1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Tao Nhã Chính Là Sai - Mộc Sênh (1 mở đầu - 64 chính văn - 4PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai] – Chương 25
      Chương 25: Trêu chọc sứ giả của gió tí xíu mà cũng sai chắc?
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt
      Trành –

      Hai con mắt như bóng đèn của Jaken nhìn Fuyuki chằm chằm.

      “Này, Jaken, ông có mệt vậy? Lại đây ăn chút thịt nướng ” Fuyuki bị Jaken nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà, cuối cùng chịu nổi co giật khóe môi .

      “A, hừ! Ngươi muốn dùng thịt nướng để dụ Jaken sama ta sao?” Jaken lẫm liệt “Ngươi đừng mơ nữa, Jaken sama ta tuyệt đối trúng kế của ngươi đâu. Lần này ta thay Sesshoumaru sama coi chừng ngươi, để ngươi chạy nữa!”

      “Được, được! Ta biết rồi” Fuyuki thở dài, cái tên tiểu này tự tin quá mức ! Nếu muốn nghĩ mình có thể ngăn được chắc? “Rin, Jaken thích ăn thịt nướng, em ăn nhiều chút, kệ ông ta

      “Vâng, Fuyuki neesan”

      “Ngươi… Ta ăn khi nào?” Jaken tức giận.

      phải ngươi vừa ngươi để thịt nướng dụ sao?” Fuyuki cầm lấy cái tay cầm thịt nướng của Jaken, nở nụ cười “Rin, em cũng nghe phải ?”

      “Vâng, lúc này Jaken sama có , Rin cũng nghe thấy, thể nhầm được!” Rin gật đầu.

      “…. Vừa rồi là vừa rồi, lúc này là lúc này! Ngươi đừng quên thịt nướng là do ai nướng!” Jaken thoát khỏi kiềm chế của Fuyuki, cùng Rin ăn thịt nướng.

      Sesshoumaru ở đây, lúc này lại là đêm tối, cơ hội rất tốt. Nhưng – cũng là điều nguy hiểm nhất, đặc biệt là trong thời đại quái hoành hành này. Ánh mắt Fuyuki dừng lại Jaken, con bò và Rin ngủ say, nếu bây giờ Rin gặp nguy hiểm, bởi vậy Sesshoumaru mới rời và tốt bụng nhắc nhở như vậy. Bây giờ nghĩ lại, những lời kia hẳn là lời khiêu khích a!

      Ây, chẳng lẽ đây chính là lý do mà Sesshoumaru đồng ý cho Rin ở lại? đem làm người hầu à? hiểu cái tên Sesshoumaru kia nghĩ gì. Fuyuki phiền muộn day đầu, khiến cho đầu tóc của biến thành tổ quạ.

      Bây giờ phải là lúc để nghiên cứu tâm lý của thiếu gia cao ngạo Sesshoumaru kia, cách đây xa là khu rừng, cái người theo bọn họ từ lúc ăn thịt nướng đền giờ vẫn chưa rời . Tuy rằng đối phương cố ý đem hơi thở của mình che giấu, nhưng vẫn tản ra tà khí trong khí, muốn phát khó đó!

      Cứ nghĩ đó là quái bình thường, ở lâu rời , nhưng bây giờ phải! Fuyuki đứng lên, vỗ vỗ những cọng cỏ dính quần áo của mình, ánh mắt nhìn về phía phát ra tà khí. Tuy rằng đối phương có ý thân, nhưng mà bị người khác nhìn chằm chằm phải là cảm giác tốt đẹp mà Fuyuki muốn nhận. Hơn nữa, linh lực bây giờ của yếu ít, so với việc đối phó kẻ thù trong tối ở ngoài sáng vẫn tốt hơn ít.

      “Ngươi ở trong kia cũng lâu rồi, hẳn nên xuất thôi” Fuyuki cười như cười , thanh vang lên trong gian yên tĩnh.

      Bên kia cũng chút động tĩnh, giống như có ai vậy.

      Khóe miệng Fuyuki hơi nhếch lên, nếu phải tà khí vẫn còn đó nghi ngờ phán đoán của mình rồi!

      “Ưm… Có chuyện gì xảy ra sao?” Bị giọng của Fuyuki đánh thức, Jaken xoa mắt ngồi dậy, nhìn thấy Fuyuki đứng đối diện cánh rừng, dưới vầng trăng sáng cười quỷ dị, tay trái vỗ thanh đoản đao, gió thổi mái tóc đen của , cùng bóng đêm hòa lại, thêm tiếng vang do vạt kimono tạo ra. Tuy rằng bộ dạng của Fuyuki thản nhiên nhưng mà Jaken cảm nhận được này có thể ra công kích chí mạng bất cứ lúc nào.

      “Ngươi muốn ở trong cùng đám muối cũng muốn cùng ta ngắm đêm trăng sao?” Fuyuki trả lời Jaken, mở miệng , giọng mang theo ít lạnh lẽo.

      “Cuối cung ngươi chuyện với ai đấy?” Jaken chạy tới bên cạnh Fuyuki, tầm mắt nhìn về phía khu rừng.

      Lâu sau, trong rừng xuất bóng đen. Lúc đến gần mới biết là , thân áo màu đỏ, thân hình thướt tha, đúng tiêu chuẩn đẹp.

      “A – Ngươi là ai?” Jaken cầm trượng đầu người che trước Fuyuki “Mùi vị này… Là mùi của cái tên bán Naraku dám chọc Sesshoumaru sama”

      kia nở nụ cười, mở quạt, nhìn về phía Fuyuki “Ta là thuộc hạ của Naraku sama, sứ giả của gió, Kagura”

      “Phải ?” Fuyuki bước lên vài bước, đem Jaken đá sang bên “Ngươi tránh ra cho ta”

      A, đáng ghét, Jaken sama có ý định bảo vệ ta thế mà ta dám đá ư? Jaken lăn cái, sau đó đứng dậy tính oán trách nhưng lại thấy khí khẩn trương ở Fuyuki. Sao thế này? Fuyuki kia lại có khí thế kinh người như vậy….

      Rốt cuộc cũng xuất ? Hừ, vốn nghĩ ra, lúc đầu chỉ nghĩ kia phô trương thanh thế, nghĩ tới ta phát , bề ngoài chỉ là loài người bình thường, nhưng linh lực rất mạnh.

      “Ở nơi bí mật quan sát bọn ta lâu như vậy, phải nên kết quả quan sát của mình sao? xinh đẹp?”

      “Nếu giết chết các ngươi… Tên Sesshoumaru kia có phản ứng gì nhỉ?” Kagura đánh giá Fuyuki, ngạc nhiên, cái tên yeu quái lạnh lẽo ghét con người kia thế mà lại cho con người theo sao?

      “A, cái này ta cũng biết đấy!” Fuyuki trầm tư rồi trả lời “Bởi vì… Ta vẫn sống sờ sờ nè!”

      Hừ, đúng là kẻ biết tốt xấu. Dám khiêu khích ư? Kagura cười lạnh, vẫy chiếc quạt trong tay “Phong nhận!” cơn gió hình lưỡi dao đánh về phía Fuyuki.

      Nhìn cơn gió đó, Fuyuki nở nụ cười giảo hoạt, chẳng những tránh, mà còn thu lại kết giới.

      Lúc cơn gió kia đến gần Fuyuki bị thứ gì đó đánh nát.

      Nhìn kĩ thấy Sesshoumaru lạnh lùng tới, Jaken khỏi vui mừng kêu lên “A, Sesshoumaru sama”

      “Ngươi làm gì đấy?” Giọng trong trẻo lạnh lùng cùng với tức giận, mà tên đầu sỏ Fuyuki lại vui mừng cười.

      “Sesshoumaru, đừng làm bộ mặt khó coi như vậy chứ!” Fuyuki sợ chết vỗ vỗ Sesshoumaru “Để ta giới thiệu chút, xinh đẹp này là thuộc hạ của cái tên Nuraku gì gì đấy, gọi là Kagura”

      Chậc, ra này thấy Sesshoumaru ở gần đây nên mới lớn mật khiêu khích . Kagura tức giận trừng mắt nhìn Fuyuki, cảnh giác nhìn Sesshoumaru.

      “Người của Naraku tới làm gì?” Ánh mắt Sesshoumaru chuyển lên người Kagura, mắt vàng mang theo tia sát khí nhưng khuôn mặt có chút cảm xúc, đó hẳn là tức giận khi có người dám xâm phạm lãnh địa của mình.

      Chà, chọc nhầm người rồi. Xem ra trốn sau Sesshoumaru kia hẳn là đoán được diễn biến thế này. là người có tính cách ác liệt…

      Fuyuki tạo ra bẫy để Kagura nhảy vào, nhưng mà ta cũng đâu ngu tới mức nhảy vào? Trước Sesshoumaru dĩ nhiên ta biết mình có phần thẳng, cho nên mới “Đừng hiểu lầm, ta chỉ phụng lệnh của Naraku sama qua đây mà thôi”

      “Biết rồi, ngươi muốn gì?”

      “Ta chỉ phụ trách điều tra mà thôi, những tên kia ta có ý đụng tới” Kagura rút lông chim đầu, rồi ngồi lên nó mất.

      “Sesshoumaru, ngươi rất mạnh, có lẽ… Ngươi có thể đánh bại Naraku” Dứt lời, giống như cơn gió biến mất trung.

      bắt lại làm quen sao? Khó khăn lắm mới có tới tìm ngươi đấy!” Fuyuki cười .

      “Hừ, Sesshoumaru sama, ta là thuộc hạ của tên Naraku kia, thể buông tha dễ dàng như vậy…”

      “Jaken, câm miệng!” Sesshoumaru xoay mặt nhìn Fuyuki cười.

      Thấy khuôn mặt lạnh lùng của Sesshoumaru, Jaken biết điều ôm miệng.

      Lâu sau, Sesshoumaru mới mở miệng hai chữ “Ngu ngốc”

      “Sesshoumaru!” Fuyuki tức giận, làm sao chứ? Chỉ ỷ vào Sesshoumaru đùa giỡn kia chút thôi mà! Có cần phải thế ?
      Last edited: 7/8/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 26
      Chương 26: Dấu hiệu xấu xuất sai!
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

      [​IMG]


      Buổi tối, những ngôi sao ở phía Bắc hỗn độn, đó là điềm xấu. Dự báo mọi việc tốt, đại hung.

      “Này, Qụa đen, lẽ màu đem của quạ đen mang tới bất hạnh hử? Giống như đám Mochi….” Fuyuki vỗ vỗ đầu quạ đen .

      “Sá –“ Qụa đen bay bất mãn kêu tiếng, ở trung xoay ba trăm sáu mươi độ.

      “A a a — dừng tay, quạ đen, ta chỉ giớn thôi, ta sao lại tin tưởng cái kiểu căn cứ kia? giỡn thôi mà…”

      “Sá sá –“ Qụa đen đập mạnh hai cánh, nhưng chịu dừng kiểu bay lộn vòng, bắt đầu bay về hướng đông.

      Fuyuki thở , ra thức thần cũng có thể tức giận, hôm nay học được điều này rồi.

      Hai ngày trước, Jaken bị Sesshoumaru phái tìm em trai của Toutousai luyện đao từ răng quỷ, nhưng sáng nay vẫn chưa về, vì vậy ném Rin và Fuyuki ở lại. Cho tới khi chạng vạng Sesshoumaru cũng trở về, Fuyuki biết mọi chuyện hoàn toàn đơn giản, việc Sesshoumaru khoảng thời gian dài như vậy tuyệt đối là cơ hội tốt của .

      Trở về, phải về, tuyệt đối!

      Áp lực là dục vọng liền như vậy nháy mắt bùng nổ, rốt cuộc ức chế được. Đem linh ở lại phụ cận là thần xã trung, liền khu hắc nha chạy ra.

      Phía Đông nước Musashi có thôn , cái giếng, sau lúc phát động mọi người tìm Fuyuki cũng tìm ra cái giếng mà Kagome tới – cái giếng liên kết giữa hai thế giới.

      “…Chính là đây sao?” loại cảm giác sức mạnh cổ xưa dâng lên, nhìn qua cái giếng chỉ là cái giếng thường, nhưng bên trong tản ra chút khí cùng với loại sức mạnh mà vô cùng quen thuộc, cùng loại với kết giới, có điều mạnh hơn rất nhiều. Đây là…. Trước kia, có đọc qua trong quyển sách cổ, là “Giản” có thể liên thông hai thế giới, nó đây sao?

      Đưa tay đặt lên miệng giếng, có cảm ứng…

      Đúng thế, đây là “Giai”! nghiên cứu kết giới nhiều năm rồi, tuyệt đối sai, chính là loại cảm giác này, cái cảm xúc quen thuộc này…

      Máu trong cơ thể Fuyuki sôi trào lên, giống như muốn phá cơ thể của mà trào ra ngoài khiến cho phải run . Xung quanh yên tĩnh, tim đập nhanh và mạnh, nghe rất , tiếng, tiếng, giống như đập nát cái gì vậy, lộ ra cảm xúc chân nhất…

      Cuối cùng, cũng tìm thấy….

      Cố gắng khống chế lại cảm xúc của mình, lấy viên ngọc tứ hồn từ trong túi ra, ép buộc hồi lâu mới có thể phá bỏ được phong ấn bên .

      “Hô – mình vô dụng , thế mà lại kích động đến mức này” Fuyuki cười tự giễu, lau cái trán đầy mồ hôi, đem đạo cụ xuyên qua – ngọc tứ hồn nắm ở trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.

      Aogiri, tôi… Có thể trở về, xin lỗi, thể cùng lời tạm biệt. Còn có…. Sesshoumaru, chắc là tức giận, nhưng mà lúc đó cũng có cách nào để đem trở về. Nghĩ tới bộ dạng tức giận mà có chỗ bộc phát của Sesshoumaru, Fuyuki nở nụ cười sung sướng.

      Vậy , tạm biệt…

      Có thể gặp lại…..

      Thả người nhảy vào trong giếng, trong nháy mắt chạm vào đáy giếng, bốn phía biến thành gian khác, giống như chìm trong dòng nước xanh thẳm.

      Nhanh chóng, ở trong dòng nước xanh kia xuất ánh sáng màu trắng. Là đó ư? Thông đạo có thể qua sao? Khi Fuyuki chạm vào ánh sáng trắng, thấy những ngôi nhà cao tầng quen thuộc, đường lớn là những chiếc ô tô, bầu trời là tiếng cũng những chiếc máy bay bay…

      Cuối cùng cũng về…

      Khi Fuyuki chỉ mới nở nụ cười nhàn nhạt ánh sáng màu trắng lại xuất , sau đó đánh lên mặt tường, rồi Fuyuki lâm vào bóng tối.

      Sesshoumaru dùng Thiên Sinh Nha cứu Jaken mới biết, Kaijinbo kia bị cây kiếm tạo ra từ nanh – Nanh Qủy khống chế cười lạnh “Đúng là ngu xuẩn, bị chính cây kiếm mình tạo ra khống chế”

      “Sesshoumaru sama…” Jaken bất an nhìn Sesshoumaru, bộ dạng của Sesshoumaru hôm nay ông chưa từng nhìn thấy, tuy rằng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng mà Jaken biết, bây giờ mà chọc Sesshoumaru tên tùy tùng như chắc chắn bị kiếm chém chết.

      Sesshoumaru thèm quan tâm Jaken sợ hãi ở sau, biến thành tia sáng bay về phía có mùi của Kaijinbo.

      Dám chạy trốn sau lời cảnh cáo của ? ta muốn sống nữa sao? Đôi mắt màu vàng của Sesshoumaru lạnh lẽo, đối với việc Fuyuki chạy trốn mình vô cùng tức giận. Nhưng ngửi được mùi Fuyuki đứng yên ở chỗ nên Sesshoumaru quyết định tìm Nanh Qủy về rồi tính sổ với Fuyuki sau.

      “Sesshoumaru?!” Trong lúc Inu Yasha cố gắng nghĩ biện pháp phá hủy Nanh Qủy thấy bóng dáng màu trắng vừa quen thuộc vừa đáng ghét xuất ở cạnh Nanh Qủy, khó chịu hỏi “Ngươi tới đây làm gì?”

      “Ta tới để thu lại cây kiếm này”

      Sesshoumaru bình tĩnh trả lời câu hỏi của Inu Yasha, có điều lạnh lẽo trong mắt của Sesshoumaru khiến cho Inu Yasha khỏi rùng mình cái.

      Sao vậy? Tâm trạng của Sesshoumaru có vẻ tốt.

      “Sesshoumaru, mau dừng tay!” Toutousai đứng sau lưng Kagome thấy Sesshoumaru tới cạnh Nanh Qủy vội mở miệng ngăn “Thanh kiếm này có tà khí bình thường, cho dù là Sesshoumaru ngươi…”

      “Ngươi cho rằng Sesshoumaru ta và ngươi cùng loại à?” Nanh Qủy phát ra tà khí mạnh mẽ, nhưng trong chốc lát bị sát khí của Sesshoumaru thu phục, ngay lập tức bay về phía Sesshoumaru.

      “…” Sesshoumaru… Qủa nhiên cái tên này vô cùng đáng ghét, ngay cả tà khí đậm đặc như vậy cũng phải là đối thủ của . Toutousai khó chịu bĩu môi.

      “Inu Yasha, ngươi ở đây cũng nhanh chóng xác định cho ta việc

      “…” Sesshoumaru cùng làm việc sao? Inu Yasha ngẩn người, sau đó do dự rút Thiết Toái Nha phóng về phía Sesshoumaru “Tuy rằng biết ngươi muốn xác định chuyện gì, nhưng nếu muốn đánh nhau với ta ta luôn sẵn sàng”

      “A a… Đúng là kẻ đơn thuần” Toutousai lắc đầu nhìn hai em đáng đánh nhau.

      “Cái này cũng có cách –“ Shippo ra vẻ người lớn “Ai bảo là Inu Yasha”

      “Ừ” Đoàn người gật đồng đồng ý.

      “Ồ? Hôm nay Thiết Toái Nha có vẻ mạnh hơn bình thường chút?”

      “Mới chút thôi! Đáng ghét!” Nhìn thấy bộ dạng mặn nhạt của Sesshoumaru, tức giận vô cùng.

      “Nếu như giữ đao được vậy cần giữ nó” Sesshoumaru cầm Nanh Qủy, đánh Thiết Toái Nha văng ra khỏi tay của Inu Yasha.

      “A, thiếu gia Inu Yasha, nhanh chóng lấy Thiết Toái Nha về!” Myoga đột nhiên nhảy lên vai Inu Yasha, thúc giục.

      Inu Yasha nhìn cây Thiết Toái Nha ở cách đó xa, phát bay về phía Sesshoumaru “Đao nặng như vậy ngươi bảo ta dùng thế nào? Còn bằng dùng tay để phân thắng bại”

      Myoga kêu oai oái. sao lại quên cái tính của Inu Yasha vậy? Nếu bảo đông, chắc chắn tây.

      Inu Yasha còn chưa kịp đụng vào người Sesshoumaru bị Nanh Qủy đánh văng ra ngoài, máu chảy đầy mặt đất.

      tốt!” Cảm giác được khí của Inu Yasha ngày càng bộc phát, Toutousai kéo Kagome “Chuẩn bị đem Inu Yasha rời

      “Ừ, được”

      Cuối cùng cũng chỉ là bán sao? Nhưng hương vị máu của quái là gì?

      Nhìn Nanh Qủy đánh về phía Inu Yasha ngừng lại, máu của Inu Yasha có chút thay đổi, biến thành mùi của quái hoàn toàn…. Mà khi cặp mắt màu đỏ đầy sát khí của Inu Yasha nhìn về phía khiến có chút sợ hãi.

      Lửa của Toutousai đột nhiên xuất làm cho Sesshoumaru phải rời xa Inu Yasha.

      “Tiểu thư Kagome, nhanh lên!” Miroku hô.

      “Inu Yasha, ngồi xuống!”

      “Oành!”

      Lúc ngọn lửa kia biến mất tất cả trở về như trước.

      “Sesshoumaru sama, đuổi theo sao?” Jaken vất vả lắm mới đuổi theo được Sesshoumaru, thở hổn hển hỏi Sesshoumaru đứng yên.

      Mùi máu của quái, bây giờ đuổi theo có đáp án. Mới vài bước, Sesshoumaru dừng lại, đồng tử màu vàng nhanh chóng co rút.

      Trong gió truyền tới mùi máu tươi… Cái mùi máu đó…. Hai trăm năm trước từng ngửi qua lần, nhưng trong hai trăm năm nay chưa từng thấy xuất , làm cho suýt nữa quên mất mùi vị đó. Bây giờ ngửi được…. Từng chút … Mùi máu cùng với bộ váy màu đỏ kia xuất trong đầu, cũng giống như lúc đó, cái loại cảm giác vừa tức giận vừa đau lòng đến mức thở nổi thể kiềm chế…

      Fuyuki…

      Nhìn bóng dáng màu bạc biến mất ở phía đông, Jaken nhìn phương hướng biến mất, lẩm bẩm : “Sesshoumaru sama, cái hướng đó ngược với đường mà nhóm Inu Yasha chạy trốn…”
      Last edited: 7/8/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 27
      Chương 27: Tuyệt vọng sai!
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

      Mùi máu tươi thản nhiên bay trong khí khiến cho Sesshoumaru nhớ lại cảnh bị nhốt chung với hai trăm năm trước, trong mắt đầy ủy khuất và bi thương. Lúc đó, vì sao lại có tâm trạng đó? Sesshoumaru , chỉ cảm thấy phiền toái, cho dù bây giờ nôn nóng đến mức làm ra hành động kỳ lạ khiến nghi ngờ.

      Nhưng mà khi ngửi thấy mùi máu quen thuộc đó lại kiềm chế được cảm xúc của mình.

      Tuy rằng nghi ngờ, nhưng Sesshoumaru có ý định dừng lại mà tới hướng truyền tới mùi máu.

      ra!” Đốt nhiên cảm thấy mùi máu bay khắp bốn phương, Sesshoumaru thể ngừng lại.

      Có người ngăn cản .

      “Haha… Ngươi là Sesshoumaru sao?” thanh vang lên từ bốn phương tám hướng, căn bản thể đoán được người đó từ đâu ra.

      Ảo thuật hả? Trong mắt Sesshoumaru xuất sát ý, giọng vốn lạnh lùng biến thành băng giá “Nếu biết ta là ai ngươi nghĩ thứ ảo thuật này có thể ngăn được ta sao?”

      “Mục đích của ta phải ngăn cản ngươi, chỉ là muốn cùng ngươi tâm thôi” người mặc áo màu tím xuất trước mặt Sesshoumaru.

      Đôi mắt màu vàng của Sesshoumaru hơi nheo lại, rút Bạo Toái Nha ra, hướng người kia đánh tới.

      Lúc Bạo Toái Nha sắp đụng vào chàng trai chàng trai đó đột nhiên biến mất, lúc Sesshoumaru hồi phục tinh thần chàng trai đứng ở cây sau lưng Sesshoumaru.

      “Đúng là tên táo bạo!” Chàng trai kia vuốt mái tóc dài hỗn độn, nhìn đôi mắt vàng đầy sát khí của Sesshoumaru nhếch môi “Xin chào! Để ta đoán xem ngươi nghĩ gì? À – ngươi muốn gặp người, hơn nữa lại là , là loài người. kỳ lạ, quái mạnh như ngươi sao lại chấp nhất vì loài người vậy?”

      “…” Sesshoumaru lạnh lùng đáp, cũng huy kiếm công kích, biết người trước mặt rất mạnh, dễ dàng đả thương được.

      “Haha,n gươi biết ư? Nhưng ta biết nguyên nhân! Nguyên nhân ngươi chấp nhất vì kia!” Chàng trai tiếp tục , giống như vấn đề lúc nãy cần Sesshoumaru trả lời “Ngươi bị bé hấp dẫn lấy, cảm thấy bé đặc biệt nên muốn bé ở cạnh mình, cái loại cảm giác nhàm chán này mạnh đến mức phá hủy ngươi”

      Phá hủy? có dục vọng muốn chiếm hữu cũng như phá hủy Fuyuki ư? Sesshoumaru nhếch môi, chút biểu tình với lời này, nhưng vẫn nghĩ ra nguyên do.

      “Fuyuki cuối cùng cũng trở về nơi của bé, tuy rằng theo đuổi nó nhưng trở về, đó là số mệnh” Đây là lần đầu tiên chàng trai nhắc tới “Fuyuki” cũng chính là lúc châm ngòi nổ của Sesshoumaru.

      Bạo Toái Nha xẹt qua má của chàng trai, tuy chưa chảy máu, nhưng mà mái tóc trắng của chàng trai bị tước xuống.

      “Oa oa oa, nguy hiểm

      “Ta để ấy ở cạnh ta, đây là ước định”

      Đúng vậy, đó là ước định, Sesshoumaru cùng với Fuyuki ra ước định.

      [Phát sinh ngoài lề 1:

      --“Vậy ngươi thử xem , xem thử ta có thể ngăn cản ngươi hay ?”

      --“Haha, nếu Sesshoumaru ngươi có thể ngăn cản được ta, ta liền ở cạnh ngươi làm người hầu, thế nào?”

      --“….. Có thể”]

      “…Ước định sao? Ta xem thử ước định các ngươi có thể tránh được số mệnh hay ?” Chàng trai nở nụ cười như nở với Sesshoumaru, sau đó thân hình nhạt dần rồi biến mất. Ảo thuật xung quanh chàng trai biến mất.

      Mà thân hình đơn bạc kia quỳ dưới đáy giếng, yếu ớt, bất lực, tuyệt vọng…. Cái người kia phải là Fuyuki thích làm bậy hay sao?

      Sesshoumaru nhìn thân hình quen thuộc dưới đáy giếng nhưng bây giờ rất xa lạ kia, nắm chặt tay.

      Tay gắt gao cào nhà của thổ địa, ngón tay gần như muốn bong ra, xuất tơ máu nhè , lẳng lẳng chảy vào trong đất, thể phân biệt cái gì, nhưng Sesshoumaru có thể ngửi được mùi máu tươi.

      Sesshoumaru nhảy xuống đáy giếng, đem Fuyuki bế lên, vốn định nhìn bàn tay bị thương của , nhưng lại bị Fuyuki ôm lấy lưng áo, bàn tay bị thương ôm lấy .

      “Ngươi…” Lúc ngực va chạm khiến Sesshoumaru giật mình, định nắm kéo ra thấy vạt áo có cảm giác ươn ướt, khiến cho ngừng lại, để tay đầu .

      Khóc… ư?

      “Sesshoumaru….” Giọng buồn bã của Fuyuki truyền ra từ trong ngực Sesshoumaru.

      “Ừ”

      “Áo giáp của ngươi làm ta đau quá…”

      “….” Sesshoumaru yên lặng nhìn người trong lòng, sau đó kéo Fuyuki ra, nhưng Fuyuki lại ôm rất chặt, giống như cây thể thiếu nước vậy, dùng toàn lực…

      “Này, Sesshoumaru, áo giáp của ngươi làm từ cái gì vậy? Làm ta đau quá… đau quá… Đau đến mức nước mắt chảy ra… Ô…” Áp lực khiến khóc nghẹn ngào “Làm sao bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ??? Ánh mắt của ta giống như bị hư rồi… Nước mắt cứ chảy ra như vậy, ta thể dừng được… Sesshoumaru, ta nên… làm gì… mới tốt đây?”

      Hóng ư? Sesshoumaru hơi nhíu mày, … muốn về như vậy sao?

      “Đừng khóc…” Cho tới giờ Sesshoumaru chưa từng an ủi ai, giống bây giờ, tuy ôm để an ủi nhưng giọng lại như ra lệnh. Sesshoumaru nhăn mặt, cố gằng dùng giọng dịu dàng, lại mở miệng “Đừng khóc…”

      Người trong lòng thút thít chút, sau đó khóc như đại hồng thủy phá đê, là ủy khuất, là cam lòng, tất cả các loại cảm xúc đều được bộc lộ ra hết, giống như đứa ….

      “Này, Jaken sama, vì sao ông tới đón Rin? Fuyuki oneesan đâu?” Rin sau lưng Jaken, khó hiểu hỏi. ràng Fuyuki oneesan đem để ở thần xã, qua thời gian nữa đón , nhưng sáng này Jaken lại chạy tới đón . Còn công khai chạy vào thần xã, làm tiểu hòa thượng đuổi chạy vài vòng, may mà tới đúng lúc, nếu Jaken bị đám tiểu hòa thượng kia bắt lấy rồi!

      “A? Ngươi còn mong ta tới đón mình? ta lại chạy mất rồi. là, tại sao Sesshoumaru lại giữ cái người bốc đồng như vậy bên người chứ?” Hơn nữa mỗi lần nghe thấy việc ta chạy trốn lại trình diễn màn “Băng lạnh lẽo”, cứ kiểu này tuổi thọ của Jaken giảm xuống mất! Ai, vậy chứ Sesshoumaru sama cũng tùy hứng lắm… A, , Sesshoumaru sama cao quý, tao nhã như vậy sao có thể dùng từ “tùy hứng” để hình dùng được? Sai rồi!

      “Fuyuki oneesan sao lại phải chạy trốn? ràng lúc ở cùng chúng ta rất vui mà!”

      “Việc này ai mà biết được!” Đúng là tên đáng ghét, con nhóc Fuyuki kia còn chưa tính, hiểu sao Sesshoumaru lại để con nhóc này lại.

      “Jaken sama, có tìm được Sesshoumaru sama ?”

      “Im lặng, Rin! phải ta tìm sao? Căn cứ mùi này hẳn là ngay…cạnh….” Jaken bỗng trừng mắt, giống như bị cảnh tượng ở dưới cây xa làm kích thích.

      “Jaken sama sao vậy?” Rin tò mò muốn ra phía trước, nhưng lại bị Jaken kéo vào trong lùm cây bên cạnh.

      “Jaken sama?”

      “Hư—“ Jaken làm động tác lên tiếng với Rin, ý bảo im lặng.

      “Hử? Đó phải là Sess… A!”

      Jaken che miệng Rin lại, cuối cùng cũng có thể khiến con bé này im mồm, sau đó lấy ống tay áo lau mồ hôi.

      Sesshoumaru tựa lưng vào tàng cây nghỉ ngơi như trước, có điều việc khiến Jaken kích thích là cái đầu người đùi Sesshoumaru, chủ nhân cái đầu kia khiến Jaken muốn ngất, đó chính là Fuyuki, gối đầu lên đùi Sesshoumaru ngủ.

      Có điều khiến người ta kinh ngạc chính tay tay Sesshoumaru nghịch mái tóc màu đen hỗn độn của Fuyuki, đôi mắt tràn đầy dịu dàng hiếm có. lẽ mùa hè năm nay nóng đến mức khiến cho khí lạnh xung quanh người Sesshoumaru sama biến mất? Jaken nhìn hình ảnh hài hòa của hai người, khỏi đau đớn, Sesshoumaru sama đầy khí lạnh của đâu rồi?

      [Truyện cười ngoài lề:

      “Sesshoumaru….” thanh buồn bã của Fuyuki truyền ra từ ngực của Sesshoumaru.

      “Ừ…”

      “Áo giáp của ngươi làm ta đau quá…”

      “…” Sesshoumaru yên lặng nhìn trong lòng, túm Fuyuki kéo ra.

      Tiểu Sinh [tham gia]: “Ơ, Sesshoumaru, khó có cơ hội, sao cậu an ủi và ăn đậu hủ hả?”

      Fuyuki: “Ngươi biết à? Đây là do Sesshoumaru ngại đó ~~~”

      Tiểu Sinh: “Ồ ~~~ ra Sesshoumaru cũng có thể ngại à! Tiểu Sinh thụ giáo!”

      Fuyuki “Làm gì có làm gì có”

      Sesshoumaru “Câm mồm!”

      Fuyuki và Tiểu Sinh: “Ngại hả?”

      Sesshoumaru “Minh Nguyệt tàn phá!!!”

      Tiểu Sinh: “Này này, nên như thế, bây giờ cậu thể dùng chiêu này đâu!!!”]
      Last edited: 7/8/14

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 28
      Chương 28: Xảo trá sai!
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

      Lúc Fuyuki tỉnh dậy trong giấc mơ hỗn độn là lúc mặt trời lên cao, Fuyuki mờ mịt ngồi xuống, thấy Jaken và Rin ngồi chổm hổm song song với nhau cách đấy xa, hai người nhìn muốn gì đó nhưng lại thôi.

      Sao lại dùng vẻ mặt đó nhìn vậy? Làm cho khuôn mặt mấy trăm năm hồng bắt đầu đỏ lên.

      Quay đầu chớp mắt nhìn Sesshoumaru ở bên cạnh, lại đem mắt nhìn mình từ xuống dưới, cái đống lông màu trắng như tuyết này nhìn vô cùng quen mắt, sau đó lại nhìn về phía Sesshoumaru, sửng sốt lát, cuối cùng cũng đoán được thứ màu trắng người là gì — ừ, ngủ trong cái đuôi của Sesshoumaru.

      Đứng lên vô cùng tự nhiên, phát ba người đều nhìn chằm chằm. Fuyuki trầm tư lát, lại trở lại bên cạnh Sesshoumaru, xoay người, đưa tay vỗ lên lông của Sesshoumaru “Cảm ơn vì đem cái đuôi của ngươi cho ta mượn làm chăm, bây giờ ta phủi sạch đống bụi nó, ngươi cần trừng mắt nhìn ta như vậy”

      “Ngươi, ngươi ngươi ngươi…” Jaken giương mắt nhìn ở bên nên lời, chỉ vào Fuyuki .

      Sesshoumaru có vẻ gì đặc biệt, giống như với phản ứng này của Fuyuki đều nằm trong suy đoán trước, lấy từ trong lòng hòn đá đưa cho Fuyuki.

      Mảnh của ngọc tứ hồn sao? Fuyuki nhìn thứ trong tay mới biết nó là cái quái gì. Mảnh ngọc này trở về trạng thái phong ấn, nhìn qua khác gì mấy hòn đá ngoài đường cho nên trong chốc lát nhận ra cũng đúng.

      Mảnh là do bị phong ấn… Xem ra lúc đó phải là ảo giác. Khi từ ánh sáng màu trắng tiếp xúc thế giới kia quả , có điều thế giới đó cự tuyệt , sau đó mảnh ngọc tứ hồn mới ném ra khỏi thế giới đó, sức mạnh của nó lại phong ấn lần nữa.

      Đem mảnh bỏ vào trong túi bên người, lại nhìn Sesshoumaru “Cảm ơn. Ta tới bờ sông rửa mặt cái, mà ngươi bận có việc của ngươi ném ta lại đây cũng sao”

      Nước sông đụng lên hai bàn tay bị băng khiến nó đau đớn, động tác hơi gượng chút, nâng nước tát lên mặt hai cái, đầu óc thanh tỉnh cũng tốt hơn.

      Bị chính thế giới của mình từ chối, thể trở về, điều đó chưa phải chưa từng nghĩ tới, cũng phải đoán trước, chỉ là khi nó biến thành thực, ngay sờ sờ trước mặt khiến đả kích trong chốc lát bay vụt lên số max, làm cho người khác thể tiếp nhận.

      Ở bờ sông hứng gió lát, xoay người chuẩn bị chạy về lại phát Sesshoumaru cũng xuất ở bờ sông, đôi mắt vàng nhìn trầm ngâm.

      Fuyuki lảng tránh ánh mắt của Sesshoumaru như trước, bình tĩnh nhìn lại, nhưng có ý định mở miệng.

      cái gì với Sesshoumaru đây? Lấy chỉ số thông minh của Sesshoumaru hẳn cũng đoán được đại khái, nếu tiếp tục giải thích từ đầu đến cuối phải càng giống con ngốc sao?

      “….. Sau này, tính làm gì?” Sesshoumaru cũng biết Fuyuki hẳn mở miệng cho nên đành mở miệng phá vỡ trầm mặc.

      “Chịu vậy! Tuy rằng thể trở về, nhưng cũng thể chịu thua được!” Fuyuki nhún vai .

      “……”

      “Phốc – Sesshoumaru, biểu tình đó của ngươi là sao? Ngươi nghĩ rằng từ nay về sau ta sa sút đến mức cần ngươi chạy tới an ủi sao? Để lộ cái biểu tình ‘Ta biết an ủi người khác như thế nào, ta rối rắm lắm’ này của ngươi ra làm quái gì?”

      Cái trán của Sesshoumaru xuất gân xanh, đôi mắt toát ra ý lạnh. Tốt lắm, còn tâm trạng cùng đùa nghịch, xem ra xem thường ý chí của ta rồi “Fuyuki, ngươi còn nhớ định ước của chúng ta chứ?” Sesshoumaru cười lạnh.

      Đối với nụ cười này của Sesshoumaru, Fuyuki vô cùng áp lực, nhất là khi Sesshoumaru gọi tên của tôi, ánh mắt nhịn được nhìn nơi khác “Ước, ước định? Ước định nào?”

      Sesshoumaru tới gần Fuyuki, chọn tư thế ám muội là dùng tay nâng tóc của Fuyuki để sang bên tai “Ước định của chungs ta là nếu ngươi thể trở về phải ở lại làm người hầu của ta, ngươi nhớ chưa?”

      Sesshoumaru cười khiến cho Fuyuki mới tỉnh lại lâm vào tình trạng hỗn độn, mơ màng gật đầu “Ừm, hình như có chuyện như vậy phải” Nhưng mà cảm giác đúng cho lắm.

      “Nếu nhớ , ta nghĩ ngươi bội ước” Sesshoumaru vẫn cười.

      “Ừ, dĩ nhiên, ta là ngươi luôn thực lời hứa mà”

      “Vậy thôi” Trong chốc lát, Sesshoumaru thu lại nụ cười, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng, xoay người trở về đường cũ.

      Ôi chao? Lúc Sesshoumaru sắp vào rừng Fuyuki mới nhận ra mình đồng ý việc gì với Sesshoumaru.

      Làm người hầu của Sesshoumaru? Đùa cái gì thế? Tiếp theo tính về đền ăn lộc của người dân thờ cúng, theo Sesshoumaru phải là đem trời làm chăn, đất làm giường à?

      “Sesshoumaru, ngươi đứng lại, đây là ngươi gian trá!” Fuyuki đuổit eho cái bóng màu trắng phía trước .

      “Ngươi dùng mỹ nhân kế để dụ dỗ ta sao hả?”

      “Mỹ nhân kế?” Sesshoumaru dừng chân, lạnh lùng nhìn Fuyuki.

      Fuyuki nuốt nước miệng, bước lui vài bước “Mặc kệ là cái gì kế, ước định mà ngươi vừa nãy là lúc ta và ngươi đùa, ngươi nên tưởng là !”

      “Sesshoumaru ta chưa từng đùa bao giờ!” Sesshoumaru tiếp tục .

      “Được rồi, phải là đùa giỡn, vậy lúc nãy ngươi cũng đổi khái niệm rồi”

      “……”

      “Ta nhớ lúc ấy ta ‘Nếu ngươi có thể ngăn được ta, ta ở lại làm người hầu của ngươi’, nhưng với tình huống bây giờ, phải là ngươi ngăn ta mà là ta thể trở về!”

      “Ta chỉ nhớ lúc nãy ngươi đồng ý!”

      “Lúc nãy cũng có thể xem là ta đồng ý sao? Này, Sesshoumaru, ngươi đứng lại…”

      Sesshoumaru là đại quái cao quý lãnh ngạo, làm cái gì cũng cố chấp, mặc kệ Fuyuki kháng nghị như thế nào vẫn thể trốn khỏi vận mệnh làm bạn đồng hành với Jaken.

      “A a, vận mệnh là tàn khốc!” Fuyuki ngồi ở trước cửa động phiền muộn nhìn trời mưa ngừng rên rỉ.

      “Này, ngươi ngồi đó làm chi? Còn qua đây nướng cá giúp?” Jaken ra lệnh.

      Sáng hôm nay, khi nhìn thấy Sesshoumaru để cho Fuyuki ngồi đùi, cái hình ảnh đó dịu dàng, có điều mỗi lúc Jaken nghĩ Fuyuki trở thành chủ mẫu mà phải cung phụng trong tương lai, cũng nghĩ đến sau khi Sesshoumaru sama và Fuyuki biến mất lúc, khi trở về, Fuyuki liền trở thành người cùng thân phận với – người hầu của Sesshoumaru sama. Điều này khiến cho Jaken quên cái hình ảnh dịu dàng kia ngay lập tức, đắc ý đảm đương nhiệm vụ làm người hầu quen thuộc ở cạnh Sesshoumaru.

      “Jaken, ngươi mau đổi cá , ta muốn ăn cá rồi” Fuyuki vô tình .

      “Ta phải là người hầu của ngươi, ta bảo ngươi tới đây nướng cá”

      “Ai!” Fuyuki thở dài, tiểu quái này đáng ghét, nếu Sesshoumaru ở đây muốn bóp chết .

      “Này!”

      “Jaken sama, Fuyuki oneechan muốn nướng cá để Rin giúp sama !”

      “Ai cần tiểu quỷ như ngươi giúp đỡ?” Jaken đoạt lại cá tay Rin, bất mãn trừng mắt nhìn Fuyuki, vì vậy trong đầu xuất việc cáo trạng nướng cá với Sesshoumaru lúc trở về.

      Đáy lòng của Jaken vô cùng vui vẻ khi nghĩ đến việc đó thấy Fuyuki đứng lên. Ây! lẽ ta biết bậy trong lòng? Jaken hoảng sợ. Fuyuki im lặng đứng lát, vươn tay, con bồ câu trắng bay lại gần, đứng ở tay , cầm lấy bức thư mơ ra.

      “Đó là cái gì?” Jaken tò mò hỏi.

      Fuyuki trả lời , khuôn mặt trở nên nghiêm trọng sau khi đọc bức thư.

      thư chỉ viết vài câu “Kết giới có vấn đề, trở về gấp”

      có kí tên, nhưng chỉ liếc qua Fuyuki cũng biết đó là bút tích của Aogiri. Đối với hiểu biết của Aogiri, nếu phải là vấn đề quan trọng tuyệt đối viết thư cho , xem ra tình huống đơn giản rồi!
      Last edited: 7/8/14

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 29
      Chương 29: Mochi sai!
      Edit: Yun Haku

      [​IMG]




      Lúc bước vào đền thờ, Fuyuki cảm thấy kết giới hơi lạ, cũng giống như bố cục mà làm, nhưng linh lực lại hỗn loạn, thỉnh thoảng có số linh lực khác nhau va chạm vào nhau, kết giới lúc lúc . Kết giới ổn định mà Aogiri nhắc tới hẳn là nó.

      “Jaken, ông và Rin cùng nhau trở về chỗ Sesshoumaru ” Fuyuki dừng lại, với Jaken ở đằng sau.

      “Sesshoumaru sama chúng tôi phải ở với ” Vẻ mặt Jaken vui, người này đưa bọn họ tới nhà mình mà mời vào ngồi lại còn đuổi nữa chứ.

      Fuyuki cảm thấy đau đầu, biết Sesshoumaru lo lắng cái gì, tại sao lại bảo Jaken và Rin theo ? Nếu muốn trốn hai tên này thể làm gì được đâu! Hơn nữa đồng ý chạy rồi, là… “Trong vòng ba ngày, tôi trở về, với Sesshoumaru như vậy”

      “Nhưng mà…”

      “Jaken sama, chúng ta về trước ” Rin thấy sắc mặt của Fuyuki ổn, kéo tay áo của Jaken, giọng . Trước kia Fuyuki luôn khiến cho Rin cảm thấy thân thiết, nhưng bây giờ Rin cảm thấy Fuyuki cười hì hì lại giống như Sesshoumaru lạnh lùng, khó tiếp cận. Fuyuki bây giờ khiến cho Rin nổi lên sợ hãi.

      “Như vậy, đường cẩn thận” phất tay, đưa lưng về phía Rin và Jaken, sau đó nhanh chóng vào trong rừng, vẻ mặt mệt mỏi kia ai thấy.

      “Này, đó là kiểu người gì vậy? Tức chết ta!!!” Jaken tức giận dậm chân.

      “Anou, Jaken sama, có phải Fuyuki neesan ghét Rin hay ?” Rin nhìn phương hướng mà Fuyuki biến mất, buồn bã hỏi.

      “Sao vậy được? Tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng lúc nhóc bị sói cắn chết, đại khái, ừ, Sesshoumaru sama vì ta mà cứu nhóc!” Nhưng mà gần đây Fuyuki có chút lạ.

      Lúc tới thần điện là buổi tối. Fuyuki gặp người ngoài dự đoán.

      “Gwatan” Fuyuki và Gwatan là hai người bảo vệ vùng này, cơ bản ngoài việc gặp nhau vào buổi lễ hàng năm hai người hầu như qua lại. Nguyên nhân chủ yếu là Gwatan cho rằng Fuyuki chính là thế phẩm thay thế của bạn mình, Fuyuki lại thích Gwatan cho nên hai người cũng qua lại luôn.

      Chàng trai mặc bộ đồ màu đen, nửa mặt bị che bởi mặt nạ, nghe được giọng của Fuyuki, hơi nghiêng người tới, dùng ánh mắt bình thản đánh giá Fuyuki.

      , ngươi tới địa bạn của ta làm gì? cho ta!”

      “Ngươi thấy nhàm chán sao? phải trở về xem tình huống của kết giới à?” Tuy rằng Gwatan đội mặt nạ nhưng Fuyuki biết dưới mặt nạ nhất định là cái mặt than chút htay đổi. phải mặt than lạnh lùng như Sesshoumaru mà loại mặt than như người chết ở trong quan tài ấy.

      “Ta biết, cái này…” Cho nên mới ghét Gwatan, tính việc người kia có chút tế bào hài hước nào, mà còn hay bóp chết thú vui của người khác.

      “…” Gwatan nhìn bóng dáng ủ rũ của Fuyuki, đôi mắt hạ xuống, giống như nghĩ cái gì đó. Cuối cùng cái gì cũng , chậm chạp sau lưng Fuyuki.

      vài vòng tới thần điện, qua cửa, xuống cầu thang, vào nơi có gian thoáng nhưng . Ở trong phòng, bên quả cầu thủy tinh giống như quả bóng cao su lớn, Aogiri đứng im lặng ở đó, giống như nghiên cứu cái gì.

      Fuyuki đánh giá Aogiri thời gian gặp, hiểu là do ảo giác của hay do ánh sáng mà thân hình của Aogiri trong suốt hơn lúc rất nhiều. Ánh mắt nhìn về phía quả cầu thủy tinh, cái này rất quen thuộc, đó là kết giới mà dùng linh lực rót vào trong đó. Bây giờ quả cầu thủy tinh còn trong suốt, bên trong còn suốt sương mù màu trắng ngà, còn có đạo màu xanh biếc lúc lúc .

      Cái đạo màu xanh đó hẳn là linh lực của Aogiri rót vào, nhưng cái thứ sương trắng kia là gì? Fuyuki nhíu mày.

      “Fuyuki” Aogiri khôi phục tinh thần, lên tiếng.

      “Aogiri, có rót linh lực vào cầu thủy tinh?” Fuyuki mở miệng , tuy là câu hỏi nhưng lại hề có chút ngữ khí nghi vấn.

      “Ừ, tháng trước, lúc màn sương trắng bắt đầu xuất , lúc đó cũng là lúc kết giới bắt đầu rung chuyển, hề thiếu quái thựa dịp xông vào, ở thần xã nên tôi chỉ có thể rót linh lực vào, tạm thời ngăn chặn màn sương trắng kia. nghĩ tới linh lực của tôi hề có tác dụng, ngược lại càng khiến linh lực trong cầu thủy tinh hỗn loạn”

      “Ưm… ra còn biết nguyên nhân chân chính” Fuyuki phức tạp cào tóc, gọi trở về để tìm người làm ra trò này hả?

      “Ta biết nguyên nhân” giọng bình thản vang lên, Fuyuki cuối cùng cũng nhớ có người cùng vào với mình, Gwatan cũng là người bảo vệ vùng này, việc này biết nguyên nhân cũng sai “Hôm nay ta tới đây cũng vì nguyên nhân này”

      “Tuy rằng ta cho rằng như vậy, nhưng trước mắt chưa chắc là đúng hoàn toàn”

      “Thôi, trước tiên cứ , Gwatan” Fuyuki rót linh lực vào cầu thủy tinh, nhìn Gwatan .

      “Mochi còn sống” Gwatan dùng ngữ khí bình tĩnh mang chút cảm xúc “Linh lực màu trắng kia hẳn là linh lực của Mochi”

      “Phốc – Ta còn nghĩ tới có cái thứ đạo cụ gì làm linh lực thay đổi nghĩ lại là vậy. Chủ cũ xuất mày phản bội chủ nhân mới này hử? cách khác, ta có thể lập tức từ chức phỉa ?”

      “Fuyuki…” Aogiri bất đắc dì thở dài, người này lại bắt đầu nổi tính trẻ con.

      “Đừng để ý, tôi chỉ thôi” Fuyuki buông tay, vô tội tại chỉ có thể rót thêm linh lực vào để áp chế vị Mochi sama nào đó, với việc duy trì lâu dài tốt, cho nên làm phiền Gwatan sama và Aogiri san xử lí phần còn lại, ta về phòng nghỉ”

      “Thấy được sao? Aogiri” Đợi sau khi Fuyuki khỏi, Gwatan mới mở miệng .

      “Ừm…” Lúc Fuyuki dùng linh lực, mái tóc đen lộ ra bóng dáng của màu trắng “Hình như… Ừm, giống như bị phụ thân…”

      chỉ phụ thân, tuy rằng có cảm giác xa cách nhưng hành vi giống như có ý chí của ta”

      “Hơn nữa ta còn thấy chỉ có thế….” Nhìn qua khác gì nhưng lại cảm thấy mệt mỏi, chẳng lẽ lúc rời khỏi thần xã xảy ra chuyện gì? Buổi tối phải tìm ta chuyện.

      Sau khi dùng cơm chiều, Fuyuki tắm rửa, ngồi ở hành lang hít khí.

      “Uống rượu chứ? Đây là rượu gạo mới ủ lâu trước đó”

      Fuyuki ngạc nhiên nhìn Aogiri, trước đây kẻ này luôn ngăn cho uống rượu, bây giờ lại tự mình dâng lên. Aoghiri là tên đen tối, Fuyuki lĩnh giáo ít lần cho nên nhìn thấy Aogiri bây giờ, cảm thấy vô cùng căng thẳng “ mưu gì?”

      “Haha, tại hạ làm sao có mưu gì?”

      Nhìn , nhìn , ngay cả kiểu xưng hô “tại hạ” lâu này dùng cũng lôi ra, còn dám mưu? Fuyuki im lặng dịch , nới ra khoảng cách với Aogiri “ có công, dám nhận đồ!”

      “Hô –“ Aogiri thở dài “… Tuy rằng biểu của giống như có chuyện gì, nhưng mà chúng ta sống với nhau hơn hai trăm năm, những gì trong lòng thể dấu được tôi”

      “…”

      “Lúc khiến người khác lo lắng luôn dùng lời và hành động để che mắt người khác, biết thói hư tật xấu này của , cho nên… Tôi tính đem chuốc say rồi bắt

      “Hahaha, muốn nghe kể ra phiền não của thời kì trưởng thành sao? Việc làm đó đáng giá a”

      , đáng giá, tuyệt đối đáng giá!”
      Last edited: 7/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :