1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân "You are beautiful"] Nguyên lai là Uhey! - Hoa ca lưu tiết (18.2) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      http://hoanguyen1991.wordpress.com/


      Chương 5_2

      "Đúng rồi, sao lại ở đây?" Tôi hỏi. Theo lý thuyết, nghe thấy tin đồn bất hòa gì, cũng chuyển đến khách sạn ở chứ...

      "Còn phải bởi vì Ma Hoon Yi cùng Go Minam mang về đám chậu hoa..."

      À à à, tôi hiểu. Hwang Tae Kyung dị ứng phấn hoa, nên thể ở ký túc xá. Chẳng qua, trong nguyên kịch, có tình huống này...

      " thầm mình gì vậy?" Hwang Tae Kyung nghiêng đầu nhìn về phía tôi.

      ", có gì."

      "Còn có, tôi cảm thấy chuyện xưa lúc trước ... nghe quen quen..."

      "A ha ha, tôi nghe bạn kể. có gì, có gì." thể cho biết tôi biết tất cả.

      "Phải ?"

      "Đúng vậy, mấy chuyện xưa giả tạo như vậy luôn luôn cùng kiểu thôi. Ha ha."

      "Này, xú nha đầu."

      "Cái gì?"

      " mỗi lần chột dạ, khi muốn dối, đều cười gượng hai tiếng 'ha ha'..."

      "Nào có, ha ha..."

      ... 囧... Nhóc con! Rất cơ trí! Tôi vẫn cho rằng còn nên hiểu.

      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

      Sau khi chào tạm biết với Hwang Tae Kyung, tôi lại nhận được tin nhắn của Jeremy, tâm tình rất kém, bởi vì Shin Woo gần đây chỉ lo giúp Go MiNam làm thế nào dung nhập tốt với nhóm mà quên mất . Tuy rằng tôi mỗi lần đều hồi cho số ký hiệu biểu tình vô nghĩa như ">_<" "0_0", nhưng Jeremy giống như cũng biết là tôi trả lời có lệ với , ngược lại vui vẻ vì tôi có thể nghe hết phiền não của mình.

      Trước khi ngủ thu được tin nhắn của trợ lý Ahn, Park Junnie biết tôi bị bệnh nên cho nghỉ hai ngày, đem lịch làm việc điều chỉnh lại chút ít. Tôi cũng vui vẻ thanh nhàn. Lại nhận được tin nhắn từ Hwang Tae Kyung, kêu tôi sáng sớm ngày kia qua khách sạn tìm lấy tư liệu. Nghỉ lúc, tôi kéo thân hình mỏi mệt lên giường...

      Ngày hôm sau ở ký túc xá ngây người ngày. Bởi vì là giả bệnh, cho nên khi trợ lý Ahn cùng Oh Min Ji đều tự kéo đống người đến ký túc xá thăm tôi, đáng thương tôi vốn định mượn cơ hội này nghỉ ngơi tốt, lại hoàn toàn bị nhóm người này phá hủy. chỉ phải diễn trò tỏ vẻ thân thể của chính mình có bao nhiêu khó chịu, còn muốn biểu ra bản thân tốt hơn nhiều, cần bệnh viện, thuận tiện còn muốn khéo léo từ chối ý tốt bọn họ lưu lại chiếu cố bản thân... Chờ sau khi tiễn bước nhóm người này, đều nhanh đến thời gian cơm chiều. Aiz, tự dưng lãng phí ngày. Nhưng mà từ sau khi xuyên qua thành Uhey, đây chính là lần đầu tiên lãng phí thời gian như vậy... nghĩ tới, làm nghệ nhân, để thời gian trôi qua cách vô ích cũng thành chuyện xa xỉ...

      Sáng sớm ngày thứ ba phải tìm Hwang Tae Kyung, đến lại nghe nhân viên phục vụ ở hoa viên. đoạn xa, liền thấy Hwang Tae Kyung đứng ở trước hồ nước tranh chấp cùng người khác.

      Đầu óc bỗng cứng đờ, này... chắc là...

      Đúng vậy. Cảnh tượng này chính là sau khi Hwang Tae Kyung giả vờ ném vật Go MiNyeo cam đoan - chiếc nhẫn quý trọng nhất xuống hồ, Go MiNyeo dựa vào nghị lực kiên cường của mình dễ dàng thuyết phục Hwang Tae Kyung bằng cái ôm nhìn như ôn nhu nhưng uy lực lại vô cùng lớn…

      biết vì sao, ràng biết trước tình tiết trong tác phẩm, nhưng tôi lại muốn bước thêm mấy bước để thấy cảnh tượng Go MiNyeo ôm lấy Hwang Tae Kyung. biết vì sao, tôi lại thấy khó chịu, trong lòng chua xót. biết vì sao, tôi cảm thấy bản thân muốn nhìn thấy màn này, vì thế xoay người im lặng rời . Loại thế giới hai người này, chắc là cần nữ thứ như tôi lên diễn chứ? Cho dù có qua cũng biết nên cái gì mới được... Đúng...

      Tôi quay về ngồi ngẩn người ở đại sảnh khách sạn. Qua lâu lâu, mới nhận được cuộc gọi của Hwang Tae Kyung: " ở đâu?"

      "Tôi, tôi ở..." Lúc nghe được thanh của có chút giật mình.

      " phải là sáng nay phải đến lấy tư liệu sao ? Xú nha đầu!" Trong tai nghe được tiếng hô vui sướng của Go MiNyeo truyền qua điện thoại. Đúng vậy, nàng tất nhiên là vui vẻ tắm rửa trong phòng tắm của rồi.

      "À, tôi, tôi quên, ha ha."

      " làm sao vậy?" Hwang Tae Kyung bỗng nhiên có thái độ khác thường, có trách móc tôi, mà là bình thản hỏi.

      " thế nào cả, ha ha."

      " ở đâu, tôi tới tìm . Xú nha đầu." Trong thanh của mơ hồ lộ ra thân thiết, tự nhiên làm cho cái mũi của tôi đau xót.

      Đáng giận, lão nương khóc cái gì chứ. Vì cái tiểu Loli(chắc ý bảo HTK là đứa trẻ), lão nương sao phải khóc. Khóc, khóc, khóc. phải là bộ phim Hàn sao? Ngươi phải sớm biết tình tiết trong tác phẩm sao, nhàm chán, nhàm chán, nhàm chán! Lão nương là đại tỷ vô địch, xuyên qua trong máy bay chiến đấu, phải chết cũng muốn chết trong quá trình theo đuổi trai đẹp, tiểu Loli lại nhất định là của người khác mà khổ sở. Hừ hừ!

      Tôi quật cường lau nước mắt, với Hwang Tae Kyung: "Tôi cũng biết tôi ở đâu. Tôi lạc đường, ha ha. cần đến tìm tôi. Buổi tối tôi công ty tìm sau."

      " chắc chứ?" Hwang Tae Kyung hiển nhiên tin lời tôi .

      "Ừ." Tôi nhanh chóng tắt điện thoại. Aiz, ngươi làm gì mà khổ sở vậy, là kỳ quái.

      Qua hơn mười giây, điện thoại lại vang lên: "Xú nha đầu, phải là vừa tìm tôi sao? ở đâu!"

      "A, bị nhìn ra rồi. Được thôi, tôi ở ngay tại đại sảnh, xử lý bên xong rồi đến đây." Bất đắc dĩ bị vạch trần, đành phải giả bộ trấn định tiếp.

      " liền đứng ở đấy , đừng chạy loạn!" Hwang Tae Kyung quát.

      phải đem cảm xúc sửa sang lại cho tốt trước khi đến đây, Uhey! Tôi cho chính mình. Kỳ thực có đôi khi tự mình thôi miên mình rất hữu dụng, ít nhất đối với người như tôi mà kết quả khá . đến ba phút, tôi đem bản thân từ trong ra ngoài, từ diện mạo tinh thần đến trạng thái tâm lý điều chỉnh thành chiến sĩ kiên cường, lỗ hổng. Mà ở phút thứ năm khi Hwang Tae Kyung vội vàng chạy tới, tôi biến thành chiến sĩ cứng như thép, có sơ hở, tuyệt hoen rỉ.

      " vừa mới sao vậy?" Hwang Tae Kyung hỏi.

      "Tôi..." Vừa định mở miệng, liền thấy phía sau là Go MiNyeo lo sợ bất an giống như con thỏ điềm đạm đáng , bất kể là ở trước mặt Hwang Tae Kyung hay ở trước mặt tôi đều giống như chim bé bỏng, yếu ớt.

      "Chỉ là vừa rồi tôi gặp lại bạn cũ, vài câu, có chút thương cảm. có gì. A, vì sao Go MiNam cũng ở trong này!" dối là sở trường của tôi, Hwang Tae Kyung, tuy rằng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi, tôi cũng để nhìn ra cái gì đâu.

      "..." Hwang Tae Kyung rối rắm biết nên như thế nào với tôi.

      "Tôi đến cho ký túc xá dọn sạch rồi, có thể chuyển về." Go MiNyeo dùng sức .

      "A, đúng vậy, là như thế này."

      Tuy rằng giống như ý thức được vì sao phải giải thích cho tôi nghe, tôi cũng xem việc cố ý giải thích cho tôi về này, chính là ra vẻ thú vị trêu Go MiNyeo nhìn giống con , chọc nàng cùng Hwang Tae Kyung đều khẩn trương dùng lời dối chút buồn cười nào để giải thích. Tôi, lại còn liều mạng phối hợp lộ ra tươi cười... ra, Hwang Tae Kyung đến bây giờ vẫn tin tôi...

      Ba người với tâm tư khác nhau, chuyện lấy tư liệu liền trở nên rất nhanh. Hwang Tae Kyung đưa cái túi giấy dai cho tôi. Tôi nhận lấy. Go MiNyeo mặc dù có chút tò mò, cũng hỏi nhiều. Sau đó chúng tôi cứ như vậy lời từ biệt...

      Hết chương 5.

      http://hoanguyen1991.wordpress.com/


      Chương 6_1:


      ra đôi khi lời dối cũng thành thực. Trời trở lạnh, nhiệt độ cơ thể tôi hơi cao, quả là có sốt chút. Cứ ngây ngốc như vậy qua hai ngày. Tâm tình vẫn luẩn quẩn như trước, làm gì cũng thấy còn sức lực. Mãi cho đến khi Park Junnie vì quá bất mãn mà với tôi hồi. Tôi biết nàng mượn đề tài để chuyện của mình, bởi vì tôi lại lần nữa cự tuyệt buổi ăn cơm, chuyện với doanh nhân được sắp đặt trước đó, chuyện này làm ấy mất hết mặt mũi trước họ. Tôi cũng nghĩ nhiều lắm về chuyện này. Cho dù làm nàng tiên quốc dân, tôi cũng có thể làm tốt việc khác. Vốn tôi cũng phải lòng muốn làm nghệ sĩ. Chuyện như vậy, tôi cũng phải là thể nhận được. Có cưỡng ép cũng có tác dụng gì. Hơn nữa mấy ngày nay tôi luôn cố gắng sửa sang lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, nhưng vẫn giải quyết được gì. Đối cái việc khác cũng để ý nhiều.

      Ngày hôm sau, Jeremy gửi tin nhắn đến sắp quay clip ca nhạc tuyên truyền cho nhạc hội châu Á, muốn tôi đến đấy để cổ vũ. Tôi tâm tình tôi giờ tốt, nghe vậy càng muốn tôi qua, cũng vui, chừng sau khi gặp mặt chuyện, mọi người đều vui vẻ trở lại sao. Tôi nghĩ lúc rồi với sau khi họ quay xong tôi tìm . Bể bơi... Quay chụp... Hình như xuất chuyện quan trọng gì đó phải. Đầu óc tôi rối bời nên ngay lúc này cũng nghĩ được gì cả. Nhưng nếu nhận lời Jeremy vẫn đến đấy thôi.

      Dựa theo thời gian hẹn đến bể bơi lại thấy Jeremy ở đấy. Gọi điện thoại cũng nghe. Trong bể bơi trống , người cũng có, ngẫu nhiên có mấy ánh đèn, gợn sóng lăn tăn, cảnh đẹp có chút u tĩnh mịch, tôi cũng nhìn thấy. Hay là bây giờ Jeremy tắm? Aiz, vậy đợi chút .

      Tôi nhìn làn nước trong bể khẽ động dưới chân, biết vì sao có ý nghĩ xúc động muốn nhảy xuống. Nhảy xuống... A, nguy rồi, nơi này phải là địa điểm diễn ra tình tiết Hwang Tae Kyung nhảy xuống nước cứu Go MiNyeo, lại bị nàng đá phải vào bệnh viện trong phim sao? Vì sao, tôi luôn gặp được tình tiết trong phim vậy... Vẫn nên khỏi chỗ này hơn, tôi nên xuất ở đây. Nhưng lúc tôi muốn xoay người, đột nhiên hai chân mềm nhũn, thiếu chút ngã xuống nước.

      ‘Ba’, đèn mở.

      " làm gì ở đây?" Hwang Tae Kyung đột nhiên xuất ở sau tôi.

      "Tôi ——" tôi định đứng lên trả lời , nghĩ được đầu lại choáng váng, chân mềm nhũn, còn chưa đứng lên liền ngã vào trong nước.

      "A, có người rơi xuống nước !" Nhân viên công tác đến tìm thiết bị thấy vậy hô to.

      "Tôi ——" tôi biết bơi. Nhưng vì sao toàn thân đều có khí lực, tay chân điều khiển được?

      Đầu váng mắt hoa, hai tay cố gắng đập nước, lại có vẻ yếu đuối như vậy. Mọi người đều tập trung tinh thần ở chỗ tôi, lúc này tôi lại thấy Go MiNyeo thừa dịp hỗn loạn chạy vào phòng thay quần áo...

      A —— tôi cảm thấy càng ngày càng hết sức. Nước lạnh như băng vào cả mũi cùng miệng tôi... Chẳng lẽ, tôi sắp chết ở đây? Sao có thể! Tôi muốn như vậy. Muốn chết cũng thể chết uất ức như thế chứ! Thánh mẫu Maria, chúa Jesus... Mau cứu con , ai cứu con, con cam tâm tình nguyện đối xử tốt với cả đời!

      cầu nguyện, đôi tay cường hãn mà hữu lực kéo tôi lại.

      "A——" tôi muốn mở mắt ra nhìn, lại bị nước đánh thẳng vào khiến cho đầu óc choáng váng.

      "Đừng lộn xộn. Xú nha đầu! phiền!" Trong mê mang, tôi lại nghe thấy thanh tựa như thiên thần rơi xuống. Hwang Tae Kyung, là sao? Nếu đúng là , vậy xin đừng cứu tôi, tôi muốn cả đời phải đối xử tốt với đâu... Đó là ý nghĩ cuối cùng của tôi...

      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

      Vừa tỉnh dậy, liền thấy bộ dạng khóc thảm hề hề của Jeremy, giống như vừa bị ai đó mắng vậy."Uhey! Bạn rốt cục tỉnh! Thực xin lỗi thực xin lỗi! Mình biết bạn bị bệnh! nên gọi bạn đến đấy cổ vũ cho mình! Ô ô..."

      "Uhey, sao chứ?" Kang Shin Woo kéo Jeremy lại, cười cười với tôi.

      ", có gì. Nơi này là..." Nhìn quanh bốn phía, phát bản thân ở bệnh viện. Mà chung quanh, trừ bỏ hai người, cũng có bóng dáng người kia. Trong lòng khỏi có chút mất mát nho . Là cứu tôi sao?

      " bị ngất, liền đưa đến bệnh viện. Nhưng mà yên tâm, trừ bỏ chúng tôi ai biết phải vào bệnh viện, đều tưởng nhân viên công tác..." Kang Shin Woo giải thích giúp tôi bớt lo. Nếu Park Junnie biết được tôi lại gây chuyện, nhất định bị trách móc chết mất.

      "Kia... người cứu tôi ..." Tôi quên hỏi vấn đề này.

      " Tae Kyung cũng vào bệnh viện..." Jeremy ở bên cạnh giọng lầu bầu, lại lập tức bị ngăn cản bởi ánh mắt của Kang Shin Woo.

      "Hwang Tae Kyung? Vì sao ấy lại vào bệnh viện..." Tôi hỏi.

      "Này..." Jeremy đáng thương hề hề nhìn Kang Shin Woo, trả lời.

      "Nếu nguyện ý, chính Tae Kyung cho nghe. tỉnh lại tốt rồi, bác sĩ chỉ cần tỉnh là có thể xuất viện. Chúng tôi quấy rầy nghỉ ngơi nữa." Kang Shin Woo để lại đáp án như vậy liền cùng Jeremy rời phòng bệnh để tôi nghỉ ngơi. Jeremy lưu luyến rời chạy lại với tôi: "Cám ơn bạn giúp mình phát ra bí mật."

      A? Tôi còn kịp phản ứng, cả phòng bệnh liền chỉ còn lại mình tôi. Tuy rằng thân thể vẫn suy yếu, nhưng trong lòng lại có nghi vấn cần được trả lời ngay. Vì thế cầm lấy di động gọi cho Hwang Tae Kyung. Đều có người nghe. Làm cái gì vậy. Nhưng Go MiNyeo cũng ở đây, hay là... hai người này sau lưng tôi? Ách... Bọn họ có quan hệ gì với tôi chứ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      http://hoanguyen1991.wordpress.com/

      Chương 6_2:


      ‘Đô đô đô —— lạch cạch phanh’ điện thoại vang. Vừa nghe là trợ ký Ahn.

      "Uhey, em ở đâu. Sao cả đêm nghe điện thoại, lại về ký túc xá! Chiều nay em phải thực tiết mục quyên tiền từ thiện ở bệnh viện Thánh Quang. bé mắc bệnh máu trắng kia..."

      A! Là nơi này. Lần đầu tiên xuất của Uhey trong nguyên kịch... Nhưng tại tôi ở bệnh viện, đợi chút, nơi này phải là bệnh viện Thánh Quang sao? Hwang Tae Kyung ràng cứu Go MiNyeo... Nhưng mà cũng nằm viện , ra vậy lại thích hợp với nguyên kịch... Chẳng lẽ... Tất cả đều do đại thần vận mệnh giở trò... Bởi vì tôi xuất , khiến cho câu chuyện có chênh lệch rộng, nhưng các việc khác lại đều dựa theo tình tiết trong tác phẩm xảy ra... Chẳng lẽ... đại thần vận mệnh vì để tình tiết trong tác phẩm thuận lợi hồi phục nguyên trạng, liền để xuất các tình huống trước kia có? vậy, Uhey vẫn dính vào chuyện tình nhàm chán của Go MiNyeo cùng Hwang Tae Kyung? ! Oh my God... Tuy rằng tôi thấy bản thân hình như có chút động tâm với tên Hwang Tae Kyung, nhưng, nhưng, lão nương muốn rơi vào tình đơn phương khoa trương giả tạo như trong phim đâu... Tôi muốn làm nữ thứ bi tình xấu xa a...

      "Uhey, ba giờ chiều nay gặp nhau ở cửa bệnh viện nha."

      " biết." Tôi gật đầu, bi thương nhận mệnh. Chẳng qua nếu tôi ở bên này, liền ngay cả phí lại cũng giảm , a ha ha. Dùng nghị lực của bản thân để an ủi mình vậy...

      ‘Phanh’ cửa đột nhiên mở ra.

      Giám đốc Ahn thần tình rối rắm đột nhiên xuất trước mắt tôi."Uhey, khi nào quan hệ tốt với A.N.Jell nhà tôi như vậy! là ngại quá, liên lụy nằm viện. yên tâm, viện phí của tôi cho người trả. TAKE IT EASY!"

      Ai, ai muốn ông trả viện phí... Tuy rằng tôi vẫn thích giám đốc Ahn trong phim, người vẫn lấy việc bản thân là nghệ sĩ mà kiêu ngạo, nhưng dù sao đây vẫn là lần gặp mặt đầu tiên… Phong cách đầu đinh của giám đốc Ahn quả làm cho người ta cảm thấy kinh sợ. Nhưng mà người giám đốc có thể nuôi dưỡng ra những nghệ sĩ như A.N.Jell khẳng định có chỗ hơn người của . Tôi trong lòng còn chưa kịp khen ngợi giám đốc Ahn xong, ông ấy lâm vào trạng thái tính toán cho bảo bối nhà mình rồi, bắt đầu khuyên tôi nên phối hợp như thế nào với việc Hwang Tae Kyung bị thương cùng Đại nhạc hội châu Á sắp tới, vân vân…Tôi chết lặng… Quả nhiên là gian thương. Nếu phải trông vẻ mặt cùng lời của ông ấy khá thú vị, tôi chắc nóng nảy từ lâu rồi.

      "Uhey, có phải cùng Go MiNam chuyện đương ?" Giám đốc Ahn sau hồi thao thao bất tuyệt đột nhiên lộ ra biểu tình bát quái hỏi tôi.

      "WHAT?" Tôi thiếu chút nữa sặc nước miếng.

      "Nghe nhân viên công tác , Uhey bên hô lớn 'Go MiNam ——', bên hoa chân múa tay vui sướng đánh Hwang Tae Kyung... Dựa theo cách này, chẳng lẽ các ngươi trong lúc đó là quan hệ tay ba? Hwang Tae Kyung thích , mà thích Go Minam ... Ha ha. Mặc kệ thế nào, đương là chuyện tốt. Ha ha, cái này tên tuổi của Go MiNam càng lớn hơn!"

      Chết lặng... Giám... Giám đốc Ahn... Ông xác định người ông là tôi sao? Còn có, ông YY cái gì mà quan hệ tay ba chứ!"Giám, giám đốc Ahn, ông hiểu lầm rồi! Tuyệt đối có chuyện này!" Tôi cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, bùng nổ. Tại sao có thể như vậy? Tôi chỉ là uống vào chút nước ở bể bơi, cũng phải rượu, làm sao có thể lung tung rồi đánh loạn người ta chứ...

      " vậy chăng?" Giám đốc Ahn vẻ mặt tin.

      "So với kim cương còn hơn!" Tôi , "Cái kia... Hwang Tae Kyung nghiêm trọng ?"

      "Ha ha, chẳng lẽ người trong lòng Uhey là Hwang Tae Kyung sao? Kia là quá tốt..."

      Tôi lập tức nghẹn lời.

      "Yên tâm, Uhey, đứa trẻ Tae Kyung kia chẳng qua bị đánh quyền bị sặc trong nước dẫn đến hôn mê. Go MiNam luôn luôn ở bên kia chiếu cố . Ha ha, đừng lo lắng, bọn họ có vì vậy mà bất hòa. Ha ha, Uhey hổ danh là nàng tiên quốc dân, đem hai đứa nhà chúng tôi đều..."

      "Ngừng!" Xin nhờ, Giám đốc Ahn ông xác định ông trước kia là nghệ sĩ mà phải là biên kịch phim truyền hình tám giờ chứ? cần lại YY ... Tôi khóc ra nước mắt rồi.

      "Ha ha, Uhey đừng ngượng. Tôi nữa. Nhưng nhờ giúp, danh tiếng của Go MiNam tăng vọt, tất cả mọi người tưởng cứu Hwang Tae Kyung... Ha ha. là quá tốt..."

      Nghe thế, tôi lại lần nữa ý thức được, tuy rằng tôi phá hủy tình tiết trong tác phẩm, nhưng nội dung phim cơ bản vẫn diễn ra theo hướng đặt ra...

      Chương này ngắn ghê^^

      Chương này cũng có vẻ hài nhỉ, trình độ suy diễn của giám đốc Ahn đúng là dám khen tặng @@

      Mình cũng rất thích ông này trong phim. Take it easy! Nature call me! http://***************.com/images/smilies/icon_love2.gif

      http://hoanguyen1991.wordpress.com/

      Chương 7_1:




      ‘Ba’ ‘Ba’ ‘Ba’

      Trong phòng bệnh, đèn flash ngừng nhấp nháy. Tôi cũng thấy phiền muộn, thể lộ ra vẻ mặt bi thương. Lúc xem phim, tôi rất thích biểu giả vờ đau thương của Uhey. Nhưng lúc xảy ra người mình, tôi vẫn thể giống nàng, nỗ lực biểu ra vẻ bi thương... Bởi vì đây là tiết mục quyên tiền. Lấy trình độ thích nàng tiên quốc dân Uhey mà , nếu tôi có thể làm cảm động hơn chút, có lẽ kia có thể nhận thêm được nhiều khoản từ thiện hơn... Chỉ là, tôi cảm thấy đây là việc mất mặt cùng chán ghét.

      "Em nhất định phải chiến thắng bệnh tật." Tôi nhìn đứa bé kia, lòng .

      khuôn mặt tái nhợt của em ấy lộ ra vẻ mặt vui sướng, lại được chữ nào.

      "Giấc mơ của con tôi, chính là trở thành nghệ sĩ giống như Uhey..." Mẹ em rưng rưng .

      Lúc xem cảnh này cảm thấy đây chính là cảnh điển hình cho phim tám giờ. Giờ tận tai nghe được, tôi chỉ cảm thấy trận xót xa. Làm nghệ sĩ ra cũng tốt đẹp như em nghĩ đâu... Đứa này đáng thương... tại cũng chỉ có thể tận lực kéo dài sinh mệnh của nàng... Hồi còn cảm thấy làm người thể rất hoàn mĩ, quá hoàn mĩ bị bệnh máu trắng... Đều là vì tivi các bạn trẻ bị bệnh, người người đều ngoan, đều có khuyết điểm. Nhưng cái này cũng chỉ là nỗ lực để cố gắng lưu lại sinh mệnh này... Ở trước mặt tử vong, khuyết điểm gì cũng đều có thể xem ...

      "Mong đừng buông tay!" Có thể sống, nhiều ngày cũng là ngày."Em cũng phải cố gắng khỏe lại." Tôi với đứa trẻ, " chừng, có ngày có thể thực được giấc mơ..." Tôi có chút khổ sở, lại khóc được. Loại thời điểm này, rơi lệ chính là biểu yếu đuối. Nước mắt khiến cho người khác càng khó chịu.

      Đứa bé hiểu ý cười. Có lẽ em ấy biết, ngày này có khả năng xảy ra.

      Phóng viên Kim ở bên chụp đến vui vẻ, bên chụp bên phat ra tiếng ca ngợi ‘chậc chậc’. "Uhey tuy rằng khóc, nhưng chúng ta đều có thể nhận thấy được trong lòng ấy rơi lệ... Biểu tình này, là quá đẹp..."

      "Tuy rằng là ngôi sao lớn, lại thiện lương như vậy..." Nhân viên công tác A cười .

      "Cũng phải vậy, a, có phải hay cũng nên chụp thêm cảnh giúp đứa trẻ vệ sinh, tắm rửa... Xem bộ dáng của ấy, chắc thành vấn đề!" Nhân viên công tác B cũng ồn ào theo.

      Những người này quá vô cảm rồi! Bọn họ chẳng lẽ có chút đồng tình nào sao? Còn ra lời như vậy, lại còn cười! ghê tởm! Tôi nhất thời cảm thấy phản cảm, nhưng thể biểu lộ. Chính là đứng lên : " xin lỗi, tôi có chút thoải mái..."

      Phóng viên Kim chạy nhanh lại. Hai nhân viên công tác khác cũng cười lên: " trước bình tĩnh chút..."

      Đèn flash tiếp tục nháy. Tôi lại chỉ cảm thấy buồn nôn. Trước kia Uhey làm việc trong hoàn cảnh này, cũng khó trách nàng ‘giả tiên’ như vậy. Thế giới này tốt đẹp như trong tưởng tượng! Tất cả đều xuất phát từ lợi ích, đến cả sinh mệnh con người cũng đều có thể sử dụng để làm giải trí! ghê tởm! nghĩ quay tiếp tiết mục này, căn bản muốn lại thấy sắc mặt mấy nhân viên công tác kia.

      Vì thế bước nhanh ra bệnh viện... Thấy dưới lầu đỗ chiếc xe bảo mẫu. Vì tránh để xảy ra tình tiết xấu giống trong phim, trước tiên tôi xác nhận dấu hiệu xe – đúng là xe của Tư Thị. Ngồi vào chỗ của mình, nhìn xung quanh xe thấy ai. Trợ lý Ahn cùng Oh Min Ji đều ở đây.

      Lúc này tôi mới thở phào nhõm hơi: "Aiz... Làm nghệ sĩ mệt mỏi. Có phải mọi người đều dối trá như vậy ? ràng là đến làm tiết mục từ thiện, thế mà cứ chăm chăm để ý đến nước mắt nàng tiên quốc dân, ghê tởm! Nếu có tâm đồng tình, thiện lương như , căn bản cần đến chúng ta..."

      "Còn luôn luôn cảm thấy những người làm công ích đều tốt như mọi người ... Đều là phóng P (P ở đây hình như ý là cái mông phải J.)! Nhưng mà cũng thể bỏ qua người tốt ... Chính là nơi này làm cho người ta chịu nổi. Nếu có thể, hy vọng những người dối trá đấy tất cả đều biến mất tốt quá."

      " ra nghĩ như vậy, nàng tiên lừa đảo." Thanh Hwang Tae Kyung từ từ vang lên từ phía sau.

      "A ha?" Tôi quá sợ hãi! thể nào, tại sao có thể như vậy! Quay đầu, liền thấy tên kia chậm rãi ngồi xuống ghế sau... Vừa nãy nằm ở đâu vậy, làm tôi nhìn thấy! Làm sao có thể...

      "Nếu cảm thấy dối trá, cần làm là được!" Hwang Tae Kyung lạnh lùng .

      ", sao lại ở chỗ này! Tôi cũng lên nhầm xe!" Tôi kinh hãi .

      " biết là nên giải thích hợp lý chuyện tối qua cho người bị hại sao?" Hwang Tae Kyung nhíu mày .

      Cái gì, đây là tình huống gì vậy... Tôi... Đột nhiên nhớ tới lời Giám đốc Ahn - "Uhey bên hô lớn 'Go Minam…' bên hoa chân múa tay đánh Hwang Tae Kyung..."

      囧! Kinh! Choáng váng!"Cái kia... Cái kia..." Trong lúc nhất thời, tôi cũng biết nên giải thích như thế nào.

      " rất quen thân với Go MiNam sao?" Hwang Tae Kyung vuốt cằm hỏi.

      ", quen." Tôi căn bản là chưa thấy qua ‘Go MiNam’ được .

      "Phải ?" lộ ra biểu tình ác ý.

      "Phải! Tôi quen ‘ ta’! tin hỏi ‘ ta’ xem!" Tôi đúng lý hợp tình .

      "Hừ, nàng tiên lừa đảo, cũng nên chịu trách nhiệm với những việc ngu ngốc gây ra chứ!" Hwang Tae Kyung với vẻ mặt hung ác."Gặp nhất định vướng vào đống phiền toái!"

      "A? Cái gì, trách nhiệm?"

      Theo ngón tay , tôi nhìn thấy đạo vết thương hẹp dài trán... Lại theo ánh mắt , tôi nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây ra vụ này – bộ móng tay sặc sỡ đẹp đẽ của tôi...

      "Tôi chịu trách nhiệm !" Việc đến nước này, tôi thể nhận mệnh, là người dũng cảm gánh vác trách nhiệm.

      "Như vậy, chờ tốt lắm." Hwang Tae Kyung khóe miệng đứng đắn, đẩy cửa ra, xuống xe.

      "Ê… có ý gì chứ?"

      Hwang Tae Kyung vươn tay, chỉ chỉ ta, xoay người, chỉ chỉ đầu mình, tay làm cái tư thế ngu ngốc...

      Nhóc con, ngươi trách lão nương biết suy nghĩ có phải ...

      Tôi nhịn được nhảy xuống xe muốn phản kích, liền thấy phóng viên Kim vẻ mặt đáng khinh chạy tới.

      Ách... thể để phát tôi gặp Hwang Tae Kyung... Bằng ông ấy khẳng định lại viết lung tung khiến người khác hiểu lầm... Cho nên tôi làm chuyện so với phóng viên Kim càng đáng khinh - lùi về trong xe bảo mẫu gọi điện thoại cho trợ lý Ahn...

      http://hoanguyen1991.wordpress.com/

      Chương 7_2
      [​IMG]


      Trở lại ký túc xá, nhận được cuộc gọi của Jeremy.

      "Uhey... Mình cùng Shin Woo cãi nhau." Ngữ khí là mất mát trước nay chưa có.

      Cho dù mệt mỏi cả ngày, khi nghe được thanh đáng của Jeremy liền lập tức tỉnh lại ít: "Là sao?"

      "Bạn , Go MiNam kia rốt cuộc là sao vậy, khiến cho Shin Woo cùng Tae Kyung đều thích hợp! Bạn biết , hôm nay Shin Woo cư nhiên vì Go Minam lấy vòi nước phun mình, ấy cư nhiên vì cứu tên kia, làm cho mình ướt từ xuống dưới! Còn cái gì 'Minam thích như vậy, em đừng làm khó người ta, ngày mai là lần đầu tiên biểu diễn của MiNam, thể bị cảm mạo'... Nhưng là, ấy còn phải khiến cho người mình sũng nước sao... Chẳng lẽ Go MiNam thể cảm mạo, mình có thể sao? Uhey... ấy gần đây rất lạnh nhạt với mình... lòng dạ đối tốt với Go MiNam..."

      Jeremy rốt cục đem tin nhắn tố khổ nâng cấp thành điện thoại tố khổ, cũng chứng minh lúc này là rất khổ sở.

      Go MiNyeo... , rất may mắn. Hỉ nộ ái ố (mừng, vui, hân hoan, hoan hỷ) của mọi người giống như đều có liên quan với ... chỉ có Kang Shin Woo tốt với ... Liền cả Hwang Tae Kyung cũng... Aiz, mình làm gì vậy, Go MiNyeo là nữ chính, nam chính cùng nam thứ tốt với ấy là đương nhiên. Jeremy tại tạm thời khổ chút, qua đoạn thời gian nữa phát ấy là nữ sau... liền cũng thích ấy... Đúng vậy, đến lúc ấy, tôi – nữ thứ bi tình lại xấu xí này bị toàn bộ A.N.Jell ghét bỏ...

      "Uhey... Shin Woo cư nhiên đối với mình như vậy... Trong lòng giống như trúng đạn vậy... khó chịu... ấy còn tự mình lấy khăn giúp Go MiNam lau khô tóc... Cũng để ý đến mình... Huhu..."

      "J... Jeremy..." phải khóc chứ? Thanh kia hơi lạ.

      "Uhey... Huhu..." OTZ. “Đứa trẻ” đáng kia khóc. Tôi cũng cảm thấy khó chịu theo. Xem ra, chúng tôi đều là đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ), đều cảm thấy bị xem vì Go MiNyeo, rất khổ sở... Chẳng qua Jeremy qua thời gian nữa cũng thích Go MiNyeo, mà tôi... vẫn là nữ thứ bị coi thường kia...

      "Jeremy, đừng buồn nữa. Bạn nghĩ lại xem, Go MiNam là người mới, Kang Shin Woo tốt như vậy, đối xử tốt với thành viên mới cũng là việc tốt mà..." Từ miệng ra lời thoại giống như trong phim truyền hình như vậy phải là ý định ban đầu của tôi, nhưng lúc này tôi cũng tìm thấy lời nào khác để an ủi .

      "Uhey... Nhưng Shin Woo đối xử với giống vậy. Mặc dù là người mới, ấy cũng nên vì Go MiNam mà làm như thế với mình chứ!"

      "Cái kia... Jeremy, Kang Shin Woo đối tốt với Go MiNam là vì..." ấy là con a... Nghe thanh ai oán của Jeremy, tôi thiếu chút nữa cho rồi. May mà dừng lại kịp. Aiz...

      "Bởi vì sao?" Jeremy hỏi.

      "Bởi vì... Bởi vì Go MiNam rất yếu. ta là thành viên yếu nhất trong A.N.Jell, nếu ấy xảy ra vấn đề gì, loạt kế hoạch định ra sẵn cho các bạn phải là bị hủy bỏ sao. Kang Shin Woo chắc là vì suy nghĩ cho cả nhóm mới làm như vậy..." Bị buộc bất đắc dĩ, tôi lại tìm lý do gượng ép khác để trả lời.

      "Nhưng là... Suy nghĩ cho cả nhóm kia là chuyện của Tae Kyung sao... Liên quan gì đến Shin Woo..."

      Jeremy đúng là đầu gỗ mà. Phối hợp chút được sao, lão nương đây tại cũng loạn ở trong lòng, các câu đều có sơ hở ... Đừng ép tôi..."Cái kia... Cái kia... Hwang Tae Kyung tính khí cáu kỉnh chết được, khẳng định thân thiện được như Kang Shin Woo đâu. Kang Shin Woo thông minh hơn rất nhiều so với Hwang Tae Kyung, cho nên Hwang Tae Kyung làm tốt chuyện gì, Kang Shin Woo sửa chữa lại..." Hwang Tae Kyung ngốc hơn Kang Shin Woo... Aiz...

      " ?" Tôi Kang Shin Woo thông minh hơn Hwang Tae Kyung chắc khiến cho Jeremy thoải mái hơn, thoáng giảm bớt giọng điệu oán niệm lúc trước. " Shin Woo đương nhiên thân thiện hơn nhiều... Nếu là như vậy... Mình đây cũng muốn tốt hơn với Go MiNam chút!"

      "Đúng vậy!" nên tốt hơn với Go Minam... Sau đó thích ấy... Jeremy... Bạn của tôi à, biết lúc nào thích ấy đây...

      "Oke! Cám ơn bạn, Uhey... Bạn tốt... Từ lúc quen bạn, mình đều lâu chuyện với Jolie..."

      囧, Jeremy, chẳng lẽ coi tôi là Jolie để chuyện sao, còn nữa Jolie đáp lại sao?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      http://hoanguyen1991.wordpress.com/

      [​IMG]

      Chương 7_1:
      ‘Ba’ ‘Ba’ ‘Ba’

      Trong phòng bệnh, đèn flash ngừng nhấp nháy. Tôi cũng thấy phiền muộn, thể lộ ra vẻ mặt bi thương. Lúc xem phim, tôi rất thích biểu giả vờ đau thương của Uhey. Nhưng lúc xảy ra người mình, tôi vẫn thể giống nàng, nỗ lực biểu ra vẻ bi thương... Bởi vì đây là tiết mục quyên tiền. Lấy trình độ thích nàng tiên quốc dân Uhey mà , nếu tôi có thể làm cảm động hơn chút, có lẽ kia có thể nhận thêm được nhiều khoản từ thiện hơn... Chỉ là, tôi cảm thấy đây là việc mất mặt cùng chán ghét.

      "Em nhất định phải chiến thắng bệnh tật." Tôi nhìn đứa bé kia, lòng .

      khuôn mặt tái nhợt của em ấy lộ ra vẻ mặt vui sướng, lại được chữ nào.

      "Giấc mơ của con tôi, chính là trở thành nghệ sĩ giống như Uhey..." Mẹ em rưng rưng .

      Lúc xem cảnh này cảm thấy đây chính là cảnh điển hình cho phim tám giờ. Giờ tận tai nghe được, tôi chỉ cảm thấy trận xót xa. Làm nghệ sĩ ra cũng tốt đẹp như em nghĩ đâu... Đứa này đáng thương... tại cũng chỉ có thể tận lực kéo dài sinh mệnh của nàng... Hồi còn cảm thấy làm người thể rất hoàn mĩ, quá hoàn mĩ bị bệnh máu trắng... Đều là vì tivi các bạn trẻ bị bệnh, người người đều ngoan, đều có khuyết điểm. Nhưng cái này cũng chỉ là nỗ lực để cố gắng lưu lại sinh mệnh này... Ở trước mặt tử vong, khuyết điểm gì cũng đều có thể xem ...

      "Mong đừng buông tay!" Có thể sống, nhiều ngày cũng là ngày."Em cũng phải cố gắng khỏe lại." Tôi với đứa trẻ, " chừng, có ngày có thể thực được giấc mơ..." Tôi có chút khổ sở, lại khóc được. Loại thời điểm này, rơi lệ chính là biểu yếu đuối. Nước mắt khiến cho người khác càng khó chịu.

      Đứa bé hiểu ý cười. Có lẽ em ấy biết, ngày này có khả năng xảy ra.

      Phóng viên Kim ở bên chụp đến vui vẻ, bên chụp bên phat ra tiếng ca ngợi ‘chậc chậc’. "Uhey tuy rằng khóc, nhưng chúng ta đều có thể nhận thấy được trong lòng ấy rơi lệ... Biểu tình này, là quá đẹp..."

      "Tuy rằng là ngôi sao lớn, lại thiện lương như vậy..." Nhân viên công tác A cười .

      "Cũng phải vậy, a, có phải hay cũng nên chụp thêm cảnh giúp đứa trẻ vệ sinh, tắm rửa... Xem bộ dáng của ấy, chắc thành vấn đề!" Nhân viên công tác B cũng ồn ào theo.

      Những người này quá vô cảm rồi! Bọn họ chẳng lẽ có chút đồng tình nào sao? Còn ra lời như vậy, lại còn cười! ghê tởm! Tôi nhất thời cảm thấy phản cảm, nhưng thể biểu lộ. Chính là đứng lên : " xin lỗi, tôi có chút thoải mái..."

      Phóng viên Kim chạy nhanh lại. Hai nhân viên công tác khác cũng cười lên: " trước bình tĩnh chút..."

      Đèn flash tiếp tục nháy. Tôi lại chỉ cảm thấy buồn nôn. Trước kia Uhey làm việc trong hoàn cảnh này, cũng khó trách nàng ‘giả tiên’ như vậy. Thế giới này tốt đẹp như trong tưởng tượng! Tất cả đều xuất phát từ lợi ích, đến cả sinh mệnh con người cũng đều có thể sử dụng để làm giải trí! ghê tởm! nghĩ quay tiếp tiết mục này, căn bản muốn lại thấy sắc mặt mấy nhân viên công tác kia.

      Vì thế bước nhanh ra bệnh viện... Thấy dưới lầu đỗ chiếc xe bảo mẫu. Vì tránh để xảy ra tình tiết xấu giống trong phim, trước tiên tôi xác nhận dấu hiệu xe – đúng là xe của Tư Thị. Ngồi vào chỗ của mình, nhìn xung quanh xe thấy ai. Trợ lý Ahn cùng Oh Min Ji đều ở đây.

      Lúc này tôi mới thở phào nhõm hơi: "Aiz... Làm nghệ sĩ mệt mỏi. Có phải mọi người đều dối trá như vậy ? ràng là đến làm tiết mục từ thiện, thế mà cứ chăm chăm để ý đến nước mắt nàng tiên quốc dân, ghê tởm! Nếu có tâm đồng tình, thiện lương như , căn bản cần đến chúng ta..."

      "Còn luôn luôn cảm thấy những người làm công ích đều tốt như mọi người ... Đều là phóng P (P ở đây hình như ý là cái mông phải J.)! Nhưng mà cũng thể bỏ qua người tốt ... Chính là nơi này làm cho người ta chịu nổi. Nếu có thể, hy vọng những người dối trá đấy tất cả đều biến mất tốt quá."

      " ra nghĩ như vậy, nàng tiên lừa đảo." Thanh Hwang Tae Kyung từ từ vang lên từ phía sau.

      "A ha?" Tôi quá sợ hãi! thể nào, tại sao có thể như vậy! Quay đầu, liền thấy tên kia chậm rãi ngồi xuống ghế sau... Vừa nãy nằm ở đâu vậy, làm tôi nhìn thấy! Làm sao có thể...

      "Nếu cảm thấy dối trá, cần làm là được!" Hwang Tae Kyung lạnh lùng .

      ", sao lại ở chỗ này! Tôi cũng lên nhầm xe!" Tôi kinh hãi .

      " biết là nên giải thích hợp lý chuyện tối qua cho người bị hại sao?" Hwang Tae Kyung nhíu mày .

      Cái gì, đây là tình huống gì vậy... Tôi... Đột nhiên nhớ tới lời Giám đốc Ahn - "Uhey bên hô lớn 'Go Minam…' bên hoa chân múa tay đánh Hwang Tae Kyung..."

      囧! Kinh! Choáng váng!"Cái kia... Cái kia..." Trong lúc nhất thời, tôi cũng biết nên giải thích như thế nào.

      " rất quen thân với Go MiNam sao?" Hwang Tae Kyung vuốt cằm hỏi.

      ", quen." Tôi căn bản là chưa thấy qua ‘Go MiNam’ được .

      "Phải ?" lộ ra biểu tình ác ý.

      "Phải! Tôi quen ‘ ta’! tin hỏi ‘ ta’ xem!" Tôi đúng lý hợp tình .

      "Hừ, nàng tiên lừa đảo, cũng nên chịu trách nhiệm với những việc ngu ngốc gây ra chứ!" Hwang Tae Kyung với vẻ mặt hung ác."Gặp nhất định vướng vào đống phiền toái!"

      "A? Cái gì, trách nhiệm?"

      Theo ngón tay , tôi nhìn thấy đạo vết thương hẹp dài trán... Lại theo ánh mắt , tôi nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây ra vụ này – bộ móng tay sặc sỡ đẹp đẽ của tôi...

      "Tôi chịu trách nhiệm !" Việc đến nước này, tôi thể nhận mệnh, là người dũng cảm gánh vác trách nhiệm.

      "Như vậy, chờ tốt lắm." Hwang Tae Kyung khóe miệng đứng đắn, đẩy cửa ra, xuống xe.

      "Ê… có ý gì chứ?"

      Hwang Tae Kyung vươn tay, chỉ chỉ ta, xoay người, chỉ chỉ đầu mình, tay làm cái tư thế ngu ngốc...

      Nhóc con, ngươi trách lão nương biết suy nghĩ có phải ...

      Tôi nhịn được nhảy xuống xe muốn phản kích, liền thấy phóng viên Kim vẻ mặt đáng khinh chạy tới.

      Ách... thể để phát tôi gặp Hwang Tae Kyung... Bằng ông ấy khẳng định lại viết lung tung khiến người khác hiểu lầm... Cho nên tôi làm chuyện so với phóng viên Kim càng đáng khinh - lùi về trong xe bảo mẫu gọi điện thoại cho trợ lý Ahn...

      http://hoanguyen1991.wordpress.com/

      Chương 7_2:

      Trở lại ký túc xá, nhận được cuộc gọi của Jeremy.

      "Uhey... Mình cùng Shin Woo cãi nhau." Ngữ khí là mất mát trước nay chưa có.

      Cho dù mệt mỏi cả ngày, khi nghe được thanh đáng của Jeremy liền lập tức tỉnh lại ít: "Là sao?"

      "Bạn , Go MiNam kia rốt cuộc là sao vậy, khiến cho Shin Woo cùng Tae Kyung đều thích hợp! Bạn biết , hôm nay Shin Woo cư nhiên vì Go Minam lấy vòi nước phun mình, ấy cư nhiên vì cứu tên kia, làm cho mình ướt từ xuống dưới! Còn cái gì 'Minam thích như vậy, em đừng làm khó người ta, ngày mai là lần đầu tiên biểu diễn của MiNam, thể bị cảm mạo'... Nhưng là, ấy còn phải khiến cho người mình sũng nước sao... Chẳng lẽ Go MiNam thể cảm mạo, mình có thể sao? Uhey... ấy gần đây rất lạnh nhạt với mình... lòng dạ đối tốt với Go MiNam..."

      Jeremy rốt cục đem tin nhắn tố khổ nâng cấp thành điện thoại tố khổ, cũng chứng minh lúc này là rất khổ sở.

      Go MiNyeo... , rất may mắn. Hỉ nộ ái ố (mừng, vui, hân hoan, hoan hỷ) của mọi người giống như đều có liên quan với ... chỉ có Kang Shin Woo tốt với ... Liền cả Hwang Tae Kyung cũng... Aiz, mình làm gì vậy, Go MiNyeo là nữ chính, nam chính cùng nam thứ tốt với ấy là đương nhiên. Jeremy tại tạm thời khổ chút, qua đoạn thời gian nữa phát ấy là nữ sau... liền cũng thích ấy... Đúng vậy, đến lúc ấy, tôi – nữ thứ bi tình lại xấu xí này bị toàn bộ A.N.Jell ghét bỏ...

      "Uhey... Shin Woo cư nhiên đối với mình như vậy... Trong lòng giống như trúng đạn vậy... khó chịu... ấy còn tự mình lấy khăn giúp Go MiNam lau khô tóc... Cũng để ý đến mình... Huhu..."

      "J... Jeremy..." phải khóc chứ? Thanh kia hơi lạ.

      "Uhey... Huhu..." OTZ. “Đứa trẻ” đáng kia khóc. Tôi cũng cảm thấy khó chịu theo. Xem ra, chúng tôi đều là đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ), đều cảm thấy bị xem vì Go MiNyeo, rất khổ sở... Chẳng qua Jeremy qua thời gian nữa cũng thích Go MiNyeo, mà tôi... vẫn là nữ thứ bị coi thường kia...

      "Jeremy, đừng buồn nữa. Bạn nghĩ lại xem, Go MiNam là người mới, Kang Shin Woo tốt như vậy, đối xử tốt với thành viên mới cũng là việc tốt mà..." Từ miệng ra lời thoại giống như trong phim truyền hình như vậy phải là ý định ban đầu của tôi, nhưng lúc này tôi cũng tìm thấy lời nào khác để an ủi .

      "Uhey... Nhưng Shin Woo đối xử với giống vậy. Mặc dù là người mới, ấy cũng nên vì Go MiNam mà làm như thế với mình chứ!"

      "Cái kia... Jeremy, Kang Shin Woo đối tốt với Go MiNam là vì..." ấy là con a... Nghe thanh ai oán của Jeremy, tôi thiếu chút nữa cho rồi. May mà dừng lại kịp. Aiz...

      "Bởi vì sao?" Jeremy hỏi.

      "Bởi vì... Bởi vì Go MiNam rất yếu. ta là thành viên yếu nhất trong A.N.Jell, nếu ấy xảy ra vấn đề gì, loạt kế hoạch định ra sẵn cho các bạn phải là bị hủy bỏ sao. Kang Shin Woo chắc là vì suy nghĩ cho cả nhóm mới làm như vậy..." Bị buộc bất đắc dĩ, tôi lại tìm lý do gượng ép khác để trả lời.

      "Nhưng là... Suy nghĩ cho cả nhóm kia là chuyện của Tae Kyung sao... Liên quan gì đến Shin Woo..."

      Jeremy đúng là đầu gỗ mà. Phối hợp chút được sao, lão nương đây tại cũng loạn ở trong lòng, các câu đều có sơ hở ... Đừng ép tôi..."Cái kia... Cái kia... Hwang Tae Kyung tính khí cáu kỉnh chết được, khẳng định thân thiện được như Kang Shin Woo đâu. Kang Shin Woo thông minh hơn rất nhiều so với Hwang Tae Kyung, cho nên Hwang Tae Kyung làm tốt chuyện gì, Kang Shin Woo sửa chữa lại..." Hwang Tae Kyung ngốc hơn Kang Shin Woo... Aiz...

      " ?" Tôi Kang Shin Woo thông minh hơn Hwang Tae Kyung chắc khiến cho Jeremy thoải mái hơn, thoáng giảm bớt giọng điệu oán niệm lúc trước. " Shin Woo đương nhiên thân thiện hơn nhiều... Nếu là như vậy... Mình đây cũng muốn tốt hơn với Go MiNam chút!"

      "Đúng vậy!" nên tốt hơn với Go Minam... Sau đó thích ấy... Jeremy... Bạn của tôi à, biết lúc nào thích ấy đây...

      "Oke! Cám ơn bạn, Uhey... Bạn tốt... Từ lúc quen bạn, mình đều lâu chuyện với Jolie..."

      囧, Jeremy, chẳng lẽ coi tôi là Jolie để chuyện sao, còn nữa Jolie đáp lại sao?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      http://hoanguyen1991.wordpress.com/

      [​IMG]

      Chương 8_1:


      Xét thấy tình trạng khiếm khuyết cùng sai lầm liên tiếp gần đây nên tần suất công việc trong ngày của tôi giảm mạnh. Park Junnie có lẽ cảm thấy gần đây tâm tình tôi tốt cùng với hay cáu kỉnh với ấy, nên thái độ với tôi cũng dịu nhiều. Thời gian rảnh rỗi bắt đầu tăng lên, thời gian ngồi ngẩn người cũng tăng lên theo. Có lẽ lúc này lượng công việc nên nhiều ít tốt hơn, như vậy tôi có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, ít ngồi suy nghĩ lung tung…

      Hwang Tae Kyung còn tất bật cho ca khúc mới của A.N.Jell, cũng khi nào bắt đầu đặc huấn* cho tôi. Lời muốn tôi chịu trách nhiệm cũng giống như chưa bao giờ xảy ra, có tiếp theo. Jeremy vẫn thường xuyên oán giận để ý quá mức của Shin Woo cùng Tae Kyung dành cho Go MiNam, làm cho thấy chua xót. Tôi cũng mất nhẫn nại an ủi . Biết an ủi như thế nào, tôi biết tình tiết trong phim, cũng biết tiếp theo phát sinh chuyện gì… Jeremy… Tôi biết, tôi dần dần mất các

      đặc huấn*: huấn luyện đặc biệt

      Có lẽ ông trời nghe thấy lời oán niệm của tôi, khi tôi nằm nhàn rỗi trong ký túc xá, Jeremy gọi điện đến.

      "Uhey, mình xem tiết mục quyên tiền của bạn, bạn xử rất tốt!" Jeremy hưng phấn .

      "À, phải ?" Tiết mục này sau khi biên tập lại, trợ lý Ahn cũng copy cho tôi bản nhưng tôi đối với cái này hề có chút hứng thú nào, điểm cũng . Có sửa lại như thế nào cũng còn ý nghĩa gì. Tâm tư mấy người kia căn bản để ý đến việc làm công ích.

      "Còn có còn có, mình kể cho bạn nghe chuyện đáng sợ nha, bữa sáng hôm trước, Tae Kyung mẫu hình con ấy thích giống Go MiNam! là, mình nhớ trước kia ấy mẫu người lý tưởng là giống như Uhey bạn mà… May là ấy nhầm… Làm mình sợ muốn chết. Nhưng mà hình như Shin Woo cũng cảm thấy hứng thú với người như Go MiNam… Chẳng lẽ… muốn mình thay đổi thành người giống như Go MiNam sao?"

      "Hwang Tae Kyung khi nào thích người như mình?" Tôi đột nhiên có chút hưng phấn.

      "Rất lâu trước kia... Ách... Mặc dù có chút ấn tượng nhưng mình nhớ . Đúng rồi, trưởng phòng Ma và tạo hình Wang về rồi. Go Minam hình như rất vui vẻ, mình đương nhiên cũng rất vui. Nếu bọn họ có thể chăm sóc tốt Go MiNam Shin Woo cần phải lo lắng như trước nữa..." Năng lực sang chuyện khác của Jeremy rất tốt. "Còn có, bạn biết , Go Minam lại có thể biết bạn là ai, cười chết mình, chẳng nhẽ mới ra từ trong núi sao?"

      Ách... Người ta trước kia là nữ tu sĩ, căn bản quan tâm mấy vấn đề này ..."Ha ha, Jeremy bạn vui là tốt rồi."

      "Uhey..."

      "Ha ha."

      "À mình còn thấy Go Minam nhờ Tae Kyung thiết kế chữ ký cho . thể tưởng được Tae Kyung lại đáp ứng rồi. Haha. Nhìn bộ dáng kỳ quái kia của Tae Kyung mình lại thấy buồn cười. Uhey, bạn biết đâu, lúc mình nhờ ấy, ấy lại vứt cho mình mấy cái liếc mắt lạnh lùng, vẫn là Shin Woo tốt hơn..." Jeremy cười , lại bắt đầu biểu tình ngọt ngào...

      "Jeremy, bạn đối với Kang Shin Woo..." Nghe ra để ý đặc biệt của đối với Kang Shin Woo trong giọng khiến tôi có chút nghi hoặc...

      "A, cái gì vậy, Go Minam cư nhiên lại chạy đến trêu chọc Shin Woo... được, được, mình phải ngăn cản... Uhey, chuyện với bạn nữa..." Jeremy vội vàng tắt điện thoại.

      Để lại tôi mình ảm đạm mất mát. Sau đấy… Hwang Tae Kyung chắc vụng trộm đem bản thiết kế chữ ký đẹp nhất để vào phòng Go MiNyeo. Nhưng Kang Shin Woo cũng giúp ấy thiết kế ổn rồi... Vì thế khó chịu, lại vụng trộm vào phòng Go MiNyeo, trộm bản thiết kế về... Sau đó... Người mắc bệnh quáng gà như bị Go MiNyeo trong lúc ngủ mơ áp đảo nằm giường... Có đôi khi thực hận bản thân nhớ quá tình tiết trong phim. Aiz...

      "Đô đô —— ba tháp phanh!" Di động rung mạnh. Làm tôi sợ nhảy dựng.

      "Nàng tiên lừa đảo, gần đây có luyện tập dựa theo tư liệu tôi đưa cho ?" Là Hwang Tae Kyung! Làm sao có thể!

      "Để làm gì?"

      "Muốn làm học trò của tôi liền nghiêm túc chút cho tôi ! được làm mất mặt tôi!" Hwang Tae Kyung trả lời.

      "Cái gì mà học trò?" Cái gì vậy! Tôi khi nào thành học trò của ?

      (chữ in nghiêng là nội dung tin nhắn)

      "Sweet sweet heart… " di động vang lên. Hwang Tae Kyung gọi điện thoại đến? Tôi phải nằm mơ chứ?

      "Alo… "

      "Xú nha đầu, phải phụ trách với việc bản thân làm sao? Bổn đại gia cho làm học trò là coi trọng lắm rồi!" Hwang Tae Kyung quát.

      "Ngươi..." muốn tôi phụ trách, phải vì muốn tôi nhận làm sư phụ chứ?

      " chuyện với trưởng bối phải dùng kính ngữ!" Tôi nghiêm trọng hoài nghi tên kia muốn giúp tôi đặc huấn cùng với bắt tôi chịu trách nhiệm là vì để tôi khi phải dùng kính ngữ với ...

      "Tôi..."

      "Học trò ngoan, giờ sư phụ ngủ!" Hwang Tae Kyung tắt điện thoại.

      Tôi... Lão nương cái gì cũng chưa hiểu! Hwang Tae Kyung nhóc con này... Tôi gọi lại quả nhiên tắt máy! XX ngươi cái OO... Tôi bắt đầu ảo tưởng biểu tình đắc ý của Hwang Tae Kyung khi nghe thấy tôi dùng kính ngữ chuyện với ... Biểu tình đó nhìn là… đáng đánh đòn...

      "Đô đô —— ba tháp phanh!" Tin nhắn lại đến nữa.

      Là Jeremy."Hắc hắc, Go MiNam ý đồ lừa gạt Shin Woo thiết kế chữ ký giúp ta, may mà bị mình phá hủy. Tae Kyung giúp thiết kế tốt như vậy... Nhóc con này còn muốn bắt cá hai tay..."

      OTZ. Jeremy, thành ngữ kia phải dùng như vậy... Tuy rằng tình tiết trong phim có vẻ xảy ra như thế... Chẳng lẽ... Ngài chính là nhà tiên tri trong truyền thuyết?

      "Jeremy, ngủ ngon!" Tôi đầy bụng oán khí, muốn nhiều lời. Tắt di động ngủ tiếp...

      Uhey, cố lên, vứt mọi chuyện liên quan đến A.N.Jell ra sau đầu, vứt hết!

      http://hoanguyen1991.wordpress.com/

      Chương 8_2:

      Vì thế cũng đến ngày diễn tập đại nhạc hội châu Á. Dưới an bài của đại thần vận mệnh, mặc dù tôi cố gắng hết sức để từ chối làm người dẫn chương trình lần này, nhưng Park Junnie lại lấy lý do “từ chối phải nộp phạt khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn” đánh tan tâm tồn may mắn trong tôi. Tình tiết trong phim... Tình tiết trong phim... Lại là tình tiết trong phim! Tôi bị mấy thứ này làm phiền sắp chết rồi! Đại thần vận mệnh ông rất giỏi có phải , tôi muốn nhìn xem ông có phải giải quyết được ! Lão nương muốn phá hoại ông!

      giờ chiều A.N.Jell cùng tôi đúng giờ đến địa điểm hoạt động.

      Jeremy vừa thấy tôi liền vui vẻ chạy đến: "Uhey, bạn là người dẫn chương trình lần này à?"

      "Đúng vậy." Tôi gật đầu . A, ba tên kia cũng ở đây. Còn cả thằng nhóc tự xưng là sư phụ của tôi nữa.

      "Nhớ phải giới thiệu bọn mình hay nha!" Jeremy nháy mắt mấy cái."Còn cả sân khấu đặc biệt của bạn nữa, mình rất mong chờ!”

      "Sân khấu đặc biệt?" Tôi thế nào biết chuyện này!

      "A, tờ giới thiệu ràng ghi..." Jeremy bẹp miệng .

      "A, vậy để mình hỏi trợ lý Ahn xem! Jeremy, cố lên!"

      Mọi người trong A.N.Jell cũng đến trước mặt."Kang Shin Woo! Go Minam! Cố lên!" Tôi hướng bọn họ làm cái thủ thế fighting. Nhóc con, muốn tôi làm đồ đệ sao, nằm mơ ! "Chúng ta gặp nhau sân khấu sau!”

      Sắc mặt tên Hwang Tae Kyung kia quả nhiên biến đổi."Hừ, có gì chứ, ý nghĩ cũng đơn giản như học sinh tiểu học! Tôi để phải nhận thua!”

      Ai quản nhiều như vậy! Lão nương cũng nợ ! Hừ hừ. Tôi xoay, tôi xoay, tôi đắc ý dào dạt lắc lắc vào khu chuẩn bị diễn.

      "Đúng rồi, trợ lý Ahn, công ty an bài cho em tiết mục đặc biệt gì sao?" Tôi vẫn để ý lời vừa rồi của Jeremy. Tôi nhớ trong phim có cảnh này.

      "Đúng vậy. Chị Junnie cho em sao? Người phòng kế hoạch an bài cho em biểu diễn lần cuối hoạt động tuyên truyền bài hát “Critical heart”. Em biết sao?" Trợ lý Ahn .

      thể nào? Tôi biết! Park Junnie chẳng lẽ cố ý ? có khả năng, ta là người đại diện của tôi, chắc làm loại chuyện xấu này... Làm sao bây giờ... Các tiết mục trong chương trình nhạc châu Á thể chỉnh sửa được... Muốn tôi hát ... Chẳng khác gì bắt tôi chết..."Nhưng có hủy được ... Em biết..."

      "Uhey, em làm sao vậy? Em yên tâm , biết cũng sao. Vũ đoàn sắp xếp xong xuôi. Chính là mấy người biểu diễn lần trước, chị Junnie em phải lo. Trong chương trình nhạc hội châu Á lần này, em là nhân vật quan trọng nhất! Uhey, cố lên!" Trợ lý Ahn ở bên kích động.

      "..." Tôi chỉ cảm thấy hoang mang lo sợ. Chẳng lẽ... Kiếp sống nghệ sĩ của Uhey hôm nay hủy ở tay tôi sao? Đại thần vận mệnh, có phải ông giận tôi cố ý phá hỏng tình tiết trong phim nên quan báo tư thù*... ( ràng sớm an bài từ trước, là nữ chính quên có việc này. Bởi vì trong phim diễn phân cảnh này... )

      quan báo tư thù* :lợi dụng việc công để trả thù cá nhân

      Tôi bắt đầu tưởng tượng đầu đề các bài báo giải trí ngày mai: "Uhey mù nhạc ? lộ trong nhạc hội châu Á" "Nàng tiên lừa đảo lừa mọi người lấy danh tiếng"…

      "Trợ lý Ahn..." Tôi yếu ớt gọi. Có thể đổi ca hát thành khiêu vũ được ... Oán niệm.

      Thấy phía sau có đáp lời, tôi xoay nhanh người lại – di, người đâu? Trước mắt là hành lang xa lạ.

      "Phu nhân, cảm ơn bà tham gia tiết mục của chúng tôi." Nhân viên công tác dẫn người đàn bà đẹp đẽ tao nhã đến.

      A, Mo Hwa Ran! Đúng rồi, Mo Hwa Ran hình như có tham gia chương trình trò chuyện bên cạnh, trong tiết mục này bà ta thể thưởng thức dành cho cha Go MiNam… Người đàn bà này, đối với con mình tàn nhẫn như vậy, còn lừa mình dối người cái gì mà muốn bảo vệ tình của bản thân... ghê tởm. Nếu phải vì bà ta, Hwang Tae Kyung cũng biến thành tính cách kỳ quái như bây giờ.

      "A, Uhey! Vị này là tiền bối thần tượng quốc dân năm đó Mo Hwa Ran... Phu nhân, vị này là..." Nhân viên công tác thấy tôi, lập tức nịnh nọt .

      "Tôi biết, là nàng tiên quốc dân tại Uhey. Vẫn là tuổi trẻ tốt, làn da trắng mịn như vậy..."

      Tôi nôn! Lời này của bà giống như lời của vampire* vậy. Nhưng trước mặt nhân viên công tác, tôi cũng thể quá đáng."Xin chào tiền bối Mo Hwa Ran!" Lễ phép chào bà ta câu, muốn đáp lại lời của bà ta.

      vampire* : ma cà rồng (hi, tại mình thích vampire hơn)

      "Con giờ tốt, chỉ cần lớn lên trông đẹp có thể trở thành nàng tiên quốc dân." Mo Hwa Ran ngẩng cao đầu qua bên người tôi.

      Tôi nhịn được nhếch khóe miệng. Chắc phải bà ghen tị tôi chứ... Tuy rằng tôi cảm thấy Uhey quá xinh đẹp... Nhưng dựa theo đại diện công ty đại an bài, ấy là người có thực lực, mới phải là loại người kiếm sống dựa vào bộ mặt! Đồ phù thủy già!

      "Phu nhân, mời..." Nhân viên công tác chắc nghe ra ý khác trong lời của bà ta, để tránh xảy ra xung đột, nhanh chóng mời Mo Hwa Ran ...

      "Hừ." Tôi hừ lạnh tiếng.

      Mo Hwa Ran dừng chút, xoay người muốn gì đó với tôi.

      "Phu nhân…" tôi hướng bà ta làm động tác quen thuộc – nâng tay, kéo mi mắt, nâng miệng, mặt méo...

      Sắc mặt bà ta đại biến, lập tức quay lại bước .

      Hừ, bà già, hù chết ngươi! Cùng lão nương đấu, bà so với con bà con non hơn! Ha ha, xả được nỗi giận trong người. Nhưng giây tiếp theo tôi lại nhớ đến tiết mục biểu diễn đặc biệt kia... Phải làm gì mới được đây!

      "Sweet sweet heart..." Trợ lý Ahn gọi điện đến.

      "Uhey, em ở đâu?"

      "Sắp đến khu D. Chờ chút, em lập tức đến đây." Vô luận như thế nào, trước mắt vẫn phải chuẩn bị tốt cho công tác dẫn chương trình...

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      http://hoanguyen1991.wordpress.com/

      [​IMG]

      Chương 9_1:

      Nghĩ tới nghĩ lui, lúc này có thể giúp tôi cũng chỉ có hai người Hwang Tae Kyung cùng Jeremy. Nhưng lúc nãy tôi vừa cố tình lờ tên kia, giờ đến nhờ , dựa theo tính tình đáng ghét của tỷ lệ tôi nếm mùi thất bại tương đối cao. Vẫn nên tìm Jeremy trước tốt hơn. Nhưng… bây giờ nên để nhiều người biết chuyện Uhey biết hát… giải thích cũng rất phiền phức… Rốt cuộc là nên mặt dày nhờ Hwang Tae Kyung tốt hơn hay nên với Jeremy tốt hơn? Tôi do dự giữa hai điều này.

      "Uhey, hai mươi phút sau bắt đầu diễn tập. chuẩn bị lên sân khấu nha!" Nhân viên công tác đến gõ cửa nhắc nhở.

      được, được, tôi khẩn trương đến cũng được. Nếu bây giờ giải quyết vấn đề luôn, lát nữa lên sân khấu làm người dẫn chương trình còn cơ hội nữa!

      "Oh Min Ji! Em ra ngoài chút, nhiều nhất mười phút sau trở về!" Sau khi dặn dò xong tôi chạy nhanh đến phòng hóa trang của A.N.Jell.

      Vừa vặn gặp Jeremy chuyện với Kang Shin Woo ở cạnh cửa.

      "J..." Tôi vừa muốn gọi , bị dọa bởi cái khi thế áp suất thấp siêu mạnh của Hwang Tae Kyung ở phía sau.

      " đến đây làm gì? Nàng tiên quan báo tư thù*." Hwang Tae Kyung trốn ở đằng sau, đầu kẹp hai cái kẹp tóc, biết vì sao tôi đột nhiên thấy rất giống mấy bác làm tóc... Vì thế tôi phúc hậu nở nụ cười.

      quan báo tư thù*: lợi dụng việc công để trả thù cá nhân

      "Cười cái gì!" Hwang Tae Kyung vẻ mặt mất hứng.

      Tôi quay đầu, phát thấy Jeremy cùng Kang Shin Woo đâu cả. OTZ. Aiz, xem ra chỉ có thể cầu . Nếu , tôi giả vờ thấp kém chút? Nga, , này cũng phải là tác phong cứng rắn mạnh mẽ, ghét ràng của lão nương!

      " đến đây có phải vì tiết mục biểu diễn đặc biệt ?" Hwang Tae Kyung sợ người chết ngừng a! lời trúng nỗi khổ trong lòng tôi.

      "Đúng thế nào!" Mặc dù bị người nhìn thấu, lão nương tôi cũng tuyệt thể tỏ ra mềm yếu được.

      "Hừ, nàng tiên mù nhạc lần này gặp phải phiền toái lớn rồi." Hwang Tae Kyung tựa vào tường, nhếch miệng cười ."Nếu chịu thừa nhận tôi là sư phụ, tôi có thể lo lắng xem có giúp ."

      "... Bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà hôi của!" Nhóc con đáng ghét! Lão nương cứ kính ngữ với ngươi đấy, sao nào!

      " cũng có thể từ chối, nhưng sau đó bị mất mặt, nàng tiên lừa đảo."

      " dọa tôi!"

      "Muốn hay tùy ." Hwang Tae Kyung liếc trắng tôi cái.

      "Hwang Tae Kyung nhóc con đáng ghét nhà !" XX ngươi cái OO, tuy rằng đứng trước sinh tồn tất cả khó khăn đều là giả, hết thảy tôn nghiêm đều là hư*. Nhưng tôi vẫn muốn cúi đầu trước mặt .

      hư*: hư , giả dối, khiêm tốn

      "Hừ. chính là chưa thấy quan tài chưa lệ a." Hwang Tae Kyung châm chọc cười.

      "Uhey ——" nhân viên công tác lại đến đây thúc giục .

      "Muốn tôi kính ngữ với á, nằm mơ !" Tôi vô cùng oán hận trong lòng, đáp trả lại câu.

      " ——" Hwang Tae Kyung khóe miệng vừa kéo. Chắc đoán được tôi kiên cường như thế.

      Sau đó lão nương hoa hoa lệ lệ bị đẩy làm người dẫn chương trình. Dù trong lòng có khẩn trương như thế nào, tôi cũng vẫn phải về phía trước.

      Lần này mục đích lễ hội nhạc châu Á là giới thiệu mang tính quốc tế cho các ca sĩ, ban nhạc nổi tiếng. A.N.Jell là đại diện đứng đầu của Hàn Quốc, được sắp xếp cho biểu diến cuối cùng. Bởi vì phương án kế hoạch ưu việt cùng tài liệu đầy đủ, tôi có thể dễ dàng hoàn thành vai trò dẫn chương trình của mình. Có điều do quan hệ đặc thù với A.N.Jell, tôi vẫn ít nhiều thiên vị hơn cho họ...

      Chỉ là khi tôi nghe thấy ca từ đầu tiên mà Hwang Tae Kyung mở miệng biểu diễn, tôi cảm thấy tôi thiên vị là điều dư thừa. Thanh Hwang Tae Kyung rất có lực xuyên thấu, chạm vào nội tâm, phù hợp với giọng hát như thiên thần của Go MiNyeo, hai người hợp tác hoàn mĩ như thế. Lay động toàn trường. Căn bản cần tôi hỗ trợ vô ích thêm.

      Tôi đột nhiên có chút mất mát. Đối với Hwang Tae Kyung mà , mặc dù tích cách mơ hồ lại ngu ngốc, nhưng chỉ cần Go MiNyuh có được giọng hát như vậy, cũng thừa nhận cùng tán thưởng với ấy... Mà tôi... Cho dù khi xuyên đến đây, khoác lên lớp áo hoa lệ nàng tiên quốc dân bản thân cũng vẫn chỉ là người ngũ * đầy đủ...

      ngũ *: hầu, nha, thiệt, xỉ và thần

      "Uhey! Đến lượt !" Lời của trợ lý Ahn cắt đứt suy nghĩ của tôi.

      Đúng vậy, đến tôi. Chuyện muốn đối mặt, trước sau đều phải đối mặt. Đại thần vận mềnh, ông phải ghét tôi xoay chuyển tình tiết trong phim sao? Nếu hôm nay bởi vì biểu nhạc của tôi mà khiến cho Uhey bị biến mất, từ đó thay đổi tình tiết trong phim, lúc đấy ông phải làm sao bây giờ?

      Tiếng nhạc vang lên. Vũ đoàn dáng người nóng bỏng qua trước mặt tôi.

      Tôi hít sâu hơi, cười lên sân khấu. Aiz... Hát thôi, hát thôi... Tôi ngẩng đầu...

      Sau đó, bị tình cảnh trước mắt khiến cho sợ ngây người.

      Hwang Tae Kyung sau khi biểu diễn xong cũng xuống, mà vẫn đứng ở giữa sân khấu, cầm microphone, cười với tôi. Nụ cười dưới ánh đèn mơ hồ kia, tôi nghĩ cả đời này cũng thể nào quên được.

      " ——" phải giúp tôi sao? Thấy làm cái thủ thế ý đừng gì với tôi. Tôi lập tức thấy như mơ mộng ở nơi nào.

      "Critical heart, nếu em nghe được, liền tính thay đổi bản thân..." mở miệng biểu diễn ca khúc mới nhất của Uhey...

      Hwang Tae Kyung... ...

      Tôi kinh ngạc đến mức biết như thế nào cho phải, nhưng vũ công bên cạnh lên có lòng tốt nhắc nhở: "Chị Uhey, đừng đứng ở chỗ này."

      Tôi nhanh chóng hoàn hồn, đến bên cạnh Hwang Tae Kyung, theo nhạc, theo vũ công, vũ đạo nhàng...

      Có lẽ, đối với mọi người mà , lúc này đây là tiết mục biểu diễn đặc biệt, phối hợp hoàn mĩ từ nhóm trưởng thiên tài Hwang Tae Kyung của A.N.Jell cùng với nàng tiên quốc dân Uhey. Nhưng với tôi mà , hành động này của Hwang Tae Kyung, khiến tôi rốt cuộc thể vẫn xem như trước...

      Tôi thích .

      Tôi có lẽ chính là kỳ lạ như vậy. bên chờ mong , bên lại sợ hãi tốt đẹp của . Nếu tôi thích , có phải nhất định trở thành nữ thứ bi tình kia ... Hwang Tae Kyung ...

      http://hoanguyen1991.wordpress.com/

      Chương 9_2:

      Tôi định khóc. nghĩ. Loại thời điểm này, tôi phải nên kiên cường với : "Nhóc con, sao nhiều chuyện vậy" sau đó nhìn an ủi Go MiNyeo vì biết tin mẹ qua đời mà khóc sao... Uhey, ngu ngốc. Khóc xấu như vậy. Còn bị Hwang Tae Kyung nhìn thấy. phải là nàng tiên lừa đảo giỏi dối nhất sao? Vì sao lại kiên cường chút, lừa gạt mà lại khóc...

      "Xú nha đầu, cảm động như vậy sao? là học trò của tôi, sư phụ tôi đây thể bị hỏng thanh danh chỉ vì được nên mới giúp..." Hwang Tae Kyung nhìn vẻ mặt hoa lê đẫm mưa đầy nước mắt của tôi, lập tức ngây ngẩn cả người. lúc lâu, mới nghẹn ra câu như vậy. Cũng may sau khi biểu diễn xong, tất cả mọi người vội vàng thu thập này nọ, có ai phát tôi và còn ở trong phòng chuẩn bị tại hậu trường.

      "Tôi... Hwang Tae Kyung. mặc kệ tôi ." Tôi hấp hấp cái mũi, nức nở .

      "Xú nha đầu, vẫn còn cậy mạnh!"

      "Đây là muốn giúp. Tôi cũng nhờ !" Tôi nỗ lực dùng khẩu khí cường ngạnh.

      "Được rồi, biết." Thái độ Hwang Tae Kyung có chút khác thường, cãi nhau với tôi mà ôn như vươn tay sờ đầu tôi giống như Kang Shin Woo.

      "Đừng có sờ đầu tôi, nếu cao lên được..." Tôi hiểu sao lại thốt ra lời kịch cảm động như vậy...

      cũng lo lắng cao lên được sao? Ha ha." Hwang Tae Kyung tâm tình cực tốt.

      "Uhey! Tae Kyung! Sao hai người lại ở trong này! Các bạn có thấy Go Minam , mượn điện thoại của mình rồi thấy đâu nữa!" Jeremy đột nhiên chạy vào kêu lên.

      " ——" nguy rồi! Go MiNyeo tại nhất định khóc ở lan can bên kia... Mà Hwang Tae Kyung ở đây với tôi... nhất định đọc được tin nhắn kia như tình tiết trong phim...

      "Đừng khóc. phóng viên lại viết loạn giờ, xú nha đầu. Tôi cũng khi dễ ." Hwang Tae Kyung lại sưng mặt lên .

      "Ừ." Tôi nhanh chóng lau khô nước mắt, vẫn trò cũ, trong khoảng thời gian ngắn đem bản thân điều chỉnh thành dũng sĩ mình đồng da sắt chút kẽ hở. Sau đó theo Hwang Tae Kyung tìm Go MiNyeo...

      uổng phí đại thần vận mệnh an bày, Go MiNyeo quả nhiên co rúm lại ảm đạm nỉ non ở lan can. Tiếng khóc đè nén truyền đến trong lỗ tai tôi, khiến tôi lương tâm bất an.

      "Ê ê ê —— Go MiNam, làm sao vậy, đừng dọa tôi... Tôi, tôi tìm người đến..." Jeremy hiển nhiên là bị dọa bởi bộ dáng Go MiNyuh lúc này. Hoảng loạn chạy ra ngoài.

      Hwang Tae Kyung đứng ở bên người tôi, từng bước về phía trước.

      Đúng vậy, Hwang Tae Kyung, liền qua ôm ấy . Dù sao đây là tình tiết trong phim, đây là thiên ý. Lão nương tôi... còn nhịn đau lòng được nhìn các ngươi xong đoạn đối thoại quen thuộc...

      "Go MiNam..."

      "Ông ấy tìm thấy... còn đời này. Rốt cuộc... gặp mẹ được... Ô ô... Mẹ..."

      Hwang Tae Kyung chậm rãi đến gần... Ngồi xuống.

      Mũi tôi giống như bị cái gì đánh quyền mạnh mẽ vào vậy, nước mắt chua xót chảy dài. Đúng vậy, chính là như thế này... Phía sau, tôi nên ở đây. Thảm đạm nở nụ cười cái, vẫn là rời thôi. cần nhìn thấy, cần suy nghĩ, cãi lại được vận mệnh đâu, Uhey ...

      "Go MiNam! Đừng khóc..." Thanh Hwang Tae Kyung ôn nhu, là chất giọng mà tôi chưa từng nghe qua.

      Nhưng ấy vẫn khóc... Đúng vậy, Hwang Tae Kyung, cũng chỉ nhìn ấy là tốt rồi. chỉ nghĩ đến ấy là tốt rồi, cần tốt với tôi, cần lo tôi khóc hay khóc, tất cả đều được định sẵn từ trước.

      Tôi dùng sứchít vào hơi, xoay người...

      "Xú nha đầu, được . Còn lại đây hỗ trợ!" Hwang Tae Kyung hét lớn.

      Giờ phút này tôi cái gì cũng muốn nghe. ấy căn bản cần tôi giúp, chỉ cần ôm ấp của là được. Tôi làm bộ như nghe thấy cái gì, bước nhanh ra ngoài. thể để nhìn thấy tôi cũng rơi lệ... Như vậy... Tôi càng nhịn được...

      "Xú nha đầu!" Hwang Tae Kyung cả giận .

      "Mẹ..." Go MiNyuh yếu ớt khóc.

      Tôi rơi lệ cười với bản thân mình, Uhey, cố lên... Sau đó bước nhanh ra ngoài...

      Jeremy lôi kéo Kang Shin Woo chạy đến " ta thế nào? Uhey! Bạn khóc cái gì! Bạn sao vậy?" Thấy tôi cười mà rơi nước mắt, Jeremy về phía trước, dừng lại lôi kéo tôi hỏi.

      " có gì..." Tôi hít sâu hơi.

      Kang Shin Woo lại quan tâm tôi, lập tức chạy đến chỗ Go MiNyeo...

      " Shin Woo... Đợi em với!" Jeremy vội vã kêu to: "Uhey, bạn cần ! Chúng mình cùng nhau qua!" câu nào, Jeremy liền lôi kéo tôi chạy đến chỗ lan can kia.

      "Tôi cần!" Tôi ra sức giãy giụa, lại tránh thoát được.

      "Xú nha đầu!" Hwang Tae Kyung kinh hãi .

      ràng, ràng muốn bị nhìn thấy. Lão nương mới phải vì mà khóc! Jeremy đáng ghét, xen vào việc của người khác!

      "Jeremy!" Tôi rất muốn đánh trận.

      " Shin Woo..." Lại thấy mắt đỏ ửng đứng ở bên kia.

      Theo tầm mắt nhìn qua, là Kang Shin Woo. Trong lòng , đúng là Go MiNyeo bên gọi mẹ, bên khóc. Mà Hwang Tae Kyung, vẫn đứng ở bên cạnh trừng mắt căm tức nhìn tôi.

      "Go MiNam, đừng khóc. Mọi việc còn có ..." Kang Shin Woo ôn nhu vỗ về đầu Go MiNyeo.

      Jeremy đột nhiên ngã xuống đất, lộ ra biểu tình thể tin được. Miệng ngừng mà cái gì đấy.

      "Jeremy... Cậu... sao vậy?" Nước mắt tôi lau hết, tầm mắt có chút mơ hồ.

      "Uhey... Cậu... Cậu đừng đến đây... mình..." Jeremy chợt đứng lên, đẩy tôi ra, chạy ra ngoài...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :