1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ] Khi Nghi Lâm gặp Đông Phương Bất Bại (Drop vì đã có nhà làm hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403

    2. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Chương 13: Mồi nhử
      Edit: Phương My



      Khi ở Lưỡng Nghi điện, Nghi Lâm nghe Đinh gia huynh đệ đặc biệt ngạo kiều (thái độ kiêu ngạo+hơi ngượng ngùng) đề cập qua, Đông Phương Triệt chỉ là phó giáo chủ, mà còn là Quang Minh tả sử. Chức vị của hắn thấp, dưới người vạn người, Nhậm giáo chủ từng hứa hẹn ở trước mặt các vị trưởng lão trong giáo sẽ truyền chức giáo chủ cho , nếu đến mức này, kỳ thật soán quyền đoạt vị cũng sáng suốt. Đương nhiên, phỏng chừng rất nhiều người đều có cùng loại ý tưởng này, cần gì phải vậy, dù sao sớm hay muộn cũng là ngươi, chạy cũng chạy thoát, soán vị nhiều nguy hiểm a, chút vô ý rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.


      Nghi Lâm nghĩ, người có ý tưởng này phỏng chừng phải rất thành thì chính là rất ngu dốt. Cái này giống như quan hệ của hoàng đế và hoàng tử vậy, hoà thượng nhiều thì thịt thiếu, ngôi vị hoàng đế chỉ có , nhưng người muốn ngồi lên vị trí kia lại nhiều lắm, làm sao bây giờ nha? Hãm hại, đùa giỡn mưu sử dụng quỷ kế, giẫm lên bụi gai, bước qua thi thể, cuối cùng đứng đỉnh cao chính là người thắng. Đông Phương Triệt đứng ở địa vị cao, quyền lực lớn, nguy hiểm liền cao, nhiều người đều theo dõi , tại Nhậm Ngã Hành muốn dựa vào năng lực của , cho nên uỷ quyền cho , nhưng ngày nào đó Nhậm Ngã Hành vượt qua phản phệ của Hấp Tinh đại pháp, tiếp theo sẽ có việc gì ư? Hoàng đế còn có thể vì ngôi vị mà giết con, Nhậm Ngã Hành tự nhiên có thể bởi vì quyền lực mà phế Đông Phương Triệt.


      Đông Phương Triệt dám soán vị, thuyết minh chỉ số thông minh của hắn rất cao, đầu óc linh hoạt, dám lấy mạng đánh cuộc địa vị cao. Nếu đổi làm Đồng Bách Hùng hoặc bất luận kẻ nào khác, ông ấy dám sao? Cho dù dám, ông ấy có phần tâm kế cùng năng lực sao?


      chuyện này, Nghi Lâm rất bội phục Đông Phương Triệt, phi thường bội phục.


      "Lâm nhi, sợ hãi sao?" Đông Phương Triệt đứng bên cạnh người , giọng hỏi.


      Nghi Lâm mím môi hé răng, đại ca, tôi bội phục huynh có dũng có mưu, nhưng tôi chưa có thể cùng huynh đồng sinh cộng tử a, từ ngày đầu tiên bắt đầu rời khỏi Hắc Mộc Nhai, vận rủi của và hắn chưa từng chấm dứt, phục kích ngừng, đánh lén dứt, cấp dưới bên người đều bị mất mạng, cuối cùng, chỉ còn lại có và , dùng bốn chữ 'Đặc sắc vô song' đều đủ để khái quát một phần.


      Hôm nay là ngày thứ ba xuống núi, phục kích đánh lén gặp tới lần thứ bảy, trước mắt là lần thứ tám, mê dược mang người sắp dùng hết, độc dược thì có. Hơn ba mươi hắc y nhân che mặt chặn đường , phía sau của với hắn là vách núi đen, vách núi đen đen cụ thể cao bao nhiêu Nghi Lâm biết, nhưng khẳng định là cao hơn ba tầng lâu, người nào ngã xuống chết cũng tàn phế. Cây đuốc trong tay hắc y nhân làm màn đêm được chiếu sáng như ban ngày, Nghi Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt tái nhợt cùng quần áo đẫm máu người của Đông Phương Triệt, ba ngày chẳng phân biệt ngày đêm bị đuổi giết, chắc cũng sắp đến cực hạn, hôm nay, cơ hội sống sót có vẻ thực xa vời a.


      Nhậm Ngã Hành quả nhiên phải kẻ dễ bắt nạt... Nghi Lâm oán thầm, khi xem nguyên tác, vẫn tưởng là Đông Phương Bất Bại xé rách mặt trước, tại đã giác ngộ, nguyên lai là Nhậm Ngã Hành bước trước bước a.


      Đông Phương Triệt thấy lời nào, cũng lại nhìn , ngẩng đầu đứng thẳng, mũi kiếm rủ xuống đất, mắt phượng híp lại đem trước mắt hơn ba mươi người nhìn quét vòng, khóe miệng gợi lên châm chọc cười lạnh, "Giáo chủ tài trí hơn người, Đông Phương Triệt bội phục." Vừa dứt lời liền buông tay của Nghi Lâm ra, từ vách núi đen nhảy xuống, phen đột biến này phát sinh nhanh như điện chớp, mọi người căn bản kịp phản ứng thì đã nhảy xuống, Nghi Lâm cười khổ liên tục, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tôi liền cùng huynh đánh cuộc lần.


      đánh cuộc cũng được, Đông Phương Triệt nhảy xuống, nếu vẫn ở tại chỗ tự nhiên sẽ bị người ta diệt khẩu.


      Lúc Nghi Lâm bị hắc y nhân bao vây lại cũng nhảy thẳng vào vực sâu, từ từ nhắm lại hai mắt dám mở ra, trái tim đập điên cuồng, đầu óc trống rỗng, bên tai là tiếng gió gào thét thổi qua, hai má đau đớn như bị đao sắc cắt vào. Nghi Lâm nghĩ lần này chết cũng tàn, lại ngờ rằng nhân sinh nơi nào cũng có kinh hỉ, được một người ở giữa trung đón lấy. Nghi Lâm kinh ngạc mở mắt ra một chút, thoáng chốc liền đối diện với cặp mắt phượng hẹp dài làm cho vừa nghi kị vừa sợ hãi kia.


      "Lâm nhi quả nhiên làm cho ta thất vọng, là can đảm." tựa tiếu phi tiếu, trong bóng đêm tối đen, giơ tay cũng thấy được năm ngón tay, nhưng cặp mắt phượng xinh đẹp của hắn, lại sáng rọi giống như sao bầu trời, rực rỡ chói mắt.


      Nghi Lâm kinh ngạc nhìn , giống bị dọa sợ, ngơ ngác, lăng lăng, Đông Phương Triệt tay ôm , tay kia gian nan nắm lấy chuôi kiếm, thân kiếm đâm vào bên trong vách núi.


      "Sư phụ thật xấu." Nghi Lâm ở trong lòng rối rắm nửa ngày, rốt cuộc có đem lời thô tục nhổ ra, chính là yên lặng giơ lên ngón giữa mà thôi. Đông Phương Triệt dường như thực thích hờn dỗi, ha ha cười, dùng cằm cọ cọ trán của , cũng nhiều lời, Nghi Lâm trong lòng có chút bất mãn, nếu nhảy xuống làm sao bây giờ? Nếu trước khi nhảy xuống bị hắc y nhân trước bước lấy kiếm giết chết làm sao bây giờ? Nếu có đúng lúc đón được lại làm sao bây giờ? 'Nếu' nhiều lắm, nếu chết rồi, ai giúp điều trị kinh mạch, chẳng lẽ muốn đoạn tử tuyệt tôn?


      Hiển nhiên, Đông Phương Triệt nghĩ giải thích vấn đề này cho , bảo Nghi Lâm ôm chặt , sau đó rút ra trường kiếm trong vách núi, vận khí đan điền, mũi chân phát lực, nhanh nhẹn nhảy vút xuống sơn nhai, tiếp tục cho đến khi cách mặt đất còn xa, chỉ chốc lát sau bị nhẹ nhàng đặt xuống đất, tuy rằng kích thích quá độ, nhưng thể phủ nhận, khinh công của hắn rất tốt, làm cho người ta theo kịp.


      Đáy sơn nhai là một rừng cây, cây cối phong phú, mờ mờ ảo ảo, làm cho người ta thấy . Đông Phương Triệt vịn vào thân cây thong thả ngồi xuống, Nghi Lâm có thể ràng nghe được tiếng hít thở ồ ồ của hắn, tình trạng dường như tốt lắm. vẫy tay bảo tiến lên, Nghi Lâm do dự một chút liền tiêu sái đến trước mặt hắn, nắm lấy tay bé của , kéo ngồi xuống bên người, "Ta từng qua, muội là một người thông minh." Đông Phương Triệt nghiêng đầu nhìn , dưới màn đêm, ngũ quan của hắn nhìn thật mông mông lung lung, làm cho người ta thấy biểu tình mặt của , " phải là ta ́ ý bỏ lại muội quan tâm, chính là ta bị thương rất nặng, công lực đại giảm, nếu mang theo muội cùng nhảy xuống, tỷ lệ sống sót của ta và muội sẽ rất thấp." bất ngờ giải thích, làm cho người ta đoán ra dụng ý ở đây. (PM: Ở đây mình để cho DPT xưng hô với NL là ta-muội vì thực chất 2 người này chỉ giả làm sư đồ. Nên những lúc ko có người mình sẽ để là ta-muội còn bình thường sẽ là ta-con nha mn.)


      "Người thông minh liền nhất định sẽ nhảy xuống sao?" Nghi Lâm thản nhiên hỏi lại, trong lòng thì rất tức giận. Đông Phương Triệt cười nhẹ ra tiếng, "Người thông minh đều sợ chết, nếu muội nhảy xuống cùng ta, thì còn có cơ hội sống sót, nhưng nếu muội nhảy, chắc chắn phải chết thể nghi ngờ, Tiểu Lâm nhi, phải tâm tư lúc nhảy xuống của muội là như vậy sao?" Nghi Lâm trầm mặc đáp, bởi vì quả là nghĩ như vậy, chút cũng kém. Đông Phương Triệt cười, "Muội với ta mà , phi thường trọng yếu, nếu phải mười phần nắm chắc, ta cũng bỏ lại muội mà ."


      Nghi Lâm gì nhìn trời, biết xấu hổ đến cỡ như hắn, phỏng chừng thế gian khó tìm, đen đều có thể thành trắng. Cho dù thể cùng nhau nhảy, ít nhất cũng muốn gợi ý một chút chứ! ! Giống như nói một lời, vạn nhất nếu chết thì sẽ rất oan uổng a.


      Nên là huynh quá tự phụ, hay là nên nói vận khí may mắn của chính tôi quá tốt? Nghi Lâm trong lòng bị đè nén, lại thể trừ bỏ ra, khó chịu đến cực điểm.


      "Tức giận?" Đông Phương Triệt thấp giọng hỏi, Nghi Lâm buồn bực dám, Đông Phương Triệt nhéo lòng bàn tay , "Còn tức giận, ta bồi tội cho muội được ?" Nghi Lâm , "Bồi tội như thế nào?" Đông Phương Triệt trầm ngâm lát, , "Muội nói xem." Nghi Lâm nghĩ nghĩ , "Ta từng thề, hàng năm phải trị liệu cho trăm người, năm nay còn thiếu hai mươi chín người nha." Đông Phương Triệt , "Chuyện nào có đáng gì, trở lại Hắc Mộc Nhai tùy ý là có thể tìm ra hai mươi chín người bệnh." Nghi Lâm hỏi, "Vậy sang năm thì sao?" Đông Phương Triệt nhíu mày, "Chuyện sang năm tự nhiên là để sang năm sau." Nghi Lâm bất mãn, "Huynh muốn bồi thường mà." Đông Phương Triệt gật đầu , "Cho muội tìm được hai mươi chín người bệnh để trị liệu tính là bồi thường sao?" Nghi Lâm chu miệng tính, "Ta ở Hắc Mộc Nhai trị liệu bệnh tật, được lợi là Nhật Nguyệt thần giáo." Đông Phương Triệt giống như cực có kiên nhẫn cùng dây dưa, , "Tiểu Lâm nhi lời này sai rồi, nên là nhất cử lưỡng tiện mới đúng." Nghi Lâm bất đắc dĩ, biết nhiều lời vô ích, người này ràng tính để cho chiếm tiện nghi.


      Đông Phương Triệt thấy thèm hé răng, liền lười biếng , "Nếu chuyện bồi thường thương thảo xong, phải Lâm nhi nên trị thương cho ta? Nơi này còn chưa có an toàn đâu, biết những người đó khi nào sẽ tới tìm thi thể của ta."


      Nghi Lâm nghĩ, huynh cũng gấp thì tôi gấp cái rắm. Chính là về sau còn muốn theo , tự nhiên thể rất đắc ý, nếu cuối cùng chịu thiệt khẳng định vẫn là . Nghi Lâm nhận mệnh cởi bọc đồ chưa từng rời khỏi người ở lưng xuống, nhờ ánh trăng lờ mờ lấy ra một cái lọ màu đen, đổ viên thuốc từ bên trong ra rồi đưa qua, lòng của chảy máu a, thuốc tốt như vậy phải cho ăn, lỗ quá .


      Đông Phương Triệt tiếp nhận viên thuốc rồi ngửi ngửi, nhưng có trực tiếp bỏ vào trong miệng, mà là nhanh như chớp nhét thuốc vào miệng của Nghi Lâm, viên thuốc vừa vào liền tan ra, Nghi Lâm nổi giận, "Huynh làm gì đó!" Đông Phương Triệt , "Tiểu Lâm nhi mấy ngày nay giống như cũng bị thương , ta là có hảo ý." Dứt lời liền hướng vươn lòng bàn tay, ý bảo lại đổ một viên thuốc cho . Nghi Lâm tức giận vô cùng, ràng là sợ độc hại , mới để cho uống trước để thí nghiệm. Vốn định có điểm cốt khí chịu khuất phục trước quyền lực, nhưng thấy ánh mắt của hắn chậm rãi trở nên hung ác, hoảng sợ, tức giận gì gì đó lập tức hôi phi yên diệt, vội vàng đổ ra một viên thuốc giống vậy vào trong tay , Đông Phương Triệt vui vẻ nuốt vào, sau đó nhắm mắt điều tức.


      Sau nửa canh giờ, Đông Phương Triệt vừa lòng mở mắt ra, thực hình tượng duỗi hai cánh tay thư giãn thân thể, "Vừa rồi muội cho ta ăn là cái gì, sao công hiệu lại tốt như vậy?" Mấy ngày nay công lực của hắn hao tổn ít, lại bị nội thương, mặc dù nghiêm trọng như bên ngoài, nhưng thương thế cũng , nhưng sau khi nuốt vào viên thuốc màu đen mà Nghi Lâm đưa, công lực hao tổn của hắn lại khôi phục rất nhanh, mặc dù chỉ khôi phục so với ban đầu cỡ tám phần, cũng dễ.


      Nghi Lâm vẻ mặt mất hứng, "Nghìn vàng khó mua hảo dược!" áp căn bị thương, thế nhưng công lãng phí viên vào trong bụng của mình, Nghi Lâm đau lòng muốn chết. Đông Phương Triệt đuôi lông mày nhẹ giương lên, "Vậy ta bồi thường cho muội nghìn vàng thì thế nào?" Nghi Lâm hừ tiếng, "Có tiền lại như thế nào, thuốc này là sư phụ dạy y thuật lưu lại cho ta, tổng cộng chỉ có mười viên, vốn ta định lưu lại dùng để cứu mạng lúc khẩn cấp, huynh lại công lãng phí viên!" Kỳ thuốc này luyện chế rất đơn giản, dược liệu cũng khó tìm, chính là rất quý, viên thuốc phí tổn ít nhất là năm ngàn lượng, như vậy chỉ là vì muốn thể độ hi hữu của thuốc này. Đông Phương Triệt xoa xoa đầu , cười , "Hắc Mộc Nhai tổng đàn có dược phòng, bên trong dược liệu quý hiếm vô số, Tiểu Lâm nhi có muốn vào xem hay ?" Nghi Lâm đầu óc chuyển nhanh, lập tức cười hì hì , "Cám ơn sư phụ!" Lúc này lại bắt đầu kêu sư phụ, cũng tức giận nữa. Đông Phương Triệt chợt thấy dở khóc dở cười, nha đầu này trừ bỏ thân y thuật cao siêu, tính tình quái dị, biến sắc mặt so với lật sách còn nhanh, cực biết xem sắc mặt người ta, tính tình này của muội ấy bình thường đùa chút ra cũng thú vị. Từ dưới đứng lên, Đông Phương Triệt nắm tay nhỏ bé của Nghi Lâm, , " thôi, về tổng đàn."


      Nghi Lâm lộ ra chút chần chờ, Đông Phương Triệt thản nhiên , "Lần này ta lấy thân làm mồi nhử, nếu lại thành công, chỉ có là do ông trời bất công."


      Nghi Lâm muốn , lão thiên gia cho tới bây giờ đều công bằng, chính là lời này rất chói tai, dám ra.

      P/s: Mấy cái xưng hô trong truyện làm mình thật rối rắm wá :yoyo65::032::th_15:

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      ĐPBB này đa nghi , Nghi Lâm cứu mấy lần rồi mà vẫn tin. Lúc nào uống thuốc NL đưa cũng phải để người ta thử nghiệm trước. Mà nhân đây sao bạn cứ thấy cử chỉ của ĐPBB đối với NL cứ mờ ám thế nào ấy nhỉ? Phư phư.
      Phương My thích bài này.

    4. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Thì DPBB xem NL như sủng vật nên có mấy hành động đụng tay đụng chân cũng bt mà. Hiện jờ ảnh chưa có thích NL đâu, ảnh đâu có bệnh luyến đồng phích @midnight :yoyo13:
      hondat, ushio, thomap2 others thích bài này.

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      À ra vậy. Cơ nhưng mà nghe chỉ coi NL là sủng vật mà tôi thấy cứ sao sao ấy :yoyo42:
      Hình ƯuPhương My thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :