1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Tao Nhã Chính Là Sai - Mộc Sênh (1 mở đầu - 64 chính văn - 4PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 30
      Chương 30: Lễ tế sai!
      Edit: Yun Haku


      “A…”

      quên lúc Eigetsu còn sống từng gì sao? Cậu ta từng , chúng ta là người nhà, mặc dù cùng huyết thống nhưng có ràng buộc rất mạnh mẽ”

      Lời của Aogiri khiến cho Fuyuki giật mình, cuối cùng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ “ là, người quan tâm chính là ‘Cha’”

      vậy, nhưng Fuyuki vẫn vội kể, Aogiri cũng thúc giục, chỉ im lặng nhìn đem rượu gạo đổ ra ly, ngửi mùi rồi đưa vào trong miệng. Mùi thơm ngào ngạt của rượu tràn ngập trong khoang miệng, hơi lạnh của chất lỏng lướt qua cổ họng, chảy qua thực quản, rơi vào trong bụng, Fuyuki thở ra tia thỏa mãn.

      Fuyuki phải là người mê rượu, cũng phải là người quá hiểu cách thưởng thức rượu, hơn nữa mặc dù là gì cũng cảm thấy rượu có độc cho nên quá thích nó. Sau khi uống xong, cái cảm giác phiêu phiêu trong đầu khiến thích vô cùng, giống như tất cả phiền não bị ném xa, tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp và thoải mái. Cho nên, cứ vào lúc Fuyuki uống rượu là thời điểm buông cảnh giác xuống, cơ bản là ai hỏi gì cũng trả lời, điển hình loại người “Sau khi uống rượu đều lời lòng”.

      Lại đem chén rượu tiếp uống tiếp, cuối cùng Fuyuki cũng mở miệng “Hơn hai trăm năm qua trôi qua, bổn tiểu thư ngừng cố gắng, cuối cùng cũng tìm được cách trở về”

      “….” Aogiri kinh ngạc nhưng lên tiếng, chỉ nhìn nụ cười của Fuyuki mà nhíu mày.

      “Lúc đó là thời khác mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, nhưng hạnh phúc là thứ ngắn ngủi nhất đời, giống như hoa trong gương, trăng trong nước vậy, sau khoắc, ngay cả dấu vết cũng tìm thấy…”

      “Thế giới của tôi từ chối tôi, đại khái, sau này thể về được nữa. Đại khái…”

      “Aogiri, cần lộ vẻ mặt này! Tôi có bị tổn thương, , thương tâm chút nào! Nhiều năm trước, tôi luôn có dự cảm thể trở về, chỉ là bây giờ chứng , cũng có chút thảm hại, cho nên có chút đau buồn hay tổn thương…” Chỉ là tôi cam lòng mà thôi, cam lòng chặt đứt mọi liên hệ với thế giới đó, cái thế giới đó…

      “…Người nhà bên đó biết họ thế nào, tôi mất tích lâu như vậy… Thôi, cũng hơn hai trăm năm trôi qua, bọn họ… hẳn sớm ra ” Bình rượu gần như hết, tửu lượng của Fuyuki vốn tốt cho nên từ ngữ dùng để diễn đạt cũng có chút trở ngại.

      “… Quên , nếu thành , tôi cũng chỉ có thể chấp nhận…” Cho dù muốn buông tay cũng có cách nào, cho nên bây giờ nên bắt đầu, bắt đầu lại lần nữa.

      Đêm, trong lúc Fuyuki mình lảm nhảm cứ thế mà trôi qua. Mà ánh sáng của ngày mới cũng bắt đầu buông xuống.

      “Fuyuki, cảm giác khi say rượu thế nào?” Aogiri thấy Fuyuki cầm sách ngồi dựa vào cây cột trong hành lang, tuy làm bộ dạng vô tình nhưng giọng mang theo ít phần trêu tức.

      cảm thấy bộ dạng của tôi bây giờ tốt lắm hử?” Fuyuki quay đầu, khuôn mặt tái nhợt màu đen của đôi mắt, hai mắt vô thần thần trừng lên.

      “A, xem ra cũng tệ như tôi tưởng” Cái cảm giác mệt mỏi kia biến mất rồi.

      “Con mắt nào của thấy tôi tệ hả?” Qủa dối chớp mắt “Ai, đền này càng ngày càng yên tĩnh, tôi ra nông nỗi này cũng ai quan tâm”

      “Đám Michi chạy sang bên chỗ biên giới để duy trì kết giới rồi” Aogiri nhìn quyển sách tay Fuyuki “Thuật dương? Tôi còn nghĩ đọc về kết giới, ai dè lại đọc về thuật dương. Sao? Muốn làm dương sư à?”

      Fuyuki liếc mắt nhìn Aogiri “Tôi có hứng thú với cái dương sư gì đó, có điều có cách nào hết, cũng biết linh lực của tôi yếu , mà kết giới bảo vệ lại cầu linh lực cao, bây giờ nếu dùng hết sức cũng chỉ có thể nhận được vài công kích, thể chiến đấu như trước”

      “Ồ? Khó khi thấy muốn chiến đấu”

      “Tôi muốn chiến đấu là việc kì lạ sao? Tại cái nơi mà ma hoành hành này chiến đấu sao sống được?”

      “Theo quan điểm trước kia của , phải chỉ cần học phòng ngự cũng là chạy trốn thôi sao?”

      “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ” Fuyuki quay người thèm quan tâm Aogiri.

      Aogiri nhìn Fuyuki dựa vào cây cột, có ý tiếp, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Lai lịch của Fuyuki, cha gặp chuyện , biết có nên cho hay , nhưng mà trong lòng luôn có câu “Fuyuki rất an toàn, có chuyện gì, việc này nên

      “Đúng rồi, Fuyuki, sắp tới là ngày tế lễ, phải nghỉ ngơi tốt chút”

      “Ừ, tôi biết, tôi ở đây cũng vì nguyên nhân này”

      Ngày tế mùa thu, cho dù là trong rừng hay trấn đều phải cử hành, ngày đó quái có thể giả làm con người, con người cũng có thể giả làm quái, người và quái cùng tham gia buổi tiệc của người dân vùng này, đây là kiện thể thay đổi. Nhưng mà, ở nơi này có các quái lớn nên chỉ số thông minh và tình thương cao, cũng quái lớn nào tồn tại cho nên việc sống chung rất hài hòa, ít khi xuất bán .

      Tuy rằng kết giới dạo này có ít vấn đề nhưng lễ tế vẫn phải cử hành, nó cũng có thể xem như thuận lợi. Vào lúc trời tối, Fuyuki ngồi ở kiệu mà nhóm Michi nâng vào trong thôn, vũ đại lần này được xây ở trung tâm thôn.

      Thời tiết tuy vào thu nhưng vẫn mang theo chút khô nóng, người Fuyuki là bộ đồ tế lễ màu trắng, mặt là mặt nạ sừng hươu làm đổ mồ hôi.

      ngọn núi hình như có ít tên xuất !” Bên tai truyền tới tiếng của đám quái.

      “Tới dự buổi tế sao?”

      “Tôi nhìn thấy, quái kia nhất định là quý tộc, nhưng nhìn thế nào cũng giống như chúng ta tới cái núi hẻo lánh này tham gia tế lễ!”

      Này này, cái gì mà núi hẻo lánh hả? Ngọn núi này ít nhất cũng là vùng đẹp đấy, làm gì vào trong miệng đám quái các ngươi lại thành núi hẻo lánh hử? Fuyuki xem thường nhìn bọn họ.

      “Có điều, hai trăm năm trước có quái nổi tiếng ở nơi này, lâu rồi thấy được nhân vật lớn như vậy” người già dùng giọng hoài niệm vang lên.

      “Đúng thế, đúng thế, cái đêm hai trăm năm trước rất náo nhiệt đó! Đó là lần đầu tiên ta thấy có nhiều quái xuất như vậy…”

      Fuyuki nghe xong muốn đập đầu vào kiệu, buổi tối đó suýt dùng mạng đổi lấy, đám quái này dùng giọng điệu hoài niệm đó để về buổi tối kinh dị đó là sao hả?????????

      “Hi vọng lần này vị đại nhân đó có thể mang tới trò hay”

      “Đúng thế, đúng thế!” muốn nhìn cảnh Fuyuki sama và quái đó đánh nhau!”

      Này, các ngươi dùng giọng điệu mong chờ đó làm gì hả? Các ngươi thấy ngày trôi qua yên bình quá nên muốn tìm chuyện kích thích đó hả?

      “Fuyuki sama, ngài có sao ?” Michi lo lắng hỏi.

      …sao…” Fuyuki nghiến răng , dùng sức kiềm chế ý nghĩ muốn đánh quái. Đám quái đó dám xem là người để làm trò hay sao?

      “…” Kiệu lắc nhiều như vậy mà cũng làm ra vẻ có chuyện gì, đám Michi nhìn nhau lát rồi cũng im lặng.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 31
      Chương 31: Hẻm sai!
      Edit: Yun Haku

      [​IMG]


      Trời xanh cho tôi cơ hội biết về nó, tôi lại dùng nó để cười nhạo người biết.

      Lúc Fuyuki đứng vũ đài, nhìn bên dưới đông nghịt, cảm thấy mình sắp chết. sao lại quên hôm nay là ngày ước hẹn trở về với Sesshoumaru, bởi vì nghe nhóm quái này mới nhớ tới Sesshoumaru, cái đám này rảnh quá lại tìm việc cho .

      Fuyuki suy sụp, tuy rằng làm đúng hứa hẹn, nhưng nghĩ tới Sesshoumaru lại tự tìm tới đây.

      Hai trăm năm trước là do Sesshoumaru có nhiều kinh nghiệm, lạnh nhạt nhưng vẫn biết cách ứng phó. Sesshoumaru bây giờ tuy có tính người hơn trước nhưng Fuyuki càng lúc càng biết nghĩ cái gì, đối mặt với luôn biết làm thế nào.

      “Ngươi nhìn đông nhìn tây cái gì? Điệu múa tế lễ bắt đầu rồi!” Gwatan đeo mặt nạ, cứng nhắc .

      Điệu múa mở màn, hai bóng người, đen trắng nhanh nhẹn ra, dưới ánh sáng hai người đan vào cùng chỗ, dưới ánh mắt bi thương bỗng xuất niềm vui, ánh lên hy vọng lúc tuyệt vọng, an tường trong lúc phẫn nỗ, ấm áp trong lúc chua xót. Đó là lần đầu tiên Sesshoumaru thấy điệu múa chúc phúc, nó khác với điệu múa mà hai trăm năm trước từng nhìn, thánh khiết như trước, điệu múa bây giờ xuất hai hình ảnh chính và tà, đây mới là điệu múa chúc phúc đầy đủ.

      Bên dưới là những ngọn lửa vây quanh, tụ thành chỗ tạo thành linh lực mạnh mẽ, làm cho đám quái và loài người bên dưới có biểu tình an tĩnh. Nhưng sắc mựt của Sesshoumaru tốt lắm, nhìn Fuyuki cùng tên mặc đồ đen kia đan vào nhau làm khó chịu. Năm nào vùng này cũng phải tiến hành lễ tế, năm nào cũng phải múa điệu này, cách khác, năm nào Fuyuki và tên kia cũng múa như vậy, mà nó lại kéo dài hơn hai trăm năm…

      Lúc điệu múa chấm dứt, Fuyuki cảm thấy mồ hôi chảy rất nhiều, phải bởi vì điệu múa mà bởi vì ánh mắt lạnh lẽo nhìn từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, khiến cho đỏ mồ hôi lạnh.

      Sau khi kết thúc, dám về phía Sesshoumaru mà chạy trối chết.

      Sesshoumaru nhìn bóng người chạy giống như chạy nạn, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, muốn ra tay ngăn cản bên người xuất cảm giác mát mẽ, bóng người trong suốt xuất giữ lại.

      “Đừng nóng vội, lát nữa ấy quay lại” Giọng trầm tĩnh thản nhiên mang theo ý cười.

      “Là ngươi?”

      “Làm khó Sesshoumaru điện hạ nhớ tới tại hạ, đúng là vinh hạnh”

      Điệu múa múa xong, vì tránh ánh mắt tò mò của mọi người, Sesshoumaru và Aogiri cùng nhau vào ngõ yên tĩnh.

      “Tìm ta làm gì?”

      “Nếu tại hạ tại hạ muốn tìm điện hạ để tâm …” Aogiri thấy ánh mắt lạnh lùng của Sesshoumaru hơi sững sốt, cúi đầu cười khẽ tiếng “Tính cách của ngài rất khác với người cha thích đùa giỡn của mình quá!”

      “……”

      “Tại hạ muốn hỏi điện hạ câu hỏi” Thấy khuôn mặt Sesshoumaru thay đổi nhưng trong ánh mắt lại có tia kiên nhẫn, Aogiri thu lại nụ cười, thay đổi khuôn mặt nghiêm túc và sắc bén “Ngài đến để đón Fuyuki phải ?”

      sao?”

      “Vậy lý do gì? Ngài dựa vào lý do gì mà mang ấy ?”

      “Hừ! Ngươi dùng thân phận gì mà chất vấn Sesshoumaru ta?” Sesshoumaru cười lạnh, ánh mắt nhìn Aogiri lạnh lùng mang theo sát ý.

      “Cha, lấy thân phận người cha ở thế giới này của Fuyuki”

      “…” Sát ý chậm rãi biến mất, đôi mắt vàng cảm xúc, Sesshoumaru im lặng.

      “Như vậy, Sesshoumaru điện hạ có thể trả lời câu hỏi của tại hạ chứ? Ngài lấy lý do gì để mang Fuyuki ?”

      “….”

      Sesshoumaru vẫn im lặng như trước, sau đó có giọng thay trả lời “Bởi vì ta là tùy tùng của Sesshoumaru sama”

      Sau khi điệu múa kết thúc, Jaken và Rin chơi, kết quả thấy ít chuyện, Rin vui vẻ khắp nơi, vui đến mức ném Jaken ra chỗ. Bởi vì nơi này còn có con người nên hương vị rất khó chịu, căn bản tìm ra Rin, cho nên chỉ có thể dựa vào vận khí.

      Trong lúc vô tình tới ngõ , nghĩ Rin hẳn ở đây, lúc định lại nghe giọng trầm thấp vang lên “Như vậy, Sesshoumaru điện hạ có thể trả lời câu hỏi của tại hạ chứ? Ngài lấy lý do gì để mang Fuyuki ?”

      Sesshoumaru điện hạ? Đó phải là Sesshoumaru sama vĩ đại của ông sao? Jaken xoay người chạy vào trong ngõ, liếc mắt cái thấy Sesshoumaru và tên trong suốt đứng cùng nhau. Ngay lập tức biết được người đặt câu hỏi là tên đàn ông trong suốt kia, nhưng thấy Sesshoumaru trả lời nên đành chạy ra thay Sesshoumaru trả lời.

      Nhưng mà, họa từ miệng mà ra, Sesshoumaru sama của ông thèm khen mà còn tức giận đánh ông bay ra xa.

      Sesshoumaru sama tức giận!!! Jaken quỳ rạp mặt đất, tuy vết thương nặng nhưng mà đau đến mức muốn chết, ông dám đứng thẳng lên. Tuy rằng bình thường ông hay bị Sesshoumaru đánh bay, hoặc dùng tảng đá ném tới, nhưng mà đây là lần đầu chảy ra máu.

      “Xem ra Sesshoumaru điện hạ vẫn chưa có câu trả lời!” Aogiri nhìn quái quỳ rạp mặt đất, nụ cười nhạt xuất môi. Thời gian chuyện xong, tiếng bước chân quen thuộc tới.

      “A! Các ngươi ở đây làm gì?” Fuyuki mặc bộ đồ mới đứng ở đầu ngõ, nhìn hai quỷ đứng ở đó. Nụ cười trong suốt của Aogiri mang theo chút lưu manh, khí lạnh và lửa giận của Sesshoumaru vô cùng ràng, còn có Jaken bị đánh đến mức hộc máu nằm mặt đất.

      Đây là tình huống gì vậy?

      Tình huồng chàng trai nhiệt huyết: Ba người này vừa mới trải qua trận chiến đẫm máu, Jaken yếu nhất bị knockout ngay từ vòng đầu, còn lại quỷ thể phân thắng bại, kết quả đột nhiên xuất phá hủy trận đấu, Sesshoumaru cam lòng vì chưa phân được thắng bại, mà Aogiri lại vui sướng khi thấy Sesshoumaru cam lòng?

      Tình huồng ác bá: Ác bá Aogiri coi trọng chàng trai xinh đẹp Sesshoumaru, mong muốn có thể cùng chàng trai xinh đẹp có đêm tuyệt vời, thế lại bị Jaken phá hủy, Jaken vì bảo vệ trinh tiết của chủ nhân nên liều chết mà đánh nhau, kết quả đánh được mà chết. Cho nên Sesshoumaru đau lòng vì trung bộc, ác bá Aogiri ở bên vui vẻ khi thấy người gặp họa?

      Ô! Sao lại thấy tình huống thứ hai có khả năng hơn vậy? Ở thế giới kia phải hủ nữ, sao sang thế giới này lại biến thành hủ nữ vậy trời? lẽ vì thế giới đủ trình độ khiến thành hủ nữ? Khụ, nên nghĩ ngữ, máu mũi chảy ra mất.

      “Fuyuki, nếu dừng lại suy nghĩ nhàm chán trong đầu của , tôi ngại ra tay rửa đầu óc của sạch đâu!” Aogiri nở nụ cười tà ác với Fuyuki.

      “Tôi có nghĩ gì đâu?”

      “Vậy mau đem biểu tình ngu xuẩn mặt thu lại

      Fuyuki dời mắt, dám nhìn Aogiri nữa. Ánh mắt dừng người Jaken nằm ngay đơ, khoa trương hét lên “A, Jaken sao thế này? Vết thương nghiêm trọng, còn đổ máu, tôi lập tức đem ông chữa thương!”

      “Tại hạ đem vị Jaken này chữa thương, nên làm tốt bổn phận chủ nhân nơi này mang Sesshoumaru điện hạ tham quan !” Aogiri nở nụ cười như gió thu khiến cho Fuyuki cứng người.

      Tại hạ? Tại hạ? vừa xưng hô như vậy, phải ?

      “Ôi chao? Sao Rin ở đây? tách với Jaken à? Tôi tìm!” Fuyuki muốn chạy trốn nhưng mà quỷ khí ở đằng sau thất ự rất trầm khiến hành động của bị đóng băng.

      “Việc này cũng giao cho tại hạ luôn , hãy tin là tại hạ làm tốt hơn so với ngài” Dứt lời, Aogiri dẫn Jaken khỏi ngõ .

      Sao lại vậy hả trời? Chỉ bởi vì suy nghĩ bậy bạ về và Sesshoumaru mà trả thù như vậy sao? Mà căn bản đâu biết nghĩ gì đâu?

      muốn mình đối mặt với Sesshoumaru đâu, áp lực quá lớn đó!

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 32
      Chương 32: Lễ hội sai!
      Edit: Yun Haku

      [​IMG]




      Trong ngõ chỉ còn lại hai người Fuyuki và Sesshoumaru, Fuyuki đứng tại chỗ, đưa lưng về phía Sesshoumaru, dám xoay người lại cũng dám bỏ chạy.

      Nếu là trước kia, có thể xoay người lại đánh nhau với Sesshoumaru, đánh nổi có thể bỏ chạy, hơn nữa Sesshoumaru cũng phí sức mà đuổi theo . Nhưng bây giờ, có dự cảm, nếu dám làm vậy bị tên Sesshoumaru này đuổi tới chân trời góc bể.

      Sesshoumaru tới gần , sau đó bước từng bước… hai bước… ba bước…. chậm rãi qua .

      Trong lúc đó, khoảng cách của họ từ ba bước thành hai bước… từng bước

      Nhìn bóng người vừa tịch lại lạnh lùng kia, cái mũi của Fuyuki chợt xót, có loại xúc động muốn khóc. Muốn kêu nhưng giọng lại ứ nghẹn trong cổ.

      Cảm giác kì lạ….

      Sesshoumaru đứng cách đó xa, hơi nghiêng đầu, giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên “Đuổi kịp”

      “A? Tốt!” Fuyuki lộ ra nụ cười sáng lạn mà bản thân còn biết, ngoan ngoãn đuổi theo cái bóng màu trắng kia.

      Người đường càng lúc càng nhiều, lâu sau, Fuyuki và Sesshoumaru vào cửa, liếc mắt cái, đám người đông nghịt như thủy triều bắt đầu náo nhiệt.

      Fuyuki mù mịt trừng mắt nhìn, Sesshoumaru sao có thể đem tới đây? ghét nhất là mấy nơi có nhiều người mà? Nghiêng đầu nhìn về phía Sesshoumaru, sắc mặt của khó coi, ngay cả độ ấm xung quanh bị giảm ít. … Chắc phải biết đường nên mới tới đây chứ?

      “Anou, Sesshoumau…” Fuyuki cẩn thận kéo ống tay áo của Sesshoumaru “Đây là hội chùa của vùng này, đa phần quái và con người đều tụ hội ở đây, vào trong chủ yếu là yến hội của quái, bên đó có vẻ im lặng…”

      Sesshoumaru nhìn cái hội chùa mà người và lẫn lộn, cau mày, cái loại hương vị hỗn độn này đan xen vào nhau kích thích khứu giác của rất nhiều. Liếc mắt nhìn người bên cạnh cầm tay áo của , Fuyuki muốn kéo khỏi đây, tay của Sesshoumaru kéo tay Fuyuki vào trong hội chùa.

      Lúc Sesshoumaru cầm lấy tay Fuyuki, cảm thấy cả đầu trống rỗng, ánh mắt thể chuyển động, chỉ có thể tùy ý cho kẻ nào đó dẫn theo ý .

      Lúc Fuyuki phản ứng lại ở bên trong cái chỗ náo nhiệt với Sesshoumaru. Cúi đầu nhìn hai tay đan vào nhau, bất giác nở nụ cười, ra dù Sesshoumaru có lạnh lùng giống đóa hoa ở ngoài sương sớm nhưng độ ấm trong lòng bàn tay cũng mang đến an toàn cho người ta. Điều chỉnh lại bước chân hỗn loạn, cùng Sesshoumaru sánh vai cùng .

      Tuy rằng Sesshoumaru là chàng trai đẹp mắt, ở đây cũng là nơi nhiều người, nhưng bọn họ đều ngại khí thế của Sesshoumaru, cho nên người và ở hai bên chỉ có thể lén nhìn, dám bước tới tiếp cận. Bọn họ tới đâu đám người đều thối lui, sợ chạm phải đại quái như Sesshoumaru. Tuy rằng đám quái ở vùng này đều là dạng thích trêu đùa nhưng mà nếu đụng vào mạng của chúng chỉ im lặng cụp đuôi thôi.

      “Sesshoumaru…” Sau khi đoạn đường, thấy Sesshoumaru có ý dừng lại, giống như muốn hết cái phố. Nhìn mấy quán ăn vặt ven đường nhưng thể đem nó đưa vào miệng, Fuyuki vô cùng đau lòng, khí của hai người khó lắm mới tốt đẹp như vậy lại bị câu của Fuyuki phá hủy “ ra ngươi cần cùng ta hội chùa đâu!”

      “…” Sesshoumaru đen mặt dừng chân, quay đầu nhìn Fuyuki chỉ thấy cái ót màu đen, khuôn mặt của bây giờ dán vào sạp bán kẹo bên đường.

      “Ta biết ngươi thích loại tụ tập này, ngươi tới thần xã nghỉ ngơi trước . Đây là địa bàn của ta, ai có thể đem ta… A—“ Sesshoumaru nắm chặt tay lại khiến cho Fuyuki hít ngụm khí lạnh, cuối cùng tức giận nhìn về phía Sesshoumaru.

      “……”

      Đối diện với đôi ngươi màu vàng của Sesshoumaru, nhìn khí thế tức giận, ánh mắt màu vàng trầm, Fuyuki muốn tước vũ khí đầu hang, Sesshoumaru buông lõng tay , xoay người rời .

      Hôm nay tên này gặp phải kích thích gì à? Đầu tiên là cầm tay , sau đó kéo vào hội chùa, bây giờ lại phất áo bỏ . nghĩ cái gì thế? Fuyuki xoa xoa bàn tay đau của mình, trừng mắt nhìn về phía Sesshoumaru biến mất. tính giải thích việc tuân thủ ước hẹn với , bây giờ có đánh chết cũng giải thích. Đêm này cũng giống như các năm trước, người ăn sạch đống đồ ăn vặt ven đường, ngày mai rồi báo cáo từ chức với cái tên đại thiếu gia ngày càng khó hiểu Sesshoumaru kia, cái chức tùy tùng của , thèm.

      ở gian thứ bảy mua cá, mới cắn ngum thấy cái đầu màu đỏ từ trong xông ra.

      “Phốc— quái như ngươi sao lại chạy tới ăn quán của loài người?” bên ăn cá bên hỏi.

      quái đầu đỏ kia thèm quan tâm lau đống cá bị Fuyuki phun lên “Đây là năm đầu tiên xin phép Gwantan sama tới đây chơi. Fuyuki sama, người lúc nãy là bạn lữ của ngài sao?”

      “Đùa cái gì thế? Đại quái như mà chịu làm bạn lữ của ta à?” Fuyuki quan tâm , cùng nhau là có quan hệ bạn lữ sao? “Ta là loài người, chỉ cần là người trong vùng ai cũng biết, các ngươi còn hả?”

      “Vâng – Fuyuki sama là loài người thể chết”

      “Này –“ Tuy rằng là , nhưng vì sao cảm thấy kỳ quái.

      “Nếu phải là bạn lữ của ngài, vậy chuyện xảy ra ở phố trước có quan hệ với ngài” quái màu đỏ ném khăn tay, bắt đầu ăn cá.

      “Có chuyện gì xảy ra à?” Fuyuki tò mò hỏi.



      quái màu đỏ ngẩng đầu, trừng đôi mắt cá, dùng biểu tình đờ đẫn nhìn Fuyuki chằm chằm, chậm chạp “Con ta vừa mới cho ta biết, cái tên quái kia cùng với tên bán mặc đồ đỏ đánh nhau…”

      “Phốc –“ Fuyuki cố gắng phun cá lên tên quái trước mặt “Ngươi cái gì?”

      “Đại quái, cùng với bán mặc đồ đỏ, đánh nhau, ở phố trước” quái màu đỏ dùng từng câu để .

      Lời vừa dứt, Fuyuki đem cá ném lại, chạy về phía phố trước.

      “Sesshoumaru, ngươi dám lấy cá nướng của ta sao?”

      “Con mồi chạy tới tay mà để cho chạy mất chỉ có thể kẻ như ngươi là bán vô dụng”

      Nghe cuộc đối thoại đầy thuốc súng của hai em, Fuyuki trượt chân, hung hăng gục người. Vì sao… Vì sao lại có cá nướng ở đây hả? phải nên về quyền sở hữu thiết toái nha như mọi lần sao?

      Khó khăn đẩy đám người ra, tới trước đó, nhìn cảnh tượng trước mắt, Fuyuki muốn ngất. Sesshoumaru và Inu Yasha đứng trong vòng vây của mọi người, hai người rút đao nhưng mà làm con phố thành phế tích.

      “Fuyuki? Đây phải Fuyuki sao?” Fuyuki mới đứng lên giọng nữ kinh ngạc vang lên.

      “A? là?” Tuy rằng rất quen mát nhưng Fuyuki nhớ đó là ai.

      “Tôi là Sango, là bạn của Inu Yasha. Đây là Kiara” Con mèo lớn trong lòng Sango đưa móng vuốt về phía Fuyuki, coi như cào hỏi.

      ở đây, cách khác….” Kagome cũng ở.

      “Sango—“ Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới là đây, vừa mới nghĩ tới Kagome kéo thêm cả Miroku và Shipo tới đây.

      “Hi, Kagome, lâu gặp” Fuyuki thấy bộ đồ thủy thủ quen thuộc của Kagome, bắt tay chào hỏi.

      Nghe được giọng của Fuyuki, hai em đánh mới dừng lại. Seshoumaru nghiêng đầu nhìn Kagome, đôi mắt lạnh lùng vô cùng. Inu Yasha hai lời, bảo vệ trước mặt Kagome, nhưng mà cũng phòng bị cái tên Fuyuki cười.

      “A, lâu gặp Fuyuki” Tuy rằng bị Inu Yasha che ở đằng sau, Kagome cũng để ý với Fuyuki “Lần trước bảo mình phải về nhà, nhưng lâu thấy , tôi còn tưởng có chuyện gì xảy ra!”

      … Ai….” chưa xong thân thể bị túm sang bên.

      Quay đầu thấy Sesshoumaru lạnh lùng, Fuyuki khó hiểu trừng mắt nhìn , và Kagome chuyện có gì nguy hiểm mà làm thế?

      “Inu Yasha, cậu làm gì thế? Tôi còn chưa chuyện với Fuyuki xong mà!” Kagome bị Inu Yasha lôi phản kháng.

      cần tiếp xúc với loại người kì quái như ta, thấy cái tên hám như Miroku thấy ta là chạy xa đấy à? Mức độ nguy hiểm của ta, nên hiểu

      “Pháp sư Miroku phải vì nguyên nhân đó mà trốn Fuyuki đâu, phải ?”

      “….” Ánh mắt Miroku trôi , trong lòng mặc niệm câu ‘Ta nghe, ta nghe’ sau đó kéo Sango ra ngoài.

      “Nhìn , biểu tình sợ hãi của Miroku giải thích ta là kẻ nguy hiểm” Nhìn phản ứng của Miroku, Inu Yasha càng thêm khẳng định.

      Fuyuki nhìn hai người trước mắt, khóe mắt giật giật. rất nguy hiểm nên phải kéo Kagome rời xa ? Quan điểm này thể hiểu được, nhưng cái hành vi của người bên cạnh kéo ra xa Kagome lại càng khó hiểu hơn.

      “Này, Sesshoumaru, vì sao ngươi kéo ta rời xa Kagome vậy?”

      “…” Im lặng như biết.

      Được rồi, tên này mà trả lời là kỳ tích rồi đấy.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 34
      Chương 34: Xuất sai!
      Edit: Yun Haku ♥

      [​IMG]




      Inu Yasha theo Fuyuki vào tầng hầm, lúc vào bên trong cửa thấy mùi của Naraku ràng.

      “Inu Yasha?” Kagome thấy Inu Yasha nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh, nghi ngờ mở miệng.

      “Từ quả cầu thủy tinh kia truyền tới mùi của Naraku…”

      “Qủa cầu thủy tinh?” Miroku lộ ra biểu tình khó hiểu “Qủa cầu thủy tinh kia có chút tà khí, ngược lại là nơi có thể thanh lọc tà khí”

      “Này, cuối cùng là sao?” Inu Yasha quay đầu hỏi Fuyuki.

      “Ngươi thấy gì sao? Nơi ngươi ngửi thấy mùi Naraku là quả cầu thủy tinh này. Chỉ vì ngay từ đầu ngươi ngửi thấy nên ta nghĩ là do kết giới của cầu thủy tinh che dấu” Về phần mùi của Naraku tại sao xuất ở trong quả cầu, chừng thoát được quan hệ với Mochi, hẳn là bị lợi dụng…

      “Ngu ngốc, ai muốn biết cái này? Ta muốn hỏi ngươi tại sao trong đó có mùi của Naraku nhưng có tà khí của ?”

      “Inu Yasha, ai mới là người ngu ngốc, đó là việc nên sớm. Qủa cầu thủy tinh này là pháp khí chứa thần khí, làm sao có thể bị nhiễm tà khí? Hơn nữa, ngươi tò mò vật chết, bằng tò mò cái thứ ngươi dẫn theo là gì?” Giọng điệu của Fuyuki tuy miễn cưỡng nhưng vô cùng nghiêm khắc.

      “Cái gì?” Inu Yasha chưa kịp hết lời trong phòng xuất cơn lốc quỷ dị, trong náy mắt mọi người kịp phản ứng, ánh hào quang sau Inu Yasha tới chỗ quả cầu thủy tinh.

      Fuyuki vội vàng mở kết giới ra, có điều chỉ có thể làm động tác của ánh sáng kia dừng lát, sau đó nó lại phá tan nóc nhà chạy ra ngoài cùng với quả cầu thủy tinh.

      “Naraku—“ Inu Yasha rút thiết toái nha, sau đó cũng ra ngoài.

      “Pháp sư Miroku, đó là Naraku sao?” Kagome bị Miroku kéo lui sau hỏi.

      biết, Kiara” Con mèo nhanh chóng hóa lớn, ba người lên, hiển nhiên muốn ra.

      “Fuyuki san… Cùng nhau chứ?” Miroku chần chờ lúc mới hỏi Fuyuki nửa quỳ mặt đất.

      Nhìn bàn tay vươn ra của Miroku, Fuyuki chậm rãi “…Ta thang lầu” Từ trong động chui ra rất kì quái, ràng có thang lầu…

      “A, phải ? Miroku ngại ngùng thu tay “Chúng tôi trước”

      Nhìn đám người Kagome rời khỏi đó, Fuyuki mới đứng lên, phủi sạch bụi quần áo, sau đó lên thang lầu.

      cũng có ý chiến đấu, bởi vì đây là thời đại Chiến quốc có quái, năng lực chiến đấu của thể nghi ngờ bản thân trở thành cái khiên.

      Bảo phải quên mình bảo vệ hòa bình làm được, bởi vì với chiến đấu có ý nghĩa, nó chỉ lãng phí tinh lực và thể lực, ngoài việc tăng thêm sức nguy hiểm cái gì cũng có lợi.

      chỉ là loài người bình thường, làm được việc cứu người kia, chiến đấu để bảo vệ đất nước làm nổi, an ủi những linh hồn bị mất tất cả vì chiến tranh ngay cả vì thần cũng làm được, bởi vì có loại tin tưởng cố định.

      Cho dù có nhiều chuyện làm được, nhưng –

      Đối với những kẻ có ý định xâm nhập nơi cho là “Nhà” làm được, làm tốt, cũng bỏ qua!

      Ngoài Naraku xâm nhập thần xã, cũng có người từng gặp – Kagura. Naraku và ta tránh trong kết giới, Inu Yasha và Sesshoumaru dù là cùng đánh Naraku cũng có chút tác dụng gì với kết giới của .

      Gwatan đứng cách đó xa, mặt nạ mặt bị tháo xuống cầm tay, nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh trong tay Naraku, nhăn mày lại. Qủa cầu thủy tinh bài xích Naraku, cách khác, Mochi đứng ở phía Naraku, cho dù là lý do gì cũng tức giận.

      “Vị chủ nhân còn lại của núi Moon, cũng chịu xuất

      “Ngươi buồn cười, Naraku san. Ta chỉ là vị thần bảo vệ nho , tuy quản lý nhưng mà cái danh chủ nhân của ngọn núi này, ngay cả Gwatan cũng chịu nổi, người như ta sao có thể đảm đương?”

      “Vậy ngươi là chủ nhân của thần xã này nhỉ? Mời đem kết giới mở ra, tiêu hao linh lực như vậy ý nghĩa gì hết, phải sao?” Naraku nở nụ cười tốt.

      “Ta từ chối… A!” Lời của Fuyuki chưa hết bị xúc tua của Naraku cuốn lấy.

      “Thả ấy ra!” thanh trầm thấp vang lên, người Sesshoumaru tản ra sát khí, ánh mắt màu vàng trầm lại.

      “Sesshoumaru…” Đây là lần đầu Inu Yasha cảm thấy Sesshoumaru rất khủng bố, sát ý lạnh lẽo như vậy khiến người ra nhận định ‘ bị giết chết’. Inu Yasha cầm thiết toái nha dịch về phía đám Miroku, tránh xa Sesshoumaru.

      hổ là Tây quốc điện hạ, sát khí này khiến cho xương cốt của Naraku ta phải mềm lại. Đừng lo lắng, ta làm tổn thương của ngài, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời…”

      Nghe giọng của Naraku Kagura mới có thể giãy ra khỏi sát khí của Sesshoumaru.

      Hừ! Chỉ là kẻ tự cho mình là người thông minh, loài người cố ra vẻ, vậy mà tên Sesshoumaru kia lại để ý. Kagura thầm phỉ bang, rốt cuộc cũng có dũng khí nhìn Sesshoumaru.

      “A, nghe Naraku san vậy, ta càng muốn nghe lời, khụ khu…” Bị xúc tu của Naraku quấn lấy ở thắt lưng, Fuyuki cười vô cùng tươi.

      sợ chết?” Naraku lạnh mặt, xúc tu nắm chặt Fuyuki.

      “A…” Fuyuki rên vô cùng đau đớn, khóe miệng nâng lên “Haha, ta ấy à, phải là người thích uy hiếp…”

      Naraku, ngươi chọn sai đối tượng uy hiếp rồi! Tuy rằng bình thường Fuyuki có vẻ thành nhưng phải là người thích nghe lời, tính cách lại vô cùng ác liệt. Ví dụ, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Naraku, dù đau phần eo nhưng Fuyuki vô cùng vui vẻ.

      Sesshoumaru ngưng tụ khí dày đặt, đánh vào kết giới của Naraku, kết giới vang lên tiếng, dĩ nhiên chiêu đó rất mạnh, khuôn mặt của Naraku càng thêm trầm, Fuyuki quyết định nở nụ cười với .

      “Này, Sesshoumaru, ngươi để ý sống chết của ta sao?” Kagura thấy tình thế ổn, vội mở miệng . Tuy rằng muốn phản bội Naraku, nhưng bây giờ chết cũng thể xong, lần này phải mang trái tim của lấy lại .

      Sesshoumaru chần chờ lát, rút kiếm lại.

      “Nếu chịu hỗ trợ phải mời Gwatan sama rat ay giúp đỡ vậy” Naraku ban đầu tính rat ay với Gwatan, dù sao đối phương cũng là vị thần chân chính, nhưng Fuyuki rất ngoan cố, chỉ có thể lối khác.

      Mặt của Gwatan thay đổi nhìn Naraku, sau đó mới mở miệng “…Ta đồng ý vì ta yếu như Fuyuki”

      “A, ta chưa bao giờ là kẻ yếu cả” Trong nháy mắt lời vang lên, Naraku nhìn tia chớp màu tím xuất tay Fuyuki làm xúc tu của nhanh chóng biến thành tro tàn. Lúc nở nụ cười vui vẻ kết giới của Naraku cũng chính thức sụp đổ.

      A, hình như dùng quá nhiều linh lực rồi… Lúc ý nghĩ này vừa dứt bóng đêm xuất , Fuyuki mất ý thức, thân thể từ trung rơi xuống. Bóng dáng màu trắng ở dưới động cái, nháy mắt ở cạnh Fuyuki, đồng thời xuất ánh sáng tím, lúc Sesshoumaru chưa kịp phản ứng sức mạnh đó đánh Sesshoumaru văng ra. Sau đó bóng dáng màu bạc xuất ràng, cuối cùng chàng trai mái tóc tím dài xuất ôm lấy Fuyuki đặt xuống mặt đất.

      lâu gặp, Sesshoumaru” Chàng trai mái tóc tím để ý cười với Sesshoumaru, lúc đánh tới roi chàng trai tóc tím nghiêng người, né cái đánh.

      Lại, lại thêm tên kỳ diệu nữa, Inu Yasha ngây ngốc nhìn chàng trai tóc tím, nhìn bộ dạng có chút kiêng kị của Sesshoumaru, tên đó là ai? Ách, đúng đúng, bây giờ phải lfaf lúc nghĩ cái này, Naraku vẫn còn.

      “Đêm nay quấy rầy, như vậy, sau này còn gặp lại” Naraku bị vây khốn biết thoát ra cách nào .

      “Naraku –“Inu Yasha tức giận hô.

      “Còn muốn chạy sao? Ừm… Naraku san?” Chàng trai tóc tím mở miệng.

      “Ngươi nghĩ…” Có thể ngăn được ta sao? Lời chưa kịp xong chàng trai tóc tím kia ôm Fuyuki bị hôn mê đứng gần Naraku.

      “Qủa cầu thủy tinh này là đồ mà Fuyuki bé nhà ta thích nhất, có thể trả lại cho ta chứ?” Tuy là câu nghi vấn nhưng động tác tay như vậy, lúc Naraku chưa kịp phản ứng lấy lại quả cầu thủy tinh.

      Naraku hiểu, người trước mặt là kẻ thể đối địch, thấy ngăn cản mình rời , cũng để ý quả cầu thủy tinh bị cướp lại, nhanh chóng chạy khỏi đó.

      Đưa quả cầu tay ném cho Aogiri, nhìn đám người nghi ngờ cười “Ta là Lạc Phi Li”

      Cái gì mà “Ta là Lạc Phi Li”, với tình trạng này chỉ dùng câu đó có thể giải thích sao? Đáng ghét! Đây là tiếng lòng của đám người Inu Yasha.

      “Vì sao ngươi thả Naraku ?” Inu Yasha khó chịu hỏi.

      lẽ muốn ta giữ lại làm đồ ăn sáng?” Vẻ mặt của Lạc Phi Li vô cùng ngây thơ.

      “Ngươi……”

      Inu Yasha tức giận đến mức giơ chân, Lạc Phi Li để ý tới , gật đầu với Gwatan, ôm Fuyuki ra ngoài thần xã. Nhìn qua rất chậm nhưng ra lại nhanh chóng rời khỏi đó, chỉ lưu lại câu.

      “Muốn biết bí mật của Fuyuki theo ta , Sesshoumaru”

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 35
      Chương 35: Thiên hồ sai!
      Edit: Yun Haku

      [​IMG]




      Bóng người màu trắng vào trong khu rừng, tiếng lá kêu xào xạc, tới trước ngôi mộ dừng lại.

      Lạc Phi Li ngồi ở cây, trong lòng vẫn ôm Fuyuki hôn mê, khớp xương ngón tay ràng vuốt ve mái tóc đen của Fuyuki dịu dàng như trân bảo khiến cho Sesshoumaru muốn chặt bàn tay đó ngay lập tức.

      Nhưng Sesshoumaru đứng yên chỗ hề động, là do Lạc Phi Li có ác ý với Fuyuki, quan trọng nhất, biết, lời tiếp theo của Lạc Phi Li có quan hệ rất lớn với Fuyuki.

      “Ngươi cũng biết linh lực của Fuyuki ngày càng yếu” Đợi cho đến khi Lạc Phi Li cảm thấy sờ tóc Fuyuki đủ mở miệng .

      Sesshoumaru nhíu mày trả lời “…Biết”

      “Biết vì sao ?” Lạc Phi Li ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Seshoumaru “Bởi vì bé cũng giống như ta, đều là người của bộ tộc thiên hồ!”

      Bộ tộc thiên hồ!!

      Đồng tử màu vàng của Sesshoumaru co rút nhanh, bộ tộc thiên hồ là bộ tộc quái mạnh nhất trong truyền thuyết bị tuyệt tích. Lấy sức mạnh của Lạc Phi Li, nếu bảo mình thuộc bộ tộc đó, Sesshoumaru chút nghi ngờ, nhưng…

      “Fuyuki là loài người”

      Đúng thế, Fuyuki là loài người, người có chút mùi vị của quái.

      “Ai người của bộ tộc thiên hồ phải là quái?” Lạc Phi Li nhíu mày .

      “……”

      “Bộ tộc thiên hồ chia thành hai chi, chi là quái thuần khiết, chi là nhân loại thuần khiết. Nhưng điều khiến người khác phải giật mình, mỗi người trong bộ tộc thiên hồ, cho dù cha mẹ đều là quái cũng có thể sinh ra con là loài người. Ta nghĩ, đại khái ông trời trừng phạt đám hồ chúng ta nhận hết tất cả sức ưu thế trong đám quái” Lạc Phi Li cười, nụ cười có chút phiền muộn.

      “Nếu con bé là loài người thuần huyết ở cùng với đám quái như các ngươi có vấn đề gì”

      “Fuyuki là người thuộc chi loài người thuần khiết, nhưng lại giống loài người. Những đứa trẻ loài người ở trong tộc của chúng ta đều bị đưa khỏi thế giới quái, lấy thân phận là loài người có linh lực mạnh mẽ sống ở thế giới loài người, cho nên thường xuyên bị đám quái tập kích. Bởi vậy, người trong tộc vì bảo vệ những loài người của tộc sinh ra “Con của thần”” Trong mắt của Lạc Phi Li là dịu dàng, nhìn Fuyuki giống như thấy trân bảo “Đúng thế, Fuyuki chính là “Con của thần”, lúc sinh ra có linh lực mạnh mẽ như đại quái, linh lực đó luôn ở cạnh bảo vệ con bé, cho tới khi cơ hội xuất …”

      “Đối với con bé mà , cơ hội đó chính là xuyên qua thế giới này. Qua cơ hội này, linh lực chậm chạp yếu dần, phải vì linh lực mất mà bắt đầu dung nhập vào linh hồn của con bé, thừa nhận nó là ‘Con của thần’ duy nhất”

      “Vậy thế nào?”

      “Hửm?” Lạc Phi Li khó hiểu nhìn Sesshoumaru.

      ấy là con của thần thế nào?”

      Cho dù ấy có thân phận, đều là người ngươi nhận định ư?

      ngạo mạn” Tuy vậy nhưng nụ cười của Lạc Phi Li càng thêm chân “Nhưng mà, cho dù ngươi vậy, ta cũng tặng con bé cho ngươi. Ta rồi, con bé có số mệnh của nó, đúng thế, số mệnh của những đứa trẻ làm con của thân chính là gả cho tộc trưởng làm vợ. Con bé chính là vợ của ta, ngay từ khi mới sinh”

      Lúc vừa tiếng gió cũng vang lên. Đầu lưỡi đao Nanh quỷ đánh qua hai má Lạc Phi Li, trong lúc đứng dậy trong lòng đột nhiên trống rỗng, bóng dáng màu trắng lên, Fuyuki chuyển vào trong lòng của Sesshoumaru.

      “A? Thân thủ tồi, có thể cướp được Fuyuki từ tay của ta” Chống lại đôi mắt vàng đầy khí lạnh, Lạc Phi Li đột nhiên nở nụ cười, sau đó lại ngồi ở cây “ khiến người khác hoảng sợ! Đại quái như ngươi lại bỏ qua vũ khí của mình” Lạc Phi Li nghiêng người liếc mắt cây Nanh Qủy đằng sau, trong mắt là màu xanh dày đặc khiến người khác hiểu nghĩ gì.

      “Cho dù có vũ khí, ngươi cho rằng Sesshoumaru ta thua ngươi ư?”

      “…Ngươi khiêu khích tộc trưởng của bộ tộc thiên hồ sao? có ý tứ” Đôi mắt màu xanh dần thâm thúy, lại nghe tiếng bước chân, sau đó khắp nơi là sương trắng nồng đậm “Thôi, Fuyuki cứ gửi ở chỗ ngươi trước, tới lúc ta đón bé trở về”

      tới cạnh Nanh Qủy, rút ra thanh kiếm ném về phía cạnh Sesshoumaru, Lạc Phi Li mở miệng “Khiêu khích của ngươi ta chấp nhận, ta nhớ kỹ nó, Sesshoumaru”

      xong, người có mái tóc màu tím bước chậm rãi vào bên trong.

      “Đại nhân, vì sao ngài mang con của thần về?” màu hồng dừng sau lưng Lạc Phi Li, phối hợp bước chân của , chậm rãi đuổi theo.

      phải ngươi vẫn luôn thúc giục ta à? Còn phát ra thanh riêng…” Lạc Phi Li vô tội trả lời.

      “Ta chỉ thúc giục ngài mang con của thần trở về tộc” Trán đầy gân xanh.

      “À, ta giải thích sai à? Haha, ngại quá!”

      “Đại nhân!!” Người này nhất định cố ý, nhất định vậy! “ ràng ngài có cơ hội mang con của thần , cần gì phải nhiều lời với tên khuyển đó? Cho dù ngài muốn giải thích cho hiểu, nhưng ngài cũng giải thích hết, lúc linh lực nhập vào linh hồn con của thần nhất định thức tỉnh, cũng là lúc chọn làm người hoặc làm quái, lựa chọn này rất quan trọng, vậy mà ngài lại cố ý dối, cái gì mà con của thần trở thành vợ của tộc trưởng…?”

      “Là hồ dối có gì sao? Hay là ngươi ghen tị?” Lạc Phi Li trêu tức .

      “Sao có khả năng này? Ghen vì ngài là điều kinh tởm nhất!”

      “Nhưng cái tên khuyển đó khơi dậy hứng thú của ta, nhất thời nhịn được nên… Haha…”

      là, sớm biết vậy ta tự rat ay, con của thần có thể trở về tộc sớm phong ấn của người trong tộc cũng có thể…” Lúc đến đây, khí thế của Lạc Phi Li rất đáng sợ.



      “Vâng…” quỳ gối, cúi đầu nhìn vào mắt Lạc Phi Li, cái trán đầy mồ hôi.

      “Ngươi cho con của thần là cái gì?” Lời của Lạc Phi Li rất nhàng, ngữ khí khiến người khác phải rơi vào dịu dàng, ngẩng đầu cũng biết, bây giờ Lạc Phi Li nở nụ cười rất dịu dàng nhưng đó là biểu tình sợ nhất. Biểu tình đó tỏ vẻ Lạc Phi Li tức giận.

      “……”

      có mệnh lệnh của ta, được tiếp xúc với Fuyuki, càng cho phép ngươi làm tổn thương bé”

      “Vâng”

      “Lúc nào tới lúc Fuyuki tự tháo bỏ phong ấn cho người trong tộc, dù sao bọn họ cũng đợi ít thời gian, thêm chút nữa cũng sao” Khí thế khiến người ta sợ hãi dần dần biến mất, nhìn quỳ thở dài “Đứa Fuyuki ấy…. Cũng có chút giống sta! cho ngươi chọc con bé là vì tốt cho ngươi”

      “Vâng, ta biết”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :