1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Tao Nhã Chính Là Sai - Mộc Sênh (1 mở đầu - 64 chính văn - 4PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 20
      Chương 20: Mơ đâu sai đâu!
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

      [​IMG]






      Trước mắt là màu trắng xóa, màn sương trắng giống như giam lại, đem kéo ra khỏi thế giới này.

      Fuyuki tức giận, bước về phía trước, kỳ lạ là, màn sương giống như nước chảy khắp bốn phía, trước mặt xuất khu rừng trúc màu xanh, từ xa nhìn tới, có thể nhìn thấy con đường .

      Đây giấc mơ chân , Fuyuki đứng ở trước con đường , tự hỏi có nên vào hay . Cúi đầu, lơ đãng nhìn cái mới phát mình mặc bộ áo tắm màu tím, mặc dù đơn giản, nhưng cũng xa hoa. Fuyuki thích loại trang phục xa hoa này, nhưng bộ quần áo này thấy chán ghét, giống như rất muốn mặc nó từ lâu, giống như việc mặc nó là điều dĩ nhiên.

      giấc mơ kì lạ, đem tất cả đam mê ngày thường đảo lộn lại, nhưng nhìn ra cái gì thích hợp.

      Thôi, chỉ là giấc mơ, chắc hẳn qua con đường này là trở về thôi.

      Chậm rãi bước vào rừng trúc, sương mù xung quanh tan biến, rừng trúc xanh man mác, làm tâm trạng tốt lên ít.

      Tầm nhìn dần trở nên trống rổng, đến cuối con đường, Fuyuki vẫn tỉnh, chỉ thấy ngôi nhà làm bằng trúc, ở gần đó có cây hoa dâm bụt tao nhã, đay lòng đột nhiên có cảm giác vui sướng, tự chủ chạy về phía đó.

      “Haha, thế mà ngươi cũng sợ, dám bước vào đây ư?” Fuyuki đứng cách cửa ba bước, giọng nam trầm thấp như tiếng đàn violin vang lên.

      “A? Ta nên bước vào ư?” Fuyuki cúi đầu hỏi rồi tiếp “Xin lỗi vì làm phiền, ta khỏi đây ngay”

      “Nếu đến, vào

      “Ừ” Fuyuki khách khí, vào.

      vào trong sân, Fuyuki mới thấy được chủ nhân nơi này, mái tóc màu đen ngược với mái tóc màu trắng của Sesshoumaru, đôi mắt màu đỏ làm cho người ta đui mù. tùy tiện khoác chiếc áo, nhưng lại giống như chỉ khoác nửa. người cũng mặc bộ áo tắm màu tím như , cổ áo thấp lộ ra xương quai xanh vô cùng gợi cảm. Người nọ nằm nghiêng ở giường, đôi mắt màu xanh như cười như nhìn Fuyuki, đánh giá từ xuống dưới sau lại từ dưới lên , nhưng mà, từ.

      Cái nhìn đầu tiên làm Fuyuki nhận định người vô cùng đẹp trai, lần thứ hai là tên này là hàng . Vì vậy, cuối cùng kết luận “Là món hàng đẹp trai”

      “Haha, lá gan ! Dám với ta như vậy!” Người nọ cúi đầu cười, nhưng hề tức giận, hơn nữa còn vô cùng đắc ý.

      “Ta chỉ thôi” Tìm cái ghế rồi ngồi xuống, Fuyuki liếc mắt nhìn người kia, ràng chỉ là giấc mơ nhưng mà thấy rất .

      “Tiểu Trần đáng , ta phải là người trong giấc mơ” Người nọ bày ra bộ dạng đau lòng.

      “…” Có ai tự nhận mình là con người trong mơ sao? Fuyuki khinh thường nhìn .

      “Tiểu Trần, lần này bước vào rừng trúc này, chắc hẳn biết ta là ai” Người đó hơi động người, mong chờ nhìn Fuyuki.

      biết ngươi” Cho nên cần phải giả vờ đôi ta quen nhau đâu.

      “Ta là Lạc Phi Li!” Người nọ ai oán vô cùng.

      “…” Fuyuki nhíu mày, cùng họ “Lạc” với ư? Điều này làm Fuyuki nghĩ tới số cảnh cẩu huyết, ví dụ như, ba của ở bên ngoài sinh cho người cùng cha khác mẹ, hoặc là, cha của đứa em trai mất tích nhiều năm, mà cái người chú này của , nhìn qua giống chút nào. Nhưng mà tại sao lại chạy tới giấc mơ của ? Báo mộng à? Nghĩ thế, Fuyuki rùng người cái.

      “Tiểu Trần, đến khi nào mới có nhiệt tình mặt của ? cần phải làm kiểu mặt đó, chúng ta đều là người thân” Lạc Phi Li mỉm cười, sau đó lại nằm giường, biểu tình trở nên lạnh nhạt “Lần gặp mặt tiếp theo, hi vọng…”

      “Ai?” Câu kia rất mơ hồ, Fuyuki còn chưa kịp nghe bị làn sương vây quanh, làm cho người ta cảm thấy thở được.

      “A! Hô – hô – hô” Fuyuki mở mắt ra, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh. giấc mơ đáng ghét, còn nghĩ giấc mơ của mình tốt đẹp lắm.

      “Ác mộng à?”

      Quay đầu thấy Jaken nướng cá gần bờ sông, nhìn thấy bóng dáng của Sesshoumaru, ngồi xuông, lên tiếng “Ừ”

      “Đúng là loài người vô dụng, bị ác mộng dọa sợ”

      “Ừ”

      “Này, rốt cuộc là ác mộng gì thế?” Jaken tò mò, trong khoảng thời gian họ quen này, thấy những chuyện đáng sợ ít, nhưng chưa bao giờ như vậy, bây giờ cuối cùng là kiểu giấc mơ gì mà có thể dọa ta đổ mồ hôi lạnh.

      “À… nhớ” Cẩn thận nghĩ lại, trong đầu chỉ màu trắng, chỉ có thể nhớ rừng trúc xanh, nhà , chàng trai đẹp, nhưng cái gì cũng nhớ . Nhưng mà… cảm giác giống ác mộng… Mà kệ nó , chỉ là giấc mơ thôi.

      “Hừ! là vô dụng!”

      “Đúng đúng! Ta chỉ là con người vô dụng mà thôi, Jaken sama” Fuyuki tới bên bờ sông rửa mặt, cảm giác tốt hơn ít. Thấy Jaken cũng nướng chín cá, cầm lấy xiên cắn.

      “A! Ta nướng cá…”

      “Chỉ con cá thôi! nên để ý, nên để ý”

      “Hừ” Biết có có về, Jaken cũng im lặng gì, cái chuyện này trở thành thói quen, thành thói quen rồi.

      “À đúng rồi, Sesshoumaru đâu rồi, chúng ta bị đá đít rồi à?”

      “Sesshoumaru sama làm sao có thể bỏ rơi Jaken ta được? Ta là tùy tùng quan trọng nhất của ngài ấy”

      “Vậy sao? đâu?”

      tìm tay rồng, đoạt lại thiết toái nha” Cái tên bán Inu Yasha kia cũng là, ngoan ngoãn giao kiếm cho Sesshoumaru sama tốt lắm rồi, cần gì hại Jaken phải bôn ba khắp nơi thế này?

      Còn muốn cướp thiết toái nha? Hồi trước phải tìm ra cây kiếm tốt hơn thiết toái nha sao? lẽ… Bị từ chối? Người dám từ chối Sesshoumaru, tuyệt đối có kết cục tốt, hoàn toàn có thể nghĩ được.

      “Cái tay rồng là gì thế? Có loại cánh tay kì lạ thế à?” Là cái móng rồng sao?

      “A, tay rồng là cánh tay cứng rắn nhất của quái, có thể ngăn cản được kết giới của thiết toái nha, nếu Sesshoumaru có thể dùng nó cây thiết toái nha đó nát bét”

      chứ?” Làm cho thiết toái nha nát bét ư? Cái tên Sesshoumaru kia quả phải là thiết toái nha mới được! Tay rồng, lại muốn gắn cái kiểu tay quái dị lên người mình ư? Làm như thế rất mất hình tượng đó Sesshoumaru. Fuyuki thở dài, ném xương cá xuống, đứng dậy, cũng nên làm việc quan trọng thôi.

      “Ơ? Ngươi định đâu?” Jaken lên tiếng hỏi.

      “Jaken, Sesshoumaru tìm tay rồng phải ?”

      “Đúng vậy!”

      cách khác ở gần đây phải ?”

      “Ừ”

      “Hắc hắc!” Fuyuki nhìn Jaken cười hiểm, thành công làm cho da đầu của Jaken run lên.

      “Ngươi, ngươi cười “hắc hắc” là có ý gì?” có loại cảm giác an toàn.

      “Thức thần, quạ đen” bóng đen xuất , tạo ra cơn lốc rồi thổi Jaken lên trời “Sau này còn gặp lại, Jaken sama”

      “Này này, ngươi là tùy tùng thứ hai của Sesshoumaru, sao lại tự tiện như vậy hả?” Đứng lên, Jaken tức giận giơ chân, nhưng trời, bóng dáng của Fuyuki biến mất “A a, ta lại chạy , Sesshoumaru sama về hỏi trả lời sao đây?”
      Last edited: 7/8/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 21
      Chương 21: Tám chuyện sai cái quái gì?
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

      [​IMG]




      Lần trước gặp được Kagome, chỉ toàn hưng phấn quên về việc xuyên của ấy, là ngốc!

      Nhưng mà – may mắn chuẩn bị sẵn.

      Hôm đó trước khi Fuyuki bị Sesshoumaru mang , dùng ấn ký để người Kagome, như vậy, cho dù ấy ở nơi nào, cũng có thể biết được. May là hôm nay Sesshoumaru rời khỏi, nếu qua hai ngày nữa linh lực hết hiệu nghiệm, khó khăn rồi.

      “Ây, ở bên cạnh chỗ này sao?” Bầu trời có vẻ u ám, phải nhanh thôi.

      “Tiếng trâu rống –“

      Phía sau vang lên tiếng trâu kêu, Fuyuki ngẩn người. Phía sau? Bây giờ trung, tại sao có tiếng trâu?

      Chậm chạp quay đầu nhìn về phía sau, ừ… Đó là cái đầu trâu, là con trâu có ba con mắt, trâu ba mắt bay? Đây là cái kiểu quái gì vậy?

      Ơ? Cái đó… người ở sau lưng trâu nhìn quen quen à ~

      “Fuyuki san?”

      Cái người mặc đồ thủy thủ phất tay về phía phải là Kagome sao?

      “Kagome, mấy ngày gặp, nhóm của mạnh hơn phải?” Thêm ông lão cầm cây chùy bằng sắt, xinh đẹp với con sủng đáng và có thêm con… trâu?

      Fuyuki đánh giá những người trong nhóm của Kagome.

      “Đây là pháp sư trừ – Sango, là thành viên mới của nhóm tôi. Còn ông lão này là Thuật Kiếm sư – Toutousai, ông ấy phải thành viên của nhóm chúng tôi, là người đến tị nạn” Kagome tức giận trừng mắt nhìn ông lão.

      “Thuật Kiếm sư Toutousai ư?” Hình như có nghe qua phải?

      “Này, kia, phải Kagome bảo ngươi bị Sesshoumaru mang rồi sao? Sao ngươi lại ở đây rồi?” Inu Yasha khó chịu nhìn Kagome rồi Fuyuki. Hôm đó nghe ta bị Sesshoumaru mang , có chút lo lắng nhưng mà Miroku bảo ta và Sesshoumaru quen nhau, thể tưởng tượng được việc tên kia tha cho ta mọt mạng, cho nên vẫn luôn áy náy.

      “Ngươi cho ta là ai chứ?” Sesshoumaru có mặt, trốn là đồ ngu đấy!

      “Ôi, Sesshoumaru lại khinh địch để ngươi ư?” Kagome kinh ngạc mở hai mắt “Ngày đó rất giận đấy!”

      “À, hình như có chọc tức . Nhưng mà sau đó có tên xuất chọc điên, nên ném chuyện của ta ” Fuyuki cười khanh khách . Đúng là nếu Naraku xuất , biết Sesshoumaru có chém .

      “Oa~ ra là Fuyuki sama! lâu gặp ngài” biết con vật nào đó xuất , nhảy tới trước mặt Fuyuki, quỳ xuống hành lễ với .

      “Bọ chó?” Fuyuki tới trước nhìn, sao cái con bọ chó này nhìn quen vậy nhỉ?

      “Ta là Myoga thưa Fuyuki sama”

      “Myoga?”

      “Ngài nhớ ta ư?” Myoga ngẩng đầu, nhìn bộ dạng suy nghĩ cảu Fuyuki mà cõi lòng chờ mong – nhớ là tốt nhất.

      “Haha… Myoga à, ta chỉ đùa thôi” Fuyuki nở nụ cười thân thiết, tay cầm Myoga lên “Ta làm sao có thể quên ngươi được đây?”

      “Phốc cơ” tiếng, Myoga bị biến thành trang giấy trắng, bay xuống mặt đất.

      “A? Myoga, ngươi đây là Fuyuki sama, phải là…” Toutousai nghĩ cái gì đó, mở miệng hỏi Myoga.

      “À, đúng thế” Trang giấy trắng trở về hình dạng ban đầu, Myoga thở hổn hển tiếp “Đó chính là vị thần thủ hộ của Núi Nguyệt Hợp, cũng là người hạ gục được Sesshoumaru sama lần đầu gặp, hơn nữa, chính là vị Fuyuki sama bảo vệ cho Inu Yasha sama lúc ngài ấy sinh ra”

      “Hạ gục?” Inu Yasha giật giật môi.

      “Cắn?” lẽ ta cũng là khuyển ? Miroku nhìn Fuyuki đánh giá, sau đó tới cạnh Sango

      “À, ra là vậy, vậy sinh mệnh của ta phải nhờ Fuyuki sama bảo vệ rồi” Toutousai kích động kéo tay Fuyuki.

      “Bảo vệ? Người đuổi giết ngươi lẽ là….” Fuyuki dấu vết lùi người lui sau.

      “Đúng vậy, là Sesshoumaru”

      Nghe vậy, Fuyuki cũng nghĩ ra ông ta là ai, phải là cái tên thuật kiếm sư từ chối Sesshoumaru mà Jaken kể đây sao?”

      “Ngươi cho rằng ta thắng được ư?” Fuyuki đen mặt giật môi, quái mà đánh được Sesshoumaru, bị đuổi giết đến mức lưu lạc thế này, loài người như làm cái quái gì được?

      “Nghe Myoga , năm đó thiên sinh nha cũng là ngài giao cho , nhưng vẫn bình an mà sống, chắc chắn có cách đối phó Sesshoumaru”

      Toutousai đề cập tới chuyện này thôi, nhắc tới tức giận chịu nổi, đó là chuyện đáng ghét nhất mà làm. Ánh mắt giết người nhìn Myoga trốn vai Kagome.

      “Cái đó ngại quá, ta muốn tham gia vào chuyện của khuyển tộc, các ngươi nhờ người khác ” Đẩy Toutousai bám dính lấy mình, kéo Kagome vào trong rừng “Ta tới tìm Kagome, chuyện của các ngươi, ta quan tâm”

      “Đó là người giúp Inu Yasha sinh ra ư?” Sango nhìn hình bóng rời của Kagome và Fuyuki, nghi ngờ hỏi.

      “Dĩ nhiên, Myoga ta có thể làm chứng”

      ấy phải là loài người ư? Bây giờ hẳn cũng hơn trăm năm”

      ấy là loài người, nhưng mà sống bao lâu, ta cũng ” Mặt Myoga trầm tư

      “Nhìn qua giống người xấu, thế mà cái tên pháp sư hám và cả Myoga cũng dám tới gần ấy” Sango bừng tĩnh, hai người bị nhắc cứng người.

      “Haha, Miroku dám tới gần ấy ta biết nguyên nhân! Để ta cho người nghe!” Shippo kéo tay Sango rồi kể chuyện lúc Miroku gặp Fuyuki.

      “Fuyuki sana, tìm tôi có chuyện sao?” Vào trong rừng, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Fuyuki, cũng khẩn trương theo.

      “Kagome, , là từ thế giới khác tới đây phải ?”

      “A, ừm”

      “Vậy biết cách trở về đó ?”

      “Chỉ cần thông cái giếng của bà Kaede là có thể về đó”

      “Ôi! làm sao biết như vậy?” Fuyuki muốn biết tại sao Kagome lại xuyên qua thời này, chậm chạp tìm phương thức trở về, nghĩ tới ấy là biết phương pháp trở về.

      “Đó là dĩ nhiên, tôi từ đó mà xuyên qua xuyên về hai thế giới đó”

      “…. ra là như vậy” tìm hơn hai trăm năm, vậy mà lại thể, Fuyuki bị đả kích.

      lẽ… Fuyuki san cũng xuyên qua?”

      “À, đúng thế” Xuyên qua rồi bị nhốt ở cái chốn này, mặc kệ tìm cách gì cũng thể,

      “Fuyuki san hẳn lâu trở về rồi nhỉ? cùng tôi trở về , tôi đưa

      “Được, tốt” Fuyuki cười.

      ấy ở nơi này rất đơn. Nhìn thấy Fuyuki cười, Kagome biết sao lại nghĩ như vậy. Khóe miệng nâng lên, nhợt nhạt, cái kia phai màu theo năm tháng, lại sáng đẹp như ánh mặt trời, như đóa hoa bách hợp nở vậy, nụ cười ấy khiến người khác phải đui mù.

      Sáng hôm sau, bọn họ tiễn cái tên bám dính Toutousai , con bọ chó Myoga cũng chả biết trốn từ thuở nào, mà cũng chẳng quan tâm, chỉ cần theo Kagome có thể trở về thôn đó. Tất cả đều thực tốt, đường về nhà cũng gần rồi.

      Rất nhanh có thể về, cha, mẹ… Tâm trạng Fuyuki bây giờ rất tốt.

      “Ông già kia rồi, tốt quá!” Inu Yasha nhìn bóng dáng rời của Toutousai mà .

      “Như vậy có sao ? Bí quyết của thiết toái nha chưa hỏi!” Kagome lo lắng hỏi.

      mới tốt! lẽ các ngươi muốn đánh nhau với Sesshoumaru à?” Cái tên Toutousai kia là người bị Sesshoumaru đuổi giết, nếu gặp lại , kế hoạch về nhà của đổ bể mất.

      “A, trở lại” Sango chỉ cái bóng đen xa xa .

      Cái bóng đen kia đúng là Toutousai cưỡi trâu, bọn họ chạy như điên tới đây, chạy như bị chó rượt ấy.

      “Lại là ngươi à, Sesshoumaru?” Inu Yasha thấy cái người đuổi theo Toutousai, nhíu mày.

      Sesshoumaru thèm để ý Inu Yasha, ánh mắt nhìn Toutousai trốn sau Kagome, rồi nhìn Fuyuki.

      “Chơi vui ?” Sesshoumaru nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh, tâm trạng Fuyuki trở nên lạnh dần. Nụ cười của Sesshoumaru rất đẹp, nhưng mỗi lần cười lâm vào tình trạng chẳng tốt đẹp gì, lần này… hẳn là thảm đây.

      “Ông già, ngươi muốn cho Sesshoumaru chú cây kiếm này sao?” Inu Yasha rút đao hỏi Toutousai ở sau.

      muốn” Toutousai trả lời.

      “Vậy có cách, ta cũng bởi vì cây đao này mà bị Sesshoumaru đuổi giết, lần này làm ván kết

      Inu Yasha vẫy đao, cùng Sesshoumaru đánh nhau. Đây là cơ hội chạy tốt, Fuyuki vừa nhấc chân thấy ánh mắt lạnh lùng của Sesshoumaru nhìn mình, đập nát ý tưởng của .

      Tên Sesshoumaru kia hẳn đem hơn nửa lực chú ý để lên người mình, vừa động, khẳng định hai lời, thu thập trước rồi tính, Fuyuki muốn khóc.

      Đám Kagome đều chạy trốn, chỉ có Fuyuki đứng đó dám làm gì.

      Sango nhìn sang chỗ Inu Yahsa và Sesshoumaru đánh nhau, lại liếc nhìn Fuyuki đứng yên đó, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.

      “Chuyện gì thế Sango?” Miroku mở miệng .

      Sango chần chừ lát, mở miệng “Cái tên là Fuyuki kia có quan hệ gì với Sesshoumaru?”

      “A?”

      “Chắc chỉ là ảo giác thôi! Nhưng mà ta cảm thấy cái tư thế của Sesshoumaru giống như tới bắt người vợ trốn nhà bỏ chơi vậy”

      “Ừ — Rất giống” Miroku gật đầu đồng ý “Tuy Sesshoumaru và Inu Yasha đánh nhau, nhưng ánh mắt lại nhìn lên người Fuyuki, giống như sợ ấy chạy trốn vậy. Kagome, thấy thế nào?”

      “Hình như vậy…” Kagome kinh ngạc, tuy rằng biết Fuyuki và Sesshoumaru biết nhau hơn hai trăm năm, nhưng mà ánh mắt của Sesshoumaru nhìn Fuyuki giống của hai người bạn lâu năm chút nào.

      “Này này, hai người họ quen nhau sao ta nghe tên Myoga kia qua?” Toutousai trốn sau Kagome cũng tham gia tám.

      So với khí thế tám ngất trời của nhóm Kagome, tình cảnh của Fuyuki chẳng tốt chút nào. bên là ánh mắt lạnh lùng của Sesshoumaru, bên là ánh mắt đầy lửa của nhóm Kagome, phải là, lửa băng hỗn hợp, muốn chết!!!!
      Last edited: 7/8/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 22
      Chương 22: Thiên sinh nha thức dậy sai!
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt
      [​IMG]




      Khí thế chỗ hai em Sesshoumaru và Inu Yasha ngất trời, đoàn người Kagome càng dời nơi tị nạn, cuối cùng tất cả trốn ở cạnh Fuyuki.

      “Hô – bọn họ muốn đánh tới khi nào?” Toutousai lau mồ hôi, kiên nhẫn .

      “Sesshoumaru là cái tên cứng đầu vô cùng, sao có thể chấm dứt dễ vậy được?” Fuyuki liếc mắt nhìn Toutousai nhàn nhã, hình như quên mất chính bản thân mình là kẻ gây ra trận đánh nhau này phải? Vậy mà còn bày cái bộ dạng kia.

      “Hình như Sesshoumaru muốn dùng tay để đỡ thiết toái nha, tình huống tốt chút nào!” Miroku thấy Inu Yasha là kẻ thua.

      “Chuẩn bị trốn thôi, Inu Yasha muốn thắng là điều thể, dù sao Sesshoumaru cũng có thể đạt tới Phong Chi Thương mà !” Toutousai nhảy lên lưng trâu, bộ dáng tùy thời mà chạy.

      “Ông Toutousai cho Inu Yasah bí quyết ạ!” Kagome túm tay áo, kéo Toutousai xuống, bất mãn .

      thể thực được, cho dù Inu Yasha có dùng bí quyết cũng thể thắng được Sesshoumaru”

      Lúc này Inu Yasha vì bảo vệ thiết toái nha mà dùng trán tiếp trảo của Sesshoumaru, hai mắt của Sesshoumaru bị khói làm mất thị giác. Fuyuki thở cái, đó là cái tên ngu ngốc, cái đó khác gì Inu No Taishou cả, nhìn cũng biết cha con giống nhau, đều ngu! Chó ngu!

      “Đừng có bức ta, bằng dành thời gian mà nghĩ cách nhờ ta cứu ” Đối vwosi vẻ mặt tức giận của Kagome, Toutousai ném củ khoai lang nóng qua cho Fuyuki.

      Fuyuki thấy Kagome nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ đáng lắp bắp “Này, Kagome, , muốn gì?”

      “Fuyuki, giúp chúng tôi

      “Trận chiến của bọn họ làm sao mà tham gia vào hả?” Fuyuki chán nản .

      Kagome lộ ra vẻ mặt đau thương, buồn bã “Như vậy sao?”

      Nhìn vẻ mặt lo lắng của Kagome, Fuyuki do dự rồi cần lo đâu, mục đích của Sesshoumaru phải mạng của Inu Yasha”

      “Hả? sao?”

      “Ừ” Tuy rằng mỗi chiêu của Sesshoumaru đều vô cùng tàn nhẫn, nhưng mà chỉ nhắm vào thân của cây kiếm, đối thủ mà muốn đánh là thiết toái nha.

      Là vì muốn đuổi theo ông già của sao? Fuyuki thở dài, theo đuổi sức mạnh mạnh nhất, tiếc cái gì, chỉ muốn mình giỏi nhất, đó chính là điều ngươi muốn sao, Sesshoumaru? Đối với ngươi mà , trừ sức mạnh này ra còn gì để ngươi muốn theo đuổi sao? Inu No Taishou trước khi chết nhờ kéo Sesshoumaru ra khỏi suy nghĩ đó, cho nên dù sức mạnh yếu vẫn cố ở cạnh , nhưng – thời gian ở cạnh còn nhiều, mà Sesshoumaru vẫn theo đuổi cái ham muốn này. Inu No Taishou, phải Fuyuki ta tuân theo hứa hẹn, đến lúc đó, khi tìm cách trở về ta mà ở lại, loài người như ta, rất ích kỉ.

      “Cái đó là…” Toutousai kinh ngạc .

      Nghe giọng đầy sợ hãi của Toutousai, Fuyuki phục hồi tinh thần, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bay tới, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của .

      “A?” Chưa kịp phản ứng lại, thân thể cách mặt đất, bay về phía Sesshoumaru.

      Trong nháy mắt bị Sesshoumaru ôm vào lòng, Fuyuki nghe được tiếng hét của Inu Yasha “Phong chi thương!”

      Đầu óc của Fuyuki trống rỗng, phong chi thương? Có phải sắp chết?

      Cảm giác người trong lòng vẫn cứng nhắc, Sesshoumaru nhếch môi, ở trong trung vòng cái, đưa lưng chịu đao.

      Sesshoumaru biết mình có cảm giác này từ khi nào, luôn ghét Fuyuki mỗi lúc đòi trở về nơi nào đó, ghét luôn trốn , ghét cùng loài người thân cận. Fuyuki là vật sở hữu của Sesshoumaru , hai trăm năm trước vậy, lúc đó có thể để tự do, nhưng bây giờ, ngày nào cũng muốn rời chút lưu luyến, thể dung túng như vậy nữa. Cho dù phải đánh gãy tay chân để ở lại, Sesshoumaru cũng ngại.

      “Phanh – phanh –“ Phía sau là đao khí bay vào, thanh vang lên rất mạnh, tim cũng vì mỗi tiếng mà đạp lên, giống như sinh mệnh vây quanh vậy. Đây là sức mạnh của Thiên sinh nha sao?

      “Thắng…” Miroku thở .

      “Sesshoumaru chết rồi sao?” Sango thấy thân ảnh màu trắng của Sesshoumaru, chỉ còn dấu vết của phong chi thương, chần chờ .

      “Đại khái là vậy, kiếm khí chân chính của thiết toái nha, dù là Sesshoumaru cũng…”

      “Hừ! Cái gì mà “Kiếm khí chân chính của thiết toái nha”?” Toutousai khinh thường nhìn Mirouku, sau đó đoạt cây đao từ tay Inu Yasha cẩn thận nhìn rồi “Inu Yasha, ngươi hẳn có cảm giác chém trúng Sesshoumau phải ?”

      Động tác của Inu Yasha dừng lại “Đúng, lúc kiếm khí của thiết toái nha động hơi thở của Sesshoumaru biến mất”

      “Hơn nữa, sau này Sesshoumaru càng khó giải quyết hơn. Vừa nãy lúc thiết toái nha công kích thiên sinh nha tự động cứu . cách khác, thiên sinh nha nhận Sesshoumaru làm chủ nhân” Nhưng mà lý do gì vậy? Tại sao thiên sinh nha luôn ngủ lại thức tỉnh?

      phải chứ? Nhưng mà, thiên sinh nha chỉ là cây đao chữa thương thôi mà!” Kagome khó hiểu nhìn Toutousai.

      “A, nhưng mà nó là thanh đao có thể nổi danh cùng với thiết toái nha, cũng là thanh đao của Inu No Taishou sama”

      “Như vậy…” Kagome nghe cũng hiểu cái gì “Đúng rồi, Fuyuki đâu? Sao lại thấy?”

      Lúc nãy mọi người mới phát Fuyuki biến mất.

      “A! Ta nghĩ ra rồi” Toutousai cười “Hẳn là nha đầu đó bị Sesshoumaru bắt , lúc mà Inu Yasha dùng phong chi thương ấy”

      “Chà ~”

      “Chà ~”

      “Chà ~”

      Kagome, Sango và Miroku đồng thanh.

      “Em cũng thấy vậy” Shippo gật đầu .

      “Cái đó, Fuyuki phải…” Bị phong chi thương chém tới sao? Mặt Kagome tái nhợt.

      “Đừng lo lắng về chuyện đó, trước khi thiết toái nha đánh tới, Sesshoumaru dùng lưng bảo vệ bé…” Đem bé bảo vệ? Ừm, cái này nghe giống tác phong của Sesshoumaru chút nào! Cho dù bé và Sesshoumaru biết nhau hơn hai trăm năm, nhưng mà dù sao cũng chỉ là loài người yếu ớt, kẻ ghét loài người như Sesshoumaru sao lại… Chà chà, lẽ vì muốn cứu bé mà làm cho thiên sinh nha thức tỉnh?

      “Ôi chao –”

      “Ôi chao –”

      “Ôi chao –”

      Kagome, Sango và Miroku lại đồng thanh.

      “Này, hình như em cũng thấy” Shippo cũng gật đầu.

      “Ta cũng thể tin nỗi. lẽ…” Toutousai đưa thiết toái nha cho Inu Yasha, vuốt cằm lẽ tên Sesshoumaru kia nở hoa đào rồi sao?”

      “Ngu xuẩn, cái gì mà nở hoa đào? bằng ta là đồ chơi mà Sesshoumaru thấy thích thú hơn” Inu Yasha thấy mấy kẻ này càng càng quá, nhịn được .

      “Thôi, tóm lại chỉ cần con bé bị gì là được. Như vậy ta cũng đây. Hãy trân trọng thiết toái nha đấy!” Toutousai lại cưỡi trâu rời .

      Fuyuki bị Sesshoumaru kéo vào lòng, đầu óc trống rỗng, lúc định thần lại và Sesshoumaru ở nơi núi cao, tuy rằng rừng cây ở đây đậm rạp, nhưng vẫn nhìn được mặt trời xuống.

      Vuốt áo giáp của Sesshoumaru, Fuyuki ngồi dậy. Lúc tỉnh dậy thấy Sesshoumaru nhắm mắt, may mà bị thương, nhưng mà nhìn cái tư thế nữ nam dưới này khiến đỏ mặt mà!

      tới cái tư thế nữ nam dưới này, Fuyuki nhớ tới hình như mình và Sesshoumaru có ba lần thế này phải, mà vẫn chỉ là ngây thơ, dĩ nhiên mặt đỏ như máu rồi.

      Fuyuki ngốc nghếch hồi, cho tới khi ánh mắt Sesshoumaru nhìn thẳng vào cái người nhìn mình chăm chú kia, mới thấy tư thế này của mình ổn chút nào, sau đó đứng dậy.

      “A, cái này… Đói bụng ?” Fuyuki xoa mặt, xấu hổ hỏi.

      “…” Sesshoumaru im lặng nhìn Fuyuki luống cuống, trầm mặt xoay đầu sang bên, chỉ để cái sườn mặt cho Fuyuki nhìn.

      Bị lơ rồi…

      Tuy rằng mặt Sesshoumaru chút biểu tình gì, nhưng mà động tác quay đầu này khiến cho Fuyuki hiểu được Sesshoumaru lên ý nghĩ của mình. Trừng mắt nhìn cái thân ảnh màu trắng kia, chán nản “Được rồi, ta biết rồi, ngươi cần ăn”

      Nhìn thân áo trắng của Sesshoumaru bị nhiễm đỏ, Fuyuki biết bị thương .

      “Ta tìm thảo dược”

      “Ta cần dùng thuốc của loài người” Sesshoumaru lạnh lùng cự tuyệt.

      “Biết rồi, ngươi là đại quái! Thuốc của loài người có tác dụng lớn với ngươi, nhưng mà ngươi cứ coi như là ta lấy lòng ngươi !” Fuyuki xoay người vào rừng, để ý ánh mắt khó chịu của Sesshoumaru.

      Cho đến khi còn thấy bóng của Fuyuki, Sesshoumaru mới quay đầu nhắm đôi mắt màu vàng lại.
      Last edited: 7/8/14

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 23
      Chương 23: bé ấy sai…
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

      [​IMG]






      Đến khi Sesshoumaru uống thuốc trời sẩm tối, Fuyuki nhìn Sesshoumaru ngồi trước đống lửa ngẩn người.

      “Tìm được?”

      “Ừm” Fuyuki quay đầu, nhìn sườn mặt tinh xảo của Sesshoumaru.

      “……”

      “A, Sesshoumaru, ngươi chủ động chuyện với tôi rất hiếm đấy! Aha…” Fuyuki cười gượng, chột dạ mở mắt, dám nhìn sườn mặt tinh xảo của Sesshoumaru.

      “Tìm được phương pháp trở về!” phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

      Thân thể Fuyuki cứng đời, hai má co rút, cúi đầu, xoa ống tay “Ừm, tìm được rồi”

      ra Sesshoumaru biết xuyên quan, chỉ biết tìm đường trở về, biết vì nguyên nhân gì nhưng Fuyuki cảm thấy thể cho Sesshoumaru, hơn nữa cũng sợ về chuyện của gia đình , cảm thấy ngăn cản mình.

      “……”

      “Làm sao ngươi biết điều đó?”

      “Lần trước thấy quần áo của ngươi mặc sau khi gặp bọn Inu Yasha, còn có…”

      Sesshoumaru hết, nhưng Fuyuki biết nguyên nhân rồi. Khi đó Kagome thay bộ đồng phục cho , cuối cùng bị Sesshoumaru ném xuống nước nên đành phải thay kimono. Ngoài áo quần, việc đánh nhau với Kagome lúc đó hẳn là tức giận, mà bây giờ hẳn là nghi ngờ ít.

      “Sesshoumaru lợi hại, chỉ vài chuyện bị ngươi đoán trúng” Fuyuki cười khổ, cứ tưởng biết gì “Tuy rằng ta biết phương pháp trở về nhưng gặp được người nhà! Lúc trước ta chỉ nghĩ mình có thể về, nhưng lần này… haha”

      “Nếu…”

      “Đừng cản ta, được chứ?” Fuyuki ngăn Sesshoumaru “Ngăn cản cũng vô dụng, ta muốn trở về, giống như ngươi muốn theo đuổi lý tưởng của mình vậy”

      “Ồ? Ngươi bảo ta ngăn được?” Khóe miệng của Sesshoumaru nở nụ cười lạnh, ánh mắt kiên định nhìn Fuyuki “Vậy cứ thử xem, ta có ngăn được hay ?”

      “Haha, nếu Sesshoumaru có thể ngăn ta được, vậy ta làm người hầu ở cạnh ngươi, thế nào?” Fuyuki đùa.

      “Được” muốn xem tự tin của này từ đâu mà có, hai lần trước ta chuồn êm, đó là do Jaken sơ xuất, về sau tự mình Sesshoumaru chú ý ta, xem ta chạy thế nào.

      Ặc, Fuyuki trợn tròn mắt, nhưng mà chỉ giỡn thôi mà! Sesshoumaru xem là sao?

      Nhưng mà Fuyuki cũng quan tâm cho lắm, bao lâu mơ màng ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, trời sáng chưa lâu, Sesshoumaru ngửi thấy mùi con người tới gần nơi này. Đôi mắt mở to đầy cảnh giác, phát cách đó xa là thân hình bé sợ hãi nhìn .

      bé loài người? Sesshoumaru nhíu mày, nhìn thoáng qua Fuyuki gối lên đùi mình mà ngủ, cái nơi này đúng là phải là chỗ thích hợp để nghĩ ngơi, trừng mắt nhìn kia đe dọa.

      kia nhanh chóng chạy , nhưng lâu sau lại chạy về, tay đưa ống trúc chứa nước và ít rau dại cho Sesshoumau, cười với , rồi chạy lui sau cái cây nhìn trộm .

      “Ta ăn đồ của loài người” Thấy bé kia có ý rời , Sesshoumaru lạnh nhạt , cũng có ý gọi Fuyuki dậy.

      “Ưm? Sesshoumaru, ngươi cái gì?” Fuyuki mở mắt ngồi dậy, ngu ngơ nhìn Sesshoumaru.

      Sesshoumaru trả lời Fuyuki còn mơ màng, ánh mắt chuyển sang bên kia.

      Lại để xem sườn mặt à? Nhưng bây giờ phải là lúc suy nghĩ, đầu óc buổi sớm phải là thứ tốt, cho nên Fuyuki quyết định hỏi lại.

      “Sesshoumaru, ngươi vừa gì?”

      “….” Sesshoumaru trẩ lời, nhưng sau bụi có phát ra thanh.

      Fuyuki quay đầu nhìn lại thấy bé đứng sau cái cây, thấy bé nhìn bên này, Fuyuki lại nhìn tới nơi cạnh chỗ hai người nghỉ ngơi, nơi đó có ống trúc chứa nước và ít rau dại. Sửng người lát, Fuyuki cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

      “Đây là… cho chúng ta sao?” Fuyuki hỏi bé.

      bé đứng sau cái cây kia trước tiên là bất an lùi bước, thấy Fuyuki có ác ý mới gật đầu.

      “Cảm ơn”

      Nghe Fuyuki lời cảm ơn, bé sững người, sau đó mỉm cười gật đầu với Fuyuki rồi rời khỏi đó.

      “Đúng là bé lương thiện, đúng Sesshoumaru?”

      “Hừ!”

      Ba ngày sau, vết thương của Sesshoumaru cũng tốt lên ít, Fuyuki cảm thấy quái quá mạnh, tốc độ phục hồi quá nhanh~

      Lúc theo Sesshoumaru xuống núi, mặt trời chìm xuống, nơi này xuất màu đỏ rực của yên bình, dã cùng mị hoặc, giống như máu đỏ bình thường, có chút điềm xấu.

      Đây là lần thứ ba Fuyuki ngừng bước “Này, Sesshoumau, thế này được ? đợi bé kia tới…” Ngày nào bé cũng đưa đồ ăn tới cho bọn họ, thấy bọn họ chắc đau lòng nhỉ? Ngày hôm qua bé còn bị thương , hỏi nguyên nhân cũng , chỉ mỉm cười.

      Nghỉ chân lát, thấy Sesshoumaru giống như nghe được lời mình, Fuyuki do dự lát rồi cũng theo. Vất vả lắm mới đuổi kịp Sesshoumau, nhưng mà có dấu hiệu dừng lại, Fuyuki chú ý, đập vào lưng của .

      Lảo đảo bước lui vài bước, Fuyuki ôm cái mũi “Sao tự dưng lại dừng lại?”

      Trong khí truyền tới mùi của sói, còn kèm theo mùi máu tươi của loài người, vô cùng đậm đặc, cơ bản có thể khẳng định đó là thôn bị sói công kích, mà cái thôn kia là hướng mà bé đó trở về. Sesshoumaru dừng lại là muốn cho biết à? Thấy nghi ngờ trong mắt Fuyuki, Sesshoumaru chuyển tầm mắt, mặt chút cảm xúc làm người ta đoán ra.

      “Sesshoumaru sama –“Jaken chạy tới, huy đầu trượng, kích động chạy tới “Sesshoumaru sama, cuối cùng cũng tìm được ngài”

      ra là đợi Jaken! Ta còn biết nguyên nhân, ra là vì vậy!” Fuyuki bĩu môi, đối với việc Sesshoumaru khiến múi đau có chút tức giận.

      “Ơ! Sao ngươi lại ở đây?” Bây giờ Jaken mới phát tồn tại của Fuyuki.

      “Ta ở đây lâu rồi”

      phải ngươi trốn rồi sao? Sao còn có mặt mũi mà trở về? Ngươi có biết Sesshoumaru sama… A!” Chưa kịp hết Jaken đáng thương bị Sesshoumaru lạnh lùng nhìn.

      “Jaken, thôi”

      “Vâng, Sesshoumaru sama”

      ra Fuyuki cảm thấy gặp Jaken là chuyện tới, nhưng bây giờ phải là thời gian tốt, thấy Jaken im lặng, đuổi theo bước chân của Sesshoumaru.

      tiếp lâu, đến lúc trời sắp tôi Sesshoumaru dừng chân lại. Nơi dừng phải chỗ nào khác mà là thi thể của bé kia. Thấy bé nằm đất, bộ kimono màu vàng là máu tươi, hai mắt mở to nhưng mất ánh sáng, biểu này hẳn là cam lòng với cái chết, cũng có sợ hãi.

      Máu chảy như thế, hẳn là do bị sói cắn chết.

      “A, được, bé này sắp chết rồi” Jaken nhìn thi thể đó, lắc đầu .

      Fuyuki nhìn chằm chằm thân thể bé kia, lại thấy Jaken ngồi xuống, đem thi thể lạnh băng kia ôm vào lòng. ràng hôm qua còn vui vẻ, thế mà bây giờ thi thể lạnh lẽo? Ngày hôm qua vì để bọn họ có thêm đồ ăn ngon, trộm cá, bị người ta phát đánh cho bị thương, cả người giống như búp bê bị hư nhưng vẫn còn cười đẹp như vậy. Chỉ mới qua đêm mà sinh mệnh biến mất.

      “Này, Fuyuki, ngươi làm gì vây? Phải nhanh thôi, Sesshoumaru sama còn chờ!” Jaken thúc giục.

      Fuyuki có chút run rẩy, miệng mở ra, bằng giọng lạnh nhạt bình tĩnh “Này, ta phải đào mộ cho con bé”

      “Tùy ngươi” Sesshoumaru thản nhiên nhìn Fuyuki, con ngươi màu vàng xuất chút cảm xúc phức tạp.

      Làm cái mộ cho con bé, là thế, nhưng biết bé này tên gì, vì con bé , cho tới giờ chưa từng .

      A, phiền phức. Fuyuki nở nụ cười khổ.
      Last edited: 7/8/14

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] Chương 24
      Chương 24: Cứu người sai ở đâu?
      Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

      [​IMG]




      Có lẽ là do từ đáy lòng có chút đau thương, mặt lộ ra vẻ mặt hơi rối rắm, muốn đem mọi thứ vùi lấp . Sesshoumaru thấy biểu tình ngu ngốc của Fuyuki bây giờ, hai trăm năm nay vẫn chưa học việc bảo trì khoảng cách với loài người.

      Vẻ mặt này chướng mắt!

      Xoay người ra hai bước, Thiên Sinh Nha ở thắt lưng rung lên, giống như thúc giục Sesshoumaru rút đao.

      Muốn ta cứu bé đó hử?

      Sesshoumaru hơi nhíu mày, nhìn Fuyuki ôm thi thể bé đó, mày của Sesshoumaru càng nhíu chặt. Xoay người cái, tới cạnh Fuyuki, thô bạo kéo đứng lên, sau đó rút Thiên Sinh Nha ra.

      “Sesshoumaru, ngươi định làm gì?” Fuyuki hỏi.

      Nhưng Sesshoumaru chả thèm để ý Fuyuki, cầm Thiên Sinh Nha nhìn kỹ, đống quỷ sử quấn quanh trước mắt . Vẫy Thiên Sinh Nha, mấy tên quỷ kia bị giết.

      Sesshoumaru sama làm cái gì thế? Jaken nghi ngờ nhưng dám hỏi. Cho đến khi thi thể kia mở mắt đứng dậy Jaken giật mình thốt lên “Sống, sống lại!”

      “Jaken, thôi” Sesshoumaru thu đao vào vỏ, nhìn Jaken kinh ngạc .

      “Vâng, Sesshoumaru sama” Jaken giật mình, nhảy dựng chạy theo Sesshoumaru.

      đoạn đường, Jaken im lặng hồi, sau đó lại bị kiện kia dọa.

      “Này – ngươi định làm gì mà đem theo cả con bé này theo vậy hả?” Nhìn bộ dạng hài hòa của Fuyuki và bé loài người kia, Jaken tức hộc máu. Nhóm của Sesshoumaru vốn toàn quái, trước có Fuyuki là loài người, bây giờ lại có thêm con nhóc loài người nữa, đối với người ghét loài người như Sesshoumaru sama sao có thể tha thứ được? Tuy rằng con bé kia là do ngài ấy cứu…

      “Tới đây, Rin, chào Jaken cái ” Fuyuki mỉm cười tủm tỉm khiến Jaken sợ hãi lui về sau hai bước.

      “Jaken sama ngày tốt, con là Rin” Rin ngoan ngoãn chào Jaken, sau đó nở nụ cười với Jaken, cái bộ dạng gọi là “đánh người chạy đánh người chạy lại” kia khiến cho Jaken đơ người, còn Fuyuki gật đầu vừa lòng.

      “Ngày mai tìm thôn ném con bé ở đó !” Jaken biết lấy khoai lang ở chốn nào ra nướng, với Fuyuki ăn khoai.

      “Rin cần, Rin muốn ở cạnh Sesshoumaru sama và Fuyuki oneechan” Fuyuki chưa kịp mở miệng bị Rin giành mất.

      “Ngu ngốc, loài người như ngươi theo quái chúng ta làm gì?” Jaken dùng đầu trượng gõ đầu Rin, vẻ mặt tức giận.

      “Fuyuki oneechan phải là loài người sao?”

      Jaken thay đổi biểu tình “Hừ! Lúc bị quái truy đuổi, ngươi có thể chạy trốn nhanh như ta sao?”

      Fuyuki nhìn khinh thường, lời này của Jaken làm mất hình tượng của mà! Xin lỗi , chỉ có chút chuyên nghiệp trong việc chạy trốn thôi mà.

      Rin chán nản cúi đầu, nhìn khoai lang trong tay, cắn môi “Nhưng…nhưng., cha của Rin, mẹ và đều bị kẻ xấu giết hết, với Rin mà , loài người so với quái còn đáng sợ hơn… Rin cần ở thôn nào hết, Rin chỉ muốn theo Sesshoumaru sama và Fuyuki oneechan thôi ~”

      “Rin….” Jaken im lặng nhìn Rin khóc như mưa, nhất thời biết gì cho đúng.

      Cả nhà đều bị người xấu giết ư? Cho nên trước kia vẫn , chắc là do sợ tiếp xúc với người khác. Fuyuki xoa đầu Rin thở dài, thời Chiến quốc này việc giết nhau là bình thwongf. Ngay cả khi bé có ở ở thế giới quái cũng thoát được, chỉ là… rất nhanh trở về thế giới của mình, lúc đó ai có thể bảo vệ bé này đây?

      Ánh mắt chuyển tới chàng trai lạnh lùng ngồi tảng đá cách đó xa, nếu là ….

      Sesshoumaru cảm nhận được ánh mắt của Fuyuki nhìn mình, cũng hiểu được ý nghĩ của Fuyuki lúc này. Đứng lên, tới trước mặt Fuyuki kinh ngạc.

      Im lặng nhìn Rin khóc, lạnh lùng “Nếu cho tôi lý do nó có thể ở lại”

      “A?” Fuyuki và Rin có chút mê mang.

      “….” Sesshoumaru nhìn Fuyuki đầy thâm ý, xong rồi xoay người vào trong rừng.

      Nếu quyến luyến loài người như vậy, cảm thấy thế giới của quái đầy đơn, vậy ta để cho loài người bên cạnh bầu bạn, có gì đâu? Nhưng điều kiện, phải ở đây, Fuyuki…

      “Sesshoumaru… Ý của là gì?” Fuyuki nhìn Jaken hỏi, Jaken cũng ngây người biết.

      “Thôi kệ, tóm lại coi như Sesshoumaru đồng ý để Rin ở lại”

      Nhìn Rin và Fuyuki, Jaken thở dài, hiểu tại sao ta lại lạc quan như vậy. Nhưng mà vui mừng của Jaken còn lâu mới tới! Thôi, dù sao cũng có quan hệ gì với , chỉ cần có thể ở cạnh chăm sóc Sesshoumaru sama là được rồi, còn bọn họ muốn làm gì kệ vậy.

      Lúc Sesshoumaru trở về là lúc trời hừng đông, ở sau còn dẫn thêm con thú đầu rồng để Rin và Fuyuki ngồi lên, nguyên nhân là vì hai chậm quá mức. Fuyuki lén khinh bỉ, ràng Sesshoumaru giống như tản bộ trong sân, vậy mà dám bảo chậm. Nhưng mà lần này người được lợi là và Rin, cũng đem lời này ra để Sesshoumaru khó chịu.

      Lần này Sesshoumaru chủ yếu tìm đồ đệ của Toutousai, thuận đường đuổi giết tên bán dám chọc – Naraku. Nhớ tới lần đuổi giết Toutousai của Sesshoumaru, Fuyuki nhớ bây giờ nhóm Inu Yasha còn ở cùng ông ta nên đề nghị Sesshoumaru tìm mình, còn các ở lại đó dựng trại, ai ngờ Sesshoumaru lạnh lùng nhìn rồi bác bỏ ý kiến đó.

      Fuyuki thất vọng thở dài, kỳ vọng có thể tìm được Kagome biến mất. Sesshoumaru muốn quan sát , ngăn trở về đại sao? lẽ lời lần trước sao? Có lẽ… thể nào… Fuyuki nhìn cái đầu tóc màu bạc của Sesshoumaru, ánh sáng tao nhã chiếu lên, trong nháy mắt đờ người. Chắc phải đâu! Loại quái cao ngạo như Sesshoumaru làm sao có thể so đo với như vậy.

      Lúc Fuyuki rối rắm, Sesshoumaru dừng chân lại, về phía thôn trang ở phía tây. Jaken theo phía sau Sesshoumaru.

      Fuyuki và Rin nghe tiếng bò rống, Rin nhất thời nhảy dựng lên, tuổi quả nhiên tràn đầy tinh lực, chạy nhanh hơn nhiều. Tiếng bò rống như bảo đuổi kịp nó vậy, Fuyuki quyết định quên lời kêu gọi đó.

      “A! Có quái bị giết” Phía trước là Rin hô.

      “Đừng ngốc như vậy, làm sao có khả năng… Oa! chết rồi!” Jaken cũng kinh ngạc.

      Tiếng bò vang bên cạnh Rin, Fuyuki cuối cùng cũng thấy được quang cảnh đó. con quái khổng lồ chia thành nhiều miếng, nhìn qua tuyệt đối phải thịt ngon bị ném. Là bị người khác phanh thây sao? Cái kiểu chết bất nhã này, ai có có khẩu vị nặng như thế? Fuyuki vuốt mặt trầm tư.

      “Là Inu Yasha giết” Seshsoumaru mở miệng .

      có khả năng đó! Cái tên bán đó…” Jaken tin nổi.

      Sesshoumaru để ý lời của Jaken, cẩn thận ngửi mùi trong khí. Qủa là mùi của đoàn người Inu Yasha, nhưng mùi máu của Inu Yasha thay đổi, mùi máu của quái thuần chủng…. tới gần đầu quái kia, phát được hương vị của thiết toái nha, lẽ răng con quái này có thể cắn đứt thiết toái nha? Tuy rằng là suy đoán, nhưng Sesshoumaru chút do dự đem đầu của quái đó kiểm tra.

      “Này Sesshoumaru, ngươi định làm gì? Đầu quái đó nhìn qua đẹp tí nào!” Nhìn động tác của Sesshoumaru, Fuyuki suýt nữa cùng rống lên như bò. Sesshoumaru làm cái gì? lẽ định lấy nó làm cơm chiều? Đây là khẩu vị của quái sao? Fuyuki văn vẹo khuôn mặt, tin nổi nhìn Sesshoumaru.

      “A! Đau!” hòn đá ném trúng đầu Fuyuki.

      “Đây là tài liệu của chú kiếm” Sesshoumaru dùng ánh mắt khinh thường nhìn , đồng thời cảnh cáo nên làm bậy.

      Fuyuki vuốt phần trán bị đá đập vào, bĩu môi “Là tài liệu của kiếm à…”

      đúng là loài người ngu ngốc, ngay cả cái này cũng biết” Jaken đẩy Rin quấn lấy mình cười nhạo “Thiết toái nha và Thiên sinh nha đều từ răng của cha Sesshoumaru sama tạo ra, dĩ nhiên răng của con quái này cũng tạo ra kiếm”

      ra là vậy” Thế giới của quái quả có nhiều điều khó giải thích! Fuyuki gật đầu.

      “Sesshoumaru sama, tiểu nhân đúng ?” Jaken xoay người nịnh nọt Sesshoumaru, nhưng chỉ thấy bóng dáng rời của Sesshoumaru “A? Sesshoumaru sama, ngài muốn đâu?”

      “Tìm đệ tử của Toutousai, các ngươi cần theo” Sesshoumaru tuy trả lời Jaken, nhưng mắt lại nhìn Fuyuki “Tốt nhất nên an phận”

      “Vâng, vâng!” Fuyuki chột dạ trả lời.

      Sesshoumaru có chút bất mãn với thái độ của Fuyuki nhưng gì. Nơi của người kia có oán khí nặng, phải thứ loài người có thể chịu được, với Fuyuki trước kia phải vấn đề gì lớn, nhưng linh lực bây giờ của ấy yếu rất nhiều, thể nào chịu được loại oán khí này.
      Last edited: 7/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :