1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên - Ô Phôt Tát Lạp ( 51C+2PN)*ĐÃ HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 50: Hạnh phúc bên gia đình
      Edit: Vân Tích

      Mộ Dung Phục cũng buồn bực, chỉ đem môi chậm rãi trượt xuống, hô hấp nóng bỏng phun vào cái cổ mẫn cảm của nàng.


      “Ta cũng muốn.”

      Hai canh giờ sau.

      “Huynh muốn đủ chưa…” Vương Ngữ Yên ngay cả sức để mắng người cũng còn, chỉ yếu ớt quay đầu né tránh môi , cố gắng đứng dậy.

      “Còn chưa đủ.” Nàng mới hơi vươn người, lại bị kéo lại, nháy mắt lại chui vào bên trong cái chăn hồng mềm mại.

      “Biểu ca, ta muốn uống nước.” Nàng vừa khát vừa mệt, ấm ức quệt miệng.

      Mộ Dung Phục nhàng nở nụ cười, bước xuống giường thay nàng rót chén nước, sau đó đỡ nàng dậy, để nàng dựa vào ngực mình, sau đó mớm cho nàng uống.

      “Cho dù có muốn đứa , cũng cần ép buộc ta như thế.” Vương Ngữ Yên trong lòng tức giận, đôi mắt thoáng đỏ bừng.

      phải là , chờ ngươi lớn hơn, mới lo lắng vấn đề đứa sao?” Mộ Dung Phục cảm thấy bản thân bắt nạt nàng quá đáng, vội vàng vỗ về nàng, ôn nhu , “Ta cũng phải là vì cái kia mới…”

      Vương Ngữ Yên dùng ánh mắt biểu đạt nghi vấn vô cùng của nàng.

      “Chính ngươi cũng , từ lúc lần trước quay về, chúng ta bao lâu có…Hả? Sau khi quay về từ Thiếu Lâm Tự, ban ngày chơi với phụ thân, trời vừa tối ngươi chỉ biết ngủ, cũng thèm quan tâm ta ngủ chưa?” Mộ Dung Phục cũng nửa nửa giả học theo giọng ấm ức của nàng.

      Vương Ngữ Yên nghe vậy, còn cách nào nổi giận nữa, chỉ đành giọng : “Tại vì mấy ngày trước ta ngủ ngon, cho nên mới ngủ bù thôi.”

      “Công phu là mỗi ngày đều phải luyện, thể nhàn hạ.” Mộ Dung Phục nghiêm túc , “Ngươi xem, Tiêu huynh hiệu suất cao như thế, chúng ta cũng thể lạc hậu, phải chăm chỉ khổ luyện mới được. Lần trước chúng ta cùng nhau xem bí kíp, cái chiêu thức kia luyện thế nào nha?”

      Ngày hôm sau, Vương Ngữ Yên cảm thấy chân còn là của mình nữa rồi.

      “Hôm nay còn nữa ?” Mộ Dung Phục thân thiết đỡ nàng dậy.

      Nàng tức giận trả lời: “Sao lại ? Nếu chẳng phải bọn họ hỏi chúng ta hôm qua làm gì sao?”

      “Nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, chẳng lẽ bọn họ biết hôm qua chúng ta làm gì?” Mộ Dung Phục cười .

      Vương Ngữ Yên chán nản, xoay người thèm để ý tới .

      “Được rồi, bình tĩnh. Hôm nay chúng ta cần xa, nhưng vẫn phải có sức nha.” Mộ Dung Phục bưng bát cháo lên trước mặt nàng, “Ăn nhiều chút.”

      Chuyện là Tiêu Phong và Mộ Dung Phục thương lượng với nhau, A Châu mang thai, thích hợp bôn ba, cho nên định đem nàng tới nhà vợ chồng Kiều Tam Hòe ở dưới chân núi Thiếu Thất, cho nàng ở đó mấy tháng. Chờ sau khi ổn định rồi, mới tính toán tiếp xem nên sinh ở đâu.

      Chính là nhà Kiều Tam Hòe dù sao cũng chỉ là gia đình làm nông thuần túy, cũng dư dả gì. Mà Tiêu Phong ở Cái Bang cũng chưa bao giờ để bụng chuyện tiền bạc, cho nên dù thỉnh thoảng bạn bè cũng tiếp tế, nhưng vẫn đủ dùng. Lúc này lại thêm A Châu mang thai, phải chi tiêu lích kích, cho nên muốn Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên đến hỗ trợ.

      Vợ chồng Kiều Tam Hòe tuy chưa gặp A Châu, nhưng nghe con dâu mang thai, hai lão nhân đều vô cùng cao hứng. Trong nhà tuy rằng rộng rãi, nhưng bọn họ cũng vội vã thu xếp được phòng sạch , chỉ còn chờ con trai và con dâu đến ở. Hai ông bà đều ngừng đoán già đoán non, sau này đứa lớn lên, biết có giống Phong nhi ?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 51: Tiêu dao đời

      Mấy tháng tiếp theo, Tiêu Phong thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài vì Cái Bang mà bôn ba, nhưng quá mười ngày sau nhất định quay về nhà Kiều Tam Hòe để chăm sóc người vợ mang thai của mình. Mộ Dung Phục cũng thường xuyên phải về Tô Châu xử lý chuyện trong trang, đồng thời khi quay lại cũng mang theo thêm số thứ cần thiết, đôi khi còn có đủ loại quần áo và dược liệu mà Vương phu nhân cất công chuẩn bị. Chỉ duy có Vương Ngữ Yên là luôn ở lại trong nhà Kiều Tam Hòe, làm bạn với A Châu.


      Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn ở Thiếu Lâm làm quét dọn được nửa năm. Nếu theo ý tứ của Huyền Từ mà , tựa hồ phải làm hết năm mới thả cho họ xuống núi, mục đích chính là để phật pháp giáo hóa hun đúc bọn họ. Mọi người thương lượng, chờ khi con của A Châu và Tiêu Phong đầy tháng, đồng thời rời khỏi Thiếu Lâm. Mọi thứ chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ đứa cất tiếng khóc chào đời nữa thôi.

      Hôm nay, cũng vừa vặn là sinh nhật của Vương Ngữ Yên, mà năm trước lại chính là ngày thành thân của tất cả bọn họ. Tiêu gia và Mộ Dung gia đều tập trung ở căn nhà của Kiều Tam Hòe nâng cốc chúc mừng. Tuy rằng nhà làm nông đơn sơ, cũng tương đối chật hẹp, nhưng vì thế mà khiến bọn họ cảm thấy gần gũi nhau hơn nhiều.

      Rượu chưa quá ba tuần, A Châu cảm giác đốt sống cụt dưới thắt lưng đau. Lúc đầu nàng còn cố nén, nhưng Kiều đại nương tinh mắt, xem sắc mặt nàng liền thầm đoán được. Lúc trước, bà ngừng đếm ngày, trong lòng cảm thấy ràng là vào khoảng thời gian này, cho nên vội vàng uống nữa, mà chạy mời bà đỡ. Sau đó chỉ để lại mình Vương Ngữ Yên ở lại, đuổi tất cả đám nam nhân trong nhà ra ngoài.

      Tiêu Phong bước thong thả bên ngoài phòng sinh, lời. Mộ Dung Phục tiến đến, đưa cho ly trà, vừa cầm lấy, đột nhiên nghe thấy tiếng A Châu kêu đau, “ba” tiếng, chén trà trong tay vỡ vụn.

      “Phong nhi, bây giờ mới bắt đầu thôi, ngươi nên gấp gáp.” Tiêu Viễn Sơn khuyên nhủ, “Lúc mà nương ngươi sinh ra ngươi, ước chừng từ lúc chuyển dạ cũng phải mất nguyên buổi sáng.”

      Tiêu Phong nghe được lời ấy, mặt lập tức đen luôn.

      Kiều Tam Hòe cũng ngốc ngốc : “Con à, ngươi chớ hoảng sợ, cứ việc yên tâm , chúng ta mời bà đỡ tốt nhất mười tám dặm quanh đây rồi, hơn nữa còn có nương ngươi và muội muội của A Châu ở trong đó mà.”

      Vương Ngữ Yên ở trong phòng sinh, chính là vì vạn nhất có xảy ra tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nàng có thể lập tức truyền chân khí cho A Châu, giúp đỡ A Châu chống đỡ qua thời điểm mấu chốt kia. Nghĩ tới chuyện đó, Tiêu Phong trong lòng càng thêm phiền não. Chém giết bên trong thiên quân vạn mã, tính mạng suýt mất mất lần, cũng cảm thấy bứt rứt khó chịu như lần này.

      Mộ Dung Phục cũng khuyên nhủ an ủi , chỉ đứng ở bên cạnh lúc lâu, giúp vỗ vỗ bả vai thả lỏng gân cốt.

      Tiêu Phong vận công lát, nỗ lực đem xúc động trong lòng đè nén, sau đó mới mở miệng : “Ta chỉ cảm thấy, cho dù bản thân có vội thế nào cũng giúp được nàng.”

      “Nếu như ta là huynh, có lẽ tâm tình của ta cũng vậy.” Mộ Dung Phục ấm áp cười, “Cho nên ta mới khuyên huynh, mà đồng cảm với huynh.”

      Tiêu Phong gật gật đầu, hít sâu vài cái, sau đó dứt khoát : “ được! Ta thể đứng đây chờ.” xong, định xốc rèm cửa vào.

      Tiêu Viễn Sơn thấy thế gật gù: “Như vậy cũng đúng, lúc ấy Phong nhi sinh ra thảo nguyên, nào có đám người Hán lải nhải quy củ gì chứ. Chính ta ở bên cạnh mẹ , nhìn sinh ra này!”

      “Cái này được, nam tử được vào đây, nơi này sạch a!” Bà đỡ được mời đến cuống quít ngăn lại, nhưng Tiêu Phong là người bà ta có thể ngăn được sao, cho nên cuối cùng đành để nghênh ngang vào. Kiều đại nương cũng cáu kỉnh đứa con của mình, mắng vài câu, nhưng ngay sau đó lại vội vàng đun nước ấm.

      Vương Ngữ Yên thấy Tiêu Phong bước vào, chút cũng kinh ngạc, mà chỉ cúi đầu cười với A Châu: “A Châu tỷ tỷ, ta cược thắng rồi!”

      Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi cược cái gì?”

      “Chúng ta cược, đại ca ngươi có xông vào hay .” A Châu tuy rằng thỉnh thoảng lại đau đớn hồi, nhưng vẫn rất tỉnh táo, trả lời.

      “Tỷ vẫn nên tiết kiệm sức , để lát nữa lúc cần còn có sức.” Vương Ngữ Yên lập tức tiếp nhận câu chuyện, trả lời Tiêu Phong, “Ta vừa mới cam đoan với tỷ tỷ, Tiêu đại ca tất nhiên chờ được, lập tức rồi xông vào đây ngay. Bởi vì ta nghĩ Tiêu đại ca phải là loại người bị quy củ trói buộc, tự nhiên sợ việc sinh nở.”

      Tiêu Phong ha ha cười, ngồi xuống đầu giường, cẩn thận ôm đầu A Châu đặt vào trong lòng mình: “Thê tử của ta, hài tử của ta, làm sao có thể là sạch , theo ý kiến của ta, đây phải là nơi sạch nhất mới phải!”

      Có người ở bên cạnh, trong lòng A Châu bình tĩnh hơn nhiều. Chỉ là vì Tiêu Phong giống như ác thần ngồi ở nơi đó, khiến bà đỡ có chút sợ hãi rụt rè dám lại gần. Vương Ngữ Yên phải khuyên lúc lâu, lại hứa hẹn trọng thưởng cho nàng, lúc này nàng mới dám run rẩy ra lệnh, làm bộ như cái tên nam nhân hung thần ác sát này có ở trong phòng.

      Có Vương Ngữ Yên làm bạn, cho nên dù A Châu sắp lâm bồn, vẫn luôn luôn lại và rèn luyện. Hơn nữa nàng cũng có chút võ công, bởi vậy tuy rằng là thai ngược, nhưng từ lúc bụng bắt đầu đau đến lúc sinh, cũng chỉ tốn khoảng ba canh giờ. Đứa quả nhiên là nam hài tử. Bà đỡ lưu loát lau sạch dịch người đứa , lại dùng vải sạch chuẩn bị từ trước quấn quanh, sau đó mới giao cho Tiêu Phong.

      Tiêu Phong chỉ sợ mình vụng về, làm đau đứa mềm mại này, cho nên tay cứng đờ nâng lên đưa cho A Châu xem. Kiều đại nương thấy ngốc như vậy, liền cười đưa tay về phía trước đòi ôm cháu. Trong lòng Vương Ngữ Yên cũng vui sướng vô cùng, vội vàng rời khỏi phòng chạy ra ngoài báo tin mừng.

      Thấy trán nàng ướt mồ hôi, Mộ Dung Phục liền rút cái khăn tay treo bên hông nàng ra, lau trán cho nàng, lại giọng hỏi: “Ngươi sợ sao?”

      Vương Ngữ Yên hơi hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày : “Thấy tỷ tỷ đau đớn như vậy, sợ đó là giả, nhưng dù sao cũng chỉ có lúc thôi, sau đó ta đều rất tập trung vào công việc.”

      “Ngươi nếu chịu được…Chúng ta liền sinh nữa.”

      Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy đôi con ngươi trong trẻo nghiêm túc của Mộ Dung Phục.

      “A Châu từ là loại người ngoài mềm trong cứng, mới vừa nghe nàng la lên, có thể thấy được là cực kỳ đau đớn, khó có thể chịu được. Nghĩ đến sau này ngươi cũng phải khổ sở như vậy, trong lòng ta rất bất an.”

      “Biểu ca…” Vương Ngữ Yên cầm tay lắc lư, mỉm cười , “Nếu chúng ta sinh, đừng chỉ nương ta, mà cả cha huynh cũng vui, ngay cả Kiều đại nương cũng bỏ qua cho ta. Con rể của chúng ta chọn sinh vào sinh nhật của ta, ta làm sao có thể biết xấu hổ cho ăn quả lừa đây? Cho nên ta đành phải chịu ấm ức thôi.”

      Tiểu nam hài kháu khỉnh khỏe mạnh kia cuối cùng được đặt tên là Tiêu Xa. Mộ Dung Bác vuốt râu, đắc ý phân tích: “Xa, Phong và Sơn hô ứng với nhau, như vậy đứa này nương theo gió mà bay xa, tương lai vô cùng rộng mở.”

      Tiêu Viễn Sơn khinh thường cắt ngang: “Phân tích như ngươi mà cũng đòi phân tích, lão tử gọi cháu mình thế này, chính là vì muốn sau này tiêu dao khoái hoạt đời, chứ cái gì mà tiền đồ rộng mở chứ.”

      Quay trở lại chuyện hôm sinh ra Tiêu Xa, Vương Ngữ Yên từ trong phòng sinh ra, cảm thấy người có mùi máu tươi, liền vội vàng tắm. Ngâm mình trong nước lúc, nàng đột nhiên nghĩ tới chuyện, cách tấm bình phong, buồn bã với Mộ Dung Phục: “Biểu ca, con rể chúng ta gọi là Tiêu Xa, vậy con chúng ta chẳng phải là lấy tên là Mộ Dung Tiêu sao? Cái này thực giống tên con nha.”

      “Ngươi lo lắng cũng quá xa rồi.” Mộ Dung Phục bật cười, ôn hòa an ủi, “Có nhất định phải xứng với tên đứa đó đến vậy ? Đứa là do ngươi sinh, đương nhiên tên của nó do ngươi quyết định rồi.”

      như vậy, tất cả đều theo ý ta sao?” Vương Ngữ Yên đảo loạn tròng mắt, cao giọng hỏi.

      Mộ Dung Phục nghe thấy thanh ngọt ngào mềm mại của nàng, lại có tiếng nước tí tách, trong đầu ngừng tưởng tưởng ra phong cảnh đằng sau tấm bình phong. Lòng đột nhiên rung động, mãi sau mới khụ tiếng mà đáp: “Ta khi nào dối, mọi chuyện đều theo ý ngươi.”

      “Vậy tối hôm nay, ngươi cũng theo ý ta, được ?” Trong giọng của nàng mang theo ý cười, từ trong bồn tắm đứng thẳng dậy. Mộ Dung Phục nhìn qua tấm bình phong, thấy bóng dáng kiều của nàng, trong lòng lại nóng lên, khàn khàn : “Được.”

      Vương Ngữ Yên từ sau bình phong ra, giang hai tay: “Ta đây còn sức nữa, ngươi ôm ta đến bên kia .”

      người nàng chỉ khoác hờ áo trong của , nửa che nửa hở. Mộ Dung Phục kìm lòng đậu, tiến lên ôm nàng, vùi đầu vào cái cổ trắng nõn thơm tho của nàng mà ngừng ngửi, sau đó ôm lấy nàng bế lên giường.

      “Biểu ca, đợi chút.” Đẩy đầu ra, nàng hổn hển , “Ngươi phải , tối hôm nay đều tùy ta sao?”

      Mộ Dung Phục hơi thở hỗn loạn, bàn tay cũng nhàn rỗi mà tiếp tục cởi áo trong mặc người nàng: “Ngươi muốn ta theo ngươi làm gì?”

      Vương Ngữ Yên gian xảo cười, sau đó đứng dậy, đẩy Mộ Dung Phục nằm xuống giường, bản thân xoay người ngồi lên người , vươn ngón tay nâng cằm lên: “Vị công tử này là tuấn tú phong lưu nha, chi bằng hôm nay liền hầu ta đêm .”

      Ngoan ngoãn để nàng đè, Mộ Dung Phục ngước mắt nhìn: “Xin nữ hiệp rủ lòng thương xót.”

      dự đoán được kết quả lại như thế, nữ hiệp hoàn toàn mất hết hình tượng mà…cười to.

      Mộ Dung Phục cưng chiều nhìn nàng, bản thân cũng nhịn được cười. Đợi đến lúc nàng cười đủ rồi, liền tiếp tục hỏi: “Nữ hiệp, ngài còn mau chút?”

      Bị chiếm sân khấu còn mặt mũi, Vương Ngữ Yên hừ tiếng, cười xấu xa, dùng tay cởi áo ra: “Làm sao có thể mau được? Phải từ từ, từ từ mới thú vị.”

      Nàng thay cởi, từng món, từng món đồ, động tác hết sức thong thả, ngón tay như có như chạm vào da thịt của Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục hô hấp càng gấp gáp, thực chờ nổi nữa, liền nhào lên xoay người áp lại…

      Hai tháng sau, Mạn Đà sơn trang.

      Vương phu nhân nhíu mày quở trách Vương Ngữ Yên: “Cũng may mà sức khỏe ngươi tốt, mà thai cũng vững, nếu đường xóc nảy về nhà thế này, chẳng may xảy ra chuyện sao? Dốt nhất là ngươi chút cũng biết?”

      “Nương, ta sai rồi, nhưng nếu lúc ấy khởi hành, chẳng lẽ ta lại chờ đến lúc phưỡn bụng lên rồi mới xóc nảy về nhà sao? Hay là cũng giống A Châu tỷ tỷ, ở lại nơi đó sinh con luôn?” Vương Ngữ Yên tự biết bản thân đuối lý, đành làm nũng với mẫu thân, “Ta mặc kệ, dù sao ta cũng muốn sớm chút về nhà, có nương ở bên, ta sợ nữa.”

      Thấy nàng như thế, Vương phu nhân cũng mềm lòng. Nhưng bà cũng hoàn toàn hết giận, cho nên xoay qua Mộ Dung Phục mắng tiếp: “Nàng hồ đồ như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng hiểu chuyện giống nàng sao? Bây giờ ngươi cẩn thận cho ta, nếu ngoại tôn ngoan của ta mà có chuyện gì, xem ta làm sao mà trừng phạt hai đứa cha mẹ ngu xuẩn này!” Dứt lời, nàng thở phì phò phẩy tay áo bỏ , còn quên dặn dò nha đầu ở lại đốc thúc Vương Ngữ Yên uống hết bát canh gà bàn.

      “Đều là lỗi của ta.” Mộ Dung Phục áy náy tiến lên ngồi bên cạnh Vương Ngữ Yên, bưng bát canh gà lên trước mặt nàng, “Lúc thu xếp trở về, lại chú ý tới ngươi.”

      “Ngay cả bản thân ta còn phát ra, ngươi làm sao có thể biết mà chú ý được.” Vương Ngữ Yên cười, lắc đầu , “Mà cũng kỳ lạ, ta chẳng cảm thấy khó chịu chút nào.”

      chừng, là nữ nhi, nghe nữ nhi thương nương, cho nên làm đau nàng.” Mộ Dung Phục cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp vui sướng, để nàng uống xong canh, lại thay nàng lau khóe môi. Cuối cùng, hôn lên má nàng cái.

      Lúc ở trong hoa viên tản bộ, Mộ Dung Phục cứ cẩn thận đỡ thắt lưng của mình, khiến Vương Ngữ Yên chịu nổi, liền giật tay ra, dỗi: “Bình thường toàn ôm ta, bây giờ cứ sờ cái chỗ kia, vừa ngứa vừa khó chịu. Bây giờ mới chỉ hai tháng thôi, bụng còn chưa to lên đâu!”

      Mộ Dung Phục nghe lời dời tay lên , nhưng sau đó lại lo lắng dời xuống dưới, sau đó cười : “Mấy đại phu đó, sau khi xem mạch đều thai được hai tháng, ?”

      “Vậy sao?” Vương Ngữ Yên níu cành sơn trà xuống xem, sau đó lại buông nó ra.

      “Ta đây liền muốn tán dương câu, nữ hiệp hùng.” Mộ Dung Phục chắp tay cười : “Nữ hiệp quả nhiên thân thủ bất phàm, vừa ra tay là trúng ngay.”

      Vương Ngữ Yên hiểu ra, đỏ mặt lên, còn cố tỏ ra vẻ bình thường trả lời: “Đa tạ đa tạ, là công tử quá khiêm nhường rồi.”

      Thấy gò má nàng hây hây đỏ, kiều diễm vô cùng, mà dù sao cũng là trong nhà mình, bốn bề lại có ai. Vì thế Mộ Dung Phục nhịn được, nâng cằm nàng lên, hôn xuống, lúc lâu lâu mới thở gấp buông ra, vẻ mặt có chút buồn phiền.

      “Bây giờ được chạm vào nữ hiệp, ai bảo sinh con là tốt a?”

      “Dù sao trước khi thành thân, biểu ca nhịn lâu như vậy rồi, bây giờ lại nhịn chút nữa, cũng chỉ là ngựa quen đường cũ thôi mà?” Nữ hiệp rất vui sướng khi thấy người gặp họa.

      Công tử tuấn tú nho nhã vẻ mặt đau khổ, nhưng khi nghĩ đến mình sắp sửa làm cha, cho dù hy sinh ít, cũng là tra tấn ngọt ngào, cho nên lại lần nữa nở nụ cười. sờ sờ thử tảng đá trong hoa viên, cảm thấy có chút lạnh, liền tự mình ngồi xuống, sau đó mới kéo Vương Ngữ Yên ngồi lên đùi mình.

      Vương Ngữ Yên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn của , ngón tay nhàng chạm vào khóe môi nhếch lên của Mộ Dung Phục: “Biểu ca, ngươi cười cái gì?”

      Mộ Dung Phục túm lấy ngón tay của nàng, hôn cái, sau đó ôn nhu : “Yên nhi, ta rất sung sướng.”

      Vương Ngữ Yên động lòng, lại nhớ tới cảnh trong nguyên tác. Lúc công chúa Tây Hạ kén phò mã, để các cung nữ hỏi mỗi người tới ba vấn đề, chính là để thông qua ba vấn đề này mà biết mỗi người.

      Lúc bị hỏi, cuộc đời này ở nơi đâu cảm thấy tiêu dao khoái hoạt nhất, Mộ Dung Phục trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng chua sót, bản thân luôn luôn nỗ lực vì nghiệp phục hưng Đại Yến, có nửa giờ nửa khắc sống cho bản thân, cho nên tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy khoái hoạt, cuối cùng chỉ đành trả lời: “Sung sướng thực chắc là trong tương lai chứ phải ở quá khứ.” Lời này nghe qua vô cùng khéo léo, nhưng ra, chỉ là cách để tự an ủi bản thân mà thôi. Đến câu hỏi thứ hai, cuộc đời này ai nhất, Mộ Dung Phục liền thở dài đáp, bản thân có người nhất. Mộng phục hưng đất nước vô vọng, biểu muội có lẽ chết tâm với mình, cho nên Mộ Dung Phục nản lòng thoái chí, ngay cả bản thân mình cũng .

      Thời khắc ấy, đối lập với Đoàn Dự hạnh phúc viên mãn, Hư Trúc tâm nguyện đạt thành, Mộ Dung Phục kia chỉ có thể đau khổ vĩnh viễn.

      Nghĩ tới đây, Vương Ngữ Yên trong lòng cũng buồn bã, vỗ về mặt Mộ Dung Phục, giọng hỏi: “Biểu ca, ngươi cảm thấy, ngươi khi nào tiêu dao khoái hoạt nhất?”

      Mộ Dung Phục ngẩn ra, sau đó ôm eo nàng, kéo nàng lại gần mình hơn, ngay cả đôi mắt cũng lấp lánh ý cười: “Lúc ở cùng với ngươi, chính là lúc ta tiêu dao khoái hoạt nhất. Về sau, cả nhà chúng ta quây quần bên nhau, tự nhiên là càng thêm khoái hoạt tiêu dao.”

      Vương Ngữ Yên hôn lên cằm cái, lại hỏi: “Vậy người ngươi nhất cuộc đời, tên gọi là gì?”

      “Cái này ngươi còn phải hỏi sao, nếu hỏi người ta thứ hai, tại chưa có tên, cho nên ta trả lời được.” Mộ Dung Phục nghiêm trang , “May mắn ngươi lại hỏi chính là người ta nhất, nàng có tên đó, hơn nữa tên này dễ nghe cực kỳ…”

      [​IMG]
      CHÍNH VĂN HOÀN

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 52: Tiểu Xa tiểu phiên ngoại


      Mộ Dung Tiểu lạnh mặt ngồi ngay ngắn, nhìn vẻ mặt cao quý nghiêm nghị của nàng, ai cũng nghĩ nương xinh đẹp này giống như bức tượng, cất giấu trong sơn động thấy ánh mặt trời.


      “Tiểu Tiểu, ngươi đừng giận.” Tiêu Xa ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, an ủi , “Nếu là Sơ đệ dụ ngươi tới chỗ này, chừng biết chúng ta mất tích, chạy báo tin rồi. Cha mẹ ngươi, còn có cha mẹ ta, khẳng định sắp tìm thấy chúng ta rồi.”

      cho tới thối ca ca.” Mộ Dung Tiểu xụ mặt xuống, chu đôi môi phấn hồng ra, cáu kỉnh , “Ta có vị ca ca như thế.”

      đến Mộ Dung Sơ, Mộ Dung Tiểu chỉ muốn đánh người. ràng nàng và cùng tuổi, vậy mà lại đòi hơn nàng —- phải chỉ là chui ra từ trong bụng mẫu thân sớm hơn chút thôi sao, thế mà cha đặt tên là “Sơ”, bản thân chỉ có thể gọi là “Tiểu”, ngay cả tên bị chèn ép rồi.

      Bình thường ca ca phải chiếu cố muội muội còn chưa . Nhưng mà chỉ biết bắt nạt nàng, hãm hại nàng. Mộ Dung Tiểu ở nhà trời sợ, đất sợ, ngay cả phụ thân cũng phải ngoan ngoãn phục tùng nàng, coi nàng như châu báu, nhưng nàng lại sợ vị ca ca như ma vương này. Ví dụ như thời điểm chơi đùa, Mộ Dung Sơ gan lớn, phá hỏng đồ chơi, nhưng lại cố tình giả như có chuyện gì, bản thân vỗ mông, nhanh như chớp chạy ra ngoài. Mà chân trước vừa ra ngoài, sau lưng Mộ Dung Tiểu lại vào. Nàng vô cùng vui vẻ cầm lấy món đồ chơi bàn định chơi, lại phát bị phá hỏng rồi, cầm lấy mảnh vụn bàn kia, nàng chính là bộ dạng có chết cũng nhắm mắt.

      Mà mẫu thân sau đó lại thấy được, vui mà : “Tiểu Tiểu, sao con hay phá đồ chơi vậy.”

      Tuy rằng nương cũng vì thế mà đánh nàng, cũng trách móc, nhưng Mộ Dung Tiểu cảm thấy nương rất buồn, liền hoảng hốt, vội vàng xin phụ thân giúp đỡ.

      Phụ thân cười, kéo mẫu thân , : “Yên nhi, cũng chỉ là mấy món đồ chơi thôi, nên tức giận với con.”

      “Đồ chơi này chính là đồ chơi hồi ngươi mua cho ta. Ta vốn muốn cho bọn nó chơi mà.” Nương rầu rĩ .

      quan trọng, phải ngươi vẫn còn giữ rất nhiều trong thùng sao. Tiểu lão hổ và con thỏ này.” Giọng của cha đột nhiên trở nên phi thường ôn nhu, “Ta mua thêm cho ngươi nhiều nữa, được ? Về sau mua đồ chơi khác cho Sơ nhi và Tiểu Tiểu.”

      Sau đó cái đôi cha mẹ vô trách nhiệm này liền bắt đầu “Biểu ca —–”, “Yên nhi ——”, ngon ngọt chiều nhau.

      Nữ nhi của các ngươi bị người khác vu oan giá họa, hàm oan mà được giải, tại vô cùng ấm ức, các ngươi có biết ? Các ngươi hiểu thế giới tâm linh của đứa sao?

      Mà chuyện với món đồ chơi còn tính, nhà nàng cũng phải mua nổi, nhiều lắm chỉ là đối với nương mà có ý nghĩa kỷ niệm, cho nên bị hỏng hơi buồn thôi. Vấn đề quan trọng là, với tư cách là bạn bè của Tiêu Xa, Mộ Dung Sơ cũng thường xuyên trêu chọc nàng.

      Nhìn xem, người ngồi bên cạnh nàng chính là tên ngốc a. Cái này là kỳ quái, phụ thân cũng là biểu ca, Tiêu Xa cũng là biểu ca, tại sao đời này cùng là biểu ca mà lại kém xa nhau như vậy chứ? Phụ thân vô cùng tao nhã, là người đẹp nhất trong mắt Mộ Dung Tiểu, cũng là người có khí chất nhất, hơn nữa phụ thân cũng nàng nhất. Mỗi lần phụ thân ôm nàng, Mộ Dung Tiểu đều cảm thấy bản thân chính là tiểu nương hạnh phúc đời.

      Nhưng mà Tiêu Xa chẳng giống chút nào, vừa cao lại vừa to lớn, giống như cái núi vậy. Lúc ăn cơm so với nàng còn ăn nhiều hơn, lại cũng tao nhã nhã nhặn. vốn chỉ lớn hơn nàng tuổi, lại so với nàng cao hơn hẳn cái đầu, mà chênh lệch này còn dần có xu hướng tăng lên. Nghe phụ thân và mẫu thân , về sau Tiêu Xa khẳng định giống Tiêu dượng như đúc. Vấn đề này với Mộ Dung Tiểu mà thực quá mức nghiêm trọng rồi.

      Cũng phải là Tiêu dượng tốt, thường xuyên mang nàng chơi, mà A Châu di di cũng làm đồ ăn rất ngon. Bởi vì hai vợ chồng Tiêu dượng , bản thân chỉ có mỗi Tiêu Xa xú tiểu tử, cho nên vừa thấy nữ hài tử phấn phấn nộn nộn, liền vô cùng ưa thích.

      Nhưng là mỗi lần ôm Mộ Dung Tiểu lên cao, ha ha cười sau đó dùng râu xù mặt cọ vào mặt nàng, Mộ Dung Tiểu đều chịu được. Người lớn kêu là thích, nhưng tiểu hài tử rất đau có được hay ! Nàng muốn phụ thân ôm, chứ cần vị râu quai nón này a!

      Tiêu Xa về sau nếu giống như đúc Tiêu dượng, chẳng phải cũng thành biểu ca râu xù quái đản sao!

      Mộ Dung Sơ lúc nào cũng , về sau nàng và Tiêu Xa trưởng thành thành thân với nhau. Thành thân xong, chẳng phải giống như cha và nương, luôn thân thiết ôm ôm sao? Tiêu Xa về sau thế kia, chẳng phải mỗi ngày nàng bị cọ cho đau đớn sao? Mộ Dung Tiểu đối với tương lai tăm tối vô cùng sầu lo, cho nên mỗi lần đều cho Mộ Dung Sơ tiếp, nhưng mà Mộ Dung Sơ lại cố tình muốn , ngừng trêu chọc nàng.

      Mỗi lần gặp Tiêu Xa ngốc ngốc, tiến lại gần nàng kêu tiểu muội muội, Mộ Dung Sơ đều cười xấu xa chạy , để nàng và Tiêu Xa ở cùng chỗ với nhau, khiến nàng cảm giác là lạ. Tuy rằng Tiêu Xa có xấu tính như Mộ Dung Sơ, có đồ ăn ngon, đồ chơi vui đều nhường cho nàng, lúc cười rộ lên cũng rất ấm áp, nhưng mà, đúng như lời gia gia hay trách móc Tiêu gia gia, chính là rất “nhị” a. (nhị: ngốc) (lời của editor: Mộ Dung Bác cuối cùng cũng hòa được Tiêu Viễn Sơn ván)

      Lần trước ở bàn cơm, nàng như vậy, đoán xem Mộ Dung Sơ trách móc nàng thế nào?

      Mộ Dung Sơ miệng nhồm nhoàm cắn sườn, mơ hồ : “ ‘nhị’ mới tốt, chỉ sợ là ‘nhất’ thôi. Ngươi ở nhà cũng đứng thứ hai, chính là Mộ Dung Tiểu nhị. bộ dạng ‘nhị’, ngươi thường ngày ‘nhị’, vừa vặn chính là đôi ‘nhị’ mà thôi!”

      tiểu thục nữ văn văn nhã nhã như nàng làm sao có thể phản bác tên ca ca thối mồm như vậy chứ? Mộ Dung Tiểu bị cho phát khóc. Cuối cùng vẫn là phụ thân ôm nàng, thìa lại thìa đút cho nàng ăn, mới dỗ được nàng.

      “Ta chán ghét Mộ Dung Sơ.” Mộ Dung Tiểu tức giận : “ là đứa hư hỏng.”

      “Ừ, lừa ngươi tới đây, là đúng.” Tiêu Xa ba phải tiếp, “Nhưng có lẽ cũng biết cái động này sâu như vậy, cũng biết bên cạnh là rêu xanh, càng đoán được ngươi cẩn thận mà trượt chân rơi xuống. nhất định có cố ý làm vậy đâu.”

      Xem, Tiêu Xa chính là ngốc như vậy. Lúc này, chẳng lẽ thể phụ họa theo nàng mấy câu, chửi mắng Mộ Dung Sơ sao. Dù sao thối ca ca của nàng tại cũng nghe thấy được.

      “Vậy còn ngươi, sao ngươi lại theo ta nhảy xuống. Nếu ngươi làm vậy mà chạy về cầu cứu, chúng ta cần ngồi ở đây lâu như vậy.” Mộ Dung Tiểu ngàn lần vạn lần mất hứng, liền giận cá chém thớt lên người Tiêu Xa.

      Nàng lời này cũng phải có lý. Chỉ có duy nhất Mộ Dung Sơ có thể khiến nàng tức giận mà làm gì được, chứ bình thường, nàng đều thông minh bình tĩnh, tại biết được rất nhiều chữ, đọc nhiều sách, đến cả phụ thân cũng thường xuyên khen ngợi nàng.

      “Là ta đúng.” Tiêu Xa ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, “Ta thấy tiểu muội muội trượt xuống, chỉ sợ ngươi bị thương, cũng kịp suy nghĩ gì nữa, cho nên định chạy tới kéo ngươi lên. Đáng tiếc kéo được, ngược lại lại cùng ngươi rơi xuống.”

      Thấy ánh mắt chân thành như thế, Mộ Dung Tiểu phát hỏa nổi nữa. Vừa rồi lúc rơi xuống, Tiêu Xa ôm nàng, dùng bản thân che chở cho nàng. Cho nên nàng rơi xuống, chút cũng đau, nhưng Tiêu Xa khẳng định rất đau.

      Tiểu Tiểu công chúa điện hạ tuy rằng cao ngạo, nhưng tâm địa vẫn rất lương thiện. Nàng nghiêng người, ngồi đối diện Tiêu Xa, nhìn hỏi: “Ngươi vừa rồi rơi xuống, có còn đau .”

      Nhìn biểu muội xinh đẹp như tiên nữ, bình thường luôn trốn tránh bản thân, nay lại đột nhiên tỏ vẻ quan tâm, khiến Tiêu Xa vui mừng khôn tả, cười hề hề gãi đầu : “Yên tâm , ta da dày thịt béo như vậy, chút cũng đau.”

      Ai, gia gia đúng, đặc điểm nổi bật của Tiêu gia chính là ngốc.

      Chính là ngồi ở trong động vừa lạnh vừa tối này mãi cũng nhàm chán. Trước mặt có vị biểu ca ngốc cùng mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy có gì tốt. Mộ Dung Tiểu kéo vạt váy của mình, chỉnh là dáng ngồi cho đoan trang văn nhã, sau đó mở miệng : “Biểu ca, ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe, được ?”

      Tiêu Xa nhất thời kinh ngạc, toát mồ hôi mà , “Ta, ta kể chuyện xưa.”

      “Ngươi sao lại kể, biểu ca biết kể chuyện xưa phải là biểu ca tốt.” Mộ Dung Tiểu quệt cái miệng xinh của mình, “Mỗi lần nương của ta chịu uống thuốc, phụ thân liền kể chuyện xưa dỗ dành nàng.”

      Sức khỏe của nương lúc trước hình như có chút tốt, nghe là vì sinh đôi ra ca ca và nàng, cho nên bị tổn thương nguyên khí. Phụ thân đau lòng vô cùng, sai người sắc rất nhiều thuốc bổ cho nương, lại kể nhiều chuyện xưa dỗ nương, còn nàng và ca ca được chọc nương giận. Aizz, nếu phụ thân ở đây tốt rồi.

      Nghĩ tới đây, Mộ Dung Tiểu đột nhiên cảm thấy có chút thương tâm, đôi mắt khỏi đỏ lên.

      Thấy nước mắt trong suốt ngừng đảo quanh hốc mắt của nàng, Tiêu Xa cảm thấy trong lòng nhói đau, lập tức luống cuống tay chân, cũng bất chấp biểu muội liệu có tức giận quát mình cút , vội vàng chạy lại ngồi bên cạnh nàng, vẻ mặt lấy lòng : “Ta kể chuyện xưa, mà ta kể chuyện bắt hổ, ngươi muốn nghe ?”

      Mộ Dung Tiểu nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn , sau đó lại mạnh mẽ lắc đầu, : “Ngươi gạt người, trong sách đều lão hổ rất hung dữ, lại rất khỏe, ngươi làm sao đánh thắng được?”

      Thấy lực chú ý của nàng bị hấp dẫn, Tiêu Xa nhõm thở ra hơi, cười : “Ngươi đừng xem ta, tuy rằng lần trước là cha ta cùng đánh với ta, nhưng , chờ ta cao hơn khỏe hơn chút nữa, để ta tự đánh a. Chờ đến lúc ta tự mình đánh được rồi, lột da hổ làm đệm giường cho ngươi, rất ấm áp?”

      “Ngươi lột da nó rồi, nó rất đau a?” Mộ Dung Tiểu tay chống cằm, cau mày , “Ngươi cũng hư.”

      Tiêu Xa vội vàng xua tay: “Lão hổ lúc chết rồi thấy đau nữa, với lại nếu đánh nó, nó ăn thịt ngươi nha. Chỉ cần đánh lão hổ đến số lượng nhất định thôi. Để chúng nó nhiều ít.”

      “Vì sao vậy?” Mộ Dung Tiểu cảm thấy hứng thú, liền xán lại hỏi.

      “Dã thú trong rừng, ngươi ăn ta ta ăn ngươi, đều phải có cái cân bằng lại…”

      Nàng thấy Tiêu Xa mặt mày hớn hở kể chuyện đánh hổ, cảm thấy cũng phải ngu, ít nhất cũng biết ít chuyện. Trong động có chút lạnh lão, khiến nàng khỏi càng ngồi sát lại .

      Tiêu Xa thấy nàng sợ lạnh như vậy, liền cởi áo ngoài của mình ra, : “Ngươi cùng ta đắp chung , được ?”

      Mộ Dung Tiểu nhu thuận gật gật đầu, càng kề sát hơn, cảm thấy người vô cùng ấm áp, liền kìm lòng được mà cọ cọ mặt vào người , sau đó liền dứt khoát chui cả người vào trong lòng sưởi ấm.

      Tiêu Xa được sủng ái mà kinh ngạc, may mắn trong động rất tối, cho nên khuôn mặt đỏ bừng của mới bị phát . biết, về sau lớn lên cưới Tiểu Tiểu về nhà. Tiểu Tiểu xinh đẹp như vậy, lại hoạt bát, tất nhiên rất rất thích. Chính là bình thường nàng luôn trốn , làm cho rất buồn. Lần này, nàng lại chủ động gần gũi như vậy, khiến cho trong lòng Tiêu Xa cảm thấy sung sướng vô cùng, ngay cả cái động lạnh lẽo trong mắt cũng thành thắng cảnh.

      dè dặt cẩn trọng ôm lấy nàng, thấy nàng còn lạnh nữa, mới tiếp tục kể chuyện săn thú.

      Thời điểm vợ chồng Mộ Dung Phục và vợ chồng Tiêu Phong tìm tới đây, chỉ thấy hai đứa nắm tay, dựa vào nhau mà ngủ say.

      Vương Ngữ Yên thở phào nhõm. Mộ Dung Phục trấn an, ôm lấy thắt lưng của nàng, sau đó cùng Tiêu Phong nhảy xuống, đem con mình ôm lên. Lúc ở dưới động, Mộ Dung Tiểu bị cha ôm hơi tỉnh lại, mơ hồ : “Phụ thân, ta biết ngươi và nương nhất định đến cứu ta.”

      Mộ Dung Phục dỗ dành: “Tiểu Tiểu ngoan, về nhà lại cho ngươi ăn.”

      Mộ Dung Tiểu cọ cọ hai cái, lại : “Nương, ngươi mắng ca ca , để sau này hư như vậy nữa.”

      “Ta giúp Tiểu Tiểu giáo huấn ca ca hư rồi.” Vương Ngữ Yên đau lòng , “Về sau nếu lại dám bắt nạt con, ta để cho con làm tỷ tỷ, đẩy xuống làm Mộ Dung tiểu nhị nha.”

      Mộ Dung tiểu mơ mơ màng màng nghĩ, nếu Mộ Dung Sơ biến thành Mộ Dung Tiểu nhị, vậy chẳng phải cùng ‘nhị’ biểu ca Tiêu Xa thành thân sao? Như vậy được.

      Còn về phần vì sao được, nàng còn chưa kịp nghĩ tiếp, díp mắt lại, ngủ say trong lòng phụ thân rồi.

      “Ta phải , ngươi cần sốt ruột sao? Xa nhi nhất định chiếu cố tốt cho Tiểu Tiểu.” Mộ Dung Phục nhìn nữ nhi ngủ say, vươn tay ôm thê tử, cười : “Ngươi vừa rồi sốt ruột như vậy, so với con còn kích động hơn.”

      “Biểu ca, ngươi lại giễu cợt ta.” Vương Ngữ Yên đỏ mặt, sau đó chuyển đề tài, : “Về sau, chúng ta quản chặt Sơ nhi, để cho dám làm bậy nữa.”

      Mộ Dung Sơ đứng trước cửa chờ bọn họ, nhìn vẻ mặt của , dường như khóc. Vừa thấy cha mẹ mang theo muội muội trở về, vội vàng chạy lại xem, thấy Mộ Dung Tiểu sao, lúc này mới an lòng.

      Mộ Dung Tiểu bị phụ thân đánh thức, liền chảy nước dãi. Mộ Dung Sơ lau cho em, khổ sở mở miệng chịu tội: “Tiểu Tiểu, sau này ta như vậy nữa.”

      cũng phải muốn giở trò xấu, chỉ làm cảm thấy trêu muội đến lúc nàng trừng to mắt tức giận rất vui. Nào biết lại gây họa lớn, nghĩ tới muội muội có thể bị thương, trong lòng hối hận vô cùng.

      Mộ Dung Tiểu quệt miệng, hừ tiếng, bất quá thấy ca ca hư hỏng khó có được lần chủ động nhận sai, liền cũng chỉ làm bộ tức giận: “Ngươi nếu bắt nạt ta, ta nhờ Xa ca ca giúp ta đánh ngươi, ngươi khẳng định đánh lại huynh ấy.”

      Xa ca ca? Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên liếc mắt nhìn nhau, sau đó bật cười.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 53: Động kinh đoản phiên ngoại

      1. Thần y rít gào

      Được người người giang hồ khen ngợi là “Diêm Vương địch”, Tiết Mộ Hoa có thể cứu người chết thành người sống. Nhưng ngờ, ngày mình lại trở thành đại phu khoa phụ sản, là dùng tài lớn vào việc a, quan bức dân…khoan , câu này có chút quá.


      Bất quá, cũng khó trách gia đình người bênh khẩn trương, chưa đến mười bảy tuổi, mang thai lần đầu mà đẻ sinh đôi, quả thực nhìn thế nào cũng thấy vô cùng nguy hiểm.

      cũng phải lại, cũng cần bắt mỗi tháng phải đến kiểm tra lần , thời điểm sinh đứa đến là được rồi, còn bận rộn nhiều việc mà! Có thể bao nhiêu mạng người giang hồ đều phụ thuộc vào hả!

      Tiết thần y vuốt chòm râu nửa trắng nửa đen của mình, thở dài, ngồi thuyền gỗ về phía Tham Hợp trang.

      Ai bảo gia đình người này là bạn bè với , hơn nữa hai đứa chưa chào đời kia, lại chính là tằng tôn của sư tổ mình đây? Mà tính như thế, chính là cháu của sư phụ , là con của sư điệt . nếu dám mở mồm oán giận, người đầu tiên tha cho , có lẽ chính là sư tổ Vô Nhai Tử cùng sư bá tổ Thiên Sơn Đồng Mỗ. Bất quá, có lẽ hẳn nên gọi sư bá tổ là sư tổ mẫu?

      Đây là cái quan hệ phức tạp gì a, thể giản lược được sao!

      Xa xa vị công tử tuấn tú đứng bờ chờ sẵn, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười nhìn con thuyền dần tiến lại gần.

      Khắp cả võ lâm này, người có thể khiến “Diêm Vương địch” cam tâm tình nguyện làm bà đỡ phải là có, nhưng tuyệt đối là nhiều. Tô Mộ Dung, cho dù trong danh sách xếp thứ nhất, nhưng chắc chắc cũng luôn ổn định trong ba hạng đầu.

      Mộ Dung Phục tự tay đỡ Tiết Mộ Hoa lên bờ, hành lễ rồi : “Tiết đại phu tháng trước thế nào?”

      Tốt, làm sao lại tốt, hàng tháng đều đúng giờ tới, còn chuẩn hơn cả kì kinh của con nhà người ta rồi!

      Oán thầm cứ oán thầm, nhưng ngoài mặt, Tiết Mộ Hoa vẫn bình tĩnh, hòa nhã đáp: “Nhờ phúc của Mộ Dung công tử, mọi chuyện đều tốt.”

      Đừng nhìn Mộ Dung Phục này bình thường tao nhã lễ độ, khi động đến người nhà xem, lập tức biến thân thành hung thần ác sát ngay. mà hung dữ, cũng cao giọng, lại dùng từ ngữ gay gắt ác độc, chỉ dùng sắc mặt lạnh lùng và ánh mắt đông chết người ta thôi.

      Cái này so với rít gào của lão phu còn muốn đáng sợ hơn a!

      Bị đưa vào trang, thấy nữ chủ nhân của Tham Hợp trang ngồi trong sảnh rồi. Khuôn mặt của nàng hơi tròn hơn chút, bụng cũng to hơn, màu da trắng noãn sáng bóng, xem ra được nuôi rất tốt.

      Mộ Dung công tử, xem ra ngài rất có kinh nghiệm nuôi lợn nha!

      “Xin lỗi, Tiết đại phu, thực gây phiền toái cho ông rồi. Ta với biểu ca, cần bắt ông hàng tháng đến như vậy, chỉ là biểu ca luôn lo lắng.” Vương Ngữ Yên vừa định cúi người hành lễ, liền lập tức bị Mộ Dung Phục ấn người dựa vào ghế trở lại.

      Mộ Dung Phục mỉm cười sai người dâng trà lên, Tiết Mộ Hoa cũng nhiều lời, trực tiếp bảo Vương Ngữ Yên vươn cổ tay ra.

      Nữ hài tử đáng thương này quả nhiên rất giống bản thân, đều là bị Mộ Dung Phục ép buộc. Sau khi đưa ra những ý kiến của mình xong, lại viết lịch luyện tập. cầu Vương Ngữ Yên mỗi ngày được rời giường bao lâu, phải uống bao nhiêu nước, đồ ăn được cho bao nhiêu muối. Vừa viết, vừa liếc mắt nhìn tiểu nha đầu kia, cảm thấy nàng vô cùng đau khổ.

      Nữ hài tử mang thai chính là ngồi tù a!

      Tuân theo quy củ vọng, văn, vấn, thiết, bắt mạch. Sau đó Tiết Mộ Hoa gật đầu : “Đứa rất tốt. Bất quá vẫn phải ăn theo kế hoạch này để phòng thai nhi lớn quá dễ sinh.”

      tới đây, thấy đầu mi của Mộ Dung Phục nhăn lại, lộ ra vẻ buồn rầu. Đưa cho Vương Ngữ Yên rất nhiều đồ bổ dưỡng, là mang thai lần đầu đều khó sinh, hơn nữa sinh đôi càng phải cẩn thận. được bổ quá, sợ đứa quá lớn dễ sinh; nhưng mà bảo nàng ăn ít , dù sao đây cũng là sức ăn của ba người, biết giảm bao nhiêu, lại , Vương Ngữ Yên suốt ngày ồn ào kêu đói, có thể làm ngơ cho nàng ăn được sao?

      Thế gian khó nắm bắt nhất chính là mức độ nha…Thấy Mộ Dung Phục lâm vào trầm tư như vậy, Tiết Mộ Hoa lại vuốt râu, thầm đắc ý trong lòng —-

      Tiểu tử thối, có bản lĩnh tự ngươi sinh lấy đứa !

      Lại viết thêm phương thuốc dưỡng thai và vài phương thuốc bổ, sau đó Tiết Mộ Hoa mới chắp tay cáo từ. còn bận phải chẩn số ca khó, cho nên có thời gian ở lại đây.

      đường, Mộ Dung Phục cứ cảm tạ thôi, lại tự mình đưa ra khỏi trang. Mộ Dung Phục lại hỏi: “Tiết đại phu, giờ nàng có cần hoạt động ?”

      Tiết Mộ Hoa lơ đãng trả lời: “Tất nhiên là cần, lão phu phải mới sao, muốn tôn phu nhân lại nhiều hơn, như vậy sau này cũng có sức mà sinh, hơn nữa thai nhi cũng bị lớn quá.”

      “Vậy…nếu là sinh hoạt trong phòng, có được ?”

      “Nếu mà trời mưa, lại thong thả trong phòng cũng sao.”

      Mộ Dung Phục mỉm cười: “Tại hạ muốn chính là sinh hoạt chốn khuê phòng.”

      Tiết Mộ Hoa nghe xong, râu cũng run lên, lén lút dùng khóe mắt quan sát vẻ mặt của Mộ Dung Phục chút. Tiểu tử này khá, ra lời này mà chút hoảng loạn, quả nhiên rất giống cái lần trước hôn nhân xin mình cho phương thuốc tránh thai

      Người trẻ tuổi a, ngươi bình tĩnh như vậy, khiến cho lão thần y luôn lấy bình tĩnh làm đầu như ta rất áp lực a!

      Vì thế, Tiết Mộ Hoa càng thấy ra sức kiềm chế bản thân mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh a. Sau đó từ tốn trả lời: “Cẩn thận chút là được.”

      Mộ Dung Phục nghe xong, vô cùng vui mừng, rạng rỡ đưa Tiết Mộ Hoa lên thuyền.

      “Ngày này tháng sau, tại hạ vẫn xin ở đây cung nghênh Tiết đại phu.”

      Tuy rằng Mộ Dung công tử, ngươi có loại công năng này, nhưng mà lão phu có thể từ bi cho ngươi, con mẹ ngươi, kì kinh của vợ ngươi cũng đúng giờ như lão phu đâu!

      Lại , nhìn bọc đồ của mình, Tiết Mộ Hoa biết nó nhất định được nhét đầy vàng bên trong rồi.

      Khụ khụ, mới thừa nhận, đứa này ra tay rất hào phóng, lại vô cùng khách khí, cho nên mặc dù hàng tháng đều phải đến, nhưng cũng phải là phi thường tình nguyện.

      Chúng ta coi như có quan hệ sâu xa, nhưng tiền nhiều chút cũng tốt, nếu ngươi kiên quyết đưa cho lão phu như vậy mà ta còn từ chối quá coi ngươi như người ngoài rồi!

      Thuyền nhàng rẽ sóng mà , Tiết Mộ Hoa tâm tình rất tốt nhìn Tham Hợp trang càng lúc càng xa khỏi tầm mắt, sau đó nheo mắt hát vang khúc nhạc.

      2. Buổi chiều tốt đẹp

      Mộ Dung Bác ngồi bên hồ, nhìn xuống nước để tự bôi thuốc lên chỗ vết thương. Vì để nhìn cho , liền bỏ qua luôn cả hình tượng tao nhã của mình, ngồi bệt xuống đất.

      Nhớ năm đó, cũng là phong lưu phóng khoáng mỹ nam tử, đám tiểu nương ở Tô mỗi lần thấy hai mắt đều bay lên tim hồng phấp phới.

      Vậy mà giờ mang bộ mặt này, quá đau khổ a…

      Đều là tại cái lão họ Tiêu thô kệch kia! Mộ Dung Bác oán hận đậy hộp thuốc mỡ lại, sau đó buồn bực thừ người nhìn xuống nước. Nếu phải tại cứ nhè mặt mình mà đánh, mình cũng thành ra thế này? A, còn chưa gặp mặt cháu đáng a.

      “Gia gia! Người vì sao lại trốn ở đây soi gương?” Mộ Dung Tiểu nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới. Nàng tuy được lưu loát, nhưng lại vẫn chưa thuần thục lắm. Mộ Dung Bác duỗi tay ra, vội vàng ôm nàng vào lòng.

      “Ta biết rồi, cái này thành ngữ là ‘nghĩ mình lại xót cho thân’, có đúng vậy ?” Mộ Dung Tiểu suy nghĩ lúc lâu rồi .

      Tiểu Tiểu à, gia gia này của ngươi là thân gia gia nha, phải là từ ven đường nhặt về đâu…Cho nên, ngươi có thể để lại cho ta chút mặt mũi hả?

      Mộ Dung Tiểu lắc lư cái đầu, sờ lên vết bầm mặt gia gia, hé miệng tươi cười vô cùng đáng , cái răng cũng có.

      Gia gia bị cháu đối xử như vậy, chỉ mặt đau, mà cả tâm cũng tan nát rồi.

      ra lần này, Tiêu Viễn Sơn cũng phải vô duyên vô cớ đánh .

      Chuyện là như vậy, vì muốn chuộc lại sai lầm khi còn trẻ, cho nên Tiêu Viễn Sơn, Mộ Dung Bác, còn cả Huyền Từ, cùng hẹn nhau làm việc tốt. Tỷ như nếu có ác bá dùng kinh Phật giáo dục người ta. Làm như vậy là bởi vì Huyền Từ là cao tăng đắc đạo, loại chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo đối với là quá lưu manh.

      Bình thường, Mộ Dung Bác tận lực tránh muốn cùng hành động với Tiêu Viễn Sơn, ngay cả khi cần có hai người hợp tác, cũng bảo Huyền Từ . Cái việc giảm bớt tiếp xúc này, kéo theo đỡ bị ăn đòn, chuyện tốt như vậy cớ sao làm.

      Sau đó, lần đánh bậy đánh bạ thế nào, lại quen biết vị huynh đệ tàn tật, cũng xêm xêm tuổi bọn họ. Vị huynh đệ họ Đoàn này, ràng là bán thân bất toại, nhưng vẫn có thể kiên trì gánh vác cuộc sống, ý chí của làm mọi người rất cảm động. Cho nên cũng bị tha vào cái tổ đánh nhà giàu nhưng giết người này.

      Vị huynh đệ này, đại khái khi còn trẻ cuộc đời cũng lắm nỗi truân chuyên, tạo ít sát nghiệt, cho nên muốn xin gia nhập, cũng rất nghiêm túc làm chuyện tốt. Hơn nữa, cũng thông hiểu kinh Phật, cả ngày cùng Huyền Từ bàn luận, thần bí lẩm nhẩm gì đó, khiến cho và Tiêu Viễn Sơn chỉ còn biết ôm tai mà ngủ.

      tập thể bốn người, cứ như thế bị phân hóa thành hai tiểu tổ.

      Đó chính là lí do vì sao Mộ Dung Bác phải đau khổ tay nắm tay với cái tên Tiêu Viễn Sơn kia.

      Cùng ở chung tổ làm chuyện tốt, quả thực khiến Mộ Dung Bác nơm nớp lo sợ, chỉ hận thể cầm theo cây đao để phòng thân.

      Tiêu Viễn Sơn thích nhất là giương nanh múa vuốt, hơn nữa trông rất lực lưỡng, cho nên để tiên phong, còn Mộ Dung Bác ở phía sau bày mưu. ngờ tới, cái tên tham quan kia còn che dấu mưu đồ, khiến cho Mộ Dung Bác hai mặt thụ địch, tiến thoái lưỡng nan.

      Kỳ thực, cần Tiêu Viễn Sơn cứu, Mộ Dung Bác cũng có thể tự đối phó – được rồi, có khả năng cũng bị ám tiễn chọc cho vài lỗ người.

      tóm lại, Mộ Dung Bác lại nợ Tiêu Viễn Sơn lần nữa.

      Hơn nữa, Tiêu Viễn Sơn lại còn : “Mạng của ngươi là của ta, chỉ có ta mới được làm ngươi bị thương hay giết ngươi.” (Cửu: đậm mùi ngược, mùi JQ, mùi đam mỹ nha~ có bạn nào đồng ý với mềnh k~~)’ *mắt long lanh*

      Đừng có như thể ngươi là chủ nô còn ta là nô lệ như thế! Ngươi xem lại mình là ai chứ!

      Cho nên sau đó bọn họ vẫn đoàn kết tương thân tương ái, cùng nhau đánh trận.

      Mộ Dung Bác vẫn là đánh được Tiêu Viễn Sơn. Bất quá, cảm thầy năng lực hồi phục của da mặt càng lúc càng nhanh, mặt mũi bầm dập chỉ cần qua đêm là hết bầm, vẫn là mĩ gia gia ngọc thụ lâm phong.

      “Tiểu Tiểu, về sau con lớn rồi, gả cho tiểu quỷ thối nhà bọn chúng, có được ?” Mộ Dung Bác đùa với cháu trong lòng, “Nhà bọn chúng đều là lũ thích bắt nạt người khác, cho nên cháu đừng chơi với bọn chúng nha.”

      Mộ Dung Tiểu ngọt ngào cười, đứa vừa mềm vừa thơm này, thực khiến người ta quá a!

      “Tiểu tiểu —-” Cái tên xú tiểu tử nhà họ Tiêu quả thực như ruồi bọ, cứ suốt ngày vo ve vo ve quanh tiểu bảo bối của ta, có đuổi cũng chịu .

      …Đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ! Ngươi là ai a!

      May mắn Tiểu Tiểu nhà ngoan, vùi đầu vào trong lòng gia gia, thèm để ý tên họ Tiêu kia.

      “Tiểu Tiểu, ta cho ngươi xem con tò he lần trước ở đường, có được ? Còn có cả mè vừng ngươi thích ăn nhất, ta cũng nhường hết cho ngươi nha.”

      Mộ Dung Tiểu cắn ngón tay nghĩ lát, sau đó vô cùng cao hứng nhảy ra khỏi vòng tay của gia gia, chạy qua nắm tay tiểu ca ca.

      Mộ Dung Bác ngửa mặt lên trời, thở dài, cái này gọi là nữ sinh hướng ngoại a…

      Tiêu Xa lễ phép cúi đầu chào Mộ Dung Bác, sau đó chuẩn bị mang Mộ Dung Tiểu chơi. Dường như đột nhiên nhớ ra cái gì, ngây ngốc chỉ vào Mộ Dung Bác noi: “Mộ Dung gia gia, động tác này của ông giống gia gia của cháu như đúc! A, hình như ông cháu lại đây!”

      Mộ Dung Bác nháy mắt liền bị sét đánh trúng…


      [​IMG]
      TOÀN VĂN HOÀN

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :