1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên - Ô Phôt Tát Lạp ( 51C+2PN)*ĐÃ HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 10: Gió thổi bèo trôi
      EDIT: VÂN TÍCH

      “Nữ tử trong xe ngựa kia là ai? Có quan hệ gì với nam tử trong phòng kia?” Mộ Dung Phục lạnh giọng hỏi, trong lòng cực độ đè nén tức giận.


      “Vị phu nhân kia thuê chúng ta lâu, chúng ta chỉ biết nàng là cự phú ở vùng Chiết Đông, là người của Thẩm gia. Còn nam tử kia hình như là bạn tốt của nàng, hai người thường xuyên qua lại, mấy hôm trước hình như là thành đôi.”



      Mộ Dung Phục chắp tay sau lưng, thong thả bước hai bước, đột nhiên dừng lại: “Nếu là cự phú ở Chiết Đông, tại sao mang theo tùy tùng thân tín của mình, lại ở đây thuê người hầu?”



      “Chuyện này, tiểu nhân biết…”



      Mộ Dung Phục nghiến răng cái, gã sai vặt kia càng dập đầu nhanh hơn, “Nàng kia rốt cuộc là người phương nào, ngươi chút cũng biết?”



      “Xin các vị đại nhân minh giám, tiểu nhân chỉ vì miếng cơm manh áo, chủ nhân trả thù lao chúng ta liền hầu hạ, nào dám hỏi han nhiều lời?” Người nọ dập đầu liên hồi như giã tỏi.



      “Vậy bình thường bọn họ những chuyện gì? Biết bao nhiêu bấy nhiêu!” Bao Bất Đồng ghét nhất là bọn nam tử hán yếu đuối, vì thế kiên nhẫn quát.



      “Bọn họ…Tiểu nhân cũng nghe được hết, phu nhân chỉ , cuộc đời này của nàng muốn lấy người nam nhân kiêu hùng, cai quản được càng người nhiều càng tốt, mà vị đại gia kia , cho người làm hoàng hậu.”



      Vương Ngữ Yên trong lòng hơi rung động, nàng cảm thấy có ánh sáng chợt lóe, nhưng lại dám tùy tiện kết luận. Lại thấy người nọ dập đầu đáng thương, liền bước lên, : “Có lẽ cũng biết được gì từ người , bằng chúng ta thử cách khác.”



      Mộ Dung Phục gật đầu, Bao Bất Đồng nhìn sắc mặt của , ngầm hiểu, tiến lên đá người kia cước: “Bọn họ bao giờ gặp lại?”



      “Phu nhân bây giờ nàng về trang điểm, buổi tối đến hầu người kia uống rượu, có đại cần thương lượng.”



      “Nhổ vào, trang điểm trang điểm…” Bao Bất Đồng túm người nọ lên, ghé vào lỗ tai , uy hiếp, “Trở về lập tức xin thôi việc , nếu đêm nay lão gia ta còn nhìn thấy ngươi hầu hạ nữ nhân kia, cẩn thận mạng chó của ngươi!” Tên sai vặt sợ quá, vội vàng đồng ý, sau đó bỏ chạy thục mạng.



      “Theo ta thấy, chúng ta nên trèo lên nóc nhà kia, vừa có thể quan sát động tĩnh xung quanh, lại vừa có thể nghe được câu chuyện của người bên trong.” Phong Ba Ác đề nghị.



      “Tuy rằng việc này quang minh chính đại, nhưng cũng còn cách khác. Công tử, ngươi thấy thế nào?” Bao Bất Đồng vò đầu suy nghĩ.



      “Ta nghĩ là ổn, cha ta mấy năm nay chưa bao giờ ngừng luyện công, nội lực của ông ấy nhất định chỉ có tiến chứ có lùi, nếu vài người chúng ta trốn nóc nhà, có khả năng bị ông ấy nghe thấy hơi thở…” Mộ Dung Phục lắc đầu.



      “Chuyện này đơn giản, để ta và A Châu là được. Chúng ta hô hấp nhàng, lại dùng phương pháp hít thở huynh dạy lần trước, chừng mọi người chỉ nghĩ là con mèo thôi.” Vương Ngữ Yên vội vàng .



      “Vương nương, chủ ý của ta cũng giống như vậy.” A Châu cười khach khách, “Công tử, Bao Tam ca, Phong Tứ ca, mấy người vẫn cứ trốn sau gốc cây kia , dễ dàng nhìn thấy chúng ta, để nếu có biến cố gì có thể ra tay ứng cứu.”



      Mộ Dung Phục phi thường lo lắng, Vương Ngữ Yên phải khuyên can mãi, khuyên đừng bỏ qua cơ hội. Vì thế Mộ Dung Phục đành phải đồng ý, nhưng ngừng dặn dặn lại hai người bọn họ phải cẩn thận, mọi chuyện tùy cơ ứng biến.



      Ban đêm, xe ngựa bọc vải hoa lệ chậm rãi tới. Thừa dịp Mộ Dung Bác ra cửa nghênh đón nàng, Vương Ngữ Yên và A Châu điểm mũi chân, khinh thân bay lên, nhàng dừng nóc nhà. Sau đó bọn họ tìm chỗ nằm rạp xuống, lại ra dấu về phía bọn Mộ Dung Phục, ý bảo hết thảy thuận lợi.



      “Hôm nay, tiểu muội là muốn cùng huynh tri tâm, chúng ta tuy hai mà , nắm tay hợp tác, cho nên thẳng thắn mới tốt.” Nàng kia trong tay cầm chén rượu, mềm mại dựa vào vai của Mộ Dung Bác . Vương Ngữ Yên và A Châu nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc. Hai nàng sinh ra và lớn lên ở vùng Tô, nữ tử xung quanh tuy giọng cũng êm tai, nhưng chưa bao giờ nghe đến thanh ngọt ngào, mị hoặc đến tận xương tủy như vậy.



      “Chúng ta chẳng phải từ sớm thẳng thắn rồi sao? Ngươi quên tối hôm qua rồi?” Mộ Dung Bác làm như hiểu ý tứ của nàng, cố ý cười, lại vuốt ve tay nàng. Trong phòng, hai người kia hề kiêng dè, khiến hai tiểu nha đầu nóc nhà nửa hiểu nửa , xấu hổ đến đỏ bừng mặt.



      Nàng kia tiếng cười lảnh lót như chuông, cánh tay mềm mại như rắn, êm dịu : “Ai cái kia với huynh? Ta chỉ là muốn hỏi, huynh ngày ấy đến chuyện làm hoàng đế, có thực hay ? Kiếm khách giang hồ cũng có mấy ai có được võ công và khí phách như huynh, huynh rốt cuộc là ở môn phái nào a?” cuối câu hơi cao lên, thực là rất dụ hoặc.



      “Ta đây cũng muốn biết, ngươi giúp ta làm việc lớn, biết có thực hay ? Ta sai người điều tra, ngươi phải là người của Thẩm gia ở Chiết Đông, tạm bàn đến giàu có, ngươi là người ở đâu phái tới giúp ta?” Mộ Dung Bác cũng bị nàng mê hoặc, nhàn nhạt hỏi lại.



      Nữ tử mềm mại đáng nghe xong liền xoay người lại, ghé sát vào bên tai , mềm giọng .



      “Quả nhiên huynh rất thông minh, xem ra tiểu muội trước tiên cũng phải tỏ chút thành ý. Muội thực phải là người Thẩm gia, cũng thực có nhiều tiền như vậy. Nhưng mà, cái muội có thể đưa huynh, cũng kém hơn ngân khố quốc gia đâu.” Nàng buông Mộ Dung Bác ra, lẳng lơ liếc mắt, sau đó tự rót cho mình chén rượu khác, “Nếu là thiên hạ đệ nhất bang – Cái Bang, muội đưa cho huynh, cái này có được ?”



      Vương Ngữ Yên vội che miệng mình, nuốt lại tiếng hô kinh ngạc. Quả nhiên, nữ nhân này chính là Khang Mẫn!



      Diệp Nhị nương và Vương phu nhân đều được cho là loại nữ nhân độc ác nhẫn tâm, nhưng so với loại đàn bà lòng lang dạ sói có thể bóp chết con của mình và Đoàn Chính Thuần, để gả cho Mã Đại Nguyên như Khang Mẫn này, hai người kia còn kém xa lắm. Nghĩ tới sau này, nữ nhân kia ngừng thiết lập cục diện khiến Kiều Phong thân bại danh liệt, lại cắn đứt từng miếng thịt vai Đoàn Chính Thuần, Vương Ngữ Yên cảm thấy rét mà run.



      Lúc này, Khang Mẫn và Mộ Dung Bác trao đổi bí mật của bản thân cho nhau, đến thống nhất chung. Khang Mẫn chán ghét Mã Đại Nguyên hiền lành, để cho bà ta được làm bang chủ phu nhân. Mà Cái Bang là bang phái lớn nhất trong giới võ lâm, đệ tử khắp nơi, nếu có thể để cho Mộ Dung gia điều khiển, tất nhiên lực lượng tăng mạnh, đủ để phục quốc, nên Mộ Dung Bác tất nhiên cũng động lòng.



      Hai người này mục đích ăn khớp với nhau xong, liền bắt đầu bàn bạc chi tiết công việc cụ thể. Chỉ nghe Khang Mẫn cười duyên : “ ra huynh chính là người của Mộ Dung gia, am hiểu hết võ công trong thiên hạ, nếu vậy chuyện này dễ làm hơn nhiều lắm.”



      Mộ Dung Bác vui vẻ : “Mau .”



      “Cái tên Mã Đại Nguyên nhà ta, tuyệt kĩ thành danh của là Tỏa Hầu Công, giả dạng tuyệt kĩ đó, khẳng định là dễ như trở bàn tay với huynh. Muội lại biết tính cáu kỉnh của , nếu hai chúng ta liên thủ, lén lút giết , rồi sau đó để huynh giả thành bộ dạng của , có được ? Huynh diện mạo giống, tính nết giống, võ công cũng giống, người khác làm sao có thể hoài nghi được?”



      “Quả nhiên là diệu kế!” Mộ Dung Bác vỗ tay cười to, “Ta giờ vừa đúng lúc là kẻ vô danh, mượn danh phận của vị huynh đài này, những có thể đàng hoàng sống, mà còn có thể dựa vào uy danh của ở Cái Bang mà cướp lấy chức bang chủ. Chờ đến khi Cái Bang rơi vào trong tay hai ta, làm sao còn lo đại thành?”



      Vương Ngữ Yên và A Châu khỏi lại nhìn nhau lần nữa.



      Mộ Dung Bác và Khang Mẫn đều là người cực kì thông minh, cũng cực kì nhẫn tâm, hai người này độc lập làm chuyện của mình có thể khiến cho giang hồ dậy sóng, huống hồ bây giờ còn hợp tác với nhau. Vương Ngữ Yên chỉ thầm cảm thấy kì lạ là làm sao bọn họ có thể thông đồng gian díu với nhau được, nghĩ tới nghĩ lui, có thể vấn đề xảy ra là do Mộ Dung phu nhân bắt chước bút tích của Khang Mẫn.



      Đối với giảo hoạt và cẩn thận của Mộ Dung Bác và Khang Mẫn, cho dù có quen biết, tất nhiên thể trong khoảng thời gian ngắn mà bộc lộ thân phận của bản thân. người này đều giấu mình quá kĩ, cho nên quan hệ này cũng chỉ là quan hệ xã giao, nếu như có xúc tác, có lẽ chân chính trở thành mục tiêu của đối phương. Mà lá thư của Mộ Dung phu nhân, lại vừa vặn phá vỡ cân bằng do hai người bọn họ tạo ra, khiến cho họ hợp tác lại với nhau.



      Nghe được phía dưới tiếng oanh oanh yến yến thánh thót vang lên, mà nội dung trong đó ngừng định ra kế hoạch nham hiểm để loại bỏ các trưởng lão Cái Bang, soán quyền đoạt vị, khiến Vương Ngữ Yên và A Châu càng nghe càng kinh hãi. A Châu thấy Mộ Dung Phục ở bên kia nôn nóng, liền ra dấu với Vương Ngữ Yên, mà Vương Ngữ Yên cũng muốn nghe tiếp, nên cũng gật đầu. A Châu hé miệng phát ra thanh, giống như đúc tiếng hai con mèo đánh nhau.

      Dưới che dấu của thanh này, hai người họ hít sâu hơi, dám chần chừ, lại điểm mũi chân, sử dụng chân khí bay tới chỗ thân.



      Đợi cho sau khi cách xa ngôi nhà kia gần dặm đường, Vương Ngữ Yên mới dám bảo mọi người ngừng chân nghỉ ngơi, “Dượng cùng…người đàn bà kia, lòng dạ đều thâm độc, vẫn là cách xa họ ra rồi .”



      Tiếp đó, nàng và A Châu, mỗi người câu, đem tất cả những gì tai nghe mắt thấy kể ra hết. Mộ Dung Phục, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác đều ngờ tới, trong chuyện này còn nhiều chi tiết như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đều im lặng suy nghĩ.



      “Nếu như vậy, chuyện phụ thân sắp làm, so với chuyện ở Nhạn Môn Quan, chỉ có hơn chứ có kém.” Sau lúc lâu, Mộ Dung Phục mới thở dài .



      “Chuyện phục quốc, tất nhiên là quan trọng hàng đầu, nhưng mà lão gia làm như vậy, giống như bị ma nhập, có chút dọa người a!” Bao Bất Đồng gục mặt vào vai Phong Ba Ác, hai người họ nhìn nhau, đều cảm thấy biết gì cho phải.



      “Đến lúc này, chỉ sợ liên lụy đến rất nhiều người vô tội, cho nên thể để bọn họ làm ra chuyện đó. Nhưng mà, người đàn bà kia lòng lang dạ sói, ngay cả chuyện này thành, sau này cũng dám chắc nghĩ ra mưu khác.” Mộ Dung Phục cau mày, “Có lẽ điều thời cần làm, là tách bọn họ ra.”



      “Nhưng mà, lão gia?” Bao Bất Đồng ngượng ngùng hỏi.



      Vương Ngữ Yên biết lúc này trong lòng Mộ Dung Phục rối như tơ vò, thể ngờ trong khoảng thời gian ngắn, vị phụ thân mang danh mất của mình lại trở thành kẻ ác ôn như vậy, mà trọng trách ngăn cản kẻ ác ôn làm hại võ lâm này, lại đặt người .



      Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Mộ Dung Phục, chờ đợi câu trả lời của .



      “Sáng sớm ngày mai ta tìm ông ấy, dùng tang lễ của nương ta để buộc ông ấy về Tham Hợp trang. Yên nhi, A Châu, hai người cùng ta, đường nhớ chú ý ánh mắt của ta để có kế cuốn chặt lấy ông ấy. Ta bây giờ viết phong thư để bồ câu đưa tin về nhà, để an bài chuyện trong trang.”



      Mộ Dung Phục chậm rãi đứng lên, trầm ngâm. Trong bóng đêm, ánh mắt sáng rực như sao, “Bao Tam ca, Phong Tứ ca, chờ cha ta rồi, lập tức xuống tay. Đối với nàng, đối với cả người hầu của nàng —”



      ngừng lại chút, lập tức kiên quyết , “ người cũng cho sống.”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 11: Gậy ông lại đập lưng ông
      EDIT: VÂN TÍCH

      Mộ Dung Bác tuy trong lòng nhất là nghiệp phục quốc, nhưng đối với Mộ Dung phu nhân, dù sao hai người cũng là vợ chồng từ thưở thiếu thời, lại cùng trải qua những thời gian tốt đẹp của đời người, cho nên vừa thấy linh đường trong lòng cũng đau đớn khôn nguôi. Mộ Dung Phục lạnh mặt nhìn phụ thân khóc hồi lâu, sau đó khuyên ông ấy uống chén thuốc an thần, lại dìu Mộ Dung Bác vào giường ngủ.


      “Huynh định hết với ông ấy mọi chuyện sao?” Vương Ngữ Yên thấy vẻ mặt Mộ Dung Phục mỏi mệt, biết nhiều ngày nay chưa có được giấc ngủ ngon, liền vòng ra sau lưng , thay bấm huyệt.



      “Vẫn chưa. Ta vẫn chờ Bao Tam ca, Phong Tứ ca, đợi bọn họ giết được con đàn bà kia rồi, sau đó khuyên nhủ phụ thân cũng muộn.” Mộ Dung Phục nhắm hai mắt lại, cúi đầu hỏi, “Ngươi có cảm thấy ta rất độc ác ?”



      “Biểu ca làm sai.” Vương Ngữ Yên ôn nhu an ủi, “Nữ nhân kia tâm địa xấu xa, đối tốt với nàng, chính là giúp nàng làm việc ác.”



      khi như vậy, ta vì sao đuổi tận giết tuyệt nàng, lại vẫn mở cho cha ta con đường hướng thiện để quay lại đây?” Mộ Dung Phục cười khổ lắc đầu.



      “Nào có ai vì nghĩa quên thân đâu.” Vương Ngữ Yên ngừng khuyên nhủ, Mộ Dung Phục thủ đoạn, nàng vốn biết , nhưng đối phó với Khang Mẫn tuyệt đối thể dùng lời , bằng , hậu họa lường được. Về phần Mộ Dung Bác, làm sao có thể bắt con trai ông ta giết ông ta đây.



      “Dượng tuy rằng đúng, nhưng đối với , đối với ngươi, cũng vẫn là tâm. Ông ấy sai đường, nếu huynh giúp ai giúp được đây? Còn nàng kia ngay cả chồng mình còn nhẫn tâm sát hại, nàng chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi.”



      Mộ Dung Phục cười , “Ngươi cũng cần thay ta biện hộ, con người tất có tư tâm, ta cũng như vậy.”



      “Ta cũng là ích kỷ, cho nên mới muốn biện hộ cho huynh.” Vương Ngữ Yên ném hạt dẻ cho .



      Hai người chuyện lúc, chợt nghe A Châu vội vàng chạy tới báo: “Đám người Bao Tam ca trở lại.”



      Lời còn chưa dứt, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác tiến vào, còn chưa kịp hành lễ với Mộ Dung Phục bị đưa tay nâng dậy, hỏi: “Sao rồi?”



      Bao Bất Đồng nhếch môi: “Người đàn bà kia, chút võ công cũng biết, muốn giết rất đơn giản! Chỉ là sắp chết đến nơi rồi, còn cố tình ưỡn ẹo định quyến rũ chúng ta, còn nếu ai cứu nàng, nàng nguyện ý lấy thân báo đáp.”



      Quả đúng là phong cách của Khang Mẫn. Vương Ngữ Yên tuy rằng cảm thấy nàng thâm độc, nhưng cũng thể bội phục nhanh nhạy của nàng. Cơ hồ có thể tưởng tượng ra, nếu như nữ nhân vào thời điểm cuối cùng của cuộc đời thi triển ra sức quyến rũ của mình rất khó có người động tâm. Giả như nếu kẻ được phái giết nàng là Đoàn Chính Thuần, hay những nam nhân bình thường khác, tuyệt đối thoát khỏi ánh mắt nhiếp hồn của nàng.



      Đáng tiếc, Bao Bất Đồng lại là kẻ hề thương hương tiếc ngọc.

      “Lão tử lúc ra khỏi cửa vừa mới cãi nhau với con đàn bà, sau đó lại gặp nàng. Tất nhiên liền cho nàng đao, sau đó định thần biết quỷ hay chôn bọn họ xuống đất. Vẫn là Phong lão tứ nhìn xa trông rộng —-”



      Phong Ba Ác xen vào, cười hì hì : “Nàng ta thích nhiều người uống dấm chua vì mình như vậy, cho nên chúng ta liền bố trí thành trường do đám người sai vặt nổi lên dục vọng với nàng, hai bên giao đấu, cuối cùng chết chùm. Làm như vậy chẳng phải là thỏa mãn tâm nguyện của nàng hay sao?”



      Công phu nổi danh nhất của Mộ Dung, chính là “gậy ông đập lưng ông”, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác sắp đặt mọi chuyện như vậy, quả nhiên thể được hết tinh hoa của năm chữ này.



      “Như vậy rất tốt, nàng là vợ của phó bang chủ Cái Bang, nếu đột nhiên vô cớ mất tích, Cái Bang nhất định điều tra kĩ càng.” Mộ Dung Phục gật đầu, đối với cách xử lý của hai người kia rất vừa lòng, “Bây giờ lại có bằng chứng nàng ngoại tình, sau đó vì tình mà chết, Cái Bang tất nhiên dám làm rùm beng chuyện này.”



      Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác, hai người này trong cuộc đời, người thích nhất tranh cãi, người kia coi trọng sống chết, cho nên đối với mĩ nhân vô cùng dụ hoặc, tâm địa vẫn vô cùng sắt đá. Nếu đổi cho người khác làm, có lẽ nỡ hạ thủ. Cho nên Khang Mẫn gặp phải hai tên thấy sắc loạn này, cũng chỉ có thể than số phận may thôi.



      có Khang Mẫn, như vậy hồi “hạnh tử lâm trung thương lược bình sinh nghĩa” (tên hồi trong Thiên Long Bát Bộ) làm sao có thể xảy ra đây? Vương Ngữ Yên cười tủm tỉm nhìn A Châu, nghĩ đến tương lai nàng và Kiều Phong vì chuyện hôm nay mà bớt trắc trở, trong lòng cảm thấy bình tâm hơn.



      Nhưng chuyện của Mộ Dung Bác lại được thuận lợi. Lần này Mộ Dung Bác quay về trang, cũng nhiều người biết, bởi vậy Vương Ngữ Yên cũng tận lực giảm bớt số lần đến Tham Hợp trang, để dành gian cho hai phụ tử bọn họ chuyện với nhau.



      Quan hệ phụ tử, là trong những quan hệ kỳ lạ nhất đời. Mộ Dung Bác giả chết nhiều năm, trong quá trình trưởng thành của Mộ Dung Phục cũng tham gia vào, cho nên giữa hai người họ cũng có nhiều chuyện để , chuyện trăng hoa ngại xấu hổ, chuyện nhân sinh lý tưởng lại khiến Mộ Dung Phục nhức đầu.



      “Ngươi đem chuyện của cho dượng chưa?” Vương Ngữ Yên cảm thấy việc Mộ Dung Phục làm công tác tư tưởng lần này nàng có muốn cũng thể nhúng tay vào, chỉ có thể ngừng hỏi, “Dượng thế nào?”



      “Tất nhiên là hối hận, còn chỉ là trêu đùa nữ nhân kia thôi, ngờ lại hại chết nương.” Mộ Dung Phục cười khổ, “Tuy như vậy đấy, nhưng ông ấy cũng thừa nhận bản thân sai. Nhiều nhất chỉ cảm thấy mình xử chưa chu toàn mọi nhẽ.”



      “Vậy Mã phu nhân kia…”



      Mộ Dung Phục lắc đầu: “Chuyện kia nhất định thể với ông ấy. Sau này, tất nhiên chuyện cũng đến tai ông, mơ mơ hồ hồ, thực thực giả giả về cái chết của bà ta, tự nhiên làm ông ấy nhụt chí.”



      “Huynh càng ngày càng gian trá nha.” Vương Ngữ Yên cảm thấy bản thân lo nghĩ mất công, liền tức giận thò tay cù Mộ Dung Phục.



      Đối với chuyện có thể chen chân vào Cái Bang, Mộ Dung Bác kỳ vọng rất cao, nhưng nếu bây giờ cơ hội ấy biến mất ngay trước mặt , nhất định khác gì dội cho chậu nước lạnh.



      Quả nhiên, sau đó lâu, Mộ Dung Bác liền thám thính ra chuyện phu nhân của phó giáo chủ chết trong tay bọn cường đạo, Cái Bang nhiều người nhiều miệng, tuy rằng cái trưởng lão chỉ là ngoài ý muốn, nhưng bên dưới cũng truyền ra đủ loại lời đồn. Cái chết của Khang Mẫn làm cho Mộ Dung Bác vô cùng thất vọng, cũng trực tiếp gặp mặt từ biệt Mộ Dung Phục, mà chỉ lưu lại phong thư, sau đó quay trở lại Thiếu Lâm Tự tiếp tục cuộc sống cư trước đây.



      “Huynh giữ ông ấy lại trong trang sao?” Vương Ngữ Yên ngạc nhiên hỏi. Mộ Dung Phục cứ để cho cha như vậy?



      Mộ Dung Phục lạnh nhạt đáp lời: “Nếu biết trước giữ ông ta lại được, việc gì phải cố ngăn cản. Nhà chúng ta ông ấy bệnh chết nhiều năm trước, lúc này đột nhiên lại có người đến, nghênh đón bất tiện. Hơn nữa, ý đồ của ông ấy cũng thể ngày ngày hai mà bảo quên được, cho nên cứ để ông ta , chỉ cần cẩn thận giám sát chặt chẽ thôi.”



      Sau khi trải qua loạt những kiện này, thấy được Mộ Dung Phục vào thời khắc nguy cấp bộc lộ trấn tĩnh và quyết đoán của mình, Vương Ngữ Yên thầm ca ngợi mình vì công lao cống hiến vĩ đại con đường trưởng thành của . Nàng khỏi thở phào nhõm: “Xem ra, về sau nếu ai muốn ngươi làm chuyện xấu, nhất định người đó gặp khó khăn rồi đấy…”



      Ý định của nàng vốn là muốn ám chỉ Mộ Dung Bác sau này, nhưng Mộ Dung Phục lại hiểu theo ý khác.



      “Yên nhi muốn ta làm chuyện xấu sao?” vươn tay quá xoay mặt nàng lại, rồi nhìn nàng chăm chú như thể có thể nhìn ra đáp án từ khuôn mặt ngây thơ non nớt ấy.



      Vương Ngữ Yên trong lòng giật thột, nhưng sau đó nhìn thấy khóe mắt mang ý cười, mới yên lòng trở lại, cợt nhả : “Huynh đừng có vu oan cho muội nha. Muội bao giờ làm chuyện gì xấu đâu?”



      “Trước mắt chuyện rồi.”



      Vương Ngữ Yên thấy Mộ Dung Phục người mặc y phục màu xám, trong tay cầm theo gia pháp, làm nàng có chút lo sợ.



      Mộ Dung Phục dắt nàng vào trong đình: “Gần đây có thời gian trông chừng ngươi, ngươi lại tái phát bệnh lười. Sơ sơ nhẩm tính ít nhất là ba ngày luyện công rồi, phải đánh cái cho nhớ.”



      Vương Ngữ Yên bị hù dở khóc dở cười, vội theo lời , luyện công, cũng dám xuất ra hết sức lực. Sau khi luyện bài kiếm pháp xong, Mộ Dung Phục liền dùng tay áo lau mồ hôi trán nàng, gật đầu: “ năm này, đối với ngươi rất có ích. Cũng nên đúng lúc dạy ngươi vật đổi sao dời.”



      “Đó phải là chiêu ‘gậy ông lại đập lưng ông’ sao?” Lúc trước Mộ Dung Phục bảo nàng đọc hết các loại võ công, ra chính là có dụng ý như vậy

      “Tên đó là do mọi người giang hồ đặt cho, ta cảm thấy quá mức bá đạo, mà đọc lại dài.” Mộ Dung Phục mỉm cười, chắp tay sau lưng, .



      “Biểu ca, vật đổi sao dời có thể khiến người tự dùng võ công của mình để đánh mình sao?” Vương Ngữ Yên cảm thấy, nếu quả thực mặc kệ có cùng ai quyết đấu, đều dùng được tuyệt kĩ của người ta, tuyệt học của Mộ Dung gia quá mức thần thoại rồi. “Nhưng mà, nếu có thể đánh ngược như vậy, trực tiếp chờ đối phương ra chiêu là được, chúng ta cần gì phải học hết võ công trong thiên hạ?”



      Mộ Dung Phục đối với hiếu học của nàng rất vừa lòng, “Vật đổi sao dời, trắng ra, chính là vận dụng lực, vào lúc đối phương chưa đem nội lực phát ra, phán đoán chuẩn hướng và kinh mạch để khiến đường của chiêu thức di chuyển theo ý chúng ta, kết quả là võ công của họ công kích được chúng ta.”



      xong, Mộ Dung Phục liền bảo nàng dùng sức thi triển mấy chiêu thức học, quả nhiên đều có thể dễ dàng thoát được. Vương Ngữ Yên thấy vậy bĩu môi, chìa cổ tay có chút đỏ ửng cho xem. Mộ Dung Phục cười : “Đây là do người dùng lực quá mạnh thôi, cũng may là ta có dời ngược lại lên người ngươi, nếu đảm bảo ngươi đau đến phát khóc luôn.”



      Tuy rằng ngoài miệng như vậy, Mộ Dung Phục vẫn nhàng nâng cổ tay nàng lên, bên xoa bóp, bên lại tiếp tục :



      “Võ công trong thiên hạ có rất nhiều loại, mỗi môn phái cũng có những chiêu thức khác nhau, nội lực phát ra, phương hướng và kinh mạch cũng giống nhau. Nếu như hoàn toàn biết gì đén chiêu thức và nội công tâm pháp của địch nhân, vậy lúc so chiêu trước cứ giữ thế thủ, đừng ham tấn công, dụ cho sử dụng toàn bộ võ công xong, sau đó mới tìm cách phá giải.”



      “Nhưng nếu võ công của đối phương cực cao, thể như vậy, đúng , cho nên chúng ta mới cần phải có chuẩn bị?”



      sai. Giống như Thiếu Lâm, Cái Bang, các môn phái đó cao thủ đông như kiến, nội lực hùng hậu, cho nên thể kéo dài thời gian giao chiến. Vì thế, muốn khống chế đối phương, Mộ Dung gia mới sáng tạo ra vật đổi sao dời.”



      Vương Ngữ Yên nghe kể, cảm thấy rất thú vị, bất quá sau đó nàng lại nhớ tới chuyện. “Đây phải là bí mật của Mộ Dung gia sao, võ công này chỉ được truyền cho người nhà Mộ Dung, vì sao lại dạy cho muội…”



      Mộ Dung Phục thấy nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn , khuôn mặt nhắn trắng nõn cũng lộ ra chút ửng đỏ, so với cánh hoa sơn trà hồng nhạt bên cạnh lại càng thêm kiều diễm, trong lòng xúc động, bàn tay xoa cổ tay nàng cũng ngừng lại, giọng : “Ngươi phải người nhà Mộ Dung ta sao?”
      thomap thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 12: Duyên nợ do trời định
      EDIT: VÂN TÍCH

      “Ngươi phải người nhà Mộ Dung ta sao?”


      Mỗi khi trong đầu ra vẻ mặt ôn nhu của Mộ Dung Phục lúc lời này, khuôn mặt Vương Ngữ Yên liền tự giác nóng lên. Mộ Dung Phục từ luôn cùng nàng thân mật, theo thời gian càng ngày càng ám muội, nàng cũng biết có phải là do bản thân nghĩ nhiều hay nữa…

      Vội vàng khụ tiếng để che dấu cảm xúc, nàng vươn tay ngọc theo bản năng gõ gõ vào tách trà, móng tay tinh tế tiếp xúc với đồ sứ, phát ra thanh trong trẻo giòn tan, leng keng leng keng, phi thường êm tai.

      “Vương nương chơi bài ‘Việt nhân ca’ dễ nghe” A Bích vỗ tay, “Nhưng hình như người có tâm nữ nhi?”

      “Thanh gõ chén cao thấp, vậy mà chỉ dựa vào tiết tấu của hai câu, ngươi liền nghe ra là ‘Việt nhân ca’, xem ra A Sách ca ca chỉ sợ là thường xuyên nghe ngươi chơi bài này?” Vương Ngữ Yên bị người khác bắt gặp cũng luống cuống tay chân, tuy là trong lòng có chút xấu hổ, nhưng ngoài miệng vẫn chịu thua thiệt.

      Mặt A Bích trong nháy mắt hồng như màu áo của A Châu, hai tay nàng vò vạt áo, ánh mắt dám nhìn ta mà cứ nhìn xuống đất: “Ta bất quá chỉ hỏi chơi câu, nương lại nhân đó mà cười ta.”

      A Châu bên điều chế nước hương hoa cũng bật cười. Tay nàng ngừng giã cánh hoa, miệng cũng liến thoắng góp vui: “Ta thường xuyên theo công tử và nương ra ngoài làm việc, từ trước đến nay đều để ngươi và A Sách ở lại giữ nhà, lại thường khen ngươi đàn hay như mẫu thân , xem ra hai người thường xuyên đàn cho nhau nghe nha.”

      A Bích khuôn mặt đỏ bừng như máu, trong ánh mắt cũng có thêm chút xuân ý, biết là tưởng nhớ ai. Vương Ngữ Yên trong lòng buồn cười muốn chết, nhưng ngoài mặt lại giả vờ đứng đắn hỏi: “Gần đây A Sách làm gì vậy? Ta thấy biểu ca thường cùng ra ngoài, hai người đó đều làm bộ người lớn, cứ như là quân vương bận trăm công nghìn việc ấy.”

      “Lúc trước là đến thôn trang xử lí vài chuyện linh tinh, nhưng mà gần đây ngay cả A Sách cũng có người tìm tới cửa đòi bái sư.” A Bích vẫn chỉ lo thẹn thùng, hề mở miệng nên A Châu đành mỉm cười đáp thay, “Càng đừng là công tử, vùng Giang Nam , ngay cả ở phương Bắc cũng có người nghe danh mà đến, cho nên phải mang A Sách theo làm bia đỡ đạn.”

      ra là vậy. Biểu ca thường với ta là nhà chúng ta thể thành đại môn phái, thu đệ tử cũng quý ở chất lượng chứ ham số lượng.” Vương Ngữ Yên gật đầu, “Nhiều người cũng rắc rối, chưa kể nhỡ lại có kẻ mang lòng dạ khác trà trộn vào, còn bằng từ chối tất cả để được thanh tịnh.”

      A Châu nâng chén ngọc lên, đổ vào cái chén trước mặt Vương Ngữ Yên và A Bích ít nước hương hoa vừa được làm xong, cười : “Sau này cũng khó mà trước được, Mộ Dung gia chúng ta tại thanh danh vang dội, tất cả mọi người đều muốn đâm đầu vào.”

      Thời điểm A Châu “Mộ Dung gia chúng ta”, cực kì tự nhiên. Đúng rồi, nàng là nô tì của Mộ Dung gia, mình lại là thân thích, cho nên “người của Mộ Dung gia”…Vương Ngữ Yên nâng má im lặng nghĩ, có lẽ phải…Là mình tự đa tình sao?

      Đúng lúc này, tiểu nha đầu từ ngoài cửa chạy vào, vội vội vàng vàng bẩm báo: “Công tử hôm nay dẫn theo bằng hữu trở về, muốn A Châu tỷ tỷ và A Bích tỷ tỷ chuẩn bị đồ ăn ngon nhất, còn dặn mang rượu quý trong nhà ra đãi khách. Công tử cũng dặn nô tì đến Mạn Đà sơn trang mời Vương nương, nương nếu ở đây rồi nô tì xin cáo lui.”

      Đáp lời nha đầu kia xong, ba người liền chụm đầu thầm. Mộ Dung Phục ở giang hồ kết giao bằng hữu càng ngày càng nhiều, nhưng khoản đãi như vậy vẫn là lần đầu tiên. Các nàng nhất thời cũng đoán ra là ai, chỉ đành ôm bụng tò mò, xuống phòng bếp cùng chuẩn bị.

      Lúc này ở sảnh chính của Tham Hợp trang, mọi người trò chuyện vui vẻ, náo nhiệt vô cùng.

      Bao Bất Đồng chắp tay, : “Kiều bang chủ quả nhiên là thiếu niên hùng, trách được công tử nhà ta lại tôn sùng ngài như thế, lão Bao ta tuy tuổi lớn, nhưng đối với ngài cũng bội phục vạn phần.”

      Phong Ba Ác đứng bên cạnh trong lòng ngứa ngáy khó chịu, hận thể vò đầu bứt tai: “Nếu phải công tử dặn dò, lúc này ta thực muốn kéo bang chủ đánh nhau trận!”

      “Tứ ca, hôm nay chúng ta mời Kiều bang chủ đến làm khách, huynh muốn đánh cũng phải đợi ăn no .” Tô Sách cười .

      Người đứng bên cạnh Mộ Dung Phục, mày rậm mắt to, vóc người cao lớn, chuyện hào sảng, khí phách can trường, phải Kiều Phong là ai? vỗ vai Mộ Dung Phục: “Kiều mỗ mới tiếp nhận chức vị bang chủ, nên phải tuần tra các phân đà, tiếp các vị hùng, giao du cũng nhiều nơi. Thực dám dấu, lúc mới đến Tô, mọi người còn ngừng nhắc nhở ta, nơi này mọi người ôn nhu văn nhã, bảo ta đừng có giở thói lỗ mãng ra.”

      tới đây, sang sảng cười, “ giờ ta thấy, lời người nọ ràng đúng, Mộ Dung công tử sảng khoái, thủ hạ huynh đệ cũng là hảo hán! Đáng tiếc bây giờ có rượu, thể cùng các vị uống mấy chén!”

      Mộ Dung Phục cười : “Kiều huynh việc gì phải đáng tiếc, trong trang sai người bày sẵn mâm cơm, cũng có sẵn rượu ngon, tại hạ tuy rằng tửu lượng có hạn, nhưng cũng sợ bồi Kiều huynh say sưa.”

      Vừa nghe có rượu ngon, Kiều Phong mừng rỡ thôi, vội vàng theo Mộ Dung Phục vào trong phòng ăn. chuyện lúc, Mộ Dung Phục liền hỏi tôi tớ đứng hầu: “ mời tiểu thư đến chưa?” Tôi tớ còn chưa kịp trả lời, từ ngoài cửa truyền đến thanh thanh thúy của thiếu nữ: “Biểu ca, rượu tới!”

      Màn trúc vừa vén lên, Kiều Phong liền cảm thấy hoa mắt, ba thiếu nữ vô cùng tao nhã cười mỉm bưng rượu và thức ăn vào. đầu là người mặc áo vàng nhạt, đúng là nương vừa cất tiếng kia, chỉ thấy nàng thân thể nhắn mềm mại, trong tay mặc dù ôm hai bình rượu nặng trịch, nhưng bước lại nhàng linh hoạt, có chút gì tỏ ra mệt mỏi. Mà sau là hai thiếu nữ đại khái lớn hơn hai tuổi, mặc áo đỏ, mặc áo xanh, tay các nàng đều bưng khay đồ ăn lớn, vậy mà cứ có cảm giác như cầm gì cả.

      Kiều Phong thầm kinh ngạc, Tô Mộ Dung gia quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả tiểu nương cũng có tuyệt kĩ.

      Mộ Dung Phục bước lên phía trước, đỡ lấy bình rượu trong tay Vương Ngữ Yên, lại giọng mắng: “ bảo gã sai vặt mang lên rồi, ngươi nếu bị ngã phải làm sao?”

      Vương Ngữ Yên cười hì hì, : “ có chuyện đó đâu, nghe biểu ca có khách quý, cho nên ta phải tự mình bê rượu lên mới tỏ thành ý a.”

      Mộ Dung Phục cầm tay nàng, xoay người lại, giới thiệu: “Đây là biểu muội của ta, Vương Ngữ Yên. Yên nhi, vị này là bang chủ Cái Bang, Kiều Phong Kiều huynh đệ.” Vương Ngữ Yên kiềm chế kích động trong lòng, hành lễ với Kiều Phong, Kiều Phong cũng chắp tay lại chào nàng.

      Kiều Phong tuy bề ngoài thô vụng, nhưng thực chất rất tinh tế khéo léo, nhìn sắc mặt của Mộ Dung Phục, lại thấy người này rất quan tâm biểu muội, trong lòng lập tức hiểu , sau đó nghĩ thầm, người này để cho người thân ra chào ta, có thể thấy là lòng muốn kết giao với ta. Vì thế đối với Mộ Dung Phục càng thêm thân thiết thành .

      Trong khi bọn họ chuyện, A Châu và A Bích xếp hết thức ăn lên bàn, vừa muốn đứng hầu phía sau Mộ Dung Phục Vương Ngữ Yên lại kéo: “Nơi này cũng có người ngoài, hai vị tỷ tỷ cứ ngồi cùng chúng ta.”

      Mộ Dung Phục gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.” A Châu và A Bích còn muốn chối từ, Bao Bất Đồng lại thêm câu: “Tiểu nha đầu, ngươi ngại ngùng cái gì! Bình thường cùng huynh đệ chúng ta cười cười, hôm nay gặp được Kiều bang chủ, chân tay lại lóng nga lóng ngóng là sao!”

      Mọi người nghe vậy đều cười, sau đó theo sắp xếp của Vương Ngữ Yên, nàng xếp A Châu ngồi bên trái của Kiều Phong, lại xếp A Bích ngồi cùng Tô Sách. Tiểu Ngữ Yên trái nhìn phải nhìn, đối với bản thân vừa lòng thôi, cảm thấy hai đôi này đều là nhân duyên trời định, chỉ nhìn mà thấy sướng mắt.

      Mộ Dung Phục thấy nàng vui vẻ, đôi mắt cũng ánh lên tươi cười, tất nhiên rất cao hứng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hơi chút kỳ quái.

      Uống rượu qua vài tuần, khí cũng náo nhiệt lên. Bọn họ bàn đến chuyện triều Tống suy thoái, các nước Liêu, Tây Hạ, Thổ Phồn và Nữ Chân đều nhìn Trung Nguyên như hổ rình mồi. Kiều Phong xúc động : “Cái Bang chúng ta luôn luôn lấy dân làm đầu, chỉ mong có thể đánh đuổi ngoại tộc, bảo vệ dân chúng. Chỉ hận thiên hạ này quá rộng lớn, sợ rằng đủ lực lượng gánh vác.”

      Vừa nghe đến bốn chữ “đánh đuổi ngoại tộc”, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác liền cảm thấy mất tự nhiên. Trong khi đó, Mộ Dung Phục vẫn mỉm cười.

      “Chúng ta là người học võ, có tâm ắt xuất lực, chỉ cần thẹn với lòng.” Mộ Dung Phục nghiêm túc , lại đổ đầy bát rượu của Kiều Phong, “Còn nữa, cũng dối gạt Kiều huynh, Mộ Dung gia ta cũng có huyết thống người Hồ, nhưng định cư ở Trung Nguyên lâu đời, cũng sớm coi bản thân như người Hán. Nếu như thiên hạ có thể thái bình, còn chiến loạn, các tộc người đều được an cư lạc nghiệp, tại hạ cho rằng, nên phân biệt Hồ Hán.”

      Kiều Phong trầm ngâm lát, liền chắp tay : “Mộ Dung huynh trách ta ăn lỗ mãng, Kiều mỗ cảm thấy trong lòng hổ thẹn. Ngươi đúng, là Kiều Phong nông cạn, các tộc người cũng có người tốt người xấu, chỉ cần có lòng giúp đỡ lẫn nhau, chính là cùng tạo phúc cho muôn dân. chén này, Kiều mỗ xin kính huynh!”

      Vương Ngữ Yên nhìn hai người bọn càng càng hợp, càng thêm thân thiết, trong lòng mừng thầm thôi: bọn họ đều là thiếu niên hùng, cũng là con lai Hồ Hán, vốn nên có tiếng chung. Bây giờ “Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung” mới là danh tiếng xứng với thực tế a.

      Đêm nay, mãi cho đến khi rượu tích trữ trong Tham Hợp trang còn vò nào tiệc mới tàn. Kiều Phong trời sinh tửu lượng tốt, uống rượu như uống nước lã, mà Mộ Dung Phục lại say, mặt có chút hồng. Sau khi chắp tay cáo từ xong, Vương Ngữ Yên nghĩ lát, liền vẫy tay gọi A Châu, : “A Châu tỷ tỷ, nơi này đường thủy khó , phải làm phiền tỷ đưa Kiều bang chủ ra ngoài rồi.”

      A Châu gật đầu rồi dẫn Kiều Phong . Nhìn bóng dáng hai người họ, Vương Ngữ Yên lại cảm thấy hình tượng bản thân lớn thêm ít, hơn nữa lúc này có người ngoài, vì thế nàng liền đắc ý cười. Đột nhiên thấy sau lưng có động, ra là Mộ Dung Phục từ đằng sau ôm nàng, lười biếng đặt cằm lên đỉnh đầu nàng.

      “Biểu ca, sao huynh nóng như vậy, là uống say rồi sao?” Vương Ngữ Yên sờ tay , “Để muội xuống bếp làm cho huynh canh giải rượu.”

      “Khi nào học xuống bếp vậy?” Mộ Dung Phục buông tay, cúi đầu cười hỏi.

      Vương Ngữ Yên chỉ cảm thấy bên tai bị thổi qua luồng nhiệt đầy mùi rượu, liền cảm thấy được tự nhiên mà xoay mặt , sau đó oán trách : “Hừ, muội học từ lâu rồi, hôm nay trong bữa ăn còn có đồ ăn muội làm đó, biểu ca, huynh xem thường muội.”

      Mộ Dung Phục thấy vành tai xinh của nàng ửng hồng, kìm lòng được càng ghé sát vào hơn: “Ta làm sao lại biết đồ ăn nào ngươi nấu a? Mấy món màu hồng, chân vịt hầm đào, vịt hấp hoa mai, là A Châu làm. Mấy món màu xanh, lá sen ăn với măng mùa đông, chả cá lá hẹ, là A Bích làm. Còn cá bạc phật thủ và sơn trà bách hợp, đó là ngươi làm.”

      “Muội biết huynh chính là dựa vào màu sắc mà đoán mà, cần dỗ muội.” Vương Ngữ Yên dỗi , lại kéo tay ra, “Được rồi, đừng có mượn rượu giả điên, bỏ muội ra để muội còn làm canh.”

      Thấy nàng muốn , Mộ Dung Phục lại cảm thấy muốn thả, liền vắt óc suy nghĩ tìm chuyện để với nàng, nhân tiện liền mở miệng: “Hôm qua mợ tìm ta, là có mấy nhà cho bà mai tới cửa, muốn ta chọn nhà.”

      Mộ Dung Phục tuy là ôn nhu , nhưng lọt vào trong tai của Vương Ngữ Yên lại rống như tiếng sấm vang rền, nhất thời làm nàng đứng lặng người.
      thomap thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 13: Vân Trung Hạc
      EDIT: VÂN TÍCH

      Trong nháy mắt, Vương Ngữ Yên nghĩ đến muôn vàn thứ, nàng mờ mịt tự hỏi lòng: muốn thành thân, vì sao ta lại cảm thấy khổ sở như vậy? Nếu thành thân rồi, ta phải làm sao bây giờ?


      Mộ Dung Phục lớn hơn nàng mười tuổi, đến tuổi này của cũng bắt đầu phải tính chuyện hôn nhân rồi, lại là do Vương phu nhân ướm hỏi, nàng chẳng có lí do nào để ngăn cản cả…Mà nàng muốn ngăn cản thành thân, cái này có ý nghĩa là gì?

      Nàng trả lời được suy nghĩ của bản thân, chỉ thấy trong lòng đau xót, hốc mắt cũng cay cay.

      Mộ Dung Phục vốn nghĩ chuyện này cho nàng, tính toán định chờ thêm hai năm nữa, khi nàng lớn hơn chút mới ngỏ lời. Đêm nay là bởi vì say, lại muốn dụ nàng chuyện, nên mới nhất thời kiềm chế được tình cảm của bản thân. ngờ nàng nghe xong lại cúi đầu , đứng sững như trời trồng, chút phản ứng nào. lúc này mới hơi tỉnh ra chút, vội vàng nắm lấy vai nàng, xoay mặt nàng lại đối diện với mình, “Yên nhi?”

      Vương Ngữ Yên vẫn cúi đầu, cắn môi .

      Mộ Dung Phục quýnh lên, nắm lấy cằm nàng dùng sức nâng lên. Nàng thuận theo ý , ngẩng đầu, nhưng ánh mắt lại lảng tránh, nhìn lỗ tai , “Chúc mừng biểu ca. biết là vị nương nào, bao giờ mang sính lễ đến?”

      Giọng của nàng lãnh đạm, tựa như chậu nước đá dội mạnh xuống đầu, khiến cho Mộ Dung Phục nhất thời cảm thấy cơn say bay mất nửa. Nhưng phải là loại người lỗ mãng dễ xúc động, ngay cả khi trong lòng lạnh lẽo, vẫn lộ ra mặt. Cẩn thận nhìn nàng lúc, đột nhiên mỉm cười, tay vẫn nắm cằm nàng, tay kia liền túm lấy cổ tay nàng, cảm nhận mạch đập hoảng loạn của nàng.

      “Muội… hy vọng ta thành thân.” lẩm bẩm .

      Vương Ngữ Yên giật mình, kinh ngạc nhìn thẳng vào . Trong mắt nàng trong sáng vô ngần, lại sâu thấy đáy. Mộ Dung Phục nhìn thấy lại động lòng, giơ ngón tay nhàng chạm vào bờ mi của Vương Ngữ Yên, chút ướt át mi của nàng giống như nước mùa xuân chảy qua trái tim , khiến trong lòng lại trở nên ấm áp.

      Mộ Dung Phục hít sâu hơi, hai tay nắm chặt vai nàng, nhắc lại: “Muội hy vọng ta cưới nữ tử khác.”

      Sau hồi lo sợ chỉ cảm thấy mừng như điên, thanh cũng trở nên kiên định ràng.

      vốn tưởng rằng, nàng tuổi còn , chưa hiểu thế nào là tình thân và tình nam nữ. Mà hôm nay trong tiệc, thấy nàng nhìn Kiều Phong, vẻ mặt vui mừng, khiến trong lòng ngổn ngang trăm mối. Nào đâu biết rằng rượu say thẳng, lại khiến nàng bộc lộ chân tình, xem ra, tuy rằng còn phải đợi lâu, nhưng trước mắt ít nhất thấy đường.

      Vương Ngữ Yên bị toạc ra suy nghĩ trong lòng, thẹn quá hóa giận, dậm chân : “Huynh cưới ai liên quan gì đến muội?”

      Mộ Dung Phục cười tủm tỉm nhìn nàng, trong lòng biết nàng tính cách quật cường, việc này cũng gấp gáp được, hơn nữa chuyện hôm nay cũng làm thoáng yên tâm, cho nên trước tiên vẫn nên dỗ nàng . Vì thế kéo nàng lại gần, ôm vào trong lòng, ôn tồn giải thích: “Nương ngươi giới thiệu cho ta mấy nhà, đều là người trong vùng Tô này, nhưng mà ta đều đáp ứng.”

      Vương Ngữ Yên hừ lạnh tiếng: “Hóa ra huynh còn ngại nương tốt, muốn ra bên ngoài tìm nương khác sao?” Cái gì công chúa Tây Hạ, công chúa Đông Hạ…

      có. Ta là chờ.”

      Trong khí ngửi thấy vị dấm chua, Mộ Dung Phục liền cảm thấy cơn say bỗng biến thành hư , cả người thanh thoát sảng khoái. mặt dày : “Bây giờ thay ta làm canh giải rượu được ?”

      Vương Ngữ Yên đẩy ra, mặt bừng bừng lửa giận: “Vừa rồi muốn làm cho huynh huynh chịu buông tay, tại quên . Ta còn ước gì huynh say đến ngất luôn, để khỏi phải tức giận.”

      “Rồi rồi, lần sau nếu lại chọc ngươi tức giận, ngươi liền phạt ta uống rượu tới chết, được .”

      Vương Ngữ Yên tức quá liền cười, xì tiếng khinh miệt. Mộ Dung Phục thấy nàng bĩu đôi môi phấn hồng xinh đẹp, lại giương con ngươi sáng trong như ngọc quý nhìn , trong lòng vô cùng vui mừng, định nữa lại có tiếng bước chân nhàng văng vẳng vọng tới. A Bích cầm theo ngọn đèn, tới, : “Công tử, cữu phu nhân phái người lại đây đón nương về.”

      Vương Ngữ Yên lên tiếng, Mộ Dung Phục nghe xong xụ mặt, thầm nghĩ: ràng ta thề với mợ đợi cho biểu muội lớn lên, ta cũng đâu phải là kẻ luyến đồng, mợ vì sao tại bắt đầu cẩn thận rồi? Chỉ là đắc tội với nhạc mẫu đại nhân tương lai là tối kỵ, cũng muốn cầm vàng trong tay lại để vàng rơi, cho nên chỉ đành thở dài tiếng, sau đó đưa Vương Ngữ Yên quay về Mạn Đà sơn trang.

      Từ lần đó, hai người đều mơ hồ hiểu tâm tư đối phương. Đối với chuyện này, Vương Ngữ Yên ngượng ngùng và ảo não, còn Mộ Dung Phục lại được nước lấn tới, kiên nhẫn dỗ dành. Bất tri bất giác, giữa hai người lại càng thêm thân mật.

      Lần này, Mộ Dung Phục phải ra ngoài làm việc, dễ chừng nửa tháng cũng chưa xong. Nếu là dĩ vãng, Vương Ngữ Yên tất nhiên hỏi thăm loạn lên sao biểu ca mãi về, nhưng mà lúc này nàng lại ngại ngùng nhắc tới tên Mộ Dung Phục, chỉ dám bóng gió hỏi A Châu A Bích chuyện trong trang. Sau đó lại nhìn bồ câu đưa tin quay về, trong lòng thầm nhẩm tính ngày trở về, tính ra rồi, liền thầm trách bản thân tính cái này làm gì, lại bỏ qua. Nhưng được mấy ngày, lại nhịn được ngồi tính, cứ như thế như thế tuần hoàn tính ngày.

      Trước khi Mộ Dung Phục trở về ngày, Vương Ngữ Yên ở trong phòng qua lại, làm thế nào cũng tĩnh tâm được. A Châu A Bích thấy nàng tâm trạng nữ nhi, đều cười thầm thôi.

      “Chúng ta vào trong thành dạo ? Cả ngày ở trong trang, ta cũng thấy buồn.” Vương Ngữ Yên suy nghĩ nửa ngày, .

      A Châu che miệng cười: “ nương là muốn đường đón công tử sao?”

      Vừa mới ra liền bị vạch trần, tai của Vương Ngữ Yên liền đỏ bừng, cố gắng trấn tĩnh : “Ai , ta mới hướng kia…Chúng ta đến thành Bắc dạo.”

      A Châu còn muốn giễu cợt, A Bích buông cây kim trong tay xuống, ôn nhu : “ dạo chỗ nào chẳng thế, chỉ cần đừng quá xa, ta chỉ sợ nếu có chuyện bất trắc, công tử trở về đau lòng cho nương , mà hai người chúng ta cũng biết ăn thế nào.”

      “Ý tứ giống nhau, vậy mà tiểu nha đầu ngươi dễ nghe hơn ta nha.” A Châu ra vẻ oán trách, “Trách được mọi người đều thích ngươi, ta bằng.”

      Vương Ngữ Yên nhanh chóng thu thập xong, liên tục giục hai nàng mau . Tô thành mặc dù phải là thành lớn, nhưng dân cư rất nhiều, cũng tương đối giàu có và đông đúc. đường người đến xe , rộn ràng nhộn nhịp, lại thỉnh thoảng có con thuyền qua sông, tạo thêm ít phong vị vùng sông nước.

      nương nhầm rồi, công tử là về hướng Tây, như vậy phải theo cửa Tây trở về, phải là hướng này.” A Châu giả bộ nghiêm túc nhắc nhở.

      Vương Ngữ Yên ho tiếng: “Vừa rồi ta là muốn dạo thành Bắc, ai muốn Tây?” xong liền lập tức chạy , A Châu và A Bích nhìn nhau cười, rồi vội vàng đuổi theo.

      Thành Bắc có nhà làm son chất lượng rất tốt, A Châu liền muốn mua ít mang về trang, cho nên Vương Ngữ Yên và A Bích đứng ngoài chờ. Chợt nghe sau lưng có thanh quái đản : “Hai tiểu nương tử xinh đẹp đáng như thế, sao lại đứng ở đây?”

      A Bích định đập cho trận, nhưng Vương Ngữ Yên lại giữ tay nàng lại, : “Bọn vô lại nơi phố phường, cần để ý.”

      Người nọ cười hì hì, trong nháy mắt liền bay tới trước mặt các nàng: “Tiểu nương tử mắt tốt nha, ngươi xem ca ca ta đẹp trai như Tống Ngọc, làm sao có thể là bọn đầu đường xó chợ được?”

      Người này di chuyển cực kỳ mau lẹ, lúc từ sau lưng tới trước mặt các nàng, Vương Ngữ Yên cơ hồ nhìn thấy , lòng nàng liền trầm xuống, biết rằng người này dễ đối phó, liền nắm tay A Bích, : “Tỷ tỷ, phụ thân và ca ca bao giờ mua đồ xong? phải ngay lập tức tìm chúng ta sao?”

      A Bích còn chưa kịp trả lời, nam tử kia khặc khặc cười hai tiếng: “Ta theo các ngươi được lúc rồi, làm gì có phụ thân và ca ca, chỉ có ba tiểu nương thôi. Còn người nữa ở đâu rồi? Ta vừa vặn mang toàn bộ về, sau này ta thành ca ca của các ngươi.”

      Vương Ngữ Yên và A Bích từ sinh sống trong trang, chưa từng phải chịu chút ấm ức nào, trong lúc nhất thời tìm ra được từ ác độc để mắng chửi người. Nam tử kia vẻ mặt dâm đãng, liếm liếm khóe miệng, : “Các ngươi đừng sợ, chỉ cần hầu hạ ta cho tốt, ca ca hứa thương ngươi.” xong, liền đưa tay định bắt A Bích.

      Vương Ngữ Yên nổi giận, quát tiếng, chưởng đánh tới cổ tay của người kia. bị lực làm lùi lại mấy bước, lại ngoài ý muốn của nàng, vuốt cằm : “Cũng có chút võ công, càng hay. Nữ tử tập võ thân thể mềm dẻo, có thú vị riêng.”

      Thấy càng càng kỳ quái, Vương Ngữ Yên và A Bích bốn mắt nhìn nhau, đồng thời cùng ra tay xông về phía trước.

      Trước cửa hàng son người rất nhiều, A Châu mang theo hai túi ra cửa, nhìn thấy Vương Ngữ Yên và A Bích đâu. Nàng thầm nghĩ: hai tiểu nha đầu này luôn nghịch ngợm, chừng là muốn chơi trốn tìm với ta ? Nàng tìm khắp nơi, sau đó phát ở trong ngõ bên cạnh lộ ra góc quần lụa mỏng màu xanh, phải A Bích là ai?

      Nàng vốn định hù dọa Vương Ngữ Yên và A Bích, liền cẩn thận che dấu tiếng bước chân và hơi thở, tránh ở góc. Sau đó A Châu liền nghe thấy thanh tình tứ của nam tử : “Công phu của ngươi cũng tồi, chỉ là võ công của ta lại hơn hẳn, giờ cho ngươi chọn, ngươi muốn nàng chết, hay là cùng theo ta?”

      Vương Ngữ Yên oán hận : “Chúng ta là tiểu thư nhà giàu ở thành Tô, nửa ngày sau nhất định trong nhà phái người tìm, ta khuyên ngươi vẫn là nên thả nàng ra, miễn cho sau này phải chịu khổ.”

      A Châu kinh hãi, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, liền thấy nam tử cao gầy đưa lưng về phía bản thân, tay đặt yết hầu của A Bích. Mà Vương Ngữ Yên đứng đối diện với nam tử, nàng liếc mắt liền nhìn thấy A Châu.

      A Bích khóe miệng rỉ máu, buồn bã : “ nương, ngươi đừng lo cho ta, mau chạy .”

      Vương Ngữ Yên nghe vậy giận quá, chỉ vào nam tử kia, : “Ngươi vừa rồi đánh nàng rất mạnh, còn mau buông nàng ra, nếu nàng được cứu chữa kịp thời, hình phạt dành cho ngươi cũng giảm chút ít.”

      Vừa nghe được tin A Bích bị trọng thương, A Châu liền định xông ra, nhưng nàng lại thấy Vương Ngữ Yên lắc lắc đầu, đành phải kiềm chế, tiếp tục rình nghe lén.

      Nam tử kia thò tay bắt mạch của A Bích, nhe răng cười : “Ai nha, quả thực là tốt. Nếu là ta mang nàng , chỉ sợ nàng thể sống qua ba ngày năm ngày. Chẳng bằng ngươi cũng theo ta , đường còn chiếu cố nàng. Các ngươi là con nhà giàu, ta ra rất sợ, cho nên nhất định phải có các ngươi trong tay, nếu bọn họ tới cửa giết ta phải làm sao.”

      Vương Ngữ Yên nhíu mày , nam tử kia thấy vậy liền xiết chặt cổ họng A Bích lại. A Bích ho khan vài tiếng, phun ra ngụm máu tươi. Vương Ngữ Yên nhìn thấy nghiến răng, rít lên: “Vì vết thương của nàng…Ta theo ngươi. Chỉ là võ công của ta mặc dù bằng ngươi, nhưng muốn cùng chết với ngươi cũng phải là khó, nếu ngươi dám chạm vào chúng ta cái, cùng lắm tất cả cùng chết chung !”

      A Châu nghe Vương Ngữ Yên , hận thể lao ra đem các nàng đoạt về, nhưng cũng biết võ công của mình thua xa người nọ, nếu lộ diện chỉ tăng thêm hy sinh, cho nên trong lòng gấp như có lửa đốt.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 14: Chiều tà ở thành
      EDIT: VÂN TÍCH

      Nam tử kia cảm thấy hai tiểu nương này chẳng thể làm nên sóng gió gì, chỉ cần đáp ứng cùng mình nhất định có cơ hội, vì vậy vui vẻ đáp ứng, sau đó giục Vương Ngữ Yên mau. Vương Ngữ Yên lúc nãy đánh nhau cũng bị thương , thể tự khinh công được, liền đứng bất động, ném cho A Châu đứng phía xa ánh mắt.


      Nam tử nhíu mày : “Lão tử khinh công thiên hạ đệ nhất, chỉ là nếu mang theo cả hai người, thể chạy nhanh được.” Nhưng thấy Vương Ngữ Yên dung mạo tuyệt mĩ, nỡ bỏ lại, đành phải tay khiêng A Bích, tay túm lấy Vương Ngữ Yên, khinh thân bay .

      A Châu biết Vương Ngữ Yên là vì muốn kéo dài thời gian, cho nên mới chịu . Đợi cho nam tử kia rồi, nàng liền tới chỗ Vương Ngữ Yên vừa đứng, liền phát mặt đất là khăn tay của Ngữ Yên. Sau đó A Châu tùy tay nhặt viên đá đánh dấu ký hiệu lên tường, rồi cũng phi thân theo. Suốt dọc đường, nàng ngừng để lại dấu hiệu, nhưng cũng dám đuổi quá sát.

      Qua chừng canh giờ, đuổi tới ngoài thành Tô, A Châu khí lực cạn kiệt, bước chân cũng chậm lại, cảm thấy A Bích và Vương Ngữ Yên cách càng lúc càng xa, giống như sắp sửa khuất khỏi tầm mắt. Nhớ tới nếu phải bản thân mình chơi trò khích tướng, Vương Ngữ Yên tới thành Bắc du ngoạn, mà bản thân lại sơ sẩy mang theo vài tên sai vặt, cho nên bây giờ gặp họa, cũng biết phải xoay xở thế nào.

      Vừa mệt mỏi vừa hối hận, A Châu lại cũng mới chỉ là thiếu nữ mười bốn tuổi đầu, khỏi nước mắt tràn mi, nỉ non khóc lóc.

      “A Châu nương?” thanh nam tử trầm ổn vang lên bên tai. A Châu mặt đầy nước mắt ngẩng đầu, giống như nhìn thấy cứu tinh liền khóc lớn: “Kiều bang chủ, xin hãy giúp giúp ta…Giúp ta cứu…Ta đuổi kịp.”

      Người này đúng là Kiều Phong, xa xa nhìn thấy bộ đồ màu đỏ quen thuộc, liền tự hỏi biết tại sao hôm nay tiểu nương này lại mình ra ngoài thành, liền tiến lên hỏi. Vừa thấy nàng như thế, liền biết có chuyện nguy cấp, trầm giọng hỏi lại: “Cứu ai? Ngươi trước chỉ cho ta phương hướng, sau đó đường tiếp tục kể chi tiết cho ta nghe.”

      A Châu toàn lực đuổi theo lâu, lại vừa khóc lóc trận, toàn thân còn chút sức lực. Kiều Phong vừa xong liền vác nàng lên lưng, chạy theo phương hướng nàng vừa chỉ. A Châu nằm lưng , vừa khóc vừa thút thít . Kiều Phong nghe xong, cau mày hỏi: “Người nọ trông thế nào?”

      A Châu ngẫm nghĩ lát, : “Thân hình cao gầy, giống như cây gậy trúc, mặt ngựa, chuyện lời lẽ quái đản.”

      Kiều Phong thầm kêu tiếng hay, hy vọng phải là cái tên háo sắc thứ nhất giang hồ kia, vì thế với A Châu, chỉ đề nghị: “Ngươi kiệt sức rồi, bằng ta đưa ngươi vào chỗ an toàn, chờ ta trước cứu người, sau đó quay lại đón ngươi?”

      A Châu lắc đầu, nghẹn ngào : “, ta làm sao có thể yên tâm được? Hơn nữa, nếu các nàng lưu lại ký hiệu, ta liếc mắt là có thể nhận ra, Kiều bang chủ, cầu xin ngài mang theo ta !”

      Nàng năng khẩn thiết, Kiều Phong thầm nghĩ nữ tử Mộ Dung gia đều là người nghĩa khí, vị Vương nương kia như thế, mà tiểu nương khóc nức nở này cũng vậy, trong lòng khỏi kính trọng vài phần.

      Nghĩ nghĩ, lại : “Ngươi ở đường đều lưu lại dấu hiệu, nhưng làm sao biết là người của Mộ Dung gia nhìn thấy đều hiểu?”

      A Châu lên tiếng trả lời. Kiều Phong trong lúc cũng ngừng bước chân: “Ngươi mới Mộ Dung huynh đệ sắp quay về Tô, vậy ta tức khắc sai đệ tử Cái Bang truyền tin, để bảo lập tức tới đây. Ngươi tại tiếp tục làm dấu hiệu để còn biết đường tìm tới chúng ta.”

      Lại đuổi theo quãng nữa, Kiều Phong thấy ven đường có mấy tên ăn xin ngồi, liền lại gần thân phận bản thân, bảo bọn họ đến cửa Tây thành Tô truyền lời cho Mộ Dung Phục.

      A Châu nghe thấy câu cuối cùng Kiều Phong với bọn họ: “Kẻ kia tám phần là trong tứ đại ác nhân Vân Trung Hạc, vì vậy mau bảo Mộ Dung công tử phải lập tức tới ngay.” Vì thế, nàng hô tiếng, trong lòng rét lạnh: tên háo sắc kia, là ác nhân Vân Trung Hạc sao?

      “Ta tên là Vân Trung Hạc. Tiểu nương, nghe qua danh tính của ta chưa?” Đem hai tiểu nương xinh đẹp như hoa như ngọc bắt về đến nơi ở, Vân Trung Hạc vạn phần đắc ý, khỏi xoa tay .

      Vương Ngữ Yên suốt chặng đường ngừng giúp đỡ A Bích suy yếu, nghe vậy trong lòng vừa tức vừa sợ, cũng thèm quan tâm đến . Vân Trung Hạc nhìn hai nữ tử trước mắt, người nhu nhược, người tươi trẻ, nhịn được muốn chạy lại sàm sỡ, lại nghe thấy thanh nữ nhân ôn nhu nhưng đầy tà khí truyền đến: “Lão tứ, ngươi lại muốn làm gì nương nhà người ta?”

      Vương Ngữ Yên ngẩng đầu, liền thấy hai nam nữ từ cách đó xa tới, liền biết nơi này là đại bản doanh của tứ đại ác nhân, trong lòng thầm kêu khổ.

      Đoàn Diên Khánh đeo mặt nạ màu xanh, dùng ngôn ngữ bụng : “Ngươi đừng cả ngày xằng bậy, hai nữ tử này rất dễ khiến mọi người chú ý, nếu để ảnh hưởng đến chuyện của ta, ta nhất định tha cho ngươi.”

      Vân Trung Hạc thất vọng, nhưng vẫn cố cãi: “Lão đại, ta chạy quá mười dặm rồi, bọn họ nhất định đuổi kịp.”

      “Nàng cần đại phu.” Vương Ngữ Yên đứng lên, .

      “Muốn đại phu làm gì? Dù sao cũng chết ngay , mà ta lại rất sốt ruột, chi bằng trước tiên để ta…” Vân Trung Hạc xoa xoa tay, cười rộ lên, “Lão đại, bằng ta nhường các ngươi dùng trước chút?”

      Đoàn Diên Khánh gì, cũng thèm nhìn tới bọn họ, ý bảo Diệp nhị nương và Nhạc lão tam cùng rời .

      Mắt thấy Vân Trung Hạc lộ ra nụ cười đáng khinh càng ngày càng bước lại gần, A Bích kinh hãi, còn Vương Ngữ Yên lại nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của mình, rốt cuộc mặc kệ mọi chuyện, lớn tiếng : “Diên Khánh thái tử!”

      Đoàn Diên Khánh bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao, độc khiến người ta khỏi rùng mình.

      Vương Ngữ Yên quyết làm đến cùng, lớn gan : “Ta chỉ biết được thân phận của ngươi, mà còn biết chuyện bí mật ngay cả chính ngươi cũng biết. Bí mật này đối với ngươi mà là chuyện tốt trời ban, ta muốn dùng nó để đổi lấy đại phu…”

      Đoàn Diên Khánh tin, hừ lạnh tiếng: “Ngươi còn như vậy, nắm trong tay bí mật gì mà ta biết đây?” xong liền định tiếp tục bỏ .

      Vương Ngữ Yên vội vàng kêu lên: “Ngoài chùa Thiên Long. Dưới gốc bồ đề. Hành khất phương xa. Quan tóc dài!”

      Đoàn Diên Khánh vừa động cái, nháy mắt di chuyển đến trước mặt nàng, trỏ đầu nạng vào điểm yếu của Vương Ngữ Yên, khàn khàn : “Chuyện này, ngươi nghe được ở đâu?”

      Vương Ngữ Yên thấy dao động, hơi yên tâm: “Ta muốn đại phu. Còn nữa, ngươi bảo cái tên gầy như gậy trúc kia cách xa chúng ta chút.”

      Đoàn Diên Khánh lạnh lùng cười, sau đó lùi lại, coi như đáp ứng cầu của nàng. Diệp nhị nương và Nhạc lão tam thấy vậy liền kéo Vân Trung Hạc cam lòng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Đoàn Diên Khánh và hai người các nàng.

      A Bích lo lắng nhìn Vương Ngữ Yên, Vương Ngữ Yên lại mỉm cười đỡ nàng ngồi xuống, mở miệng với Đoàn Diên Khánh:

      “Đoàn…Đoàn đại thúc, ta lúc trước vô ý nghe được ông lão , ngươi trước kia là bị kẻ gian hãm hại, cho nên bây giờ trong lòng rất tức giận, muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế, đúng hay ?”

      Nàng dùng giọng điệu ngây thơ của trẻ con khéo léo đem nỗi đau lớn nhất trong lòng của Đoàn Diên Khánh ra, nghe xong sắc mặt liền đen xì.

      “Nhưng mà trời đất xoay vần, vốn rất công bằng, là của ngươi chung quy vẫn là của ngươi. Ta trao đổi bí mật này cho ngươi, chính là ngôi vị hoàng đế của ngươi, kỳ thực tưởng mất mà còn.”

      Tuy là Đoàn Diên Khánh trải qua nhiều năm tang thương, nhận hết cực khổ của đời người, nhưng khi nghe được cố chấp của bản thân bao năm thành công mà mình lại biết, cũng giật mình kinh hãi. Vương Ngữ Yên cẩn thận chọn từ, kể lại mọi chuyện của Đao Bạch Phượng và Đoàn Dự. Cuối cùng nàng : “Về sau Hoàng đế Đại Lý nhất định là con ngươi làm, có gì khác với ngươi làm đâu? Nếu ngươi muốn để huyết mạch của mình lên ngôi, cái gì cũng đừng làm, chỉ cần cách bọn họ xa là được.”

      Đoàn Diên Khánh vốn là bán tin bán nghi, nhưng Vương Ngữ Yên địa điểm, nhân vật, chút cũng sai. thất hồn lạc phách trong chốc lát, sau đó dứt khoát đứng dậy, : “Chuyện lớn thế này, ta thể nghe ngươi khua môi múa mép vài câu liền từ bỏ cố chấp được. Ta tại phải đến Đại Lý kiểm tra lại.”

      Vương Ngữ Yên trong lòng có chút bất an, sợ hãi bị mẹ con Đao Bạch Phượng tìm đến, vì vậy vội vàng dặn: “Đoàn đại thúc, ngươi thầm điều tra thôi nhé, đừng kinh động mẹ con bọn họ.”

      Đoàn Diên Khánh khinh thường : “Vô nghĩa! Nếu để bọn khốn kiếp kia biết đứa là con ta, liền chịu truyền ngôi cho , chẳng phải là ta khéo quá hóa vụng sao.” muốn đẩy cửa bước ra, lại bị Vương Ngữ Yên gọi lại, liền quay đầu lạnh lùng nhìn nàng.

      Vương Ngữ Yên sợ hãi : “Ta giữ lời, chuyện đó cho ngươi, ngươi cũng phải giữ chữ tín, đúng ?”

      Đoàn Diên Khánh hừ tiếng, trước khi ra ngoài liền ném lại câu: “Ta bảo bọn họ mời đại phu, nhưng tâm tư của Vân lão tứ…ta quản được.”

      Mặt trời ngả dần về phương tây, ánh nắng chiều chiếu vào tường thành có vẻ hơi chút tang thương hoang tàn. Mộ Dung Phục giục ngựa, định vào thành, thầm nghĩ muốn về sớm nửa ngày để làm cho biểu muội kinh hỉ, cho nên tuy dọc đường phong trần mệt mỏi, môi vẫn mang theo nụ cười.

      Lại thấy phía trước có vài tên ăn xin ngăn ngựa lại, giơ bàn tay đen thui túm lấy con ngựa trắng. Tên sai vặt đứng phía sau định quát Mộ Dung Phục giơ roi ngăn cản. Sau đó, mỉm cười chắp tay : “Phía trước là huynh đệ Cái Bang?”

      Đám ăn xin này thấy , dám chậm trễ, vội vàng chuyển lời nhắn của Kiều Phong, lại đưa cho thứ A Châu giao cho bọn họ, gãi đầu : “Nghe bang chủ , hình như có vị nương bị trọng thương.” Mộ Dung Phục vừa nhìn thấy cái khăn tay thêu hoa sơn trà hồng nhạt, liền biết đây chính là vật Vương Ngữ Yên thường mang theo người. Nụ cười môi vụt tắt, sững sờ như bị sét đánh ngang tai. Bất quá, ngay lập tức liền lấy lại tinh thần, hỏi: “ hướng nào?”

      Nhóm ăn xin kia cứ theo đường này, đường đều có dấu hiệu, lại cung kính: “Bang chủ của chúng ta bảo công tử cấp tốc đến ngay, bất quá công tử đừng quá lo lắng, bang chủ mang theo vị nương mặc áo đỏ đuổi theo rồi, ta nghĩ bọn họ nhất định có thể đuổi kịp.”

      Mộ Dung Phục lo lắng vô cùng, vội vàng chắp tay cảm tạ, sau đó giục ngựa phi về phương Bắc. Khăn tay kia đặt trong ngực , vẫn còn phảng phất hơi ấm của chủ nhân, càng khiến trái tim như bị đặt vào hầm băng. Trước mắt lên hình ảnh Vương Ngữ Yên tươi cười, dùng cái khăn này lau mồ hôi cho . Nghĩ vậy, Mộ Dung Phục cả người khí huyết cuồn cuộn, vung tay quật mạnh roi, trong tay nắm chặt dây cương, chặt đến nỗi tưởng như muốn cắt đứt nó ra thành nhiều mảnh.
      thomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :