1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Đồng Nhân] Tao Nhã Chính Là Sai - Mộc Sênh (1 mở đầu - 64 chính văn - 4PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 50
      Chương 50: Bị lừa chắc là sai!
      Edit: Yun Haku

      [​IMG]




      Linh Cơ Ngạn đứng chỗ xa khu nhà ở, thần sắc ngưng trọng nhìn chàng trai đứng thảng nhiên bên trong. Mái tóc màu tím hiếm thấy, thân kimono màu tím nhạt, khuôn mặt tuyệt sắc, đôi mắt màu xanh mang theo sắc bén.

      Người này phải là người xuất trong cảnh mơ mà là người dùng phép thuật để vào. Xung quanh mang theo khí thế khiến người khác sợ hãi, ánh mắt nhìn ả như người bề nhìn kẻ thấp hèn, đều này đủ để ả biết, người này đơn giản.

      Nhưng người như vậy sao lại xuất trong cảnh mơ của Fuyuki?

      “Ngươi là ai?” Linh Ngạn Cơ mở miệng hỏi.

      “Kạc Phi Li, tộc trưởng bộ tộc thiên hồ”

      “Thiên, thiên hồ? Là bộ tộc đứng đầu giới?”

      “Ồ? Ngươi cũng biết à? Hiếm thấy , nghĩ tới người trẻ tuổi cũng biết đến người của tộc thiên hồ bọn ta” Lạc Phi Li khẽ cười.

      “Đừng, đừng gạt người! Thiên hồ sao còn có thể sống đời? Nghe đồn hơn hai trăm năm trước, bộ tộc thiên hồ khiêu khích thần minh, huy đao với thần sau đó bị thần giáng thiên phạt, toàn tộc ai thoát khỏi cái chết, từ đó về sau còn xuất giới. đời này còn khả năng thiên hồ còn sống!” Linh Ngạn Cơ đè nén áp lực khi bị ánh mắt càng lúc càng bén nhọn của Lạc Phi Li nhìn, lớn tiếng phản bác.

      Lạc Phi Li hiếm lắm mới lần, ai ngờ người ta lại tin “ tin thôi, lớn vậy làm gì? Hay là người sợ hãi nên mới lớn tiếng để xua tan sợ hãi đó của mình?”

      “……”

      “Hành động của ngươi có nguyên nhân, ta cũng có thứ cần bảo vệ, ta quan tâm lí do khiến ngươi ra tay với Fuyuki, bây giờ dừng tay ta cho ngươi con đường sống, nếu ….” Đôi mắt màu xanh của Lạc Phi Li lên tia sát ý “ chết đấy! Kẻ xâm nhập….”

      Kẻ xâm nhập? Fuyuki giật giật khóe môi, đây là dùng khẩu khí của chủ nhân mà đó! Chủ nhân nơi này là chứ? “Lạc Phi Li, ngươi cũng là kẻ xâm nhập đấy” Fuyuki chừa mặt mũi cho Lạc Phi Li, phá hủy khí thế ‘chủ nhân’ của .

      “Ôi chao? Ta tính vào đó đâu Fuyuki!” Lạc Phi Li đáng thương nhìn Fuyuki.

      “Vì sao tính? Ngươi cũng là kẻ xâm nhập mà!”

      “Vì bảo vệ Fuyuki nên ta mới tới đó! vậy vô tình” Lạc Phi Li giả bộ khóc.

      “….” Người kia ghê tởm…

      “Vậy, Linh Ngạn Cơ, câu trả lời của ngươi?” Lạc Phi Li chuyển ánh mắt nhìn về phía Linh Ngạn Cơ.

      Linh Ngạn Cơ lên tiếng mà lấy vũ khí của ả ra – cặp chuông, chia ra hai tay cầm, tư thế chuẩn bị tấn công.

      “Chắc chứ? Câu trả lời của ngươi là đây?” Tuy rằng oán hận nhưng mà rat ay với tộc nhân của bộ tộc thiên hồ , tộc trưởng như tuyệt đối cho phép.

      Linh Ngạn Cơ nhanh chóng bay tới gần Lạc Phi Li, tiếng chuông vô cùng mạnh mẽ, chấn động cả gian. Khuôn mặt của Lạc Phi Li thay đổi nhìn bóng người màu xam lam kia, trước ba bước đột phá, lực quanh thân hơi chấn động nhưng đủ để cho Linh Ngạn Cơ bị đánh bật ra.

      Lại có thể mạnh tới mức này…. Linh Ngạn Cơ giãy dụa đứng lên, xoay người chạy về phía rừng trúc.

      “Muốn chạy?” Lạc Phi Li cười lạnh, muốn đuổi theo bị Fuyuki nắm góc áo lại.

      “Thả ả

      Lạc Phi Li im lặng nhìn Fuyuki, mặt có chút thản nhiên mà biến thành nghiêm túc hiếm thấy.

      vậy có chút quá phận, vừa nãy cũng là do ngươi ra tay giúp đỡ ta” Fuyuki buông góc áo của Lạc Phi Li, nhìn về phương hướng Linh Ngạn Cơ biến mất “Nhưng người kia có sát ý đối với ta…” Ít nhất cảm giác được.

      Có lẽ ra tay Fuyuki cũng thất bại đâu nhỉ? Lạc Phi Li đột nhiên nghĩ vậy. Thu lại khuôn mặt nghiêm túc, nở nụ cười như “Vậy là được rồi, nhớ kỹ ân tình lần này, ta bắt ngươi trả lại”

      Sau khi Linh Ngạn Cơ chạy ra khỏi giấc mơ của Fuyuki, sợ hãi ngồi ngã lên mặt đất.

      Cái người tên Lạc Phi Li kia là thần thánh nơi nào? Sao lại có sức mạnh mạnh mẽ như vậy? lẽ… Là thiên hồ sao? Quan trọng là tại sao phải giúp loài người như Fuyuki?

      Bây giờ phải lúc cân nhắc điều này, Linh Ngạn Cơ lắc đầu mạnh mẽ, đứng lên, tới gần Fuyuki mê mang. Thời gian sắp kịp, mặc kệ thế nào cũng phải đem loài người này tới chỗ vị đại nhân kia.

      Linh Ngạn Cơ khiêng Fuyuki lên rồi biến mất, hóa thành cơn gió mà biến mất trong phòng.

      Xuyên qua rừng rậm tối như mực, thả người xuống vách núi đen, dừng lại trước cái động.

      “Ai?” Tiểu quái canh gác hô.

      “Linh Ngạn Cơ, ta tới gặp đại nhân”

      Hai quái canh cửa động nhìn thoáng qua, sau đó tránh người để Linh Ngạn Cơ vào.

      “Đại nhân, ta thất bại” Linh Ngạn Cơ đem Fuyuki đặt phía , ngồi đối diện khối cự thạch là chàng trai áo đen giấu người.

      “Sao lại có thể? Với sức mạnh của Linh Ngạn Cơ ngươi….”

      “Nhưng lần này ta có đem loài người tên Fuyuki kia tới, hi vọng đại nhân nghĩ ra biện pháp, nhất định giải trừ lời nguyền cho Sesshoumaru điện hạ” Linh Ngạn Cơ có chút lo lắng .

      “Tốt lắm! Vậy đem hai người đó bắt lại !” Chàng trai ngồi cự thạch hạ lệnh.

      “Cái gì?” Nhìn đám tinh vây quanh mình, Linh Ngạn Cơ tin nhìn chàng trai áo đen kia “Đại nhân, vì sao ngay cả ta cũng….”

      “A a! ra là vậy!” Fuyuki mê man đứng lên, lảo đảo hai bước đứng vững “ đúng là, mấy ngày nay ngươi ép buộc ta là vì nguyên nhân này sao Linh Ngạn Cơ?”

      “Ngươi, ngươi tỉnh lại khi nào?” Linh Ngạn Cơ kinh ngạc nhìn Fuyuki trước mặt, đối phương hoạt động thân thể, đôi mắt mơ màng buồn ngủ xoa xoa tóc.

      “Lúc ở đường, xương cốt của ngươi chọc vào người ta khiến ta tỉnh đấy!”

      “Ngươi….”

      “Chuyện xưa phát triển tới đây mà ngươi còn hiểu sao?” Fuyuki hỏi.

      “Hiểu được cái gì?”

      Bất đắc dĩ lắc đầu, mông lung trong mắt Fuyuki biến mất sạch “Ngươi bị tên này lừa, Sesshoumaru bị nguyền rủa gì hết”

      có khả năng, ta ràng thấy được….” Chú ấn đỏ tươi người Sesshoumaru điện hạ “Ta cho Yue sama nhưng ngài ấy tin, ta, ta chỉ có thể tự mình hành động… Người này chỉ cần đem ngươi ngủ say chú ấn của Sesshoumaru điện hạ …”

      “Làm cho ta ngủ say trong mộng cũng có khả năng đó, cho dù chính ta có cách thoát nhưng mà ngươi cho Sesshoumaru nhúng tay sao? Cho tới lúc này ngươi cũng đem ta tới đây thôi. Vì vậy, mục đích ban đầu của tên này chính là để ngươi đem ta tới nơi này…”

      “……”

      “Về phần ngươi nhưng Yue phu nhân tin ngươi ta nghĩ hẳn là ngươi bị trúng ảo thuật của tên này, thực tế ngươi chưa từng gì với Yue phu nhân cả. Chú ấn người Sesshoumaru cũng vì nguyên nhân đó đấy. Mục tiêu cuối cùng của chính là bắt ta làm con tin để tấn công chiếm lấy Tây quốc” Fuyuki nhìn chằm chằm cáo người mặc áo đen, “Đúng vậy chứ Mã Não Hoàn?”

      “Ahahaha… Ngươi vẫn sâu sắc như hai trăm năm trước vậy! Thần bảo vệ Fuyuki sama” Chàng trai áo đen đứng lên, thoát bộ áo choàng người, lộ ra khuôn mặt tà mị.

      “Cách làm việc của ngươi vẫn giống như hai trăm năm trước, thích lòng vòng quanh co” Fuyuki châm chọc .

      “Tuy rằng linh lực người hơn hai trăm năm trước nữa nhưng lại có thể nhận rat a nhanh như vậy, ta nên thế nào nhỉ? hổ là người phụ nữ của Sesshoumaru sao?”

      “Ta làm gì phức tạp như ngươi nghĩ, ta chỉ là nghe được giọng của ngươi nên mới nhận ra thôi, đồ ngu xuẩn. Còn có, ta phải là người phụ nữ của Sesshoumaru” Fuyuki khách khí khinh bỉ Mã Não Hoàn.

      Tiếng chuông vang , người mặc áo lam đột nhiên từ mặt đất đứng dậy bay về phía Mã Não Hoàn.

      Fuyuki thầm kêu tốt, nhưng kịp ngăn lại, tay của Mã Não Hoàn xuất trường mâu, đâm qua bụng của Linh Ngạn Cơ, cuối cùng vung tay đem Linh Ngạn Cơ ném .

      “Đem các ả tới lao ngục ” Mã Não Hoàn hạ lệnh với đám thủ hạ.

      Hai người bị nhốt ở hai phòng giam khác nhau, Fuyuki nhìn Linh Ngạn Cơ vẫn nằm đất nhúc nhích ở phòng giam đối diện, nghi ngờ ả có phải chết hay chưa.

      Đúng là, thích làm việc sạch lẽ lưu loát, nghĩ tới có người còn sạch lưu loát hơn . Fuyuki dựa vào tường, liếc nhìn bóng người màu lam ở phòng đối diện, im lặng thở dài. biết giữ lại khí lực để chạy trốn, ngay lập tức dùng hết sức xông lên, đúng là người đơn thuần, khó trách bị tên ranh kia lừa.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 51
      Chương 51: Con tin sai!
      Edit: Yun Haku

      Sesshoumaru đứng phía ngọc giai, người tản ra sát khí khiến đám binh sắp ra trận giết địch đều bị kinh sợ.

      “Sesshoumaru, nghĩ tới con ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo vệ được, ở chính cung điện của bản thân mà người bị bắt làm con tin” Yue ngồi trong vườn hoa với Sesshoumaru với giọng châm chọc.

      Jaken ở cạnh chảy mồ hôi lạnh, bây giờ Sesshoumaru sama rất tức giận, thế mà Yue phu nhân lại còn khiêu khíc, nơi này sắp xong rồi.

      “A a! Cha ngươi để người ở dưới mí mắt của mình bị bắt , quả nhiên vẫn thể mạnh hơn cha ngươi, hử Sesshoumaru?” Yue nhìn thân hình buộc chặt của Sesshoumaru, tiếp tục xé vết rách to hơn.

      “Phu nhân, ngài đừng nữa, tiểu nhân cầu ngài….” Jaken quỳ dưới đất khóc ròng.

      “Hả? Tại sao ta phải nghe ngươi?”

      “Tiểu nhân tên là Jaken” Jaken bi phẫn, bi phẫn vì Yue phu nhân nhớ tên , à , là Yue phu nhân luôn dùng ngôn ngữ để kích thích Sesshoumaru sama nhà .

      “Sesshoumaru điện hạ….” giọng thanh thúy trẻ con ngăn cản lời kích thích của Yue.

      “Chuyện gì?” Sesshoumraru lạnh lùng nhìn Mộc Mị đột nhiên xuất , giọng điệu bình tĩnh làm người ta nghĩ Sesshoumaru ở trong trạng thái tức giận. Nhưng mà khí thế lạnh lùng kia, đôi mắt vàng đầy tức giận kia tỏ Sesshoumaru tức giận.

      “Nếu… Người đó, Fuyuki tiểu thư còn sống, Sesshoumaru điện hạ có thể buông tha cho Linh Ngạn Cơ hay ?” Mộc Mị lấy hết dũng khí nhìn đôi mắt của Sesshoumaru, khẩn cầu.

      Jaken nghe vậy ngừng thở, lùi về phía Yue.

      Người này muốn sống nữa sao? Còn dám nhắc tên người bắt Fuyuki trước mặt Sesshoumaru. Quan trọng hơn quái ngoài phòng của Fuyuki mà lại trơ mắt nhìn Fuyuki bị Linh Ngạn Cơ bắt ngăn cản câu.

      “Ồ?” Sesshoumaru xoay người nhìn Mộc Mị, khóe miệng nâng lên nở nụ cười làm người ta kinh diễm, bước từng bước tới gần Mộc Mị “Ngươi có đủ tư cách để cầu tình thay ả sao?”

      Xong rồi, người này chết chắc rồi. Jaken nghĩ vậy giọng của Yue bỗng vang lên.

      “Sesshoumaru, thời gian tới rồi, nên

      Sesshoumaru nhìn mẹ mình che chở Mộc Mị, hừ lạnh tiếng, biến thành chum sáng biến mất.

      “A – Sesshoumaru sama, đợi tiểu nhân với!” Jaken chạy theo.

      Nhìn hướng Sesshoumaru rời , nhìn về phía Mộc Mị “Ngươi đề cập chuyện này với Sesshoumaru, ngươi nghĩ tới có mạng này à?”

      “……”

      “Tùy ngươi vậy, tiểu quỷ ngoan cố”

      Khu rừng rập rạp, ban đầu là im lặng của sáng sớm nhưng sau lại bị những người xâm nhập phá hủy . Bắt đầu là đoàn bướm bay qua cánh rừng rầm rập, sau đó đám quái đủ màu bôn tẩu chung quanh, giống như tìm cái gì đó.

      Lúc mặt trời dâng lên hoàn toàn khu rừng tranh cãi ầm ĩ khôi phục yên tĩnh.

      “Này, có ngươi tới phải? Ta đói bụng quá!”

      “Bên Sesshoumaru điện hạ hình như khai chiến, bên này hẳn có người tới”

      “Vậy là tốt rồi” rồi Fuyuki giăng kết giới, lấy thứ bên trong ném ra.

      Linh Ngạn Cơ chui ra từ thứ đó, thần sắc nghiêm trọng nhìn về phía chém giết kia. Cuối cùng cũng hạ quyết tâm tới chiến trường.

      “Này, ngươi muốn chỗ nào?” Fuyuki hỏi.

      giúp nhóm của Sesshoumaru điện hạ tay”

      Fuyuki nhíu mày, đồng ý với câu trả lời của Linh Ngạn Cơ “Ngươi bị thương nặng như vậy còn chạy tới đó làm gì?” Hơn nữa có khi còn bị Sesshoumaru chém chết cũng chừng.

      “Hừ! cần đem ta và loài người các ngươi đánh đồng, quái bọn ta yếu ớt như loài người các ngươi” Dứt lời, Linh Ngạn Cơ để ý tới Fuyuki mà phất áo bỏ .

      “Cái gì chứ? ‘ quái bọn ta yếu ớt như loài người các ngươi’ là ý gì? Vì sao đám quái luôn tự cho mình đúng vậy hả?” Fuyuki giọng lầu bầu.

      Sớm hôm nay, giống như Fuyuki đoán, đám tiểu của Gatenmaru theo lệnh đem hai người các tới chiến trường để làm điều kiện đàm phán. Tuy rằng Fuyuki nghĩ Sesshoumaru vì hai người mà nhượng bộ nhưng mà cũng muốn đem phiền toái tới cho . Vì vậy trước khi bị đem tới tay kẻ đó thực kế hoạch vượt ngục. vốn làm chuẩn bị tốt nhưng Linh Ngạn Cơ lại phối hợp với hành động của vì vậy Fuyuki đành phải trốn ra với ả.

      Tuy rằng lúc vượt ngục Fuyuki bị thương nhưng mà mấy ngày nay bị ả ép buộc, thân thể hoàn toàn tốt. Fuyuki tùy tiện tìm rau dại ăn, lần nữa núp vào trong cái cây.

      Sao cứ cảm thấy mình giống như con thỏ rồi? Suy nghĩ này đột nhiên xuất , Fuyuki lâm vào mơ màng.

      Lúc tỉnh lại khu rừng náo nhiệt hơn, giống như đám thú dữ truy đuổi con mồi, tiếng chạy làm chấn động nơi này, xung quanh ít cây bị đốn ngã hoặc là nổ , đan xen vào cùng nhau. Fuyuki xoa mắt, nhìn ra bên ngoài.

      Bốn năm tên quái biết tên truy đuổi Linh Ngạn Cơ, hai bên ngừng giao thủ và chiến đấu. Qua hồi quái thứ nhất ngã xuống. Linh Ngạn Cơ cầm hai cái chuông, cả người đầy máu vào sâu trong rừng giằng co với Gatenmaru.

      Linh Ngạn Cơ quả nhiên rất mạnh, nhiều quái như vậy đều bị ả giết chết. Fuyuki nhìn đống thi thể của đám quái ra kết luận. Nhưng lượng máu chảy ra rất nhiều, hô hấp hỗn loại, lắc lắc thân thể, điều này tỏ tới cực hạn, bây giờ mà đấu với kẻ bị thương như Gatenmaru làm gì có phần thắng? Chúng ta cùng xem trận đấu nào!~~~~~~~

      … Ưm! Fuyuki thất bại chảy mồ hôi, bây giờ phải là lúc làm phóng viên kể lại trấn đấu chứ? Nếu cứ vậy Linh Ngạn Cơ chết mất.

      Linh Ngạn Cơ thở hổn hển, miễn cưỡng tránh công kích của Gatenmaru, duy trì khoảng cách chiến đầu, chuẩn bị tư thế tấn công.

      Này này, đủ rồi, sắp chịu nổi rồi. Bây giờ ngươi mà ngã xuống giả chết ta cũng người khác đâu. Đáy lòng Fuyuki hò hét.

      Nhưng – có khả năng đó phải ? Đôi mắt đầy ý chiến đấu kia, chết ngừng, cho dù có cơ hội ngươi cũng buông tha phải Linh Ngạn Cơ? Cho nên mới ghét nhất mấy kẻ yếu rồi còn ra gió như vậy.

      –Nhưng đối với loại người đáng ghét này lại thể cố tình bỏ qua được, cho dù Linh Ngạn Cơ từng hại .

      Fuyuki cắn chặt răng, lấy cây đao phong ma đùi ra, bỏ vào trong ống tay áo. Sau đó nhìn đúng thời cơ lăn ra ngoài.

      “Are?” Lăn lộn gặp phải chướng ngại vật chặn lại, Fuyuki lén lút ngẩng đầu phát mình lăn tới chân của Gatenmaru.

      A a! khống chế quỹ đạo tốt, cứ tưởng lăn tới giữa hai người, sau đó che chở trước Linh Ngạn Cơ, sắm vai hùng lấy ơn báo oán. Bây giờ xem ra thất bại rồi………

      “Nhìn xem đây là ai nào?” Gatenmaru nhanh tay lẹ mắt đem Fuyuki kèm trong hai tay, nở nụ cười đắc ý.

      “A!” Fuyuki nhìn khuôn mặt xanh mét của Linh Ngạn Cơ, xấu hổ phất tay.

      “Thả ấy ra!”

      “Ngươi cho rằng có khả năng đó sao?” Gatenmaru liếc nhìn ả cái “Bởi vì vị con tin này bỏ trốn nên toàn bộ quân đội của ta chết trong tay Sesshoumaru. Nhưng chỉ cần ta ở trong tay ta cho dù chỉ còn mình ta vẫn có thể thắng được Sesshoumaru”

      “Cái đó, ta nghĩ ta đối với Sesshoumaru vẫn quan trọng như vậy đâu!” Fuyuki thốt ra lời khiến cho Linh Ngạn Cơ suýt nữa phun ngụm máu tươi, người này hoàn toàn biết bản thân quan trọng với Sesshoumaru điện hạ tới mức nào. Mệt ả trước đây còn tưởng loài người này được Sesshoumaru điện hạ coi trọng là vì tâm cơ thâm trầm gì đó, bây giờ xem ra này ngốc hết chữa nổi rồi!

      “Ngươi có quan trọng hay chúng ta có thể thử” Gatenmaru cười đầy ý xấu.

      “Ôi chao?”

      Linh Ngạn Cơ nuốt cơn tức giận do Fuyuki khơi dậy, oán hận nhìn Fuyuki, cực kì hối hận giết ta.

      “Ngươi tốt nhất đừng có nhúc nhích đấy Linh Ngạn Cơ” Tay Gatenmaru nắm chặt Fuyuki cảnh cáo “Nếu người quan trọng với Sesshoumaru gặp nguy hiểm!”

      “Khụ khụ… Gatenmaru, ngươi biết ? Khụ… Lúc bắt người tốt nhất nên trói gô kẻ đó, nếu ….” Trong lúc Gatenmaru chưa kịp phản ứng ánh mắt của Fuyuki thay đổi, nhanh chóng rót linh lực vào đao phong ma, đâm vào đầu vai của Gatenmaru “Người gặp nguy hiểm chính là ngươi đấy!”

      Gatenmaru hô đau tiếng, đem Fuyuki thả ra.

      “Linh Ngạn Cơ! Khụ khụ….”

      Lúc Fuyuki hạ xuống chuông của Linh Ngạn Cơ xuyên qua ngực của Gatenmaru Gatenmaru té mặt đất run mấy cái, sau đó hóa thành tro bay theo gió.

      “Sao có khả năng đó? Gatenmaru sao lại…” Chết dễ vậy? Linh Ngạn Cơ tin nhìn chỗ Gatenmaru biến mất, ràng là đại quái sao chỉ chiêu của ả ….

      Fuyuki thuận khí đứng lên, nhặt thanh đao phong ma rơi xuống đất lên “ bị ta dùng thanh đao phong ma che lại hết lực, bị cái chuông chứa khí của ngươi đánh xuyên qua mà chết mới lạ đó!”

      “Đao phong ma….”

      Fuyuki đem đao để lại trong thắt lưng, thể quan tâm Linh Ngạn Cơ ở cạnh mà nằm xuống mặt đất.

      Loài người này tự mình…. Có lẽ chỉ có bề ngoài mới yếu ớt. Linh Ngạn Cơ cũng ngồi xuống đất, điều chỉnh hô hấp, quay đầu nhìn Fuyuki chút phòng bị nằm mặt đất. Nếu là ta… Có lẽ sóng vai với Sesshoumaru điện hạ mà ….

      Đột nhiên cỗ khí quen thuộc truyền tới, Linh Ngạn Cơ quay đầu lại, đồng tử co rút, khuôn mặt tái lại.

      “Sesshoumaru… điện hạ….”

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 52
      Chương 52: Bỏ qua sai!
      Edit: Yun Haku

      [​IMG]


      Mặt trời lặn, gió lạnh thổi qua, tà áo của người kia bay lên, áo trắng nhiễn máu, đôi mắt mang theo sát ý nông đậm, bước từng bước tới giống như tu la từ địa ngục đến.

      “Sesshoumaru…. Điện hạ….” Giọng run run mang theo chút sợ hãi, thân thể Linh Ngạn Cơ cương lại, nhìn Sesshoumaru rút kiếm tới, cảm giác như tử thân tới gần.

      Lúc quyết định ra tay với Fuyuki chuẩn bị tinh thần chết dưới kiếm của Sesshoumaru điện rồi mà? Sao lại còn sợ hãi? Đứng trước Sesshoumaru điện hạ, có chút tình , chút tình bạn, chỉ là vì mạnh mẽ nên mới thuần phục. Vì vậy ả bỏ qua loại tình cảm dư thừa kia, tự mình nhận hết nguy hiểm bên người .

      Nhưng lần này ả sai rồi, đụng tới điểm mấu chốt của cho nên lúc này chết sao cảm tâm nữa hả? Cơ thể Linh Ngạn Cơ thả lỏng, đôi mắt nhắm lại.

      Fuyuki nghiêng đầu nhìn Linh Ngạn Cơ, ban đầu là sợ hãi sau đó hiểu ra rồi đến thoải mái và kiên định, những biểu đó khiến giật mình. Sau đó nở nụ cười, ngồi dậy, cười với Sesshoumaru.

      “Aiz! Sesshoumaru, lâu gặp!”

      “…” Sesshoumaru nhìn Fuyuki, chỉnh lại sát khí, nhưng sát khí thân kiếm hướng tới Linh Ngạn Cơ vẫn tắt.

      Fuyuki buồn bã ôm đầu, ánh mắt nhìn hai người, cuối cùng thở dài “Này, Sesshoumaru, ngươi muốn giết ấy à?”

      “….” Sesshoumaru trầm mặc nhưng ý tứ rất ràng.

      “Này… tốt lắm đâu? Ra tay với người ái mộ mình….”

      Fuyuki vô cùng rối rắm nhìn thanh kiếm của Sesshoumaru dừng bên tai Linh Ngạn Cơ, ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm.

      “Ừm, cái đó, ta có ái Sesshoumaru điện hạ đâu, ngài nên hiểu nhầm!” Linh Ngạn Cơ hồi phục tinh thần giải thích với Fuyuki.

      “A? Người đẹp trai như Sesshoumaru vậy mà ngươi cũng vừa mắt?” Fuyuki kinh hô “Còn có, sao tự dưng dùng kính ngữ với ta?”

      “A, phải ý đó, ta….” Bảo ả làm sao giải thích đây? Vấn đề người này hỏi ăn khớp với câu của ả mà.

      “Ta ràng nghe Jaken ngươi bảo người có thể trở thành vợ của Sesshoumaru điện hạ chỉ có thể là ngươi, loài người như ta ngay cả việc chiêm ngưỡng cũng thể, đây phải là….”

      phải vậy đâu Fuyuki sama”

      “Đừng dùng kính ngữ với ta” ràng trước kia còn rat ay với , làm thế này quen à nha!

      “Cái đó chỉ để trêu đùa tên tiểu quái kia thôi, mong ngài đừng hiểu nhầm. Ta có ôm cảm tình luyến ái với Sesshoumaru điện hạ, lý do ta thuần phục ngài ấy là vì ngài ấy rất mạnh, ta chỉ nghĩ theo phía sau ngài ấy mà thôi, chưa từng có ý nghĩ sánh vai với ngài ấy. Những chuyện làm với ngươi là lỗi của ta, tuy rằng xin lỗi nhưng muộn rồi” Linh Ngạn Cơ thấy ra cả người vô cùng thoải mái, sau khi nhìn Fuyuki xong lại quay đầu nhìn Sesshoumaru “Mời rat ay, Sesshoumaru điện hạ”

      “Ra vậy, ngươi có đem ta thành tình địch mạnh mẽ a! Ta còn rất buồn, nếu ngươi là hôn thê của Sesshoumaru, hiểu lầm quan hệ của ta và Sesshoumaru làm sao bây giờ?”

      “…” , nếu ta là hôn thê của Sesshoumaru điện hạ, ngài chính là tình địch, Sesshoumaru điện hạ có tình cảm với ngươi mà nhận ra à? ràng Sesshoumaru điện hạ hôn rồi… A? Hình như có điểm đúng, này phải biết, loại ánh mắt lóe sáng này, ràng là trốn tránh. Linh Ngạn Cơ trợn tròn mắt, điện hà nhà ả coi trọng cực phẩm thế nào vậy trời? Im lặng nhìn Sesshoumaru cái, ả phát sát khí dành cho mình chuyển nửa sang cho Fuyuki rồi.

      “A, haha…” Cuối cùng cũng thấy khí thích hợp, Fuyuki cười gượng hai tiếng, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của Sesshoumaru im lặng. Ba người lâm vào im lặng.

      lát sau, Sesshoumaru tới phía các mấy bước phá vỡ im lặng này. Linh Ngạn Cơ cúi đầu nhắm mắt, bình tĩnh đón chờ cái chết sắp tới.

      Nhưng qua hồi Linh Ngạn Cơ hề cảm nhận được cái đau đớn mà đao hạ xuống, chỉ có người khẩn trương túm lấy tay áo của ả. Mở mắt ra thấy Sesshoumaru nhìn Fuyuki, mà Fuyuki túm lấy tay áo của ả buông.

      Đây là… Chuyện gì vậy?

      lát sau, Sesshoumaru còn kiên nhẫn, đem Fuyuki kéo lên . Trong lúc Fuyuki còn mê muội kéo vào trong lòng, trong tiếng hô của ôm lên.

      “Oa! Sesshoumaru, ngươi làm gì thế? Thả ta xuống, cần dùng cánh tay làm chuyện miễn cưỡng này đâu!” Sesshoumaru hoàn toàn để ý tới kháng nghị v à giãy dụa của Fuyuki, ôm .

      “Ta muốn kiểu ôm này, ta phải là trẻ con!” Fuyuki tiếp tục kháng nghị.

      Linh Ngạn Cơ có chút phản ứng nhìn Sesshoumaru xa, vì sao giết ả?

      “Sesshoumaru điện hạ!”

      Nghe được giọng của Linh Ngạn Cơ, Sesshoumaru dừng chân. Fuyuki nữa, đem mặt nhập vào trong túm lông mềm mại cảu Sesshoumaru, lộ ra đôi mắt nhìn Linh Ngạn Cơ cách đó xa.

      “Về sau đừng để ta thấy ngươi ở Tây quốc” Giọng lạnh băng vang lên, ném những lời này lại, thân hình màu trắng nhiễm máu tính dừng lại, bóng dần biến mất trong mắt Linh Ngạn Cơ.

      Sesshoumaru điện hạ…. buông tha cho ả như vậy sao? Linh Ngạn Cơ dám tin trừng mắt, sau đó mỉm cười thoải mái. Hẳn là vì lời của Fuyuki . Nếu vậy, đó cũng có tư cách để sóng vai với Sesshoumaru điện hạ….

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời bị ánh hoàng hôn nhiễm đỏ, nhớ tới khuôn mặt oán hận mà nhăn lại của Fuyuki, khẽ thở dài. Lúc đối mặt với Mã Não Hoàn người đó có thể bình tĩnh nhanh chóng phân tích vấn đề, toạc ra mưu, tìm cách chạy trốn ra trò, nhưng lúc đối mặt với tình cảm giống như đứa trẻ mới được học, bối rối biết làm sao. lo lắng giúp Sesshoumaru điện hạ, khi nào người đó mới trốn tránh đây?

      Yue đứng ngọc giai nhìn Sesshoumaru ôm Fuyuki trở về mà cười lớn.

      “Hahaha, Sesshoumaru, đây là kiểu ôm gì vậy? Chậc chậc, chả trách, đúng là biết lãng mạn tí nào!”

      “….” Sesshoumaru bất mãn trừng mắt nhìn Yue nhưng cũng gì. Tất cả là do tên bán Inu Yasha kia, nếu như cánh tay bị chặt đứt…

      Yue thu lại nụ cười, nhìn kĩ phát người kia ngủ trong lòng Sesshoumaru. Khó trách, luôn cùng với Linh Ngạn Cơ phân cao thấp trong giấc mơ, tinh thần mệt nhọc là trách khỏi, đứa trẻ này cũng khó khăn rồi.

      “Linh Ngạn Cơ, con giết ta sao?” Yue hỏi Sesshoumaru nhưng bên trong mang theo ý khẳng định.

      “Hừ!” Sesshoumaru hừ lạnh tiếng, phủ nhận, ôm Fuyuki ngủ say về phía tẩm cung của mình.

      “Vỏ đao đến lúc có tác dụng rồi….” Yue mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía cách đó xa “An tâm , Linh Ngạn Cơ chết”

      Mộc Mị tránh sau tảng đá sáng mặt, cảm kính vái chào Yue sau đó im lặng trở về.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 53
      Chương 53: Phản bội sai ư?
      Edit: Yun Haku

      [​IMG]


      Sáng sớm ngày hôm sau, Fuyuki bị tiếng bồ câu gọi dây. Đôi mắt mông lung bắt lấy con bồ câu phá giấc ngủ, cẩn thận đánh giá nửa ngày mới phát con bồ câu này là thức thần truyền tin. trán bồ câu có vết son hồng, đây là ấn kí của thư gấp. Chuyện kết giới lần trước còn chưa dùng tới bồ câu này, bây giờ hẳn còn nghiêm trọng hơn. Fuyuki giật mình, buồn ngủ biến mất, mở tờ giấy.

      Đọc từng chữ trong phong thư, Fuyuki thể tin được đọc thêm hai lần, cuối cùng tuyệt vọng phát đó là .

      Hoang mang rối loạn chạy ra khỏi ổ chăn, hừng hực chạy ra khỏi phòng, ngay lúc mở cửa thấy Mộc Mị muốn lại thôi, sau đó bỏ qua xông ra ngoài.

      phải rời khỏi đây trở về đó, phải về…. ngay lập tức….

      Yue nhìn Fuyuki chạy tới từ xa, muốn chào hỏi thấy khuôn mặt của Fuyuki trắng bệch, đôi mắt màu đen mất tiêu cự. Mày hơi nhíu lại, tới gần Fuyuki, tay đè lấy hai vai của , để ngừng lại.

      “Fuyuki?”

      “…” Fuyuki thở hổn hển, há miệng thở dốc nhưng gì.

      lẽ là di chứng do việc Linh Ngạn Cơ vào giấc mơ? Yue đưa tay quơ quơ trước mặt Fuyuki, sau đó gọi “Fuyuki!”

      Cuối cùng Fuyuki cũng áp chế bối rối đó, run run mở miệng “….Sesshoumaru, Sesshoumaru ở đâu?”

      “Tẩm cung phía trước chính là….” Yue còn chưa kịp xong Fuyuki thoát khỏi trói buộc bà, chạy về phía bà chỉ.

      Nhìn thấy Fuyuki xông vào tẩm cung của Sesshoumaru, Jaken bị dọa sợ, chạy tới ngăn lại.

      “Đợi chút! Sesshoumaru sama bây giờ ở trong thùng….A!” Từ ‘Tắm’ chưa kịp ra khỏi miệng bị Fuyuki đá bay. Sesshoumaru tắm rửa bên trong đó!! Jaken quỳ rạp xuống mặt đất, đáy lòng gào thét.

      Sesshoumaru nghe được động tĩnh bên ngoài, vội mặc trung y vào, chưa kịp ra ngoài thấy bóng người vào, hoang mang rối loạn bay vào trong lòng . Sesshoumaru cúi đầu thấy Fuyuki túm lấy quần áo , ngẩng đầu nhìn , há miệng thở dốc muốn cái gì nhưng vì lo lắng mà ra thành lời.

      Ánh mắt chuyển rời, ánh mắt Sesshoumaru dừng tờ giấy trong tay Fuyuki. lấy bức thư bị vò trong tay ra, đọc những dòng chữ kia.

      –Aogiri phản bội, cầu thủy tinh bị cướp, mau trở về.

      Mấy chữ ít ỏi, nhưng là tin dữ đối với Fuyuki. Khó trách Fuyuki lại hoảng sợ, thất thố, người viết thư là Gwatan, mà người bị là phản bội chính là Aogiri, thể tin điều đó, cái này là đùa phỉa ? Nhưng nó giống với tính của Gwatan, người khắp thế giới có hợp lại lừa chăng nữa Gwatan bao giờ dối, người đó khinh thường việc dối cho nên nếu viết thư, thể tin.

      “Sesshoumaru… Mau mang ta về núi….” Giống như tiếng nức nở của con mèo , cẩn thận thỉnh cầu.

      Ở đây hơn hai trăm năm, nếu người có rằng buộc sâu nhất với Fuyuki chỉ có hai người Sesshoumaru và Aogiri. Trong dòng thời gian dài tịch ấy, chỉ có quỷ làm yên tâm ỷ lại. Mà nay, quỷ trong hai người đó lại phản bội , khiến cho thế giới của bất giác sụp đổ.

      dọc cầu thang quen thuộc, từng bước lên . Lúc lên cầu thang, cái loại bối rối bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại bình tĩnh khó tin. Fuyuki rất chậm, giống như là tản bộ trong đình viện, giống như là đếm số lượng của cầu thang, hoang mang, bình tĩnh vô cùng.

      Sesshoumaru trầm mặc phía sau Fuyuki duy trì khoảng cách ba cầu thang, chậm rãi tới.

      Cho tới bây giờ là Fuyuki chậm chạp theo sau , ngẫu nhiên lẻn tới cạnh trêu chọc chút, sau khi bị dạy dỗ lại ở sau ăn hiếp Jaken. Chưa từng phía sau , chưa từng nhìn bóng dáng của , cũng chưa từng phát hóa ra bóng dáng của lại đơn độc như vậy, cứ như khi còn chống đỡ được ngã xuống.

      Cầu thang tới thần xã rất dài, nhưng dù chậm tới bao nhiêu chăng nữa cũng phải tới nơi.

      Fuyuki xuyên qua cánh cổng, nhìn tới thần xã quen thuộc, thần xã quen thuộc của sụp đổ trở thành phế tích xa lạ, chỉ có phòng sách phía Tây mà thích là còn đứng thẳng trong đám phế tích này.

      Đám Michi đều cột băng vải, vào trong phế tích, cố gắng chỉnh sửa thần xã bị phá hư.

      “Fuyuki sama!” Michi nhanh mắt phát Fuyuki đứng trước cửa thần xã, hô lên tiếng. Đám Michi nghe được chào hỏi Fuyuki.

      Fuyuki hơi nâng miệng, phất tay với đám Michi bận rộn.

      “Thấy rồi chứ? Là kết quả do tên kia tạo ra” giọng sợ hãi vang lên phía sau, giống như trần thuật chuyện bình thường, chút tình cảm nhưng lại mang tới chói tai khó hiểu.

      “Ừ, thấy được” Chói tai chói tai vậy, có năng lực phản bác sao?

      “Biết nguyên nhân chứ?” Gwatan dùng giọng bình thản hỏi.

      “…….. biết” Fuyuki đưa lưng về phía Gwatan đáp. Bây giờ nghĩ lại, đối với Aogiri, hiểu gì hết, trừ việc biết từng là tên dương sư cái gì cũng biết. Cho tới bây giờ Aogiri chưa từng chuyện của với , mà cũng hỏi, cứ nghĩ có ngày .

      dương sư — Ngự Môn Thiển Vũ, gia chủ của bộ tộc Ngự Môn. Biết bộ tộc Ngự Môn tồn tại thế nào ?”

      “…” Fuyuki lắc đầu.

      “Bộ tộc Ngự Môn này là phái dương sư võ đấu duy nhất đời, dương thuật hạng nhất, võ thuật cũng hạng nhất. Tư chất của dương sư bình thương trong Ngự Môn cũng bằng năm dương sư hạng nhất bình thường. Mà Ngự Môn Thiển Vũ là kỳ tài trăm năm khó gặp của bộ tộc Ngự Môn, những có được linh lực mạnh mẽ do trời ban, còn có tốc độ học tập năng lực nhanh chóng, tất cả mọi phương diện đều cao hơn tinh trong Ngự Môn bậc”

      “…” Vẫn biết tồn tại của Aogiri , cho dù biến thành quỷ hồn cũng che lại được mạnh mẽ của , lại nghĩ tới đó là dương sư mạnh nhất của thế giới này. Người mạnh như vậy lại trở thành bảo mẫu giúp xử lý các cục diện rối rắm. Này, Aogiri, có phỉa ngươi cho ta là kẻ vô dụng, cho nên phiền chán ở cạnh ta ? Có phải hay biết cuối cùng ta thể lớn, chỉ có thể ỷ lại ngươi cho nên ngươi mới quyết tiệt mà bỏ rơi đứa con giả mạo là ta mà ? Nhưng, ngươi từng , chúng ta là người nha, ngươi cũng từng nhận mình là cha của ta…. “Vì sao…” Vì sao phải làm như vậy?

      “… Nguyên nhân ta ràng lắm, ta tới là để hết cho ngươi. Ngày mai ngươi rời khỏi đây , có quả cầu thủy tinh ngươi ở đây cũng giúp được gì, chỉ có thêm vướng bận mà thôi” Gwatan xong xoay người rời khỏi.

      “Fuyuki sama….” biết khi nào Michi ở bên người Fuyuki, nhàng kéo tay áo của , lo lắng nhìn .

      Fuyuki sờ mũi, mỉm cười nhìn Michi “Gwatan sama sai! Ta ở đây chỉ làm phiền các ngươi, thống nhất luôn, mau để lại cho Gwatan và Aogiri thu thập. tiếp, ta đủ tư cách làm vị thần bảo vệ ở đây!! A a, nhất định là vậy, nếu làm sao Aogiri lại phát giận như vậy, đem toàn bộ thần xã phá hủy, a, haha…”

      “Fuyuki sama….”

      “Cười xấu” Nhìn bộ dạng muốn khóc nhưng cười của Fuyuki, Sesshoumaru cuối cùng vẫn phải mở miệng.

      “Hahaha…”

      “Đừng cười, biết biểu tình bây giờ của ngươi ngu xuẩn bao nhiêu ?” Đôi mắt vàng của Sesshoumaru trầm xuống, tức giận kéo tay khỏi đó.

      xuống cầu thang, Sesshoumaru rất vội khjieens cho Fuyuki suýt bị ngã vài cái, đánh đầu lên lưng rắn chắc của Sesshoumaru. Nhưng Sesshoumaru tính dừng lại, tốc độ cũng chậm lại.

      “Sess, Sesshoumaru, ngươi kéo ta đâu vậy?” Fuyuki chú ý dưới chân hỏi Sesshoumaru.

      “……”

      “Sesshoumaru!”

      muốn mất cái gì bắt lấy nó, nếu mất chỉ cần nó còn tồn tại, dùng hết sức mạnh của mình lấy về”

      “Seshoumaru, ý ngươi là…” Fuyuki kinh ngạc mở to hai mắt, ý của Sesshoumaru là để tìm Aogiri về sao?

      “Nếu lấy được hủy

      “…” Này! Câu trước coi như là hiểu đạo lý, nhưng vì sau câu sau lại trở thành phương pháp xử lý của Sesshoumaru rồi? Fuyuki trừng mắt nhìn bóng dáng của Sesshoumaru gì nhưng tâm trạng tốt lên ít.

      Đúng thế, bây giờ phải lúc uể oải, muốn tìm Aogiri, dù tìm được cũng phải tìm cho bằng được, bắt giải thích. Làm sao có thể bỏ qua như vậy chứ?

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      [Tao nhã chính là sai!] – Chương 54
      Chương 54: Pháp sư sai!
      Edit: Yun Haku

      [​IMG]


      Tuy rằng tính tìm Aogiri tốt lắm nhưng nên làm thế nào?

      theo sau Sesshoumaru tới ngọn núi, Fuyuki mê mang, bọn họ… đâu đây?

      “Sesshoumaru, ngươi… biết chỗ của Aogiri sao?”Nhìn ngọn núi gập ghềnh phía trước mà Sesshoumaru vẫn rất tao nhã, Fuyuki cẩn thận hỏi.

      biết” Sesshoumaru lưu loát trả lời.

      “Ai—“ biết còn trước làm tưởng biết nữa đấy! Fuyuki chạy về trước mấy bước, túm lấy ống tay áo của Sesshoumaru “Ngươi cố ý đem ta tới chỗ này à?”

      “…” Sesshoumaru dừng chân, ánh mắt dừng tay kéo áo của .

      Fuyuki sửng sốt, buông tay ra lùi về sau hai bước thấy Sesshoumaru nhìn chằm chằm, ngươi màu vàng chìm nổi như nghĩ gì đó.

      “Ngươi, khứu giác của ngươi phải rất tốt sao? Nghĩ lại biện pháp …”

      “Ngươi cho rằng người quỷ hồn có mùi sao?” Sesshoumaru trào phúng . Nhìn tới bộ dạng mếu máo vì bị đả kích của Fuyuki, vẻ mặt uể oải, khẽ hừ tiếng, về phía trước.

      Việc tìm Aogiri là đề ra nhưng mà cùng Fuyuki tìm cái tên quỷ hồn đáng ghét kia khiến khó chịu, điều này làm cho chút nào vui vẻ. Mà bộ dạng của Fuyuki giống như bị kích thích, cứ như muốn thấy tên quỷ hồn kia, ràng trước đó là bộ dạng thế giới như bị sụp đổ mà.

      “Sesshoumaru… Ngươi giận à?” Fuyuki đuổi theo Sesshoumaru, cạnh .

      “…”

      Được rồi, giận rồi, tuy rằng hiểu tại sao vị đại ca này lại tức giận nhưng hẳn là quan tâm thời gian, Fuyuki bất đắc dĩ thở dài theo Sesshoumaru.

      đường gì, đợi đến lúc Sesshoumaru mở miệng họ tới thôn gần đó.

      Thôn loài người? phải Sesshoumaru ghét loài người sao? Sao lại mang tới nơi này? Fuyuki khó hiểu nhìn Sesshoumaru chằm chằm. Có lẽ ánh mắt của mạnh mẽ hơn ý chí quyết tâm muốn mở miệng của Sesshoumaru, Sesshoumaru cuối cùng cũng chịu thua.

      “… Tự mình tìm đồ ăn

      “Ôi chao? Là vì ta nên mới….” Fuyuki kinh ngạc.

      “Mau tìm ” Bị Fuyuki vạch trần nên có chút xấu hổ, Sesshoumaru những lời đó rồi xoay người về phía ngược lại.

      Are? Sesshoumaru thẹn thùng sao? Vì sao lại thẹn thùng chứ? Cái lúc đó…. A, tootsm nhớ tới chuyện đó khiến cảm thấy kì lạ! Mau quên , mau quên hết ! Fuyuki vừa tự thôi miên mình vừa vào trong thôn.

      Fuyuki chọn chỗ bán đồ ăn, ngồi cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa cùng bà lão bên ngoài chuyện.

      “Gần đây yên bình chút nào, vong linh xuất ít, ít trưng binh vào trừ vong linh”

      “Trưng binh làm cái gì? Đối phó với vong linh phải tìm pháp sư chứ?” Fuyuki hỏi.

      “Vong linh đó phải bình thương, ngay cả hòa thượng và pháp sư cũng thể đối phó, nghe là brary người trủng quậy phá” Bà lão ngừng động tác mỉm cười .

      “Bảy người trủng?”

      “Trước đây tên này là người chuyên giết người trong dong binh đoàn, bảy người cũng như ngàn người trong quân đội. Thôi, tóm lại bảy người này đều là ma giết người”

      Vong linh là ma giết người! biết cái vong linh này lợi hại hay là dương sư Aogiri lợi hại hơn?

      “Nhưng mà rất kỳ lạ! Nếu là ma giết người tại sao còn lập trủng?” Cái tên này chết đem thêu , để làm riêng làm chi để xảy ra chuyện này.

      Bà lão xoa tay bất đắc dĩ thở dài “Cũng có biện pháp, bảy người này là người có ít công tích cho nên thể rat ay”

      “….” Đúng là loài người ngu xuẩn, lần này Fuyuki đột nhiên nhớ tới câu của Sesshoumaru.

      “Anou, bà à, bà có nghe tới bộ tộc dương sư Ngự Môn ?” Tuy rằng ôm hi vọng nhưng Fuyuki vẫn mở miệng hỏi.

      “Bộ tộc dương sư Ngự Môn, hình như có quen qua… ở đâu rồi phải?” Bà lão cố gắng nhớ lại “A! Có!”

      sao?” Fuyuki vui vẻ đứng lên, nhìn bà lão chờ mong.

      Lạc Trần nghiêng đầu nhìn lại, nhìn lại người nọ là mặt khi hơi hơi sửng sốt.

      “Đại khái là có nghe qua” Bà lão cười tủm tỉm.

      Bà lão này… đùa tôi à?

      “Aô” Qủa nhiên nên ôm hi vọng, Fuyuki buồn bã ngồi lại ghế.

      “Bộ tộc Ngự Môn là bộ tộc dương sư võ đấu duy nhất đời, là dương sư đứng đầu thế giới này, là kẻ địch của đám quái” giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, pháp sư xuất bên cạnh Fuyuki.

      “A…” Sao lại có cảm giác rất giống Kagome vậy trời? Nếu phải đối phương dùng giọng điệu lạnh lùng Fuyuki suýt nhận nhầm là Kagome rồi.

      Người này… Là người chết nhỉ? người có sinh khí của người sống.

      “A, tiểu thư Kikiyo đến à!” Bà lão nhiệt tình hô, thuận tiện đưa đĩa cơm cho .

      Kikiyo lên tiếng, cầm cơm nắm ngồi cạnh Fuyuki.

      “Khụ! Ta là Fuyuki, ngươi tên là Kikiyo nhỉ? Ngươi biết chuyện của bộ tộc Ngự Môn?” có người đưa tới cửa, Fuyuki buông tha, mặc kệ đối phương là người sống hay kẻ chết.

      “Tuy rằng cùng chức nghiệp nhưng miễn cưỡng xem như là đồng bọn. Ta nghe thầy về truyền thuyết của bọn họ, nhưng mà biết có

      quan hệ, quan hệ, xin hãy những điều biết cho ta” Fuyuki buông cái đĩa trong tay, nosiv ới Kikiyo.

      Kikiyo có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới này lại có hứng thú với truyền thuyết kia như vậy. Đem đĩa cơm nắm đặt đầu gối, Kikiyo mang thể biểu tình như hòi ức, bắt đầu kể câu chuyện xưa.

      “Tương truyền, khoảng hai ba trăm năm trước, bộ tộc Ngự Môn tuy nhiều người nhưng được coi là gia tộc nổi tiếng. Từ sau khi đứa trẻ tên là ‘Ngự Môn Thiển Vũ’ sinh ra gia tộc kia đứng đỉnh của giới dương sư. Từ sau khi Ngự Môn Thiển Vũ tiếp nhận chức vụ gia chủ gia tộc ký kết nhân duyên với thần minh, em của Ngự Môn Thiển Vũ gả cho vị thần thủ hộ ngọn núi. Nhưng mà ta nghĩ đây là câu chuyện mà người đời sau kể lại, ngươi cần quan tâm…”

      , tuy rằng huyền huyền huyễn nhưng Fuyuki cảm thấy nó rất gần chân tướng. Tay nắm chặt, đại khái có thể nghĩ ra kết cục.

      “Vị thần đó… Vị thần đó tên gì?” Fuyuki run giọng hỏi.

      Tuy tại sao Fuyuki lại có biểu tình bi thương như vậy nhưng Kikiyo vẫn tiếp.

      “Hình như là Mochi”

      Qủa nhiên….

      “Sau đó sao? Em của người đó kết hôn với Mochi rồi sao?”

      hạnh phúc đó duy trì lâu Ngự Môn Thiển Vũ nổi điên. giết hết tất cả người của bộ tộc Ngự Môn, bao gồm cả em . Nhưng mà Ngự Môn Thiển Vũ cũng chết trong tay Mochi, từ đó về sau, bộ tộc Ngự Môn liền biến mất đời.”

      Điên sao… Nhưng Aogiri chỉ có phúc hắc chứ giống người điên!

      Fuyuki đứng lên, hơi khom người chào Kikiyo “Cảm ơn ngươi, giúp việc lớn”

      “A, cái đó có gì…”

      Fuyuki mỉm cười với , xoay người rời .

      Tính chân của chuyện xưa cần lo lắng, nhưng bây giờ biết chỗ phải . Nếu Aogiri và Mochi có thù mà Mochi lại ở bên Naraku. cách khác chỉ cần tìm Naraku là được. Người tìm Naraku ít, tiểu đội của Inu Yasha tính, Sesshoumaru cũng muống giết .

      Có thể tìm được. Fuyuki có dự cảm như vậy.

      Lúc tới tìm Sesshoumaru thấy , lại thấy Ah Un và Jaken.

      Ah Un, Jaken… Hình như có thiếu thiếu…

      “Jaken, Rin đâu?” Fuyuki nghĩ nghĩ mới phát bé đó ở đây.

      “Yue sama cho ta tới, là nguy hiểm” Jaken vô tình đáp, tuy rằng bé Rin có chút sắc sảo nhưng lại thấy thiếu. A – tịch mịch đó! Trước kia chưa có Rin phải chỉ mình theo Sesshoumaru sama sao? Thời gian lâu vậy có chuyện gì, vì sao lần này lại nguy hiểm.

      Fuyuki hoàn toàn thông cảm phiền muộn của Jaken, dùng chân đá cái, ý bảo xuống núi.

      “Đó là gì? quái hay người?” Mặc bộ đồ màu trắng , khuôn mặt còn giấu dưới khăn trắng, lại mập, chút mỹ cảm cũng khong có, lưng còn đeo theo ngăn tủ gỗ khả nghi.

      “Hả?” Jaken đánh giá người kia, lại dùng mũi ngửi “Nhìn qua là loài người, nhưng thực tế là người chết, hẳn là nhờ cái gì đó mà sống lại”

      “….” Làm sao giống người? ràng là giống quái, Jaken, rốt cuộc ngươi nhìn góc độ gì thế?

      Nhưng sao lại là người chết? Hôm nay có duyên với người chết! Hơn nữa tìm Aogiri cũng thuộc phạm trù người chết. theo sau hẳn phát chừng.

      Fuyuki nghĩ tới lập tức làm theo suy nghĩ.

      “Này! Ngươi đâu đấy? Sesshoumaru sama bảo ngươi đợi ngài ấy ở đây… A….” Jaken chưa kịp hết Fuyuki biến mất.

      Làm sao đây? đuổi theo Fuyuki hay ở đây chờ Sesshoumaru sama về? Jaken nôn nóng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :