1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ] Khi Nghi Lâm gặp Đông Phương Bất Bại (Drop vì đã có nhà làm hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thomap

      thomap Active Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      83
      Mình nghĩ chắc mn đợi truyện hoàn r vô coi 1 lượt luôn :yoyo27: H cung của tụi mình có rất nhiều truyện mà, chỉ tính mình mà đào hơn chục hố r, k biết kho nào mới đọc xong nữa, chỉ sợ đọc chua hết mà tẩu hỏa nhập ma thui :yoyo28::032::032:
      Phương My thích bài này.

    2. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Oh mình ko có giận, mình cũng là độc giả của nhìu bộ truyện nên mình bik cảm giác chờ nó bức rứt ntn. Thanks @bachnhaty đã ủng hộ truyện :th_98::th_84:

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      thanks. ùi, @Phương My đừng lo, nam chính biến thái là các nàng ấy nhảy vào liền ý mà. hôm nay có truyện nàng?

    4. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Ve rỳ so ry các bạn, hnay ko có truyện nha. Bệnh lười của mình tự nhiên tái fát, chìu mai mới post dc:yoyo42::th_16:

    5. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Chương 7: Làm người tốt thật khó
      Edit: Phương My



      Nghi Lâm rất muốn gào khóc hồi để giải toả buồn bực, nhưng nhát gan, dám làm càn, hơn nữa nam nhân rắn rết kia , nếu ta chết, ngươi liền chôn cùng. Nghi Lâm khiêm tốn y thuật của mình tốt, vẫn là nên tìm một lão đại phu có kinh nghiệm cho an toàn, nhưng nam nhân râu dài kia hình như lại khá tin tưởng , mặc dù loại tin tưởng này rất là mạc danh kỳ diệu.


      Nam nhân râu dài dùng câu phi thường ngắn gọn để giải thích cho công hiệu thần kỳ của Tam thi não thần đan, sợ tuổi nhỏ nghe , nên cố ý nói nhiều lời hù doạ con nít, Nghi Lâm phối hợp làm ra bộ dáng sợ hãi, tuy rằng có chút kiêng kị đối với Tam thi não thần đan, nhưng thực tế cũng sợ, chẳng qua trong lòng có chút chán ghét.


      Sau khi biểu đạt trọn vẹn ý đồ rất sợ chết cùng khát vọng muốn sống, khát khao tương lai của chính mình, nam nhân rắn rết mới yên tâm buông ra mạch môn của , nhắm mắt lại để cho trị liệu. Nghi Lâm nghĩ rằng tốt xấu gì đây cũng là bệnh nhân, lại là một trong trăm người mà cần chữa trị, đối với chính mình cũng có ưu việt, nghĩ như vậy, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều, bực bội như trước.


      Từ trong bao quần áo lấy ra một cây kéo, cẩn thận cắt quần áo tránh lưỡi đao ngực của nam nhân rắn rết, vết thương liền lộ rõ ra, nam nhân râu dài kinh ngạc, "Sao ngươi lại mang theo kéo bên mình?" Nghi Lâm cũng ngẩng đầu lên trả lời, "Bởi vì hữu dụng." Nếu vô dụng thì ai cần đem theo thứ này. Cây kéo này là mua sau khi tới Tấn (tên gọi khác của tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc), khéo léo tinh xảo, chỉ cỡ bằng bàn tay, tuy rằng có hơi mắc, cũng như kéo hiện đại, nhưng cũng may là tiện mang theo. Lúc đường thường xuyên sẽ nhìn thấy ít thảo dược tự nhiên, có một vài loại thảo dược phải nhổ tận gốc, nhưng cũng có một số lại chỉ có thể dùng lá, còn có chút thảo dược thể để tay chạm vào, có kéo ở bên người đương nhiên là có lợi nhiều hơn. Giống tại, còn có thể đảm đương thành dụng cụ chữa bệnh, nhất cữ lưỡng tiện a.


      Trước tiên cầm ngân châm đâm vào mấy đại huyệt ngực của nam nhân rắn rết, để phòng ngừa tình huống chảy nhiều máu lúc rút đao ra, lại đem ba viên thuốc khi nãy nhét vào miệng của nam nhân rắn rết, vị này thực cẩn thận, ta bảo Nghi Lâm uống ba viên thuốc giống như vậy trước rồi mới yên tâm hé miệng, Nghi Lâm thầm mắng người này hỗn đản!


      Rút đao-loại kỹ thuật sống này Nghi Lâm làm được, có kinh nghiệm, cho nên chuyện này chỉ có thể bảo nam nhân râu dài làm. Nam nhân râu dài cũng khiêm tốn, sau khi được Nghi Lâm chỉ thị liền lưu loát rút lưỡi đao sáng trưng kia ra, tuy rằng dùng ngân châm che lại mấy đại huyệt của nam nhân rắn rết, nhưng vẫn phun ra ít máu, Nghi Lâm nhìn thấy mà khuôn mặt nhắn trắng bệch, trước kia cũng chưa gặp qua loại tình này, nên khi giúp nam nhân rắn rết cầm máu tay đều run rẩy.


      Về sau người nên đem theo chút chỉ catgut (loại chỉ y khoa làm bằng ruột của động vật có sừng hoặc cừu), Nghi Lâm nghĩ như thế. Đến khi đã hoàn toàn khống chế được thương thế, băng bó bằng thuốc tốt nhất xong, mới ý thức được nam nhân rắn rết từ đầu đến cuối cũng hô đau kêu đau, ta chỉ nhắm mắt lại, mí mắt ngẫu nhiên sẽ động đậy vài cái hoặc kêu rên hai tiếng chứng minh chính mình có đau đến ngất xỉu mà thôi, điểm này thật làm cho người ta thể bội phục, đương nhiên, cũng làm cho người ta sợ hãi, người có thể nhẫn như vậy phi thường nguy hiểm.


      Nghi Lâm dùng tay áo lau mồ hôi trán, cũng dừng lại lâu, vội vàng cầm ngân châm đâm nhanh vào các huyệt vị ở người nam nhân rắn rết, hành động lưu loát tự nhiên, đến lúc đâm đủ ba mươi hai huyệt vị, khiến nam nhân rắn rết cơ hồ biến thành con nhím, thì Nghi Lâm mới ngừng lại, thở mạnh ra, mệt mỏi tê liệt ngồi dưới đất, khuôn mặt nhắn càng phát ra tái nhợt.


      Nam nhân râu dài khẩn trương hỏi, "Huynh đệ ta thế nào?"


      Nghi Lâm rất muốn khinh bỉ người này, nhưng bây giờ tình thế vô cùng bất lợi đối với , tự nhiên thể làm như vậy. Do đó đặc biệt nhu thuận trả lời, "Thương thế có gì trở ngại, chẳng qua mạch đập của hắn hỗn loạn, điều trị có vẻ phiền toái, cần phải liên tục châm cứu mười lăm ngày, mỗi ngày nửa canh giờ mới được." vừa mới nói xong, nam nhân rắn rết vẫn luôn nhắm chặt hai mắt trang thâm trầm đột nhiên lại mở cặp mắt phượng sắc bén dọa người kia ra, "Ngươi mạch đập của ta có thể điều trị?" Thanh của hắn ta khàn khàn, hiển nhiên vết thương ở ngực phải đau.


      Nghi Lâm có chút kinh ngạc gật đầu, "Đương nhiên có thể." Kỳ cũng muốn chữa khỏi cho hắn ta, nhưng thứ nhất là đã từng đáp ứng với sư phụ, cho dù là kẻ ác cũng muốn toàn lực cứu trị, thứ hai là muốn tăng lên giá trị lợi dụng, lấy việc này để đảm bảo tốt mạng của chính mình.


      Khoé miệng nam nhân rắn rết gợi lên chút độ cong, trong đôi mắt phượng u le lói rất nhiều quang mang, Nghi Lâm đột nhiên có dự cảm tốt, có phải nên che giấu cùng khiêm tốn chút mới đúng?


      Nam nhân rắn rết cũng chỉ nhìn cái mà thôi, rất nhanh dời tầm mắt, ta nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân râu dài, biểu tình mặt lập tức thay bằng cảm kích mỉm cười, "Huynh trưởng, lần này đa tạ huynh, mạng của tiểu đệ này về sau chính là của huynh trưởng." Ngữ khí của hắn ta thành khẩn, biểu tình chân thành tha thiết, trước sau thái độ biến hóa cực nhanh làm cho người ta líu lưỡi.


      Nam nhân râu dài vội vàng xua tay , "Đông Phương huynh đệ như vậy làm ta xấu hổ chết, tình cảm giữa ta với đệ cần nói những lời khách khí đó!"


      Thì ra nam nhân rắn rết này họ là Đông Phương a, lại cùng một họ với Đông Phương Bất Bại, mà ta cũng là người của Nhật Nguyệt giáo, khéo thật. Nghi Lâm im lặng nghe hai người nói chuyện, thầm ở trong lòng cân nhắc chuyện tình chính mình. (PM: Tỷ ấy tưởng giáo chủ Nhật Nguyệt giáo hiện giờ là DPBB nên mới như vậy)


      Đông Phương ho tiếng, tự giễu , "Đệ tự cho là võ công cao cường, nhưng vẫn trúng kế của Lộ Đông Thất Hổ, bị bọn họ đánh lén thành công, lại bị thương tay phải, giận dữ công tâm suýt chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma, nếu phải huynh trưởng tới kịp lúc, mạng này của đệ chỉ sợ bị Lộ Đông Thất Hổ lấy rồi, vô luận như thế nào, phân tình này, đệ nhất định sẽ khắc ́t ghi tâm."


      Nam nhân râu dài a tiếng, "Tiểu nha đầu, tay phải của huynh đệ ta bị thương cũng , ngươi nhanh nhìn xem!" Hiển nhiên là vừa mới nhớ tới chuyện này.


      Nghi Lâm cũng nhiều, hai tay chống đỡ đứng lên, đến phía bên phải của nam nhân rắn rết, chân sau quỳ xuống đất kiểm tra tay phải của hắn ta, vừa rồi tay trái của hắn ta cầm lấy mạch môn của , còn tay phải lại giấu sát vách tường, nên cũng lưu ý, giờ phút này cẩn thận xem xét thì mới thấy ghê người, giữa bàn tay bị một vật sắc bén đâm thủng một lỗ, lúc này còn chảy máu, nhưng vẫn như cũ phi thường đáng sợ, giống như do đao kiếm đâm thủng, mà giống như do một vật hình dùi gây ra, nếu miệng vết thương cũng lớn như vậy.


      "Phải rửa sạch miệng vết thương." Nghi Lâm nhăn mày thanh tú lại nhìn về phía nam nhân râu dài. Vừa rồi chà lau ngực cho nam nhân rắn rết, túi nước muốn dùng hết rồi.


      Nam nhân râu dài gật đầu , "Ngươi chờ, ta kiếm nước." xong liền cầm lấy túi nước ̣nh ra ngoài, nhưng nam nhân rắn rết lại kêu ông ta lại, "Huynh trưởng." Nam nhân râu dài dừng lại nhìn ta, hỏi ta có gì muốn dặn dò, nam nhân rắn rết lạnh nhạt , "Trước hãy điểm huyệt tiểu nha đầu này." tại hắn đã còn lực đánh trả, mặc dù đã cho nàng ta ăn Tam thi não thần đan, nhưng trời sinh tính tình đa nghi cẩn thận, tự nhiên là muốn bóp chết tất cả các khả năng tồn tại nguy hiểm.


      Nam nhân râu dài cảm thấy sự lo lắng của huynh đệ nhà mình thực có đạo lý, gật đầu , "Cũng là đệ suy nghĩ chu toàn, cách đây xa có một dòng suối, vi huynh thực nhanh trở về, làm trễ việc huynh đệ rút châm." Dứt lời, căn bản cho Nghi Lâm cơ hội cãi lại, ra tay nhanh chóng điểm huyệt đạo của , sau đó mới yên tâm rời . Nghi Lâm khóc ra nước mắt, vốn muốn mượn cơ hội này xem xét tình huống chung quanh, giờ thì hay rồi, người ta còn khôn khéo hơn ! Nhìn nam nhân rắn rết nhắm mắt dưỡng thần ở trước mặt, Nghi Lâm nghĩ, người này thuộc loại người ngoan độc, nếu có thể có cơ hội đào tẩu, về sau nhìn thấy ta nhất định phải trốn thật xa.


      Đại khái chỉ qua đến mười phút, nam nhân râu dài đã trở lại, tốc độ phải nhanh bình thường. tùy tay giải khai huyệt đạo của Nghi Lâm, đem túi nước đưa qua , "Cẩn thận nhẹ chút." Đây là sợ con bé tuổi lớn, làm đau huynh đệ của ông. Ông là một người thô thiển, chưa từng chăm sóc ai, nếu đã tự mình làm lấy, cũng mượn tay người khác.


      Nghi Lâm trừ bỏ nhu thuận gật đầu xác nhận cũng dám thêm cái gì, cẩn thận thấm ướt khăn tay của mình giúp nam nhân rắn rết rửa sạch miệng vết thương, động tác của vừa nhẹ lại nhanh, bao lâu đã rửa sạch xong miệng vết thương, sau đó là bôi thuốc băng bó, nam nhân râu dài hỏi, "Tay của huynh đệ ta có lưu lại di chứng gì ?" Nghi Lâm thấy mặt của ông ta lên hung quang, phi thường nghiêm túc, ba chữ 'rất có thể' liền dám thoát ra, nhát gan , "Chờ miệng vết thương lành hẳn xong, phối chút thuốc ngâm trong mười ngày, lại kết hợp châm cứu xoa bóp, lưu lại di chứng." Nam nhân râu dài yên tâm thở phào nhõm, quay đầu nhìn về phía nam nhân rắn rết , "Tiểu nha đầu này y thuật tốt a, đệ trọng thương hôn mê, vi huynh vốn định xuống núi vào thành bắt lấy một thầy thuốc, nghĩ tới ở dưới chân núi gặp được nó, là trời cũng giúp ta."


      Nam nhân rắn rết nghi hoặc , "Huynh trưởng làm sao biết được y thuật của nàng tồi? lẽ là trước kia từng quen biết?"


      Quen biết cái rắm! Nghi Lâm trong lòng giận dữ, mặt lại biểu tràn đầy tò mò, đương nhiên, cũng thật sự hiếu kỳ, nam nhân râu dài này khẳng định chưa từng thấy qua.


      Nam nhân râu dài cười ha ha, vuốt chùm râu bạc dài trước ngực, , "Hôm ấy vi huynh ngày đêm chạy gấp đến Thái Hành Sơn để tìm đệ, khi ngang qua huyện Hồ Quan, con ngựa vì quá mệt nhọc mà thể chạy được nữa, nên vi huynh chỉ có thể đến nơi bán ngựa mua một con mới, cũng vừa vặn lúc đó, ở đường có một khất nhi (đứa bé ăn mày) té xỉu mặt đất cả người co giật ngừng, mắt thấy sắp qua khỏi, thì liền trông thấy nha đầu này tới đâm ba châm lên người của khất nhi đó, khất nhi rất nhanh liền đình chỉ co giật, lát sau đứng lên lại tự nhiên, lúc ấy vi huynh sợ hãi than thầm liên tục, chứng co giật kia vi huynh đã từng gặp qua, lúc ấy ba vị thầy thuốc đều thúc thủ vô sách, đành để cho người nọ co giật đến chết, nha đầu này là lợi hại, tiếc rằng lúc ấy vi huynh trong lòng tưởng nhớ huynh đệ, cho nên cũng dừng lại lâu."


      Nghi Lâm nghĩ, cái gọi là nghiệt duyên, chính là như vậy đây. còn lời nào để , cho dù thời gian có quay ngược lại, e rằng sẽ vẫn cứu khất nhi kia, phải thiện lương hay hiệp nghĩa, mà là vừa vặn đụng phải, hai vị sư tỷ Nghi Quang, Nghi Mẫn thấy khất nhi đó đáng thương, liền thúc giục cứu trị, nếu , phỏng chừng bị sư tỷ cho rằng vô tâm vô phế phải con người. Nghĩ đến lúc ấy đầu cùng móng tay của đứa bé đó đầy rận lớn nhỏ... Liền nhịn được lại rùng mình một cái, đáng ghét.


      " như thế, tiểu nha đầu này là có tâm địa tốt." Nam nhân rắn rết giống như có thâm ý liếc mắt nhìn Nghi Lâm cái, Nghi Lâm làm bộ ngượng ngùng cúi đầu thấp xuống, dự cảm tốt kia của càng ngày càng ràng .


      Nam nhân râu dài , "Y thuật của nó mới là khó gặp." Giống như nghĩ đến cái gì, nhìn Nghi Lâm hỏi, "Nha đầu, ngươi là tục gia đệ tử của phái Hằng Sơn , sư phụ là ai?"


      Nghi Lâm sự muốn giấu diếm quan hệ của mình với phái Hằng Sơn, nhưng người hai vị sư tỷ Nghi Quang, Nghi Mẫn đều mặc tăng y của phái Hằng Sơn, lời dối này vừa ra phỏng chừng chỉ có thể làm cho chính mình chết nhanh hơn. Vì thế giọng trả lời, "Sư phụ ta là Định Dật sư thái."


      "Vậy ngươi tên là gì, năm nay mấy tuổi?" Nam nhân râu dài truy hỏi.


      Nghi Lâm dám dối, thành trả lời, "Ta kêu là Nghi Lâm, năm nay chín tuổi." Dù sao nam nhân râu dài khả năng muốn biết được tên của .


      "Nga, chín tuổi, thoạt nhìn giống như là sáu bảy tuổi, ngươi là tục gia đệ tử, sao tên lại phải lấy bối tự (tên theo từng lứa-hệ) 'Nghi'?"


      Nghi Lâm nghe ông ta chính mình thoạt nhìn giống như sáu bảy tuổi, trong lòng liền buồn bực thôi, nhưng dám biểu ra bất mãn gì, chính là nhu thuận giải thích , "Ta từ được sư phụ thu dưỡng, có tên tục."


      "Là một đứa đáng thương." Nam nhân râu dài thở dài tiếng, lại hỏi, "Y thuật của ngươi là do ai dạy? Ba vị sư thái của phái Hằng Sơn cũng có y thuật cao siêu như vậy."


      Nghi Lâm đầu óc chuyển nhanh, trong lúc đấu tranh giữa lời và lời dối, liền nghĩ là cho dù ăn ngay cũng bị ảnh hưởng, dù sao chẳng có gì cần phải giấu diếm, nếu dối, phỏng chừng sẽ bị nam nhân rắn rết kia tìm ra sơ hở vạch trần . Vì thế liền đơn giản đem quá trình chính mình trong lúc vô tình bái sư học y ra, bỏ qua việc sư phụ để lại cho khinh công bí tịch cùng cái tên Trường Sinh môn này, ngay cả chuyện hàng năm phải xuống núi ba tháng trị liệu cho trăm bệnh nhân đều ra luôn.


      Nàng đều là lời , cho nên ánh mắt trong sáng, ngữ điệu tự nhiên, nam nhân rắn rết giống như vô tình truy hỏi hai vấn đề râu ria lại có thể dễ lộ ra dấu vết nhưng vẫn bình thản ung dung trả lời, có một chút vẻ hốt hoảng, cũng có tạm dừng tự hỏi, hiển nhiên tình hình thực tế chính là như thế.


      Nam nhân râu dài thở dài, "Nha đầu này là may mắn, ngắn ngủi hai năm đã học được tay hảo y thuật, nếu như có sư phụ ngươi ở đây, y thuật khẳng định càng khó lường, chỉ biết sư phụ của ngươi là cao nhân phương nào, Đông Phương huynh đệ, ngươi đã từng nghe qua một vị tiền bối như thế chưa?"


      Nam nhân rắn rết chậm rãi lắc đầu, "Theo tiểu đệ được biết, giang hồ mấy năm gần đây ngoài danh y Bình Nhất Chỉ thanh danh lên cao chuyên giết người, thì trước đây giống như chưa bao giờ nghe qua vị cao nhân nào có y thuật như vậy, sư phụ của tiểu nha đầu này che giấu rất tốt."


      Nam nhân râu dài , " đời này mai danh tích tiền bối cao nhân đúng là ít, chúng ta cũng có khả năng tất cả đều biết."


      Nghi Lâm nghĩ, các ngươi nếu biết, thì 'Bán tiên' ta đây biết trước tương lai giang hồ còn cần che giấu cái rắm a!


      "Tiểu nha đầu, sư phụ ngươi bảo ngươi hàng năm phải trị liệu cho trăm người, vậy ngươi trực tiếp ở gần phái Hằng Sơn là được, cần gì phải xa như vậy? Chỉ riêng hàng năm đồng môn sư tỷ muội của ngươi có người đau đầu nhức óc cũng có thể gom đủ trăm ?" Nam nhân râu dài nhìn hỏi.


      Nghi Lâm thầm bĩu môi, người này đã lớn tuổi như vậy rồi, mà sao đầu óc lại linh mẫn tí nào. Kìm nén xúc động muốn trợn trắng mắt, chậm rãi trả lời, "Sư phụ ta vì đồng môn chẩn bệnh được tính trong phạm vi một trăm người, sở dĩ hàng năm cho ta thời gian ba tháng xuống núi lịch lãm, chính là hy vọng ta nhiều địa phương, phát triển kiến thức, cần mua dây buộc mình, dậm chân tại chỗ." Những lời này tuy rằng sư phụ , nhưng ý tứ phỏng chừng cũng kém bao nhiêu, Nghi Lâm mới đầu cũng từng nghi hoặc, sau đó lại cân nhắc một chút liền hiểu được dụng tâm lương khổ của sư phụ, kỳ số lượng là thứ yếu, chủ yếu là vì muốn cho nhiều trải nghiệm, hiểu biết rút ra từ thực tiễn mới là chính xác. Đương nhiên, cũng bài trừ nương này đối với bên ngoài quá mức tò mò, vô cùng khát vọng được nhiều địa phương để so sánh với kiếp trước, khi buồn chán thì nhớ lại phen.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :