1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân, sủng] XUYÊN QUA THÀNH BAO TÍCH NHƯỢC - ĐÃI PHÓNG SẮC VI - C29/??

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Sủng vô đối luôn
      Tĩnh Nhu thích bài này.

    2. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      @Phong Vũ Yên : Agree, sủng còn đường về luôn. :038::038:
      Chương 10: Thân phận vạch trần

      Editor: Tĩnh Nhu

      Mua xong đống quần áo, Tích Nhược bên vô cùng đau lòng số bạc bỏ ra, bên châm chọc mấy bộ đồ cổ đại này trừ bỏ thêu thùa chế tác bên ngoài hoàn hảo chứ kiểu dáng vô cùng đơn điệu có gì đặc sắc. Sau đó hai người lên xe ngựa tới Tú Thủy khách điếm - khách điếm lớn nhất ở đây để tìm chỗ nghỉ. Hoàng Nhan Hồng Liệt vẫn kêu chuẩn bị gian phòng, Tích Nhược vốn tính nhắc lấy hai gian, cần lo nàng chạy trốn. Nhưng nghĩ lại đường tới đây họ luôn giả làm cặp phu thê, giờ lại muốn lấy hai căn phòng chẳng phải sơ hở lắm sao, vì vậy thôi cũng nhắc tới.

      Hai người đơn giản rửa mặt chải đầu, Hoàng Nhan Hồng Liệt liền ra ngoài chuyến sau đó liền vội vàng trở về, mở bao đồ khi nãy bọn họ vừa mua ra lục lọi tìm kiếm. Tích Nhược nhìn thấy liền bước qua hỏi, “Huynh tìm gì vậy?”

      có gì.” Hoàng Nhan Hồng Liệt vốn đáp thế nhưng nhìn thấy Tích Nhược nhíu mi nghiêm cẩn nhìn , vì thế liền thở dài , “Chúng ta mới vừa vào đây chưa đầy nén nhang nhưng tiền bạc trong túi mất tăm, xem ra bọn trộm ở Gia Hưng phủ này lợi hại.”

      Điếm tiểu nhị từ khi họ vào theo họ lên phòng vẫn luôn đứng ngoài cửa chờ căn dặn, lúc này nghe cuộc chuyện của bọn họ liền mở miệng châm chọc, “Sao? có tiền mà còn dám tới ở trọ à?” Ánh mắt của dạo vòng người Bao Tích Nhược , “Nương tử này là nguyên phối của ngươi sao? Còn nếu lừa gạt dân nữ đừng có liên lụy chúng ta đó.”

      Tích Nhược ra cũng cảm thấy gì, nàng cùng Hoàng Nhan Hồng Liệt vốn chính là giả bộ làm phu thê, dĩ nhiên có khả năng diễn giống bị nhìn ra sơ hở. Chính là lời này của điếm tiểu nhị có vẻ kích thích Hoàng Nhan Hồng Liệt, bước nhanh tới cửa vung chưởng lên đánh cái khiến mặt điểm tiểu nhị toàn máu. Tích Nhược nhìn thấy máu bị rơi đất hình như còn lẫn cái răng nanh. Điều này làm cho nàng phải cảm thán ra tay nặng, nhưng nghĩ lại đây là thế giới võ hiệp, đương nhiên thể lấy ánh mắt người thường để nhận xét.

      Nửa nằm nửa ngồi đất, điếm tiểu nhị bụm mặt hét lớn, “Giỏi lắm! Ở trọ trả tiền còn đánh người kìa!” Hoàng Nhan Hồng Liệt tiến lên đá vào mông thêm cước, điếm tiểu nhị bổ nhào ra ngoài. Vừa chạy vừa la nhu giết heo.

      Tuy rằng Tích Nhược biết rằng thân phận của Hoàng Nhan Hồng Liệt rất cao, nhưng dù sao tại vẫn còn trong địa giới của Đại Tống, thân phận lục vương tử Kim Quốc của ở đây chỉ là phiền toái.

      Chốc lát sau, điếm tiểu nhị kia liền mang theo sau nhóm lưu manh, nhóm người này tuy rằng tay mang vũ khí, thanh thế to lớn, người đông thế mạnh nhưng lấy thân thủ của Hoàng Nhan Hồng Liệt hoàn toàn dư sức đối phó bọn họ. Đổi đám lưu manh , tên tiểu nhị lại mang theeo nhóm giống như quan phủ tới, lần này Hoàng Nhan Hồng Liệt báo ra tên của Gia Hưng tri phủ - Vận Thông, còn lấy ra phong thư viết tay để làm chứng. lát sau, Vận Thông liền mang theo vài tên nha dịch vội vã chạy đến, nhìn bộ dáng cung kính quỳ xuống hành lễ liên tục xin lỗi với Hoàng Nhan Hồng Liệt của , Tích Nhược liền hoàn toàn yên lòng.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt kiên nhẫn, hai ba câu liền đuổi nhóm người này , chỉ bắt bọn họ dâng lên bao vàng bạc. Điếm tiểu nhị kia nhìn thấy tình huống này sớm sợ xanh mặt, bị chưởng quầy kéo tới dập đầu bồi tội, chịu đánh bao nhiêu cũng được chỉ mong giữ được tánh mạng. Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng làm khó , trả cho thỏi bạc xong liền đuổi .

      Thấy những kẻ liên quan rời hết , nhìn lại lại thấy Tích Nhược ngồi bên uống trà, bên vẻ mặt đổi nhìn trận thị phi này. Vì thế bước qua ngồi xuống ghế nhìn Tích Nhược hỏi, “Thế nào? Nàng thắc mắc trong thư viết gì mà khiến bọn họ có thái độ cung kính với ta nhu vậy sao?”

      “Vô luận viết gì chỉ cần dùng được là được.” Tích Nhược buồn cười , nghĩ lại người này cũng thú vị , nàng hỏi chẳng phải vừa vặn hớp ý sao, miễn cho phải phí công tìm cớ giải thích.

      “Hahahaha, nàng rất đúng, quan tâm nó viết gì chỉ cần dùng được là được.” Hoàng Nhan Hồng Liệt cao hứng phụ họa, lúc này dưới lầu truyền tới tiếp vó ngựa, gấp gáp dừng trước của khách điếm của họ.

      Tích Nhược thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt nhướng mày, đoán rằng thế nào lát nữa người này cũng mất hứng lắm đây, rất nhanh có tiếng bước chân chạy lên lầu hướng tới cửa phòng của họ. Hoàng Nhan Hồng Liệt ngồi bất động chỉ cao giọng , “Tiến vào.”

      Cửa phòng mở ra tiến vào là mười đại hán lưng hùm vai gấu, nhìn kiểu dáng y phục của họ tựa hồ là quân phục. Nhìn thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt, sắc mặt những người này liền vui mừng quy xuống hành lễ, miệng hô to, “Vương gia.”

      Tích Nhược giả bộ nghi hoặc nhìn Hoàng Nhan Hồng Liệt, kỳ thực nàng nghĩ thân phận của sớm muộn gì cũng bị vạch trần thôi. Với lại động tác hành lễ của mấy người này có phải đều được huấn luyện qua ? chỉnh tề, đụng đầu mạnh thế chắc đau lắm.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt khoát tay với bọn họ , “Đều ra ngoài !” Chúng quân sĩ hô vâng rồi nối đuôi nhau mà ra.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của Tích Nhược, giờ lại là bộ dáng có tinh thần biết suy nghĩ gì, vì thế quyết định thẳng, “Vừa nãy chính là Đại Kim quốc tinh binh! Tích Nhược, gạt nàng, dòng họ của tại hạ tên phía trước còn có chữ ‘Hoàn’, đệm chữ ‘Hồng’. Tại hạ Hoàn Nhan Hồng Liệt, là lục vương tử của Đại Kim quốc, tước phong Triệu vương.”

      Sớm biết thân phận nên mặc dù mặt Tích Nhược mang nét kinh ngạc nhưng vẫn gì, bởi vì nàng biết phải tiếp lời thế nào, chẳng lẽ lại trực tiếp với , ‘Yên tâm , ta để ý thân phận của huynh, dù sao người Tống hay người Kim đối với nàng cũng đều giống nhau, đều là người Trung Quốc thôi.’ Đương nhiên nghĩ là nghĩ thế nhưng nàng tuyệt thể tùy tiện ra điều đó.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy nàng lời nào, vì thế tiếp tục giải thích, “Từ lâu ta thích phồn hoa của nam triều, vì vậy năm ngoái thỉnh cầu phụ hoàng phái ta làm sứ giả đến Lâm An chúc mừng lễ nguyên đán. Còn nữa, Tống chủ thượng còn thiếu mấy chục vạn lượng tiền cống nạp hằng năm vẫn chưa dâng lên, phụ hoàng muốn ta tiến đến truy tra.”

      Tích Nhược ngẩng đầu nhìn thăng mắt hỏi, “Tiền cống nạp hằng năm?”

      Hoàng Nhan Hồng Liệt , “Đúng vậy, hằng năm Tống triều đều phải cống nạp ngân lượng cho nước ta, nhưng bọn họ thường viện cớ thu nhập từ thuế đủ, luôn chịu sảng khoái đưa sang lần.Lần này ta đối với Hàn Trụ Toàn khách khí, với nếu trong vòng tháng mà đưa đủ, ta tự mình lãnh binh tới lấy, cần phí tâm nữa.”

      “Hàn Trụ là ai?” Tích Nhược cảm thấy vấn đề bản thân hỏi càng lúc càng ngu ngốc.

      “Là Thừa tướng của Đại Tống.” Hoàn Nhan Hồng Liệt đáp.

      “Nga.” Tích Nhược gật đầu. Nàng kỳ đối với lịch sử Tống triều cũng hiểu , càng đừng đây là thế giới võ hiệp, trong lịch sử Thừa tướng Hàn Trụ là nhhaan vật có hay nàng cách nào biết , vì thế đành , “Như vậy vàng bạc khi nãy chúng ta dùng là do Hàn Thừa tướng phái người đưa đến?”

      “Tích Nhược quả nhiên thông minh.” Hoàng Nhan Hồng Liệt vui vẻ , “, ta dẫn nàng ra ngoài mua sắm, yên tâm, lần này vàng bạc đưa tới đủ dùng.”

      Mặt Tích Nhược có chút đỏ, chẳng lẽ lúc trước bị nhìn thấu sao, biết nàng đau lòng bạc?
      Last edited: 24/10/16
      NGÂN TRÚC, luuhoatien, kittynacy6 others thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Vừa cầm bạc tới tay lại dắt vợ mua sắm... Trùi ui...
      Tĩnh Nhu thích bài này.

    4. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Chương 11: Giang Nam thất quái (1)

      Editor: Tĩnh Nhu


      đường cái Tích Nhược hối hận sao lại cùng ra ngoài chứ, ở lại khách chẳng phải tốt hơn , xem ra ngoài chưa được bao lâu có chuyện phát sinh, còn thấy những người nên thấy nữa chứ.

      Ngã tư này rất lớn, người qua lại chật chội, các tiểu thương bày hàng lo chăm chú buôn bán, hét to chào mời khách càng vô cùng náo nhiệt, dọc theo đường Tích Nhược được Hoàng Nhan Hồng Liệt che chở mới bị người khác va chạm phải. Lúc này bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Hoàng Nhan Hồng Liệt vội vàng lôi kéo Tích Nhược nép vào bên đường, người đường cũng ào ào trốn sang hai bên.

      Đứng cạnh Hoàng Nhan Hồng Liệt, Tích Nhược vừa lấy lại bình tĩnh nhìn thấy người cưỡi hoàng mã chạy qua, tuy rằng nàng chưa gặp qua nhiều giống ngựa cũng biết cách nhận xét ngựa tốt hay xấu, nhưng nhìn con ngựa kia thần tuấn dị thường, thân cao phiêu phì là đủ để nhận thấy là con ngựa tốt. Quả nhiên nàng nghe được Hoàng Nhan Hồng Liệt cúi đầu , “Hảo mã!”


      Đứng ở Hoàn Nhan Hồng Liệt bên người lấy lại bình tĩnh, Tích Nhược nhìn thấy thất hoàng mã theo nhân tùng trung thẳng thoát ra đến, nàng tuy rằng chưa thấy qua bao nhiêu mã, cũng hiểu cái gì công nhận mã hảo hư, nhưng xem kia mã thần tuấn dị thường, thân cao phiêu phì, là có thể biết định là thất hảo mã. Quả nhiên, nàng nghe được bên người Hoàn Nhan Hồng Liệt cúi đầu quát tiếng: "Hảo mã!"

      Thôi nhìn theo con ngựa, Tích Nhược chuyển sang nhìn người cưỡi ngựa bất giác thấy buồn cười. Thần thái của con ngựa tốt, nhưng người cưỡi lại như cục thịt heo. Người này tay ngắn chân ngắn, thấy cổ, đầu to quá khổ lại rụt xuống hai vai. Trừ bỏ tivi, nàng chưa bao giờ tận mắt thấy bộ dáng kỳ quái vậy, bất giác nhìn nhiều vài lần.

      đến cũng lạ, con ngựa kia chạy như điên con phố sầm uất thế này vậy mà đụng trúng người nào, cũng chưa từng đá trúng vật gì, mỗi khi phía trước có rạp nó liền nhàng phóng qua, cứ như biểu diễn cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật ở đại vậy.

      Hoàng Nhan Hồng Liệt tự kìm hãm được quát lớn tiếng, “Hảo!” Lần này tiếng khá lớn khiến người ngựa chạy phía trước thoáng quay lại nhìn. tại nhãn lực Tích Nhược phi thường tốt, cách xa nhưng vẫn thấy ràng người béo kia có gương mặt màu rượu đỏ, lỗ mũi cũng to đỏ như lấy quả hồng gắn lên mặt vậy, hơn nữa dáng người phi thường ục ịch vừa nhìn vào liền thấy chán ghét.

      Đúng lúc này phía trước bỗng có hai đứa bé chơi rượt đuổi nhau ra đường, ngựa có chút bất ngờ, mắt thấy hai đứa bé có thể bị đạp lên Tích Nhược liền thấy khẩn trương. Nhưng người béo kia bỗng phi người lên rời khỏi yên ngựa khiến chú ngựa bớt chỉ cần nhún liền nhảy qua được đầu hai đứa bé, sau đó người béo liền nhàng hạ xuống ngay lương ngựa. Sau đó hai người lại tiếp tục chạy tới trước.

      Đến góc đường đột nhiên ngừng lại. Người béo liền xuống ngựa tiến vào cửa gian hàng.

      Ngựa chạy nhanh lại đột ngột dừng, chuyện này Tích Nhược lần đầu thấy được chỉ cảm thấy hợp lẽ thường, nhưng đây là thế giới võ hiệp những điều hợp lẽ thường như vầy đều có thể xảy ra.

      “Tích Nhược thôi.” Tích Nhược nghe thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt như vậy liền gật đầu, lúc này mới phát tay nàng vẫn luôn bị nắm, khi nãy mãi lo nhìn chuyện kia mà k phát giác việc này. Nàng bất động thanh sắc rút tay lại, nâng bước bước . Hoàng Nhan Hồng Liệt lập tức theo nàng. Đến trước cửa tửu lâu, Hoàng Nhan Hồng Liệt đứng lại , “Chúng ta vào đây nghỉ chân thôi.”

      Tích Nhược nhớ lại người béo khi nãy cũng vừa mới vào chỗ này, nghĩa chắc Hoàng Nhan Hồng Liệt có hứng thú với người đó nên muốn theo vào đây. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy bảng hiệu viết ba chữ to ‘Túy Tiên Lâu’, nét chữ kính tú bên cạnh còn có bốn chữ đề “Đông Pha cư sĩ”, mắt Tích Nhược liền lóe sáng, đây là do chính Đông Pha cư sĩ viết sao, bảo bối a!

      vào trong, nghênh diện là khối đại mộc bài ở có bốn chữ ‘Thái Bạch di phong’, Tích Nhược có chút mê hoặc, Thái Bạch ý chỉ Lý Bạch, tên ngoài cửa lại là của Tô Thức, hai người này Đường triều Tống triều mà. Xem ra cũng chỉ là mượn danh mà thôi chứ phải . (Đoạn này ta cũng k hỉu ý tác giả lắm, kiếm nguồn để kiểm tra T_T)

      Lúc này có người từ lầu xuống, chính là người béo khi nãy, tay cầm võ rượu tới chỗ ngựa của mình, tay vỗ mấy cái khiến nửa của vò rượu bể ra sau đó đặt xuống trước mặt ngựa, con ngựa kia liền khoan khoái uống.

      Tích Nhược hâm mộ, vừa rồi nhất định dùng chính là nội công trong truyền thuyết, mau lẹ a.

      theo Hoàng Nhan Hồng Liệt lên lầu, chọn bàn gần cửa sổ ngồi xuống, tùy tiện chọn vài món ăn, lúc này liền nghe dưới lầu thanh cười đùa của người béo với chưởng quầy, chưởng quầy kêu người béo là Hàn tam gia, mà Hàn tam gia này muốn kêu ba bàn rượu và thức ăn, có vẻ như hôm nay muốn chiêu đãi khách.

      Tích Nhược quay lại thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt chuyên tâm nghe cuộc trò chuyện dưới lầu, vẻ mặt đăm chiêu. Nàng cũng đoán ra được mục đích vì sao muốn đuổi theo chân người béo vào đây nên đành nhìn ra cửa sổ, bên ngoài cảnh sắc rất tốt. Dưới lầu là hồ nước, mặt hồ có lớp sương , thuyền lớn thuyền nhộn nhạo ở giữa hồ, bên bờ là hàng cây xanh rờn, khi nãy di chuyển con đường sầm uất có chút mệt mỏi, giờ nhìn thấy cảnh đẹp như vầy Tích Nhược liền cảm thấy vui vẻ thoải mái.

      Nhìn cảnh đẹp hồ, Tích Nhược liền chú ý tới chiếc thuyền đánh cá, thân thuyền hẹp dài, mũi thuyền hơi nhếch lên, mạn thuyền đặt giỏ cá đầy. Bất đồng là người điều khiển lại là nữ tử, vậy tốc độ thuyền này rất mau, trong nháy mắt vượt qua các con thuyền khác. Nàng kia chống sào vào nước, khua nhàng vậy mà thuyền lại như tên bắn ra phóng tới trước, thân thuyền như bay mặt nước, có thể thấy lực của nàng ta có bao lớn.

      Chiếc thuyền kia trong chốc lát đến bên cạnh bờ, nàng ta liền buộc thuyền vào cọc gỗ bên cạnh tửu lâu sau đó bước lên bờ. Trong khoang thuyền hán tử bước ra cũng theo lên bờ, hai người về phía tửu lâu đối với người béo Hàn tam gia kia kêu tiếng ‘tam ca’ sau đó liền ngồi xuống bên cạnh . Béo tử , “Tứ đệ, thất muội, các người tới sớm a!”

      Nguyên lai họ là nhóm, Tích Nhược nghĩ, trách được nữ tử này có thể lái thuyền nhanh vậy, nguyên lai là có võ công, tới nơi này tùy tiện người cũng thể xem thường được. tại nàng cảm thấy võ công vô cùng trọng yếu, có điều, tu chân công pháp của nàng với võ công của họ còn lợi hại hơn, chỉ cần bản thân chịu khó tu luyện về sau cần sợ hãi nữa.

      Đảo mắt dưới lầu lại có mấy người hình thù kỳ quái tới, trang điểm quái dị, Tích Nhược nghĩ chẳng lẽ hôm nay là ngày tụ hội của các quái nhân. Chính là nàng liền hận sao hôm nay nàng lại ra ngoài chứ, bởi vì người cuối cùng bước vào là người mù, người là bộ quần áo tả tơi, tay phải cầm cây thiết trượng, mặt nhọn gò má cao, sắc mặt bụi phác, thái độ hung ác. Những người khác thấy liền đúng lên hô to, “Đại ca.”

      Tích Nhược tại thầm nghĩ đem bản thân giấu , bởi vì nàng nhớ được đám quái nhân đó chẳng phải là Giang Nam thất quái đường tìm Lý Bình sao, họ sau này chính là sư phụ của Quác Tĩnh đó.
      NGÂN TRÚC, luuhoatien, kittynacy5 others thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Đoạn Thái Bạch di phong, Đông pha cư sĩ... Ta nghĩ như thế này, biết có đúng ko.
      Thái Bạch ý chỉ Lý Bạch, là nhà thơ thời Đường.
      Đông pha cư sĩ là Tô Thức, nhà thơ, sống ở thời Tống.
      Cái quán này có bảng hiệu của Đông Pha cư sĩ viết, mà vào quán lại thấy mộc bài ghi "Thái Bạch di phong". Nên Tích Nhược cho rằng cả bảng hiệu và mộc bài đều là giả, mượn danh hai nhà thơ lớn để kéo khách chứ phải .
      kittynacy, Huỳnh Thượng HỷTĩnh Nhu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :