nữa rồi. Thư ký lập tức đứng lên cung kính : "Chào Phó thị trưởng ạ.".

      Đường Tố Khanh gật đầu cái, về phòng làm việc của mình, vừa vừa hỏi " có chuyện gì lớn chứ?" .

      Thư ký rất muốn có chuyện lớn ạ, nhưng vì chén cơm của mình mà suy nghĩ, vẫn nhịn được, gật đầu : " có gì ạ, tất cả các văn kiện cần xem xét tôi bỏ lên bàn làm việc của rồi, có thị trưởng gọi điện thoại hỏi thăm

      tới chưa?” qua việc gọi điện thoại cách uyển chuyển, kể cặn kẽ mỗi việc mỗi mười phút Thị trưởng gọi lần.

      Đường Tố Khanh dừng bước lại, nghi ngờ lên tiếng họi: “Hả? Có chuyện gì quan trọng sao?”

      biết, ấy .” Thư ký rất cẩn thận .

      “Tôi biết rồi, giúp tôi lấy ly trà nhé.” Đường Tố Khanh vừa ngồi xuống bàn làm việc vừa phân phó, nhìn đống công văn ở trước mặt, trong bụng cảm thán tối nay muốn được về nha sớm phải làm việc ngay từ bây giờ.

      “Được.” Thư ký cung kính gật đầu, sau đó nhàng ra khỏi phòng làm việc của Đường Tố Khanh, mới vừa ra khỏi phòng làm việc, điện thoại vang lên, thư ký kinh sợ, sau đó nhìn lại số điện thoại bên màn hình. Điều chỉnh tốt tâm tình của mình rồi mới dám nhận điện.

      Ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng vui: “Phó Thị trưởng tới chưa?”

      “Chào Thị trưởng ạ, Phó Thị trưởng mới vừa tới rồi.” Thư ký dùng giọng ngọt ngào trả lời, cảm thấy đầu dây bên kia điện thoại dừng lại đôi chút, sau đó cúp điện thoại, nên khẽ thở phào nhõm, nhưng chiếc mũi nhạy bén của ngửi được mùi gì đó rồi, chỉ là để có thể ngồi ở vị trí này, biết cái gì nên , cái gì nên , liếc nhìn cửa phòng làm việc, than tiếng, sau đó vui sướng pha trà.

      Đường Tố Khanh nghiêm túc làm việc nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên, nhìn cũng chưa từng nhìn liền bấm nút nghe.

      “Nghe dẫn người trình diện.” giọng ôn hòa mang theo ý khẳng định như thể cho người theo dõi nên biết được mọi chuyện. Đường Tố Khanh hơi sững sờ, nhất thời biết được người gọi điện thoại cho là người nào, nhàng để cây viết trong tay xuống, nghĩ tới việc có lẽ thầy hiệu trưởng báo cho , cười : “Ừ, mới vừa trình diện xong, lần này cám ơn .”

      “Ha ha… cần cám ơn, chờ khi nào tôi rảnh, mời cơm tôi là được.”

      “Đó là chuyện phải làm mà. Tôi còn nợ buổi cơm.” Đường Tố Khanh cười ha hả và .

      Ngay vào lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc của , còn chưa kịp lên tiếng, thấy bóng nam cao lớn thẳng vào, ta nhìn chằm chằm , xác thực là nhìn vào chiếc điện thoại của .

      Người ở đầu dây bên kia điện thoại như nghe được động tĩnh của bên này, nên lên tiếng, Đường Tố Khanh giọng với người ở đầu dây bên kia điện thoại: “ đường cẩn thận, có gì tôi gọi điện lại cho .”

      Dứt lời liền cúp điện thoại, trong lòng nhớ lại việc thư ký có bảo là Thị trưởng tìm , trong bụng nghi ngờ là vì chuyện gì mà trong Thị trưởng lại chật vật như thế.

      Sau khi cất điện thoại, Đường Tố Khanh đứng lên lễ phép chào hỏi: “Chào Thị trưởng.”

      Âu Dương Khiêm ôm bụng tức giận, muốn trách cứ vài câu, nhưng vừa nhìn thấy , nhẫn tâm để làm vậy, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của , hỏi: “Sáng sớm hôm nay em đâu thế, có phải trong người được thoải mái ?”

      “Rất xin lỗi, sáng sớm hôm nay em có chút chuyện cần ra ngoài giải quyết, nghe thư ký Thị trưởng có gọi điện tìm, có chuyện quan trọng sao?” Đường Tố Khanh nghi ngờ hỏi, cụ thể ra là đâu và làm gì.

      Điều đó càng khiến cho lòng của Âu Dương Khiêm chẳng có chút cảm giác nào, chỉ vừa đảo mắt có thể nghĩ ra được, là vợ của người khác, nếu muốn ở nhà thường xuyên, ở bên chồng mình thường xuyên, cũng có tư cách suy đoán và ghen tỵ.

      Trong lòng cảm thán việc người mà vừa mới chuyện điện thoại kia cũng có thể là chồng của , kể từ sau ngày bị thương và nhập viện, Âu Dương Khiêm dù có chút tình cảm riêng nhưng cũng từ bỏ rồi, cảm thấy ngày càng rời xa .

      Suy nghĩ chốc lát, sắc mặt Âu Dương Khiêm trở lại bình thường, chậm rãi : “ có gì, chỉ là tới cho em biết tiếng, có lãnh đạo cấp cao tới thanh tra, có việc gì gấp em nên ở phòng làm việc, đừng để cho người ta ghi nhận nhược điểm của mình, nếu gây bất lợi cho công việc của em sau này.”

      Nghe vậy, Đường Tố Khanh gật đầu cái, ngượng ngùng : “Em biết rồi, về sau chú ý.”

      Âu Dương Khiêm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của , cuối cùng biết cái gì cho phải, chỉ có thể thở ra tiếng, giọng mà : “Em bận cứ làm việc , ra ngoài.”

      Sau khi tiễn Thị trưởng , trong bụng Đường Tố Khanh đầy nghi ngờ, chuyện này thể qua điện thoại sao, vì sao mặt lại có vẻ đầy lo lắng đến vậy, chạy đến trong phòng làm việc của , chỉ để nhìn xem công văn? Nhưng Đường Tố Khanh có thời gian để suy nghĩ đến những vấn đề như thế, tiếp tục chăm chú làm việc.
      Last edited by a moderator: 4/10/14
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 61: ĐƯỢC VỢ MÀ BẢO HỘ (Đầu)

      Đường Tố Khanh có cả buổi chiều bận rộn công việc, lúc tan làm lái xe con đến siêu thị, quên mua ít đồ ăn vặt cho người chồng danh nghĩa của , cũng hiểu những việc mình làm gần đây là có ý gì, chỉ vì người đàn ông kia tận tình chăm sóc lúc ở bệnh viện nên lúc ngã bệnh phải chăm sóc . Đó là chuyện bình thường.

      Đường Tố Khanh nghĩ đến việc cả đêm qua nằm bên cạnh người đàn ông kia, người ít bệnh nhưng hôm qua rất nóng, sợ rằng hôm nay nó nặng hơn, phải ngủ với như tối qua. Rồi lúc tắm rửa, mặt lại đỏ bừng lên khi nhớ đến cảnh phải giúp Sở Chiếndi»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.tắm rửa.

      Đợi đến lúc bước ra khỏi phòng tắm trở về giường, cái người đàn ông tưởng như ngủ lại bá đạo xoay người, cũng giống như tối hôm qua, choàng tay ôm lấy , tiếp tục choàng chân qua giữ chặt sau đó mới chịu tiến vào giấc ngủ. Mà bản thân cũng có sức chống lại cái ôm của Sở Chiến, dựa vào lồng ngực rắn chắc của , tiến vào mộng đẹp.

      buổi tối bình an vô trôi qua, Đường Tố Khanh biết là trong cả buổi tối ấy, các tòa soạn báo lớn ở thành phố S phải làm thêm giờ. Đến ngày thứ hai, khi trời vẫn chưa sáng , những lời đồn đại về bay khắp bầu trời.

      Lúc Đường Tố Khanh biết chuyện này là trưa ngày thứ hai, ở trong phòng làm việc vội vã đến thấy cả mặt trời. cái người thị trưởng vốn nên làm việc lại xuống gõ cửa phòng làm việc của ,die»ndٿanl«equ»yd«on hấp tấp tới bàn làm việc của , khiến biết việc gì xảy ra, lại cầm tờ báo đặt xuống trước mặt .

      Nhìn vẻ mặt tức giận của thị trưởng, cho là có chuyện lớn xảy ra, Đường Tố Khanh lập tức cầm tờ báo lên xem

      Vừa nhìn vào tờ báo thấy tấm ảnh được khuếch to, đó là ảnh ngày hôm qua và Tờ Kế Nao dẫn theo Nhu Nhi đến trường tiểu học Nhất, nở nụ cười ngọt ngào nắm tay , mà gương mặt của Tờ Kế Nao lại vô cùng dịu dàng theo sau lưng , tình cảnh này nhìn thế nào cũng là nhà ba người vô cùng hạnh phúc.

      Mặc dù là chụp ảnh, nhưng hình ảnh rất ràng, còn có tựa đề to ‘Phó Thị Trưởng dắt tay công nhân’, nhìn thấy tin tức như vậy, Đường Tố Khanh cười trừ, trong lòng cảm thán về trí tưởng tượng vô cùng phong phú của đám ký giả, nhìn thấy ở bên cạnh người đàn ông khác đó là sao?

      Thấy thái độ thờ ơ của , Âu Dương Khiêmdi◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn biết mình có tư cách trông nom chuyện của Đường Tố Khanh, nhưng vẫn đánh vỡ bộ dáng ôn hòa hằng ngày, nhịn được tức giận lên tiếng : " phải em nên tức giận sao? Bọn họ viết về em sai ".

      "Tức giận cũng được cái gì, miệng là của người khác, muốn thế nào em có thể quản sao? Huống chi lời đồn đãi chỉ dừng lại ở mức giải trí, những lời này thể hiểu, nếu ngồi vào vị trí này, ít nhiều gì bị người ta soi mói, so ra càng thêm phiền phức" Đường Tố Khanh buồn cười , trong giọng điệu cất giấu chút đơn cùng bất đắc dĩ

      Tờ báo viết việc muốn gây dựng hạnh phúc gia đình với người đàn ông kia, loáng thoáng còn ngấm ngầm hạ danh dự của , ý là người thân của kia, bé kia cố đeo bám . Những lời khó nghe như thế, khiến cho cả và Âu Dương Khiêm đều vui, chồng của tốt hơn người đàn ông kia rất nhiều, hơn nữa những biểu gần đây của càng làm cho người ta đoán ra.

      Nhìn thấy vẻ mặt tại của , Âu Dương Khiêm cũng chẳng kích thích thêm nữa, than tiếng : "Là quá kích động, thôi được rồi, em cứ làm việc của em .". Sau khi dứt lời xoay người ra ngoài cửa, lúc vừa đến cửa lại nghe giọng dịu dàng vang lên từ phía sau

      "Biết là do quan tâm đến em, cám ơn." Đường Tố Khanh cười nhạt, rồi hướng về phía bóng lưng người đàn ông đơn, lên tiếng, đó là giọng chưa từng với , giọng mang theo dịu dàng và gần gũi.

      Bước chân Âu Dương Khiêm ngừng lại chút, quay đầu nhìn cái, sau đó ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ muốn tìm người quen dẹp tòa soạn báo này .

      Mà Đường Tố Khanh vốn là chăm chỉ làm việc, đột nhiên mất tất cả cảm xúc, trong đầu hồi tưởng lại những gì tờ báo viết, điều đầu tiên nghĩ đến là người chồng danh nghĩa của , phản ứng như thế nào khi đọc được bài báo này.

      Tư tưởng mau hơn hành động, đợi tỉnh hồn lại, bấm số điện thoại nhà, đầu dây bên kia truyền đến những tiếng tút tút, để cho trong lòng thấp thỏm khác thường, ngay vào lúc này, trong đầu lại vang lên lời và bộ dáng của người đàn ông kia.

      "A Khanh, bây giờ làm gì đó?" Sở Chiến ngồi ở trong phòng khách nhìn những tin tức báo và Tivi, vẻ mặt và giọng của cũng giống nhau, sắc mặt xanh méc đến dọa người, đoán chừng nếu Đường Tố Khanh ở chỗ này, nhất định bị giật mình, cái người trước mặt giống như Diêm Vương đến từ địa ngục chứ phải là chồng của .
      Mặc dù TV bị chỉnh thanh , nhưng những chữ to xuất bên dưới tin tức, còn hình ảnh và phụ chú " nhà ba người hạnh phúc" tạp chí nữa, Sở Chiến nhìn thấy cái tin tức này muốn nổi giận cũng khó, lại dám đem của đặt bên cạnh người đàn ông khác, mà người đàn ông này lại là kẻ gây tổn thương cho , lúc ấy còn hận khi được róc xương lóc thịt người đàn ông ấy, nếu như lúc ấy phải bận tâm về con đường theo đuổi vợ sau này, Sở Chiến đẻ cho người khác làm càn như thế.
      ngờ lúc khó tiêu lửa giận trong lòng, lại gọi điện thoại về, vì vậy mới có màn này.
      "Em ở trong phòng làm việc, muốn hỏi có bớt nóng , hôm nay trở về cần mua gì ?" Đường Tố Khanh thử dò xét.
      "Hôm nay cần." Sở Chiến dịu dàng , tất cả lực chú ý của đều đặt trong tivi, lại thêm tấm ảnh nữa thoáng qua, nghiêm túc nhìn tấm hình, là nắm tay đứa bé , hai người song song nhau, còn người đàn ông phía sau mặt vô cùng dịu dàng, cứ nhìn theo bóng dáng hai người, lần này Sở Chiến nổi giận, tốt bụng bỏ qua cho bọn họ, thế mà ta dám tơ tưởng đến của , việc nà khiến người chồng nào cũng nổi giận, nó riêng gì Sở Chiến.
      Đường Tố Khanh nghe được giọng của trước sau như , có cách nào tìm tòi nghiên cứu ra việc đọc báo hay chưa, trong bụng đối với cũng có chút lo lắng.
      Vừa xem TV vừa chuyện trời đất với , lâu rồi Sở Chiến được chuyện với như thế, sợ là lời vô tình của mình khiến tổn thương, lên tiếng giải thích: "Đồ ăn vặt em mua ngày hôm qua còn chưa ăn hết, ông nội lại ăn đồ ăn vặt, cho nên tạm thời cần mua thêm nữa."

      Nghe được câu trả lời của , lúc này Đường Tố Khanh mới xác định được lẫy, trong bụng cũng có chút buồn cười vì hành động trẻ con của , cảm thấy lúc này đây như đứa bé, Đường Tố Khanh có biết bị Sở Chiến bắt bẻ. Với những món đồ ăn tốt cho sức khỏe, chẳng thèm nhìn nữa chứ đừng ăn, bình thường chỉ ăn những thứ quý giá, đầu bếp của đều là những chuyên gia dinh dương.
      Sau khi xong những lời kia, hai người nhất thời lâm vào trong trầm mặc, Đường Tố Khanh dịu dàng lên tiếng "Ông nội đâu? Sao nghe ông gì thế?"
      "Ông nội mới vừa xuống dưới chung cư tản bộ, bảo ngồi đây giữ nhà." Sở Chiến chậm rãi .
      Đường Tố Khanh suy tư chốc lát, nghĩ ra việc nên thêm gì, chỉ có thể giọng mà ra: "Thôi em bận công việc rồi cúp máy đây."
      Sở Chiến nghe được đầu dây bên kia truyền đến thanh bận rộn, cũng buông điện thoại trong tay xuống, vẻ mặt tức giận nhưng cũng muốn chất vấn chuyện hôm qua, lo lắng hiểu lầm rằng tin tưởng , tại tất cả đều khiến tình cảm hai người có tì vết, Sở Chiến lấy điện thoại di động ra bấm mã số quen thuộc.
      Điện thoại vừa được thông, cho đối tượng cơ hội lên tiếng, lãnh khốc phân phó: "Phong sát những tờ báo đăng tin sáng nay."
      Nghe vậy, đối phương vô cùng kinh ngạc, chủ tử nhà mình muốn phong sát tòa soạn đăng tin nào, đem tất cả hành tung của chủ tử ra suy ngẫm lần, lập tức hiểu ý tứ của chủ tử, cung kính : "Dạ!"
      Sở Chiến cúp điện thoại, tâm tình lúc này mới khá hơn chút, trong lòng suy nghĩ đến việc có nên gọi lại lần nữa bảo xử lý những kẻ chụp ảnh , nhìn bình thường như thế này nhưng làm cho những toàn soạn kia đóng cửa mang họ Sở, Sở Chiến nghĩ tới việc những tờ báo muốn có tin này thường này những tờ báo , họ bị người khác thầm trừ khử rồi, những tờ báo bị đóng cửa vào mắt người khác chỉ vì lý do họ kinh doanh tốt, bọn họ cũng đem các loại chuyện này để vào trong mắt, tại ở thành phố có rất nhiều Tòa soạn báo lớn đều đưa tai mắt đến người Phó Thị trưởng này thị trưởng, với hi vọng thu lợi từ trong đó.
      Chỉ có các toàn soạn báo mới chọn lựa thái độ bàng quan, có tham dự vào mới biết rằng sau kiện Phó Thị Trưởng lần này lâu về sau tất cả Tòa Soạn Báo lớn đều gặp khó khăn gấp trăm lần, chỉ có các toàn soạn có lãnh đạo đặc biệt thông minh mới còn sống, dĩ nhiên đây đều là chuyện sau này.
      Mà người cố ý làm ra chuỗi tin tức về Đường Tố Khanh đều bị diệt trừ, còn cả đương Tờ Kế Nao.
      Last edited by a moderator: 25/10/14
      Friendangel2727dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :