1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân Tiếu Ngạo Giang Hồ] Khi Nghi Lâm gặp Đông Phương Bất Bại (Drop vì đã có nhà làm hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thomap

      thomap Active Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      83
      Tiểu Lâm có vẻ rất thích ăn giống mình :yoyo40: Ah @Phương My mình nghĩ hình như từ la lỵ là lolita ấy :yoyo20:

    2. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      @thomap đúng rùi bạn la lỵ là phiên của từ lolita đó
      thomap thích bài này.

    3. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      @Anhdva ặc thì lúc gặp nữ9 khoảng 22t á còn nữ9 thì 9t, ko bik như zậy đã là ông chú chưa nữa?:yoyo27:
      thomap thích bài này.

    4. bachnhaty

      bachnhaty Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      50
      bây giờ thịnh hành trâu già gặm cỏ non vậy :010:
      thomapPhương My thích bài này.

    5. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Chương 6: Cái gọi là bắt cóc
      Edit: Phương My



      Hôm nay, ba người tới huyện Hồ Quan Lộ Châu, cái gọi là Lộ Châu, chính là Trường Trị (là một thành phố trực thuộc tại tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc) của ngày nay. Nơi này là biên giới Sơn Tây, ngày đường nữa là có thể rời khỏi Sơn Tây đến cảnh nội Hà Nam. Kiếp trước Nghi Lâm có đến tham quan dãy núi Thái Hành Sơn ở Lâm Châu Hà Nam, nghĩ rằng huyện Hồ Quan giáp với Lâm Châu, nếu đã được Bắc Kinh, vậy thì xem dãy núi Thái Hành Sơn thời cổ đại có gì khác so với hiện đại hay cũng là một lựa chọn tồi.


      Vốn kế hoạch của ba người là đường hướng nam, nhưng Lâm Châu ở phía đông huyện Hồ Quan, thẳng sẽ đến được nơi đó. Vì thế Nghi Lâm nói với Nghi Quang Nghi Mẫn là muốn Lâm Châu, về nguyên nhân, thì sư phụ dạy y thuật cho từng qua sắp tới có khả năng sẽ đến Lâm Châu làm chút việc. Lý do này cực kì đầy đủ, Nghi Quang Nghi Mẫn đương nhiên phản đối, bởi vậy có thể thấy được bản lĩnh trợn mắt dối của Nghi Lâm vô cùng thuần thục.


      Một quyết định này đã gây ra hậu quả cực kì nghiêm trọng, khiến nương đây vẫn sống hối hận mấy chục năm trời sau đó...


      Ở huyện Hồ Quan dừng lại ba ngày, chữa khỏi cho ba kẻ ăn mày, còn những người khác lại nguyện ý cho chẩn trị, trong khoảng thời gian này Nghi Lâm cũng đã quen với loại tình huống đấy, tư tưởng buông ra, tự nhiên cũng thèm để ý.


      Khi tới cảnh nội của Lâm Châu thì trời tối, Nghi Lâm ba người liền đến xin ngủ nhờ ở trong nhà một nông hộ dưới chân núi Thái Hành Sơn. Nhà này chỉ có đôi vợ chồng già, thấy hai ni cùng một tiểu nương xinh đẹp xin tá túc, tự nhiên là có chuyện cự tuyệt. Lão bà làm chút đồ ăn đơn giản cho các , Nghi Lâm thấy bà ấy đường chậm chạp, luôn lấy tay vỗ ngực chính mình, hơi thở thô suyễn (ồ ồ hổn hển), sắc mặt ửng hồng, liền mở miệng hỏi, "Bà bà, thân thể của bà thoải mái phải ?"


      Lão bà lại vỗ vỗ ngực, ho hai tiếng , "Gần đây cũng biết làm sao, ngực luôn đau đớn, lại khó thở, chắc là già rồi, nên bệnh tật liền hiện ra."


      Nghi Lâm nháy mắt mấy cái, cười , "Bà bà, con thay bà chẩn bệnh bắt mạch được ?"


      Lão bà vẻ mặt hoài nghi, "Con?"


      Nghi Lâm cười cười, trực tiếp cầm lấy ̉ tay của lão bà, vừa bắt mạch vừa , " đường này con cứu trị cho sáu mươi chín người, bà bà cũng đừng trông mặt mà bắt hình dong." Lời này nghe qua có vẻ thực dương dương tự đắc, nhưng Nghi Quang Nghi Mẫn đều biết, lời này của sư muội ngược lại là tự giễu.


      Lão bà hiển nhiên vẫn tin, con bé này còn nhỏ như vậy, sao hiểu được cái gì gọi là trị bệnh cứu người.


      "Có phải bà bà mấy ngày nay thường xuyên đau ngực xương sống cùng thắt lưng, ban đêm ngủ an giấc, tim đập kịch liệt, lỗ tai cũng thường xuyên thoải mái?"


      "A, làm sao con biết?" Lão bà thực kinh ngạc.


      Nghi Lâm cười , "Con là thầy thuốc, bắt mạch tự nhiên là biết."


      "Bệnh này của bà có thể trị được ?"


      "Tự nhiên có thể." Nghi Lâm lấy ra một bình sứ màu vàng trong bao quần áo lưng, đổ ra mười viên thuốc đưa cho bà ấy, "Mười viên thuốc này, mỗi ngày viên, mười ngày sau liền bình phục, bất quá sau này bà bà phải chú ý thân thể, thể mệt nhọc quá độ."


      Sau khi lão bà nghe Nghi Lâm ra chứng bệnh của mình liền rất tin tưởng nghi ngờ, cẩn thận đem viên thuốc nhận lấy, ngàn ân vạn tạ Nghi Lâm, Nghi Lâm thực bình tĩnh, khoát tay tỏ vẻ việc đáng nhắc đến. Lão bà lại nghĩ đây là việc , căng giọng kêu lão ông, chờ lão ông lại đây, liền nói hết mọi chuyện vừa rồi với ông ấy, lão ông cũng rất cảm kích Nghi Lâm, xoay người vào phòng bếp làm nóng đồ ăn cho các , làm cho Nghi Lâm hơi ngượng ngùng.


      "Sư muội liên tiếp làm việc thiện, công đức vô lượng." Nghi Quang mỉm cười nói với Nghi Lâm. Nghi Lâm ngượng ngùng sờ sờ vành tai, cười mỉa, "Sư tỷ cũng đừng chế nhạo muội, trong ba tháng muội ít nhất phải trị liệu cho đủ trăm người, nhưng dọc đường lại có mấy người dám để cho muội trị liệu?"


      Vừa tới đây, Nghi Lâm liền buồn bực chịu nổi. Từ khi rời Lê Hoa thôn mọi việc liền bắt đầu thuận lợi, gặp được bệnh nhân ít, nhưng bằng lòng để bắt tay vào trị liệu lại cực kì thiếu. Nghi Lâm đối với việc này thực bất đắc dĩ, ở cổ đại dù muốn phát triển tinh thần Lôi Phong cũng được, nàng cũng phải là người da mặt dày biên giới, đương nhiên thể tử triền lạn đánh (tấn công theo kiểu chai mặt đeo bám bằng được) khám bệnh cho người ta, mỗi khi gặp được người chuyện khó nghe hoặc xua đuổi như đuổi ruồi bọ, liền nhấc chân bước , trị hay trị, nương ta cũng phải dễ dàng chịu khi dễ! Cho nên đến bây giờ ra ngoài đã sắp hai tháng, hôm nay tính luôn lão bà bà thì mới chính thức trị liệu được cho bảy mươi người, ba mươi người còn lại cũng đã tính tốt, được thì về lại Lê Hoa thôn sớm nửa tháng, thôn dân ở đó rất tin tưởng vào y thuật của , đến lúc đó chỉ cần ôm cây đợi thỏ, chờ người Lê Hoa thôn đau đầu nhức óc liền chữa, cuối cùng nếu quá cấp bách, dù là bệnh phù chân cũng trị!


      Kỳ , nếu dành nhiều thời gian cùng tâm tư ở mỗi địa phương, cũng sẽ đến mức biến thành ai chịu chữa bệnh, chẳng qua thứ nhất Nghi Lâm nghĩ dừng lại lâu ở một chỗ, chỉ có thời gian ba tháng, tự nhiên là muốn nhiều địa phương, nhìn xem phong thổ ở ̉ đại, tích luỹ thêm kiến thức, thứ hai tính tình của cũng tốt, nương này làm việc thích trực lai trực khứ (ngay thẳng quanh co), ở tình huống quan hệ đến ích lợi cùng an nguy của bản thân, vẫn rất xem trọng mặt mũi, khi ở Lê Hoa thôn vì có một cái hiểu biết thôn trưởng làm đảm bảo, nên bị người ta xem thường cùng châm chọc, nhưng ở địa phương khác lại được, rất nhiều người vừa thấy một nhóc con như nàng xem bệnh cho người ta, liền cảm thấy lo lắng, mà hai vị ni Nghi Quang Nghi Mẫn theo thường hoàn toàn ngược lại, người ta sẽ nghĩ, các ngươi là người giang hồ là người phái Hằng Sơn, chúng ta là tiểu dân chúng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chúng ta tìm ai lí lẽ, huống hồ thuốc này ăn vào miệng cũng phải là trò đùa! Nhận ̣nh này chính là trở ngại lớn nhất trong đại kế thực thi cứu người của Nghi Lâm.


      Nghi Mẫn ở bên khuyên , "Lâu ngày mọi người sẽ hiểu, sư muội trăm ngàn lần đừng nhụt chí."


      Nghi Lâm lên tiếng, coi như lời này chưa . Từ ghế ngồi đứng lên, định làm cho Nghi Mẫn lúc bước ra phương tiện chút, nhưng còn chưa kịp nói, ngọn đèn trong phòng đột nhiên tắt, tiếp theo trong nháy mắt, thân thể của liền động đậy được, miệng cũng thể phát ra tiếng, Nghi Lâm vô cùng kinh hãi, đây là điểm huyệt, trước kia sư phụ thường xuyên dùng một chiêu này với . còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thân thể bị người ta phen khiêng lên, chớp mắt liền bay lên trời ra khỏi phòng ở, đầu hướng xuống dưới, bị tấm vải bố trùm kín lên, cái gì đều nhìn thấy, Nghi Lâm nghĩ rằng, xong đời, đây là bắt cóc tống tiền trong truyền thuyết a, cũng biết Nghi Quang sư tỷ cùng Nghi Mẫn sư tỷ thế nào!


      nghĩ như thế nào đều , trong khoảng thời gian này ra ngoài cũng có kết thù chuốc oán với người nào, vậy đây là ai? Vì sao muốn bắt ? Xem xét chuyện vừa rồi, người này võ công rất cao, Nghi Mẫn sư tỷ trước , nhưng võ công của Nghi Quang sư tỷ ở phái Hằng Sơn được sắp xếp ở thứ hạng cao như vậy cũng thể chống đỡ ư?


      Trong lòng vô cùng sốt ruột, nháy mắt trong đầu liền hiện ra rất nhiều ý tưởng kinh dị, càng nghĩ càng sợ hãi, nhưng thân thể này của có một tật xấu, thời điểm càng sợ hãi thì não bộ càng thanh tỉnh, té xỉu là chuyện chưa bao giờ có.


      xác định bị khiêng bao lâu, khi gót chân lần nữa chạm đất, Nghi Lâm co quắp, quỳ rạp mặt đất nôn oẹ, cũng may buổi tối còn chưa ăn, cho nên phun ra được cái gì, chỉ có thể nôn khan.


      Chờ khi hoàn hồn lại mới phát huyệt đạo của chính mình đã được giải khai, nếu làm sao có thể quỳ rạp mặt đất nôn khan! ? Lấy tay tháo vải bố xuống, Nghi Lâm híp mắt để thích ứng ánh lửa chói mắt sau đó mới mở to hai mắt quan sát bốn phía.


      "Tiểu nha đầu, thở đủ rồi thì đứng lên , huynh đệ của ta còn chờ ngươi cứu đấy." Thanh này phi thường tục tằng, nghe vào tai giống như tiếng va chạm của kim loại nặng. Nghi Lâm ngửa đầu tìm kiếm nơi thanh phát ra, vừa nhìn liền bị dọa nhảy dựng, nam nhân nói chuyện khoảng bốn mươi hay sáu mươi tuổi, thể bằng diện mạo mà kết luận được, cổ nhân phần lớn đều để râu, người này cũng như thế, mặc dù tóc cùng chòm râu đều muối tiêu (lấm tấm bạc), nhưng thân hình ông ta cao lớn, hai mắt sáng ngời, nhiếp hồn đoạt phách, căn bản giống người đã sáu mươi tuổi, người này đứng đó, khí thế cường hãn, rõ ràng làm cho người ta dám há mồm thở dốc.


      Nghi Lâm bị dọa , lớn như vậy lần đầu tiên mới nhìn thấy người có khí tràng như thế, ngay cả sư phụ của cũng chưa có ai có khí phách như vị này. Nam nhân thấy Nghi Lâm ngốc ngơ ngác nhìn chính mình, mặt nhăn mày nhíu, tiến lên hai bước dễ dàng nhấc áo lên, túm chặt vào trong sơn động, Nghi Lâm phục hồi tinh thần lại mới phát chính mình giờ phút này ở bên trong một sơn động rất lớn rất sâu, tay kia của nam nhân giơ cây đuốc, ánh lửa hừng hực, nhưng vẫn tự mình hiểu lấy, dám có ý đồ phản kháng, tuy rằng Lăng Ba Vi Bộ học được tạm ổn, nhưng lúc này nếu dùng đến phải là nhị thiếu (chỉ những người ngu ngốc thiếu tâm nhãn).


      tại địch mạnh ta yếu, trốn là khẳng định trốn thoát, cho nên chỉ có thể hành tùy theo hoàn cảnh, đợi khi tìm được cơ hội đào tẩu, Lăng Ba Vi Bộ chính là con bài bảo mệnh chưa lật của mình.


      Sơn động có vẻ sâu, càng vào ánh sáng càng toả ra, đến gần mới biết được thì ra nơi này có đống lửa, Nghi Lâm mắt sắc nhìn thấy có một người nằm đống cỏ khô cạnh đống lửa, thân thể người nọ dấu trong bóng ma nên thể thấy tình hình như thế nào.


      ", thay huynh đệ của ta trị thương." Nam nhân tùy tay đẩy Nghi Lâm về phía trước. Nghi Lâm kịp phòng bị lập tức té ngã đất, lòng bàn tay cọ vào hòn đá khiến chảy máu, vô cùng đau rát. Nhưng dám lung tung, chạy nhanh đến gần người nọ, khi đối mặt với nguy hiểm, nương này luôn phản ứng thực nhanh nhẹn.


      Dựa gần vào, mới nhìn được thì ra nằm ở trong này là một nam nhân có bộ dạng thực tuấn, nếu phải cổ của hắn ta có hầu kết, tóc đen thanh sam, thì nói đây là nữ nhân cũng tin. Nhưng tại Nghi Lâm có tâm tình YY mỹ nam, mày nhíu chặt, có nửa đoạn chuôi đao cắm ngực của mỹ nam, ở ánh lửa thấp thoáng khiến nó sáng long lanh dọa người.


      Nghi Lâm trong lòng kêu khổ, lại dám trì hoãn, vạn nhất vị nhân huynh này treo (chết), phỏng chừng mạng của cũng thể bảo trì được. Đầu tiên là bắt mạch, mạch tượng nam nhân này hỗn loạn, khi mạnh khi yếu, mở mí mắt hắn ta ra, hai mắt đỏ đậm, Nghi Lâm liền nhanh nhẹn cởi bỏ bao quần áo lưng, bao này ngay cả khi ngủ cũng rời khỏi người, lấy ra ba bình sứ từ bên trong đống bình bình lọ lọ, đổ ra ba viên thuốc khác nhau ̣nh nhét vào miệng nam nhân này. Nhưng còn chưa đụng tới cái miệng của ta, cổ tay liền bị người nọ dùng lực nắm, Nghi Lâm đau a tiếng, ngẩng đầu lên vừa vặn chống lại đôi mắt ngoan hẹp dài đầy tia máu, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên có thể từ trong ánh mắt của người cảm giác được sự ngoan độc, làm cho người ta run rẩy dữ dội.


      "Huynh đệ, ngươi tỉnh!" Nam nhân râu dài vẫn đứng ở kia nhìn Nghi Lâm cứu trị đã kinh hỉ chạy đến. Mỹ nam nhìn thấy ông ta, ánh mắt có chút sợ sệt, sau lúc lâu giống như mới phản ứng lại, "Huynh trưởng?" Nam nhân râu dài kích động gật đầu, "Ngươi thật hù chết vi huynh, khoan đã đừng nhúc nhích, hãy để bé này trị thương cho ngươi, y thuật của nó tồi."


      Nghi Lâm rất muốn hỏi lại câu: ngươi làm sao mà biết y thuật của ta tồi? Nhưng dám, vì mạch môn ̉ tay của còn bị người ta nắm.


      "Nàng ta? Trị thương?" Mỹ nam thào lặp lại, nam nhân râu dài gật đầu , "Huynh đệ, vết thương của ngươi thể trì hoãn nữa, với lại gần đây ngươi luyện công hình như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, trăm ngàn lần được ́ gắng vận khí."


      Mỹ nam thở hổn hển một hơi, chuyện, tầm mắt lần nữa đối diện với Nghi Lâm, Nghi Lâm nhất thời cảm thấy giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, là khủng khiếp. Mỹ nam thở , "Huynh trưởng... Cho nàng ăn... Tam thi não thần đan..."


      Nghi Lâm muốn mở miệng chửi má nó, khốn kiếp! Hai người này thì ra là bọn ma giáo cặn bã!


      tại cũng phải là thời điểm vờ ngớ ngẩn, bất động thanh sắc giả bộ như nghe hiểu cái gì, trong lòng lại gấp đến độ nôn ra máu, nghĩ đến cái gọi là Tam thi não thần đan chính là viên thuốc bên ngoài màu đỏ ở trong có cổ trùng, liền cảm thấy ghê tởm. Tuy rằng ghi chép sư phụ lưu lại có phương pháp giải trừ cổ độc, nhưng muốn ăn a.


      Chuyện này cũng phải do quyết ̣nh, chỉ thấy nam nhân râu dài hề do dự từ trong lòng ngực lấy ra một bình sứ, đổ ra một viên thuốc màu đỏ nhanh như chớp mở miệng Nghi Lâm ra ném viên thuốc vào, lại dùng lực vỗ ngực của , viên thuốc theo thực quản xuống, Nghi Lâm nước mắt lập tức chảy ra.

      P/s: Các bạn đã thấy sự hiểm ác của mỹ nam DPBB chưa? :031:
      Last edited: 1/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :