1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Đồng nhân Xạ điêu ] Ngốc Cô Truyền - Trường An Từ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Vấn đề lương thựcTác giả: Trường An Từ
      Người edit: Ngọc Giao


      Hai người liên tục về phương Bắc, đợi đến ngày thứ tư, liền rơi vào bước cùng đường hết lương thực. Khúc Cố bấy giờ sao cũng chịu xin thức ăn nữa, nàng lúc này thần trí tỉnh táo, sớm còn tim phổi như trước đây. Mà Âu Dương Khắc lại càng làm việc ấy, vì thế Khúc Cố đành hái rau dại ven đường để nuôi sống cả hai. Đến đêm, nàng lại nhặt cái nồi mẻ xem như còn tạm dùng được, bỏ rau ban ngày hái được vào nấu, đây là bữa tối của hai người họ.

      Miệng nồi bốc lên khói trắng lượn lờ, hai người ngồi đối diện dưới trăng, buồn chán vô cùng. Nếu phải Âu Dương Khác còn có chút nội lực hộ thân, chỉ dựa vào ăn uống thiếu thốn mấy ngày nay, vết thương của thể nào khỏi nhanh như vậy. Mà Khúc Cố cũng là cả mặt rầu rĩ, khuôn mặt gầy mấy phần, ở dưới trăng nhìn lại có chút điềm đạm đáng .

      Khúc Cố liếc Âu Dương Khắc:
      "Này, mấy ngày rồi, ta còn chưa biết huynh tên gì nha?"

      Âu Dương Khắc bấy giờ có chút suy yếu tựa vào bên cạnh vách tường đất, cả người rơi vào nỗi tuyệt vọng sâu thẳm, nay hai người bọn họ ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề, lại hai chân tàn phế, chỉ sợ chưa tới được Trung Đô tìm thúc phụ nửa đường đói chết. Lúc này nghe Khúc Cố còn nhàn rỗi hỏi tên , liền hừ cái cũng lười.

      Khúc Cố thấy Âu Dương Khắc gì, cũng chẳng màng để tâm, vẫn huyên thuyên lải nhải :
      "Cha ta họ Khúc, mẹ ta họ Cố, cho nên ta tên là Khúc Cố, có điều tên ta còn có ý nghĩa khác, mẹ ta vốn là tiểu thư khuê các, ngày nọ mẹ đánh đàn lầu cao, lỡ đàn sai , lại bị cha ta nghe ra. Lại , cha ta lợi hại đó nha, ông ấy cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông ..."

      Âu Dương Khắc vốn chẳng chú tâm nghe Khúc Cố chuyện, chỉ nghe được nàng bảo rằng phụ thân của mình cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, khỏi nhếch lên khóe môi mỏng, cười lạnh tiếng. nha đầu quê mùa lại khoe rằng phụ thân của mình tinh thông cầm kỳ thi họa.

      Khúc Cố lại chưa phát ra, lại tiếp:
      "Ừm, khi ấy láng giềng xung quanh đều gọi ta là Đại Cố, bởi vì ai cũng bảo mẹ ta sắp sinh đệ đệ, ta đây chính là chị cả trong nhà rồi, đệ đệ gọi là Tiểu Cố. Ừm, cho nên, huynh cũng có thể gọi ta là Đại Cố ..."

      Đại Cố, Đại Cố, đó chẳng qua là lời đùa, nàng khi bé ngày nào cũng ngóng trông có đệ đệ, nhưng mà đệ đệ bị ngã chết, mẹ ... Mẹ cũng chết rồi ...

      Âu Dương Khắc lại tuyệt để ý, chưa hề lời.

      Khúc Cố gọi thêm vài tiếng nữa:
      "Này, ta bảo này, huynh có thể gọi ta là Đại Cố!"

      Vừa dứt lời, hòn đá liền đập mạnh vào mũi của Khúc Cố, nhất thời phun ra hàng máu mũi. Khúc Cố a tiếng nhảy dựng lên, nàng dù sao cũng là con , tất nhiên là vừa đau vừa tủi thân, cả giận mắng:
      "Ngươi làm sao vậy! yên lành sao lại bắt nạt ta! Đồ xấu xa vong ân phụ nghĩa!"

      Khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Khắc trầm xuống, ánh mắt hơi lóe lên, lạnh lùng cười khẩy :
      "Ta vong ân phụ nghĩa? Hừ, chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng được lợi từ ta ư?"

      Lời ra khiến Khúc Cố chẳng hiểu ra sao, nàng trong lòng vừa tức vừa giận, oán hận :
      " ràng là ta cực khổ vất vả đẩy ngươi , cho ngươi ăn, cho ngươi uống, ta được cái lợi quỷ quái gì từ ngươi chứ? Ngươi cũng có cái lợi gì để ta chiếm hả?!"

      Âu Dương Khắc cũng nổi đầy gân xanh trán, lạnh lùng quát:
      "Cho ta ăn uống?! Cái thứ đồ ăn cho lợn này mà cũng xem là cho ta ăn uống sao!?"

      Những ngày này sớm chịu đủ rồi! Nhớ năm xưa áo trắng phiêu dật, mặc loại gấm vóc lụa là tốt nhất, ăn món tinh tế nhất, uống thứ rượu thơm ngon nhất, tiêu dao khoái hoạt, đâu giống bây giờ, chỉ sợ ngay cả ăn xin bên đường cũng chẳng bằng.

      "Thế nào, ngươi xem thường rau dại hả? Xem thường đừng ăn nha!" Khúc Cố giận dữ trong lòng, đá mạnh cái làm cái nồi ngã lăn, canh rau dại sắp sôi ùng ục đổ mất, Khúc Cố vẫn chưa hết giận, vừa tủi thân muốn khóc, vừa vung quyền nhào lên hung hăng đánh vào mặt vào người Âu Dương Khắc.

      "Đồ khốn! Ác bá! Tên vô sỉ vô lương tâm!"

      Đánh hả hê xong, nàng còn đứng dậy hung hăng đạp cái vào ngực .

      Âu Dương Khắc lúc này trọng thương suy yếu, lại vì hai chân tàn phế nên tránh kịp, chẳng ngờ Khúc Cố lại mạnh vô cùng, hùng hùng hổ hổ. Trận nắm đấm như mưa này khiến Âu Dương Khắc đầu choáng mắt hoa, cái đá cuối cùng kia lại làm cho ngực đau nhức, khỏi cúi gập thắt lưng liên tục ho khan, tựa như sắp tắt thở.

      Khúc Cố lại vẫn tủi thân thôi, oán hận quệt nước mắt cùng máu mũi mặt, quay đầu lại trừng mắt liếc cái, liền xoay người lao vào bóng đêm.

      Âu Dương Khắc thấy nàng cứ như thế bỏ trốn mất dạng, trong lòng hận vô cùng, hai đấm nắm chặt, cả người giận run, muốn mắng ầm lên, lại cảm thấy mắng loại thôn dã phụ này, khiến quá mất thân phận.

      Thấy bản thân cũng đuổi kịp nàng, Âu Dương Khắc chỉ đành nén giận, lại vì ngực đau nhói mà thể nín thở tụ khí giảm đau. Sau lúc lâu, mới cảm thấy đỡ hơn chút. Lại sờ sờ mũi cùng hai bên má, tuy là thấy được dáng vẻ của mình, cũng biết rằng hẳn là mặt mũi bầm dập, vô cùng thê thảm, trong lòng lại thống hận Khúc Cố thôi.

      Bấy giờ bóng đêm mịt mùng, trăng sáng treo cao, trong chốn hoang vắng chỉ loáng thoáng tiếng ếch kêu cóc ộp, gió thổi đến, lay động bóng cây dưới ánh trăng, trong trời đất tựa hồ chỉ còn lại mình . Trong đêm tĩnh mịch, tiếng bụng đói kêu rồn rột lại càng ràng. Âu Dương Khắc khỏi bực mình tức giận, dứt khoát nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt ngủ. Nhưng mà, cái con điên kia vẫn khiến khó yên giấc.

      "Cha ta họ Khúc, mẹ ta họ Cố, cho nên ta tên là Khúc Cố, Khúc Cố trong "khúc hữu ngộ, Chu lang cố" (1)..."

      (1) Có nghĩa là: "Khúc đàn có chỗ sai, Chu lang quay lại nhìn". Câu này vốn bắt nguồn từ điển tích về Chu Du thời Tam Quốc. Tương truyền rằng Chu Du là chàng trai vô cùng tuấn, người ta gọi chàng là Mỹ Chu Lang. Chu Du lại thông thạo luật, ngay cả khi rượu ngà ngà say vẫn có thể nhận ra nốt đàn sai trong bản nhạc cung đình. Chu Du thích nhạc, khi thấy người đàn sai dù nốt cũng nhắc nhở. Thế là các thiếu nữ khi thấy Chu Du ngang thường cố tình đàn sai để được chàng ngoảnh lại nhìn. Từ đó có câu: "Khúc hữu ngộ, Chu lang cố".

      "Mẹ ta mang thai tiểu đệ đệ, cho nên bọn họ đều gọi ta là Đại Cố, bảo sau này đệ đệ gọi là Tiểu Cố ... Đại Cố, Đại Cố ..."

      Âu Dương Khắc choàng mở ra hai mắt dài, hóa ra phải là đại , mà là Đại Cố à ...

      Trong bóng đêm, Âu Dương Khắc nhịn được bật ra tiếng cười nhạo, đây sao lại là tên của con , còn khiến tưởng nhầm là muốn chiếm lợi từ mình. khỏi nhớ lại những ngày tiêu dao ở Tây Vực, những cơ thiếp đệ tử sau khi được nhận vào Bạch Đà sơn trang, đều tự mình đặt tên cho các nàng, từ "Sở vị y nhân, Tại thủy nhất phương" (2) trong Kinh Thi, đến "Tử mộ dư hề thiện yểu diệu" (3) trong Sở Từ, cái này đẹp hơn cái kia, người đẹp, tên còn đẹp hơn. Nào có giống Khúc Cố, cái ý cảnh tuyệt đẹp trong "khúc hữu ngộ, Chu lang cố" đều bị phá hủy hết! Khúc Cố, Khúc Cố, phụ thân họ Khúc, mẹ họ Cố, đôi phu thê này đặt tên lại lười như vậy.

      (2) Nghĩa là: "Người ta đến, ở phương trong vùng nước mênh mông". Câu này trích bài "Kiêm gia 1".

      (3) Nghĩa là: Dáng thiết tha, dịu dàng, xinh đẹp. Câu này trích từ "Sơn Quỷ" trong "Cửu Ca" của Khuất Nguyên, ý tả người phụ nữ đẹp.
      Âu Dương Khắc cười lạnh tiếng, nhìn ánh trăng trời, phụ thân họ Âu Dương, mẹ họ ... buồn bã ngẩn người, quả là biết mẫu thân họ gì, bởi chẳng ai cho cả, ngay cả chính mẫu thân cũng chưa từng cho , vì bà ấy thường để ý tới , thậm chí cũng chẳng thích gặp .

      Âu Dương Khắc muốn thừa nhận rằng chính minh trong giờ khắc này lại đối với nương ngốc nảy sinh loại cảm xúc hâm mộ, khép lại mắt, bắt buộc bản thân vào giấc ngủ, nhưng mà cái đói trong bụng khiến khó an giấc, khỏi ngồi dậy rồi lại nằm xuống.

      Chờ đến khi lại mở mắt ra, trời sắp sáng. Bốn phía trống , chiếc nồi vỡ tan tành, mà thức ăn qua đêm cũng khô từ lâu. Cái đói trong bụng khiến Âu Dương Khắc nuốt nuốt nước bọt, thầm nghĩ lâu nữa có người ngang qua, liền cố áp chế cảm giác đói trong lòng, cứ mặc niệm tâm pháp của Bạch Đà sơn trang.

      Ngày hạ gió thổi đến đều nóng như lửa, dưới giày vò của cái bụng đói kêu vang, đến buổi trưa. Âu Dương Khắc bị phơi nắng đến mồ hôi tuôn như mưa, vừa đói vừa khát. Nhưng ở cái chỗ hoang vắng này ngay cả người qua đường cũng có, đợi lúc lâu, cũng chỉ có thể nhờ vào việc liếm liếm đôi môi khô khốc để giảm bớt cái khát. Hơn phân nửa thời gian còn lại đều là nhắm mắt dưỡng thần, xem như giữ lại chút sức lực.

      ngày này trôi qua cực kỳ lâu, đợi khi sắc trời dần tối, Âu Dương Khắc rốt cục thoát khỏi nạn phơi người ngoài nắng nóng, lại vẫn bị đói khát. Bấy giờ, đáy lòng thầm nghĩ, kỳ thực bánh bao lạnh tuy là cứng , những vẫn là có thể chống đói, còn mớ rau dại kia, tuy là xơ cứng nhạt nhẽo, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là có chút vị đắng ...

      Chuyện tới nước này, đáy lòng cũng tránh được vài phần hối hận, nên kích động đuổi Khúc Cố . Còn vài cọng rau dại màu úa đen kia, lúc này trong mắt , cũng là màu sắc sống động duy nhất trong vùng trống trải này. giật giật ngón tay, kiêu ngạo tự tôn được bồi dưỡng từ khiến gắt gao nắm chặt quyền, lại thể dời ánh mắt.

      Đây mới chỉ là ngày đầu tiên, cứ thế bị giày vò đến tối hôm sau, Âu Dương Khắc cảm thấy bản thân đói khát đến cực hạn, nếu phải dựa vào nội lực tích tụ được trước đây vài ngày, có lẽ ngay cả sức để thở cũng có. Sau đó trong lòng màu tuyệt vọng. Nếu thực gặp phải kết cục đói chết ...

      chết trân nhìn chằm chằm cọng rau cách đó xa, đột nhiên bò rạp đất nhằm hướng cọng rau ấy mà tới. Tự tôn kiêu ngạo là cái gì chứ? là kẻ từng chết lần, có gì đáng sợ hơn là chết ... Cho nên, những thứ cần thiết phải kiên trì cũng có thể cần kiên trì!

      Bấy giờ trong mắt của chỉ còn lại có cái cọng rau đó, hai chân tàn phế, tất nhiên thể qua bên ấy, cũng chỉ có thể dựa vào hai tay từng chút bò qua, mắt thấy chỉ cần vươn tay ra là có thể bắt đến, lại đột nhiên có đôi giày vải rách giẫm lên cọng rau.

      Âu Dương Khắc khỏi giật mình, ngẩng đầu, đập vào mắt là cả người quần áo rách nát, là Khúc Cố.



      Chương 5: Tình cờ gặp may
      Tác giả: Trường An Từ
      Editor: Ngọc Giao


      Đối với Âu Dương Khắc mà , giờ phút này sỉ nhục lớn nhất phải là ăn rau dại của hai ngày trước đất, cũng phải là thể chỉ có thể bò, mà là dáng vẻ chật vật dường này của đều bày ra ràng trước mặt Khúc Cố mà vốn hết sức xem thường. Âu Dương Khắc ngẩng đầu, bề ngoài cứng cỏi bên trong yếu đuối nhìn chằm chằm Khúc Cố, chỉ chực chờ nàng vừa hả hê cười nhạo với châm chọc, liền ra tay lấy mạng nàng.

      Nhưng mà, Khúc Cố chỉ ngồi xổm xuống, mở ra bọc giấy trước mặt , bên trong lại là hai cái bánh bao thịt nóng hôi hổi. Âu Dương Khắc thoạt đầu là sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nhanh tay cầm lấy cái, thấy Khúc Cố có ý ngăn cản, bèn lập tức ăn ngấu ăn nghiến, rất nhanh ăn xong cái này, lấy tiếp đến cái kia.

      Khúc Cố tiện tay ném tờ giấy dầu , đoạn với tay đỡ Âu Dương Khắc nằm lên cái xe hỏng, lại nhặt sợi dây thừng rơm quàng lên vai kéo về hướng thành trấn.

      Âu Dương Khắc mấy ngụm ăn hết cái bánh bao, trước đây ở Tây Vực chỉ ăn món tinh xảo, thịt phải băm nhuyễn, bấy giờ lại cảm thấy cái bánh bao thịt ấy thực là mỹ vị ngon nhất nhân gian, mùi vị nhường này e là cả đời cũng quên được.

      Sau khi lấp đầy bụng, Âu Dương Khắc lại thoáng nhìn dáng người mảnh khảnh của Khúc Cố phía trước kéo mình từng bước, trong lòng càng thêm muôn vàn rối loạn. Mà Khúc Cố dọc đường hề với câu nào, lại khiến lòng thêm bất an, tự nghĩ rằng đêm đó mình đối với nàng như vậy, cho dù là ai cũng chịu chăm sóc mình nữa, lại nhớ tới bản thân đêm đó cũng bị nàng quyền đấm cước đá, vậy cũng tính là huề nhau.

      dieeeendaaanleeeequyydonnnn

      Âu Dương Khắc trải qua hai ngày hai đêm giày vò khổ sở, lại càng thêm sâu sắc cảm nhận được tầm quan trọng của Khúc Cố đối với mình, bấy giờ thấy Khúc Cố như thế, trong lòng suy tinh hơn thiệt lại khó nên lời.

      Khúc Cố kéo đến ngoài cửa thành liền buông sợi dây thừng bằng rơm xuống, tháo xuống cái bao vai, nhét vào trong lòng Âu Dương Khắc. Âu Dương Khắc cúi đầu thoáng nhìn, bên trong là mấy cái bánh nướng và bánh bao, thậm chí còn có túi nước, khỏi có chút kinh ngạc nhìn Khúc Cố.

      Khúc Cố nhìn , chỉ nghiêng đầu trông về hướng Nam, ánh trăng nghiêng soi vào mặt nàng, rọi chiếu khuôn mặt thanh tú, ngũ quan ràng, tuy là cả ngươi dơ bẩn nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh như sao.

      Âu Dương Khắc quen nàng luôn huyên náo, chịu được nàng trầm mặc như vậy, liền chủ động mở miệng hỏi:
      " ... Đây là trộm được ư?"

      Có thể trộm được đầy đủ như thế cũng dễ gì.

      Khúc Cố nghe vậy, quay đầu lại trừng mắt liếc cái, ý giận trong mắt chẳng hiểu sao lại khiến trái tim thấp thỏm của Âu Dương Khắc an tĩnh lại quá nửa. Chỉ nghe Khúc Cố bất bình :
      "Tất nhiên phải, đây là tiền tự ta kiếm đấy!"

      Nàng vỗ vỗ cánh tay của mình:
      "Ban sớm có đoàn mãi nghệ, bảo rằng muốn đánh lôi đài, tỉ thí sức


      [​IMG]
      Abby, TrâuNhược Vân thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :